Ngô Sở Sở đến nay vẫn nhớ Trịnh La Sinh ép họ vào mật đạo Hành Sơn, vừa nghe “núi Hoạt Nhân Tử Nhân” liền căng thẳng nắm chặt góc áo, nói:
– Giống Thanh Long chúa sao?
Chu Phỉ sợ mình nói nhiều ngược lại sẽ khiến Ngô Sở Sở không yên tâm nên nói ngắn gọn:
– Không sao, không có cao thủ như Trịnh La Sinh đâu.
So với Chu Phỉ hai lúa năm xưa, ngay cả núi Hoạt Nhân Tử Nhân là thần thánh phương nào cũng phải nhờ Thẩm Thiên Khu nói cho mới biết, thì tin tức của “mật thám” Lý Nghiên hiển nhiên tốt hơn nhiều, muội ấy thấy náo nhiệt sẽ không chê to chuyện, nói:
– Muội biết nè, nghe nói Huyền Vũ chúa tên “Đinh Khôi”, cực kỳ xấu xa, tỷ, ông ta còn tuyên bố muốn tìm tỷ để báo thù cho Thanh Long chúa đấy!
Chu Phỉ:
– …
Nàng không hiểu chuyện này có gì hay mà hưng phấn.
Lý Thịnh đá muội ấy một cú dưới gầm bàn:
– Muội chỉ sợ người khác không biết à?
Lý Nghiên le lưỡi, không dám nhắc tới việc này nữa, đành chuyển sang Ngô Sở Sở, nói với nàng ấy:
– Không sao đâu, đợi tỷ luyện xong khẩu quyết võ công mà muội dạy thì chúng ta không sợ ai hết.
Lời này vừa thốt, ba người còn lại trên bàn đều kinh ngạc.
Chu Phỉ sặc nước:
– Mẹ ơi, muội còn đi dạy người ta à?
Dương Cẩn nghiêm túc cau mày nói:
– Tập võ không giống viết chữ, viết chữ có cầm ngược bút cũng không sao nhưng tập võ mà có sơ sót gì thì không phải chuyện nhỏ, sao có thể tùy tiện hại người ta?
Lý Thịnh nói không khách khí:
– Lý đại trạng, còn nhớ muội họ gì chứ?
Lý Nghiên bị “ba hòn núi lớn” này ép lùn xuống một đoạn.
Ngô Sở Sở vội đứng ra hòa giải, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Hưng Nam tiêu cục, nhỏ giọng:
– Suỵt. Mọi người xem, mấy người đó có phải có hiềm khích với ơ… người của phái Huyền Vũ gì đấy?
Những người trong đại sảnh sợ phiền phức đều lặng lẽ rời đi, chỉ có lầu hai là còn lại ít người, cái liếc của Ngô Sở Sở không hề nổi bật, vì mọi người có mặt đều đang xì xào bàn tán.
Thiếu nữ ở giữa Hưng Nam tiêu cục đó giận dữ tiến lên một bước, rút bên hông ra một đôi Nga Mi thích, chỉ vào phái Huyền Vũ dưới lầu, nói:
– Ban ngày ban mặt đuổi tới khách điếm, ngang nhiên cướp tiêu, còn có vương pháp hay không?
Mọi người hơi ồn ào.
Xưa nay có tiêu cục áp tiêu, đương nhiên khó tránh có người muốn cướp tiêu, có điều nếu chặn đường đánh cướp ắt phải chọn nơi vắng vẻ thưa thớt và đa phần đều không tiết lộ danh tính.
Ai ngờ hôm nay bọn cướp lại nghênh ngang rêu rao khắp nơi, giống như cướp là chuyện rất có lý vậy, không những khinh thường che giấu thân phận mà còn truy sát đến khách điếm người qua kẻ lại, ngược lại, khổ chủ lại cùng đường mạt lộ, không nơi cầu cứu, đúng là quái đản.
Điều này một là do võ lâm Trung Nguyên quần long vô thủ, trật tự hỗn loạn, hai là do song phương Nam Bắc chiến tranh căng thẳng, triều đình không rảnh quản chuyện giang hồ báo thù.
Trong loạn thế như vậy, xưa nay luôn là càng ác càng đắc thế.
Dương Cẩn cười lạnh:
– Báo thù giết cha cũng chưa chắc nghênh ngang như vậy, người Trung Nguyên các ngươi thật giỏi.
Chu Phỉ không thèm nhấc mí mắt:
– Người Trung Nguyên chúng ta không như vậy, rùa Trung Nguyên mới như vậy.
Lời nàng chưa dứt, người dẫn đầu phái Huyền Vũ dưới lầu cười nói:
– Tiểu nha đầu, ai thèm cướp tiêu của các ngươi? Huynh đệ bọn ta từng ăn từng gặp nhiều lắm, thèm mấy thứ dưa táo các ngươi à? Chẳng qua là chướng mắt các ngươi làm chân chạy bán mạng cho ngụy quân tử Hoắc Liên Đào thôi, còn mặt dày tự xưng võ lâm chính thống Nam triều, đặc biệt thay trời hành đạo nữa chứ.
Lý Thịnh vừa nghe ba chữ “Hoắc Liên Đào”, lưng liền ưỡn thẳng lên, đưa tay ra dấu “câm miệng” với Lý Nghiên.
