Sáng sớm, lúc Si Nhan tỉnh dậy thì Ôn Hành Viễn cũng không còn ở trong phòng nữa.
“Dậy sớm thật…” Cô nói thầm rồi vào phòng tắm, tắm bằng nước ấm xong mới thay bộ quần áo thoải mái, lau lau mái tóc ướt, lại chợt nghe thấy tiếng mở chìa khóa cửa.
Cô ra phòng khách, thấy Ôn Hành Viễn đang cầm bữa sáng vào, trên mặt không còn dấu vết say rượu nữa.
Người này đẹp trai, lại được ông trời hậu đãi. Cô bĩu môi, thầm mắng.
“Tỉnh ngủ chưa?” Thấy cô đứng thất thần, Ôn Hành Viễn còn tưởng cô nàng này chưa tỉnh ngủ. Anh thản nhiên cười, tỏ rõ vẻ cưng chiều.
Anh lấy đồ ăn để lên bàn, chuẩn bị xong xuôi mà vẫn không thấy cô nhúc nhích nên liền bước đến gần cô, lấy cái khăn lông, “Để anh nào.”
Có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh hơi khàn, nghe ra lại thấy rất mê người. Cô ngây ngẩn đáp “Oh”, để mặc anh lau tóc cho mình.
Động tác của anh rất nhẹ, như thể anh sợ cô đau vậy. Động tác dịu dàng của anh, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài cao lớn.
Thừa lúc anh lau tóc, Si Nhan nghiêng đầu nhìn anh.
Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng từ hôm qua, chiếc quần âu hơi nhăn, mái tóc cũng chỉ chải qua loa, cằm hơi lún phún râu, dáng vẻ mệt mỏi, có đôi phần uể oải nhưng cũng rất…gợi cảm.
“Nhìn đủ chưa?” Ôn Hành Viễn bỏ khăn xuống, nhét lược vào tay cô, anh chớp đôi mắt đen nhánh, cười quỷ quái, “Nhìn đủ rồi thì mau chải đầu đi, sau đó ra đây ăn sáng.”
Si Nhan hơi thất thần, lúc bình tĩnh lại thì chải mạnh lên tóc hai cái để che đi vẻ xấu hổ, trừng mắt lườm anh, “Sáng sớm đã thấy anh đi đi lại lại, ngủ đủ rồi thì không yên phận đấy phải không?”
“Nhìn em ngủ cứ lăn lộn như con lợn con ấy, còn tưởng không tỉnh dậy nổi, lớn thế rồi mà cứ bám lấy cái giường, còn không mất mặt à.” Anh cau mày giễu cợt, đưa tay cốc đầu cô.
“Ai bám giường chứ, còn không phải là vì hầu con sâu rượu này sao, hại em mãi mới được ngủ.” Cô nhướng mày, bĩu môi, nhanh tay chải mượt tóc rồi ngồi vào bàn ăn nhìn anh đổ sữa đậu nành.
Nếu không đói đến mức ngực dán ra sau lưng thì cô cũng không nhớ đến. Tối qua bị mất ngủ, mãi đến sáng cô mới ngủ được, mệt chết mất!
Đôi mắt thâm sâu của Ôn Hành Viễn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng này đúng là có thể giết người, anh không kìm được, đưa tay vuốt tóc cô, “Tiểu Nhan…”, sau đó anh định nói gì lại thôi.
Si Nhan không chú ý đến ánh mắt anh, miễn cưỡng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay anh, “Gì?”
Ôn Hành Viễn chăm chú nhìn cô, nhìn làn da tay trắng nõn, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt lanh lợi, đôi môi hơi cong lên, chắc là do mới thức dậy, tinh thần còn chưa tỉnh táo hẳn nên khuôn mặt càng có vẻ ngây thơ. Anh cười, cười rất trìu mến, ân cần đưa sữa đậu nành đến trước mặt cô, “Uống sữa đậu nành trước đi, vẫn còn nóng đấy…”
“Dưới kia không bán sữa đậu nành, anh lấy đâu ra thế?”
“Có một loại phương tiện gọi là xe, có thể lái đi mua.” Thấy cô cầm vào quai cốc, anh vội nhắc, “Cẩn thận bỏng…”
“Em không phải trẻ con, uống một cốc đậu nành mà bỏng được á.” Cô cười ngại ngùng, trên mặt hiện vẻ bối rối.
