Dịch giả: Thiết Huyết
Cẩm y đại hán ngã vào một đống gỗ vụn, miệng phun máu tươi, ngơ ngác nhìn Kim Tiểu Thoa, mấy người trong quán cũng đều ngây người ra cả.
“Cút! Hôm nay bổn tiểu thư không muốn giết người.” Giọng nói của Kim Tiểu Thoa vang lên đầy lạnh lùng, sát ý nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Mọi người trong quán đều biến sắc, cỗ sát ý này so với phong tuyết ngoài trời còn lạnh buốt thấu xương gấp mười lần. Mấy tên đồng bọn của gã đại hán mặc cẩm y nào dám hai lời, lật đật đỡ lấy gã sau đó mở cửa sau, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Những người còn lại trong quán ai nấy cũng mặt mày xanh lét, sợ sệt nhìn Kim Tiểu Thoa, vài ba kẻ nhát gan cũng lo tính tiền rồi đi ra ngoài từ cửa sau.
Kim Tiểu Thoa cười lạnh một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng một đường từ Thiên Ma Tông chạy tới đây để nghe ngóng tin tức của Thạch Mục nhưng lại chẳng chút thu hoạch gì, trong lòng hơi bực bội, đang tính tiếp theo nên làm gì.
“Cô nương tính cách dữ dội, không biết tương lai có ai dám lấy ngươi không nữa.” Đúng lúc này, giọng nói của một nam tử vang lên bên tai Kim Tiểu Thoa, dường như có người ở trước mặt đang nói chuyện.
Nét mặt nàng biến đổi, vậy mà nàng không cảm giác được có người đã đến bên cạnh, liền mở mắt ra. Bỗng thấy đối diện có một nam tử trung niên mặt nho bào, khuôn mặt thanh nhã có hai chòm râu buông xuống, mỉm cười ngồi đó tự lúc nào.
“Ngươi… Bái kiến Tông Chủ!” Kim Tiểu Thoa giật mình, vội vàng khom người hành lễ.
Nam tử áo đen này không ai khác, mà chính là tông Chủ của Thiên Ma Tông, Tư Đồ Hạo.
“Được rồi, Tiểu Thoa không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Tư Đồ Hạo bình thản mở miệng.
Hai người dường như có chút quen biết.
Kim Tiểu Thoa thoáng nhìn Tư Đồ Hạo rồi ngồi xuống.
“Hiện giờ Kim Tư có khỏe không?” Tư Đồ Hạo im lặng một lát, sau đó chợt hỏi.
“Tổ gia gia rất tốt, trước lúc đi đã dặn dò ta phải đến vấn an ngài.” Kim Tiểu Thoa đáp.
“Năm đó tình huống rối ren, tổ gia gia ngươi với tư cách là đệ tử nhỏ nhất của ta, được điều tới bán đảo Đông Bộ để chủ trì sự vụ của Hắc Ma Môn. Hôm nay đã mấy trăm năm qua đi, lòng ta vẫn cảm thấy hơi áy náy.” Tư Đồ Hạo trầm mặc một lúc rồi nói.
“Tổ gia gia đối với an bài lúc trước của ngài cũng không có oán trách.” Kim Tiểu Thoa nói.
Tư Đồ Hạo lắc đầu, nở nụ cười khổ.
“Hiện nay thời thế thay đổi, dù có nói đến mấy thứ này cũng chẳng được gì. Mấy hôm trước ta bề bộn việc đại điển nên chưa quan tâm đến ngươi, vốn định tổ chức đại điển xong thì triệu kiến, nhưng ai ngờ ngươi lại bỏ đi nhanh như vậy. Nơi đây trời đông gió rét, hay là cứ theo ta trở về Thiên Ma Tông trước đã rồi tính.” Tư Đồ Hạo nói.
Kim Tiểu Thoa nghe vậy thần tình khẽ đổi.
