“Lam Anh, đừng lo lắng”
Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang đan chặt vào nhau của Lam Anh, đôi mắt anh cũng nhíu lại theo từng vết hằn nơi đuôi mắt của cô. Nhấn chân ga cho chiếc xe lao đi trong đêm tối, một tay cầm bánh lái, tay còn lại của anh vẫn trung thành nắm chặt lấy như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô.
Bánh lăn vừa dừng lại cũng là lúc Lam Anh vội vã mở cửa xe chạy ào vào trong.
“Mẹ!” – cô gọi lớn.
Lam Anh đứng tròng nhìn cảnh nhà tan hoàng như vừa trải qua một cuộc hỗn chiến. Ảnh của gia đình bị dỡ xuống, giấy báo lộn xộn vương vãi khắp ngóc ngách, tivi lớn giờ không thấy đâu, bàn ghế cũng xộc xệch phân nửa, cốc chén vỡ tan còn vương mảnh sành trên nền gỗ lạnh.
“Mẹ ơi, mẹ ơi” – Lam Anh vội chạy lên gác để tìm bà Thu, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Mẹ…”
Lam Anh khựng lại trước cửa phòng của bố mẹ, cảnh tượng trước mắt khiến nước mắt trực ứa cũng đã tuôn rơi. Mẹ đang ngồi bên giường, vừa khóc vừa xoa lưng cho thằng Bin ngủ. Bà Thu dùng tay bịt chặt những tiếng khóc nấc liên hồi, người hơi chút lại rung lên một hồi. Thằng Bin chả biết gì nên cứ thế là ngủ say, nó còn rất ngây thơ mút tay theo thói quen. Cô không thể tưởng tượng, mới ngày nào gia đình còn sung túc, mẹ của cô vẫn là bà la sát chính hiệu, vậy mà giờ đây suy sụp héo khô đến nỗi không thể nhận ra mẹ của ngày nào.
Chậm rãi bước đến phía sau bà Thu, vòng tay ôm chặt lấy bả vai đang run lên liên tục, Lam Anh cũng khóc nấc lên.
“Mẹ, sao lại thành ra thế này?”
Hít sâu giữ chặt cảm xúc, bà Thu cố điều chỉnh giọng nói của mình:
“Bố con giờ ở đâu mẹ cũng không biết, mấy ngày nay mẹ cũng không thể liên lạc với ông ấy! Vậy giờ làm sao đây hả con?”
“Mẹ, đừng…khóc nữa”
Lam Anh vội vã lấy tay áo lau những hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giờ gầy hốc hác, hõm mắt sâu cùng quầng thâm hiện rõ chứng tỏ lâu lắm mẹ không có giấc ngủ ngon.
Hai mẹ con cô ôm nhau khóc, cứ khóc như vậy mà tiến thoái lưỡng nan không thể làm gì.
/>
Những cơn gió lạnh buổi đêm cơ hồ làm khô nước mắt trên khuôn mặt thất thần của Lam Anh, giờ đây trong cô hỗn độn không biết phải làm sao mới phù hợp. Ai có thể cứu gia đình cô lúc này, ai có thể giúp gia đình cô hồi phục về nguyên trạng? Lam Anh đưa mắt ra xa nhìn ánh sáng màu đỏ nhấp nháy trên đỉnh nhà cao ốc, hy vọng chẳng nhẽ chỉ còn có thể dựa vào đó….
“Anh đóng mui xe vào nhé!” – Kỳ không thấy cô phản ứng gì, thỉnh thoảng chỉ co lại khi có những đợt gió lạnh ập đến thì hỏi han.
“Anh Kỳ…”
“…”
“Chúng ta kết hôn đi!”
Đôi mắt Kỳ mở rộng ngay sau khi nghe từ miệng Lam Anh thốt ra câu đó. Anh ngạc nhiên đến nỗi bàn tay chỉnh mui xe cũng chưa chạm được đến nút ấn liền bị đông cứng giữa chừng.
“Em…”
“Chúng ta kết hôn anh nhé”
Lam Anh quay sang đối mặt với Kỳ, đôi mắt ngấn nước trước đó giờ đây khô khan vô cảm xúc. Tuy đôi môi vẽ lên nụ cười nhẹ nhưng trong lòng đã đau như có dao sắc nhọn đâm phải. Cô còn có thể làm gì khác? Ai cũng biết ngoài làm viện trưởng của Emerald, bố Kỳ còn là tay trùm trong ngành tài chính. Nếu có có bố anh ấy hậu thuẫn, hẳn mọi chuyện sẽ quay trở lại vị trí ban đầu. Mẹ sẽ không còn đau khổ, bố không phải trốn tránh, thằng Bin lại được đùm bọc trong một gia đình có thể nói là ổn định.
Nhiều hạnh phúc như vậy, hy sinh chỉ một của chính mình cũng là chuyện tốt phải không?
“Vì gia đình nên em phải làm vậy?” - Kỳ khẽ thở dài, anh đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hướng đôi mắt ra phía con đường vắng tanh trước mặt – “Em thật sự có thể sao?”
“Em làm được, nên… xin anh…. hãy kết hôn với em” – Lam Anh dùng chút sức lực còn lại khẩn thiết xin Kỳ.
Nhìn bộ dạng kiệt quệ đến mức đáng thương của cô, trong lòng anh khẽ gợn lên một chút thương cảm. Dùng ngón tay ấm áp quẹt nhẹ nước mắt lăn trên gò má, Kỳ nói:
“Xin lỗi vì không giúp được gì cho em!”
Lam Anh nhoẻn miệng cười, nhẹ đẩy tay anh ra, cô cố lấy tinh thần đối diện với anh – “Nếu anh kết hôn với em, là giúp em rồi”
“Vậy còn…Huân?”
Huân?! Lam Anh khựng người khi Kỳ nhắc đến anh ấy. Đúng, còn anh ấy nữa, phải làm sao? Làm sao để đối diện với anh ấy, làm sao để nói với anh ấy đây?
Dường như ký ức theo gió ùa về đồng loạt trong trái tim Lam Anh! Cái ôm đó, giọng nói đó, nụ hôn đó…tất cả chỉ mới khởi đầu thôi tại sao lại kết thúc chóng vánh đến vậy? Người ta thường nói bắt đầu nhanh kết thúc cũng không chậm…chẳng nhẽ là như vậy? Chẳng nhẽ phải giống người ta tìm hiểu ba năm, yêu sáu năm mới gọi là bắt đầu muộn?! Chẳng nhẽ…
Lam Anh đặt tay lên trái tim đau buốt, đôi chân không đứng vững nổi liền để thân hình khuỵu xuống ngay trước cổng ký túc. Cô khóc, khóc rất lớn, gào khóc như muốn cho ra hết những đau khổ cô đang phải chịu.
“Huân ơi….em phải làm sao đây?”
-----------------------------------------------
Đăng và anh đã uống say đến nỗi con người kiệm nụ cười như anh giờ đây cũng nhoẻn miệng liên tục với cốc rượu màu nâu sáng trước mặt.
“Anh là Trần Huân đúng không?”
Giọng nói lạ từ đâu đậu vào vành tai anh khiến thú vui ngắm nghía rượu bị dập tắt. Lờ đờ mang khuôn mặt đã ửng hồng vì hơi men, anh cố nhíu mày để tránh những ảo giác làm người trước mắt bị phân ra ba bốn hình ảnh không rõ đâu là thật.
“Có vẻ anh uống nhiều quá rồi” – cô gái với bộ đầm bó sát rất chủ động mà tiến đến bên anh đỡ lấy thân hình chuẩn bị đổ rạp.
Anh thấy cô ta dựa vào mình thì vội khoát tay tránh khỏi, nhếch mép cười, anh lại quay lại với cốc rượu ánh ánh trước mặt.
“Em có thể bầu bạn với anh, người con trai được vạn người mong muốn”
“Khoa trương”
“Anh không biết sao?” – cô gái đó tỏ vẻ ngạc nhiên lắm – “Anh vừa mới bước vào là tất cả những cô gái ở đây đều phải đứng dậy, thử hỏi không là vạn người mong muốn là gì?”
“…”
“Em có nghe qua về tiểu sử của anh, khá khiến có cảm giác muốn độc chiếm”
Nhíu mày khi nghe lời thổ lộ không chút giấu giếm của ả bên cạnh, anh quay sang nhìn lại lần nữa xem cô ta là ai mà lại có thể mạnh miệng như vậy.
“Đừng cố nhìn nữa, mắt anh khiến người ta muốn ngộp thở. Em chả phải trong số những người con gái anh quen đâu, chỉ là một người ở tầng lớp dưới muốn được đổi đời thôi”
“Rất mạnh dạn”
“Em tên Dương, đây là số điện thoại của em, khi nào anh muốn vui vẻ hãy gọi em. Đối với anh, em sẽ không quản thời gian đâu” – nói rồi cô ta đặt trước mặt anh một tấm card có ghi rõ số điện thoại.
Nhìn dáng cô ta rời khỏi cộng nghe mấy lời cô ấy nói làm anh tỉnh cả rượu, hiếm thay có loại mạnh dạn như cô ta. Giơ tấm thẻ dưới ánh đèn, anh đọc qua rồi tiện tay đút vào túi áo vest.
Chợt tay chạm vào điện thoại làm anh sực tỉnh vì cả tối anh không liên lạc gì với Lam Anh, không biết cô ấy có lo lắng gì không? Vội vã bật màn hình lên, anh liền nhận ra đã để lỡ tổng cộng là ba cuộc gọi nhỡ đến từ cô. Một cuộc vào lúc mười giờ, còn hai cuộc là mới cách đây chưa lâu. Đang định nhấn gọi, nhưng nhìn đồng hồ đã điểm ba rưỡi sáng, tay anh liền dừng lại.
Khẽ thở dài vì tâm trạng cùng bộ dạng bê tha của mình, Huân đặt tiền lên bàn rồi với lấy chiếc ca-vat bên cạnh xoay người rời khỏi. Trước khi ra ngoài không quên mang theo anh bạn thân giờ đã ngủ vùi ngủ gục trên ghế dài gần đó.
-------------------------------------------------------
Vì nghĩ đến cả tối qua đã để cô phải lo lắng khi không liên lạc được cho anh nên từ sáng sớm anh đã đứng đợi Lam Anh ở ngoài cổng ký túc với một phần ăn sáng trên tay.
“Lam Anh” – thấy cô đi qua mà không để ý thấy mình, Huân liền gọi giật lại.
Không phải là không để ý mà là Lam Anh cố ý để không phải nhìn thấy anh. Cả đêm qua nghĩ hàng trăm cách, cuối cùng cô cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài phũ phàng với anh. Tất cả chỉ mới bắt đầu, mong anh sẽ không đau lòng, kết thúc ở đây có lẽ tốt nhất.
Chậm rãi xoay mình về hướng anh, nụ cười trên môi anh làm khóe mắt cô cay cay…Xin anh, xin anh đừng đau lòng vì em, xin anh!
Cô bước đến gần anh, gượng gạo nở nụ cười, Lam Anh hỏi qua loa: “Sao anh lại ở đây?”
“Mang quà ăn sáng cho em, với cả…”
“Anh rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút”
Nụ cười trên môi trước đó liền bay biến ngay khi cảm nhận được thái độ khác thường từ phía Lam Anh. Đôi mắt anh khẽ đanh lại nhìn bóng dáng cô ấy đi trước mà không khỏi nghi hoặc!
Dừng ở phía sau nhà truyền thống nơi có ít sinh viên qua lại, Lam Anh mở lời trước…
“Anh Huân, xin hãy tránh xa em ra”
Mái tóc bay bay trong gió lạnh, đôi mắt khẽ nheo lại sau khi nghe tuyên bố lạ lùng của Lam Anh. Huân không phản ứng thái quá, anh chỉ ôn tồn hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với em?”
“Em xin anh hãy tránh xa em ra. Xin lỗi đã để anh hiểu nhầm tình cảm. Em không hề thích anh, em chỉ cố tình tiếp cận anh thôi. Trừ lần đầu tiên là vô tình đổ cà phê lên anh, tất cả lần sau đều là em cố tính lôi kéo sự chú ý từ anh. Em biết anh nhiều người mê mẩn nên mới cố ý để anh thích em, còn sự thật là em không hề có chút xúc cảm nào với anh cả. Giờ em không muốn có anh ở bên cạnh nữa, nên xin anh đừng đến tìm gặp em.”
Cố dặn lòng không được khóc khi thốt ra những lời nói vô tình với anh như vậy, Lam Anh phải cố lắm mới đóng kịch được như thế. Dũng khí dùng hết cũng đến lúc cô không thể đối diện được thêm, quay người bước đi…cô thật sự rất muốn trốn chạy.
Nhíu đôi mày đẹp, Huân vươn tay giữ chặt lấy khuỷu tay của cô khi Lam Anh đang định chạy trốn.
“Đừng nói những lời không thật lòng như vậy!”
“Đừng tự tin như vậy” – Lam Anh cắn chặt lấy môi dưới – “Đừng cho anh là trung tâm của vũ trụ”
“Có biết là nghe em nói khó tin như thế nào không?” – Huân quay Lam Anh lại phía mình mà nói.
“Đối với anh là như vậy thôi!”
Lam Anh ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh buốt, giằng tay ra khỏi anh,cô nhất quyết bước đi.
Nhìn lòng bàn tay trống trải, Huân không thể tin từ miệng Lam Anh có thể thốt ra được những lời như thế! Anh tuy không tin, nhưng nếu đó là sự thât thì phải nói, cô ấy đã quá thành công khi đâm anh một nhát thật đau như vậy!
