Trích lời Gia Mộc: Cái gọi là si mê và ích kỉ cố chấp chỉ cách nhau một ranh giới rất hẹp.
***
Năm 2011, tại một trường đại học ở Thượng Hải.
Dưới lầu kí túc xá nữ sinh, một nam sinh cao khoảng một mét bảy lăm, tóc hơi dài, ngoại hình rất bình thường châm xong ngọn nến cuối cùng trong số rất nhiều ngọn nến xếp thành hình trái tim. Bây giờ còn chưa đến giờ ngủ, dưới lầu có không ít người đang tản bộ, nhìn thấy việc làm của hắn đều dừng lại đứng xem, trong đó còn có mấy nam sinh hò hét ầm ĩ, có vẻ quen biết nam sinh đó.
"Bạch Tuyết! Anh yêu em! Bạch Tuyết! Mình yêu nhau nhé!"
Có mấy nam sinh phía sau cũng lớn tiếng gọi cùng hắn...
Trên phòng nữ sinh, một nữ sinh năm thứ hai tên là Bạch Tuyết cắn môi nhìn đám người tụ tập dưới lầu. Cô ta để tóc dài ngang vai, ngoại hình không giống như là Bạch Tuyết trong phim hoạt hình nhưng rất trắng trẻo trí thức, thoạt nhìn có vẻ là gái ngoan. Cô ta không hưng phấn vì có người tỏ tình công khai với mình mà chỉ cảm thấy khó xử. Nam sinh đó tên là Từ Dương, là sinh viên học trước cô ta hai khóa, mới chỉ gặp cô ta có vài lần, tại sao đột nhiên lại...
"Bạch Tuyết, bạn nhận lời anh ta đi! Anh ta thật sự rất tốt". Một nữ sinh đẩy Bạch Tuyết.
"Đúng vậy, cho anh ta một cơ hội, bây giờ bạn cũng không có bạn trai".
"Đúng vậy, cứ xem thế nào... Đừng nhẫn tâm như vậy... Từ Dương ngoại hình không xấu, gia cảnh cũng tạm được, tính tình thành thật, anh ta và bạn rất xứng đôi..."
Năm 2012.
Trên con phố náo nhiệt, Từ Dương quỳ dưới đất, đưa tay tự tát mình mấy cái thật mạnh. Những người đứng xem xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Tuyết tránh ở một góc xa xa, hận không có cái lỗ nào để chui vào. Cô ta bị bạn học xúi giục, bị "thành ý" của Từ Dương làm cảm động, hai người qua lại đầy trắc trở một năm, nhưng càng ngày thì những tật xấu của Từ Dương lại càng lộ rõ.
Đầu tiên, hắn rất ích kỉ với người khác. Hai người có hai thanh sô cô la, hắn có thể giấu một thanh đi, cầm thanh còn lại nói hai chúng ta mỗi người một nửa. Người khác nói không ăn, hắn sẽ vui sướng cầm hai thanh sô cô la về cùng ăn với cô ta, dường như chiếm được món hời cực lớn.
Ngoài ra, hắn thích so bì. Chính mình có một chiếc áo Metersbonwe có thể khoe khoang một tuần, bạn cùng phòng ngủ có đôi giầy Adidas có thể khiến hắn tức giận gần chết.
Nhìn thấy gái xinh đi với nam sinh, hắn sẽ nói chắc chắn là yêu gã kia vì tiền, mặc đẹp một chút lại nói người ta lẳng lơ, ngay cả Bạch Tuyết ra ngoài mặc gì hắn cũng quản, chỉ hận không thể quấn kín người cô ta như xác ướp.
Lần này hai người họ đi dạo phố, Bạch Tuyết thích một chiếc quần yếm rất đẹp nên muốn mua, hắn đứng bên cạnh không ngừng lẩm bẩm, nói loại quần này chỉ gái làng chơi mới mặc, không có con nhà lành nào lại mặc quần yếm, làm chủ quán sa sầm mặt mũi, khách hàng xung quanh lườm nguýt.
Bạch Tuyết thật sự không thể chịu nổi, vừa ra khỏi quán đã nói phải chia tay hắn. Không ngờ hắn lại diễn bài này, quỳ giữa ngã tư phố tự tát chính mình...
Hiện tại.
