Thời điểm người trong thôn đang nhàn rỗi, thì Thẩm gia ngược lại bận cực kì, Liễu thị và Thẩm Hà Hương mỗi ngày lại phải làm son và xà bông tắm, mặc dù không đến nỗi bận tối mặt từ sáng đến khuya, nhưng cũng không hề có lúc nhàn rỗi, do sắp tới gần tết âm lịch cũng phải chuẩn bị hàng bán Tết, ngay cả loại gửi bán ở chỗ Vu chưởng quầy cũng rất đắt hàng, dầu bôi tóc và son đều có người đặt hàng trước, cho nên tháng này chỉ mỗi mặt hàng son là hơn bảy hộp, dầu bôi tóc cũng hơn 5 bình, với số lượng hàng đó cũng đủ cho hai mẹ con nàng bận bịu đủ rồi. Cuối cùng loại phấn được làm từ hạt hoa Thẩm Hà Hương cũng không mang đi bán chỗ Vu chưởng quầy, dù sao thì số lượng hạt hoa nhài ít, nàng còn muốn giữ lại hai hộp để mình và nương dùng, hàng hiếm buôn bán cũng không lâu dài, cho nên rảnh rỗi thời gian nàng liền dùng loại kê gạo bình thường điều chế ra hương phấn, bên trong có trộn thêm bột hoa quế, tuy rằng kém hơn so với làm từ hạt hoa, nhưng ngửi vẫn thật sự thơm, hơn nữa so với giá ở chợ cũng không khác bao nhiêu, thừa dịp bán được hàng, trong khoảng thời gian này Thẩm phụ chịu khó đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng.
Cơ hồ hai ngày liền có thể bán hơn mười mấy hộp, giá một hộp hương phấn bán là ba mươi tám văn tiền, mười hộp là ba trăm tám mươi văn, nửa tháng chỉ mỗi hương phấn là đã bán được hơn hai lượng bạc, Thẩm phụ và Liễu thị hiện tại mỗi ngày đều nhiệt huyết bừng bừng, dù sao bán càng nhiều, tiền kiếm được càng nhiều, không đến một tháng thời gian, Thẩm phụ đã trả hết được món nợ năm lượng bạc đã vay Vu chưởng quầy trước đó, cơn bận rộn qua đi cũng đã gần kề cuối năm, Thẩm phụ mỗi ngày đều gánh hàng đi bán hàng rất xa, tuy rằng mệt nhưng cũng kiếm được kha khá.
Nhất là xà phòng tắm, hương liệu đắt tiền mua không nổi, Thẩm Hà Hương và Liễu thị liền làm loại rẻ tiền, một hộp bán mười văn cũng không đắt lắm, hơn nữa xà phòng tắm dễ làm, trước tiên dùng đá lớn nghiền nát ra rồi dùng đá nhỏ mài lại đến khi nào mịn màng mới thôi, một ngày có khả năng làm ra được hơn hai mươi hộp, trong đó có bỏ thêm chút xà phòng tự nhiên và những cánh hoa đã ngâm qua linh thủy, khi dùng để tắm vừa sạch sẽ lại đọng lại hương thơm trên người, vừa rẻ vừa tốt, rất nhiều người đều mua một hộp dùng thử, dùng xong hộp đầu tiên thì ai cũng mua thêm vài hộp dự trù, thuận tiện cũng mua những mặt hàng khác, Thẩm phụ bán rất đắt hàng, Liễu thị đếm tiền suốt mấy tối nay, khi chuyển về nhà mới nàng đã mua một cái tủ gỗ có khóa, bên trong để cái tráp đựng tiền, lúc trước cái tráp kia trống trơn lúc này đã nặng trịch, dùng tiền để nhét đầy cái tráp không phải là cảm giác thành tựu bình thường.
