Dịch: Phong Lưu Bang
Biên dịch: Đạo chích đê tiện
Thạch Thiên thấy Tiểu Lục Tử tức giận, bèn vội vàng bỏ trốn, dồn lực vào hai chân nhanh chóng lao đi hướng về góc núi nơi có nhiều cây cối um tùm, vừa nói vọng lại nửa như uy hiếp nửa như ra lệnh: “Haha, Tiểu Lục Tử, Thạch Thiên ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu, sẽ luôn có một lũ địch nhân bám theo sau để cắt cái đầu của ngươi! Oa! Mười vạn lạng hoàng kim, hơn một năm trời bọn ta khổ sở, cuối cùng cũng thu được một gia tài nha! Ông trời kia quả là vô tình, sao lại bỏ qua cho tên dâm tặc khốn nạn Triệu Cát đó, hắn không những đã ăn trộm mà còn phá hỏng bao nhiêu bức tranh và dụng cụ khiêu dâm, khiến ta phải thèm khát mà.”
Thạch Thiên chửi bới cho đến khi hoàn toàn biến mất. Tiểu Lục Tử giơ đao cũng chỉ là làm bộ, thực ra hắn cũng biết rằng đuổi theo cũng không kịp, nên không muốn lãng phí sức lực, sau đó nhằm hướng Tây mà chạy tới. Hắn chạy không nhanh lắm, ngược lại như có ý chờ bọn lính ở Trung Châu thành truy bắt, tiện thể hắn cũng muốn biết xem thương thế của Sở Sở ra sao.
Phía tây có rất nhiều núi đá, nơi này liền với Vu Long Sơn tạo thành một dải, có một số loài chim muông dị thú trú tại dãy núi quanh co này đang tìm kiếm thức ăn. Tiểu Lục Tử trên đường đi, hàng ngày gặp không ít dân chạy nạn về hướng đông, nghe họ nói là do phía tây đang gặp thiên tai, mùa vụ bị thất thu, nên ở nơi đó dân tình đang trong tình thế hỗn loạn, nay cuộc sống lại càng thảm hơn.
Tiểu Lục Tử định đi theo lối quan đạo có nhiều người, nhưng không ngờ chạy hơn trăm dặm đường, lại gặp đến hơn mười nhóm đạo tặc. Đa số bọn chúng là những hán tử thô lỗ quê mùa, vì sinh tồn mà chuyển sang làm đạo tặc. Đầu tiên hắn chỉ giết vài tên để dọa nạt khiến bọn chúng không dám làm càn, nhưng sau đó thấy bọn chúng xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí trong số đó có cả trẻ con & phụ nữ, trông rất đáng thương, tội nghiệp. Hắn không đành lòng ra tay, nhìn cảnh giết choc càng thêm buồn, nên đành quay trở lại con đường cũ trong núi rừng, phương hướng không đổi nhằm phía tây tiếp tục đi tới.
Mùi thịt nướng thơm phức lân tỏa trong không khí, Tiểu Lục Tử vừa ăn con gà rừng vừa mới nướng, khoan khoái nhìn trời thở dài. Sự kiện Trung Châu lần này, ngoại trừ việc chưa rõ ràng về thương thế của Sở Sở, còn tất cả mọi việc đều tiến triển đúng như hắn dự liệu. Nói khoa trương một chút, có thể xem như tướng ở trong màn trướng vẫn liệu được hết việc ngoài chiến trường xa vạn dặm . Nhưng Tiểu Lục Tử cũng cảm thấy có chút bất mãn, nhớ lại lúc đầu khi hạ sơn, cảm thấy vô cùng phấn khởi, vốn cho rằng chỉ cần dựa vào kí ức và tri thức của thế giới hiện đại thì có thể dễ dàng có một chỗ đứng ở một thành hay một bang. Tiếp đó chỉ cần một tay vung lên cũng bắt mọi người phải tập hợp, cuối cùng là dẫn theo thủ hạ tinh binh, tung hoành thiên vũ đại lục, chinh chiến thiên hạ, đoạt lấy vương quyền..
Ai, sự thật lại tàn khốc vô cùng, hắn vất vả suốt hai năm, cũng chỉ là thu thập được một đám trẻ ranh trung thành với mình. Tuy nhiên, hắn cũng đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý, kiềm chế bớt bản tính ngông cuồng, học cách chuẩn bị và tích lũy kinh nghiêm, hy vọng mai này sẽ có dịp ra tay làm nên những việc kinh nhân.
“Vút” “Vút” hai âm thanh phát ra nhanh chóng từ phía sau lưng Tiểu Lục Tử phóng tới, đó chính là tiếng phát ra từ dây cung sau khi bắn tên ra.
Tiểu Lục Tử thầm kêu xúi quẩy, ngay cả bữa cơm chiều cũng không được yên, trong lòng tuy oán hận nhưng tay không hề chậm, vồ lầy Thiền dực Tiêm đao đã cướp được, tung mình lên không trung. Trong chớp mắt khi hắn nhảy lên, hai mũi tên mầu xám tro kì quái đã bay lướt qua dưới chân hắn. Tiểu Lục Tử không có đủ thời gian để cao hứng, nhìn hai mũi tên tự động quay ngoặt lại, bất ngờ bắn thẳng vào ngực và cổ hắn. Đồng thời, trên đầu hắn xuất hiện đủ các loại pháp thuật rực rỡ, mỹ lệ, nhìn trông như cầu vồng sau cơn mưa vậy, kết thành một màn lưới mở rộng cực lớn, chính là đang chờ đợi Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử kinh hãi vô cùng, không thể tưởng được có người bắn tên chính xác đến vậy, và sự phối hợp của cả nhóm giống như đã thống nhất với nhau từ trước vậy. Nếu vào thời điểm hai năm về trước khi hắn vừa hạ sơn thì cầm chắc đã không còn lối thoát. Còn hiện tại hắn nhẹ nhàng di chuyển trên không, thân mình thay đổi hướng, nhằm về nơi pháp thuật có màu sắc rực rỡ và mỹ lệ nhất. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một lớp nhân uân chân khí, trong suốt như làn nước xanh, tán phát ra những làn sóng lăn tăn.