Bạch Tuyết ngồi trên tàu cao tốc chạy về phương bắc, tùy tiện lật xem một tờ báo, thấy có bài báo viết về một nam sinh viết huyết thư tỏ tình với nữ thần của lòng mình, bị nữ thần lạnh lùng cự tuyệt. Cô ta cười lạnh lùng, ném tờ báo sang bên cạnh. Nữ sinh bây giờ thật sự đã thông minh hơn nhiều, giá mà năm đó cô ta cũng thông minh như vậy.
Chiếc điện thoại cô ta đặt trên bàn rung lên một lát. Cô ta thoáng nhìn số gọi đến, không hề nghe máy, Đúng một phút sau, điện thoại lại rung lên, lần này cô ta mới cầm máy: "Mẹ!"
Trò chỉ nghe cuộc gọi thứ hai gọi đến sau đúng một phút này vốn chỉ có trong phim gián điệp, đáng thương là cuộc sống của cô ta hiện nay lại rất giống một gián điệp hoạt động ngầm bị kẻ thù đuổi giết.
"Tiểu Tuyết à..."
"Mẹ... Bây giờ con lên là Hân Di".
"Đúng... Con nhớ thì tốt. Ngàn vạn lần đừng nói mình tên là Bạch Tuyết nữa. Thầy bói đã nói tên là Tuyết sẽ bạc mệnh, gặp nắng là tan..."
"Vâng, con biết rồi".
"Mẹ đã tìm được địa chỉ của Lưu đại ca và Trịnh đại ca con rồi. Trịnh đại ca của con không ở thành phố A, chỉ có Lưu đại ca ở đó. Lưu đại ca sẽ đến đón con. Nó bảo mẹ con mình cứ yên tâm, ở nơi khác thì khó mà nói, nhưng ở thành phố A thì dù có là con ông trời cũng không dám động đến con".
"Vâng..." Hân Di cúi đầu, lấy một bức ảnh trong túi xách ra. Trong ảnh có mười mấy người, đều mặc quần áo rằn ri, trên mặt bôi màu đen loang lổ, nhưng cô ta vẫn lập tức nhận ra người đàn ông cười vui vẻ nhất trong đó... Nếu anh trai còn sống, cô ta sẽ không dễ dàng mềm lòng chấp nhận Từ Dương trong tiếng ồn ào của mọi người như vậy, càng không phải tạm nghỉ học để chạy trốn hắn khi chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp: "Mẹ, bố mẹ ở quê cũng phải cẩn thận".
"Bố mẹ đều đã chôn một nửa dưới đất rồi, nó có thể làm gì được bố mẹ? Hân Di, lần này con nhất định phải trốn cho kĩ, nhớ không được liên lạc với bất kì ai, cũng không được lộ diện trên mạng nữa".
"Con biết rồi". Hân Di nhìn phong cảnh trôi vùn vụt về phía sau ngoài cửa sổ, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Sau lần Từ Dương tự bạt tai giữa ngã tư đó, cô ta và hắn lại chia tay mấy lần, kết quả lần sau lại ầm ĩ hơn lần trước, Từ Dương khăng khăng cô ta đã có người khác nên mới nhất quyết chia tay hắn. Nhìn thấy cô ta nói mấy câu với bạn học nam, Từ Dương đã đi tới đánh người ta, làm cả trường đều cho rằng cô ta là một phụ nữ lẳng lơ. Càng không cần phải nói đến mấy trò cắt cổ tay hay dọa nhảy lầu, thậm chí có lần hắn còn định kéo cô ta cùng tự tử. Cô ta đến tìm giáo viên, nhưng lúc đó Từ Dương đã tốt nghiệp, nhà trường cũng không làm gì được hắn. Trường học rất rộng, riêng cổng ra vào đã có bảy tám cái, bảo vệ cũng không thể suốt ngày để ý không cho Từ Dương vào trường. Sau đó cô ta cũng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói Từ Dương không hề làm gì thật, họ cũng không làm gì được hắn.
Sau đó cô ta thật sự không làm thế nào được, nhân dịp nghỉ đông về nhà muốn bàn bạc với gia đình xem nên làm thế nào. Không ngờ Từ Dương lần theo về tận nhà cô ta, gặp bố mẹ cô ta cầu hôn, nói nhà đã chuẩn bị xong, xe cũng đang đi xem, cô ta tốt nghiệp là hai người có thể kết hôn. Sau khi cô ta từ chối, hắn còn nói cô ta không biết tốt xấu, hắn cũng có nhà có xe, công việc ổn định, vì sao cô ta lại từ chối một người ưu tú như hắn?
