Sáng sớm, cả mặt đất dường như còn đang chìm trong giấc ngủ say, vạn vật bị bao phủ bởi màn sương mờ, chẳng phân biệt rõ được gì nữa.
Si Nhan đã dậy từ rất sớm để thu dọn hộ Nhược Ngưng. Nhà họ Quý chật ních người, thân bằng quyến thuộc nườm nượp kéo đến chúc mừng. Bộ váy cô dâu trắng tinh ôm lấy thân hình lả lướt của Nhược Ngưng, khiến cô trông càng thêm phần cao quý tao nhã, vừa đoan trang lại vừa không mất đi vẻ đẹp khuê các, ai nhìn cũng liên tưởng đến nàng công chúa dịu dàng nhu mì.
Trải qua bao năm tháng vừa ưu thương vừa tươi đẹp, cuối cùng Nhược Ngưng cũng trở thành cô dâu rồi. Ngày hôm nay, cô là người hạnh phúc nhất.
Nhớ lại lúc còn học đại học, Si Nhan và Nhược Ngưng từng ngây ngốc tưởng tượng ra dáng vẻ mình lúc mặc áo cưới: Được khoác bộ váy trắng tinh, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, được gả cho người mình yêu nhất, cùng nắm tay bước tới tương lai. Khi ấy, cả hai đều rất ngây thơ, đều cho rằng hạnh phúc của đời người sẽ đến ở một khúc rẽ nhất định, mà Nhược Ngưng vốn vẫn nghĩ, Si Nhan sẽ lấy chồng trước mình, và Hàn Nặc sẽ là người đứng trên thảm đỏ đợi nắm tay cô. Nhưng, cuối cùng thì mình lại là người kết hôn trước. Lúc cô kết hôn, Si Nhan vốn mang đầy vết thương sẽ lẻ loi một mình, Hàn Nặc sẽ nắm tay người khác.
Nhìn Si Nhan mặc bộ váy trắng bó eo ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt Nhược Ngưng chợt đỏ lên.
“Sao thế? Không nỡ đi lấy chồng hả?” Si Nhan nhìn cô một cách khó hiểu, lại thấy hai mắt cô ngấn lệ, “Vừa nãy lúc Đường Nghị Phàm đưa cậu ra khỏi cửa cũng không thấy cậu khóc thảm thế này. Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi!” Dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Si Nhan trêu cô.
“Ai bảo mình hối hận chứ.” Khịt mũi một cái, Nhược Ngưng nghẹn ngào nói.
“Đừng khóc nữa, sau này nếu Đường Nghị Phàm dám bắt nạt cậu, mình nhất định sẽ cho anh ta bẽ mặt!” Si Nhan cũng thấy chóp mũi ê ẩm, giọng nói đột nhiên hạ xuống, “Nhược Ngưng, cậu phải hạnh phúc đấy!”
Nhược Ngưng khó lắm mới kìm lại được nước mắt, vừa nghe thấy Si Nhan nói vậy thì lại trào lệ, cầm khăn tay che mặt.
Cô tiến lên từng bước chậm, ôm chặt lấy thân mình mảnh mai của Si Nhan, “Nhan Nhan, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!”
“Không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!” Nhẩm đi nhẩm lại tám chữ này, bao mối ưu tư trong lòng lại quay về. Hạnh phúc, cô đã từng tưởng rằng nó đến dễ như trở bàn tay, bây giờ nghe thấy lại tan nát cõi lòng.
Điều mà họ gọi là hạnh phúc, rốt cục như thế nào? Một loại cảm giác thư thái bình an? Hay là vòng tay ấm áp của một người? Vì sao cô cảm thấy kiếm tìm thế nào cũng không nắm bắt được?
Ba năm tự đày đọa mình, cô cố chấp lựa chọn cô đơn, cố gắng quên đi giấc mơ ngọt ngào đã vuột mất, dường như linh hồn cũng lạc hướng nào rồi. Hôm nay, giấc mơ đã hoàn toàn tan nát, tình yêu đã trở nên mơ hồ, duy chỉ có vết thương là vẫn như trước. Cô như cánh đồng khô nẻ mất sinh dưỡng, ai sẽ là người cứu vớt sinh mệnh cô đây? Cô có thể yêu một người khác như yêu anh ta, có thể một lần nữa nỗ lực vì tình yêu, có thể nhận được một tình yêu vĩnh viễn tựa trời đất không?
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô chôn chặt tất cả ước mơ vào tận sâu trong đáy lòng.