”Ầm!” Khi lưới pháp thuật ập đến, Tiểu Lục Tử bổ ra một đao, mang theo luồng chân khí cuồn cuộn, kích vỡ chỗ rực rỡ nhất trong lưới pháp thuật, cũng chính là nơi suy yếu nhất, rồi từ giữa vòng vây kín kẽ của địch nhân, mở ra một khoảng trống, hắn liền từ đó nhảy ra ngoài.
Nhưng hai mũi tên cổ quái mầu tro vẫn bám sát không dừng, tốc độ có vẻ như không bắt kịp thân pháp của Tiểu Lục Tử.
“Hắc hắc! Theo giỏi đó! Bản thiếu gia chém chết cây gỗ mục nhà ngươi!” Tiểu Lục Tử ở trên không thình lình quay người, liền phản công một đao, bổ ngay vào mũi tên gần mặt nhất, tất cả chân khí ít ỏi còn trong nội thể của hắn lúc này toàn bộ trút ra. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, tiễn vũ nổ thành phấn bụi, đồng thời nghe thấy giữa bụi cỏ có tiếng phún huyết.
“Hảo công phu, không thẹn là nhân vật mà Thượng Quan thế gia và Kim Tiền bang đồng thời phát lệnh truy nã mười vạn hoàng kim. Có điều, nếu đây là toàn bộ thực lực của ngươi, thì cái đầu ngươi hôm nay phải giao lại cho Đào Nguyên Ngũ Thánh bọn ta rồi!” Đào Can bước ra, trong tay hắn cầm một cây pháp trượng có đường vân xoắn ốc màu tím, từ trên mặt hắn phát ra năng lượng tinh nguyên cường đại của mộc hệ.
Đào Chi tay cầm cung tên màu tím giọng có chút yếu ớt lầm bầm nói: “Ta không những muốn cái đầu nó, mà còn muốn ăn tim nó, uống máu nó, lôi ruột gan nó ra, dùng thi thể nó làm phân bón. Hừ hừ, dám hủy pháp khí Truy hồn tiễn của ta, ta bắt ngươi phải trả giá!”
Đào Căn và Đào Diệp cũng đã đi ra, chung một màu của mộc hệ thuật pháp, toàn thân phát ra năng lượng tinh nguyên của mộc hệ vừa tinh thuần vừa to lớn.
Chưa nhìn thấy hoa đào xuất hiện, mồ hôi trên trán Tiểu Lục Tử đã chảy ròng ròng, hắn nhẹ nhàng bay lên trên ngọn cây, cảm thấy thân thể rất nặng nề. Đào Nguyên Ngũ Thánh là bọn người cường đại nhất mà hắn chạm trán sau khi trốn thoát khỏi Trung Châu… Không, nói một cách chính xác là bọn Đào Nguyên Ngũ Thánh này không phải là người mà là bọn yêu quái.
Trên người bọn chúng dù có mộc hệ năng lượng tinh thuần vẫn không thể che được huyết tinh lệ khí nồng nặc, đây là loại khí tức mà yêu quái ăn thịt người không có cách nào che giấu được. Trước đây, sau khi thu phục Hoàng Thử Lang Tinh, Tiểu Lục Tử đã đưa cho hắn một pháp bảo để che giấu huyết tinh lệ khí, căn dặn hắn sau này nhất định không được ăn thịt người, nếu không khi lệ khí nhiều đến một mức độ nhất định, pháp bảo cũng không có khả năng che giấu. Tuy nhiên, pháp bảo này không phải là vạn năng, nếu như chạm trán với tu chân giả công lực cao thâm, chắc chắn không chạy thoát khỏi pháp nhãn của đối phương.
Bọn chúng là thực vật hệ yêu quái? Nhưng mà, thực vật hệ yêu quái hết sức ôn hòa, lực công kích thì yếu, hơn thế bọn chúng muốn tu luyện cũng cực kỳ khó khăn (không dễ dàng), cực kỳ chậm chạp, cho nên vô cùng quý trọng thành quả không dễ mà có được, tuyệt không tùy ý giết người khiến tu luyện giả chính phái truy sát. Bọn Đào Nguyên Ngũ Thánh hiển nhiên là mộc hệ yêu quái, nhưng trên người lại nồng nặc mùi huyết tinh, thực sự hiếm thấy. Trừ phi bọn chúng có pháp bảo cùng pháp thuật thủ đoạn lợi hại khác, xem ra ngày hôm nay mình gặp phiền hà thực sự rồi!” Tiểu Lục Tử đứng trên cây, lả lướt theo làn gió, ngoài mặt thì tự nhiên tiêu sái nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách làm sao để chạy trốn.
Tiểu Lục Tử cao giọng hét lớn: “Đã muốn lấy cái đầu trên cổ ta, sao không quang minh lỗi lạc xuất hiện để quyết một trận thư hùng. Năm tên yêu quái tu luyện ngàn năm như các ngươi chẳng nhẽ lại sợ ta, một con người mới vài chục tuổi hay sao?
Bốn tên yêu quái bao vây quanh cái cây nơi Tiểu Lục Tử đứng tịnh không nói gì, Tiểu Lục Tử chính là muốn xuất ngôn để kích nộ bọn chúng, nhưng đột nhiên phát hiện hai chân đã bị rất nhiều cây leo cuốn lấy, vô số cây leo mảnh dẻ giống như hang ngàn cánh tay cường lực, cuốn chặt lấy hắn, bả tha ngũ hoa đại bảng.
