Cao phu nhân không biết tại sao trong lòng lại vô cùng bất an, nàng tự an ủi mình có thể là do chuyện tra xét náo loạn vừa rồi. Giáo huấn tiểu nha hoàn của mình vài câu, nàng cởi và vứt bỏ áo khoát xuống đất, cầm theo một hạt dạ minh châu tiến vào thiên phòng. Đặt dạ minh châu lên trên thành bồn tắm, nàng cởi bỏ quần áo, chỉ chừa yếm ngực màu tím và tiết khố màu trắng trên người.
Tiểu Lực Tử thu lại Huyền Nữ Kinh, phát hiện thân thể mình có sự biến hóa rất lớn, không những là cao hơn cả cái đầu, mà bắp thịt ở tay chân đều nỗi vồng ra, chỉ cần nhẹ vận sức, đã bạo phát một sức lực vô tận. Gã nhớ lại những cử động tối hậu vô cùng kỳ quái của Huyền tử lúc nãy, liền minh bạch đây chính là công lao của nàng.
Hắn ẩn mình trong nước, nhìn thấy Cao phu nhân thoát y, lộ ra cái cổ trắng và dài như thiên nga, da thịt mịn màng, bờ mông lộ ra những đường cong tuyệt mỹ. Do tiết khố rất rộng và mỏng, nên da thịt nõn nà nơi đóa hoa thơm lộ ra hơn phân nửa, trông giống như miếng đậu hủ mới ra lò. Hô hấp của nàng chợt rất gấp rút, tựa hồ có chuyện gì rất trọng đại. Bàn tay ngọc của nàng liền chuyển ra sau lưng, mau chóng cởi bỏ dây lưng, rồi xoay người lại.
Tiểu Lục Tử kinh ngạc đến há hốc mồm, bị bầu ngực trắng mịn như tuyết cực đẹp trên ngực nàng làm cho ngơ ngẩn. Chúng cao đầy nhọn hoắc, được điểm xuyết bằng một núm thịt hồng hồng, giống như một bức họa tiên nữ phơi sương rằm tháng ba, khiến cho hùng khí nam nhân bừng bừng trổi dậy. Eo lưng của nàng nhỏ nhắn, uyển chuyển như xà, căng đầy từng thớ thịt, từng đường cong nhìn ngút tầm mắt. Hình dáng ưu mĩ đó như tiểu tinh linh giữa ngàn hoa, vừa tinh nghịch vừa gợi cảm.
Tiểu Lục Tử thầm chửi Cao Cầu đui mắt, Cao phu nhân không có điểm nào chê được thế này, vậy mà lão lại bỏ đi si mê tiểu thiếp. Đang lúc hồ tư loạn tưởng, gã chợt thấy Cao phu nhân khẽ rên một tiếng nhỏ, cửi tiết khố bước vào bồn tắm, tiết ra không khí một mùi cỏ thoang thoảng hương đêm, lan tỏa trong không trung bàn bạc.
Đùi ngọc quá thẳng, mảnh đất tận thâm sơn vẫn còn rất nhỏ, hiển nhiên là chưa được nam nhân khai khẩn nhiều, hấp dẫn như một xử nữ tươi nguyên. Nàng khóat nước, ngạc nhiên khẽ mím miệng, hiển nhiên không tin rằng nước trong bồn tắm lại ấm đến như vậy. Nguyên bồn tắm này đã được đun nóng. Nhưng giờ là nửa đêm, nước trong bồn nhất định phải nguội lạnh đi nhiều. Nàng không ngờ nó vẫn còn ấm áp như vậy. Thật là lạ!
Nàng vô cùng cao hứng, chà sát cho nóng người rồi đưa chân phải thử nước trong bồn. Hành động từ tốn này làm trương khai vườn hoa tiên cảnh hấp dẫn nhất của đời người, khiến nó giống như một tiểu nha đầu nhăn mặt lè lưỡi cười duyên, đưa gương mặt non tơ mơn mởn ra khoe trước ánh lửa hồng, không hề lộ ra động khẩu đi vào kho báu, dù biểu hiện cho thấy nó đã là một cô nàng hoàn toàn phát triển và thành thục rồi!
Tiểu Lục Tử biết nguyên nhân làm sao mà nước lại ấm như thế. Khi gã từ trong Huyền Nữ Kinh xuất ra, toàn thân như luồng thiên hỏa, nhất định đã làm cho nhiệt độ trong nước tăng lên nhiều. Nhưng vào thời khắc "nửa đêm giờ tý canh ba" thế này, hà cớ gì mà nàng lại còn đi tắm thế kia?
Đang nằm trong Huyền Nữ Kinh vui đùa với cây Phong Vỹ châm thu được từ yêu khí của Ngô Công tinh lúc trước, Huyền Tử cười hắc hắc kiều mị, mở rộng đùi ngọc, khoe ra nhục thể dụ hoặc chúng sinh trong tư thế vô cùng hiếm thấy của nữ nhân, kiều mị nói: "Nô gia chọc cho dục hỏa của người dâng lên tột độ, chỉ sợ người sớm nhiễm bệnh, không ngờ lại vừa khéo giúp chàng thử qua tư vị của tầng thứ nhất 'Cường bạo'" là như thế nào!"
Cao phu nhân đột nhiên bị một nam nhân cao lớn ôm chặt, sợ đến hồn bất phụ thể, đánh rớt cái vật bằng ngọc trong tay xuống nước, vừa run vừa muốn quay đầu lại xem nam nhân đó là ai.
Tiểu Lục Tử không thèm lý gì đến nàng, trước hết là giày vò nàng một trận, rồi thuận theo thế đứng của song phương, lần tới vuốt ve gò bụng bằng phẳng của nàng. Lát sau, Cao phu nhân chịu không nổi rên lên từng chập.
"Sao nàng không kêu cứu?" Tiểu Lục Tử cười tà quái, tiếp tuc giày vò cỏ dại vườn hoa, lực đạo ngày càng mạnh, nhưng vẫn không đến mức làm cho nàng đau, khiến cho khu vực tính cảm của nàng ngày càng căng phồng.
Cao phu nhân sớm đã sợ đến hồn phi phách tán, vừa định cất tiếng kêu la, chợt cảm nhận được đóa hoa bé nhỏ nhu nhuyễn của mình đã bị một long đầu to lớn xù xì đính chặt, thoải mái không thể tả. Tưởng đến chuyện sắp được hưởng, toàn thân nàng mềm nhũn, ngồi hẳn xuống nuốt trọn nửa thân long đầu.
"Ô a, chết ta rồi, ngươi là tên dâm tặc nào thế?" Cao phu nhân vừa thẹn vừa mong, không ngờ tự mình đã chủ động hiến dâng cho gã. Dù là thẹn chín người, nhưng nỗi sung sướng rụng rời chợt kéo đến khiến nàng tiết xuất một dòng hoa mật trắng bạch.
Nhiều ngày nay nàng liên tục dùng thứ dâm cụ lạnh lẽo vừa rớt khỏi tay để giải muộn. Giờ hưởng thụ được nam nhân cường tráng chân chánh như vậy, một cú đã lấy mất đi của nàng nửa tâm hồn, còn đâu ý thức mà trả lời câu hỏi, chỉ i i a a cà lăm cà lặp chẳng thốt được từ nào ra hồn. Bờ vai thon nõn nà của nàng trở nên ửng hồng. Nàng trầm lưng xuống, hoàn toàn ngồi gọn trong lòng nam nhân, cảm thấy toàn thân như rơi vào một tầng vân vụ, thân thể co giật liên hồi.
