“Anh nói gì cơ?” Đèn trong phòng bệnh được bật lên, hai mắt Ôn Hành Viễn đỏ ngầu, vừa nghe thấy tài xế nói, anh sững sờ hỏi lại.
“Tôi mới nói chuyện điện thoại với chủ gara, xe bị đâm rất nghiêm trọng.” Tài xế đứng cạnh giường, có chút khó hiểu vì phản ứng của ông chủ.
Ôn Hành Viễn lạnh mặt, cầm di động lên gọi, chuông đổ vài hồi thì có người bắt máy.
“Hành Viễn?” Thấy số của anh, Si Nhan cố gắng lấy lại tinh thần, không muốn để anh nghe ra sự nghẹn ngào của cô.
“Em đang ở đâu đấy, Tiểu Nhan? Bị tai nạn sao không nói? Có bị thương ở đâu không?” Giọng nói anh hơi khàn, ngữ khí lộ vẻ lo lắng.
Si Nhan thoáng giật mình, quay lại an ủi: “Em không sao đâu, anh đừng lo.”
“Em đang ở đâu?” Tỉnh táo lại, anh phát hiện ra vẻ khác thường của cô, dùng ánh mắt bảo tài xế dìu anh dậy, không quên hỏi tiếp.
“Đang trên đường về nhà, em bắt xe đi.” Nói xong, xe taxi vừa lúc đến tiểu khu. Si Nhan mở cửa xe và nói: “Anh bảo tài xế không phải qua đây đâu, em sẽ lại đến bệnh viện.” Ngồi trong vườn hoa một lúc lâu, cô ra bắt xe về, định tắm rửa thay quần áo rồi quay lại chăm sóc anh.
“Ở nhà chờ anh, không được đi đâu cả.” Âm lượng không cao nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc, không đợi Si Nhan phản ứng lại, anh đã cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, khi tài xế đưa Ôn Hành Viễn đến nơi, nương theo ánh đèn, anh thấy Si Nhan đang ngồi ôm vai trên bậc thềm.
“Ngày mai tôi sẽ đến đón cậu.” Tài xế đưa Ôn Hành Viễn lên nhà, thức thời rời đi luôn.
Si Nhan thấy anh không thay đổi vẻ mặt, từ lúc gặp nhau anh vẫn chưa nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi trên giường.
Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Si Nhan vội ngoảnh đi. Cô nghe thấy anh hít sâu một hơi rồi nói: “Thuốc trong áo măng-tô của anh, đi lấy đi.”
Cô “vâng” một tiếng rồi ra phòng khách lấy thuốc, tiện tay đẩy cả xe lăn đi ra theo.
“Đây là thuốc trị thương. Bị thương ở tay hả?” Trước lúc rời khỏi bệnh viện, anh nhìn thấy lọ thuốc bị chính mình gạt xuống đất, tiện tay cầm về. Thấy cô gật đầu, Ôn Hành Viễn nghĩ gì đó rồi kéo tay phải của cô lên, vén cao tay áo cô, đập vào mắt là một mảng sưng đỏ. Anh nhíu chặt mày, không nói một lời.
“Ôi...” Động tác của Ôn Hành Viễn rất nhẹ nhưng vẫn khiến cô đau, hai mắt ươn ướt, Si Nhan không nhịn được mà rên một tiếng.
“Chịu khó một tẹo, anh chỉ sợ mai tay em không nhấc lên nổi mất.” Ôn Hành Viễn mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm đầy vẻ xót xa. Anh vừa tiếp tục vừa nói: “Càng ngày càng không nghe lời, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói cho anh biết?”
Si Nhan cắn môi dưới, hai mắt cay cay, bất giác nắm tay anh. Ôn Hành Viễn cũng không nói nữa, tay trái nắm tay cô, tay phải nhẹ nhàng xoa chỗ bị đau của cô.
Vì sao cô lại khóc trong lòng Hàn Nặc, tại sao anh vừa nổi nóng xong lại vội vàng về đây, lúc này, những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Tình yêu, vốn là một chuyện không thể dùng lời để diễn đạt được, cũng như việc Thượng đế tạo nên cho con người cái miệng, và khi hai người yêu nhau có thể môi kề môi. Nhưng, lúc xoay người lại, có mấy ai dùng chính đôi môi vừa trao nụ hôn để nói ra những lời khiến người kia tổn thương?
“Còn đau không?”
“Không đau nữa...”
“Linh tinh...”
Si Nhan lén đưa mắt nhìn anh, còn Ôn Hành Viễn vẫn đang chuyên tâm xoa tay cho cô. Cô cắn răng, thấp giọng nói: “Không đau lắm mà, thật đấy.”
Ôn Hành Viễn thở dài, sắc mặt dần dịu lại. Đến khi xoa xong, anh ngẩng đầu, duỗi tay ra kéo cô vào lòng, đôi môi khẽ lướt qua má cô, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó, đôi môi gợi cảm in một nụ hôn lên cánh môi hồng của cô. Anh nhắm mắt lại, khẽ gọi, “Tiểu Nhan...”
Tiếng thở nhẹ nhàng bỗng chốc đánh tan ý thức của cô, Si Nhan dựa vào ngực anh, hai cánh tay như có ý thức của chúng, duỗi ra ôm lấy thắt lưng anh.
Nụ hôn không kìm lại được này đã hóa giải hết bao nỗi phiền muộn lúc trước, anh hôn một cách triền miên nhưng đầy nâng niu, cô dịu dàng đáp lại.
Hôn đến khi thở hổn hển, Ôn Hành Viễn mới lưu luyến buông môi cô ra. Anh đưa bàn tay thô ráp áp lên má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Si Nhan “ưm” một tiếng, khẽ nhắm mắt lại như một con mèo nhỏ, nép vào lòng anh, có chút mệt mỏi, thêm chút ỷ lại, trong lòng thầm cầu mong có thể cứ ôm nhau như thế này cho đến khi vũ trụ điêu tàn.
