Edit: Heidi
Thẩm Hà Hương đang lòng rối như vò, chưa từng nghĩ sẽ bị nam nhân này chiếm tiện nghi, cái miệng thơm tho mềm mại nào đã từng bị cắn hút bá đạo như thế, chỉ cảm thấy cánh môi hồng xinh tươi được mình bảo dưỡng tỉ mỉ như bị hắn uốt xuống bụng, đến ngay cả chiếc lưỡi thơm mát như hoa tử hương bên trong cũng không có nơi để trốn bị răng môi của hắn dùng lực trêu đùa, knàng không khỏi vừa nóng vừa giận phát ra hai tiếng “ ưm ưm”, nhất thời nước mắt rưng rưng, hơi thở gấp gáp.
Còn chưa đợi nàng thở gấp xong, liền đột nhiên nghe thấy thanh âm có ý tức giận trên đỉnh đầu, hình như còn tức giận hơn cả lúc trước,”Ngươi coi Triệu gia là chỗ nào? Khuê phòng nhà ngươi? Thân ở bên ngoài áo bị ướt chút thì có bị làm sao, cứ đòi thay đồ sạch sẽ, cứ coi như là thay y phục đi chăng nữa thì sao có thể tùy tiện cởi cả tiểu y?” Lập tức ánh mắt nhìn về phía áo khoác mỏng nơi đang dán sát thân hình nàng trên đó, nhất thời cơn giận càng dâng cao, nam nhân nào có thể chịu được loại hấp dẫn này, đến hắn khi nhìn thấy cũng muốn xe toạc chiếc áo ấy ra, để dễ dàng dùng tay đích thân đi thăm dò vòng eo thon thả và bộ ngực đẫy đà phía trước.
Thẩm Hà Hương bị tên cầm thú kia cắn mút đến nỗi sắp chảy nước mắt, cánh môi hồng mềm mại sao chịu được nam nhân râu ria thô lỗ chà đạp, ngay đến lưỡi cũng tê rần, lúc này thật vất vả mới bình ổn lại chút, lại nghe được một phen dạy dỗ như thế, nghĩ từng câu từng chữ đều đang mắng nàng không đoan trang, liên quan đến sự trong sạch bản thân, nàng cực kì tức giận không khỏi nghĩ mắc mớ gì tới hắn? Có cần phải tức giận như vậy không, cho rằng bị hắn khinh bạc chút sẽ phải ủy thác thân mình cho hắn sao? Nghĩ hay quá ha, lập tức liền hung hăng giẫm lên chân hắn, lúc nóng vội liền dùng cái chân đang bị thương kia, tức khắc đau đến nỗi kêu “ oái” một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.
Ai biết nam nhân kia thế mà không lạnh lùng như lúc nàng có ý định tìm chết, không chỉ không giận dữ, còn khá căng thẳng cúi người ôm nàng lên, sau đó cẩn thận đặt nàng trên giường đất, nâng tay có ý muốn thoát vớ giày nàng ra để xem xét, nữ tử sao có thể tùy tiện cho người khác xem chân mình, lúc trước giận mà không dám nói vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, nhưng cũng không thể nhịn hoài, vì thế nàng vội tránh né trừng mắt với hắn, đợi sau khi nam nhân kia lấy tay giữ chặt nàng, có thế mới dịu đi cơn tức giận, mặc dù còn nghiêm mặt, nhưng khó được lúc trầm ngâm giải thích: ” Triệu công tử kia là tên thương hộ phong lưu, nếu thừa dịp khi ngươi thay y phục xông vào, sẽ có hậu quả gì ngươi hẳn là rõ ràng. . . . . .”
Đôi mắt Thẩm Hà Hương đang rưng rưng lệ liền đảo một cái, tự nhiên cũng nhận ra điều không ổn, nhưng vì lúc đó toàn thân đều là mùi tanh của canh cá, nước canh thấm ướt lên cả tiểu y, nhất thời cũng nóng lòng cởi ra, hơn nữa Bích Yên đang ở bên người nên không nghĩ nhiều, nhưng sau này khi nha đầu kia rời khỏi đó, chỉ còn lại một mình quả thật nàng có chút lo sợ bất an, khi đó nếu có người muốn làm chuyện xấu, hậu quả đích xác rất khó tưởng tượng.
Nhưng Triệu công tử kia tuy rằng Thẩm Hà Hương chưa từng gặp qua, nhưng cứ dựa vào tiền bạc vững mạnh nhà hắn, nơi kinh thành quý nữ tiểu môn hộ cũng chỉ có vài người với tới được thôi, hơn nữa công tử đại hộ, cái dạng mỹ nhân nào còn chưa thấy qua, nghe nói năm trước tại Thúy Hương lâu có một nàng hoa đán, được hắn rước vào trong phủ làm quý thiếp, Thẩm Hà Hương tuy cảm thấy dung mạo mình xuất chúng, cũng cẩn thận bảo dưỡng nhiều năm sẽ không tệ hơn so với người khác, nhưng cũng không tự phụ đến nỗi coi mình là thiên hạ đệ nhất, cho nên nàng cũng không phòng bị, chỉ nghĩ là ngoài ý muốn.
Nhưng Giản Thư Huyền vừa nói thế, Thẩm Hà Hương càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nếu lúc đó bản thân không phải sợ gặp được tên sát tinh này lén lút chạy ra ngoài, nếu cứ ở đó đợi người ta xông vào, sự việc này bản thân dù có trăm miệng cũng không giải thích nổi, nữ tử từ xưa rất nặng hai chữ danh tiết, trong hội thưởng mai ở Triệu gia, nữ nhân lại không biết liêm sỉ cố ý thoát y dụ dỗ nam nhân, dù có bề ngoài xinh đẹp hơn nữa thì cũng chẳng có công tử phú hộ nào dám cưới, dù có làm vợ kế cho người ta cũng phải đắn đo.
Kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể cầu xin Triệu công tử nạp vào cửa, vào cửa làm thiếp là may mắn, sống trong phủ ăn mặc không lo, nhưng nếu không được sủng ái mà vị trí thiếp cũng không còn, liền như vậy đặt ở trong phủ nuôi, thích thì dùng, không thích thì tùy tay chuyển giao lại cho người khác cũng là chuyện thường, năm đó trong Hầu phủ cũng có không ít người như thế, mới tiến vào Hầu phủ người người đều long lanh kiều diễm, qua tay vài lần tựa như hoa lá khô rụng, tiều tụy vô ngần.
Nghĩ thôi cũng biết, không phải là đồ của bản thân, khi dùng cũng sẽ không biết quý trọng, nữ nhân như một đóa hoa cần chiều chuộng nhất, cần người nuôi dưỡng tỉ mỉ, nếu tùy ý giẫm đạp đùa bỡn một cách thô bỉ, không đến vài năm sẽ tàn lụi héo úa, lại bị nam nhân quăng đi quăng lại, đáng thương đến tột cùng.
Nghĩ đến đây Thẩm Hà Hương ngoan ngoãn chút, nhưng nàng mặc dù nghĩ lại mà sợ, nhưng không có nghĩa là cam tâm bị nam nhân trước mắt này tùy ý răn dạy, với lại hắn không phải cá mè một lứa cùng với tên Triệu công tử đó sao, muốn chiếm tiện nghi nàng, thèm muốn thân hình nàng mềm mại bèn dùng sức ôm, vừa rồi còn cợt nhả nàng, cứ nghĩ đến đó là nàng thấy trong lòng có cơn tức.
Lập tức liền thở hồng hộc trả lời: ” Triệu công tử kia thế nào ta không biết, nhưng biết được ngươi hiện tại làm ra chuyện còn càng ác liệt gấp trăm lần hắn, ta tuy rằng là nữ nhi của thương hộ, nhưng cũng là nữ nhi trong sạch, đến ngay cả tay cũng chưa từng bị nam tử nào chạm qua, không nói đến việc hôn ước của ta và ngươi đã được hủy bỏ, đó là cho dù vẫn còn, chưa có tam mối lục sính bát nâng đại kiệu cưới vào cửa, cũng không chấp nhận được ngươi vô lễ như vậy. . . . . .”
Nghe nàng nói đến đây, lại thấy bộ dáng nàng tức giận, trên mặt nam tử vốn u ám, ngược lại cười khẽ hai tiếng, dùng ngón tay vuốt ve mấy lọn tóc mai tinh tế của nàng, ngữ khí mơ hồ có chút trêu đùa: “Bộ dáng không đoan trang như ngươi, nhiều nhất chỉ là đưa vào cửa làm thiếp thất, còn dám vọng tưởng dùng kiệu tám người khênh . . . . . .”
“Ngươi. . . . . .” Thẩm Hà Hương không khỏi mở to mắt, lời nói của hắn hiển nhiên vừa vặn chọc đúng chỗ đau của nàng, đời trước nàng làm thiếp, cho rằng cả đời sẽ vinh hoa phú quý, kết quả chỉ có tự mình lĩnh hội mới biết được, những ngày ấy tuy tốt, nhưng chỉ giống như con chim bị nhốt ở lồng son, nhìn xinh đẹp nhưng không biết sống chết khi nào, cho dù có thể chiếm được thêm vài năm sủng ái thì thế nào, vẫn cứ bị chính thê chèn ép, cả đời trở thân không nổi, mà dung nhan già đi, những yêu thương sủng ái ngày xưa hết thảy liền trở thành chiếc khóa câu hồn đòi mạng, cho nên đời này bất kì giá nào nàng cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ xưa ấy.
Nghĩ đến điều này Thẩm Hà Hương không khỏi nghiến răng, nhất thời cũng quên mất e ngại trong lòng, dựng thẳng lưng thon giãy giụa khỏi tay hắn, xoay người nhíu mi không đồng ý phản bác hắn nói: “Ta có đoan trang hay không không phải do ngươi nói, ta thà làm thê của người nghèo, cũng không làm thiếp kẻ giàu, tiếc cho các ngươi Giản gia là môn đệ thư hương ba đời, mà ngay cả điều này cũng không hiểu. . . . . .”
Nói xong nhìn thấy nam nhân kia không giận, ngược lại trên mặt hiện lên chút tình cảm ấm áp khó gặp, nàng không khỏi thả lỏng chút cảm xúc hồi hộp, nghĩ đến cái gì đó sóng mắt lưu động, giọng nói đột ngột chuyển: “Nhưng, ngày ấy ta ngẫu nhiên thấy được tiểu Hầu gia Hầu phủ, dáng vẻ quả thật phong lưu phóng khoáng, nếu có thể gửi gắm bản thân cho hắn, làm thiếp cũng được. . . . . .” Lời này tất cả đều là giả, nói như vậy là muốn lấy ra thử một chút, vì kiếp trước nàng ở Hầu phủ, người này dù biết cũng không làm gì được nàng, bởi vậy có thể thấy được dù mai kia hắn đổi đời cũng không thể một tay che trời, giống như một ít hoàng thân quốc thích kia chẳng hạn. . . . . . Lúc này cáo mượn oai hùm dựa dẫm vào Hầu gia kìm nén hắn, để hắn thu liễm chút cũng tốt. . . . . .
