Đi ra khỏi vườn trường, vừa lúc Đường Nghị Phàm tới. Anh mặc một bộ quần áo thoải mái màu sắc đơn giản, trên gương mặt tuấn tú là nụ cười dịu dàng. Anh bước tới nắm tay Nhược Ngưng, lại cười với Si Nhan: “Đi thôi, anh đặt chỗ rồi, cùng đi ăn cơm nào.”
Bởi hôm qua đột ngột gặp Hàn Nặc nên tâm tình Si Nhan hơi mất thăng bằng, nhưng từ chối thì lại thất lễ nên cô cười và gật đầu đồng ý.
Xe chạy một mạch đến một nhà hàng gần bờ sông, đây là nhà hàng mà trước đây Si Nhan và Nhược Ngưng rất hay đến.
Đường Nghị Phàm gọi thức ăn, lúc nhìn thấy bóng dáng kia thì hơi giật mình. Sau đó, anh đứng dậy, vừa mỉm cười vừa đi về phía Hàn Nặc chào hỏi: “Sao trùng hợp vậy?”
“Thế giới này nhỏ thật, đủ để trùng hợp.” Sắc mặt Nhược Ngưng thay đổi, cô lạnh lùng nói, ngồi yên không nhúc nhích.
“Nghị Phàm.” Đối mặt với vẻ lãnh đạm của cô, Hàn Nặc lơ đễnh cười nhạt, ánh mắt lại bình tĩnh dừng trên mặt Si Nhan, “Nhan Nhan.”
“Đã lâu không gặp!” Rốt cuộc Si Nhan cũng tìm lại được giọng nói của mình. Cô cố ra vẻ trấn tĩnh, cười cho có lệ với anh ta rồi đứng lên, lễ phép chào hỏi Tạ Viễn Đằng đứng bên cạnh, “Chào cô!”
“Chào cô!” Tạ Viễn Đằng khẽ cười, thanh âm rất nhẹ, trên khuôn mặt tinh tế không hề thấy chút gì lạ.
Cảnh tượng này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vô cùng khó xử, bề ngoài thì hài hòa như không có gì bất ổn cả. Si Nhan nén lại nỗi chua xót đang chực dâng lên trong lồng ngực, cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn một cái, chỉ liếc một cái thôi cũng đủ đánh bại cô rồi.
“Đặt chỗ chưa? Hay là ngồi cùng đi?” Biết là sẽ khiến Nhược Ngưng mất vui nhưng Đường Nghị Phàm vẫn khách sáo hỏi, dù sao thì Hàn Nặc cũng tiếp xúc nhiều với anh trong chốn làm ăn, kiểu giao thiệp này tất nhiên là không thể thiếu được.
“Ngồi cùng nhau làm gì?” Nhược Ngưng mất kiên nhẫn, giở mặt ngay tại chỗ, đứng bật dậy.
“Nhược Ngưng?” Si Nhan chợt sửng sốt, trong lòng bỗng lên cảnh giác, vội vàng kéo tay Nhược Ngưng lại. Dù sao cũng có Tạ Viễn Đằng ở đây, tốt xấu gì cũng không nên làm Hàn Nặc mất mặt.
Đường Nghị Phàm hơi nhíu mày, đưa tay ôm lấy bả vai cô. Nhược Ngưng hơi giãy ra nhưng không được, vẻ mặt tức giận lập tức xuất hiện.
“Không cần đâu, tôi đặt chỗ rồi, ở tầng hai. Ngày mai có việc phải đến tìm anh, tôi sẽ đến công ty anh bàn lại.” Anh ta im lặng mấy giây, dường như hơi do dự, sau đó mới nói, “Nhan Nhan, hôm nào có thời gian chúng ta sẽ gặp sau.” Nói xong, anh ta gật đầu với Đường Nghị Phàm, xoay người, sóng vai với Tạ Viễn Đằng rời đi.
Dù rằng hai người đó không hề có động tác thân mật nào, nhưng nhìn cả hai xuất hiện trước mặt mình, trái tim Si Nhan vẫn hơi thắt lại. Trong phút chốc anh ta xoay người đi là phút chốc Si Nhan yếu mềm, gần như ngã xuống. Lúc Nhược Ngưng cầm tay cô, lòng bàn tay cô đã rịn mồ hôi lạnh.
Đường Nghị Phàm đã từng nghe Nhược Ngưng nói một chút về chuyện của Hàn Nặc và Si Nhan, nhưng không biết nhiều, anh không có hứng thú với chuyện tình cảm của người khác. Nhưng từ lúc thấy phản ứng của Si Nhan ở sân bay, sau đó Hàn Nặc lại hỏi số điện thoại của Si Nhan, anh đoán rằng chỉ cần hai người này chạm mặt thì cuộc sống tuyệt đối không bình ổn nổi. Hơn nữa, chứng kiến một Nhược Ngưng dịu dàng mà lại có phản ứng dữ dội như vậy, đột nhiên anh có chút lo lắng. Tối qua chính anh đã “lừa” cô để moi được số điện thoại của Si Nhan, rốt cuộc thì có phải là họa “diệt” thân hay không? Anh thầm cầu nguyện cho mình.