“Tiểu Nhan...” Im lặng một lúc, Ôn Hành Viễn ghé vào tai cô, khẽ gọi.
“Dạ?” Si Nhan vô thức cọ cọ vào người anh, áp khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.
Cánh tay trái của anh bị cô gối đầu lên, anh cẩn thận đưa tay phải ôm cô, nhắm mắt lại và trầm giọng nói: “Là chồng sắp cưới của em, anh tự nhận thấy mình không đủ khoan dung độ lượng, cũng không muốn giấu giếm tâm trạng trước mặt em, anh thật sự rất tức giận. Không được có lần sau, bất kể là nguyên nhân gì. Bạn bè gặp nhau là chuyện bình thường, anh không bận tâm, nhưng trừ anh ra, không cho ai được chạm vào em cả.”
Cô không nói lại mà chỉ lẳng lặng hôn lên cằm anh, một lúc sau thì nghẹn ngào nói, nhưng cũng rất kiên định: “Hành Viễn, em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”
Ôn Hành Viễn run lên, vội nhắm đôi mắt thoáng ướt lại. Lúc cô rời khỏi phòng bệnh, anh nằm trên giường, nhớ lại lời cô nói: “Nếu như anh tin em yêu anh, đừng ép em giải thích.”. Khi ấy, anh còn tưởng mình đang mộng mị, mà lúc này, cô đã nói ra rồi, cô nói cô yêu anh, chỉ yêu mình anh!
Điều trông mong bấy lâu nay, cuối cùng anh cũng được nghe cô nói yêu anh.
Khi tình yêu còn đang là mơ ước, anh chờ cô nói với anh một chữ “yêu”; Khi đã yêu, anh vẫn che chở cho trái tim thủy tinh mỏng manh của cô, trầm mặc chờ đợi. Tất cả, tất cả đều trở nên thật tuyệt vời vào giây phút này.
Cố gắng khống chế nỗi xao động mãnh liệt, nhưng khi mở miệng, anh vẫn không thể kìm được giọng nói khàn khàn. Nâng mặt cô lên, Ôn Hành Viễn dỗ ngọt: “Nào, lặp lại lần nữa đi.”
Si Nhan nhìn anh, cô thật sự bị gương mặt tuấn tú này mê hoặc làm cho không dời tầm mắt đi được, dù có vết thương, dù bị sự đau đớn hành hạ đến nỗi tiều tụy, anh vẫn vô cùng đẹp trai. Trong giây lát, cô biết được mình yêu người này, yêu đến nỗi không muốn suy tính thiệt hơn.
Cuối cùng, cô mỉm cười, nhìn anh chăm chú.
“Em yêu anh, Hành Viễn...Lúc em không để ý đã yêu rồi.”
Đôi mắt cô dập dềnh con sóng yêu thương cực kỳ rõ ràng, đến nỗi khiến hơi thở của Ôn Hành Viễn không còn bình ổn được nữa.
“Tiểu Nhan...” Anh khẽ gọi, sau đó anh ôm trọn cô vào lòng, cùng cô trao nhau nụ hôn triền miên cuống quýt.
Cảm giác tê dại kéo đến, sự động chạm của anh, nụ hôn của anh, dường như mang theo một mồi lửa nho nhỏ lướt qua trái tim, khiến cô run khẽ.
Trong nhà hơi tối, Si Nhan không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, duy chỉ có ánh mắt nóng bỏng của anh là rõ ràng. Ánh mắt ấy đầy vẻ nâng niu, đầy ấm áp, đầy yêu thương.
Không biết quần áo cô bị cởi ra thế nào, bàn tay anh khẽ vuốt ve thân thể cô, chạy theo những đường cong quyến rũ, mỗi nơi lòng bàn tay anh đi qua đều như có lửa nóng thiêu cháy da thịt cô. Cô xấu hổ cự nự, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, thân thể vô thức đón hùa ý anh.
Giờ phút này, hai trái tim kề sát nhau, bùng cháy cách mãnh liệt. Anh ôm cô rất chặt, gần như khiến cô nghẹt thở. Mỗi nụ hôn qua từng tấc da của cô đều quyến luyến trằn trọc, thật sự, Ôn Hành Viễn đã không thể khống chế được mình.
“Nhan, anh muốn em!” Nhịp thở của anh gấp gáp, anh nghẹn giọng yêu cầu.
Si Nhan vừa thở hổn hển vừa từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đỏ ửng, thân thể mềm nhũn trong lòng anh. Dường như cô đang mâu thuẫn giữa khát vọng và bài xích, bởi cô vẫn để ý đến thương tích trên người anh.
“Nhan...” Đôi mắt đào hoa lấp lánh, nóng rực như muốn thiêu đốt cô, tiếng gọi khẽ khàng khiến cánh tay đang ôm anh run lên.
Dưới ánh mắt khao khát của anh, Si Nhan ngượng ngùng cởi bỏ quần áo cho anh, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh, nụ hôn ướt át rơi lên gương mặt anh, chậm rãi trượt xuống và dừng lại trước ngực anh...
Bị nụ hôn nhẹ nhàng của cô hành hạ đến phát điên, Ôn Hành Viễn không thể kìm lại được tiếng rên đục ngầu. Anh rút bàn tay đang nắm tay cô ra, cuống quýt xoa ngực cô, tùy ý vuốt ve, lại nhổm người dậy hôn cô, ngậm nụ hoa trước ngực cô vào miệng, khẽ nhay cắn, khiến cô thở dốc liên hồi, từng tiếng rên vỡ vụn vang lên.
“Hành Viễn...” Cất tiếng yêu kiều gọi anh, cô bị dụ dỗ ngồi lên trên người anh. Cảm nhận được thứ lửa nóng của anh đã chạm vào nơi mềm mại mẫn cảm, cả người cô nhuộm một màu hồng.
“Bảo bối à, yêu anh đi...” Giọng nói của anh trầm khàn, miên man như ở một cõi xa xôi. Anh cố gắng đẩy thân dưới lên, đồng thời ấn mông cô xuống, mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân cô.
