Ở Thiên Vũ đại lục từ đó giờ theo quan niệm nam tôn nữ ti, danh môn thế tộc cũng không có ngoại lệ. Nhưng Thượng Quan Đào Đào lại được cưng chiều, nguyên vì nàng là nữ hài duy nhất trong Thượng Quan gia tộc. Do đó, ngay cả người em cùng lứa tuổi Thượng Quan Bảo Bảo này cũng chịu kém một phần, bị nàng chèn ép.
Tiểu Lục Tử ở tại Long Cốt Huyền hết một đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phiền phức đến từ Thượng Quan Thế Gia, lại còn là thượng khách của hai tỷ đệ nhà họ. Tiểu Lục Tử lúc này đã thay đổi thành nam trang, biến thành một thiếu niên phong lưu tiêu sái, khiến Thượng Quan Đào Đào vừa nhìn là tim đã đập thình thịch, thường xuyên đưa mắt lén nhìn hắn.
"Nhớ nhé, khi về đến Trung Châu, ngươi không thể đi chung với ta nữa. Ầy, chờ cho ta xong việc, nhất định sẽ giúp ngươi truy lại Hỏa Phượng Kiếm!" Tiểu Lục Tử làm ra vẻ như mình không phải là kẻ trộm, chưa từng lấy vật gì của ai, còn lớn giọng làm ra vẻ đại gia giúp người kiếm vật bị mất. Có điều, hai tỷ đệ họ cũng không hề để tâm nhận biết, chỉ gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với hắn.
Thượng Quan Bảo Bảo đang nghịch một cây phá ma tiễn màu vàng, cười hỉ hỉ hỏi: "Tỷ phu, huynh nói cây Phá Ma tiễn này có thể xuyên thấu nguyên tốc hộ thuẫn của thuật sĩ à?"
"Ừ, đương nhiên, chờ khi đệ đủ công lực, nhất định sẽ có thể xuyên qua yêu khí hộ thuẫn của yêu vương. Còn nữa, đừng có gọi ta là tỷ phu, ta đã nói đệ nhiều lần rồi, xưng hô tỷ phu bậy bạ có thể ảnh hưởng đến mạng người đấy!" Tiểu Lục Tử đáp mà không hề quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt của Thượng Quan Đào Đào đang ửng hồng, nghe hắn nói thế, tức thời lộ vẻ u oán.
Thượng Quan Bảo Bảo không hề để ý hắn nói cái gì, chỉ cười hi hi đáp: "Tỷ phu, đừng có tuyệt tình quá như thế, tiểu đệ nhìn ra rồi, tỷ tỷ thật lòng thích huynh rồi. Hầy, huynh không biết đâu, cái tên khốn hứa hôn với tỷ tỷ đó chẳng ra cái quái gì cả, lại còn tự thị mình thiên hạ vô địch, không thèm để đệ vào mắt, còn lại tự mình cải biến danh tự, xưng là "Đông Phương Bất Bại" cái gì gì đó."
Tiểu Lục Tử đang nâng túi da lên định uống nước, nghe đến cái tên Đông Phương Bất Bại, liền sặc phun vọt ra cả mấy thước, cả kinh hỏi lại: "Ngươi nói cái gì, gã cũng Đào Đào định thân gọi là gì? Đông Phương Bất Bại?"
Thượng Quan Bảo Bảo thấy điệu bộ của hắn liền rất hứng thú, liền cao giọng đem mọi tin tức thụ thập được kể lại: "Nghe nói Đông Phương Bất Bại tại Lam Hải thành đang như phượng giữa bầy gà, không tìm được địch thủ. Hắn thường khoe khoang rằng đã luyện được tầng thứ tư của "Quỳ Hoa bảo điển" do ông tổ của Đông Phương gia tộc truyền lại."
"Tầng thứ tư? Cao thế cơ à?" Tiểu Lục Tử đối với Đông Phương thế gia không hiểu gì nhiều, do vì họ sống ở Lam Hải Thành cách nhà hắn rất xa. Đông phương thế gia tuy giàu có, nhưng sức mạnh quân sự không có gì nổi bật. Tuy nhiên, các chư hầu đang tham chiến thường tránh né Đông Phương thế gia. Tiểu Lục Tử cũng không ngoại lệ.
Thượng Quan Bảo Bảo xì một tiếng, lấy giọng trịnh trọng lớn tiếng đáp: "Đương nhiên rồi! Đương kim gia chủ của Đông Phương thế gia bất quá chỉ luyện được tầng thứ 5. Nghe người ta nói, "Quỳ Hoa Bảo Điển" chính là một quyển sách về tu chân, nếu luyện qua tầng thứ sáu thì có thể trường sanh bất lão, luyện đến tầng thứ 10 thì sẽ vũ hóa thành tiên đấy!"
