Sáng hôm sau. Trong gian nhà đổ.
-Chị có chắc chắn anh ta sẽ đến không? – Chi hỏi.
-Chắc chắn. – Dương đáp, cô đã tận tình “phô” hàng đến như thế mà không đến thì mới là lạ.
-Thế bất ngờ của chị là gì thế?
-Bí mật. Trẻ con không được tò mò, biết chưa!
-Biết rồi. – Bị mắng, đứa trẻ cúi mặt phụng phịu, nhưng rồi vẫn không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên hỏi, mắt sáng ngời:
-Nhưng mà chị biết bay, làm sao chị bay được vậy ạ? Dạy cho em với!
-Cho em, cho em nữa..
Mấy cái miệng còn lại nhao nhao hùa theo, nhìn những đôi mắt sáng ngời háo hức trông đợi, lòng Dương cảm thấy tội lỗi khi phải lừa dối chúng nó:
-Đó không phải là bay, chị làm gì biết bay, chỉ là một chiêu lừa đảo mà thôi.
-Thật vậy ạ? Lũ trẻ xìu xuống.
-Thật! – Dương nói như đinh đóng cột. – Sau này có cơ hội chị sẽ dạy.
Nhưng lũ trẻ nghe bảo không phải là bay thật đã sớm không còn hứng thú, chán nản bỏ đi chơi. Lam đi đâu vẫn chưa về, còn lại Dương ngồi một mình trong căn nhà đổ, buồn chán, cô lấy cây đàn guita ra dạo một khúc nhạc trữ tình, thả hồn mình vào khúc nhạc. Giữa lúc ấy cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ tiến lại gần căn nhà. Lam đã về, hắn bước vào ngồi cạnh Dương yên lặng thưởng thức bài hát.
Bản nhạc chơi xong, Dương vẫn lặng thinh, không nói gì.. Lam hỏi:
-Tôi có được phép tò mò không?
-Anh tò mò gì?
-Tôi tò mò tại sao cô lại hẹn hắn ta riêng như vậy.
-Chi và Giáp kể cho anh nghe sao? – Dương hỏi lại, liếc mắt nhìn Lam – Cuộc hẹn của tôi có ảnh hưởng gì đến anh không?
Lam nhận được cái nhìn của Dương, màu xanh thăm thẳm trong mắt cô gái khiến lòng hắn chợt thảng thốt.
-Có, rất ảnh hưởng đấy.
-Ảnh hưởng gì?
-Cô nam quả nữ một mình, rất nguy hiểm, nếu như cô bị hắn đưa đi mất thì tôi biết làm sao?
-Anh làm sao?
-Tôi..Sẽ không ai hát cho tôi nghe nữa, lúc đau đầu tôi sẽ không chịu được…
Dương quay hẳn người lại, mặt đối mặt nhìn sâu vào mắt Lam, cô muốn nhìn rõ màu xanh biển cả trong mắt hắn, màu xanh trong suốt thật dễ chịu, thật muốn đắm mình vào trong đó:
-Có vậy thôi sao?
Khuôn mặt Lam chợt đỏ lên, từ tận đáy lòng cảm thấy bối rối khó tả, chỉ là biết rằng mình không thể để cô ấy đi mất được.
-Cô đừng đi được không? Võ công của cô tôi nhìn thấy rồi, rất cao cường, là cô chỉ muốn trêu đùa bọn họ phải không? Nếu cô không muốn thì chẳng ai bắt cô đi được cả.
Dương biết, cảnh hôm qua khi cô đánh nhau trên phố Lam đã nhìn thấy. Hắn không về trước mà chạy theo cô đến con phố ấy, chỉ là nấp một chỗ, tưởng rằng cô không nhìn thấy. Nhưng nhìn cảnh ấy mà đoán được ra cô chỉ là trêu đùa họ thì không dễ, anh ta thông minh ra từ khi nào vậy? Liệu trí nhớ có chút gì tiến triển không? Lòng Dương chợt cảm thấy bồn chồn, nhưng cô vẫn nói:
-Vậy thì anh lo gì chứ? Tôi không thể gặp nguy hiểm được.
Lam im lặng, làn mi dài bàng bạc cụp xuống, có vẻ gì đó buồn bã nao lòng. Dương nhíu mày, hỏi:
-Mà khi nãy anh đoán được là tôi chỉ muốn trêu đùa sao? Thông minh đấy, đầu của anh thì sao? Có nhớ ra được gì không?
Lam lắc đầu, Dương thở ra, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng.. anh ta không thể mất trí nhớ cả đời được, vả lại cũng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ cô muốn cướp anh ta làm của riêng sao? Dương bật cười, cảm thấy mình thật khôi hài.