Gượng gạo nhìn thời gian trôi qua, gượng gạo nhớ lại từng kỉ niệm cô và anh có với nhau, Lam Anh chỉ biết khóc. Nép mình trong góc tường của phòng truyền thống, Lam Anh nấc lên từng hồi. Thà anh chạy theo mắng chửi dằng xé, có lẽ còn khiến cô thoải mái hơn bây giờ. Cô biết, anh sẽ không bao giờ tự cho bản thân cơ hội níu kéo bất kể một cái gì, anh trước nay luôn tôn trọng tất cả quyết định của cô, chưa một lần phản bác. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh không yêu cô, nhưng thật sự cô có thể hiểu được lòng anh chắc chắn đang đau đớn và quặn thắt như thế nào. Hôm nay được nhìn thấy nụ cười hiếm có đó của anh, cô mới hiểu rằng: cô sẽ cả đời hối hận vì đã buông tay anh. Nhiều lúc cười nhạt nghĩ về tình cảnh của mình, chuyện tình như một kịch bản viết sẵn những lại không thể kết thúc đẹp như dự định. Đúng là phim ảnh và đời thật luôn khác nhau, đúng là tiểu thuyết và thực tại luôn là khoảng cách quá lớn…
Góc phòng truyền thống nhỏ bé dường như không thể bì kịp với sự cô đớn trống trải của Huân giữa đất trời. Anh vẫn đứng đó, chưa rời đi. Tay anh vẫn nắm chắc đồ ăn sáng giờ đã nguội ngắt mà có lẽ sẽ chẳng có cơ hội cho cô ấy thưởng thức. Trước nay anh luôn lí chí, nhưng tại con người ngốc nghếch Lam Anh đó, giờ bản thân anh còn không hiểu anh thành ra cái gì. Tại sao mới hôm quá đó thôi còn vui vẻ, hôm nay ngay lập tức có thể chia tay? Hay tại anh không gọi cho cô ấy nên cô ấy tức giận? Có được là lí do đó không? Nếu như vậy anh thề có thể quỳ rạp trước nhà cô ấy qua đêm để xin lỗi…
Siết chặt bàn tay trống không và mang trái tim tổn thương không được băng bó, Huân quay người bước đi và cùng tiện tay cho đồ ăn sáng anh mua cho cô và anh vào thùng rác bên đường.
Nếu cô ấy muốn kết thúc…anh hứa sẽ không níu kéo!
Cũng đã quá ba ngày kể từ khi buông tay, Lam Anh dường như không hề biết chút nào tin tức về Huân. Ở trường cũng như thư viện, anh dường như đã bốc hơi hoàn toàn. Ngay cả khi có buổi gặp mặt sinh viên, cô cũng không có hội thấy anh nữa vì anh giờ đã không còn là GB như ngày trước, nên chắc hẳn GB tài chính không phải là anh! Nghe chuyện của cô, Hương vừa đánh vừa mắng lại vừa khóc vì thương cô. Nó la hét sao cô bệnh hoạn thế, kiểu gì cũng có cách giải quyết sao phải vội đồng ý kết hôn. Lúc đó chả biết làm sao ngoài ngồi khóc, cô biết rằng nếu kết hôn thì cô sẽ phải rời học viện vì Kỳ đã đi thực tập ở Hà Nội tháng trước, tất lẽ cô cũng không thể tiếp tục học ở đây nữa.
Như vậy...có lẽ thật sự giữa cô và anh, đây là kết thúc!
Hôm nay bố mẹ Kỳ đến nhà cô bàn chuyện đám cưới cũng như đưa ra những gì họ sẽ giúp cho gia đình cô…
Ngồi trước bàn trang điểm, từ khóe mắt khẽ rơi một giọt nước mắt, Lam Anh thở dài vô định. Cô đã thật sự rất mệt mỏi, ngày trước sẵn sàng sẽ có một bàn tay không cần cô phải mở miệng cũng tự đưa ra đỡ lấy cô. Ngày trước nếu muốn khóc sẽ sẵn sang có một bờ vai vững chắc đưa ra đón lấy cô vào lòng. Nhưng cô đã tự bỏ rơi anh, cô phải chịu trách nhiệm, không có quyền đòi hỏi gì thêm ngoài sự biến mất của anh trong cuộc đời cô.
“Lam, con xong chưa?” – mẹ mang khuôn mặt thương xót nhìn cô. Bà Thu hiểu rằng, cô là bị ép buộc và là vì do gia đình nên cô mới phải làm vậy.
“Con xong rồi, mọi người đến rồi sao mẹ?”
“Ừ”
“Mẹ…” – Lam Anh cười – “…mới đây thôi trong mắt con mẹ là bà la sát thứ thiệt, hơi tí là cốc đầu con…Mọi thứ thay đổi nhanh quá mẹ nhỉ?”
Nghe cô nói trong nước mắt, bà Thu trong lòng bi thương liền tiến nhanh đến ôm lấy đôi vai nhỏ bé mà gánh quá nhiều trọng trách của Lam Anh. Cô cũng ôm lấy bà, vùi vào lòng bà mà khóc nấc. Cô muốn quay lại thời gian vẫn còn ở bên Anh, học dốt đến hồn nhiên, vô tư đến ngớ ngẩn. Cô muốn là cô gái 19 tuổi đúng nghĩa…thật sự rất muốn!
Khi xuống đến dưới, gia đình Kỳ đã chờ sẵn. Cô Duyên vẫn như vậy – sang chảnh và quyên quý, viện trưởng uy nghiêm còn Kỳ, thật sự rất rất bảnh. Anh khoác lên mình bộ tây phục bắt mắt và nhiều việt nam đồng bỏ vào đó, mái tóc cắt cao lộ vầng trán rộng, cặp kính tri thức cùng đôi má lúm đồng tiền gắn mác tên anh. Thấy cô bước xuống, Kỳ liền đứng dậy đến bên…anh ấy vẫn luôn như vậy, dịu dàng và nhẹ nhàng, nhưng sao…cô không thể cho phép bản thân chấp nhận anh?
“Lam Anh, lại đây ngồi” – cô Duyên vồn vã dịch người sang một bên
Lam Anh nghe lời thì ngồi cạnh cô Duyên…mẹ chồng…mẹ chồng đó! Nhìn mẹ cười gượng, cô cũng chỉ có thể gượng cười. Có lẽ tuần sau, hoặc tháng sau thôi, cô ấy là mẹ chồng của cô. Những người con gái khác thể nào cũng rất muốn vị trí của cô, một người chồng hoàn hảo yêu thương, gia đình chồng thế lực, mẹ chồng cưng chiều…thật hoàn hảo quá! Nhưng có lẽ như vậy, nên cô hoàn toàn không hứng thú, và chủ yếu rằng…cô không yêu Kỳ nên không thể bất chấp để yêu gia đình anh ấy được!
“Bọn mình định đầu tháng sau sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, Thu thấy thế nào?”
“Tùy viện trưởng với Duyên thôi, mình không có ý kiến gì cả”
“Vậy tốt quá” – cô Duyên vồn vã nắm tay Lam Anh – “…con thấy thể nào?”
“Con theo cô” – Lam Anh gượng nói.
“Cô gì mà cô, giờ mà mẹ rồi. Gọi mẹ, Lam Anh nhé” – cô Duyên vuốt mái tóc dài của cô, ân cần nói.
Liếc nhìn sang mẹ, được nhận cái gật đầu, Lam Anh mới nhẹ thốt lên – “Vâng…mẹ!”
Sau cuộc nói chuyện ngắn mà như dài hàng ngàn thế kỉ, Kỳ đưa cô lên phòng. Trong đôi mắt anh có thể nhìn thấu sự không phục của Lam Anh nhưng lại phải cố khiêm nhường đồng ý. Anh biết, đó là đau khổ!
“Em thật sự muốn lấy anh chứ?”
“Sao anh luôn hỏi như vậy? Anh thì ai mà không muốn lấy?”
Nắm lấy cổ tay cô, Kỳ siết thật chặt thân hình nhỏ bé vào lòng. Anh cố gắng vùi sâu vào mái tóc đó, anh thật sự không muốn cuộc đời lại trớ trêu như vậy!
“Ngạt…quá”
“Lam Anh, dù có bất kể chuyện gì xảy ra, xin em hãy tha thứ”
“Anh đang làm gì xấu với em ư?” – Lam Anh nheo mắt nhìn Kỳ
Anh khẽ cười, gõ nhẽ lên trán cô rồi thật nhanh tặng cô một nụ hôn lên trán, âu yếm nói – “Rất nhiều”
Nếu hỏi ai là sự lựa chọn tốt nhất, hẳn ai cũng sẽ chọn Kỳ. Ngoài bề ngoài bóng bẩy, anh ấy còn thật sự rất biết yêu chiều người khác. Sẽ không sao đâu…Lam Anh đã nghĩ như vậy vì bên cạnh cô là Kỳ. Sẽ không sao đâu…rồi sẽ có cảm xúc thôi. Sẽ không sao đâu…rồi Huân sẽ tìm được người phù hợp với anh ấy hơn. Có những thứ tươi đẹp cứ để trong lòng, nuôi dưỡng nó bằng trí nhớ thì nó sẽ mãi tồn tại. Huân sẽ là ánh sang tuyệt đẹp nhất mà cô có dịp được nhìn thấy trong cuộc đời, dù một lần cũng đủ nhớ mãi.
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Việc học dang dở, giờ cô chỉ ở nhà, chán nản xé lịch từng ngày đến đám cưới. Cô cũng chẳng dám kể chuyện này với ai ngoài Hương, vì kể ra họ lại nói cô bị hoang tưởng. Những ngày này, cô trân trọng từng giây từng phút ở bên mẹ và thằng Bin. Cô cùng mẹ đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, cùng thằng Bin chơi lego và mặc nó thỏa sức vẽ bậy lên sách vở của mình. Có những thứ sắp mất đi rồi mới thấy quan trọng và hối hận sao mình không làm sớm hơn. Nhưng trò đời trớ trêu, bản thân con người cũng không có khả năng làm hết mọi chuyện, nên hẳn mất đi rồi sẽ thấy tiếc.
Dọn dẹp căn phòng, số của cô không được ở đây lâu nên được mấy tháng lai phải dọn đi nơi khác. Cho từng thứ từng thứ vào hộp, chợt tay khựng lại trước cốc cà phê Starbucks mấy năm trước cô đem về làm kỉ niệm. Đúng thật… hình ảnh đó không thể phai nhạt, đã cố gắng quên nhưng lại không thể. Cử chỉ ấy, ánh mắt mất kiềm chế ấy, giọng nói trầm ấm mà mê hoặc ấy – “Cô còn để tôi nhắc một lần nữa, cô chết chắc!”…Nhớ quá, đó là lần đầu tiên gặp anh, tuy tình huống có vẻ không ăn nhập nhưng thật sự khó quên.
“Cà phê” – Lam Anh siết chặt thành cốc – “…giờ anh đang như thế nào?”
Những ngày sắp vào hè không khí ngày càng nóng bức, tuy nhiên trong lòng cô lại lạnh lẽo đến mức khó tả. Mở cửa, Lam Anh muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa nỗi lòng.
Cứ đi trong vô định, bản thân cũng không biết nên đi như thế nào, chỉ là muốn đi cho đỡ trống trải. Hàng Bông, quán nướng vỉa hè ngày trước anh đưa đi ăn, lúc nào cũng sầm uất náo nhiệt. Nhìn người người vui vẻ nướng gắp cho nhau ăn, cô lại muốn rơi nước mắt. Cô không phủ nhận, quên anh thật khó, vì…anh bình dị mà chân thực, khó gần mà lại dễ gần. Nếu còn một cơ hội ước điều gì đó, cô ước sẽ trở lại ngày hẹn hò ngày đó…nụ hôn tai nạn và...
Đi về phía trước, khựng lại trước quán cà phê của bà chị ngực cúp C hôm đó anh đưa cô đến, giờ Lam Anh mới có thời gian nhận ra tên của quán cà phê là – “MEIY”. Khẽ chau mày, ý nghĩa của nó là gì? Hay bà chị cúp C ấy chỉ thích chơi thì đặt?
“Lam Anh” – giọng nói hơi cao kéo cô về thực tại – “có phải Lam Anh đó không?”
Theo quán tính ngoái lại nhìn, hẳn là bà chị cúp C, mà còn là mùa hè nên cái vòng một khủng bự ấy càng có cơ hội phơi bày.
“Em chào chị” – cô lễ phép cúi đầu
“Hôm nay rảnh rang vậy sao? Vào đây, nói chuyện với chị chút được không?” – Huyền vồn vã kéo cô vào trong quán, không quên dặn mấy người phục vụ chuẩn bị chỗ cho họ.
Cũng không đành từ chối nên cô ậm ừ đi theo.
Không gian quán vẫn vậy, vẫn ấm áp mà hoa lệ như thế, chỉ khác, lần thứ hai cô vào không có dáng người cao cao phía trước chỉ đường; không có khuôn mặt lạnh nhưng lại khéo léo quan tâm của ai đó.
Huyền pha cho cô một ly nước cam, rồi ngồi xuống đối diện cô, so với lần trước gặp, giờ chị ấy có vẻ dễ gần hơn nhiều.
“Em và Huân có chuyện gì à?”
“Dạ?” – cô bị câu hỏi tức thời làm cho ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh thôi hiểu ra vấn đề liền trả lời – “Trước nay bọn em không có gì cả”
“Vậy sao, chị đã nghĩ hai đứa yêu nhau cơ” – Huyền nhún vai
“Sao chị nghĩ vậy?”
“Hmm…thế nào nhỉ…” – Huyền đưa lên miệng nhấp một ngụm mocha rồi nói – “…chị, Huân, Đăng và một anh bạn nữa giờ đang học bên Pháp tên Huy, là bạn thân với nhau từ thời cấp hai. Huân là người thiệt thòi nhất trong nhóm, vậy nên nó chả bao giờ tùy tiện thể hiện cảm xúc quan tâm hay yêu thương cho bất cứ ai. Vậy mà lần trước nó lại chủ động dẫn em đến chỗ chị, nếu đúng như tính cách thường ngày của nó mà đoán ra thì…nó thật sự rất để tâm đến em”
Buổi tâm sự kéo dài không quá một tiếng, nhưng những lời chị ấy nói cứ văng vẳng bên tai cô. Bước chân nặng nhọc như đeo đá, bờ vai mỏi mệt như ngàn tấn sắt đè nặng, Lam Anh cảm thấy sức lực của mình không còn nữa…
“…Ba Huân là tử tù, khi Huân lên lớp năm cũng là lúc ba nó bị tử hình. Mẹ nó hai năm sau cũng qua đời vì ốm bệnh, Huân sau đó may mắn được một gia đình thương nhân nhận nuôi, hình như là bạn thân của mẹ Huân nên họ coi Huân như con đẻ. Tuy nhiên, nó vẫn sống với bà nội trong ngôi nhà giản dị, vậy mà cách đây không lâu bà nó mất rồi. Nghe nói đúng hôm thi GB, em có biết không, nó hớt hơ hớt hải chạy về mà chị còn lo nó không trụ nổi”
“...Có lẽ trái tim nó đã tổn thương quá nhiều nên tính cách không được tốt. Chị cứ nghĩ hai đứa yêu nhau đang định nói em thông cảm cho nó, nhưng…chắc chị nhầm rồi”
Khụy bệt dưới một góc tường, cô không thể bước nỗi được nữa. Ôm chặt lấy trái tim như bị xé nạt, hơi thở bất ổn hòa cùng nước mắt tuôn rơi…Có phải cô đã mang đến tiếp cho anh ấy những chuỗi ngày đau khổ?! Anh ấy chưa bao giờ nói ra những vết thương mình phải trải qua với cô, luôn luôn là động lực cho cô, luôn luôn là bờ vãi vững chắc cho cô thỏa sức ca thán khóc lóc. Vậy mà, nói là bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động đưa bờ vai cho anh ấy dựa vào, chưa bao giờ tìm hiểu sao anh ấy lại thành ra như vậy?
