Lúc trước Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội chết ở trên tay Diệp Huyền không ít hơn mười người, nếu như ba người Diệp Huyền thật sự phát điên, vậy bọn họ e là một cái cũng không sống nổi.
- Rào!
Mà sau khi đại trận phá tan, đám người Diệp Huyền cùng hơn trăm vạn võ giả trên thính phòng, cũng có tiếp xúc trực tiếp.
Trên thính phòng, rất nhiều võ giả mới đầu trong lòng run sợ nhìn trận đại chiến này, sau đó từng cái từng cái mặt lộ vẻ sợ hãi, điên cuồng rút lui, sợ tai bay vạ gió.
Kia là Cửu Thiên Vũ Đế giao chiến a.
Coi như đối phương không có ý nghĩ giết bọn họ, nhưng Cửu Thiên Vũ Đế giao thủ, chỉ cần dư âm lan ra một tia, liền đủ để làm những Vũ Hoàng, Vũ Vương bọn họ trọng thương, huống chi ở đây cũng không có thiếu Vũ Tôn cùng Vũ Tông.
Một khi bị dư âm bắn trúng, kết cục tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
- Thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt này.
- Mau mau triệt mở đại trận.
Vô số khán giả đều điên cuồng la hét, đây chính là việc quan hệ đến sự sống chết của bọn họ, vào giờ phút này, không có một khán giả không tham dự trong đó, tức giận mắng Đấu Vũ Hội.
- Giết ra ngoài!
Diệp Huyền không để ý đến trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không để ý đến vô số khán giả ở đây, ánh mắt lập tức ngưng tụ về phía một trận pháp.
Chỉ cần lớp bình phong này vừa vỡ, Đấu Vũ Hội liền không thể cản bọn họ được nữa, đến thời điểm đó lấy tu vi của ba người bọn họ, chỉ cần trốn ra Hỗn Loạn Chi Thành, liền có thể thu được một chút hi vọng sống.
Trong lòng Diệp Huyền rất rõ ràng, Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không chỉ có ngần ấy lực lượng.
Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm vẻn vẹn là Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng, mà trong Đấu Vũ Hội, Phó hội trưởng căn bản không chỉ một, huống chi ở trên Phó hội trưởng còn có hội trưởng chí cao vô thượng.
Một khi chờ những cường giả kia chạy tới, coi như lá bài tẩy của mình toàn bộ bại lộ, cũng nguy hiểm tầng tầng, khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền căn bản chẳng muốn đi truy sát Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không có tâm tình cùng Trác Nhất Phàm tiếp tục giao thủ, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh, nhất thời giết về phía trận pháp ngoài cùng.
- Không nên để cho bọn họ chạy, giết cho ta!
Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện một Võ Hồn lang hình lập loè tám đạo tinh hoàn, Ác Lang kia trừng mắt nhìn xa.
- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!
Dưới Ác Lang hư ảnh, cả người Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt chiến đao, điên cuồng chém xuống.
- Ầm!
Đao khí mênh mông bao phủ về phía trước, chia toàn bộ bầu trời ra làm hai, đao mang kia nương theo một luồng uy thế không gì địch nổi, bày ra tu vi nhất trọng đỉnh phong vô cùng nhuần nhuyễn.
Đao khí cấp tốc chém tới Hạo Quang Đại Thiên Kính, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Hạo Quang Đại Thiên Kính thả ra ánh sáng bị chém phá, đao khí thế đi không giảm, ép về phía sau lưng của Diệp Huyền.
- Không được!
Huyết Kiếm Vũ Đế ở phía sau Diệp Huyền liền giật nảy cả mình.
- Huyết quang ngập trời!
Huyết Kiếm Vũ Đế rống to, ánh kiếm màu đỏ bay lên, như trong bầu trời đêm bay lên một vầng huyết nguyệt, mang theo sát cơ u lạnh, cùng ánh đao cấp tốc va chạm.
Oanh một tiếng, huyết quang phá nát, Huyết Kiếm Vũ Đế trước đã có thương tích không khỏi bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng hắn rốt cục ngăn được Trác Nhất Phàm tiến công.
Ầm ầm!