-Cô cười gì vậy? – Lam hỏi.
-Không có gì. – Dương trả lời. – Có muốn đi cùng tôi đến một nơi không?
-Nơi nào vậy?
-Nơi này..rất bí mật, chỉ người nào thích hợp tôi mới dẫn đến thôi.
-Tôi thích hợp sao?
Đôi mắt Lam ngây thơ mở to, Dương run rẩy trong lòng, sao cô yêu đôi mắt này đến thế.
-Đúng vậy, anh rất thích hợp, là người đầu tiên thích hợp..
“Là người đầu tiên tôi dẫn đến đó trong 18 năm tại thời quá khứ này”, Dương thêm một câu trong tâm trí.
Lưng chừng núi, một thung lũng rộng lớn trải ra trước mắt hai người. Bầu trời đầy mây u ám nhưng lại cố tình hổng ra một lỗ lớn, những dải nắng vàng rực rỡ xuyên qua chiếu xuống thung lũng. Dương chỉ cho Lam:
-Ở dưới kia.
Hai người lại đi sâu vào rừng, Dương đi trước dẫn đường xuống núi, một lúc lâu sau thì nhìn thấy thung lũng rộng lớn như một bình nguyên đã thấp thoáng bóng dáng sau những vạt cây rừng rậm rạp. Dương không đưa Lam vào thung lũng mà rẽ ngang sang một lối khác. Hai người dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ cũng ngay bên rìa thung lũng. Dương mở cửa bước vào trong. Lam cũng theo vào, yên lặng quan sát. Dương có vẻ như rất quen thuộc với nơi này, trong nhà có rất nhiều đồ đạc kì lạ và không một chút bụi. Nơi chính giữa căn nhà bày một bộ bàn ghế lùn tịt, những chiếc ghế bọc vải hoa lấm tấm căng phồng lên như nhồi bông bên trong, trên mặt bàn không có ấm trà mà bày cốc sứ trắng men hoa, một mặt tường có một hốc lớn bên trong không biết ai nhóm từ bao giờ mà có lửa cháy bập bùng (là cái lò sưởi). Những mặt tường khác thì treo tranh vẽ theo phong cách rất lạ, bức thì vẽ phong cảnh, bức thì vẽ hoa quả..còn rất nhiều thứ khác nữa, tất cả đều kì lạ.
Nhìn vẻ ngạc nhiên khi quan sát của Lam, Dương mỉm cười, cô biết hắn có cảm giác gì, tất cả những bài trí trong này cô đều tự tay sắp đặt giống ngôi nhà cũ mà cô cùng sống với bố mẹ khi còn bé ở một vùng quê xứ lạnh hẻo lánh của Canada. Ngôi nhà là nơi cho cô cảm giác gần hơn với bố mẹ một chút, ai mà biết được rằng khoảng cách giữa họ là tận mấy trăm năm?
-Anh có thể coi đây là nhà của bố mẹ tôi.
-Nhà bố mẹ cô sao? Họ đâu rồi?
-Họ còn không có ở trên đời này.. – Dương nói với vẻ buồn bã.
Đúng vậy, điều cô nói là sự thật. Bố mẹ cô gặp nhau khi bố Dương đã sống cả trăm năm, nhưng bây giờ thì đúng là ông chưa có trên đời thật. Tuy vậy Lam lại hiểu theo một nghĩa khác:
-Tôi rất tiếc..
-Không sao.
Dương không buồn phủ nhận, chẳng cần làm rắc rối mọi chuyện lên làm gì. Cô dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ, lấy từ túi xách sau lưng ra một bộ y phục.
-Đây là bộ đồ của anh khi tôi lần đầu tiên gặp, đã được giặt lại sạch sẽ rồi, anh hãy rửa mặt mũi cho sạch sẽ, – Dương chỉ một bình nước ở góc phòng – Rồi mặc vào.
-Để làm gì?
-Cứ làm như tôi bảo đi. Nhanh lên, tôi đợi anh ngoài thung lũng.
Dương nói xong, bỏ mặc Lam còn đang ngơ ngác bước ra ngoài đóng cửa lại, rồi chính mình với tốc độ của một cơn lốc tiến vào một phòng khác thay một bộ đồ mới.
Lam thay xong y phục liền rời khỏi ngôi nhà, từ từ li khai khu rừng bước vào thung lũng. Mọi thứ nơi đây đều mang một phong vị rất riêng, giống như không còn thuộc về thế giới này nữa. Thứ đầu tiên hắn gặp khi bước vào thung lũng là lau, những ngọn lau trắng rậm rạp chen lấn nhau vươn quá đầu người như muốn che đi bí ẩn đằng sau nó. Lam vạch từng bông lau tìm đường tiến về phía trước. Rồi rừng lau cũng thưa dần, nhường chỗ cho những loại cây thân thảo thấp hơn. Đúng lúc này, tầm mắt Lam hoàn toàn được mở rộng, một bình nguyên vàng rực mênh mông trải dài trước mắt. Một thiên đường như chỉ có trong hư ảo.