Cô đã làm cái quái gì đây…?!
“Tối muộn rồi còn ngồi đây làm gì?"
Lam Anh run rẩy đưa đôi mắt ướt lệ hướng về phía giọng nói trầm ấm mà đầy mê hoặc ấy. Không biết bao nhiêu lần cô muốn nói với anh, anh nên cảm tạ vì ông trời đã tặng anh quá nhiều thứ: giọng nói, khuôn mặt, trí tuệ và cả gia thế. Anh ấy chắc hẳn sẽ thật may mắn trong mắt nhiều người…nhưng thật sự, lại hoàn toàn trái ngược.
Anh không có vẻ gì là thay đổi nhiều, từ người vẫn tỏa ra mùi vị khó gần, đôi mắt vẫn lạnh. Anh vẫn mặc bộ đồng phục ở trường, trên vai vẫn đeo chiếc cặp chéo, tay phải còn cầm một túi đồ, thoáng qua có lẽ là cơm hộp. Ánh đèn đường hắt ngược lại bóng dáng cao cao điềm đạm, anh đứng cách cô một quãng khá xa, đủ để nói là an toàn.
“Sao anh…”
“Em đang ngồi trước cửa nhà anh” – anh hất mặt về phía chiếc cửa sắt xếp đã cũ phía bên cạnh tường cô đang dựa.
“Anh…”
“Muộn rồi, đi một mình không an toàn, nên về đi thôi”
Anh nói đè toàn bộ những gì cô định nói ra, trên tay cầm chùm chìa khóa, anh lướt qua cô vô tình. Nhanh tay kéo cửa sắt, mở cửa gỗ, anh không ngoái lại nhìn cô đến một cái mà rất lẹ kéo cửa lại.
Cô ngây dại nhìn những hành động của anh, cứ như anh dặn dò một cô gái đi lạc, vô cảm xúc, vô biểu đạt và lạnh đến mức khiến cả cơ thể cô run lên. Nghía nhìn qua cửa sắt vào bên trong căn nhà, nó cũ, tường xanh đã loang lỗ những mảng sơn bong, trên đó còn có những vệt vữa nứt và màu sơn không còn mới. Sàn gạch với hoa trang trí kiểu cũ, rất dễ thôi nhìn ra căn nhà có lẽ được xây từ khá lâu rồi. Bộ bàn nước phong cách cũ xưa, nhìn từ cửa vào có thể thấy một chiếc giường nhỏ, tuy nhiên gối và chăn được xếp rất gọn gàng. Cô đã nghĩ là giường của anh, nhưng không, anh chỉ lẳng lặng để hộp cơm lên bàn nước rồi đi theo cầu thang gỗ lên căn gác xép nhỏ. Sực nhớ đến những gì Huyền kể, đây có lẽ là nhà mà anh sống cùng với bà nội trước đó…
Thật nực cười, giờ tình cờ cô lại biết đến nhà của anh, trước đó hoàn toàn cô không quan tâm anh sống ở đâu. Vì thường xuyên gặp nhau trong kí túc nên cô mới không quan tâm như vậy. Nghĩ lại thật quá vô tâm! Lấy dũng khí nói những lời tiếp đây, cô biết thật đáng khinh nhưng cô thật sự rất muốn được nghe anh nói chuyện, một chút thôi đủ vỗ về cô rồi.
“Hôm nay sao anh lại về nhà, không ở trường có sao không?” – qua cánh cửa sắt, cô nói vọng vào.
Lúc này anh đang ở trên gác xép, nhưng cũng vẫn nhàn nhạt đáp lời cô – “Năm hai đang thi nên được nghỉ”
“Đồ ăn trên bàn là của anh sao? Muộn rồi, anh nên ăn gì đó đi”
Lặng thinh…
Sau một hồi lâu, cô cứ nghĩ là anh đã chán trả lời với cô, cũng nghĩ thật vô duyên khi người bỏ anh là cô, giờ lại như con động vật không biết liêm sỉ đứng trước cửa nhà anh mà làm phiền.
“Xin lỗi vì làm phiền, em về đây”
Đi được hai bước thì tiếng cửa sắt đằng sau mở ra làm trái tim cô không hiểu nên mừng hay nên làm sao nữa. Xoay người nhìn lại, thì thấy anh trong bộ dạng quần áo ở nhà, với dép xốp đang đứng phía sau cô.
“Để tôi đưa em về”
“Huân, xin lỗi anh rất nhiều”
Anh khẽ cau mày, thở hắt ra đầy mệt mỏi và bực dọc, anh tiến đến nắm lấy cổ tay cô mà tiến về phía trước - “Tôi còn nhiều việc để làm, không có nhiều thời gian”
Lam Anh bị lực bàn tay anh kéo đi, trong tích tắc đầu óc cô như rỗng tuếch. Đã lâu lắm rồi không được gần anh như thế này, lâu rồi không được bàn tay ấy nắm đi như thế này, lâu rồi không được thưởng thức mùi thơm tự nhiên trên người anh như hôm nay. Không phải là mơ chứ?!
Trên đường vắng lặng chỉ có ánh đèn đường làm bạn, giờ cô mới biết từ nhà cô qua nhà anh không quá xa. Vậy mà trước nay không biết, cô cứ nghĩ anh sống trong một căn biệt thư xa hoa tráng lệ nào đó như Kỳ.
Anh đã bỏ tay cô ra, bóng dáng anh đi trước cao lớn, tuy lặng thinh nhưng thật sự cô cảm thấy rất hạnh phúc. Vươn tay cố chạm lấy anh nhưng lại rụt lại, cô sẽ nhớ lấy anh và có lẽ lần cuối cùng được thấy anh một cách tự do như thế này.
“Sắp đến nhà em rồi, em có thể tự về. Cám ơn anh”
Huân đưa mắt về phía con ngõ trước mắt rồi chầm chậm nói – “Đã đưa về đến đây thì để tôi đưa em về tận nhà”
“Sao anh tốt với em như vậy?”
“…”
“Em đã làm điều có lỗi với anh, sao anh còn tốt với em như vậy? Em nghĩ anh phải là người ước em bị làm sao nhất chứ?” – Lam Anh đứng trước anh mà nói
“Có phải em xem quá nhiều phim rồi không?” – Huân cau mày
“Tuần sau em sẽ phải đám cưới với Kỳ rồi, em vất bỏ anh để chạy theo anh ấy mà anh vẫn còn đối với em được như vậy sao?”
“Vậy em muốn tôi đối với em như thế nào?” – Huân tiến đến ép Lam Anh phải lùi bước, cho đến khi lưng cô ấy va vào tường phía sau, anh mới dùng hai tay đặt lên mặt tường, cơ hồ quây chặt cô vào tầm kiểm soát của mình – “…em muốn tôi như thế nào? Ghét em hay lập đàn cầu nguyện em sống không yên?”
“Tuần sau…”
“Thì sao? Vậy em muốn tôi phải nhìn em đám cưới với Kỳ rồi đau khổ sao?”
“Em…”
“Lam Anh, nhớ cho kĩ. Em bỏ tôi chứ tôi chưa bỏ em. Em hết tình cảm nhưng tôi thì chưa. Bởi vậy, tôi không chắc với em là tôi có đủ bản lĩnh để không chiếm đoạt lại em từ tay Kỳ. Thế nên…tránh xa tôi ra một chút!”
Từng câu từng chữ anh nói đều được cô nghe lọt. Dù anh đã đi khá xa rồi mà tim cô không thể ngừng đập bình bịch trong khoang ngực. Kiểu con trai như anh, lần đầu tiên cô gặp. Sao anh có thể quyết đoán như vậy để nói ra những lời như thế? Ôm chặt lấy trái tim vẫn liên hồi đập mạnh, anh luôn làm cô không thể thở được mọi lúc mọi thời điểm như thế này. Kể cả khi anh đối diện hay là trong trí nhớ, anh luôn khiến cô không thể yên ổn.
Thấm thoắt đã đến ngày đám cưới, vì gia đình Kỳ theo đạo thiên chúa nên đám cưới khá được chú trọng. Một đám cưới như trong mơ khi không phải cử hành ngoài hội trường mà là trong nhà thờ. Một đám cưới như trong phim khi không xô bồ người đến ăn đưa phong bì rồi đi về mà là đám cưới của sự lịch lãm, lễ nghi và cao sang. Mọi người ai nấy đều mặc quần áo chỉnh tề, cha sứ đã đứng ở đó từ khá lâu, còn cô vẫn đang trong phòng chờ. Khoác lên mình chiếc áo cưới đắt tiền mà cô Duyên chuẩn bị trước đó, nếu nói về độ tỉ mẩn của nhà thiết kế, quả phải vái người đó làm thầy. Từng đường kim mũi chỉ chắc chắn, chiếc váy có cổ áo may trễ xuống vai, không quá kín đáo nhưng cũng không quá phô trương. Thân váy được đính ngàn hạt kim xa lấp lánh kết hợp cùng vải ren quyến rũ, Lam Anh thật sự quá xinh đẹp khi khoác lên mình chiếc váy đó.
Bố cô hiện giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện sau khi công ty bị như vậy, cũng dễ hiểu vì hàng ngàn nhân công đang đòi kiện cáo vụ lương lậu. Vậy nên, người dắt cô vào lễ đài là mẹ...thật mới lạ phải không?
Mọi người đều đổ dồn vào cô khi cánh cửa lễ đường được mở ra, một là vì người mẹ bên cạnh, thứ nữa là bởi sự xinh đẹp từ phía cô. Đôi mắt đẫm buồn được che dấu sau lớp khăn màu trắng mờ, cô có thể nhìn thấy Kỳ đang chờ đợi mình ở phía trước. Một bước, hai bước nữa thôi cô sẽ là vợ của anh ấy, một người mà cô không yêu.
Bước chậm thêm chút nữa…có được không? Không bước nữa…có được không?
Cô cứ tự hỏi mình như vậy, nhưng sự thật thì không thể dừng lại.
“Lam Anh, con có thể bước nữa không?”
“Mẹ…”
“Mẹ không muốn thấy con phải gượng ép để đến bên cậu ấy. Lam Anh, chồng con phải là người con thật sự yêu thương”
“Nhưng nếu không có viện trưởng, bố cũng không thể trở về”
“Đây là lỗi của ông ấy, không phải lỗi của con. Con không phải đứng ra gánh vác như vậy”
“Mẹ…”
Đang định nói thì cổ họng bị nghẹn cứng khi nhìn về hướng đó. Anh đang nhìn cô, phải nói là…nhìn chằm chằm. Sao anh lại đến dự? Sao anh lại có mặt ngày hôm nay? Sống mũi cay cay, đôi mắt đã nhanh chóng nhòe đi vì nước mắt, nếu có thể, cô muốn rẽ về hướng đó, muốn rằng người đợi mình là anh…Xin anh đừng nhìn như vậy được không? Xin anh để trái tim cô yên ổn được không?
Cô hiểu rõ trái tim mình, sẽ ra sao khi bên cạnh Kỳ mà trong cô vẫn nhớ đến người đó da diết. Thật quá có lỗi phải không?
Cô hiểu rõ mình nhất…hiểu rõ người cô muốn tiến xa hơn nữa là ai nhất.
Cô hiểu!
Bước chân dừng lại giữa lối đi. Mẹ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên mà lập tức dừng lại theo cô. Giọng Lam Anh nói run rẩy – “Mẹ, con xin lỗi”
“Không sao, mẹ con ta ở bên nhau, dù có khó khăn thế nào, cũng chịu được. Phải không?”
“Mẹ…cám ơn mẹ”
Mở bỏ khăn che, Lam Anh xuất hiện dịu dàng mà xinh đẹp. Cô hướng đến Kỳ ở phía trước, cô có thể thấy được mặt anh ấy đang tái đi nhưng phải cố giữ trấn tĩnh. Cô cũng có thể nhìn thấy mọi người ngạc nhiên như thế nào, viện trưởng và cô Duyên nhất loạt đứng dậy hướng ánh mắt như dao đến phía cô. Nhưng…
“Anh Kỳ, cô Duyên, viện trưởng, con xin lỗi. Con không thể tiếp tục tiến đến nữa. Con không muốn nhìn anh ấy đau khổ khi con không thể yêu anh ấy. Anh Kỳ, em rất cám ơn vì anh luôn giúp em, cũng xin lỗi vì những quyết định bồng bột của bản thân. Xin anh tha thứ cho em”
Tất cả hội trường đều ồ lên nhất loạt, sau đó lại hướng mắt đến viện trưởng đang đứng tròng. Hầu như những người đến dự hôm nay đều là quan chức cấp cao, những người bận trăm công nghìn việc. Họ đã bỏ chút thời gian quý báu đến đây nhưng lại được chứng kiến phim ảnh không đáng mong chờ thế này, không ít người thở dài chán nản nhanh chóng quay người bước ra khỏi lễ đường.
Viện trưởng giận tím mặt thì chỉ nói – “Đừng mong chờ sự giúp đỡ gì từ ta” - rồi nhanh chóng rời khỏi. Cô Duyên cũng chỉ biết bày tỏ thái độ không đồng tình rồi chạy theo viện trưởng.
Ở bên nào đó, ông Nam đến bên Huân nói – “Thật không ngờ là có thể mạnh dạn hủy hôn như thế. Cô gái đó quả không biết những khó khăn phải trải qua sau đó như thế nào. Quả là tầm nhìn hạn hẹp” – lắc đầu nguầy nguậy, ông Nam bước đi theo những lời bàn tán xì xào cũng nhưng quan chức khác.
Còn anh vẫn đứng đó, vẫn nhìn cô như vậy không rời. Không biết nên gọi cô là ngốc nghếch hay trì độn đến mức tự gây khó dễ cho bản thân như thế. Nhưng ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim, anh lại cảm thấy vui. Ít nhất, dù có bị coi là ích kỉ, xin hãy cho anh hạnh phúc một chút. Nói thật, lúc thấy cô bước vào lễ đường, anh đã muốn nhao đến mà cướp lấy cô như thế nào. Bên trong dậy sóng mà bề ngoài phải cố tỏ ra không có gì, quả thực rất khó chịu. Nhưng giờ…có lẽ không còn phải lo nữa…
Ở bên cô, Kỳ nhẹ nhàng bước xuống đối diện trước mặt Lam Anh. Anh ấy mỉm cười, dùng bàn tay ấm áp xoa lấy gò má hồng, dịu giọng nói – “Nếu em thật sự muốn vậy, anh cũng không thể ép em. Thời gian về sau có lẽ rất khó khăn, có gì cứ nói, anh sẽ giúp em nếu anh có thể”
“Anh Kỳ…”
“Anh cứ tưởng rằng chỉ vài phút nữa thôi, anh có thể gọi em là…vợ à” – Kỳ cười khổ - “Nhưng có lẽ cơ hội đó không được nữa rồi đúng không…em gái? Lam Anh, có phút nào sau đó em cảm thấy hối hận khi không bước thêm ba bước nữa không?”
