Edit: Heidi
qThẩm Hà Hương bị giọng nói lạnh lẽo kia khiến cho ớn lạnh, đợi đến khi nhìn thấy người, không chỉ là ớn lạnh đơn giản như vậy, còn run cầm cập một cái, không phải bởi vì rét, mà là vì tên đó kẻ mà nàng trăm phương nghìn kế muốn tránh không đụng mặt, lúc này liền rảnh rang ngồi xổm phía trên, ánh mắt hệt như thợ săn đang tuần tra địa bàn riêng, tìm kiếm con mồi sập bẫy.
Vốn Thẩm Hà Hương nghe được có người đến trong lòng liền có chút hy vọng, đợi nhìn thấy người đến là ai, chớp mắt liền thấy hết hy vọng, nước đóng thành băng, lãnh khốc cực hàn cũng bất quá chỉ như thế, chẳng lẽ mong vào người này cứu mình sao? Dựa vào quan hệ hai người, hắn không bỏ đá xuống giếng ném xuống hố mấy tảng đá thì đã tốt lắm rồi.
Nghe lời nói mới rồi liền biết ngay, hắn ước gì đáy hố này có bày sẵn cọc nhọn, để nhìn thấy bộ dáng nàng bị đâm thủng ruột đây, chỉ nghĩ thôi liền rùng mình, quả nhiên là ác độc làm cho người ta giận sôi gan, chuyện đến mức này, Thẩm Hà Hương lau khô nước mắt, không khỏi cắn chặt răng thầm nghĩ, đó là dù chết cóng ở trong này cũng sẽ không đi cầu xin hắn, nàng tuy là nữ tử, nhưng chút cốt khí ấy vẫn phải có.
Lập tức liền tiếp tục ngồi trên gói đồ, ôm chân rồi ngồi thu người sát trong hố, tựa đầu đặt trên đầu gối quay mặt về phía tường đất, không hé răng một tiếng như không nhìn thấy người bên ngoài kia, thấy thế sắc mặt người nọ nhất thời biến thành màu đen, nhìn nàng một lúc lâu sau mới đứng lên, nhìn sắc trời, lập tức khoanh tay hừ lạnh một tiếng: “. . . . . . Ngươi đã muốn ở đây lấy đất làm giường, lấy tuyết làm chăn ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng Mai viện Triệu gia này mới xây không lâu, thỉnh thoảng sẽ có dã thú đi kiếm thức ăn, giống kẻ không có sức phản kháng như ngươi, một khắc liền bị xé nát bấy. . . . . .”
Nữ tử dưới đáy hố nghe thấy cả người khẩn trương run rẩy, nam tử thấy thế rõ ràng ngập ngừng một cái, một lúc sau liền cười lạnh lẽo nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi thích hố này, ta cũng có thể đi tóm một con sói đói ném xuống làm bạn cùng ngươi. . . . . .”
Vốn Thẩm Hà Hương còn đang cố giả bộ trấn định lúc này lại không chịu được nữa, rõ ràng mới khắc trước còn cứng miệng, khắc này nghe thấy vậy bỗng sợ hãi run người, chết kiểu này với cái chết bình thường khác biệt, chết được toàn thây và đầu thân hai nơi cũng không giống nhau, nghĩ đến dã thú mà hắn nói, có nữ nhi gia nào không sợ hãi, không thét chói tai đã tốt lắm rồi.
Tục ngữ nói đúng, chết tử tế không bằng sống vô lại, lúc trước tên buôn hương mỗi ngày đều tra tấn ép nàng làm công việc nặng nhọc, nàng không chết, hiện tại dựa vào nỗ lực chính mình đã được sống ngày tháng phú quý, thì làm sao có thể bỏ rồi chết thảm thiết như thế, tuy rằng biết rõ lời nói của tên Giản Thư Huyền kia nửa thật nửa giả, nhưng khó chắc tên này không bị hận thù lên não, vì muốn tra tấn nàng mà sẽ đi bắt sói ném xuống hố. . . . . . Nghĩ thôi cũng bị hù chết rồi, Thẩm Hà Hương lập tức ngẩng đầu nhìn người nọ, nhất thời môi đỏ trắng bệch, chỉ vào người nọ “Ngươi ngươi. . . . . .” nửa ngày, môi hồng run rẩy nói không ra hơi .