Cả nhà cố gắng hai tháng, buổi tối cùng nhau kết sổ toàn bộ tiền trong tráp, trừ một ít tiền vốn, bạc vụn và những xiên tiền xu đếm tổng số lại cũng được đến hai mươi sáu lượng, Thẩm phụ và Liễu thị đều có chút kích động, đây đối với nông gia mà nói là gia tài không nhỏ, vì một mẫu ruộng tốt mới có bảy đến tám lượng bạc, hai mươi sáu lượng có thể mua hơn ba mẫu ruộng tốt, mới có hơn hai tháng mà bọn họ đã có thể kiếm được hơn ba mẫu ruộng, nếu như đổi lại trước kia là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Liễu thị tuy cao hứng vô cùng nhưng nhìn khuôn mặt do vất vả mà gầy rộc đi của khuê nữ, trong lòng không khỏi xót xa cho nữ nhi, nghĩ thầm nếu không phải khuê nữ nhặt được phương tử chế tạo son phấn, cả nhà mình sợ rằng đang phải ở trong căn nhà bùn đất dột nát, ngày ngày ăn cháo rau dại cầm hơi.
Khó trách Thẩm thị thương tiếc, mấy ngày nay Thẩm Hà Hương thật sự là rất cực nhọc, cái khác không nói, chỉ có ngón tay nổi lên một tầng da mỏng, nếu không phải mỗi ngày nàng đều dùng bánh xà phòng tắm kì cọ thật sạch, buổi tối lại bôi lên một lớp dày dầu hoa lộ, chỉ sợ đã sớm nổi lên vết chai dày, bàn tay của nữ tử được coi như khuôn mặt thứ hai, cần bảo dưỡng lâu dài, nếu làm nhiều việc, các khớp ngón tay sẽ biến hình, bất kì một cô nương ham đẹp nào cũng không muốn có bàn tay xấu, chỉ những người làm nô tài mới có bàn tay thô ráp sần sùi, Thẩm Hà Hương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Liễu thị và Thẩm phụ đang cao hứng, nàng đã đang cân nhắc nếu sau này có tiền nhất định phải thuê hai người nô bộc để gánh vác bợt việc, nếu cứ làm mấy việc này vài năm nữa thôi, bàn tay non mịn của chính mình cũng sẽ không thể dưỡng lại được nữa.
Thẩm phụ cũng không phải chưa thấy qua tiền bạc, nhưng lúc đó đều là tiền của phụ thân bên nhà cũ, so với hiện tại không hề giống, đây mới là hoàn hoàn thuộc về nhà mình, có thể sử dụng có thể tiêu tiền, cảm giác nhìn tiền của người khác sao mà so sánh được với cảm giác hiện tại, Thẩm Hà Hương giúp Liễu thị cất gọn lại, đậy nắp tráp xong mới cẩn thận nói với nương:“Nương, tiền này cố gắng đừng động đến, tương lai nhà chúng ta sẽ mua một cửa tiệm ở kinh thành, đều nhờ vào nó cả đấy nương……”
“Mua cửa hàng?” Liễu thị và Thẩm phụ đang hưng phấn, nghe xong nhất thời sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Hà Hương, Thẩm Hà Hương cũng chỉ nở nụ cười mím chi hướng về Thẩm phụ nói nhỏ:“Cha, cuộc sống trong nhà dần tốt lên, cha không thể vẫn mãi muốn đi bán hàng rong a…..”
Có đôi khi nói một câu là đủ, nhiều lời ngược lại không hay, Thẩm Hà Hương về phòng rồi mà Liễu thị và Thẩm phụ vẫn còn ngồi ở trên kháng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lời khuê nữ mới nói, đúng vậy, không thể cả đời làm người bán hàng rong được, con người luôn muốn hướng tới chỗ cao, về sau chắc chắn phải cần một nghề ổn định nuôi gia đình.
Liễu thị nghĩ rằng, mỗi ngày Thẩm phụ đi ra ngoài buôn bán, về trễ một lúc là hai mẹ con đã đứng ngồi không yên lo lắng, công việc nghề nông trong nhà lại thiếu người chăm lo, nếu có gian cửa hàng thì nam nhân nhà mình sẽ không cần tất bật đi khắp nơi bán nữa, nàng cũng có thể yên tâm chút, mà Thẩm phụ cũng lại nghĩ đến tiệm tạp hóa của Vu chưởng quầy, trước đây mặc dù không tính là vắng vẻ, nhưng khách cũng không đông, nay nương theo mặt hàng dầu bôi tóc son phấn bán chạy, trong tiệm đã có thêm một tiểu nhị, mỗi lần hắn đi tới lấy hàng trong tiệm luôn có khách ra vô tới lui, Thẩm phụ cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo số hàng mà Vu chưởng quầy đặt làm càng lúc càng lớn, thái độ đối với mình cũng càng ngày càng nhiệt tình, liền biết mặt hàng nhà mình làm ra bán rất chạy ở kinh thành.