Giản Thư Huyền vốn còn một bàn tay đang nhẹ nắm bàn tay trắng nõn của nàng, ai biết nghe xong lời nàng nói sắc mặt hắn lại đột nhiên biến đổi, nhoáng một cái đôi mắt biến thành sắc lạnh như dao, đến cả khóe môi cũng trở nên lạnh lẽo, khiến cho Thẩm Hà Hương kìm lòng không đậu lòng bàn tay run lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, đảo mắt cái cơn tức giận kia liền hóa thành nụ cười lạnh lẽo bên môi, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta thấp thỏm lo âu, chẳng lẽ người này đối với Tiểu Hầu gia lại e ngại như thế? Nghe thấy tên liền sợ hãi rồi, Thẩm Hà Hương nhất thời mơ hồn cảm giác như có điều gì đó không quá đúng.
Khí trời bên ngoài âm u, chẳng biết lúc nào đã từ từ đổ tuyết lớn, bông tuyết kia bị cơn gió Bắc quét rơi lả tả, mà lúc này còn lạnh hơn cơn gió Bắc kia đó là ánh nhìn cùng lời nói của nam nhân trước mắt này, hắn đứng lại trước cái hố mà lúc nãy Thẩm Hà Hương bị rơi xuống, đối mặt với một nữ tử yêu kiều đang sợ tới mức nức nở ấy, mặt hắn vẫn không biểu cảm nói: “Đi xuống!”
Hai chữ này được phun ra, hai tay Thẩm Hà Hương ngược lại ôm càng chặt hơn, “Ta không, ta không xuống dưới. . . . . .” Lúc này trời càng rét buốt hơn lúc nãy, cho dù người trước mắt này như lò sưởi vẫn khiến nàng rét run cầm cập, hơn nữa còn đang tuyết rơi nặng hạt, nếu lại rớt xuống hố, chỉ sợ không lâu sẽ bị nước tuyết bao phủ, đến lúc đó thật sự chỉ còn đường chết, không cách nào cứu nổi, biết rõ hoàn cảnh như thế nàng sao dám lại nhảy xuống.
“Đừng đợi ta ném ngươi xuống!” Nam nhân lãnh huyết vô tình nói, mặc dù thế nhưng một bàn tay lại vẫn đặt tại trên eo nàng không nhúc nhích, Thẩm Hà Hương sặp bị dọa khóc, người này giống hệt Hắc Diện Diêm Vương, vừa rồi cả khuôn mặt đanh lại như muốn giết nàng vậy, ánh mắt kia đừng nói là nữ tử, dù là nam nhân đều phải sợ, hai đời cộng lại nàng cũng chưa từng bị người ta hù dọa qua, không khỏi nghẹn ngào ôm lấy cổ hắn sít sao, thậm chí vùi đầu ở cổ hắn, các ngón tay móc lại chặt chẽ với nhau, như kiểu chết cũng không buông, để phòng ngừa hắn thật sự nói là làm, ném mình xuống hố.
Dưới sự bất đắc dĩ chỉ biết khóc cầu xin tha thứ nói: “Xin ngươi đừng ném ta, ta sai rồi, ta nói ta sai rồi còn không được sao hả. . .”
Nghe xong, Hắc Diện Diêm Vương kia cuối cùng mới hòa dịu sắc mặt xuống, nhìn xuống ôn ngọc nhuyễn hương trong lòng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Sai ở chỗ nào?”
Đôi con ngươi Thẩm Hà Hương bị nước mắt làm ướt có chút mông lung, cánh môi hồng từng bị chà đạp kia lúc này phảng phất như loài hoa Tiên Đan tháng năm, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết của giọt châu rơi, tựa như cánh hoa trong sương sớm tươi mới, nhìn thế nào cũng cảm thấy điềm đạm đáng yêu, lúc này nghe thấy người kia hỏi, trong mắt lại lộ ra chút khó hiểu, con ngươi hơi động đậy, hai giọt lệ tràn đầy lại run rẩy, giống như rơi mà chưa rơi, thật sự là ủy khuất vô cùng.
Đang lúc đầu óc lộn xộn, nào còn kịp suy nghĩ kĩ câu nào nói sai, mới khiến cho lão Diêm Vương trước mắt này giận tím mặt lại, nhưng lúc này mạng nhỏ sẽ khó giữ được, nhìn hố đen dưới thân như muốn nuốt chửng mình kia, chân của nàng vừa vặn chạm phải cái động khẩu phía trên, toàn thân ngoài hắn ra không chỗ bám víu, nếu hắn buông tay một cái là sẽ ngã xuống ngay.
Nhất thời nàng giãy giụa vài cái trong không trung, thấy hắn không hề động, cuối cùng mới dừng lại, đối với nàng mà nói, trước mắt tính mạng bị đe dọa thì làm gì còn sự tự tôn đáng nói, đành phải rơi lệ ấm ức trong lòng nói: “Ta không đoan trang không tự ái, không xứng làm thiếp cho quý nhân, không dám lại si tâm vọng tưởng, nữ nhi thương hộ đê tiện chỉ xứng tìm nông hộ đê tiện kết thân, sau này ta sẽ kêu nương ta tìm hộ nông gia bần cùng để gả, về sau ngày ngày sống cuộc sống khổ cực, như vậy ngươi vừa lòng chưa?” Nói xong nước mắt rơi lã chã.
Ai biết cái tay bên hông kia cũng căng thẳng, cũng không đem nàng đẩy ra, ngược lại còn dùng lực kéo lại, hai cổ tay non mịn như ngó sen kia túm lấy chặt chẽ, nhưng khi cảm giác đau ập tới, nàng chống đỡ không nổi liền bung ra, bị người ta xách lên như xách gà, sau đó không chút nào lưu tình ném nàng vào hố đất có tuyết đã tan thành nước kia, đôi giày thêu đính hồng bảo thạch hơn trăm lượng bạc kia nhất thời bị dính đất tuyết, đen bẩn không chịu nổi.
