Thật cẩn thận mở ra Độc Điển, chỉ trong nháy mắt, Tịch Thành hóa đá…
Bởi vì tuyệt học võ công cần phải mở sách ra đọc hết qua một lần mới có thể học, cho nên Tịch Thành cho rằng bên trong sẽ là tri thức y học cao thâm gì gì đó.
Nhưng mà sau khi mở ra, Tịch Thành chỉ có thể há hốc mồm.
Chỉ thấy trang thứ nhất viết thật rõ ràng: Thiên văn địa lý, Con kiến con voi, Tứ thư ngũ kinh, Bút sáp màu Tiểu Tân[1]…
Trang thứ hai viết: “Sắc tức là không, không tức là sắc….”
Trang thứ ba viết: “0 tuổi sinh ra đời, 10 tuổi mỗi ngày nỗ lực hướng về phía trước. 20 tuổi có lý tưởng lớn, 30 tuổi vươn lên hùng mạnh. 40 tuổi cơ bản đã có định hướng, 50 tuổi 50 nổi danh đó đây, 60 chơi mạt chược, 70 nhàn hạ đi dạo chơi, 80 ở bên người nhà, 90 treo lên tường (chết rồi bị treo ảnh lên thờ)!......”
Trang thứ tư… Trang thứ năm… Trang thứ sáu… Trang thứ bảy…
Tịch Thành không nghĩ đến nó ghi như vậy suốt 98 trang. Xem xong từng tờ một giống như đang xem một cuốn bách khoa toàn thư truyện cười.
Tịch Thành thật cảm thán, cô cực kì hoài nghi nhân viên thiết kế trò chơi này làm quá hóa ngu.
Hít sâu, mở ra tờ cuối cùng, Tịch Thành chỉ muốn đâm đầu vào tường thôi, cô một lần lại một lần nhắc nhở mình nhẫn nhịn, xúc động là ma quỷ, làm một thiếu niên tốt thế kỷ mới phải khoan dung rộng lượng bao dung, hãy cho phép nhân viên thiết kế ở công ty trò chơi lấy người chơi để giải sầu khi tâm tình buồn bực đi.
Mặc dù đã làm xong chuẩn bị sẽ bị sét đánh trong sống ngoài khét, nhưng cuối cùng cô vẫn bị chọc mù con mắt, trên trang cuối cùng có ghi: Bằng hữu, đọc xong rồi sao? Đọc xong có cười không? Nếu như ngươi cười, vậy thì đúng rồi. Nếu như ngươi không cười, đề nghị ngươi đọc lại một lần nữa. Nếu như ngươi đọc nhiều lần mà vẫn không cười, như vậy, bằng hữu à, ta phục ngươi!
Khép sách lại, Tịch Thành run rẩy, cũng không biết là đang tức giận hay đang cười nữa. Hiện tượng này làm Hứa Uyên không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời hắn còn nghĩ là thê tử hắn hạ độc trong sách đó chứ.
Trong lòng Tịch Thành mắng to “Khốn kiếp, công ty trò chơi các người cũng ác quá đi!!!”
Nhưng mà phải học hết tất cả thì Độc Điển mới tính là tuyệt học. Tịch Thành thật sự không nghĩ đến phân quá nhiều tâm đi học độc thuật, cho nên cô không học những nội dung khác mà chỉ học Biện độc thuật mà thôi. Mà lấy ra mỗi phần Biện độc thuật thôi thì bí tịch chỉ được tính là trung phẩm thượng giai. [2]
Học tập xong Biện độc thuật, Tịch Thành bắt đầu tìm hiểu các loại độc thảo trong cốc.
Thời gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, trong hiện thực một tháng chính là một năm trong trò chơi. Tịch Thành không nghĩ đến chế tạo hai thanh vũ khí thôi mà tốn sáu năm vẫn chưa hoàn thành.
Sáu năm qua, Tịch Thành cũng thử đánh một ít quái cấp thấp, nâng cấp bậc của mình lên đến 34 cấp. Bởi vì trong Toàn Cơ cốc quái cấp thấp rất ít, vậy nên cấp bậc của cô rất khó thăng lên cao. Nhưng mà Tịch Thành không sốt ruột, người như cô cho tới bây giờ đều sẽ không cố ý gây khó xử chính mình.
Có một khoảng thời gian rất dài, Tịch Thành phát hiện cô không thể khiến mình bình tĩnh lại, nếu yên tĩnh cô sẽ nhớ tới Tiểu Dương – người em trai cô không yên tâm nhất.
