Sáng sớm.
Sương nhạt phiêu đãng giữa thiên địa, từ phía đông ánh mặt trời rải rác trong sương vụ, làm cho sương vụ kia có vẻ mê ly.
Xuyên thấu qua sương vụ nhìn cái thiên địa này, một phiến vẻ đẹp mông lung, núi xa nước gần đều lộ ra vẻ đẹp mông lung thần bí.
Một thiếu nữ tại trong sương vụ sôi nổi nhằm thôn trấn ở phía trước mà đi, theo sau là một cái người mặc áo bào tro, người áo bào tro là dáng vẻ người tu hành, áo bào tro rộng thùng thình tung bay trong gió, thân hình có vẻ hơi gầy.
Mà tại phía sau người áo bào tro này thì lại có một vị hắc bào nhân cao to đi theo, từng bước một, nhanh chóng, bước đi cứng ngắc, thân thể trầm trọng.
Nếu có người đến gần nhìn, sẽ phát hiện trong một đôi huyết mắt của y tràn đầy hung lệ.
Trở lại Phạm gia, Phạm Tuyên Tử cùng cha mẹ của mình nói lời từ biệt.
Bọn họ muốn Đồ Nguyên lưu lại vài ngày, Đồ Nguyên cũng không có lưu lại, mang theo Phạm Tuyên Tử hướng về phía đông Đại Đông trấn rời đi.
Chỉ là mới đi ra ngoài trấn, trong trấn liền có người đuổi tới.
Đứng lại, đứng lại...
Đồ Nguyên nhìn lại, vậy mà là vị thượng nhân kia, bây giờ Đồ Nguyên đã biết rõ tên gã, gã tên là Phạm Minh Thành, bình thường người đến bái phỏng gã đều gọi gã là Minh thượng nhân.
Minh thượng nhân không đi một mình, theo phía sau là một đám đệ tử, thế tới rào rạt.
Đồ Nguyên dừng lại chờ, nhìn xem gã chuẩn bị chơi đùa cái trò gì. Người này rất sợ chết, rồi lại trọng thể diện, thích hiển ra vẻ thánh nhân trước người khác, rất thích công trạng, những thứ này Đồ Nguyên đều có thể lý giải, nhưng nếu là gã lại có sát tâm gì thì không nên trách mình hạ thủ vô tình rồi.
Hắn là không muốn tạo nhiều sát nghiệt ngay tại gia hương của Phạm Tuyên Tử.
Minh thượng nhân như một cơn gió chặn ngang lối Đồ Nguyên đi, mà những đệ tử kia thì vây quanh lấy Đồ Nguyên. Ngân Giáp thi mị ở phía sau Đồ Nguyên, ngửi được nhiều khí tức người sống như vậy, huyết quang trong mắt có chút thịnh rồi, bắt đầu trở nên xao động. Lúc trước khi đi qua trong trấn, nếu không phải có Đồ Nguyên, chỉ sợ nó đã hút khô máu huyết của người trong trấn rồi.
Đồ Nguyên đứng ở nơi đó không hề động, chắp tay sau đít nhìn Minh thượng nhân.
Minh thượng nhân bị Đồ Nguyên nhìn, đột nhiên có một loại áp lực nặng nề, có cảm giác chột dạ.
Thế nào. Đồ Nguyên lạnh lùng hỏi.
Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng mà cần phải giao tà vật kia ra đây, để ta thiêu hủy. Minh thượng nhân nói ra.
Đồ Nguyên không có nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn.
Minh thượng nhân nhìn Đồ Nguyên, lại nhìn Ngân Giáp thi mị phía sau Đồ Nguyên, trong lòng sinh ra kinh sợ, lui lại phía sau mấy bước, nói ra: Ách. Sai rồi, sai rồi, không có việc gì, quá lo lắng rồi, không có việc gì, không có việc gì.