Si Nhan nhắm mắt lại, không nhịn được tiếng kêu khẽ. Tư thế này khiến anh vào quá sâu, khiến họ không còn khoảng cách, cô thật sự cảm nhận được thứ cứng rắn nóng rẫy của anh một cách chân thực nhất, hoàn toàn dung nạp anh.
Anh không tiện cử động, sự khao khát của anh khiến cô phải chủ động phối hợp, nhấc người lên rồi lại để anh tiến sâu vào, chậm rãi duy trì tiết tấu. Thân thể ướt đẫm mồ hôi không ngừng chuyển động, cảm nhận ngọn lửa dục vọng ngày càng bùng cháy mãnh liệt hơn...
Dưới ánh đèn lờ nhờ, hai người quấn lấy nhau, cơ thể rắn chắc của anh, thân mình mềm mại của cô. Khi ánh mắt anh dần thẫm lại, cơ thể tráng kiện càng trở nên gợi cảm hơn, còn cô bất giác ngửa đầu về phía sau, suối tóc dài vung tán loạn càng khiến cô trông mê người hơn.
Ôn Hành Viễn nắm chặt thắt lưng cô, vì sự nhiệt tình hiếm thấy của cô mà vui mừng khôn tả. Anh thích cô chủ động như vậy, thích cô vì anh mà mê man, dục vọng như lửa thiêu đốt cả người anh.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ lan tràn, bóng dáng hai người trên chiếc giường lớn, tạo thành khung cảnh bãi chiến trường của ái tình...
...
Khi ngọn lửa mãnh liệt lui bước, Si Nhan bủn rủn tựa vào ngực anh, mơ hồ nhìn thấy mấy giọt mồ hôi trên mi tâm của anh đang từ từ lăn xuống mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cơ thể anh, nụ cười lan đến tận khóe mắt. Cô để mặc anh ôm, trong lòng cảm thấy thật ấm áp ngọt ngào, cảm giác đó cứ từ từ lan ra từ đáy lòng và thẩm thấu vào mọi tế bào trong cô...Cô thỏa mãn rên một tiếng rồi thiếp đi trong lòng anh.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Si Nhan. Cô trở mình rồi dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục ngủ. Dạo này cô ngủ ít, cơn mất ngủ ngày càng hành hạ ác hơn, dường như chỉ khi triền miên ân ái cùng anh xong, mệt mỏi vô cùng mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
“Em yêu, sắp trưa rồi, có định dậy không?” Ôn Hành Viễn nghiêng đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm, “Ông chủ Ôn đang đói meo đây.”
“Dạ?” Cánh tay mềm mại gác lên thắt lưng trần của anh, cô từ từ nhắm mắt lại, lúng búng trả lời.
Anh cười khẽ, “Một lúc nữa tài xế sẽ đến đón anh, chiều nay Hoa Đô có một buổi họp báo, anh muốn đến xem thế nào.” Anh đã dậy từ lâu, thấy cô ngủ say sưa nên không muốn gọi cô dậy. Nhìn đồng hồ, nghĩ đến công việc chiều nay, anh mới đành đánh thức cô.
“Gì cơ?” Cơn buồn ngủ tiêu tan, Si Nhan tỉnh hẳn, ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn chỉ trích, “Anh không định về bệnh viện à, họp hành cái gì nữa? Có anh cả là được rồi còn gì.”
Miệng thì nói thế nhưng Si Nhan vẫn ngồi dậy, vội vàng xỏ cái váy ngủ rồi chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại ra mặc áo cho Ôn Hành Viễn, giúp anh rửa mặt. Thấy khóe môi anh ẩn hiện nụ cười mỉm, tâm trạng cô cũng tốt lên theo.
Ăn xong cơm trưa, tài xế đến đón họ tới Hoa Thành. Đường Nghị Phàm đã đứng chờ họ, Si Nhan thấy anh vô cùng tiều tụy, tinh thần chán chường, đột nhiên cô lại có chút mềm lòng, thừa dịp Ôn Hành Viễn nói chuyện với Lý Lương thì khuyên anh, “Nhược Ngưng đang ở nhà em, nếu có thời gian thì anh qua đấy đi, tỉnh táo được thì phải tỉnh táo. Bất luận phát sinh chuyện gì, nếu vẫn còn yêu con bé, anh đừng buông tay, còn nếu không yêu nữa thì cũng cố gắng chia tay trong êm đẹp.”
Đường Nghị Phàm ngẩng đầu, hai mắt hiện rõ tơ máu, “Cô ấy không muốn gặp anh.”
Lửa giận nhất thời lại bùng lên trong Si Nhan, cô gằn thấp giọng, cắn răng nói: “Đường Nghị Phàm, anh sắp đánh mất một người phụ nữ tốt là Nhược Ngưng rồi đấy, anh đúng là đồ khốn.”
Đường Nghị Phàm nắm chặt hai tay, không cãi lại được một câu nào, một lúc sau mới khàn giọng: “Cô ấy đưa đơn ly hôn, cô ấy không chịu nghe anh giải thích.” Tâm trạng xuống dốc trong nháy mắt, anh vội ngoảnh mặt đi. Si Nhan loáng thoáng thấy một giọt long lanh trên khóe mắt anh, một lúc sau, cô mới nghe thấy anh kiên định nói: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn.”
Si Nhan thoáng giật mình, ngữ khí có vẻ bất đắc dĩ, “Đừng nghĩ rằng níu kéo sẽ không thể chia tay được, đừng quên là cho dù anh không đồng ý, hai năm sau, cuộc hôn nhân này vẫn kết thúc được.” Cô cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhược Ngưng là bạn tốt của em, em chỉ mong con bé được hạnh phúc, nếu như nó cảm thấy rời bỏ anh sẽ được nhẹ nhõm, em sẽ ủng hộ...Nhưng mà...” Nhưng mà, Nhược Ngưng quá yêu anh, ly hôn cũng không thể nào giải thoát cho con bé được. Muốn nói vậy, nhưng Si Nhan không thể nào làm được. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Hành Viễn và nhẹ giọng nói: “Yêu nhau thì dễ, gần nhau lại khó. Nếu như anh nghĩ rằng mình có thể cho con bé hạnh phúc thì đừng buông tay, nếu anh không thể, xin anh trả tự do cho nó.”
