Qua hai ngọn núi lớn, lại chạy qua hai đường núi liền nhìn thấy ngựa xe ra vào nhiều hơn, cách trấn nhỏ không xa có một chỗ thôn trang, phong tục người dân nơi đây giản dị, do là con đường mà mấy thí sinh lên kinh dự thi buộc phải đi qua, nên người dân nơi đây làm chút mua bán nhỏ hoặc thuê nhà trọ cũng rất hưng thịnh. Trượng phu Lưu quả phụ đã qua đời năm kia, lưu lại hai hài tử một nam một nữ, nữ nhi đã mười hai tuổi, đứa út mới bảy tuổi, không thể gánh vác nổi chuyện trong nhà, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà người khác chật ních khách tới thuê phòng với túi tiền nặng trịch, còn nhà mình có nhiều hơn một gian nhà mà không dám cho người ngoài thuê, chỉ biết làm chút điểm tâm bán kiếm chút tiền cỏn con.
Mà vào một ngày buổi sáng Lưu tẩu tử dậy sớm định cho gà ăn, thì thấy một nam nhân hắc y đang cẩn thận bồng một nữ tử đang ngủ say, nếu cho nữ tử thuê phòng, vừa có thể kiếm được tiền thuê nhà, cũng không phải chịu tiếng đời lải nhải, Lưu tẩu tử vui mừng quá đỗi đồng ý ngay, vội vã dẫn người vào phòng, tuy rằng là phòng ở nông gia, không quá tốt, nhưng cũng thu dọn cực kì ngăn nắp, đệm chăn cũng đều đã tháo giặt sạch sẽ, phơi nắng xong xuôi đặt sẵn trên giường.
Nam tử kia coi nữ tử như bảo bối nhẹ nhàng để trên nệm giường, không để ý đến một thân bùn đất ngồi trong phòng chiếu cố nữ tử nửa ngày rồi mới vội vã rời đi, lúc đi còn móc ra một túi tiền và căn dặn vài câu.
Lưu tẩu tử đương nhiên đáp ứng hết, lúc ấy sờ qua đã cảm thấy không ít, đợi nam tử đi rồi, Lưu tẩu tử vừa mở ra một cái đã lập tức hoảng sợ, ái ôi mẹ ơi, sống đến từng tuổi này chưa từng thấy qua vàng, dùng tay ước lượng khoảng chừng có năm lượng vàng, đổi thành bạc ước chừng được năm mươi lượng, nhất thời nàng ta sợ tới mức đang ban ngày ban mặt mà hai tay cứ run lẩy bẩy, tiểu nhi tử đã đến tuổi đi học viết chữ, nhưng vì cuộc sống trong nhà túng quẫn, chỉ trông chờ vào tay nghề học làm điểm tâm từ nhà mẹ đẻ, miễn cưỡng có thể duy trì được sự ấm no của ba mẹ con, làm gì có tiền cho nhi tử đi học trường tư, điều này làm cho người luôn kí thác kì vọng trên người nhi tử là bà luôn đầy mặt u sầu, lúc này nhìn thấy vàng, cảm xúc nửa mừng nửa lo đan xen, cũng thầm nghĩ có phải trượng phu trên trời hiển linh phù hộ cho bà gặp được quý nhân.
Thẩm Hà Hương ngủ liền hai ngày, khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ ba, ngay cả như vậy, vẫn cảm thấy trước ngực, thắt lưng, giữa hai chân âm ỉ không thoải mái, nghĩ đến chuyện phát sịnh tại bên hồ trong rừng, nơi đất hoang vắng vẻ không bóng người, không hề liêm sỉ dạng rộng hai chân nằm dưới thân nam nhân, phóng túng nỉ non kêu gào cầu xin tha thứ, đến cuối cùng cũng không biết là e ngại hay là sợ hãi, hay là bị từng đợt khoái cảm mãnh liệt không ngừng nghỉ kia bắt làm tù binh, cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua cảm giác quái lạ như thế, giống như mình là một ả dâm phụ lăng loàn phóng túng, để đến nỗi nàng ngất đi như thế nào cũng không biết.
Nay từng màn một như thước phim hiện lên trong đầu khiến nàng đau đớn không chịu nổi, đang lúc cắn môi nắm chặt chăn thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi tay bưng giỏ trúc mở cửa ra, nhìn thấy khách quý trên giường đang nửa ngồi, nhất thời cao hứng nói:“Phu nhân, ngài tỉnh rồi, nhất định là đã đói bụng đúng không? Vừa vặn có một lồng bánh mới hấp xong, mời ngài ăn vài miếng lót dạ, đợi lát nữa ta sẽ làm đồ ăn cho phu nhân……”
“Ngươi là ai?” Thẩm Hà Hương định đứng dậy, mới chú ý tới lúc này không còn ở trong núi, mà đang ở trong phòng, nhìn về phía bốn vách tường nhận ra là nhà của nông gia, nàng đến nơi này khi nào, tại sao không có chút ấn tượng gì cả, mà phụ nhân trước mắt này nàng lại không hề quen biết, mà cứ xưng hô nàng là phu nhân, nhất thời một ý niệm vừa hoang đường vừa đáng sợ dâng lên trong đầu, chẳng lẽ nàng đã bị tên Giản cầm thú kia bán đi?
“Phu nhân đừng sợ, ta họ Lưu, là người Oa Gia Truân, trượng phu đã đã qua đời hơn hai năm rồi, hiện tại có một nam một nữ, nhi tử mới được bảy tuổi, cho nên phu nhân có thể yên tâm ở đây đi, nếu ngài không ghét bỏ thì cứ gọi ta một tiếng Lưu tẩu tử, đại gia mang phu nhân tới đây vào buổi sáng hôm kia, lúc ấy phu nhân đang mê man, cho nên mới không biết việc này……” Lưu tẩu tử vừa nói vừa nhìn về phía nữ tử đang ôm lấy chăn ngồi ở trên kháng kia, khi ngủ quả nhiên là giai nhân mỹ lệ, ngủ dậy lại vô cùng kiều mỵ, nhất là đôi mắt long lanh còn mang theo chút ươn ướt ấy, cặp lông mày nhẹ nhàng nhíu lại đang nhìn bà, bộ dáng động lòng người bậc này dù cho nữ tử có nhìn thấy cũng nổi lên lòng trìu mến, khó trách lúc đại gia đi cứ đắp chăn hoài và hôn đi hôn lại mới chịu rời đi.
Phu nhân? Đại gia? Thẩm Hà Hương nhíu mày, hơi nghĩ một chút là hiểu ra liền, mặc kệ người nọ dùng phương thức bế hay ôm nàng đều khó có thể lí giải được quan hệ của hai người, bị người ta hiểu lầm thành phu thê cũng là chuyện bình thường, huống chi bọn họ đã làm chuyện phu thê…
Cho dù trong lòng Thẩm Hà Hương có kháng cự thêm nữa, cũng hiểu được chuyện đêm hôm đó đã không thể vãn hồi, mũi tên nhọn xuyên qua nơi mềm mại đau đớn của nàng, mà đại biểu là máu tươi xử nữ, từng màn một như hiện lên trước mắt, nàng vội lắc đầu, như mong muốn xua tan đi những hình ảnh ấy, dù vậy cũng không thay đổi được sự thật gạo đã nấu thành cơm, nghĩ đến chuyện này không khỏi hốc mắt đỏ hoe, mặc dù nàng đã sống lại thêm một kiếp, nhưng cũng không cách nào không để ý đến đạo đức lễ giáo, đã bị hắn chiếm tiện nghi, nàng hẳn là phải gả cho tên Giản cầm thú rồi, rốt cuộc cũng không thể thất hứa.
Thẩm Hà Hương nuốt lệ ngồi một lát, Lưu tẩu tử lại nghĩ rằng do nàng mới tỉnh, cộng thêm hai ngày không ăn uống mới không có hơi sức nói chuyện, liền chủ động đặt bánh lên bàn, lại lấy ra mấy bộ y phục từ tủ bên cạnh:“Phu nhân, đây là đại gia để lại, nói là để cho phu nhân dùng khi tắm rửa.”
Thẩm Hà Hương nhìn thoáng qua, đó là y phục nữ khi nàng và Bích Yên bỏ nhà ra đi có mang theo chắc là lúc hắn cứu Bích Yên nhân tiện lấy lại từ chỗ bọn cướp, nghe ý tứ trong lời nói của phụ nhân kia, nàng trầm mặc một lát, không khỏi cất ra tiếng hỏi:“Hắn đâu?” Lời này vừa nói ra lại khiến cho nàng hoảng sợ không thôi, giọng nói đã khàn đặc, chỉ sợ là đêm hôm đó đã kêu gào làm tổn thương cổ họng.
Lưu tẩu tử cũng không lưu tâm, người bệnh nặng mới khỏi ai chẳng suy yếu, nằm dưỡng mấy ngày sẽ khỏi lại thôi, liền trả lời:“Đại gia mang phu nhân lại đây hơn nửa ngày liền rời đi, trước khi đi còn phân phó phu nhân, kiên nhẫn chờ ở đây mấy ngày, đến lúc đó sẽ có người từ kinh thành đến rước phu nhân về ……”
Thẩm Hà Hương nghe xong không dám tin há hốc miệng, trên mặt càng trắng nhợt thêm vài phần, nhìn càng đáng thương hơn, đợi phụ nhân nói xong vài câu an ủi, sau lại nói có việc kêu nàng đóng cửa lại rồi mới yên tâm rời đi, lúc này từng giọt châu mới thi nhau rớt xuống, thì ra là thế, vậy mà trong lòng nàng còn âm thầm nghĩ rằng tên cầm thú Giản Thư Huyền kia lấy lòng cha mẹ nói muốn thú nàng, sau đó lại đuổi theo tới tận đây, tất nhiên là có ý với nàng mới có thể như vậy.