"Khai!" Tiểu Lục Tử hét lên một tiếng lạnh lùng, chân khí hộ thể bạo phát ra khí kình dày đặc mãnh liệt, chuyển hóa thành muôn vạn thanh tiểu đao, nhanh chóng cắt đứt dây leo, như người nông phu đang gặt lúa mạch vậy, làm phát ra âm thanh "xuy xuy tê tê".
Âm thanh còn chưa dứt, thì lục diệp trên cây tứ quý trong phạm vi trăm trượng, đột nhiên từ trên cành cây tách ra, hóa thành 1 biển xanh lục, như ma quỷ hung ác cuốn đến Tiểu Lục Tử. Khi đám lá cây cực nhanh bay đến, tiếng kêu như sáo, phát ra âm thanh sắc bén đến chói tai.
Đào Chi khóe miệng hãy còn vương huyết cũng nhân cơ hội này giương tử mộc cung lên, nhắm thẳng vào tim Tiểu Lục Tử, dây cung kéo căng ra, “Viu! Viu!” Lại là hai mũi truy hồn tiễn, bay thẳng đến tâm tạng và tiểu phúc của Tiểu Lục Tử. Đào Chi vốn dùng bản mệnh nguyên thần chế tạo rất nhiều truy hồn tiễn, chỉ là với công lực và kĩ thuật hiện nay thì hắn chỉ có thể dùng đồng thời một lúc hai mũi mà thôi.
Đào Can cao gầy vân vê râu mép mỉm cười, hắn nghĩ Tiểu Lục Tử chết chắc, không ai đủ khả năng khi bị Đào Căn, Đào Diệp, Đào Chi ba người toàn lực xuất thủ mà còn sống nổi, chí ít thì trước đây hắn cũng chưa từng gặp qua. Hắn tự nghĩ không cần thiết phải đích than xuất thủ, chỉ chờ cắt lấy cái đầu của Tiểu Lục Tử thôi, rồi đến Trung Châu thành đổi lấy hoàng kim.
Hàng tỉ tỉ lục diệp hình thành nên một biển lá cây, như thiên hà chảy ngược, trút xuống người Tiểu Lục Tử, ngay tức khắc chôn vùi hắn. Sau khi lục diệp che lấp toàn thân thể Tiểu Lục Tử, truy hồn tiễn của Đào Chi cũng vừa đến, tưởng rằng có thể xuyên thủng ngực hắn, nhưng đột nhiên khí tức của hắn lại biến mất, hai mũi tên không có mục tiêu tự động quay trở lại, bay vào trong tay Đào Chi.
“Ô? Người? Truy hồn tiễn của ta làm sao lại không thể cảm thấy khí tức của hắn nữa?” Đào Chi đại kinh, nghi hoặc, không ngừng hỏi Đào Căn ở bên cạnh.
"Ta cũng mất dấu vết của hắn!" Đào Căn và Đào Diệp cùng lúc lắc đầu, khuôn mặt tỏ ra không hiểu nổi.
Đào Căn trên mặt lộ ra một nét ngạc nhiên và phẫn nộ, vung tử sắc pháp trượng nói:”Truy tìm! Phân ra 4 hướng truy tìm! Ngay khi có tin tức của Tiểu Lục Tử thì lập tức phát tín hiệu!” Nói xong, hắn tự mình chọn hướng tây, bởi vì hắn đã nhận được tin tình báo nói là Tiểu Lục Tử đang sốt ruột đi đến Tây Bộ, vì vậy, khả năng hắn chạy trốn về phía tây là rất lớn.
Đào Diệp lưu luyến nhìn vài lần vào đống lục diệp chất thành núi trong khu rừng rồi mới hướng về phía nam truy đuổi. Đào Căn và Đào Chi cũng chọn mỗi người một phương, cẩn thận lần tìm dấu vết chạy trốn của Tiểu Lục Tử.
Bọn họ li khai không bao lâu, Đào Can lại quay về chỗ cũ, song mục đáng sợ, nghi hoặc nhìn kĩ một lượt động tĩnh của đám lá cây, sau đó hắn mới thật sự yên tâm theo hướng tây điên cuồng truy đuổi.
“Hừ hừ, quả nhiên là lão yêu quái tu luyện thành tinh, suýt nữa là bị hắn phát hiện ra!” Tiểu Lục Tử từ trong biển lá cây chui ra, ném ẩn thân ngọc phù vừa mới sử dụng xong đi. Vừa thoát khỏi tay, ngọc phù liền biến thành bột phấn, tiêu tán trong gió.
Ẩn thân ngọc phù này chỉ có thể ẩn tàng khí tức, tịnh không thể ẩn tàng nhục thể, hắn lợi dụng thụ diệp công kích thuật pháp của Đào Diệp để che giấu thân thể, tự nhiên có thể lừa được bốn tên yêu quái thực vật hệ đã tu luyện nghìn năm.
Đột nhiên, trong không khí truyền lại mùi hoa thoang thoảng, ngọt tê tái, nhẹ êm dịu như làn gió ấm tháng ba, Tiểu Lục Tử ngửi thấy thân thể liền cảm thấy lơ mơ, như uống rượu say, nghiêng ngả đông tây. Nhận thấy rằng tình hình không ổn, Tiểu Lục Tử vội vàng điều động Nhân Uân chân khí, di chuyển toàn thân, nhưng không hề phát hiện bất cứ triệu chứng trúng độc nào. Sử dụng Nhân Uân chân khí xong, hắn mới phát giác hương vị trong không khí còn làm cho người ta cảm thấy vô cùng hân hoan, trong bụng truyền lại một cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, một cổ dục hỏa vô danh bất giác lan tỏa khắp toàn thân.
”A a, tiểu đệ đệ, ở đây chỉ có một mình ngươi sao? Sao lại có nhiều cành lá thế này? Đẹp quá a!” Một nữ nhân xinh đẹp thành thục chẳng biết đến từ lúc nào, đang ngồi dựa trên đống lá cây, thân thể phong mãn đang duỗi ra một cách cực kì lười biếng, cánh tay hồng nhạt khẽ buông, tay áo thơm ngát tuột quá khuỷu để lộ ra đôi ngọc thủ mịn màng với làn da trắng ngần, non mềm đến miết ra nước.
