Lý Thịnh không biết có phải do mình quá mệt mỏi đến mức xuất hiện ảo giác hay không, bèn ra sức dụi mắt.
Trên đường đến, mỗi khối đá chỉ đường chỗ khúc quanh đều có bảng chỉ đường đơn giản, chỉ cần biết hai chữ “ra, vào” là có thể hiểu. Nhưng bên cạnh nó còn có một hình bát quái phức tạp, Lý Thịnh lúc đó chỉ nhìn lướt qua chứ không nghĩ kỹ, vì hắn từng theo học Tề môn trận pháp với Xung Vân Tử nên rất hứng thú với đạo kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, còn cố ý làm bản dập mang theo người để chuẩn bị sau này nghiên cứu.
Bây giờ hắn nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chỗ đất trống bị đốt ra vừa khớp với một góc thái cực đồ trên bảng chỉ đường!
Lý Thịnh chợt nhìn quanh bốn phía, nếu đoán theo tỷ lệ đó thì cả sơn cốc chính là một thái cực đồ hoàn chỉnh.
Nếu đúng là vậy, sơn cốc này do ai dựng nên? Dựng làm gì?
Những lưu dân và Bắc quân tu hú chiếm tổ này có biết bí mật trong đó không?
Hắn chợt cảm thấy toàn thân run rẩy.
Lý Thịnh lập tức đưa tay sờ vào ngực, lấy ra những bản vẽ được sao chép kia.
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên bên tai, Lý Thịnh chợt hoàn hồn, chưa kịp phản ứng, vai bị người khác đẩy mạnh, một mũi tên sắt xé gió lao tới, vừa vặn ghim vào chỗ hắn mới đứng.
Ưng Hà Tòng đẩy hắn quát:
– Cẩn thận!
Lý Thịnh kinh hãi, thấy Bắc quân trong cốc chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập kết xong xuôi, cung tiễn thủ xếp thành hai hàng, mặc kệ sống chết của Cốc Thiên Toàn, trực tiếp bắn tên!
Lục Dao Quang khoát tay, hàng loạt Bắc quân nhanh chóng phủ kín lối vào sơn cốc, cung tiễn thủ nơi cao lần nữa xách thùng dầu lớn, kéo cung, loạt tên nhúng dầu thứ nhất bắn giữa không trung, đốt cháy bầu trời tang tảng sáng.
Đừng nói trong tay Ưng Hà Tòng chỉ có mớ rắn nhỏ, dù có long vương cũng chưa chắc có thể bay nhảy trong biển lửa.
Lúc đó sở dĩ Chu Phỉ cố sức chọn Cốc Thiên Toàn khó khống chế hơn để ra tay là nhằm đề phòng chiêu này. Nàng biết, nếu người nàng bắt là Lục Dao Quang thì đi chưa tới ba bước, lão cáo già Cốc Thiên Toàn có thể quyết đoán khiến hai người họ cùng đổ máu tại chỗ… Ai ngờ Lục Dao Quang tuy có ngốc, phản ứng cũng hơi chậm nhưng sự độc ác trong xương cốt không hề ít.
Cốc Thiên Toàn không ngờ Lục Dao Quang xưng huynh gọi đệ với mình nhiều năm như vậy mà vào thời khắc mấu chốt lại trực tiếp trở mặt, muốn đưa mình vào chỗ chết. Ông ta hận trố mắt muốn nứt, sắp cắn nát chân răng, nhưng huyệt đạo ông ta đã bị phong bế, có kêu cũng không ra tiếng, đành nghẹn đến chết đi sống lại, sắc mặt xanh tím.
Mũi tên sắt liên tiếp rít gào lao xuống, các lưu dân chạy trối chết.
Chu Phỉ tự động chặn hậu, thấy một mũi tên nhọn lao đến trước mắt, nàng vốn định lôi Cốc Thiên Toàn né tránh, ai ngờ đúng lúc ngực lên cơn đau, lại hít phải ngụm khói, tay nàng mất sức lướt xuống khỏi người ông ta, lảo đảo nửa bước, không thể kéo.
Bên tai vang lên tiếng “phụp”, Chu Phỉ bỗng mở to mắt, thấy Cốc Thiên Toàn bị một mũi tên sắt bắn xuyên qua bụng.
Ông ta đứng cứng đờ, cổ nổi gân xanh như muốn phá tung da thịt ra gào thét, cổ họng vang tiếng “hự” rồi phun ra một ngụm máu tím đen… không biết là bị thương hay tức giận mà ông ta giống như tẩu hỏa nhập ma!
Chu Phỉ lúc này đâu còn lo được cho ông ta, nàng chật vật lăn hai vòng tại chỗ, tiện tay túm một nữ nhân trung niên sợ choáng váng đẩy ra sau:
– Đừng đơ ra đó, chạy mau!
Bản thân công phu Chu Phỉ không thuộc dạng nội lực thâm hậu kiểu một chưởng có thể xô ngã núi, càng khỏi phải nói lúc này nàng đã sức cùng lực kiệt.
Một chưởng đánh ra hất bay mũi tên sắt gì đó, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, đành mệt mỏi cầm Toái Già lần lượt chặn từng cái một, cố sức chặn hậu cho đám lưu dân xung quanh.