“Mặc dù lần này ngươi không trúng cử đại điển Ma Dương, dựa theo quy định thì không cách nào đạt được Ma Dương Đan, tuy nhiên ta có thủ đoạn khác có thể giúp ngươi mau chóng đột phá Địa Giai.” Tư Đồ Hạo tiếp lời.
“Tông chủ có ý tốt, Tiểu Thoa vô cùng cảm kích, có điều việc tu luyện ta nghĩ mình nên tự dựa vào bản thân để bước đi. Hơn nữa kế tiếp ta còn có chuyện quan trong phải làm, không thể theo ngài trở về Thiên Ma Tông.” Kim Tiểu Thoa chỉ im lặng trong chốc lát rồi chợt ngẩng đầu, trả lời với vẻ kiên quyết.
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn tu luyện?” Tư Đồ Hạo nhíu mày.
“Ta chịu sự nhờ vả của bằng hữu, muốn tìm kiếm một người.” Kim Tiểu Thoa ngập ngừng một chút rồi nói.”
“Tìm người? Tìm ai?” Tư Đồ Hạo hỏi.
Kim Tiểu Thoa trầm ngâm, Thạch Mục đang là đối tượng truy nã của Thiên Ma Tông, tất nhiên nàng không thể nói rõ với Tư Đồ Hạo được.
“Có phải là gã đồng môn của ngươi cũng đến từ Hắc Ma Môn, tên là Thạch Mục không?” Tư Đồ Hạo bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Kim Tiểu Thoa nghe vậy chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Tư Đồ Hạo.
“Nếu như muốn tìm người này, ngươi cũng không thể đi lung tung như mò kim đáy bể thế được, hôm nay hắn không có chỗ nào để đi, có lẽ đã đến cổ quốc Tây Hạ rồi. Ngươi cứ theo ta trở về Thiên Ma Tông, chỉ cần Thạch Mục còn sống thì không bao lâu sau ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn thôi.” Tư Đồ Hạo nói.
“Ngài nói vậy là sao?” Kim Tiểu Thoa thấy hơi khó tin, đôi mày xinh nhăn lại.
Tư Đồ Hạo khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho nàng ta.
Kim Tiểu Thoa nghe xong thần tình đại biến.
“Được rồi, theo ta trở về đã. Tranh thủ trước lúc đó tu vi của ngươi có thể tiến thêm một bước.” Tư Đồ Hạo nói.
Kim Tiểu Thoa ánh mắt biến ảo một hồi, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Tư Đồ Hạo vung tay lên, một mảnh hắc quang hiện ra bao phủ hai người bọn họ. Hắc quang lập lòe, ngưng tụ thành hình dạng một cái trận pháp, sau đó hào quang bừng phát, thân ảnh hai người biến mất tại chỗ.
…
Trên một con đường cổ rộng lớn mịt mờ, hai người hai ngựa chạy băng băng về phía trước, một người trên vai có một con Anh Vũ đang đứng, người kia thì là một thanh niên khoảng cỡ hai bảy hai tám tuổi.
Bọn họ tự nhiên là Thạch Mục và Hầu Trại Lôi, hai người đã xâm nhập cổ quốc Tây Hạ hơn tháng rồi.
Nước Tây Hạ có diện tích nhỏ hơn vương triều Lục Sơn rất nhiều, gần bằng nước Đại Tần. Nhưng tính ra thì vẫn rất rộng lớn.
Rời đi hơn một tháng, khó khăn lắm bọn họ mới tới vùng đất trung ương của Tây Hạ quốc.
Thạch Mục ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn về phía hai bên con đường cổ rộng lớn.
Tuy nơi này đã thuộc Tây Hạ Cổ Quốc, nhưng hoàn cảnh chung quanh cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Con đường cổ này là giao thông yếu đạo, nhưng vài thành trấn ở xung quanh lại tiêu điều vô cùng, thiếu đi sinh khí, ven đường còn thỉnh thoảng nhìn thấy tử linh sinh vật du đãng.