Một hộp son năm trăm văn, đảo mắt một cái đến tay Vu chưởng quầy giá bán ra là ba lượng bạc, hai lượng rưỡi là giá bán cho khách quen, trong tay mình lại không có tiền bạc, chỉ có thể kí gửi cho người khác bán, Vu chưởng quầy là chỗ quen biết, tuy rằng giá thấp chút nhưng khi trả tiền hàng lại thập phần sảng khoái, đổi nhà khác chỉ sợ họ còn muốn kéo dài khoản nợ, lúc trước Thẩm phụ không có gì ý tưởng, lúc này nghĩ đến lại cũng có chút bất đắc dĩ không cam lòng .
Nếu muốn ở kinh thành mua một gian cửa hàng, ít nhất cũng cẫn hai trăm đến ba trăm lượng bạc, giống hắn một bá tánh bình dân không có gia tài gì, nhiều tiền như vậy căn bản không dám mơ tới, ngọn lửa mới le lói lại bị dập tắt ngay, niềm vui sướng vừa kiếm được hai mươi sáu lượng cũng phai nhạt chút, nhưng lời khuê nữ khi nãy giống như vô tình đã gieo xuống trong lòng Thẩm phụ và Liễu thị một hạt giống, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thấy có hi vọng, hơn hai tháng tích góp được hơn hai mươi lượng, vậy một năm liền có thể kiếm được trăm hai, một năm tích góp không đủ thì hai năm, hai năm không đủ liền ba năm, đợi sau này, hạt giống được ấp ủ lâu cũng sẽ nảy mầm kết trái thôi. Đồng nghĩa cái ý tưởng đó cũng nhanh chóng thành hiện thực
Thẩm Hà Hương lúc này cũng đã là tắm rửa xong xuôi, nhà có nhiều bó củi, trong phòng luôn đốt lò sưởi ấm áp, nàng đang mặc tiểu y bằng lụa trắng ngồi ở bên giường, mái tóc nửa buộc nửa xõa sau lưng, sau khi dùng muối chà răng, nàng lại bỏ vào miệng những cánh hoa đã ngâm linh thủy nhai kĩ, thẳng đến khi cảm giác được mỗi chiếc răng đều ma xát với cánh hoa, thế mới nhổ ra, tiếp theo lại dùng trà hoa để súc miệng, thế mới lấy gương đồng ra soi, quả nhiên thời gian không phụ lòng người, mấy tháng trước hàm răng còn cảm thấy khô cằn, bây giờ lại xếp ngay ngắn cùng nhau, cái nào cái ấy sáng bóng, Thẩm Hà Hương vừa lòng nhìn mãi, một lúc lâu sau mới đặt gương đồng xuống lên giường nằm.
Mấy ngày tiếp theo Liễu thị ngay cả số lần đi qua chỗ nương Hổ tử cũng ít đi rất nhiều, cả ngày bận bịu xoay như chong chóng, trong thôn có vài người thấy bắt đầu đỏ mắt, bọn họ mỗi ngày thấy Thẩm phụ gánh đầy hàng đi, khi về thì giỏ hàng nhẹ bẫng, một ngày thậm chí gánh đi mấy chuyến, nhất thời có mấy nhà cũng cân nhắc việc đi bán.
Vì thế trong thôn có vài phụ nhân thường xuyên đến chơi, thừa dịp tán gẫu hỏi han Thẩm phụ ngày thường đều bán loại hàng hóa gì, đến lúc muốn đi buôn bán thì kêu nam nhân nhà mình nhập loại hàng đó, vì Liễu thị và Thẩm Hà Hương vẫn luôn ở phòng nhỏ mặt sau nhà làm dầu bôi tóc son phấn, cho nên không có người chú ý tới, chỉ ngửi được mùi, cũng chỉ nghĩ bình thường do Thẩm phụ có bán một ít son phấn nên dính mùi, cũng không để trong lòng, chuyện này chỉ có Hổ tử và nương Hổ tử biết chút xíu, cả nhà Hổ tử cũng không phải thuộc loại nhiều chuyện nên mọi chuyện không bị lan truyền.