Chu Phỉ trong lúc vô tình quay đầu nhìn chỗ mình đặt chân ban nãy, thấy dầu hỏa đầy trời đã đốt trụi cỏ xanh trên đất, ánh lửa tàn phá lan ra bốn phía, há to miệng cắn nuốt người đứng bên trong.
Người đó đứng thẳng tắp trong biển lửa, trên ngực, bụng và tứ chi cắm đầy mũi tên, cái bóng dị dạng bị ánh lửa chiếu lên vách đá.
Vốn cũng là anh tài một đời, đáng tiếc.
Trong sơn cốc không còn chỗ ẩn thân, mọi người đành theo bản năng chạy về phía rừng cây hai bên.
Nhưng một đám lưu dân bắp chân bị chuột rút sao chạy lại tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh? Nháy mắt liền có Bắc quân dọc theo ngoài sơn cốc bọc đánh qua, ôm cây đợi thỏ chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Lý Thịnh luống cuống, động tác gạt tên sắt dùng sức quá mạnh, làm trọng kiếm nhặt được gãy luôn, hắn lùi hai bước, bản vẽ lúc nãy bị hắn kéo ra một nửa rơi khỏi lồng ngực, như bươm bướm giấy bay loạn trong gió đêm.
Một mũi tên lửa chợt xẹt qua bên cạnh, chiếu bốn phía sáng như ban ngày, con ngươi Lý Thịnh co mạnh, thái cực đồ trên giấy xuyên qua tầm mắt hắn.
Mũi tên nhọn mang theo đốm lửa “phốc” ghim thái cực đồ xuống đất, tờ giấy sáng lên trong nháy mắt, Dương Cẩn túm gáy hắn kéo ra sau:
– Ngươi đờ ra đó làm gì?
Lý Thịnh nhìn chằm chằm đống giấy hóa tro tàn ấy, bỗng nhiên, những trận pháp năm xưa Xung Vân Tử giảng bâng quơ cho hắn trong thôn nhỏ phụ cận Nhạc Dương cùng thái cực đồ cả sơn cốc như sinh ra một mối liên hệ nào đó khó nói.
Và lối vào như mê cung, vết tích trên mặt đất bị đốt trụi…
– Ta biết rồi!
Lý Thịnh chợt giãy thoát khỏi tay Dương Cẩn:
– Ta biết rồi!
Dương Cẩn ù ù cạc cạc:
– Hả?
Lý Thịnh nhanh chân chạy đi:
– Mau theo ta!
Mọi người đều không biết hắn muốn làm gì, nhưng nơi này chỗ nào cũng là đường cùng, không ai có ý tưởng gì cả, hiếm khi thấy hắn chắc chắn nên đành mặc kệ, chạy theo hắn.
Họ như quân cảm tử lao về phía chính diện Bắc quân ở rìa sơn cốc.
Dương Cẩn ôm đồm việc, nói:
– Muốn làm gì? Cưỡng chế phá vây sao? Tránh ra, để ta!
Ưng Hà Tòng không biết tập hợp tới từ lúc nào, cau mày:
– Chúng đông quá, tầng tầng lớp lớp, còn có thể thay nhau trông giữ, e là không được.
Dương Cẩn vừa nghe tiếng Ưng Hà Tòng, toàn thân liền cứng đờ, len lén liếc kẻ nuôi rắn như thấy ma, lẳng lặng dịch ra bên cạnh hơn hai thước, sau đó quay đầu chạy, vừa chạy vừa la:
– Chu Phỉ, Chu Phỉ! Mau, cô lên mở đường, ta chặn hậu cho!
Ưng Hà Tòng không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết mình đắc tội y chỗ nào.
Chu Phỉ và Dương Cẩn nhanh chóng trao đổi vị trí, nàng như một thanh đao nhọn, trực tiếp đâm vào trận địch.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, bộ y phục màu nhạt của nàng sớm đã nhuốm máu đỏ đen một mảng, không biết là máu của mình hay máu của người khác.
Lý Thịnh đang lẩm bẩm tính toán gì đó trong miệng, thoáng thấy hình tượng của Chu Phỉ thì bị dọa:
– Muội không sao chứ?
Chu Phỉ tiến lên rồi lùi lại, trên mũi đao treo thêm mấy gã Bắc quân:
– Chưa chết.
– Chưa chết thì giúp huynh.
Lý Thịnh ra lệnh không chút khách sáo:
– Nghe huynh này, “đông chí nhất dương sơ sinh, tòng khôn chi tả, khởi vu bắc”… (1)
(1) Ngày đông chí, khí dương bắt đầu sinh ra từ bên trái quẻ khôn, khởi nguồn phương bắc (*).
Chu Phỉ vô thức hỏi:
– Hả? Không phải tây nam à?
Lý Thịnh nói:
– Không, đó là phương vị của “hậu thiên bát quái”, huynh thấy nơi này e là lấy “tiên thiên bát quái”… (2)
(2) Tương truyền tiên thiên bát quái là do Phục Hi sáng lập, phản ánh vạn vật trong thời kỳ vũ trụ sơ khai, còn khi đã có văn minh nhân loại rồi thì là hậu thiên, tương truyền hậu thiên bát quái do Văn Vương sáng lập, phương vị của hai loại này khác nhau.