Cảm thấy trêu đùa đủ rồi, nhìn thấy ánh mắt nàng hắn cũng có chút mềm lòng, thế mới ngồi xổm lại xuống cạnh hố, sau đó một tay chống cạnh hố một tay hướng xuống hầm, ý tứ khác không cần nói cũng biết.
Thẩm Hà Hương nhìn cánh tay hữu lực phía trên kia, nhất thời nỗi lòng bay tán loạn, trong lòng vốn đang có chút ý niệm cậy mạnh nhất thời không cánh mà bay, mạng chỉ có một cái, nàng còn chưa muốn cứ thế chết đâu, hơn nữa đáy hố cũng thật sự rất lạnh, nếu lại ngốc đi xuống chỉ sợ ngay cả khí lực trèo lên đều không có, cho nên nàng cũng không dè dặt lâu, cố sức đứng lên, chịu đựng đau đớn trên chân, khập khễnh từng bước tiến về trước, sau khi đứng thẳng, mới vươn cánh tay cố hết sức đi móc vào bàn tay đang đặt giữa không trung của nam tử, tuy rằng cử động lần này không tuân nữ huấn, nhưng hiện giờ nào có tâm trạng để tâm đến chuyện nam nữ khác biệt, trước thoát khỏi nơi đây đã.
Tuy rằng nàng nghĩ tới hành động cứu người này có thể là vì trêu đùa nàng, tựa như trêu chọc con mồi, xem sự giãy dụa cùng tuyệt vọng trước khi chết của nàng, đợi cuối cùng hắn trêu đùa đủ rồi, lại hung hăng ném nàng từ không trung xuống, nhưng cứ cho vậy đi, nàng cũng không có biện pháp cự tuyệt cơ hội có thể rời khỏi đây, cho dù hi vọng chỉ là một phần nhỏ, dưới sự do dự nàng vẫn dùng sức vươn cánh tay.
Sau đó dùng sức kiễng nhón chân lên, qua vài lần mới túm đước bàn tay to kia, tuy rằng tiếp xúc ngón tay nàng cảm giác cực kì thô nhám, giống như tảng đá vậy, nhưng lại khô ráo ấm áp ngoài ý muốn, Thẩm Hà Hương không khỏi dùng hai tay nắm chặt hắn, cuối cùng hắn đem hai bàn tay nàng bọc trong lòng bàn tay, sau đó hơi dùng lực kéo lên.
Thẩm Hà Hương liền giống chú gà con bị người ta xách cổ lên, mới ra khỏi hố đất lập tức bị một luồng gió Bắc rét lạnh quét tới, còn mang theo những giọt tuyết li ti, thổi tạt trên mặt như bị đao cắt, không đợi nàng kêu lạnh, cả người liền bị ôm vào bờ ngực rộng lớn cứng rắn lại ấm áp, nhất thời nàng cũng quên mất mọi thứ, tự nhiên vươn cánh tay ra vòng bả vai hắn, thầm muốn tham luyến sự ấm áp trên thân hắn mà tiến sát hơn chút.
Nhưng một lát sau, cảm giác được cái tay bên hông kia siết chặt eo nàng, lực đạo mạnh đến phát đau, cuối cùng mới tỉnh lại, còn chưa chờ giãy dụa thoát khỏi, liền nghe được ở bên tai vang lên thanh âm người nọ lạnh như băng: “Động đậy nữa đi, ta liền ném ngươi xuống. . . . . .” Lời này vừa nói ra, Thẩm Hà Hương lại cảm thấy sợ run, vì sợ hắn thật sự có khả năng ném mình xuống, cánh tay ngược lại quấn quít lấy hắn càng chặt, ôn hương noãn ngọc trong ngực như thế, sắc mặt nam nhân cuối cùng hòa hoãn lại, mang theo nửa phần ý cười, yên tâm thoải mái ôm nàng rời khỏi hố.
