Thành Đông Kinh* 18 năm sau.
Tháng chín ta. Trời vào thu đã chớm lạnh. Tầng không phủ đầy những cụm mây trắng sữa nhàn nhạt lửng lơ làm cho không gian mang một vẻ trong sáng nhưng lạnh lẽo. Những làn gió mang hơi lạnh heo hút báo hiệu mùa đông sắp về thổi mạnh làm tung bay những tà áo cánh nâu giản dị của tầng lớp bình dân nghèo đi trên phố, thấp thoáng một vài vạt áo tía áo hồng mang thắt lưng màu thiên lý của các cô thiếu nữ . Đường phố thật đông đúc và mang hơi thở yên bình hơn so với mấy tháng trước đây. Triều đình đã yên, đức vua mới lên ngôi được các triều thần phù trợ đã ngồi ấm chỗ, ban hành nhiều chính sách mới có lợi, muôn dân cũng yên tâm tin tưởng mà làm ăn.**
Yên Hoa phường lớn nhất kinh thành.
Người người ra vào tấp nập không ngớt, đúng như câu ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhưng không ai phải thất vọng vì đã bước vào. Yên Hoa phường có diện tích rất lớn, gấp mấy lần một cửa hiệu bình thường, giống như một trung tâm thương mại ở thời hiện đại. Nơi đây là một cửa hàng cực lớn, mặt tiền rất rộng, sâu vào trong là những gian hàng trưng bày các mặt hàng làm từ vải rất phong phú: vải vóc tơ lụa, chăn đệm quần áo, hàng thêu… Mỗi gian hàng lại có một cô thiếu nữ vận y phục được may với những kiểu dáng tuyệt đẹp làm nổi bật vẻ đẹp cơ thể mà vẫn hoàn toàn kín đáo đứng đó sẵn sàng tiếp đón cùng tư vấn cho khách hàng về mọi thắc mắc khi lựa chọn mặt hàng mà mình ưng ý. Chất lượng hàng hóa cũng có đủ loại, từ những phòng trưng bày mặt hàng thượng hạng quý hiếm chỉ bậc đại phú mới mua nổi cho đến những gian bán vải vóc bình dân giá rẻ cho những người thu nhập thấp. Mỗi năm đến mùa đông, Yên Hoa phường còn phân phát quần áo chăn đệm miễn phí cho những gia đình nghèo khổ để họ chống chọi qua mùa đông, dù không phải loại thượng hạng nhưng ai được phân phát cũng đều rất cảm kích, do vậy danh tiếng vô cùng tốt và được phổ biến rộng rãi trong dân chúng. Với các bậc quyền quý, Yên Hoa phường lại thu hút bằng những mặt hàng đặc sắc thượng hạng, mẫu mã thiết kế đặc sắc rất các bậc mệnh phụ, các tiểu thư quyền quý yêu thích. Nói chung là từ khi bắt đầu hoạt động cách đây nhiều năm, Yên Hoa phường đã đánh bật một cách tuyệt đối các đối thủ cạnh tranh, cùng với các chi nhánh khắp nơi của nó trở thành thương hiệu nổi tiếng độc nhất vô nhị của kinh thành, dĩ nhiên không cần phải nói đến doanh thu hằng ngày đều chảy vào ào ào như thác lũ.
Khu nhà phía sau Yên Hoa phường, trong một căn phòng lớn được bài trí đơn giản nhưng rất trang nghiêm đang diễn ra một cuộc họp quan trọng. Quanh chiếc bàn dài, toàn bộ ban điều hành Yên Hoa phường kể cả các chi nhánh trên khắp địa bàn Đông Kinh đều tập hợp tại đây, báo cáo kết quả doanh thu quý trước cùng các kế hoạch cho thời gian thu đông sắp tới. Ngọc Vân, người quản lí và cũng là bà chủ trên danh nghĩa của Yên Hoa trình bày cuối cùng, và thở phào nhẹ nhõm một hơi khi cô chủ, chủ nhân đích thực của Yên Hoa gật đầu tỏ ý hài lòng.
Hướng Dương ngồi ở vị trí chủ tọa cuộc họp. Cô mang trên người một bộ váy màu xanh lam giản dị gọn nhẹ, chất liệu bằng lụa thượng hạng mặc vào rất nhẹ và mát biểu thị một tác phong cao quý nghiêm túc, khuôn mặt mãi mãi trẻ trung xinh đẹp tuyệt thế không hề che dấu luôn làm người khác kinh diễm mỗi khi đối diện. Đôi mắt sẫm màu ngọc chăm chú nhìn cô gái vừa báo cáo tỏ ý hài lòng, thực ra công việc chủ quản của Yên Hoa cô đã sớm giao cho cô gái này quản lí, vị trí của Ngọc Vân tương đương với chức tổng giám đốc một công ti con của một tập đoàn thời hiện đại. Ngọc Vân điều hành Yên Hoa phường năm nay mới 25 tuổi nhưng đã rất thành thạo và có năng lực, không phụ công Dương đã đem tất cả những kiến thức quản trị kinh doanh đã học trong trường đại học ở hiện đại truyền dạy. Không chỉ áp dụng rất tốt mà còn biết kết hợp với tình hình xã hội phong kiến hiện tại, đủ sức tiếp quản Yên Hoa phường lớn mạnh, không những thế vẫn không ngừng phát triển, thực lực có thể nói là thao túng gần như toàn bộ thị trường vải vóc tơ lụa của Đại Việt, ngoài ra còn đang ra sức vươn ra các thị trường ngoại quốc như Đại Minh, Java, Xiêm La, Miến Điện, xa hơn nữa thậm chí còn tham vọng thăm dò cả châu Âu, một thế giới gần như xa lạ và bí ẩn đối với người phương Đông thời bấy giờ. Hiện giờ, Ngọc Vân tuy tuổi đã hơi lớn (với cách nhìn thời phong kiến thì 20 tuổi chưa lấy chồng coi như ế), nhưng trên danh nghĩa là chủ nhân của Yên Hoa phường, cùng với khối tài sản khổng lồ chính thức trở thành người phụ nữ nổi tiếng nhất và được theo đuổi nhiều nhất của Đông Kinh, danh tiếng còn vượt qua cả các tài nữ đương thời. Rất ít người biết được rằng sau lưng nàng còn có một người khác mới là chủ nhân chân chính của tất cả. Cũng rất ít người biết được rằng Ngọc Vân, người con gái có dung mạo xinh đẹp như hoa nhưng táo bạo quyết đoán trên thương trường lại là một đứa trẻ mồ côi.