Lúc mở mắt ra, Si Nhan ôm chặt lấy Nhược Ngưng, trong mắt mơ hồ thấy lệ, “Mình sẽ cố gắng thử, mình sẽ!”
Nhược Ngưng khẽ gật đầu, nước mắt chậm lăn xuống. Hai cô gái cứ ôm nhau như vậy, động viên nhau, chúc phúc cho nhau, cũng nguyện sẽ cùng đối mặt với những biến cố xảy ra sau này.
Trên thế gian này, tình yêu vốn là định mệnh của mỗi người, nó giống như việc bạn chọn đề bài nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn phải trả lời, không thể trốn tránh được. Nhưng, tình bạn cũng vậy. Mặc dù tình yêu đến thì mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm, nhưng tình bạn cũng sẽ khiến con người có cảm giác mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn thấy trái tim mình được sưởi ấm. Chỉ là, đôi khi vì đã nắm trong tay rồi, có bên cạnh rồi nên dễ dàng quên đi, chưa kịp quý trọng.
Si Nhan thật may mắn, mặc dù bị tình yêu ruồng bỏ, nhưng vẫn còn tình bạn thắm thiết, cô thấy như thế là đủ rồi.
Nhược Ngưng cũng may mắn, ngoài tình thân và tình bạn, cô còn có được tình yêu. Một Đường Nghị Phàm đào hoa, cuối cùng đã nguyện ý vì cô mà bỏ lại cả rừng hoa, đơn giản chỉ vì — yêu cô.
Cuộc đời cô, từ ngày hôm nay, đã sang một trang mới rồi!
Cánh cửa bị đẩy khẽ ra, Đường Nghị Phàm mặc bộ âu phục trắng, bóng dáng cao lớn, anh dịu dàng mỉm cười với cô. Trong một khắc ấy, Nhược Ngưng lấy lại bình tĩnh. Anh, chính là người sánh cùng trời đất với cô.
Ánh mắt rạng ngời quyến luyến với khuôn mặt thanh tú động lòng người của cô, Đường Nghị Phàm vươn tay, “Đi thôi!”
Xoay người lại nhìn Si Nhan, thấy cô gật đầu, Nhược ngưng liền mỉm cười, nụ cười thanh thiết như đóa bách hợp. Cô đưa tay cho Đường Nghị Phàm rồi đi ra ngoài.
Bên môi Si Nhan khẽ gợn lên một nụ cười nhẹ. Đã lâu rồi cô mới có được một nụ cười ấm áp đến thế, cả người như chìm trong ánh mặt trời, chói lòa sáng ngời.
Thời gian một năm qua, dòng kí ức như con sông dài nay đã có thêm một dấu ấn, đó là chứng kiến bước ngoặt trong cuộc đời Nhược Ngưng.
Nhược Ngưng, cậu sẽ hạnh phúc, nhất định cậu sẽ hạnh phúc!
Cô dâu và chú rể với gương mặt rạng ngời hạnh phúc đứng trước cung thánh, trang nghiêm, long trọng.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt họ, hiện lên một vẻ êm ái, bình an. Nhược Ngưng vẫn mang vẻ thẹn thùng trước nay, Đường Nghị Phàm khôi ngô tuấn tú, quả thực là một đôi trời sinh, hoàn mỹ không chê vào đâu được. Còn chàng phù rể đứng phía sau lại càng tuyệt, không hề thua kém, thậm chí còn gây chú ý nhiều hơn.
Anh mặc bộ âu phục thẳng thớm, bên môi là nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, như làn nước vây lấy cả thể xác lẫn linh hồn Si Nhan. Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến cái đêm trước hôm anh rời khỏi Cổ Trấn, khi đó, ánh mắt anh cũng giống thế này, bình ổn, an hòa, dịu dàng như nước.
Một Ôn Hành Viễn như vậy, tản ra sự chững chạc, chín chắn khiến người khác có cảm giác áp lực. Lúc ánh mắt Si Nhan và anh chạm nhau, tim cô đập mạnh hơn vài nhịp.
Còn cô của lúc này, càng đẹp hơn trong mắt anh. Khuôn mặt thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, vừa thanh tú lại vừa xinh xắn, vừa đoan trang lại vừa quyến rũ. Có lẽ trong mắt anh, dáng vẻ nào của cô cũng đều đẹp cả. Có điều, trong lúc mặt đối mặt này, nhìn kĩ, trông cô lại càng đẹp hơn.