"Quỳ Hoa Bảo Điển? Đông Phương Bất Bại? Aaa...." Đầu của Tiểu Lục Tử xuất hạn mồ hôi, không khỏi chép miệng than dài: "Xảo hợp, nhất định là xảo hợp!"
Thượng Quan Đào Đào cũng không chịu bị coi là lạc hậu, liền nhân cơ hội nói ra bí mật của Đông Phương thế gia, khi đến trước sơn lộ của Trung Châu Thành, tỷ đệ họ tranh cải không ngừng, tiếng cười không dứt, nhưng lại làm Tiểu Lục Tử xuất mồ hôi lạnh.
Trung Châu thành nằm ở yếu đạo của Giang Nam, giao thông thủy lục đều phát đạt, là yếu địa dùng binh của các đại hành gia. Nơi này chính là quốc độ của vô số vương triều. Trước khi Khổng Tước vương triều bị diệt, có dời về nơi này ba năm, do đó mọi người còn gọi nơi này là Nam đô. Hàng chục con sông hộ thành uốn lượn bình tĩnh, binh sĩ trên vọng gác cũng thay phiên tuần tra, ở trước cửa thành môn có quân binh đang tra xét và thu phí nhập thành.
Thành chủ hiện tại ở nơi này tên là Triệu Cát, vốn là một người có tài cầm kỳ thi họa rất văn nhã. Thụ nghiệp từ cha, y tiếp quản gia nghiệp từ lão thành chủ, nhưng lại không lí gì đến chánh sự, lại còn tăng các loại thuế, tin dùng người nhà, khiến cho trung Châu vốn phồn hoa trở thành tiêu điều, dân sống trong cảnh khốn khó.
Bất quá, do Trung Châu thành nằm ở vị trí trọng yếu, khách thương vãng lai đi lại giao dịch không ngớt. Trong nhóm khách thương đi lại đông đúc trên đường, có một tên tiểu sinh mặc áo xanh đi lẫn lúc vào trong số họ. Tiểu lục Tử mĩm cười đánh giá mọi hoạt động sinh sống của chúng sinh giống như cao tăng đắc đạo. Đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt sáng lên, nhìn thấy một người.... người đó là một phú thương cực kỳ mập nhưng lại có thần thái ung dung, hình dáng vương chút phong trần dẫn theo hai tên nô bộc đi vào khách sạn.
"Con cá mập, con cá mập, vì mập nên mới cần nước.... " Thanh y tiểu sinh hừm hừm hát một bài trong họng, rồi nhanh nhẹn lách mình huých nhẹ vị phú thương mập mạp kia.
"Ái ô, tiểu tử chết bằm này mắt nhìn đâu thế, đụng chết đại gia rồi!" Phú thương hét lên giọng não nùng, ngồi bệch dưới đất chửi bới, hai tên nô tài hoảng hồn giúp chủ đứng dậy, không hề để ý tên Thanh y tiểu sinh đã thoát khỏi đám động. Ở chỗ này nhiều tiểu thương biểu lộ sự đồng tình, nhưng chỉ quét mắt nhìn thanh y tiểu sinh, rồi lập tức bỏ đi.
"Mẹ cha nó tên khốn kiến cái yêm lí tiễn đâu rồi...." Không lâu sao, phú thương đã cất tiếng kêu thống khổ, âm thanh bi thiết như có người thân chết vậy.
Thanh y tiểu sinh trốn vào một ngõ không có người, lôi ra cái túi ruột cá rất to, miệng mĩm cười vui sướng lầm bầm nói: "Hầy, sao may mắn sau nhiều năm cuối cùng cũng chiếu lên người A Tinh này, khiến cho tất cả ngư cốt đầu của hắn không còn chút nào." Thấy trong túi ruột cá có rất nhiều mãnh vàng lá, A Tinh cao hứng cười lớn.
"Mẹ nó, sướng nhỉ, chôm được thứ gì quý thế?" Hai tên nam nhân hung hăng không biết xuất hiện ở phía sau A Tinh từ khi nào, nhìn thấy những lá vàng trong tay hắn, ánh mắt liền lộ xuất vẻ tham lam hung bạo: "Ở đó, mẹ nó, vận khí của tiểu tử này thật là tốt. Đưa đây, coi như phí bảo hộ cho ngươi hai tháng, thế nào?"