Ở vị trí hai người giao thủ, một luồng sóng trùng kích khủng bố bao phủ ra, thính phòng phía dưới dồn dập nổ tung, một luồng dư âm quét về phía vô số võ giả đang tháo chạy.
- Không được!
Cách đó không xa, Không Thành Vũ Đế thấy thế hoàn toàn biến sắc, thân hình loáng một cái liền rơi vào trước đoàn người, trong tay hắn tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bảo vệ mấy vạn khán giả ở phía sau.
Nhưng dù như thế, vẫn có một ít dư âm tản mát ra ngoài, đi vào trong đám người, chấn động đến mức rất nhiều Vũ Hoàng cùng Vũ Vương dồn dập thổ huyết rút lui, vẻ mặt trắng xám, mà trong đó có một ít Vũ Tôn cùng Vũ Tông tu vi yếu kém, càng là cả người nổ tung, hóa thành bột mịn.
Chỉ một thoáng, trên thính phòng một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng kêu rên liên hồi.
- Giết!
Giữa bầu trời, đám người Trác Nhất Phàm một đòn chiếm được ưu thế không có chút do dự, điên cuồng giết về phía ba người Diệp Huyền, không cho ba người cơ hội thoát đi chút nào, thậm chí vì phòng ngừa Diệp Huyền phá tan đại trận, Trác Nhất Phàm càng tự mình tập trung Diệp Huyền, công kích mang theo lực lượng Bát Tinh Võ Hồn không ngừng kéo tới, khiến cho Diệp Huyền không cách nào chuyên tâm phá trận.
Luận tu vi, Trác Nhất Phàm thân là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, so với Hỏa Quyền Vũ Đế đáng sợ hơn quá nhiều, ở dưới hắn điên cuồng tiến công, Diệp Huyền căn bản không có một chút cơ hội phá trận nào, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, gian nan chống đối.
Mà một bên khác, Huyết Kiếm Vũ Đế đã bị thương cùng Hoàng Phủ Tú Minh đối mặt Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế cùng Hùng Thiên Vũ Đế toàn lực tiến công, cũng giật gấu vá vai, rơi vào nguy cơ.
- Không tốt.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Diệp Huyền không khỏi trầm xuống, nếu như hắn không cách nào đúng lúc phá tan trận pháp, chờ viện quân của Đấu Vũ Hội đến, ba người bọn họ chắc chắn phải chết.
Nhưng hiện tại tình huống như thế, đám người Trác Nhất Phàm hiển nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội phá trận, tu vi của hắn dù sao mới bát giai nhị trọng đỉnh phong, trước có thể một đòn trọng thương Hỏa Quyền Vũ Đế, cũng là bởi vì nắm lấy đối phương bất cẩn.
Hiện tại Trác Nhất Phàm hữu tâm đề phòng, hơn nữa tu vi của hắn mạnh hơn Hỏa Quyền Vũ Đế chí ít một bậc, Băng Hỏa Song Bạo căn bản không tìm được cơ hội xuất kích thích hợp.
- Băng Hỏa Song Bạo, nhất định phải nắm lấy cơ hội, bằng không tùy tiện triển khai, một khi kích không trúng hắn, sau mấy lần lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu ta sẽ biến mất hầu như không còn.
- Nhưng nếu như tiếp tục giao thủ, thế cuộc chắc chắn càng thêm hiểm trở.
- Lẽ nào thật sự phải triển khai Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn sao?
Trong lòng Diệp Huyền mang theo lo lắng.
Bây giờ tình huống như thế, muốn phá vỡ cục diện bế tắc, hắn nhất định phải sử dụng tới Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ có trọng thương Trác Nhất Phàm, ba người bọn họ mới có thể bình yên rời đi.
- Rào!
Mà sau khi đại trận phá tan, đám người Diệp Huyền cùng hơn trăm vạn võ giả trên thính phòng, cũng có tiếp xúc trực tiếp.
Trên thính phòng, rất nhiều võ giả mới đầu trong lòng run sợ nhìn trận đại chiến này, sau đó từng cái từng cái mặt lộ vẻ sợ hãi, điên cuồng rút lui, sợ tai bay vạ gió.
