Cô kiên quyết không để Trương Tử Lương đưa về, đi men theo con đường trong những ngõ nhỏ. Trong đầu trống rỗng, dường như không nhớ nổi cái gì, không muốn nghĩ gì, chỉ mờ mịt tiến về phía trước.
Bóng dáng cao gầy của Hàn Nặc thật rõ ràng, trùng khớp với hình ảnh ở sâu trong tâm trí cô, thật tiều tụy, thật ưu thương.
Sự xuất hiện của anh ta, đối với Si Nhan mà nói, vô cùng bất ngờ. Đột nhiên gặp lại, cô có ảo giác như đã cách cả một thế hệ.
Nhớ đến bóng dáng ngày càng xa của anh ta, Si Nhan chợt khẽ gọi tên Ôn Hành Viễn. Dường như chỉ có như vậy, cô mới xác định được, trên đời này, chỉ có anh mới không bao giờ rời xa cô. Chỉ anh mới có thể xoa dịu trái tim cô. Khi cô quyết định đến gần anh hơn, trong cuộc sống của cô, không nên và cũng không thể dung nạp người khác.
Nhớ lúc ở Cổ Trấn, cô ép mình uống cà phê không đường, bởi vì cô muốn nếm thử mùi vị khó chịu nhất là như thế nào. Uống đến thành quen mới phát hiện ra, đau khổ, cũng không khác gì vị này. Sau này, cô thử uống rượu mạnh. Cảm giác nóng bừng bừng khiến cô sảng khoái vô cùng, dường như trong lúc hoảng hốt, lồng ngực hơi nhói đau, đau đến nghẹt thở, nửa tỉnh nửa mê, lúc ấy mới có thể không bận tâm mà rơi lệ.
Quãng thời gian đau khổ ấy, hằng đêm, cô ngồi dựa vào giường ngẩn ngơ, hồi ức lại hiện ra trước mắt. Loại đau khổ ấy, như kiểu trái tim bị đục khoét vậy. Nhưng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, không thể quay lại được. Khi anh ta dùng câu - “Anh yêu em.” để kết thúc tình yêu không vứt bỏ được từ ba năm trước, không ai còn tư cách làm tổn thương nhau nữa. Họ đều là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Nhất là khi cô đã có Ôn Hành Viễn, lại càng không được lưu luyến.
Một đêm trước khi rời thành phố A, lúc từ chối Ôn Hành Viễn, Si Nhan đã nghĩ, nếu không thể toàn tâm toàn ý cho tình yêu, tốt nhất là không nên nhận lời. Tình yêu, vốn là điểm bắt đầu hạnh phúc của một người, chứ không phải là trò chơi không công bằng giữa hai người, nếu vậy thì sẽ chỉ là khởi nguồn đau thương mà thôi.
“Tại sao có thể chờ mười năm?” Si Nhan nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Bởi vì thích em.” Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt ấy như muốn tiến sâu vào trái tim cô rồi thổi bùng một ngọn lửa nóng lên.
Anh dùng từ “thích” chứ không phải “yêu”, song, cô có thể cảm nhận được sự trân trọng, cả tình yêu nồng đậm. Trong tích tắc, Si Nhan cảm thấy, giọng nói trầm thấp của Ôn Hành Viễn là âm thanh động lòng người nhất thế giới này.
Rướn người hôn lên trán cô, Ôn Hành Viễn nói: “Đồng ý với anh nhé Tiểu Nhan, đừng uống rượu nữa.”
“Được.” Cô nghẹn ngào đồng ý, đưa tay ôm cổ anh, một giọt lệ nóng hổi lăn qua cổ anh.
Đó là vào đêm họ ngủ lại trên núi. Ôn Hành Viễn không nói nhiều, nhưng Si Nhan biết rất rõ, anh xót xa cho cô đến nhường nào.
Sau khi biết tin anh đính hôn, cô uống rượu vài tối liền. Sau đó, cô lảo đảo bước ra khỏi quán bar, trong làn gió đêm, dưới ngọn đèn tường nhờ nhờ, cô quay về nhà. Sau ngẫm lại, cô mới biết mình bi thương đến cỡ nào. Có khi cô loạng choạng ra khỏi quán bar, trời đất hoàn toàn chao đảo ngay trước mắt, hai chân mềm nhũn, cô ngã ngồi xuống đất một lúc lâu mà không kêu được lời nào.
Cô say, nhưng, ngay cả trong lúc say, tinh thần vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Nỗi đau lan tràn trong tim nhắc cô nhớ rằng, anh không thuộc về cô nữa, tình yêu của anh đã thu về rồi.
Trước đó, Si Nhan thật sự không động vào rượu, đến mức không thể nhớ chính xác lần cuối mình uống rượu là khi nào.
