Cơn mưa này kéo dài từ giữa trưa đến chạng vạng, đợi cho trời tạnh mưa thì Thẩm gia đã ăn xong cơm chiều rồi, Liễu thị đang ở phòng khâu quần áo cho Thẩm phụ, Thẩm phụ thì đi chỗ Hổ tử gia, Thẩm Hà Hương tùy tiện tìm cớ liền chuồn ra khỏi nhà.
Hương Sơn vừa trải qua cơn mưa có không khí tươi mát thơm mùi đất, hít thêm vài ngụm khí giống như cơ thể cũng được thanh lọc vậy, cảm giác toàn thân như nhẹ đi được vài phần, đường nhỏ vào núi có chút lầy lội, cũng may có thể giẫm lên cỏ ven đường để đi, chỉ là đi được vài bước thì giày thêu và làn váy đều bị dính ướt, Thẩm Hà Hương đành phải hai tay xách váy, cũng may khi ra ngoài nàng đã thay đổi đôi giày và quần áo cũ.
Đi được chốc lát, đế giày đã bị nước mưa thấm ướt, Thẩm Hà Hương mới rốt cục tìm được bụi cây mận gai mà ngày ấy nàng vô tình nhìn thấy, vết máu lúc trước vướng trên cành cây nay sớm đã bị mưa cọ rửa sạch sẽ, sau phút do dự liền đẩy cành mận gai ra, xuyên qua đám bụi gai thật dày đi vào hướng bên trong, dù sao thì giày đã ướt đẫm rồi, cũng không ngại ướt thêm chút nữa.
Đi không được vài bước liền nhìn thấy một cái hang, cái hang này Thẩm Hà Hương cũng không xa lạ, trước kia vào mùa đông khi thợ săn đi săn thú buổi tối đường núi khó đi, sẽ tá túc ở trong động qua một đêm, nhưng Hương Sơn luôn không có dã thú gì lớn, cho nên người săn thú cũng dần dần giảm bớt, hiện tại cơ bản không có người tới đây, cho nên thạch động cũng bỏ hoang phế đã lâu, trong động chỉ sợ đã mọc dài đầy rêu xanh.
Địa phương không có người ở luôn có chút hoang dã, lối đi vào động tối om giống như có gì đó nguy hiểm, Thẩm Hà Hương không thật sự là tiểu nữ hài tử mười một tuổi, tuy rằng cũng thấy run trong bụng, cũng không sợ tới mức co cẳng bỏ chạy.
Thẩm Hà Hương không đi vào, chỉ nghĩ đến ngày hôm qua phụ thân nói về chuyện buôn lậu hương liệu, lại kết hợp với tình huống đêm qua đột nhiên xuất hiện Giản Thư Huyền và số bạc kia, sợ rằng khả năng hắn có quan hệ đến đám người mà quan phủ truy bắt, có lẽ hắn chính là một trong hai người đào tẩu thoát mà phụ thân đã nói?
Thẩm Hà Hương vẫn nhớ rõ tối hôm qua khi hắn rời đi có bộ dáng khập khiễng, như kiểu bị thương, bị thương như vậy cho dù có sốt ruột đến mấy cũng không có khả thẳng suốt đêm vượt qua Hương Sơn, dựa vào tình cảnh hắn hiện tại càng không thể đi ở nhờ nông gia, quan phủ treo giải thưởng người bắt được kẻ buôn lậu sẽ được trọng thưởng năm lượng bạc, có mấy người nghèo có thể chống lại sự dụ hoặc đó.
Cho dù đổi thành chính mình cũng biết trốn ở trong núi an toàn hơn ở dưới núi, đêm qua lại nổi cơn mưa, sau cơn mưa đường núi trơn ướt, đi bộ nguy hiểm rất cao, hắn không có khả năng đội mưa xuống núi, cũng không tất yếu phải làm thế.
Cho nên đủ loại dấu hiệu cho thấy nếu hắn thật sự như mình đoán, hiện tại khả năng còn ở trong núi, Hương Sơn cũng không có nơi để tránh mưa, nếu có thì chỉ là sơn động bỏ hoang, Thẩm Hà Hương hôm nay suốt cả ngày trong đầu đều là hình ảnh dấu chân và vết máu, cho nên tạnh mưa liền có chút ma xui quỷ khiến chạy tới xem xét một phen, nay đều đã đi đến cái cửa động, nếu xoay người rời đi chẳng phải là công lao đổ biển sao?