A Tinh biết hai tên này là người của Kim Tiền Bang. Sau khi bang chủ của hắn thất tung đã nửa năm, bang chúng chi ba xẻ bốn đi hết cả. Nhóm người này lại lấy lòng dạ ác độc như dì ghẻ đối chèn ép huynh đệ còn lại của hắn. Tuy nhiê, hắn cũng gượng nở nụ cười nói: "Hai vị ca ca, nể mặt tiểu đệ chút đi, tiền này là để dùng cho huynh đệ bọn tôi sống qua ngày, tháng sau bảo hộ phí nhất định sẽ giao đủ, được không?"
"Dành cho mẹ ngươi ấy, đừng có nói lời thừa, ta bảo ngươi đưa đây thì đưa đây!"
A Tinh lui về sau hai bước, trong tay giữ chặt túi tiền, nụ cười trên mặt biến mất, năn nỉ: "Hai vị ca ca, bang chủ của chúng ta cùng bang chủ của các huynh rất hòa hoãn, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, hôm nay tha cho tiểu đệ một lần được không?"
"Im miệng, bang chủ của ngươi thì tính gì, hắn thất tung đã nửa năm rồi, không chừng hắn thất thủ bị người ta bằm ra làm mồi câu cá rồi không chừng. Tên nhóc ngoan mau đưa ra cái vật trong tay ngươi, đừng có rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt!" Hai đại hán cùng bức tới một bước, ánh mắt tham lam càng lộ rõ.
A Tinh thấy tình hình không ổn, liền quay người chạy, khinh thân thuật cũng không chậm. Thứ khinh là do tế bần bang chủ đích thân chỉ điểm quan, trong bang ngoài bang chủ, chỉ có hắn là có tốc độ như thế. Nhưng hai hán tử thuộc Kim Tiền Bang cùng không chậm, miệng thét om sòm: "Đứng lại, cái bang phái bần cùng của ngươi mà lại gọi là tế bần bang, ta xem ra còn nghèo hơn bọn khuất cái! Ha ha, xem ngươi chạy được đi đâu, hôm nay bổn đại gia nhất định thay bang chủ của ngươi dạy cho ngươi mở mắt một lần mới được."
A Tinh vốn đã chạy quá đến đầu hẹm bên kia, bỏ họ lại sau hơn 10 trượng, đang tự mình đắc ý về khinh thân thuật của bản thân, đột nhiên thấy có hai hán tử Kim Tiền bang đã chặn lại ở phía trước.
Tiểu Lục Tử ở tại Long Cốt Huyền hết một đêm, cuối cùng cũng thoát khỏi cái phiền phức đến từ Thượng Quan Thế Gia, lại còn là thượng khách của hai tỷ đệ nhà họ. Tiểu Lục Tử lúc này đã thay đổi thành nam trang, biến thành một thiếu niên phong lưu tiêu sái, khiến Thượng Quan Đào Đào vừa nhìn là tim đã đập thình thịch, thường xuyên đưa mắt lén nhìn hắn.
"Nhớ nhé, khi về đến Trung Châu, ngươi không thể đi chung với ta nữa. Ầy, chờ cho ta xong việc, nhất định sẽ giúp ngươi truy lại Hỏa Phượng Kiếm!" Tiểu Lục Tử làm ra vẻ như mình không phải là kẻ trộm, chưa từng lấy vật gì của ai, còn lớn giọng làm ra vẻ đại gia giúp người kiếm vật bị mất. Có điều, hai tỷ đệ họ cũng không hề để tâm nhận biết, chỉ gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý với hắn.
Thượng Quan Bảo Bảo đang nghịch một cây phá ma tiễn màu vàng, cười hỉ hỉ hỏi: "Tỷ phu, huynh nói cây Phá Ma tiễn này có thể xuyên thấu nguyên tốc hộ thuẫn của thuật sĩ à?"
"Ừ, đương nhiên, chờ khi đệ đủ công lực, nhất định sẽ có thể xuyên qua yêu khí hộ thuẫn của yêu vương. Còn nữa, đừng có gọi ta là tỷ phu, ta đã nói đệ nhiều lần rồi, xưng hô tỷ phu bậy bạ có thể ảnh hưởng đến mạng người đấy!" Tiểu Lục Tử đáp mà không hề quay đầu lại nhìn.
Sắc mặt của Thượng Quan Đào Đào đang ửng hồng, nghe hắn nói thế, tức thời lộ vẻ u oán.
