Trích lời Gia Mộc: Tướng mạo của đàn ông sau bốn mươi tuổi là chính mình tu luyện mà thành, tốt hay xấu tất cả đều viết trên mặt.
***
Trịnh Đạc vừa bước vào phòng tiệc đã cảm thấy hàng chục ánh mắt tập trung vào người mình. Anh ta không nhịn được cúi đầu nhìn lại chính mình. Anh ta luôn luôn mặc phong cách quân nhân, hôm nay mặc một chiếc áo thun dài tay cổ chữ V bó sát người màu xanh quân đội, quần ka ki nhiều túi, chân đi giày Martin, thoạt nhìn quả thật không hòa nhập với đa số các nam bạn học mặc âu phục giày da, nhưng anh ta không phải tới tham gia họp lớp mà chỉ tới đón người.
"Về được chưa?" Anh ta đi tới trước mặt Lâm Gia Mộc, một tay đặt trên vai cô, cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô.
"Về được rồi". Lâm Gia Mộc đứng dậy. Cô vốn không thấp, nhưng đứng cạnh Trịnh Đạc thì đỉnh đầu mới chỉ chạm cằm Trịnh Đạc. Phải biết hôm nay cô đi giày cao gót. Trịnh Đạc cầm áo khoác trên ghế mặc vào cho cô, hành động cực kì thành thạo.
Điền Cầm Cầm vốn biết hai người họ chỉ là quan hệ cộng sự, nhưng bây giờ cũng không dám khẳng định nữa, càng không cần phải nói đến những người cố ý chờ tới bây giờ chỉ để nhìn thấy bạn trai của Lâm Gia Mộc.
Những người này đều là trước kia học pháp luật, sau đó lăn lộn trong xã hội trên mười năm trở thành giai cấp ưu tú bây giờ. Nam thì âu phục giày da ngồi văn phòng, dáng người đã không còn được như xưa nữa, có mấy người giữ dáng không tồi nhưng cũng đều là nhờ tập luyện ở các trung tâm thể hình. Nữ cũng tuyệt đại đa số đều đi làm, dáng người đều được giữ không tồi, có điều dưới lớp trang điểm vẫn không giấu được một thoáng mệt mỏi. Tác phong quân đội của Trịnh Đạc thì hoàn toàn khác, càng không cần phải nói đến khí phách át người của Trịnh Đạc. Những người này đều đã nhìn quen chuyện đời, gần như vừa nhìn đã phát hiện Trịnh Đạc không phải bộ đội nghĩa vụ thông thường mà là người đã gặp những tình huống sóng gió, vì vậy bây giờ đã xuất ngũ nhưng vẫn không khác gì một thanh bảo đao có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
"Anh chính là bạn trai của ủy viên lớp tôi à?" Lão Trang chồng cũ của Điền Cầm Cầm đi tới trước tiên. Hôm nay hắn uống hơi nhiều rượu, mùi rượu đầy người, mắt hơi đỏ lên.
"Ủy viên lớp?" Trịnh Đạc cúi xuống nhìn Lâm Gia Mộc, thấy Lâm Gia Mộc gật đầu, anh ta cũng gật đầu: "Đúng vậy".
"Anh tốt nghiệp đại học nào?"
"Tôi à? Học viện chỉ huy lục quân Nam Kinh".
"Thật là lợi hại. Anh xuất ngũ với quân hàm gì?"
"Thượng sĩ".
"Học học viện chỉ huy lục quân mà sao không được phong sĩ quan?"
"Biết làm sao được, gây chút chuyện mà". Khóe miệng Trịnh Đạc khẽ nhếch lên, mắt nheo lại, lúc nói câu này còn cố ý làm bộ cà lơ phất phơ. Mấy người theo lão Trang đến gây rối mặc dù cũng uống không ít rượu nhưng bản năng đều cảm thấy không phù hợp, vội kéo lão Trang lui về phía sau.
"Anh ta uống hơi nhiều. Anh đừng chấp anh ta. Lát nữa chúng tôi đi hát, anh đi cùng chúng tôi nhé!"
"Không đi, chúng tôi còn có việc". Lâm Gia Mộc ôm cánh tay Trịnh Đạc nói.
"Chờ đã". Giang Tĩnh gọi Lâm Gia Mộc lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Bạn đừng quên chuyện bọn tớ đã ủy thác cho bạn".