Si Nhan đâu còn hứng thú gì nữa, nhưng cũng không muốn bỏ đi để Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng mất thoải mái, đành yên lặng ngồi ăn.
Đường Nghị Phàm vừa nhắc Si Nhan phải ăn nhiều một chút, vừa ân cần gắp rau cho Nhược Ngưng. Cô bướng bỉnh đẩy đũa của anh ra, thậm chí còn không khách sáo mà bưng bát lên. Điều này khiến anh hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì, làm đi làm lại mấy lần. Si Nhan nhìn thấy thế cũng không kìm được nụ cười.
“Đừng làm loạn nữa, người ta có đáng phải bị cậu phải bắt nạt không?” Si Nhan giật lấy bát của cô, đưa đến gần tay của Đường Nghị Phàm, đỡ lời cho anh.
“Đúng đấy, người hiền lành mà lại đáng bị bắt nạt à?” Đường Nghị Phàm thấy Si Nhan lên tiếng, lại còn nói đỡ cho mình thì cảm kích vô cùng, tay gắp rau cho Nhược Ngưng, miệng thì vẫn không quên oán thán.
“Ai bắt nạt anh ấy? Là anh ấy tự chuốc lấy thì có.” Nhược Ngưng bĩu môi, đưa tay lấy bát lại, cầm đũa chọc chọc hai cái.
“Chưa từng thấy cậu không nói lý như vậy, đừng trút giận lên người ta nhá.” Si Nhan nhanh chóng lấy lại tâm tình, cũng không muốn vì mình mà không khí vui vẻ bị mất đi, cô nhẹ giọng trách cứ.
Nhược Ngưng là người rất hiểu chuyện, nhưng hễ động đến việc của cô với Hàn Nặc thì sẽ như mất lý trí. Nếu sau ba tháng biến mất mà cô không chủ động liên lạc với cô nàng thì chắc Hàn Nặc sẽ bị mắng chửi rất nhiều. Có lẽ cả đời Si Nhan cũng không thể biết được rằng một Nhược Ngưng vốn rất nhu mì mà nổi giận thì sẽ — khó chống đỡ thế nào.
“Mình á?” Nhược Ngưng cúi đầu nói nhỏ một câu, cuối cùng cũng thôi nạt nộ anh.
“Được rồi, bà xã, ông xã nhận lỗi với em nhé, cũng là lỗi của anh, tức giận là ăn không tiêu đâu, chờ em ăn no rồi muốn xử anh thế nào cũng được, ngoan nào.” Đường Nghị Phàm rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy cô dịu xuống thì liền đùa cợt vẻ ấm ức, liên tục dỗ ngọt cô, lại tận tay gắp thức ăn đến bên miệng cô.
“Đáng ghét, ai là bà xã của anh.” Nhược Ngưng nghe thấy thế thì hơi thẹn thùng, lại há miệng nhận miếng thức ăn anh đưa tới, mặt hơi đỏ lên.
“Đương nhiên là em rồi, chẳng lẽ chỉ vì anh phạm phải một lỗi nhỏ mà em cho ông chồng này nghỉ hưu luôn à? Nhược Ngưng, bây giờ em đừng nói với anh rằng ngày kia chú rể sẽ không phải là anh nhé.” Si Nhan thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn nhó thì không nhịn được cười, suýt chút nữa phun nước trong miệng ra.
“Nhược Ngưng, cậu đúng là bỏ phí một bảo bối rồi.” Si Nhan ôm ngực vừa cười vừa nói. Dáng vẻ của Đường Nghị Phàm lúc này lại đột nhiên gợi cô nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông nào đó.
“Nhan Nhan quá khen rồi, hai chữ bảo bối này hợp với Nhược Ngưng nhà anh hơn, đúng không, bảo bối?” Đường Nghị Phàm thân mật nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhược Ngưng, ánh mắt dịu dàng như hồ nước lặng.
“Đáng ghét.” Nhược Ngưng đẩy tay anh ra, mặt càng đỏ hơn.
Rốt cuộc thì Nhược Ngưng nguôi giận, Si Nhan cũng cố gạt bỏ tâm sự đi. Đường Nghị Phàm vô cùng hài hước, chính sự hài hước ấy đã xua tan đi bầu không khí nặng nề. Cuối cùng, ba người cũng đánh chén xong một bữa no nê, bầu không khí tạm coi là vui vẻ.