Khắp nơi ngập trong màu vàng rực rỡ của nắng, làn gió nhẹ mơn man da thịt đưa đẩy những cành lau rung rinh nhè nhẹ. Vương đầy trong làn gió là những cánh hoa lạ nhỏ bé trắng muốt, lượn lờ như tuyết, nhẹ như không khí. Lam đưa tay ra, khẽ chạm vào những cánh hoa, không hề lạnh chút nào. Một bóng người mờ ảo như vừa biến ra từ những cánh hoa dần dần hiện rõ trước mắt hắn. Trong giây lát Lam thất thần, chân vô thức bước tới. Người ấy đứng giữa biển hoa trắng như bông, quay lưng lại phía hắn, mái tóc dài thấp thoáng mờ ảo như một dòng suối xõa xuống lấp lánh trong ánh nắng. Mắt Lam như đang nhìn vào ảo ảnh, mọi thứ đều rực rỡ quá, ánh nắng rực rỡ, váy trắng rực rỡ, làn da lấp lánh mờ ảo như kim cương đang tỏa sáng kia cũng thật rực rỡ, có lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ?
Dương nhẹ nhàng bước lại bằng đôi chân trần, phát hiện thấy Lam đã thất thần cảm thấy rất vừa ý, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, chưa bao giờ cô nhìn sự tán thưởng của người khác lại vui tới như vậy. Nhưng vẻ đẹp này, liệu có giữ được chân hắn ở lại bên cô không? Đôi mắt cô nhìn Lam chợt thoáng qua một nỗi u hoài. Hôm nay rốt cuộc cô đã nhìn thấy bộ dáng trong quá khứ của hắn, thật làm cho người khác thấy phải say mê mơ ước. Thân hình cao lớn mà cân đối hoàn hảo, thon gọn vừa vặn khoác lên mình bộ y phục màu lam cao quý, hợp với màu mắt mênh mông như biển cả của hắn. Mái tóc dài màu bạc từng sợi từng sợi như tơ xõa tung lẩn khuất những bông bồ công anh nhỏ xíu cùng nương theo gió như muốn bay lượn tự do. Làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt mang vẻ si mê càng thêm phần mị hoặc chúng sinh khiến Dương phải thốt lên trong lòng :“ ..thần tiên..”
-Đây là thế giới của riêng tôi.
Dương khẽ thì thầm vào tai Lam, lúc này hai người đã đến cạnh nhau. Lam nghe giọng nói du dương tuyệt diệu lại càng thêm ngơ ngẩn. Dương khẽ mỉm cười, cô nói to hơn:
-Lam..
Lam giật mình tỉnh lại, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng trong mắt vẫn không thể giấu được niềm say mê.
-Cô..gọi tôi sao?
-Khắp nơi đây đều là hoa bồ công anh, có đẹp không?
“Ồ.” Lam thốt lên một tiếng, gật đầu, Dương vẫn thường nhắc đến và ví hắn với loài hoa này, chỉ là không ngờ bồ công anh lại đẹp như vậy.
-Đây.. có phải là thiên giới không?
Dương bật cười:
-Dĩ nhiên là không rồi, đẹp lắm phải không? Bồ công anh này là tự tay tôi tìm giống về trồng từ rất lâu rồi, cũng chỉ là một loài cỏ dại nên mọc rất dễ dàng.
-Có vẻ như cô rất thích..
-Làm sao mà không thích được chứ, cỏ dại bé nhỏ nhưng rất kiên cường, ở đâu cũng sống được và vươn lên, Anh nhìn thấy cánh hoa có nghĩ gì không? Thật tự do. Rất giống anh.
Dương nhìn Lam, thấy lòng nao nao một cảm xúc gì đó.
Dù có muốn giữ chặt nhưng không thể được, vì bồ công anh rất mong manh, chỉ một cơn gió nhẹ sẽ cuốn bay đi mất. Nơi bồ công anh đẹp nhất là bầu trời..
-Anh có thích không?
Lam gật đầu.
-Tôi rất thích.
“Anh thích đúng là rất tốt.” Dương thì thầm tự nhủ. Chợt Lam hỏi:
-Nhưng tại sao cô lại đưa tôi đến đây vậy? Lại còn ăn mặc kì lạ thế này nữa.