Chu Phỉ mấy năm trước nghiên cứu Phù Du trận pháp có xem lướt lướt qua, hoàn toàn là học vẹt, nghe hắn nói gì mà “tiên thiên hậu thiên” là đầu muốn to ra hai vòng, huyệt thái dương giật giật đau, bèn lập tức ngắt lời Lý Thịnh:
– Huynh cứ nói muốn muội làm gì đi…
Lý Thịnh hít sâu một hơi, chỉ vào một chỗ trong rừng rậm:
– Muội đi từ đó, chắc chắn có thể thấy một cây khác mấy cây còn lại, hoặc quá to, hoặc quá nhỏ, sau khi tìm thấy nó thì nghĩ cách nhổ lên!
Chu Phỉ nhìn theo ngón tay hắn, không thấy cây gì lạ thường, chỉ thấy Bắc quân chi chít càng tụ càng nhiều.
Nàng khẽ nhấc vai, hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, nghe như tiếng thở dài, kế đó nói với Lý Thịnh:
– Được, tin huynh. Thật chơi tiêu đời thì sau này mỗi năm huynh đều phải quỳ đốt vàng mã cho muội đấy.
Lý Thịnh:
– …
Chu Phỉ quăng lại một câu rồi mặc kệ yêu cầu của Lý Thịnh bảo nàng đi nhổ cây vào lúc mấu chốt này hoang đường cỡ nào, cũng không hỏi mục đích của hắn là gì. Nàng lại lần nữa mạnh mẽ đề khí, cảm giác cực hạn của mình giống một sợi dây đàn hồi mạnh, mỗi lần nàng cảm thấy mình đã kéo căng đến cực hạn thì vẫn có thể kéo tiếp.
Nàng tung người lên, khoác sương lạnh và vết máu khô đầy người, xẹt qua đỉnh đầu vô số Bắc quân trước mặt.
Cung nỏ trong rừng đã lên dây, ba tầng trong ba tầng ngoài công khai hay âm thầm đều đưa nàng vào giữa. Chu Phỉ quát khẽ một tiếng, Toái Già gần như dệt thành một hàng rào bạc, âm thanh mũi tên và đao thương đánh vào sống đao chấn động đến mức đau tai, Chu Phỉ không để ý cổ tay mình tê sắp không còn cảm giác, chỉ trong vài hơi thở, nàng đã lao vào rừng sâu.
Tầm mắt nàng bắt đầu hơi mơ hồ, nàng ra sức chớp mắt, nơi bả vai bị trúng một mũi tên, không tiện trực tiếp nhổ ra, đành huơ đao tạm thời chém đứt đuôi tên, đồng thời ánh mắt lướt qua bốn phía, thế mà thật sự nhìn thấy một cây khác biệt. Sơn cốc này hiển nhiên có lịch sử lâu đời, đa số cây cối là cổ thụ to cỡ vòng ôm, chỉ có một cây nhỏ nhưng cực cao, đứng cùng những cây cổ thụ xung quanh không có gì nổi trội nhưng thân cây đó chỉ to cỡ cổ tay đứa trẻ kẹt giữa bụi cây xanh um rậm rạp, hệt như một cành của cây cổ thụ bên cạnh, không hề dễ thấy, nếu không có câu gợi ý của Lý Thịnh thì e nàng cũng sẽ ngó lơ bỏ qua nó.
Chu Phỉ tránh một mũi tên lén, khom người nhảy xuống cạnh “cây non” nọ, đưa tay nắm thân cây, vốn định chém đứt trước rồi nói sau, ai ngờ mới dùng tí sức là cái cây nọ xoay hết nửa vòng trong tay nàng.
Chu Phỉ sững sờ.
Lúc này, một đám Bắc quân từ bốn phía chạy tới vây công nàng, một tay Chu Phỉ cầm thân cây nhỏ ấy, lấy nó làm trục, Toái Già vẽ một vòng lớn, một đao phá tan thế tiến công của bảy người. Mà cái thân cây bị nàng cưỡng chế xoay một vòng kia bỗng vang “cạch” một tiếng, hình như là dây cót cơ quan nào đó chuyển động, Chu Phỉ choáng váng không đứng vững, ngơ ngác nhìn thân cây bị mình nhổ lên khỏi mặt đất, đầu óc đờ đẫn, nghĩ: “Không dùng nội lực mà có thể một tay nhổ cây… mình luyện thành thần lực hồi nào vậy?”
Liền sau đó, nàng phát hiện rễ dưới thân cây vô cùng kỳ lạ, bọc lấy một “khối đá” quái gở dưới đất, rìa “khối đá” có một vòng lưỡi đao nhỏ, trên lưỡi thoáng hiện ánh sáng lạnh, cắt toàn bộ sợi rễ bao quanh nó, chỗ bị cắt còn rất mới, bùn đất quanh “khối đá” bị tách ra… Chu Phỉ nhớ lúc nãy mình nghe âm thanh nho nhỏ, hình như là nàng chạm phải cơ quan gì khiến quanh “khối đá” bắn ra lưỡi dao nhỏ cắt rễ cây trong nháy mắt, sau đó nâng cả cây lên mặt đất.
Chu Phỉ thử dùng Toái Già gõ một cái lên “khối đá” thăm dò.
“Coong”… rỗng?
Nàng cắt nhẹ mũi đao quanh khối đá, quả nhiên tìm được một đường nối nhỏ, bèn lật cổ tay nhếch lên trên. Nắp “khối đá” lạ bị mở ra, bên trong có một thứ trông rất giống cơ quan khống chế dây trận trong đình nhỏ giữa sông của Ngư lão năm xưa.