Người dẫn đầu phái Huyền Vũ đó lại huênh hoang đắc ý nói tiếp:
– Gia chủ Hoắc gia bảo lẽ ra là Hoắc lão gia, ai không biết vị trí gia chủ của Hoắc Liên Đào là làm sao mà có chứ? Đây là chuyện nhà người ta thì cũng thôi đi. Nhưng chỉ một tên Bắc Đẩu còn chưa tới Nhạc Dương, Hoắc Liên Đào đã tự tè ra quần chạy trước, phóng hỏa thiêu chết huynh ruột, thứ khốn nạn vô sỉ! Còn không biết xấu hổ mà đi phát “chinh Bắc anh hùng thiếp”? Xí! Ta thấy chi bằng gọi “thiếp bợ mông” thì hơn!
Đoàn người Hưng Nam tiêu cục nghe vậy đương nhiên mắng chửi không ngớt.
– Nếu các ngươi thức thời thì để đồ lại, cút về nói với lão tiểu tử Hoắc Liên Đào kia là “đại hội bợ mông” gì đó của ông ta nhất định phải mở đúng hạn, các huynh đệ đang chờ đi quậy đây.
Người cầm đầu phái Huyền Vũ cười âm trầm, liền sau đó, hắn ta thình lình ngay cả chào hỏi cũng không thèm, bóng lóe lên đã đến chỗ khúc quanh lầu hai, đưa tay chộp về phía cây cờ có viết hai chữ “Hưng Nam”, miệng vẫn không ngừng:
– Võ công rởm thì thôi đi, mắt còn lọt tròng nữa, ha ha, các ngươi cần cây cờ này làm gì chứ, cho ta đi!
Đi áp tiêu luôn có một cây cờ, đi tới đâu cũng bày ra, đó là tên tuổi, cũng là mặt mũi. Tiêu cục bị người ta cướp tiêu thì cùng lắm chỉ đền tiền cộng thêm chút danh tiếng mà thôi, nhưng nếu tiêu cục bị người ta nhổ cờ thì đó chính là bị tát vào mặt, đặc biệt còn là bị mất trên tay mấy ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, nếu truyền ra ngoài, sau này nửa giang sơn phía nam đâu còn chỗ cho Hưng Nam tiêu cục đặt chân?
Mọi người của tiêu cục thấy vậy liền đỏ mắt, bốn năm hán tử tranh nhau lao lên, binh khí đồng loạt tung ra hướng về phía gã cầm đầu phái Huyền Vũ.
Gã cười to, đạp một chân trên tay vịn gỗ, di chuyển rất điêu luyện.
Lý Thịnh hờ hững thu mắt, nói với đám Chu Phỉ:
– Chuyện Hoắc Liên Đào phóng hỏa thiêu chết ca ca ruột là sự thật, ta tận mắt nhìn thấy, mấy ma đầu đó không tính là nói hươu nói vượn, nhưng sao… Hoắc Liên Đào từ Nhạc Dương chạy xuống nam như chó nhà có tang, vậy mà thật tưởng mình hay ho lắm? Sơn Xuyên kiếm năm xưa còn không dám tự xưng võ lâm minh chủ, ông ta là cái thá gì?
Lý Nghiên rướn cổ nhìn hồi lâu, thấy bên kia đánh nhau dữ dội rùm beng, bèn hỏi:
– Ca, chúng ta mặc kệ thật à?
Chu Phỉ nói:
– Ngồi xuống ăn cơm của muội đi.
Lý Thịnh:
– Chó cắn chó, có gì hay mà quản?
Hai người gần như đồng thanh, Lý Thịnh vì “cùng quan điểm với Chu Phỉ” nên thấy hơi khó chịu, kẻ cả lườm Chu Phỉ.
Đúng lúc này, người của phái Huyền Vũ hình như trêu đùa đủ rồi, chợt lộn xuống khỏi lan can, đánh về phía một hán tử trong tiêu cục như mãnh ưng vồ thỏ, chỉ một phát là bắt được cái rìu to trong tay ông, dùng lực trâu bò kéo ra rồi đập một chưởng lên ngực ông.
Tiêu sư đó hét thảm, lùi về sau mấy bước, ngồi phịch xuống cầu thang, mặt hiện lên màu xanh tím khủng bố, chân đạp đạp mấy cái, đưa tay cào vào cổ áo mình như điên, móng tay đâm vào trong thịt không hề hay biết, miệng ú ớ, chẳng mấy chốc đã không còn hơi thở, lúc sắp chết, vạt áo trước đầy máu của ông bị cào ra, lộ một chưởng ấn đen kịt.
Đôi tay của kẻ áo đen phái Huyền Vũ lộ ra thoáng có ánh sáng xẹt qua, là đeo găng tay cực mỏng, lòng bàn tay đầy gai nhỏ chi chít có thể dễ dàng xuyên qua vải áo, đưa độc ấn lên da thịt người. Thứ này tuy cũng bàng môn tà đạo như độc chưởng, nhưng độc chưởng tốt xấu gì cũng do tự đưa chất độc vào cơ thể, còn phải là nội lực thâm hậu mới luyện được chứ đâu tiện lợi như thứ đồ chơi này?
Nghĩ đến Thanh Long chúa Trịnh La Sinh là cao thủ thành danh đã lâu, nhưng khi giao đấu với người khác cũng giở đủ trò gian xảo, gánh xiếc tạp kỹ cũng không nhiều trò bằng ông ta, tuy khác trò nhưng cùng hiệu quả y hệt như độc chưởng, núi Hoạt Nhân Tử Nhân từ trên xuống dưới đều kế thừa liền mạch sự bỉ ổi.
Thiếu niên thiếu nữ được các tiêu sư bảo vệ ở giữa đồng thanh hét lớn:
– Hồ tứ thúc!
