Giọng Kỷ Vân Trầm hơi yếu nhưng ngữ khí lại vô cùng bình tĩnh, tựa như các đại hiệp và ma đầu xung quanh có đánh đầu người thành đầu chó cũng không dao động được lòng như tro tàn của hắn.
Vị truyền nhân Bắc đao trong truyền thuyết này nói:
- Phá Tuyết Đao tổng cộng chín thức, từ trước ra sau theo thứ tự là “Sơn”, “Hải”, “Phong”, “Phá”, “Đoạn”, “Trảm”, “Vô Cùng”, “Vô Thường”, “Vô Phong”, lúc ta còn trẻ, từng may mắn được gặp Lý tiền bối, cho rằng tinh túy đao của ông ấy là ở “Vô Phong” nhưng khi Phá Tuyết Đao đến tay Lý đại đương gia, ta vừa khéo cũng có may mắn được gặp một lần, tinh túy đao của bà ấy là ở “Vô Cùng”, tiểu cô nương, cô không phải Lý tiền bối cũng không phải Lý đại đương gia, đao của cô là ở thức nào đây?
Lúc mới bắt đầu, Chu Phỉ chỉ cảm thấy người này không hề có tí tinh thần nào, liên lụy nhiều người như vậy mà không có biểu hiện gì nên nhìn hắn có chút giận, không muốn nghe hắn lải nhải, nhưng sau đó không biết thế nào, nàng bỗng dưng nghe lọt tai, mãi đến khi nghe đoạn “Vô Phong” “Vô Cùng”, Chu Phỉ cảm thấy như có một cây đinh sắt đục mở não nàng ra, dù không phải tưới sữa thì ít nhất cũng được xem là tưới dầu vừng vào đầu (1).
(1) Thành ngữ “thể hồ quán đính”, dịch nôm na nghĩa đen là “tưới sữa vào đầu”, nghĩa bóng là “mở mang khai thông đầu óc, bừng tỉnh hiểu ra”, không ai dùng câu này theo nghĩa đen cả nhưng vì tác giả chơi chữ nên mình mới để nghĩa đen vào.
Tay nàng không khỏi hơi khựng lại, suýt bị vây trong đám Thanh Long.
Chu Phỉ nghĩ thầm: “Đúng vậy, lúc ông ngoại mất, mẹ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, Phá Tuyết Đao của mẹ nói không chừng chưa học ra thể thống gì, mẹ nói Phá Tuyết Đao là “không gì không phá”, lời đó là tổ truyền hay do mẹ chế còn chưa biết, tại sao mình lại xem nó như tiêu chuẩn chứ?”
Từ sau khi xuống núi, Chu Phỉ đã trưởng thành hơn, không chỉ về tâm nhãn và kiến thức.
Đã từng, nàng xem Lý Cẩn Dung là mục tiêu mà nằm mơ cũng muốn vượt qua, một mặt, Chu Phỉ cảm thấy Lý đại đương gia chẳng có gì ghê gớm, sớm muộn gì cũng có ngày nàng đoạt lấy cây roi dài trên tay bà chẳng tốn chút công sức nào, mặt khác, Chu Phỉ lại mơ hồ ỷ lại Lý Cẩn Dung_____trong tiềm thức, nàng luôn tin rằng, dù trời có sập xuống đi nữa, chỉ cần Lý đại đương gia còn thì 48 trại sẽ không bị chôn vùi, bởi vậy, lời bà nói chắc chắn không thể phản bác, không thể tranh cãi, võ công bà dạy chắc chắn là võ công uy quyền nhất, Chu Phỉ vô cùng để ý đến đánh giá của bà.
Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đều đảo ngược.
Chu Phỉ đã tận mắt chứng kiến vô số nỗi vất vả của thế gian mà có nghĩ nàng cũng không nghĩ được, đã đích thân gánh vác một chút… trách nhiệm và áp lực nhỏ bé không đáng kể nếu so với Lý Cẩn Dung năm xưa, thế mới biết, Lý đại đương gia quả thực rất tài giỏi.
Ngược lại, võ công của bà tuy cũng thuộc hàng nhất lưu, nhưng thế gian còn có những tuyệt đỉnh cao thủ như tứ đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Bắc Đẩu Tham Lang thậm chí là Khô Vinh thủ, Lý đại đương gia chưa chắc là đệ nhất.
Khi trong lòng Chu Phỉ hiện ra ý nghĩ này, kết cấu chín thức Phá Tuyết Đao ban đầu dường như thình lình sụp đổ trong lòng nàng. Chu Phỉ không chút suy nghĩ, giơ ngang sống đao đè lại binh khí trong tay một giáo chúng Thanh Long, người kia dùng sức hất lên theo bản năng, Chu Phỉ thuận thế trượt lưỡi đao qua____tựa như nàng đã vô số lần dùng nhánh liễu trượt qua dây trận!
Khi trượt tới phần cuối, lưỡi đao trong tay nàng đột nhiên dựng thẳng, “Phá” tự quyết đã thủ thế chờ sẵn, người trước mặt nàng không phản ứng kịp, bị đao như rắn độc thè lưỡi đâm xuyên qua cơ thể.