“Trước đó thì chỉ có mình ta, còn hiện tại thì đã có hai người!” Tiểu Lục Tử đưa mắt ngắm nhìn bộ ngực sung mãn như ngọn núi của nàng ta, phát hiện ra y phục nàng đang mặc thật sự là rất ít, ngực áo màu hồng đào trễ xuống suýt làm ngọc nhũ của nàng nhảy ra. “Cây lá tuy nhiều, cũng không có vẻ đẹp của nàng.”
" Nhạc nhạc nhạc! Tiểu đệ đệ hãy nói thật đi, tỷ tỷ có xinh đẹp hay không ? "
Nữ tử đó quyến rũ cười lả lơi một trận, cố ý tách đôi chân thon dài, nằm hờ trên đống lục diệp mềm mại, nửa thân trên lay động làm cặp “đào tiên” hương mĩ trên ngực nhấp nhô khiến Tiểu Lục Tử hoa mắt một hồi, chợt phát hiện ra lưng eo của ả thật mịn màng và mềm mại như thủy xà uốn khúc. Con ngươi của Tiểu Lục Tử bỗng nhiên đỏ hồng, màu hồng phấn giống như hoa đào, đẹp sáng chói như màu sắc y phục của nữ nhân đó.
“Chỗ nào cũng hấp dẫn!” Mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng, Tiểu Lục Tử cảm thấy cực kỳ nóng, cảm thấy Thiền dực Tiêm đao trong tay cực kỳ vướng víu, liền thuận tay quẳng nó sang một bên rồi chầm chậm đi về phía diễm mị nữ lang, “Nếu như không mặc y phục thì càng hấp dẫn hơn!
“Lạc lạc lạc, ánh mắt của tiểu đệ đệ thực xấu nha, cái miệng còn xấu hơn nữa kia, làm sao nói chuyện với tỉ tỉ như thế được a!” Nữ tử dễ thương mặc hồng y trước mặt hắn không còn nằm lăn tròn trên đống lục diệp nữa mà đã dừng lại. Khi ả dừng lại, dây lưng của ả không biết đã cởi ra từ lúc nào, áo lụa tách ra, váy trút xuống tới tận đùi, da thịt mềm mại, trắng ngần lẫn trong hồng y lục diệp khiến người ta hoa cả mắt.
“Đệ đệ có điểm nào là nhỏ đâu!” Tiểu Lục Tử cười tà dị, còn chưa đi đến bên thân mình diễm mị nữ tử, y phục hắn đã cởi sạch trơn, thân hình to lớn cường tráng, ngỗ ngược và hung hăng nhảy xổ vào nữ nhân phong mãn.
“Nhanh nhanh đến để tỉ tỉ xem xem, phải kiểm tra thật cẩn thận rồi mới biết được, sợ là cái tên tiểu quỷ đầu nhà ngươi đánh lừa người ta!” Nữ tử phóng đãng cười càng thêm vui sướng, khởi thân đón tiếp, đứng chắn Tiểu Lục Tử đang lao đến. Lúc ả đứng dậy, không có dây quần, váy liền bị tụt xuống dưới, hạ thể không mãnh che thân làm lộ ra vùng rừng núi hoang dã. Tiểu Lục Tử đảo mắt vài lần trên đôi chân ngọc ngà vô cùng hoàn mỹ, hô hấp của hắn đã trở nên nặng nề và loạn xạ, đôi mắt hắn dường như có thể phun ra lửa, ôm chầm lấy bán lõa nữ nhân.
Dường như là chân thực! Tỉ tỉ rất thích, ngươi nói nên làm sao tiếp đây?” Đôi vai của nữ nhân phóng đãng rung lên, áo lót che hờ trên thân đã rớt trong đống lục diệp. Tiểu Lục Tử hình như là rất nôn nóng, giống như là hơn 10 năm chưa gặp qua nữ nhân vậy, ba bốn lượt ôm lấy vòng bụng cám dỗ của nàng ta, thoáng chốc ôm ả lật ngửa ra trên thảm lục diệp mềm mại.
Huyền Tử trong Huyền Nữ Kinh không gian đột nhiên ha ha cười lớn, tình hình này giống như một đứa trẻ vừa mới tập đi chạy thi cùng với một nam nhân cơ thể cường tráng. Hơn thế, trong mắt đứa trẻ mới tập đi hiện ra vẻ cầm chắc trong tay chiến thắng.
“Ha ha ha ha, chủ nhân thật xấu, lại có thể giả vờ làm ra vẻ bị con nữ yêu quái đó mê hoặc, cùng ả hợp thể giao cấu, sắm vai lợn ăn hổ, tương hỗ hấp thụ tinh nguyên đối phương. Chủ nhân cố gắng lên, hút khô, đoạt lấy âm nguyên năng lượng của ả, ta cũng có thể thâm nhập vào thức hải của chủ nhân, không cần làm một người buồn chán, khô khan trong kinh thư vắng vẻ nữa.”
Tiểu Lục Tử đang “phi nước đại” trên cơ thể ngọc ngà của con nữ yêu phóng đãng, Huyền Tử thúc giục hắn cố lên, bộ dạng trông như cổ động viên trên sân vận động đang trợ uy cho tuyển thủ yêu mến của mình. “Di?” Huyền Tử bỗng nhiên nổi lên nghi hoặc, đôi môi hồng nóng bỏng cắn lấy ngón tay trắng như tuyết, lẩm nhẩm tự nói: “Con nữ yêu này không giống như hấp tinh yêu, mà là yêu quái chuyên ăn linh hồn! Ha ha, đây là cao lương thượng đẳng của ta, Huyền Tử ta không khách sáo nữa!”