Thạch Mục thở dài trong lòng, không biết năm xưa Minh Nguyệt Giáo và Thông Thiên Tiên Giáo đã quyết đấu thê thảm đến mức nào, mà biến một quốc gia xinh đẹp như Tây Hạ trở thành bộ dáng như bây giờ.
Hắn đảo mắt nhìn Thải Nhi trên vai.
Thải Nhi rũ đầu xuống, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, bộ dạng chẳng có chút tinh thần.
Sau khi liên tục cắn nuốt Linh Thạch, mấy hôm nay Thải Nhi bỗng trở nên mệt mỏi chứ không còn hoạt bát như trước nữa.
Có điều Thạch Mục vẫn cảm thấy sinh cơ trong cơ thể Thải Nhi không những yếu bớt mà lại càng trở nên mạnh mẽ, nên cũng không lo lắng quá nhiều..
Lúc này mặt trời lên đỉnh, không khí dần oi bức cộng với hơi nước dày làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Mục tiền bối, cũng đã trưa rồi, hay là chúng ta nghỉ một lát đi.” Hầu Trại Lôi nói.
Thạch Mục nhướng mày, hắn cũng không cảm thấy gì là mệt mỏi, nhưng ngựa dưới chân đã thở hồng hộc rồi.
Thớt ngựa này là ngựa dị chủng của Tây Hạ quốc do Hầu Trại Lôi tốn không ít ngân lượng mới mua được, sức chở gấp mấy lần so với ngựa bình thường, nếu không sao có thể thồ nổi Thạch Mục cộng thêm Vẫn Thiết Đao Côn trên lưng.
“Cũng được.” Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Hai người tìm một chỗ mát xuống ngựa, gần bên còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trông trong xanh, Hầu Trại Lôi dắt hai con ngựa đến bên dòng suối uống nước.
Thạch Mục ngồi xuống dưới tàng cây, tháo Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng ra. Đoạn thời gian này hắn thường xuyên sử dụng Linh Thạch để nuôi nấng Hắc Đao, khiến cho Hắc Đao càng trở nên nặng hơn, định dựa vào đó để tìm hiểu bí mật của Vẫn Thạch. Ánh mắt của hắn chuyển động, lật tay lấy ra hai viên Linh Thạch Hạ Phẩm thuộc tính Hỏa, sau đó bỏ một viên vào thanh đao. Ánh sáng trên thân đao lóe lên. Màu đỏ của viên Linh Thạch thuộc tính Hỏa nhanh chóng yếu đi, từng sợi ánh sáng màu đỏ từ trong Linh Thạch tuôn ra chui vào Hắc Đao.
Mấy hơi thở sau, ánh sáng đỏ của Linh Thạch biến mất hoàn toàn, lạch cạch một tiếng vỡ thành mấy khối.
Thạch Mục vung đao múa một thoáng, khẽ gật đầu, đang định bỏ viên Linh Thạch còn lại cho Hắc Đao hấp thu luôn.
“Thạch Đầu.” Thải Nhi vốn gật gù bổng mở to hai mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Thạch Mục quay đầu nhìn Thải Nhi.
Thải Nhi chằm chằm vào viên Linh Thạch kia trong tay Thạch Mục.
“Muốn ăn nữa sao?” Thạch Mục giương Linh Thạch trong tay lên hỏi.
Thải Nhi liền gật đầu.
Thạch Mục nở nụ cười, ném viên Linh Thạch tới, Thải Nhi vội há miệng đớp luôn.
“Thạch Đầu, tiếp viên nữa!” Toàn thân Thải Nhi nổi lên một tầng ánh sáng màu đỏ lập lòe, ánh mắt híp híp, tinh thần cảng thêm uể oải, quay đầu nhìn Thạch Mục.
“Có nguy hiểm gì không, Linh Thạch mà dễ tiêu hóa như vậy sao?” Thạch Mục nhíu mày.