Gã cầm đầu phái Huyền Vũ vung tay, toàn bộ bọn áo đen ở ba bàn đều đứng dậy, tay người nào cũng đeo găng gai, gã cầm đầu cười lạnh, bọn áo đen cùng nhau xông lên, đấu với tiêu sư của Hưng Nam tiêu cục, cả cầu thang lập tức thành võ đài, người mấy bàn ở cầu thang ban đầu xem náo nhiệt đều đã chạy trối chết, chưởng quỹ và tiểu nhị không ai dám tiến lên can ngăn.
Thiếu nữ kia lao tới thi thể tiêu sư vừa chết, nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nói:
– Các ngươi có thù oán với Hoắc bảo chủ thì có thể tìm ông ấy, bọn ta chẳng qua là người làm ăn nhỏ, nhận phó thác của người khác, áp tải hàng hóa cho Hoắc gia mà thôi, đắc tội gì với các ngươi? Các ngươi không dám tìm đến chính chủ, lại lôi bọn ta ra xả giận, đây tính là gì chứ? Mặc kệ vương pháp, mặc kệ đạo nghĩa, chỉ dựa vào đám ma đầu các ngươi một tay che trời, ta… Á!
Lời nàng ấy chưa dứt, lại một tiêu sư ngã xuống, ngã đúng vào chân nàng ấy, tiêu sư đó cũng sắc mặt xanh đen, trúng độc bỏ mình.
Nghĩ cũng biết, bọn ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân dám to gan tìm đến, chứng tỏ chúng căn bản không để các tiêu sư Hưng Nam tiêu cục thoạt trông rất lợi hại vào mắt, hai bên mới giao thủ chưa tới mấy hiệp liền phân cao thấp mạnh yếu rõ ràng, các tiêu sư không một ai trụ được, thua tơi tả, nhiều người trúng kịch độc của phái Huyền Vũ, chưa kịp trăn trối câu nào liền tắt thở.
Mắt thiếu nữ đỏ chót, rút Nga Mi song thích lao tới.
Chu Phỉ thờ ơ cau mày – chút công phu của cô nương đó còn thua cả Lý Nghiên, uổng đôi Nga Mi song thích.
Song thích của thiếu nữ chỉa thẳng vào hai mắt hung thủ, phái Huyền Vũ thấy vậy đều cười, dịch về sau một bước, dễ dàng nắm lấy binh khí của nàng ấy qua găng tay, thiếu nữ muốn rút lại theo bản năng, ánh mắt đối phương quét qua thân thể yểu điệu của nàng ấy, mắt chợt lộ vẻ dâm tà, buông lỏng tay nói:
– Trả nàng.
Thiếu nữ chợt mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngả về sau nửa bước, người của phái Huyền Vũ kia lập tức tiến lên, một phát bắt lấy vạt áo thiếu nữ, xé xuống cái “rẹt”.
Trong tiếng đao kiếm vang lên tiếng kêu hoảng sợ của thiếu nữ, tay cầm đũa của Chu Phỉ hơi khựng lại.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia chợt hoảng hồn, kêu to “A Oánh”, một tiêu sư tiến lên thử chắn trước mặt thiếu nữ nhưng bị hai kẻ áo đen Huyền Vũ ngăn chặn trước sau, nhất thời đỡ trái đỡ phải, dường như càng nhiều kẻ áo đen tìm được lạc thú, đua nhau vây lấy thiếu nữ.
Chu Phỉ buông đũa, luôn phân tâm lưu ý chiến cuộc, Lý Nghiên tưởng nàng đang giục mình nên vội cúi đầu ra vẻ như đang bới cơm, ai ngờ vào lúc muội ấy cúi đầu, trước mắt chợt có góc áo xẹt qua, Lý Nghiên giật mình ngẩng đầu liền phát hiện Lý Thịnh và Chu Phỉ ban nãy còn quát nàng mà trong chớp mắt đều không còn ngồi nguyên chỗ!
Bốn năm kẻ áo đen phái Huyền Vũ thu gai nhỏ trong lòng bàn tay lại, nắm lấy tứ chi thiếu nữ, vạt áo trước của thiếu nữ bị kéo ra một mảng lớn, lộ áo lót và làn da trắng như tuyết, không ngừng giãy giụa như cá sống, nhưng bất luận giãy thế nào cũng không được, nàng ấy mắng đến mức cổ họng khàn khàn, máu toàn thân như xông lên đỉnh đầu, hận không thể cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ.
Đúng lúc đó, nàng ấy nghe một tiếng vang nhỏ, tiếp theo, bàn tay bắt nàng ấy chợt buông ra, cả người thình lình mất đi chỗ dựa, ngã từ không trung xuống nhưng không chạm đất – có gì đó đỡ lấy nàng ấy.
Thứ đỡ lấy bên hông là một vỏ đao vừa lạnh vừa cứng, người đỡ nàng ấy dặn:
– Lưu ý.
Liền theo đó Chu Phỉ run cổ tay, thiếu nữ không tự chủ ngã sang một bên, đưa tay vừa vặn túm được tay vịn gỗ của khách điếm, miễn cưỡng đứng vững.
Thiếu nữ chưa hết hoảng, liếc qua, thấy trên đất đầy vết máu, mấy cánh tay tóm mình ban nãy đồng loạt bị đứt ngay cổ tay, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Chu Phỉ gõ gõ vết máu trong rãnh Vọng Xuân Sơn, ngẩng đầu nhìn Lý Thịnh chậm nửa bước.
Lý Thịnh tự động coi đó là khiêu khích, giận dữ không thôi, sa sầm mặt xoay người nghênh tiếp bọn áo đen phái Huyền Vũ đang đuổi tận giết tuyệt các tiêu sư, trút hết cơn giận ra.