Biên dịch: Đạo chích đê tiện
Thạch Thiên thấy Tiểu Lục Tử tức giận, bèn vội vàng bỏ trốn, dồn lực vào hai chân nhanh chóng lao đi hướng về góc núi nơi có nhiều cây cối um tùm, vừa nói vọng lại nửa như uy hiếp nửa như ra lệnh: “Haha, Tiểu Lục Tử, Thạch Thiên ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu, sẽ luôn có một lũ địch nhân bám theo sau để cắt cái đầu của ngươi! Oa! Mười vạn lạng hoàng kim, hơn một năm trời bọn ta khổ sở, cuối cùng cũng thu được một gia tài nha! Ông trời kia quả là vô tình, sao lại bỏ qua cho tên dâm tặc khốn nạn Triệu Cát đó, hắn không những đã ăn trộm mà còn phá hỏng bao nhiêu bức tranh và dụng cụ khiêu dâm, khiến ta phải thèm khát mà.”
Thạch Thiên chửi bới cho đến khi hoàn toàn biến mất. Tiểu Lục Tử giơ đao cũng chỉ là làm bộ, thực ra hắn cũng biết rằng đuổi theo cũng không kịp, nên không muốn lãng phí sức lực, sau đó nhằm hướng Tây mà chạy tới. Hắn chạy không nhanh lắm, ngược lại như có ý chờ bọn lính ở Trung Châu thành truy bắt, tiện thể hắn cũng muốn biết xem thương thế của Sở Sở ra sao.
Phía tây có rất nhiều núi đá, nơi này liền với Vu Long Sơn tạo thành một dải, có một số loài chim muông dị thú trú tại dãy núi quanh co này đang tìm kiếm thức ăn. Tiểu Lục Tử trên đường đi, hàng ngày gặp không ít dân chạy nạn về hướng đông, nghe họ nói là do phía tây đang gặp thiên tai, mùa vụ bị thất thu, nên ở nơi đó dân tình đang trong tình thế hỗn loạn, nay cuộc sống lại càng thảm hơn.
Tiểu Lục Tử định đi theo lối quan đạo có nhiều người, nhưng không ngờ chạy hơn trăm dặm đường, lại gặp đến hơn mười nhóm đạo tặc. Đa số bọn chúng là những hán tử thô lỗ quê mùa, vì sinh tồn mà chuyển sang làm đạo tặc. Đầu tiên hắn chỉ giết vài tên để dọa nạt khiến bọn chúng không dám làm càn, nhưng sau đó thấy bọn chúng xuất hiện ngày càng nhiều, thậm chí trong số đó có cả trẻ con & phụ nữ, trông rất đáng thương, tội nghiệp. Hắn không đành lòng ra tay, nhìn cảnh giết choc càng thêm buồn, nên đành quay trở lại con đường cũ trong núi rừng, phương hướng không đổi nhằm phía tây tiếp tục đi tới.
Mùi thịt nướng thơm phức lân tỏa trong không khí, Tiểu Lục Tử vừa ăn con gà rừng vừa mới nướng, khoan khoái nhìn trời thở dài. Sự kiện Trung Châu lần này, ngoại trừ việc chưa rõ ràng về thương thế của Sở Sở, còn tất cả mọi việc đều tiến triển đúng như hắn dự liệu. Nói khoa trương một chút, có thể xem như tướng ở trong màn trướng vẫn liệu được hết việc ngoài chiến trường xa vạn dặm . Nhưng Tiểu Lục Tử cũng cảm thấy có chút bất mãn, nhớ lại lúc đầu khi hạ sơn, cảm thấy vô cùng phấn khởi, vốn cho rằng chỉ cần dựa vào kí ức và tri thức của thế giới hiện đại thì có thể dễ dàng có một chỗ đứng ở một thành hay một bang. Tiếp đó chỉ cần một tay vung lên cũng bắt mọi người phải tập hợp, cuối cùng là dẫn theo thủ hạ tinh binh, tung hoành thiên vũ đại lục, chinh chiến thiên hạ, đoạt lấy vương quyền..
Ai, sự thật lại tàn khốc vô cùng, hắn vất vả suốt hai năm, cũng chỉ là thu thập được một đám trẻ ranh trung thành với mình. Tuy nhiên, hắn cũng đã hiểu ra được rất nhiều đạo lý, kiềm chế bớt bản tính ngông cuồng, học cách chuẩn bị và tích lũy kinh nghiêm, hy vọng mai này sẽ có dịp ra tay làm nên những việc kinh nhân.
“Vút” “Vút” hai âm thanh phát ra nhanh chóng từ phía sau lưng Tiểu Lục Tử phóng tới, đó chính là tiếng phát ra từ dây cung sau khi bắn tên ra.
Tiểu Lục Tử thầm kêu xúi quẩy, ngay cả bữa cơm chiều cũng không được yên, trong lòng tuy oán hận nhưng tay không hề chậm, vồ lầy Thiền dực Tiêm đao đã cướp được, tung mình lên không trung. Trong chớp mắt khi hắn nhảy lên, hai mũi tên mầu xám tro kì quái đã bay lướt qua dưới chân hắn. Tiểu Lục Tử không có đủ thời gian để cao hứng, nhìn hai mũi tên tự động quay ngoặt lại, bất ngờ bắn thẳng vào ngực và cổ hắn. Đồng thời, trên đầu hắn xuất hiện đủ các loại pháp thuật rực rỡ, mỹ lệ, nhìn trông như cầu vồng sau cơn mưa vậy, kết thành một màn lưới mở rộng cực lớn, chính là đang chờ đợi Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử kinh hãi vô cùng, không thể tưởng được có người bắn tên chính xác đến vậy, và sự phối hợp của cả nhóm giống như đã thống nhất với nhau từ trước vậy. Nếu vào thời điểm hai năm về trước khi hắn vừa hạ sơn thì cầm chắc đã không còn lối thoát. Còn hiện tại hắn nhẹ nhàng di chuyển trên không, thân mình thay đổi hướng, nhằm về nơi pháp thuật có màu sắc rực rỡ và mỹ lệ nhất. Toàn thân hắn được bao phủ bởi một lớp nhân uân chân khí, trong suốt như làn nước xanh, tán phát ra những làn sóng lăn tăn.