-Đứng trước cảnh đẹp thế này, tôi muốn mỗi người phải là chính mình, không cải trang, không giả dối, cả thể chất lẫn tâm hồn đều là thật. Đây là chiếc váy ưa thích nhất của tôi, và bộ đồ kia là trang phục của anh trong quá khứ, nó hợp với khí chất của anh.
-Vậy sao?
Hắn nhìn chiếc váy trắng Dương đang mặc, chỉ dài đến đầu gối, tà váy mỏng manh xòe ra bay lửng lơ theo gió để lộ ra đôi chân dài trắng muốt. Phần trên bó gọn làm nổi bật cơ thể đầy đặn quyến rũ nhưng không kém phần thanh tú thon thả tràn đầy sức sống. Chiếc cổ để trần trắng muốt, cùng đôi tay xinh đẹp tỏa ra một làn ánh sáng mờ ảo hòa quyện trong ánh nắng. Khuôn mặt tuyệt mỹ khiến Lam phải nheo nheo mắt lại khi nhìn vào.
-Vậy..con người thật của cô..có phải là tiên nữ không?
Dương bật cười. Thật khôi hài, người là tiên lại không biết mình là tiên mà lại đi hỏi cô rằng có phải tiên không. Tuy rằng, cô cũng học được một chút bản lĩnh của tiên giới.
-Tôi không phải là tiên, mà anh mới là tiên.
-Tôi là tiên sao? – Lam tròn mắt.
-Đúng vậy. Trước đây anh là tiên. Để tôi làm cho anh nhớ lại một chút nhé.
Dứt lời, Dương ôm lấy thắt lưng của Lam rồi tung mình bay lên không trung. Bên trên là bầu trời thăm thẳm, dưới là đồng cỏ rộng bao la, xung quanh hai người ù ù tiếng gió như cũng muốn hòa vào tâm trạng vui sướng cuồng nhiệt. Trong lòng Lam có cảm giác cực kì quen thuộc chẳng hề sợ hãi, giống như chính mình đã làm chuyện này rất nhiều lần, chỉ là bây giờ ngoài cảm giác quen thuộc còn thấy tràn ngập sung sướng và hạnh phúc, dù gió rát mặt nhưng miệng không tự chủ được mà mỉm cười. Đúng vậy, ôm nàng và được nàng ôm trong tay, thật hạnh phúc.
Khoảng vàng rực của cánh đồng hoa dại đã kết thúc, tiếp ngay nó là một khoảng xanh tươi ngút ngàn trải dài. Dương cười rạng rỡ trong tiếng gió ồn ào:
-Dưới kia là hoa hướng dương tôi mới tìm được giống ở rất xa mang về trồng, rất đẹp, chỉ mấy tháng nữa thôi anh sẽ được thấy.
-Hoa hướng dương? Là loại hoa gì vậy? Có giống mặt trời không?
-Anh đoán đúng rồi đó, hoa hướng dương rất giống mặt trời, cũng là loại hoa tôi rất yêu.
Bồ công anh giống hắn, phiêu du giống như tuyết nhưng không lạnh lẽo như tuyết. Hướng dương rất giống cô, rạng rỡ như mặt trời nhưng không thiêu cháy mọi thứ như mặt trời.
Buổi sáng ấy, Dương đã nói tất cả những gì mình đoán biết về Lam cho hắn nghe, chân thực, không giấu giếm. Dương quàng mảnh ngọc vào cổ hắn:
-Cái này sẽ giúp anh, đừng coi thường, vị sư phụ trong đó rất lợi hại đấy. Có muốn ở lại đây tu luyện không? Cuộc sống lưu manh nơi phố thị chẳng hợp với anh chút nào.
Đúng vậy, hắn đẹp như vậy, Dương không muốn hắn lại khoác lên mình bộ cánh lưu manh nữa. Thật phí phạm.
-Nếu tôi ở đây sẽ không được gặp cô nữa sao?
-Đừng lo, tôi sẽ đến thăm anh thường xuyên.
-Cô đùa sao? Nơi này xa như vậy.
Dương cười bí ẩn, nháy mắt một cái làm điên đảo thần hồn người đối diện:
-Bản lĩnh của tôi lớn lắm, anh còn chưa biết hết đâu. Chà, bây giờ cũng chiều rồi nhỉ? Tôi về đây. Anh cứ yên tâm ở lại nhé. Trong ngôi nhà ấy có trữ nhiều thức ăn lắm, cứ tự nhiên sử dụng. Tôi sẽ đến thăm anh thường xuyên. Tạm biệt.
Dương nói xong liền biến mất ngay trước mắt Lam như một ảo ảnh khiến hắn ngơ ngác, nhưng rồi mỉm cười, cô ấy như vậy mà lại muốn người khác tin được mình không phải tiên nữ thì mới lạ.
-Chị có chắc chắn anh ta sẽ đến không? – Chi hỏi.