Nếu anh không nhắc, đúng là cô định uống một hơi cho xong, người ta khát mà.
“Đúng, em vẫn là trẻ con đấy, năm nay mới ba tuổi rưỡi.” Cong khóe môi cười, anh gắp chiếc bánh bao hấp nóng hổi vào bát cô, “Ăn đi, mua ở tiệm Chu Ký dưới kia đấy, nhìn em gầy tong teo rồi này.”
“Em ăn kiêng…” Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại ăn rất ngon lành, “Anh cố ý phá hỏng công cuộc giảm béo của em.”
“Em mà cũng ăn kiêng? Lợn mẹ mà cũng đòi trèo cây.” Anh nhíu mày, lại gắp thêm một cái nữa cho cô.
Cô cười hì hì, thấy anh giương mắt nhìn mình thì lại cắm đầu ăn, không thèm nói lại nữa.
“Sao anh không ăn?” Thấy anh chỉ uống sữa đậu nành, cô nói không rõ ràng, “Đừng nói là nhường cho em ăn, em không phải lợn đến mức đấy đâu.”
“Dạ dày khó chịu, ăn không vào, em ăn đi.” Anh nói đại khái, nhưng Si Nhan lại nghĩ đó là cảm giác sau khi say, đúng là dạ dày cồn cào, khó chịu vô cùng.
“Ít nhiều cũng phải ăn một cái, em không muốn ngày mai đọc được một tiêu đề, thiếu gia nhà giàu nọ ngất trên đường vì đói.” Cô cau mày, nhìn đống đồ ăn sáng, thấy có bánh bao, dầu cháo quẩy, sữa đậu nành, đều là thứ cô thích, “Anh đợi một tẹo nhé, em đi nấu cháo cho anh.”
“Em làm sao? Anh cũng không muốn ngày mai nhìn thấy tiêu đề, cô gái nọ thiêu cháy nhà bếp.” Ôn Hành Viễn nhìn theo bóng cô đang đi vào phòng bếp, có vẻ rất nghi ngờ.
“Anh nói gì cơ?” Người nào đó cầm ngay con dao phay ra, trừng mắt nhìn anh.
“Bà cô ơi, nấu cháo thôi mà, em khua dao làm gì.” Ôn Hành Viễn rụt người lại, giả vờ sợ hãi rồi làm ra vẻ như định chạy trốn vào phòng tắm, sau đó lại thò đầu ra, “Sáng nay Si Hạ gọi điện đến, cậu ấy nói tối nay tới đón em.”
“Em biết rồi.” Si Nhan lên tiếng trong phòng bếp, ngay sau đó rùng mình một cái, nhảy vọt ra, “Ai cho anh tiếp điện thoại?”
Đồ con lợn này, sáng sớm có mặt ở nhà cô, Si Hạ sẽ nghĩ thế nào đây?
“Em nghĩ là anh thích tiếp à?” Khoanh hai tay trước ngực, giương mắt nhìn cô, Ôn Hành Viễn bắt đầu bịa, “Anh gọi em dậy nhận điện thoại, nhưng em đúng là con lợn, ngủ như chết, căn bản là bất tỉnh rồi, thế nên anh đành phải nhận đấy chứ.” Người kia không quên nhấn mạnh ở bốn chữ “nên đành phải nhận”, trên mặt là vẻ ấm ức.
“Anh có thể không nhận mà.” Si Nhan cắn môi, trừng mắt.
“Anh sợ làm phiền đến giấc ngủ của đại tiểu thư thôi mà.” Người kia cười hì hì, để lộ ra hàm răng trắng đều.
“Còn dám già mồm!” Người nào đó khua khua con dao trong tay, ảo não quay lại phòng bếp, chẳng bao lâu sau lại lao đến trước cửa phòng tắm, “Này, anh đang tắm à?”
“Làm sao? Em muốn vào à? Tắm thôi mà em cũng muốn giám sát…” Bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, người kia trầm giọng hỏi cô, nghe kỹ ra còn mơ hồ thấy ý cười.
“Vào cái con khỉ ấy, em không phải lưu manh. Không có quần áo thay đâu, hay anh về khách sạn rồi hẵng tắm?” Si Nhan bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở anh. Người này ưa sạch sẽ, không phải là cô không biết. Đột nhiên cô lại có cảm giác xấu hổ, chuyện gì thế này, mới sáng sớm mà đã gặp phải vụ này rồi.