Họp báo bắt đầu lúc hai giờ chiều. Đối với những câu hỏi của các đại diện truyền thông nhằm vào tai nạn ở Kim Bích, Ôn Hành Viễn nhẫn nại trả lời hết, đồng thời cũng cam đoan rằng khi công ty bảo hiểm chưa đưa khoản bồi thường ra thì Hoa Thành đã trả viện phí cho những người bị thương vô điều kiện rồi. Đối với những công nhân xấu số mất mạng, anh biểu hiện sự tiếc nuối vô hạn, trước mặt mọi người, hứa sẽ có sự sắp xếp ổn thỏa cho gia đình của họ. Ngoài bồi thường về tiền, Hoa Đô cũng sẽ tặng cho mỗi gia đình có công nhân thiệt mạng một căn hộ một trăm mét vuông để giải quyết khó khăn kinh tế của họ khi trụ cột gia đình mất đi. Ngoài ra, anh cũng tiết lộ, tổ thanh tra của thành phố cũng đang tiến hành điều tra nguyên nhân sự cố, sẽ cho những người xấu số sự giải thích thỏa đáng. Cùng với đó, Hoa Thành cũng tích cực tiến hành kiểm tra toàn diện các máy móc, đảm bảo an toàn cho công trình, trước khi chưa tìm ra được nguyên nhân sự cố, công trình Kim Bích sẽ tạm dừng nhưng vẫn trả lương cho công nhân. Nếu công trình Kim Bích hoàn công sai tiến độ, Hoa Đô sẽ bồi thường cho những người đã đặt mua nhà.
“Anh Ôn, nghe nói chi nhánh của Hoa Đô ở Mỹ đã điều một khoản lớn về, có phải công ty trong nước gặp vấn đề về tài chính?” Tới thời gian đặt câu hỏi tự do, phóng viên của thời báo Đô thị mở màn.
Dường như đã chờ vấn đề này từ lâu, Ôn Hành Viễn nở một nụ cười thần bí, chậm rãi nói: “Đây vốn là cơ mật kinh doanh, nhưng tiết lộ một chút cũng không sao.” Thấy các phóng viên thủ thỉ với nhau, anh dừng một chút rồi tiếp tục: “Thành phố A có kế hoạch mở rộng trong vòng mười năm, công trình được xây dựng liên tiếp, tổng công ty của Hoa Đô ở thành phố S, tất nhiên không tiện. Vì tham gia vào kế hoạch mở rộng của thành phố A, Hoa Đô cần phải có nguồn tài chính dồi dào, sắp tới sẽ thu mua cổ phần của một công ty bất động sản khá lớn.”
“Anh có thể tiết lộ là công ty bất động sản nào không ạ?” Phóng viên của báo chiều hỏi.
Ôn Hành Viễn và Ôn Hành Dao ung dung nhìn nhau, ánh mắt sâu xa, bên môi là nụ cười như có như không, “Là một trong bốn công ty bất động sản quốc doanh lớn.” Giọng nói này mang theo luồng khí lạnh hiếm thấy.
Lời vừa nói ra, cả hội trường xôn xao hẳn.
Bốn công ty bất động sản quốc doanh lớn là Bằng Trình, Danh Viên, Phong Lâm, và Thiên Dụ. Mà bây giờ ai cũng biết, người đứng đầu Hoa Đô - Ôn Hành Viễn và tổng giác đốc Thiên Dụ - Hàn Nặc có mối quan hệ rất đặc biệt, ai cũng đoán, đối tượng thu mua của Hoa Đô là Thiên Dụ.
“Anh Ôn, không biết anh đã xem bài báo về vợ chưa cưới của anh và tổng giám đốc Thiên Dụ chưa? Anh có suy nghĩ gì?” Đám phóng viên xì xào vài câu, cuối cùng, có một phóng viên mạnh dạn hỏi thẳng.
Thấy Đường Nghị Phàm định ra can thiệp, Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn anh ý bảo anh yên tâm. Sau đó, Ôn Hành Viễn cười, nhìn Si Nhan đang ngồi bên cạnh, tự nhiên khẽ ôm vai cô, hai tay đan nhau, hai chiếc nhẫn đính hôn khẽ chạm vào nhau. Có vài tay phóng viên nhanh nhẹn chụp được cảnh tượng này.
Ôn Hành Viễn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt ôn hòa, lúc nhìn tên phóng viên thì ánh mắt có đôi phần lạnh lẽo, “Ôn Hành Viễn vô cùng cảm ơn các vị đã chú ý đến vợ chưa cưới của tôi, về phần bài báo đó, chỉ là cái ôm chúc phúc giữa những người bạn mà thôi. Tôi nghĩ, ai cũng có quá khứ, tôi tôn trọng mối tình đầu của vợ, về những năm tháng đã qua đi, tôi chỉ tiếc rằng không thể ở bên cạnh cô ấy. Còn về những lời lẽ bịa đặt, chúng tôi cũng không muốn truy cứu...” Anh bất chợt dừng lại, đưa tay áp lên má Si Nhan, giọng nói trầm thấp, “Lần bị thương này khiến tôi ý thức được rằng sinh mệnh vô cùng mỏng manh, cũng càng khiến tôi cảm nhận được tình yêu của vợ dành cho mình, bởi thế chúng tôi đã quyết định, tổ chức lễ cưới sớm hơn...”
“Tôi mới nói chuyện điện thoại với chủ gara, xe bị đâm rất nghiêm trọng.” Tài xế đứng cạnh giường, có chút khó hiểu vì phản ứng của ông chủ.