-Chắc chắn. – Dương đáp, cô đã tận tình “phô” hàng đến như thế mà không đến thì mới là lạ.
-Thế bất ngờ của chị là gì thế?
-Bí mật. Trẻ con không được tò mò, biết chưa!
-Biết rồi. – Bị mắng, đứa trẻ cúi mặt phụng phịu, nhưng rồi vẫn không thể kiềm chế mà ngẩng đầu lên hỏi, mắt sáng ngời:
-Nhưng mà chị biết bay, làm sao chị bay được vậy ạ? Dạy cho em với!
-Cho em, cho em nữa..
Mấy cái miệng còn lại nhao nhao hùa theo, nhìn những đôi mắt sáng ngời háo hức trông đợi, lòng Dương cảm thấy tội lỗi khi phải lừa dối chúng nó:
-Đó không phải là bay, chị làm gì biết bay, chỉ là một chiêu lừa đảo mà thôi.
-Thật vậy ạ? Lũ trẻ xìu xuống.
-Thật! – Dương nói như đinh đóng cột. – Sau này có cơ hội chị sẽ dạy.
Nhưng lũ trẻ nghe bảo không phải là bay thật đã sớm không còn hứng thú, chán nản bỏ đi chơi. Lam đi đâu vẫn chưa về, còn lại Dương ngồi một mình trong căn nhà đổ, buồn chán, cô lấy cây đàn guita ra dạo một khúc nhạc trữ tình, thả hồn mình vào khúc nhạc. Giữa lúc ấy cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ tiến lại gần căn nhà. Lam đã về, hắn bước vào ngồi cạnh Dương yên lặng thưởng thức bài hát.
Bản nhạc chơi xong, Dương vẫn lặng thinh, không nói gì.. Lam hỏi:
-Tôi có được phép tò mò không?
-Anh tò mò gì?
-Tôi tò mò tại sao cô lại hẹn hắn ta riêng như vậy.
-Chi và Giáp kể cho anh nghe sao? – Dương hỏi lại, liếc mắt nhìn Lam – Cuộc hẹn của tôi có ảnh hưởng gì đến anh không?
Lam nhận được cái nhìn của Dương, màu xanh thăm thẳm trong mắt cô gái khiến lòng hắn chợt thảng thốt.
-Có, rất ảnh hưởng đấy.
-Ảnh hưởng gì?
-Cô nam quả nữ một mình, rất nguy hiểm, nếu như cô bị hắn đưa đi mất thì tôi biết làm sao?
-Anh làm sao?
-Tôi..Sẽ không ai hát cho tôi nghe nữa, lúc đau đầu tôi sẽ không chịu được…
Dương quay hẳn người lại, mặt đối mặt nhìn sâu vào mắt Lam, cô muốn nhìn rõ màu xanh biển cả trong mắt hắn, màu xanh trong suốt thật dễ chịu, thật muốn đắm mình vào trong đó:
-Có vậy thôi sao?
Khuôn mặt Lam chợt đỏ lên, từ tận đáy lòng cảm thấy bối rối khó tả, chỉ là biết rằng mình không thể để cô ấy đi mất được.
-Cô đừng đi được không? Võ công của cô tôi nhìn thấy rồi, rất cao cường, là cô chỉ muốn trêu đùa bọn họ phải không? Nếu cô không muốn thì chẳng ai bắt cô đi được cả.
Dương biết, cảnh hôm qua khi cô đánh nhau trên phố Lam đã nhìn thấy. Hắn không về trước mà chạy theo cô đến con phố ấy, chỉ là nấp một chỗ, tưởng rằng cô không nhìn thấy. Nhưng nhìn cảnh ấy mà đoán được ra cô chỉ là trêu đùa họ thì không dễ, anh ta thông minh ra từ khi nào vậy? Liệu trí nhớ có chút gì tiến triển không? Lòng Dương chợt cảm thấy bồn chồn, nhưng cô vẫn nói:
-Vậy thì anh lo gì chứ? Tôi không thể gặp nguy hiểm được.
Lam im lặng, làn mi dài bàng bạc cụp xuống, có vẻ gì đó buồn bã nao lòng. Dương nhíu mày, hỏi:
-Mà khi nãy anh đoán được là tôi chỉ muốn trêu đùa sao? Thông minh đấy, đầu của anh thì sao? Có nhớ ra được gì không?
Lam lắc đầu, Dương thở ra, cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng.. anh ta không thể mất trí nhớ cả đời được, vả lại cũng để làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ cô muốn cướp anh ta làm của riêng sao? Dương bật cười, cảm thấy mình thật khôi hài.
-Cô cười gì vậy? – Lam hỏi.