Không để lỡ mất ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của cô, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu về phía Đường Nghị Phàm rồi nhíu mày, như thể đang nói: Em là bạn thân của cô dâu, chẳng lẽ anh không thể là bạn của chú rể?
Si Nhan cau mày, như đã hiểu ra, lập tức thu ánh mắt lại, không thèm để ý đến anh nữa, cũng có lẽ là để che đi sự xấu hổ trong phút chốc đối mặt.
Đến tận khi cô dâu chú rể tuyên thệ, ánh mắt Ôn Hành Viễn vẫn không dời khỏi cô. Si Nhan cũng cảm giác được ánh mắt anh đang dõi theo mình, chợt thấy mất tự nhiên, vô cùng mất tự nhiên.
Hôn lễ rất xa hoa, cũng hơi rườm rà. Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng muốn làm đám cưới theo kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên lại bắt phải có nghi thức Trung. Cân nhắc lên xuống, cuối cùng họ gộp cả hai loại nghi thức lại, làm lễ kiểu Tây trước, sau đó ra nhà hàng hoàn thành thủ tục kiểu Trung.
Tới nhà hàng, Si Nhan đi theo giúp Nhược Ngưng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài mời rượu. Trong lúc Si Nhan oán trách Nhược Ngưng và Đường Nghị Phàm thông đồng, Nhược Ngưng bất mãn kêu oan, “Mình không biết mà. Vị trí phù rể chắc chắn không thể chọn Hàn Nặc, mình bảo Nghị Phàm tùy ý chọn một anh ưa nhìn, anh ấy nói sẽ mời bạn học cũ, ai ngờ lại trùng hợp là cậu quen biết Ôn Hành Viễn chứ.”
“Còn già mồm, chẳng trách tối qua đột nhiên nhắc đến anh ấy. Gớm thật, sắp ra khỏi nhà rồi là biến chất, cái hay thì không chịu học.” Si Nhan giận dỗi cãi lại, đưa tay kéo khóa váy lên cho cô.
“Này, đẹp trai thật đấy!” Nhược Ngưng hỉ hả, nháy mắt với Si Nhan, vẻ mặt mờ ám.
“Cậu thích à? Thế thì thu nạp đi, chỉ cần Đường Nghị Phàm nhà cậu đồng ý, mình cũng không có ý kiến gì.” Si Nhan lườm cô, lấy hộp mỹ phẩm ra giúp cô trang điểm.
“Èo…Nghĩ một đằng nói một nẻo. Mình vừa thấy cậu nhìn chằm chằm người ta đấy nhá.” Nhược Ngưng bĩu môi.
“Cậu nhàn rỗi thật, còn hơi sức quan tâm đến người khác, cẩn thận ông xã cậu ghen đấy.”
Nhược Ngưng khẽ cười, hơi nhún vai, “Nghe nói người ta ở Cổ Trấn chăm cậu một năm, không phải là thanh mai trúc mã đấy chứ?”
“Đồ gà mái.” Si Nhan nguýt một cái.
“Còn là bạn thân cơ đấy, đến giờ mà vẫn giữ kín như bưng không chịu nói?” Nhược Ngưng cũng lườm cô, quả nhiên không hài lòng với câu trả lời thờ ơ của cô. Hừ, đại tiểu thư đây không ra uy là liền biến người ta thành con thỏ con đấy hả.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, bạn thôi.” Si đại tiểu thư bắt đầu nói cho có lệ, hờ hững như không.
“Bạn? Chỉ đơn giản thế thôi?” Quý cô nương không chịu thua, dồn ép đến cùng.
“Bạn tốt được chưa?” Si đại tiểu thư tiếp tục qua loa, không chịu hé miệng.
“Bạn tốt? Bạn trai tốt? Tốt đến mức nào?” Hai mắt Quý cô nương sáng quắc lên, tinh thần phấn chấn hẳn.
“Nhược Ngưng, xong chưa?” Si Nhan đang định cãi lại thì Đường Nghị Phàm đã gõ cửa, hẳn là đã phải đợi hai cô nàng khá lâu rồi.
“Ra ngay đây.” Nhược Ngưng đứng dậy, thuận tay tét một cái lên mặt Si Nhan, “Chờ lúc nào rảnh rỗi thẩm vấn cậu tiếp.”
Cô kéo cửa vào, vừa lúc thấy Đường Nghị Phàm và Ôn Hành Viễn đang đứng ở ngoài.