Mười tám năm trước, sau khi an bài thỏa đáng cho Lê Đạt cùng mẹ con Mẫn, Dương bắt đầu lên kinh thành quyết tâm xây dựng một sự nghiệp vĩ đại. Hoành hành trên danh nghĩa đạo tặc quấy phá tham quan cường hào một thời gian Dương có được số vốn hùng hậu như ý liền bắt tay vào công việc kinh doanh. Với kiến thức học được ở hiện đại cùng đầu óc cơ trí, sau một thời gian dài 18 năm, Dương có được một sự nghiệp khổng lồ như ý, không chỉ riêng Yên Hoa phường mà còn rất nhiều sản nghiệp khác như tửu lâu trà quán, các xưởng gốm, xưởng dệt, làng nghề, sơn trang…nhiều không kể xiết phân bố ở khắp nơi không chỉ ở Đại Việt mà còn có chi nhánh ở nước ngoài, tập hợp thành một tập đoàn gọi là Ngọc Minh thương hội, tài lực nếu muốn có thể áp đảo cả triều đình. Dĩ nhiên cơ nghiệp như vậy không thể công khai, mỗi ngành kinh doanh lại có một hệ thống chủ quản riêng là những thuộc hạ đáng tin cậy đầy đủ bản lĩnh cùng lòng trung thành phụ trách. Để gây dựng một cơ nghiệp hùng hậu như vậy dĩ nhiên không đơn giản chỉ áp dụng các phương pháp kinh doanh bình thường mà cần nhiều thủ đoạn một chút. Thương trường là chiến trường khắc nghiệt, chỉ cần biện pháp không thương thiên hại lý giết người đốt nhà đều có thể áp dụng, bản thân Dương cũng không bao giờ tự coi mình là quân tử, cô là phụ nữ mà. Thêm vào đó, cô cũng không quên bồi dưỡng đào tạo nhân tài làm thủ hạ dưới trướng, được chọn lựa từ những đứa trẻ mồ côi nghèo khổ vốn đầy rẫy ngoài đường mà Ngọc Vân là một trong số đó. Những thuộc hạ trung thành của cô cũng từ đây mà ra. Qua 18 năm, rất nhiều đứa trẻ đã trưởng thành và được bố trí về lĩnh vực sở trường để hoạt động. có người làm kinh doanh như Ngọc Vân, có người đi thi vào triều làm quan, có người chuyên đi thu thập tin tức.. những người này đều được rèn luyện kỹ càng, võ nghệ tinh thông, cũng có người được giữ lại để bồi dưỡng đào tạo cho thế hệ tiếp theo, tạo thành một cơ cấu giống như trường Đại học của thời hiện đại. Còn lại những đứa trẻ có tư chất bình thường nếu được thu nhận sẽ được cưu mang cho đến khi trưởng thành rồi sắp xếp cho đi làm những công việc bình thường chân tay tùy năng lực như đầu bếp, hầu bàn, người hầu.. miễn là nguyện ý làm việc, cơ nghiệp to lớn của cô luôn luôn cần lao động.
Rời khỏi Yên Hoa phường, Dương theo cổng sau lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đi ra ngoại thành. Dù tự đi thì nhanh hơn nhưng vì có Minh Thái, một trợ thủ tài năng đi cùng đi nên cô chấp nhận chậm hơn một chút, Dương không cho các thủ hạ biết các khả năng đặc biệt của mình. Xe nhanh chóng chạy về hướng Tây kinh thành, “trường Đại học đào tạo nhân tài” do Dương kiến tạo ra nằm ở đó. Hai người hôm nay trở về đó để chọn người cho những vị trí còn trống của mấy chi nhánh sắp mở thêm.
Thế kỉ 15, xứ Đoài còn nhiều vùng rừng núi hoang sơ chưa được khai thác. Đó cũng là một điều may mắn. Trong một vùng rừng rộng lớn cách kinh thành không xa lắm có một sơn trang bí ẩn với một tên gọi rất bình thường: sơn trang Xứ Đoài. Sơn trang nằm ẩn trong rừng, sau lưng là núi rừng trùng điệp. Khu nhà phía trước để tiếp đãi khách nhân thật rộng rãi, đủ loại kì hoa dị thảo vườn tược núi giả cho khách tham quan hứng thú. Rất ít người biết đến nơi này, một vài du khách vãng lai hiếm hoi thỉnh thoảng đi ngang qua đều được đón tiếp rất tử tế và chu đáo, nhưng hễ ai có ý định vào sâu phía trong trang viện đều bị cản lại bất kể mục đích gì đi nữa. Điều này cũng là bình thường, nơi nào cũng có quy tắc cấm địa riêng nơi ấy. Thỉnh thoảng lại có một vài người tò mò, đến đêm âm thầm lén thâm nhập quan sát nhưng cũng không thấy có hoạt động gì bất thường cả (dĩ nhiên sự xâm nhập này cũng có sự giám thị bí mật của bộ phận bảo vệ của sơn trang để đảm bảo không xảy ra những gì ngoài ý muốn).
Khi Dương đến nơi thì cũng đã giữa trưa. Cô đi sâu ra phía sau sơn trang, vào khu nhà dành cho các học viên đang được đào tạo trong sơn trang xem xét. Giữa trưa, tất cả đang ở nhà ăn dùng bữa. Dương, với danh nghĩa là chủ nhân trang viện, được tiếp đón một cách tôn kính và được mời dùng bữa cùng với các sư phụ trong Học viện, nhân cơ hội đó mà hỏi han đến tình hình giảng dạy và hài lòng khi mọi việc đều thuận lợi. Không chỉ được đào tạo về quản trị kinh doanh, còn có nhiều bậc sư phụ có tài năng đặc biệt như võ nghệ, thi thư.. cũng được mời về giảng dạy nhằm đào tạo toàn diện nhiều mặt cho các học viên.