"Không quên đâu".
***
"Chán ngắt". Nghe Lâm Gia Mộc kể chuyện bốn phú bà đánh cuộc, Trịnh Đạc chỉ đánh giá như vậy. Hôm nay anh ta lái chiếc Cherokee hầm hố, rất nổi bật giữa dàn xe sang tồi nhất cũng là BMW. Sau khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh ta quay lại nhìn Lâm Gia Mộc đang xem tài liệu.
"Ha ha, có thể kiếm tiền là được, còn chán ngắt hay không thì quan hệ gì?"
Cô nàng tên là Giang Tĩnh đó hình như có chuyện muốn nói, có cần bắt đầu từ chồng cô ta không?"
"Chồng cô ta đi công tác, để tra cuối cùng đi! Chồng Trần Minh Minh hình như cũng không có nhà... Tiền Vi Vi đi!" Cô đưa tài liệu cho Trịnh Đạc xem.
Trịnh Đạc nhìn lướt qua: "Đây là chồng hay là bố cô ta thế?"
"Đừng quá đáng như vậy chứ, hai người họ hơn kém nhau có mười lăm tuổi".
"Không làm cha cũng làm chú được rồi. Chồng cô ta làm gì?"
"Làm ngoại thương, người Hồng Kông. Sau khi làm ăn ở Hồng Kông thất bại đã li hôn vợ trước, đến đại lục làm lại từ đầu. Hình như Tiền Vi Vi đã biện hộ một vụ giúp anh ta khi sự nghiệp của anh ta vừa khởi sắc, hai người yêu nhau hơn một năm là cưới. Nghe Tiền Vi Vi nói thì người này rất chiều cô ta, đây là địa chỉ công ty và địa chỉ nhà anh ta".
"Làm ăn thất bại làm lại từ đầu, có thể tìm được người như Tiền Vi Vi thì hắn phải hương khói ác lắm".
Chồng của Tiền Vi Vi họ Mã, tên là William, điểm duy nhất giống hoàng tử William của Anh chính là mái tóc kiểu Địa Trung Hải. Kiểu người ngũ đoản, trong tài liệu ghi là cao một mét bảy, nhưng cùng lắm chỉ một mét sáu lăm. Mũi rất tròn, môi rất dày, cân nặng ít nhất cũng gần tạ. Trịnh Đạc nhớ lại Tiền Vi Vi, dáng người cô ta bây giờ vẫn còn rất tốt, chiều cao khoảng chừng mét sáu, đeo kính, nhìn chung rất trí thức, hoàn toàn không hợp với người này.
"Ha ha". Lâm Gia Mộc cười lạnh một tiếng. Có cần đốt hương hay không thì cô không biết, cô chỉ biết đàn ông tướng mạo như thế này quá nửa là người háo sắc.
William Mã có thói quen uống trà buổi sáng. Thành phố A chỉ có hai nhà hàng có trà bánh buổi sáng chính tông kiểu Hồng Kông, nhà hàng gần nhà họ Mã hơn thuộc khách sạn Vạn Hào. Hắn có một chỗ ngồi cố định, chỉ cần không đi công tác thì gần như sáng sớm hôm nào cũng đến đúng bảy rưỡi, hoặc đi cùng Tiền Vi Vi hoặc hẹn bạn, ăn sáng uống trà từ bảy rưỡi đến chín rưỡi sau đó mới đến công ty.
Hôm nay hắn hẹn khách hàng cùng ăn sáng. Khách hàng của hắn cũng là một người Hồng Kông. Từ đầu đến cuối hai người đều nói tiếng Quảng Đông, chỉ có lúc gọi đồ là nói tiếng phổ thông.
Đang ăn sáng, William Mã nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi xin lỗi khách hàng, hắn cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Đi qua hai chiếc bàn, hắn va vào một phụ nữ đứng dậy gọi đồ, điện thoại di động rơi xuống đất.
"Xin lỗi, xin lỗi". Người phụ nữ xin lỗi, cúi xuống nhặt điện thoại lên trả lại cho hắn.
Hắn xua tay, cầm điện thoại kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì liền gọi lại: "Vừa rồi có người va vào anh, anh không sao..."