”Ầm!” Khi lưới pháp thuật ập đến, Tiểu Lục Tử bổ ra một đao, mang theo luồng chân khí cuồn cuộn, kích vỡ chỗ rực rỡ nhất trong lưới pháp thuật, cũng chính là nơi suy yếu nhất, rồi từ giữa vòng vây kín kẽ của địch nhân, mở ra một khoảng trống, hắn liền từ đó nhảy ra ngoài.
Nhưng hai mũi tên cổ quái mầu tro vẫn bám sát không dừng, tốc độ có vẻ như không bắt kịp thân pháp của Tiểu Lục Tử.
“Hắc hắc! Theo giỏi đó! Bản thiếu gia chém chết cây gỗ mục nhà ngươi!” Tiểu Lục Tử ở trên không thình lình quay người, liền phản công một đao, bổ ngay vào mũi tên gần mặt nhất, tất cả chân khí ít ỏi còn trong nội thể của hắn lúc này toàn bộ trút ra. Chỉ nghe “phanh” một tiếng, tiễn vũ nổ thành phấn bụi, đồng thời nghe thấy giữa bụi cỏ có tiếng phún huyết.
“Hảo công phu, không thẹn là nhân vật mà Thượng Quan thế gia và Kim Tiền bang đồng thời phát lệnh truy nã mười vạn hoàng kim. Có điều, nếu đây là toàn bộ thực lực của ngươi, thì cái đầu ngươi hôm nay phải giao lại cho Đào Nguyên Ngũ Thánh bọn ta rồi!” Đào Can bước ra, trong tay hắn cầm một cây pháp trượng có đường vân xoắn ốc màu tím, từ trên mặt hắn phát ra năng lượng tinh nguyên cường đại của mộc hệ.
Đào Chi tay cầm cung tên màu tím giọng có chút yếu ớt lầm bầm nói: “Ta không những muốn cái đầu nó, mà còn muốn ăn tim nó, uống máu nó, lôi ruột gan nó ra, dùng thi thể nó làm phân bón. Hừ hừ, dám hủy pháp khí Truy hồn tiễn của ta, ta bắt ngươi phải trả giá!”
Đào Căn và Đào Diệp cũng đã đi ra, chung một màu của mộc hệ thuật pháp, toàn thân phát ra năng lượng tinh nguyên của mộc hệ vừa tinh thuần vừa to lớn.
Chưa nhìn thấy hoa đào xuất hiện, mồ hôi trên trán Tiểu Lục Tử đã chảy ròng ròng, hắn nhẹ nhàng bay lên trên ngọn cây, cảm thấy thân thể rất nặng nề. Đào Nguyên Ngũ Thánh là bọn người cường đại nhất mà hắn chạm trán sau khi trốn thoát khỏi Trung Châu… Không, nói một cách chính xác là bọn Đào Nguyên Ngũ Thánh này không phải là người mà là bọn yêu quái.
Trên người bọn chúng dù có mộc hệ năng lượng tinh thuần vẫn không thể che được huyết tinh lệ khí nồng nặc, đây là loại khí tức mà yêu quái ăn thịt người không có cách nào che giấu được. Trước đây, sau khi thu phục Hoàng Thử Lang Tinh, Tiểu Lục Tử đã đưa cho hắn một pháp bảo để che giấu huyết tinh lệ khí, căn dặn hắn sau này nhất định không được ăn thịt người, nếu không khi lệ khí nhiều đến một mức độ nhất định, pháp bảo cũng không có khả năng che giấu. Tuy nhiên, pháp bảo này không phải là vạn năng, nếu như chạm trán với tu chân giả công lực cao thâm, chắc chắn không chạy thoát khỏi pháp nhãn của đối phương.
Bọn chúng là thực vật hệ yêu quái? Nhưng mà, thực vật hệ yêu quái hết sức ôn hòa, lực công kích thì yếu, hơn thế bọn chúng muốn tu luyện cũng cực kỳ khó khăn (không dễ dàng), cực kỳ chậm chạp, cho nên vô cùng quý trọng thành quả không dễ mà có được, tuyệt không tùy ý giết người khiến tu luyện giả chính phái truy sát. Bọn Đào Nguyên Ngũ Thánh hiển nhiên là mộc hệ yêu quái, nhưng trên người lại nồng nặc mùi huyết tinh, thực sự hiếm thấy. Trừ phi bọn chúng có pháp bảo cùng pháp thuật thủ đoạn lợi hại khác, xem ra ngày hôm nay mình gặp phiền hà thực sự rồi!” Tiểu Lục Tử đứng trên cây, lả lướt theo làn gió, ngoài mặt thì tự nhiên tiêu sái nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách làm sao để chạy trốn.
Tiểu Lục Tử cao giọng hét lớn: “Đã muốn lấy cái đầu trên cổ ta, sao không quang minh lỗi lạc xuất hiện để quyết một trận thư hùng. Năm tên yêu quái tu luyện ngàn năm như các ngươi chẳng nhẽ lại sợ ta, một con người mới vài chục tuổi hay sao?
Bốn tên yêu quái bao vây quanh cái cây nơi Tiểu Lục Tử đứng tịnh không nói gì, Tiểu Lục Tử chính là muốn xuất ngôn để kích nộ bọn chúng, nhưng đột nhiên phát hiện hai chân đã bị rất nhiều cây leo cuốn lấy, vô số cây leo mảnh dẻ giống như hang ngàn cánh tay cường lực, cuốn chặt lấy hắn, bả tha ngũ hoa đại bảng.