Vốn nghĩ rằng khi Long thương tiến vào mật động, nơi ấy phải ấm nóng như Hỏa Diệm sơn. Không ngờ Long đầu nhìn đông ngó tây, vào đến cuối động rồi mà chẳng ấm ám chút nào. Ngược lại, nó cảm thấy một trận hàn băng bốc ra, bủa vây trong giá lạnh, khiến nó như ngập ngụa uống phải nước tiên giá buốt. Tiểu Lục Tử đột nhiên minh bạch tại sao Cao Cầu lại không muốn cùng nàng đồng phòng. Đó chính là vì nàng thuộc loại nữ nhân phạm vào hung khí gọi là "Bích thảo hàn đàm". Với thứ hung khí này, bất cứ nam nhân nào cùng nàng đồng phòng vài lần, nhất định sẽ thoát dương mất lực, sớm muộn gì cũng mất đi tráng khí nam nhi, mãi không thể cất đầu ra chiến trận. Tuy nhiên, nếu nam nhân đó có thiên phú bẩm sinh, thì lại chính là phúc khí của hai người.
Ánh mặt chợt lóe màu huyết hồng, cái uy khí hiệu xưng là "tàn bạo" từ trong tiểu phúc của Tiểu Lục Tử dâng lên, khiến gã muốn chộp lấy bờ mông nung núc của nữ nhân giày vò một phen cho hả dạ. Nghĩ đến đấy, gã gầm lên một tiếng, ném ép nàng lên thành bồn tắm, giữ chặt lấy eo xà, tiến hành hô phong hoán vũ ngay trong nước.
Một lúc sau, đất trời chỉ còn tiếng nam nữ ái ân. Nữ nhân chốc chốc bị kéo ngược người, nhìn thấy diện mạo tuấn tú của nam nhân, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc. Chỉ có điều nam nhân này căn bản không thèm lý gì đến nàng, chỉ lấy ra một khối thủy tinh bằng quyền đầu chiếu lên người nàng. Y vừa xoắn xít kéo đẩy, vừa di động khối thủy tinh quanh nàng như đang phách nhiếp thứ gì đó.
Tuy tường nhà cách âm rất tốt, nhưng phần giữa các phòng lại không được chú ý lắm. Nha hoàn Tiểu Thúy nghe tiếng động lạ, lúc này đã tĩnh hẳn. Vốn đã cùng phu nhân chơi các trò vui vẻ, nên ả cũng muốn gia nhập thứ du hí mỹ diệu này. Ả đến thiên phòng, nhìn vào cảnh tượng đương trường, hai đầu gối lập tức mềm nhũn. Một nam nhân tuấn tú đang lấp lánh tà quang trên đôi mắt, đem thân người trường kiện vạm vỡ áp lên trên nhục thể như hoa như phấn của phu nhân. Gã không ngừng du ngoạn, thần thái vô cùng cao quý nhưng bá đạo. Ả cũng thấy phu nhân rên rỉ mê say, âm thanh không ngừng tuôn ra như gió trốt.
Tiểu Lục Tử thấy Tiểu Thúy, ánh mắt thoáng vẻ cười cợt, thủ chỉ bún ra, một đạo hồng quang bắn vào thân thể của tiểu nha hoàn. Ả không kịp kêu lên một tiếng, đã mềm nhũn gục xuống, nhưng thần trí vẫn minh mẫn, cảm giác trong nội thể càng lúc càng nóng. Ả vốn không mặc quần áo, lại giống như bị người dùng ánh mắt lôi kéo, chầm chậm đứng lên tiến đến bồn tắm, mê đắm ôm lấy thân thể cường tráng của nam nhân, dùng hai gò ngực nhỏ nhắn ma sát lưng gã.
Tiểu Lục Tử tàn nhẫn vung thương chiến cho Cao phu nhân biến thành tơi bời hoa lá. Hắn cảm nhận được một cổ lực lượng yếu nhược nhưng vô cùng kỳ diệu bị hấp thu vào trong nội thể. Nguyên gã muốn khiến cho Cao phu nhân điên đảo tươm mật hoa đến kỳ hết, sau khi hấp thụ xong lượng nguyên âm tiết ra của nàng rồi mới buông cương xuống ngựa. Nghĩ vậy, tinh thần của gã lại càng hăng hái thêm, trong não lại thoáng hiện một câu khẩu quyết, bèn vừa lãnh hội vừa kích khởi nàng vào cõi thiên hôn địa ám rồi mới chịu bãi chiến.
Gã chuyển thân kéo tiểu nha hoàn vào lòng, viên thủy tinh trong tay chiếu vào thân người nhỏ nhắn mềm mại như cừu non của nàng, miệng hôn lấy hôn để nụ hoa hàm tiếu ửng đỏ. Sau đó, gã không nói không rằng, cong người thúc mạnh, tĩnh lặng cảm ngộ tuyệt học đang hiển hiện trong não.
"Nguyên là như thế! Lộ tuyến vận công mang đến quá nhiều kỳ diệu!" Nam nhân với ánh mắt đỏ hồng đột nhiên mĩm cười, bỏ viên Dục vọng Thủy tinh vào trong Trữ vật giới chỉ. Gã biết rằng thân thể hiện tại của Tiểu Thúy vẫn chưa có giá trị phách nhiếp.
Dục vọng Thủy Tinh nguyên được gọi là Ký Ức thủy tinh, là một vật phẩm quý trọng có thể ghi lại ký ức và thanh âm, là một công cụ cấp cao được chế tác trong quân ngũ. Tiểu Lục Tử thấy Huyền Tử thu nhập ảo ảnh của mình, bèn nhớ lại mình cũng có thứ giống như vậy. Cái của gã có tên gọi là Dục vọng Thủy tinh, được dùng để chuyên phách nhiếp những nữ nhân Hữu dục Vô ái, đơn thuần cũng giống như một công cụ ghi hình trong các phim dành cho người lớn mà kiếp trước gã từng có lần xem qua.
Tiểu Thúy chỉ là khí vật phổ thông, không cần phải dùng đến thuật Đâu khôi Tá giáp. Ả mềm oặt nhũn vào lòng Tiểu Lục Tử, ngoan ngoan giao ra lễ vật làm bằng thứ ngọc dịch hương xuân tiết ra từ cơ thể mình. Trên gương mặt Tiểu Lục Tử lúc này xuất hiện một tầng phấn quang mờ nhạt, ánh mắt đỏ hồng đã nhạt dần đi, toàn bộ năng lượng kỳ quái từ từ hội tụ lại đan điền, chính là cái nơi chuyên tồn trữ năng lượng của hắn.
Năng lượng nguyên âm vừa thu hút được không thuần chính, chỉ là khi nó kéo đến bụng dưới thì vô cùng sảng khoái. Lấy năng lượng nguyên âm làm trung tâm, từ từ hình thành một dòng cuồng bạo, nơi ấy nguyên âm tự hành tự chuuyện, không cho phép các thứ năng lượng khác đến gần, chỉ tự nhiên lưu động theo luồng năng lượng sẳn có.
Tiểu Lục Tử không hiểu rõ tình trạng hiện tại như thế nào, nhưng gã biết, công pháp tầng thứ nhất của Huyền Nữ Kinh đã hoàn thành về mặt cơ bản, cần thật nhiều nguyên âm lực để dung hòa thứ nhiệt hỏa đó. Gã nhớ lại lý thuyết tổng quát của Huyền Nữ Kinh, khi nguyên âm tích tụ đến một trình độ nào đó, sẽ ngưng kết thành nguyên âm cầu. Khi luyện hóa được thứ nguyên âm to lớn nhưng vô cùng phức tạp này, nhất định sẽ đạt được thứ kim đan mà người tu chân thường mộng mị truy cầu.