Gia đình cô ta ăn tết mà cũng không được an bình, may mà anh họ cô ta đến đánh hắn một trận nên mới xem như tạm thời được yên ổn. Nhưng hôm sau anh họ đang đi đường bị người khác ném nửa viên gạch, cả năm phải nằm trong bệnh viện. Nhà họ Bạch báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không tìm được bóng dáng Từ Dương đâu. Hai ông bà nhà họ Bạch sợ con gái xảy ra chuyện, bảo con gái tạm nghỉ học, đưa cô ta đến nhà bà ngoại ở quê. Không ngờ cô ta chỉ trò chuyện mấy câu với bạn học trên QQ đã bị hắn tìm được địa chỉ đuổi tới. Cô ta đành phải chạy trốn ngay trong đêm đến một thành phố khác làm thuê cho người ta trong một nhà hàng. Tình hình vừa mới yên ổn, hắn lại dùng máy tính ngụy trang thành số của bố cô ta nhắn tin lừa được địa chỉ rồi lần nữa đuổi đến. Điểm chết người là Từ Dương cực kì biết diễn kịch, mỗi lần tìm được cô ta đều sẽ than thở khóc lóc, nói với tất cả mọi người là hắn si mê cô ta thế nào, đã làm những gì vì cô ta, nhưng cô ta lại vô tình vô nghĩa, nhất định đòi chia tay, rời khỏi cô ta hắn sẽ không sống nổi. Rất nhiều người không biết rõ đều nói đỡ cho hắn. Lúc đầu Hân Di còn giải thích với người ta, sau đó dứt khoát không thèm giải thích nữa, hắn tìm đến là cô ta bỏ chạy.
Nhưng cứ chạy trốn như vậy cũng không phải biện pháp hay. Cô ta mới hai mươi ba tuổi, còn muốn sống cuộc sống bình thường, còn phải hoàn thành chương trình học... Cô ta còn muốn sống...
Từ Dương không chỉ một lần nói nếu anh không có được em thì cũng sẽ không để người khác có được. Lần gần nhất gặp hắn, cô ta định khuyên Từ Dương buông tay, nhưng nhìn thấy con dao bấm hắn giấu trong túi nên đành phải giả vờ tính chuyện tương lai, thừa dịp hắn không chú ý mới lấy cớ đi vệ sinh chạy mất...
Vì chuyện của cô ta, dạo này mẹ cô ta ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày suy nghĩ về chuyện của cô ta, vẫn nói nếu anh trai cô ta còn sống thì làm sao lại để loại ma cà bông như Từ Dương bắt nạt như vậy.
Đến một ngày mẹ cô ta nhớ ra một chuyện, cái tết đầu tiên sau khi anh trai cô ta hi sinh, mấy chiến hữu của anh trai đã đến nhà thăm hai ông bà. Mấy năm nay những người đó vẫn thỉnh thoảng có liên lạc với gia đình, đặc biệt là một người họ Trịnh và một người họ Lưu, hàng năm đến ngày giỗ anh trai đều gửi tiền tới... Hình như còn nghe nói người họ Lưu đó đã làm cảnh sát, có vẻ rất có địa vị ở thành phố A.
Bà lục lại di vật của con trai, tìm được số điện thoại bàn của người họ Lưu trong sổ danh bạ, thử gọi tới, không ngờ lại gọi được ngay. Cảnh sát Lưu đã lấy vợ, số máy bàn là số nhà bố mẹ anh ta. Vừa nghe nói là người nhà của chiến hữu cũ muốn liên lạc với con trai mình, bố mẹ cảnh sát Lưu lập tức cho bà Bạch số điện thoại di động của anh ta, vì vậy bà mới có thể liên lạc được... Biết chuyện của Hân Di, cảnh sát Lưu lập tức đồng ý để Hân Di đến thành phố A.
Hân Di vốn đã hơi tuyệt vọng, nghe điện thoại của mẹ, mua vé tàu cao tốc đến thành phố A nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Phòng chờ.
Một người đàn ông cúi đầu xem máy tính bảng. Bạch Tuyết đã đổi tên nhưng lại không đổi được số chứng minh thư. Hắn tin chắc Bạch Tuyết đang ở trên tàu. Vì sao hắn yêu cô ta như vậy, thậm chí từ bỏ hết thảy vì cô ta, mà cô ta lại không chút động lòng...