Liễu thị đương nhiên cũng không tự vạch trần, về việc Thẩm phụ bán gì rồi nhập hàng gì ở đâu đều khai báo hết, dù sao người bán hàng rong ngày thường bán cái gì, đi mua vài lần sẽ biết, cũng không cần thiết phải giấu diếm, hơn nữa gia đình nàng là nhờ vào việc bán son phấn mà phất lên, mấy đồ linh tinh bán kèm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ khoảng hơn trăm văn chỉ đủ lót dạ.
Đảo mắt lại qua một tháng, lại đã đến ngày đưa tiền cho bên nhà cũ, Thẩm phụ hiện tại đã kiên quyết không bước vào nhà cũ Thẩm gia một bước, mỗi lần đi đều đứng ở cửa chờ có người bên trong đi ra lấy tiền, hai lần đầu người nhà cũ còn treo cái mặt lạnh lùng với Thẩm Thành Thạch, cố ý để hắn ở bên ngoài chờ, Thẩm Thành Thạch đợi nửa ngày không có người ra lấy bèn quay đầu đi luôn, muốn lấy tiền? Vậy tự đến mà lấy đi, như thế sau hai lần, người nhà cũ cũng biết thức thời, mỗi lần Thẩm phụ đến liền mở cửa nhận tiền.
Một ngày nọ từ chỗ nhà cũ trở về, sắc mặt Thẩm phụ giận dữ, hai mẹ con đang nấu cơm dưới nhà thấy thế vội vã bỏ việc đang làm sang một bên hỏi thăm Thẩm phụ cặn kẽ, vừa hỏi xong một cái là Liễu thị tức giận đấm ngực,“Đây là cái loại người gì vậy trời, một tháng một lượng bạc, bọn họ cũng dám mở miệng đòi cho được, không bằng kêu bọn họ đi cướp đi……”
Ở nông gia một nhà ba người chỉ cần ba trăm văn tiền dùng tiết kiệm chút liền đủ để sinh hoạt, lúc trước sau khi ở riêng đại bá quy định là hai nhi tử mỗi người đưa cho kế mẫu mỗi tháng hai trăm văn tiền sinh hoạt phí, đây đã là rất cao rồi, khi đó Thẩm phụ mặc dù nghèo khó nhưng cứ nghĩ đến phụ thân trước khi chết đã dặn dò lại, thế mới cắn răng đáp ứng, nay mới được có mấy tháng, mà từ hai trăm văn tiền đòi tăng lên một lượng bạc, trời biết nông gia nơi này có vài người có thể kiếm được một lượng bạc trong vòng một tháng, cho dù làtrong tay đại bá có một cửa hàng tạp hóa, nếu buôn bán tốt sẽ kiếm được khoảng 5 lượng bạc, làm ăn không thuận lợi có khi chỉ kiếm được không đến ba lượng ấy chứ.
Đổi thành chuyện khác Thẩm phụ đương nhiên là không đáp ứng, nhưng việc này là đạo hiếu, không phải việc buôn bán có thể cò kè mặc cả, giải quyết không tốt sẽ bị nhà cũ bên quật ngược cho một cái, Thẩm phụ không thể không cẩn thận chút, Thẩm Hà Hương ngẫm nghĩ cũng hiểu được việc này khó giải quyết, đại bá yêu cầu như vậy quả thật có căn cứ, hắn nói: Lúc trước định ra số tiền sinh hoạt là hai trăm văn là do mẫu thân thấy nhà ngươi thực sự nghèo khó, nay khác xưa rồi, ngươi còn cất được nhà mới, vậy tức là có tiền, có tiền nên có hiếu nhiều hơn, hiếu kính mẫu thân nhiều chút, hiện tại ta đây làm đại ca đều đã lấy ra một lượng, ngươi người đệ đệ không biết xấu hổ này chỉ lấy ra hai trăm văn tiền thôi sao?