Vung tay lên, chúng đệ tử lui ra, Đồ Nguyên xoay người rời đi.
Tiếng chuông khẽ vang lên, Ngân Giáp thi mị gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi theo.
Chờ khi ta quay lại, sẽ đến bái thượng nhân. Thanh âm Đồ Nguyên từ rất xa truyền đến.
Một đường hướng đông mà đi. Màn trời chiếu đất. Mang theo Phạm Tuyên Tử cùng một cái Ngân Giáp thi mị. Dọc theo đường đi đọc kinh luyện pháp, trái lại cũng tiêu dao. Chỉ có Phạm Tuyên Tử dọc theo đường đi kêu vang đòi học pháp thuật, nhưng mà Đồ Nguyên cũng không thể giúp nàng học được thực khí. Nếu muốn không thông qua loại truyền thừa bằng Thực khí linh đồ như tại trong môn phái để dẫn đạo đệ tử thực khí thì nhất định phải là người từ kim đan trở lên mới có thể thông qua ý niệm của mình để điểm hóa tâm linh.
Cái này là khai linh, Đồ Nguyên vô pháp làm được.
Cho nên hắn dạy PhạmTuyên Tử đọc kinh biết chữ.
Mỗi đêm Đồ Nguyên tại một bên xem đạo thư, Phạm Tuyên Tử thì là tại bên cạnh đọc phần sách do Đồ Nguyên định ra cho nàng, Ngân Giáp thi mị thì đứng ở trong bóng tối không chút động đậy, như đang tại hấp thu âm linh khí, hoặc như là cũng đang nghe.
Một đường đi tới này, nhìn phong thổ dọc đường, nhìn núi non sông ngòi, cảm thụ khí tức thiên địa, đọc đạo kinh, tâm linh hắn dần dần giống như là đang hòa tan ra vậy, hoặc là nói thần hồn tâm linh đang được tẩy rửa.
Một ít phù pháp đơn giản, bây giờ ý niệm vừa hiện đúng là liền có thể hóa sinh tại đầu ngón tay.
Hỏa diễm, thủy, vụ, phong, kim quang vân vân.
Tại trên một quyển đạo thư, hắn nhìn thấy một câu nói như vậy: Tất cả pháp, thấy nó, thì pháp sinh, niệm tan, thì pháp diệt. Hắn cảm thấy lời này đặc biệt có cảm giác giống như là đang nói, hắn mở mắt ra nhìn thì thế giới này bởi vì hắn mà sống động, hắn nhắm mắt lại, thế giới liền yên lặng.
Còn có trong một quyển đạo thư nói như vậy: Nhắm mắt lại, cảm thụ cái thiên địa này, thấy chư thiên màu sắc kiều diễm, màu đỏ kia là hỏa diễm, màu đen là nước, hoàng sắc là thổ, bạch sắc là kim, mà màu xanh chính là mộc, ...
Cái này là miêu tả một cái thiên địa mà thần niệm cảm nhận được.
Cũng chính là nhờ đọc những đạo kinh này, giúp hắn có thể thi triển ra một ít phù pháp đơn giản một cách rất tự nhiên.
Đưa tay xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm này không phải là Thái âm hỏa trong đan điền hắn, mà là linh diễm sinh ra từ thần niệm của hắn.
Tiện tay đem hỏa diễm tán vào hư không, từng đóa tắt đi, đưa tay chụp một cái, đúng là có một đoàn nước tại trong trong quá trình hắn chụp ra mà rất nhanh tụ tập, một đoàn nước được hắn bắt bỏ vào trong tay.
Phất tay đem nước tán vào hư không, nhưng nước lại cũng không có rơi xuống, mà là tại trong hư không hóa thành một mảnh sương vụ. Đưa tay bắt lấy sương vụ kia nắm vào lòng bàn tay, đột nhiên xòe tay ra, một mảnh kim quang từ trong lòng bàn tay lóe ra.