Ba hạt cơm lăn xuống đũa Lý Nghiên, muội ấy trợn mắt há mồm trừng ca ca tỷ tỷ của mình “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn”, nói:
– Không, không phải nói không gây chuyện ư?
Dương Cẩn không hé răng, mắt sáng như đèn lồng soi khoảng 10 dặm, nhìn chằm chằm đao của Chu Phỉ không chớp mắt. Chỉ mới mấy tháng, y cảm thấy đao của Chu Phỉ tuy không phải tiến bộ thần tốc nhưng lại nhiều thêm cảm giác khó lường.
Chu Phỉ dùng một đao chặt bốn cánh tay thực rất dọa người, cộng thêm Lý Thịnh phẫn nộ đùng đùng, hai người nhúng tay vào, chiến cuộc hệt như đòn cân bỏ thêm quả cân ở một bên, nghiêng qua trong nháy mắt, kẻ cầm đầu phái Huyền Vũ huýt một tiếng dài, hạ lệnh ngừng tay, cảnh giác nhìn Chu Phỉ và Lý Thịnh, nói:
– Kẻ nào dám lo chuyện bao đồng của núi Hoạt Nhân Tử Nhân?
Chu Phỉ không trả lời, hỏi rất đơn giản và thô bạo:
– Chết hay là cút?
Gã cầm đầu phái Huyền Vũ hiển nhiên cũng là một gã thấy mạnh thì yếu, thấy yếu thì mạnh, ý rút lui và cảnh giác trên mặt rất rõ ràng, nhưng gã lăn lộn nhiều năm, ngay cả tên đối phương cũng chưa biết mà cong đuôi chạy thì thực chẳng ra sao, bèn cứng miệng:
– Các hạ quyết tâm muốn làm tay sai cho ngụy quân tử coi rẻ luân thường đạo đức Hoắc Liên Đào, đối địch với phái Huyền Vũ ư?
Chu Phỉ chỉ có thể khoan dung cho một người rưỡi ê a nói lý bên tai nàng, một người là Chu Dĩ Đường, rưỡi còn lại là Tạ Doãn – dù là Tạ Doãn chăng nữa, lúc cằn nhằn lải nhải cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh – nàng căn bản không muốn để ý đám thừa thãi này.
Thấy mặt hàng rởm tay có hình rùa bự mà cũng đòi nói chuyện, Chu Phỉ không thèm chào hỏi, trực tiếp xách đao lao tới. Gã chỉ thấy ánh đao lóe lên, giật mình kinh hãi, trong tình huống nguy cấp, gã định xoay người chui vào đám đông phía sau, lấy họ làm lá chắn. Chu Phỉ từng một mình phá trận người Phiên Sơn Đảo Hải của Thanh Long chúa, sao lại không nhìn ra chút láu cá này, nàng loáng cái đã lướt qua đám người vướng víu phía trước, chân xoay nhẹ, Vọng Xuân Sơn như ung nhọt dính xương quấn lấy cổ của gã cầm đầu phái Huyền Vũ, đẩy thẳng về trước.
Bọn ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân ngày thường hoành hành ngang ngược đã quen, có bao giờ từng gặp loại người thế này, ngay cả nói cũng không kiên nhẫn nói, trực tiếp cầm đao giết người? Cả đám nhất thời sợ đơ ra, lúc này mới biết độ thuần khiết trong bốn chữ “chết hay là cút” của người trước mắt.
Đầu lĩnh đã chết, làm gì có ai tự gây khó dễ mạng mình, bọn áo đen ban nãy còn khí thế hùng hổ lập tức tan tác, khách điếm chợt an tĩnh, chỉ để lại mùi máu tanh của cá lớn nuốt cá bé.
Từ biệt đã mấy năm, nhưng lời Chu Dĩ Đường vẫn văng vẳng bên tai Chu Phỉ – “lựa chọn” là đạo của kẻ mạnh.
Chu Phỉ liếc mắt qua thiếu nữ tiêu cục mắt đỏ ửng, nàng tra đao vào vỏ, mặt không biểu cảm, nhưng lòng khẽ thở dài. Tạ Doãn một đường cùng nàng về Thục Trung, bây giờ lại đột nhiên không từ mà biệt, ngoại trừ hôm đó vì cứu nàng mà đánh ra… “Thôi Vân Chưởng” gì đó, hình như không còn lý do nào khác.
Thứ gì có thể khiến một người từ bỏ chuyện mình luôn thầm truy tra?
Tuy Chu Phỉ không muốn đưa ra kết luận bừa nhưng cũng biết tình hình e không mấy lạc quan.
Nếu không phải vì vậy, nàng thật sự rất muốn ở lại Thục Trung gặp cha, trò chuyện với ông về những đạo lý mà trước đây nàng không hiểu, nhưng một năm nay đã nếm trải sâu sắc.
Có lẽ vừa nãy nàng động đao với người của núi Hoạt Nhân Tử Nhân quá hung thần ác sát nên đám tiêu sư của Hưng Nam tiêu cục đơ người, không dám lên nói chuyện với nàng mà chuyển hết qua Lý Thịnh.
Lý Thịnh là một kẻ “thảo mai”, chỉ mặt nhăn mày nhó với người phe mình, còn trước mặt người ngoài thì rất ngụy quân tử, chỉ dăm ba câu là trò chuyện hăng say với người ta, ước chừng tốn thời gian cả bữa cơm mới về.
Hắn ném lên bàn một thiệp mời khắc gỗ đen:
– Mọi người xem cái này trước đi.
Ngô Sở Sở phản ứng đầu tiên, “a” một tiếng, nói:
– Trên này sao cũng có hoa văn sóng nước?