Mãi lâu sau mà người kia vẫn không lên tiếng, đúng lúc cô định xoay người đi thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra. Ôn Hành Viễn chỉ mặc độc chiếc quần tây, cả người trên để trần. Anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy ý cười, “Em đúng là hiểu anh thật, nhỉ?”
“Thích phơi bày đến điên rồi, vào trong nhanh.” Si Nhan bị sự xuất hiện bất thình lình của anh làm cho giật mình, đỏ mặt đẩy anh vào rồi đưa tay kéo cửa, “Anh mặc chỉnh tề lại cho em, sau đấy mới được ra ngoài.” Ngữ khí có vẻ dữ tợn, bước chân cũng không nhẹ nhàng chút nào, cô đá một cái lên cánh cửa.
“Anh cũng không ngại bị em ăn đậu hũ đâu, giọng nói của em nghe ra lại có vẻ vui sướng…Phụ nữ, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Ôn Hành Viễn cười ha hả, tâm tình tốt vô cùng.
“Ôn Hành Viễn chết tiệt.” Si Nhan lẩm bẩm rồi đi vào phòng bếp, không buồn đấu võ mồm với anh nữa.
Người đàn ông này đúng là da mặt dày vô biên, cô không dám đùa với anh nữa.
Cô gãi gãi đầu…lại gãi tiếp…Sao lại sợ ở cạnh anh đến thế chứ!
Cô dùng sức bóp mặt mình…Buồn bực thật…Vất vả thật…
Si Nhan có chút sợ hãi đối với phòng bếp, số món cô nấu được ít đến đáng thương, e là cả đời cũng chỉ nấu được món cháo đơn giản thế này. Đứng chờ một lúc, cô mới đổ gạo đã vo vào nồi.
Cháo chưa chín, Si Nhan ngồi trong phòng khách xem tin tức, Ôn Hành Viễn nghênh ngang đi ra chỉ với một chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hông. Si Nhan hú lên quái dị, tiện tay vớ được cái gối dựa lưng ném vào mặt anh, “Đồ dê xồm, đã bảo anh ăn mặc chỉnh tề rồi mới được ra cơ mà.”
“Dê xồm? Lúc đi học chắc là lười lắm đây, anh rõ ràng là một mỹ nam đi tắm.” Người kia tránh được cái gối một cách dễ dàng, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, vô cùng thờ ơ với vẻ tức giận của cô, ung dung ngồi xuống cạnh cô, dọa cô phát hoảng mà ngồi cách xa anh ra.
“Em quá làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi, mặc dù anh không trông đợi việc em nhào vào lòng, nhưng em cũng đừng trốn xa như thế chứ.” Ôn Hành Viễn cau mày, miễn cưỡng tựa vào ghế sofa, dáng vẻ đúng như kiểu “hoan nghênh ghé thăm”.
“Thèm phơi bày quá rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng, anh lại mặc thế này, muốn chết hả.” Cổ Si Nhan cũng đỏ, cô xoay mặt đi không dám nhìn anh.
“Em sợ? Tối hôm qua, không phải là em đưa anh về đây sao?” Người kia bắt đầu giả ngu, vẻ mặt mờ mịt, thấy mặt cô đỏ ửng thì không nhịn được mà cúi đầu cười, “Tiêu Nhan, đầu tóc dã man chưa, em nhìn mà xem…”
Nghe vậy, Si Nhan cười “khì khì”, lại cố tình nghiêm mặt lườm anh, “Ai thèm nhìn anh chứ, tự kiêu…” Cô không để ý đến anh nữa, vào phòng bếp bưng cháo ra cho anh.
Ôn Hành Viễn cũng cười, có vẻ rất vui sướng, tựa vào ghế chờ được thưởng thức tài nghệ của Si đại tiểu thư.
“Em chắc là có thể ăn chứ? Dạ dày anh vẫn còn đang khó chịu đây…” Nhìn bát cháo không có gì đặc sắc, người kia ra vẻ đau khổ, chần chừ không dám nhận lấy.