Ngay sau đó lại thấy hắn ngồi xuống, đưa tay sờ trên mặt đất, nơi bàn tay sờ tới, mặt đất đúng là giống như có sinh ra rung động, theo đó một tay đúng là chậm rãi chìm vào trong mặt đất.
Ở bên cạnh, Phạm Tuyên Tử nhìn thấy, trong mắt toát ra vẻ kinh diễm, lúc trước tại Đại Đông trấn nàng đã từng thấy Đồ Nguyên biểu hiện ra thủ đoạn, nhưng mà những thủ đoạn kia quá mức cao minh, nàng căn bản là không thấy được chân thực, mà cái này lại khiến nàng có cảm giác chân chân thật thật.
Tiện tay sinh diễm, phất tay hóa vụ, loại thủ đoạn này nàng rất muốn học.
Đồ Nguyên đứng lên nhìn bầu trời, hắn không biết cái này là bởi vì tu vi cảnh giới của mình đã đến rồi, hay bởi vì là một đạo Thiên Cương thần phù có thể hiệu lệnh âm dương thiên địa trong đan điền mình kia hiện ra tác dụng.
Bất quá, vô luận có đúng là vì Thần ấn phù đồ kia hay không, điểm then chốt nhất chính là bản ngã tâm linh cần có linh ngộ đối với cái thiên địa này.
Giống như Thiên Cương thần phù kia là hộp nữ trang, bên trong có vô số công cụ, nhưng cũng cần phải bản thân mình biết sử dụng.
Đồ Nguyên đứng ở nơi đó nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trong đan điền có vạn pháp diễn sinh, đang đợi chính mình đi lĩnh ngộ. Tâm phản chiếu thiên địa, tâm tức là thiên địa, trong lòng hắn sinh ra vạn trượng hùng tâm, chỉ cảm giác thiên địa đều tại tâm mình.
Sương nhạt phiêu đãng giữa thiên địa, từ phía đông ánh mặt trời rải rác trong sương vụ, làm cho sương vụ kia có vẻ mê ly.
Xuyên thấu qua sương vụ nhìn cái thiên địa này, một phiến vẻ đẹp mông lung, núi xa nước gần đều lộ ra vẻ đẹp mông lung thần bí.
Một thiếu nữ tại trong sương vụ sôi nổi nhằm thôn trấn ở phía trước mà đi, theo sau là một cái người mặc áo bào tro, người áo bào tro là dáng vẻ người tu hành, áo bào tro rộng thùng thình tung bay trong gió, thân hình có vẻ hơi gầy.
Mà tại phía sau người áo bào tro này thì lại có một vị hắc bào nhân cao to đi theo, từng bước một, nhanh chóng, bước đi cứng ngắc, thân thể trầm trọng.
Nếu có người đến gần nhìn, sẽ phát hiện trong một đôi huyết mắt của y tràn đầy hung lệ.
Trở lại Phạm gia, Phạm Tuyên Tử cùng cha mẹ của mình nói lời từ biệt.
Bọn họ muốn Đồ Nguyên lưu lại vài ngày, Đồ Nguyên cũng không có lưu lại, mang theo Phạm Tuyên Tử hướng về phía đông Đại Đông trấn rời đi.
Chỉ là mới đi ra ngoài trấn, trong trấn liền có người đuổi tới.
Đứng lại, đứng lại...
Đồ Nguyên nhìn lại, vậy mà là vị thượng nhân kia, bây giờ Đồ Nguyên đã biết rõ tên gã, gã tên là Phạm Minh Thành, bình thường người đến bái phỏng gã đều gọi gã là Minh thượng nhân.
Minh thượng nhân không đi một mình, theo phía sau là một đám đệ tử, thế tới rào rạt.