Người phụ nữ cúi đầu thoáng nhìn điện thoại của mình, một điểm đỏ sáng lên. Cô bấm mấy nút bấm rồi đeo tai nghe bluetooth lên tai, chào cô gái ngồi cùng bàn ăn bánh tôm kiểu Hồng Kông.
"Em phải ngoan, anh đã nói sẽ đến gặp em thì nhất định sẽ đến. Dạo này việc làm ăn của công ty rất bận..."
"Anh lại lấy công ty làm lí do, công ty quan trọng hay là đứa con trong bụng em quan trọng? Em vì anh mà một thân một mình ôm bụng đến Hồng Kông, anh nói sẽ đến thăm em, vậy mà chỉ đến được có hai lần. Có phải anh đang lừa em không?"
Giọng người phụ nữ nói chuyện điện thoại cũng không còn trẻ, nhưng trình độ thỏ thẻ nũng nịu lại rất cao thâm.
"Anh không lừa em, em cũng biết mà. Anh đã hơn bốn mươi tuổi, lần đầu tiên làm bố, anh có thể không tiếc tính mạng vì em và con... Thật sự là anh bận quá không đi được".
"Thế anh nói xem anh định bao giờ li hôn mụ vợ già đó?"
"Cô ấy đâu có lỗi gì..."
"Lại còn không có lỗi, gà mái không biết đẻ trứng... Mẹ anh cũng nói không thừa nhận mụ ta, nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại... Bảo anh bỏ mụ ta cưới em".
"Em ngoan nào... Khách hàng đang chờ anh. Không nói chuyện nữa, ngày mai anh sẽ mua vé máy bay đến với em".
Nghe điện thoại xong, William Mã đi từ nhà vệ sinh nam ra, sắc mặt như thường, trở lại vị trí của mình, lại bắt đầu trò chuyện với khách hàng.
Lâm Gia Mộc bấm phím dừng ghi âm, vẻ mặt rất phức tạp. Vụ án này giải quyết nhanh quá.
Trở lại văn phòng, cô kiểm tra số điện thoại của đối phương. Chủ thuê bao họ Triệu, tên là Triệu Mỹ Như, quả thật không còn trẻ, đã ba mươi tuổi, có điều không phải người phía nam mà là người Sơn Đông. Trước đây Triệu Mỹ Như làm hành chính ở công ty của William Mã, ba tháng trước đã xuất cảnh đến Hồng Kông.
Trong lúc cô đang do dự không biết có nên nói chuyện này với Tiền Vi Vi không, Trịnh Đạc giám sát William Mã thay cô gọi điện thoại tới: "Em nghe đoạn ghi âm này một chút".
"Tổng giám đốc Mã, chi phiếu lần trước anh đưa cho tôi bị ngân hàng trả lại rồi".
"Thế à? Ngân hàng bây giờ làm ăn chán thật. Ngày mai anh đến công ty, tôi viết cho anh tấm khác".
"Ha ha, tôi không có văn hóa gì, cầm chi phiếu đến rút tiền người ta hỏi gì tôi cũng không biết. Tổng giám đốc Mã, tốt nhất là anh cứ đưa tôi tiền mặt".
"Tiền mặt thì anh phải đợi hai ngày".
"Hai ngày? Hai tiếng tôi cũng không muốn đợi. Bây giờ anh ở đâu? Tôi đến chỗ anh".
Sau đó là tiếng dừng cuộc gọi.
"Em bật máy tính của anh, mở phần mềm số 6, kết nối với điện thoại di động của em. Anh dùng chip theo dõi em gài vào điện thoại của William Mã để tra tài khoản ngân hàng của hắn".
"OK". Lâm Gia Mộc mở máy tính của Trịnh Đạc một cách thành thạo. Máy tính của anh ta bảo mật bằng vân tay, ngoài anh ta và Lâm Gia Mộc thì người khác không bật được máy. Sau khi Lâm Gia Mộc kết nối máy tính với điện thoại, chạy phần mềm, Trịnh Đạc ngồi trong xe dùng iPad điều khiển máy tính từ xa.
"Em nhìn thấy chưa?" Trịnh Đạc hỏi Lâm Gia Mộc.