“Không sao, đưa đây đi.” Giọng nói Thải Nhi có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
“Được rồi.” Thạch Mục lại lấy ra một viên Linh Thạch hạ phẩm thuộc tính Hỏa.
“Không phải hạ phẩm, ta muốn Linh Thạch Trung Phẩm cơ.” Thải Nhi chợt mở miệng nói.
“Trung phẩm!” Thạch Mục bị dọa cho chết khiếp.
Linh Thạch trung phẩm ẩn chứa linh lực nhiều gấp trăm lần Linh Thạch hạ phẩm, nuốt vào trong bụng không khác gì một viên hỏa cầu.
Thạch Mục nhìn chăm chú Thải Nhi, ánh mắt nó rất kiên quyết, sâu trong đồng tử có ánh lửa lập lòe.
“Nhìn bộ dạng ngươi không giống như là tâm huyết dâng trào.” Thạch Mục thở dài, lật tay lấy ra một viên Linh Thạch trung phẩm thuộc tính Hỏa.
“Thật là, Linh Thạch Trung Phẩm không phải rẻ, cứ như vậy sớm muộn cũng có ngày bị ngươi ăn hết.”
“Một lần cuối cùng… Đây là lần cuối cùng.” Thải Nhi miễn cưỡng hoan hô một tiếng, há miệng nuốt viên Linh Thạch một cái ực.
Bùng!
Trên thân Thải Nhi hiện lên một đoàn ánh sáng màu đỏ mãnh liệt như ngọn lửa đang thiêu đốt, đặt biệt là cộng lông vũ trên đỉnh đầu càng đỏ chói bừng bừng.
Thải Nhi nhắm nghiền hai mắt, miệng kêu một tiếng thống khổ, thân thể từ trên vai Thạch Mục rớt xuống. Thạch Mục vội vàng đưa tay bắt lấy nó ôm vào ngực. Thân thể Thải Nhi rung lên từng đợt, dường như đang cố chịu đựng thống khổ. Thạch Mục nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, Thải Nhi có vẻ cảm thấy dễ chịu hơn nên từ từ bình tĩnh lại. Sau một lúc, Thải Nhi không còn run rẩy nữa, hai mắt giãn ra một chút, dường như lâm vào ngủ say. Thạch Mục lắp bắp kinh hãi, vội kiểm tra lại thân thể nó, trừ cảm giác nóng lên thì cũng không có điều gi khác thường nữa, sinh cơ vẫn ổn định, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trông bộ dáng Thải Nhi thì có vẻ nhất thời nửa khắc sẽ không tỉnh lại. Hắn suy nghĩ một phen, sau đó đặt Thải Nhi vào trong ngực.
Lúc này, Hầu Trại Lôi mới dẫn hai con ngựa trở về.
Gã nhìn Thải Nhi trong ngực Thạch Mục, thức thời không hỏi nhiều.
Tuy gã mới chỉ đi theo Thạch Mục một đoạn thời gian, nhưng cũng đã nhìn ra trên người Thạch Mục ẩn giấu không ít bí mật, biết nhiều quá sẽ không tốt cho gã.
Hai người nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục chạy đi.
“Mục tiền bối, theo hướng này đi tiếp khoảng một tháng thì sẽ gặp một tòa thành gọi là Bì Thành, trong thành có phân hội của Minh Nguyệt Giáo.” Hầu Trại Lôi nói.
“Bì Thành…” Thạch Mục lấy ngọc giản chứa địa đồ của Tây Hạ cổ quốc ra, phóng thần thức vào trong thăm dò một phen, nhanh chóng tìm được nơi này.
“Ngươi biết chỗ đó sao?” Thạch Mục nhìn về phía Hầu Trại Lôi.
Cẩm y đại hán ngã vào một đống gỗ vụn, miệng phun máu tươi, ngơ ngác nhìn Kim Tiểu Thoa, mấy người trong quán cũng đều ngây người ra cả.