Cơm nước xong, Đường Nghị Phàm lái xe đưa Si Nhan về nhà, lúc xuống xe thì Ôn Hành Viễn gọi điện tới.
“Ôn Hành Viễn?” Giọng nói của Si Nhan rất nhẹ, cũng bởi tinh thần thoải mái sau cả chặng đường cười đùa với Nhược Ngưng, không sa sút như lúc trước, cũng không nhớ đến vụ người nào đó dập máy trước cô sáng nay.
“À…ăn tối chưa?” Cảm nhận được sự thoải mái của cô, Ôn Hành Viễn hơi giật mình. Vốn sợ cơn tức giận nhất thời ban sáng làm cho “đại tiểu thư” kia không chịu nhận điện thoại, vốn chuẩn bị sẵn một bụng đầy lời nói, nhưng anh nuốt lại hết tất cả.
“Vừa ăn xong, chắc là thức ăn ở quê ngon nên em không dừng được.” Si Nhan thẳng thắn nói với anh, khóe miệng bất giác gợn lên một nụ cười, khiến Ôn Hành Viễn ở đầu dây bên kia cũng cười.
Anh biết, “mỹ thực” lúc nào cũng làm cho tâm tình cô tốt lên được, nó còn hấp dẫn hơn gấp nhiều lần so với “mỹ nam”.
“Chờ một chút Ôn Hành Viễn.” Si Nhan thấy Nhược Ngưng cũng xuống xe thì xoay người lại nói chuyện với cô ấy, “Có muốn vào ngồi một lúc không?”
“Thôi, cũng khuya rồi, mẹ mình đang giục về nhà đây, cậu nghỉ sớm đi.” Nhược Ngưng tiến đến ôm cô.
“Được rồi, mai mình sẽ sang thăm dì.” Si Nhan đứng trước xe nhìn cô ấy ngồi vào trong, lại lễ phép gật đầu với Đường Nghị Phàm.
“Nhược Ngưng đưa em về, vừa mới đi rồi.” Si Nhan đứng cạnh cầu thang nói chuyện với Ôn Hành Viễn, “Này, Ôn Hành Viễn, ông xã nhà Nhược Nhưng đẹp trai khủng khiếp luôn.” Si Nhan đột nhiên nghĩ đến người nào đó hay tự nhận mình đẹp trai, cố ý trêu tức anh.
“Thật ư? Không ngờ bây giờ còn có người đẹp trai như anh.” Người kia thở dài một hơi, như thể đang tự giễu.
“Tự đắc.”
“Gọi điện cho Si Hạ chưa?”
“Vẫn chưa, đợi đám cưới của Nhược Ngưng xong xuôi thì gọi, dù sao thì anh ấy cũng không có nhà, đợt trước vào thành phố họp rồi.” Si Nhan mở cửa phòng ra, tiện tay ném túi xách sang một bên, mệt mỏi ngả vào salon.
“Chưa thấy ai vô tâm như em, có muốn anh gọi hộ không?” Anh khẽ mắng, trong giọng nói là vẻ chiều chuộng dễ thấy.
“Ai cần anh lắm chuyện chứ, em sẽ gọi.” Si Nhan cãi lại, trong lòng đang thầm mắng anh là đồ gà mái*.
*Ý chỉ người lắm mồm, nhiều chuyện.
“Tối nay gọi luôn đi.” Anh ra lệnh.
“Cúp điện thoại đi, em gọi luôn đây!” Cô cắn răng, lại nghe thấy người kia gầm nhẹ, “Em dám?”
“Thử xem?” Cô chớp mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.
“Không thử.” Người kia dường như chịu thua, hít một hơi thật sâu, không mạnh không nhẹ quẳng hai chữ lại, khiến cô khẽ bật cười.
“Hôm nào về?” Không bận tâm đến sự cười nhạo của cô, anh thốt lên một câu hỏi. Cô không ở đây, anh không cảm thấy Cổ Trấn đẹp nữa, chỉ cảm thấy thật tịch mịch.
“Để làm gì, em mới về mà, đừng có nói với em rằng anh là ông chủ keo kiệt, đang hối hận vì thả em đi đấy?”
“Anh sợ em uống nhiều không ai trông, nhỡ chết vì say ở quê.” Anh ảo não, nhả một ngụm khói thuốc, nheo hai mắt lại rồi hút thêm một hơi nữa.
“Em không uống rượu.” Si Nhan cãi lại, cô biết rằng anh vẫn còn sợ khi cô say rượu.
“Làm phù dâu mà lại không uống rượu, em ngớ ngẩn à?”
