Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Chương 113

/129


Trích lời Gia Mộc: Có lúc sức sát thương của sự thật còn vượt xa dối trá.

***

Cảnh sát Lưu gầy hơn một chút, áo sơ mi hơi nhăn nhúm, có thể thấy sau khi giặt không hề được là. Trên tay áo len có một vài vết bẩn, có điều tinh thần còn rất tốt. Anh ta vừa vào đến văn phòng đã đòi uống trà, lúc uống Thiết Quan Âm loại cao cấp nhất của Lâm Gia Mộc, lông mày anh ta càng giãn ra: "Nói đi, cậu bị cuốn vào việc gì?"

"Tiết Văn Vũ".

Ba chữ này khiến cảnh sát Lưu giật mình: "Thì ra là cô ấy, thảo nào ngay cả thị trưởng cũng bị kinh động. Cậu gặp cô ấy bao giờ?"

Nói xong anh ta thoáng nhìn Lâm Gia Mộc với vẻ mặt vẫn như thường. Lâm Gia Mộc không bao giờ để lộ tâm tình ra mặt, lúc nào cũng ung dung thản nhiên, tươi cười thoải mái. Mới tiếp xúc với những người phụ nữ như thế này sẽ thấy thoải mái như được tắm gió xuân, nhưng tiếp xúc thời gian dài sẽ cảm thấy rất đáng sợ. Mặc dù anh ta bội phục Lâm Gia Mộc, có quan hệ tốt với Lâm Gia Mộc nhưng tính ra lại không hề thân thiết như với Tiết Văn Vũ. Khi đó mọi người đều trẻ tuổi, tư tưởng đều đơn thuần, cho dù là đóa hoa trong quân ngũ như Tiết Văn Vũ cũng vẫn chỉ là một tờ giấy trắng. Bây giờ tuổi đã lớn, bị xã hội làm tổn thương quá nhiều, tự nhiên người ta sẽ học được cách sống với một bộ mũ giáp vô hình trên người.

"Chẳng phải anh vẫn có liên lạc với cô ấy sao?" Số điện thoại di động của Trịnh Đạc không hề được công khai vì lí do công việc như Lâm Gia Mộc, không nhiều người có thể liên lạc trực tiếp với anh ta. Không cần nói cũng biết Tiết Văn Vũ lấy số điện thoại của anh ta từ đâu.

"À, tôi cho rằng cô ấy chỉ muốn ôn chuyện cũ với cậu, dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm, mọi người đều đã đến tuổi băm, cả ngày phân cao thấp cũng không có ý nghĩa gì". Nói xong cảnh sát Lưu lại nhìn Lâm Gia Mộc, thấy Lâm Gia Mộc vẫn ngồi yên mỉm cười uống trà. Đột nhiên một người đi tới sau lưng vỗ vai anh ta, anh ta giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại mới biết là Uông Tư Điềm: "Tư Điềm, sao em bước đi không có tiếng động gì thế..."

"Đó là tại anh suy nghĩ chăm chú quá đấy". Nói xong Uông Tư Điềm đưa cho anh ta một quả quýt: "Vừa mới mua, anh ăn thử xem".

"Cảm ơn".

"Không có gì". Uông Tư Điềm nói xong cũng cười một lát rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Gia Mộc, lấy một túi quýt bắt đầu chia cho mọi người. Nói đến Tiết Văn Vũ, bất kể vẻ mặt của ba người họ thế nào thì trong lòng cũng vẫn hơi ngột ngạt. Uông Tư Điềm đi vào chia quýt làm ba người từ từ thấy đỡ hơn.

"Cô ấy có chuyện khó khăn gì?"

"Con trai bị bắt cóc. Nghe nói là từng xuất hiện tại thành phố A".

"Con trai?" Cảnh sát Lưu nhíu mày: "Thằng bé đó là bảo bối của nhà họ Lục bọn họ, bình thường đến công viên chơi cũng là một cảnh vệ một bảo mẫu theo sát, tại sao vô duyên vô cớ lại xảy ra chuyện?"

"Tôi chỉ nghe nói lúc xảy ra chuyện thì có bảo mẫu đi cùng, không nghe nói có cảnh vệ".

"Chuyện này tôi nhớ rất rõ. Có lần Tiết Văn Vũ cho tôi xem ảnh con trai cô ấy, có một tấm là bảo mẫu bế con. Tôi hỏi có phải cô ấy chụp không, chọn góc chụp thật sự rất tốt. Cô ấy thuận miệng nói là cảnh vệ chụp, bố chồng cô ấy nhất quyết phải cho một cảnh vệ đi theo bảo vệ".