Hai năm trước, lúc Ôn Hành Viễn rời khỏi Cổ Trấn còn lo lắng dặn cô: “Không được uống rượu nữa, không biết kiềm chế thì chỉ hại dạ dày thôi.”
Mặc dù luôn đấu khẩu với anh, nhưng lời anh nói, cô vẫn rất nghe theo. Cho nên, từ khi anh đi, cô thật sự không dính vào rượu. Cho đến khi nghe tin anh đính hôn, cho đến khi cô dùng câu – “Không cần bất kỳ ai cả.”, dùng vỏn vẹn sáu chữ ấy làm nát bấy tình yêu của anh, nghiền vụn trái tim anh, cô mới lại tìm đến rượu để làm tê dại chính mình.
Như một đứa trẻ mồ côi lang thang trên đường, đến khi thấm mệt, cô tìm một chỗ khuất gió rồi ngồi xuống, lặng im nhìn những bóng người đi qua đi lại trên đường.
Thế giới này quả thực rất lớn, lớn đến mức không ai chú ý đến Si Nhan đang ngồi thui thủi trong một góc chờ “Thượng đế” đến cứu. Thế giới này cũng thật nhỏ, dù cô trốn ở nơi ầm ĩ huyên náo, vẫn có người để mắt chú ý đến sự tồn tại của cô.
Si Nhan nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Ôn Hành Viễn, cả đôi môi thầm thì khiến cô đỏ mặt. Tình cảm này nóng cháy như dòng nước sôi, khiến trái tim phiêu dật bất định của cô ấm áp lên nhiều.
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía căn hộ, trước lúc mười hai giờ, gọi điện cho anh.
“Sao không để Tử Lương đưa về? Em có biết là con gái về nhà một mình lúc muộn thế này nguy hiểm lắm không?” Không đợi cô lên tiếng, Ôn Hành Viễn đã trầm giọng trách cứ.
Si Nhan khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài. Cô biết, dù ở đây có biến động gì đi nữa thì cũng không trốn được cặp “thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ”* của Ôn Hành Viễn.
* Mắt nhìn nghìn dặm, tai nghe theo gió. Ý là điều gì cũng biết.
“Sao em có cảm giác mình như tội phạm thế?” Không phải tức giận, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang theo vẻ bất mãn.
Ôn Hành Viễn không ngờ cô sẽ nói một câu như vậy, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. Lặng im mấy giây, lúc mở miệng, ngữ khí của anh dịu dàng hẳn, “Tức giận sao?”
Si Nhan không đáp, ánh mắt dừng rất lâu ở bức ảnh chụp chung của hai người trên bàn. Trong ảnh, Ôn Hành Viễn ôm lấy bả vai cô, nụ cười lan tới tận khóe mắt.
Ôn Hành Viễn cũng không nói gì, một lúc sau, anh chợt nghe thấy cô gọi tên mình, “Ôn Hành Viễn.”
“Ơi?” Anh cúi đầu đáp, giọng nói êm ái như thoảng ngay bên tai cô.
Trái tim như mềm nhũn ra, một giọt nước mắt lăn xuống, cô nghẹn ngào, “Em xin lỗi, em không cố ý nói thế, tâm trạng không tốt.”
Ôn Hành Viễn biết cô đang xin lỗi vì câu hỏi kia, lại nghe thấy giọng nghèn nghẹn của cô thì tiếng nói càng dịu dàng hơn, “Anh biết. Lát nữa cúp máy xong là phải đi ngủ ngay. Ngoài anh ra, không được nhớ đến ai cả.” Trong lòng vốn có điều định nói ra nhưng lại không biết mở lời thế nào, anh chỉ có thể nói như vậy.
“Sao anh ngang ngược thế hả? Còn không cho em nhớ bố cả anh trai?” Dụi mắt, cô vừa cười vừa hờn trách.
Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Thế thì nới lỏng yêu cầu một chút nhé, ngoài chú Si và Si Hạ ra, chỉ được nghĩ đến anh.”
Một câu nói tưởng chừng thờ ơ lại khiến Si Nhan càng rơi nước mắt dữ dội hơn. Cô biết, lúc cô nhìn theo Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng nhìn thấy. Ôn Hành Viễn đều biết hết nhưng không có một câu tra hỏi nào. Sự bao dung của anh dành cho cô, thực sự quá nhiều.
Co mình vào salon, cô nắm lấy điện thoại, đột nhiên bật khóc, “Ôn Hành Viễn, sao anh cứ nuông chiều em như vậy?”
“Đồ ngốc...” Nghe thấy tiếng khóc của cô, Ôn Hành Viễn xót xa nói.