“Anh ngớ ngẩn thì có, uống ít là không sao cả.” Cô vốn định trấn an anh nhưng mở miệng thì lại đổi khác, “Này, anh đang ở đâu đấy? Bên cạnh có tiếng nhạc đấy nhé, không phải là vụng trộm đấy chứ?” Chỗ Si Nhan rất yên tĩnh, cô mơ hồ nghe được tiếng hát quen thuộc, không nhịn được việc trêu trọc anh.
“Vụng trộm với em ấy.” Ôn Hành Viễn cắn răng. Nha đầu chết tiệt, dám nói anh vụng trộm, nếu anh vụng trộm thật thì đâu cần phải vừa tỉnh ngủ đã vội vàng gọi điện cho cô. Anh đang đói hoa mắt, vậy mà cô không biết tỏ vẻ quan tâm chút sao? Anh còn đang hoài nghi không biết cô có phải là người không nữa.
“Đừng, thế không phải là bức chết em sao, cho dù em không tự sát thì bạn gái anh cũng sẽ cầm dao chém em.” Si Nhan cầm điện thoại cười hỉ hả, dễ dàng tưởng tượng ra được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của người nào đó.
“Ngớ ngẩn! Nói linh tinh gì không biết.” Ngữ khí của Ôn Hành Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, tuy là mắng cô nhưng lại không có ý cợt nhả, trong lòng anh có đôi phần thất vọng.
Cuộc trò chuyện lần này của hai người khá dài, trong lúc đấu khẩu mà Si Nhan lại hơi mơ màng buồn ngủ, khi đó Ôn Hành Viễn mới miễn cưỡng dừng cuộc gọi. Cúp điện thoại, lao vào tắm nước ấm, lại thấy thời gian còn sớm nên anh đi bộ đến quán bar.
Đi trên con đường đá sạch sẽ, anh đút hai tay vào túi quần, bóng lưng phảng phất chút cô đơn.
“Ôn Hành Viễn, em hỏi anh một vấn đề này.”
“Hỏi đi!”
“Ờ…Anh nói xem, tại sao vận động viên cấp quốc gia lại hay bị gù lưng?”
“Thì là vì hay phải nói chuyện với mấy người lùn như bọn em.” Liếc cô một cái, anh không khách sáo mà trả lời.
“Biến!” Cô mắng anh, chân cũng không ngoan ngoãn gì mà đá thẳng vào cẳng chân anh, dám nói cô lùn, phải xử lý anh mới được.
Anh không tránh né, chỉ trừng mắt nhìn cô, “Lòng vòng mãi, muốn nói gì thì vào trọng điểm luôn đi.”
“Đồng nghiệp hay bàn tán sau lưng em, không có việc gì thì anh đừng tới tìm em, nếu không, để người khác hiểu lầm thì không tốt cho lắm.” Lúc anh trừng mắt nhìn thì cô cúi đầu xuống, ậm ừ nói thầm.
Ôn Hành Viễn thường đến công ty đón cô tan sở, rồi mỗi tối đều đưa cô về nhà, rất đường đường chính chính. Điều này không khỏi khiến người khác xì xào, mà cô nàng Si thì có chút buồn bực.
“Mấy người đấy nhàn rỗi không có gì làm đến thế à?” Nhìn vào ánh mắt thâm sâu của anh, cô khẽ nhíu mày, đôi mắt cũng hiện vẻ sợ hãi, nó tiết lộ mọi tâm tư của cô. Trầm mặc một lúc, cô nghe thấy anh kiêu ngạo nói, “Sao anh lại yêu em chứ?”
“Ôn Hành Viễn?” Thấy anh bước đi, cô cuống cuồng gọi tên anh.
“Nói đi.” Anh không quay đầu, khẩu khí có chút dữ dằn.
“Anh tức giận sao? Em chỉ sợ bị người khác hiểu lầm thôi, không có ý gì khác.” Cô hoảng hốt giải thích với anh. Anh là người bạn tốt của cô, nhìn quanh xem, có biết bao cô gái ưu tú tỏ ý với anh, cô không muốn mình làm nhỡ chuyện của anh.
“Anh không hiểu lầm, tháng sau anh phải về rồi, tự quan tâm cho mình đi!”
Vì vậy, sau một năm Ôn Hành Viễn ở bên cạnh cô, mà lúc phải rời khỏi trấn Đại Nghiên như vậy thì anh thừa nhận là mình hơi tức giận. Nhưng quan trọng là bố anh bị bệnh, đưa cho anh một lời nhắn, tuyên bố rằng nếu anh không về thì sẽ cho người đến “mời” anh. Anh không dám nói nhiều, nguyên nhân là, người bố anh phái đến chính là đối tượng mà bố từng ép anh kết hôn. Còn cô, cô lại tưởng anh về là vì “bạn gái” đã chờ lâu. Vì vậy, giữa họ tự dưng lại xuất hiện một sự hiểu lầm, đến mức, cô hiểu lầm suốt mấy năm liền.