Chỉ là, gã đột nhiên nhớ lại sư phu từng nói qua, bọn luyện khí sĩ lại lấy sự vận động của linh hồn làm dẫn chất tiếp thu thiên địa linh khí cho bản thân, từ đó có thể biến nhục thân thành thần thánh. Hai thứ đó tuy bất đồng, lại xảo hợp có mối ràng buộc tương hỗ với nhau, cùng lấy đan điền làm nơi đồn trú.
Tiểu Lục Tử biết sự huyền diệu của thuật Luyện khí là như thế nào. Tuy sư phụ của gã chưa hề dạy các thủ đoạn đánh nhau mạnh mẽ, nhưng hiện tại đã luyện thành ở hạ đan điền một công phu vô cùng lợi hại. Như vậy, đến khi trung đan điền và thượng đan điền đạt được thành tựu viên mãn, không biết công lực lúc đó mạnh đến cấp nào. Bất quá, gã biết cảnh giới này thì tuyệt không thể đạt được trong vòng ba bốn năm. Sư phụ của gã đã hơn ba trăm tuổi, thế mà chỉ mới tu tập đến viên mãn ở cảnh giới thượng đan điền. Như vậy, để có thể đạt được việc thông hợp ba loại thượng, trung và hạ đan điền, thì có thể tiến nhập vào cảnh giới thần thánh. Vì thế, sư phụ của gã vẫn còn nhiều đoạn đường phải đi ở phía trước.
Nhưng Tiểu Lục Tử lại tiến bộ rất nhanh, hợp với nguyện vọng cấp thiết hiện giờ của gã là làm sao để sớm đề cao công lực.
Gã mang hai nữ nhân trần truồng quẳng lên trên giường, vừa định dùng đó làm nơi phát tiết hỏa khí thêm lần nữa, thì Cao phu nhân đã ú ớ tỉnh lại, giương giọng kiều mị nói: "Lục gia, nô gia còn muốn nữa, thỉnh người sủng hạnh nô gia lần nữa đi!"
Nguyên nàng đã nhận ra Tiểu Lục Tử, tuy thân hình dung mạo của gã lúc này cải biến rất nhiều, nhưng nhãn thần hòa khí không hề biến đổi. Gương mặt anh tuấn được tô thêm ba phần bá khí, khiến nàng cảm nhận rõ ràng sắc vị của nam nhân, đắm say túy lúy mê mẫn nhìn gã, lộ xuất vẻ khẩn cầu khát vọng gần như vô hạn.
(Hết chương)
Chú: 1. Trong pháp môn tu đạo của Đạo gia, có quan niệm cho rằng tu luyện phải thông qua việc bồi bổ ba bộ vị chính yếu, đó là Hạ đan điền (ở dưới rốn), Trung đan điền (ngay ngực), và Thượng Đan điền (trên đỉnh đầu). Tuy nhiên, trong sách võ và các loại truyện, Hạ đan điền được nhắc đến nhiều nhất, và được xem là chỗ duy nhất để luyện khí – luyện công.
Tiểu Lục Tử không muốn giấu nàng, Cao phu nhân đã nhận ra mình, lại còn bị mình chinh phục, cắm lên đầu Cao Cầu hai cái sừng thật to. Trời vừa hửng sáng, Tiểu Lục Tử bèn vận công đả tọa, mang năng lượng đi tiêu hóa một phen. Cái hung khí "Thủy hàn đàm" của Cao phu nhân quả nhiên không phải để cho phàm nhân được hưởng. Tiểu Lục Tử đã hưởng thụ không ít khoái cảm và nguyên âm từ trong đó, vì thế việc luyện khí và công pháp cũng tiến triển rất nhiều.
Hắn biết Cao Cầu thế nào cũng nhờ tỷ phu Thái Kinh phát hành lệnh tìm người. Trong thành hiện giờ đầy ắp binh sĩ đang tróc nã tội phạm, tình thế này thì chỉ có chỗ ở của vợ lớn vợ bé của lão là an toàn nhất. Tiểu Lục Tử cũng nghe Cao phu nhân nói qua, Cao Cầu chỉ qua loa hỏi nàng hai ba câu rồi đi chỗ khác tìm kiếm, sau đó tự thân lão cũng vào trong thành bàn chuyện.
Nội thành chính là hoàng cung của Khổng Tước vương triều, hiện giờ đã biến thành phủ của Triệu Cát. Thái Kinh cũng thường ngụ tại nơi này. Không trung ở Trung châu thành được che chở bằng một thứ pháp trận cổ quái, có thể phòng ngự các lực công kích mạnh từ bên ngoài. Hơn nữa, trận pháp này còn có tác dụng đánh lạc hướng, nên bên tấn công bên ngoài không thể nào nhắm chính xác cho được. Ngoại diện công vào không được, nhưng nội diện thì dễ dàng đánh ra ngoài. Lợi hại! Muốn phá Trung Châu thành đô, nhất định phải phá từ bên trong ra.
Ở trung tâm khống chế trận pháp có một ma kính, có thể hiển thị nơi chốn ẩn nấp của đào phạm, do đó có khả năng Cao Cầu đến đó nhìn vào ma kính để tìm dấu vết của Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử nấp trong phòng Cao phu nhân suốt một ngày, khi trời vừa tối liền hỏi Tiểu Thúy vừa về sau khi ra ngoài dò la tin tức. Trong thành có rất nhiều thông lệnh, chính là Thượng quan thế gia và thành chủ tự thân phát hành. A tinh đã tiếp nhận chiếc ghế bang chủ của Tế bần bang, Ngô Dụng tiếp tục đảm nhiệm vai trò quân sư, Cao Cầu lại còn phái một cao vệ thân tín đến Tế Bần bang ngồi lên ghế trưởng lão, giám quản tài vật đại quyền.
Tiểu Lục Tử nghe tin tức từ ả, mặt cứ tủm tỉm cười, không biểu lộ là vui hay buồn. Cao phu nhân trần truồng đang nằm trên người gã, ngón tay như ngọc chuốt đang vẽ lên người gã những vòng tròn, cất giọng yếu ớt hỏi: "Thiếu gia, chàng không giận à? Người chàng tin nhất lại bán đứng chàng, nghe nói còn chém chàng một đao, chuyện này khiến cho Trung Châu thành biến thành loạn. Lại có nhiều người to gan lớn mật quan tâm đến chàng, lén gỡ xuống mấy cái thông tập lệnh. Cũng có người ở trên đường chửi Cao Cầu, chửi A tinh, rất nhiều người vì chàng mà kêu oan, có thể nói họ là người tốt, không muốn bắt chàng!"
"Ha ha!" Tiểu Lục Tử phát vào bờ mông tròn lẳn của Cao phu nhân một cái, rồi véo eo thon của nàng cười nói: "Nàng là đại phu nhân của Cao cầu, sao lại giúp cái gã ngoại nhân ta thế chứ, không biết một đêm vợ chồng có thật là hơn trăm ngày ân nghĩa không nhỉ?"
Cao phu nhân giận dỗi đưa bàn tay ngọc đánh lên gò ngực của Tiểu Lục Tử, giẩy nẫy: "Đồ đáng ghét, đừng có trước mặt thiếp mà nói đến cái tên tiểu nhân lang tâm cẩu phế đó. Hắn hại chết song thân nhà ta, chiếm đoạt hết tài sản, rồi lại ác tâm bỏ mặc ta. Trong lòng ta đã sớm nguyền rủa hắn trăm ngàn lần, nguyền rủa cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, hiện tại đã ứng nghiệm rồi!"