Điện thoại di động rung lên vù vù, hắn hùng hổ bấm phím nghe, quát lớn: "Tại sao còn chưa chuyển tiền vào thẻ của tôi?"
"Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe ông bà giải thích! Đều tại ông! Lúc trẻ không có chí tiến thủ, không biết kiếm tiền, không quyền không thế! Tôi cần nhà ông bà không mua cho tôi, tôi cần xe ông bà cũng không chịu, ngay cả công việc cũng không bố trí cho tôi được. Bây giờ tôi không tìm được bạn gái cũng là tại ông bà hết!"
"Về nhà? Vì sao tôi phải về nhà? Không có Hân Di tôi còn sống làm gì? Đúng! Tôi nhất quyết chỉ lấy cô ấy! Đúng! Tôi nhất định phải tìm được cô ấy!"
Hắn đấm mạnh xuống bàn, hận không thể đấm thủng một lỗ. Vì sao, vì sao tất cả mọi người đều không hiểu hắn? Vì sao tất cả mọi người đều đối nghịch với hắn? Hắn đỏ mắt nhìn một đôi nam nữ đi qua trước mặt, hai người tay nắm tay, vai kề vai, nhỏ giọng nói chuyện... Đồ dối trá! Đàn bà toàn là bọn dối trá! Bây giờ thì tình cảm thân thiết, lúc không cần ngươi thì ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho ngươi!
Đúng lúc hắn đang định xông lên tách đôi nam nữ đó ra, điện thoại của hắn báo có tin nhắn, ngân hàng thông báo tiền đã được chuyển vào tài khoản của hắn. Hừ, hắn biết ông bà già hắn có tiền mà, chỉ có điều vẫn tiếc không muốn cho hắn, làm hại hắn đi tới đâu cũng bị người khác xem thường. Lần này hắn phải mua mấy bộ quần áo hàng hiệu, còn phải mua iPhone 5s để Bạch Tuyết biết hắn có tiền rồi, có thể gánh vác được cuộc sống của cô ta, hai người họ có thể sống với nhau vui vẻ hạnh phúc.
***
Năm 2011, tại một trường đại học ở Thượng Hải.
Dưới lầu kí túc xá nữ sinh, một nam sinh cao khoảng một mét bảy lăm, tóc hơi dài, ngoại hình rất bình thường châm xong ngọn nến cuối cùng trong số rất nhiều ngọn nến xếp thành hình trái tim. Bây giờ còn chưa đến giờ ngủ, dưới lầu có không ít người đang tản bộ, nhìn thấy việc làm của hắn đều dừng lại đứng xem, trong đó còn có mấy nam sinh hò hét ầm ĩ, có vẻ quen biết nam sinh đó.
"Bạch Tuyết! Anh yêu em! Bạch Tuyết! Mình yêu nhau nhé!"
Có mấy nam sinh phía sau cũng lớn tiếng gọi cùng hắn...
Trên phòng nữ sinh, một nữ sinh năm thứ hai tên là Bạch Tuyết cắn môi nhìn đám người tụ tập dưới lầu. Cô ta để tóc dài ngang vai, ngoại hình không giống như là Bạch Tuyết trong phim hoạt hình nhưng rất trắng trẻo trí thức, thoạt nhìn có vẻ là gái ngoan. Cô ta không hưng phấn vì có người tỏ tình công khai với mình mà chỉ cảm thấy khó xử. Nam sinh đó tên là Từ Dương, là sinh viên học trước cô ta hai khóa, mới chỉ gặp cô ta có vài lần, tại sao đột nhiên lại...
"Bạch Tuyết, bạn nhận lời anh ta đi! Anh ta thật sự rất tốt". Một nữ sinh đẩy Bạch Tuyết.
"Đúng vậy, cho anh ta một cơ hội, bây giờ bạn cũng không có bạn trai".
"Đúng vậy, cứ xem thế nào... Đừng nhẫn tâm như vậy... Từ Dương ngoại hình không xấu, gia cảnh cũng tạm được, tính tình thành thật, anh ta và bạn rất xứng đôi..."
Năm 2012.