Gương mặt Đường Nghị Phàm vẫn đượm ý cười, anh đưa tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Nhược Ngưng, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô, “Nhược ngưng, em đẹp quá!”
Nhược Ngưng không làm thế nào cho mặt không đỏ được, cô khẽ đẩy anh ra nhưng vẫn bị anh ôm vai đi ra phòng khách.
Si Nhan bưng khay, cùng Ôn Hành Viễn đi ra ngoài.
“Làm gì mà thân bí thế, không thấy anh nói một câu nào.” Si Nhan sóng vai đi cùng anh, nhìn không chớp mắt, cố đè nén sự tức giận.
Hơi nhích lại gần cô, anh thấp giọng nói, “Anh có thể giải thích lời này là em nghĩ đến anh nên mới sinh ra oán giận không?”
Hơi thở của anh ở rất gần, hương nam tính vây lấy cô trong chốc lát. Si Nhan nghiêng đầu, ánh mắt anh sâu như biển, khiến cô hoảng hốt nhớ lại những hồi ức.
Trái tim cô nhảy lên liên hồi. Vì sao đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ đáng sợ ấy? Giờ phút này, Si Nhan cảm thấy khoảng cách giữa hai người…quá gần rồi.
“Cẩn thận.” Lời còn chưa dứt, cánh tay Ôn Hành Viễn đã duỗi ra, kéo cô lại, tránh cho cô khỏi đâm đầu vào anh chàng phục vụ ở phía trước.
“Tại anh đấy.” Si Nhan tránh khỏi vòng tay anh, lời nói ra có chút kỳ quặc. Thấy anh cau mày, thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, đột nhiên cô rất muốn cười. Đôi con ngươi khẽ đảo, cô đến gần anh một chút, thừa lúc anh thất thần thì liễn giẫm lên giày anh như thể rất vô tình.
“A…” Người nào đó kinh hãi kêu đau, hít sâu một hơi, cắn răng lườm cô.
“Ấy chết, không cố ý, không cố ý.” Cô xin lỗi nhưng lại cười, vẻ tươi cười không hề có chút vẻ hối lỗi nào cả.
“Không yếu ớt đến thế chứ, Ôn thiếu gia?” Đi được vài bước, cảm thấy anh không đuổi kịp, Si Nhan quay đầu lại cười với anh.
Thấy cô cười như con cáo nhỏ, Ôn Hành Viễn cười khổ, cô nàng kia, sao vẫn như trẻ con thế chứ. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, giảo bước nhanh.
Thân là phù dâu phủ rể nhưng lúc họ đến nơi thì Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng đã bắt đầu mời rượu từ khi nào rồi.
Nhược Ngưng xoay người lại nháy mắt với Si Nhan. Si Nhan làm ra vẻ như muốn đánh cô, lại bị Ôn Hành Viễn đứng bên cạnh ngăn lại, “Phù dâu, xin cô làm tròn bổn phận cho.”
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, giãy thế nào cũng không ra, Si Nhan nghiến răng nghiến lợi, “Phù rể, bổn phận của anh hình như không có việc kéo phù dâu đi nói chuyện phiếm.”
Ôn Hành Viễn cười “khì khì”, buông tay cô ra, “Đúng đúng, mời phù dâu đi trước.” Vừa nói xong, anh liền lùi lại một bước, để cô đứng sau Nhược Ngưng.
“Coi như anh còn biết lý lẽ.” Cô nghênh ngang đi qua anh, đắc ý đứng sau Nhược Ngưng, hất cằm với anh.
Mấy bàn ở phía trước đều là thân thích của hai gia đình, cũng không làm khó gì đôi tân hôn, chỉ nhấp chén qua loa cho xong việc. Nhưng tới bàn bạn bè thì quả nhiên là không được dễ dàng, mọi người la hò lên đòi uống rượu giao bôi. Với loại tình huống này, phù dâu phù rể cũng không tiện lên tiếng, đỡ bị hại lây.
Nhược Ngưng thẹn thùng, cả mặt đỏ hồng lên. Còn Đường Nghị Phàm thì lại rất hăng hái, không hề từ chối, kéo tay Nhược Ngưng quàng vào tay anh, cùng uống một ly rượu, thuận lợi vượt qua bài kiểm tra của mọi người trong tiếng cười vang.
Vừa thấy bàn của Hàn Nặc, huyết sắc trên mặt Si Nhan trong thoáng chốc như bị rút cạn đi, hai chân cũng không kiểm soát được, bước đi run rẩy khó khăn.