Tiểu Lục Tử liền nghĩ ngay đến một câu cổ thoại: "Tối độc bất quá phụ nhân tâm!" (Dù có độc đến đâu cũng không vượt qua được lòng của nữ nhân), hắn tịnh không thể tin được một nữ nhân như thế này. Vì biết đâu chừng, một ngày nào đó ả nổi hứng lên mang hắn đi bán đứng cho Cao Cầu thì sao? Tuy nhiên, hiện giờ gã chưa từng đắc tội với nàng, lại giúp nàng giải quyết được khát khao giới tính, theo đó mà xét thì khả năng thu phục được nàng là rất lớn.
Suốt ngày hôm đó, hắn phải khổ công thảo phạt Cao Phu nhân. Hung khí của nàng hồi phục rất mau chóng, khiến cho Tiểu Lục Tử không có cách gì tơ tưởng đến nữ nhân khác ở các phòng bên. Đêm về khuya, Tiểu Lục Tử cuối cùng cũng triệt để làm cho hai nữ nhân thỏa mãn thiếp đi. Hắn bèn mặc vội nội khố phóng đến phòng kế bên.
Đây chính là chỗ của tiểu thiếp mới nạp của Cao Cầu, được gọi là Cửu phu nhân. Khi đến phòng nàng, Tiểu Lục Tử thấy Cửu phu nhân nhỏ tuổi xinh đẹp như hồ ly đang chỉnh sửa móng tay. Nàng mi dài mắt đen, làn thu thủy tỏa ra một sắc thái đầy yêu mị. Dáng vẻ của nàng cực kỳ phóng đản, môi hồng ướt át, mặt trắng da thanh, không có tì vết gì. Hai tiểu nha hoàn xinh đẹp cùng đứng kế bên giữ đồng kính cho nàng soi, phản chiếu bàn chân thon nhỏ cực kỳ dụ hoặc.
Tiểu Lục Tử lặng lẽ nhìn trộm Cửu phu nhân, đang nghĩ kế bắt bọn họ thì đột nhiên nghe tiếng người đang đến gần. Tiếng cười của Cao Cầu truyền tới, chưa bước vào cửa đã kêu to: "Bảo bối, ta đến với nàng đây, đã ngủ chưa vậy?" Tiếng cười của hắn tuy rõ ràng, nhưng ẩn dấu trong đó vẻ mệt mỏi rã rời, dường như đã lâu chưa hề ngủ đủ giấc.
Tiểu Lục Tử thầm kêu không may, rõ ràng là nghe Tiểu Thúy bảo hôm nay Cao Cầu sẽ ngủ ở chỗ Tứ phu nhân, sao giờ lại đến đây? Bất quá, bây giờ có oán cũng không ích gì, gã bèn lẻn vào nấp sau bình phong của phòng khách, hy vọng không ai chú ý.
Cao Cầu tự đến một mình, các hộ vệ đã bị hắn đuổi đi. Lão mĩm cười sung sướng bước vào ngọa thất của Cửu phu nhân. Tiểu Lục Tử nín thở, do hắn không hiểu Cao Cầu cao sâu thế nào nên không dám vọng động, chỉ sợ bị người phát giác thì đại kế trốn tránh của mình kể như xong.
Chợt nghe Cửu phu nhân giận dỗi bảo: "Ai da, nô gia đang tu sửa lại chân, chàng tìm hai nha đầu Tiểu Xuân và Tiểu Hoa vui đùa trước đi, người ta đang bận. Hảo lão gia, hôm nay có uống Hổ Tiên tửu không, có hiệu quả gì không? Đừng có như lần trước làm cho nô gia muốn điên lên, giường chiếu ướt át, hại cho người ta tối đó phải dậy thay giường đấy."
"Tiểu yêu phụ, toàn là do nàng ép, còn dám nói hay." Thanh âm của Cao Cầu có chút phẫn nộ, chợt nghe hai tiểu nha đầu cười hi hí, liền bực mình gắt: "Hai người ra phòng khách mang nước ấm vào đây, không thấy chân của phu nhân sắp biến thành băng rồi hả?"
Cửu phu nhân cười hăng hắc bảo: "Tiểu Thu, ngươi ra mang vào đây, đừng có làm cho lão gia nổi giận nghe, nếu không người lại đánh đít ngươi đấy!"
Nha đầu dạ một tiếng, vội ra phòng khách, bước chân thoăn thoắt đột nhiên đi đến chỗ Tiểu Lục Tử đang trốn. Tiểu Lục Tử cúi đầu nhìn, nguyên bồn rửa đang ở dưới chân mình, cạnh đó còn có khăn tắm, quả nhiên đây là chỗ để đồ vật thường dùng.
Tiểu Lục Tử dù có muốn đổi sang chỗ khác trốn cũng không kịp nữa, nên sát na Tiểu Thu tiến vào sau bình phong, gã phóng người lên giống như báo vồ mồi, ôm nàng vào lòng, khóa chặt miệng lại, không để cho nàng phát ra chút thanh âm nào.
Tiểu Thu trợn trừng mắt phượng, kinh khủng mềm oặt trong người gã, thân hình run bần bật, từng giọt nước mắt ứa ra, chỉ sợ kẻ kia giết luôn mình. Tiểu Lục Tử xốc người nàng dậy, uy hiếp: "Muốn sống thì đừng có la!"
Ánh đèn từ ngọa thất truyền ra, khiến Tiểu Thu có thể thấy hình dạng tuấn tú của Tiểu Lục Tử. Từ người hắn lại truyền ra thêm một mùi vị cường liệt của nam tử, khiến cho nàng vừa hít phải đã cảm thấy trầm mê, tịnh không hề có ý sợ hay kháng cự gì. Nàng gật gật đầu, sắc mặt đỏ hồng, nguyên Tiểu Lục Tử đang ôm ấp nàng theo tư thế cực kỳ âu yếm, cánh tay lại ép lên chỗ mẫn cảm nhất trên ngực nàng.
Tiểu Lục Tử nhìn qua là biết hỏng. Bệnh nghi ngờ của Cao Cầu cực cao, lỡ khi thấy sắc mặt ửng hồng của Tiểu Thu, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện gì đó dị thường, lúc đó bản thân mình sẽ bị lộ ngay, trừ khi... Tiểu Lục Tử trừng mắt nhìn nàng, sát cơ chợt hiện.
Nhãn lệ của Tiểu Thu vừa mới ngừng, giờ lại chợt trào ra. Nàng không hiểu tại sao công tử gia tuấn tú này mới vừa ôn nhu là vậy, giờ chợt lộ sát ý trùng trùng. Sắc mặt đỏ hồng của nàng liền biến thành trắng bạch như gặp ác ma, sợ đến không còn giọt máu.
Ai ngờ trong tình thế cực kỳ căng thẳng đó, phía ngoài truyền đến tiếng lao xao, có tiếng bọn hộ vệ cao giọng thưa: "Bang chủ, tìm được Tiểu Lục Tử rồi. Hắn đang ở trong một kỹ viện trong thành. Người của chúng ta đã tìm được hắn. Hắn giết hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, đã chạy về phía tây thành."
Cao Cầu vẫn chưa thoát y, nghe vậy liền chạy ra, không nói gì cấp tốc đi ngay. Hắn cực kỳ không yên lòng đối với Tiểu Lục Tử, nghĩ rằng chỉ có giết được gã mới mãi mãi trừ được hậu hoạn.