Cho tới nay, chỉ cần điều kiện cho phép, chỉ cần không vượt quá giới hạn của anh, Ôn Hành Viễn đều chiều ý cô hết thảy. Song, việc “không hỏi không nghe” lần này không hề giống. Anh sợ hỏi ra thì đáp án sẽ là điều mình khó có thể chấp nhận được. Có lẽ anh cũng không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhưng yêu Tiểu Nhan, cuối cùng cũng không làm anh thất vọng. Thả lỏng khẩu khí, anh nói: “Sao lại khóc? Nếu nước mắt không phải vì anh thì mau nén ngược trở lại đi.”
“Anh lại mắng em rồi...” Trong lòng Si Nhan vô cùng chua xót, nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc bị đứt dây, cô nói không rõ tiếng, “Em nhìn thấy Hàn Nặc...”
Nguyên một đêm, Si Nhan nằm trên ghế salon trong phòng khách, nói chuyện về Hàn Nặc với người đang ở cách xa ngàn dặm. Cô nói, Hàn Nặc là con trai một trong nhà, được cưng chiều vô cùng, nhưng anh ta không bao giờ độc đoán với cô, không nóng giận, ngay cả một câu lớn tiếng cũng không. Cô còn nói, mình rất thích ngủ nướng, sáng sớm, Hàn Nặc thường mua đồ ăn sáng mang đến cho cô, còn khẽ vuốt ve mặt cô và nói: “Ăn nhiều vào, gầy còm thật khó coi.” Si Nhan còn nói, Hàn Nặc là một người rất lý tưởng, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng ưu việt, nhưng anh ta vẫn muốn dựa vào sức của mình. Bởi vậy, mặc cho sự phản đối của bố, anh ta vẫn muốn làm luật sư. Cuối cùng, cô nói, “Hàn Nặc gầy đi rất nhiều, nhìn bóng lưng anh ấy, trong lòng em cực kỳ khó chịu...”
Ôn Hành Viễn lẳng lặng nghe, không rõ tâm trạng của mình là gì. Đây là lần đầu tiên Si Nhan nhắc đến Hàn Nặc với anh. Trước đây, chỉ khi say rượu thì cô mới nhắc đến tên anh ta, mà lúc đó, tinh thần cô đã chẳng còn tỉnh táo nữa.
Ôn Hành Viễn biết, Hàn Nặc yêu Si Nhan, yêu vô cùng. Nếu không anh ta sẽ không yêu chiều cô như vậy, thậm chí còn hơn cả anh. Hàn Nặc vốn là hồi ức không thể xóa bỏ trong tâm trí Si Nhan, như rễ cây bám trụ trong trái tim cô. Đột nhiên, anh không thể chắc chắn nổi, liệu trong tương lai, Si Nhan có thể hoàn toàn quên Hàn Nặc, chỉ yêu một mình anh hay không.
Nắm lấy điện thoại, nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, Ôn Hành Viễn thở dài. Trong lúc nhất thời, anh không thể biết rõ rằng mình đang đau khổ, hay là xót xa cho Si Nhan nhiều hơn.
Cuối cùng, tâm tình của Si Nhan cũng ổn định lại, cô dừng khóc, sợ hãi hỏi anh: “Anh có tức giận không?”
“Một chút...” Anh không hề giấu giếm, trả lời thành thật, thấy cô không đáp lời thì lại hỏi: “Đây là tổng hợp của chứng thất tình có tính chất cách quãng, hay là một lần cuối cùng?”
Suy nghĩ một chút, Si Nhan nói thật lòng: “Em không biết...”
Giọng nói của cô được đè thấp xuống, nếu không nghe kỹ thì vốn chẳng nghe thấy gì. Đối với câu trả lời của cô, tuy rằng Ôn Hành Viễn không thoải mái nhưng cũng không thể không tự trách mình. Anh đang cần gì? Sao phải ép cô? Nếu cô nói là một lần cuối cùng, thật sự có thể làm gì đây? So với việc cô nói dối anh, anh thà nghe lời nói thật.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, coi như anh chưa nói gì.” Ôn Hành Viễn cố gắng hết sức để mình có vẻ không bận tâm, nhưng rốt cuộc vẫn có đôi chút mùi vị ghen tuông.
Si Nhan có thể nghe ra được sự tức giận đè nén của anh, trong lòng cũng hơi ê ẩm, “Ôn Hành Viễn...”
“Hối hận à?” Ôn Hành Viễn chặn ngang lời cô, giọng nói cũng có vẻ không chắc chắn, “Ý anh là, sau khi ở bên anh rồi mới thấy hối hận à?”