“Ăn đi, không chết được đâu.” Cô dữ dằn đặt bát vào tay anh, “Không ăn được cũng phải ăn, hơn nữa còn phải ăn cho hết đấy.”
Ôn Hành Viễn “khiếp hãi” nhìn cô, thấy cái vẻ như nếu anh không ăn thì cô sẽ cho anh ăn đập, tim anh đập thình thịch, cắn răng, dưới cái nhìn giám sát của cô, nhắm hai mắt lại cố nuốt miếng cháo.
“Thế mới ngoan! Nhớ là phải ăn hết đấy.” Si Nhan cười hì hì, vỗ vỗ đầu anh như dỗ trẻ con vậy.
Còn đang bận, người kia nào có thời gian trả lời cô, chỉ gật đầu ý bảo sẽ ăn hết.
Thấy anh gật đầu, cô vào phòng gấp chăn, lúc đi tới cửa thì lại bổ sung: “Trong bếp còn một nồi đấy…”
“Khụ khụ…cái gì…khụ khụ…một nồi?” Lợn hay sao! Người kia suýt chút nữa thì phun hết cháo ra, lông mày như dựng cả lên, thấy cô cười đắc ý thì tức điên, mãi không nói nổi.
“Quỷ con!” Miễn cưỡng ăn hết một bát cháo, Ôn Hành Viễn cười gượng gạo, đứng dậy định đi múc một bát nữa.
Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên, anh đặt bát xuống rồi ra mở cửa.
“Sớm vậy, ai thế nhỉ?” Si Nhan thò đầu ra từ phòng ngủ.
“Chắc là người của khách sạn đến đưa quần áo cho anh…” Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã được mở ra.
Đến lúc nhìn rõ người ngoài cửa, Si Nhan hóa đá tại chỗ.
Rất nhiều năm sau, Si Nhan vẫn nhớ như in buổi sáng này. Lúc cánh cửa mở ra, cô thấy Hàn Nặc không hề biến sắc.
Anh ta hơi mím môi, đôi mắt lóe sáng, nhưng lại là thứ ánh sáng đục trầm, nhìn Ôn Hành Viễn chỉ quây độc cái khăn tắm trong đúng một phút.
“Dậy sớm thật…” Cô nói thầm rồi vào phòng tắm, tắm bằng nước ấm xong mới thay bộ quần áo thoải mái, lau lau mái tóc ướt, lại chợt nghe thấy tiếng mở chìa khóa cửa.
Cô ra phòng khách, thấy Ôn Hành Viễn đang cầm bữa sáng vào, trên mặt không còn dấu vết say rượu nữa.
Người này đẹp trai, lại được ông trời hậu đãi. Cô bĩu môi, thầm mắng.
“Tỉnh ngủ chưa?” Thấy cô đứng thất thần, Ôn Hành Viễn còn tưởng cô nàng này chưa tỉnh ngủ. Anh thản nhiên cười, tỏ rõ vẻ cưng chiều.
Anh lấy đồ ăn để lên bàn, chuẩn bị xong xuôi mà vẫn không thấy cô nhúc nhích nên liền bước đến gần cô, lấy cái khăn lông, “Để anh nào.”
Có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng nói của anh hơi khàn, nghe ra lại thấy rất mê người. Cô ngây ngẩn đáp “Oh”, để mặc anh lau tóc cho mình.
Động tác của anh rất nhẹ, như thể anh sợ cô đau vậy. Động tác dịu dàng của anh, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài cao lớn.
Thừa lúc anh lau tóc, Si Nhan nghiêng đầu nhìn anh.
Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng từ hôm qua, chiếc quần âu hơi nhăn, mái tóc cũng chỉ chải qua loa, cằm hơi lún phún râu, dáng vẻ mệt mỏi, có đôi phần uể oải nhưng cũng rất…gợi cảm.
“Nhìn đủ chưa?” Ôn Hành Viễn bỏ khăn xuống, nhét lược vào tay cô, anh chớp đôi mắt đen nhánh, cười quỷ quái, “Nhìn đủ rồi thì mau chải đầu đi, sau đó ra đây ăn sáng.”
Si Nhan hơi thất thần, lúc bình tĩnh lại thì chải mạnh lên tóc hai cái để che đi vẻ xấu hổ, trừng mắt lườm anh, “Sáng sớm đã thấy anh đi đi lại lại, ngủ đủ rồi thì không yên phận đấy phải không?”