Tiểu Lục Tử lén thở dài. Nhìn lại Tiểu Thu trong lòng, thấy nàng đột nhiên đưa tay giữ lấy thanh Long Vương thương của mình, run rẩy dùng hai tay vuốt ve, ánh mắt như van cầu, tựa hồ như đó là cuộc giao dịch, chỉ cần... chỉ cần gã tha mạng nàng là được, chuyện gì nàng cũng có thể làm...
Tiểu Lực Tử thu lại Huyền Nữ Kinh, phát hiện thân thể mình có sự biến hóa rất lớn, không những là cao hơn cả cái đầu, mà bắp thịt ở tay chân đều nỗi vồng ra, chỉ cần nhẹ vận sức, đã bạo phát một sức lực vô tận. Gã nhớ lại những cử động tối hậu vô cùng kỳ quái của Huyền tử lúc nãy, liền minh bạch đây chính là công lao của nàng.
Hắn ẩn mình trong nước, nhìn thấy Cao phu nhân thoát y, lộ ra cái cổ trắng và dài như thiên nga, da thịt mịn màng, bờ mông lộ ra những đường cong tuyệt mỹ. Do tiết khố rất rộng và mỏng, nên da thịt nõn nà nơi đóa hoa thơm lộ ra hơn phân nửa, trông giống như miếng đậu hủ mới ra lò. Hô hấp của nàng chợt rất gấp rút, tựa hồ có chuyện gì rất trọng đại. Bàn tay ngọc của nàng liền chuyển ra sau lưng, mau chóng cởi bỏ dây lưng, rồi xoay người lại.
Tiểu Lục Tử kinh ngạc đến há hốc mồm, bị bầu ngực trắng mịn như tuyết cực đẹp trên ngực nàng làm cho ngơ ngẩn. Chúng cao đầy nhọn hoắc, được điểm xuyết bằng một núm thịt hồng hồng, giống như một bức họa tiên nữ phơi sương rằm tháng ba, khiến cho hùng khí nam nhân bừng bừng trổi dậy. Eo lưng của nàng nhỏ nhắn, uyển chuyển như xà, căng đầy từng thớ thịt, từng đường cong nhìn ngút tầm mắt. Hình dáng ưu mĩ đó như tiểu tinh linh giữa ngàn hoa, vừa tinh nghịch vừa gợi cảm.
Tiểu Lục Tử thầm chửi Cao Cầu đui mắt, Cao phu nhân không có điểm nào chê được thế này, vậy mà lão lại bỏ đi si mê tiểu thiếp. Đang lúc hồ tư loạn tưởng, gã chợt thấy Cao phu nhân khẽ rên một tiếng nhỏ, cửi tiết khố bước vào bồn tắm, tiết ra không khí một mùi cỏ thoang thoảng hương đêm, lan tỏa trong không trung bàn bạc.
Đùi ngọc quá thẳng, mảnh đất tận thâm sơn vẫn còn rất nhỏ, hiển nhiên là chưa được nam nhân khai khẩn nhiều, hấp dẫn như một xử nữ tươi nguyên. Nàng khóat nước, ngạc nhiên khẽ mím miệng, hiển nhiên không tin rằng nước trong bồn tắm lại ấm đến như vậy. Nguyên bồn tắm này đã được đun nóng. Nhưng giờ là nửa đêm, nước trong bồn nhất định phải nguội lạnh đi nhiều. Nàng không ngờ nó vẫn còn ấm áp như vậy. Thật là lạ!
Nàng vô cùng cao hứng, chà sát cho nóng người rồi đưa chân phải thử nước trong bồn. Hành động từ tốn này làm trương khai vườn hoa tiên cảnh hấp dẫn nhất của đời người, khiến nó giống như một tiểu nha đầu nhăn mặt lè lưỡi cười duyên, đưa gương mặt non tơ mơn mởn ra khoe trước ánh lửa hồng, không hề lộ ra động khẩu đi vào kho báu, dù biểu hiện cho thấy nó đã là một cô nàng hoàn toàn phát triển và thành thục rồi!
Tiểu Lục Tử biết nguyên nhân làm sao mà nước lại ấm như thế. Khi gã từ trong Huyền Nữ Kinh xuất ra, toàn thân như luồng thiên hỏa, nhất định đã làm cho nhiệt độ trong nước tăng lên nhiều. Nhưng vào thời khắc "nửa đêm giờ tý canh ba" thế này, hà cớ gì mà nàng lại còn đi tắm thế kia?
Đang nằm trong Huyền Nữ Kinh vui đùa với cây Phong Vỹ châm thu được từ yêu khí của Ngô Công tinh lúc trước, Huyền Tử cười hắc hắc kiều mị, mở rộng đùi ngọc, khoe ra nhục thể dụ hoặc chúng sinh trong tư thế vô cùng hiếm thấy của nữ nhân, kiều mị nói: "Nô gia chọc cho dục hỏa của người dâng lên tột độ, chỉ sợ người sớm nhiễm bệnh, không ngờ lại vừa khéo giúp chàng thử qua tư vị của tầng thứ nhất 'Cường bạo'" là như thế nào!"
Cao phu nhân đột nhiên bị một nam nhân cao lớn ôm chặt, sợ đến hồn bất phụ thể, đánh rớt cái vật bằng ngọc trong tay xuống nước, vừa run vừa muốn quay đầu lại xem nam nhân đó là ai.
Tiểu Lục Tử không thèm lý gì đến nàng, trước hết là giày vò nàng một trận, rồi thuận theo thế đứng của song phương, lần tới vuốt ve gò bụng bằng phẳng của nàng. Lát sau, Cao phu nhân chịu không nổi rên lên từng chập.
"Sao nàng không kêu cứu?" Tiểu Lục Tử cười tà quái, tiếp tuc giày vò cỏ dại vườn hoa, lực đạo ngày càng mạnh, nhưng vẫn không đến mức làm cho nàng đau, khiến cho khu vực tính cảm của nàng ngày càng căng phồng.
Cao phu nhân sớm đã sợ đến hồn phi phách tán, vừa định cất tiếng kêu la, chợt cảm nhận được đóa hoa bé nhỏ nhu nhuyễn của mình đã bị một long đầu to lớn xù xì đính chặt, thoải mái không thể tả. Tưởng đến chuyện sắp được hưởng, toàn thân nàng mềm nhũn, ngồi hẳn xuống nuốt trọn nửa thân long đầu.
"Ô a, chết ta rồi, ngươi là tên dâm tặc nào thế?" Cao phu nhân vừa thẹn vừa mong, không ngờ tự mình đã chủ động hiến dâng cho gã. Dù là thẹn chín người, nhưng nỗi sung sướng rụng rời chợt kéo đến khiến nàng tiết xuất một dòng hoa mật trắng bạch.
Nhiều ngày nay nàng liên tục dùng thứ dâm cụ lạnh lẽo vừa rớt khỏi tay để giải muộn. Giờ hưởng thụ được nam nhân cường tráng chân chánh như vậy, một cú đã lấy mất đi của nàng nửa tâm hồn, còn đâu ý thức mà trả lời câu hỏi, chỉ i i a a cà lăm cà lặp chẳng thốt được từ nào ra hồn. Bờ vai thon nõn nà của nàng trở nên ửng hồng. Nàng trầm lưng xuống, hoàn toàn ngồi gọn trong lòng nam nhân, cảm thấy toàn thân như rơi vào một tầng vân vụ, thân thể co giật liên hồi.