Thẩm Hà Hương rơi xuống đất chỉ cảm thấy choáng váng khó chịu, nhất thời ôm ngực ho hai tiếng, sau đó dựa vào vách tường đứng vững, ngửa đầu vội vàng nhìn lên trên, nhưng bên trên đâu còn người nào nữa, ngay cả nửa bóng người cũng không còn.
Nhất thời trong hố đất truyền ra mấy tiếng hổn hển: “Giản Thư Huyền, ngươi không phải người! Không phải người! Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi. . . . . .” Nói xong liền khóc rống lên, còn kèm theo tiếng ho khan.
Mà bên ngoài hố đất vài bước, nam tử cũng chưa rời đi còn đang đứng ở đó, đang nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng ho khan của nàng, nghe xong mới xoay người rời đi.
Thẩm Hà Hương ở đáy hố lạnh run cầm cập, nếu hiện tại ngồi xuống thì sẽ chết nhanh hơn, nàng không muốn chết ở trong này, cũng may chỗ chân đau tựa hồ không nghiêm trọng như trước, vì thế nàng bắt đầu tìm miếng đá chung quanh đáy hố, sau khi tìm được liền bắt đầu lấy một miếng khoét vách tường, thử xem có thể tìm được vài chỗ để chân hay không, mượn sức trèo lên trên, ngay tại khi nàng dùng hết sức khoét vách tường, đột nhiên nghe được bên ngoài hình như có tiếng chân người chạy tới, vừa nghe xong nhất thời vui sướng, vội lớn tiếng la lên.
Chỉ chốc lát sau liền có người chạy đến chỗ hố đất nhìn xuống dưới, “Tiểu thư, tiểu thư là người sao?”
“Bích Yên. . . . . .” Cái gì là trời không tuyệt đường người, cái gì là trong chỗ chết tìm được đường sống, Thẩm Hà Hương vui mừng muốn khóc, vội ném xuống miếng đá tê buốt, vui mừng nói: “Ta ở chỗ này, Bích Yên, Bích Yên ngươi mau kêu người tới cứu ta. . . . . .”
Vừa nghe thấy giọng nói của tiểu thư, Bích Yên mừng muốn khóc, tiểu thư đột nhiên không thấy đâu nàng thật sự quá hoang mang lo sợ, tìm khắp chung quanh không thấy, làm kinh động đến cả Triệu gia phu nhân, cũng đã phái vài nô bộc đi ra ngoài tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, nếu tiểu thư bị lạc mất khi trở về nàng phải trả lời với phu nhân sao đây, lấy cái chết đền mạng cũng không đủ a, may thay rốt cục cũng đã tìm thấy tiểu thư, nghe xong vội lau khô nước mắt, đem chiếc áo choàng da bụng cáo cuộn lại định ném xuống: “Tiểu thư cái này nô tỳ ném xuống trước, người choàng trên người trước, em lập tức đi gọi người đến. . . . . .” Nói xong Bích Yên liền từ động khẩu cẩn thận nhẹ vứt xuống, sau đó vỗi vã đứng dậy chạy về hướng Mai viên.
Thẩm Hà Hương phủ thêm áo khoác ấm áp lên rốt cuộc mới thấy yên tâm chút, đôi tay đại khái là do nắm lấy mảnh đá lạnh như băng, nên tê cóng mà không hay biết, mãi lúc lâu mới buộc được dây áo khoác, chỉ chốc lát sau nàng liền nghe thấy từng trận tiếng bước dồn dập chạy từ hướng Mai viên đến.
Mai viên Triệu gia cư nhiên có hố thợ săn, tiểu thư phú hộ trong nhóm thưởng mai cư nhiên bị rớt xuống hố hơn nửa canh giờ mà không có người phát hiện, thiếu chút nữa bị đông cứng mà chết ở trong hố, Triệu gia lão gia phu nhân nghe xong liền nhất thời giận dữ, đem nô bộc có liên can kéo xuống dùng gậy đánh, tại sân viện nhà mình sao có thể xuất hiện loại sự tình này, nếu hôm nay không phải chỉ là nhi nữ tiểu hộ rơi xuống, đổi thành người trong nhà, ngay cả Triệu công tử cũng đều phát cơn giận dữ, huống hồ việc này truyền ra ngoài, sẽ còn có tiểu thư nhà ai dám đến cửa tham gia hội hoa xuân.
Thẩm Hà Hương được cứu từ trong hố ra, đã vừa mệt vừa sợ vừa lạnh vừa đói, chỉ nghĩ đến sớm một chút về nhà, nào có tâm tư ứng phó với Triệu gia cứ luôn mồm giữ lại, khẽ lắc đầu kêu Bích Yên và hai nha hoàn tùy thân của Đường phu nhân dìu đỡ, trực tiếp lên xe ngựa Đường gia, trong xe ngựa nàng được sưởi ấm, lại cảm thấy tinh thần có chút không tốt, toàn thân đều như hết hơi, nhưng vẫn gắng chống đỡ hỏi Bích Yên vài câu, Bích Yên nào biết nàng bị vây trong hố đất ở Mai viên, nàng ấy đang đứng trước Mai Viên dáo dác đi qua đi lại chờ người, sau đó nói có một hắc y nam tử xa lạ đến nói cho nàng ấy biết.
Hắc y nam tử? Còn có thể là ai, nghĩ đến tên Giản Thư Huyền kia Thẩm Hà Hương liền vừa giận vừa hận, nhưng cũng may không bị người nào hoài nghi, trong lòng cũng âm thầm buông lỏng, bây giờ nghĩ lại bị phát hiện ở trong hố cũng có tính ưu việt, mặc dù có chút chật vật nhưng ít nhất bảo vệ được sự trong sạch, bằng không Triệu gia kia vì bảo vệ thanh danh nhà mình, không chừng muốn tạt nước bẩn lên thân nàng ấy chứ.