Ôn Hành Viễn lạnh mặt, cầm di động lên gọi, chuông đổ vài hồi thì có người bắt máy.
“Hành Viễn?” Thấy số của anh, Si Nhan cố gắng lấy lại tinh thần, không muốn để anh nghe ra sự nghẹn ngào của cô.
“Em đang ở đâu đấy, Tiểu Nhan? Bị tai nạn sao không nói? Có bị thương ở đâu không?” Giọng nói anh hơi khàn, ngữ khí lộ vẻ lo lắng.
Si Nhan thoáng giật mình, quay lại an ủi: “Em không sao đâu, anh đừng lo.”
“Em đang ở đâu?” Tỉnh táo lại, anh phát hiện ra vẻ khác thường của cô, dùng ánh mắt bảo tài xế dìu anh dậy, không quên hỏi tiếp.
“Đang trên đường về nhà, em bắt xe đi.” Nói xong, xe taxi vừa lúc đến tiểu khu. Si Nhan mở cửa xe và nói: “Anh bảo tài xế không phải qua đây đâu, em sẽ lại đến bệnh viện.” Ngồi trong vườn hoa một lúc lâu, cô ra bắt xe về, định tắm rửa thay quần áo rồi quay lại chăm sóc anh.
“Ở nhà chờ anh, không được đi đâu cả.” Âm lượng không cao nhưng ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc, không đợi Si Nhan phản ứng lại, anh đã cúp điện thoại.
Nửa tiếng sau, khi tài xế đưa Ôn Hành Viễn đến nơi, nương theo ánh đèn, anh thấy Si Nhan đang ngồi ôm vai trên bậc thềm.
“Ngày mai tôi sẽ đến đón cậu.” Tài xế đưa Ôn Hành Viễn lên nhà, thức thời rời đi luôn.
Si Nhan thấy anh không thay đổi vẻ mặt, từ lúc gặp nhau anh vẫn chưa nói câu nào, chỉ yên lặng ngồi trên giường.
Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Si Nhan vội ngoảnh đi. Cô nghe thấy anh hít sâu một hơi rồi nói: “Thuốc trong áo măng-tô của anh, đi lấy đi.”
Cô “vâng” một tiếng rồi ra phòng khách lấy thuốc, tiện tay đẩy cả xe lăn đi ra theo.
“Đây là thuốc trị thương. Bị thương ở tay hả?” Trước lúc rời khỏi bệnh viện, anh nhìn thấy lọ thuốc bị chính mình gạt xuống đất, tiện tay cầm về. Thấy cô gật đầu, Ôn Hành Viễn nghĩ gì đó rồi kéo tay phải của cô lên, vén cao tay áo cô, đập vào mắt là một mảng sưng đỏ. Anh nhíu chặt mày, không nói một lời.
“Ôi...” Động tác của Ôn Hành Viễn rất nhẹ nhưng vẫn khiến cô đau, hai mắt ươn ướt, Si Nhan không nhịn được mà rên một tiếng.
“Chịu khó một tẹo, anh chỉ sợ mai tay em không nhấc lên nổi mất.” Ôn Hành Viễn mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm đầy vẻ xót xa. Anh vừa tiếp tục vừa nói: “Càng ngày càng không nghe lời, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói cho anh biết?”
Si Nhan cắn môi dưới, hai mắt cay cay, bất giác nắm tay anh. Ôn Hành Viễn cũng không nói nữa, tay trái nắm tay cô, tay phải nhẹ nhàng xoa chỗ bị đau của cô.
Vì sao cô lại khóc trong lòng Hàn Nặc, tại sao anh vừa nổi nóng xong lại vội vàng về đây, lúc này, những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Tình yêu, vốn là một chuyện không thể dùng lời để diễn đạt được, cũng như việc Thượng đế tạo nên cho con người cái miệng, và khi hai người yêu nhau có thể môi kề môi. Nhưng, lúc xoay người lại, có mấy ai dùng chính đôi môi vừa trao nụ hôn để nói ra những lời khiến người kia tổn thương?
“Còn đau không?”
“Không đau nữa...”
“Linh tinh...”
Si Nhan lén đưa mắt nhìn anh, còn Ôn Hành Viễn vẫn đang chuyên tâm xoa tay cho cô. Cô cắn răng, thấp giọng nói: “Không đau lắm mà, thật đấy.”
Ôn Hành Viễn thở dài, sắc mặt dần dịu lại. Đến khi xoa xong, anh ngẩng đầu, duỗi tay ra kéo cô vào lòng, đôi môi khẽ lướt qua má cô, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó, đôi môi gợi cảm in một nụ hôn lên cánh môi hồng của cô. Anh nhắm mắt lại, khẽ gọi, “Tiểu Nhan...”
Tiếng thở nhẹ nhàng bỗng chốc đánh tan ý thức của cô, Si Nhan dựa vào ngực anh, hai cánh tay như có ý thức của chúng, duỗi ra ôm lấy thắt lưng anh.
Nụ hôn không kìm lại được này đã hóa giải hết bao nỗi phiền muộn lúc trước, anh hôn một cách triền miên nhưng đầy nâng niu, cô dịu dàng đáp lại.
Hôn đến khi thở hổn hển, Ôn Hành Viễn mới lưu luyến buông môi cô ra. Anh đưa bàn tay thô ráp áp lên má cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Si Nhan “ưm” một tiếng, khẽ nhắm mắt lại như một con mèo nhỏ, nép vào lòng anh, có chút mệt mỏi, thêm chút ỷ lại, trong lòng thầm cầu mong có thể cứ ôm nhau như thế này cho đến khi vũ trụ điêu tàn.
“Tiểu Nhan...” Im lặng một lúc, Ôn Hành Viễn ghé vào tai cô, khẽ gọi.
“Dạ?” Si Nhan vô thức cọ cọ vào người anh, áp khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.