"Khai!" Tiểu Lục Tử hét lên một tiếng lạnh lùng, chân khí hộ thể bạo phát ra khí kình dày đặc mãnh liệt, chuyển hóa thành muôn vạn thanh tiểu đao, nhanh chóng cắt đứt dây leo, như người nông phu đang gặt lúa mạch vậy, làm phát ra âm thanh "xuy xuy tê tê".
Âm thanh còn chưa dứt, thì lục diệp trên cây tứ quý trong phạm vi trăm trượng, đột nhiên từ trên cành cây tách ra, hóa thành 1 biển xanh lục, như ma quỷ hung ác cuốn đến Tiểu Lục Tử. Khi đám lá cây cực nhanh bay đến, tiếng kêu như sáo, phát ra âm thanh sắc bén đến chói tai.
Đào Chi khóe miệng hãy còn vương huyết cũng nhân cơ hội này giương tử mộc cung lên, nhắm thẳng vào tim Tiểu Lục Tử, dây cung kéo căng ra, “Viu! Viu!” Lại là hai mũi truy hồn tiễn, bay thẳng đến tâm tạng và tiểu phúc của Tiểu Lục Tử. Đào Chi vốn dùng bản mệnh nguyên thần chế tạo rất nhiều truy hồn tiễn, chỉ là với công lực và kĩ thuật hiện nay thì hắn chỉ có thể dùng đồng thời một lúc hai mũi mà thôi.
Đào Can cao gầy vân vê râu mép mỉm cười, hắn nghĩ Tiểu Lục Tử chết chắc, không ai đủ khả năng khi bị Đào Căn, Đào Diệp, Đào Chi ba người toàn lực xuất thủ mà còn sống nổi, chí ít thì trước đây hắn cũng chưa từng gặp qua. Hắn tự nghĩ không cần thiết phải đích than xuất thủ, chỉ chờ cắt lấy cái đầu của Tiểu Lục Tử thôi, rồi đến Trung Châu thành đổi lấy hoàng kim.
Hàng tỉ tỉ lục diệp hình thành nên một biển lá cây, như thiên hà chảy ngược, trút xuống người Tiểu Lục Tử, ngay tức khắc chôn vùi hắn. Sau khi lục diệp che lấp toàn thân thể Tiểu Lục Tử, truy hồn tiễn của Đào Chi cũng vừa đến, tưởng rằng có thể xuyên thủng ngực hắn, nhưng đột nhiên khí tức của hắn lại biến mất, hai mũi tên không có mục tiêu tự động quay trở lại, bay vào trong tay Đào Chi.
“Ô? Người? Truy hồn tiễn của ta làm sao lại không thể cảm thấy khí tức của hắn nữa?” Đào Chi đại kinh, nghi hoặc, không ngừng hỏi Đào Căn ở bên cạnh.
"Ta cũng mất dấu vết của hắn!" Đào Căn và Đào Diệp cùng lúc lắc đầu, khuôn mặt tỏ ra không hiểu nổi.
Đào Căn trên mặt lộ ra một nét ngạc nhiên và phẫn nộ, vung tử sắc pháp trượng nói:”Truy tìm! Phân ra 4 hướng truy tìm! Ngay khi có tin tức của Tiểu Lục Tử thì lập tức phát tín hiệu!” Nói xong, hắn tự mình chọn hướng tây, bởi vì hắn đã nhận được tin tình báo nói là Tiểu Lục Tử đang sốt ruột đi đến Tây Bộ, vì vậy, khả năng hắn chạy trốn về phía tây là rất lớn.
Đào Diệp lưu luyến nhìn vài lần vào đống lục diệp chất thành núi trong khu rừng rồi mới hướng về phía nam truy đuổi. Đào Căn và Đào Chi cũng chọn mỗi người một phương, cẩn thận lần tìm dấu vết chạy trốn của Tiểu Lục Tử.
Bọn họ li khai không bao lâu, Đào Can lại quay về chỗ cũ, song mục đáng sợ, nghi hoặc nhìn kĩ một lượt động tĩnh của đám lá cây, sau đó hắn mới thật sự yên tâm theo hướng tây điên cuồng truy đuổi.
“Hừ hừ, quả nhiên là lão yêu quái tu luyện thành tinh, suýt nữa là bị hắn phát hiện ra!” Tiểu Lục Tử từ trong biển lá cây chui ra, ném ẩn thân ngọc phù vừa mới sử dụng xong đi. Vừa thoát khỏi tay, ngọc phù liền biến thành bột phấn, tiêu tán trong gió.
Ẩn thân ngọc phù này chỉ có thể ẩn tàng khí tức, tịnh không thể ẩn tàng nhục thể, hắn lợi dụng thụ diệp công kích thuật pháp của Đào Diệp để che giấu thân thể, tự nhiên có thể lừa được bốn tên yêu quái thực vật hệ đã tu luyện nghìn năm.
Đột nhiên, trong không khí truyền lại mùi hoa thoang thoảng, ngọt tê tái, nhẹ êm dịu như làn gió ấm tháng ba, Tiểu Lục Tử ngửi thấy thân thể liền cảm thấy lơ mơ, như uống rượu say, nghiêng ngả đông tây. Nhận thấy rằng tình hình không ổn, Tiểu Lục Tử vội vàng điều động Nhân Uân chân khí, di chuyển toàn thân, nhưng không hề phát hiện bất cứ triệu chứng trúng độc nào. Sử dụng Nhân Uân chân khí xong, hắn mới phát giác hương vị trong không khí còn làm cho người ta cảm thấy vô cùng hân hoan, trong bụng truyền lại một cảm giác ngứa ngáy, khó chịu, một cổ dục hỏa vô danh bất giác lan tỏa khắp toàn thân.
”A a, tiểu đệ đệ, ở đây chỉ có một mình ngươi sao? Sao lại có nhiều cành lá thế này? Đẹp quá a!” Một nữ nhân xinh đẹp thành thục chẳng biết đến từ lúc nào, đang ngồi dựa trên đống lá cây, thân thể phong mãn đang duỗi ra một cách cực kì lười biếng, cánh tay hồng nhạt khẽ buông, tay áo thơm ngát tuột quá khuỷu để lộ ra đôi ngọc thủ mịn màng với làn da trắng ngần, non mềm đến miết ra nước.