Nhưng mà Tịch Thành là người, không thể cứ ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ. Vì thế cô liền ngồi tại chỗ bất động, giống như ngồi cũng là đang buông lỏng tâm tình.
Nghĩ thì cứ nghĩ, khổ sở cứ mặc khổ sở. Mặc kệ cảm xúc gì cũng cứ để cho nó đến, cô nhận hết là được thôi. Nhiều năm qua, có khi nào cô trốn tránh thống khổ đâu?
Dần dần cô phát hiện, như vậy ngược lại có thể khiến mình cảm thấy tốt hơn một chút.
Khó khăn lắm tránh khỏi một cái móng vuốt cào đến, Tịch Thành xoay người một cái liền phản thủ đâm kiếm về phía trước. Trong khi cô đang chiến đấu cùng mèo rừng, giọng nói hệ thống lại vang lên:
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Trong lúc nhất thời Tịch Thành không kịp phản ứng lại, cô thầm nghĩ, người thứ hai phát hiện thì được hệ thống thông cáo, vậy tại sao người đầu tiên lại không có chứ? Lúc này cô bắt đầu lật xem lại hệ thống tin tức của mình.
Không ngờ thật đúng là có.
Đó là lúc cô vừa phát hiện ra Toàn Cơ cốc, hệ thống có hỏi qua cô có muốn công khai hay không. Đáng tiếc là, lúc đó tinh thần Tịch Thành có chút hoảng hốt nên căn bản cô không nghe thấy được.
Hệ thống hỏi qua ba lần mà không nhận được câu trả lời sẽ cam chịu cô đã từ bỏ việc thông cáo.
Tịch Thành nghẹn không nói gì được luôn. Hệ thống hỏi cô suốt ba lần mà cô vẫn không nghe thấy, đây là do lãng tai sao…
Cô nghĩ, sau khi công khai phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đến nơi này, đại khái nơi này không thể ở lâu được nữa. Vì thế sau khi giải quyết con mèo rừng trước mặt, Tịch Thành quyết định đến hỏi Hứa Uyên xem khi nào thì vũ khí mới chế tạo xong.
Tịch Thành chạy đến chỗ Hứa Uyên, từ xa đã nhìn thấy Hứa Uyên mặt ủ mày chau đứng ở nơi đó. Tịch Thành tiến lên hỏi: “Sao vậy Hứa đại ca? Có vẻ như huynh không được cao hứng cho lắm?”
Hứa Uyên lắc đầu nói: “Sơn cốc này đã bị phát hiện rồi, ta nghĩ không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người đến đây, nơi đây đã không còn là chỗ ta có thể dung thân. Xem ra, ta phải một lần nữa đi tìm chỗ ẩn cư.”
Tình Thành nghe vậy liền cuống lên. Nhiệm vụ của cô là sau khi tìm được Tần Song Song phải dẫn nàng đến gặp Hứa Uyên, nhưng nếu hắn đi rồi, cô phải làm thế nào để tìm được hắn? Dù sao không có khả năng cô buông tha cho chơi trò chơi mà mỗi ngày đi theo Hứa Uyên. Chẳng lẽ vừa tìm được Tần Song Song lại phải dẫn theo người này đi khắp trời nam biển bắc để tìm hắn sao? Cô có nhàn rỗi như vậy sao? Huống chi, vũ khí của cô vẫn còn chưa tới tay mà.
Cho nên Tịch Thành nói với Hứa Uyên: “Hứa đại ca, nếu huynh đi rồi, lúc ta tìm được đại tẩu thì phải đi đâu tìm huynh chứ?”
Hứa Uyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta cũng đang sầu chuyện này đây. Mà ta không có võ công, nếu vẫn lưu lại đây, sợ chưa tìm được Song Song ta đã bị người ta giết lấy kinh nghiệm.”
Tuy rằng kinh nghiệm kiếm được từ NPC sinh hoạt không nhiều bằng NPC giang hồ, nhưng mà một nhân vật cấp Đại sư Chú kiếm thì kinh nghiệm vẫn tương đương khả quan. Nếu như là người có danh vọng cao trong chốn giang hồ, bình thường người chơi sẽ không dám tùy ý xuống tay, bởi vì đúc kiếm cũng tốt, chế dược cũng được, loại NPC sinh hoạt cấp Đại sư thật sự quá ít, một khi người chơi tùy ý tàn sát sẽ dẫn đến toàn võ lâm công phẫn, hoặc giả còn có thể bị NPC đuổi giết tập thể.