Lại không nghĩ rằng sau khi chiếm đoạt thân thể nàng, liền giũ áo bỏ đi, ngay cả câu giải thích cũng không có, cứ như vậy vứt nàng một mình tại nơi nông gia thôn quê heo hút không quen biết này, thậm chí ngay cả mướn một chiếc xe ngựa đưa nàng về cũng keo kiệt không nỡ làm, quả nhiên là một nữ nhân phạm giới không biết liêm sỉ bị phá thân, giống như món đồ chơi bị chơi chán, chiếc khăn tay mới đã bị ô uế, nhìn thôi cũng không muốn liếc một cái, không đáng một đồng, chỉ mong vất bỏ đi cho rảnh nợ.
Nghĩ thế nên hiện tại nàng chỉ thấy toàn thân đê tiện dơ bẩn, trong đầu tất cả đều là sợ hãi và hối hận, dòng lệ kìm không đậu thi nhau rớt xuống, sợ khóc thành tiếng, chỉ biết úp mặt xuống gối ủy khuất khóc nức nở, trận khóc này liền khóc đến giữa trưa.
Thẩm Hà Hương tuy là khó chịu muốn chết, nhưng cũng sẽ không như nữ tử khác đòi đi tìm chết, lau khô lệ, lại vẫn giơ tay lấy y phục để trên giường, mấy bộ này đều là loại y phục bảo thủ mà nàng và Bích Yên ngày thường đều mặc, tùy tiện lấy qua một bộ có vạt áo màu lam, liền bắt đầu cởi y phục trên người ra, đợi nhìn thấy trên bầu ngực trắng nõn vẫn còn vết tích ngắt nhéo, thấy mà thương, đỉnh nhọn hồng tươi ấy còn có cả dấu vết lôi kéo và cắn, lại nhìn thấy hai bên eo thon và chỗ hai bắp đùi bắp chân đều có vô số dấu tay đã tím bầm, nước mắt nàng lại muốn rơi xuống, trong lòng đầy nỗi chua xót và bất an nói không nên lời, nghĩ đến nhiều năm trước nàng tức giận chửi mắng, làm nhục tên nam hài bị hủy dung ấy, rồi nghĩ đến cảnh hôm nay, không khỏi cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy tự mình đã làm ra chuyện sai một li đi một dặm, từng bước như sa vào trong hố lầy, rốt cuộc kéo không ra, mà lúc này đây……
Thẩm Hà Hương không dám suy nghĩ tiếp, nàng vội vàng từ từ nhắm hai mắt lại xỏ tay vô áo, ngồi ngẩn người sau một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy tìm chậu nước rửa mặt, đợi đến khi nhìn thấy mình trong gương, Thẩm Hà Hương không khỏi kinh ngạc, không dám tin nhìn người bên trong gương kia, nữ tử với đôi mắt sưng phù trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy kia là nàng sao? Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủn……
Nàng vội vàng lấy tay phủ lấy mặt, chỉ cảm thấy trước gương mặt xinh đẹp trắng như trứng ngỗng kia đã mất đi chỉ còn lại cặp mắt lúng liếng to tròn, giờ cũng lộ ra cằm nhọn, cánh môi hồng khô nẻ, cả khuôn mặt chỉ còn lại có một đôi mắt to, giống hệt kiếp trước bị tên tiểu thương đó chửi mắng là tướng phúc mỏng phận bạc, nhớ tới hình ảnh nông phụ da khô nếp nhăn đầy mặt của kiếp trước, tay Thẩm Hà Hương run lẩy bẩy, thiếu chút nữa ném vỡ chiếc gương, nàng không ngừng lắc đầu, không muốn tái diễn lại những ngày tháng cũ, không muốn sống giống vậy, không muốn…..
Giữa trưa, Lưu tẩu tử cố ý đi Tống gia mua hai cân thịt, nửa cân sườn, dù sao vị đại gia kia đã cho năm mươi lượng bạc, người nông gia chất phác đương nhiên muốn hầu hạ tốt khách nhân, hơn nữa trong nhà đã lâu lắm rồi chưa thấy được miếng thịt mỡ, nhờ phúc của quý nhân, hai hài tử của bà còn có thể uống chút canh thịt.
Cho nên bữa ăn trưa ở Lưu gia khá phong phú, bày đầy một bàn, Lưu tẩu tử và đứa nhỏ chỉ đứng bên cạnh, vẫn chưa ngồi xuống bàn, biết là quý nhân đến từ kinh thành, Lưu tẩu tử làm sao dám ngồi chung bàn, nếu vô tình đắc tội thật thì biết làm sao, đợi cho quý nhân ăn xong hai đứa nhỏ ăn vẫn còn kịp.
Hai hài tử ấy, đứa bảy tuổi nhìn chằm chằm vô bàn đồ ăn, khuê nữ của Lưu tẩu tử cũng hiểu chuyện rồi, đang phụ bày bát đũa, khi Thẩm Hà Hương đi ra từ trong phòng, ánh mắt của tiểu cô nương mười hai tuổi kia như trợn trừng lên, mấy ngày nay nương không cho phép nàng tiến vào phòng kia, sợ làm ồn đến quý nhân, nào biết vị quý nhân này cư nhiên lại xinh đẹp đến thế, tựa như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, ngay cả cô nương cao ngạo đẹp nhất trong thôn là Liễu Diệp kia không bằng một nửa vị quý nhân này.
Lại nhìn thấy chiếc áo tơ lụa mỏng xanh lam trên người nữ tử ấy, tuy rằng không sáng lóa, nhưng tà áo màu anh đào với những nút cúc áo được thêu tinh xảo dị thường, đều là màu sắc hoa văn nàng chưa từng nhìn qua, thấy quý nhân đang nhẹ nhàng cất gót sen bước lại, cặp mắt của tiểu cô nương như bừng sáng, sớm đã nghe mấy người từng đi kinh thành về kể lại phong thủy nơi đó tốt, nữ tử ai nấy đều xinh đẹp yêu kiều, nay nhìn thấy quả thực đúng y chang, nhất thời mở to con mắt hâm mộ cực kỳ.
Thẩm Hà Hương ngồi trước bàn, cầm lên đôi đũa cũ mèm không biết đã rửa bao nhiêu năm rồi, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn dầu mỡ, chỉ cảm thấy ngán ngẩm, không có chút khẩu vị nào, nhưng vẫn vực dậy tinh thần ăn một ít, thấy Lưu tẩu tử và đứa nhỏ dù nói hết lời cũng không ngồi xuống, nàng đành phải dời tầm mắt mặc theo ý họ, giơ đũa gắp miệng thịt gà trong tô canh gà váng mỡ dày đặc màu vàng kia, bỏ vô miệng cắn, đại khái là gà rất già, hoặc là nông gia không thường xuyên hầm gà, thịt gà vừa có mùi vừa cứng, không nhai được, trước mặt người khác lại không thể lập tức nhổ ra, đành cố mà nuốt xuống, sau đó thịt gà không động đũa đến nữa.
Ăn bữa cơm này đến cuối cùng, nàng chỉ uống chút canh nấm và ăn chút điểm tâm, không thể không nói đến, Lưu tẩu tử này nấu đồ ăn không giỏi, nhưng điểm tâm bánh trái lại ngon vô cùng, khiến cho Thẩm Hà Hương cắn vô một miếng đã lộ ra tia kinh ngạc, thuận miệng hỏi, Lưu tẩu tử kia cũng không giấu nghề, liền nói ra công thức học được từ nhà mẹ đẻ, đại khái là có mấy chục loại, nay nàng ấy chỉ nhớ rõ được hơn mười loại, đáng tiếc cha mẹ qua đời sớm, cửa hàng thì đã bán cho người khác, tỷ tỷ của nàng ấy lại gả đi xa quê, hiện tại nàng ấy cũng chỉ biết dựa vào chút nghề này để kiếm chút tiền cỏn con.
Thẩm Hà Hương không chăm chú nghe, nhưng thật ra trong lòng nhảy nhót, loại phương tử lâu đời này, nếu ngày thường nàng chắc chắn sẽ mua lại ngày sau tất sẽ hữu dụng, nhưng hiện tại không có tâm tư kia, trên người nàng ngay cả nửa văn tiền cũng không có, ngay cả hơn mười món trang sức nàng yêu thích nhất và một tráp dày cộm ngân phiếu đã để trong giỏ trúc Bích Yên giữ, nay đều bị đoạt đi, ngẫm lại mà đau lòng muốn chết.
Cho nên ý niệm trong đầu cũng nhạt dần đi, lời nói bên miệng cũng nuốt xuống.
Hai ngày sau, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới cửa nhà Lưu tẩu tử, vẻ mặt Thẩm phụ lo lắng cùng Ngụy thúc từ xe ngựa nhảy xuống, lúc nhìn thấy khuê nữ nhà mình đứng sờ sờ ở cửa, Thẩm phụ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hơn hai mươi ngày nay ông với Liễu thị tìm người tìm đến nỗi nóng lòng như lửa đốt, nếu không phải lo lắng sự trong sạch của khuê nữ bị tổn hại, sớm đã xông vào nha môn, cũng may Giản chất nhi sai người đưa thư tín về, đã nhiều ngày ông ngồi xe ngựa không ngừng nghỉ đuổi đến Oa Gia Truân.
Nhìn khuê nữ giống như hồi còn thơ bé bám lấy tay ông, gầy đến nỗi trên khuôn mặt chỉ còn thấy đôi mắt to đen láy, trong đó còn chứa những hạt châu sắp rơi, người làm phụ thân như ông có thể nói gì chứ? Cuối cùng nhiều ngày lo lắng vất vả đều chỉ biết hóa thành một cái thở dài thật sâu, không nỡ trách cứ nửa câu.
Từ Oa Gia Thôn đến kinh thành đường rất dễ đi, ra roi thúc ngựa đã dùng hết sáu ngày rốt cuộc mới về đến cửa hàng Thẩm gia, thật xa đã nhìn thấy Liễu thị vác bụng bầu hơn bảy tháng đứng ở cửa nhìn dõi mắt, thấy xe ngựa dừng lại trên mặt không khỏi khẩn trương lên.