Một mình bảo mẫu trông đứa bé có thể nhất thời sơ suất hay vì nguyên nhân nào đó mà để đứa bé bị người ta bắt mất. Nhưng có một cảnh vệ đi theo thì sao có thể xảy ra chuyện được?

"Anh còn giữ những bức ảnh đó không?"

"Để tôi lên QQ của cô ấy xem có còn không". Cảnh sát Lưu dùng điện thoại lên mạng, vào không gian QQ của Tiết Văn Vũ, phát hiện vốn là không gian giới hạn một số người có quyền mới được vào, bây giờ đã thành công khai, nội dung hoàn toàn trống trơn: "Cô ấy xóa hết rồi".

"Khi đó anh cũng xem bằng điện thoại di động à?"

"Đúng vậy".

"Là chuyện bao lâu trước?"

"Khoảng chừng một tháng trước. Hôm đó là sinh nhật cô ấy, tôi lên mạng nhắn tin chúc mừng, không nghĩ tới cô ấy lại trả lời và trò chuyện với tôi vài câu. Tôi hỏi thăm tình hình cô ấy gần đây, cô ấy nói bây giờ cô ấy rất tốt, con trai rất ngoan ngoãn nghe lời. Tôi nói tôi cũng đã lấy vợ sinh con rồi, tôi và cô ấy trao đổi quyền truy cập không gian QQ của nhau rồi vào xem ảnh".

Trịnh Đạc mang điện thoại của cảnh sát Lưu tới kết nối với máy tính xách tay, năm phút sau tìm được bộ nhớ đệm lưu lịch sử lên mạng, tìm được bức ảnh cảnh sát Lưu nói. Quả nhiên là một bảo mẫu bế một cậu bé khoảng hai tuổi, địa điểm chụp ảnh có lẽ là công viên. Cảnh vệ không hề xuất hiện trong ảnh nhưng có thể thấy bóng anh ta dưới đất, là một người đàn ông không cao nhưng rất khỏe mạnh, phù hợp với thói quen thích dùng lính Tứ Xuyên của nhà họ Lục.

"Các anh biết bao nhiêu về chồng của Tiết Văn Vũ?" Lâm Gia Mộc hỏi.

Cảnh sát Lưu thoáng nhìn Trịnh Đạc: "Em bảo cậu ta nói đi".

"Lục Cẩn vốn tên là Lục Trường Phong, nhà họ Lục và nhà họ Tiết là chỗ thân quen. Anh ta cũng tầm tuổi Tiết Văn Vũ, hai nhà đã mặc định về chuyện hôn nhân giữa hai người này. Lúc Tiết Văn Vũ theo đuổi anh, Lục Cẩn đã đến gặp anh. Nói thế nào nhỉ, đó là một người nhìn rất chững chạc, mặc dù tuổi tác ngang bọn anh nhưng thoạt nhìn lại lớn tuổi hơn khá nhiều. Anh ta là người rất hoạt bát, nói chuyện mang tính logic rất mạnh, kín kẽ giọt nước không lọt. Anh ta nói anh ta và Tiết Văn Vũ cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, mặc dù gia đình có ý định như vậy nhưng anh ta lại cảm thấy anh ta và Tiết Văn Vũ giống anh em hơn, bảo anh không cần băn khoăn vì sự tồn tại của anh ta. Sau đó khi anh và Tiết Văn Vũ đến với nhau thì mới biết lúc đó anh ta đã có một bạn gái bắt đầu qua lại từ thời cấp ba. Tiết Văn Vũ hủy hôn ước, anh ta cũng có thể danh chính ngôn thuận dẫn bạn gái về nhà. Anh cho rằng anh ta và bạn gái có thể tu thành chính quả, không ngờ chưa được một năm đã chia tay rồi. Hình như là nhà họ Lục quá cao ngạo, phép tắc quá nhiều, người ta không chịu nổi nên tháo chạy".

Không phải mỗi một cô gái con nhà bình dân đều có thể hòa nhập với gia đình cán bộ cao cấp. Đối nhân xử thế, lời ăn tiếng nói, thậm chí là rót một chén trà đều có quy định. Mặc dù trong nhà có tiền có của nhưng không phải có thể sử dụng tùy tiện. Lí tưởng rất đầy đặn, hiện thực lại rất gầy gò.

"Nghe nói lúc chia tay, cô gái đó đã bị suy nhược tinh thần đến mức gần như sụp đổ. Sau đó Lục Trường Phong đổi tên thành Lục Cẩn".