Bởi hôm qua đột ngột gặp Hàn Nặc nên tâm tình Si Nhan hơi mất thăng bằng, nhưng từ chối thì lại thất lễ nên cô cười và gật đầu đồng ý.
Xe chạy một mạch đến một nhà hàng gần bờ sông, đây là nhà hàng mà trước đây Si Nhan và Nhược Ngưng rất hay đến.
Đường Nghị Phàm gọi thức ăn, lúc nhìn thấy bóng dáng kia thì hơi giật mình. Sau đó, anh đứng dậy, vừa mỉm cười vừa đi về phía Hàn Nặc chào hỏi: “Sao trùng hợp vậy?”
“Thế giới này nhỏ thật, đủ để trùng hợp.” Sắc mặt Nhược Ngưng thay đổi, cô lạnh lùng nói, ngồi yên không nhúc nhích.
“Nghị Phàm.” Đối mặt với vẻ lãnh đạm của cô, Hàn Nặc lơ đễnh cười nhạt, ánh mắt lại bình tĩnh dừng trên mặt Si Nhan, “Nhan Nhan.”
“Đã lâu không gặp!” Rốt cuộc Si Nhan cũng tìm lại được giọng nói của mình. Cô cố ra vẻ trấn tĩnh, cười cho có lệ với anh ta rồi đứng lên, lễ phép chào hỏi Tạ Viễn Đằng đứng bên cạnh, “Chào cô!”
“Chào cô!” Tạ Viễn Đằng khẽ cười, thanh âm rất nhẹ, trên khuôn mặt tinh tế không hề thấy chút gì lạ.
Cảnh tượng này khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, vô cùng khó xử, bề ngoài thì hài hòa như không có gì bất ổn cả. Si Nhan nén lại nỗi chua xót đang chực dâng lên trong lồng ngực, cũng không dám ngẩng đầu liếc nhìn một cái, chỉ liếc một cái thôi cũng đủ đánh bại cô rồi.
“Đặt chỗ chưa? Hay là ngồi cùng đi?” Biết là sẽ khiến Nhược Ngưng mất vui nhưng Đường Nghị Phàm vẫn khách sáo hỏi, dù sao thì Hàn Nặc cũng tiếp xúc nhiều với anh trong chốn làm ăn, kiểu giao thiệp này tất nhiên là không thể thiếu được.
“Ngồi cùng nhau làm gì?” Nhược Ngưng mất kiên nhẫn, giở mặt ngay tại chỗ, đứng bật dậy.
“Nhược Ngưng?” Si Nhan chợt sửng sốt, trong lòng bỗng lên cảnh giác, vội vàng kéo tay Nhược Ngưng lại. Dù sao cũng có Tạ Viễn Đằng ở đây, tốt xấu gì cũng không nên làm Hàn Nặc mất mặt.
Đường Nghị Phàm hơi nhíu mày, đưa tay ôm lấy bả vai cô. Nhược Ngưng hơi giãy ra nhưng không được, vẻ mặt tức giận lập tức xuất hiện.
“Không cần đâu, tôi đặt chỗ rồi, ở tầng hai. Ngày mai có việc phải đến tìm anh, tôi sẽ đến công ty anh bàn lại.” Anh ta im lặng mấy giây, dường như hơi do dự, sau đó mới nói, “Nhan Nhan, hôm nào có thời gian chúng ta sẽ gặp sau.” Nói xong, anh ta gật đầu với Đường Nghị Phàm, xoay người, sóng vai với Tạ Viễn Đằng rời đi.
Dù rằng hai người đó không hề có động tác thân mật nào, nhưng nhìn cả hai xuất hiện trước mặt mình, trái tim Si Nhan vẫn hơi thắt lại. Trong phút chốc anh ta xoay người đi là phút chốc Si Nhan yếu mềm, gần như ngã xuống. Lúc Nhược Ngưng cầm tay cô, lòng bàn tay cô đã rịn mồ hôi lạnh.
Đường Nghị Phàm đã từng nghe Nhược Ngưng nói một chút về chuyện của Hàn Nặc và Si Nhan, nhưng không biết nhiều, anh không có hứng thú với chuyện tình cảm của người khác. Nhưng từ lúc thấy phản ứng của Si Nhan ở sân bay, sau đó Hàn Nặc lại hỏi số điện thoại của Si Nhan, anh đoán rằng chỉ cần hai người này chạm mặt thì cuộc sống tuyệt đối không bình ổn nổi. Hơn nữa, chứng kiến một Nhược Ngưng dịu dàng mà lại có phản ứng dữ dội như vậy, đột nhiên anh có chút lo lắng. Tối qua chính anh đã “lừa” cô để moi được số điện thoại của Si Nhan, rốt cuộc thì có phải là họa “diệt” thân hay không? Anh thầm cầu nguyện cho mình.