Cuối buổi chiều, sau khi tự mình thăm thú và hài lòng với những gì quan sát được, Dương một mình trở lại kinh thành. Lần này cô không dùng xe ngựa, cũng không phải là một tiểu thư tôn quý mà trở lại làm một cô gái trẻ, tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, áo nấu sồng váy lĩnh như những cô gái nhà quê nghèo khó. Hầu hết thời gian khi không bận rộn công vụ gì cô đều ăn mặc như vậy, loăng quăng tại những khu phố nghèo khổ. Dưới đáy xã hội, Hướng Dương thường gặp những đứa trẻ lang thang hoặc một gia đình nghèo khổ bất hạnh nào đấy rồi sau một thời gian đưa đi đào tạo hoặc tạo cho họ công ăn việc làm để nuôi sống bản thân. Dần dần, những người nghèo quen thuộc với Dương, những khu phố nghèo mỗi khi thấy cô đều yêu quý mà hoan nghênh. Hiện giờ dưới trướng của Dương mới tập hợp thêm được năm tên nhóc khá lanh lợi chuyên gia lê la quậy tưng phố chợ chẳng chuyện gì không dám làm, chỉ duy nhất có một điểm tốt là nghe lời chị Dương như thánh chỉ khiến cô rất hài lòng, định bụng ít lâu nữa sẽ mang chúng về sơn trang đào tạo.
Dương bước vào gian nhà nhỏ bị bỏ hoang đã đổ nát quạnh hiu trong xóm vắng chỗ trú ngụ của cả nhóm, vai đeo một túi nặng toàn khoai lang định bụng đãi bọn chúng một bữa khoai nướng no nê. Gian nhà vắng tanh, trời đã sắp tối mà còn chưa đứa nào trở về. Dương cũng không vội, cô chất rơm đốt thành một đống tro hồng rực rồi vùi khoai vào, trên đống tro tàn lại nhóm thêm một đống củi nữa thành một bếp lửa ấm áp. Một lát sau khoai đã chín thơm lừng, Dương vừa lôi ra thì một đồng chí đã chạy về. Nó nhìn thấy Dương, hô to mừng rỡ:
-Chị Dương, chị đã về rồi. Ba ngày qua chị đi đâu vậy?
Dương vờ cau mày mắng mỏ:
-Chị có việc, em hỏi làm gì! Mà sao thiêng thế, chị vừa nướng được củ khoai đã thấy em rồi. Thế mấy đứa kia đâu?
Thằng bé chẳng để tâm đến lời mắng mỏ của Dương, nó khoái chí ngồi bệt xuống đất cầm củ khoai lên ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
-Mấy đứa kia vẫn ở ngoài phố gần chợ Giám ấy chị ạ. À! – Nó quệt mép rồi lại hăng say chiến đấu tiếp với củ khoai – Hôm nay bọn em thấy một việc rất lạ nhé.
-Việc gì vậy?
-Có một người tự dưng nằm ngất trên phố, đến nay đã được ba ngày rồi, nhưng mà không có chết, mà cũng chẳng ai dám đến gần hắn..
-Sao vậy? Hắn mang bệnh à?
-Cái này cũng không ai biết rõ, hình như là đúng thế!- Cu cậu đăm chiêu suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Dương cốc cho cu cậu một cú vào đầu:
-Vậy thì có gì mà kì lạ?
Cu Tí bị đau, á lên một tiếng rồi ngước lên, đôi mắt ngập đầy hờn dỗi:
-Em nói thật mà, hắn ta có tóc màu trắng đấy. Có người đoán là quỷ, lại có người đoán hắn có bệnh nên đầu tóc bị bạc đi. Ai mà biết được..
Dương nghe được thông tin này rất đỗi ngạc nhiên. Đúng là bạc đầu thì có nhiều nguyên nhân, nhưng có khi nào anh ta là một người châu Âu không? Cho đến nay bôn ba khắp nơi, phải nói gần như thành thổ địa chốn này rồi Dương biết được rằng người phương Tây trong kinh thành rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Dương đứng dậy, theo hướng cu Tí chỉ mà tìm đến chỗ con người kì lạ kia.
Góc phố khuất nẻo vắng teo, một con người nằm co quắp bất động cạnh đống rác. Trời chạng vạng tối, mái tóc anh ta cũng ngả màu xám xịt, thêm vào những rác rưởi bẩn thỉu bám vào nhưng Dương vẫn phân biệt được rất rõ, mái tóc ấy nguyên bản là màu bạc. Dương đỡ người này lên, nhận thấy nhịp tim còn đập rất rõ ràng và đều đặn, vậy là không sao rồi, cô gạt mớ tóc xũ xõa ra khỏi khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu của hắn ta, nhận thấy đường nét trên khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn thật là thanh tú, một vẻ trung tính hài hòa không thể phân biệt là Đông hay Tây, cuối cùng, quyết định vạch mi mắt anh ta lên xem. Chà, đôi mắt màu xanh lam, vậy là một người phương Tây rồi. Kết luận xong, Dương không ngại bẩn thỉu đem anh ta trở về Minh phủ. Minh phủ chính là một tài sản của cô ở tại kinh thành, gia chủ trên danh nghĩa là Minh Quý, một thuộc hạ thân tín khác của cô đảm nhận chức chủ quản của Minh Thạch phường, chuyên về khai thác cùng chế tác, buôn bán và cung cấp đồ trang sức bằng vàng bạc, đá quý cao cấp uy tín vang dội khắp cả lãnh thổ Đại Việt.
Cụ lang Từ, thầy thuốc trong phủ, đã 60 tuổi nhưng còn khỏe mạnh và đầy tinh thần y đức nhanh chóng xuất hiện, vừa chào hỏi đã ngồi xuống cầm lấy tay bệnh nhân tiến hành bắt mạch. Nhưng thần tình chợt ngẩn ra, một lúc lâu không nói gì, dường như suy nghĩ lung lắm rồi quay ra nói với Dương:
-Lão phu thật vô dụng, sống đến ngần này tuổi rồi mà không thể chẩn ra được người này mắc bệnh gì. Ngay cả mạch tượng của anh ta cũng thật là kì lạ, như có như không, lão phu không thể xác định được. Thật xin lỗi.
Cụ lang rời khỏi, Minh Quý, một nam nhân tầm tuổi ba mươi, đứng một bên cúi đầu, giọng trầm ổn cung kính:
-Cô chủ, đó là thầy thuốc giỏi nhất kinh thành rồi.
Dương khoát tay:
-Không sao, anh cứ đi làm việc đi, chỉ cần gọi mấy gia đinh tay chân khéo léo nhẹ nhàng tới đây giúp tôi là được rồi.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Minh Quý lui ra, một lát sau, có mấy gia đinh tới theo lệnh, Dương sai họ đem người bệnh gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, bản thân cũng trở ra phòng ngoài ngồi uống trà.