“Nhìn em ngủ cứ lăn lộn như con lợn con ấy, còn tưởng không tỉnh dậy nổi, lớn thế rồi mà cứ bám lấy cái giường, còn không mất mặt à.” Anh cau mày giễu cợt, đưa tay cốc đầu cô.
“Ai bám giường chứ, còn không phải là vì hầu con sâu rượu này sao, hại em mãi mới được ngủ.” Cô nhướng mày, bĩu môi, nhanh tay chải mượt tóc rồi ngồi vào bàn ăn nhìn anh đổ sữa đậu nành.
Nếu không đói đến mức ngực dán ra sau lưng thì cô cũng không nhớ đến. Tối qua bị mất ngủ, mãi đến sáng cô mới ngủ được, mệt chết mất!
Đôi mắt thâm sâu của Ôn Hành Viễn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng này đúng là có thể giết người, anh không kìm được, đưa tay vuốt tóc cô, “Tiểu Nhan…”, sau đó anh định nói gì lại thôi.
Si Nhan không chú ý đến ánh mắt anh, miễn cưỡng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay anh, “Gì?”
Ôn Hành Viễn chăm chú nhìn cô, nhìn làn da tay trắng nõn, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt lanh lợi, đôi môi hơi cong lên, chắc là do mới thức dậy, tinh thần còn chưa tỉnh táo hẳn nên khuôn mặt càng có vẻ ngây thơ. Anh cười, cười rất trìu mến, ân cần đưa sữa đậu nành đến trước mặt cô, “Uống sữa đậu nành trước đi, vẫn còn nóng đấy…”
“Dưới kia không bán sữa đậu nành, anh lấy đâu ra thế?”
“Có một loại phương tiện gọi là xe, có thể lái đi mua.” Thấy cô cầm vào quai cốc, anh vội nhắc, “Cẩn thận bỏng…”
“Em không phải trẻ con, uống một cốc đậu nành mà bỏng được á.” Cô cười ngại ngùng, trên mặt hiện vẻ bối rối.
Nếu anh không nhắc, đúng là cô định uống một hơi cho xong, người ta khát mà.
“Đúng, em vẫn là trẻ con đấy, năm nay mới ba tuổi rưỡi.” Cong khóe môi cười, anh gắp chiếc bánh bao hấp nóng hổi vào bát cô, “Ăn đi, mua ở tiệm Chu Ký dưới kia đấy, nhìn em gầy tong teo rồi này.”
“Em ăn kiêng…” Miệng thì nói vậy, nhưng cô lại ăn rất ngon lành, “Anh cố ý phá hỏng công cuộc giảm béo của em.”
“Em mà cũng ăn kiêng? Lợn mẹ mà cũng đòi trèo cây.” Anh nhíu mày, lại gắp thêm một cái nữa cho cô.
Cô cười hì hì, thấy anh giương mắt nhìn mình thì lại cắm đầu ăn, không thèm nói lại nữa.
“Sao anh không ăn?” Thấy anh chỉ uống sữa đậu nành, cô nói không rõ ràng, “Đừng nói là nhường cho em ăn, em không phải lợn đến mức đấy đâu.”
“Dạ dày khó chịu, ăn không vào, em ăn đi.” Anh nói đại khái, nhưng Si Nhan lại nghĩ đó là cảm giác sau khi say, đúng là dạ dày cồn cào, khó chịu vô cùng.
“Ít nhiều cũng phải ăn một cái, em không muốn ngày mai đọc được một tiêu đề, thiếu gia nhà giàu nọ ngất trên đường vì đói.” Cô cau mày, nhìn đống đồ ăn sáng, thấy có bánh bao, dầu cháo quẩy, sữa đậu nành, đều là thứ cô thích, “Anh đợi một tẹo nhé, em đi nấu cháo cho anh.”
“Em làm sao? Anh cũng không muốn ngày mai nhìn thấy tiêu đề, cô gái nọ thiêu cháy nhà bếp.” Ôn Hành Viễn nhìn theo bóng cô đang đi vào phòng bếp, có vẻ rất nghi ngờ.
“Anh nói gì cơ?” Người nào đó cầm ngay con dao phay ra, trừng mắt nhìn anh.
