Sau đó Trâu Lượng xem thử những thứ khác, chủ yếu đều dùng tiền vàng để ghi giá trực tiếp, tiền vàng chẳng có ý nghĩa gì với những người mạnh độc lai độc vãng nhưng những người như Sô Câu chỉ là số ít ở Thông Thiên Cảnh, những người khác đều phải duy trì gia tộc, một xu làm khó anh hùng, không có tiền muốn bước nửa bước cũng khó.
Vì vậy chỉ cần đánh được một trang bị không tồi, lập tức có thể kiếm được đầy thau đầy bát.
"Tài sản của Thiên Mị Tà Vương có thể xếp vào top 3 trong Thông Thiên Thập Quái, những người không muốn rao bán hàng có thể trực tiếp bán cho nơi này, với Augustus mà nói tiền bạc chỉ là một con số".
Atilius cũng hơi sùng bái, người mạnh vĩnh viễn là tiêu điểm trong mắt của bỉ mông, mà không cần phải nghi ngờ, Augustus lại là đại diện cho người mạnh có tiền, có quyền, có thế lực, sức mạnh của bản thân lại không sa sút, có thể nói muốn gì có đó.
Tùy tiện nhìn mấy món đồ vật đều xấp xỉ trên chục triệu tiền vàng, có thứ còn lên đến cả trăm triệu, về cơ bản tiền chỉ có ý nghĩa làm mốc, hầu hết đều liên hệ đến đất đai lãnh thổ, nghe nói từng xảy ra việc cắt nhường đất đai của quốc gia.
Xem ra địa bàn của Augustus nhất định vừa rộng lớn vừa giàu có, tuy ông ta là người của Phong chi quốc nhưng e là sự ràng buộc của quốc vương Phong chi quốc đối với ông ta cũng không không nhiều lắm.
Tất nhiên Augustus không có ý định tách riêng, sự tồn tại của người mạnh và đế quốc hỗ trợ lẫn nhau, nếu thật sự muốn tách riêng thì chẳng ai có lợi.
Atilius còn nghèo hơn, hắn là loại người kiếm chác được ít đồ nếu có thể dùng thì tự mình dùng, không thể dùng thì trực tiếp bán đi, bán được ít tiền cũng có thể trang trải cho chi phí trong cuộc sống thực của kẻ tay to chân lớn như hắn.
Chẳng qua khi bán đồ đạc ở đây thì đồ tốt có thể bán được giá còn giá cả của những trang bị cực phẩm thông thường sẽ bị ép xuống rất thấp.
Thông Thiên Cảnh cũng cá lớn nuốt cá bé.
Hiện giờ mới là phiên chợ nhỏ đã nhiều người như vậy, nghĩ là biết phiên chợ lớn sẽ náo nhiệt nhường nào. Trâu Lượng ngắm nhìn được một lúc bỗng bị một đôi vòng đeo tay đẹp đẽ hấp dẫn, thủy tinh trong suốt long lanh như nước toát ra ánh sáng màu trắng sữa, nhìn kiểu dáng có thể cảm thấy khi đeo vào rất thoải mái.
Suy nghĩ đầu tiên của Trâu Lượng là tặng cho Emma và Olivia mỗi người một cái.
Nghĩ lại mình cũng thật thất bại, đã lâu như vậy hình như vẫn chưa từng tặng thứ gì cho các nàng.
Nhìn xuống phía dưới xem thử : Vòng tay chúc phúc, người đeo sẽ được gia tăng năm phần trăm trạng thái tích cực.
Trạng thái ở đây không phải chỉ bản thân số liệu mà là số liệu cùng với trạng thái có lợi của của cá nhân lệch đi năm phần trăm.
Thứ này không tồi, hơn nữa rõ ràng là thừ trang sức thích hợp với nữ giới, không thể không nói Trâu Lượng đã thật sự động lòng, không bàn chuyện khác, chỉ riêng đẹp, tên cũng dễ nghe là đủ, thần côn mà, nhất định cũng phải hơi mê tín, đây gọi là thuận theo ý trời.
Nhìn thử giá cả phía dưới, Trâu thần côn bỗng nghẹn lời : ba mươi tám triệu tiền vàng, ôi mẹ ơi, sao không đi cướp luôn đi.