Cách không xa Mai viên có căn nhà gỗ, là chỗ ở của công tượng khi xây dựng, hiện thời đã bỏ hoang , “Ái, ngươi nhẹ chút, đau chết mất. . . . . .” Một thanh âm nữ tử khó nhịn truyền đến, đứt quãng thực khiến người ta sinh nghi.
Nhưng thực tế cũng là một nữ tử ngồi ở trên mép giường cỏ khô, hai tay ôm chân vành mắt hồng hồng, ngập nước tức giận nhìn người đối diện, mà đôi giày thêu đính hồng bảo thạch tinh mỹ kia cũng bị ném ở một bên.
Đồng dạng nam tử đối diện kia nửa điểm thần sắc cũng không lộ ra, bàn tay đang nắm lấy chân ngọc tinh xảo trắng mềm như dương chi vuốt ve, đại khái là vì rất đau, nữ tử giãy dụa lợi hại, chiếc quần trong lụa trắng cũng không tự nhiên cuộn lên, lộ ra bắp chân nõn nà chưa từng bị ai nhìn thấy.
Nhìn trong mắt quả thực nhẵn nhụi trắng nõn hết sức, nam tử thấy tối mắt nhất thời có ngọn lửa nhỏ léo sáng, khi ngẩng đầu lại ẩn đi không thấy nữa, nữ tử cũng không nhận ra, chỉ đang chau mày nhịn đau thử rút chân về, hai giọt nước mắt dính lông mi sớm không biết khi nào thì lung lay rớt xuống, có vẻ hết sức khổ sở động lòng người.
Chứng kiến bàn chân nhỏ nhắn tinh tế được mình bảo dưỡng bị Giản Thư Huyền chà xát ở trong tay, Thẩm Hà Hương chỉ biết ngồi tức giận nghẹn không dám nói, cũng không biết tên Giản Thư Huyền kia có đôi tay thế nào không biết, quả thực so với da cây khô còn thô nhám hơn, tuy rằng nơi cổ chân bị chà xát đã tốt hơn nhiều, nhưng làn da lại bị hắn xoa nắn đến đau rát, nhất là khi bàn tay kia như có như không xẹt qua lòng bàn chân, chà xát làm cho nàng cảm thấy toàn thân run rẩy như nhũn ra, như bị gãi ngứa khó chịu, nếu không phải sợ hắn dùng lực vặn gãy chân mình, nàng đau ngứa thật đúng muốn đạp hắn mấy cái.
Cũng may hố đất kia mặc dù sâu, nhưng phía dưới có rải chút cỏ khô, chân mặc dù bị trật nhưng không nghiêm trọng, ngay từ đầu Giản Thư Huyền đúng là xoa chân, nhưng càng xoa càng cảm thấy luyến tiếc buông tay, ánh mắt hắn đánh giá tỉ mỉ bàn chân trong tay mình, chưa từng thấy chân nữ tử lại có thể trắng nõn nà như vậy, tay xoa đến chỗ nào cũng mềm mịn, ngay cả lòng bàn chân chút vết chai đều không có, mềm mại không xương cảm xúc thật sự là cực kỳ thoải mái, vì thế lực đạo tay cũng nhẹ dần đi, cuối cùng cơ hồ chính là đang ngả ngớn vỗ về chơi đùa.
Thẩm Hà Hương sau khi đau đớn, trong đầu cũng dần dần tỉnh táo lại, không nghĩ tới người này không vứt nàng xuống hố, còn thực sự cứu nàng lên, nhất thời cũng cảm thấy bản thân có phải đã nghĩ về hắn quá xấu xa rồi hay không, bỏ đi những thứ khác không nói, giữa họ cũng không có thâm cừu đại hận không giải được, nếu có thể để hắt trút hết giận, cũng là một chuyện tốt, vì thế nàng mới nén giận đến bây giờ.