– Giống Thanh Long chúa sao?
Chu Phỉ sợ mình nói nhiều ngược lại sẽ khiến Ngô Sở Sở không yên tâm nên nói ngắn gọn:
– Không sao, không có cao thủ như Trịnh La Sinh đâu.
So với Chu Phỉ hai lúa năm xưa, ngay cả núi Hoạt Nhân Tử Nhân là thần thánh phương nào cũng phải nhờ Thẩm Thiên Khu nói cho mới biết, thì tin tức của “mật thám” Lý Nghiên hiển nhiên tốt hơn nhiều, muội ấy thấy náo nhiệt sẽ không chê to chuyện, nói:
– Muội biết nè, nghe nói Huyền Vũ chúa tên “Đinh Khôi”, cực kỳ xấu xa, tỷ, ông ta còn tuyên bố muốn tìm tỷ để báo thù cho Thanh Long chúa đấy!
Chu Phỉ:
– …
Nàng không hiểu chuyện này có gì hay mà hưng phấn.
Lý Thịnh đá muội ấy một cú dưới gầm bàn:
– Muội chỉ sợ người khác không biết à?
Lý Nghiên le lưỡi, không dám nhắc tới việc này nữa, đành chuyển sang Ngô Sở Sở, nói với nàng ấy:
– Không sao đâu, đợi tỷ luyện xong khẩu quyết võ công mà muội dạy thì chúng ta không sợ ai hết.
Lời này vừa thốt, ba người còn lại trên bàn đều kinh ngạc.
Chu Phỉ sặc nước:
– Mẹ ơi, muội còn đi dạy người ta à?
Dương Cẩn nghiêm túc cau mày nói:
– Tập võ không giống viết chữ, viết chữ có cầm ngược bút cũng không sao nhưng tập võ mà có sơ sót gì thì không phải chuyện nhỏ, sao có thể tùy tiện hại người ta?
Lý Thịnh nói không khách khí:
– Lý đại trạng, còn nhớ muội họ gì chứ?
Lý Nghiên bị “ba hòn núi lớn” này ép lùn xuống một đoạn.
Ngô Sở Sở vội đứng ra hòa giải, dùng ánh mắt ra hiệu về phía Hưng Nam tiêu cục, nhỏ giọng:
– Suỵt. Mọi người xem, mấy người đó có phải có hiềm khích với ơ… người của phái Huyền Vũ gì đấy?
Những người trong đại sảnh sợ phiền phức đều lặng lẽ rời đi, chỉ có lầu hai là còn lại ít người, cái liếc của Ngô Sở Sở không hề nổi bật, vì mọi người có mặt đều đang xì xào bàn tán.
Thiếu nữ ở giữa Hưng Nam tiêu cục đó giận dữ tiến lên một bước, rút bên hông ra một đôi Nga Mi thích, chỉ vào phái Huyền Vũ dưới lầu, nói:
– Ban ngày ban mặt đuổi tới khách điếm, ngang nhiên cướp tiêu, còn có vương pháp hay không?
Mọi người hơi ồn ào.
Xưa nay có tiêu cục áp tiêu, đương nhiên khó tránh có người muốn cướp tiêu, có điều nếu chặn đường đánh cướp ắt phải chọn nơi vắng vẻ thưa thớt và đa phần đều không tiết lộ danh tính.
Ai ngờ hôm nay bọn cướp lại nghênh ngang rêu rao khắp nơi, giống như cướp là chuyện rất có lý vậy, không những khinh thường che giấu thân phận mà còn truy sát đến khách điếm người qua kẻ lại, ngược lại, khổ chủ lại cùng đường mạt lộ, không nơi cầu cứu, đúng là quái đản.
Điều này một là do võ lâm Trung Nguyên quần long vô thủ, trật tự hỗn loạn, hai là do song phương Nam Bắc chiến tranh căng thẳng, triều đình không rảnh quản chuyện giang hồ báo thù.
Trong loạn thế như vậy, xưa nay luôn là càng ác càng đắc thế.
Dương Cẩn cười lạnh:
– Báo thù giết cha cũng chưa chắc nghênh ngang như vậy, người Trung Nguyên các ngươi thật giỏi.
Chu Phỉ không thèm nhấc mí mắt:
– Người Trung Nguyên chúng ta không như vậy, rùa Trung Nguyên mới như vậy.
Lời nàng chưa dứt, người dẫn đầu phái Huyền Vũ dưới lầu cười nói:
– Tiểu nha đầu, ai thèm cướp tiêu của các ngươi? Huynh đệ bọn ta từng ăn từng gặp nhiều lắm, thèm mấy thứ dưa táo các ngươi à? Chẳng qua là chướng mắt các ngươi làm chân chạy bán mạng cho ngụy quân tử Hoắc Liên Đào thôi, còn mặt dày tự xưng võ lâm chính thống Nam triều, đặc biệt thay trời hành đạo nữa chứ.
Lý Thịnh vừa nghe ba chữ “Hoắc Liên Đào”, lưng liền ưỡn thẳng lên, đưa tay ra dấu “câm miệng” với Lý Nghiên.
Người dẫn đầu phái Huyền Vũ đó lại huênh hoang đắc ý nói tiếp:
– Gia chủ Hoắc gia bảo lẽ ra là Hoắc lão gia, ai không biết vị trí gia chủ của Hoắc Liên Đào là làm sao mà có chứ? Đây là chuyện nhà người ta thì cũng thôi đi. Nhưng chỉ một tên Bắc Đẩu còn chưa tới Nhạc Dương, Hoắc Liên Đào đã tự tè ra quần chạy trước, phóng hỏa thiêu chết huynh ruột, thứ khốn nạn vô sỉ! Còn không biết xấu hổ mà đi phát “chinh Bắc anh hùng thiếp”? Xí! Ta thấy chi bằng gọi “thiếp bợ mông” thì hơn!