Trên con phố náo nhiệt, Từ Dương quỳ dưới đất, đưa tay tự tát mình mấy cái thật mạnh. Những người đứng xem xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, Bạch Tuyết tránh ở một góc xa xa, hận không có cái lỗ nào để chui vào. Cô ta bị bạn học xúi giục, bị "thành ý" của Từ Dương làm cảm động, hai người qua lại đầy trắc trở một năm, nhưng càng ngày thì những tật xấu của Từ Dương lại càng lộ rõ.
Đầu tiên, hắn rất ích kỉ với người khác. Hai người có hai thanh sô cô la, hắn có thể giấu một thanh đi, cầm thanh còn lại nói hai chúng ta mỗi người một nửa. Người khác nói không ăn, hắn sẽ vui sướng cầm hai thanh sô cô la về cùng ăn với cô ta, dường như chiếm được món hời cực lớn.
Ngoài ra, hắn thích so bì. Chính mình có một chiếc áo Metersbonwe có thể khoe khoang một tuần, bạn cùng phòng ngủ có đôi giầy Adidas có thể khiến hắn tức giận gần chết.
Nhìn thấy gái xinh đi với nam sinh, hắn sẽ nói chắc chắn là yêu gã kia vì tiền, mặc đẹp một chút lại nói người ta lẳng lơ, ngay cả Bạch Tuyết ra ngoài mặc gì hắn cũng quản, chỉ hận không thể quấn kín người cô ta như xác ướp.
Lần này hai người họ đi dạo phố, Bạch Tuyết thích một chiếc quần yếm rất đẹp nên muốn mua, hắn đứng bên cạnh không ngừng lẩm bẩm, nói loại quần này chỉ gái làng chơi mới mặc, không có con nhà lành nào lại mặc quần yếm, làm chủ quán sa sầm mặt mũi, khách hàng xung quanh lườm nguýt.
Bạch Tuyết thật sự không thể chịu nổi, vừa ra khỏi quán đã nói phải chia tay hắn. Không ngờ hắn lại diễn bài này, quỳ giữa ngã tư phố tự tát chính mình...
Hiện tại.
Bạch Tuyết ngồi trên tàu cao tốc chạy về phương bắc, tùy tiện lật xem một tờ báo, thấy có bài báo viết về một nam sinh viết huyết thư tỏ tình với nữ thần của lòng mình, bị nữ thần lạnh lùng cự tuyệt. Cô ta cười lạnh lùng, ném tờ báo sang bên cạnh. Nữ sinh bây giờ thật sự đã thông minh hơn nhiều, giá mà năm đó cô ta cũng thông minh như vậy.
Chiếc điện thoại cô ta đặt trên bàn rung lên một lát. Cô ta thoáng nhìn số gọi đến, không hề nghe máy, Đúng một phút sau, điện thoại lại rung lên, lần này cô ta mới cầm máy: "Mẹ!"
Trò chỉ nghe cuộc gọi thứ hai gọi đến sau đúng một phút này vốn chỉ có trong phim gián điệp, đáng thương là cuộc sống của cô ta hiện nay lại rất giống một gián điệp hoạt động ngầm bị kẻ thù đuổi giết.
"Tiểu Tuyết à..."
"Mẹ... Bây giờ con lên là Hân Di".
"Đúng... Con nhớ thì tốt. Ngàn vạn lần đừng nói mình tên là Bạch Tuyết nữa. Thầy bói đã nói tên là Tuyết sẽ bạc mệnh, gặp nắng là tan..."
"Vâng, con biết rồi".
"Mẹ đã tìm được địa chỉ của Lưu đại ca và Trịnh đại ca con rồi. Trịnh đại ca của con không ở thành phố A, chỉ có Lưu đại ca ở đó. Lưu đại ca sẽ đến đón con. Nó bảo mẹ con mình cứ yên tâm, ở nơi khác thì khó mà nói, nhưng ở thành phố A thì dù có là con ông trời cũng không dám động đến con".
"Vâng..." Hân Di cúi đầu, lấy một bức ảnh trong túi xách ra. Trong ảnh có mười mấy người, đều mặc quần áo rằn ri, trên mặt bôi màu đen loang lổ, nhưng cô ta vẫn lập tức nhận ra người đàn ông cười vui vẻ nhất trong đó... Nếu anh trai còn sống, cô ta sẽ không dễ dàng mềm lòng chấp nhận Từ Dương trong tiếng ồn ào của mọi người như vậy, càng không phải tạm nghỉ học để chạy trốn hắn khi chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp: "Mẹ, bố mẹ ở quê cũng phải cẩn thận".