Ba mươi tám triệu tiền vàng, thần ơi, đến chợ đen Thông Thiên Cảnh mới biết được đồng tiền càng ngày càng mất giá.
Xem ra không chỉ Mông Gia có tiền, mấy đế quốc lớn đều rất giàu có.
Trâu thần côn nhịn không được đau đớn trong lòng, thầm chữi Augustus ác độc mấy câu.
"Sư phụ nhí, trang bị này chỉ dùng để trang trí, hơn nữa đàn ông đeo thứ đồ chơi này thì không đủ ngầu".
Atilius ở bên cạnh hiển nhiên nhìn ra Trâu Lượng thích thú đôi vòng tay này nên lập tức phát biểu nhận xét tự nhận là vô cùng già dặn của mình.
Nhưng đổi lại là sự xem thường của Trâu thần côn, đối với con gái mà nói, đẹp mới được xếp đầu tiên.
Chẳng qua giá cả đúng là quá cao, chắc chắn mua không nổi, hiện giờ rất nhiều việc cần tiêu tiền. Dùng trang bị đổi, mẹ nó, e là chỉ có thể lấy ra tấm khiên Medusa, về mặt cấp bậc cũng xấp xỉ.
Tấm khiên Medusa vẫn vô cùng thực dụng, nhất là để đối phó với yêu thú. Yêu thú khá ngu ngốc, nếu nắm bắt tốt thời cơ thì hầu như ánh sáng hóa đá có thể chiếu trúng mục tiêu. Nhưng trong khi chiến đấu với người thú, hiệu quả lại không rõ ràng như thế, ánh sáng hóa đá phải chờ đối thủ nhìn thấy mới có tác dụng, đồng thời tấm khiên Medusa cần thời gian để khởi động, một khi nắm bắt thời cơ không tốt ngược lại trở thành cơ hội tấn công của đối thủ, phòng ngự yếu của nó cũng là một vấn đề.
Tóm lại, thứ duy nhất trên mình Trâu Lượng có thể lấy ra đổi cũng chính là tấm khiên Medusa.
Trâu Lượng bỗng nãy ra ý nghĩ xấu xa, nếu đem cỏ ba lá ra, liệu elf mặt bạc có nổi bão không?
Tất nhiên chỉ là ý nghĩ, dẫu sao đây là một bộ phận của sinh mệnh truyền thừa, hơn nữa chỉ có thể triệu hồi được hai lần nhưng điều này tương đương với hai cơ hội bảo vệ tính mạng trong Thông Thiên Cảnh.
"Mua không nổi thì lăn qua một bên đi, có nhìn lâu hơn nữa cũng vô dụng!"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người dám chủ động gây sự ở nơi này hiển nhiên không phải là hạng người thông thường, ít nhất sẽ không sợ tiếng tăm của Augustus.
Fitley, đệ tử cưng của Thiên Hồ Preston.
"Fitley, nếu không có việc gì thì đi làm việc mình nên làm đi!" Atilius tuy không đánh lại Thiên Hồ nhưng muốn đập thằng nhóc này thì không thành vấn đề.
Fitley cũng không để hoàng kim vàng vào mắt, trong mắt của sát thủ, loại ngu ngốc như thế này đều là phù du.
"Lần trước trong thí luyện tử vong, ta nhớ ngươi không phải đã vơ được một bảo bối sao, sao không đem ra chia sẻ với mọi người một chút, nói không chừng nếu ta thấy được thì ngươi sẽ có tiền để mua đôi vòng tay này".
Nụ cười của Fitley toát ra loại cảm giác như hắn đang ở trên cao nhìn xuống.
Trâu thần côn không còn cách nào khác, sao đi tới đâu cũng đều gặp phải một vài tên kiêu ngạo vậy nhỉ "Không biết ngươi ngu thật hay trí não kém phát triển, ta trao đổi trực tiếp không được sao, có liên quan gì tới tiền ăn sáng của ngươi không".
Trâu Lượng bỗng nói, Trâu Lượng không phải là người nhỏ nhen nhưng tiếng người dùng để nói với người, nói chuyện với loại mất dạy ăn no rửng mỡ này thì không thể khách sáo được.
"Anh gì ơi, nói chuyện khách sáo một tí, anh có biết anh đang nói chuyện với ai không, vị này là Fitley tiếng tăm lừng lẫy đó".