Đoàn người Hưng Nam tiêu cục nghe vậy đương nhiên mắng chửi không ngớt.
– Nếu các ngươi thức thời thì để đồ lại, cút về nói với lão tiểu tử Hoắc Liên Đào kia là “đại hội bợ mông” gì đó của ông ta nhất định phải mở đúng hạn, các huynh đệ đang chờ đi quậy đây.
Người cầm đầu phái Huyền Vũ cười âm trầm, liền sau đó, hắn ta thình lình ngay cả chào hỏi cũng không thèm, bóng lóe lên đã đến chỗ khúc quanh lầu hai, đưa tay chộp về phía cây cờ có viết hai chữ “Hưng Nam”, miệng vẫn không ngừng:
– Võ công rởm thì thôi đi, mắt còn lọt tròng nữa, ha ha, các ngươi cần cây cờ này làm gì chứ, cho ta đi!
Đi áp tiêu luôn có một cây cờ, đi tới đâu cũng bày ra, đó là tên tuổi, cũng là mặt mũi. Tiêu cục bị người ta cướp tiêu thì cùng lắm chỉ đền tiền cộng thêm chút danh tiếng mà thôi, nhưng nếu tiêu cục bị người ta nhổ cờ thì đó chính là bị tát vào mặt, đặc biệt còn là bị mất trên tay mấy ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, nếu truyền ra ngoài, sau này nửa giang sơn phía nam đâu còn chỗ cho Hưng Nam tiêu cục đặt chân?
Mọi người của tiêu cục thấy vậy liền đỏ mắt, bốn năm hán tử tranh nhau lao lên, binh khí đồng loạt tung ra hướng về phía gã cầm đầu phái Huyền Vũ.
Gã cười to, đạp một chân trên tay vịn gỗ, di chuyển rất điêu luyện.
Lý Thịnh hờ hững thu mắt, nói với đám Chu Phỉ:
– Chuyện Hoắc Liên Đào phóng hỏa thiêu chết ca ca ruột là sự thật, ta tận mắt nhìn thấy, mấy ma đầu đó không tính là nói hươu nói vượn, nhưng sao… Hoắc Liên Đào từ Nhạc Dương chạy xuống nam như chó nhà có tang, vậy mà thật tưởng mình hay ho lắm? Sơn Xuyên kiếm năm xưa còn không dám tự xưng võ lâm minh chủ, ông ta là cái thá gì?
Lý Nghiên rướn cổ nhìn hồi lâu, thấy bên kia đánh nhau dữ dội rùm beng, bèn hỏi:
– Ca, chúng ta mặc kệ thật à?
Chu Phỉ nói:
– Ngồi xuống ăn cơm của muội đi.
Lý Thịnh:
– Chó cắn chó, có gì hay mà quản?
Hai người gần như đồng thanh, Lý Thịnh vì “cùng quan điểm với Chu Phỉ” nên thấy hơi khó chịu, kẻ cả lườm Chu Phỉ.
Đúng lúc này, người của phái Huyền Vũ hình như trêu đùa đủ rồi, chợt lộn xuống khỏi lan can, đánh về phía một hán tử trong tiêu cục như mãnh ưng vồ thỏ, chỉ một phát là bắt được cái rìu to trong tay ông, dùng lực trâu bò kéo ra rồi đập một chưởng lên ngực ông.
Tiêu sư đó hét thảm, lùi về sau mấy bước, ngồi phịch xuống cầu thang, mặt hiện lên màu xanh tím khủng bố, chân đạp đạp mấy cái, đưa tay cào vào cổ áo mình như điên, móng tay đâm vào trong thịt không hề hay biết, miệng ú ớ, chẳng mấy chốc đã không còn hơi thở, lúc sắp chết, vạt áo trước đầy máu của ông bị cào ra, lộ một chưởng ấn đen kịt.
Đôi tay của kẻ áo đen phái Huyền Vũ lộ ra thoáng có ánh sáng xẹt qua, là đeo găng tay cực mỏng, lòng bàn tay đầy gai nhỏ chi chít có thể dễ dàng xuyên qua vải áo, đưa độc ấn lên da thịt người. Thứ này tuy cũng bàng môn tà đạo như độc chưởng, nhưng độc chưởng tốt xấu gì cũng do tự đưa chất độc vào cơ thể, còn phải là nội lực thâm hậu mới luyện được chứ đâu tiện lợi như thứ đồ chơi này?
Nghĩ đến Thanh Long chúa Trịnh La Sinh là cao thủ thành danh đã lâu, nhưng khi giao đấu với người khác cũng giở đủ trò gian xảo, gánh xiếc tạp kỹ cũng không nhiều trò bằng ông ta, tuy khác trò nhưng cùng hiệu quả y hệt như độc chưởng, núi Hoạt Nhân Tử Nhân từ trên xuống dưới đều kế thừa liền mạch sự bỉ ổi.
Thiếu niên thiếu nữ được các tiêu sư bảo vệ ở giữa đồng thanh hét lớn:
– Hồ tứ thúc!
Gã cầm đầu phái Huyền Vũ vung tay, toàn bộ bọn áo đen ở ba bàn đều đứng dậy, tay người nào cũng đeo găng gai, gã cầm đầu cười lạnh, bọn áo đen cùng nhau xông lên, đấu với tiêu sư của Hưng Nam tiêu cục, cả cầu thang lập tức thành võ đài, người mấy bàn ở cầu thang ban đầu xem náo nhiệt đều đã chạy trối chết, chưởng quỹ và tiểu nhị không ai dám tiến lên can ngăn.