Đợi sau khi nhìn thấy mặt khuê nữ, sắc mặt Liễu thị nhất thời thay đổi đến mấy lần, cuối cùng xoay người bước vào phòng, đợi Thẩm Hà Hương cũng tiến vào, Liễu thị liền lấy ra một cái cây gậy dài, cặp mắt sưng đỏ nhìn thấy Thẩm Hà Hương liền chỉ vào nàng mà nói:“Ngươi đứa nữ nhi bất hiếu, ta hôm nay chính là đánh chết ngươi, còn tốt hơn là để ngươi lại làm ra chuyện bất hiếu với phụ mẫu, vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo!”
“Nương……”
“Quỳ xuống……”
Thẩm Hà Hương đỏ hồng đôi mắt cúi đầu quỳ trên mặt đất, Liễu thị nén lệ giơ cao cán chổi lên, quất lên sau lưng nữ nhi, một cái rồi lại một cái.
“Ngươi đồ nữ nhi bất hiếu này! Nói đi là đi, ngươi không thèm để cha nương vào mắt……” Hà Hương quỳ trên mặt đất nhất thời đau đến run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy phía sau lưng đau đớn như bị cắt thịt, lại không dám hó hé ra tiếng, chỉ biết cúi đầu, nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt dây rơi xuống lăn lóc.
“Ngươi bỏ đi một mình, có từng suy nghĩ cho người khác chưa, có từng suy nghĩ cho cha nương hay chưa? Sinh ra ngươi nuôi lớn ngươi, ngươi báo đáp ơn dưỡng dục của cha nương ngươi như vậy sao ?” Lại một roi hạ xuống, nước mắt nhất thời dính ướt lên y phục.
“Ngươi có nghĩ đến hôn sự của ngươi sẽ thế nào? Về sau ngươi sẽ ra sao? Ngươi kêu cha nương phải làm sao bây giờ?” Lại tiếp tục một roi, phía sau lưng đã nóng ran một mảng.
Lúc này Bích Yên quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Liễu thị khóc lớn cầu xin:“Phu nhân, phu nhân, đừng đánh tiểu thư nữa, tiểu thư biết sai rồi, cầu xin ngài, phu nhân……”
“Đúng vậy phu nhân, tức giận sẽ hại đến thân thể, lão gia tiểu thư đều sẽ đau lòng……”
“Nó mà biết đau lòng? Nếu nó biết ta sẽ đau lòng thì không làm ra chuyện đến nông nỗi này, khiến ta mỗi ngày phải lo lắng kinh sợ!” Nói xong Liễu thị đỡ bụng, cái tay cầm cán chổi run lẩy bẩy, lệ rơi đầy mặt:“Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, nương có thể không đau xót vì ngươi sao, ta nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, khuê nữ nếu xảy ra chuyện gì, nương sao có thể không đau xót, ngươi thứ nha đầu vô lương tâm chết tiệt kia!” Nói xong liền giơ cao cây gậy lên như muốn vụt xuống.
Thẩm phụ vội vã bước lên phía trước, thấy cảnh thê tử khóc không ra tiếng, khuê nữ thì như đã bị thê tử đánh nằm gục trên đất. Thê tử lại rơi lệ đầy mặt người như lung lay sắp đổ, nhất thời gấp đến độ lao ra, đỡ lấy bờ vai của nương tử, một bàn tay khác đoạt lấy cây gậy từ trên không trung,“Vân Nhi, khuê nữ đã vài ngày không ngủ rồi, để con bé nghỉ ngơi vài ngày, sau đó giáo huấn cũng không muộn……” Nói xong vội vàng ra hiệu bằng mắt về phía Bích Yên đang quỳ trên đất kia.
Bích Yên vội vã quệt nước mắt, ba chân bốn cẳng chạy qua dìu tiểu thư đứng lên, Liễu thị một tay ôm bụng tức giận đến nỗi thở dốc, đã vậy còn nhìn thấy cảnh trượng phu che chở khuê nữ như vậy, nhất thời tức giận đến nỗi lệ tuôn trào:“Từ nhỏ đến lớn, ông chỉ biết chiều chuộng nó, nhìn xem đi chiều nó thành cái dạng gì rồi? Việc hôn nhân tốt như vậy nói không đồng ý liền không đồng ý, cư nhiên còn dẫn theo nha hoàn đào hôn, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cả đời này của nó coi như xong, tương lai còn biết gả cho người nào, người què, người thọt hay kẻ mù lòa ? Một nữ tử dám bỏ nhà đi hơn hai mươi ngày, ai có thể cam đoan sự trong sạch của nàng ta, còn ai dám muốn con bé nữa, ông ơi là ông?”
“Vân Nhi, đừng kích động, chậm rãi hít thật sâu vào, khuê nữ sau này từ từ dạy dỗ, nàng nên bảo trọng thân mình, trong bụng còn có một hài tử nữa.” Thẩm phụ vội vàng đỡ dìu an ủi, Liễu thị cuối cùng mới hòa hoãn lại, nhất thời giọng nói trở nên quyết đoán:“Nó bây lớn rồi còn muốn từ từ dạy? Ông đi nói với nó, lần này không dễ dàng cho nó đâu, chuyện Giản chất nhi cầu hôn, nó không đáp ứng cũng phải đáp ứng, ta cho dù không có đứa nữ nhi này, cũng muốn đem nó trói lại tống lên kiệu hoa đưa đến Giản phủ……”
Thẩm Hà Hương được Bích Yên dìu trở về phòng, thần sắc đã có chút yếu ớt, thực tế Liễu thị nào có nhiều sức lực, như kiểu chỉ thấy sấm mà mưa lâm thâm, nhưng cái gậy đó không biết là hạ nhân nào ngắt xuống từ cây liễu, trên cành cây còn có nhánh nhô ra cứng ngắc, cộng thêm mùa hè ăn mặc mỏng manh, làn da trên người đặc biệt non mịn, miệng vết thương cũng không nhẹ, mặc dù như thế, nhưng nàng lại không hề nổi giận dù chỉ một chút thôi, chuyện tình lần này vốn vô cùng có lỗi với mẫu thân, bà lại đang có thai, còn để bà vì chuyện của mình mà tiều tụy hao tổn tinh thần, nay nếu đánh mình mà khiến cho nương có thể phát tiết, cũng tốt.
Bích Yên đổ đầy bồn nước tắm, cẩn thận đỡ tiểu thư bước vào, đợi nhìn thấy vết thương trên lưng liền không khỏi hít sâu vào một cái, phu nhân đánh không có bố cục, mạnh nhẹ không đều chừng năm sáu gậy, vết roi tím đỏ sau lưng hằn lên tấm lưng trắng nõn nhìn thấy ghê người, thậm chí còn có chỗ rách da, bị nước ấm đụng phải khiến Thẩm Hà Hương không khỏi đau tái mặt, đợi tắm rửa xong xuôi, Bích Yên giúp nàng bôi thuốc trị thương, thế mới khoác lên y phục ngồi trên sập.
Đại khái là không khí quá mức nặng nề, Bích Yên liền kiếm đề tài đem chuyện A Xuân gần đây có làm ra mấy loại kem dưỡng với vài mùi hương khác nhau, rồi đưa hàng cho tiểu thư xem, cũng đưa luôn hàng dùng thử cho tiểu thử, nếu là lúc xưa tiểu thư chắc chắn thập phần có hứng thú ngửi rồi bình luận, hôm nay tinh thần tiểu thư có chút hoảng hốt, chỉ đờ đẫn kêu Bích Yên xoa bóp chân tay bắp đùi cho nàng, qua một lát, nàng mới đem đống lọ cầm trên tay hồi lâu mà chưa liếc mắt đến đặt hết lên trên bàn.
Nghĩ đến gì đó ánh mắt nhìn về phía Bích Yên, trong giọng nói kèm theo chút áy náy nói:“Lúc về mẫu thân có làm khó dễ em không?”
Nhắc tới điều này Bích Yên chu miệng, lại chỉ nói:“Không có, tiểu thư, chỉ phải đi cọ vài cái bồn cầu thôi……” Còn bị đánh hơn mười gậy.
Thẩm Hà Hương lại nhớ lại thêm một chuyện khác nữa, không khỏi giữ chặt lấy tay Bích Yên nhìn nàng ấy đồng thời dồn dập nói:“Ngày ấy em… em bị đám thổ phỉ mang đi, em, em không…”
Bích Yên nghe không hiểu ý tứ của tiểu thư, chỉ nghĩ là tiểu thư hỏi đến chuyện ngày đó, không khỏi lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, nhưng lập tức nói:“Vẫn còn may, lúc tiểu thư ngã sấp xuống Giản công tử vừa vặn chạy tới, tiểu thư ngài không thấy được, Giản công tử thật quá uy phong đi, đánh cho lũ cướp đó tơi bời tan tác, cuối cùng vứt hết bọn chúng xuống cái giếng hoang phế sau núi …” Nói xong Bích Yên còn khoa tay múa chân vài cái diễn tả.
“Cái gì?” Thẩm Hà Hương nhất thời ngẩn ra, nàng lược qua những lời nói trước, cuối cùng dừng ở câu nói đám cướp bị vứt xuống giếng hoang sau núi,“Em, em nói những người đó đều bị ném xuống giếng, em không hề bị bất luận kẻ nào bắt đi?”
Bích Yên không khỏi mở to hai mắt nói:“Tiểu thư, làm sao có thể, nếu chúng ta bị bắt đi, sao còn có thể ở đây nói chuyện a, Giản công tử lúc ấy kêu em và mã phu đi về trước, sau đó liền dẫn tiểu thư đi…. Em, em lúc ấy cũng đuổi theo không kịp, lại nghĩ công tử là hôn phu của tiểu thư, cho nên……”
Thẩm Hà Hương chỉ cảm thấy giống như mình bị người ta đấm cho một cú ngồi bất động nơi đó, ngay cả khi Bích Yên vui rạo rực đưa ra hai tráp ngân phiếu và trang sức bị mất lúc trước nhưng nay đã tìm được về, nàng cũng không hề lộ ra nửa điểm tươi cười.