Chu Phỉ sững sờ, lúc này lại có một nhóm Bắc quân lao tới, Chu Phỉ theo bản năng đem cơ quan chôn dưới nắp đá đẩy xuống.
Cả sơn cốc đều rung động, dưới mặt đất truyền đến những tiếng rung “ầm ầm” loáng thoáng pha lẫn tiếng gào thét như rồng ngâm, Chu Phỉ chợt ngẩng đầu, thấy cả một bên sơn cốc lún xuống, Bắc quân không hề phòng bị ngã nhào.
Đúng lúc này, Lý Thịnh cách đó không xa đã kích thích một cơ quan khác, mặt đất lại rung mạnh lần nữa, bên còn lại của sơn cốc nâng cao lên, đập ầm ầm vào vách núi, cung tiễn thủ vốn mai phục ở đây bất ngờ không kịp chuẩn bị, ào ào lăn xuống, bị đá đè, thùng dầu hỏa nổ tung.
Nếu sơn cốc là một thế giới nhỏ thì nó chắc chắn có một chìa khóa mà người cầm được chiếc chìa khóa ấy có thể hô mưa gọi gió nơi đây.
Lý Thịnh lớn tiếng:
– Chu Phỉ! Hủy cơ quan đó, đừng rề rà!
Chu Phỉ chém một đao xuống chỗ nối tiếp dây cót cơ quan, sau đó nàng không quan tâm tới thương tích đầy mình, nhảy vọt lên, vút qua đám Bắc quân rơi vào hỗn loạn vẫn chưa hoàn hồn.
– “Dương thuận thượng cấn vị…” A Phỉ, nếu huynh đoán không sai, nơi này ắt có bảy chỗ “định sơn chuẩn tinh”, tương ứng với trận “Bắc Đẩu đổi chiều” của Tề môn.
– Bắc Đẩu?
Chu Phỉ khẽ nói:
– Thật trùng hợp.
Theo chỉ dẫn của Lý Thịnh, nàng nhanh chóng trông bầu vẽ gáo tìm được cây thứ ba, đất bằng ngay chính giữa sơn cốc nhô lên, quân trướng của Lục Dao Quang nháy mắt lên trời, cột cờ treo lơ lửng cờ Bắc Đẩu bên cạnh từ trên cao đập xuống, một đống thân binh tránh né không kịp, ào ào trúng chiêu.
Lục Dao Quang chật vật nhảy lên lưng ngựa, hét to một tiếng, nắm mạnh dây cương:
– Ngăn hai kẻ đó lại, bất luận sống chết!
Các lưu dân nhất thời không ai quản, người và rắn cùng đơ ngây ngốc tại chỗ.
Dương Cẩn thấy rất nhiều Bắc quân bọc đánh hai người trên sườn núi liền lập tức tiến lên tham gia, vứt Đoạn Nhạn đao bị uốn lưỡi qua một bên, nhặt hai thanh đao lớn xung phong lao tới, xô Bắc quân tới muộn ra một lỗ hổng, đi thẳng tới cạnh Chu Phỉ:
– Ta tới giúp cô, làm gì?
Chu Phỉ thu Toái Già, nhổ cây thứ tư, bỗng chốc đóng lại cơ quan.
Lần này là sườn núi bên họ rung mạnh, hai người suýt đứng không vững, cả một mặt đá trầm xuống, một mặt khác trồi lên, ở giữa nứt ra một vết to, Bắc quân truy sát họ ngã nhào, Chu Phỉ choáng váng hồi lâu mới vịn một cây cổ thụ đứng vững, nói với Dương Cẩn:
– Hỏi Lý Thịnh á!
Dương Cẩn bị nàng chưa gì đã đuổi đi, bèn bước thấp bước cao tìm Lý Thịnh xung quanh. Còn chưa đợi y tìm được người giữa đống đất đá bay loạn thì cơ quan thứ năm không biết được ai mở ra, dưới chân Dương Cẩn trống rỗng, y hét to, đao cắm phập vào thân cây bên cạnh, hiểm hóc treo mình lên, định thần nhìn lại, bên dưới không biết từ khi nào đã cải thiên hoán địa, có thêm một lối vào sơn động khổng lồ.
Lúc này, một bàn tay kéo y lên, Dương Cẩn ngẩng đầu, thấy Lý Thịnh đầu đầy bùn cát.
Lý Thịnh kéo y lên rồi lau mạnh trên mặt:
– Dẫn họ đi từ nơi này, mau!
Kỳ thực không cần hắn dặn, Ưng Hà Tòng chăm sóc các lưu dân vừa thấy cửa động hiện ra, các con rắn lớn nhỏ không biết tại sao lại ào ào chui về phía đó, hắn xưa nay tin động vật hơn tin người, lập tức quyết đoán đuổi các lưu dân chạy theo.
(*) Vào ngày đông chí, mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến nam, ở Bắc bán cầu ngày ngắn nhất và đêm dài nhất. Qua đông chí, mặt trời lại từ từ chiếu dịch về phía chí tuyến bắc, ở Bắc bán cầu ngày càng dài hơn và đêm càng ngắn lại. Do đó người xưa có câu “đông chí nhất dương sinh” nghĩa là: ngày đông chí thì một khí dương được sinh ra, sau đông chí thì khí dương từ từ tăng.