"Rồi". Năm sáu tháng gần đây, cứ khoảng hơn mười ngày là mấy tài khoản cá nhân của William Mã lại có một lần rút tiền, số tiền không ngừng tăng lên, lần gần nhất lên tới sáu trăm ngàn. Tổng cộng hắn đã rút khoảng ba bốn triệu: "Hắn bị người nào tống tiền à?"
"Chắc thế".
Bây giờ William Mã không muốn trả tiền nữa...
"Vừa rồi anh đã nhờ anh Lưu xem thông tin về Triệu Mỹ Như. Trước khi làm hành chính công ty của William Mã thì cô ta là thu ngân ở hộp đêm Hoa Hồng, nhưng căn cứ tư liệu của cảnh sát thì là má mì ở đó".
Lâm Gia Mộc lại tra sao kê ngân hàng của William Mã thời gian trước đó, quả nhiên một bộ phận rất lớn trong các khoản chi tiêu của hắn là "chi tiêu giải trí", từng quẹt thẻ ở tất cả các hộp đêm lớn.
Xem ra ngài William Mã này không những cặp bồ sinh con mà còn rất trăng hoa, rất ham chơi... Tiền Vi Vi thật sự hoàn toàn không biết?
Trịnh Đạc lại gửi một đoạn ghi âm tới.
"William, anh ở đâu? Tại sao còn chưa về?"
"Vi Vi, anh đang gặp khách hàng. Trước mười hai giờ nhất định về nhà".
"A, đúng rồi, em đã mua bức tranh sơn dầu lần trước em nói với anh là em thích rồi. Em nhờ người quen môi giới giúp, cuối cùng chốt giá hai trăm sáu mươi ngàn. Ai cũng nói em mua bức này là giá trị, tranh của hoạ sĩ này sẽ còn tăng giá rất nhiều".
"Ờ".
"Anh mệt lắm à? Thế lúc nào anh về chúng ta nói chuyện sau".
Lâm Gia Mộc vào tài khoản liên danh của Tiền Vi Vi và William Mã và hết sức kinh ngạc. Tốc độ tiêu tiền của Tiền Vi Vi không ngờ còn nhanh hơn cả William Mã bị tống tiền, hơn nữa đều là các kiểu đầu tư khác nhau.
Trong lúc cô đang nghi hoặc thì có người gọi điện tới.
"Tớ đây, Tiền Vi Vi".
"A, Vi Vi à?"
"Hôm nay là ngày thứ tư rồi..."
"Ờ".
"Chắc bạn đã biết hết rồi đúng không?"
"Ờ".
"Bạn yên tâm, không phải tớ thăm dò bạn đâu. Tớ biết trước chồng tớ ngoại tình. Hắn vốn chê cave bẩn nên thích chơi má mì, lần này bị mụ họ Triệu quấn lấy, còn nhận mụ ta vào công ty. Mụ ta có thai, hắn cho rằng là con hắn, bỏ tiền trả tiền vay nặng lãi cho con mụ kia, còn cho mụ ta đến nhà hắn ở Hồng Kông. Tớ không có ý định sống với hắn nữa nhưng không thể để hắn thoải mái thế được. Bạn làm một chuyện giúp tớ, tớ trả bạn thêm bốn mươi ngàn".
Tiền Vi Vi vốn đã muốn ủy thác riêng Lâm Gia Mộc, không ngờ có người lại đề xuất đánh cuộc nên thuận gió dong thuyền luôn.
"Chuyện gì?"
"Tiết lộ hành tung của hắn cho nhân tình của mụ họ Triệu đó".
"Ai?"
"Chính là kẻ vẫn tống tiền chồng tớ. Hắn là nhân tình của mụ họ Triệu, là kẻ nổi tiếng tàn nhẫn".
"Vi Vi, bạn biết tớ mà, có độc không ăn, phạm pháp không làm, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn..."
"Nhát chết! Thế bạn nói với tớ hành tung của chồng tớ và số điện thoại của thằng cha kia để tớ gọi điện thoại. Bạn yên tâm, đó là chồng tớ, tớ chỉ muốn để hắn bị đánh một trận thôi".
"Bạn kiểm tra thư nhé".
Vài phút sau, Tiền Vi Vi đọc báo cáo điều tra đúng mẫu biểu chính quy, lắc đầu. Nói thật, cô ta thật sự hâm mộ Lâm Gia Mộc, có sự nghiệp và tình yêu của chính mình, không bị bất kì bên nào trói buộc.