Chu Phỉ đạp một cú đạp người kia ra khỏi đao mình, sau đó đưa tay quơ lấy cổ áo thi thể thảy mạnh về phía trước, người đang định tiến lên bổ sung vào trận pháp nhất thời bị đánh bay.
Trận pháp trong thiên hạ tuy đa hình đa dạng nhưng có những đạo lý cố định, mặc dù Chu Phỉ chưa từng học một cách hệ thống bài bản nhưng đối với chuyện đánh nhau… đặc biệt là đánh hội đồng, nàng có năng khiếu cực cao, một bộ “phù du” đã đủ để cho nàng như hổ thêm cánh.
Nàng đẩy người bù trận ra, không tiến về phía trước mà ngược lại lùi về sau một bước, khuỷu tay kéo lên huých vào cằm một giáo chúng Thanh Long, người nọ ngửa mặt ngã xuống, người bên cạnh vội tiến lên, một kiếm đâm tới, Chu Phỉ dùng sống đao đội lên, thuận theo sức của hắn mà nghiêng người lướt ra ngoài, mở ra một con đường giữa trận pháp dày đặc.
Năm sáu giáo chúng Thanh Long thấy thế, vội tiến lên ngăn chặn, Chu Phỉ tựa như luyện Thúc Cốt Công vậy, cực kỳ khéo léo chui qua khe hở giữa họ, giống như một dòng nước không thể bắt, “nước” chảy được một nửa, đao trong tay nàng lại đột nhiên trở mặt, Chu Phỉ xoay tay bổ xuống, sự quả quyết tàn nhẫn trong một đao ấy thực đáng nhớ, một giáo chúng Thanh Long khó mà ngăn chặn sự sắc bén đó, không kịp lùi lại, trên lưng đã cắm một đao, bổ nhào về trước, vừa vặn nhào vào binh khí của đồng bọn, biến thành một miếng thịt khô bị xiên mấy xiên ngay tại chỗ.
Toàn bộ trận pháp lật núi khuấy biển lập tức bị Chu Phỉ mở ra một lỗ hổng. Mà nàng trong chớp mắt đã đến ngay cửa.
Lúc này, Tạ Doãn trên xà nhà kêu to nói:
- “Tiêu Cốt Tán” của cô đâu?
Lời hắn chưa dứt, Chu Phỉ đã hiểu ý giơ ống tay áo lên, đám giáo chúng Thanh Long chặn cửa nghe lời đe dọa này, linh cảm có loại tà vật đụng vào chết ngay gì gì đó, không khỏi cùng nhau lùi về sau một bước.
Chu Phỉ chém một đao vào mắt cá kẻ lùi chậm chân xuống, đóng sầm cửa khách điếm lại, trở tay quét ngang trường đao, bức lui giáo chúng Thanh Long muốn đến gần cửa, kế đó lại tự kéo cửa khách điếm ra, một đám ngu dốt vừa mắc mưu khó khăn lắm mới hoàn hồn, đang định va vào cửa, bỗng chốc chưa kịp thắng lại, ngẩn ngơ lao vào “Bất Chu Phong”, máu giội lên cửa, thoáng cái đã có thêm mấy bộ thi thể, trở thành vật chắn cửa tự nhiên.
Tạ Doãn tức khắc quát lên:
- Ngẩn ra đó làm gì, trận đã phá rồi, không đáng sợ, sao các người còn chưa phản kích?
Kỳ thực trận pháp lật núi khuấy biển chưa phá, chỉ là ban nãy tốc độ Chu Phỉ quá nhanh, làm hãm chân cả trận pháp, thoạt nhìn tựa như rất nhiều người đứng sai vị trí, nếu thật có kẻ chỉ huy thích đáng thì trận pháp này chỉ trong chớp mắt là có thể phục hồi, tiếc rằng lão Cửu Long đang chiến đấu ngang ngửa với chưởng quỹ mập, không rảnh quan tâm chuyện khác, câu nói bậy mê hoặc người khác này của Tạ Doãn tức khắc bám rễ đâm chồi, hiệu quả là nhanh chóng dọa cho trận pháp lật núi khuấy biển của Thanh Long giáo rối loạn.
Người vốn không có sức chống đỡ trong khách điếm nghe vậy, lập tức có oán báo oán, có thù báo thù, cùng với Chu Phỉ đang chặn cửa hai mặt giáp công, cứ thế, trận pháp này thực muốn không phá cũng không được.
Tạ Doãn dành ra thời gian nháy mắt với Chu Phỉ, giơ ngón tay cái__cô có cái sắc bén của tam xích thanh phong (2), ta có tuyệt chiêu của ba tấc lưỡi dài, hợp tác kín kẽ, không chút sơ hở.
(2) Tam xích thanh phong: từ này mình tra được 2 nghĩa: một là tên thanh kiếm của Lưu Bị, hai là để chỉ kiếm nói chung; nhưng Chu Phỉ dùng đao chứ không phải kiếm nên chắc chỉ là từ mô tả một cách hình tượng về vũ khí.
Chu Phỉ thầm nhủ: “Xí.”
Nàng quay đầu đi chỗ khác, lười nhìn cái thứ đức hạnh dỏm không biết xấu hổ dùng cả tay chân cào ra một kẽ hở trong cầu thang kia.