Bất chợt, cảm giác ấm ức dâng lên, nước mắt tràn qua khóe mi. Tính tình bướng bỉnh trong Si Nhan lại bộc phát, đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mãi lâu mà vẫn không lên tiếng.
“Nói đi chứ.” Ôn Hành Viễn hất bỏ thái độ mềm mỏng, cố chấp hỏi, ngữ khí không giấu được sự sắc bén.
“Bây giờ thì không.” Đáp án này vốn đã là khẳng định, nhưng khi nói ra thì cô vẫn tỏ vẻ hờn giận, “Không biết sau này...”
“Sau này lại càng không cho em cơ hội.” Ôn Hành Viễn như trút được gánh nặng, anh nở nụ cười, giọng nói dịu dàng mà kiên định.
Si Nhan không nói gì nữa, vừa rưng rưng vừa tủm tỉm cười.
Hai người thủ thỉ thêm một lúc thì Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, dù không muốn nhưng vẫn phải gác máy. Si Nhan chẳng muốn nhúc nhích, ngủ thiếp đi ngay trên salon, đến khi tỉnh dậy vì quá lạnh thì mới về giường.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bất thường. Ban sáng chỉ hắt hơi mấy cái, cô cũng không để ý. Đến giữa trưa, cổ họng khô khốc, lại hơi bị ho, đầu cũng hơi váng vất. Cố gắng và mấy miếng cơm, tranh thủ lúc nghỉ trưa, cô nằm rạp xuống bàn chợp mắt.
“Si Nhan, Cảnh tổng nói dự án tuyên truyền cho “Tị Phong Đường” muốn sửa một chút, chiều nay cậu ghé qua đó nhé.” Tiểu Đinh nhắn lại lời dặn của tổng giám đốc, thấy mặt Si Nhan hồng hồng thì quan tâm hỏi han: “Hay là tớ xin nghỉ hộ cậu? Về nghỉ đi, mai đến cũng không chết người được.”
“Không cần đâu, chỉ cảm thấy hơi rực người thôi, chốc nữa tớ tiện đường đi mua thuốc luôn.” Si Nhan thều thào trả lời, thấy Tiểu Đinh còn định nói gì nữa thì nhoẻn miệng cười, “Tớ đâu có yếu thế, không sao đâu.”
Nhìn đồng hồ, Si Nhan thu dọn đồ đạc, bắt xe đến quán trà “Tị Phong Đường”.
“Là Si tiểu thư ạ?” Thấy Si Nhan gật đầu, cô gái chuyên pha tra mỉm cười, đưa tay làm tư thế mời, “Văn tiên sinh đang có khách, anh ấy dặn nếu như cô đến thì tới văn phòng chờ anh ấy một lát, sẽ nhanh thôi ạ.”
*Ở đây mình giữ nguyên “tiểu thư”, “tiên sinh” cho phù hợp với kiểu nói nhã nhặn của người chuyên pha trà, hê hê. (Cũng không biết nên gọi “trà nghệ tiểu thư” là cái gì nữa.)
“Được.” Si Nhan mỉm cười, đi theo cô gái đó lên tầng.
Quán trà có hai tầng, sắp xếp khá thoáng đãng, những nét phong cách Trung Quốc đã được hiện đại hóa, thiết kế tinh tế, khiến mọi giác quan của khách đến như được đánh thức. Ở những độ cao nhất định đều có hệ thống đèn treo nhỏ được bố trí khá đa dạng.
Ở một trấn nhỏ mà lại có người phá vỡ các quy tắc thiết kế truyền thống, nhưng vẫn không làm mất đi hơi hướng cổ điển, quả là hiếm thấy. Vừa giữ được nét cổ kính, vừa hợp thêm hơi thở hiện đại, phong cách giản dị này, Si Nhan rất thích.
Đang thưởng thức thiết kế của “Tị Phong Đường”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
“Cảm ơn anh Văn đã hỗ trợ, tôi sẽ bảo thư ký xử lý nhanh.”
“Anh Hàn khách sáo rồi, để anh đến đây một chuyến, thật ngại quá.”
“Trước đây anh Văn không chịu nhượng lại hai phần trăm cổ phần công ty, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, giờ mới thấy, cũng không cần chờ đến chuyến đi này.”
“Đúng là có nguyên nhân thật, có điều quân tử phải giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, tôi cũng nên từ bỏ vài thứ.” Văn Đào vươn tay ra, bắt tay với Hàn Nặc.
“Cảm ơn.” Anh ta khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Khi Hàn Nặc nhìn thấy Si Nhan, cô còn chưa kịp xoay người. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa khiến nỗi hoảng hốt mơ hồ dâng lên trong phút chốc.
Bóng dáng cao gầy của Hàn Nặc thật rõ ràng, trùng khớp với hình ảnh ở sâu trong tâm trí cô, thật tiều tụy, thật ưu thương.