***
Trịnh Đạc vừa bước vào phòng tiệc đã cảm thấy hàng chục ánh mắt tập trung vào người mình. Anh ta không nhịn được cúi đầu nhìn lại chính mình. Anh ta luôn luôn mặc phong cách quân nhân, hôm nay mặc một chiếc áo thun dài tay cổ chữ V bó sát người màu xanh quân đội, quần ka ki nhiều túi, chân đi giày Martin, thoạt nhìn quả thật không hòa nhập với đa số các nam bạn học mặc âu phục giày da, nhưng anh ta không phải tới tham gia họp lớp mà chỉ tới đón người.
"Về được chưa?" Anh ta đi tới trước mặt Lâm Gia Mộc, một tay đặt trên vai cô, cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô.
"Về được rồi". Lâm Gia Mộc đứng dậy. Cô vốn không thấp, nhưng đứng cạnh Trịnh Đạc thì đỉnh đầu mới chỉ chạm cằm Trịnh Đạc. Phải biết hôm nay cô đi giày cao gót. Trịnh Đạc cầm áo khoác trên ghế mặc vào cho cô, hành động cực kì thành thạo.
Điền Cầm Cầm vốn biết hai người họ chỉ là quan hệ cộng sự, nhưng bây giờ cũng không dám khẳng định nữa, càng không cần phải nói đến những người cố ý chờ tới bây giờ chỉ để nhìn thấy bạn trai của Lâm Gia Mộc.
Những người này đều là trước kia học pháp luật, sau đó lăn lộn trong xã hội trên mười năm trở thành giai cấp ưu tú bây giờ. Nam thì âu phục giày da ngồi văn phòng, dáng người đã không còn được như xưa nữa, có mấy người giữ dáng không tồi nhưng cũng đều là nhờ tập luyện ở các trung tâm thể hình. Nữ cũng tuyệt đại đa số đều đi làm, dáng người đều được giữ không tồi, có điều dưới lớp trang điểm vẫn không giấu được một thoáng mệt mỏi. Tác phong quân đội của Trịnh Đạc thì hoàn toàn khác, càng không cần phải nói đến khí phách át người của Trịnh Đạc. Những người này đều đã nhìn quen chuyện đời, gần như vừa nhìn đã phát hiện Trịnh Đạc không phải bộ đội nghĩa vụ thông thường mà là người đã gặp những tình huống sóng gió, vì vậy bây giờ đã xuất ngũ nhưng vẫn không khác gì một thanh bảo đao có thể ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
"Anh chính là bạn trai của ủy viên lớp tôi à?" Lão Trang chồng cũ của Điền Cầm Cầm đi tới trước tiên. Hôm nay hắn uống hơi nhiều rượu, mùi rượu đầy người, mắt hơi đỏ lên.
"Ủy viên lớp?" Trịnh Đạc cúi xuống nhìn Lâm Gia Mộc, thấy Lâm Gia Mộc gật đầu, anh ta cũng gật đầu: "Đúng vậy".
"Anh tốt nghiệp đại học nào?"
"Tôi à? Học viện chỉ huy lục quân Nam Kinh".
"Thật là lợi hại. Anh xuất ngũ với quân hàm gì?"
"Thượng sĩ".
"Học học viện chỉ huy lục quân mà sao không được phong sĩ quan?"
"Biết làm sao được, gây chút chuyện mà". Khóe miệng Trịnh Đạc khẽ nhếch lên, mắt nheo lại, lúc nói câu này còn cố ý làm bộ cà lơ phất phơ. Mấy người theo lão Trang đến gây rối mặc dù cũng uống không ít rượu nhưng bản năng đều cảm thấy không phù hợp, vội kéo lão Trang lui về phía sau.
"Anh ta uống hơi nhiều. Anh đừng chấp anh ta. Lát nữa chúng tôi đi hát, anh đi cùng chúng tôi nhé!"
"Không đi, chúng tôi còn có việc". Lâm Gia Mộc ôm cánh tay Trịnh Đạc nói.
"Chờ đã". Giang Tĩnh gọi Lâm Gia Mộc lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: "Bạn đừng quên chuyện bọn tớ đã ủy thác cho bạn".
"Không quên đâu".