Cánh tay trái của anh bị cô gối đầu lên, anh cẩn thận đưa tay phải ôm cô, nhắm mắt lại và trầm giọng nói: “Là chồng sắp cưới của em, anh tự nhận thấy mình không đủ khoan dung độ lượng, cũng không muốn giấu giếm tâm trạng trước mặt em, anh thật sự rất tức giận. Không được có lần sau, bất kể là nguyên nhân gì. Bạn bè gặp nhau là chuyện bình thường, anh không bận tâm, nhưng trừ anh ra, không cho ai được chạm vào em cả.”
Cô không nói lại mà chỉ lẳng lặng hôn lên cằm anh, một lúc sau thì nghẹn ngào nói, nhưng cũng rất kiên định: “Hành Viễn, em yêu anh, chỉ yêu mình anh!”
Ôn Hành Viễn run lên, vội nhắm đôi mắt thoáng ướt lại. Lúc cô rời khỏi phòng bệnh, anh nằm trên giường, nhớ lại lời cô nói: “Nếu như anh tin em yêu anh, đừng ép em giải thích.”. Khi ấy, anh còn tưởng mình đang mộng mị, mà lúc này, cô đã nói ra rồi, cô nói cô yêu anh, chỉ yêu mình anh!
Điều trông mong bấy lâu nay, cuối cùng anh cũng được nghe cô nói yêu anh.
Khi tình yêu còn đang là mơ ước, anh chờ cô nói với anh một chữ “yêu”; Khi đã yêu, anh vẫn che chở cho trái tim thủy tinh mỏng manh của cô, trầm mặc chờ đợi. Tất cả, tất cả đều trở nên thật tuyệt vời vào giây phút này.
Cố gắng khống chế nỗi xao động mãnh liệt, nhưng khi mở miệng, anh vẫn không thể kìm được giọng nói khàn khàn. Nâng mặt cô lên, Ôn Hành Viễn dỗ ngọt: “Nào, lặp lại lần nữa đi.”
Si Nhan nhìn anh, cô thật sự bị gương mặt tuấn tú này mê hoặc làm cho không dời tầm mắt đi được, dù có vết thương, dù bị sự đau đớn hành hạ đến nỗi tiều tụy, anh vẫn vô cùng đẹp trai. Trong giây lát, cô biết được mình yêu người này, yêu đến nỗi không muốn suy tính thiệt hơn.
Cuối cùng, cô mỉm cười, nhìn anh chăm chú.
“Em yêu anh, Hành Viễn...Lúc em không để ý đã yêu rồi.”
Đôi mắt cô dập dềnh con sóng yêu thương cực kỳ rõ ràng, đến nỗi khiến hơi thở của Ôn Hành Viễn không còn bình ổn được nữa.
“Tiểu Nhan...” Anh khẽ gọi, sau đó anh ôm trọn cô vào lòng, cùng cô trao nhau nụ hôn triền miên cuống quýt.
Cảm giác tê dại kéo đến, sự động chạm của anh, nụ hôn của anh, dường như mang theo một mồi lửa nho nhỏ lướt qua trái tim, khiến cô run khẽ.
Trong nhà hơi tối, Si Nhan không nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh, duy chỉ có ánh mắt nóng bỏng của anh là rõ ràng. Ánh mắt ấy đầy vẻ nâng niu, đầy ấm áp, đầy yêu thương.
Không biết quần áo cô bị cởi ra thế nào, bàn tay anh khẽ vuốt ve thân thể cô, chạy theo những đường cong quyến rũ, mỗi nơi lòng bàn tay anh đi qua đều như có lửa nóng thiêu cháy da thịt cô. Cô xấu hổ cự nự, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế được, thân thể vô thức đón hùa ý anh.
Giờ phút này, hai trái tim kề sát nhau, bùng cháy cách mãnh liệt. Anh ôm cô rất chặt, gần như khiến cô nghẹt thở. Mỗi nụ hôn qua từng tấc da của cô đều quyến luyến trằn trọc, thật sự, Ôn Hành Viễn đã không thể khống chế được mình.
“Nhan, anh muốn em!” Nhịp thở của anh gấp gáp, anh nghẹn giọng yêu cầu.
Si Nhan vừa thở hổn hển vừa từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đỏ ửng, thân thể mềm nhũn trong lòng anh. Dường như cô đang mâu thuẫn giữa khát vọng và bài xích, bởi cô vẫn để ý đến thương tích trên người anh.
“Nhan...” Đôi mắt đào hoa lấp lánh, nóng rực như muốn thiêu đốt cô, tiếng gọi khẽ khàng khiến cánh tay đang ôm anh run lên.
Dưới ánh mắt khao khát của anh, Si Nhan ngượng ngùng cởi bỏ quần áo cho anh, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve cơ bụng rắn chắc của anh, nụ hôn ướt át rơi lên gương mặt anh, chậm rãi trượt xuống và dừng lại trước ngực anh...
Bị nụ hôn nhẹ nhàng của cô hành hạ đến phát điên, Ôn Hành Viễn không thể kìm lại được tiếng rên đục ngầu. Anh rút bàn tay đang nắm tay cô ra, cuống quýt xoa ngực cô, tùy ý vuốt ve, lại nhổm người dậy hôn cô, ngậm nụ hoa trước ngực cô vào miệng, khẽ nhay cắn, khiến cô thở dốc liên hồi, từng tiếng rên vỡ vụn vang lên.
“Hành Viễn...” Cất tiếng yêu kiều gọi anh, cô bị dụ dỗ ngồi lên trên người anh. Cảm nhận được thứ lửa nóng của anh đã chạm vào nơi mềm mại mẫn cảm, cả người cô nhuộm một màu hồng.
“Bảo bối à, yêu anh đi...” Giọng nói của anh trầm khàn, miên man như ở một cõi xa xôi. Anh cố gắng đẩy thân dưới lên, đồng thời ấn mông cô xuống, mạnh mẽ tiến vào giữa hai chân cô.