Kia là Cửu Thiên Vũ Đế giao chiến a.
Coi như đối phương không có ý nghĩ giết bọn họ, nhưng Cửu Thiên Vũ Đế giao thủ, chỉ cần dư âm lan ra một tia, liền đủ để làm những Vũ Hoàng, Vũ Vương bọn họ trọng thương, huống chi ở đây cũng không có thiếu Vũ Tôn cùng Vũ Tông.
Một khi bị dư âm bắn trúng, kết cục tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
- Thả chúng ta đi ra ngoài.
- Đấu Vũ Hội chết tiệt này.
- Mau mau triệt mở đại trận.
Vô số khán giả đều điên cuồng la hét, đây chính là việc quan hệ đến sự sống chết của bọn họ, vào giờ phút này, không có một khán giả không tham dự trong đó, tức giận mắng Đấu Vũ Hội.
- Giết ra ngoài!
Diệp Huyền không để ý đến trưởng lão Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không để ý đến vô số khán giả ở đây, ánh mắt lập tức ngưng tụ về phía một trận pháp.
Chỉ cần lớp bình phong này vừa vỡ, Đấu Vũ Hội liền không thể cản bọn họ được nữa, đến thời điểm đó lấy tu vi của ba người bọn họ, chỉ cần trốn ra Hỗn Loạn Chi Thành, liền có thể thu được một chút hi vọng sống.
Trong lòng Diệp Huyền rất rõ ràng, Đấu Vũ Hội đường đường một trong ba thế lực lớn của Hỗn Loạn Chi Thành, tuyệt đối sẽ không chỉ có ngần ấy lực lượng.
Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm vẻn vẹn là Đấu Vũ Hội Phó hội trưởng, mà trong Đấu Vũ Hội, Phó hội trưởng căn bản không chỉ một, huống chi ở trên Phó hội trưởng còn có hội trưởng chí cao vô thượng.
Một khi chờ những cường giả kia chạy tới, coi như lá bài tẩy của mình toàn bộ bại lộ, cũng nguy hiểm tầng tầng, khó thoát khỏi cái chết.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền căn bản chẳng muốn đi truy sát Vũ Hoàng của Đấu Vũ Hội, cũng không có tâm tình cùng Trác Nhất Phàm tiếp tục giao thủ, mang theo Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Hoàng Phủ Tú Minh, nhất thời giết về phía trận pháp ngoài cùng.
- Không nên để cho bọn họ chạy, giết cho ta!
Trác Nhất Phàm nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Ầm ầm!
Trên đỉnh đầu của hắn, đột nhiên xuất hiện một Võ Hồn lang hình lập loè tám đạo tinh hoàn, Ác Lang kia trừng mắt nhìn xa.
- Thiên Lang Khiếu Nguyệt!
Dưới Ác Lang hư ảnh, cả người Phá Quân Vũ Đế Trác Nhất Phàm nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt chiến đao, điên cuồng chém xuống.
- Ầm!
Đao khí mênh mông bao phủ về phía trước, chia toàn bộ bầu trời ra làm hai, đao mang kia nương theo một luồng uy thế không gì địch nổi, bày ra tu vi nhất trọng đỉnh phong vô cùng nhuần nhuyễn.
Đao khí cấp tốc chém tới Hạo Quang Đại Thiên Kính, chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, Hạo Quang Đại Thiên Kính thả ra ánh sáng bị chém phá, đao khí thế đi không giảm, ép về phía sau lưng của Diệp Huyền.
- Không được!
Huyết Kiếm Vũ Đế ở phía sau Diệp Huyền liền giật nảy cả mình.
- Huyết quang ngập trời!
Huyết Kiếm Vũ Đế rống to, ánh kiếm màu đỏ bay lên, như trong bầu trời đêm bay lên một vầng huyết nguyệt, mang theo sát cơ u lạnh, cùng ánh đao cấp tốc va chạm.
Oanh một tiếng, huyết quang phá nát, Huyết Kiếm Vũ Đế trước đã có thương tích không khỏi bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Nhưng hắn rốt cục ngăn được Trác Nhất Phàm tiến công.