Vốn nghĩ rằng khi Long thương tiến vào mật động, nơi ấy phải ấm nóng như Hỏa Diệm sơn. Không ngờ Long đầu nhìn đông ngó tây, vào đến cuối động rồi mà chẳng ấm ám chút nào. Ngược lại, nó cảm thấy một trận hàn băng bốc ra, bủa vây trong giá lạnh, khiến nó như ngập ngụa uống phải nước tiên giá buốt. Tiểu Lục Tử đột nhiên minh bạch tại sao Cao Cầu lại không muốn cùng nàng đồng phòng. Đó chính là vì nàng thuộc loại nữ nhân phạm vào hung khí gọi là "Bích thảo hàn đàm". Với thứ hung khí này, bất cứ nam nhân nào cùng nàng đồng phòng vài lần, nhất định sẽ thoát dương mất lực, sớm muộn gì cũng mất đi tráng khí nam nhi, mãi không thể cất đầu ra chiến trận. Tuy nhiên, nếu nam nhân đó có thiên phú bẩm sinh, thì lại chính là phúc khí của hai người.
Ánh mặt chợt lóe màu huyết hồng, cái uy khí hiệu xưng là "tàn bạo" từ trong tiểu phúc của Tiểu Lục Tử dâng lên, khiến gã muốn chộp lấy bờ mông nung núc của nữ nhân giày vò một phen cho hả dạ. Nghĩ đến đấy, gã gầm lên một tiếng, ném ép nàng lên thành bồn tắm, giữ chặt lấy eo xà, tiến hành hô phong hoán vũ ngay trong nước.
Một lúc sau, đất trời chỉ còn tiếng nam nữ ái ân. Nữ nhân chốc chốc bị kéo ngược người, nhìn thấy diện mạo tuấn tú của nam nhân, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc. Chỉ có điều nam nhân này căn bản không thèm lý gì đến nàng, chỉ lấy ra một khối thủy tinh bằng quyền đầu chiếu lên người nàng. Y vừa xoắn xít kéo đẩy, vừa di động khối thủy tinh quanh nàng như đang phách nhiếp thứ gì đó.
Tuy tường nhà cách âm rất tốt, nhưng phần giữa các phòng lại không được chú ý lắm. Nha hoàn Tiểu Thúy nghe tiếng động lạ, lúc này đã tĩnh hẳn. Vốn đã cùng phu nhân chơi các trò vui vẻ, nên ả cũng muốn gia nhập thứ du hí mỹ diệu này. Ả đến thiên phòng, nhìn vào cảnh tượng đương trường, hai đầu gối lập tức mềm nhũn. Một nam nhân tuấn tú đang lấp lánh tà quang trên đôi mắt, đem thân người trường kiện vạm vỡ áp lên trên nhục thể như hoa như phấn của phu nhân. Gã không ngừng du ngoạn, thần thái vô cùng cao quý nhưng bá đạo. Ả cũng thấy phu nhân rên rỉ mê say, âm thanh không ngừng tuôn ra như gió trốt.
Tiểu Lục Tử thấy Tiểu Thúy, ánh mắt thoáng vẻ cười cợt, thủ chỉ bún ra, một đạo hồng quang bắn vào thân thể của tiểu nha hoàn. Ả không kịp kêu lên một tiếng, đã mềm nhũn gục xuống, nhưng thần trí vẫn minh mẫn, cảm giác trong nội thể càng lúc càng nóng. Ả vốn không mặc quần áo, lại giống như bị người dùng ánh mắt lôi kéo, chầm chậm đứng lên tiến đến bồn tắm, mê đắm ôm lấy thân thể cường tráng của nam nhân, dùng hai gò ngực nhỏ nhắn ma sát lưng gã.
Tiểu Lục Tử tàn nhẫn vung thương chiến cho Cao phu nhân biến thành tơi bời hoa lá. Hắn cảm nhận được một cổ lực lượng yếu nhược nhưng vô cùng kỳ diệu bị hấp thu vào trong nội thể. Nguyên gã muốn khiến cho Cao phu nhân điên đảo tươm mật hoa đến kỳ hết, sau khi hấp thụ xong lượng nguyên âm tiết ra của nàng rồi mới buông cương xuống ngựa. Nghĩ vậy, tinh thần của gã lại càng hăng hái thêm, trong não lại thoáng hiện một câu khẩu quyết, bèn vừa lãnh hội vừa kích khởi nàng vào cõi thiên hôn địa ám rồi mới chịu bãi chiến.
Gã chuyển thân kéo tiểu nha hoàn vào lòng, viên thủy tinh trong tay chiếu vào thân người nhỏ nhắn mềm mại như cừu non của nàng, miệng hôn lấy hôn để nụ hoa hàm tiếu ửng đỏ. Sau đó, gã không nói không rằng, cong người thúc mạnh, tĩnh lặng cảm ngộ tuyệt học đang hiển hiện trong não.
"Nguyên là như thế! Lộ tuyến vận công mang đến quá nhiều kỳ diệu!" Nam nhân với ánh mắt đỏ hồng đột nhiên mĩm cười, bỏ viên Dục vọng Thủy tinh vào trong Trữ vật giới chỉ. Gã biết rằng thân thể hiện tại của Tiểu Thúy vẫn chưa có giá trị phách nhiếp.
Dục vọng Thủy Tinh nguyên được gọi là Ký Ức thủy tinh, là một vật phẩm quý trọng có thể ghi lại ký ức và thanh âm, là một công cụ cấp cao được chế tác trong quân ngũ. Tiểu Lục Tử thấy Huyền Tử thu nhập ảo ảnh của mình, bèn nhớ lại mình cũng có thứ giống như vậy. Cái của gã có tên gọi là Dục vọng Thủy tinh, được dùng để chuyên phách nhiếp những nữ nhân Hữu dục Vô ái, đơn thuần cũng giống như một công cụ ghi hình trong các phim dành cho người lớn mà kiếp trước gã từng có lần xem qua.
Tiểu Thúy chỉ là khí vật phổ thông, không cần phải dùng đến thuật Đâu khôi Tá giáp. Ả mềm oặt nhũn vào lòng Tiểu Lục Tử, ngoan ngoan giao ra lễ vật làm bằng thứ ngọc dịch hương xuân tiết ra từ cơ thể mình. Trên gương mặt Tiểu Lục Tử lúc này xuất hiện một tầng phấn quang mờ nhạt, ánh mắt đỏ hồng đã nhạt dần đi, toàn bộ năng lượng kỳ quái từ từ hội tụ lại đan điền, chính là cái nơi chuyên tồn trữ năng lượng của hắn.
Năng lượng nguyên âm vừa thu hút được không thuần chính, chỉ là khi nó kéo đến bụng dưới thì vô cùng sảng khoái. Lấy năng lượng nguyên âm làm trung tâm, từ từ hình thành một dòng cuồng bạo, nơi ấy nguyên âm tự hành tự chuuyện, không cho phép các thứ năng lượng khác đến gần, chỉ tự nhiên lưu động theo luồng năng lượng sẳn có.
Tiểu Lục Tử không hiểu rõ tình trạng hiện tại như thế nào, nhưng gã biết, công pháp tầng thứ nhất của Huyền Nữ Kinh đã hoàn thành về mặt cơ bản, cần thật nhiều nguyên âm lực để dung hòa thứ nhiệt hỏa đó. Gã nhớ lại lý thuyết tổng quát của Huyền Nữ Kinh, khi nguyên âm tích tụ đến một trình độ nào đó, sẽ ngưng kết thành nguyên âm cầu. Khi luyện hóa được thứ nguyên âm to lớn nhưng vô cùng phức tạp này, nhất định sẽ đạt được thứ kim đan mà người tu chân thường mộng mị truy cầu.