“Lam, em nghĩ là anh sẽ nói như vậy đúng không?” – đôi mắt Kỳ xoáy sâu vô tận vào khuôn mặt đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của cô – “Anh sẽ nói như vậy nếu khi em chưa đồng ý bước trên con đường tiến đến lễ đường. Nhưng em đã bước chân vào đây rồi, em không thể rút lui”
“Kỳ…cô” – bà Thu cũng bất ngờ không kém trước sự thay đổi của Kỳ
“Lam, em còn nhỏ nên không thể hiểu được rằng, nếu ngày hôm nay em không bước tiếp, em sẽ gian khổ như thế nào? Em đừng nghĩ những chuyện thương trường chỉ có trên phim ảnh, Việt Nam, không tầm thường là giải quyết nói chuyện như em nghĩ đâu”
Cô nghe không thông, có phải cô quá chủ quan gì đó không? Kỳ kiên định đến mức sắt đá khiến cô chỉ biết đứng tròng. Huân ở phía xa đã khẽ nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt cô biến sắc, lại liền sau đó thấy Kỳ lên tiếng, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
“Xin các vị hãy dừng bước”
Sau câu nói đó, nhất loạt ai đang bước đi đều dừng lại, kể cả viện trưởng và cô Duyên cũng ngạc nhiên không kém. Hầu hết đều tò mò chuyện gì đang xảy ra, số còn lại là muốn xem kịch vui nên miễn cưỡng ở lại.
“Cô dâu của cháu mới 19 tuổi, còn nhỏ nên tâm tính còn có chút xáo trộn. Việc cử hành hôn lễ là do bên nhà cháu quyết định sớm, lại không theo nghi lễ truyền thống của người Việt nên nhất thời làm cô ấy hoang mang. Để các vị nghe những lời như vậy thật thất lễ, nhưng mong các vị hãy bỏ qua cho cô ấy” – dứt lời, Kỳ nắm chặt bàn tay giờ lạnh tái của Lam Anh mà trìu mến nói – “…phải không em?”
Lam Anh run rẩy nhìn sự việc diễn biến quá nhanh mà cô hầu như không thể nắm bặt, ở phía xa, cô có thể thấy anh ấy cũng đang nhìn cô đầy khó hiểu. Bản thân anh trước đó đã có nghi ngờ, nay lại càng nghi ngờ gấp bội. Đó chính là lí do tại sao anh phải kìm nén ý định điên cuồng đến nắm giữ lấy cô ấy lại bên mình, anh muốn biết uẩn khúc đằng sau sự việc này là gì?!
“Lam, cô Thu; chắc hẳn mọi người đều muốn biết ông Lâm giờ đang như thế nào..phải không ạ?” – một mặt Kỳ vẫn nở nụ cười trìu mến, nhưng khi nói với mẹ con cô lại gần như mang ý đe dọa.
Không giống anh ấy chút nào!
Lam Anh ngờ vực con người đối diện mình, nhưng nhìn ánh mắt viện trưởng chăm chăm xem kết quả, lại suy nghĩ những lời Kỳ nói, có ngu ngốc mấy cũng biết động vào viện trưởng thì nên đào mồ tự chôn là cách nhanh nhất.
Nuốt nước mắt vào trong, cô gật đầu trong vô vọng và tiếc nuối. Tất cả mọi người đều ồn ã quay về chỗ của mình, mong sao đám cưới “trẻ con” này kết thúc nhanh chóng. Kỳ dẫn cô trên bước đường còn lại và mẹ chỉ biết đứng khóc nhìn cô. Lúc tiến đến cha sứ, Kỳ còn nói:
“Xin lỗi, nhưng em đã nói cưới anh là cách anh có thể giúp em. Anh đã nhận lời thì không thể rút lại được. Anh biết em không tự nguyện, nhưng hãy nghĩ đến gia đình và em trai em, nó còn quá nhỏ. Phải không?”
Cô không nói gì, lặng lẽ gật đầu. Lễ cưới diễn ra với lời thề của anh và cô, sẽ ở bên nhau đầu bạc răng long, cùng nhau chia sẻ niềm vui, cùng nhau vượt qua nỗi buồn. Sau khi trao nhẫn là nụ hôn phớt nhẹ đúng nghi lễ, tuy vậy vô cảm xúc, vô lãng mạn.
Mọi người đã về hết, cô cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Từ lúc quyết định bước tiếp, cô hẳn không dám đối diện với anh. Lam Anh cảm giác mình là trò hề, đá qua đá lại cuối cùng vẫn là như vậy. Điện thoại trong túi réo vang, cô mệt mỏi đưa lên nghe:
“Chè Lam, tao đang đến đây, mày còn ở lễ đường không?”
“Còn, đến đây đi”
Thật sự lúc này cô rất cần người tâm sự, một mình trong không gian tĩnh mịch mà cô đơn, cô không biết mình đi đúng hay sai. Chỉ biết rằng có lẽ đám cưới này mang đến khá nhiều lợi ích cho gia đình vì ngay sau đó mẹ nói đã biết giờ bố như thế nào, ở đâu, viện trưởng đã đồng ý lo vụ kiện tụng của nhân viên, bố có thể trở về, ba la ba la…
Gục mặt vào hai lòng bàn tay trống rỗng, nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn. Cuộc sống, hoài bão, tình yêu đều sụp đổ…có phải kiếp trước cô làm quá nhiều điều xấu xa không?!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Lễ cưới của cô ngay ngày hôm sau đã là nhãn bìa của báo mạng và là tip hot của báo giấy, chắc chắn đã cắt bớt vài phần ngắt quãng, chỉ thể hiện một đám cưới tưng bừng với cô dâu chú rể đẹp đôi. Cầm tờ báo trên tay, đôi mày đẹp của anh không hẹn liền dính vào nhau. Cốc trà đưa lên nửa chừng cũng bỏ lửng, trong anh sao thấy đau đớn quá.
“Sao, anh vẫn còn tham luyến cô gái đó à? Nghe nói cô ta đá anh còn tệ bạc hơn quả banh” – Nam Mi kiều diễm ngồi đối diện, chân chữ ngũ, cô ta cầm ly trà nóng lên nhấp một ngụm nhỏ - “Cũng phải thôi, cô ta giờ có người chồng vạn người mong thế rồi, chẳng con nhớ đến anh nữa đâu”
“Về đi” – Huân giận dữ quẳng mạnh từ báo lên bàn, tay đặt cốc dùng lực làm tiếng va chạm càng lớn. Anh quay người bước khỏi bàn trà buổi sáng vẫn còn đang nghi ngút khói.
“Nhà này…”
“Nhà này là tôi mua, không dính dáng gì đến chủ tịch. Bởi vậy, tôi có quyền đuổi cô về” – anh không nể nang liền ngay lập tức thẳng giọng với Nam Mi.
“Huân, anh nghe cho rõ đây. Anh từ đầu chí cuối là vị hôn phu của tôi. Hãy nhớ những gì cha tôi đã ban cho anh. Hơn thế nữa, anh nên nhìn bài học này mà xem, đơn giản con gái ai cũng ham vinh hoa cả thôi!”
Tiếng đóng cửa lớn làm cả tầng mười của khu căn hộ cao cấp vang vang. Siết chặt tay, anh đấm thật mạnh vào bức tường đối diện. Nếu anh biết chuyện gì xảy ra đằng sau tất cả, anh thề sẽ bóc trần. Chắc chắn không đơn giản chỉ là nhà bố mẹ cô ấy có chuyện nên phải nhờ cậy gia đình nhà Kỳ. Chủ tịch Nam chơi khá thân với viện trưởng, anh biết ông ấy không vô lý đến nỗi bắt một đứa trẻ 19 tuổi phải cưới con mình như thế. Vậy, vấn đề ở đây là như thế nào?!
Nhưng…
Ý định mới nhen nhóm được chút đỉnh, thì ngày sau hôm đó, chủ tịch Nam mang đến cho anh một tấm vé máy bay.
“Huân, tài năng của con đến lúc phải được mài dũa tỉ mỉ rồi, không thể để nó mãi là viên kim cương thô như thế mãi”
“Chủ tịch, có phải quá sớm không?”
“Con đi học bên đó, lúc quay về, ta nhất định giao chi nhánh Pinko 1 cho con”
“Con cần suy nghĩ, còn một năm ở Emerald nên con nghĩ không cần vội”
“Được, ta cho con ba ngày để suy nghĩ, sau đó đến gặp ta”
Nếu hỏi cuộc sống sau khi lấy chồng của cô như thế nào? Thì…ngày ngày cô ở bên mẹ chồng nấu ăn. Cô Duyên cưng chiều cô như con gái, đưa cô đi mua sắm, làm nail, đi chợ, bài trí, tất cả đều hỏi qua ý kiến của cô trước. Tuy nhiên, chồng ư? Có lẽ anh ấy quá bận nên một tuần, cô gặp anh được một lần. Trong ngôi biệt thư xa hoa cách xa trung tâm thành phố đó, cô dường như nhỏ bé hơn bao giờ hết. Cô đã nghĩ rằng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đã nghĩ, cô sẽ cố gắng mở lòng với anh ấy. Tuy nhiên, căn phòng rộng thênh thang với chiếc giường rộng lớn chỉ có mình cô ngủ, Kỳ có về cũng làm việc ở phòng khác và ngủ lại đó luôn. Con Hương hay hỏi cô có những màn lãng mạn như trên tiểu thuyết không, cô chỉ nói, cô giống góa phụ hơn là tân nương!
Có điều đổi lại, nhà của cô vẫn được giữ, mẹ rất giận bố nhưng rồi cũng tha thứ vì trong lúc bố không có ở đây, ông ấy cũng đã cố gắng giải quyết phần nào đó rắc rối. Thằng Bin trẻ con thấy nhà lại có bố có mẹ thì vui lắm, bi ba bi bô suốt ngày.
Có lẽ, như vậy là quá đủ!
Cuộc sống tẻ nhạt cứ thể trải qua cho đến một ngày, điện thoại cô reo lên, là…Huân
Sau vài hồi chuông cùng với sự thất thần, cô mới vội vã nhận máy, giọng điệu run run, cô đáp:
“Alo”
“Em rảnh không? Gặp tôi một chút”
“Anh muốn nói gì, có thể trao đổi qua điện thoại luôn”
“Không phải lo ngại chồng của em, anh biết anh ta đang đi công tác cùng viện trưởng rồi”
Không nghĩ anh lại biết cách đáp trả nhanh như vậy, đúng là cô không chỉ rảnh bình thường mà là rất rất rảnh. Nhận lời, cô không nghĩ đã lâu như thế cô vẫn còn cảm giác hồi hộp như vậy.
Chạy vội đến bên tủ quần áo, cô chọn bộ váy màu trắng liền thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng thêm chút nước hoa, cô vội vàng đến điểm hẹn. Anh đợi cô ở một góc quán cà phê, có lẽ anh đợi cô khá lâu nên còn có thời gian đọc đến trang ba trang tư của tờ báo mới. Theo cảm nhận, nghía nhìn lên trên, bắt gặp hình dáng nhỏ bé trong bộ váy trắng, tim anh khẽ trật một nhịp. Cũng phải mất vài giây cứ nhìn cô như vậy, anh mới hoàn hồn lấy lại được tinh thần.
Huân đặt tờ báo xuống và hướng cô đến chiếc ghế đối diện, Lam Anh làm theo nhưng cô không như anh, không thể giữ được bình tĩnh. Có lẽ tình cảm cho anh vẫn còn đó, nên kể cả khi không gặp vẫn tim đập loạn nhịp, tuy vậy cô vẫn phải cố kiềm chế mình, bằng chứng là gấu váy giờ đã nhăn nhúm do bàn tay bấu chặt. Anh đặt trước mặt cô một ly mocha, rồi bắt đầu vào chuyện...
“Em sống như thế nào?”
“Tốt” – cô cố chưng ra bộ mặt lạnh lùng
“Kỳ hay đi công tác như vậy, ở nhà ổn chứ?”
“Rất ổn” – cô bắt đầu hết kiên nhẫn – “Huân, nếu chỉ gọi tôi ra đây để hỏi những chuyện như tôi sống thế nào, tôi khỏe không thì không cần đâu. Tôi rất khỏe, sống rất tốt. Tôi đã là người có chồng nên anh đừng gọi tôi ra đơn lẻ như thế này”
“Thái độ rất quả quyết” – anh nhấp một ngụm cà phê nói – “Chắc em không thích mấy cái dạo đầu kiểu như thế, tôi cũng không thích nhưng Đăng nói con gái lâu ngày gặp sẽ thích được hỏi han như vậy" - anh ngưng một nhịp - "Gọi em hôm nay, tôi chỉ muốn gặp em một chút, nhìn em một chút, nghe giọng của em một chút. Vậy là được rồi! Tôi thấy vui vì em có thể phản kháng mạnh như vậy, giữ gìn”
Anh nói rất nhanh rồi rời đi. Không phải đơn giản chỉ là muốn gặp cô mà tốn thời gian vậy chứ? Anh đi khá lâu rồi, nhưng cô vẫn ngồi đó. Cốc mocha đầy nguyên cô chưa đụng đến, cô đã làm cái gì vậy? Lam Anh rất muốn nói anh có khỏe không, việc học tập của anh dạo này thế nào? Có thể … nhớ anh được không? Vậy mà những gì thốt ra lại đầy cay nghiệt và độc địa như vậy! Khỏe gì chứ, ổn gì chứ, không hề! Bù lại là trái tim tim tổn thương với vết nứt càng ngày càng sâu càng rộng….
Mệt mỏi quá!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
“Chủ tịch, thời gian đi gọt dũa là bao nhiêu lâu?” – một thân âu phục, Huân nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của chủ tịch tập đoàn quyền lực Pinko.
“Năm năm, sau năm năm nếu con thể hiện tốt, Pinko 1 là của con”
“Được, sau năm năm xin chủ tịch không nuốt lời”
Kỳ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đang đan chặt vào nhau của Lam Anh, đôi mắt anh cũng nhíu lại theo từng vết hằn nơi đuôi mắt của cô. Nhấn chân ga cho chiếc xe lao đi trong đêm tối, một tay cầm bánh lái, tay còn lại của anh vẫn trung thành nắm chặt lấy như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho cô.