Dù sao làm gì có ai đầu bị úng nước mà không cần thần binh lợi khí chứ?
Đặc biệt là NPC Đại sư chế dược ở trên giang hồ vô cùng quý, bởi vì NPC trên giang hồ ngoại trừ mua dược phẩm từ các NPC Đại sư chế dược cũng chỉ có thể giết các NPC khác hoặc người chơi để bạo dược phẩm. Các tiệm dược phẩm do hệ thống mở ra không bán cho các NPC.
Nhưng mà Hứa Uyên thì khác, hắn không có danh vọng giang hồ, cũng không có người biết cấp bậc đúc kiếm của hắn. Hơn nữa hắn lại ẩn cư tị thế tại cái xó xỉnh này, cho nên, bây giờ nếu có người chơi muốn giết hắn thì hắn chết cũng là chết vô ích. Ngoại trừ tặng không kinh nghiệm cho người ta ra thì không còn gì khác nữa.
Tịch Thành sốt ruột thuận miệng nói: “Thật là, sơn cốc này không giống với bang phái, nếu người chơi có thể mua được thì tốt quá.”
Vốn bởi ‘có bệnh vái tứ phương’ mà Tịch Thành mới nói ra câu này, ai ngờ đâu Hứa Uyên hai mắt sáng lên: “Sơn cốc này, người chơi có thể mua lại được.”
Nghe lời này, Tịch Thành liền bị ‘đứng hình’ một phút…
-
[1] Bút sáp màu Tiểu Tân: Chính là Shin – cậu bé bút chì.
[2] Ở đây có nghĩa là, yêu cầu học tuyệt học là phải đọc hết toàn bộ cuốn bí tịch – mặc kệ là nội dung có liên quan đến võ công bí tịch hay không. Sau khi đọc xong, hệ thống sẽ hiển thị trong bảng thông tin của người chơi các nội dung bí tịch, người chơi nếu chọn học hết mới tính là tuyệt học, nếu chọn một phần sẽ tương ứng là trung giai/thượng giai…v.v
Bởi vì tuyệt học võ công cần phải mở sách ra đọc hết qua một lần mới có thể học, cho nên Tịch Thành cho rằng bên trong sẽ là tri thức y học cao thâm gì gì đó.
Nhưng mà sau khi mở ra, Tịch Thành chỉ có thể há hốc mồm.
Chỉ thấy trang thứ nhất viết thật rõ ràng: Thiên văn địa lý, Con kiến con voi, Tứ thư ngũ kinh, Bút sáp màu Tiểu Tân[1]…
Trang thứ hai viết: “Sắc tức là không, không tức là sắc….”
Trang thứ ba viết: “0 tuổi sinh ra đời, 10 tuổi mỗi ngày nỗ lực hướng về phía trước. 20 tuổi có lý tưởng lớn, 30 tuổi vươn lên hùng mạnh. 40 tuổi cơ bản đã có định hướng, 50 tuổi 50 nổi danh đó đây, 60 chơi mạt chược, 70 nhàn hạ đi dạo chơi, 80 ở bên người nhà, 90 treo lên tường (chết rồi bị treo ảnh lên thờ)!......”
Trang thứ tư… Trang thứ năm… Trang thứ sáu… Trang thứ bảy…
Tịch Thành không nghĩ đến nó ghi như vậy suốt 98 trang. Xem xong từng tờ một giống như đang xem một cuốn bách khoa toàn thư truyện cười.
Tịch Thành thật cảm thán, cô cực kì hoài nghi nhân viên thiết kế trò chơi này làm quá hóa ngu.
Hít sâu, mở ra tờ cuối cùng, Tịch Thành chỉ muốn đâm đầu vào tường thôi, cô một lần lại một lần nhắc nhở mình nhẫn nhịn, xúc động là ma quỷ, làm một thiếu niên tốt thế kỷ mới phải khoan dung rộng lượng bao dung, hãy cho phép nhân viên thiết kế ở công ty trò chơi lấy người chơi để giải sầu khi tâm tình buồn bực đi.
Mặc dù đã làm xong chuẩn bị sẽ bị sét đánh trong sống ngoài khét, nhưng cuối cùng cô vẫn bị chọc mù con mắt, trên trang cuối cùng có ghi: Bằng hữu, đọc xong rồi sao? Đọc xong có cười không? Nếu như ngươi cười, vậy thì đúng rồi. Nếu như ngươi không cười, đề nghị ngươi đọc lại một lần nữa. Nếu như ngươi đọc nhiều lần mà vẫn không cười, như vậy, bằng hữu à, ta phục ngươi!