“Trước đó thì chỉ có mình ta, còn hiện tại thì đã có hai người!” Tiểu Lục Tử đưa mắt ngắm nhìn bộ ngực sung mãn như ngọn núi của nàng ta, phát hiện ra y phục nàng đang mặc thật sự là rất ít, ngực áo màu hồng đào trễ xuống suýt làm ngọc nhũ của nàng nhảy ra. “Cây lá tuy nhiều, cũng không có vẻ đẹp của nàng.”
" Nhạc nhạc nhạc! Tiểu đệ đệ hãy nói thật đi, tỷ tỷ có xinh đẹp hay không ? "
Nữ tử đó quyến rũ cười lả lơi một trận, cố ý tách đôi chân thon dài, nằm hờ trên đống lục diệp mềm mại, nửa thân trên lay động làm cặp “đào tiên” hương mĩ trên ngực nhấp nhô khiến Tiểu Lục Tử hoa mắt một hồi, chợt phát hiện ra lưng eo của ả thật mịn màng và mềm mại như thủy xà uốn khúc. Con ngươi của Tiểu Lục Tử bỗng nhiên đỏ hồng, màu hồng phấn giống như hoa đào, đẹp sáng chói như màu sắc y phục của nữ nhân đó.
“Chỗ nào cũng hấp dẫn!” Mùi hương trong không khí càng lúc càng nồng, Tiểu Lục Tử cảm thấy cực kỳ nóng, cảm thấy Thiền dực Tiêm đao trong tay cực kỳ vướng víu, liền thuận tay quẳng nó sang một bên rồi chầm chậm đi về phía diễm mị nữ lang, “Nếu như không mặc y phục thì càng hấp dẫn hơn!
“Lạc lạc lạc, ánh mắt của tiểu đệ đệ thực xấu nha, cái miệng còn xấu hơn nữa kia, làm sao nói chuyện với tỉ tỉ như thế được a!” Nữ tử dễ thương mặc hồng y trước mặt hắn không còn nằm lăn tròn trên đống lục diệp nữa mà đã dừng lại. Khi ả dừng lại, dây lưng của ả không biết đã cởi ra từ lúc nào, áo lụa tách ra, váy trút xuống tới tận đùi, da thịt mềm mại, trắng ngần lẫn trong hồng y lục diệp khiến người ta hoa cả mắt.
“Đệ đệ có điểm nào là nhỏ đâu!” Tiểu Lục Tử cười tà dị, còn chưa đi đến bên thân mình diễm mị nữ tử, y phục hắn đã cởi sạch trơn, thân hình to lớn cường tráng, ngỗ ngược và hung hăng nhảy xổ vào nữ nhân phong mãn.
“Nhanh nhanh đến để tỉ tỉ xem xem, phải kiểm tra thật cẩn thận rồi mới biết được, sợ là cái tên tiểu quỷ đầu nhà ngươi đánh lừa người ta!” Nữ tử phóng đãng cười càng thêm vui sướng, khởi thân đón tiếp, đứng chắn Tiểu Lục Tử đang lao đến. Lúc ả đứng dậy, không có dây quần, váy liền bị tụt xuống dưới, hạ thể không mãnh che thân làm lộ ra vùng rừng núi hoang dã. Tiểu Lục Tử đảo mắt vài lần trên đôi chân ngọc ngà vô cùng hoàn mỹ, hô hấp của hắn đã trở nên nặng nề và loạn xạ, đôi mắt hắn dường như có thể phun ra lửa, ôm chầm lấy bán lõa nữ nhân.
Dường như là chân thực! Tỉ tỉ rất thích, ngươi nói nên làm sao tiếp đây?” Đôi vai của nữ nhân phóng đãng rung lên, áo lót che hờ trên thân đã rớt trong đống lục diệp. Tiểu Lục Tử hình như là rất nôn nóng, giống như là hơn 10 năm chưa gặp qua nữ nhân vậy, ba bốn lượt ôm lấy vòng bụng cám dỗ của nàng ta, thoáng chốc ôm ả lật ngửa ra trên thảm lục diệp mềm mại.
Huyền Tử trong Huyền Nữ Kinh không gian đột nhiên ha ha cười lớn, tình hình này giống như một đứa trẻ vừa mới tập đi chạy thi cùng với một nam nhân cơ thể cường tráng. Hơn thế, trong mắt đứa trẻ mới tập đi hiện ra vẻ cầm chắc trong tay chiến thắng.
“Ha ha ha ha, chủ nhân thật xấu, lại có thể giả vờ làm ra vẻ bị con nữ yêu quái đó mê hoặc, cùng ả hợp thể giao cấu, sắm vai lợn ăn hổ, tương hỗ hấp thụ tinh nguyên đối phương. Chủ nhân cố gắng lên, hút khô, đoạt lấy âm nguyên năng lượng của ả, ta cũng có thể thâm nhập vào thức hải của chủ nhân, không cần làm một người buồn chán, khô khan trong kinh thư vắng vẻ nữa.”
Tiểu Lục Tử đang “phi nước đại” trên cơ thể ngọc ngà của con nữ yêu phóng đãng, Huyền Tử thúc giục hắn cố lên, bộ dạng trông như cổ động viên trên sân vận động đang trợ uy cho tuyển thủ yêu mến của mình. “Di?” Huyền Tử bỗng nhiên nổi lên nghi hoặc, đôi môi hồng nóng bỏng cắn lấy ngón tay trắng như tuyết, lẩm nhẩm tự nói: “Con nữ yêu này không giống như hấp tinh yêu, mà là yêu quái chuyên ăn linh hồn! Ha ha, đây là cao lương thượng đẳng của ta, Huyền Tử ta không khách sáo nữa!”
/44
|