Tình hình lập tức nghịch chuyển, chưởng quỹ mập quát to một tiếng, hai tay khép lại, đôi tay vừa trắng vừa mềm kia giữ đoản kiếm của lão Cửu Long trong tay, có xu hướng đao thương bất nhập, tiếp đó một chân ông đá ngang vào ngay giữa mé hông lão Cửu Long, có câu “nữ sợ đánh bụng, nam sợ đánh hông”, lão Cửu Long bị đánh ngay đó, bay ngang ra ngoài, va đầu vào cây cột bên cạnh cầu thang gỗ.
Nếu ông ta là người sứ thì lúc này e là đã bị đá nát một bên.
Lão Cửu Long hít một ngụm khí, vô tình ngẩng đầu gặp ánh mắt của Tạ Doãn đang trốn trong khe hở cầu thang giữa không trung.
Tạ Doãn:
- A ơ, đại sự không hay, nhà sắp sập rồi!
Lão Cửu Long vừa thấy hắn thì tức đến mức tim gan cũng muốn nổi gân xanh, chỉ hận không thể chém hắn thành trăm mảnh làm nhân bánh cho chó ăn, liền đâm một kiếm về phía hắn.
Tạ Doãn giống một tờ giấy, rơi xuống hầu như không tốn sức, mũi chân vừa chạm đất là tiện thể trượt đi.
Trong khách điếm được bịt kín tựa như bỗng dưng nổi lên một cơn gió_____mà Tạ công tử chính là chiếc lá bay theo gió.
“Chiếc lá” vừa nhẹ nhàng nhảy múa vừa không để cái miệng xả hơi:
- Đại bá, không thể tìm quả hồng mềm mà bóp chứ, tổn hại thanh danh cả đời lão nhân gia lắm lắm!
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay đến lầu hai, quay đầu nhe răng cười với lão Cửu Long, rồi lại rơi xuống theo cái lỗ mà ban nãy lão Cửu Long đạp ra, chọc cho ông ta tức sôi máu, đuổi theo không chút nghĩ ngợi, nào ngờ chưởng quỹ mập vừa khéo đợi ở ngay dưới lỗ, tức thì cười gằn:
- Ngươi xuống đây đi!
Lão Cửu Long muốn né tránh đã không còn kịp, chưởng quỹ mập túm được cẳng chân ông ta, trực tiếp kéo ông ta xuống đất.
Lúc này, đám giáo chúng Thanh Long không còn trận pháp lật núi khuấy biển, tựa như một đám ô hợp mất đầu, cửa bị Chu Phỉ trấn giữ nước chảy không lọt, người bên trong đã bị khách ở khách điếm tức giận phản kích giết được bảy tám phần.
Chưởng quỹ mập cười khẽ, nói với lão Cửu Long:
- Lão ca, ác giả ác báo.
Nói rồi, tay ông vặn lại, muốn vặn gãy chân lão Cửu Long.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng “két” cực nhẹ vang lên, khách điếm quá ồn ào, ngay cả chưởng quỹ mập cũng không nghe thấy, Kỷ Vân Trầm và Tạ Doãn đồng thời ngẩng đầu, đồng thanh nói:
- Cẩn thận!
Mắt cá chân lão Cửu Long vẫn còn một cơ quan, ngoại lực kéo vặn khiến một mũi tên sắt nhỏ dài cỡ bàn tay bay thẳng vào chưởng quỹ mập, chưởng quỹ mập không kịp tránh, dưới tình thế cấp bách, ông hét to một tiếng, bẻ gãy chân lão Cửu Long, sau đó giơ tay bảo vệ trước mặt, mũi tên sắt đó đâm vào lòng bàn tay ông.
Đôi tay đao thương bất nhập của chưởng quỹ mập tựa như nắm phải lửa mạnh, một trận bỏng trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân, máu chảy ra là máu đen____trên mũi tên sắt này có độc!
Sắc mặt Kỷ Vân Trầm đột nhiên thay đổi, hắn chợt đứng dậy thì thấy chưởng quỹ mập đầu đầy mồ hôi nhặt một lưỡi rìu to không biết ai làm rơi bên cạnh lên, chặt cả tay và cổ tay phải của mình bị trúng tên xuống.
Kỷ Vân Trầm thất thanh nói:
- Hoa huynh!
Từ khi lão Cửu Long ám hại đến khi chưởng quỹ mập trúng tên chặt cổ tay, chẳng qua chỉ là thời gian một hơi thở, mắt Tạ Doãn không kịp chớp, sững sờ.
Hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng nói:
- Hoa? Lẽ nào là “Phù dung thần chưởng” Hoa Chính Long?
Sắc mặt chưởng quỹ mập xanh trắng, không tự chủ run cầm cập, hai hàm răng không va nhau nhưng vẫn nói ra một câu từ kẽ răng:
- Còn có người nhớ đến lão già như ta đây, may… may mắn.
Một chân dị dạng của Lão Cửu Long rũ sang bên, đau suýt ngất, thở hổn hển như chó chết chốc lát, đôi mắt đục ngầu không ngờ lại tỉnh táo, khi nghe ba chữ “Hoa Chính Long”, ánh mắt ông lấp lóe, đưa tay muốn sờ vào ngực.