Nhưng cho dù có nhẫn nại tiếp đi nữa, bàn chân non mịn của mình bị bàn tay nam nhân kia đặt trong lòng bàn tay như có như không khinh nhờn xoa nắn, trắng và đen đè lên nhau khiến người ta đỏ mặt, Thẩm Hà Hương cảm thấy càng ngày càng khó chịu bèn rút chân lại, không biết tại sao nhưng lại dễ dàng tránh thoát bàn tay kia, cảm thấy vui vẻ cũng không kịp nhìn sắc mặt hắn, liền vội vàng giơ tay vớ lấy tất và giày thêu đi vào, trong lòng tính toán nếu có thể đi được, liền lập tức rời khỏi nơi này, vì thật sự một phút cũng không muốn lưu lại, nhất là nhìn thấy người đối diện trước mắt này.
Giản Thư Huyền cũng thu tay lại không cưỡng ép, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng dường như vô ý chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ rõ Phong gia ở Mã thôn không?”
Phong gia? Thẩm Hà Hương xỏ xong giày, đầu óc vừa chuyển liền nghĩ tới, sao có thể không biết, chính là hộ nhân gia bên cạnh nhà cũ kia, trong thành cũng có tiệm bánh bao, nhưng nghe nói hai năm trước Phong gia vốn giàu có trong một đêm cửa hàng liền không còn nữa, phòng ở bị sập, cả một nhà biến thành nghèo khổ chen chúc trong một ngôi nhà cỏ, ngay cả người con thứ hai đang đi học cũng vì sinh bệnh không có tiền trị mà chết, nghe nói cuộc sống cực kì thê thảm.
“Còn có Mã gia của Lưu gia thôn?” Thanh âm trầm thấp tiếp tục nói.
Mã gia? Rốt cục ý thức được gì đó Thẩm Hà Hương biến sắc, Mã gia nàng cũng biết đến, năm đó cùng phụ thân Giản Thư Huyền là bằng hữu, theo rất nhiều người nói năm ấy mồi lửa đó là do nhi tử nghịch ngợm của Mã gia vô ý phóng hỏa, hiện thời nghe nói cả nhà họ sớm dời đi, rời khỏi thôn từ đó biệt vô âm tín, sau này có người nói là trên đường đi gặp lũ lụt cả nhà đều bị chết đuối hết rồi.
“Còn có Chu gia thôn lân cận, Ngô Giang Bắc thôn. . . . . .” Giản Thư Huyền vừa nói vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Thẩm Hà Hương càng nghe càng cảm thấy không đúng, không khỏi nhìn về phía hắn, mấy nhà này cơ bản không có liên hệ gì, chỗ tương tự duy nhất chính là vài năm nay đều sống rất thảm, nhưng lại nghĩ cẩn thận, bọn họ tựa hồ trước đây đều có chút quan hệ với Giản gia, hoặc là giao hảo, hoặc có chút thù hận. . . . . . Nhưng sao mà khéo thế? Năm đó những người từng đắc tội với Giản gia, khinh thị hắn đều không có kết cục tốt. . . . . .
Không biết sao dưới con mắt không coi ai ra gì của hắn, Thẩm Hà Hương cảm thấy đôi chân có chút run lên, chẳng phải do nàng yếu đuối, mà là người đối diện kia quá mức đáng sợ.
Khóe môi Giản Thư Huyền khẽ nhếch lên, giống như vô ý thay đổi đề tài nói: “Nghe nói mẫu thân ngươi vừa mang thai hai tháng? Vậy phải thay ta chúc mừng Thẩm thúc rồi. . . . . .”
Nghe xong, con ngươi như nước mùa thu lập tức nổi lên tia phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa, nếu không kiềm chế xuống bản thân sẽ bốc cháy mất, lập tức liền tức tốc rút xuống cây trâm vàng, dùng đầu nhọn trâm nhắm ngay lên cổ, đôi mắt to tròn trong trẻo lúc này vô cùng quyết tuyệt nhìn người nọ nói: “Giản Thư Huyền, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi, là ta trước kia có lỗi với ngươi, ngươi không nên động tới nương ta, ta hiện tại lấy cái chết bồi tội là được. . . . . .” Sợ dũng khí kia tùy thời tiêu tán, vừa nói xong Thẩm Hà Hương liền cắn môi một cái, nhắm mắt lại, nắm chặt cây trâm dùng sức đâm vào mình.
qThẩm Hà Hương bị giọng nói lạnh lẽo kia khiến cho ớn lạnh, đợi đến khi nhìn thấy người, không chỉ là ớn lạnh đơn giản như vậy, còn run cầm cập một cái, không phải bởi vì rét, mà là vì tên đó kẻ mà nàng trăm phương nghìn kế muốn tránh không đụng mặt, lúc này liền rảnh rang ngồi xổm phía trên, ánh mắt hệt như thợ săn đang tuần tra địa bàn riêng, tìm kiếm con mồi sập bẫy.