-Không có gì. – Dương trả lời. – Có muốn đi cùng tôi đến một nơi không?
-Nơi nào vậy?
-Nơi này..rất bí mật, chỉ người nào thích hợp tôi mới dẫn đến thôi.
-Tôi thích hợp sao?
Đôi mắt Lam ngây thơ mở to, Dương run rẩy trong lòng, sao cô yêu đôi mắt này đến thế.
-Đúng vậy, anh rất thích hợp, là người đầu tiên thích hợp..
“Là người đầu tiên tôi dẫn đến đó trong 18 năm tại thời quá khứ này”, Dương thêm một câu trong tâm trí.
Lưng chừng núi, một thung lũng rộng lớn trải ra trước mắt hai người. Bầu trời đầy mây u ám nhưng lại cố tình hổng ra một lỗ lớn, những dải nắng vàng rực rỡ xuyên qua chiếu xuống thung lũng. Dương chỉ cho Lam:
-Ở dưới kia.
Hai người lại đi sâu vào rừng, Dương đi trước dẫn đường xuống núi, một lúc lâu sau thì nhìn thấy thung lũng rộng lớn như một bình nguyên đã thấp thoáng bóng dáng sau những vạt cây rừng rậm rạp. Dương không đưa Lam vào thung lũng mà rẽ ngang sang một lối khác. Hai người dừng lại trước một ngôi nhà gỗ nhỏ cũng ngay bên rìa thung lũng. Dương mở cửa bước vào trong. Lam cũng theo vào, yên lặng quan sát. Dương có vẻ như rất quen thuộc với nơi này, trong nhà có rất nhiều đồ đạc kì lạ và không một chút bụi. Nơi chính giữa căn nhà bày một bộ bàn ghế lùn tịt, những chiếc ghế bọc vải hoa lấm tấm căng phồng lên như nhồi bông bên trong, trên mặt bàn không có ấm trà mà bày cốc sứ trắng men hoa, một mặt tường có một hốc lớn bên trong không biết ai nhóm từ bao giờ mà có lửa cháy bập bùng (là cái lò sưởi). Những mặt tường khác thì treo tranh vẽ theo phong cách rất lạ, bức thì vẽ phong cảnh, bức thì vẽ hoa quả..còn rất nhiều thứ khác nữa, tất cả đều kì lạ.
Nhìn vẻ ngạc nhiên khi quan sát của Lam, Dương mỉm cười, cô biết hắn có cảm giác gì, tất cả những bài trí trong này cô đều tự tay sắp đặt giống ngôi nhà cũ mà cô cùng sống với bố mẹ khi còn bé ở một vùng quê xứ lạnh hẻo lánh của Canada. Ngôi nhà là nơi cho cô cảm giác gần hơn với bố mẹ một chút, ai mà biết được rằng khoảng cách giữa họ là tận mấy trăm năm?
-Anh có thể coi đây là nhà của bố mẹ tôi.
-Nhà bố mẹ cô sao? Họ đâu rồi?
-Họ còn không có ở trên đời này.. – Dương nói với vẻ buồn bã.
Đúng vậy, điều cô nói là sự thật. Bố mẹ cô gặp nhau khi bố Dương đã sống cả trăm năm, nhưng bây giờ thì đúng là ông chưa có trên đời thật. Tuy vậy Lam lại hiểu theo một nghĩa khác:
-Tôi rất tiếc..
-Không sao.
Dương không buồn phủ nhận, chẳng cần làm rắc rối mọi chuyện lên làm gì. Cô dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ, lấy từ túi xách sau lưng ra một bộ y phục.
-Đây là bộ đồ của anh khi tôi lần đầu tiên gặp, đã được giặt lại sạch sẽ rồi, anh hãy rửa mặt mũi cho sạch sẽ, – Dương chỉ một bình nước ở góc phòng – Rồi mặc vào.
-Để làm gì?
-Cứ làm như tôi bảo đi. Nhanh lên, tôi đợi anh ngoài thung lũng.
Dương nói xong, bỏ mặc Lam còn đang ngơ ngác bước ra ngoài đóng cửa lại, rồi chính mình với tốc độ của một cơn lốc tiến vào một phòng khác thay một bộ đồ mới.
Lam thay xong y phục liền rời khỏi ngôi nhà, từ từ li khai khu rừng bước vào thung lũng. Mọi thứ nơi đây đều mang một phong vị rất riêng, giống như không còn thuộc về thế giới này nữa. Thứ đầu tiên hắn gặp khi bước vào thung lũng là lau, những ngọn lau trắng rậm rạp chen lấn nhau vươn quá đầu người như muốn che đi bí ẩn đằng sau nó. Lam vạch từng bông lau tìm đường tiến về phía trước. Rồi rừng lau cũng thưa dần, nhường chỗ cho những loại cây thân thảo thấp hơn. Đúng lúc này, tầm mắt Lam hoàn toàn được mở rộng, một bình nguyên vàng rực mênh mông trải dài trước mắt. Một thiên đường như chỉ có trong hư ảo.