Thẩm Hà Hương đang lòng rối như vò, chưa từng nghĩ sẽ bị nam nhân này chiếm tiện nghi, cái miệng thơm tho mềm mại nào đã từng bị cắn hút bá đạo như thế, chỉ cảm thấy cánh môi hồng xinh tươi được mình bảo dưỡng tỉ mỉ như bị hắn uốt xuống bụng, đến ngay cả chiếc lưỡi thơm mát như hoa tử hương bên trong cũng không có nơi để trốn bị răng môi của hắn dùng lực trêu đùa, knàng không khỏi vừa nóng vừa giận phát ra hai tiếng “ ưm ưm”, nhất thời nước mắt rưng rưng, hơi thở gấp gáp.
Còn chưa đợi nàng thở gấp xong, liền đột nhiên nghe thấy thanh âm có ý tức giận trên đỉnh đầu, hình như còn tức giận hơn cả lúc trước,”Ngươi coi Triệu gia là chỗ nào? Khuê phòng nhà ngươi? Thân ở bên ngoài áo bị ướt chút thì có bị làm sao, cứ đòi thay đồ sạch sẽ, cứ coi như là thay y phục đi chăng nữa thì sao có thể tùy tiện cởi cả tiểu y?” Lập tức ánh mắt nhìn về phía áo khoác mỏng nơi đang dán sát thân hình nàng trên đó, nhất thời cơn giận càng dâng cao, nam nhân nào có thể chịu được loại hấp dẫn này, đến hắn khi nhìn thấy cũng muốn xe toạc chiếc áo ấy ra, để dễ dàng dùng tay đích thân đi thăm dò vòng eo thon thả và bộ ngực đẫy đà phía trước.
Thẩm Hà Hương bị tên cầm thú kia cắn mút đến nỗi sắp chảy nước mắt, cánh môi hồng mềm mại sao chịu được nam nhân râu ria thô lỗ chà đạp, ngay đến lưỡi cũng tê rần, lúc này thật vất vả mới bình ổn lại chút, lại nghe được một phen dạy dỗ như thế, nghĩ từng câu từng chữ đều đang mắng nàng không đoan trang, liên quan đến sự trong sạch bản thân, nàng cực kì tức giận không khỏi nghĩ mắc mớ gì tới hắn? Có cần phải tức giận như vậy không, cho rằng bị hắn khinh bạc chút sẽ phải ủy thác thân mình cho hắn sao? Nghĩ hay quá ha, lập tức liền hung hăng giẫm lên chân hắn, lúc nóng vội liền dùng cái chân đang bị thương kia, tức khắc đau đến nỗi kêu “ oái” một tiếng, khuôn mặt trắng bệch.
Ai biết nam nhân kia thế mà không lạnh lùng như lúc nàng có ý định tìm chết, không chỉ không giận dữ, còn khá căng thẳng cúi người ôm nàng lên, sau đó cẩn thận đặt nàng trên giường đất, nâng tay có ý muốn thoát vớ giày nàng ra để xem xét, nữ tử sao có thể tùy tiện cho người khác xem chân mình, lúc trước giận mà không dám nói vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, nhưng cũng không thể nhịn hoài, vì thế nàng vội tránh né trừng mắt với hắn, đợi sau khi nam nhân kia lấy tay giữ chặt nàng, có thế mới dịu đi cơn tức giận, mặc dù còn nghiêm mặt, nhưng khó được lúc trầm ngâm giải thích: ” Triệu công tử kia là tên thương hộ phong lưu, nếu thừa dịp khi ngươi thay y phục xông vào, sẽ có hậu quả gì ngươi hẳn là rõ ràng. . . . . .”
Đôi mắt Thẩm Hà Hương đang rưng rưng lệ liền đảo một cái, tự nhiên cũng nhận ra điều không ổn, nhưng vì lúc đó toàn thân đều là mùi tanh của canh cá, nước canh thấm ướt lên cả tiểu y, nhất thời cũng nóng lòng cởi ra, hơn nữa Bích Yên đang ở bên người nên không nghĩ nhiều, nhưng sau này khi nha đầu kia rời khỏi đó, chỉ còn lại một mình quả thật nàng có chút lo sợ bất an, khi đó nếu có người muốn làm chuyện xấu, hậu quả đích xác rất khó tưởng tượng.
Nhưng Triệu công tử kia tuy rằng Thẩm Hà Hương chưa từng gặp qua, nhưng cứ dựa vào tiền bạc vững mạnh nhà hắn, nơi kinh thành quý nữ tiểu môn hộ cũng chỉ có vài người với tới được thôi, hơn nữa công tử đại hộ, cái dạng mỹ nhân nào còn chưa thấy qua, nghe nói năm trước tại Thúy Hương lâu có một nàng hoa đán, được hắn rước vào trong phủ làm quý thiếp, Thẩm Hà Hương tuy cảm thấy dung mạo mình xuất chúng, cũng cẩn thận bảo dưỡng nhiều năm sẽ không tệ hơn so với người khác, nhưng cũng không tự phụ đến nỗi coi mình là thiên hạ đệ nhất, cho nên nàng cũng không phòng bị, chỉ nghĩ là ngoài ý muốn.
Nhưng Giản Thư Huyền vừa nói thế, Thẩm Hà Hương càng nghĩ càng cảm thấy sợ, nếu lúc đó bản thân không phải sợ gặp được tên sát tinh này lén lút chạy ra ngoài, nếu cứ ở đó đợi người ta xông vào, sự việc này bản thân dù có trăm miệng cũng không giải thích nổi, nữ tử từ xưa rất nặng hai chữ danh tiết, trong hội thưởng mai ở Triệu gia, nữ nhân lại không biết liêm sỉ cố ý thoát y dụ dỗ nam nhân, dù có bề ngoài xinh đẹp hơn nữa thì cũng chẳng có công tử phú hộ nào dám cưới, dù có làm vợ kế cho người ta cũng phải đắn đo.
Kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể cầu xin Triệu công tử nạp vào cửa, vào cửa làm thiếp là may mắn, sống trong phủ ăn mặc không lo, nhưng nếu không được sủng ái mà vị trí thiếp cũng không còn, liền như vậy đặt ở trong phủ nuôi, thích thì dùng, không thích thì tùy tay chuyển giao lại cho người khác cũng là chuyện thường, năm đó trong Hầu phủ cũng có không ít người như thế, mới tiến vào Hầu phủ người người đều long lanh kiều diễm, qua tay vài lần tựa như hoa lá khô rụng, tiều tụy vô ngần.
Nghĩ thôi cũng biết, không phải là đồ của bản thân, khi dùng cũng sẽ không biết quý trọng, nữ nhân như một đóa hoa cần chiều chuộng nhất, cần người nuôi dưỡng tỉ mỉ, nếu tùy ý giẫm đạp đùa bỡn một cách thô bỉ, không đến vài năm sẽ tàn lụi héo úa, lại bị nam nhân quăng đi quăng lại, đáng thương đến tột cùng.
Nghĩ đến đây Thẩm Hà Hương ngoan ngoãn chút, nhưng nàng mặc dù nghĩ lại mà sợ, nhưng không có nghĩa là cam tâm bị nam nhân trước mắt này tùy ý răn dạy, với lại hắn không phải cá mè một lứa cùng với tên Triệu công tử đó sao, muốn chiếm tiện nghi nàng, thèm muốn thân hình nàng mềm mại bèn dùng sức ôm, vừa rồi còn cợt nhả nàng, cứ nghĩ đến đó là nàng thấy trong lòng có cơn tức.
Lập tức liền thở hồng hộc trả lời: ” Triệu công tử kia thế nào ta không biết, nhưng biết được ngươi hiện tại làm ra chuyện còn càng ác liệt gấp trăm lần hắn, ta tuy rằng là nữ nhi của thương hộ, nhưng cũng là nữ nhi trong sạch, đến ngay cả tay cũng chưa từng bị nam tử nào chạm qua, không nói đến việc hôn ước của ta và ngươi đã được hủy bỏ, đó là cho dù vẫn còn, chưa có tam mối lục sính bát nâng đại kiệu cưới vào cửa, cũng không chấp nhận được ngươi vô lễ như vậy. . . . . .”
Nghe nàng nói đến đây, lại thấy bộ dáng nàng tức giận, trên mặt nam tử vốn u ám, ngược lại cười khẽ hai tiếng, dùng ngón tay vuốt ve mấy lọn tóc mai tinh tế của nàng, ngữ khí mơ hồ có chút trêu đùa: “Bộ dáng không đoan trang như ngươi, nhiều nhất chỉ là đưa vào cửa làm thiếp thất, còn dám vọng tưởng dùng kiệu tám người khênh . . . . . .”
“Ngươi. . . . . .” Thẩm Hà Hương không khỏi mở to mắt, lời nói của hắn hiển nhiên vừa vặn chọc đúng chỗ đau của nàng, đời trước nàng làm thiếp, cho rằng cả đời sẽ vinh hoa phú quý, kết quả chỉ có tự mình lĩnh hội mới biết được, những ngày ấy tuy tốt, nhưng chỉ giống như con chim bị nhốt ở lồng son, nhìn xinh đẹp nhưng không biết sống chết khi nào, cho dù có thể chiếm được thêm vài năm sủng ái thì thế nào, vẫn cứ bị chính thê chèn ép, cả đời trở thân không nổi, mà dung nhan già đi, những yêu thương sủng ái ngày xưa hết thảy liền trở thành chiếc khóa câu hồn đòi mạng, cho nên đời này bất kì giá nào nàng cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ xưa ấy.
Nghĩ đến điều này Thẩm Hà Hương không khỏi nghiến răng, nhất thời cũng quên mất e ngại trong lòng, dựng thẳng lưng thon giãy giụa khỏi tay hắn, xoay người nhíu mi không đồng ý phản bác hắn nói: “Ta có đoan trang hay không không phải do ngươi nói, ta thà làm thê của người nghèo, cũng không làm thiếp kẻ giàu, tiếc cho các ngươi Giản gia là môn đệ thư hương ba đời, mà ngay cả điều này cũng không hiểu. . . . . .”
Nói xong nhìn thấy nam nhân kia không giận, ngược lại trên mặt hiện lên chút tình cảm ấm áp khó gặp, nàng không khỏi thả lỏng chút cảm xúc hồi hộp, nghĩ đến cái gì đó sóng mắt lưu động, giọng nói đột ngột chuyển: “Nhưng, ngày ấy ta ngẫu nhiên thấy được tiểu Hầu gia Hầu phủ, dáng vẻ quả thật phong lưu phóng khoáng, nếu có thể gửi gắm bản thân cho hắn, làm thiếp cũng được. . . . . .” Lời này tất cả đều là giả, nói như vậy là muốn lấy ra thử một chút, vì kiếp trước nàng ở Hầu phủ, người này dù biết cũng không làm gì được nàng, bởi vậy có thể thấy được dù mai kia hắn đổi đời cũng không thể một tay che trời, giống như một ít hoàng thân quốc thích kia chẳng hạn. . . . . . Lúc này cáo mượn oai hùm dựa dẫm vào Hầu gia kìm nén hắn, để hắn thu liễm chút cũng tốt. . . . . .