Bánh lăn vừa dừng lại cũng là lúc Lam Anh vội vã mở cửa xe chạy ào vào trong.
“Mẹ!” – cô gọi lớn.
Lam Anh đứng tròng nhìn cảnh nhà tan hoàng như vừa trải qua một cuộc hỗn chiến. Ảnh của gia đình bị dỡ xuống, giấy báo lộn xộn vương vãi khắp ngóc ngách, tivi lớn giờ không thấy đâu, bàn ghế cũng xộc xệch phân nửa, cốc chén vỡ tan còn vương mảnh sành trên nền gỗ lạnh.
“Mẹ ơi, mẹ ơi” – Lam Anh vội chạy lên gác để tìm bà Thu, cô không còn giữ được bình tĩnh nữa.
“Mẹ…”
Lam Anh khựng lại trước cửa phòng của bố mẹ, cảnh tượng trước mắt khiến nước mắt trực ứa cũng đã tuôn rơi. Mẹ đang ngồi bên giường, vừa khóc vừa xoa lưng cho thằng Bin ngủ. Bà Thu dùng tay bịt chặt những tiếng khóc nấc liên hồi, người hơi chút lại rung lên một hồi. Thằng Bin chả biết gì nên cứ thế là ngủ say, nó còn rất ngây thơ mút tay theo thói quen. Cô không thể tưởng tượng, mới ngày nào gia đình còn sung túc, mẹ của cô vẫn là bà la sát chính hiệu, vậy mà giờ đây suy sụp héo khô đến nỗi không thể nhận ra mẹ của ngày nào.
Chậm rãi bước đến phía sau bà Thu, vòng tay ôm chặt lấy bả vai đang run lên liên tục, Lam Anh cũng khóc nấc lên.
“Mẹ, sao lại thành ra thế này?”
Hít sâu giữ chặt cảm xúc, bà Thu cố điều chỉnh giọng nói của mình:
“Bố con giờ ở đâu mẹ cũng không biết, mấy ngày nay mẹ cũng không thể liên lạc với ông ấy! Vậy giờ làm sao đây hả con?”
“Mẹ, đừng…khóc nữa”
Lam Anh vội vã lấy tay áo lau những hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt giờ gầy hốc hác, hõm mắt sâu cùng quầng thâm hiện rõ chứng tỏ lâu lắm mẹ không có giấc ngủ ngon.
Hai mẹ con cô ôm nhau khóc, cứ khóc như vậy mà tiến thoái lưỡng nan không thể làm gì.
/>
Những cơn gió lạnh buổi đêm cơ hồ làm khô nước mắt trên khuôn mặt thất thần của Lam Anh, giờ đây trong cô hỗn độn không biết phải làm sao mới phù hợp. Ai có thể cứu gia đình cô lúc này, ai có thể giúp gia đình cô hồi phục về nguyên trạng? Lam Anh đưa mắt ra xa nhìn ánh sáng màu đỏ nhấp nháy trên đỉnh nhà cao ốc, hy vọng chẳng nhẽ chỉ còn có thể dựa vào đó….
“Anh đóng mui xe vào nhé!” – Kỳ không thấy cô phản ứng gì, thỉnh thoảng chỉ co lại khi có những đợt gió lạnh ập đến thì hỏi han.
“Anh Kỳ…”
“…”
“Chúng ta kết hôn đi!”
Đôi mắt Kỳ mở rộng ngay sau khi nghe từ miệng Lam Anh thốt ra câu đó. Anh ngạc nhiên đến nỗi bàn tay chỉnh mui xe cũng chưa chạm được đến nút ấn liền bị đông cứng giữa chừng.
“Em…”
“Chúng ta kết hôn anh nhé”
Lam Anh quay sang đối mặt với Kỳ, đôi mắt ngấn nước trước đó giờ đây khô khan vô cảm xúc. Tuy đôi môi vẽ lên nụ cười nhẹ nhưng trong lòng đã đau như có dao sắc nhọn đâm phải. Cô còn có thể làm gì khác? Ai cũng biết ngoài làm viện trưởng của Emerald, bố Kỳ còn là tay trùm trong ngành tài chính. Nếu có có bố anh ấy hậu thuẫn, hẳn mọi chuyện sẽ quay trở lại vị trí ban đầu. Mẹ sẽ không còn đau khổ, bố không phải trốn tránh, thằng Bin lại được đùm bọc trong một gia đình có thể nói là ổn định.
Nhiều hạnh phúc như vậy, hy sinh chỉ một của chính mình cũng là chuyện tốt phải không?
“Vì gia đình nên em phải làm vậy?” - Kỳ khẽ thở dài, anh đan hai tay vào nhau, dựa lưng vào ghế hướng đôi mắt ra phía con đường vắng tanh trước mặt – “Em thật sự có thể sao?”
“Em làm được, nên… xin anh…. hãy kết hôn với em” – Lam Anh dùng chút sức lực còn lại khẩn thiết xin Kỳ.
Nhìn bộ dạng kiệt quệ đến mức đáng thương của cô, trong lòng anh khẽ gợn lên một chút thương cảm. Dùng ngón tay ấm áp quẹt nhẹ nước mắt lăn trên gò má, Kỳ nói:
“Xin lỗi vì không giúp được gì cho em!”
Lam Anh nhoẻn miệng cười, nhẹ đẩy tay anh ra, cô cố lấy tinh thần đối diện với anh – “Nếu anh kết hôn với em, là giúp em rồi”
“Vậy còn…Huân?”
Huân?! Lam Anh khựng người khi Kỳ nhắc đến anh ấy. Đúng, còn anh ấy nữa, phải làm sao? Làm sao để đối diện với anh ấy, làm sao để nói với anh ấy đây?
Dường như ký ức theo gió ùa về đồng loạt trong trái tim Lam Anh! Cái ôm đó, giọng nói đó, nụ hôn đó…tất cả chỉ mới khởi đầu thôi tại sao lại kết thúc chóng vánh đến vậy? Người ta thường nói bắt đầu nhanh kết thúc cũng không chậm…chẳng nhẽ là như vậy? Chẳng nhẽ phải giống người ta tìm hiểu ba năm, yêu sáu năm mới gọi là bắt đầu muộn?! Chẳng nhẽ…
Lam Anh đặt tay lên trái tim đau buốt, đôi chân không đứng vững nổi liền để thân hình khuỵu xuống ngay trước cổng ký túc. Cô khóc, khóc rất lớn, gào khóc như muốn cho ra hết những đau khổ cô đang phải chịu.
“Huân ơi….em phải làm sao đây?”
-----------------------------------------------
Đăng và anh đã uống say đến nỗi con người kiệm nụ cười như anh giờ đây cũng nhoẻn miệng liên tục với cốc rượu màu nâu sáng trước mặt.
“Anh là Trần Huân đúng không?”
Giọng nói lạ từ đâu đậu vào vành tai anh khiến thú vui ngắm nghía rượu bị dập tắt. Lờ đờ mang khuôn mặt đã ửng hồng vì hơi men, anh cố nhíu mày để tránh những ảo giác làm người trước mắt bị phân ra ba bốn hình ảnh không rõ đâu là thật.
“Có vẻ anh uống nhiều quá rồi” – cô gái với bộ đầm bó sát rất chủ động mà tiến đến bên anh đỡ lấy thân hình chuẩn bị đổ rạp.
Anh thấy cô ta dựa vào mình thì vội khoát tay tránh khỏi, nhếch mép cười, anh lại quay lại với cốc rượu ánh ánh trước mặt.
“Em có thể bầu bạn với anh, người con trai được vạn người mong muốn”
“Khoa trương”
“Anh không biết sao?” – cô gái đó tỏ vẻ ngạc nhiên lắm – “Anh vừa mới bước vào là tất cả những cô gái ở đây đều phải đứng dậy, thử hỏi không là vạn người mong muốn là gì?”
“…”
“Em có nghe qua về tiểu sử của anh, khá khiến có cảm giác muốn độc chiếm”
Nhíu mày khi nghe lời thổ lộ không chút giấu giếm của ả bên cạnh, anh quay sang nhìn lại lần nữa xem cô ta là ai mà lại có thể mạnh miệng như vậy.
“Đừng cố nhìn nữa, mắt anh khiến người ta muốn ngộp thở. Em chả phải trong số những người con gái anh quen đâu, chỉ là một người ở tầng lớp dưới muốn được đổi đời thôi”
“Rất mạnh dạn”
“Em tên Dương, đây là số điện thoại của em, khi nào anh muốn vui vẻ hãy gọi em. Đối với anh, em sẽ không quản thời gian đâu” – nói rồi cô ta đặt trước mặt anh một tấm card có ghi rõ số điện thoại.
Nhìn dáng cô ta rời khỏi cộng nghe mấy lời cô ấy nói làm anh tỉnh cả rượu, hiếm thay có loại mạnh dạn như cô ta. Giơ tấm thẻ dưới ánh đèn, anh đọc qua rồi tiện tay đút vào túi áo vest.
Chợt tay chạm vào điện thoại làm anh sực tỉnh vì cả tối anh không liên lạc gì với Lam Anh, không biết cô ấy có lo lắng gì không? Vội vã bật màn hình lên, anh liền nhận ra đã để lỡ tổng cộng là ba cuộc gọi nhỡ đến từ cô. Một cuộc vào lúc mười giờ, còn hai cuộc là mới cách đây chưa lâu. Đang định nhấn gọi, nhưng nhìn đồng hồ đã điểm ba rưỡi sáng, tay anh liền dừng lại.
Khẽ thở dài vì tâm trạng cùng bộ dạng bê tha của mình, Huân đặt tiền lên bàn rồi với lấy chiếc ca-vat bên cạnh xoay người rời khỏi. Trước khi ra ngoài không quên mang theo anh bạn thân giờ đã ngủ vùi ngủ gục trên ghế dài gần đó.
-------------------------------------------------------
Vì nghĩ đến cả tối qua đã để cô phải lo lắng khi không liên lạc được cho anh nên từ sáng sớm anh đã đứng đợi Lam Anh ở ngoài cổng ký túc với một phần ăn sáng trên tay.
“Lam Anh” – thấy cô đi qua mà không để ý thấy mình, Huân liền gọi giật lại.
Không phải là không để ý mà là Lam Anh cố ý để không phải nhìn thấy anh. Cả đêm qua nghĩ hàng trăm cách, cuối cùng cô cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài phũ phàng với anh. Tất cả chỉ mới bắt đầu, mong anh sẽ không đau lòng, kết thúc ở đây có lẽ tốt nhất.
Chậm rãi xoay mình về hướng anh, nụ cười trên môi anh làm khóe mắt cô cay cay…Xin anh, xin anh đừng đau lòng vì em, xin anh!
Cô bước đến gần anh, gượng gạo nở nụ cười, Lam Anh hỏi qua loa: “Sao anh lại ở đây?”
“Mang quà ăn sáng cho em, với cả…”
“Anh rảnh không? Chúng ta nói chuyện một chút”
Nụ cười trên môi trước đó liền bay biến ngay khi cảm nhận được thái độ khác thường từ phía Lam Anh. Đôi mắt anh khẽ đanh lại nhìn bóng dáng cô ấy đi trước mà không khỏi nghi hoặc!
Dừng ở phía sau nhà truyền thống nơi có ít sinh viên qua lại, Lam Anh mở lời trước…
“Anh Huân, xin hãy tránh xa em ra”
Mái tóc bay bay trong gió lạnh, đôi mắt khẽ nheo lại sau khi nghe tuyên bố lạ lùng của Lam Anh. Huân không phản ứng thái quá, anh chỉ ôn tồn hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra với em?”
“Em xin anh hãy tránh xa em ra. Xin lỗi đã để anh hiểu nhầm tình cảm. Em không hề thích anh, em chỉ cố tình tiếp cận anh thôi. Trừ lần đầu tiên là vô tình đổ cà phê lên anh, tất cả lần sau đều là em cố tính lôi kéo sự chú ý từ anh. Em biết anh nhiều người mê mẩn nên mới cố ý để anh thích em, còn sự thật là em không hề có chút xúc cảm nào với anh cả. Giờ em không muốn có anh ở bên cạnh nữa, nên xin anh đừng đến tìm gặp em.”
Cố dặn lòng không được khóc khi thốt ra những lời nói vô tình với anh như vậy, Lam Anh phải cố lắm mới đóng kịch được như thế. Dũng khí dùng hết cũng đến lúc cô không thể đối diện được thêm, quay người bước đi…cô thật sự rất muốn trốn chạy.
Nhíu đôi mày đẹp, Huân vươn tay giữ chặt lấy khuỷu tay của cô khi Lam Anh đang định chạy trốn.
“Đừng nói những lời không thật lòng như vậy!”
“Đừng tự tin như vậy” – Lam Anh cắn chặt lấy môi dưới – “Đừng cho anh là trung tâm của vũ trụ”
“Có biết là nghe em nói khó tin như thế nào không?” – Huân quay Lam Anh lại phía mình mà nói.
“Đối với anh là như vậy thôi!”
Lam Anh ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh buốt, giằng tay ra khỏi anh,cô nhất quyết bước đi.
Nhìn lòng bàn tay trống trải, Huân không thể tin từ miệng Lam Anh có thể thốt ra được những lời như thế! Anh tuy không tin, nhưng nếu đó là sự thât thì phải nói, cô ấy đã quá thành công khi đâm anh một nhát thật đau như vậy!
Gượng gạo nhìn thời gian trôi qua, gượng gạo nhớ lại từng kỉ niệm cô và anh có với nhau, Lam Anh chỉ biết khóc. Nép mình trong góc tường của phòng truyền thống, Lam Anh nấc lên từng hồi. Thà anh chạy theo mắng chửi dằng xé, có lẽ còn khiến cô thoải mái hơn bây giờ. Cô biết, anh sẽ không bao giờ tự cho bản thân cơ hội níu kéo bất kể một cái gì, anh trước nay luôn tôn trọng tất cả quyết định của cô, chưa một lần phản bác. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh không yêu cô, nhưng thật sự cô có thể hiểu được lòng anh chắc chắn đang đau đớn và quặn thắt như thế nào. Hôm nay được nhìn thấy nụ cười hiếm có đó của anh, cô mới hiểu rằng: cô sẽ cả đời hối hận vì đã buông tay anh. Nhiều lúc cười nhạt nghĩ về tình cảnh của mình, chuyện tình như một kịch bản viết sẵn những lại không thể kết thúc đẹp như dự định. Đúng là phim ảnh và đời thật luôn khác nhau, đúng là tiểu thuyết và thực tại luôn là khoảng cách quá lớn…
Góc phòng truyền thống nhỏ bé dường như không thể bì kịp với sự cô đớn trống trải của Huân giữa đất trời. Anh vẫn đứng đó, chưa rời đi. Tay anh vẫn nắm chắc đồ ăn sáng giờ đã nguội ngắt mà có lẽ sẽ chẳng có cơ hội cho cô ấy thưởng thức. Trước nay anh luôn lí chí, nhưng tại con người ngốc nghếch Lam Anh đó, giờ bản thân anh còn không hiểu anh thành ra cái gì. Tại sao mới hôm quá đó thôi còn vui vẻ, hôm nay ngay lập tức có thể chia tay? Hay tại anh không gọi cho cô ấy nên cô ấy tức giận? Có được là lí do đó không? Nếu như vậy anh thề có thể quỳ rạp trước nhà cô ấy qua đêm để xin lỗi…
Siết chặt bàn tay trống không và mang trái tim tổn thương không được băng bó, Huân quay người bước đi và cùng tiện tay cho đồ ăn sáng anh mua cho cô và anh vào thùng rác bên đường.