Sự xuất hiện của anh ta, đối với Si Nhan mà nói, vô cùng bất ngờ. Đột nhiên gặp lại, cô có ảo giác như đã cách cả một thế hệ.
Nhớ đến bóng dáng ngày càng xa của anh ta, Si Nhan chợt khẽ gọi tên Ôn Hành Viễn. Dường như chỉ có như vậy, cô mới xác định được, trên đời này, chỉ có anh mới không bao giờ rời xa cô. Chỉ anh mới có thể xoa dịu trái tim cô. Khi cô quyết định đến gần anh hơn, trong cuộc sống của cô, không nên và cũng không thể dung nạp người khác.
Nhớ lúc ở Cổ Trấn, cô ép mình uống cà phê không đường, bởi vì cô muốn nếm thử mùi vị khó chịu nhất là như thế nào. Uống đến thành quen mới phát hiện ra, đau khổ, cũng không khác gì vị này. Sau này, cô thử uống rượu mạnh. Cảm giác nóng bừng bừng khiến cô sảng khoái vô cùng, dường như trong lúc hoảng hốt, lồng ngực hơi nhói đau, đau đến nghẹt thở, nửa tỉnh nửa mê, lúc ấy mới có thể không bận tâm mà rơi lệ.
Quãng thời gian đau khổ ấy, hằng đêm, cô ngồi dựa vào giường ngẩn ngơ, hồi ức lại hiện ra trước mắt. Loại đau khổ ấy, như kiểu trái tim bị đục khoét vậy. Nhưng, quá khứ vẫn chỉ là quá khứ, không thể quay lại được. Khi anh ta dùng câu - “Anh yêu em.” để kết thúc tình yêu không vứt bỏ được từ ba năm trước, không ai còn tư cách làm tổn thương nhau nữa. Họ đều là người trưởng thành, phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Nhất là khi cô đã có Ôn Hành Viễn, lại càng không được lưu luyến.
Một đêm trước khi rời thành phố A, lúc từ chối Ôn Hành Viễn, Si Nhan đã nghĩ, nếu không thể toàn tâm toàn ý cho tình yêu, tốt nhất là không nên nhận lời. Tình yêu, vốn là điểm bắt đầu hạnh phúc của một người, chứ không phải là trò chơi không công bằng giữa hai người, nếu vậy thì sẽ chỉ là khởi nguồn đau thương mà thôi.
“Tại sao có thể chờ mười năm?” Si Nhan nhìn vào đôi mắt sâu như biển của anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Bởi vì thích em.” Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt ấy như muốn tiến sâu vào trái tim cô rồi thổi bùng một ngọn lửa nóng lên.
Anh dùng từ “thích” chứ không phải “yêu”, song, cô có thể cảm nhận được sự trân trọng, cả tình yêu nồng đậm. Trong tích tắc, Si Nhan cảm thấy, giọng nói trầm thấp của Ôn Hành Viễn là âm thanh động lòng người nhất thế giới này.
Rướn người hôn lên trán cô, Ôn Hành Viễn nói: “Đồng ý với anh nhé Tiểu Nhan, đừng uống rượu nữa.”
“Được.” Cô nghẹn ngào đồng ý, đưa tay ôm cổ anh, một giọt lệ nóng hổi lăn qua cổ anh.
Đó là vào đêm họ ngủ lại trên núi. Ôn Hành Viễn không nói nhiều, nhưng Si Nhan biết rất rõ, anh xót xa cho cô đến nhường nào.
Sau khi biết tin anh đính hôn, cô uống rượu vài tối liền. Sau đó, cô lảo đảo bước ra khỏi quán bar, trong làn gió đêm, dưới ngọn đèn tường nhờ nhờ, cô quay về nhà. Sau ngẫm lại, cô mới biết mình bi thương đến cỡ nào. Có khi cô loạng choạng ra khỏi quán bar, trời đất hoàn toàn chao đảo ngay trước mắt, hai chân mềm nhũn, cô ngã ngồi xuống đất một lúc lâu mà không kêu được lời nào.
Cô say, nhưng, ngay cả trong lúc say, tinh thần vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Nỗi đau lan tràn trong tim nhắc cô nhớ rằng, anh không thuộc về cô nữa, tình yêu của anh đã thu về rồi.
Trước đó, Si Nhan thật sự không động vào rượu, đến mức không thể nhớ chính xác lần cuối mình uống rượu là khi nào.
Hai năm trước, lúc Ôn Hành Viễn rời khỏi Cổ Trấn còn lo lắng dặn cô: “Không được uống rượu nữa, không biết kiềm chế thì chỉ hại dạ dày thôi.”