Ôn Hành Viễn để ý thấy sự khác thường của cô, chậm rãi bước đến cạnh cô, nhẹ nắm lấy tay cô rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, “Đừng căng thẳng, có anh ở đây rồi!”
Si Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của anh.
Không biết tại sao, giờ khắc này, nụ cười của anh như chứa đầy năng lượng, mà anh lại nắm chặt lấy tay cô như thế, khiến cô lấy được dũng khí chỉ trong thoáng chốc.
Hàn Nặc mặc âu phục, cũng đứng lên giống mọi người. Sắc mặt anh ta nhìn rất bình tĩnh, duy chỉ có ánh mắt kiên định vẫn dừng lại trên người cô. Tạ Viễn Đằng cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà nhích gần lại anh ta, trên mặt vẫn là nụ cười điềm nhiên trước nay. Cô ta vẫn vấn tóc kiểu đơn giản như mọi ngày, mặc một chiếc váy trắng, chỗ eo chẽn lại tôn lên vóc người hoàn hảo của cô ta, vừa tinh tế vừa quyến rũ.
Tạ Viễn Đằng xinh đẹp, Hàn Nặc trầm ổn, thật đúng là xứng đôi.
Si Nhan thu ánh mắt lại, nhếch một nụ cười xót xa, lồng ngực mơ hồ đau. Đột nhiên cô rất muốn uống rượu, thấy có người vẫn chúc rượu Nhược Ngưng, cô không hề nghĩ ngợi mà đón lấy.
Sau lưng đột nhiên được siết lại, một bàn tay đoạt lấy ly rượu trong tay cô, “Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay.
Si Nhan đã dậy từ rất sớm để thu dọn hộ Nhược Ngưng. Nhà họ Quý chật ních người, thân bằng quyến thuộc nườm nượp kéo đến chúc mừng. Bộ váy cô dâu trắng tinh ôm lấy thân hình lả lướt của Nhược Ngưng, khiến cô trông càng thêm phần cao quý tao nhã, vừa đoan trang lại vừa không mất đi vẻ đẹp khuê các, ai nhìn cũng liên tưởng đến nàng công chúa dịu dàng nhu mì.
Trải qua bao năm tháng vừa ưu thương vừa tươi đẹp, cuối cùng Nhược Ngưng cũng trở thành cô dâu rồi. Ngày hôm nay, cô là người hạnh phúc nhất.
Nhớ lại lúc còn học đại học, Si Nhan và Nhược Ngưng từng ngây ngốc tưởng tượng ra dáng vẻ mình lúc mặc áo cưới: Được khoác bộ váy trắng tinh, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất, được gả cho người mình yêu nhất, cùng nắm tay bước tới tương lai. Khi ấy, cả hai đều rất ngây thơ, đều cho rằng hạnh phúc của đời người sẽ đến ở một khúc rẽ nhất định, mà Nhược Ngưng vốn vẫn nghĩ, Si Nhan sẽ lấy chồng trước mình, và Hàn Nặc sẽ là người đứng trên thảm đỏ đợi nắm tay cô. Nhưng, cuối cùng thì mình lại là người kết hôn trước. Lúc cô kết hôn, Si Nhan vốn mang đầy vết thương sẽ lẻ loi một mình, Hàn Nặc sẽ nắm tay người khác.
Nhìn Si Nhan mặc bộ váy trắng bó eo ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt Nhược Ngưng chợt đỏ lên.
“Sao thế? Không nỡ đi lấy chồng hả?” Si Nhan nhìn cô một cách khó hiểu, lại thấy hai mắt cô ngấn lệ, “Vừa nãy lúc Đường Nghị Phàm đưa cậu ra khỏi cửa cũng không thấy cậu khóc thảm thế này. Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi!” Dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Si Nhan trêu cô.
“Ai bảo mình hối hận chứ.” Khịt mũi một cái, Nhược Ngưng nghẹn ngào nói.
“Đừng khóc nữa, sau này nếu Đường Nghị Phàm dám bắt nạt cậu, mình nhất định sẽ cho anh ta bẽ mặt!” Si Nhan cũng thấy chóp mũi ê ẩm, giọng nói đột nhiên hạ xuống, “Nhược Ngưng, cậu phải hạnh phúc đấy!”
Nhược Ngưng khó lắm mới kìm lại được nước mắt, vừa nghe thấy Si Nhan nói vậy thì lại trào lệ, cầm khăn tay che mặt.
Cô tiến lên từng bước chậm, ôm chặt lấy thân mình mảnh mai của Si Nhan, “Nhan Nhan, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!”