Bên cạnh Fitley lại xuất hiện một chiến sĩ cấp bạc trắng tuổi đời cũng xấp xỉ hắn, cả người đeo cung tiễn, khí thế không tồi, trong lời nói mang theo ý trêu chọc, vẻ mặt cũng khá đùa bỡn với đời.
Quả nhiên Fitley ở bên cạnh nhíu mày "Tàng Kinh, ta mặc kệ chuyện của ngươi nhưng bớt gây chuyện với ta!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Thanh niên được gọi là Tàng Kinh lại chẳng hề nổi giận "Fifi, cần gì phải thế, chúng ta thân nhau như vậy mà".
Vừa nói lại vừa nháy mắt với Trâu Lượng, Trâu thần côn rùng mình, ối mẹ ơi, chẳng lẽ khẩu vị của người anh em này có vấn đề?
"Cút xéo, ngươi mà còn kêu lung tung, ta...." Cơn giận của Fitley vừa lên được một nửa bỗng phát hiện thật sự không có cách nào uy hiếp được tên khốn này.
"Fifi à, ngươi muốn làm gì ta thì đến đi, cho dù thế nào ta cũng tình nguyện chịu đựng".
Tàng Kinh này rất giống pê-đê, nhưng không thể không nói ngoại hình của thằng cha được gọi là Tàng Kinh cũng rất đẹp trai, chỉ có điều đàn ông muốn đẹp trai thì còn phải nam tính nữa. Fitley là sát thủ mà không làm gì được thằng này khẳng định là đã từng chịu thiệt thòi.
Fitley khó chịu hừ một tiếng, bầu không khí đã bị phá hỏng hoàn toàn "Ta muốn mua cặp vòng tay chúc phúc này, gói lại cho ta".
Chiến sĩ vàng sáng phụ trách tất nhiên nhận ra đệ tử của Thiên Hồ Preston, cũng biết được xuất thân của hắn, ngay lập tức mỉm cười gật đầu, ở đây vẫn tương đối hơi ra dáng làm ăn, việc kinh doanh của Thiên Mị tộc trước giờ đều không tồi.
Bán một lời một.
Trâu Lượng quả thật rất thích đôi vòng tay này, nếu bị người khác cướp mất như vậy đúng là không nuốt trôi được, nhưng hắn thật sự không có sức tranh giành với Fitley.
Bỗng nhiên bộ dạng của Tàng Kinh ở bên cạnh tươi như hoa cúc nở rộ "Oa, vòng tay đẹp thật, Fifi, ngươi để ta mua đi, à, ta biết rồi, ngươi muốn chúng ta mỗi người một cái, thật là tốt".
Lập tức Fitley giống như nuốt phải ruồi "Ta không cần vòng tay này nữa!" rồi hung hăng trừng mắt liếc Trâu Lượng một cái sau đó chạy trốn nhanh như bay.
Còn Tàng Kinh kia đã lập tức đuổi theo, từ đằng xa vẫn nghe thấy tiếng gọi"Fifi" làm nhiệt độ xung quanh hạ xuống mấy độ.
"Atilius, tên Tàng Kinh này là ai thế, dường như hơi có vấn đề".
Atilus há cái mồm rộng "Đệ tử của Nhất Tiễn Thông Thiên Tàng Long cấp vàng tối trong Thông Thiên Thập Quái, đừng thấy Fitley là sát thủ nhưng tên đệ tử này của Tàng Long có thiên phú nhanh nhẹn vượt quá mức bình thường. Quan hệ của Tàng Long và Preston cũng vô cùng tốt".
Vốn cũng là một hệ có quyền thế trong Thông Thiên Cảnh, chẳng qua Tàng Kinh này có đủ bản lĩnh để hành hạ Fitley, có một người như vậy bên cạnh chỉ có thể trách số phận hắn quá thảm mà thôi.
Kiếp trước người kiểu nào cũng đã từng thấy, gay, les, nam biến nữ, nữ biến nam, còn có người nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ, chẳng qua ở đại lục Thần Thú vẫn là lần đầu, có lẽ do hắn quá trong sáng, đại khái trong số quý tộc của đế đô cũng có thể xuất hiện những kẻ có sở thích tương tự.
Rùng mình một cái, Trâu Lượng quyết định ngừng suy nghĩ này lại.