Thình lình, trước mặt ông lóe lên ánh đao sáng như tuyết, con ngươi chỉ kịp co rụt lại, còn chưa rụt xong thì ông đã thành “lão không đầu”, đầu lâu lăn một mạch ra ngoài.
Chu Phỉ không biết chạy tới khi nào hơi nghiêng người, tránh vết máu bắn lên cao, cau mày quét mắt qua Tạ Doãn và Kỷ Vân Trầm, thực không biết hai kẻ to mồm này rốt cuộc có ích lợi gì.
Các giáo chúng Thanh Long vừa bị một mình Chu Phỉ chặn bên ngoài khách điếm cuối cùng cũng phá được cửa, còn chưa kịp lao vào trong thì đối mặt với cái đầu bay ra của lão Cửu Long, người chạy vô đầu tiên không cẩn thận vướng bậc cửa ngã sóng soài, sau đó nhảy dựng lên với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Có người dẫn đầu như thế, đám giáo chúng Thanh Long tức thời như chim muông tan tác, trong nháy mắt chạy sạch sành sanh, chỉ để lại vết máu kéo dài từ cửa khách điếm Tam Xuân đến đường cái.
Các tiểu thương và các hộ gia đình vừa nãy bị tiếng đánh nhau kinh động nên thi nhau đóng cửa nhà cửa sổ lại, bây giờ đều mở ra, khách qua đường lại qua lại như không có chuyện gì xảy ra, mọi người dường như đã quen với cảnh này, tựa như thứ trên mặt đất không phải máu người mà là phân chó vậy___ngoại trừ cẩn thận đừng giẫm thì không còn gì đáng để lưu ý nữa.
Chưởng quỹ mập Hoa Chính Long lảo đảo ngồi xuống, Kỷ Vân Trầm vội vã tiến lên giúp ông cầm máu băng bó. Tiểu bạch kiểm trong góc thấy mọi người đều vô cùng bận rộn, không ai để ý đến hắn ta, bèn tự cười lạnh nói:
- Phù dung thần chưởng, Nam đao... ha ha, thật không hổ là truyền nhân Bắc đao, dù thành một phế nhân cũng có một đám chó bảo vệ ngươi...
Lời hắn ta còn chưa dứt, Chu Phỉ loáng cái đã đến trước mặt, giơ tay kéo hắn ta lên tát cho một bạt tai.
Nếu cái cổ hắn ta nhỏ hơn tí nữa thì cái tát này của nàng ắt phải khiến đầu hắn ta rớt xuống. Gương mặt trắng nõn lập tức sưng lên rất to, mặt trái xoan biến thành hạt dẻ lộn ngược!
Chu Phỉ bình thản:
- Còn phun cứt nữa là cắt lưỡi ngươi.
Tạ Doãn vội nói:
- Không sai, vị huynh đài này mau mau ngậm miệng đi, nàng ấy thật sự làm được đó!
Tiểu bạch kiểm kia hung hăng nhìn Chu Phỉ, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
Kỷ Vân Trầm cầm máu giúp Hoa chưởng quỹ xong, thở dài, quay đầu vái sâu với Chu Phỉ, lại ngẩng đầu nhìn quanh khách điếm một vòng, nói với mọi người:
- Kỷ mỗ liên lụy chư vị rồi, thực chết trăm lần không hết tội.
Tiểu bạch kiểm cười lạnh nhưng bị gương mặt hạt dẻ làm cản trở việc phát huy tác dụng, nụ cười có chút méo mó, nhưng hắn ta đúng là kẻ đáng ghét trời sinh, không chịu yên lặng, liều mạng cắn lưỡi cũng phải nói ra lời khiến người ta muốn đánh:
- Các ngươi bắt ta, không sao cả, ta chẳng qua chỉ là một con chó vẫy đuôi dưới trướng Thanh Long chúa mà thôi, nhưng các ngươi giết lão Cửu Long, phá trận lật sơn khuấy biển, là công khai đánh vào mặt Thanh Long chúa, việc này thì không hay đâu, người có mặt ở đây hôm nay, không kẻ nào chạy được!
Kỷ Vân Trầm xoay đầu nhìn hắn ta, thở dài:
- A Bái, nếu để song thân ngươi thấy ngươi bây giờ thế này, trong lòng không biết sẽ đau khổ nhường nào, đừng hành hạ chính mình nữa.
Tiểu bạch kiểm kia nghe hai chữ “song thân” thì thực muốn lên cơn ngay tại chỗ, gương mặt tức khắc đỏ bừng, gân xanh trên gáy nổi cao cả tấc, nếu không phải bị phong bế huyệt đạo thì chắc là hắn ta có thể nhảy dựng lên cắn người, hắn ta lớn tiếng nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới cha mẹ ta! Ngươi...
Lời hắn ta chưa dứt, mặt đất đột nhiên chấn động.
Cửa sổ khắp nơi tựa như đã được luyện tập, đồng loạt đóng lại, ngoài đường ban nãy còn người qua kẻ lại giờ đã vắng tanh không chút hơi người.