Chuyện tiểu thư Thẩm gia rời nhà trốn đi bị Thẩm gia ém nhẹm cấm truyền ra ngoài, chỉ nói là tiểu thư bị bệnh truyền nhiểm nổi mẩn đỏ, nói vậy nên không có bạn học ở Nữ Học nào đến cửa hỏi thăm, cũng may rốt cuộc khuê nữ cũng bình an trở về, nhưng chuyện trước được võ quan tam phẩm cầu thân, sau lại có tiểu Hầu gia đến cửa cầu hôn nạp thiếp, tiểu thư Thẩm gia trước nay vẫn sống yên lành, nhất thời truyền ồn ào huyên náo, không ít tiểu thư thương hộ ghen tị đến mức cắn chặt khăn tay.
Cũng có không ít người đang muốn xem náo nhiệt, nhìn xem tiểu thư Thẩm gia đóa hoa này rơi vào nhà ai, tục ngữ nói hai kẻ tranh nhau tất có người thắng kẻ thua, quả thực không giả, đầu tiên là võ quan kia xuất ra bằng chứng hai nhà đính thân từ nhỏ, tiểu Hầu gia mặc dù khá phong lưu, nhưng nếu bị người ta nói là cướp thê tử nhà người, chuyện gây tổn hại đến danh tiếng chính mình nên cũng biết chừng mực, việc nạp thiếp coi như không thành, vậy kết quả đóa hoa ấy rơi vào tay quan võ tướng tam phẩm.
Lại có hơn phân nửa nữ tử hậm hực ghen tị muốn xé nát khăn tay, vì sao loại sự tình này không rơi xuống đầu bọn họ, tại sao cho tới bây giờ các nàng đều không gặp được chuyện tốt có quan phủ đến cửa cầu thân?
Kết quả càng ngoài dự đoán mọi người, võ tướng kia cư nhiên bặt vô âm tín mất hai tháng, chuyện cầu thân trước mắt thấy không giải quyết được gì, cả kinh thành không ít người đều xem chuyện cười của nhà họ Thẩm, việc buôn bán tốt thì thế nào, sinh được nữ nhi xinh đẹp thì ích lợi gì, cũng chỉ là khuê nữ nuôi trong khuê phòng không gả đi được mà thôi, phỏng chừng vị tiểu thư kia vận đào hoa, sử dụng nhiều tâm kế, hiện giờ cả hai nhà hầu phủ và võ tướng đều không cần, vốn còn có không ít người tới cửa cầu hôn, nhưng nay có giăng lưới cũng khó bắt được người nào.
Định đùa sao, ai dám lấy, cưới nàng ấy chẳng phải sẽ đối nghịch với hầu phủ và quan tam phẩm sao, hai nhà đó nịnh bợ còn không kịp nữa là, ai mà chán sống muốn cưới củ khoai lang phỏng tay kia chứ, dù cho không ít người thèm nhỏ dãi nhan sắc nuột nà của vị tiểu thư Thẩm gia ấy, nhưng lúc này kẻ dám đi cầu thân cũng chỉ có loại chân không sợ đeo giày, điếc không sợ sấm mà thôi.
Vừa mới có một tên què chân tới cửa cầu hôn, bị Liễu thị sai người dùng nước tạt đuổi ra khỏi cửa, đóng cửa lại xong, Liễu thị cũng buồn rầu đến héo hắt, làm sao có thể không sầu lo cho được, khuê nữ đang yên đang lành, giờ không có nổi một người trong sạch đến cầu thân, mà tên họ Giản lại đột nhiên bặt vô âm tín, cha Hà Hương ông ấy không chỉ một lần đi tới Giản phủ tìm, người trông cửa đều trả lời một câu quan gia chưa trở về, mắt thấy đã muốn hai tháng, ý rõ ràng là thoái thác rồi, nhất thời Liễu thị chỉ cảm thấy giống như trời sập vậy.
Mà công tử Đường gia kia năm nay tuy rằng thành tích khoa cử bình thường, nhưng nửa tháng trước vừa cưới thê, cưới về là tiểu thư của tiệm gạo Hứa gia, nhỏ hơn một tuổi so với Hà Hương, bề ngoài mặc dù không bằng khuê nữ nhà mình, nhưng vợ chồng son cũng coi như ân ái mỹ mãn, mà Đường phu nhân kia lúc đụng mặt sẽ cố ý nói đụng chạm vài câu, khiến lòng bà thấp thỏm, rồi ngay cả khuê nữ Đường gia năm nay cũng đã xác định hôn sự, gia thế của tân lang Đường phu nhân cũng hết sức vừa lòng, chuẩn bị cuối năm liền rước vào cửa, mắt thấy nhà hàng xóm có song hỷ lâm môn nhưng nhà mình lại trái ngược hoàn toàn, Liễu thị tối đến không chợp mắt được, Thẩm Hà Hương nhìn bụng mẫu thân càng ngày càng lớn, lại còn phải bận tâm đến chuyện của mình, trong lòng khó chịu hết mức, cả ngày lo lắng, lại càng không dám nói ra chuyện thân mình đã không còn băng thanh ngọc khiết.
Nữ tử giống như nàng trước hôn phối tư thông với nam nhân nào có mặt mũi sống trên cõi đời này, so với phụ nhân bị trượng phu hưu hay quả phụ thì càng tệ hại hơn, ngay cả tư cách làm thiếp cho người ta cũng không có, ngay cả tên vô lại cũng muốn ghét bỏ ba phần, nữ tử như thế bình thường chỉ có hai con đường có thể đi, một là xuống tóc làm ni cô, hai là bán thân vào thanh lâu, còn một cách khác nữa là tự sát, bảo toàn thể diện cho gia đình.
Bích Yên hầu hạ tiểu thư hơn một tháng gần đây, phát hiện tiểu thư giống như đã thay đổi thành một người khác, khuôn mặt vắng bóng nụ cười, ngày thường ngoại trừ lúc đi đến phòng phu nhân ra, thì chỉ nhốt mình trong phòng, có khi ngẩn ngơ ngồi nhìn ra cửa sổ, mỗi lần ngồi là mất nửa ngày.
Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy tiểu thư đáng thương, sao mệnh lại khổ như vậy, phu nhân nói Giản công tử kia tám phần là vì chuyện tiểu thư rời nhà đi khiến công tử ấy buồn lòng mới cự tuyệt mối hôn sự, dù sao gì hễ là nam tử đều muốn thú một thê tử thủ lễ đoan trang, một nữ tử bỏ nhà đi hơn nửa tháng, ngay cả sự trong sạch còn bị nghi ngờ, thì sao còn dám tới cửa cầu hôn, phu nhân mặc dù tức giận, nhưng thời gian qua lâu như vậy đối phương vẫn bặt vô âm tín, nên cũng hiểu được ý tứ của đối phương, chỉ có thể thôi nghĩ đến mối hôn sự với nhà họ Giản nữa, đã nhiều ngày bà liền tìm hiểu chung quanh, xem có thương hộ nam tử nào có phẩm cách tốt hay không, dù xuất thân nông hộ hay tuổi lớn chút cũng không sao, chỉ cần nhân cách tốt đối đãi tử tế với nữ nhi là được, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy người thích hợp .
Bích Yên thấy tiểu thư ngày ngày buồn bực không vui, nói càng ngày càng ít, đành gợi ý muốn đi Băng Cơ phường, Thẩm Hà Hương nhìn sắc trời bên ngoài âm u, tựa hồ muốn đổ mưa, hệt như trạng thái trong tâm nàng lúc này, nhất thời khiến nàng không thở nổi, nghe thấy Bích Yên nói muốn đi ra ngoài dạo chơi, nàng liền giống như chú chim bị nhốt trong lồng, đột nhiên được tháo cũi sổ lồng, một khắc cũng không nghĩ nhiều liền đi ra ngoài.
Vì trời mưa nên mấy sạp bán hàng trên đường nên dọn sạp đã dọn sạp xong, người đi đường cũng ít, một chủ một tớ đi chậm rãi trên đường, Bích Yên nhìn thấy một một tiệm Kim Tương Ngọc vì thế mới lựa thứ tiểu thư yêu thích nói:“Tiểu thư, không bằng chúng ta đi mua trang sức đi, nói không chừng tiệm Kim Tương Ngọc kia sẽ có hàng tốt mới về, lần trước bộ đồ trang sức mây ngũ sắc tiểu thư đội lên tóc nhất định sẽ rất đẹp……”
Đi dạo trên phố tâm tình Hà Hương đã tốt lên không ít, thấy lời nói của Bích Yên rất hưng phấn, liền gật đầu bước vào tiệm, mới bước vào trong tiệm không có mấy bóng người, Thẩm Hà Hương liền thuận tay tháo xuống mũ mạng sa để trên quầy, thuận tay cầm lên một món đồ trong tiệm, muốn nhìn kỹ cây ngọc trâm, kết quả lúc ngẩng đầu, thì nhìn thấy hai nam tử vén rèm đi ra từ sau quầy.
Trong nháy mắt tầm mặt chạm nhau, Thẩm Hà Hương như bị sét đánh, cây trâm ngọc trong tay bị rớt trở về tráp, chỉ cảm thấy tim đang đập bỗng ngừng lại, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt trốn mất tăm, lặng lẽ nắm chặt bàn tay với các khớp tay xanh trắng, nhưng vẫn cố mạnh mẽ tự trấn định quay đầu nói:“Bích Yên, Bích Yên, chúng ta đi……” Âm cuối mất tự nhiên run run bán đứng cảm xúc nàng đang rất cực lực nhẫn nại, Bích Yên nghe xong ngẩn ra còn chưa phản ứng kịp, liền thấy tiểu thư đột nhiên quay người, vội vàng, bối rối, không để ý lễ nghi giống như gặp phải cướp chạy khỏi cửa tiệm.