“Bà cô ơi, nấu cháo thôi mà, em khua dao làm gì.” Ôn Hành Viễn rụt người lại, giả vờ sợ hãi rồi làm ra vẻ như định chạy trốn vào phòng tắm, sau đó lại thò đầu ra, “Sáng nay Si Hạ gọi điện đến, cậu ấy nói tối nay tới đón em.”
“Em biết rồi.” Si Nhan lên tiếng trong phòng bếp, ngay sau đó rùng mình một cái, nhảy vọt ra, “Ai cho anh tiếp điện thoại?”
Đồ con lợn này, sáng sớm có mặt ở nhà cô, Si Hạ sẽ nghĩ thế nào đây?
“Em nghĩ là anh thích tiếp à?” Khoanh hai tay trước ngực, giương mắt nhìn cô, Ôn Hành Viễn bắt đầu bịa, “Anh gọi em dậy nhận điện thoại, nhưng em đúng là con lợn, ngủ như chết, căn bản là bất tỉnh rồi, thế nên anh đành phải nhận đấy chứ.” Người kia không quên nhấn mạnh ở bốn chữ “nên đành phải nhận”, trên mặt là vẻ ấm ức.
“Anh có thể không nhận mà.” Si Nhan cắn môi, trừng mắt.
“Anh sợ làm phiền đến giấc ngủ của đại tiểu thư thôi mà.” Người kia cười hì hì, để lộ ra hàm răng trắng đều.
“Còn dám già mồm!” Người nào đó khua khua con dao trong tay, ảo não quay lại phòng bếp, chẳng bao lâu sau lại lao đến trước cửa phòng tắm, “Này, anh đang tắm à?”
“Làm sao? Em muốn vào à? Tắm thôi mà em cũng muốn giám sát…” Bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, người kia trầm giọng hỏi cô, nghe kỹ ra còn mơ hồ thấy ý cười.
“Vào cái con khỉ ấy, em không phải lưu manh. Không có quần áo thay đâu, hay anh về khách sạn rồi hẵng tắm?” Si Nhan bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở anh. Người này ưa sạch sẽ, không phải là cô không biết. Đột nhiên cô lại có cảm giác xấu hổ, chuyện gì thế này, mới sáng sớm mà đã gặp phải vụ này rồi.
Mãi lâu sau mà người kia vẫn không lên tiếng, đúng lúc cô định xoay người đi thì cánh cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra. Ôn Hành Viễn chỉ mặc độc chiếc quần tây, cả người trên để trần. Anh đứng trước mặt cô, khuôn mặt đầy ý cười, “Em đúng là hiểu anh thật, nhỉ?”
“Thích phơi bày đến điên rồi, vào trong nhanh.” Si Nhan bị sự xuất hiện bất thình lình của anh làm cho giật mình, đỏ mặt đẩy anh vào rồi đưa tay kéo cửa, “Anh mặc chỉnh tề lại cho em, sau đấy mới được ra ngoài.” Ngữ khí có vẻ dữ tợn, bước chân cũng không nhẹ nhàng chút nào, cô đá một cái lên cánh cửa.
“Anh cũng không ngại bị em ăn đậu hũ đâu, giọng nói của em nghe ra lại có vẻ vui sướng…Phụ nữ, đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.” Ôn Hành Viễn cười ha hả, tâm tình tốt vô cùng.
“Ôn Hành Viễn chết tiệt.” Si Nhan lẩm bẩm rồi đi vào phòng bếp, không buồn đấu võ mồm với anh nữa.
Người đàn ông này đúng là da mặt dày vô biên, cô không dám đùa với anh nữa.
Cô gãi gãi đầu…lại gãi tiếp…Sao lại sợ ở cạnh anh đến thế chứ!
Cô dùng sức bóp mặt mình…Buồn bực thật…Vất vả thật…
Si Nhan có chút sợ hãi đối với phòng bếp, số món cô nấu được ít đến đáng thương, e là cả đời cũng chỉ nấu được món cháo đơn giản thế này. Đứng chờ một lúc, cô mới đổ gạo đã vo vào nồi.
Cháo chưa chín, Si Nhan ngồi trong phòng khách xem tin tức, Ôn Hành Viễn nghênh ngang đi ra chỉ với một chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hông. Si Nhan hú lên quái dị, tiện tay vớ được cái gối dựa lưng ném vào mặt anh, “Đồ dê xồm, đã bảo anh ăn mặc chỉnh tề rồi mới được ra cơ mà.”