"Anh có thể bảo Tiết Văn Vũ gửi tư liệu về bảo mẫu và cảnh vệ đến đây không?"

"Ờ". Mặc dù tư liệu đã nhận được rất nhiều, nhưng xem kĩ lại thì còn thiếu không ít, chỉ có lời tự thuật của bảo mẫu, không hề có lời kể của cảnh vệ, thậm chí cũng không nhắc tới tên anh ta.

Tiết Văn Vũ hơi kinh ngạc trước yêu cầu của Trịnh Đạc: "Hôm đó cậu Tống không đi cùng. Cậu ấy chơi bóng rổ bị trẹo chân. Bố chồng em lại có việc, một cảnh vệ khác phải đưa đi. Vốn mẹ chồng em không muốn để cháu đến công viên, nhưng Tráng Tráng thích đi, không cho đi sẽ khóc ăn vạ. Mẹ chồng em không làm sao được, đành phải để một mình bà bảo mẫu đưa nó đi".

"Em không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp à?" Trịnh Đạc bật loa ngoài, Lâm Gia Mộc ghé vào chen ngang một câu.

Tiết Văn Vũ bên kia điện thoại yên lặng vài giây: "Em sẽ bảo bố chồng lệnh cậu Tống đến đó".

"Tốt nhất em gửi cho anh tư liệu về lí lịch của anh ta". Trịnh Đạc nói. Nhà họ Lục dùng người không thể không tra rõ lí lịch.

"Được. Anh có máy fax chứ? Nhắn số cho em, em bảo họ gửi cho". Tiết Văn Vũ nói: "Anh cho rằng không phải bắt cóc trẻ em thông thường à?"

"Có lẽ thế".

"Không phải bắt cóc trẻ em, vì sao bọn chúng không đưa ra yêu cầu gì?"

"Em đừng nghĩ quá nhiều, bọn anh cũng chỉ tìm hiểu cẩn thận để tránh bỏ sót manh mối thôi".

"Vâng".

Tiết Văn Vũ dừng điện thoại, Lâm Gia Mộc cũng đưa ra câu hỏi đó: "Nếu là bắt cóc có mục đích, vì sao không có ai đòi tiền chuộc, cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào?"

"Có lẽ bọn chúng đã đưa ra yêu cầu nhưng nhà họ Lục không đáp ứng, hoặc đã đáp ứng nhưng đối phương lại đổi ý. Tiết Văn Vũ không hề nói thật". Cảnh sát Lưu hoài nghi hết thảy theo thói quen.

"Tiết Văn Vũ nói là thật, chỉ sợ có ẩn tình gì ngay cả cô ta cũng không biết". Lâm Gia Mộc than. Một phụ nữ để mất con, có bản lĩnh đến mấy cũng vẫn sẽ rối loạn. Sự sốt ruột của Tiết Văn Vũ không phải giả, sự nghi hoặc cũng không phải giả. Cô ta đã tìm Trịnh Đạc thì chắc chắn sẽ không giấu Trịnh Đạc những thông tin then chốt mình biết.

"Bất kể thế nào cũng vẫn phải nghiên cứu về người cảnh vệ này". Máy fax đã bắt đầu tự nhận thông tin, nội dung trang đầu tiên chính là tư liệu cơ bản về người cảnh vệ này.

***

Tống Phong có vẻ già dặn hơn ảnh một chút, dù sao bức ảnh đó cũng được chụp từ khi anh ta vừa đến nhà họ Lục. Năm đó anh ta mới mười chín tuổi, rất ngây ngô, bây giờ anh ta đã là một người đàn ông hai mươi tư tuổi. Nói một cách công bằng, anh ta có ngoại hình không tồi, nụ cười hơi ngây ngô, dáng người thấp đậm. Từ khi đi vào văn phòng Lâm Gia Mộc thuê tạm thời, anh ta vẫn giữ phong thái quân nhân rõ rệt, giơ tay nhấc chân đều như được dùng thước đo từ trước. Thật sự rất khó tưởng tượng một người như vậy lại ngày ngày cùng bảo mẫu đưa trẻ con đến công viên mà người ở công viên lại không biết Tráng Tráng có xuất thân bất phàm. Khả năng bắt cóc để bán trẻ em càng ngày càng nhỏ, dù sao bọn buôn người cũng phải tìm hiểu thực địa từ trước. Vốn những người đến công viên trung tâm thành phố cũng đều là tầng lớp có máu mặt, bắt cóc con cái họ mạo hiểm hơn gây án ở khu vực ngoại ô nhiều, cũng khó thoát thân hơn rất nhiều. Càng không cần phải nói Tráng Tráng rõ ràng là một em bé xuất thân bất phàm, khả năng thất bại quá lớn.