Si Nhan đâu còn hứng thú gì nữa, nhưng cũng không muốn bỏ đi để Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng mất thoải mái, đành yên lặng ngồi ăn.
Đường Nghị Phàm vừa nhắc Si Nhan phải ăn nhiều một chút, vừa ân cần gắp rau cho Nhược Ngưng. Cô bướng bỉnh đẩy đũa của anh ra, thậm chí còn không khách sáo mà bưng bát lên. Điều này khiến anh hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì, làm đi làm lại mấy lần. Si Nhan nhìn thấy thế cũng không kìm được nụ cười.
“Đừng làm loạn nữa, người ta có đáng phải bị cậu phải bắt nạt không?” Si Nhan giật lấy bát của cô, đưa đến gần tay của Đường Nghị Phàm, đỡ lời cho anh.
“Đúng đấy, người hiền lành mà lại đáng bị bắt nạt à?” Đường Nghị Phàm thấy Si Nhan lên tiếng, lại còn nói đỡ cho mình thì cảm kích vô cùng, tay gắp rau cho Nhược Ngưng, miệng thì vẫn không quên oán thán.
“Ai bắt nạt anh ấy? Là anh ấy tự chuốc lấy thì có.” Nhược Ngưng bĩu môi, đưa tay lấy bát lại, cầm đũa chọc chọc hai cái.
“Chưa từng thấy cậu không nói lý như vậy, đừng trút giận lên người ta nhá.” Si Nhan nhanh chóng lấy lại tâm tình, cũng không muốn vì mình mà không khí vui vẻ bị mất đi, cô nhẹ giọng trách cứ.
Nhược Ngưng là người rất hiểu chuyện, nhưng hễ động đến việc của cô với Hàn Nặc thì sẽ như mất lý trí. Nếu sau ba tháng biến mất mà cô không chủ động liên lạc với cô nàng thì chắc Hàn Nặc sẽ bị mắng chửi rất nhiều. Có lẽ cả đời Si Nhan cũng không thể biết được rằng một Nhược Ngưng vốn rất nhu mì mà nổi giận thì sẽ — khó chống đỡ thế nào.
“Mình á?” Nhược Ngưng cúi đầu nói nhỏ một câu, cuối cùng cũng thôi nạt nộ anh.
“Được rồi, bà xã, ông xã nhận lỗi với em nhé, cũng là lỗi của anh, tức giận là ăn không tiêu đâu, chờ em ăn no rồi muốn xử anh thế nào cũng được, ngoan nào.” Đường Nghị Phàm rất biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy cô dịu xuống thì liền đùa cợt vẻ ấm ức, liên tục dỗ ngọt cô, lại tận tay gắp thức ăn đến bên miệng cô.
“Đáng ghét, ai là bà xã của anh.” Nhược Ngưng nghe thấy thế thì hơi thẹn thùng, lại há miệng nhận miếng thức ăn anh đưa tới, mặt hơi đỏ lên.
“Đương nhiên là em rồi, chẳng lẽ chỉ vì anh phạm phải một lỗi nhỏ mà em cho ông chồng này nghỉ hưu luôn à? Nhược Ngưng, bây giờ em đừng nói với anh rằng ngày kia chú rể sẽ không phải là anh nhé.” Si Nhan thấy khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn nhó thì không nhịn được cười, suýt chút nữa phun nước trong miệng ra.
“Nhược Ngưng, cậu đúng là bỏ phí một bảo bối rồi.” Si Nhan ôm ngực vừa cười vừa nói. Dáng vẻ của Đường Nghị Phàm lúc này lại đột nhiên gợi cô nhớ đến khuôn mặt anh tuấn của một người đàn ông nào đó.
“Nhan Nhan quá khen rồi, hai chữ bảo bối này hợp với Nhược Ngưng nhà anh hơn, đúng không, bảo bối?” Đường Nghị Phàm thân mật nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhược Ngưng, ánh mắt dịu dàng như hồ nước lặng.
“Đáng ghét.” Nhược Ngưng đẩy tay anh ra, mặt càng đỏ hơn.
Rốt cuộc thì Nhược Ngưng nguôi giận, Si Nhan cũng cố gạt bỏ tâm sự đi. Đường Nghị Phàm vô cùng hài hước, chính sự hài hước ấy đã xua tan đi bầu không khí nặng nề. Cuối cùng, ba người cũng đánh chén xong một bữa no nê, bầu không khí tạm coi là vui vẻ.
Cơm nước xong, Đường Nghị Phàm lái xe đưa Si Nhan về nhà, lúc xuống xe thì Ôn Hành Viễn gọi điện tới.