Ầm ầm!
Ở vị trí hai người giao thủ, một luồng sóng trùng kích khủng bố bao phủ ra, thính phòng phía dưới dồn dập nổ tung, một luồng dư âm quét về phía vô số võ giả đang tháo chạy.
- Không được!
Cách đó không xa, Không Thành Vũ Đế thấy thế hoàn toàn biến sắc, thân hình loáng một cái liền rơi vào trước đoàn người, trong tay hắn tỏa ra một đạo ánh sáng mông lung, bảo vệ mấy vạn khán giả ở phía sau.
Nhưng dù như thế, vẫn có một ít dư âm tản mát ra ngoài, đi vào trong đám người, chấn động đến mức rất nhiều Vũ Hoàng cùng Vũ Vương dồn dập thổ huyết rút lui, vẻ mặt trắng xám, mà trong đó có một ít Vũ Tôn cùng Vũ Tông tu vi yếu kém, càng là cả người nổ tung, hóa thành bột mịn.
Chỉ một thoáng, trên thính phòng một mảnh tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tiếng kêu rên liên hồi.
- Giết!
Giữa bầu trời, đám người Trác Nhất Phàm một đòn chiếm được ưu thế không có chút do dự, điên cuồng giết về phía ba người Diệp Huyền, không cho ba người cơ hội thoát đi chút nào, thậm chí vì phòng ngừa Diệp Huyền phá tan đại trận, Trác Nhất Phàm càng tự mình tập trung Diệp Huyền, công kích mang theo lực lượng Bát Tinh Võ Hồn không ngừng kéo tới, khiến cho Diệp Huyền không cách nào chuyên tâm phá trận.
Luận tu vi, Trác Nhất Phàm thân là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, so với Hỏa Quyền Vũ Đế đáng sợ hơn quá nhiều, ở dưới hắn điên cuồng tiến công, Diệp Huyền căn bản không có một chút cơ hội phá trận nào, chỉ có thể liên tiếp lui về phía sau, gian nan chống đối.
Mà một bên khác, Huyết Kiếm Vũ Đế đã bị thương cùng Hoàng Phủ Tú Minh đối mặt Trường Phong Vũ Đế, Thần Quang Vũ Đế cùng Hùng Thiên Vũ Đế toàn lực tiến công, cũng giật gấu vá vai, rơi vào nguy cơ.
- Không tốt.
Thấy tình cảnh này, trong lòng Diệp Huyền không khỏi trầm xuống, nếu như hắn không cách nào đúng lúc phá tan trận pháp, chờ viện quân của Đấu Vũ Hội đến, ba người bọn họ chắc chắn phải chết.
Nhưng hiện tại tình huống như thế, đám người Trác Nhất Phàm hiển nhiên sẽ không cho bọn họ cơ hội phá trận, tu vi của hắn dù sao mới bát giai nhị trọng đỉnh phong, trước có thể một đòn trọng thương Hỏa Quyền Vũ Đế, cũng là bởi vì nắm lấy đối phương bất cẩn.
Hiện tại Trác Nhất Phàm hữu tâm đề phòng, hơn nữa tu vi của hắn mạnh hơn Hỏa Quyền Vũ Đế chí ít một bậc, Băng Hỏa Song Bạo căn bản không tìm được cơ hội xuất kích thích hợp.
- Băng Hỏa Song Bạo, nhất định phải nắm lấy cơ hội, bằng không tùy tiện triển khai, một khi kích không trúng hắn, sau mấy lần lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu ta sẽ biến mất hầu như không còn.
- Nhưng nếu như tiếp tục giao thủ, thế cuộc chắc chắn càng thêm hiểm trở.
- Lẽ nào thật sự phải triển khai Thiên Hỏa, Thôn Phệ Võ Hồn sao?
Trong lòng Diệp Huyền mang theo lo lắng.
Bây giờ tình huống như thế, muốn phá vỡ cục diện bế tắc, hắn nhất định phải sử dụng tới Thiên Hỏa cùng Thôn Phệ Võ Hồn, chỉ có trọng thương Trác Nhất Phàm, ba người bọn họ mới có thể bình yên rời đi.
/1924
|