Lời này vừa thốt ra, phụ thân cho dù biết rõ mình chịu thiệt cũng là không thể phản bác, trên mặt Thẩm Hà Hương cũng mất đi ý cười, đám người nhà cũ lấy chuyện này ra gây sức ép, nhìn Liễu thị và Thẩm phụ chau mày bực bội, Thẩm Hà Hương suy nghĩ rồi nói:“Cha, bọn họ muốn vậy thì cứ cho đi, chính là tiền này cũng không thể cho không rõ ràng.” Sau đó dừng lại chút,“Sáng sớm mai cha nhớ rõ chọn hai vò rượu ngon gánh sang cho Lý Chính, đến lúc đó lấy ra giấy trắng mực đen mời ông ta đứng ra giải quyết một cách công bằng……” Nói xong bèn cười nhẹ, đây cũng là một lần cuối cùng, một lượng bạc thì một lượng bạc, về sau bọn họ có tìm cớ muốn nhiều hơn, cũng không có cửa đâu!–
Cơ hồ hai ngày liền có thể bán hơn mười mấy hộp, giá một hộp hương phấn bán là ba mươi tám văn tiền, mười hộp là ba trăm tám mươi văn, nửa tháng chỉ mỗi hương phấn là đã bán được hơn hai lượng bạc, Thẩm phụ và Liễu thị hiện tại mỗi ngày đều nhiệt huyết bừng bừng, dù sao bán càng nhiều, tiền kiếm được càng nhiều, không đến một tháng thời gian, Thẩm phụ đã trả hết được món nợ năm lượng bạc đã vay Vu chưởng quầy trước đó, cơn bận rộn qua đi cũng đã gần kề cuối năm, Thẩm phụ mỗi ngày đều gánh hàng đi bán hàng rất xa, tuy rằng mệt nhưng cũng kiếm được kha khá.
Nhất là xà phòng tắm, hương liệu đắt tiền mua không nổi, Thẩm Hà Hương và Liễu thị liền làm loại rẻ tiền, một hộp bán mười văn cũng không đắt lắm, hơn nữa xà phòng tắm dễ làm, trước tiên dùng đá lớn nghiền nát ra rồi dùng đá nhỏ mài lại đến khi nào mịn màng mới thôi, một ngày có khả năng làm ra được hơn hai mươi hộp, trong đó có bỏ thêm chút xà phòng tự nhiên và những cánh hoa đã ngâm qua linh thủy, khi dùng để tắm vừa sạch sẽ lại đọng lại hương thơm trên người, vừa rẻ vừa tốt, rất nhiều người đều mua một hộp dùng thử, dùng xong hộp đầu tiên thì ai cũng mua thêm vài hộp dự trù, thuận tiện cũng mua những mặt hàng khác, Thẩm phụ bán rất đắt hàng, Liễu thị đếm tiền suốt mấy tối nay, khi chuyển về nhà mới nàng đã mua một cái tủ gỗ có khóa, bên trong để cái tráp đựng tiền, lúc trước cái tráp kia trống trơn lúc này đã nặng trịch, dùng tiền để nhét đầy cái tráp không phải là cảm giác thành tựu bình thường.
Cả nhà cố gắng hai tháng, buổi tối cùng nhau kết sổ toàn bộ tiền trong tráp, trừ một ít tiền vốn, bạc vụn và những xiên tiền xu đếm tổng số lại cũng được đến hai mươi sáu lượng, Thẩm phụ và Liễu thị đều có chút kích động, đây đối với nông gia mà nói là gia tài không nhỏ, vì một mẫu ruộng tốt mới có bảy đến tám lượng bạc, hai mươi sáu lượng có thể mua hơn ba mẫu ruộng tốt, mới có hơn hai tháng mà bọn họ đã có thể kiếm được hơn ba mẫu ruộng, nếu như đổi lại trước kia là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Liễu thị tuy cao hứng vô cùng nhưng nhìn khuôn mặt do vất vả mà gầy rộc đi của khuê nữ, trong lòng không khỏi xót xa cho nữ nhi, nghĩ thầm nếu không phải khuê nữ nhặt được phương tử chế tạo son phấn, cả nhà mình sợ rằng đang phải ở trong căn nhà bùn đất dột nát, ngày ngày ăn cháo rau dại cầm hơi.