Vốn Thẩm Hà Hương nghe được có người đến trong lòng liền có chút hy vọng, đợi nhìn thấy người đến là ai, chớp mắt liền thấy hết hy vọng, nước đóng thành băng, lãnh khốc cực hàn cũng bất quá chỉ như thế, chẳng lẽ mong vào người này cứu mình sao? Dựa vào quan hệ hai người, hắn không bỏ đá xuống giếng ném xuống hố mấy tảng đá thì đã tốt lắm rồi.
Nghe lời nói mới rồi liền biết ngay, hắn ước gì đáy hố này có bày sẵn cọc nhọn, để nhìn thấy bộ dáng nàng bị đâm thủng ruột đây, chỉ nghĩ thôi liền rùng mình, quả nhiên là ác độc làm cho người ta giận sôi gan, chuyện đến mức này, Thẩm Hà Hương lau khô nước mắt, không khỏi cắn chặt răng thầm nghĩ, đó là dù chết cóng ở trong này cũng sẽ không đi cầu xin hắn, nàng tuy là nữ tử, nhưng chút cốt khí ấy vẫn phải có.
Lập tức liền tiếp tục ngồi trên gói đồ, ôm chân rồi ngồi thu người sát trong hố, tựa đầu đặt trên đầu gối quay mặt về phía tường đất, không hé răng một tiếng như không nhìn thấy người bên ngoài kia, thấy thế sắc mặt người nọ nhất thời biến thành màu đen, nhìn nàng một lúc lâu sau mới đứng lên, nhìn sắc trời, lập tức khoanh tay hừ lạnh một tiếng: “. . . . . . Ngươi đã muốn ở đây lấy đất làm giường, lấy tuyết làm chăn ta cũng không ngăn cản ngươi, nhưng Mai viện Triệu gia này mới xây không lâu, thỉnh thoảng sẽ có dã thú đi kiếm thức ăn, giống kẻ không có sức phản kháng như ngươi, một khắc liền bị xé nát bấy. . . . . .”
Nữ tử dưới đáy hố nghe thấy cả người khẩn trương run rẩy, nam tử thấy thế rõ ràng ngập ngừng một cái, một lúc sau liền cười lạnh lẽo nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi thích hố này, ta cũng có thể đi tóm một con sói đói ném xuống làm bạn cùng ngươi. . . . . .”
Vốn Thẩm Hà Hương còn đang cố giả bộ trấn định lúc này lại không chịu được nữa, rõ ràng mới khắc trước còn cứng miệng, khắc này nghe thấy vậy bỗng sợ hãi run người, chết kiểu này với cái chết bình thường khác biệt, chết được toàn thây và đầu thân hai nơi cũng không giống nhau, nghĩ đến dã thú mà hắn nói, có nữ nhi gia nào không sợ hãi, không thét chói tai đã tốt lắm rồi.
Tục ngữ nói đúng, chết tử tế không bằng sống vô lại, lúc trước tên buôn hương mỗi ngày đều tra tấn ép nàng làm công việc nặng nhọc, nàng không chết, hiện tại dựa vào nỗ lực chính mình đã được sống ngày tháng phú quý, thì làm sao có thể bỏ rồi chết thảm thiết như thế, tuy rằng biết rõ lời nói của tên Giản Thư Huyền kia nửa thật nửa giả, nhưng khó chắc tên này không bị hận thù lên não, vì muốn tra tấn nàng mà sẽ đi bắt sói ném xuống hố. . . . . . Nghĩ thôi cũng bị hù chết rồi, Thẩm Hà Hương lập tức ngẩng đầu nhìn người nọ, nhất thời môi đỏ trắng bệch, chỉ vào người nọ “Ngươi ngươi. . . . . .” nửa ngày, môi hồng run rẩy nói không ra hơi .