Thượng Quan Bảo Bảo không hề để ý hắn nói cái gì, chỉ cười hi hi đáp: "Tỷ phu, đừng có tuyệt tình quá như thế, tiểu đệ nhìn ra rồi, tỷ tỷ thật lòng thích huynh rồi. Hầy, huynh không biết đâu, cái tên khốn hứa hôn với tỷ tỷ đó chẳng ra cái quái gì cả, lại còn tự thị mình thiên hạ vô địch, không thèm để đệ vào mắt, còn lại tự mình cải biến danh tự, xưng là "Đông Phương Bất Bại" cái gì gì đó."
Tiểu Lục Tử đang nâng túi da lên định uống nước, nghe đến cái tên Đông Phương Bất Bại, liền sặc phun vọt ra cả mấy thước, cả kinh hỏi lại: "Ngươi nói cái gì, gã cũng Đào Đào định thân gọi là gì? Đông Phương Bất Bại?"
Thượng Quan Bảo Bảo thấy điệu bộ của hắn liền rất hứng thú, liền cao giọng đem mọi tin tức thụ thập được kể lại: "Nghe nói Đông Phương Bất Bại tại Lam Hải thành đang như phượng giữa bầy gà, không tìm được địch thủ. Hắn thường khoe khoang rằng đã luyện được tầng thứ tư của "Quỳ Hoa bảo điển" do ông tổ của Đông Phương gia tộc truyền lại."
"Tầng thứ tư? Cao thế cơ à?" Tiểu Lục Tử đối với Đông Phương thế gia không hiểu gì nhiều, do vì họ sống ở Lam Hải Thành cách nhà hắn rất xa. Đông phương thế gia tuy giàu có, nhưng sức mạnh quân sự không có gì nổi bật. Tuy nhiên, các chư hầu đang tham chiến thường tránh né Đông Phương thế gia. Tiểu Lục Tử cũng không ngoại lệ.
Thượng Quan Bảo Bảo xì một tiếng, lấy giọng trịnh trọng lớn tiếng đáp: "Đương nhiên rồi! Đương kim gia chủ của Đông Phương thế gia bất quá chỉ luyện được tầng thứ 5. Nghe người ta nói, "Quỳ Hoa Bảo Điển" chính là một quyển sách về tu chân, nếu luyện qua tầng thứ sáu thì có thể trường sanh bất lão, luyện đến tầng thứ 10 thì sẽ vũ hóa thành tiên đấy!"
"Quỳ Hoa Bảo Điển? Đông Phương Bất Bại? Aaa...." Đầu của Tiểu Lục Tử xuất hạn mồ hôi, không khỏi chép miệng than dài: "Xảo hợp, nhất định là xảo hợp!"
Thượng Quan Đào Đào cũng không chịu bị coi là lạc hậu, liền nhân cơ hội nói ra bí mật của Đông Phương thế gia, khi đến trước sơn lộ của Trung Châu Thành, tỷ đệ họ tranh cải không ngừng, tiếng cười không dứt, nhưng lại làm Tiểu Lục Tử xuất mồ hôi lạnh.
Trung Châu thành nằm ở yếu đạo của Giang Nam, giao thông thủy lục đều phát đạt, là yếu địa dùng binh của các đại hành gia. Nơi này chính là quốc độ của vô số vương triều. Trước khi Khổng Tước vương triều bị diệt, có dời về nơi này ba năm, do đó mọi người còn gọi nơi này là Nam đô. Hàng chục con sông hộ thành uốn lượn bình tĩnh, binh sĩ trên vọng gác cũng thay phiên tuần tra, ở trước cửa thành môn có quân binh đang tra xét và thu phí nhập thành.
Thành chủ hiện tại ở nơi này tên là Triệu Cát, vốn là một người có tài cầm kỳ thi họa rất văn nhã. Thụ nghiệp từ cha, y tiếp quản gia nghiệp từ lão thành chủ, nhưng lại không lí gì đến chánh sự, lại còn tăng các loại thuế, tin dùng người nhà, khiến cho trung Châu vốn phồn hoa trở thành tiêu điều, dân sống trong cảnh khốn khó.
Bất quá, do Trung Châu thành nằm ở vị trí trọng yếu, khách thương vãng lai đi lại giao dịch không ngớt. Trong nhóm khách thương đi lại đông đúc trên đường, có một tên tiểu sinh mặc áo xanh đi lẫn lúc vào trong số họ. Tiểu lục Tử mĩm cười đánh giá mọi hoạt động sinh sống của chúng sinh giống như cao tăng đắc đạo. Đột nhiên, ánh mắt của hắn chợt sáng lên, nhìn thấy một người.... người đó là một phú thương cực kỳ mập nhưng lại có thần thái ung dung, hình dáng vương chút phong trần dẫn theo hai tên nô bộc đi vào khách sạn.