Si Nhan nhắm mắt lại, không nhịn được tiếng kêu khẽ. Tư thế này khiến anh vào quá sâu, khiến họ không còn khoảng cách, cô thật sự cảm nhận được thứ cứng rắn nóng rẫy của anh một cách chân thực nhất, hoàn toàn dung nạp anh.
Anh không tiện cử động, sự khao khát của anh khiến cô phải chủ động phối hợp, nhấc người lên rồi lại để anh tiến sâu vào, chậm rãi duy trì tiết tấu. Thân thể ướt đẫm mồ hôi không ngừng chuyển động, cảm nhận ngọn lửa dục vọng ngày càng bùng cháy mãnh liệt hơn...
Dưới ánh đèn lờ nhờ, hai người quấn lấy nhau, cơ thể rắn chắc của anh, thân mình mềm mại của cô. Khi ánh mắt anh dần thẫm lại, cơ thể tráng kiện càng trở nên gợi cảm hơn, còn cô bất giác ngửa đầu về phía sau, suối tóc dài vung tán loạn càng khiến cô trông mê người hơn.
Ôn Hành Viễn nắm chặt thắt lưng cô, vì sự nhiệt tình hiếm thấy của cô mà vui mừng khôn tả. Anh thích cô chủ động như vậy, thích cô vì anh mà mê man, dục vọng như lửa thiêu đốt cả người anh.
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ lan tràn, bóng dáng hai người trên chiếc giường lớn, tạo thành khung cảnh bãi chiến trường của ái tình...
...
Khi ngọn lửa mãnh liệt lui bước, Si Nhan bủn rủn tựa vào ngực anh, mơ hồ nhìn thấy mấy giọt mồ hôi trên mi tâm của anh đang từ từ lăn xuống mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên cơ thể anh, nụ cười lan đến tận khóe mắt. Cô để mặc anh ôm, trong lòng cảm thấy thật ấm áp ngọt ngào, cảm giác đó cứ từ từ lan ra từ đáy lòng và thẩm thấu vào mọi tế bào trong cô...Cô thỏa mãn rên một tiếng rồi thiếp đi trong lòng anh.
Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên gương mặt Si Nhan. Cô trở mình rồi dụi đầu vào ngực anh, tiếp tục ngủ. Dạo này cô ngủ ít, cơn mất ngủ ngày càng hành hạ ác hơn, dường như chỉ khi triền miên ân ái cùng anh xong, mệt mỏi vô cùng mới có thể ngủ một giấc ngon lành.
“Em yêu, sắp trưa rồi, có định dậy không?” Ôn Hành Viễn nghiêng đầu hôn lên trán cô, giọng nói trầm ấm, “Ông chủ Ôn đang đói meo đây.”
“Dạ?” Cánh tay mềm mại gác lên thắt lưng trần của anh, cô từ từ nhắm mắt lại, lúng búng trả lời.
Anh cười khẽ, “Một lúc nữa tài xế sẽ đến đón anh, chiều nay Hoa Đô có một buổi họp báo, anh muốn đến xem thế nào.” Anh đã dậy từ lâu, thấy cô ngủ say sưa nên không muốn gọi cô dậy. Nhìn đồng hồ, nghĩ đến công việc chiều nay, anh mới đành đánh thức cô.
“Gì cơ?” Cơn buồn ngủ tiêu tan, Si Nhan tỉnh hẳn, ngẩng đầu nhìn anh, bất mãn chỉ trích, “Anh không định về bệnh viện à, họp hành cái gì nữa? Có anh cả là được rồi còn gì.”
Miệng thì nói thế nhưng Si Nhan vẫn ngồi dậy, vội vàng xỏ cái váy ngủ rồi chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, sau đó lại ra mặc áo cho Ôn Hành Viễn, giúp anh rửa mặt. Thấy khóe môi anh ẩn hiện nụ cười mỉm, tâm trạng cô cũng tốt lên theo.
Ăn xong cơm trưa, tài xế đến đón họ tới Hoa Thành. Đường Nghị Phàm đã đứng chờ họ, Si Nhan thấy anh vô cùng tiều tụy, tinh thần chán chường, đột nhiên cô lại có chút mềm lòng, thừa dịp Ôn Hành Viễn nói chuyện với Lý Lương thì khuyên anh, “Nhược Ngưng đang ở nhà em, nếu có thời gian thì anh qua đấy đi, tỉnh táo được thì phải tỉnh táo. Bất luận phát sinh chuyện gì, nếu vẫn còn yêu con bé, anh đừng buông tay, còn nếu không yêu nữa thì cũng cố gắng chia tay trong êm đẹp.”
Đường Nghị Phàm ngẩng đầu, hai mắt hiện rõ tơ máu, “Cô ấy không muốn gặp anh.”
Lửa giận nhất thời lại bùng lên trong Si Nhan, cô gằn thấp giọng, cắn răng nói: “Đường Nghị Phàm, anh sắp đánh mất một người phụ nữ tốt là Nhược Ngưng rồi đấy, anh đúng là đồ khốn.”
Đường Nghị Phàm nắm chặt hai tay, không cãi lại được một câu nào, một lúc sau mới khàn giọng: “Cô ấy đưa đơn ly hôn, cô ấy không chịu nghe anh giải thích.” Tâm trạng xuống dốc trong nháy mắt, anh vội ngoảnh mặt đi. Si Nhan loáng thoáng thấy một giọt long lanh trên khóe mắt anh, một lúc sau, cô mới nghe thấy anh kiên định nói: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn.”
Si Nhan thoáng giật mình, ngữ khí có vẻ bất đắc dĩ, “Đừng nghĩ rằng níu kéo sẽ không thể chia tay được, đừng quên là cho dù anh không đồng ý, hai năm sau, cuộc hôn nhân này vẫn kết thúc được.” Cô cúi đầu, lại nói tiếp: “Nhược Ngưng là bạn tốt của em, em chỉ mong con bé được hạnh phúc, nếu như nó cảm thấy rời bỏ anh sẽ được nhẹ nhõm, em sẽ ủng hộ...Nhưng mà...” Nhưng mà, Nhược Ngưng quá yêu anh, ly hôn cũng không thể nào giải thoát cho con bé được. Muốn nói vậy, nhưng Si Nhan không thể nào làm được. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Hành Viễn và nhẹ giọng nói: “Yêu nhau thì dễ, gần nhau lại khó. Nếu như anh nghĩ rằng mình có thể cho con bé hạnh phúc thì đừng buông tay, nếu anh không thể, xin anh trả tự do cho nó.”