Cảm thấy trêu đùa đủ rồi, nhìn thấy ánh mắt nàng hắn cũng có chút mềm lòng, thế mới ngồi xổm lại xuống cạnh hố, sau đó một tay chống cạnh hố một tay hướng xuống hầm, ý tứ khác không cần nói cũng biết.
Thẩm Hà Hương nhìn cánh tay hữu lực phía trên kia, nhất thời nỗi lòng bay tán loạn, trong lòng vốn đang có chút ý niệm cậy mạnh nhất thời không cánh mà bay, mạng chỉ có một cái, nàng còn chưa muốn cứ thế chết đâu, hơn nữa đáy hố cũng thật sự rất lạnh, nếu lại ngốc đi xuống chỉ sợ ngay cả khí lực trèo lên đều không có, cho nên nàng cũng không dè dặt lâu, cố sức đứng lên, chịu đựng đau đớn trên chân, khập khễnh từng bước tiến về trước, sau khi đứng thẳng, mới vươn cánh tay cố hết sức đi móc vào bàn tay đang đặt giữa không trung của nam tử, tuy rằng cử động lần này không tuân nữ huấn, nhưng hiện giờ nào có tâm trạng để tâm đến chuyện nam nữ khác biệt, trước thoát khỏi nơi đây đã.
Tuy rằng nàng nghĩ tới hành động cứu người này có thể là vì trêu đùa nàng, tựa như trêu chọc con mồi, xem sự giãy dụa cùng tuyệt vọng trước khi chết của nàng, đợi cuối cùng hắn trêu đùa đủ rồi, lại hung hăng ném nàng từ không trung xuống, nhưng cứ cho vậy đi, nàng cũng không có biện pháp cự tuyệt cơ hội có thể rời khỏi đây, cho dù hi vọng chỉ là một phần nhỏ, dưới sự do dự nàng vẫn dùng sức vươn cánh tay.
Sau đó dùng sức kiễng nhón chân lên, qua vài lần mới túm đước bàn tay to kia, tuy rằng tiếp xúc ngón tay nàng cảm giác cực kì thô nhám, giống như tảng đá vậy, nhưng lại khô ráo ấm áp ngoài ý muốn, Thẩm Hà Hương không khỏi dùng hai tay nắm chặt hắn, cuối cùng hắn đem hai bàn tay nàng bọc trong lòng bàn tay, sau đó hơi dùng lực kéo lên.
Thẩm Hà Hương liền giống chú gà con bị người ta xách cổ lên, mới ra khỏi hố đất lập tức bị một luồng gió Bắc rét lạnh quét tới, còn mang theo những giọt tuyết li ti, thổi tạt trên mặt như bị đao cắt, không đợi nàng kêu lạnh, cả người liền bị ôm vào bờ ngực rộng lớn cứng rắn lại ấm áp, nhất thời nàng cũng quên mất mọi thứ, tự nhiên vươn cánh tay ra vòng bả vai hắn, thầm muốn tham luyến sự ấm áp trên thân hắn mà tiến sát hơn chút.
Nhưng một lát sau, cảm giác được cái tay bên hông kia siết chặt eo nàng, lực đạo mạnh đến phát đau, cuối cùng mới tỉnh lại, còn chưa chờ giãy dụa thoát khỏi, liền nghe được ở bên tai vang lên thanh âm người nọ lạnh như băng: “Động đậy nữa đi, ta liền ném ngươi xuống. . . . . .” Lời này vừa nói ra, Thẩm Hà Hương lại cảm thấy sợ run, vì sợ hắn thật sự có khả năng ném mình xuống, cánh tay ngược lại quấn quít lấy hắn càng chặt, ôn hương noãn ngọc trong ngực như thế, sắc mặt nam nhân cuối cùng hòa hoãn lại, mang theo nửa phần ý cười, yên tâm thoải mái ôm nàng rời khỏi hố.