Đồ Nguyên dừng lại chờ, nhìn xem gã chuẩn bị chơi đùa cái trò gì. Người này rất sợ chết, rồi lại trọng thể diện, thích hiển ra vẻ thánh nhân trước người khác, rất thích công trạng, những thứ này Đồ Nguyên đều có thể lý giải, nhưng nếu là gã lại có sát tâm gì thì không nên trách mình hạ thủ vô tình rồi.
Hắn là không muốn tạo nhiều sát nghiệt ngay tại gia hương của Phạm Tuyên Tử.
Minh thượng nhân như một cơn gió chặn ngang lối Đồ Nguyên đi, mà những đệ tử kia thì vây quanh lấy Đồ Nguyên. Ngân Giáp thi mị ở phía sau Đồ Nguyên, ngửi được nhiều khí tức người sống như vậy, huyết quang trong mắt có chút thịnh rồi, bắt đầu trở nên xao động. Lúc trước khi đi qua trong trấn, nếu không phải có Đồ Nguyên, chỉ sợ nó đã hút khô máu huyết của người trong trấn rồi.
Đồ Nguyên đứng ở nơi đó không hề động, chắp tay sau đít nhìn Minh thượng nhân.
Minh thượng nhân bị Đồ Nguyên nhìn, đột nhiên có một loại áp lực nặng nề, có cảm giác chột dạ.
Thế nào. Đồ Nguyên lạnh lùng hỏi.
Các ngươi muốn đi cũng được, nhưng mà cần phải giao tà vật kia ra đây, để ta thiêu hủy. Minh thượng nhân nói ra.
Đồ Nguyên không có nói chuyện, chỉ là lạnh lùng nhìn.
Minh thượng nhân nhìn Đồ Nguyên, lại nhìn Ngân Giáp thi mị phía sau Đồ Nguyên, trong lòng sinh ra kinh sợ, lui lại phía sau mấy bước, nói ra: Ách. Sai rồi, sai rồi, không có việc gì, quá lo lắng rồi, không có việc gì, không có việc gì.
Vung tay lên, chúng đệ tử lui ra, Đồ Nguyên xoay người rời đi.
Tiếng chuông khẽ vang lên, Ngân Giáp thi mị gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi theo.
Chờ khi ta quay lại, sẽ đến bái thượng nhân. Thanh âm Đồ Nguyên từ rất xa truyền đến.
Một đường hướng đông mà đi. Màn trời chiếu đất. Mang theo Phạm Tuyên Tử cùng một cái Ngân Giáp thi mị. Dọc theo đường đi đọc kinh luyện pháp, trái lại cũng tiêu dao. Chỉ có Phạm Tuyên Tử dọc theo đường đi kêu vang đòi học pháp thuật, nhưng mà Đồ Nguyên cũng không thể giúp nàng học được thực khí. Nếu muốn không thông qua loại truyền thừa bằng Thực khí linh đồ như tại trong môn phái để dẫn đạo đệ tử thực khí thì nhất định phải là người từ kim đan trở lên mới có thể thông qua ý niệm của mình để điểm hóa tâm linh.
Cái này là khai linh, Đồ Nguyên vô pháp làm được.
Cho nên hắn dạy PhạmTuyên Tử đọc kinh biết chữ.
Mỗi đêm Đồ Nguyên tại một bên xem đạo thư, Phạm Tuyên Tử thì là tại bên cạnh đọc phần sách do Đồ Nguyên định ra cho nàng, Ngân Giáp thi mị thì đứng ở trong bóng tối không chút động đậy, như đang tại hấp thu âm linh khí, hoặc như là cũng đang nghe.
Một đường đi tới này, nhìn phong thổ dọc đường, nhìn núi non sông ngòi, cảm thụ khí tức thiên địa, đọc đạo kinh, tâm linh hắn dần dần giống như là đang hòa tan ra vậy, hoặc là nói thần hồn tâm linh đang được tẩy rửa.
Một ít phù pháp đơn giản, bây giờ ý niệm vừa hiện đúng là liền có thể hóa sinh tại đầu ngón tay.