Giản Thư Huyền vốn còn một bàn tay đang nhẹ nắm bàn tay trắng nõn của nàng, ai biết nghe xong lời nàng nói sắc mặt hắn lại đột nhiên biến đổi, nhoáng một cái đôi mắt biến thành sắc lạnh như dao, đến cả khóe môi cũng trở nên lạnh lẽo, khiến cho Thẩm Hà Hương kìm lòng không đậu lòng bàn tay run lên, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, đảo mắt cái cơn tức giận kia liền hóa thành nụ cười lạnh lẽo bên môi, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta thấp thỏm lo âu, chẳng lẽ người này đối với Tiểu Hầu gia lại e ngại như thế? Nghe thấy tên liền sợ hãi rồi, Thẩm Hà Hương nhất thời mơ hồn cảm giác như có điều gì đó không quá đúng.
Khí trời bên ngoài âm u, chẳng biết lúc nào đã từ từ đổ tuyết lớn, bông tuyết kia bị cơn gió Bắc quét rơi lả tả, mà lúc này còn lạnh hơn cơn gió Bắc kia đó là ánh nhìn cùng lời nói của nam nhân trước mắt này, hắn đứng lại trước cái hố mà lúc nãy Thẩm Hà Hương bị rơi xuống, đối mặt với một nữ tử yêu kiều đang sợ tới mức nức nở ấy, mặt hắn vẫn không biểu cảm nói: “Đi xuống!”
Hai chữ này được phun ra, hai tay Thẩm Hà Hương ngược lại ôm càng chặt hơn, “Ta không, ta không xuống dưới. . . . . .” Lúc này trời càng rét buốt hơn lúc nãy, cho dù người trước mắt này như lò sưởi vẫn khiến nàng rét run cầm cập, hơn nữa còn đang tuyết rơi nặng hạt, nếu lại rớt xuống hố, chỉ sợ không lâu sẽ bị nước tuyết bao phủ, đến lúc đó thật sự chỉ còn đường chết, không cách nào cứu nổi, biết rõ hoàn cảnh như thế nàng sao dám lại nhảy xuống.
“Đừng đợi ta ném ngươi xuống!” Nam nhân lãnh huyết vô tình nói, mặc dù thế nhưng một bàn tay lại vẫn đặt tại trên eo nàng không nhúc nhích, Thẩm Hà Hương sặp bị dọa khóc, người này giống hệt Hắc Diện Diêm Vương, vừa rồi cả khuôn mặt đanh lại như muốn giết nàng vậy, ánh mắt kia đừng nói là nữ tử, dù là nam nhân đều phải sợ, hai đời cộng lại nàng cũng chưa từng bị người ta hù dọa qua, không khỏi nghẹn ngào ôm lấy cổ hắn sít sao, thậm chí vùi đầu ở cổ hắn, các ngón tay móc lại chặt chẽ với nhau, như kiểu chết cũng không buông, để phòng ngừa hắn thật sự nói là làm, ném mình xuống hố.
Dưới sự bất đắc dĩ chỉ biết khóc cầu xin tha thứ nói: “Xin ngươi đừng ném ta, ta sai rồi, ta nói ta sai rồi còn không được sao hả. . .”
Nghe xong, Hắc Diện Diêm Vương kia cuối cùng mới hòa dịu sắc mặt xuống, nhìn xuống ôn ngọc nhuyễn hương trong lòng, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Sai ở chỗ nào?”
Đôi con ngươi Thẩm Hà Hương bị nước mắt làm ướt có chút mông lung, cánh môi hồng từng bị chà đạp kia lúc này phảng phất như loài hoa Tiên Đan tháng năm, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết của giọt châu rơi, tựa như cánh hoa trong sương sớm tươi mới, nhìn thế nào cũng cảm thấy điềm đạm đáng yêu, lúc này nghe thấy người kia hỏi, trong mắt lại lộ ra chút khó hiểu, con ngươi hơi động đậy, hai giọt lệ tràn đầy lại run rẩy, giống như rơi mà chưa rơi, thật sự là ủy khuất vô cùng.
Đang lúc đầu óc lộn xộn, nào còn kịp suy nghĩ kĩ câu nào nói sai, mới khiến cho lão Diêm Vương trước mắt này giận tím mặt lại, nhưng lúc này mạng nhỏ sẽ khó giữ được, nhìn hố đen dưới thân như muốn nuốt chửng mình kia, chân của nàng vừa vặn chạm phải cái động khẩu phía trên, toàn thân ngoài hắn ra không chỗ bám víu, nếu hắn buông tay một cái là sẽ ngã xuống ngay.
Nhất thời nàng giãy giụa vài cái trong không trung, thấy hắn không hề động, cuối cùng mới dừng lại, đối với nàng mà nói, trước mắt tính mạng bị đe dọa thì làm gì còn sự tự tôn đáng nói, đành phải rơi lệ ấm ức trong lòng nói: “Ta không đoan trang không tự ái, không xứng làm thiếp cho quý nhân, không dám lại si tâm vọng tưởng, nữ nhi thương hộ đê tiện chỉ xứng tìm nông hộ đê tiện kết thân, sau này ta sẽ kêu nương ta tìm hộ nông gia bần cùng để gả, về sau ngày ngày sống cuộc sống khổ cực, như vậy ngươi vừa lòng chưa?” Nói xong nước mắt rơi lã chã.
Ai biết cái tay bên hông kia cũng căng thẳng, cũng không đem nàng đẩy ra, ngược lại còn dùng lực kéo lại, hai cổ tay non mịn như ngó sen kia túm lấy chặt chẽ, nhưng khi cảm giác đau ập tới, nàng chống đỡ không nổi liền bung ra, bị người ta xách lên như xách gà, sau đó không chút nào lưu tình ném nàng vào hố đất có tuyết đã tan thành nước kia, đôi giày thêu đính hồng bảo thạch hơn trăm lượng bạc kia nhất thời bị dính đất tuyết, đen bẩn không chịu nổi.