“Ôn Hành Viễn?” Giọng nói của Si Nhan rất nhẹ, cũng bởi tinh thần thoải mái sau cả chặng đường cười đùa với Nhược Ngưng, không sa sút như lúc trước, cũng không nhớ đến vụ người nào đó dập máy trước cô sáng nay.
“À…ăn tối chưa?” Cảm nhận được sự thoải mái của cô, Ôn Hành Viễn hơi giật mình. Vốn sợ cơn tức giận nhất thời ban sáng làm cho “đại tiểu thư” kia không chịu nhận điện thoại, vốn chuẩn bị sẵn một bụng đầy lời nói, nhưng anh nuốt lại hết tất cả.
“Vừa ăn xong, chắc là thức ăn ở quê ngon nên em không dừng được.” Si Nhan thẳng thắn nói với anh, khóe miệng bất giác gợn lên một nụ cười, khiến Ôn Hành Viễn ở đầu dây bên kia cũng cười.
Anh biết, “mỹ thực” lúc nào cũng làm cho tâm tình cô tốt lên được, nó còn hấp dẫn hơn gấp nhiều lần so với “mỹ nam”.
“Chờ một chút Ôn Hành Viễn.” Si Nhan thấy Nhược Ngưng cũng xuống xe thì xoay người lại nói chuyện với cô ấy, “Có muốn vào ngồi một lúc không?”
“Thôi, cũng khuya rồi, mẹ mình đang giục về nhà đây, cậu nghỉ sớm đi.” Nhược Ngưng tiến đến ôm cô.
“Được rồi, mai mình sẽ sang thăm dì.” Si Nhan đứng trước xe nhìn cô ấy ngồi vào trong, lại lễ phép gật đầu với Đường Nghị Phàm.
“Nhược Ngưng đưa em về, vừa mới đi rồi.” Si Nhan đứng cạnh cầu thang nói chuyện với Ôn Hành Viễn, “Này, Ôn Hành Viễn, ông xã nhà Nhược Nhưng đẹp trai khủng khiếp luôn.” Si Nhan đột nhiên nghĩ đến người nào đó hay tự nhận mình đẹp trai, cố ý trêu tức anh.
“Thật ư? Không ngờ bây giờ còn có người đẹp trai như anh.” Người kia thở dài một hơi, như thể đang tự giễu.
“Tự đắc.”
“Gọi điện cho Si Hạ chưa?”
“Vẫn chưa, đợi đám cưới của Nhược Ngưng xong xuôi thì gọi, dù sao thì anh ấy cũng không có nhà, đợt trước vào thành phố họp rồi.” Si Nhan mở cửa phòng ra, tiện tay ném túi xách sang một bên, mệt mỏi ngả vào salon.
“Chưa thấy ai vô tâm như em, có muốn anh gọi hộ không?” Anh khẽ mắng, trong giọng nói là vẻ chiều chuộng dễ thấy.
“Ai cần anh lắm chuyện chứ, em sẽ gọi.” Si Nhan cãi lại, trong lòng đang thầm mắng anh là đồ gà mái*.
*Ý chỉ người lắm mồm, nhiều chuyện.
“Tối nay gọi luôn đi.” Anh ra lệnh.
“Cúp điện thoại đi, em gọi luôn đây!” Cô cắn răng, lại nghe thấy người kia gầm nhẹ, “Em dám?”
“Thử xem?” Cô chớp mắt, vẻ mặt bướng bỉnh.
“Không thử.” Người kia dường như chịu thua, hít một hơi thật sâu, không mạnh không nhẹ quẳng hai chữ lại, khiến cô khẽ bật cười.
“Hôm nào về?” Không bận tâm đến sự cười nhạo của cô, anh thốt lên một câu hỏi. Cô không ở đây, anh không cảm thấy Cổ Trấn đẹp nữa, chỉ cảm thấy thật tịch mịch.
“Để làm gì, em mới về mà, đừng có nói với em rằng anh là ông chủ keo kiệt, đang hối hận vì thả em đi đấy?”
“Anh sợ em uống nhiều không ai trông, nhỡ chết vì say ở quê.” Anh ảo não, nhả một ngụm khói thuốc, nheo hai mắt lại rồi hút thêm một hơi nữa.
“Em không uống rượu.” Si Nhan cãi lại, cô biết rằng anh vẫn còn sợ khi cô say rượu.
“Làm phù dâu mà lại không uống rượu, em ngớ ngẩn à?”
“Anh ngớ ngẩn thì có, uống ít là không sao cả.” Cô vốn định trấn an anh nhưng mở miệng thì lại đổi khác, “Này, anh đang ở đâu đấy? Bên cạnh có tiếng nhạc đấy nhé, không phải là vụng trộm đấy chứ?” Chỗ Si Nhan rất yên tĩnh, cô mơ hồ nghe được tiếng hát quen thuộc, không nhịn được việc trêu trọc anh.