***
"Chán ngắt". Nghe Lâm Gia Mộc kể chuyện bốn phú bà đánh cuộc, Trịnh Đạc chỉ đánh giá như vậy. Hôm nay anh ta lái chiếc Cherokee hầm hố, rất nổi bật giữa dàn xe sang tồi nhất cũng là BMW. Sau khi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh ta quay lại nhìn Lâm Gia Mộc đang xem tài liệu.
"Ha ha, có thể kiếm tiền là được, còn chán ngắt hay không thì quan hệ gì?"
Cô nàng tên là Giang Tĩnh đó hình như có chuyện muốn nói, có cần bắt đầu từ chồng cô ta không?"
"Chồng cô ta đi công tác, để tra cuối cùng đi! Chồng Trần Minh Minh hình như cũng không có nhà... Tiền Vi Vi đi!" Cô đưa tài liệu cho Trịnh Đạc xem.
Trịnh Đạc nhìn lướt qua: "Đây là chồng hay là bố cô ta thế?"
"Đừng quá đáng như vậy chứ, hai người họ hơn kém nhau có mười lăm tuổi".
"Không làm cha cũng làm chú được rồi. Chồng cô ta làm gì?"
"Làm ngoại thương, người Hồng Kông. Sau khi làm ăn ở Hồng Kông thất bại đã li hôn vợ trước, đến đại lục làm lại từ đầu. Hình như Tiền Vi Vi đã biện hộ một vụ giúp anh ta khi sự nghiệp của anh ta vừa khởi sắc, hai người yêu nhau hơn một năm là cưới. Nghe Tiền Vi Vi nói thì người này rất chiều cô ta, đây là địa chỉ công ty và địa chỉ nhà anh ta".
"Làm ăn thất bại làm lại từ đầu, có thể tìm được người như Tiền Vi Vi thì hắn phải hương khói ác lắm".
Chồng của Tiền Vi Vi họ Mã, tên là William, điểm duy nhất giống hoàng tử William của Anh chính là mái tóc kiểu Địa Trung Hải. Kiểu người ngũ đoản, trong tài liệu ghi là cao một mét bảy, nhưng cùng lắm chỉ một mét sáu lăm. Mũi rất tròn, môi rất dày, cân nặng ít nhất cũng gần tạ. Trịnh Đạc nhớ lại Tiền Vi Vi, dáng người cô ta bây giờ vẫn còn rất tốt, chiều cao khoảng chừng mét sáu, đeo kính, nhìn chung rất trí thức, hoàn toàn không hợp với người này.
"Ha ha". Lâm Gia Mộc cười lạnh một tiếng. Có cần đốt hương hay không thì cô không biết, cô chỉ biết đàn ông tướng mạo như thế này quá nửa là người háo sắc.
William Mã có thói quen uống trà buổi sáng. Thành phố A chỉ có hai nhà hàng có trà bánh buổi sáng chính tông kiểu Hồng Kông, nhà hàng gần nhà họ Mã hơn thuộc khách sạn Vạn Hào. Hắn có một chỗ ngồi cố định, chỉ cần không đi công tác thì gần như sáng sớm hôm nào cũng đến đúng bảy rưỡi, hoặc đi cùng Tiền Vi Vi hoặc hẹn bạn, ăn sáng uống trà từ bảy rưỡi đến chín rưỡi sau đó mới đến công ty.
Hôm nay hắn hẹn khách hàng cùng ăn sáng. Khách hàng của hắn cũng là một người Hồng Kông. Từ đầu đến cuối hai người đều nói tiếng Quảng Đông, chỉ có lúc gọi đồ là nói tiếng phổ thông.
Đang ăn sáng, William Mã nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi xin lỗi khách hàng, hắn cầm điện thoại ra ngoài nghe.
Đi qua hai chiếc bàn, hắn va vào một phụ nữ đứng dậy gọi đồ, điện thoại di động rơi xuống đất.
"Xin lỗi, xin lỗi". Người phụ nữ xin lỗi, cúi xuống nhặt điện thoại lên trả lại cho hắn.
Hắn xua tay, cầm điện thoại kiểm tra một chút thấy không có vấn đề gì liền gọi lại: "Vừa rồi có người va vào anh, anh không sao..."