“Dê xồm? Lúc đi học chắc là lười lắm đây, anh rõ ràng là một mỹ nam đi tắm.” Người kia tránh được cái gối một cách dễ dàng, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, vô cùng thờ ơ với vẻ tức giận của cô, ung dung ngồi xuống cạnh cô, dọa cô phát hoảng mà ngồi cách xa anh ra.
“Em quá làm tổn thương lòng tự tôn của anh rồi, mặc dù anh không trông đợi việc em nhào vào lòng, nhưng em cũng đừng trốn xa như thế chứ.” Ôn Hành Viễn cau mày, miễn cưỡng tựa vào ghế sofa, dáng vẻ đúng như kiểu “hoan nghênh ghé thăm”.
“Thèm phơi bày quá rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng, anh lại mặc thế này, muốn chết hả.” Cổ Si Nhan cũng đỏ, cô xoay mặt đi không dám nhìn anh.
“Em sợ? Tối hôm qua, không phải là em đưa anh về đây sao?” Người kia bắt đầu giả ngu, vẻ mặt mờ mịt, thấy mặt cô đỏ ửng thì không nhịn được mà cúi đầu cười, “Tiêu Nhan, đầu tóc dã man chưa, em nhìn mà xem…”
Nghe vậy, Si Nhan cười “khì khì”, lại cố tình nghiêm mặt lườm anh, “Ai thèm nhìn anh chứ, tự kiêu…” Cô không để ý đến anh nữa, vào phòng bếp bưng cháo ra cho anh.
Ôn Hành Viễn cũng cười, có vẻ rất vui sướng, tựa vào ghế chờ được thưởng thức tài nghệ của Si đại tiểu thư.
“Em chắc là có thể ăn chứ? Dạ dày anh vẫn còn đang khó chịu đây…” Nhìn bát cháo không có gì đặc sắc, người kia ra vẻ đau khổ, chần chừ không dám nhận lấy.
“Ăn đi, không chết được đâu.” Cô dữ dằn đặt bát vào tay anh, “Không ăn được cũng phải ăn, hơn nữa còn phải ăn cho hết đấy.”
Ôn Hành Viễn “khiếp hãi” nhìn cô, thấy cái vẻ như nếu anh không ăn thì cô sẽ cho anh ăn đập, tim anh đập thình thịch, cắn răng, dưới cái nhìn giám sát của cô, nhắm hai mắt lại cố nuốt miếng cháo.
“Thế mới ngoan! Nhớ là phải ăn hết đấy.” Si Nhan cười hì hì, vỗ vỗ đầu anh như dỗ trẻ con vậy.
Còn đang bận, người kia nào có thời gian trả lời cô, chỉ gật đầu ý bảo sẽ ăn hết.
Thấy anh gật đầu, cô vào phòng gấp chăn, lúc đi tới cửa thì lại bổ sung: “Trong bếp còn một nồi đấy…”
“Khụ khụ…cái gì…khụ khụ…một nồi?” Lợn hay sao! Người kia suýt chút nữa thì phun hết cháo ra, lông mày như dựng cả lên, thấy cô cười đắc ý thì tức điên, mãi không nói nổi.
“Quỷ con!” Miễn cưỡng ăn hết một bát cháo, Ôn Hành Viễn cười gượng gạo, đứng dậy định đi múc một bát nữa.
Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên, anh đặt bát xuống rồi ra mở cửa.
“Sớm vậy, ai thế nhỉ?” Si Nhan thò đầu ra từ phòng ngủ.
“Chắc là người của khách sạn đến đưa quần áo cho anh…” Lời còn chưa dứt, cánh cửa đã được mở ra.
Đến lúc nhìn rõ người ngoài cửa, Si Nhan hóa đá tại chỗ.
Rất nhiều năm sau, Si Nhan vẫn nhớ như in buổi sáng này. Lúc cánh cửa mở ra, cô thấy Hàn Nặc không hề biến sắc.
Anh ta hơi mím môi, đôi mắt lóe sáng, nhưng lại là thứ ánh sáng đục trầm, nhìn Ôn Hành Viễn chỉ quây độc cái khăn tắm trong đúng một phút.
/83
|