Thẩm Hà Hương đứng cửa động do dự một hồi, ném hai cục đá vào trong động vẫn không thấy có động tĩnh gì, thế mới nhẹ nhàng nhón chân bước vào trong, hang cũng không lớn, chỉ là bởi vì sắp đến lúc chạng vạng ánh sáng có chút u ám, đợi ánh mắt thích ứng với không khí âm u bên trong, nàng mới thấy rõ toàn bộ hang, như nàng suy nghĩ do thời gian dài không có người sống, hai bên thạch bích đều mọc lên lớp rêu xanh, nhưng trên đất hiển nhiên có người dọn dẹp qua, đi không đến mức bị trượt chân, nàng vừa chậm rãi tiêu sái vừa ngắm nghía xung quanh, không chú ý dưới chân liền giẫm vào một cái gì đó, trong động yên tĩnh đột nhiên phát ra một tiếng “rầm”.
Thẩm Hà Hương sợ tới mức cuống quít lên, lui lại mấy bước, đợi sau khi nhìn rõ, mới phát hiện đó là một ít cung tiễn, công cụ sắt…rỉ sét, có thể là của thợ săn trước kia vứt bỏ, bị người ta chất đống ở trong này, ngay tại khi nàng đem ánh mắt dời khỏi đống sắt ấy, bên phải cách đó không xa đột nhiên có tiếng người ho khan, thanh âm nghe hình như có chút thống khổ.
Vốn đã bình tĩnh trở lại Thẩm Hà Hương nhất thời lồng ngực lại đập bình bịch lên, nữ nhân trời sinh nhát gan, nàng giờ vẫn còn lý trí không có bỏ chạy, lá gan cũng xem như lớn lắm rồi, ngừng một lát thấy bên kia lại không có thanh âm, lúc này tiến thoái lưỡng lan, luôn mãi do dự, đành phải kiên trì vòng qua đống sắt rỉ sét kia, rồi chậm rãi đi về hướng phát ra tiếng ho kia.
Đến gần mới nhìn ra, trong động sát bên trong thạch bích có tảng đá bằng phẳng, hẳn là để cho người qua lại nghỉ ngơi, lúc này trên tảng đá kia có một cái bóng đen đang nằm, dựa vào ánh sáng âm u trong động có thể nhìn ra đó một người, bộ dáng tựa hồ là vô cùng lạnh, toàn bộ thân thể đều thống khổ co quắp tại một chỗ, cho dù có người vào vẫn không nhúc nhích duy trì cái kia tư thế, nếu không phải vừa rồi nghe được người này ho khan, chỉ sợ sẽ nghĩ là người chết.
Thẩm Hà Hương cẩn thận nhìn, liền xác định người đó là Giản Thư Huyền, vì quần áo trên người nàng nhớ rõ rõ ràng, ngày đó ở kinh thành khi hắn làm khuôn vác đá cũng mặc nó, rõ ràng không thể nhận sai người, Thẩm Hà Hương cuối cùng cũng buông xuống sự đề phòng, vô thức tiến lên hai bước, muốn hỏi một chút tối qua hắn sao lại lén lút chạy tới ném bạc, cho bạc cũng được, có thể quang minh chính đại đến, vụng trộm thế là sao, nếu không có việc gì thì thôi, một khi nếu hắn bị người ta bắt, sự tình bại lộ, vậy cả nhà nàng cũng sẽ phải gánh chịu tai bay vạ gió sao.
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh đến trước giường đá, vừa lên tiếng gọi hắn, liền phát giác thấy không ổn, bởi sau khi tới gần nàng ngửi được một mùi tanh tưởi, mùi này nàng cũng không xa lạ, thật lâu trước kia đã từng ngửi qua, là thuộc loại miệng vết thương lâu chưa khỏi hẳn, mùi thối rữa lở loét, nàng nghĩ đến kiếp trước khi Thẩm phụ bị khiêng về đó là như thế, toàn thân tản ra mùi tanh hôi, miệng vết thương lở loét, cho dù nàng và mẫu thân có cẩn thận chăm sóc thế nào đi nữa, cũng chỉ kéo dài được hơn mười ngày rồi qua đời.