Một lúc sau.
-Cô chủ! – Một gia đinh tiến đến.
-Sao vậy?
-Đây là thứ duy nhất tìm được trên người người kia ạ!
Anh ta đưa cho Dương một mảnh ngọc bội. Dương cầm lấy, nhíu mày quan sát, rồi bảo anh ta:
-Anh ra ngoài gọi Minh Quý lại đây.
-Vâng, thưa cô chủ.
Gia đinh lui ra ngoài, rất nhanh sau đó, Minh Quý tiến vào.
-Thuộc hạ có mặt.
-Anh xem thử cái này đi.
Dương đưa cho anh ta miếng ngọc. Miếng ngọc bội màu trắng gần như trong suốt hình tròn khắc hoa văn rất tinh xảo. Trên mặt có khắc một kí hiệu kì lạ.
-Cho tôi một nhận xét đi.
Minh Thành nhíu mày:
-Cô chủ, hoa văn trên này rất kì lạ, thuộc hạ tuy bôn ba nhiều năm trong nghề nhưng quả thực chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng các bậc lão làng trong nghề làm ngọc còn rất nhiều. Thuộc hạ sẽ sao chép lại rồi dò hỏi xem sao.
-Được, anh đi đi.
Khi mấy gia đinh xong việc đã ra ngoài hết, Dương tiến vào phòng, ngồi lặng bên giường quan sát nam nhân đang nằm trước mặt.
“Thật đẹp!” Cô bàng hoàng. Lần đầu tiên cô trông thấy một người nam đẹp như vậy. Vẻ đẹp khác hẳn các vampire mà cô thường gặp.
Dưới mắt không có quầng thâm. Anh ta không phải vampire, làm sao có thể đẹp như thế?
Cô tháo sợi dây bạc trên cổ xuống, đầu sợi dây có một mảnh ngọc trắng muốt, chính là mảnh đá cô nhặt được trên sông 18 năm trước, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh ta rồi nhắm mắt lại, tâm trí rời khỏi thế giới thực bắt đầu tiến sâu vào trong kết giới của một thế giới u linh..
“Anh ta làm sao vậy?”
“Không sao cả nhưng lại bị thương tổn rất nặng” Giọng Vô Cực nam thần đáp trả. Từ sau dạo ông ta hiện thân nhiều năm trước thì đến nay đã không rời khỏi Linh Ngọc lần nào nữa.
“Vậy là sao?”
“Vẫn còn sống được, bị thương nghiêm trọng, linh lực cạn kiệt nhưng tiên căn vẫn còn.”
“Cái gì? Anh ta là người tu tiên sao?”
“Đúng vậy. Hắn có tiên căn, là một người tu tiên cũng đã đạt được một vài thành tựu, đáng tiếc nội thương nghiêm trọng không thể sử dụng pháp lực. Uhm, đầu hắn cũng bị thương nên có thể tạm thời mất trí nhớ. Còn nữa, những kí hiệu trên mảnh ngọc ban nãy chính là chữ viết.”
“Tôi chưa bao giờ thấy loại kí tự nào như vậy.”
“Dĩ nhiên rồi, đó là kí tự của một thế giới khác, ngươi không thể nào biết được.”
“Thế giới khác sao?”
“Đúng vậy. Ngoài thế giới này còn có những thế giới khác nữa cũng đang song song tồn tại. Địa cầu chỉ là một trong số những thế giới có tồn tại sự sống.”
“Điều đó tôi có thể hiểu được. Vậy có lẽ anh ta đến từ một thế giới khác. Làm sao anh ta lại làm được như vậy? Ngài đã đưa tôi xuyên qua thời gian quay lại quá khứ, chẳng lẽ có người nào khác có đủ khả năng mở ra con đường xuyên qua ranh giới của những thế giới khác nhau sao?”
“Không có nhiều vị thần có đủ khả năng mở ra kết giới giữa các thế giới, nhưng ta nhận ra linh lực đã đưa hắn đến đây, rất quen thuộc, chính là linh lực của nửa Linh Ngọc còn lại mà người kia đang giữ. Hai mảnh Linh Ngọc có liên hệ với nhau rất mật thiết nên nó mới dẫn người này đến ngay gần đây, gần với mảnh Linh Ngọc ngươi đang giữ. Nhưng tại sao người đó lại làm như vậy ta cũng không rõ.”
“Ngài không thể mở ra con đường đến thế giới đó rồi hỏi cô ấy tại sao ư?”
“Không, ta sẽ không làm vậy. Những việc tác động đến thời không nếu không phải bất đắc dĩ thì ta sẽ không làm. Ngươi không nhớ việc trở về quá khứ này sao? Ta tình cờ đưa theo ngươi về đây, nhưng sẽ không đáp ứng đưa ngươi trở lại thời đại của ngươi.”
“Rồi rồi, tôi hiểu.” Dương ngán, vị thần này có nguyên tắc của mình, cô cũng không miễn cưỡng. Về phần người này, dù sao thì cũng đang dưới mái nhà của Dương, cô không thể không giúp đỡ.
“Mà chữ trên mảnh ngọc là gì vậy?”
“Đó là chữ “Bắc” ”.
“Nghĩa là sao nhỉ? Còn thương thế của anh ta thì sao? Ngài có thể chữa khỏi cho anh ta không?”
“Ta có thể giúp trị hết nội thương, nhưng còn việc mất trí nhớ một phần là bị thương nhưng một phần cũng là do trong đầu anh ta có tồn tại một luồng linh lực can thiệp, cố ý muốn che phủ, bao bọc lại phần trí nhớ ấy, có lẽ là do tự ý thức của anh ta điều khiển. Cái này thì ta không muốn can thiệp, cũng như ta đang giao tiếp với ngươi nhưng không hề điều khiển suy nghĩ của ngươi.”
“Vậy không còn cách nào sao?” Dương cố níu kéo.
“Ta chỉ giúp chữa lành thương tổn trên cơ thể thôi. Còn lại hắn phải tự mình quyết định. Ngươi muốn giúp hắn sao?”
“Đúng vậy.” Dương lẳng lặng nghĩ. Đây là lần đầu tiên cô mong muốn cứu một người mãnh liệt như vậy.
*Đông Kinh: tên cũ của kinh thành Thăng Long thời nhà Lê.