“Cút! Hôm nay bổn tiểu thư không muốn giết người.” Giọng nói của Kim Tiểu Thoa vang lên đầy lạnh lùng, sát ý nhàn nhạt tỏa ra xung quanh.
Mọi người trong quán đều biến sắc, cỗ sát ý này so với phong tuyết ngoài trời còn lạnh buốt thấu xương gấp mười lần. Mấy tên đồng bọn của gã đại hán mặc cẩm y nào dám hai lời, lật đật đỡ lấy gã sau đó mở cửa sau, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Những người còn lại trong quán ai nấy cũng mặt mày xanh lét, sợ sệt nhìn Kim Tiểu Thoa, vài ba kẻ nhát gan cũng lo tính tiền rồi đi ra ngoài từ cửa sau.
Kim Tiểu Thoa cười lạnh một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng một đường từ Thiên Ma Tông chạy tới đây để nghe ngóng tin tức của Thạch Mục nhưng lại chẳng chút thu hoạch gì, trong lòng hơi bực bội, đang tính tiếp theo nên làm gì.
“Cô nương tính cách dữ dội, không biết tương lai có ai dám lấy ngươi không nữa.” Đúng lúc này, giọng nói của một nam tử vang lên bên tai Kim Tiểu Thoa, dường như có người ở trước mặt đang nói chuyện.
Nét mặt nàng biến đổi, vậy mà nàng không cảm giác được có người đã đến bên cạnh, liền mở mắt ra. Bỗng thấy đối diện có một nam tử trung niên mặt nho bào, khuôn mặt thanh nhã có hai chòm râu buông xuống, mỉm cười ngồi đó tự lúc nào.
“Ngươi… Bái kiến Tông Chủ!” Kim Tiểu Thoa giật mình, vội vàng khom người hành lễ.
Nam tử áo đen này không ai khác, mà chính là tông Chủ của Thiên Ma Tông, Tư Đồ Hạo.
“Được rồi, Tiểu Thoa không cần đa lễ, ngồi xuống đi.” Tư Đồ Hạo bình thản mở miệng.
Hai người dường như có chút quen biết.
Kim Tiểu Thoa thoáng nhìn Tư Đồ Hạo rồi ngồi xuống.
“Hiện giờ Kim Tư có khỏe không?” Tư Đồ Hạo im lặng một lát, sau đó chợt hỏi.
“Tổ gia gia rất tốt, trước lúc đi đã dặn dò ta phải đến vấn an ngài.” Kim Tiểu Thoa đáp.
“Năm đó tình huống rối ren, tổ gia gia ngươi với tư cách là đệ tử nhỏ nhất của ta, được điều tới bán đảo Đông Bộ để chủ trì sự vụ của Hắc Ma Môn. Hôm nay đã mấy trăm năm qua đi, lòng ta vẫn cảm thấy hơi áy náy.” Tư Đồ Hạo trầm mặc một lúc rồi nói.
“Tổ gia gia đối với an bài lúc trước của ngài cũng không có oán trách.” Kim Tiểu Thoa nói.
Tư Đồ Hạo lắc đầu, nở nụ cười khổ.
“Hiện nay thời thế thay đổi, dù có nói đến mấy thứ này cũng chẳng được gì. Mấy hôm trước ta bề bộn việc đại điển nên chưa quan tâm đến ngươi, vốn định tổ chức đại điển xong thì triệu kiến, nhưng ai ngờ ngươi lại bỏ đi nhanh như vậy. Nơi đây trời đông gió rét, hay là cứ theo ta trở về Thiên Ma Tông trước đã rồi tính.” Tư Đồ Hạo nói.
Kim Tiểu Thoa nghe vậy thần tình khẽ đổi.