Nếu cô ấy muốn kết thúc…anh hứa sẽ không níu kéo!
Cũng đã quá ba ngày kể từ khi buông tay, Lam Anh dường như không hề biết chút nào tin tức về Huân. Ở trường cũng như thư viện, anh dường như đã bốc hơi hoàn toàn. Ngay cả khi có buổi gặp mặt sinh viên, cô cũng không có hội thấy anh nữa vì anh giờ đã không còn là GB như ngày trước, nên chắc hẳn GB tài chính không phải là anh! Nghe chuyện của cô, Hương vừa đánh vừa mắng lại vừa khóc vì thương cô. Nó la hét sao cô bệnh hoạn thế, kiểu gì cũng có cách giải quyết sao phải vội đồng ý kết hôn. Lúc đó chả biết làm sao ngoài ngồi khóc, cô biết rằng nếu kết hôn thì cô sẽ phải rời học viện vì Kỳ đã đi thực tập ở Hà Nội tháng trước, tất lẽ cô cũng không thể tiếp tục học ở đây nữa.
Như vậy...có lẽ thật sự giữa cô và anh, đây là kết thúc!
Hôm nay bố mẹ Kỳ đến nhà cô bàn chuyện đám cưới cũng như đưa ra những gì họ sẽ giúp cho gia đình cô…
Ngồi trước bàn trang điểm, từ khóe mắt khẽ rơi một giọt nước mắt, Lam Anh thở dài vô định. Cô đã thật sự rất mệt mỏi, ngày trước sẵn sàng sẽ có một bàn tay không cần cô phải mở miệng cũng tự đưa ra đỡ lấy cô. Ngày trước nếu muốn khóc sẽ sẵn sang có một bờ vai vững chắc đưa ra đón lấy cô vào lòng. Nhưng cô đã tự bỏ rơi anh, cô phải chịu trách nhiệm, không có quyền đòi hỏi gì thêm ngoài sự biến mất của anh trong cuộc đời cô.
“Lam, con xong chưa?” – mẹ mang khuôn mặt thương xót nhìn cô. Bà Thu hiểu rằng, cô là bị ép buộc và là vì do gia đình nên cô mới phải làm vậy.
“Con xong rồi, mọi người đến rồi sao mẹ?”
“Ừ”
“Mẹ…” – Lam Anh cười – “…mới đây thôi trong mắt con mẹ là bà la sát thứ thiệt, hơi tí là cốc đầu con…Mọi thứ thay đổi nhanh quá mẹ nhỉ?”
Nghe cô nói trong nước mắt, bà Thu trong lòng bi thương liền tiến nhanh đến ôm lấy đôi vai nhỏ bé mà gánh quá nhiều trọng trách của Lam Anh. Cô cũng ôm lấy bà, vùi vào lòng bà mà khóc nấc. Cô muốn quay lại thời gian vẫn còn ở bên Anh, học dốt đến hồn nhiên, vô tư đến ngớ ngẩn. Cô muốn là cô gái 19 tuổi đúng nghĩa…thật sự rất muốn!
Khi xuống đến dưới, gia đình Kỳ đã chờ sẵn. Cô Duyên vẫn như vậy – sang chảnh và quyên quý, viện trưởng uy nghiêm còn Kỳ, thật sự rất rất bảnh. Anh khoác lên mình bộ tây phục bắt mắt và nhiều việt nam đồng bỏ vào đó, mái tóc cắt cao lộ vầng trán rộng, cặp kính tri thức cùng đôi má lúm đồng tiền gắn mác tên anh. Thấy cô bước xuống, Kỳ liền đứng dậy đến bên…anh ấy vẫn luôn như vậy, dịu dàng và nhẹ nhàng, nhưng sao…cô không thể cho phép bản thân chấp nhận anh?
“Lam Anh, lại đây ngồi” – cô Duyên vồn vã dịch người sang một bên
Lam Anh nghe lời thì ngồi cạnh cô Duyên…mẹ chồng…mẹ chồng đó! Nhìn mẹ cười gượng, cô cũng chỉ có thể gượng cười. Có lẽ tuần sau, hoặc tháng sau thôi, cô ấy là mẹ chồng của cô. Những người con gái khác thể nào cũng rất muốn vị trí của cô, một người chồng hoàn hảo yêu thương, gia đình chồng thế lực, mẹ chồng cưng chiều…thật hoàn hảo quá! Nhưng có lẽ như vậy, nên cô hoàn toàn không hứng thú, và chủ yếu rằng…cô không yêu Kỳ nên không thể bất chấp để yêu gia đình anh ấy được!
“Bọn mình định đầu tháng sau sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa, Thu thấy thế nào?”
“Tùy viện trưởng với Duyên thôi, mình không có ý kiến gì cả”
“Vậy tốt quá” – cô Duyên vồn vã nắm tay Lam Anh – “…con thấy thể nào?”
“Con theo cô” – Lam Anh gượng nói.
“Cô gì mà cô, giờ mà mẹ rồi. Gọi mẹ, Lam Anh nhé” – cô Duyên vuốt mái tóc dài của cô, ân cần nói.
Liếc nhìn sang mẹ, được nhận cái gật đầu, Lam Anh mới nhẹ thốt lên – “Vâng…mẹ!”
Sau cuộc nói chuyện ngắn mà như dài hàng ngàn thế kỉ, Kỳ đưa cô lên phòng. Trong đôi mắt anh có thể nhìn thấu sự không phục của Lam Anh nhưng lại phải cố khiêm nhường đồng ý. Anh biết, đó là đau khổ!
“Em thật sự muốn lấy anh chứ?”
“Sao anh luôn hỏi như vậy? Anh thì ai mà không muốn lấy?”
Nắm lấy cổ tay cô, Kỳ siết thật chặt thân hình nhỏ bé vào lòng. Anh cố gắng vùi sâu vào mái tóc đó, anh thật sự không muốn cuộc đời lại trớ trêu như vậy!
“Ngạt…quá”
“Lam Anh, dù có bất kể chuyện gì xảy ra, xin em hãy tha thứ”
“Anh đang làm gì xấu với em ư?” – Lam Anh nheo mắt nhìn Kỳ
Anh khẽ cười, gõ nhẽ lên trán cô rồi thật nhanh tặng cô một nụ hôn lên trán, âu yếm nói – “Rất nhiều”
Nếu hỏi ai là sự lựa chọn tốt nhất, hẳn ai cũng sẽ chọn Kỳ. Ngoài bề ngoài bóng bẩy, anh ấy còn thật sự rất biết yêu chiều người khác. Sẽ không sao đâu…Lam Anh đã nghĩ như vậy vì bên cạnh cô là Kỳ. Sẽ không sao đâu…rồi sẽ có cảm xúc thôi. Sẽ không sao đâu…rồi Huân sẽ tìm được người phù hợp với anh ấy hơn. Có những thứ tươi đẹp cứ để trong lòng, nuôi dưỡng nó bằng trí nhớ thì nó sẽ mãi tồn tại. Huân sẽ là ánh sang tuyệt đẹp nhất mà cô có dịp được nhìn thấy trong cuộc đời, dù một lần cũng đủ nhớ mãi.
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Việc học dang dở, giờ cô chỉ ở nhà, chán nản xé lịch từng ngày đến đám cưới. Cô cũng chẳng dám kể chuyện này với ai ngoài Hương, vì kể ra họ lại nói cô bị hoang tưởng. Những ngày này, cô trân trọng từng giây từng phút ở bên mẹ và thằng Bin. Cô cùng mẹ đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp, cùng thằng Bin chơi lego và mặc nó thỏa sức vẽ bậy lên sách vở của mình. Có những thứ sắp mất đi rồi mới thấy quan trọng và hối hận sao mình không làm sớm hơn. Nhưng trò đời trớ trêu, bản thân con người cũng không có khả năng làm hết mọi chuyện, nên hẳn mất đi rồi sẽ thấy tiếc.
Dọn dẹp căn phòng, số của cô không được ở đây lâu nên được mấy tháng lai phải dọn đi nơi khác. Cho từng thứ từng thứ vào hộp, chợt tay khựng lại trước cốc cà phê Starbucks mấy năm trước cô đem về làm kỉ niệm. Đúng thật… hình ảnh đó không thể phai nhạt, đã cố gắng quên nhưng lại không thể. Cử chỉ ấy, ánh mắt mất kiềm chế ấy, giọng nói trầm ấm mà mê hoặc ấy – “Cô còn để tôi nhắc một lần nữa, cô chết chắc!”…Nhớ quá, đó là lần đầu tiên gặp anh, tuy tình huống có vẻ không ăn nhập nhưng thật sự khó quên.
“Cà phê” – Lam Anh siết chặt thành cốc – “…giờ anh đang như thế nào?”
Những ngày sắp vào hè không khí ngày càng nóng bức, tuy nhiên trong lòng cô lại lạnh lẽo đến mức khó tả. Mở cửa, Lam Anh muốn đi dạo một chút cho khuây khỏa nỗi lòng.
Cứ đi trong vô định, bản thân cũng không biết nên đi như thế nào, chỉ là muốn đi cho đỡ trống trải. Hàng Bông, quán nướng vỉa hè ngày trước anh đưa đi ăn, lúc nào cũng sầm uất náo nhiệt. Nhìn người người vui vẻ nướng gắp cho nhau ăn, cô lại muốn rơi nước mắt. Cô không phủ nhận, quên anh thật khó, vì…anh bình dị mà chân thực, khó gần mà lại dễ gần. Nếu còn một cơ hội ước điều gì đó, cô ước sẽ trở lại ngày hẹn hò ngày đó…nụ hôn tai nạn và...
Đi về phía trước, khựng lại trước quán cà phê của bà chị ngực cúp C hôm đó anh đưa cô đến, giờ Lam Anh mới có thời gian nhận ra tên của quán cà phê là – “MEIY”. Khẽ chau mày, ý nghĩa của nó là gì? Hay bà chị cúp C ấy chỉ thích chơi thì đặt?
“Lam Anh” – giọng nói hơi cao kéo cô về thực tại – “có phải Lam Anh đó không?”
Theo quán tính ngoái lại nhìn, hẳn là bà chị cúp C, mà còn là mùa hè nên cái vòng một khủng bự ấy càng có cơ hội phơi bày.
“Em chào chị” – cô lễ phép cúi đầu
“Hôm nay rảnh rang vậy sao? Vào đây, nói chuyện với chị chút được không?” – Huyền vồn vã kéo cô vào trong quán, không quên dặn mấy người phục vụ chuẩn bị chỗ cho họ.
Cũng không đành từ chối nên cô ậm ừ đi theo.
Không gian quán vẫn vậy, vẫn ấm áp mà hoa lệ như thế, chỉ khác, lần thứ hai cô vào không có dáng người cao cao phía trước chỉ đường; không có khuôn mặt lạnh nhưng lại khéo léo quan tâm của ai đó.
Huyền pha cho cô một ly nước cam, rồi ngồi xuống đối diện cô, so với lần trước gặp, giờ chị ấy có vẻ dễ gần hơn nhiều.
“Em và Huân có chuyện gì à?”
“Dạ?” – cô bị câu hỏi tức thời làm cho ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh thôi hiểu ra vấn đề liền trả lời – “Trước nay bọn em không có gì cả”
“Vậy sao, chị đã nghĩ hai đứa yêu nhau cơ” – Huyền nhún vai
“Sao chị nghĩ vậy?”
“Hmm…thế nào nhỉ…” – Huyền đưa lên miệng nhấp một ngụm mocha rồi nói – “…chị, Huân, Đăng và một anh bạn nữa giờ đang học bên Pháp tên Huy, là bạn thân với nhau từ thời cấp hai. Huân là người thiệt thòi nhất trong nhóm, vậy nên nó chả bao giờ tùy tiện thể hiện cảm xúc quan tâm hay yêu thương cho bất cứ ai. Vậy mà lần trước nó lại chủ động dẫn em đến chỗ chị, nếu đúng như tính cách thường ngày của nó mà đoán ra thì…nó thật sự rất để tâm đến em”
Buổi tâm sự kéo dài không quá một tiếng, nhưng những lời chị ấy nói cứ văng vẳng bên tai cô. Bước chân nặng nhọc như đeo đá, bờ vai mỏi mệt như ngàn tấn sắt đè nặng, Lam Anh cảm thấy sức lực của mình không còn nữa…
“…Ba Huân là tử tù, khi Huân lên lớp năm cũng là lúc ba nó bị tử hình. Mẹ nó hai năm sau cũng qua đời vì ốm bệnh, Huân sau đó may mắn được một gia đình thương nhân nhận nuôi, hình như là bạn thân của mẹ Huân nên họ coi Huân như con đẻ. Tuy nhiên, nó vẫn sống với bà nội trong ngôi nhà giản dị, vậy mà cách đây không lâu bà nó mất rồi. Nghe nói đúng hôm thi GB, em có biết không, nó hớt hơ hớt hải chạy về mà chị còn lo nó không trụ nổi”
“...Có lẽ trái tim nó đã tổn thương quá nhiều nên tính cách không được tốt. Chị cứ nghĩ hai đứa yêu nhau đang định nói em thông cảm cho nó, nhưng…chắc chị nhầm rồi”
Khụy bệt dưới một góc tường, cô không thể bước nỗi được nữa. Ôm chặt lấy trái tim như bị xé nạt, hơi thở bất ổn hòa cùng nước mắt tuôn rơi…Có phải cô đã mang đến tiếp cho anh ấy những chuỗi ngày đau khổ?! Anh ấy chưa bao giờ nói ra những vết thương mình phải trải qua với cô, luôn luôn là động lực cho cô, luôn luôn là bờ vãi vững chắc cho cô thỏa sức ca thán khóc lóc. Vậy mà, nói là bên nhau, cô chưa bao giờ chủ động đưa bờ vai cho anh ấy dựa vào, chưa bao giờ tìm hiểu sao anh ấy lại thành ra như vậy?