Hỏa diễm, thủy, vụ, phong, kim quang vân vân.
Tại trên một quyển đạo thư, hắn nhìn thấy một câu nói như vậy: Tất cả pháp, thấy nó, thì pháp sinh, niệm tan, thì pháp diệt. Hắn cảm thấy lời này đặc biệt có cảm giác giống như là đang nói, hắn mở mắt ra nhìn thì thế giới này bởi vì hắn mà sống động, hắn nhắm mắt lại, thế giới liền yên lặng.
Còn có trong một quyển đạo thư nói như vậy: Nhắm mắt lại, cảm thụ cái thiên địa này, thấy chư thiên màu sắc kiều diễm, màu đỏ kia là hỏa diễm, màu đen là nước, hoàng sắc là thổ, bạch sắc là kim, mà màu xanh chính là mộc, ...
Cái này là miêu tả một cái thiên địa mà thần niệm cảm nhận được.
Cũng chính là nhờ đọc những đạo kinh này, giúp hắn có thể thi triển ra một ít phù pháp đơn giản một cách rất tự nhiên.
Đưa tay xòe ra, lòng bàn tay sinh ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm này không phải là Thái âm hỏa trong đan điền hắn, mà là linh diễm sinh ra từ thần niệm của hắn.
Tiện tay đem hỏa diễm tán vào hư không, từng đóa tắt đi, đưa tay chụp một cái, đúng là có một đoàn nước tại trong trong quá trình hắn chụp ra mà rất nhanh tụ tập, một đoàn nước được hắn bắt bỏ vào trong tay.
Phất tay đem nước tán vào hư không, nhưng nước lại cũng không có rơi xuống, mà là tại trong hư không hóa thành một mảnh sương vụ. Đưa tay bắt lấy sương vụ kia nắm vào lòng bàn tay, đột nhiên xòe tay ra, một mảnh kim quang từ trong lòng bàn tay lóe ra.
Ngay sau đó lại thấy hắn ngồi xuống, đưa tay sờ trên mặt đất, nơi bàn tay sờ tới, mặt đất đúng là giống như có sinh ra rung động, theo đó một tay đúng là chậm rãi chìm vào trong mặt đất.
Ở bên cạnh, Phạm Tuyên Tử nhìn thấy, trong mắt toát ra vẻ kinh diễm, lúc trước tại Đại Đông trấn nàng đã từng thấy Đồ Nguyên biểu hiện ra thủ đoạn, nhưng mà những thủ đoạn kia quá mức cao minh, nàng căn bản là không thấy được chân thực, mà cái này lại khiến nàng có cảm giác chân chân thật thật.
Tiện tay sinh diễm, phất tay hóa vụ, loại thủ đoạn này nàng rất muốn học.
Đồ Nguyên đứng lên nhìn bầu trời, hắn không biết cái này là bởi vì tu vi cảnh giới của mình đã đến rồi, hay bởi vì là một đạo Thiên Cương thần phù có thể hiệu lệnh âm dương thiên địa trong đan điền mình kia hiện ra tác dụng.
Bất quá, vô luận có đúng là vì Thần ấn phù đồ kia hay không, điểm then chốt nhất chính là bản ngã tâm linh cần có linh ngộ đối với cái thiên địa này.
Giống như Thiên Cương thần phù kia là hộp nữ trang, bên trong có vô số công cụ, nhưng cũng cần phải bản thân mình biết sử dụng.
Đồ Nguyên đứng ở nơi đó nhìn bầu trời, chỉ cảm thấy trong đan điền có vạn pháp diễn sinh, đang đợi chính mình đi lĩnh ngộ. Tâm phản chiếu thiên địa, tâm tức là thiên địa, trong lòng hắn sinh ra vạn trượng hùng tâm, chỉ cảm giác thiên địa đều tại tâm mình.
/170
|