“Mặc dù lần này ngươi không trúng cử đại điển Ma Dương, dựa theo quy định thì không cách nào đạt được Ma Dương Đan, tuy nhiên ta có thủ đoạn khác có thể giúp ngươi mau chóng đột phá Địa Giai.” Tư Đồ Hạo tiếp lời.
“Tông chủ có ý tốt, Tiểu Thoa vô cùng cảm kích, có điều việc tu luyện ta nghĩ mình nên tự dựa vào bản thân để bước đi. Hơn nữa kế tiếp ta còn có chuyện quan trong phải làm, không thể theo ngài trở về Thiên Ma Tông.” Kim Tiểu Thoa chỉ im lặng trong chốc lát rồi chợt ngẩng đầu, trả lời với vẻ kiên quyết.
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn tu luyện?” Tư Đồ Hạo nhíu mày.
“Ta chịu sự nhờ vả của bằng hữu, muốn tìm kiếm một người.” Kim Tiểu Thoa ngập ngừng một chút rồi nói.”
“Tìm người? Tìm ai?” Tư Đồ Hạo hỏi.
Kim Tiểu Thoa trầm ngâm, Thạch Mục đang là đối tượng truy nã của Thiên Ma Tông, tất nhiên nàng không thể nói rõ với Tư Đồ Hạo được.
“Có phải là gã đồng môn của ngươi cũng đến từ Hắc Ma Môn, tên là Thạch Mục không?” Tư Đồ Hạo bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Kim Tiểu Thoa nghe vậy chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Tư Đồ Hạo.
“Nếu như muốn tìm người này, ngươi cũng không thể đi lung tung như mò kim đáy bể thế được, hôm nay hắn không có chỗ nào để đi, có lẽ đã đến cổ quốc Tây Hạ rồi. Ngươi cứ theo ta trở về Thiên Ma Tông, chỉ cần Thạch Mục còn sống thì không bao lâu sau ta sẽ giúp ngươi tìm được hắn thôi.” Tư Đồ Hạo nói.
“Ngài nói vậy là sao?” Kim Tiểu Thoa thấy hơi khó tin, đôi mày xinh nhăn lại.
Tư Đồ Hạo khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho nàng ta.
Kim Tiểu Thoa nghe xong thần tình đại biến.
“Được rồi, theo ta trở về đã. Tranh thủ trước lúc đó tu vi của ngươi có thể tiến thêm một bước.” Tư Đồ Hạo nói.
Kim Tiểu Thoa ánh mắt biến ảo một hồi, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Tư Đồ Hạo vung tay lên, một mảnh hắc quang hiện ra bao phủ hai người bọn họ. Hắc quang lập lòe, ngưng tụ thành hình dạng một cái trận pháp, sau đó hào quang bừng phát, thân ảnh hai người biến mất tại chỗ.
…
Trên một con đường cổ rộng lớn mịt mờ, hai người hai ngựa chạy băng băng về phía trước, một người trên vai có một con Anh Vũ đang đứng, người kia thì là một thanh niên khoảng cỡ hai bảy hai tám tuổi.
Bọn họ tự nhiên là Thạch Mục và Hầu Trại Lôi, hai người đã xâm nhập cổ quốc Tây Hạ hơn tháng rồi.
Nước Tây Hạ có diện tích nhỏ hơn vương triều Lục Sơn rất nhiều, gần bằng nước Đại Tần. Nhưng tính ra thì vẫn rất rộng lớn.
Rời đi hơn một tháng, khó khăn lắm bọn họ mới tới vùng đất trung ương của Tây Hạ quốc.
Thạch Mục ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn về phía hai bên con đường cổ rộng lớn.
Tuy nơi này đã thuộc Tây Hạ Cổ Quốc, nhưng hoàn cảnh chung quanh cũng không có thay đổi bao nhiêu.
Con đường cổ này là giao thông yếu đạo, nhưng vài thành trấn ở xung quanh lại tiêu điều vô cùng, thiếu đi sinh khí, ven đường còn thỉnh thoảng nhìn thấy tử linh sinh vật du đãng.