Trên đường đến, mỗi khối đá chỉ đường chỗ khúc quanh đều có bảng chỉ đường đơn giản, chỉ cần biết hai chữ “ra, vào” là có thể hiểu. Nhưng bên cạnh nó còn có một hình bát quái phức tạp, Lý Thịnh lúc đó chỉ nhìn lướt qua chứ không nghĩ kỹ, vì hắn từng theo học Tề môn trận pháp với Xung Vân Tử nên rất hứng thú với đạo kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, còn cố ý làm bản dập mang theo người để chuẩn bị sau này nghiên cứu.
Bây giờ hắn nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chỗ đất trống bị đốt ra vừa khớp với một góc thái cực đồ trên bảng chỉ đường!
Lý Thịnh chợt nhìn quanh bốn phía, nếu đoán theo tỷ lệ đó thì cả sơn cốc chính là một thái cực đồ hoàn chỉnh.
Nếu đúng là vậy, sơn cốc này do ai dựng nên? Dựng làm gì?
Những lưu dân và Bắc quân tu hú chiếm tổ này có biết bí mật trong đó không?
Hắn chợt cảm thấy toàn thân run rẩy.
Lý Thịnh lập tức đưa tay sờ vào ngực, lấy ra những bản vẽ được sao chép kia.
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên bên tai, Lý Thịnh chợt hoàn hồn, chưa kịp phản ứng, vai bị người khác đẩy mạnh, một mũi tên sắt xé gió lao tới, vừa vặn ghim vào chỗ hắn mới đứng.
Ưng Hà Tòng đẩy hắn quát:
– Cẩn thận!
Lý Thịnh kinh hãi, thấy Bắc quân trong cốc chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã tập kết xong xuôi, cung tiễn thủ xếp thành hai hàng, mặc kệ sống chết của Cốc Thiên Toàn, trực tiếp bắn tên!
Lục Dao Quang khoát tay, hàng loạt Bắc quân nhanh chóng phủ kín lối vào sơn cốc, cung tiễn thủ nơi cao lần nữa xách thùng dầu lớn, kéo cung, loạt tên nhúng dầu thứ nhất bắn giữa không trung, đốt cháy bầu trời tang tảng sáng.
Đừng nói trong tay Ưng Hà Tòng chỉ có mớ rắn nhỏ, dù có long vương cũng chưa chắc có thể bay nhảy trong biển lửa.
Lúc đó sở dĩ Chu Phỉ cố sức chọn Cốc Thiên Toàn khó khống chế hơn để ra tay là nhằm đề phòng chiêu này. Nàng biết, nếu người nàng bắt là Lục Dao Quang thì đi chưa tới ba bước, lão cáo già Cốc Thiên Toàn có thể quyết đoán khiến hai người họ cùng đổ máu tại chỗ… Ai ngờ Lục Dao Quang tuy có ngốc, phản ứng cũng hơi chậm nhưng sự độc ác trong xương cốt không hề ít.
Cốc Thiên Toàn không ngờ Lục Dao Quang xưng huynh gọi đệ với mình nhiều năm như vậy mà vào thời khắc mấu chốt lại trực tiếp trở mặt, muốn đưa mình vào chỗ chết. Ông ta hận trố mắt muốn nứt, sắp cắn nát chân răng, nhưng huyệt đạo ông ta đã bị phong bế, có kêu cũng không ra tiếng, đành nghẹn đến chết đi sống lại, sắc mặt xanh tím.
Mũi tên sắt liên tiếp rít gào lao xuống, các lưu dân chạy trối chết.
Chu Phỉ tự động chặn hậu, thấy một mũi tên nhọn lao đến trước mắt, nàng vốn định lôi Cốc Thiên Toàn né tránh, ai ngờ đúng lúc ngực lên cơn đau, lại hít phải ngụm khói, tay nàng mất sức lướt xuống khỏi người ông ta, lảo đảo nửa bước, không thể kéo.
Bên tai vang lên tiếng “phụp”, Chu Phỉ bỗng mở to mắt, thấy Cốc Thiên Toàn bị một mũi tên sắt bắn xuyên qua bụng.
Ông ta đứng cứng đờ, cổ nổi gân xanh như muốn phá tung da thịt ra gào thét, cổ họng vang tiếng “hự” rồi phun ra một ngụm máu tím đen… không biết là bị thương hay tức giận mà ông ta giống như tẩu hỏa nhập ma!
Chu Phỉ lúc này đâu còn lo được cho ông ta, nàng chật vật lăn hai vòng tại chỗ, tiện tay túm một nữ nhân trung niên sợ choáng váng đẩy ra sau:
– Đừng đơ ra đó, chạy mau!
Bản thân công phu Chu Phỉ không thuộc dạng nội lực thâm hậu kiểu một chưởng có thể xô ngã núi, càng khỏi phải nói lúc này nàng đã sức cùng lực kiệt.
Một chưởng đánh ra hất bay mũi tên sắt gì đó, nàng nghĩ cũng đừng nghĩ, đành mệt mỏi cầm Toái Già lần lượt chặn từng cái một, cố sức chặn hậu cho đám lưu dân xung quanh.
Chu Phỉ trong lúc vô tình quay đầu nhìn chỗ mình đặt chân ban nãy, thấy dầu hỏa đầy trời đã đốt trụi cỏ xanh trên đất, ánh lửa tàn phá lan ra bốn phía, há to miệng cắn nuốt người đứng bên trong.