Vị truyền nhân Bắc đao trong truyền thuyết này nói:
- Phá Tuyết Đao tổng cộng chín thức, từ trước ra sau theo thứ tự là “Sơn”, “Hải”, “Phong”, “Phá”, “Đoạn”, “Trảm”, “Vô Cùng”, “Vô Thường”, “Vô Phong”, lúc ta còn trẻ, từng may mắn được gặp Lý tiền bối, cho rằng tinh túy đao của ông ấy là ở “Vô Phong” nhưng khi Phá Tuyết Đao đến tay Lý đại đương gia, ta vừa khéo cũng có may mắn được gặp một lần, tinh túy đao của bà ấy là ở “Vô Cùng”, tiểu cô nương, cô không phải Lý tiền bối cũng không phải Lý đại đương gia, đao của cô là ở thức nào đây?
Lúc mới bắt đầu, Chu Phỉ chỉ cảm thấy người này không hề có tí tinh thần nào, liên lụy nhiều người như vậy mà không có biểu hiện gì nên nhìn hắn có chút giận, không muốn nghe hắn lải nhải, nhưng sau đó không biết thế nào, nàng bỗng dưng nghe lọt tai, mãi đến khi nghe đoạn “Vô Phong” “Vô Cùng”, Chu Phỉ cảm thấy như có một cây đinh sắt đục mở não nàng ra, dù không phải tưới sữa thì ít nhất cũng được xem là tưới dầu vừng vào đầu (1).
(1) Thành ngữ “thể hồ quán đính”, dịch nôm na nghĩa đen là “tưới sữa vào đầu”, nghĩa bóng là “mở mang khai thông đầu óc, bừng tỉnh hiểu ra”, không ai dùng câu này theo nghĩa đen cả nhưng vì tác giả chơi chữ nên mình mới để nghĩa đen vào.
Tay nàng không khỏi hơi khựng lại, suýt bị vây trong đám Thanh Long.
Chu Phỉ nghĩ thầm: “Đúng vậy, lúc ông ngoại mất, mẹ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, Phá Tuyết Đao của mẹ nói không chừng chưa học ra thể thống gì, mẹ nói Phá Tuyết Đao là “không gì không phá”, lời đó là tổ truyền hay do mẹ chế còn chưa biết, tại sao mình lại xem nó như tiêu chuẩn chứ?”
Từ sau khi xuống núi, Chu Phỉ đã trưởng thành hơn, không chỉ về tâm nhãn và kiến thức.
Đã từng, nàng xem Lý Cẩn Dung là mục tiêu mà nằm mơ cũng muốn vượt qua, một mặt, Chu Phỉ cảm thấy Lý đại đương gia chẳng có gì ghê gớm, sớm muộn gì cũng có ngày nàng đoạt lấy cây roi dài trên tay bà chẳng tốn chút công sức nào, mặt khác, Chu Phỉ lại mơ hồ ỷ lại Lý Cẩn Dung_____trong tiềm thức, nàng luôn tin rằng, dù trời có sập xuống đi nữa, chỉ cần Lý đại đương gia còn thì 48 trại sẽ không bị chôn vùi, bởi vậy, lời bà nói chắc chắn không thể phản bác, không thể tranh cãi, võ công bà dạy chắc chắn là võ công uy quyền nhất, Chu Phỉ vô cùng để ý đến đánh giá của bà.
Nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đều đảo ngược.
Chu Phỉ đã tận mắt chứng kiến vô số nỗi vất vả của thế gian mà có nghĩ nàng cũng không nghĩ được, đã đích thân gánh vác một chút… trách nhiệm và áp lực nhỏ bé không đáng kể nếu so với Lý Cẩn Dung năm xưa, thế mới biết, Lý đại đương gia quả thực rất tài giỏi.
Ngược lại, võ công của bà tuy cũng thuộc hàng nhất lưu, nhưng thế gian còn có những tuyệt đỉnh cao thủ như tứ đại ma đầu núi Hoạt Nhân Tử Nhân, Bắc Đẩu Tham Lang thậm chí là Khô Vinh thủ, Lý đại đương gia chưa chắc là đệ nhất.
Khi trong lòng Chu Phỉ hiện ra ý nghĩ này, kết cấu chín thức Phá Tuyết Đao ban đầu dường như thình lình sụp đổ trong lòng nàng. Chu Phỉ không chút suy nghĩ, giơ ngang sống đao đè lại binh khí trong tay một giáo chúng Thanh Long, người kia dùng sức hất lên theo bản năng, Chu Phỉ thuận thế trượt lưỡi đao qua____tựa như nàng đã vô số lần dùng nhánh liễu trượt qua dây trận!
Khi trượt tới phần cuối, lưỡi đao trong tay nàng đột nhiên dựng thẳng, “Phá” tự quyết đã thủ thế chờ sẵn, người trước mặt nàng không phản ứng kịp, bị đao như rắn độc thè lưỡi đâm xuyên qua cơ thể.
Chu Phỉ đạp một cú đạp người kia ra khỏi đao mình, sau đó đưa tay quơ lấy cổ áo thi thể thảy mạnh về phía trước, người đang định tiến lên bổ sung vào trận pháp nhất thời bị đánh bay.