Mặc dù luôn đấu khẩu với anh, nhưng lời anh nói, cô vẫn rất nghe theo. Cho nên, từ khi anh đi, cô thật sự không dính vào rượu. Cho đến khi nghe tin anh đính hôn, cho đến khi cô dùng câu – “Không cần bất kỳ ai cả.”, dùng vỏn vẹn sáu chữ ấy làm nát bấy tình yêu của anh, nghiền vụn trái tim anh, cô mới lại tìm đến rượu để làm tê dại chính mình.
Như một đứa trẻ mồ côi lang thang trên đường, đến khi thấm mệt, cô tìm một chỗ khuất gió rồi ngồi xuống, lặng im nhìn những bóng người đi qua đi lại trên đường.
Thế giới này quả thực rất lớn, lớn đến mức không ai chú ý đến Si Nhan đang ngồi thui thủi trong một góc chờ “Thượng đế” đến cứu. Thế giới này cũng thật nhỏ, dù cô trốn ở nơi ầm ĩ huyên náo, vẫn có người để mắt chú ý đến sự tồn tại của cô.
Si Nhan nhớ đến đôi mắt sáng ngời của Ôn Hành Viễn, cả đôi môi thầm thì khiến cô đỏ mặt. Tình cảm này nóng cháy như dòng nước sôi, khiến trái tim phiêu dật bất định của cô ấm áp lên nhiều.
Cô đứng dậy, bước nhanh về phía căn hộ, trước lúc mười hai giờ, gọi điện cho anh.
“Sao không để Tử Lương đưa về? Em có biết là con gái về nhà một mình lúc muộn thế này nguy hiểm lắm không?” Không đợi cô lên tiếng, Ôn Hành Viễn đã trầm giọng trách cứ.
Si Nhan khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài. Cô biết, dù ở đây có biến động gì đi nữa thì cũng không trốn được cặp “thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ”* của Ôn Hành Viễn.
* Mắt nhìn nghìn dặm, tai nghe theo gió. Ý là điều gì cũng biết.
“Sao em có cảm giác mình như tội phạm thế?” Không phải tức giận, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang theo vẻ bất mãn.
Ôn Hành Viễn không ngờ cô sẽ nói một câu như vậy, ánh mắt dần trở nên thâm trầm. Lặng im mấy giây, lúc mở miệng, ngữ khí của anh dịu dàng hẳn, “Tức giận sao?”
Si Nhan không đáp, ánh mắt dừng rất lâu ở bức ảnh chụp chung của hai người trên bàn. Trong ảnh, Ôn Hành Viễn ôm lấy bả vai cô, nụ cười lan tới tận khóe mắt.
Ôn Hành Viễn cũng không nói gì, một lúc sau, anh chợt nghe thấy cô gọi tên mình, “Ôn Hành Viễn.”
“Ơi?” Anh cúi đầu đáp, giọng nói êm ái như thoảng ngay bên tai cô.
Trái tim như mềm nhũn ra, một giọt nước mắt lăn xuống, cô nghẹn ngào, “Em xin lỗi, em không cố ý nói thế, tâm trạng không tốt.”
Ôn Hành Viễn biết cô đang xin lỗi vì câu hỏi kia, lại nghe thấy giọng nghèn nghẹn của cô thì tiếng nói càng dịu dàng hơn, “Anh biết. Lát nữa cúp máy xong là phải đi ngủ ngay. Ngoài anh ra, không được nhớ đến ai cả.” Trong lòng vốn có điều định nói ra nhưng lại không biết mở lời thế nào, anh chỉ có thể nói như vậy.
“Sao anh ngang ngược thế hả? Còn không cho em nhớ bố cả anh trai?” Dụi mắt, cô vừa cười vừa hờn trách.
Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Thế thì nới lỏng yêu cầu một chút nhé, ngoài chú Si và Si Hạ ra, chỉ được nghĩ đến anh.”
Một câu nói tưởng chừng thờ ơ lại khiến Si Nhan càng rơi nước mắt dữ dội hơn. Cô biết, lúc cô nhìn theo Hàn Nặc, Trương Tử Lương cũng nhìn thấy. Ôn Hành Viễn đều biết hết nhưng không có một câu tra hỏi nào. Sự bao dung của anh dành cho cô, thực sự quá nhiều.
Co mình vào salon, cô nắm lấy điện thoại, đột nhiên bật khóc, “Ôn Hành Viễn, sao anh cứ nuông chiều em như vậy?”
“Đồ ngốc...” Nghe thấy tiếng khóc của cô, Ôn Hành Viễn xót xa nói.