"Con cá mập, con cá mập, vì mập nên mới cần nước.... " Thanh y tiểu sinh hừm hừm hát một bài trong họng, rồi nhanh nhẹn lách mình huých nhẹ vị phú thương mập mạp kia.
"Ái ô, tiểu tử chết bằm này mắt nhìn đâu thế, đụng chết đại gia rồi!" Phú thương hét lên giọng não nùng, ngồi bệch dưới đất chửi bới, hai tên nô tài hoảng hồn giúp chủ đứng dậy, không hề để ý tên Thanh y tiểu sinh đã thoát khỏi đám động. Ở chỗ này nhiều tiểu thương biểu lộ sự đồng tình, nhưng chỉ quét mắt nhìn thanh y tiểu sinh, rồi lập tức bỏ đi.
"Mẹ cha nó tên khốn kiến cái yêm lí tiễn đâu rồi...." Không lâu sao, phú thương đã cất tiếng kêu thống khổ, âm thanh bi thiết như có người thân chết vậy.
Thanh y tiểu sinh trốn vào một ngõ không có người, lôi ra cái túi ruột cá rất to, miệng mĩm cười vui sướng lầm bầm nói: "Hầy, sao may mắn sau nhiều năm cuối cùng cũng chiếu lên người A Tinh này, khiến cho tất cả ngư cốt đầu của hắn không còn chút nào." Thấy trong túi ruột cá có rất nhiều mãnh vàng lá, A Tinh cao hứng cười lớn.
"Mẹ nó, sướng nhỉ, chôm được thứ gì quý thế?" Hai tên nam nhân hung hăng không biết xuất hiện ở phía sau A Tinh từ khi nào, nhìn thấy những lá vàng trong tay hắn, ánh mắt liền lộ xuất vẻ tham lam hung bạo: "Ở đó, mẹ nó, vận khí của tiểu tử này thật là tốt. Đưa đây, coi như phí bảo hộ cho ngươi hai tháng, thế nào?"
A Tinh biết hai tên này là người của Kim Tiền Bang. Sau khi bang chủ của hắn thất tung đã nửa năm, bang chúng chi ba xẻ bốn đi hết cả. Nhóm người này lại lấy lòng dạ ác độc như dì ghẻ đối chèn ép huynh đệ còn lại của hắn. Tuy nhiê, hắn cũng gượng nở nụ cười nói: "Hai vị ca ca, nể mặt tiểu đệ chút đi, tiền này là để dùng cho huynh đệ bọn tôi sống qua ngày, tháng sau bảo hộ phí nhất định sẽ giao đủ, được không?"
"Dành cho mẹ ngươi ấy, đừng có nói lời thừa, ta bảo ngươi đưa đây thì đưa đây!"
A Tinh lui về sau hai bước, trong tay giữ chặt túi tiền, nụ cười trên mặt biến mất, năn nỉ: "Hai vị ca ca, bang chủ của chúng ta cùng bang chủ của các huynh rất hòa hoãn, không nể mặt tăng thì cũng nể mặt phật, hôm nay tha cho tiểu đệ một lần được không?"
"Im miệng, bang chủ của ngươi thì tính gì, hắn thất tung đã nửa năm rồi, không chừng hắn thất thủ bị người ta bằm ra làm mồi câu cá rồi không chừng. Tên nhóc ngoan mau đưa ra cái vật trong tay ngươi, đừng có rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt!" Hai đại hán cùng bức tới một bước, ánh mắt tham lam càng lộ rõ.
A Tinh thấy tình hình không ổn, liền quay người chạy, khinh thân thuật cũng không chậm. Thứ khinh là do tế bần bang chủ đích thân chỉ điểm quan, trong bang ngoài bang chủ, chỉ có hắn là có tốc độ như thế. Nhưng hai hán tử thuộc Kim Tiền Bang cùng không chậm, miệng thét om sòm: "Đứng lại, cái bang phái bần cùng của ngươi mà lại gọi là tế bần bang, ta xem ra còn nghèo hơn bọn khuất cái! Ha ha, xem ngươi chạy được đi đâu, hôm nay bổn đại gia nhất định thay bang chủ của ngươi dạy cho ngươi mở mắt một lần mới được."
A Tinh vốn đã chạy quá đến đầu hẹm bên kia, bỏ họ lại sau hơn 10 trượng, đang tự mình đắc ý về khinh thân thuật của bản thân, đột nhiên thấy có hai hán tử Kim Tiền bang đã chặn lại ở phía trước.
/44
|