Còn chưa chạy ra khỏi cửa tiệm, bèn nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói vui mừng:“Ấy, tiểu thư, nàng là quý phủ nhà nào? Nè nè, tiểu thư phía trước đó, xin dừng bước, mũ của nàng để quên……”
Mà vào một ngày buổi sáng Lưu tẩu tử dậy sớm định cho gà ăn, thì thấy một nam nhân hắc y đang cẩn thận bồng một nữ tử đang ngủ say, nếu cho nữ tử thuê phòng, vừa có thể kiếm được tiền thuê nhà, cũng không phải chịu tiếng đời lải nhải, Lưu tẩu tử vui mừng quá đỗi đồng ý ngay, vội vã dẫn người vào phòng, tuy rằng là phòng ở nông gia, không quá tốt, nhưng cũng thu dọn cực kì ngăn nắp, đệm chăn cũng đều đã tháo giặt sạch sẽ, phơi nắng xong xuôi đặt sẵn trên giường.
Nam tử kia coi nữ tử như bảo bối nhẹ nhàng để trên nệm giường, không để ý đến một thân bùn đất ngồi trong phòng chiếu cố nữ tử nửa ngày rồi mới vội vã rời đi, lúc đi còn móc ra một túi tiền và căn dặn vài câu.
Lưu tẩu tử đương nhiên đáp ứng hết, lúc ấy sờ qua đã cảm thấy không ít, đợi nam tử đi rồi, Lưu tẩu tử vừa mở ra một cái đã lập tức hoảng sợ, ái ôi mẹ ơi, sống đến từng tuổi này chưa từng thấy qua vàng, dùng tay ước lượng khoảng chừng có năm lượng vàng, đổi thành bạc ước chừng được năm mươi lượng, nhất thời nàng ta sợ tới mức đang ban ngày ban mặt mà hai tay cứ run lẩy bẩy, tiểu nhi tử đã đến tuổi đi học viết chữ, nhưng vì cuộc sống trong nhà túng quẫn, chỉ trông chờ vào tay nghề học làm điểm tâm từ nhà mẹ đẻ, miễn cưỡng có thể duy trì được sự ấm no của ba mẹ con, làm gì có tiền cho nhi tử đi học trường tư, điều này làm cho người luôn kí thác kì vọng trên người nhi tử là bà luôn đầy mặt u sầu, lúc này nhìn thấy vàng, cảm xúc nửa mừng nửa lo đan xen, cũng thầm nghĩ có phải trượng phu trên trời hiển linh phù hộ cho bà gặp được quý nhân.
Thẩm Hà Hương ngủ liền hai ngày, khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ ba, ngay cả như vậy, vẫn cảm thấy trước ngực, thắt lưng, giữa hai chân âm ỉ không thoải mái, nghĩ đến chuyện phát sịnh tại bên hồ trong rừng, nơi đất hoang vắng vẻ không bóng người, không hề liêm sỉ dạng rộng hai chân nằm dưới thân nam nhân, phóng túng nỉ non kêu gào cầu xin tha thứ, đến cuối cùng cũng không biết là e ngại hay là sợ hãi, hay là bị từng đợt khoái cảm mãnh liệt không ngừng nghỉ kia bắt làm tù binh, cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua cảm giác quái lạ như thế, giống như mình là một ả dâm phụ lăng loàn phóng túng, để đến nỗi nàng ngất đi như thế nào cũng không biết.
Nay từng màn một như thước phim hiện lên trong đầu khiến nàng đau đớn không chịu nổi, đang lúc cắn môi nắm chặt chăn thì ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, tiếp theo có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi tay bưng giỏ trúc mở cửa ra, nhìn thấy khách quý trên giường đang nửa ngồi, nhất thời cao hứng nói:“Phu nhân, ngài tỉnh rồi, nhất định là đã đói bụng đúng không? Vừa vặn có một lồng bánh mới hấp xong, mời ngài ăn vài miếng lót dạ, đợi lát nữa ta sẽ làm đồ ăn cho phu nhân……”
“Ngươi là ai?” Thẩm Hà Hương định đứng dậy, mới chú ý tới lúc này không còn ở trong núi, mà đang ở trong phòng, nhìn về phía bốn vách tường nhận ra là nhà của nông gia, nàng đến nơi này khi nào, tại sao không có chút ấn tượng gì cả, mà phụ nhân trước mắt này nàng lại không hề quen biết, mà cứ xưng hô nàng là phu nhân, nhất thời một ý niệm vừa hoang đường vừa đáng sợ dâng lên trong đầu, chẳng lẽ nàng đã bị tên Giản cầm thú kia bán đi?
“Phu nhân đừng sợ, ta họ Lưu, là người Oa Gia Truân, trượng phu đã đã qua đời hơn hai năm rồi, hiện tại có một nam một nữ, nhi tử mới được bảy tuổi, cho nên phu nhân có thể yên tâm ở đây đi, nếu ngài không ghét bỏ thì cứ gọi ta một tiếng Lưu tẩu tử, đại gia mang phu nhân tới đây vào buổi sáng hôm kia, lúc ấy phu nhân đang mê man, cho nên mới không biết việc này……” Lưu tẩu tử vừa nói vừa nhìn về phía nữ tử đang ôm lấy chăn ngồi ở trên kháng kia, khi ngủ quả nhiên là giai nhân mỹ lệ, ngủ dậy lại vô cùng kiều mỵ, nhất là đôi mắt long lanh còn mang theo chút ươn ướt ấy, cặp lông mày nhẹ nhàng nhíu lại đang nhìn bà, bộ dáng động lòng người bậc này dù cho nữ tử có nhìn thấy cũng nổi lên lòng trìu mến, khó trách lúc đại gia đi cứ đắp chăn hoài và hôn đi hôn lại mới chịu rời đi.
Phu nhân? Đại gia? Thẩm Hà Hương nhíu mày, hơi nghĩ một chút là hiểu ra liền, mặc kệ người nọ dùng phương thức bế hay ôm nàng đều khó có thể lí giải được quan hệ của hai người, bị người ta hiểu lầm thành phu thê cũng là chuyện bình thường, huống chi bọn họ đã làm chuyện phu thê…
Cho dù trong lòng Thẩm Hà Hương có kháng cự thêm nữa, cũng hiểu được chuyện đêm hôm đó đã không thể vãn hồi, mũi tên nhọn xuyên qua nơi mềm mại đau đớn của nàng, mà đại biểu là máu tươi xử nữ, từng màn một như hiện lên trước mắt, nàng vội lắc đầu, như mong muốn xua tan đi những hình ảnh ấy, dù vậy cũng không thay đổi được sự thật gạo đã nấu thành cơm, nghĩ đến chuyện này không khỏi hốc mắt đỏ hoe, mặc dù nàng đã sống lại thêm một kiếp, nhưng cũng không cách nào không để ý đến đạo đức lễ giáo, đã bị hắn chiếm tiện nghi, nàng hẳn là phải gả cho tên Giản cầm thú rồi, rốt cuộc cũng không thể thất hứa.
Thẩm Hà Hương nuốt lệ ngồi một lát, Lưu tẩu tử lại nghĩ rằng do nàng mới tỉnh, cộng thêm hai ngày không ăn uống mới không có hơi sức nói chuyện, liền chủ động đặt bánh lên bàn, lại lấy ra mấy bộ y phục từ tủ bên cạnh:“Phu nhân, đây là đại gia để lại, nói là để cho phu nhân dùng khi tắm rửa.”
Thẩm Hà Hương nhìn thoáng qua, đó là y phục nữ khi nàng và Bích Yên bỏ nhà ra đi có mang theo chắc là lúc hắn cứu Bích Yên nhân tiện lấy lại từ chỗ bọn cướp, nghe ý tứ trong lời nói của phụ nhân kia, nàng trầm mặc một lát, không khỏi cất ra tiếng hỏi:“Hắn đâu?” Lời này vừa nói ra lại khiến cho nàng hoảng sợ không thôi, giọng nói đã khàn đặc, chỉ sợ là đêm hôm đó đã kêu gào làm tổn thương cổ họng.
Lưu tẩu tử cũng không lưu tâm, người bệnh nặng mới khỏi ai chẳng suy yếu, nằm dưỡng mấy ngày sẽ khỏi lại thôi, liền trả lời:“Đại gia mang phu nhân lại đây hơn nửa ngày liền rời đi, trước khi đi còn phân phó phu nhân, kiên nhẫn chờ ở đây mấy ngày, đến lúc đó sẽ có người từ kinh thành đến rước phu nhân về ……”
Thẩm Hà Hương nghe xong không dám tin há hốc miệng, trên mặt càng trắng nhợt thêm vài phần, nhìn càng đáng thương hơn, đợi phụ nhân nói xong vài câu an ủi, sau lại nói có việc kêu nàng đóng cửa lại rồi mới yên tâm rời đi, lúc này từng giọt châu mới thi nhau rớt xuống, thì ra là thế, vậy mà trong lòng nàng còn âm thầm nghĩ rằng tên cầm thú Giản Thư Huyền kia lấy lòng cha mẹ nói muốn thú nàng, sau đó lại đuổi theo tới tận đây, tất nhiên là có ý với nàng mới có thể như vậy.
Lại không nghĩ rằng sau khi chiếm đoạt thân thể nàng, liền giũ áo bỏ đi, ngay cả câu giải thích cũng không có, cứ như vậy vứt nàng một mình tại nơi nông gia thôn quê heo hút không quen biết này, thậm chí ngay cả mướn một chiếc xe ngựa đưa nàng về cũng keo kiệt không nỡ làm, quả nhiên là một nữ nhân phạm giới không biết liêm sỉ bị phá thân, giống như món đồ chơi bị chơi chán, chiếc khăn tay mới đã bị ô uế, nhìn thôi cũng không muốn liếc một cái, không đáng một đồng, chỉ mong vất bỏ đi cho rảnh nợ.