Khắp nơi ngập trong màu vàng rực rỡ của nắng, làn gió nhẹ mơn man da thịt đưa đẩy những cành lau rung rinh nhè nhẹ. Vương đầy trong làn gió là những cánh hoa lạ nhỏ bé trắng muốt, lượn lờ như tuyết, nhẹ như không khí. Lam đưa tay ra, khẽ chạm vào những cánh hoa, không hề lạnh chút nào. Một bóng người mờ ảo như vừa biến ra từ những cánh hoa dần dần hiện rõ trước mắt hắn. Trong giây lát Lam thất thần, chân vô thức bước tới. Người ấy đứng giữa biển hoa trắng như bông, quay lưng lại phía hắn, mái tóc dài thấp thoáng mờ ảo như một dòng suối xõa xuống lấp lánh trong ánh nắng. Mắt Lam như đang nhìn vào ảo ảnh, mọi thứ đều rực rỡ quá, ánh nắng rực rỡ, váy trắng rực rỡ, làn da lấp lánh mờ ảo như kim cương đang tỏa sáng kia cũng thật rực rỡ, có lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ?
Dương nhẹ nhàng bước lại bằng đôi chân trần, phát hiện thấy Lam đã thất thần cảm thấy rất vừa ý, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, chưa bao giờ cô nhìn sự tán thưởng của người khác lại vui tới như vậy. Nhưng vẻ đẹp này, liệu có giữ được chân hắn ở lại bên cô không? Đôi mắt cô nhìn Lam chợt thoáng qua một nỗi u hoài. Hôm nay rốt cuộc cô đã nhìn thấy bộ dáng trong quá khứ của hắn, thật làm cho người khác thấy phải say mê mơ ước. Thân hình cao lớn mà cân đối hoàn hảo, thon gọn vừa vặn khoác lên mình bộ y phục màu lam cao quý, hợp với màu mắt mênh mông như biển cả của hắn. Mái tóc dài màu bạc từng sợi từng sợi như tơ xõa tung lẩn khuất những bông bồ công anh nhỏ xíu cùng nương theo gió như muốn bay lượn tự do. Làn da trắng như bạch ngọc, đôi mắt mang vẻ si mê càng thêm phần mị hoặc chúng sinh khiến Dương phải thốt lên trong lòng :“ ..thần tiên..”
-Đây là thế giới của riêng tôi.
Dương khẽ thì thầm vào tai Lam, lúc này hai người đã đến cạnh nhau. Lam nghe giọng nói du dương tuyệt diệu lại càng thêm ngơ ngẩn. Dương khẽ mỉm cười, cô nói to hơn:
-Lam..
Lam giật mình tỉnh lại, cảm thấy có chút xấu hổ nhưng trong mắt vẫn không thể giấu được niềm say mê.
-Cô..gọi tôi sao?
-Khắp nơi đây đều là hoa bồ công anh, có đẹp không?
“Ồ.” Lam thốt lên một tiếng, gật đầu, Dương vẫn thường nhắc đến và ví hắn với loài hoa này, chỉ là không ngờ bồ công anh lại đẹp như vậy.
-Đây.. có phải là thiên giới không?
Dương bật cười:
-Dĩ nhiên là không rồi, đẹp lắm phải không? Bồ công anh này là tự tay tôi tìm giống về trồng từ rất lâu rồi, cũng chỉ là một loài cỏ dại nên mọc rất dễ dàng.
-Có vẻ như cô rất thích..
-Làm sao mà không thích được chứ, cỏ dại bé nhỏ nhưng rất kiên cường, ở đâu cũng sống được và vươn lên, Anh nhìn thấy cánh hoa có nghĩ gì không? Thật tự do. Rất giống anh.
Dương nhìn Lam, thấy lòng nao nao một cảm xúc gì đó.
Dù có muốn giữ chặt nhưng không thể được, vì bồ công anh rất mong manh, chỉ một cơn gió nhẹ sẽ cuốn bay đi mất. Nơi bồ công anh đẹp nhất là bầu trời..
-Anh có thích không?
Lam gật đầu.
-Tôi rất thích.
“Anh thích đúng là rất tốt.” Dương thì thầm tự nhủ. Chợt Lam hỏi:
-Nhưng tại sao cô lại đưa tôi đến đây vậy? Lại còn ăn mặc kì lạ thế này nữa.