Chỉ là, gã đột nhiên nhớ lại sư phu từng nói qua, bọn luyện khí sĩ lại lấy sự vận động của linh hồn làm dẫn chất tiếp thu thiên địa linh khí cho bản thân, từ đó có thể biến nhục thân thành thần thánh. Hai thứ đó tuy bất đồng, lại xảo hợp có mối ràng buộc tương hỗ với nhau, cùng lấy đan điền làm nơi đồn trú.
Tiểu Lục Tử biết sự huyền diệu của thuật Luyện khí là như thế nào. Tuy sư phụ của gã chưa hề dạy các thủ đoạn đánh nhau mạnh mẽ, nhưng hiện tại đã luyện thành ở hạ đan điền một công phu vô cùng lợi hại. Như vậy, đến khi trung đan điền và thượng đan điền đạt được thành tựu viên mãn, không biết công lực lúc đó mạnh đến cấp nào. Bất quá, gã biết cảnh giới này thì tuyệt không thể đạt được trong vòng ba bốn năm. Sư phụ của gã đã hơn ba trăm tuổi, thế mà chỉ mới tu tập đến viên mãn ở cảnh giới thượng đan điền. Như vậy, để có thể đạt được việc thông hợp ba loại thượng, trung và hạ đan điền, thì có thể tiến nhập vào cảnh giới thần thánh. Vì thế, sư phụ của gã vẫn còn nhiều đoạn đường phải đi ở phía trước.
Nhưng Tiểu Lục Tử lại tiến bộ rất nhanh, hợp với nguyện vọng cấp thiết hiện giờ của gã là làm sao để sớm đề cao công lực.
Gã mang hai nữ nhân trần truồng quẳng lên trên giường, vừa định dùng đó làm nơi phát tiết hỏa khí thêm lần nữa, thì Cao phu nhân đã ú ớ tỉnh lại, giương giọng kiều mị nói: "Lục gia, nô gia còn muốn nữa, thỉnh người sủng hạnh nô gia lần nữa đi!"
Nguyên nàng đã nhận ra Tiểu Lục Tử, tuy thân hình dung mạo của gã lúc này cải biến rất nhiều, nhưng nhãn thần hòa khí không hề biến đổi. Gương mặt anh tuấn được tô thêm ba phần bá khí, khiến nàng cảm nhận rõ ràng sắc vị của nam nhân, đắm say túy lúy mê mẫn nhìn gã, lộ xuất vẻ khẩn cầu khát vọng gần như vô hạn.
(Hết chương)
Chú: 1. Trong pháp môn tu đạo của Đạo gia, có quan niệm cho rằng tu luyện phải thông qua việc bồi bổ ba bộ vị chính yếu, đó là Hạ đan điền (ở dưới rốn), Trung đan điền (ngay ngực), và Thượng Đan điền (trên đỉnh đầu). Tuy nhiên, trong sách võ và các loại truyện, Hạ đan điền được nhắc đến nhiều nhất, và được xem là chỗ duy nhất để luyện khí – luyện công.
Tiểu Lục Tử không muốn giấu nàng, Cao phu nhân đã nhận ra mình, lại còn bị mình chinh phục, cắm lên đầu Cao Cầu hai cái sừng thật to. Trời vừa hửng sáng, Tiểu Lục Tử bèn vận công đả tọa, mang năng lượng đi tiêu hóa một phen. Cái hung khí "Thủy hàn đàm" của Cao phu nhân quả nhiên không phải để cho phàm nhân được hưởng. Tiểu Lục Tử đã hưởng thụ không ít khoái cảm và nguyên âm từ trong đó, vì thế việc luyện khí và công pháp cũng tiến triển rất nhiều.
Hắn biết Cao Cầu thế nào cũng nhờ tỷ phu Thái Kinh phát hành lệnh tìm người. Trong thành hiện giờ đầy ắp binh sĩ đang tróc nã tội phạm, tình thế này thì chỉ có chỗ ở của vợ lớn vợ bé của lão là an toàn nhất. Tiểu Lục Tử cũng nghe Cao phu nhân nói qua, Cao Cầu chỉ qua loa hỏi nàng hai ba câu rồi đi chỗ khác tìm kiếm, sau đó tự thân lão cũng vào trong thành bàn chuyện.
Nội thành chính là hoàng cung của Khổng Tước vương triều, hiện giờ đã biến thành phủ của Triệu Cát. Thái Kinh cũng thường ngụ tại nơi này. Không trung ở Trung châu thành được che chở bằng một thứ pháp trận cổ quái, có thể phòng ngự các lực công kích mạnh từ bên ngoài. Hơn nữa, trận pháp này còn có tác dụng đánh lạc hướng, nên bên tấn công bên ngoài không thể nào nhắm chính xác cho được. Ngoại diện công vào không được, nhưng nội diện thì dễ dàng đánh ra ngoài. Lợi hại! Muốn phá Trung Châu thành đô, nhất định phải phá từ bên trong ra.
Ở trung tâm khống chế trận pháp có một ma kính, có thể hiển thị nơi chốn ẩn nấp của đào phạm, do đó có khả năng Cao Cầu đến đó nhìn vào ma kính để tìm dấu vết của Tiểu Lục Tử.
Tiểu Lục Tử nấp trong phòng Cao phu nhân suốt một ngày, khi trời vừa tối liền hỏi Tiểu Thúy vừa về sau khi ra ngoài dò la tin tức. Trong thành có rất nhiều thông lệnh, chính là Thượng quan thế gia và thành chủ tự thân phát hành. A tinh đã tiếp nhận chiếc ghế bang chủ của Tế bần bang, Ngô Dụng tiếp tục đảm nhiệm vai trò quân sư, Cao Cầu lại còn phái một cao vệ thân tín đến Tế Bần bang ngồi lên ghế trưởng lão, giám quản tài vật đại quyền.
Tiểu Lục Tử nghe tin tức từ ả, mặt cứ tủm tỉm cười, không biểu lộ là vui hay buồn. Cao phu nhân trần truồng đang nằm trên người gã, ngón tay như ngọc chuốt đang vẽ lên người gã những vòng tròn, cất giọng yếu ớt hỏi: "Thiếu gia, chàng không giận à? Người chàng tin nhất lại bán đứng chàng, nghe nói còn chém chàng một đao, chuyện này khiến cho Trung Châu thành biến thành loạn. Lại có nhiều người to gan lớn mật quan tâm đến chàng, lén gỡ xuống mấy cái thông tập lệnh. Cũng có người ở trên đường chửi Cao Cầu, chửi A tinh, rất nhiều người vì chàng mà kêu oan, có thể nói họ là người tốt, không muốn bắt chàng!"
"Ha ha!" Tiểu Lục Tử phát vào bờ mông tròn lẳn của Cao phu nhân một cái, rồi véo eo thon của nàng cười nói: "Nàng là đại phu nhân của Cao cầu, sao lại giúp cái gã ngoại nhân ta thế chứ, không biết một đêm vợ chồng có thật là hơn trăm ngày ân nghĩa không nhỉ?"
Cao phu nhân giận dỗi đưa bàn tay ngọc đánh lên gò ngực của Tiểu Lục Tử, giẩy nẫy: "Đồ đáng ghét, đừng có trước mặt thiếp mà nói đến cái tên tiểu nhân lang tâm cẩu phế đó. Hắn hại chết song thân nhà ta, chiếm đoạt hết tài sản, rồi lại ác tâm bỏ mặc ta. Trong lòng ta đã sớm nguyền rủa hắn trăm ngàn lần, nguyền rủa cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, hiện tại đã ứng nghiệm rồi!"