Trận pháp trong thiên hạ tuy đa hình đa dạng nhưng có những đạo lý cố định, mặc dù Chu Phỉ chưa từng học một cách hệ thống bài bản nhưng đối với chuyện đánh nhau… đặc biệt là đánh hội đồng, nàng có năng khiếu cực cao, một bộ “phù du” đã đủ để cho nàng như hổ thêm cánh.
Nàng đẩy người bù trận ra, không tiến về phía trước mà ngược lại lùi về sau một bước, khuỷu tay kéo lên huých vào cằm một giáo chúng Thanh Long, người nọ ngửa mặt ngã xuống, người bên cạnh vội tiến lên, một kiếm đâm tới, Chu Phỉ dùng sống đao đội lên, thuận theo sức của hắn mà nghiêng người lướt ra ngoài, mở ra một con đường giữa trận pháp dày đặc.
Năm sáu giáo chúng Thanh Long thấy thế, vội tiến lên ngăn chặn, Chu Phỉ tựa như luyện Thúc Cốt Công vậy, cực kỳ khéo léo chui qua khe hở giữa họ, giống như một dòng nước không thể bắt, “nước” chảy được một nửa, đao trong tay nàng lại đột nhiên trở mặt, Chu Phỉ xoay tay bổ xuống, sự quả quyết tàn nhẫn trong một đao ấy thực đáng nhớ, một giáo chúng Thanh Long khó mà ngăn chặn sự sắc bén đó, không kịp lùi lại, trên lưng đã cắm một đao, bổ nhào về trước, vừa vặn nhào vào binh khí của đồng bọn, biến thành một miếng thịt khô bị xiên mấy xiên ngay tại chỗ.
Toàn bộ trận pháp lật núi khuấy biển lập tức bị Chu Phỉ mở ra một lỗ hổng. Mà nàng trong chớp mắt đã đến ngay cửa.
Lúc này, Tạ Doãn trên xà nhà kêu to nói:
- “Tiêu Cốt Tán” của cô đâu?
Lời hắn chưa dứt, Chu Phỉ đã hiểu ý giơ ống tay áo lên, đám giáo chúng Thanh Long chặn cửa nghe lời đe dọa này, linh cảm có loại tà vật đụng vào chết ngay gì gì đó, không khỏi cùng nhau lùi về sau một bước.
Chu Phỉ chém một đao vào mắt cá kẻ lùi chậm chân xuống, đóng sầm cửa khách điếm lại, trở tay quét ngang trường đao, bức lui giáo chúng Thanh Long muốn đến gần cửa, kế đó lại tự kéo cửa khách điếm ra, một đám ngu dốt vừa mắc mưu khó khăn lắm mới hoàn hồn, đang định va vào cửa, bỗng chốc chưa kịp thắng lại, ngẩn ngơ lao vào “Bất Chu Phong”, máu giội lên cửa, thoáng cái đã có thêm mấy bộ thi thể, trở thành vật chắn cửa tự nhiên.
Tạ Doãn tức khắc quát lên:
- Ngẩn ra đó làm gì, trận đã phá rồi, không đáng sợ, sao các người còn chưa phản kích?
Kỳ thực trận pháp lật núi khuấy biển chưa phá, chỉ là ban nãy tốc độ Chu Phỉ quá nhanh, làm hãm chân cả trận pháp, thoạt nhìn tựa như rất nhiều người đứng sai vị trí, nếu thật có kẻ chỉ huy thích đáng thì trận pháp này chỉ trong chớp mắt là có thể phục hồi, tiếc rằng lão Cửu Long đang chiến đấu ngang ngửa với chưởng quỹ mập, không rảnh quan tâm chuyện khác, câu nói bậy mê hoặc người khác này của Tạ Doãn tức khắc bám rễ đâm chồi, hiệu quả là nhanh chóng dọa cho trận pháp lật núi khuấy biển của Thanh Long giáo rối loạn.
Người vốn không có sức chống đỡ trong khách điếm nghe vậy, lập tức có oán báo oán, có thù báo thù, cùng với Chu Phỉ đang chặn cửa hai mặt giáp công, cứ thế, trận pháp này thực muốn không phá cũng không được.
Tạ Doãn dành ra thời gian nháy mắt với Chu Phỉ, giơ ngón tay cái__cô có cái sắc bén của tam xích thanh phong (2), ta có tuyệt chiêu của ba tấc lưỡi dài, hợp tác kín kẽ, không chút sơ hở.
(2) Tam xích thanh phong: từ này mình tra được 2 nghĩa: một là tên thanh kiếm của Lưu Bị, hai là để chỉ kiếm nói chung; nhưng Chu Phỉ dùng đao chứ không phải kiếm nên chắc chỉ là từ mô tả một cách hình tượng về vũ khí.
Chu Phỉ thầm nhủ: “Xí.”
Nàng quay đầu đi chỗ khác, lười nhìn cái thứ đức hạnh dỏm không biết xấu hổ dùng cả tay chân cào ra một kẽ hở trong cầu thang kia.