Họp báo bắt đầu lúc hai giờ chiều. Đối với những câu hỏi của các đại diện truyền thông nhằm vào tai nạn ở Kim Bích, Ôn Hành Viễn nhẫn nại trả lời hết, đồng thời cũng cam đoan rằng khi công ty bảo hiểm chưa đưa khoản bồi thường ra thì Hoa Thành đã trả viện phí cho những người bị thương vô điều kiện rồi. Đối với những công nhân xấu số mất mạng, anh biểu hiện sự tiếc nuối vô hạn, trước mặt mọi người, hứa sẽ có sự sắp xếp ổn thỏa cho gia đình của họ. Ngoài bồi thường về tiền, Hoa Đô cũng sẽ tặng cho mỗi gia đình có công nhân thiệt mạng một căn hộ một trăm mét vuông để giải quyết khó khăn kinh tế của họ khi trụ cột gia đình mất đi. Ngoài ra, anh cũng tiết lộ, tổ thanh tra của thành phố cũng đang tiến hành điều tra nguyên nhân sự cố, sẽ cho những người xấu số sự giải thích thỏa đáng. Cùng với đó, Hoa Thành cũng tích cực tiến hành kiểm tra toàn diện các máy móc, đảm bảo an toàn cho công trình, trước khi chưa tìm ra được nguyên nhân sự cố, công trình Kim Bích sẽ tạm dừng nhưng vẫn trả lương cho công nhân. Nếu công trình Kim Bích hoàn công sai tiến độ, Hoa Đô sẽ bồi thường cho những người đã đặt mua nhà.
“Anh Ôn, nghe nói chi nhánh của Hoa Đô ở Mỹ đã điều một khoản lớn về, có phải công ty trong nước gặp vấn đề về tài chính?” Tới thời gian đặt câu hỏi tự do, phóng viên của thời báo Đô thị mở màn.
Dường như đã chờ vấn đề này từ lâu, Ôn Hành Viễn nở một nụ cười thần bí, chậm rãi nói: “Đây vốn là cơ mật kinh doanh, nhưng tiết lộ một chút cũng không sao.” Thấy các phóng viên thủ thỉ với nhau, anh dừng một chút rồi tiếp tục: “Thành phố A có kế hoạch mở rộng trong vòng mười năm, công trình được xây dựng liên tiếp, tổng công ty của Hoa Đô ở thành phố S, tất nhiên không tiện. Vì tham gia vào kế hoạch mở rộng của thành phố A, Hoa Đô cần phải có nguồn tài chính dồi dào, sắp tới sẽ thu mua cổ phần của một công ty bất động sản khá lớn.”
“Anh có thể tiết lộ là công ty bất động sản nào không ạ?” Phóng viên của báo chiều hỏi.
Ôn Hành Viễn và Ôn Hành Dao ung dung nhìn nhau, ánh mắt sâu xa, bên môi là nụ cười như có như không, “Là một trong bốn công ty bất động sản quốc doanh lớn.” Giọng nói này mang theo luồng khí lạnh hiếm thấy.
Lời vừa nói ra, cả hội trường xôn xao hẳn.
Bốn công ty bất động sản quốc doanh lớn là Bằng Trình, Danh Viên, Phong Lâm, và Thiên Dụ. Mà bây giờ ai cũng biết, người đứng đầu Hoa Đô - Ôn Hành Viễn và tổng giác đốc Thiên Dụ - Hàn Nặc có mối quan hệ rất đặc biệt, ai cũng đoán, đối tượng thu mua của Hoa Đô là Thiên Dụ.
“Anh Ôn, không biết anh đã xem bài báo về vợ chưa cưới của anh và tổng giám đốc Thiên Dụ chưa? Anh có suy nghĩ gì?” Đám phóng viên xì xào vài câu, cuối cùng, có một phóng viên mạnh dạn hỏi thẳng.
Thấy Đường Nghị Phàm định ra can thiệp, Ôn Hành Viễn đưa mắt nhìn anh ý bảo anh yên tâm. Sau đó, Ôn Hành Viễn cười, nhìn Si Nhan đang ngồi bên cạnh, tự nhiên khẽ ôm vai cô, hai tay đan nhau, hai chiếc nhẫn đính hôn khẽ chạm vào nhau. Có vài tay phóng viên nhanh nhẹn chụp được cảnh tượng này.
Ôn Hành Viễn ngoảnh đầu lại, vẻ mặt ôn hòa, lúc nhìn tên phóng viên thì ánh mắt có đôi phần lạnh lẽo, “Ôn Hành Viễn vô cùng cảm ơn các vị đã chú ý đến vợ chưa cưới của tôi, về phần bài báo đó, chỉ là cái ôm chúc phúc giữa những người bạn mà thôi. Tôi nghĩ, ai cũng có quá khứ, tôi tôn trọng mối tình đầu của vợ, về những năm tháng đã qua đi, tôi chỉ tiếc rằng không thể ở bên cạnh cô ấy. Còn về những lời lẽ bịa đặt, chúng tôi cũng không muốn truy cứu...” Anh bất chợt dừng lại, đưa tay áp lên má Si Nhan, giọng nói trầm thấp, “Lần bị thương này khiến tôi ý thức được rằng sinh mệnh vô cùng mỏng manh, cũng càng khiến tôi cảm nhận được tình yêu của vợ dành cho mình, bởi thế chúng tôi đã quyết định, tổ chức lễ cưới sớm hơn...”
/83
|