Nghĩ thế nên hiện tại nàng chỉ thấy toàn thân đê tiện dơ bẩn, trong đầu tất cả đều là sợ hãi và hối hận, dòng lệ kìm không đậu thi nhau rớt xuống, sợ khóc thành tiếng, chỉ biết úp mặt xuống gối ủy khuất khóc nức nở, trận khóc này liền khóc đến giữa trưa.
Thẩm Hà Hương tuy là khó chịu muốn chết, nhưng cũng sẽ không như nữ tử khác đòi đi tìm chết, lau khô lệ, lại vẫn giơ tay lấy y phục để trên giường, mấy bộ này đều là loại y phục bảo thủ mà nàng và Bích Yên ngày thường đều mặc, tùy tiện lấy qua một bộ có vạt áo màu lam, liền bắt đầu cởi y phục trên người ra, đợi nhìn thấy trên bầu ngực trắng nõn vẫn còn vết tích ngắt nhéo, thấy mà thương, đỉnh nhọn hồng tươi ấy còn có cả dấu vết lôi kéo và cắn, lại nhìn thấy hai bên eo thon và chỗ hai bắp đùi bắp chân đều có vô số dấu tay đã tím bầm, nước mắt nàng lại muốn rơi xuống, trong lòng đầy nỗi chua xót và bất an nói không nên lời, nghĩ đến nhiều năm trước nàng tức giận chửi mắng, làm nhục tên nam hài bị hủy dung ấy, rồi nghĩ đến cảnh hôm nay, không khỏi cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy tự mình đã làm ra chuyện sai một li đi một dặm, từng bước như sa vào trong hố lầy, rốt cuộc kéo không ra, mà lúc này đây……
Thẩm Hà Hương không dám suy nghĩ tiếp, nàng vội vàng từ từ nhắm hai mắt lại xỏ tay vô áo, ngồi ngẩn người sau một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy tìm chậu nước rửa mặt, đợi đến khi nhìn thấy mình trong gương, Thẩm Hà Hương không khỏi kinh ngạc, không dám tin nhìn người bên trong gương kia, nữ tử với đôi mắt sưng phù trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy kia là nàng sao? Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủn……
Nàng vội vàng lấy tay phủ lấy mặt, chỉ cảm thấy trước gương mặt xinh đẹp trắng như trứng ngỗng kia đã mất đi chỉ còn lại cặp mắt lúng liếng to tròn, giờ cũng lộ ra cằm nhọn, cánh môi hồng khô nẻ, cả khuôn mặt chỉ còn lại có một đôi mắt to, giống hệt kiếp trước bị tên tiểu thương đó chửi mắng là tướng phúc mỏng phận bạc, nhớ tới hình ảnh nông phụ da khô nếp nhăn đầy mặt của kiếp trước, tay Thẩm Hà Hương run lẩy bẩy, thiếu chút nữa ném vỡ chiếc gương, nàng không ngừng lắc đầu, không muốn tái diễn lại những ngày tháng cũ, không muốn sống giống vậy, không muốn…..
Giữa trưa, Lưu tẩu tử cố ý đi Tống gia mua hai cân thịt, nửa cân sườn, dù sao vị đại gia kia đã cho năm mươi lượng bạc, người nông gia chất phác đương nhiên muốn hầu hạ tốt khách nhân, hơn nữa trong nhà đã lâu lắm rồi chưa thấy được miếng thịt mỡ, nhờ phúc của quý nhân, hai hài tử của bà còn có thể uống chút canh thịt.
Cho nên bữa ăn trưa ở Lưu gia khá phong phú, bày đầy một bàn, Lưu tẩu tử và đứa nhỏ chỉ đứng bên cạnh, vẫn chưa ngồi xuống bàn, biết là quý nhân đến từ kinh thành, Lưu tẩu tử làm sao dám ngồi chung bàn, nếu vô tình đắc tội thật thì biết làm sao, đợi cho quý nhân ăn xong hai đứa nhỏ ăn vẫn còn kịp.
Hai hài tử ấy, đứa bảy tuổi nhìn chằm chằm vô bàn đồ ăn, khuê nữ của Lưu tẩu tử cũng hiểu chuyện rồi, đang phụ bày bát đũa, khi Thẩm Hà Hương đi ra từ trong phòng, ánh mắt của tiểu cô nương mười hai tuổi kia như trợn trừng lên, mấy ngày nay nương không cho phép nàng tiến vào phòng kia, sợ làm ồn đến quý nhân, nào biết vị quý nhân này cư nhiên lại xinh đẹp đến thế, tựa như mỹ nhân từ trong tranh bước ra, ngay cả cô nương cao ngạo đẹp nhất trong thôn là Liễu Diệp kia không bằng một nửa vị quý nhân này.
Lại nhìn thấy chiếc áo tơ lụa mỏng xanh lam trên người nữ tử ấy, tuy rằng không sáng lóa, nhưng tà áo màu anh đào với những nút cúc áo được thêu tinh xảo dị thường, đều là màu sắc hoa văn nàng chưa từng nhìn qua, thấy quý nhân đang nhẹ nhàng cất gót sen bước lại, cặp mắt của tiểu cô nương như bừng sáng, sớm đã nghe mấy người từng đi kinh thành về kể lại phong thủy nơi đó tốt, nữ tử ai nấy đều xinh đẹp yêu kiều, nay nhìn thấy quả thực đúng y chang, nhất thời mở to con mắt hâm mộ cực kỳ.
Thẩm Hà Hương ngồi trước bàn, cầm lên đôi đũa cũ mèm không biết đã rửa bao nhiêu năm rồi, lại nhìn một bàn đầy đồ ăn dầu mỡ, chỉ cảm thấy ngán ngẩm, không có chút khẩu vị nào, nhưng vẫn vực dậy tinh thần ăn một ít, thấy Lưu tẩu tử và đứa nhỏ dù nói hết lời cũng không ngồi xuống, nàng đành phải dời tầm mắt mặc theo ý họ, giơ đũa gắp miệng thịt gà trong tô canh gà váng mỡ dày đặc màu vàng kia, bỏ vô miệng cắn, đại khái là gà rất già, hoặc là nông gia không thường xuyên hầm gà, thịt gà vừa có mùi vừa cứng, không nhai được, trước mặt người khác lại không thể lập tức nhổ ra, đành cố mà nuốt xuống, sau đó thịt gà không động đũa đến nữa.
Ăn bữa cơm này đến cuối cùng, nàng chỉ uống chút canh nấm và ăn chút điểm tâm, không thể không nói đến, Lưu tẩu tử này nấu đồ ăn không giỏi, nhưng điểm tâm bánh trái lại ngon vô cùng, khiến cho Thẩm Hà Hương cắn vô một miếng đã lộ ra tia kinh ngạc, thuận miệng hỏi, Lưu tẩu tử kia cũng không giấu nghề, liền nói ra công thức học được từ nhà mẹ đẻ, đại khái là có mấy chục loại, nay nàng ấy chỉ nhớ rõ được hơn mười loại, đáng tiếc cha mẹ qua đời sớm, cửa hàng thì đã bán cho người khác, tỷ tỷ của nàng ấy lại gả đi xa quê, hiện tại nàng ấy cũng chỉ biết dựa vào chút nghề này để kiếm chút tiền cỏn con.
Thẩm Hà Hương không chăm chú nghe, nhưng thật ra trong lòng nhảy nhót, loại phương tử lâu đời này, nếu ngày thường nàng chắc chắn sẽ mua lại ngày sau tất sẽ hữu dụng, nhưng hiện tại không có tâm tư kia, trên người nàng ngay cả nửa văn tiền cũng không có, ngay cả hơn mười món trang sức nàng yêu thích nhất và một tráp dày cộm ngân phiếu đã để trong giỏ trúc Bích Yên giữ, nay đều bị đoạt đi, ngẫm lại mà đau lòng muốn chết.
Cho nên ý niệm trong đầu cũng nhạt dần đi, lời nói bên miệng cũng nuốt xuống.
Hai ngày sau, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy tới cửa nhà Lưu tẩu tử, vẻ mặt Thẩm phụ lo lắng cùng Ngụy thúc từ xe ngựa nhảy xuống, lúc nhìn thấy khuê nữ nhà mình đứng sờ sờ ở cửa, Thẩm phụ cuối cùng mới nhẹ nhàng thở hắt ra, hơn hai mươi ngày nay ông với Liễu thị tìm người tìm đến nỗi nóng lòng như lửa đốt, nếu không phải lo lắng sự trong sạch của khuê nữ bị tổn hại, sớm đã xông vào nha môn, cũng may Giản chất nhi sai người đưa thư tín về, đã nhiều ngày ông ngồi xe ngựa không ngừng nghỉ đuổi đến Oa Gia Truân.
Nhìn khuê nữ giống như hồi còn thơ bé bám lấy tay ông, gầy đến nỗi trên khuôn mặt chỉ còn thấy đôi mắt to đen láy, trong đó còn chứa những hạt châu sắp rơi, người làm phụ thân như ông có thể nói gì chứ? Cuối cùng nhiều ngày lo lắng vất vả đều chỉ biết hóa thành một cái thở dài thật sâu, không nỡ trách cứ nửa câu.
Từ Oa Gia Thôn đến kinh thành đường rất dễ đi, ra roi thúc ngựa đã dùng hết sáu ngày rốt cuộc mới về đến cửa hàng Thẩm gia, thật xa đã nhìn thấy Liễu thị vác bụng bầu hơn bảy tháng đứng ở cửa nhìn dõi mắt, thấy xe ngựa dừng lại trên mặt không khỏi khẩn trương lên.
Đợi sau khi nhìn thấy mặt khuê nữ, sắc mặt Liễu thị nhất thời thay đổi đến mấy lần, cuối cùng xoay người bước vào phòng, đợi Thẩm Hà Hương cũng tiến vào, Liễu thị liền lấy ra một cái cây gậy dài, cặp mắt sưng đỏ nhìn thấy Thẩm Hà Hương liền chỉ vào nàng mà nói:“Ngươi đứa nữ nhi bất hiếu, ta hôm nay chính là đánh chết ngươi, còn tốt hơn là để ngươi lại làm ra chuyện bất hiếu với phụ mẫu, vô liêm sỉ đại nghịch bất đạo!”