Lúc này nàng cũng bất chấp, bịt mũi ghét bỏ, vội vàng giơ tay sờ trên trán người kia, độ nóng đó khiến nàng phát run.
Hương Sơn vừa trải qua cơn mưa có không khí tươi mát thơm mùi đất, hít thêm vài ngụm khí giống như cơ thể cũng được thanh lọc vậy, cảm giác toàn thân như nhẹ đi được vài phần, đường nhỏ vào núi có chút lầy lội, cũng may có thể giẫm lên cỏ ven đường để đi, chỉ là đi được vài bước thì giày thêu và làn váy đều bị dính ướt, Thẩm Hà Hương đành phải hai tay xách váy, cũng may khi ra ngoài nàng đã thay đổi đôi giày và quần áo cũ.
Đi được chốc lát, đế giày đã bị nước mưa thấm ướt, Thẩm Hà Hương mới rốt cục tìm được bụi cây mận gai mà ngày ấy nàng vô tình nhìn thấy, vết máu lúc trước vướng trên cành cây nay sớm đã bị mưa cọ rửa sạch sẽ, sau phút do dự liền đẩy cành mận gai ra, xuyên qua đám bụi gai thật dày đi vào hướng bên trong, dù sao thì giày đã ướt đẫm rồi, cũng không ngại ướt thêm chút nữa.
Đi không được vài bước liền nhìn thấy một cái hang, cái hang này Thẩm Hà Hương cũng không xa lạ, trước kia vào mùa đông khi thợ săn đi săn thú buổi tối đường núi khó đi, sẽ tá túc ở trong động qua một đêm, nhưng Hương Sơn luôn không có dã thú gì lớn, cho nên người săn thú cũng dần dần giảm bớt, hiện tại cơ bản không có người tới đây, cho nên thạch động cũng bỏ hoang phế đã lâu, trong động chỉ sợ đã mọc dài đầy rêu xanh.
Địa phương không có người ở luôn có chút hoang dã, lối đi vào động tối om giống như có gì đó nguy hiểm, Thẩm Hà Hương không thật sự là tiểu nữ hài tử mười một tuổi, tuy rằng cũng thấy run trong bụng, cũng không sợ tới mức co cẳng bỏ chạy.
Thẩm Hà Hương không đi vào, chỉ nghĩ đến ngày hôm qua phụ thân nói về chuyện buôn lậu hương liệu, lại kết hợp với tình huống đêm qua đột nhiên xuất hiện Giản Thư Huyền và số bạc kia, sợ rằng khả năng hắn có quan hệ đến đám người mà quan phủ truy bắt, có lẽ hắn chính là một trong hai người đào tẩu thoát mà phụ thân đã nói?
Thẩm Hà Hương vẫn nhớ rõ tối hôm qua khi hắn rời đi có bộ dáng khập khiễng, như kiểu bị thương, bị thương như vậy cho dù có sốt ruột đến mấy cũng không có khả thẳng suốt đêm vượt qua Hương Sơn, dựa vào tình cảnh hắn hiện tại càng không thể đi ở nhờ nông gia, quan phủ treo giải thưởng người bắt được kẻ buôn lậu sẽ được trọng thưởng năm lượng bạc, có mấy người nghèo có thể chống lại sự dụ hoặc đó.
Cho dù đổi thành chính mình cũng biết trốn ở trong núi an toàn hơn ở dưới núi, đêm qua lại nổi cơn mưa, sau cơn mưa đường núi trơn ướt, đi bộ nguy hiểm rất cao, hắn không có khả năng đội mưa xuống núi, cũng không tất yếu phải làm thế.
Cho nên đủ loại dấu hiệu cho thấy nếu hắn thật sự như mình đoán, hiện tại khả năng còn ở trong núi, Hương Sơn cũng không có nơi để tránh mưa, nếu có thì chỉ là sơn động bỏ hoang, Thẩm Hà Hương hôm nay suốt cả ngày trong đầu đều là hình ảnh dấu chân và vết máu, cho nên tạnh mưa liền có chút ma xui quỷ khiến chạy tới xem xét một phen, nay đều đã đi đến cái cửa động, nếu xoay người rời đi chẳng phải là công lao đổ biển sao?