Thiếu nữ kia lao tới thi thể tiêu sư vừa chết, nước mắt giàn giụa, ngẩng đầu nói:
– Các ngươi có thù oán với Hoắc bảo chủ thì có thể tìm ông ấy, bọn ta chẳng qua là người làm ăn nhỏ, nhận phó thác của người khác, áp tải hàng hóa cho Hoắc gia mà thôi, đắc tội gì với các ngươi? Các ngươi không dám tìm đến chính chủ, lại lôi bọn ta ra xả giận, đây tính là gì chứ? Mặc kệ vương pháp, mặc kệ đạo nghĩa, chỉ dựa vào đám ma đầu các ngươi một tay che trời, ta… Á!
Lời nàng ấy chưa dứt, lại một tiêu sư ngã xuống, ngã đúng vào chân nàng ấy, tiêu sư đó cũng sắc mặt xanh đen, trúng độc bỏ mình.
Nghĩ cũng biết, bọn ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân dám to gan tìm đến, chứng tỏ chúng căn bản không để các tiêu sư Hưng Nam tiêu cục thoạt trông rất lợi hại vào mắt, hai bên mới giao thủ chưa tới mấy hiệp liền phân cao thấp mạnh yếu rõ ràng, các tiêu sư không một ai trụ được, thua tơi tả, nhiều người trúng kịch độc của phái Huyền Vũ, chưa kịp trăn trối câu nào liền tắt thở.
Mắt thiếu nữ đỏ chót, rút Nga Mi song thích lao tới.
Chu Phỉ thờ ơ cau mày – chút công phu của cô nương đó còn thua cả Lý Nghiên, uổng đôi Nga Mi song thích.
Song thích của thiếu nữ chỉa thẳng vào hai mắt hung thủ, phái Huyền Vũ thấy vậy đều cười, dịch về sau một bước, dễ dàng nắm lấy binh khí của nàng ấy qua găng tay, thiếu nữ muốn rút lại theo bản năng, ánh mắt đối phương quét qua thân thể yểu điệu của nàng ấy, mắt chợt lộ vẻ dâm tà, buông lỏng tay nói:
– Trả nàng.
Thiếu nữ chợt mất thăng bằng, cả người lảo đảo ngả về sau nửa bước, người của phái Huyền Vũ kia lập tức tiến lên, một phát bắt lấy vạt áo thiếu nữ, xé xuống cái “rẹt”.
Trong tiếng đao kiếm vang lên tiếng kêu hoảng sợ của thiếu nữ, tay cầm đũa của Chu Phỉ hơi khựng lại.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt kia chợt hoảng hồn, kêu to “A Oánh”, một tiêu sư tiến lên thử chắn trước mặt thiếu nữ nhưng bị hai kẻ áo đen Huyền Vũ ngăn chặn trước sau, nhất thời đỡ trái đỡ phải, dường như càng nhiều kẻ áo đen tìm được lạc thú, đua nhau vây lấy thiếu nữ.
Chu Phỉ buông đũa, luôn phân tâm lưu ý chiến cuộc, Lý Nghiên tưởng nàng đang giục mình nên vội cúi đầu ra vẻ như đang bới cơm, ai ngờ vào lúc muội ấy cúi đầu, trước mắt chợt có góc áo xẹt qua, Lý Nghiên giật mình ngẩng đầu liền phát hiện Lý Thịnh và Chu Phỉ ban nãy còn quát nàng mà trong chớp mắt đều không còn ngồi nguyên chỗ!
Bốn năm kẻ áo đen phái Huyền Vũ thu gai nhỏ trong lòng bàn tay lại, nắm lấy tứ chi thiếu nữ, vạt áo trước của thiếu nữ bị kéo ra một mảng lớn, lộ áo lót và làn da trắng như tuyết, không ngừng giãy giụa như cá sống, nhưng bất luận giãy thế nào cũng không được, nàng ấy mắng đến mức cổ họng khàn khàn, máu toàn thân như xông lên đỉnh đầu, hận không thể cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ.
Đúng lúc đó, nàng ấy nghe một tiếng vang nhỏ, tiếp theo, bàn tay bắt nàng ấy chợt buông ra, cả người thình lình mất đi chỗ dựa, ngã từ không trung xuống nhưng không chạm đất – có gì đó đỡ lấy nàng ấy.
Thứ đỡ lấy bên hông là một vỏ đao vừa lạnh vừa cứng, người đỡ nàng ấy dặn:
– Lưu ý.
Liền theo đó Chu Phỉ run cổ tay, thiếu nữ không tự chủ ngã sang một bên, đưa tay vừa vặn túm được tay vịn gỗ của khách điếm, miễn cưỡng đứng vững.
Thiếu nữ chưa hết hoảng, liếc qua, thấy trên đất đầy vết máu, mấy cánh tay tóm mình ban nãy đồng loạt bị đứt ngay cổ tay, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Chu Phỉ gõ gõ vết máu trong rãnh Vọng Xuân Sơn, ngẩng đầu nhìn Lý Thịnh chậm nửa bước.
Lý Thịnh tự động coi đó là khiêu khích, giận dữ không thôi, sa sầm mặt xoay người nghênh tiếp bọn áo đen phái Huyền Vũ đang đuổi tận giết tuyệt các tiêu sư, trút hết cơn giận ra.