-Đứng trước cảnh đẹp thế này, tôi muốn mỗi người phải là chính mình, không cải trang, không giả dối, cả thể chất lẫn tâm hồn đều là thật. Đây là chiếc váy ưa thích nhất của tôi, và bộ đồ kia là trang phục của anh trong quá khứ, nó hợp với khí chất của anh.
-Vậy sao?
Hắn nhìn chiếc váy trắng Dương đang mặc, chỉ dài đến đầu gối, tà váy mỏng manh xòe ra bay lửng lơ theo gió để lộ ra đôi chân dài trắng muốt. Phần trên bó gọn làm nổi bật cơ thể đầy đặn quyến rũ nhưng không kém phần thanh tú thon thả tràn đầy sức sống. Chiếc cổ để trần trắng muốt, cùng đôi tay xinh đẹp tỏa ra một làn ánh sáng mờ ảo hòa quyện trong ánh nắng. Khuôn mặt tuyệt mỹ khiến Lam phải nheo nheo mắt lại khi nhìn vào.
-Vậy..con người thật của cô..có phải là tiên nữ không?
Dương bật cười. Thật khôi hài, người là tiên lại không biết mình là tiên mà lại đi hỏi cô rằng có phải tiên không. Tuy rằng, cô cũng học được một chút bản lĩnh của tiên giới.
-Tôi không phải là tiên, mà anh mới là tiên.
-Tôi là tiên sao? – Lam tròn mắt.
-Đúng vậy. Trước đây anh là tiên. Để tôi làm cho anh nhớ lại một chút nhé.
Dứt lời, Dương ôm lấy thắt lưng của Lam rồi tung mình bay lên không trung. Bên trên là bầu trời thăm thẳm, dưới là đồng cỏ rộng bao la, xung quanh hai người ù ù tiếng gió như cũng muốn hòa vào tâm trạng vui sướng cuồng nhiệt. Trong lòng Lam có cảm giác cực kì quen thuộc chẳng hề sợ hãi, giống như chính mình đã làm chuyện này rất nhiều lần, chỉ là bây giờ ngoài cảm giác quen thuộc còn thấy tràn ngập sung sướng và hạnh phúc, dù gió rát mặt nhưng miệng không tự chủ được mà mỉm cười. Đúng vậy, ôm nàng và được nàng ôm trong tay, thật hạnh phúc.
Khoảng vàng rực của cánh đồng hoa dại đã kết thúc, tiếp ngay nó là một khoảng xanh tươi ngút ngàn trải dài. Dương cười rạng rỡ trong tiếng gió ồn ào:
-Dưới kia là hoa hướng dương tôi mới tìm được giống ở rất xa mang về trồng, rất đẹp, chỉ mấy tháng nữa thôi anh sẽ được thấy.
-Hoa hướng dương? Là loại hoa gì vậy? Có giống mặt trời không?
-Anh đoán đúng rồi đó, hoa hướng dương rất giống mặt trời, cũng là loại hoa tôi rất yêu.
Bồ công anh giống hắn, phiêu du giống như tuyết nhưng không lạnh lẽo như tuyết. Hướng dương rất giống cô, rạng rỡ như mặt trời nhưng không thiêu cháy mọi thứ như mặt trời.
Buổi sáng ấy, Dương đã nói tất cả những gì mình đoán biết về Lam cho hắn nghe, chân thực, không giấu giếm. Dương quàng mảnh ngọc vào cổ hắn:
-Cái này sẽ giúp anh, đừng coi thường, vị sư phụ trong đó rất lợi hại đấy. Có muốn ở lại đây tu luyện không? Cuộc sống lưu manh nơi phố thị chẳng hợp với anh chút nào.
Đúng vậy, hắn đẹp như vậy, Dương không muốn hắn lại khoác lên mình bộ cánh lưu manh nữa. Thật phí phạm.
-Nếu tôi ở đây sẽ không được gặp cô nữa sao?
-Đừng lo, tôi sẽ đến thăm anh thường xuyên.
-Cô đùa sao? Nơi này xa như vậy.
Dương cười bí ẩn, nháy mắt một cái làm điên đảo thần hồn người đối diện:
-Bản lĩnh của tôi lớn lắm, anh còn chưa biết hết đâu. Chà, bây giờ cũng chiều rồi nhỉ? Tôi về đây. Anh cứ yên tâm ở lại nhé. Trong ngôi nhà ấy có trữ nhiều thức ăn lắm, cứ tự nhiên sử dụng. Tôi sẽ đến thăm anh thường xuyên. Tạm biệt.
Dương nói xong liền biến mất ngay trước mắt Lam như một ảo ảnh khiến hắn ngơ ngác, nhưng rồi mỉm cười, cô ấy như vậy mà lại muốn người khác tin được mình không phải tiên nữ thì mới lạ.
/9
|