“Nương……”
“Quỳ xuống……”
Thẩm Hà Hương đỏ hồng đôi mắt cúi đầu quỳ trên mặt đất, Liễu thị nén lệ giơ cao cán chổi lên, quất lên sau lưng nữ nhi, một cái rồi lại một cái.
“Ngươi đồ nữ nhi bất hiếu này! Nói đi là đi, ngươi không thèm để cha nương vào mắt……” Hà Hương quỳ trên mặt đất nhất thời đau đến run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy phía sau lưng đau đớn như bị cắt thịt, lại không dám hó hé ra tiếng, chỉ biết cúi đầu, nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt dây rơi xuống lăn lóc.
“Ngươi bỏ đi một mình, có từng suy nghĩ cho người khác chưa, có từng suy nghĩ cho cha nương hay chưa? Sinh ra ngươi nuôi lớn ngươi, ngươi báo đáp ơn dưỡng dục của cha nương ngươi như vậy sao ?” Lại một roi hạ xuống, nước mắt nhất thời dính ướt lên y phục.
“Ngươi có nghĩ đến hôn sự của ngươi sẽ thế nào? Về sau ngươi sẽ ra sao? Ngươi kêu cha nương phải làm sao bây giờ?” Lại tiếp tục một roi, phía sau lưng đã nóng ran một mảng.
Lúc này Bích Yên quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Liễu thị khóc lớn cầu xin:“Phu nhân, phu nhân, đừng đánh tiểu thư nữa, tiểu thư biết sai rồi, cầu xin ngài, phu nhân……”
“Đúng vậy phu nhân, tức giận sẽ hại đến thân thể, lão gia tiểu thư đều sẽ đau lòng……”
“Nó mà biết đau lòng? Nếu nó biết ta sẽ đau lòng thì không làm ra chuyện đến nông nỗi này, khiến ta mỗi ngày phải lo lắng kinh sợ!” Nói xong Liễu thị đỡ bụng, cái tay cầm cán chổi run lẩy bẩy, lệ rơi đầy mặt:“Ngươi có nghĩ tới hay không, nếu ngươi ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, nương có thể không đau xót vì ngươi sao, ta nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm, khuê nữ nếu xảy ra chuyện gì, nương sao có thể không đau xót, ngươi thứ nha đầu vô lương tâm chết tiệt kia!” Nói xong liền giơ cao cây gậy lên như muốn vụt xuống.
Thẩm phụ vội vã bước lên phía trước, thấy cảnh thê tử khóc không ra tiếng, khuê nữ thì như đã bị thê tử đánh nằm gục trên đất. Thê tử lại rơi lệ đầy mặt người như lung lay sắp đổ, nhất thời gấp đến độ lao ra, đỡ lấy bờ vai của nương tử, một bàn tay khác đoạt lấy cây gậy từ trên không trung,“Vân Nhi, khuê nữ đã vài ngày không ngủ rồi, để con bé nghỉ ngơi vài ngày, sau đó giáo huấn cũng không muộn……” Nói xong vội vàng ra hiệu bằng mắt về phía Bích Yên đang quỳ trên đất kia.
Bích Yên vội vã quệt nước mắt, ba chân bốn cẳng chạy qua dìu tiểu thư đứng lên, Liễu thị một tay ôm bụng tức giận đến nỗi thở dốc, đã vậy còn nhìn thấy cảnh trượng phu che chở khuê nữ như vậy, nhất thời tức giận đến nỗi lệ tuôn trào:“Từ nhỏ đến lớn, ông chỉ biết chiều chuộng nó, nhìn xem đi chiều nó thành cái dạng gì rồi? Việc hôn nhân tốt như vậy nói không đồng ý liền không đồng ý, cư nhiên còn dẫn theo nha hoàn đào hôn, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cả đời này của nó coi như xong, tương lai còn biết gả cho người nào, người què, người thọt hay kẻ mù lòa ? Một nữ tử dám bỏ nhà đi hơn hai mươi ngày, ai có thể cam đoan sự trong sạch của nàng ta, còn ai dám muốn con bé nữa, ông ơi là ông?”
“Vân Nhi, đừng kích động, chậm rãi hít thật sâu vào, khuê nữ sau này từ từ dạy dỗ, nàng nên bảo trọng thân mình, trong bụng còn có một hài tử nữa.” Thẩm phụ vội vàng đỡ dìu an ủi, Liễu thị cuối cùng mới hòa hoãn lại, nhất thời giọng nói trở nên quyết đoán:“Nó bây lớn rồi còn muốn từ từ dạy? Ông đi nói với nó, lần này không dễ dàng cho nó đâu, chuyện Giản chất nhi cầu hôn, nó không đáp ứng cũng phải đáp ứng, ta cho dù không có đứa nữ nhi này, cũng muốn đem nó trói lại tống lên kiệu hoa đưa đến Giản phủ……”
Thẩm Hà Hương được Bích Yên dìu trở về phòng, thần sắc đã có chút yếu ớt, thực tế Liễu thị nào có nhiều sức lực, như kiểu chỉ thấy sấm mà mưa lâm thâm, nhưng cái gậy đó không biết là hạ nhân nào ngắt xuống từ cây liễu, trên cành cây còn có nhánh nhô ra cứng ngắc, cộng thêm mùa hè ăn mặc mỏng manh, làn da trên người đặc biệt non mịn, miệng vết thương cũng không nhẹ, mặc dù như thế, nhưng nàng lại không hề nổi giận dù chỉ một chút thôi, chuyện tình lần này vốn vô cùng có lỗi với mẫu thân, bà lại đang có thai, còn để bà vì chuyện của mình mà tiều tụy hao tổn tinh thần, nay nếu đánh mình mà khiến cho nương có thể phát tiết, cũng tốt.
Bích Yên đổ đầy bồn nước tắm, cẩn thận đỡ tiểu thư bước vào, đợi nhìn thấy vết thương trên lưng liền không khỏi hít sâu vào một cái, phu nhân đánh không có bố cục, mạnh nhẹ không đều chừng năm sáu gậy, vết roi tím đỏ sau lưng hằn lên tấm lưng trắng nõn nhìn thấy ghê người, thậm chí còn có chỗ rách da, bị nước ấm đụng phải khiến Thẩm Hà Hương không khỏi đau tái mặt, đợi tắm rửa xong xuôi, Bích Yên giúp nàng bôi thuốc trị thương, thế mới khoác lên y phục ngồi trên sập.
Đại khái là không khí quá mức nặng nề, Bích Yên liền kiếm đề tài đem chuyện A Xuân gần đây có làm ra mấy loại kem dưỡng với vài mùi hương khác nhau, rồi đưa hàng cho tiểu thư xem, cũng đưa luôn hàng dùng thử cho tiểu thử, nếu là lúc xưa tiểu thư chắc chắn thập phần có hứng thú ngửi rồi bình luận, hôm nay tinh thần tiểu thư có chút hoảng hốt, chỉ đờ đẫn kêu Bích Yên xoa bóp chân tay bắp đùi cho nàng, qua một lát, nàng mới đem đống lọ cầm trên tay hồi lâu mà chưa liếc mắt đến đặt hết lên trên bàn.
Nghĩ đến gì đó ánh mắt nhìn về phía Bích Yên, trong giọng nói kèm theo chút áy náy nói:“Lúc về mẫu thân có làm khó dễ em không?”
Nhắc tới điều này Bích Yên chu miệng, lại chỉ nói:“Không có, tiểu thư, chỉ phải đi cọ vài cái bồn cầu thôi……” Còn bị đánh hơn mười gậy.
Thẩm Hà Hương lại nhớ lại thêm một chuyện khác nữa, không khỏi giữ chặt lấy tay Bích Yên nhìn nàng ấy đồng thời dồn dập nói:“Ngày ấy em… em bị đám thổ phỉ mang đi, em, em không…”
Bích Yên nghe không hiểu ý tứ của tiểu thư, chỉ nghĩ là tiểu thư hỏi đến chuyện ngày đó, không khỏi lộ ra vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, nhưng lập tức nói:“Vẫn còn may, lúc tiểu thư ngã sấp xuống Giản công tử vừa vặn chạy tới, tiểu thư ngài không thấy được, Giản công tử thật quá uy phong đi, đánh cho lũ cướp đó tơi bời tan tác, cuối cùng vứt hết bọn chúng xuống cái giếng hoang phế sau núi …” Nói xong Bích Yên còn khoa tay múa chân vài cái diễn tả.
“Cái gì?” Thẩm Hà Hương nhất thời ngẩn ra, nàng lược qua những lời nói trước, cuối cùng dừng ở câu nói đám cướp bị vứt xuống giếng hoang sau núi,“Em, em nói những người đó đều bị ném xuống giếng, em không hề bị bất luận kẻ nào bắt đi?”
Bích Yên không khỏi mở to hai mắt nói:“Tiểu thư, làm sao có thể, nếu chúng ta bị bắt đi, sao còn có thể ở đây nói chuyện a, Giản công tử lúc ấy kêu em và mã phu đi về trước, sau đó liền dẫn tiểu thư đi…. Em, em lúc ấy cũng đuổi theo không kịp, lại nghĩ công tử là hôn phu của tiểu thư, cho nên……”
Thẩm Hà Hương chỉ cảm thấy giống như mình bị người ta đấm cho một cú ngồi bất động nơi đó, ngay cả khi Bích Yên vui rạo rực đưa ra hai tráp ngân phiếu và trang sức bị mất lúc trước nhưng nay đã tìm được về, nàng cũng không hề lộ ra nửa điểm tươi cười.