Người phụ nữ cúi đầu thoáng nhìn điện thoại của mình, một điểm đỏ sáng lên. Cô bấm mấy nút bấm rồi đeo tai nghe bluetooth lên tai, chào cô gái ngồi cùng bàn ăn bánh tôm kiểu Hồng Kông.
"Em phải ngoan, anh đã nói sẽ đến gặp em thì nhất định sẽ đến. Dạo này việc làm ăn của công ty rất bận..."
"Anh lại lấy công ty làm lí do, công ty quan trọng hay là đứa con trong bụng em quan trọng? Em vì anh mà một thân một mình ôm bụng đến Hồng Kông, anh nói sẽ đến thăm em, vậy mà chỉ đến được có hai lần. Có phải anh đang lừa em không?"
Giọng người phụ nữ nói chuyện điện thoại cũng không còn trẻ, nhưng trình độ thỏ thẻ nũng nịu lại rất cao thâm.
"Anh không lừa em, em cũng biết mà. Anh đã hơn bốn mươi tuổi, lần đầu tiên làm bố, anh có thể không tiếc tính mạng vì em và con... Thật sự là anh bận quá không đi được".
"Thế anh nói xem anh định bao giờ li hôn mụ vợ già đó?"
"Cô ấy đâu có lỗi gì..."
"Lại còn không có lỗi, gà mái không biết đẻ trứng... Mẹ anh cũng nói không thừa nhận mụ ta, nói bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại... Bảo anh bỏ mụ ta cưới em".
"Em ngoan nào... Khách hàng đang chờ anh. Không nói chuyện nữa, ngày mai anh sẽ mua vé máy bay đến với em".
Nghe điện thoại xong, William Mã đi từ nhà vệ sinh nam ra, sắc mặt như thường, trở lại vị trí của mình, lại bắt đầu trò chuyện với khách hàng.
Lâm Gia Mộc bấm phím dừng ghi âm, vẻ mặt rất phức tạp. Vụ án này giải quyết nhanh quá.
Trở lại văn phòng, cô kiểm tra số điện thoại của đối phương. Chủ thuê bao họ Triệu, tên là Triệu Mỹ Như, quả thật không còn trẻ, đã ba mươi tuổi, có điều không phải người phía nam mà là người Sơn Đông. Trước đây Triệu Mỹ Như làm hành chính ở công ty của William Mã, ba tháng trước đã xuất cảnh đến Hồng Kông.
Trong lúc cô đang do dự không biết có nên nói chuyện này với Tiền Vi Vi không, Trịnh Đạc giám sát William Mã thay cô gọi điện thoại tới: "Em nghe đoạn ghi âm này một chút".
"Tổng giám đốc Mã, chi phiếu lần trước anh đưa cho tôi bị ngân hàng trả lại rồi".
"Thế à? Ngân hàng bây giờ làm ăn chán thật. Ngày mai anh đến công ty, tôi viết cho anh tấm khác".
"Ha ha, tôi không có văn hóa gì, cầm chi phiếu đến rút tiền người ta hỏi gì tôi cũng không biết. Tổng giám đốc Mã, tốt nhất là anh cứ đưa tôi tiền mặt".
"Tiền mặt thì anh phải đợi hai ngày".
"Hai ngày? Hai tiếng tôi cũng không muốn đợi. Bây giờ anh ở đâu? Tôi đến chỗ anh".
Sau đó là tiếng dừng cuộc gọi.
"Em bật máy tính của anh, mở phần mềm số 6, kết nối với điện thoại di động của em. Anh dùng chip theo dõi em gài vào điện thoại của William Mã để tra tài khoản ngân hàng của hắn".
"OK". Lâm Gia Mộc mở máy tính của Trịnh Đạc một cách thành thạo. Máy tính của anh ta bảo mật bằng vân tay, ngoài anh ta và Lâm Gia Mộc thì người khác không bật được máy. Sau khi Lâm Gia Mộc kết nối máy tính với điện thoại, chạy phần mềm, Trịnh Đạc ngồi trong xe dùng iPad điều khiển máy tính từ xa.
"Em nhìn thấy chưa?" Trịnh Đạc hỏi Lâm Gia Mộc.
"Rồi". Năm sáu tháng gần đây, cứ khoảng hơn mười ngày là mấy tài khoản cá nhân của William Mã lại có một lần rút tiền, số tiền không ngừng tăng lên, lần gần nhất lên tới sáu trăm ngàn. Tổng cộng hắn đã rút khoảng ba bốn triệu: "Hắn bị người nào tống tiền à?"