"Anh bạn nhỏ, cái vòng tay này rất khá, thuộc tính cực tốt, mang vào cũng hỗ trợ cực lớn cho phụ nữ, giúp bảo vệ thân thể, sao nào, nếu muốn thì ta giảm giá mười phần trăm cho!"
Hilton cuối cùng đã hơi nhịn không nổi, là một thương nhân cấp vàng sáng, hắn cũng có chút danh dự. Tuy không hề chủ động lôi kéo khách hàng nhưng phục vụ cho gia tộc của Thiên Mị Tà Vương cũng cần có thành tích, chiến sĩ cấp vàng sáng trong mắt ông ta chẳng đáng là gì, hắn cũng chịu áp lực nghề nghiệp nhất định, nói trắng ra là nếu tích lũy được một số tiền nhất định thì hắn có thể nhận được món trang bị mà hắn khao khát.
Lúc nãy Fitley và tên bear trước mặt đã có ý giành mua, Hilton còn chưa cười thầm được thì Tàng Kinh lại náo loạn một phen như vậy làm hỏng mất chuyện làm ăn. Nếu lúc đầu không có suy nghĩ này thì cũng mặc kệ nhưng đưa lên cao rồi thả xuống như vậy quả thật khiến Hilton hơi không vui, thấy anh bạn trước mắt đã xem rất lâu rồi nên hắn mới chủ động hỏi thử.
Tuy là cấp vàng sáng nhưng ở Thông Thiên Cảnh thì cấp vàng sáng đi đầy đường, ở đây cũng chẳng cần thiết ra vẻ này nọ, hắn không thể không chỉnh tư thế chủ động tới hỏi thử.
"Món hàng rất tốt... có thể trả góp không?"
Trâu Lượng thật sự rất thích.
Trả góp? Thương nhân cấp vàng sáng ngẩn ra, chờ chút, Hilton tốn chút thời gian cuối cùng cũng hiểu được trả góp có nghĩa là gì, thật may là hắn nghĩ ra được.
"Đừng xem nữa". Hilton hết kiên nhẫn xua xua tay trước mặt Trâu Lượng "Có nhìn lâu hơn nữa cũng không trở thành của ngươi được, muốn mua thì nhanh đi kiếm tiền đi!"
Đúng là lãng phí thời gian, hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được món trang bị đó để có thể tiến vào con đường thí luyện, bà nội nó, thật lãng phí thời gian với thằng nhóc nghèo khổ này, thấy hắn đến cùng một bỉ mông vàng còn tưởng là công tử, mẹ nó.
Trâu Lượng cũng nhìn thấy sự xem thường trong mắt của đối phương, đành nhún vai không còn cách nào, cuối cùng cùng Atilius đi ra ngoài, người nghèo chí ngắn ngựa gầy lông dài, bản thân vừa kiếm chác một ít ở thành Doran, cuối cùng cũng có chút cảm giác của người có tiền nhưng đến nơi này lại biến thành một tên khố rách áo ôm.
Nhìn chợ đen rộn ràng nhộn nhịp, nơi này giống như một thế giới khác tồn tại vừa liên quan vừa tách rời hiện thực. Hiện ngờ hắn hạ quyết tâm phải làm tốt việc mình cần phải làm, với sức mạnh trước mắt của hắn vẫn không thể va chạm ở nơi này.
Tạm biệt Atilius, Trâu Lượng rời khỏi Thông Thiên Cảnh, cơm phải ăn từng miếng từng miếng, trước tiên hắn phải tổ chức tốt buổi tế thần nho nhỏ ở thành Doran, phải nắm chắc cơ hội như thế này.
Tuy Trâu Lượng còn trẻ nhưng trách nhiệm khiến hắn trưởng thành nhiều hơn, có những lúc va chạm nhưng không thể vì loại vinh quang ảo này mà khoe tài, chẳng qua nếu có cơ hội, hắn nhất định phải lấy được đôi vòng đeo tay này, chưa từng có chuyện nào hắn thật sự muốn làm mà lại làm không xong.
Sau khi Trâu Lượng đi, Hilton nhịn không được lắc đầu. Thời buổi này những kẻ tỏ ra nguy hiểm nhiều thật, cưỡi một bỉ mông đi dạo lại là một tên nghèo, đối với những người có sức mạnh thật sự thì mua hàng hoàn toàn không cần nhìn giá.
/602
|