Người đó đứng thẳng tắp trong biển lửa, trên ngực, bụng và tứ chi cắm đầy mũi tên, cái bóng dị dạng bị ánh lửa chiếu lên vách đá.
Vốn cũng là anh tài một đời, đáng tiếc.
Trong sơn cốc không còn chỗ ẩn thân, mọi người đành theo bản năng chạy về phía rừng cây hai bên.
Nhưng một đám lưu dân bắp chân bị chuột rút sao chạy lại tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh? Nháy mắt liền có Bắc quân dọc theo ngoài sơn cốc bọc đánh qua, ôm cây đợi thỏ chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Lý Thịnh luống cuống, động tác gạt tên sắt dùng sức quá mạnh, làm trọng kiếm nhặt được gãy luôn, hắn lùi hai bước, bản vẽ lúc nãy bị hắn kéo ra một nửa rơi khỏi lồng ngực, như bươm bướm giấy bay loạn trong gió đêm.
Một mũi tên lửa chợt xẹt qua bên cạnh, chiếu bốn phía sáng như ban ngày, con ngươi Lý Thịnh co mạnh, thái cực đồ trên giấy xuyên qua tầm mắt hắn.
Mũi tên nhọn mang theo đốm lửa “phốc” ghim thái cực đồ xuống đất, tờ giấy sáng lên trong nháy mắt, Dương Cẩn túm gáy hắn kéo ra sau:
– Ngươi đờ ra đó làm gì?
Lý Thịnh nhìn chằm chằm đống giấy hóa tro tàn ấy, bỗng nhiên, những trận pháp năm xưa Xung Vân Tử giảng bâng quơ cho hắn trong thôn nhỏ phụ cận Nhạc Dương cùng thái cực đồ cả sơn cốc như sinh ra một mối liên hệ nào đó khó nói.
Và lối vào như mê cung, vết tích trên mặt đất bị đốt trụi…
– Ta biết rồi!
Lý Thịnh chợt giãy thoát khỏi tay Dương Cẩn:
– Ta biết rồi!
Dương Cẩn ù ù cạc cạc:
– Hả?
Lý Thịnh nhanh chân chạy đi:
– Mau theo ta!
Mọi người đều không biết hắn muốn làm gì, nhưng nơi này chỗ nào cũng là đường cùng, không ai có ý tưởng gì cả, hiếm khi thấy hắn chắc chắn nên đành mặc kệ, chạy theo hắn.
Họ như quân cảm tử lao về phía chính diện Bắc quân ở rìa sơn cốc.
Dương Cẩn ôm đồm việc, nói:
– Muốn làm gì? Cưỡng chế phá vây sao? Tránh ra, để ta!
Ưng Hà Tòng không biết tập hợp tới từ lúc nào, cau mày:
– Chúng đông quá, tầng tầng lớp lớp, còn có thể thay nhau trông giữ, e là không được.
Dương Cẩn vừa nghe tiếng Ưng Hà Tòng, toàn thân liền cứng đờ, len lén liếc kẻ nuôi rắn như thấy ma, lẳng lặng dịch ra bên cạnh hơn hai thước, sau đó quay đầu chạy, vừa chạy vừa la:
– Chu Phỉ, Chu Phỉ! Mau, cô lên mở đường, ta chặn hậu cho!
Ưng Hà Tòng không hiểu gì cả, hoàn toàn không biết mình đắc tội y chỗ nào.
Chu Phỉ và Dương Cẩn nhanh chóng trao đổi vị trí, nàng như một thanh đao nhọn, trực tiếp đâm vào trận địch.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, bộ y phục màu nhạt của nàng sớm đã nhuốm máu đỏ đen một mảng, không biết là máu của mình hay máu của người khác.
Lý Thịnh đang lẩm bẩm tính toán gì đó trong miệng, thoáng thấy hình tượng của Chu Phỉ thì bị dọa:
– Muội không sao chứ?
Chu Phỉ tiến lên rồi lùi lại, trên mũi đao treo thêm mấy gã Bắc quân:
– Chưa chết.
– Chưa chết thì giúp huynh.
Lý Thịnh ra lệnh không chút khách sáo:
– Nghe huynh này, “đông chí nhất dương sơ sinh, tòng khôn chi tả, khởi vu bắc”… (1)
(1) Ngày đông chí, khí dương bắt đầu sinh ra từ bên trái quẻ khôn, khởi nguồn phương bắc (*).
Chu Phỉ vô thức hỏi:
– Hả? Không phải tây nam à?
Lý Thịnh nói:
– Không, đó là phương vị của “hậu thiên bát quái”, huynh thấy nơi này e là lấy “tiên thiên bát quái”… (2)
(2) Tương truyền tiên thiên bát quái là do Phục Hi sáng lập, phản ánh vạn vật trong thời kỳ vũ trụ sơ khai, còn khi đã có văn minh nhân loại rồi thì là hậu thiên, tương truyền hậu thiên bát quái do Văn Vương sáng lập, phương vị của hai loại này khác nhau.