Chuyện tiểu thư Thẩm gia rời nhà trốn đi bị Thẩm gia ém nhẹm cấm truyền ra ngoài, chỉ nói là tiểu thư bị bệnh truyền nhiểm nổi mẩn đỏ, nói vậy nên không có bạn học ở Nữ Học nào đến cửa hỏi thăm, cũng may rốt cuộc khuê nữ cũng bình an trở về, nhưng chuyện trước được võ quan tam phẩm cầu thân, sau lại có tiểu Hầu gia đến cửa cầu hôn nạp thiếp, tiểu thư Thẩm gia trước nay vẫn sống yên lành, nhất thời truyền ồn ào huyên náo, không ít tiểu thư thương hộ ghen tị đến mức cắn chặt khăn tay.
Cũng có không ít người đang muốn xem náo nhiệt, nhìn xem tiểu thư Thẩm gia đóa hoa này rơi vào nhà ai, tục ngữ nói hai kẻ tranh nhau tất có người thắng kẻ thua, quả thực không giả, đầu tiên là võ quan kia xuất ra bằng chứng hai nhà đính thân từ nhỏ, tiểu Hầu gia mặc dù khá phong lưu, nhưng nếu bị người ta nói là cướp thê tử nhà người, chuyện gây tổn hại đến danh tiếng chính mình nên cũng biết chừng mực, việc nạp thiếp coi như không thành, vậy kết quả đóa hoa ấy rơi vào tay quan võ tướng tam phẩm.
Lại có hơn phân nửa nữ tử hậm hực ghen tị muốn xé nát khăn tay, vì sao loại sự tình này không rơi xuống đầu bọn họ, tại sao cho tới bây giờ các nàng đều không gặp được chuyện tốt có quan phủ đến cửa cầu thân?
Kết quả càng ngoài dự đoán mọi người, võ tướng kia cư nhiên bặt vô âm tín mất hai tháng, chuyện cầu thân trước mắt thấy không giải quyết được gì, cả kinh thành không ít người đều xem chuyện cười của nhà họ Thẩm, việc buôn bán tốt thì thế nào, sinh được nữ nhi xinh đẹp thì ích lợi gì, cũng chỉ là khuê nữ nuôi trong khuê phòng không gả đi được mà thôi, phỏng chừng vị tiểu thư kia vận đào hoa, sử dụng nhiều tâm kế, hiện giờ cả hai nhà hầu phủ và võ tướng đều không cần, vốn còn có không ít người tới cửa cầu hôn, nhưng nay có giăng lưới cũng khó bắt được người nào.
Định đùa sao, ai dám lấy, cưới nàng ấy chẳng phải sẽ đối nghịch với hầu phủ và quan tam phẩm sao, hai nhà đó nịnh bợ còn không kịp nữa là, ai mà chán sống muốn cưới củ khoai lang phỏng tay kia chứ, dù cho không ít người thèm nhỏ dãi nhan sắc nuột nà của vị tiểu thư Thẩm gia ấy, nhưng lúc này kẻ dám đi cầu thân cũng chỉ có loại chân không sợ đeo giày, điếc không sợ sấm mà thôi.
Vừa mới có một tên què chân tới cửa cầu hôn, bị Liễu thị sai người dùng nước tạt đuổi ra khỏi cửa, đóng cửa lại xong, Liễu thị cũng buồn rầu đến héo hắt, làm sao có thể không sầu lo cho được, khuê nữ đang yên đang lành, giờ không có nổi một người trong sạch đến cầu thân, mà tên họ Giản lại đột nhiên bặt vô âm tín, cha Hà Hương ông ấy không chỉ một lần đi tới Giản phủ tìm, người trông cửa đều trả lời một câu quan gia chưa trở về, mắt thấy đã muốn hai tháng, ý rõ ràng là thoái thác rồi, nhất thời Liễu thị chỉ cảm thấy giống như trời sập vậy.
Mà công tử Đường gia kia năm nay tuy rằng thành tích khoa cử bình thường, nhưng nửa tháng trước vừa cưới thê, cưới về là tiểu thư của tiệm gạo Hứa gia, nhỏ hơn một tuổi so với Hà Hương, bề ngoài mặc dù không bằng khuê nữ nhà mình, nhưng vợ chồng son cũng coi như ân ái mỹ mãn, mà Đường phu nhân kia lúc đụng mặt sẽ cố ý nói đụng chạm vài câu, khiến lòng bà thấp thỏm, rồi ngay cả khuê nữ Đường gia năm nay cũng đã xác định hôn sự, gia thế của tân lang Đường phu nhân cũng hết sức vừa lòng, chuẩn bị cuối năm liền rước vào cửa, mắt thấy nhà hàng xóm có song hỷ lâm môn nhưng nhà mình lại trái ngược hoàn toàn, Liễu thị tối đến không chợp mắt được, Thẩm Hà Hương nhìn bụng mẫu thân càng ngày càng lớn, lại còn phải bận tâm đến chuyện của mình, trong lòng khó chịu hết mức, cả ngày lo lắng, lại càng không dám nói ra chuyện thân mình đã không còn băng thanh ngọc khiết.
Nữ tử giống như nàng trước hôn phối tư thông với nam nhân nào có mặt mũi sống trên cõi đời này, so với phụ nhân bị trượng phu hưu hay quả phụ thì càng tệ hại hơn, ngay cả tư cách làm thiếp cho người ta cũng không có, ngay cả tên vô lại cũng muốn ghét bỏ ba phần, nữ tử như thế bình thường chỉ có hai con đường có thể đi, một là xuống tóc làm ni cô, hai là bán thân vào thanh lâu, còn một cách khác nữa là tự sát, bảo toàn thể diện cho gia đình.
Bích Yên hầu hạ tiểu thư hơn một tháng gần đây, phát hiện tiểu thư giống như đã thay đổi thành một người khác, khuôn mặt vắng bóng nụ cười, ngày thường ngoại trừ lúc đi đến phòng phu nhân ra, thì chỉ nhốt mình trong phòng, có khi ngẩn ngơ ngồi nhìn ra cửa sổ, mỗi lần ngồi là mất nửa ngày.
Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy tiểu thư đáng thương, sao mệnh lại khổ như vậy, phu nhân nói Giản công tử kia tám phần là vì chuyện tiểu thư rời nhà đi khiến công tử ấy buồn lòng mới cự tuyệt mối hôn sự, dù sao gì hễ là nam tử đều muốn thú một thê tử thủ lễ đoan trang, một nữ tử bỏ nhà đi hơn nửa tháng, ngay cả sự trong sạch còn bị nghi ngờ, thì sao còn dám tới cửa cầu hôn, phu nhân mặc dù tức giận, nhưng thời gian qua lâu như vậy đối phương vẫn bặt vô âm tín, nên cũng hiểu được ý tứ của đối phương, chỉ có thể thôi nghĩ đến mối hôn sự với nhà họ Giản nữa, đã nhiều ngày bà liền tìm hiểu chung quanh, xem có thương hộ nam tử nào có phẩm cách tốt hay không, dù xuất thân nông hộ hay tuổi lớn chút cũng không sao, chỉ cần nhân cách tốt đối đãi tử tế với nữ nhi là được, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không tìm thấy người thích hợp .
Bích Yên thấy tiểu thư ngày ngày buồn bực không vui, nói càng ngày càng ít, đành gợi ý muốn đi Băng Cơ phường, Thẩm Hà Hương nhìn sắc trời bên ngoài âm u, tựa hồ muốn đổ mưa, hệt như trạng thái trong tâm nàng lúc này, nhất thời khiến nàng không thở nổi, nghe thấy Bích Yên nói muốn đi ra ngoài dạo chơi, nàng liền giống như chú chim bị nhốt trong lồng, đột nhiên được tháo cũi sổ lồng, một khắc cũng không nghĩ nhiều liền đi ra ngoài.
Vì trời mưa nên mấy sạp bán hàng trên đường nên dọn sạp đã dọn sạp xong, người đi đường cũng ít, một chủ một tớ đi chậm rãi trên đường, Bích Yên nhìn thấy một một tiệm Kim Tương Ngọc vì thế mới lựa thứ tiểu thư yêu thích nói:“Tiểu thư, không bằng chúng ta đi mua trang sức đi, nói không chừng tiệm Kim Tương Ngọc kia sẽ có hàng tốt mới về, lần trước bộ đồ trang sức mây ngũ sắc tiểu thư đội lên tóc nhất định sẽ rất đẹp……”
Đi dạo trên phố tâm tình Hà Hương đã tốt lên không ít, thấy lời nói của Bích Yên rất hưng phấn, liền gật đầu bước vào tiệm, mới bước vào trong tiệm không có mấy bóng người, Thẩm Hà Hương liền thuận tay tháo xuống mũ mạng sa để trên quầy, thuận tay cầm lên một món đồ trong tiệm, muốn nhìn kỹ cây ngọc trâm, kết quả lúc ngẩng đầu, thì nhìn thấy hai nam tử vén rèm đi ra từ sau quầy.
Trong nháy mắt tầm mặt chạm nhau, Thẩm Hà Hương như bị sét đánh, cây trâm ngọc trong tay bị rớt trở về tráp, chỉ cảm thấy tim đang đập bỗng ngừng lại, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt trốn mất tăm, lặng lẽ nắm chặt bàn tay với các khớp tay xanh trắng, nhưng vẫn cố mạnh mẽ tự trấn định quay đầu nói:“Bích Yên, Bích Yên, chúng ta đi……” Âm cuối mất tự nhiên run run bán đứng cảm xúc nàng đang rất cực lực nhẫn nại, Bích Yên nghe xong ngẩn ra còn chưa phản ứng kịp, liền thấy tiểu thư đột nhiên quay người, vội vàng, bối rối, không để ý lễ nghi giống như gặp phải cướp chạy khỏi cửa tiệm.
Còn chưa chạy ra khỏi cửa tiệm, bèn nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói vui mừng:“Ấy, tiểu thư, nàng là quý phủ nhà nào? Nè nè, tiểu thư phía trước đó, xin dừng bước, mũ của nàng để quên……”
/47
|