Thạch Mục thở dài trong lòng, không biết năm xưa Minh Nguyệt Giáo và Thông Thiên Tiên Giáo đã quyết đấu thê thảm đến mức nào, mà biến một quốc gia xinh đẹp như Tây Hạ trở thành bộ dáng như bây giờ.
Hắn đảo mắt nhìn Thải Nhi trên vai.
Thải Nhi rũ đầu xuống, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, bộ dạng chẳng có chút tinh thần.
Sau khi liên tục cắn nuốt Linh Thạch, mấy hôm nay Thải Nhi bỗng trở nên mệt mỏi chứ không còn hoạt bát như trước nữa.
Có điều Thạch Mục vẫn cảm thấy sinh cơ trong cơ thể Thải Nhi không những yếu bớt mà lại càng trở nên mạnh mẽ, nên cũng không lo lắng quá nhiều..
Lúc này mặt trời lên đỉnh, không khí dần oi bức cộng với hơi nước dày làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Mục tiền bối, cũng đã trưa rồi, hay là chúng ta nghỉ một lát đi.” Hầu Trại Lôi nói.
Thạch Mục nhướng mày, hắn cũng không cảm thấy gì là mệt mỏi, nhưng ngựa dưới chân đã thở hồng hộc rồi.
Thớt ngựa này là ngựa dị chủng của Tây Hạ quốc do Hầu Trại Lôi tốn không ít ngân lượng mới mua được, sức chở gấp mấy lần so với ngựa bình thường, nếu không sao có thể thồ nổi Thạch Mục cộng thêm Vẫn Thiết Đao Côn trên lưng.
“Cũng được.” Thạch Mục nhẹ gật đầu.
Hai người tìm một chỗ mát xuống ngựa, gần bên còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trông trong xanh, Hầu Trại Lôi dắt hai con ngựa đến bên dòng suối uống nước.
Thạch Mục ngồi xuống dưới tàng cây, tháo Vẫn Thiết Hắc Đao trên lưng ra. Đoạn thời gian này hắn thường xuyên sử dụng Linh Thạch để nuôi nấng Hắc Đao, khiến cho Hắc Đao càng trở nên nặng hơn, định dựa vào đó để tìm hiểu bí mật của Vẫn Thạch. Ánh mắt của hắn chuyển động, lật tay lấy ra hai viên Linh Thạch Hạ Phẩm thuộc tính Hỏa, sau đó bỏ một viên vào thanh đao. Ánh sáng trên thân đao lóe lên. Màu đỏ của viên Linh Thạch thuộc tính Hỏa nhanh chóng yếu đi, từng sợi ánh sáng màu đỏ từ trong Linh Thạch tuôn ra chui vào Hắc Đao.
Mấy hơi thở sau, ánh sáng đỏ của Linh Thạch biến mất hoàn toàn, lạch cạch một tiếng vỡ thành mấy khối.
Thạch Mục vung đao múa một thoáng, khẽ gật đầu, đang định bỏ viên Linh Thạch còn lại cho Hắc Đao hấp thu luôn.
“Thạch Đầu.” Thải Nhi vốn gật gù bổng mở to hai mắt.
“Tỉnh rồi hả?” Thạch Mục quay đầu nhìn Thải Nhi.
Thải Nhi chằm chằm vào viên Linh Thạch kia trong tay Thạch Mục.
“Muốn ăn nữa sao?” Thạch Mục giương Linh Thạch trong tay lên hỏi.
Thải Nhi liền gật đầu.
Thạch Mục nở nụ cười, ném viên Linh Thạch tới, Thải Nhi vội há miệng đớp luôn.
“Thạch Đầu, tiếp viên nữa!” Toàn thân Thải Nhi nổi lên một tầng ánh sáng màu đỏ lập lòe, ánh mắt híp híp, tinh thần cảng thêm uể oải, quay đầu nhìn Thạch Mục.