Tháng chín ta. Trời vào thu đã chớm lạnh. Tầng không phủ đầy những cụm mây trắng sữa nhàn nhạt lửng lơ làm cho không gian mang một vẻ trong sáng nhưng lạnh lẽo. Những làn gió mang hơi lạnh heo hút báo hiệu mùa đông sắp về thổi mạnh làm tung bay những tà áo cánh nâu giản dị của tầng lớp bình dân nghèo đi trên phố, thấp thoáng một vài vạt áo tía áo hồng mang thắt lưng màu thiên lý của các cô thiếu nữ . Đường phố thật đông đúc và mang hơi thở yên bình hơn so với mấy tháng trước đây. Triều đình đã yên, đức vua mới lên ngôi được các triều thần phù trợ đã ngồi ấm chỗ, ban hành nhiều chính sách mới có lợi, muôn dân cũng yên tâm tin tưởng mà làm ăn.**
Yên Hoa phường lớn nhất kinh thành.
Người người ra vào tấp nập không ngớt, đúng như câu ngựa xe như nước áo quần như nêm, nhưng không ai phải thất vọng vì đã bước vào. Yên Hoa phường có diện tích rất lớn, gấp mấy lần một cửa hiệu bình thường, giống như một trung tâm thương mại ở thời hiện đại. Nơi đây là một cửa hàng cực lớn, mặt tiền rất rộng, sâu vào trong là những gian hàng trưng bày các mặt hàng làm từ vải rất phong phú: vải vóc tơ lụa, chăn đệm quần áo, hàng thêu… Mỗi gian hàng lại có một cô thiếu nữ vận y phục được may với những kiểu dáng tuyệt đẹp làm nổi bật vẻ đẹp cơ thể mà vẫn hoàn toàn kín đáo đứng đó sẵn sàng tiếp đón cùng tư vấn cho khách hàng về mọi thắc mắc khi lựa chọn mặt hàng mà mình ưng ý. Chất lượng hàng hóa cũng có đủ loại, từ những phòng trưng bày mặt hàng thượng hạng quý hiếm chỉ bậc đại phú mới mua nổi cho đến những gian bán vải vóc bình dân giá rẻ cho những người thu nhập thấp. Mỗi năm đến mùa đông, Yên Hoa phường còn phân phát quần áo chăn đệm miễn phí cho những gia đình nghèo khổ để họ chống chọi qua mùa đông, dù không phải loại thượng hạng nhưng ai được phân phát cũng đều rất cảm kích, do vậy danh tiếng vô cùng tốt và được phổ biến rộng rãi trong dân chúng. Với các bậc quyền quý, Yên Hoa phường lại thu hút bằng những mặt hàng đặc sắc thượng hạng, mẫu mã thiết kế đặc sắc rất các bậc mệnh phụ, các tiểu thư quyền quý yêu thích. Nói chung là từ khi bắt đầu hoạt động cách đây nhiều năm, Yên Hoa phường đã đánh bật một cách tuyệt đối các đối thủ cạnh tranh, cùng với các chi nhánh khắp nơi của nó trở thành thương hiệu nổi tiếng độc nhất vô nhị của kinh thành, dĩ nhiên không cần phải nói đến doanh thu hằng ngày đều chảy vào ào ào như thác lũ.
Khu nhà phía sau Yên Hoa phường, trong một căn phòng lớn được bài trí đơn giản nhưng rất trang nghiêm đang diễn ra một cuộc họp quan trọng. Quanh chiếc bàn dài, toàn bộ ban điều hành Yên Hoa phường kể cả các chi nhánh trên khắp địa bàn Đông Kinh đều tập hợp tại đây, báo cáo kết quả doanh thu quý trước cùng các kế hoạch cho thời gian thu đông sắp tới. Ngọc Vân, người quản lí và cũng là bà chủ trên danh nghĩa của Yên Hoa trình bày cuối cùng, và thở phào nhẹ nhõm một hơi khi cô chủ, chủ nhân đích thực của Yên Hoa gật đầu tỏ ý hài lòng.
Hướng Dương ngồi ở vị trí chủ tọa cuộc họp. Cô mang trên người một bộ váy màu xanh lam giản dị gọn nhẹ, chất liệu bằng lụa thượng hạng mặc vào rất nhẹ và mát biểu thị một tác phong cao quý nghiêm túc, khuôn mặt mãi mãi trẻ trung xinh đẹp tuyệt thế không hề che dấu luôn làm người khác kinh diễm mỗi khi đối diện. Đôi mắt sẫm màu ngọc chăm chú nhìn cô gái vừa báo cáo tỏ ý hài lòng, thực ra công việc chủ quản của Yên Hoa cô đã sớm giao cho cô gái này quản lí, vị trí của Ngọc Vân tương đương với chức tổng giám đốc một công ti con của một tập đoàn thời hiện đại. Ngọc Vân điều hành Yên Hoa phường năm nay mới 25 tuổi nhưng đã rất thành thạo và có năng lực, không phụ công Dương đã đem tất cả những kiến thức quản trị kinh doanh đã học trong trường đại học ở hiện đại truyền dạy. Không chỉ áp dụng rất tốt mà còn biết kết hợp với tình hình xã hội phong kiến hiện tại, đủ sức tiếp quản Yên Hoa phường lớn mạnh, không những thế vẫn không ngừng phát triển, thực lực có thể nói là thao túng gần như toàn bộ thị trường vải vóc tơ lụa của Đại Việt, ngoài ra còn đang ra sức vươn ra các thị trường ngoại quốc như Đại Minh, Java, Xiêm La, Miến Điện, xa hơn nữa thậm chí còn tham vọng thăm dò cả châu Âu, một thế giới gần như xa lạ và bí ẩn đối với người phương Đông thời bấy giờ. Hiện giờ, Ngọc Vân tuy tuổi đã hơi lớn (với cách nhìn thời phong kiến thì 20 tuổi chưa lấy chồng coi như ế), nhưng trên danh nghĩa là chủ nhân của Yên Hoa phường, cùng với khối tài sản khổng lồ chính thức trở thành người phụ nữ nổi tiếng nhất và được theo đuổi nhiều nhất của Đông Kinh, danh tiếng còn vượt qua cả các tài nữ đương thời. Rất ít người biết được rằng sau lưng nàng còn có một người khác mới là chủ nhân chân chính của tất cả. Cũng rất ít người biết được rằng Ngọc Vân, người con gái có dung mạo xinh đẹp như hoa nhưng táo bạo quyết đoán trên thương trường lại là một đứa trẻ mồ côi.