Khó trách Thẩm thị thương tiếc, mấy ngày nay Thẩm Hà Hương thật sự là rất cực nhọc, cái khác không nói, chỉ có ngón tay nổi lên một tầng da mỏng, nếu không phải mỗi ngày nàng đều dùng bánh xà phòng tắm kì cọ thật sạch, buổi tối lại bôi lên một lớp dày dầu hoa lộ, chỉ sợ đã sớm nổi lên vết chai dày, bàn tay của nữ tử được coi như khuôn mặt thứ hai, cần bảo dưỡng lâu dài, nếu làm nhiều việc, các khớp ngón tay sẽ biến hình, bất kì một cô nương ham đẹp nào cũng không muốn có bàn tay xấu, chỉ những người làm nô tài mới có bàn tay thô ráp sần sùi, Thẩm Hà Hương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi Liễu thị và Thẩm phụ đang cao hứng, nàng đã đang cân nhắc nếu sau này có tiền nhất định phải thuê hai người nô bộc để gánh vác bợt việc, nếu cứ làm mấy việc này vài năm nữa thôi, bàn tay non mịn của chính mình cũng sẽ không thể dưỡng lại được nữa.
Thẩm phụ cũng không phải chưa thấy qua tiền bạc, nhưng lúc đó đều là tiền của phụ thân bên nhà cũ, so với hiện tại không hề giống, đây mới là hoàn hoàn thuộc về nhà mình, có thể sử dụng có thể tiêu tiền, cảm giác nhìn tiền của người khác sao mà so sánh được với cảm giác hiện tại, Thẩm Hà Hương giúp Liễu thị cất gọn lại, đậy nắp tráp xong mới cẩn thận nói với nương:“Nương, tiền này cố gắng đừng động đến, tương lai nhà chúng ta sẽ mua một cửa tiệm ở kinh thành, đều nhờ vào nó cả đấy nương……”
“Mua cửa hàng?” Liễu thị và Thẩm phụ đang hưng phấn, nghe xong nhất thời sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Hà Hương, Thẩm Hà Hương cũng chỉ nở nụ cười mím chi hướng về Thẩm phụ nói nhỏ:“Cha, cuộc sống trong nhà dần tốt lên, cha không thể vẫn mãi muốn đi bán hàng rong a…..”
Có đôi khi nói một câu là đủ, nhiều lời ngược lại không hay, Thẩm Hà Hương về phòng rồi mà Liễu thị và Thẩm phụ vẫn còn ngồi ở trên kháng, trong đầu không ngừng hồi tưởng lời khuê nữ mới nói, đúng vậy, không thể cả đời làm người bán hàng rong được, con người luôn muốn hướng tới chỗ cao, về sau chắc chắn phải cần một nghề ổn định nuôi gia đình.
Liễu thị nghĩ rằng, mỗi ngày Thẩm phụ đi ra ngoài buôn bán, về trễ một lúc là hai mẹ con đã đứng ngồi không yên lo lắng, công việc nghề nông trong nhà lại thiếu người chăm lo, nếu có gian cửa hàng thì nam nhân nhà mình sẽ không cần tất bật đi khắp nơi bán nữa, nàng cũng có thể yên tâm chút, mà Thẩm phụ cũng lại nghĩ đến tiệm tạp hóa của Vu chưởng quầy, trước đây mặc dù không tính là vắng vẻ, nhưng khách cũng không đông, nay nương theo mặt hàng dầu bôi tóc son phấn bán chạy, trong tiệm đã có thêm một tiểu nhị, mỗi lần hắn đi tới lấy hàng trong tiệm luôn có khách ra vô tới lui, Thẩm phụ cũng không phải kẻ ngốc, dựa theo số hàng mà Vu chưởng quầy đặt làm càng lúc càng lớn, thái độ đối với mình cũng càng ngày càng nhiệt tình, liền biết mặt hàng nhà mình làm ra bán rất chạy ở kinh thành.
Một hộp son năm trăm văn, đảo mắt một cái đến tay Vu chưởng quầy giá bán ra là ba lượng bạc, hai lượng rưỡi là giá bán cho khách quen, trong tay mình lại không có tiền bạc, chỉ có thể kí gửi cho người khác bán, Vu chưởng quầy là chỗ quen biết, tuy rằng giá thấp chút nhưng khi trả tiền hàng lại thập phần sảng khoái, đổi nhà khác chỉ sợ họ còn muốn kéo dài khoản nợ, lúc trước Thẩm phụ không có gì ý tưởng, lúc này nghĩ đến lại cũng có chút bất đắc dĩ không cam lòng .