Cô đã làm cái quái gì đây…?!
“Tối muộn rồi còn ngồi đây làm gì?"
Lam Anh run rẩy đưa đôi mắt ướt lệ hướng về phía giọng nói trầm ấm mà đầy mê hoặc ấy. Không biết bao nhiêu lần cô muốn nói với anh, anh nên cảm tạ vì ông trời đã tặng anh quá nhiều thứ: giọng nói, khuôn mặt, trí tuệ và cả gia thế. Anh ấy chắc hẳn sẽ thật may mắn trong mắt nhiều người…nhưng thật sự, lại hoàn toàn trái ngược.
Anh không có vẻ gì là thay đổi nhiều, từ người vẫn tỏa ra mùi vị khó gần, đôi mắt vẫn lạnh. Anh vẫn mặc bộ đồng phục ở trường, trên vai vẫn đeo chiếc cặp chéo, tay phải còn cầm một túi đồ, thoáng qua có lẽ là cơm hộp. Ánh đèn đường hắt ngược lại bóng dáng cao cao điềm đạm, anh đứng cách cô một quãng khá xa, đủ để nói là an toàn.
“Sao anh…”
“Em đang ngồi trước cửa nhà anh” – anh hất mặt về phía chiếc cửa sắt xếp đã cũ phía bên cạnh tường cô đang dựa.
“Anh…”
“Muộn rồi, đi một mình không an toàn, nên về đi thôi”
Anh nói đè toàn bộ những gì cô định nói ra, trên tay cầm chùm chìa khóa, anh lướt qua cô vô tình. Nhanh tay kéo cửa sắt, mở cửa gỗ, anh không ngoái lại nhìn cô đến một cái mà rất lẹ kéo cửa lại.
Cô ngây dại nhìn những hành động của anh, cứ như anh dặn dò một cô gái đi lạc, vô cảm xúc, vô biểu đạt và lạnh đến mức khiến cả cơ thể cô run lên. Nghía nhìn qua cửa sắt vào bên trong căn nhà, nó cũ, tường xanh đã loang lỗ những mảng sơn bong, trên đó còn có những vệt vữa nứt và màu sơn không còn mới. Sàn gạch với hoa trang trí kiểu cũ, rất dễ thôi nhìn ra căn nhà có lẽ được xây từ khá lâu rồi. Bộ bàn nước phong cách cũ xưa, nhìn từ cửa vào có thể thấy một chiếc giường nhỏ, tuy nhiên gối và chăn được xếp rất gọn gàng. Cô đã nghĩ là giường của anh, nhưng không, anh chỉ lẳng lặng để hộp cơm lên bàn nước rồi đi theo cầu thang gỗ lên căn gác xép nhỏ. Sực nhớ đến những gì Huyền kể, đây có lẽ là nhà mà anh sống cùng với bà nội trước đó…
Thật nực cười, giờ tình cờ cô lại biết đến nhà của anh, trước đó hoàn toàn cô không quan tâm anh sống ở đâu. Vì thường xuyên gặp nhau trong kí túc nên cô mới không quan tâm như vậy. Nghĩ lại thật quá vô tâm! Lấy dũng khí nói những lời tiếp đây, cô biết thật đáng khinh nhưng cô thật sự rất muốn được nghe anh nói chuyện, một chút thôi đủ vỗ về cô rồi.
“Hôm nay sao anh lại về nhà, không ở trường có sao không?” – qua cánh cửa sắt, cô nói vọng vào.
Lúc này anh đang ở trên gác xép, nhưng cũng vẫn nhàn nhạt đáp lời cô – “Năm hai đang thi nên được nghỉ”
“Đồ ăn trên bàn là của anh sao? Muộn rồi, anh nên ăn gì đó đi”
Lặng thinh…
Sau một hồi lâu, cô cứ nghĩ là anh đã chán trả lời với cô, cũng nghĩ thật vô duyên khi người bỏ anh là cô, giờ lại như con động vật không biết liêm sỉ đứng trước cửa nhà anh mà làm phiền.
“Xin lỗi vì làm phiền, em về đây”
Đi được hai bước thì tiếng cửa sắt đằng sau mở ra làm trái tim cô không hiểu nên mừng hay nên làm sao nữa. Xoay người nhìn lại, thì thấy anh trong bộ dạng quần áo ở nhà, với dép xốp đang đứng phía sau cô.
“Để tôi đưa em về”
“Huân, xin lỗi anh rất nhiều”
Anh khẽ cau mày, thở hắt ra đầy mệt mỏi và bực dọc, anh tiến đến nắm lấy cổ tay cô mà tiến về phía trước - “Tôi còn nhiều việc để làm, không có nhiều thời gian”
Lam Anh bị lực bàn tay anh kéo đi, trong tích tắc đầu óc cô như rỗng tuếch. Đã lâu lắm rồi không được gần anh như thế này, lâu rồi không được bàn tay ấy nắm đi như thế này, lâu rồi không được thưởng thức mùi thơm tự nhiên trên người anh như hôm nay. Không phải là mơ chứ?!
Trên đường vắng lặng chỉ có ánh đèn đường làm bạn, giờ cô mới biết từ nhà cô qua nhà anh không quá xa. Vậy mà trước nay không biết, cô cứ nghĩ anh sống trong một căn biệt thư xa hoa tráng lệ nào đó như Kỳ.
Anh đã bỏ tay cô ra, bóng dáng anh đi trước cao lớn, tuy lặng thinh nhưng thật sự cô cảm thấy rất hạnh phúc. Vươn tay cố chạm lấy anh nhưng lại rụt lại, cô sẽ nhớ lấy anh và có lẽ lần cuối cùng được thấy anh một cách tự do như thế này.
“Sắp đến nhà em rồi, em có thể tự về. Cám ơn anh”
Huân đưa mắt về phía con ngõ trước mắt rồi chầm chậm nói – “Đã đưa về đến đây thì để tôi đưa em về tận nhà”
“Sao anh tốt với em như vậy?”
“…”
“Em đã làm điều có lỗi với anh, sao anh còn tốt với em như vậy? Em nghĩ anh phải là người ước em bị làm sao nhất chứ?” – Lam Anh đứng trước anh mà nói
“Có phải em xem quá nhiều phim rồi không?” – Huân cau mày
“Tuần sau em sẽ phải đám cưới với Kỳ rồi, em vất bỏ anh để chạy theo anh ấy mà anh vẫn còn đối với em được như vậy sao?”
“Vậy em muốn tôi đối với em như thế nào?” – Huân tiến đến ép Lam Anh phải lùi bước, cho đến khi lưng cô ấy va vào tường phía sau, anh mới dùng hai tay đặt lên mặt tường, cơ hồ quây chặt cô vào tầm kiểm soát của mình – “…em muốn tôi như thế nào? Ghét em hay lập đàn cầu nguyện em sống không yên?”
“Tuần sau…”
“Thì sao? Vậy em muốn tôi phải nhìn em đám cưới với Kỳ rồi đau khổ sao?”
“Em…”
“Lam Anh, nhớ cho kĩ. Em bỏ tôi chứ tôi chưa bỏ em. Em hết tình cảm nhưng tôi thì chưa. Bởi vậy, tôi không chắc với em là tôi có đủ bản lĩnh để không chiếm đoạt lại em từ tay Kỳ. Thế nên…tránh xa tôi ra một chút!”
Từng câu từng chữ anh nói đều được cô nghe lọt. Dù anh đã đi khá xa rồi mà tim cô không thể ngừng đập bình bịch trong khoang ngực. Kiểu con trai như anh, lần đầu tiên cô gặp. Sao anh có thể quyết đoán như vậy để nói ra những lời như thế? Ôm chặt lấy trái tim vẫn liên hồi đập mạnh, anh luôn làm cô không thể thở được mọi lúc mọi thời điểm như thế này. Kể cả khi anh đối diện hay là trong trí nhớ, anh luôn khiến cô không thể yên ổn.
Thấm thoắt đã đến ngày đám cưới, vì gia đình Kỳ theo đạo thiên chúa nên đám cưới khá được chú trọng. Một đám cưới như trong mơ khi không phải cử hành ngoài hội trường mà là trong nhà thờ. Một đám cưới như trong phim khi không xô bồ người đến ăn đưa phong bì rồi đi về mà là đám cưới của sự lịch lãm, lễ nghi và cao sang. Mọi người ai nấy đều mặc quần áo chỉnh tề, cha sứ đã đứng ở đó từ khá lâu, còn cô vẫn đang trong phòng chờ. Khoác lên mình chiếc áo cưới đắt tiền mà cô Duyên chuẩn bị trước đó, nếu nói về độ tỉ mẩn của nhà thiết kế, quả phải vái người đó làm thầy. Từng đường kim mũi chỉ chắc chắn, chiếc váy có cổ áo may trễ xuống vai, không quá kín đáo nhưng cũng không quá phô trương. Thân váy được đính ngàn hạt kim xa lấp lánh kết hợp cùng vải ren quyến rũ, Lam Anh thật sự quá xinh đẹp khi khoác lên mình chiếc váy đó.
Bố cô hiện giờ vẫn chưa xuất đầu lộ diện sau khi công ty bị như vậy, cũng dễ hiểu vì hàng ngàn nhân công đang đòi kiện cáo vụ lương lậu. Vậy nên, người dắt cô vào lễ đài là mẹ...thật mới lạ phải không?
Mọi người đều đổ dồn vào cô khi cánh cửa lễ đường được mở ra, một là vì người mẹ bên cạnh, thứ nữa là bởi sự xinh đẹp từ phía cô. Đôi mắt đẫm buồn được che dấu sau lớp khăn màu trắng mờ, cô có thể nhìn thấy Kỳ đang chờ đợi mình ở phía trước. Một bước, hai bước nữa thôi cô sẽ là vợ của anh ấy, một người mà cô không yêu.
Bước chậm thêm chút nữa…có được không? Không bước nữa…có được không?
Cô cứ tự hỏi mình như vậy, nhưng sự thật thì không thể dừng lại.
“Lam Anh, con có thể bước nữa không?”
“Mẹ…”
“Mẹ không muốn thấy con phải gượng ép để đến bên cậu ấy. Lam Anh, chồng con phải là người con thật sự yêu thương”
“Nhưng nếu không có viện trưởng, bố cũng không thể trở về”
“Đây là lỗi của ông ấy, không phải lỗi của con. Con không phải đứng ra gánh vác như vậy”
“Mẹ…”
Đang định nói thì cổ họng bị nghẹn cứng khi nhìn về hướng đó. Anh đang nhìn cô, phải nói là…nhìn chằm chằm. Sao anh lại đến dự? Sao anh lại có mặt ngày hôm nay? Sống mũi cay cay, đôi mắt đã nhanh chóng nhòe đi vì nước mắt, nếu có thể, cô muốn rẽ về hướng đó, muốn rằng người đợi mình là anh…Xin anh đừng nhìn như vậy được không? Xin anh để trái tim cô yên ổn được không?
Cô hiểu rõ trái tim mình, sẽ ra sao khi bên cạnh Kỳ mà trong cô vẫn nhớ đến người đó da diết. Thật quá có lỗi phải không?
Cô hiểu rõ mình nhất…hiểu rõ người cô muốn tiến xa hơn nữa là ai nhất.
Cô hiểu!
Bước chân dừng lại giữa lối đi. Mẹ cũng không lấy gì làm ngạc nhiên mà lập tức dừng lại theo cô. Giọng Lam Anh nói run rẩy – “Mẹ, con xin lỗi”
“Không sao, mẹ con ta ở bên nhau, dù có khó khăn thế nào, cũng chịu được. Phải không?”
“Mẹ…cám ơn mẹ”
Mở bỏ khăn che, Lam Anh xuất hiện dịu dàng mà xinh đẹp. Cô hướng đến Kỳ ở phía trước, cô có thể thấy được mặt anh ấy đang tái đi nhưng phải cố giữ trấn tĩnh. Cô cũng có thể nhìn thấy mọi người ngạc nhiên như thế nào, viện trưởng và cô Duyên nhất loạt đứng dậy hướng ánh mắt như dao đến phía cô. Nhưng…
“Anh Kỳ, cô Duyên, viện trưởng, con xin lỗi. Con không thể tiếp tục tiến đến nữa. Con không muốn nhìn anh ấy đau khổ khi con không thể yêu anh ấy. Anh Kỳ, em rất cám ơn vì anh luôn giúp em, cũng xin lỗi vì những quyết định bồng bột của bản thân. Xin anh tha thứ cho em”
Tất cả hội trường đều ồ lên nhất loạt, sau đó lại hướng mắt đến viện trưởng đang đứng tròng. Hầu như những người đến dự hôm nay đều là quan chức cấp cao, những người bận trăm công nghìn việc. Họ đã bỏ chút thời gian quý báu đến đây nhưng lại được chứng kiến phim ảnh không đáng mong chờ thế này, không ít người thở dài chán nản nhanh chóng quay người bước ra khỏi lễ đường.
Viện trưởng giận tím mặt thì chỉ nói – “Đừng mong chờ sự giúp đỡ gì từ ta” - rồi nhanh chóng rời khỏi. Cô Duyên cũng chỉ biết bày tỏ thái độ không đồng tình rồi chạy theo viện trưởng.
Ở bên nào đó, ông Nam đến bên Huân nói – “Thật không ngờ là có thể mạnh dạn hủy hôn như thế. Cô gái đó quả không biết những khó khăn phải trải qua sau đó như thế nào. Quả là tầm nhìn hạn hẹp” – lắc đầu nguầy nguậy, ông Nam bước đi theo những lời bàn tán xì xào cũng nhưng quan chức khác.
Còn anh vẫn đứng đó, vẫn nhìn cô như vậy không rời. Không biết nên gọi cô là ngốc nghếch hay trì độn đến mức tự gây khó dễ cho bản thân như thế. Nhưng ở đâu đó sâu thẳm trong trái tim, anh lại cảm thấy vui. Ít nhất, dù có bị coi là ích kỉ, xin hãy cho anh hạnh phúc một chút. Nói thật, lúc thấy cô bước vào lễ đường, anh đã muốn nhao đến mà cướp lấy cô như thế nào. Bên trong dậy sóng mà bề ngoài phải cố tỏ ra không có gì, quả thực rất khó chịu. Nhưng giờ…có lẽ không còn phải lo nữa…
Ở bên cô, Kỳ nhẹ nhàng bước xuống đối diện trước mặt Lam Anh. Anh ấy mỉm cười, dùng bàn tay ấm áp xoa lấy gò má hồng, dịu giọng nói – “Nếu em thật sự muốn vậy, anh cũng không thể ép em. Thời gian về sau có lẽ rất khó khăn, có gì cứ nói, anh sẽ giúp em nếu anh có thể”
“Anh Kỳ…”
“Anh cứ tưởng rằng chỉ vài phút nữa thôi, anh có thể gọi em là…vợ à” – Kỳ cười khổ - “Nhưng có lẽ cơ hội đó không được nữa rồi đúng không…em gái? Lam Anh, có phút nào sau đó em cảm thấy hối hận khi không bước thêm ba bước nữa không?”