Cho tới nay, chỉ cần điều kiện cho phép, chỉ cần không vượt quá giới hạn của anh, Ôn Hành Viễn đều chiều ý cô hết thảy. Song, việc “không hỏi không nghe” lần này không hề giống. Anh sợ hỏi ra thì đáp án sẽ là điều mình khó có thể chấp nhận được. Có lẽ anh cũng không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhưng yêu Tiểu Nhan, cuối cùng cũng không làm anh thất vọng. Thả lỏng khẩu khí, anh nói: “Sao lại khóc? Nếu nước mắt không phải vì anh thì mau nén ngược trở lại đi.”
“Anh lại mắng em rồi...” Trong lòng Si Nhan vô cùng chua xót, nước mắt lăn dài như chuỗi ngọc bị đứt dây, cô nói không rõ tiếng, “Em nhìn thấy Hàn Nặc...”
Nguyên một đêm, Si Nhan nằm trên ghế salon trong phòng khách, nói chuyện về Hàn Nặc với người đang ở cách xa ngàn dặm. Cô nói, Hàn Nặc là con trai một trong nhà, được cưng chiều vô cùng, nhưng anh ta không bao giờ độc đoán với cô, không nóng giận, ngay cả một câu lớn tiếng cũng không. Cô còn nói, mình rất thích ngủ nướng, sáng sớm, Hàn Nặc thường mua đồ ăn sáng mang đến cho cô, còn khẽ vuốt ve mặt cô và nói: “Ăn nhiều vào, gầy còm thật khó coi.” Si Nhan còn nói, Hàn Nặc là một người rất lý tưởng, điều kiện gia đình cũng thuộc dạng ưu việt, nhưng anh ta vẫn muốn dựa vào sức của mình. Bởi vậy, mặc cho sự phản đối của bố, anh ta vẫn muốn làm luật sư. Cuối cùng, cô nói, “Hàn Nặc gầy đi rất nhiều, nhìn bóng lưng anh ấy, trong lòng em cực kỳ khó chịu...”
Ôn Hành Viễn lẳng lặng nghe, không rõ tâm trạng của mình là gì. Đây là lần đầu tiên Si Nhan nhắc đến Hàn Nặc với anh. Trước đây, chỉ khi say rượu thì cô mới nhắc đến tên anh ta, mà lúc đó, tinh thần cô đã chẳng còn tỉnh táo nữa.
Ôn Hành Viễn biết, Hàn Nặc yêu Si Nhan, yêu vô cùng. Nếu không anh ta sẽ không yêu chiều cô như vậy, thậm chí còn hơn cả anh. Hàn Nặc vốn là hồi ức không thể xóa bỏ trong tâm trí Si Nhan, như rễ cây bám trụ trong trái tim cô. Đột nhiên, anh không thể chắc chắn nổi, liệu trong tương lai, Si Nhan có thể hoàn toàn quên Hàn Nặc, chỉ yêu một mình anh hay không.
Nắm lấy điện thoại, nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, Ôn Hành Viễn thở dài. Trong lúc nhất thời, anh không thể biết rõ rằng mình đang đau khổ, hay là xót xa cho Si Nhan nhiều hơn.
Cuối cùng, tâm tình của Si Nhan cũng ổn định lại, cô dừng khóc, sợ hãi hỏi anh: “Anh có tức giận không?”
“Một chút...” Anh không hề giấu giếm, trả lời thành thật, thấy cô không đáp lời thì lại hỏi: “Đây là tổng hợp của chứng thất tình có tính chất cách quãng, hay là một lần cuối cùng?”
Suy nghĩ một chút, Si Nhan nói thật lòng: “Em không biết...”
Giọng nói của cô được đè thấp xuống, nếu không nghe kỹ thì vốn chẳng nghe thấy gì. Đối với câu trả lời của cô, tuy rằng Ôn Hành Viễn không thoải mái nhưng cũng không thể không tự trách mình. Anh đang cần gì? Sao phải ép cô? Nếu cô nói là một lần cuối cùng, thật sự có thể làm gì đây? So với việc cô nói dối anh, anh thà nghe lời nói thật.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, coi như anh chưa nói gì.” Ôn Hành Viễn cố gắng hết sức để mình có vẻ không bận tâm, nhưng rốt cuộc vẫn có đôi chút mùi vị ghen tuông.
Si Nhan có thể nghe ra được sự tức giận đè nén của anh, trong lòng cũng hơi ê ẩm, “Ôn Hành Viễn...”
“Hối hận à?” Ôn Hành Viễn chặn ngang lời cô, giọng nói cũng có vẻ không chắc chắn, “Ý anh là, sau khi ở bên anh rồi mới thấy hối hận à?”