Nếu muốn ở kinh thành mua một gian cửa hàng, ít nhất cũng cẫn hai trăm đến ba trăm lượng bạc, giống hắn một bá tánh bình dân không có gia tài gì, nhiều tiền như vậy căn bản không dám mơ tới, ngọn lửa mới le lói lại bị dập tắt ngay, niềm vui sướng vừa kiếm được hai mươi sáu lượng cũng phai nhạt chút, nhưng lời khuê nữ khi nãy giống như vô tình đã gieo xuống trong lòng Thẩm phụ và Liễu thị một hạt giống, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thấy có hi vọng, hơn hai tháng tích góp được hơn hai mươi lượng, vậy một năm liền có thể kiếm được trăm hai, một năm tích góp không đủ thì hai năm, hai năm không đủ liền ba năm, đợi sau này, hạt giống được ấp ủ lâu cũng sẽ nảy mầm kết trái thôi. Đồng nghĩa cái ý tưởng đó cũng nhanh chóng thành hiện thực
Thẩm Hà Hương lúc này cũng đã là tắm rửa xong xuôi, nhà có nhiều bó củi, trong phòng luôn đốt lò sưởi ấm áp, nàng đang mặc tiểu y bằng lụa trắng ngồi ở bên giường, mái tóc nửa buộc nửa xõa sau lưng, sau khi dùng muối chà răng, nàng lại bỏ vào miệng những cánh hoa đã ngâm linh thủy nhai kĩ, thẳng đến khi cảm giác được mỗi chiếc răng đều ma xát với cánh hoa, thế mới nhổ ra, tiếp theo lại dùng trà hoa để súc miệng, thế mới lấy gương đồng ra soi, quả nhiên thời gian không phụ lòng người, mấy tháng trước hàm răng còn cảm thấy khô cằn, bây giờ lại xếp ngay ngắn cùng nhau, cái nào cái ấy sáng bóng, Thẩm Hà Hương vừa lòng nhìn mãi, một lúc lâu sau mới đặt gương đồng xuống lên giường nằm.
Mấy ngày tiếp theo Liễu thị ngay cả số lần đi qua chỗ nương Hổ tử cũng ít đi rất nhiều, cả ngày bận bịu xoay như chong chóng, trong thôn có vài người thấy bắt đầu đỏ mắt, bọn họ mỗi ngày thấy Thẩm phụ gánh đầy hàng đi, khi về thì giỏ hàng nhẹ bẫng, một ngày thậm chí gánh đi mấy chuyến, nhất thời có mấy nhà cũng cân nhắc việc đi bán.
Vì thế trong thôn có vài phụ nhân thường xuyên đến chơi, thừa dịp tán gẫu hỏi han Thẩm phụ ngày thường đều bán loại hàng hóa gì, đến lúc muốn đi buôn bán thì kêu nam nhân nhà mình nhập loại hàng đó, vì Liễu thị và Thẩm Hà Hương vẫn luôn ở phòng nhỏ mặt sau nhà làm dầu bôi tóc son phấn, cho nên không có người chú ý tới, chỉ ngửi được mùi, cũng chỉ nghĩ bình thường do Thẩm phụ có bán một ít son phấn nên dính mùi, cũng không để trong lòng, chuyện này chỉ có Hổ tử và nương Hổ tử biết chút xíu, cả nhà Hổ tử cũng không phải thuộc loại nhiều chuyện nên mọi chuyện không bị lan truyền.
Liễu thị đương nhiên cũng không tự vạch trần, về việc Thẩm phụ bán gì rồi nhập hàng gì ở đâu đều khai báo hết, dù sao người bán hàng rong ngày thường bán cái gì, đi mua vài lần sẽ biết, cũng không cần thiết phải giấu diếm, hơn nữa gia đình nàng là nhờ vào việc bán son phấn mà phất lên, mấy đồ linh tinh bán kèm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ khoảng hơn trăm văn chỉ đủ lót dạ.