“Vụng trộm với em ấy.” Ôn Hành Viễn cắn răng. Nha đầu chết tiệt, dám nói anh vụng trộm, nếu anh vụng trộm thật thì đâu cần phải vừa tỉnh ngủ đã vội vàng gọi điện cho cô. Anh đang đói hoa mắt, vậy mà cô không biết tỏ vẻ quan tâm chút sao? Anh còn đang hoài nghi không biết cô có phải là người không nữa.
“Đừng, thế không phải là bức chết em sao, cho dù em không tự sát thì bạn gái anh cũng sẽ cầm dao chém em.” Si Nhan cầm điện thoại cười hỉ hả, dễ dàng tưởng tượng ra được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của người nào đó.
“Ngớ ngẩn! Nói linh tinh gì không biết.” Ngữ khí của Ôn Hành Viễn đột nhiên trở nên nghiêm túc, tuy là mắng cô nhưng lại không có ý cợt nhả, trong lòng anh có đôi phần thất vọng.
Cuộc trò chuyện lần này của hai người khá dài, trong lúc đấu khẩu mà Si Nhan lại hơi mơ màng buồn ngủ, khi đó Ôn Hành Viễn mới miễn cưỡng dừng cuộc gọi. Cúp điện thoại, lao vào tắm nước ấm, lại thấy thời gian còn sớm nên anh đi bộ đến quán bar.
Đi trên con đường đá sạch sẽ, anh đút hai tay vào túi quần, bóng lưng phảng phất chút cô đơn.
“Ôn Hành Viễn, em hỏi anh một vấn đề này.”
“Hỏi đi!”
“Ờ…Anh nói xem, tại sao vận động viên cấp quốc gia lại hay bị gù lưng?”
“Thì là vì hay phải nói chuyện với mấy người lùn như bọn em.” Liếc cô một cái, anh không khách sáo mà trả lời.
“Biến!” Cô mắng anh, chân cũng không ngoan ngoãn gì mà đá thẳng vào cẳng chân anh, dám nói cô lùn, phải xử lý anh mới được.
Anh không tránh né, chỉ trừng mắt nhìn cô, “Lòng vòng mãi, muốn nói gì thì vào trọng điểm luôn đi.”
“Đồng nghiệp hay bàn tán sau lưng em, không có việc gì thì anh đừng tới tìm em, nếu không, để người khác hiểu lầm thì không tốt cho lắm.” Lúc anh trừng mắt nhìn thì cô cúi đầu xuống, ậm ừ nói thầm.
Ôn Hành Viễn thường đến công ty đón cô tan sở, rồi mỗi tối đều đưa cô về nhà, rất đường đường chính chính. Điều này không khỏi khiến người khác xì xào, mà cô nàng Si thì có chút buồn bực.
“Mấy người đấy nhàn rỗi không có gì làm đến thế à?” Nhìn vào ánh mắt thâm sâu của anh, cô khẽ nhíu mày, đôi mắt cũng hiện vẻ sợ hãi, nó tiết lộ mọi tâm tư của cô. Trầm mặc một lúc, cô nghe thấy anh kiêu ngạo nói, “Sao anh lại yêu em chứ?”
“Ôn Hành Viễn?” Thấy anh bước đi, cô cuống cuồng gọi tên anh.
“Nói đi.” Anh không quay đầu, khẩu khí có chút dữ dằn.
“Anh tức giận sao? Em chỉ sợ bị người khác hiểu lầm thôi, không có ý gì khác.” Cô hoảng hốt giải thích với anh. Anh là người bạn tốt của cô, nhìn quanh xem, có biết bao cô gái ưu tú tỏ ý với anh, cô không muốn mình làm nhỡ chuyện của anh.
“Anh không hiểu lầm, tháng sau anh phải về rồi, tự quan tâm cho mình đi!”
Vì vậy, sau một năm Ôn Hành Viễn ở bên cạnh cô, mà lúc phải rời khỏi trấn Đại Nghiên như vậy thì anh thừa nhận là mình hơi tức giận. Nhưng quan trọng là bố anh bị bệnh, đưa cho anh một lời nhắn, tuyên bố rằng nếu anh không về thì sẽ cho người đến “mời” anh. Anh không dám nói nhiều, nguyên nhân là, người bố anh phái đến chính là đối tượng mà bố từng ép anh kết hôn. Còn cô, cô lại tưởng anh về là vì “bạn gái” đã chờ lâu. Vì vậy, giữa họ tự dưng lại xuất hiện một sự hiểu lầm, đến mức, cô hiểu lầm suốt mấy năm liền.
/83
|