Mười tám năm trước, sau khi an bài thỏa đáng cho Lê Đạt cùng mẹ con Mẫn, Dương bắt đầu lên kinh thành quyết tâm xây dựng một sự nghiệp vĩ đại. Hoành hành trên danh nghĩa đạo tặc quấy phá tham quan cường hào một thời gian Dương có được số vốn hùng hậu như ý liền bắt tay vào công việc kinh doanh. Với kiến thức học được ở hiện đại cùng đầu óc cơ trí, sau một thời gian dài 18 năm, Dương có được một sự nghiệp khổng lồ như ý, không chỉ riêng Yên Hoa phường mà còn rất nhiều sản nghiệp khác như tửu lâu trà quán, các xưởng gốm, xưởng dệt, làng nghề, sơn trang…nhiều không kể xiết phân bố ở khắp nơi không chỉ ở Đại Việt mà còn có chi nhánh ở nước ngoài, tập hợp thành một tập đoàn gọi là Ngọc Minh thương hội, tài lực nếu muốn có thể áp đảo cả triều đình. Dĩ nhiên cơ nghiệp như vậy không thể công khai, mỗi ngành kinh doanh lại có một hệ thống chủ quản riêng là những thuộc hạ đáng tin cậy đầy đủ bản lĩnh cùng lòng trung thành phụ trách. Để gây dựng một cơ nghiệp hùng hậu như vậy dĩ nhiên không đơn giản chỉ áp dụng các phương pháp kinh doanh bình thường mà cần nhiều thủ đoạn một chút. Thương trường là chiến trường khắc nghiệt, chỉ cần biện pháp không thương thiên hại lý giết người đốt nhà đều có thể áp dụng, bản thân Dương cũng không bao giờ tự coi mình là quân tử, cô là phụ nữ mà. Thêm vào đó, cô cũng không quên bồi dưỡng đào tạo nhân tài làm thủ hạ dưới trướng, được chọn lựa từ những đứa trẻ mồ côi nghèo khổ vốn đầy rẫy ngoài đường mà Ngọc Vân là một trong số đó. Những thuộc hạ trung thành của cô cũng từ đây mà ra. Qua 18 năm, rất nhiều đứa trẻ đã trưởng thành và được bố trí về lĩnh vực sở trường để hoạt động. có người làm kinh doanh như Ngọc Vân, có người đi thi vào triều làm quan, có người chuyên đi thu thập tin tức.. những người này đều được rèn luyện kỹ càng, võ nghệ tinh thông, cũng có người được giữ lại để bồi dưỡng đào tạo cho thế hệ tiếp theo, tạo thành một cơ cấu giống như trường Đại học của thời hiện đại. Còn lại những đứa trẻ có tư chất bình thường nếu được thu nhận sẽ được cưu mang cho đến khi trưởng thành rồi sắp xếp cho đi làm những công việc bình thường chân tay tùy năng lực như đầu bếp, hầu bàn, người hầu.. miễn là nguyện ý làm việc, cơ nghiệp to lớn của cô luôn luôn cần lao động.
Rời khỏi Yên Hoa phường, Dương theo cổng sau lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn đi ra ngoại thành. Dù tự đi thì nhanh hơn nhưng vì có Minh Thái, một trợ thủ tài năng đi cùng đi nên cô chấp nhận chậm hơn một chút, Dương không cho các thủ hạ biết các khả năng đặc biệt của mình. Xe nhanh chóng chạy về hướng Tây kinh thành, “trường Đại học đào tạo nhân tài” do Dương kiến tạo ra nằm ở đó. Hai người hôm nay trở về đó để chọn người cho những vị trí còn trống của mấy chi nhánh sắp mở thêm.
Thế kỉ 15, xứ Đoài còn nhiều vùng rừng núi hoang sơ chưa được khai thác. Đó cũng là một điều may mắn. Trong một vùng rừng rộng lớn cách kinh thành không xa lắm có một sơn trang bí ẩn với một tên gọi rất bình thường: sơn trang Xứ Đoài. Sơn trang nằm ẩn trong rừng, sau lưng là núi rừng trùng điệp. Khu nhà phía trước để tiếp đãi khách nhân thật rộng rãi, đủ loại kì hoa dị thảo vườn tược núi giả cho khách tham quan hứng thú. Rất ít người biết đến nơi này, một vài du khách vãng lai hiếm hoi thỉnh thoảng đi ngang qua đều được đón tiếp rất tử tế và chu đáo, nhưng hễ ai có ý định vào sâu phía trong trang viện đều bị cản lại bất kể mục đích gì đi nữa. Điều này cũng là bình thường, nơi nào cũng có quy tắc cấm địa riêng nơi ấy. Thỉnh thoảng lại có một vài người tò mò, đến đêm âm thầm lén thâm nhập quan sát nhưng cũng không thấy có hoạt động gì bất thường cả (dĩ nhiên sự xâm nhập này cũng có sự giám thị bí mật của bộ phận bảo vệ của sơn trang để đảm bảo không xảy ra những gì ngoài ý muốn).
Khi Dương đến nơi thì cũng đã giữa trưa. Cô đi sâu ra phía sau sơn trang, vào khu nhà dành cho các học viên đang được đào tạo trong sơn trang xem xét. Giữa trưa, tất cả đang ở nhà ăn dùng bữa. Dương, với danh nghĩa là chủ nhân trang viện, được tiếp đón một cách tôn kính và được mời dùng bữa cùng với các sư phụ trong Học viện, nhân cơ hội đó mà hỏi han đến tình hình giảng dạy và hài lòng khi mọi việc đều thuận lợi. Không chỉ được đào tạo về quản trị kinh doanh, còn có nhiều bậc sư phụ có tài năng đặc biệt như võ nghệ, thi thư.. cũng được mời về giảng dạy nhằm đào tạo toàn diện nhiều mặt cho các học viên.