Thẩm Hà Hương rơi xuống đất chỉ cảm thấy choáng váng khó chịu, nhất thời ôm ngực ho hai tiếng, sau đó dựa vào vách tường đứng vững, ngửa đầu vội vàng nhìn lên trên, nhưng bên trên đâu còn người nào nữa, ngay cả nửa bóng người cũng không còn.
Nhất thời trong hố đất truyền ra mấy tiếng hổn hển: “Giản Thư Huyền, ngươi không phải người! Không phải người! Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi. . . . . .” Nói xong liền khóc rống lên, còn kèm theo tiếng ho khan.
Mà bên ngoài hố đất vài bước, nam tử cũng chưa rời đi còn đang đứng ở đó, đang nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng ho khan của nàng, nghe xong mới xoay người rời đi.
Thẩm Hà Hương ở đáy hố lạnh run cầm cập, nếu hiện tại ngồi xuống thì sẽ chết nhanh hơn, nàng không muốn chết ở trong này, cũng may chỗ chân đau tựa hồ không nghiêm trọng như trước, vì thế nàng bắt đầu tìm miếng đá chung quanh đáy hố, sau khi tìm được liền bắt đầu lấy một miếng khoét vách tường, thử xem có thể tìm được vài chỗ để chân hay không, mượn sức trèo lên trên, ngay tại khi nàng dùng hết sức khoét vách tường, đột nhiên nghe được bên ngoài hình như có tiếng chân người chạy tới, vừa nghe xong nhất thời vui sướng, vội lớn tiếng la lên.
Chỉ chốc lát sau liền có người chạy đến chỗ hố đất nhìn xuống dưới, “Tiểu thư, tiểu thư là người sao?”
“Bích Yên. . . . . .” Cái gì là trời không tuyệt đường người, cái gì là trong chỗ chết tìm được đường sống, Thẩm Hà Hương vui mừng muốn khóc, vội ném xuống miếng đá tê buốt, vui mừng nói: “Ta ở chỗ này, Bích Yên, Bích Yên ngươi mau kêu người tới cứu ta. . . . . .”
Vừa nghe thấy giọng nói của tiểu thư, Bích Yên mừng muốn khóc, tiểu thư đột nhiên không thấy đâu nàng thật sự quá hoang mang lo sợ, tìm khắp chung quanh không thấy, làm kinh động đến cả Triệu gia phu nhân, cũng đã phái vài nô bộc đi ra ngoài tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, nếu tiểu thư bị lạc mất khi trở về nàng phải trả lời với phu nhân sao đây, lấy cái chết đền mạng cũng không đủ a, may thay rốt cục cũng đã tìm thấy tiểu thư, nghe xong vội lau khô nước mắt, đem chiếc áo choàng da bụng cáo cuộn lại định ném xuống: “Tiểu thư cái này nô tỳ ném xuống trước, người choàng trên người trước, em lập tức đi gọi người đến. . . . . .” Nói xong Bích Yên liền từ động khẩu cẩn thận nhẹ vứt xuống, sau đó vỗi vã đứng dậy chạy về hướng Mai viên.
Thẩm Hà Hương phủ thêm áo khoác ấm áp lên rốt cuộc mới thấy yên tâm chút, đôi tay đại khái là do nắm lấy mảnh đá lạnh như băng, nên tê cóng mà không hay biết, mãi lúc lâu mới buộc được dây áo khoác, chỉ chốc lát sau nàng liền nghe thấy từng trận tiếng bước dồn dập chạy từ hướng Mai viên đến.
Mai viên Triệu gia cư nhiên có hố thợ săn, tiểu thư phú hộ trong nhóm thưởng mai cư nhiên bị rớt xuống hố hơn nửa canh giờ mà không có người phát hiện, thiếu chút nữa bị đông cứng mà chết ở trong hố, Triệu gia lão gia phu nhân nghe xong liền nhất thời giận dữ, đem nô bộc có liên can kéo xuống dùng gậy đánh, tại sân viện nhà mình sao có thể xuất hiện loại sự tình này, nếu hôm nay không phải chỉ là nhi nữ tiểu hộ rơi xuống, đổi thành người trong nhà, ngay cả Triệu công tử cũng đều phát cơn giận dữ, huống hồ việc này truyền ra ngoài, sẽ còn có tiểu thư nhà ai dám đến cửa tham gia hội hoa xuân.
Thẩm Hà Hương được cứu từ trong hố ra, đã vừa mệt vừa sợ vừa lạnh vừa đói, chỉ nghĩ đến sớm một chút về nhà, nào có tâm tư ứng phó với Triệu gia cứ luôn mồm giữ lại, khẽ lắc đầu kêu Bích Yên và hai nha hoàn tùy thân của Đường phu nhân dìu đỡ, trực tiếp lên xe ngựa Đường gia, trong xe ngựa nàng được sưởi ấm, lại cảm thấy tinh thần có chút không tốt, toàn thân đều như hết hơi, nhưng vẫn gắng chống đỡ hỏi Bích Yên vài câu, Bích Yên nào biết nàng bị vây trong hố đất ở Mai viên, nàng ấy đang đứng trước Mai Viên dáo dác đi qua đi lại chờ người, sau đó nói có một hắc y nam tử xa lạ đến nói cho nàng ấy biết.
Hắc y nam tử? Còn có thể là ai, nghĩ đến tên Giản Thư Huyền kia Thẩm Hà Hương liền vừa giận vừa hận, nhưng cũng may không bị người nào hoài nghi, trong lòng cũng âm thầm buông lỏng, bây giờ nghĩ lại bị phát hiện ở trong hố cũng có tính ưu việt, mặc dù có chút chật vật nhưng ít nhất bảo vệ được sự trong sạch, bằng không Triệu gia kia vì bảo vệ thanh danh nhà mình, không chừng muốn tạt nước bẩn lên thân nàng ấy chứ.
/47
|