Tiểu Lục Tử liền nghĩ ngay đến một câu cổ thoại: "Tối độc bất quá phụ nhân tâm!" (Dù có độc đến đâu cũng không vượt qua được lòng của nữ nhân), hắn tịnh không thể tin được một nữ nhân như thế này. Vì biết đâu chừng, một ngày nào đó ả nổi hứng lên mang hắn đi bán đứng cho Cao Cầu thì sao? Tuy nhiên, hiện giờ gã chưa từng đắc tội với nàng, lại giúp nàng giải quyết được khát khao giới tính, theo đó mà xét thì khả năng thu phục được nàng là rất lớn.
Suốt ngày hôm đó, hắn phải khổ công thảo phạt Cao Phu nhân. Hung khí của nàng hồi phục rất mau chóng, khiến cho Tiểu Lục Tử không có cách gì tơ tưởng đến nữ nhân khác ở các phòng bên. Đêm về khuya, Tiểu Lục Tử cuối cùng cũng triệt để làm cho hai nữ nhân thỏa mãn thiếp đi. Hắn bèn mặc vội nội khố phóng đến phòng kế bên.
Đây chính là chỗ của tiểu thiếp mới nạp của Cao Cầu, được gọi là Cửu phu nhân. Khi đến phòng nàng, Tiểu Lục Tử thấy Cửu phu nhân nhỏ tuổi xinh đẹp như hồ ly đang chỉnh sửa móng tay. Nàng mi dài mắt đen, làn thu thủy tỏa ra một sắc thái đầy yêu mị. Dáng vẻ của nàng cực kỳ phóng đản, môi hồng ướt át, mặt trắng da thanh, không có tì vết gì. Hai tiểu nha hoàn xinh đẹp cùng đứng kế bên giữ đồng kính cho nàng soi, phản chiếu bàn chân thon nhỏ cực kỳ dụ hoặc.
Tiểu Lục Tử lặng lẽ nhìn trộm Cửu phu nhân, đang nghĩ kế bắt bọn họ thì đột nhiên nghe tiếng người đang đến gần. Tiếng cười của Cao Cầu truyền tới, chưa bước vào cửa đã kêu to: "Bảo bối, ta đến với nàng đây, đã ngủ chưa vậy?" Tiếng cười của hắn tuy rõ ràng, nhưng ẩn dấu trong đó vẻ mệt mỏi rã rời, dường như đã lâu chưa hề ngủ đủ giấc.
Tiểu Lục Tử thầm kêu không may, rõ ràng là nghe Tiểu Thúy bảo hôm nay Cao Cầu sẽ ngủ ở chỗ Tứ phu nhân, sao giờ lại đến đây? Bất quá, bây giờ có oán cũng không ích gì, gã bèn lẻn vào nấp sau bình phong của phòng khách, hy vọng không ai chú ý.
Cao Cầu tự đến một mình, các hộ vệ đã bị hắn đuổi đi. Lão mĩm cười sung sướng bước vào ngọa thất của Cửu phu nhân. Tiểu Lục Tử nín thở, do hắn không hiểu Cao Cầu cao sâu thế nào nên không dám vọng động, chỉ sợ bị người phát giác thì đại kế trốn tránh của mình kể như xong.
Chợt nghe Cửu phu nhân giận dỗi bảo: "Ai da, nô gia đang tu sửa lại chân, chàng tìm hai nha đầu Tiểu Xuân và Tiểu Hoa vui đùa trước đi, người ta đang bận. Hảo lão gia, hôm nay có uống Hổ Tiên tửu không, có hiệu quả gì không? Đừng có như lần trước làm cho nô gia muốn điên lên, giường chiếu ướt át, hại cho người ta tối đó phải dậy thay giường đấy."
"Tiểu yêu phụ, toàn là do nàng ép, còn dám nói hay." Thanh âm của Cao Cầu có chút phẫn nộ, chợt nghe hai tiểu nha đầu cười hi hí, liền bực mình gắt: "Hai người ra phòng khách mang nước ấm vào đây, không thấy chân của phu nhân sắp biến thành băng rồi hả?"
Cửu phu nhân cười hăng hắc bảo: "Tiểu Thu, ngươi ra mang vào đây, đừng có làm cho lão gia nổi giận nghe, nếu không người lại đánh đít ngươi đấy!"
Nha đầu dạ một tiếng, vội ra phòng khách, bước chân thoăn thoắt đột nhiên đi đến chỗ Tiểu Lục Tử đang trốn. Tiểu Lục Tử cúi đầu nhìn, nguyên bồn rửa đang ở dưới chân mình, cạnh đó còn có khăn tắm, quả nhiên đây là chỗ để đồ vật thường dùng.
Tiểu Lục Tử dù có muốn đổi sang chỗ khác trốn cũng không kịp nữa, nên sát na Tiểu Thu tiến vào sau bình phong, gã phóng người lên giống như báo vồ mồi, ôm nàng vào lòng, khóa chặt miệng lại, không để cho nàng phát ra chút thanh âm nào.
Tiểu Thu trợn trừng mắt phượng, kinh khủng mềm oặt trong người gã, thân hình run bần bật, từng giọt nước mắt ứa ra, chỉ sợ kẻ kia giết luôn mình. Tiểu Lục Tử xốc người nàng dậy, uy hiếp: "Muốn sống thì đừng có la!"
Ánh đèn từ ngọa thất truyền ra, khiến Tiểu Thu có thể thấy hình dạng tuấn tú của Tiểu Lục Tử. Từ người hắn lại truyền ra thêm một mùi vị cường liệt của nam tử, khiến cho nàng vừa hít phải đã cảm thấy trầm mê, tịnh không hề có ý sợ hay kháng cự gì. Nàng gật gật đầu, sắc mặt đỏ hồng, nguyên Tiểu Lục Tử đang ôm ấp nàng theo tư thế cực kỳ âu yếm, cánh tay lại ép lên chỗ mẫn cảm nhất trên ngực nàng.
Tiểu Lục Tử nhìn qua là biết hỏng. Bệnh nghi ngờ của Cao Cầu cực cao, lỡ khi thấy sắc mặt ửng hồng của Tiểu Thu, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện gì đó dị thường, lúc đó bản thân mình sẽ bị lộ ngay, trừ khi... Tiểu Lục Tử trừng mắt nhìn nàng, sát cơ chợt hiện.
Nhãn lệ của Tiểu Thu vừa mới ngừng, giờ lại chợt trào ra. Nàng không hiểu tại sao công tử gia tuấn tú này mới vừa ôn nhu là vậy, giờ chợt lộ sát ý trùng trùng. Sắc mặt đỏ hồng của nàng liền biến thành trắng bạch như gặp ác ma, sợ đến không còn giọt máu.
Ai ngờ trong tình thế cực kỳ căng thẳng đó, phía ngoài truyền đến tiếng lao xao, có tiếng bọn hộ vệ cao giọng thưa: "Bang chủ, tìm được Tiểu Lục Tử rồi. Hắn đang ở trong một kỹ viện trong thành. Người của chúng ta đã tìm được hắn. Hắn giết hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, đã chạy về phía tây thành."
Cao Cầu vẫn chưa thoát y, nghe vậy liền chạy ra, không nói gì cấp tốc đi ngay. Hắn cực kỳ không yên lòng đối với Tiểu Lục Tử, nghĩ rằng chỉ có giết được gã mới mãi mãi trừ được hậu hoạn.
Tiểu Lục Tử lén thở dài. Nhìn lại Tiểu Thu trong lòng, thấy nàng đột nhiên đưa tay giữ lấy thanh Long Vương thương của mình, run rẩy dùng hai tay vuốt ve, ánh mắt như van cầu, tựa hồ như đó là cuộc giao dịch, chỉ cần... chỉ cần gã tha mạng nàng là được, chuyện gì nàng cũng có thể làm...
/44
|