Cuối buổi chiều, sau khi tự mình thăm thú và hài lòng với những gì quan sát được, Dương một mình trở lại kinh thành. Lần này cô không dùng xe ngựa, cũng không phải là một tiểu thư tôn quý mà trở lại làm một cô gái trẻ, tuy rằng ăn mặc rất đơn giản, áo nấu sồng váy lĩnh như những cô gái nhà quê nghèo khó. Hầu hết thời gian khi không bận rộn công vụ gì cô đều ăn mặc như vậy, loăng quăng tại những khu phố nghèo khổ. Dưới đáy xã hội, Hướng Dương thường gặp những đứa trẻ lang thang hoặc một gia đình nghèo khổ bất hạnh nào đấy rồi sau một thời gian đưa đi đào tạo hoặc tạo cho họ công ăn việc làm để nuôi sống bản thân. Dần dần, những người nghèo quen thuộc với Dương, những khu phố nghèo mỗi khi thấy cô đều yêu quý mà hoan nghênh. Hiện giờ dưới trướng của Dương mới tập hợp thêm được năm tên nhóc khá lanh lợi chuyên gia lê la quậy tưng phố chợ chẳng chuyện gì không dám làm, chỉ duy nhất có một điểm tốt là nghe lời chị Dương như thánh chỉ khiến cô rất hài lòng, định bụng ít lâu nữa sẽ mang chúng về sơn trang đào tạo.
Dương bước vào gian nhà nhỏ bị bỏ hoang đã đổ nát quạnh hiu trong xóm vắng chỗ trú ngụ của cả nhóm, vai đeo một túi nặng toàn khoai lang định bụng đãi bọn chúng một bữa khoai nướng no nê. Gian nhà vắng tanh, trời đã sắp tối mà còn chưa đứa nào trở về. Dương cũng không vội, cô chất rơm đốt thành một đống tro hồng rực rồi vùi khoai vào, trên đống tro tàn lại nhóm thêm một đống củi nữa thành một bếp lửa ấm áp. Một lát sau khoai đã chín thơm lừng, Dương vừa lôi ra thì một đồng chí đã chạy về. Nó nhìn thấy Dương, hô to mừng rỡ:
-Chị Dương, chị đã về rồi. Ba ngày qua chị đi đâu vậy?
Dương vờ cau mày mắng mỏ:
-Chị có việc, em hỏi làm gì! Mà sao thiêng thế, chị vừa nướng được củ khoai đã thấy em rồi. Thế mấy đứa kia đâu?
Thằng bé chẳng để tâm đến lời mắng mỏ của Dương, nó khoái chí ngồi bệt xuống đất cầm củ khoai lên ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
-Mấy đứa kia vẫn ở ngoài phố gần chợ Giám ấy chị ạ. À! – Nó quệt mép rồi lại hăng say chiến đấu tiếp với củ khoai – Hôm nay bọn em thấy một việc rất lạ nhé.
-Việc gì vậy?
-Có một người tự dưng nằm ngất trên phố, đến nay đã được ba ngày rồi, nhưng mà không có chết, mà cũng chẳng ai dám đến gần hắn..
-Sao vậy? Hắn mang bệnh à?
-Cái này cũng không ai biết rõ, hình như là đúng thế!- Cu cậu đăm chiêu suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Dương cốc cho cu cậu một cú vào đầu:
-Vậy thì có gì mà kì lạ?
Cu Tí bị đau, á lên một tiếng rồi ngước lên, đôi mắt ngập đầy hờn dỗi:
-Em nói thật mà, hắn ta có tóc màu trắng đấy. Có người đoán là quỷ, lại có người đoán hắn có bệnh nên đầu tóc bị bạc đi. Ai mà biết được..
Dương nghe được thông tin này rất đỗi ngạc nhiên. Đúng là bạc đầu thì có nhiều nguyên nhân, nhưng có khi nào anh ta là một người châu Âu không? Cho đến nay bôn ba khắp nơi, phải nói gần như thành thổ địa chốn này rồi Dương biết được rằng người phương Tây trong kinh thành rất ít, có thể đếm trên đầu ngón tay. Dương đứng dậy, theo hướng cu Tí chỉ mà tìm đến chỗ con người kì lạ kia.
Góc phố khuất nẻo vắng teo, một con người nằm co quắp bất động cạnh đống rác. Trời chạng vạng tối, mái tóc anh ta cũng ngả màu xám xịt, thêm vào những rác rưởi bẩn thỉu bám vào nhưng Dương vẫn phân biệt được rất rõ, mái tóc ấy nguyên bản là màu bạc. Dương đỡ người này lên, nhận thấy nhịp tim còn đập rất rõ ràng và đều đặn, vậy là không sao rồi, cô gạt mớ tóc xũ xõa ra khỏi khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu của hắn ta, nhận thấy đường nét trên khuôn mặt dù tái nhợt nhưng vẫn thật là thanh tú, một vẻ trung tính hài hòa không thể phân biệt là Đông hay Tây, cuối cùng, quyết định vạch mi mắt anh ta lên xem. Chà, đôi mắt màu xanh lam, vậy là một người phương Tây rồi. Kết luận xong, Dương không ngại bẩn thỉu đem anh ta trở về Minh phủ. Minh phủ chính là một tài sản của cô ở tại kinh thành, gia chủ trên danh nghĩa là Minh Quý, một thuộc hạ thân tín khác của cô đảm nhận chức chủ quản của Minh Thạch phường, chuyên về khai thác cùng chế tác, buôn bán và cung cấp đồ trang sức bằng vàng bạc, đá quý cao cấp uy tín vang dội khắp cả lãnh thổ Đại Việt.
Cụ lang Từ, thầy thuốc trong phủ, đã 60 tuổi nhưng còn khỏe mạnh và đầy tinh thần y đức nhanh chóng xuất hiện, vừa chào hỏi đã ngồi xuống cầm lấy tay bệnh nhân tiến hành bắt mạch. Nhưng thần tình chợt ngẩn ra, một lúc lâu không nói gì, dường như suy nghĩ lung lắm rồi quay ra nói với Dương:
-Lão phu thật vô dụng, sống đến ngần này tuổi rồi mà không thể chẩn ra được người này mắc bệnh gì. Ngay cả mạch tượng của anh ta cũng thật là kì lạ, như có như không, lão phu không thể xác định được. Thật xin lỗi.
Cụ lang rời khỏi, Minh Quý, một nam nhân tầm tuổi ba mươi, đứng một bên cúi đầu, giọng trầm ổn cung kính:
-Cô chủ, đó là thầy thuốc giỏi nhất kinh thành rồi.
Dương khoát tay:
-Không sao, anh cứ đi làm việc đi, chỉ cần gọi mấy gia đinh tay chân khéo léo nhẹ nhàng tới đây giúp tôi là được rồi.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Minh Quý lui ra, một lát sau, có mấy gia đinh tới theo lệnh, Dương sai họ đem người bệnh gột rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, bản thân cũng trở ra phòng ngoài ngồi uống trà.