Chu Phỉ mấy năm trước nghiên cứu Phù Du trận pháp có xem lướt lướt qua, hoàn toàn là học vẹt, nghe hắn nói gì mà “tiên thiên hậu thiên” là đầu muốn to ra hai vòng, huyệt thái dương giật giật đau, bèn lập tức ngắt lời Lý Thịnh:
– Huynh cứ nói muốn muội làm gì đi…
Lý Thịnh hít sâu một hơi, chỉ vào một chỗ trong rừng rậm:
– Muội đi từ đó, chắc chắn có thể thấy một cây khác mấy cây còn lại, hoặc quá to, hoặc quá nhỏ, sau khi tìm thấy nó thì nghĩ cách nhổ lên!
Chu Phỉ nhìn theo ngón tay hắn, không thấy cây gì lạ thường, chỉ thấy Bắc quân chi chít càng tụ càng nhiều.
Nàng khẽ nhấc vai, hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, nghe như tiếng thở dài, kế đó nói với Lý Thịnh:
– Được, tin huynh. Thật chơi tiêu đời thì sau này mỗi năm huynh đều phải quỳ đốt vàng mã cho muội đấy.
Lý Thịnh:
– …
Chu Phỉ quăng lại một câu rồi mặc kệ yêu cầu của Lý Thịnh bảo nàng đi nhổ cây vào lúc mấu chốt này hoang đường cỡ nào, cũng không hỏi mục đích của hắn là gì. Nàng lại lần nữa mạnh mẽ đề khí, cảm giác cực hạn của mình giống một sợi dây đàn hồi mạnh, mỗi lần nàng cảm thấy mình đã kéo căng đến cực hạn thì vẫn có thể kéo tiếp.
Nàng tung người lên, khoác sương lạnh và vết máu khô đầy người, xẹt qua đỉnh đầu vô số Bắc quân trước mặt.
Cung nỏ trong rừng đã lên dây, ba tầng trong ba tầng ngoài công khai hay âm thầm đều đưa nàng vào giữa. Chu Phỉ quát khẽ một tiếng, Toái Già gần như dệt thành một hàng rào bạc, âm thanh mũi tên và đao thương đánh vào sống đao chấn động đến mức đau tai, Chu Phỉ không để ý cổ tay mình tê sắp không còn cảm giác, chỉ trong vài hơi thở, nàng đã lao vào rừng sâu.
Tầm mắt nàng bắt đầu hơi mơ hồ, nàng ra sức chớp mắt, nơi bả vai bị trúng một mũi tên, không tiện trực tiếp nhổ ra, đành huơ đao tạm thời chém đứt đuôi tên, đồng thời ánh mắt lướt qua bốn phía, thế mà thật sự nhìn thấy một cây khác biệt. Sơn cốc này hiển nhiên có lịch sử lâu đời, đa số cây cối là cổ thụ to cỡ vòng ôm, chỉ có một cây nhỏ nhưng cực cao, đứng cùng những cây cổ thụ xung quanh không có gì nổi trội nhưng thân cây đó chỉ to cỡ cổ tay đứa trẻ kẹt giữa bụi cây xanh um rậm rạp, hệt như một cành của cây cổ thụ bên cạnh, không hề dễ thấy, nếu không có câu gợi ý của Lý Thịnh thì e nàng cũng sẽ ngó lơ bỏ qua nó.
Chu Phỉ tránh một mũi tên lén, khom người nhảy xuống cạnh “cây non” nọ, đưa tay nắm thân cây, vốn định chém đứt trước rồi nói sau, ai ngờ mới dùng tí sức là cái cây nọ xoay hết nửa vòng trong tay nàng.
Chu Phỉ sững sờ.
Lúc này, một đám Bắc quân từ bốn phía chạy tới vây công nàng, một tay Chu Phỉ cầm thân cây nhỏ ấy, lấy nó làm trục, Toái Già vẽ một vòng lớn, một đao phá tan thế tiến công của bảy người. Mà cái thân cây bị nàng cưỡng chế xoay một vòng kia bỗng vang “cạch” một tiếng, hình như là dây cót cơ quan nào đó chuyển động, Chu Phỉ choáng váng không đứng vững, ngơ ngác nhìn thân cây bị mình nhổ lên khỏi mặt đất, đầu óc đờ đẫn, nghĩ: “Không dùng nội lực mà có thể một tay nhổ cây… mình luyện thành thần lực hồi nào vậy?”
Liền sau đó, nàng phát hiện rễ dưới thân cây vô cùng kỳ lạ, bọc lấy một “khối đá” quái gở dưới đất, rìa “khối đá” có một vòng lưỡi đao nhỏ, trên lưỡi thoáng hiện ánh sáng lạnh, cắt toàn bộ sợi rễ bao quanh nó, chỗ bị cắt còn rất mới, bùn đất quanh “khối đá” bị tách ra… Chu Phỉ nhớ lúc nãy mình nghe âm thanh nho nhỏ, hình như là nàng chạm phải cơ quan gì khiến quanh “khối đá” bắn ra lưỡi dao nhỏ cắt rễ cây trong nháy mắt, sau đó nâng cả cây lên mặt đất.
Chu Phỉ thử dùng Toái Già gõ một cái lên “khối đá” thăm dò.
“Coong”… rỗng?
Nàng cắt nhẹ mũi đao quanh khối đá, quả nhiên tìm được một đường nối nhỏ, bèn lật cổ tay nhếch lên trên. Nắp “khối đá” lạ bị mở ra, bên trong có một thứ trông rất giống cơ quan khống chế dây trận trong đình nhỏ giữa sông của Ngư lão năm xưa.