Đảo mắt lại qua một tháng, lại đã đến ngày đưa tiền cho bên nhà cũ, Thẩm phụ hiện tại đã kiên quyết không bước vào nhà cũ Thẩm gia một bước, mỗi lần đi đều đứng ở cửa chờ có người bên trong đi ra lấy tiền, hai lần đầu người nhà cũ còn treo cái mặt lạnh lùng với Thẩm Thành Thạch, cố ý để hắn ở bên ngoài chờ, Thẩm Thành Thạch đợi nửa ngày không có người ra lấy bèn quay đầu đi luôn, muốn lấy tiền? Vậy tự đến mà lấy đi, như thế sau hai lần, người nhà cũ cũng biết thức thời, mỗi lần Thẩm phụ đến liền mở cửa nhận tiền.
Một ngày nọ từ chỗ nhà cũ trở về, sắc mặt Thẩm phụ giận dữ, hai mẹ con đang nấu cơm dưới nhà thấy thế vội vã bỏ việc đang làm sang một bên hỏi thăm Thẩm phụ cặn kẽ, vừa hỏi xong một cái là Liễu thị tức giận đấm ngực,“Đây là cái loại người gì vậy trời, một tháng một lượng bạc, bọn họ cũng dám mở miệng đòi cho được, không bằng kêu bọn họ đi cướp đi……”
Ở nông gia một nhà ba người chỉ cần ba trăm văn tiền dùng tiết kiệm chút liền đủ để sinh hoạt, lúc trước sau khi ở riêng đại bá quy định là hai nhi tử mỗi người đưa cho kế mẫu mỗi tháng hai trăm văn tiền sinh hoạt phí, đây đã là rất cao rồi, khi đó Thẩm phụ mặc dù nghèo khó nhưng cứ nghĩ đến phụ thân trước khi chết đã dặn dò lại, thế mới cắn răng đáp ứng, nay mới được có mấy tháng, mà từ hai trăm văn tiền đòi tăng lên một lượng bạc, trời biết nông gia nơi này có vài người có thể kiếm được một lượng bạc trong vòng một tháng, cho dù làtrong tay đại bá có một cửa hàng tạp hóa, nếu buôn bán tốt sẽ kiếm được khoảng 5 lượng bạc, làm ăn không thuận lợi có khi chỉ kiếm được không đến ba lượng ấy chứ.
Đổi thành chuyện khác Thẩm phụ đương nhiên là không đáp ứng, nhưng việc này là đạo hiếu, không phải việc buôn bán có thể cò kè mặc cả, giải quyết không tốt sẽ bị nhà cũ bên quật ngược cho một cái, Thẩm phụ không thể không cẩn thận chút, Thẩm Hà Hương ngẫm nghĩ cũng hiểu được việc này khó giải quyết, đại bá yêu cầu như vậy quả thật có căn cứ, hắn nói: Lúc trước định ra số tiền sinh hoạt là hai trăm văn là do mẫu thân thấy nhà ngươi thực sự nghèo khó, nay khác xưa rồi, ngươi còn cất được nhà mới, vậy tức là có tiền, có tiền nên có hiếu nhiều hơn, hiếu kính mẫu thân nhiều chút, hiện tại ta đây làm đại ca đều đã lấy ra một lượng, ngươi người đệ đệ không biết xấu hổ này chỉ lấy ra hai trăm văn tiền thôi sao?
Lời này vừa thốt ra, phụ thân cho dù biết rõ mình chịu thiệt cũng là không thể phản bác, trên mặt Thẩm Hà Hương cũng mất đi ý cười, đám người nhà cũ lấy chuyện này ra gây sức ép, nhìn Liễu thị và Thẩm phụ chau mày bực bội, Thẩm Hà Hương suy nghĩ rồi nói:“Cha, bọn họ muốn vậy thì cứ cho đi, chính là tiền này cũng không thể cho không rõ ràng.” Sau đó dừng lại chút,“Sáng sớm mai cha nhớ rõ chọn hai vò rượu ngon gánh sang cho Lý Chính, đến lúc đó lấy ra giấy trắng mực đen mời ông ta đứng ra giải quyết một cách công bằng……” Nói xong bèn cười nhẹ, đây cũng là một lần cuối cùng, một lượng bạc thì một lượng bạc, về sau bọn họ có tìm cớ muốn nhiều hơn, cũng không có cửa đâu!–
/47
|