Tình hình lập tức nghịch chuyển, chưởng quỹ mập quát to một tiếng, hai tay khép lại, đôi tay vừa trắng vừa mềm kia giữ đoản kiếm của lão Cửu Long trong tay, có xu hướng đao thương bất nhập, tiếp đó một chân ông đá ngang vào ngay giữa mé hông lão Cửu Long, có câu “nữ sợ đánh bụng, nam sợ đánh hông”, lão Cửu Long bị đánh ngay đó, bay ngang ra ngoài, va đầu vào cây cột bên cạnh cầu thang gỗ.
Nếu ông ta là người sứ thì lúc này e là đã bị đá nát một bên.
Lão Cửu Long hít một ngụm khí, vô tình ngẩng đầu gặp ánh mắt của Tạ Doãn đang trốn trong khe hở cầu thang giữa không trung.
Tạ Doãn:
- A ơ, đại sự không hay, nhà sắp sập rồi!
Lão Cửu Long vừa thấy hắn thì tức đến mức tim gan cũng muốn nổi gân xanh, chỉ hận không thể chém hắn thành trăm mảnh làm nhân bánh cho chó ăn, liền đâm một kiếm về phía hắn.
Tạ Doãn giống một tờ giấy, rơi xuống hầu như không tốn sức, mũi chân vừa chạm đất là tiện thể trượt đi.
Trong khách điếm được bịt kín tựa như bỗng dưng nổi lên một cơn gió_____mà Tạ công tử chính là chiếc lá bay theo gió.
“Chiếc lá” vừa nhẹ nhàng nhảy múa vừa không để cái miệng xả hơi:
- Đại bá, không thể tìm quả hồng mềm mà bóp chứ, tổn hại thanh danh cả đời lão nhân gia lắm lắm!
Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay đến lầu hai, quay đầu nhe răng cười với lão Cửu Long, rồi lại rơi xuống theo cái lỗ mà ban nãy lão Cửu Long đạp ra, chọc cho ông ta tức sôi máu, đuổi theo không chút nghĩ ngợi, nào ngờ chưởng quỹ mập vừa khéo đợi ở ngay dưới lỗ, tức thì cười gằn:
- Ngươi xuống đây đi!
Lão Cửu Long muốn né tránh đã không còn kịp, chưởng quỹ mập túm được cẳng chân ông ta, trực tiếp kéo ông ta xuống đất.
Lúc này, đám giáo chúng Thanh Long không còn trận pháp lật núi khuấy biển, tựa như một đám ô hợp mất đầu, cửa bị Chu Phỉ trấn giữ nước chảy không lọt, người bên trong đã bị khách ở khách điếm tức giận phản kích giết được bảy tám phần.
Chưởng quỹ mập cười khẽ, nói với lão Cửu Long:
- Lão ca, ác giả ác báo.
Nói rồi, tay ông vặn lại, muốn vặn gãy chân lão Cửu Long.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng “két” cực nhẹ vang lên, khách điếm quá ồn ào, ngay cả chưởng quỹ mập cũng không nghe thấy, Kỷ Vân Trầm và Tạ Doãn đồng thời ngẩng đầu, đồng thanh nói:
- Cẩn thận!
Mắt cá chân lão Cửu Long vẫn còn một cơ quan, ngoại lực kéo vặn khiến một mũi tên sắt nhỏ dài cỡ bàn tay bay thẳng vào chưởng quỹ mập, chưởng quỹ mập không kịp tránh, dưới tình thế cấp bách, ông hét to một tiếng, bẻ gãy chân lão Cửu Long, sau đó giơ tay bảo vệ trước mặt, mũi tên sắt đó đâm vào lòng bàn tay ông.
Đôi tay đao thương bất nhập của chưởng quỹ mập tựa như nắm phải lửa mạnh, một trận bỏng trong nháy mắt cuốn lấy toàn thân, máu chảy ra là máu đen____trên mũi tên sắt này có độc!
Sắc mặt Kỷ Vân Trầm đột nhiên thay đổi, hắn chợt đứng dậy thì thấy chưởng quỹ mập đầu đầy mồ hôi nhặt một lưỡi rìu to không biết ai làm rơi bên cạnh lên, chặt cả tay và cổ tay phải của mình bị trúng tên xuống.
Kỷ Vân Trầm thất thanh nói:
- Hoa huynh!
Từ khi lão Cửu Long ám hại đến khi chưởng quỹ mập trúng tên chặt cổ tay, chẳng qua chỉ là thời gian một hơi thở, mắt Tạ Doãn không kịp chớp, sững sờ.
Hồi lâu, hắn mới nhỏ giọng nói:
- Hoa? Lẽ nào là “Phù dung thần chưởng” Hoa Chính Long?
Sắc mặt chưởng quỹ mập xanh trắng, không tự chủ run cầm cập, hai hàm răng không va nhau nhưng vẫn nói ra một câu từ kẽ răng:
- Còn có người nhớ đến lão già như ta đây, may… may mắn.
Một chân dị dạng của Lão Cửu Long rũ sang bên, đau suýt ngất, thở hổn hển như chó chết chốc lát, đôi mắt đục ngầu không ngờ lại tỉnh táo, khi nghe ba chữ “Hoa Chính Long”, ánh mắt ông lấp lóe, đưa tay muốn sờ vào ngực.