"Bố mẹ đều đã chôn một nửa dưới đất rồi, nó có thể làm gì được bố mẹ? Hân Di, lần này con nhất định phải trốn cho kĩ, nhớ không được liên lạc với bất kì ai, cũng không được lộ diện trên mạng nữa".
"Con biết rồi". Hân Di nhìn phong cảnh trôi vùn vụt về phía sau ngoài cửa sổ, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Sau lần Từ Dương tự bạt tai giữa ngã tư đó, cô ta và hắn lại chia tay mấy lần, kết quả lần sau lại ầm ĩ hơn lần trước, Từ Dương khăng khăng cô ta đã có người khác nên mới nhất quyết chia tay hắn. Nhìn thấy cô ta nói mấy câu với bạn học nam, Từ Dương đã đi tới đánh người ta, làm cả trường đều cho rằng cô ta là một phụ nữ lẳng lơ. Càng không cần phải nói đến mấy trò cắt cổ tay hay dọa nhảy lầu, thậm chí có lần hắn còn định kéo cô ta cùng tự tử. Cô ta đến tìm giáo viên, nhưng lúc đó Từ Dương đã tốt nghiệp, nhà trường cũng không làm gì được hắn. Trường học rất rộng, riêng cổng ra vào đã có bảy tám cái, bảo vệ cũng không thể suốt ngày để ý không cho Từ Dương vào trường. Sau đó cô ta cũng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, nhưng cảnh sát nói Từ Dương không hề làm gì thật, họ cũng không làm gì được hắn.
Sau đó cô ta thật sự không làm thế nào được, nhân dịp nghỉ đông về nhà muốn bàn bạc với gia đình xem nên làm thế nào. Không ngờ Từ Dương lần theo về tận nhà cô ta, gặp bố mẹ cô ta cầu hôn, nói nhà đã chuẩn bị xong, xe cũng đang đi xem, cô ta tốt nghiệp là hai người có thể kết hôn. Sau khi cô ta từ chối, hắn còn nói cô ta không biết tốt xấu, hắn cũng có nhà có xe, công việc ổn định, vì sao cô ta lại từ chối một người ưu tú như hắn?
Gia đình cô ta ăn tết mà cũng không được an bình, may mà anh họ cô ta đến đánh hắn một trận nên mới xem như tạm thời được yên ổn. Nhưng hôm sau anh họ đang đi đường bị người khác ném nửa viên gạch, cả năm phải nằm trong bệnh viện. Nhà họ Bạch báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không tìm được bóng dáng Từ Dương đâu. Hai ông bà nhà họ Bạch sợ con gái xảy ra chuyện, bảo con gái tạm nghỉ học, đưa cô ta đến nhà bà ngoại ở quê. Không ngờ cô ta chỉ trò chuyện mấy câu với bạn học trên QQ đã bị hắn tìm được địa chỉ đuổi tới. Cô ta đành phải chạy trốn ngay trong đêm đến một thành phố khác làm thuê cho người ta trong một nhà hàng. Tình hình vừa mới yên ổn, hắn lại dùng máy tính ngụy trang thành số của bố cô ta nhắn tin lừa được địa chỉ rồi lần nữa đuổi đến. Điểm chết người là Từ Dương cực kì biết diễn kịch, mỗi lần tìm được cô ta đều sẽ than thở khóc lóc, nói với tất cả mọi người là hắn si mê cô ta thế nào, đã làm những gì vì cô ta, nhưng cô ta lại vô tình vô nghĩa, nhất định đòi chia tay, rời khỏi cô ta hắn sẽ không sống nổi. Rất nhiều người không biết rõ đều nói đỡ cho hắn. Lúc đầu Hân Di còn giải thích với người ta, sau đó dứt khoát không thèm giải thích nữa, hắn tìm đến là cô ta bỏ chạy.
Nhưng cứ chạy trốn như vậy cũng không phải biện pháp hay. Cô ta mới hai mươi ba tuổi, còn muốn sống cuộc sống bình thường, còn phải hoàn thành chương trình học... Cô ta còn muốn sống...
Từ Dương không chỉ một lần nói nếu anh không có được em thì cũng sẽ không để người khác có được. Lần gần nhất gặp hắn, cô ta định khuyên Từ Dương buông tay, nhưng nhìn thấy con dao bấm hắn giấu trong túi nên đành phải giả vờ tính chuyện tương lai, thừa dịp hắn không chú ý mới lấy cớ đi vệ sinh chạy mất...