Chu Phỉ sững sờ, lúc này lại có một nhóm Bắc quân lao tới, Chu Phỉ theo bản năng đem cơ quan chôn dưới nắp đá đẩy xuống.
Cả sơn cốc đều rung động, dưới mặt đất truyền đến những tiếng rung “ầm ầm” loáng thoáng pha lẫn tiếng gào thét như rồng ngâm, Chu Phỉ chợt ngẩng đầu, thấy cả một bên sơn cốc lún xuống, Bắc quân không hề phòng bị ngã nhào.
Đúng lúc này, Lý Thịnh cách đó không xa đã kích thích một cơ quan khác, mặt đất lại rung mạnh lần nữa, bên còn lại của sơn cốc nâng cao lên, đập ầm ầm vào vách núi, cung tiễn thủ vốn mai phục ở đây bất ngờ không kịp chuẩn bị, ào ào lăn xuống, bị đá đè, thùng dầu hỏa nổ tung.
Nếu sơn cốc là một thế giới nhỏ thì nó chắc chắn có một chìa khóa mà người cầm được chiếc chìa khóa ấy có thể hô mưa gọi gió nơi đây.
Lý Thịnh lớn tiếng:
– Chu Phỉ! Hủy cơ quan đó, đừng rề rà!
Chu Phỉ chém một đao xuống chỗ nối tiếp dây cót cơ quan, sau đó nàng không quan tâm tới thương tích đầy mình, nhảy vọt lên, vút qua đám Bắc quân rơi vào hỗn loạn vẫn chưa hoàn hồn.
– “Dương thuận thượng cấn vị…” A Phỉ, nếu huynh đoán không sai, nơi này ắt có bảy chỗ “định sơn chuẩn tinh”, tương ứng với trận “Bắc Đẩu đổi chiều” của Tề môn.
– Bắc Đẩu?
Chu Phỉ khẽ nói:
– Thật trùng hợp.
Theo chỉ dẫn của Lý Thịnh, nàng nhanh chóng trông bầu vẽ gáo tìm được cây thứ ba, đất bằng ngay chính giữa sơn cốc nhô lên, quân trướng của Lục Dao Quang nháy mắt lên trời, cột cờ treo lơ lửng cờ Bắc Đẩu bên cạnh từ trên cao đập xuống, một đống thân binh tránh né không kịp, ào ào trúng chiêu.
Lục Dao Quang chật vật nhảy lên lưng ngựa, hét to một tiếng, nắm mạnh dây cương:
– Ngăn hai kẻ đó lại, bất luận sống chết!
Các lưu dân nhất thời không ai quản, người và rắn cùng đơ ngây ngốc tại chỗ.
Dương Cẩn thấy rất nhiều Bắc quân bọc đánh hai người trên sườn núi liền lập tức tiến lên tham gia, vứt Đoạn Nhạn đao bị uốn lưỡi qua một bên, nhặt hai thanh đao lớn xung phong lao tới, xô Bắc quân tới muộn ra một lỗ hổng, đi thẳng tới cạnh Chu Phỉ:
– Ta tới giúp cô, làm gì?
Chu Phỉ thu Toái Già, nhổ cây thứ tư, bỗng chốc đóng lại cơ quan.
Lần này là sườn núi bên họ rung mạnh, hai người suýt đứng không vững, cả một mặt đá trầm xuống, một mặt khác trồi lên, ở giữa nứt ra một vết to, Bắc quân truy sát họ ngã nhào, Chu Phỉ choáng váng hồi lâu mới vịn một cây cổ thụ đứng vững, nói với Dương Cẩn:
– Hỏi Lý Thịnh á!
Dương Cẩn bị nàng chưa gì đã đuổi đi, bèn bước thấp bước cao tìm Lý Thịnh xung quanh. Còn chưa đợi y tìm được người giữa đống đất đá bay loạn thì cơ quan thứ năm không biết được ai mở ra, dưới chân Dương Cẩn trống rỗng, y hét to, đao cắm phập vào thân cây bên cạnh, hiểm hóc treo mình lên, định thần nhìn lại, bên dưới không biết từ khi nào đã cải thiên hoán địa, có thêm một lối vào sơn động khổng lồ.
Lúc này, một bàn tay kéo y lên, Dương Cẩn ngẩng đầu, thấy Lý Thịnh đầu đầy bùn cát.
Lý Thịnh kéo y lên rồi lau mạnh trên mặt:
– Dẫn họ đi từ nơi này, mau!
Kỳ thực không cần hắn dặn, Ưng Hà Tòng chăm sóc các lưu dân vừa thấy cửa động hiện ra, các con rắn lớn nhỏ không biết tại sao lại ào ào chui về phía đó, hắn xưa nay tin động vật hơn tin người, lập tức quyết đoán đuổi các lưu dân chạy theo.
(*) Vào ngày đông chí, mặt trời chiếu thẳng vào chí tuyến nam, ở Bắc bán cầu ngày ngắn nhất và đêm dài nhất. Qua đông chí, mặt trời lại từ từ chiếu dịch về phía chí tuyến bắc, ở Bắc bán cầu ngày càng dài hơn và đêm càng ngắn lại. Do đó người xưa có câu “đông chí nhất dương sinh” nghĩa là: ngày đông chí thì một khí dương được sinh ra, sau đông chí thì khí dương từ từ tăng.
/169
|