Thình lình, trước mặt ông lóe lên ánh đao sáng như tuyết, con ngươi chỉ kịp co rụt lại, còn chưa rụt xong thì ông đã thành “lão không đầu”, đầu lâu lăn một mạch ra ngoài.
Chu Phỉ không biết chạy tới khi nào hơi nghiêng người, tránh vết máu bắn lên cao, cau mày quét mắt qua Tạ Doãn và Kỷ Vân Trầm, thực không biết hai kẻ to mồm này rốt cuộc có ích lợi gì.
Các giáo chúng Thanh Long vừa bị một mình Chu Phỉ chặn bên ngoài khách điếm cuối cùng cũng phá được cửa, còn chưa kịp lao vào trong thì đối mặt với cái đầu bay ra của lão Cửu Long, người chạy vô đầu tiên không cẩn thận vướng bậc cửa ngã sóng soài, sau đó nhảy dựng lên với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, không nói hai lời, xoay người bỏ chạy.
Có người dẫn đầu như thế, đám giáo chúng Thanh Long tức thời như chim muông tan tác, trong nháy mắt chạy sạch sành sanh, chỉ để lại vết máu kéo dài từ cửa khách điếm Tam Xuân đến đường cái.
Các tiểu thương và các hộ gia đình vừa nãy bị tiếng đánh nhau kinh động nên thi nhau đóng cửa nhà cửa sổ lại, bây giờ đều mở ra, khách qua đường lại qua lại như không có chuyện gì xảy ra, mọi người dường như đã quen với cảnh này, tựa như thứ trên mặt đất không phải máu người mà là phân chó vậy___ngoại trừ cẩn thận đừng giẫm thì không còn gì đáng để lưu ý nữa.
Chưởng quỹ mập Hoa Chính Long lảo đảo ngồi xuống, Kỷ Vân Trầm vội vã tiến lên giúp ông cầm máu băng bó. Tiểu bạch kiểm trong góc thấy mọi người đều vô cùng bận rộn, không ai để ý đến hắn ta, bèn tự cười lạnh nói:
- Phù dung thần chưởng, Nam đao... ha ha, thật không hổ là truyền nhân Bắc đao, dù thành một phế nhân cũng có một đám chó bảo vệ ngươi...
Lời hắn ta còn chưa dứt, Chu Phỉ loáng cái đã đến trước mặt, giơ tay kéo hắn ta lên tát cho một bạt tai.
Nếu cái cổ hắn ta nhỏ hơn tí nữa thì cái tát này của nàng ắt phải khiến đầu hắn ta rớt xuống. Gương mặt trắng nõn lập tức sưng lên rất to, mặt trái xoan biến thành hạt dẻ lộn ngược!
Chu Phỉ bình thản:
- Còn phun cứt nữa là cắt lưỡi ngươi.
Tạ Doãn vội nói:
- Không sai, vị huynh đài này mau mau ngậm miệng đi, nàng ấy thật sự làm được đó!
Tiểu bạch kiểm kia hung hăng nhìn Chu Phỉ, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa.
Kỷ Vân Trầm cầm máu giúp Hoa chưởng quỹ xong, thở dài, quay đầu vái sâu với Chu Phỉ, lại ngẩng đầu nhìn quanh khách điếm một vòng, nói với mọi người:
- Kỷ mỗ liên lụy chư vị rồi, thực chết trăm lần không hết tội.
Tiểu bạch kiểm cười lạnh nhưng bị gương mặt hạt dẻ làm cản trở việc phát huy tác dụng, nụ cười có chút méo mó, nhưng hắn ta đúng là kẻ đáng ghét trời sinh, không chịu yên lặng, liều mạng cắn lưỡi cũng phải nói ra lời khiến người ta muốn đánh:
- Các ngươi bắt ta, không sao cả, ta chẳng qua chỉ là một con chó vẫy đuôi dưới trướng Thanh Long chúa mà thôi, nhưng các ngươi giết lão Cửu Long, phá trận lật sơn khuấy biển, là công khai đánh vào mặt Thanh Long chúa, việc này thì không hay đâu, người có mặt ở đây hôm nay, không kẻ nào chạy được!
Kỷ Vân Trầm xoay đầu nhìn hắn ta, thở dài:
- A Bái, nếu để song thân ngươi thấy ngươi bây giờ thế này, trong lòng không biết sẽ đau khổ nhường nào, đừng hành hạ chính mình nữa.
Tiểu bạch kiểm kia nghe hai chữ “song thân” thì thực muốn lên cơn ngay tại chỗ, gương mặt tức khắc đỏ bừng, gân xanh trên gáy nổi cao cả tấc, nếu không phải bị phong bế huyệt đạo thì chắc là hắn ta có thể nhảy dựng lên cắn người, hắn ta lớn tiếng nói:
- Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới cha mẹ ta! Ngươi...
Lời hắn ta chưa dứt, mặt đất đột nhiên chấn động.
Cửa sổ khắp nơi tựa như đã được luyện tập, đồng loạt đóng lại, ngoài đường ban nãy còn người qua kẻ lại giờ đã vắng tanh không chút hơi người.
/169
|