“Có nguy hiểm gì không, Linh Thạch mà dễ tiêu hóa như vậy sao?” Thạch Mục nhíu mày.
“Không sao, đưa đây đi.” Giọng nói Thải Nhi có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
“Được rồi.” Thạch Mục lại lấy ra một viên Linh Thạch hạ phẩm thuộc tính Hỏa.
“Không phải hạ phẩm, ta muốn Linh Thạch Trung Phẩm cơ.” Thải Nhi chợt mở miệng nói.
“Trung phẩm!” Thạch Mục bị dọa cho chết khiếp.
Linh Thạch trung phẩm ẩn chứa linh lực nhiều gấp trăm lần Linh Thạch hạ phẩm, nuốt vào trong bụng không khác gì một viên hỏa cầu.
Thạch Mục nhìn chăm chú Thải Nhi, ánh mắt nó rất kiên quyết, sâu trong đồng tử có ánh lửa lập lòe.
“Nhìn bộ dạng ngươi không giống như là tâm huyết dâng trào.” Thạch Mục thở dài, lật tay lấy ra một viên Linh Thạch trung phẩm thuộc tính Hỏa.
“Thật là, Linh Thạch Trung Phẩm không phải rẻ, cứ như vậy sớm muộn cũng có ngày bị ngươi ăn hết.”
“Một lần cuối cùng… Đây là lần cuối cùng.” Thải Nhi miễn cưỡng hoan hô một tiếng, há miệng nuốt viên Linh Thạch một cái ực.
Bùng!
Trên thân Thải Nhi hiện lên một đoàn ánh sáng màu đỏ mãnh liệt như ngọn lửa đang thiêu đốt, đặt biệt là cộng lông vũ trên đỉnh đầu càng đỏ chói bừng bừng.
Thải Nhi nhắm nghiền hai mắt, miệng kêu một tiếng thống khổ, thân thể từ trên vai Thạch Mục rớt xuống. Thạch Mục vội vàng đưa tay bắt lấy nó ôm vào ngực. Thân thể Thải Nhi rung lên từng đợt, dường như đang cố chịu đựng thống khổ. Thạch Mục nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó, Thải Nhi có vẻ cảm thấy dễ chịu hơn nên từ từ bình tĩnh lại. Sau một lúc, Thải Nhi không còn run rẩy nữa, hai mắt giãn ra một chút, dường như lâm vào ngủ say. Thạch Mục lắp bắp kinh hãi, vội kiểm tra lại thân thể nó, trừ cảm giác nóng lên thì cũng không có điều gi khác thường nữa, sinh cơ vẫn ổn định, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trông bộ dáng Thải Nhi thì có vẻ nhất thời nửa khắc sẽ không tỉnh lại. Hắn suy nghĩ một phen, sau đó đặt Thải Nhi vào trong ngực.
Lúc này, Hầu Trại Lôi mới dẫn hai con ngựa trở về.
Gã nhìn Thải Nhi trong ngực Thạch Mục, thức thời không hỏi nhiều.
Tuy gã mới chỉ đi theo Thạch Mục một đoạn thời gian, nhưng cũng đã nhìn ra trên người Thạch Mục ẩn giấu không ít bí mật, biết nhiều quá sẽ không tốt cho gã.
Hai người nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục chạy đi.
“Mục tiền bối, theo hướng này đi tiếp khoảng một tháng thì sẽ gặp một tòa thành gọi là Bì Thành, trong thành có phân hội của Minh Nguyệt Giáo.” Hầu Trại Lôi nói.
“Bì Thành…” Thạch Mục lấy ngọc giản chứa địa đồ của Tây Hạ cổ quốc ra, phóng thần thức vào trong thăm dò một phen, nhanh chóng tìm được nơi này.
“Ngươi biết chỗ đó sao?” Thạch Mục nhìn về phía Hầu Trại Lôi.
/951
|