"Làm phiền anh Tống phải đi lại vất vả". Lâm Gia Mộc cười tủm tỉm rót cho Tống Phong một chén trà. Cô thoáng nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ chiều: "Anh đã ăn cơm chưa?"

"Tôi đã ăn sơ sơ trên máy bay rồi". Tống Phong dùng hai tay nhận chén trà: "Cảm ơn chị".

"Đồ ăn trên máy bay khó ăn lắm, ở đây có bánh ngọt, anh cứ dùng tự nhiên". Cô đẩy đĩa bánh trên bàn về phía anh ta, sau đó ngồi xuống sofa, cầm lấy máy ghi âm: "Ông chủ, bắt đầu được chưa?"

"Ờ, bắt đầu được rồi". Trịnh Đạc gật đầu: "Anh có thể kể lại quá trình xảy ra chuyện này không?"

Tống Phong thuật lại việc mình bị trẹo chân khi xảy ra chuyện, cuối cùng nói: "Cô Trương làm việc luôn luôn chu đáo, cô ấy thật sự không phải cố ý. Vì chuyện này mà bệnh tim của cô ấy lại tái phát, bây giờ đang nằm trong bệnh viện".

"Vậy bình thường anh có gặp một số người đáng chú ý xuất hiện ở công viên hay không?"

"Mỗi lần đến công viên tôi đều mang máy ảnh, nếu có người nào có dấu hiệu khả nghi, tôi sẽ chụp ảnh họ lại. Nhưng khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện, tôi không gặp người nào như vậy".

"Tráng Tráng có phải một em bé sợ người lạ không?"

Lúc nhắc tới Tráng Tráng, Tống Phong khẽ mỉm cười. Có thể thấy anh ta rất yêu quý Tráng Tráng: "Tráng Tráng rất bạo dạn, chưa bao giờ sợ người lạ. Nó cũng rất nghịch, mùa hè năm nay bắt đầu đến công viên, cho dù mưa to cũng phải ngồi xe đến công viên xem, khẳng định công viên đang mưa, không có các bạn nhỏ chơi đùa mới chịu ngoan ngoãn về nhà".

"Cũng có nghĩa thời gian nó đến công viên hàng ngày là cố định?"

"Đúng".

"Anh nói ngày nào anh cũng mang máy ảnh, có thể cho tôi xem một chút những bức ảnh anh chụp không?"

"Được". Tống Phong lấy hai chiếc thẻ SD ra: "Thủ trưởng đã lấy đi một bản. Đây là nội dung tôi lưu lại".

"Anh đi chơi bóng rổ là tự nhiên nổi hứng hay là thường xuyên chơi?" Lâm Gia Mộc vẫn đóng vai trợ lí bên cạnh hỏi.

"Đó là một đồng hương hẹn tôi ra ngoài chơi. Tôi không chơi bóng rổ thường xuyên".

"Có thể cho tôi phương thức liên lạc với người đồng hương đó không?" Lâm Gia Mộc nói xong liền cười: "Để lưu hồ sơ".

"Được". Tống Phong lấy điện thoại di động ra.

Lâm Gia Mộc cầm điện thoại của mình lại gần: "Anh đọc số đi, tôi ghi lại". Nói xong cô lại cười.

Sau khi Tống Phong đi, Trịnh Đạc hỏi Lâm Gia Mộc: "Em cho rằng anh ta đáng nghi?"

"Anh ta quá thản nhiên". Lâm Gia Mộc nói: "Bất kể thế nào, anh ta đột nhiên bị Tiết Văn Vũ điều từ thành phố C đến thành phố A, chúng ta lại tra hỏi anh ta ở nơi kín đáo thế này, vậy mà anh ta không chảy một giọt mồ hôi, giọng nói cũng rất bình tĩnh, tố chất tâm lí hình như quá cao".

Lâm Gia Mộc cầm điện thoại của mình đến lắc lư trước mặt Trịnh Đạc. Điện thoại cưỡng chế kết nối thất bại, điện thoại di động của Tống Phong có thiết bị đề phòng nghe trộm.

"Đúng rồi, anh có định nói chuyện Giang Vũ và Hân Di cãi nhau với cảnh sát Lưu không?"

"Vì sao anh phải nói?" Trịnh Đạc nhíu mày nhìn Lâm Gia Mộc: "Chẳng mấy khi thấy em ngốc nghếch thế này. Hôn nhân phải mù quáng một chút mới được, quá tỉnh táo sẽ khó dài lâu".

/129

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status