Thẩm Hà Hương đứng cửa động do dự một hồi, ném hai cục đá vào trong động vẫn không thấy có động tĩnh gì, thế mới nhẹ nhàng nhón chân bước vào trong, hang cũng không lớn, chỉ là bởi vì sắp đến lúc chạng vạng ánh sáng có chút u ám, đợi ánh mắt thích ứng với không khí âm u bên trong, nàng mới thấy rõ toàn bộ hang, như nàng suy nghĩ do thời gian dài không có người sống, hai bên thạch bích đều mọc lên lớp rêu xanh, nhưng trên đất hiển nhiên có người dọn dẹp qua, đi không đến mức bị trượt chân, nàng vừa chậm rãi tiêu sái vừa ngắm nghía xung quanh, không chú ý dưới chân liền giẫm vào một cái gì đó, trong động yên tĩnh đột nhiên phát ra một tiếng “rầm”.
Thẩm Hà Hương sợ tới mức cuống quít lên, lui lại mấy bước, đợi sau khi nhìn rõ, mới phát hiện đó là một ít cung tiễn, công cụ sắt…rỉ sét, có thể là của thợ săn trước kia vứt bỏ, bị người ta chất đống ở trong này, ngay tại khi nàng đem ánh mắt dời khỏi đống sắt ấy, bên phải cách đó không xa đột nhiên có tiếng người ho khan, thanh âm nghe hình như có chút thống khổ.
Vốn đã bình tĩnh trở lại Thẩm Hà Hương nhất thời lồng ngực lại đập bình bịch lên, nữ nhân trời sinh nhát gan, nàng giờ vẫn còn lý trí không có bỏ chạy, lá gan cũng xem như lớn lắm rồi, ngừng một lát thấy bên kia lại không có thanh âm, lúc này tiến thoái lưỡng lan, luôn mãi do dự, đành phải kiên trì vòng qua đống sắt rỉ sét kia, rồi chậm rãi đi về hướng phát ra tiếng ho kia.
Đến gần mới nhìn ra, trong động sát bên trong thạch bích có tảng đá bằng phẳng, hẳn là để cho người qua lại nghỉ ngơi, lúc này trên tảng đá kia có một cái bóng đen đang nằm, dựa vào ánh sáng âm u trong động có thể nhìn ra đó một người, bộ dáng tựa hồ là vô cùng lạnh, toàn bộ thân thể đều thống khổ co quắp tại một chỗ, cho dù có người vào vẫn không nhúc nhích duy trì cái kia tư thế, nếu không phải vừa rồi nghe được người này ho khan, chỉ sợ sẽ nghĩ là người chết.
Thẩm Hà Hương cẩn thận nhìn, liền xác định người đó là Giản Thư Huyền, vì quần áo trên người nàng nhớ rõ rõ ràng, ngày đó ở kinh thành khi hắn làm khuôn vác đá cũng mặc nó, rõ ràng không thể nhận sai người, Thẩm Hà Hương cuối cùng cũng buông xuống sự đề phòng, vô thức tiến lên hai bước, muốn hỏi một chút tối qua hắn sao lại lén lút chạy tới ném bạc, cho bạc cũng được, có thể quang minh chính đại đến, vụng trộm thế là sao, nếu không có việc gì thì thôi, một khi nếu hắn bị người ta bắt, sự tình bại lộ, vậy cả nhà nàng cũng sẽ phải gánh chịu tai bay vạ gió sao.
Nghĩ đến đây, nàng bước nhanh đến trước giường đá, vừa lên tiếng gọi hắn, liền phát giác thấy không ổn, bởi sau khi tới gần nàng ngửi được một mùi tanh tưởi, mùi này nàng cũng không xa lạ, thật lâu trước kia đã từng ngửi qua, là thuộc loại miệng vết thương lâu chưa khỏi hẳn, mùi thối rữa lở loét, nàng nghĩ đến kiếp trước khi Thẩm phụ bị khiêng về đó là như thế, toàn thân tản ra mùi tanh hôi, miệng vết thương lở loét, cho dù nàng và mẫu thân có cẩn thận chăm sóc thế nào đi nữa, cũng chỉ kéo dài được hơn mười ngày rồi qua đời.
Lúc này nàng cũng bất chấp, bịt mũi ghét bỏ, vội vàng giơ tay sờ trên trán người kia, độ nóng đó khiến nàng phát run.
/47
|