Cách không xa Mai viên có căn nhà gỗ, là chỗ ở của công tượng khi xây dựng, hiện thời đã bỏ hoang , “Ái, ngươi nhẹ chút, đau chết mất. . . . . .” Một thanh âm nữ tử khó nhịn truyền đến, đứt quãng thực khiến người ta sinh nghi.
Nhưng thực tế cũng là một nữ tử ngồi ở trên mép giường cỏ khô, hai tay ôm chân vành mắt hồng hồng, ngập nước tức giận nhìn người đối diện, mà đôi giày thêu đính hồng bảo thạch tinh mỹ kia cũng bị ném ở một bên.
Đồng dạng nam tử đối diện kia nửa điểm thần sắc cũng không lộ ra, bàn tay đang nắm lấy chân ngọc tinh xảo trắng mềm như dương chi vuốt ve, đại khái là vì rất đau, nữ tử giãy dụa lợi hại, chiếc quần trong lụa trắng cũng không tự nhiên cuộn lên, lộ ra bắp chân nõn nà chưa từng bị ai nhìn thấy.
Nhìn trong mắt quả thực nhẵn nhụi trắng nõn hết sức, nam tử thấy tối mắt nhất thời có ngọn lửa nhỏ léo sáng, khi ngẩng đầu lại ẩn đi không thấy nữa, nữ tử cũng không nhận ra, chỉ đang chau mày nhịn đau thử rút chân về, hai giọt nước mắt dính lông mi sớm không biết khi nào thì lung lay rớt xuống, có vẻ hết sức khổ sở động lòng người.
Chứng kiến bàn chân nhỏ nhắn tinh tế được mình bảo dưỡng bị Giản Thư Huyền chà xát ở trong tay, Thẩm Hà Hương chỉ biết ngồi tức giận nghẹn không dám nói, cũng không biết tên Giản Thư Huyền kia có đôi tay thế nào không biết, quả thực so với da cây khô còn thô nhám hơn, tuy rằng nơi cổ chân bị chà xát đã tốt hơn nhiều, nhưng làn da lại bị hắn xoa nắn đến đau rát, nhất là khi bàn tay kia như có như không xẹt qua lòng bàn chân, chà xát làm cho nàng cảm thấy toàn thân run rẩy như nhũn ra, như bị gãi ngứa khó chịu, nếu không phải sợ hắn dùng lực vặn gãy chân mình, nàng đau ngứa thật đúng muốn đạp hắn mấy cái.
Cũng may hố đất kia mặc dù sâu, nhưng phía dưới có rải chút cỏ khô, chân mặc dù bị trật nhưng không nghiêm trọng, ngay từ đầu Giản Thư Huyền đúng là xoa chân, nhưng càng xoa càng cảm thấy luyến tiếc buông tay, ánh mắt hắn đánh giá tỉ mỉ bàn chân trong tay mình, chưa từng thấy chân nữ tử lại có thể trắng nõn nà như vậy, tay xoa đến chỗ nào cũng mềm mịn, ngay cả lòng bàn chân chút vết chai đều không có, mềm mại không xương cảm xúc thật sự là cực kỳ thoải mái, vì thế lực đạo tay cũng nhẹ dần đi, cuối cùng cơ hồ chính là đang ngả ngớn vỗ về chơi đùa.
Thẩm Hà Hương sau khi đau đớn, trong đầu cũng dần dần tỉnh táo lại, không nghĩ tới người này không vứt nàng xuống hố, còn thực sự cứu nàng lên, nhất thời cũng cảm thấy bản thân có phải đã nghĩ về hắn quá xấu xa rồi hay không, bỏ đi những thứ khác không nói, giữa họ cũng không có thâm cừu đại hận không giải được, nếu có thể để hắt trút hết giận, cũng là một chuyện tốt, vì thế nàng mới nén giận đến bây giờ.
Nhưng cho dù có nhẫn nại tiếp đi nữa, bàn chân non mịn của mình bị bàn tay nam nhân kia đặt trong lòng bàn tay như có như không khinh nhờn xoa nắn, trắng và đen đè lên nhau khiến người ta đỏ mặt, Thẩm Hà Hương cảm thấy càng ngày càng khó chịu bèn rút chân lại, không biết tại sao nhưng lại dễ dàng tránh thoát bàn tay kia, cảm thấy vui vẻ cũng không kịp nhìn sắc mặt hắn, liền vội vàng giơ tay vớ lấy tất và giày thêu đi vào, trong lòng tính toán nếu có thể đi được, liền lập tức rời khỏi nơi này, vì thật sự một phút cũng không muốn lưu lại, nhất là nhìn thấy người đối diện trước mắt này.