Vì chuyện của cô ta, dạo này mẹ cô ta ăn không ngon ngủ không yên, suốt ngày suy nghĩ về chuyện của cô ta, vẫn nói nếu anh trai cô ta còn sống thì làm sao lại để loại ma cà bông như Từ Dương bắt nạt như vậy.
Đến một ngày mẹ cô ta nhớ ra một chuyện, cái tết đầu tiên sau khi anh trai cô ta hi sinh, mấy chiến hữu của anh trai đã đến nhà thăm hai ông bà. Mấy năm nay những người đó vẫn thỉnh thoảng có liên lạc với gia đình, đặc biệt là một người họ Trịnh và một người họ Lưu, hàng năm đến ngày giỗ anh trai đều gửi tiền tới... Hình như còn nghe nói người họ Lưu đó đã làm cảnh sát, có vẻ rất có địa vị ở thành phố A.
Bà lục lại di vật của con trai, tìm được số điện thoại bàn của người họ Lưu trong sổ danh bạ, thử gọi tới, không ngờ lại gọi được ngay. Cảnh sát Lưu đã lấy vợ, số máy bàn là số nhà bố mẹ anh ta. Vừa nghe nói là người nhà của chiến hữu cũ muốn liên lạc với con trai mình, bố mẹ cảnh sát Lưu lập tức cho bà Bạch số điện thoại di động của anh ta, vì vậy bà mới có thể liên lạc được... Biết chuyện của Hân Di, cảnh sát Lưu lập tức đồng ý để Hân Di đến thành phố A.
Hân Di vốn đã hơi tuyệt vọng, nghe điện thoại của mẹ, mua vé tàu cao tốc đến thành phố A nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
Phòng chờ.
Một người đàn ông cúi đầu xem máy tính bảng. Bạch Tuyết đã đổi tên nhưng lại không đổi được số chứng minh thư. Hắn tin chắc Bạch Tuyết đang ở trên tàu. Vì sao hắn yêu cô ta như vậy, thậm chí từ bỏ hết thảy vì cô ta, mà cô ta lại không chút động lòng...
Điện thoại di động rung lên vù vù, hắn hùng hổ bấm phím nghe, quát lớn: "Tại sao còn chưa chuyển tiền vào thẻ của tôi?"
"Tôi không nghe! Tôi không nghe! Tôi không nghe ông bà giải thích! Đều tại ông! Lúc trẻ không có chí tiến thủ, không biết kiếm tiền, không quyền không thế! Tôi cần nhà ông bà không mua cho tôi, tôi cần xe ông bà cũng không chịu, ngay cả công việc cũng không bố trí cho tôi được. Bây giờ tôi không tìm được bạn gái cũng là tại ông bà hết!"
"Về nhà? Vì sao tôi phải về nhà? Không có Hân Di tôi còn sống làm gì? Đúng! Tôi nhất quyết chỉ lấy cô ấy! Đúng! Tôi nhất định phải tìm được cô ấy!"
Hắn đấm mạnh xuống bàn, hận không thể đấm thủng một lỗ. Vì sao, vì sao tất cả mọi người đều không hiểu hắn? Vì sao tất cả mọi người đều đối nghịch với hắn? Hắn đỏ mắt nhìn một đôi nam nữ đi qua trước mặt, hai người tay nắm tay, vai kề vai, nhỏ giọng nói chuyện... Đồ dối trá! Đàn bà toàn là bọn dối trá! Bây giờ thì tình cảm thân thiết, lúc không cần ngươi thì ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho ngươi!
Đúng lúc hắn đang định xông lên tách đôi nam nữ đó ra, điện thoại của hắn báo có tin nhắn, ngân hàng thông báo tiền đã được chuyển vào tài khoản của hắn. Hừ, hắn biết ông bà già hắn có tiền mà, chỉ có điều vẫn tiếc không muốn cho hắn, làm hại hắn đi tới đâu cũng bị người khác xem thường. Lần này hắn phải mua mấy bộ quần áo hàng hiệu, còn phải mua iPhone 5s để Bạch Tuyết biết hắn có tiền rồi, có thể gánh vác được cuộc sống của cô ta, hai người họ có thể sống với nhau vui vẻ hạnh phúc.
/129
|