Khép sách lại, Tịch Thành run rẩy, cũng không biết là đang tức giận hay đang cười nữa. Hiện tượng này làm Hứa Uyên không hiểu ra sao, trong lúc nhất thời hắn còn nghĩ là thê tử hắn hạ độc trong sách đó chứ.
Trong lòng Tịch Thành mắng to “Khốn kiếp, công ty trò chơi các người cũng ác quá đi!!!”
Nhưng mà phải học hết tất cả thì Độc Điển mới tính là tuyệt học. Tịch Thành thật sự không nghĩ đến phân quá nhiều tâm đi học độc thuật, cho nên cô không học những nội dung khác mà chỉ học Biện độc thuật mà thôi. Mà lấy ra mỗi phần Biện độc thuật thôi thì bí tịch chỉ được tính là trung phẩm thượng giai. [2]
Học tập xong Biện độc thuật, Tịch Thành bắt đầu tìm hiểu các loại độc thảo trong cốc.
Thời gian trong trò chơi trôi qua rất nhanh, trong hiện thực một tháng chính là một năm trong trò chơi. Tịch Thành không nghĩ đến chế tạo hai thanh vũ khí thôi mà tốn sáu năm vẫn chưa hoàn thành.
Sáu năm qua, Tịch Thành cũng thử đánh một ít quái cấp thấp, nâng cấp bậc của mình lên đến 34 cấp. Bởi vì trong Toàn Cơ cốc quái cấp thấp rất ít, vậy nên cấp bậc của cô rất khó thăng lên cao. Nhưng mà Tịch Thành không sốt ruột, người như cô cho tới bây giờ đều sẽ không cố ý gây khó xử chính mình.
Có một khoảng thời gian rất dài, Tịch Thành phát hiện cô không thể khiến mình bình tĩnh lại, nếu yên tĩnh cô sẽ nhớ tới Tiểu Dương – người em trai cô không yên tâm nhất.
Nhưng mà Tịch Thành là người, không thể cứ ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ. Vì thế cô liền ngồi tại chỗ bất động, giống như ngồi cũng là đang buông lỏng tâm tình.
Nghĩ thì cứ nghĩ, khổ sở cứ mặc khổ sở. Mặc kệ cảm xúc gì cũng cứ để cho nó đến, cô nhận hết là được thôi. Nhiều năm qua, có khi nào cô trốn tránh thống khổ đâu?
Dần dần cô phát hiện, như vậy ngược lại có thể khiến mình cảm thấy tốt hơn một chút.
Khó khăn lắm tránh khỏi một cái móng vuốt cào đến, Tịch Thành xoay người một cái liền phản thủ đâm kiếm về phía trước. Trong khi cô đang chiến đấu cùng mèo rừng, giọng nói hệ thống lại vang lên:
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Đinh, hệ thống thông cáo: Người chơi Giang Sơn Vô Cực là người thứ hai phát hiện Toàn Cơ cốc, đạt được một bộ Du tử y trung giai, từ nay cốc mở ra đối với bên ngoài. Tọa độ Toàn Cơ cốc: XXX.XXX
Trong lúc nhất thời Tịch Thành không kịp phản ứng lại, cô thầm nghĩ, người thứ hai phát hiện thì được hệ thống thông cáo, vậy tại sao người đầu tiên lại không có chứ? Lúc này cô bắt đầu lật xem lại hệ thống tin tức của mình.
Không ngờ thật đúng là có.
Đó là lúc cô vừa phát hiện ra Toàn Cơ cốc, hệ thống có hỏi qua cô có muốn công khai hay không. Đáng tiếc là, lúc đó tinh thần Tịch Thành có chút hoảng hốt nên căn bản cô không nghe thấy được.
Hệ thống hỏi qua ba lần mà không nhận được câu trả lời sẽ cam chịu cô đã từ bỏ việc thông cáo.
Tịch Thành nghẹn không nói gì được luôn. Hệ thống hỏi cô suốt ba lần mà cô vẫn không nghe thấy, đây là do lãng tai sao…
Cô nghĩ, sau khi công khai phỏng chừng sẽ có rất nhiều người đến nơi này, đại khái nơi này không thể ở lâu được nữa. Vì thế sau khi giải quyết con mèo rừng trước mặt, Tịch Thành quyết định đến hỏi Hứa Uyên xem khi nào thì vũ khí mới chế tạo xong.