Giản Thư Huyền cũng thu tay lại không cưỡng ép, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng dường như vô ý chậm rãi nói: “Ngươi còn nhớ rõ Phong gia ở Mã thôn không?”
Phong gia? Thẩm Hà Hương xỏ xong giày, đầu óc vừa chuyển liền nghĩ tới, sao có thể không biết, chính là hộ nhân gia bên cạnh nhà cũ kia, trong thành cũng có tiệm bánh bao, nhưng nghe nói hai năm trước Phong gia vốn giàu có trong một đêm cửa hàng liền không còn nữa, phòng ở bị sập, cả một nhà biến thành nghèo khổ chen chúc trong một ngôi nhà cỏ, ngay cả người con thứ hai đang đi học cũng vì sinh bệnh không có tiền trị mà chết, nghe nói cuộc sống cực kì thê thảm.
“Còn có Mã gia của Lưu gia thôn?” Thanh âm trầm thấp tiếp tục nói.
Mã gia? Rốt cục ý thức được gì đó Thẩm Hà Hương biến sắc, Mã gia nàng cũng biết đến, năm đó cùng phụ thân Giản Thư Huyền là bằng hữu, theo rất nhiều người nói năm ấy mồi lửa đó là do nhi tử nghịch ngợm của Mã gia vô ý phóng hỏa, hiện thời nghe nói cả nhà họ sớm dời đi, rời khỏi thôn từ đó biệt vô âm tín, sau này có người nói là trên đường đi gặp lũ lụt cả nhà đều bị chết đuối hết rồi.
“Còn có Chu gia thôn lân cận, Ngô Giang Bắc thôn. . . . . .” Giản Thư Huyền vừa nói vừa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Thẩm Hà Hương càng nghe càng cảm thấy không đúng, không khỏi nhìn về phía hắn, mấy nhà này cơ bản không có liên hệ gì, chỗ tương tự duy nhất chính là vài năm nay đều sống rất thảm, nhưng lại nghĩ cẩn thận, bọn họ tựa hồ trước đây đều có chút quan hệ với Giản gia, hoặc là giao hảo, hoặc có chút thù hận. . . . . . Nhưng sao mà khéo thế? Năm đó những người từng đắc tội với Giản gia, khinh thị hắn đều không có kết cục tốt. . . . . .
Không biết sao dưới con mắt không coi ai ra gì của hắn, Thẩm Hà Hương cảm thấy đôi chân có chút run lên, chẳng phải do nàng yếu đuối, mà là người đối diện kia quá mức đáng sợ.
Khóe môi Giản Thư Huyền khẽ nhếch lên, giống như vô ý thay đổi đề tài nói: “Nghe nói mẫu thân ngươi vừa mang thai hai tháng? Vậy phải thay ta chúc mừng Thẩm thúc rồi. . . . . .”
Nghe xong, con ngươi như nước mùa thu lập tức nổi lên tia phẫn nộ, nàng chỉ cảm thấy trong lòng có ngọn lửa, nếu không kiềm chế xuống bản thân sẽ bốc cháy mất, lập tức liền tức tốc rút xuống cây trâm vàng, dùng đầu nhọn trâm nhắm ngay lên cổ, đôi mắt to tròn trong trẻo lúc này vô cùng quyết tuyệt nhìn người nọ nói: “Giản Thư Huyền, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi, là ta trước kia có lỗi với ngươi, ngươi không nên động tới nương ta, ta hiện tại lấy cái chết bồi tội là được. . . . . .” Sợ dũng khí kia tùy thời tiêu tán, vừa nói xong Thẩm Hà Hương liền cắn môi một cái, nhắm mắt lại, nắm chặt cây trâm dùng sức đâm vào mình.
/47
|