“Lam, em nghĩ là anh sẽ nói như vậy đúng không?” – đôi mắt Kỳ xoáy sâu vô tận vào khuôn mặt đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác của cô – “Anh sẽ nói như vậy nếu khi em chưa đồng ý bước trên con đường tiến đến lễ đường. Nhưng em đã bước chân vào đây rồi, em không thể rút lui”
“Kỳ…cô” – bà Thu cũng bất ngờ không kém trước sự thay đổi của Kỳ
“Lam, em còn nhỏ nên không thể hiểu được rằng, nếu ngày hôm nay em không bước tiếp, em sẽ gian khổ như thế nào? Em đừng nghĩ những chuyện thương trường chỉ có trên phim ảnh, Việt Nam, không tầm thường là giải quyết nói chuyện như em nghĩ đâu”
Cô nghe không thông, có phải cô quá chủ quan gì đó không? Kỳ kiên định đến mức sắt đá khiến cô chỉ biết đứng tròng. Huân ở phía xa đã khẽ nhíu mày khi nhìn thấy khuôn mặt cô biến sắc, lại liền sau đó thấy Kỳ lên tiếng, anh mới biết chuyện gì đang xảy ra.
“Xin các vị hãy dừng bước”
Sau câu nói đó, nhất loạt ai đang bước đi đều dừng lại, kể cả viện trưởng và cô Duyên cũng ngạc nhiên không kém. Hầu hết đều tò mò chuyện gì đang xảy ra, số còn lại là muốn xem kịch vui nên miễn cưỡng ở lại.
“Cô dâu của cháu mới 19 tuổi, còn nhỏ nên tâm tính còn có chút xáo trộn. Việc cử hành hôn lễ là do bên nhà cháu quyết định sớm, lại không theo nghi lễ truyền thống của người Việt nên nhất thời làm cô ấy hoang mang. Để các vị nghe những lời như vậy thật thất lễ, nhưng mong các vị hãy bỏ qua cho cô ấy” – dứt lời, Kỳ nắm chặt bàn tay giờ lạnh tái của Lam Anh mà trìu mến nói – “…phải không em?”
Lam Anh run rẩy nhìn sự việc diễn biến quá nhanh mà cô hầu như không thể nắm bặt, ở phía xa, cô có thể thấy anh ấy cũng đang nhìn cô đầy khó hiểu. Bản thân anh trước đó đã có nghi ngờ, nay lại càng nghi ngờ gấp bội. Đó chính là lí do tại sao anh phải kìm nén ý định điên cuồng đến nắm giữ lấy cô ấy lại bên mình, anh muốn biết uẩn khúc đằng sau sự việc này là gì?!
“Lam, cô Thu; chắc hẳn mọi người đều muốn biết ông Lâm giờ đang như thế nào..phải không ạ?” – một mặt Kỳ vẫn nở nụ cười trìu mến, nhưng khi nói với mẹ con cô lại gần như mang ý đe dọa.
Không giống anh ấy chút nào!
Lam Anh ngờ vực con người đối diện mình, nhưng nhìn ánh mắt viện trưởng chăm chăm xem kết quả, lại suy nghĩ những lời Kỳ nói, có ngu ngốc mấy cũng biết động vào viện trưởng thì nên đào mồ tự chôn là cách nhanh nhất.
Nuốt nước mắt vào trong, cô gật đầu trong vô vọng và tiếc nuối. Tất cả mọi người đều ồn ã quay về chỗ của mình, mong sao đám cưới “trẻ con” này kết thúc nhanh chóng. Kỳ dẫn cô trên bước đường còn lại và mẹ chỉ biết đứng khóc nhìn cô. Lúc tiến đến cha sứ, Kỳ còn nói:
“Xin lỗi, nhưng em đã nói cưới anh là cách anh có thể giúp em. Anh đã nhận lời thì không thể rút lại được. Anh biết em không tự nguyện, nhưng hãy nghĩ đến gia đình và em trai em, nó còn quá nhỏ. Phải không?”
Cô không nói gì, lặng lẽ gật đầu. Lễ cưới diễn ra với lời thề của anh và cô, sẽ ở bên nhau đầu bạc răng long, cùng nhau chia sẻ niềm vui, cùng nhau vượt qua nỗi buồn. Sau khi trao nhẫn là nụ hôn phớt nhẹ đúng nghi lễ, tuy vậy vô cảm xúc, vô lãng mạn.
Mọi người đã về hết, cô cũng không thấy bóng dáng anh đâu. Từ lúc quyết định bước tiếp, cô hẳn không dám đối diện với anh. Lam Anh cảm giác mình là trò hề, đá qua đá lại cuối cùng vẫn là như vậy. Điện thoại trong túi réo vang, cô mệt mỏi đưa lên nghe:
“Chè Lam, tao đang đến đây, mày còn ở lễ đường không?”
“Còn, đến đây đi”
Thật sự lúc này cô rất cần người tâm sự, một mình trong không gian tĩnh mịch mà cô đơn, cô không biết mình đi đúng hay sai. Chỉ biết rằng có lẽ đám cưới này mang đến khá nhiều lợi ích cho gia đình vì ngay sau đó mẹ nói đã biết giờ bố như thế nào, ở đâu, viện trưởng đã đồng ý lo vụ kiện tụng của nhân viên, bố có thể trở về, ba la ba la…
Gục mặt vào hai lòng bàn tay trống rỗng, nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn. Cuộc sống, hoài bão, tình yêu đều sụp đổ…có phải kiếp trước cô làm quá nhiều điều xấu xa không?!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Lễ cưới của cô ngay ngày hôm sau đã là nhãn bìa của báo mạng và là tip hot của báo giấy, chắc chắn đã cắt bớt vài phần ngắt quãng, chỉ thể hiện một đám cưới tưng bừng với cô dâu chú rể đẹp đôi. Cầm tờ báo trên tay, đôi mày đẹp của anh không hẹn liền dính vào nhau. Cốc trà đưa lên nửa chừng cũng bỏ lửng, trong anh sao thấy đau đớn quá.
“Sao, anh vẫn còn tham luyến cô gái đó à? Nghe nói cô ta đá anh còn tệ bạc hơn quả banh” – Nam Mi kiều diễm ngồi đối diện, chân chữ ngũ, cô ta cầm ly trà nóng lên nhấp một ngụm nhỏ - “Cũng phải thôi, cô ta giờ có người chồng vạn người mong thế rồi, chẳng con nhớ đến anh nữa đâu”
“Về đi” – Huân giận dữ quẳng mạnh từ báo lên bàn, tay đặt cốc dùng lực làm tiếng va chạm càng lớn. Anh quay người bước khỏi bàn trà buổi sáng vẫn còn đang nghi ngút khói.
“Nhà này…”
“Nhà này là tôi mua, không dính dáng gì đến chủ tịch. Bởi vậy, tôi có quyền đuổi cô về” – anh không nể nang liền ngay lập tức thẳng giọng với Nam Mi.
“Huân, anh nghe cho rõ đây. Anh từ đầu chí cuối là vị hôn phu của tôi. Hãy nhớ những gì cha tôi đã ban cho anh. Hơn thế nữa, anh nên nhìn bài học này mà xem, đơn giản con gái ai cũng ham vinh hoa cả thôi!”
Tiếng đóng cửa lớn làm cả tầng mười của khu căn hộ cao cấp vang vang. Siết chặt tay, anh đấm thật mạnh vào bức tường đối diện. Nếu anh biết chuyện gì xảy ra đằng sau tất cả, anh thề sẽ bóc trần. Chắc chắn không đơn giản chỉ là nhà bố mẹ cô ấy có chuyện nên phải nhờ cậy gia đình nhà Kỳ. Chủ tịch Nam chơi khá thân với viện trưởng, anh biết ông ấy không vô lý đến nỗi bắt một đứa trẻ 19 tuổi phải cưới con mình như thế. Vậy, vấn đề ở đây là như thế nào?!
Nhưng…
Ý định mới nhen nhóm được chút đỉnh, thì ngày sau hôm đó, chủ tịch Nam mang đến cho anh một tấm vé máy bay.
“Huân, tài năng của con đến lúc phải được mài dũa tỉ mỉ rồi, không thể để nó mãi là viên kim cương thô như thế mãi”
“Chủ tịch, có phải quá sớm không?”
“Con đi học bên đó, lúc quay về, ta nhất định giao chi nhánh Pinko 1 cho con”
“Con cần suy nghĩ, còn một năm ở Emerald nên con nghĩ không cần vội”
“Được, ta cho con ba ngày để suy nghĩ, sau đó đến gặp ta”
Nếu hỏi cuộc sống sau khi lấy chồng của cô như thế nào? Thì…ngày ngày cô ở bên mẹ chồng nấu ăn. Cô Duyên cưng chiều cô như con gái, đưa cô đi mua sắm, làm nail, đi chợ, bài trí, tất cả đều hỏi qua ý kiến của cô trước. Tuy nhiên, chồng ư? Có lẽ anh ấy quá bận nên một tuần, cô gặp anh được một lần. Trong ngôi biệt thư xa hoa cách xa trung tâm thành phố đó, cô dường như nhỏ bé hơn bao giờ hết. Cô đã nghĩ rằng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đã nghĩ, cô sẽ cố gắng mở lòng với anh ấy. Tuy nhiên, căn phòng rộng thênh thang với chiếc giường rộng lớn chỉ có mình cô ngủ, Kỳ có về cũng làm việc ở phòng khác và ngủ lại đó luôn. Con Hương hay hỏi cô có những màn lãng mạn như trên tiểu thuyết không, cô chỉ nói, cô giống góa phụ hơn là tân nương!
Có điều đổi lại, nhà của cô vẫn được giữ, mẹ rất giận bố nhưng rồi cũng tha thứ vì trong lúc bố không có ở đây, ông ấy cũng đã cố gắng giải quyết phần nào đó rắc rối. Thằng Bin trẻ con thấy nhà lại có bố có mẹ thì vui lắm, bi ba bi bô suốt ngày.
Có lẽ, như vậy là quá đủ!
Cuộc sống tẻ nhạt cứ thể trải qua cho đến một ngày, điện thoại cô reo lên, là…Huân
Sau vài hồi chuông cùng với sự thất thần, cô mới vội vã nhận máy, giọng điệu run run, cô đáp:
“Alo”
“Em rảnh không? Gặp tôi một chút”
“Anh muốn nói gì, có thể trao đổi qua điện thoại luôn”
“Không phải lo ngại chồng của em, anh biết anh ta đang đi công tác cùng viện trưởng rồi”
Không nghĩ anh lại biết cách đáp trả nhanh như vậy, đúng là cô không chỉ rảnh bình thường mà là rất rất rảnh. Nhận lời, cô không nghĩ đã lâu như thế cô vẫn còn cảm giác hồi hộp như vậy.
Chạy vội đến bên tủ quần áo, cô chọn bộ váy màu trắng liền thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng thêm chút nước hoa, cô vội vàng đến điểm hẹn. Anh đợi cô ở một góc quán cà phê, có lẽ anh đợi cô khá lâu nên còn có thời gian đọc đến trang ba trang tư của tờ báo mới. Theo cảm nhận, nghía nhìn lên trên, bắt gặp hình dáng nhỏ bé trong bộ váy trắng, tim anh khẽ trật một nhịp. Cũng phải mất vài giây cứ nhìn cô như vậy, anh mới hoàn hồn lấy lại được tinh thần.
Huân đặt tờ báo xuống và hướng cô đến chiếc ghế đối diện, Lam Anh làm theo nhưng cô không như anh, không thể giữ được bình tĩnh. Có lẽ tình cảm cho anh vẫn còn đó, nên kể cả khi không gặp vẫn tim đập loạn nhịp, tuy vậy cô vẫn phải cố kiềm chế mình, bằng chứng là gấu váy giờ đã nhăn nhúm do bàn tay bấu chặt. Anh đặt trước mặt cô một ly mocha, rồi bắt đầu vào chuyện...
“Em sống như thế nào?”
“Tốt” – cô cố chưng ra bộ mặt lạnh lùng
“Kỳ hay đi công tác như vậy, ở nhà ổn chứ?”
“Rất ổn” – cô bắt đầu hết kiên nhẫn – “Huân, nếu chỉ gọi tôi ra đây để hỏi những chuyện như tôi sống thế nào, tôi khỏe không thì không cần đâu. Tôi rất khỏe, sống rất tốt. Tôi đã là người có chồng nên anh đừng gọi tôi ra đơn lẻ như thế này”
“Thái độ rất quả quyết” – anh nhấp một ngụm cà phê nói – “Chắc em không thích mấy cái dạo đầu kiểu như thế, tôi cũng không thích nhưng Đăng nói con gái lâu ngày gặp sẽ thích được hỏi han như vậy" - anh ngưng một nhịp - "Gọi em hôm nay, tôi chỉ muốn gặp em một chút, nhìn em một chút, nghe giọng của em một chút. Vậy là được rồi! Tôi thấy vui vì em có thể phản kháng mạnh như vậy, giữ gìn”
Anh nói rất nhanh rồi rời đi. Không phải đơn giản chỉ là muốn gặp cô mà tốn thời gian vậy chứ? Anh đi khá lâu rồi, nhưng cô vẫn ngồi đó. Cốc mocha đầy nguyên cô chưa đụng đến, cô đã làm cái gì vậy? Lam Anh rất muốn nói anh có khỏe không, việc học tập của anh dạo này thế nào? Có thể … nhớ anh được không? Vậy mà những gì thốt ra lại đầy cay nghiệt và độc địa như vậy! Khỏe gì chứ, ổn gì chứ, không hề! Bù lại là trái tim tim tổn thương với vết nứt càng ngày càng sâu càng rộng….
Mệt mỏi quá!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
“Chủ tịch, thời gian đi gọt dũa là bao nhiêu lâu?” – một thân âu phục, Huân nghiêm túc đứng trước bàn làm việc của chủ tịch tập đoàn quyền lực Pinko.
“Năm năm, sau năm năm nếu con thể hiện tốt, Pinko 1 là của con”
“Được, sau năm năm xin chủ tịch không nuốt lời”
/13
|