Ba hạt cơm lăn xuống đũa Lý Nghiên, muội ấy trợn mắt há mồm trừng ca ca tỷ tỷ của mình “chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn”, nói:
– Không, không phải nói không gây chuyện ư?
Dương Cẩn không hé răng, mắt sáng như đèn lồng soi khoảng 10 dặm, nhìn chằm chằm đao của Chu Phỉ không chớp mắt. Chỉ mới mấy tháng, y cảm thấy đao của Chu Phỉ tuy không phải tiến bộ thần tốc nhưng lại nhiều thêm cảm giác khó lường.
Chu Phỉ dùng một đao chặt bốn cánh tay thực rất dọa người, cộng thêm Lý Thịnh phẫn nộ đùng đùng, hai người nhúng tay vào, chiến cuộc hệt như đòn cân bỏ thêm quả cân ở một bên, nghiêng qua trong nháy mắt, kẻ cầm đầu phái Huyền Vũ huýt một tiếng dài, hạ lệnh ngừng tay, cảnh giác nhìn Chu Phỉ và Lý Thịnh, nói:
– Kẻ nào dám lo chuyện bao đồng của núi Hoạt Nhân Tử Nhân?
Chu Phỉ không trả lời, hỏi rất đơn giản và thô bạo:
– Chết hay là cút?
Gã cầm đầu phái Huyền Vũ hiển nhiên cũng là một gã thấy mạnh thì yếu, thấy yếu thì mạnh, ý rút lui và cảnh giác trên mặt rất rõ ràng, nhưng gã lăn lộn nhiều năm, ngay cả tên đối phương cũng chưa biết mà cong đuôi chạy thì thực chẳng ra sao, bèn cứng miệng:
– Các hạ quyết tâm muốn làm tay sai cho ngụy quân tử coi rẻ luân thường đạo đức Hoắc Liên Đào, đối địch với phái Huyền Vũ ư?
Chu Phỉ chỉ có thể khoan dung cho một người rưỡi ê a nói lý bên tai nàng, một người là Chu Dĩ Đường, rưỡi còn lại là Tạ Doãn – dù là Tạ Doãn chăng nữa, lúc cằn nhằn lải nhải cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý bị đánh – nàng căn bản không muốn để ý đám thừa thãi này.
Thấy mặt hàng rởm tay có hình rùa bự mà cũng đòi nói chuyện, Chu Phỉ không thèm chào hỏi, trực tiếp xách đao lao tới. Gã chỉ thấy ánh đao lóe lên, giật mình kinh hãi, trong tình huống nguy cấp, gã định xoay người chui vào đám đông phía sau, lấy họ làm lá chắn. Chu Phỉ từng một mình phá trận người Phiên Sơn Đảo Hải của Thanh Long chúa, sao lại không nhìn ra chút láu cá này, nàng loáng cái đã lướt qua đám người vướng víu phía trước, chân xoay nhẹ, Vọng Xuân Sơn như ung nhọt dính xương quấn lấy cổ của gã cầm đầu phái Huyền Vũ, đẩy thẳng về trước.
Bọn ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân ngày thường hoành hành ngang ngược đã quen, có bao giờ từng gặp loại người thế này, ngay cả nói cũng không kiên nhẫn nói, trực tiếp cầm đao giết người? Cả đám nhất thời sợ đơ ra, lúc này mới biết độ thuần khiết trong bốn chữ “chết hay là cút” của người trước mắt.
Đầu lĩnh đã chết, làm gì có ai tự gây khó dễ mạng mình, bọn áo đen ban nãy còn khí thế hùng hổ lập tức tan tác, khách điếm chợt an tĩnh, chỉ để lại mùi máu tanh của cá lớn nuốt cá bé.
Từ biệt đã mấy năm, nhưng lời Chu Dĩ Đường vẫn văng vẳng bên tai Chu Phỉ – “lựa chọn” là đạo của kẻ mạnh.
Chu Phỉ liếc mắt qua thiếu nữ tiêu cục mắt đỏ ửng, nàng tra đao vào vỏ, mặt không biểu cảm, nhưng lòng khẽ thở dài. Tạ Doãn một đường cùng nàng về Thục Trung, bây giờ lại đột nhiên không từ mà biệt, ngoại trừ hôm đó vì cứu nàng mà đánh ra… “Thôi Vân Chưởng” gì đó, hình như không còn lý do nào khác.
Thứ gì có thể khiến một người từ bỏ chuyện mình luôn thầm truy tra?
Tuy Chu Phỉ không muốn đưa ra kết luận bừa nhưng cũng biết tình hình e không mấy lạc quan.
Nếu không phải vì vậy, nàng thật sự rất muốn ở lại Thục Trung gặp cha, trò chuyện với ông về những đạo lý mà trước đây nàng không hiểu, nhưng một năm nay đã nếm trải sâu sắc.
Có lẽ vừa nãy nàng động đao với người của núi Hoạt Nhân Tử Nhân quá hung thần ác sát nên đám tiêu sư của Hưng Nam tiêu cục đơ người, không dám lên nói chuyện với nàng mà chuyển hết qua Lý Thịnh.
Lý Thịnh là một kẻ “thảo mai”, chỉ mặt nhăn mày nhó với người phe mình, còn trước mặt người ngoài thì rất ngụy quân tử, chỉ dăm ba câu là trò chuyện hăng say với người ta, ước chừng tốn thời gian cả bữa cơm mới về.
Hắn ném lên bàn một thiệp mời khắc gỗ đen:
– Mọi người xem cái này trước đi.
Ngô Sở Sở phản ứng đầu tiên, “a” một tiếng, nói:
– Trên này sao cũng có hoa văn sóng nước?
/169
|