"Chắc thế".
Bây giờ William Mã không muốn trả tiền nữa...
"Vừa rồi anh đã nhờ anh Lưu xem thông tin về Triệu Mỹ Như. Trước khi làm hành chính công ty của William Mã thì cô ta là thu ngân ở hộp đêm Hoa Hồng, nhưng căn cứ tư liệu của cảnh sát thì là má mì ở đó".
Lâm Gia Mộc lại tra sao kê ngân hàng của William Mã thời gian trước đó, quả nhiên một bộ phận rất lớn trong các khoản chi tiêu của hắn là "chi tiêu giải trí", từng quẹt thẻ ở tất cả các hộp đêm lớn.
Xem ra ngài William Mã này không những cặp bồ sinh con mà còn rất trăng hoa, rất ham chơi... Tiền Vi Vi thật sự hoàn toàn không biết?
Trịnh Đạc lại gửi một đoạn ghi âm tới.
"William, anh ở đâu? Tại sao còn chưa về?"
"Vi Vi, anh đang gặp khách hàng. Trước mười hai giờ nhất định về nhà".
"A, đúng rồi, em đã mua bức tranh sơn dầu lần trước em nói với anh là em thích rồi. Em nhờ người quen môi giới giúp, cuối cùng chốt giá hai trăm sáu mươi ngàn. Ai cũng nói em mua bức này là giá trị, tranh của hoạ sĩ này sẽ còn tăng giá rất nhiều".
"Ờ".
"Anh mệt lắm à? Thế lúc nào anh về chúng ta nói chuyện sau".
Lâm Gia Mộc vào tài khoản liên danh của Tiền Vi Vi và William Mã và hết sức kinh ngạc. Tốc độ tiêu tiền của Tiền Vi Vi không ngờ còn nhanh hơn cả William Mã bị tống tiền, hơn nữa đều là các kiểu đầu tư khác nhau.
Trong lúc cô đang nghi hoặc thì có người gọi điện tới.
"Tớ đây, Tiền Vi Vi".
"A, Vi Vi à?"
"Hôm nay là ngày thứ tư rồi..."
"Ờ".
"Chắc bạn đã biết hết rồi đúng không?"
"Ờ".
"Bạn yên tâm, không phải tớ thăm dò bạn đâu. Tớ biết trước chồng tớ ngoại tình. Hắn vốn chê cave bẩn nên thích chơi má mì, lần này bị mụ họ Triệu quấn lấy, còn nhận mụ ta vào công ty. Mụ ta có thai, hắn cho rằng là con hắn, bỏ tiền trả tiền vay nặng lãi cho con mụ kia, còn cho mụ ta đến nhà hắn ở Hồng Kông. Tớ không có ý định sống với hắn nữa nhưng không thể để hắn thoải mái thế được. Bạn làm một chuyện giúp tớ, tớ trả bạn thêm bốn mươi ngàn".
Tiền Vi Vi vốn đã muốn ủy thác riêng Lâm Gia Mộc, không ngờ có người lại đề xuất đánh cuộc nên thuận gió dong thuyền luôn.
"Chuyện gì?"
"Tiết lộ hành tung của hắn cho nhân tình của mụ họ Triệu đó".
"Ai?"
"Chính là kẻ vẫn tống tiền chồng tớ. Hắn là nhân tình của mụ họ Triệu, là kẻ nổi tiếng tàn nhẫn".
"Vi Vi, bạn biết tớ mà, có độc không ăn, phạm pháp không làm, việc này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn..."
"Nhát chết! Thế bạn nói với tớ hành tung của chồng tớ và số điện thoại của thằng cha kia để tớ gọi điện thoại. Bạn yên tâm, đó là chồng tớ, tớ chỉ muốn để hắn bị đánh một trận thôi".
"Bạn kiểm tra thư nhé".
Vài phút sau, Tiền Vi Vi đọc báo cáo điều tra đúng mẫu biểu chính quy, lắc đầu. Nói thật, cô ta thật sự hâm mộ Lâm Gia Mộc, có sự nghiệp và tình yêu của chính mình, không bị bất kì bên nào trói buộc.
/129
|