Một lúc sau.
-Cô chủ! – Một gia đinh tiến đến.
-Sao vậy?
-Đây là thứ duy nhất tìm được trên người người kia ạ!
Anh ta đưa cho Dương một mảnh ngọc bội. Dương cầm lấy, nhíu mày quan sát, rồi bảo anh ta:
-Anh ra ngoài gọi Minh Quý lại đây.
-Vâng, thưa cô chủ.
Gia đinh lui ra ngoài, rất nhanh sau đó, Minh Quý tiến vào.
-Thuộc hạ có mặt.
-Anh xem thử cái này đi.
Dương đưa cho anh ta miếng ngọc. Miếng ngọc bội màu trắng gần như trong suốt hình tròn khắc hoa văn rất tinh xảo. Trên mặt có khắc một kí hiệu kì lạ.
-Cho tôi một nhận xét đi.
Minh Thành nhíu mày:
-Cô chủ, hoa văn trên này rất kì lạ, thuộc hạ tuy bôn ba nhiều năm trong nghề nhưng quả thực chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng các bậc lão làng trong nghề làm ngọc còn rất nhiều. Thuộc hạ sẽ sao chép lại rồi dò hỏi xem sao.
-Được, anh đi đi.
Khi mấy gia đinh xong việc đã ra ngoài hết, Dương tiến vào phòng, ngồi lặng bên giường quan sát nam nhân đang nằm trước mặt.
“Thật đẹp!” Cô bàng hoàng. Lần đầu tiên cô trông thấy một người nam đẹp như vậy. Vẻ đẹp khác hẳn các vampire mà cô thường gặp.
Dưới mắt không có quầng thâm. Anh ta không phải vampire, làm sao có thể đẹp như thế?
Cô tháo sợi dây bạc trên cổ xuống, đầu sợi dây có một mảnh ngọc trắng muốt, chính là mảnh đá cô nhặt được trên sông 18 năm trước, nhẹ nhàng đặt lên ngực anh ta rồi nhắm mắt lại, tâm trí rời khỏi thế giới thực bắt đầu tiến sâu vào trong kết giới của một thế giới u linh..
“Anh ta làm sao vậy?”
“Không sao cả nhưng lại bị thương tổn rất nặng” Giọng Vô Cực nam thần đáp trả. Từ sau dạo ông ta hiện thân nhiều năm trước thì đến nay đã không rời khỏi Linh Ngọc lần nào nữa.
“Vậy là sao?”
“Vẫn còn sống được, bị thương nghiêm trọng, linh lực cạn kiệt nhưng tiên căn vẫn còn.”
“Cái gì? Anh ta là người tu tiên sao?”
“Đúng vậy. Hắn có tiên căn, là một người tu tiên cũng đã đạt được một vài thành tựu, đáng tiếc nội thương nghiêm trọng không thể sử dụng pháp lực. Uhm, đầu hắn cũng bị thương nên có thể tạm thời mất trí nhớ. Còn nữa, những kí hiệu trên mảnh ngọc ban nãy chính là chữ viết.”
“Tôi chưa bao giờ thấy loại kí tự nào như vậy.”
“Dĩ nhiên rồi, đó là kí tự của một thế giới khác, ngươi không thể nào biết được.”
“Thế giới khác sao?”
“Đúng vậy. Ngoài thế giới này còn có những thế giới khác nữa cũng đang song song tồn tại. Địa cầu chỉ là một trong số những thế giới có tồn tại sự sống.”
“Điều đó tôi có thể hiểu được. Vậy có lẽ anh ta đến từ một thế giới khác. Làm sao anh ta lại làm được như vậy? Ngài đã đưa tôi xuyên qua thời gian quay lại quá khứ, chẳng lẽ có người nào khác có đủ khả năng mở ra con đường xuyên qua ranh giới của những thế giới khác nhau sao?”
“Không có nhiều vị thần có đủ khả năng mở ra kết giới giữa các thế giới, nhưng ta nhận ra linh lực đã đưa hắn đến đây, rất quen thuộc, chính là linh lực của nửa Linh Ngọc còn lại mà người kia đang giữ. Hai mảnh Linh Ngọc có liên hệ với nhau rất mật thiết nên nó mới dẫn người này đến ngay gần đây, gần với mảnh Linh Ngọc ngươi đang giữ. Nhưng tại sao người đó lại làm như vậy ta cũng không rõ.”
“Ngài không thể mở ra con đường đến thế giới đó rồi hỏi cô ấy tại sao ư?”
“Không, ta sẽ không làm vậy. Những việc tác động đến thời không nếu không phải bất đắc dĩ thì ta sẽ không làm. Ngươi không nhớ việc trở về quá khứ này sao? Ta tình cờ đưa theo ngươi về đây, nhưng sẽ không đáp ứng đưa ngươi trở lại thời đại của ngươi.”
“Rồi rồi, tôi hiểu.” Dương ngán, vị thần này có nguyên tắc của mình, cô cũng không miễn cưỡng. Về phần người này, dù sao thì cũng đang dưới mái nhà của Dương, cô không thể không giúp đỡ.
“Mà chữ trên mảnh ngọc là gì vậy?”
“Đó là chữ “Bắc” ”.
“Nghĩa là sao nhỉ? Còn thương thế của anh ta thì sao? Ngài có thể chữa khỏi cho anh ta không?”
“Ta có thể giúp trị hết nội thương, nhưng còn việc mất trí nhớ một phần là bị thương nhưng một phần cũng là do trong đầu anh ta có tồn tại một luồng linh lực can thiệp, cố ý muốn che phủ, bao bọc lại phần trí nhớ ấy, có lẽ là do tự ý thức của anh ta điều khiển. Cái này thì ta không muốn can thiệp, cũng như ta đang giao tiếp với ngươi nhưng không hề điều khiển suy nghĩ của ngươi.”
“Vậy không còn cách nào sao?” Dương cố níu kéo.
“Ta chỉ giúp chữa lành thương tổn trên cơ thể thôi. Còn lại hắn phải tự mình quyết định. Ngươi muốn giúp hắn sao?”
“Đúng vậy.” Dương lẳng lặng nghĩ. Đây là lần đầu tiên cô mong muốn cứu một người mãnh liệt như vậy.
*Đông Kinh: tên cũ của kinh thành Thăng Long thời nhà Lê.
/9
|