Bất chợt, cảm giác ấm ức dâng lên, nước mắt tràn qua khóe mi. Tính tình bướng bỉnh trong Si Nhan lại bộc phát, đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mãi lâu mà vẫn không lên tiếng.
“Nói đi chứ.” Ôn Hành Viễn hất bỏ thái độ mềm mỏng, cố chấp hỏi, ngữ khí không giấu được sự sắc bén.
“Bây giờ thì không.” Đáp án này vốn đã là khẳng định, nhưng khi nói ra thì cô vẫn tỏ vẻ hờn giận, “Không biết sau này...”
“Sau này lại càng không cho em cơ hội.” Ôn Hành Viễn như trút được gánh nặng, anh nở nụ cười, giọng nói dịu dàng mà kiên định.
Si Nhan không nói gì nữa, vừa rưng rưng vừa tủm tỉm cười.
Hai người thủ thỉ thêm một lúc thì Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, dù không muốn nhưng vẫn phải gác máy. Si Nhan chẳng muốn nhúc nhích, ngủ thiếp đi ngay trên salon, đến khi tỉnh dậy vì quá lạnh thì mới về giường.
Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu bất thường. Ban sáng chỉ hắt hơi mấy cái, cô cũng không để ý. Đến giữa trưa, cổ họng khô khốc, lại hơi bị ho, đầu cũng hơi váng vất. Cố gắng và mấy miếng cơm, tranh thủ lúc nghỉ trưa, cô nằm rạp xuống bàn chợp mắt.
“Si Nhan, Cảnh tổng nói dự án tuyên truyền cho “Tị Phong Đường” muốn sửa một chút, chiều nay cậu ghé qua đó nhé.” Tiểu Đinh nhắn lại lời dặn của tổng giám đốc, thấy mặt Si Nhan hồng hồng thì quan tâm hỏi han: “Hay là tớ xin nghỉ hộ cậu? Về nghỉ đi, mai đến cũng không chết người được.”
“Không cần đâu, chỉ cảm thấy hơi rực người thôi, chốc nữa tớ tiện đường đi mua thuốc luôn.” Si Nhan thều thào trả lời, thấy Tiểu Đinh còn định nói gì nữa thì nhoẻn miệng cười, “Tớ đâu có yếu thế, không sao đâu.”
Nhìn đồng hồ, Si Nhan thu dọn đồ đạc, bắt xe đến quán trà “Tị Phong Đường”.
“Là Si tiểu thư ạ?” Thấy Si Nhan gật đầu, cô gái chuyên pha tra mỉm cười, đưa tay làm tư thế mời, “Văn tiên sinh đang có khách, anh ấy dặn nếu như cô đến thì tới văn phòng chờ anh ấy một lát, sẽ nhanh thôi ạ.”
*Ở đây mình giữ nguyên “tiểu thư”, “tiên sinh” cho phù hợp với kiểu nói nhã nhặn của người chuyên pha trà, hê hê. (Cũng không biết nên gọi “trà nghệ tiểu thư” là cái gì nữa.)
“Được.” Si Nhan mỉm cười, đi theo cô gái đó lên tầng.
Quán trà có hai tầng, sắp xếp khá thoáng đãng, những nét phong cách Trung Quốc đã được hiện đại hóa, thiết kế tinh tế, khiến mọi giác quan của khách đến như được đánh thức. Ở những độ cao nhất định đều có hệ thống đèn treo nhỏ được bố trí khá đa dạng.
Ở một trấn nhỏ mà lại có người phá vỡ các quy tắc thiết kế truyền thống, nhưng vẫn không làm mất đi hơi hướng cổ điển, quả là hiếm thấy. Vừa giữ được nét cổ kính, vừa hợp thêm hơi thở hiện đại, phong cách giản dị này, Si Nhan rất thích.
Đang thưởng thức thiết kế của “Tị Phong Đường”, cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói quen thuộc.
“Cảm ơn anh Văn đã hỗ trợ, tôi sẽ bảo thư ký xử lý nhanh.”
“Anh Hàn khách sáo rồi, để anh đến đây một chuyến, thật ngại quá.”
“Trước đây anh Văn không chịu nhượng lại hai phần trăm cổ phần công ty, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ nguyên nhân rồi, giờ mới thấy, cũng không cần chờ đến chuyến đi này.”
“Đúng là có nguyên nhân thật, có điều quân tử phải giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, tôi cũng nên từ bỏ vài thứ.” Văn Đào vươn tay ra, bắt tay với Hàn Nặc.
“Cảm ơn.” Anh ta khẽ nhếch khóe môi, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Khi Hàn Nặc nhìn thấy Si Nhan, cô còn chưa kịp xoay người. Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hòa khiến nỗi hoảng hốt mơ hồ dâng lên trong phút chốc.
/83
|