Tịch Thành chạy đến chỗ Hứa Uyên, từ xa đã nhìn thấy Hứa Uyên mặt ủ mày chau đứng ở nơi đó. Tịch Thành tiến lên hỏi: “Sao vậy Hứa đại ca? Có vẻ như huynh không được cao hứng cho lắm?”
Hứa Uyên lắc đầu nói: “Sơn cốc này đã bị phát hiện rồi, ta nghĩ không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người đến đây, nơi đây đã không còn là chỗ ta có thể dung thân. Xem ra, ta phải một lần nữa đi tìm chỗ ẩn cư.”
Tình Thành nghe vậy liền cuống lên. Nhiệm vụ của cô là sau khi tìm được Tần Song Song phải dẫn nàng đến gặp Hứa Uyên, nhưng nếu hắn đi rồi, cô phải làm thế nào để tìm được hắn? Dù sao không có khả năng cô buông tha cho chơi trò chơi mà mỗi ngày đi theo Hứa Uyên. Chẳng lẽ vừa tìm được Tần Song Song lại phải dẫn theo người này đi khắp trời nam biển bắc để tìm hắn sao? Cô có nhàn rỗi như vậy sao? Huống chi, vũ khí của cô vẫn còn chưa tới tay mà.
Cho nên Tịch Thành nói với Hứa Uyên: “Hứa đại ca, nếu huynh đi rồi, lúc ta tìm được đại tẩu thì phải đi đâu tìm huynh chứ?”
Hứa Uyên bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta cũng đang sầu chuyện này đây. Mà ta không có võ công, nếu vẫn lưu lại đây, sợ chưa tìm được Song Song ta đã bị người ta giết lấy kinh nghiệm.”
Tuy rằng kinh nghiệm kiếm được từ NPC sinh hoạt không nhiều bằng NPC giang hồ, nhưng mà một nhân vật cấp Đại sư Chú kiếm thì kinh nghiệm vẫn tương đương khả quan. Nếu như là người có danh vọng cao trong chốn giang hồ, bình thường người chơi sẽ không dám tùy ý xuống tay, bởi vì đúc kiếm cũng tốt, chế dược cũng được, loại NPC sinh hoạt cấp Đại sư thật sự quá ít, một khi người chơi tùy ý tàn sát sẽ dẫn đến toàn võ lâm công phẫn, hoặc giả còn có thể bị NPC đuổi giết tập thể.
Dù sao làm gì có ai đầu bị úng nước mà không cần thần binh lợi khí chứ?
Đặc biệt là NPC Đại sư chế dược ở trên giang hồ vô cùng quý, bởi vì NPC trên giang hồ ngoại trừ mua dược phẩm từ các NPC Đại sư chế dược cũng chỉ có thể giết các NPC khác hoặc người chơi để bạo dược phẩm. Các tiệm dược phẩm do hệ thống mở ra không bán cho các NPC.
Nhưng mà Hứa Uyên thì khác, hắn không có danh vọng giang hồ, cũng không có người biết cấp bậc đúc kiếm của hắn. Hơn nữa hắn lại ẩn cư tị thế tại cái xó xỉnh này, cho nên, bây giờ nếu có người chơi muốn giết hắn thì hắn chết cũng là chết vô ích. Ngoại trừ tặng không kinh nghiệm cho người ta ra thì không còn gì khác nữa.
Tịch Thành sốt ruột thuận miệng nói: “Thật là, sơn cốc này không giống với bang phái, nếu người chơi có thể mua được thì tốt quá.”
Vốn bởi ‘có bệnh vái tứ phương’ mà Tịch Thành mới nói ra câu này, ai ngờ đâu Hứa Uyên hai mắt sáng lên: “Sơn cốc này, người chơi có thể mua lại được.”
Nghe lời này, Tịch Thành liền bị ‘đứng hình’ một phút…
-
[1] Bút sáp màu Tiểu Tân: Chính là Shin – cậu bé bút chì.
[2] Ở đây có nghĩa là, yêu cầu học tuyệt học là phải đọc hết toàn bộ cuốn bí tịch – mặc kệ là nội dung có liên quan đến võ công bí tịch hay không. Sau khi đọc xong, hệ thống sẽ hiển thị trong bảng thông tin của người chơi các nội dung bí tịch, người chơi nếu chọn học hết mới tính là tuyệt học, nếu chọn một phần sẽ tương ứng là trung giai/thượng giai…v.v
/60
|