“Không được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!” Nhẩm đi nhẩm lại tám chữ này, bao mối ưu tư trong lòng lại quay về. Hạnh phúc, cô đã từng tưởng rằng nó đến dễ như trở bàn tay, bây giờ nghe thấy lại tan nát cõi lòng.
Điều mà họ gọi là hạnh phúc, rốt cục như thế nào? Một loại cảm giác thư thái bình an? Hay là vòng tay ấm áp của một người? Vì sao cô cảm thấy kiếm tìm thế nào cũng không nắm bắt được?
Ba năm tự đày đọa mình, cô cố chấp lựa chọn cô đơn, cố gắng quên đi giấc mơ ngọt ngào đã vuột mất, dường như linh hồn cũng lạc hướng nào rồi. Hôm nay, giấc mơ đã hoàn toàn tan nát, tình yêu đã trở nên mơ hồ, duy chỉ có vết thương là vẫn như trước. Cô như cánh đồng khô nẻ mất sinh dưỡng, ai sẽ là người cứu vớt sinh mệnh cô đây? Cô có thể yêu một người khác như yêu anh ta, có thể một lần nữa nỗ lực vì tình yêu, có thể nhận được một tình yêu vĩnh viễn tựa trời đất không?
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô chôn chặt tất cả ước mơ vào tận sâu trong đáy lòng.
Lúc mở mắt ra, Si Nhan ôm chặt lấy Nhược Ngưng, trong mắt mơ hồ thấy lệ, “Mình sẽ cố gắng thử, mình sẽ!”
Nhược Ngưng khẽ gật đầu, nước mắt chậm lăn xuống. Hai cô gái cứ ôm nhau như vậy, động viên nhau, chúc phúc cho nhau, cũng nguyện sẽ cùng đối mặt với những biến cố xảy ra sau này.
Trên thế gian này, tình yêu vốn là định mệnh của mỗi người, nó giống như việc bạn chọn đề bài nào đi nữa, thì cuối cùng vẫn phải trả lời, không thể trốn tránh được. Nhưng, tình bạn cũng vậy. Mặc dù tình yêu đến thì mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm, nhưng tình bạn cũng sẽ khiến con người có cảm giác mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn thấy trái tim mình được sưởi ấm. Chỉ là, đôi khi vì đã nắm trong tay rồi, có bên cạnh rồi nên dễ dàng quên đi, chưa kịp quý trọng.
Si Nhan thật may mắn, mặc dù bị tình yêu ruồng bỏ, nhưng vẫn còn tình bạn thắm thiết, cô thấy như thế là đủ rồi.
Nhược Ngưng cũng may mắn, ngoài tình thân và tình bạn, cô còn có được tình yêu. Một Đường Nghị Phàm đào hoa, cuối cùng đã nguyện ý vì cô mà bỏ lại cả rừng hoa, đơn giản chỉ vì — yêu cô.
Cuộc đời cô, từ ngày hôm nay, đã sang một trang mới rồi!
Cánh cửa bị đẩy khẽ ra, Đường Nghị Phàm mặc bộ âu phục trắng, bóng dáng cao lớn, anh dịu dàng mỉm cười với cô. Trong một khắc ấy, Nhược Ngưng lấy lại bình tĩnh. Anh, chính là người sánh cùng trời đất với cô.
Ánh mắt rạng ngời quyến luyến với khuôn mặt thanh tú động lòng người của cô, Đường Nghị Phàm vươn tay, “Đi thôi!”
Xoay người lại nhìn Si Nhan, thấy cô gật đầu, Nhược ngưng liền mỉm cười, nụ cười thanh thiết như đóa bách hợp. Cô đưa tay cho Đường Nghị Phàm rồi đi ra ngoài.
Bên môi Si Nhan khẽ gợn lên một nụ cười nhẹ. Đã lâu rồi cô mới có được một nụ cười ấm áp đến thế, cả người như chìm trong ánh mặt trời, chói lòa sáng ngời.
Thời gian một năm qua, dòng kí ức như con sông dài nay đã có thêm một dấu ấn, đó là chứng kiến bước ngoặt trong cuộc đời Nhược Ngưng.
Nhược Ngưng, cậu sẽ hạnh phúc, nhất định cậu sẽ hạnh phúc!
Cô dâu và chú rể với gương mặt rạng ngời hạnh phúc đứng trước cung thánh, trang nghiêm, long trọng.
Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt họ, hiện lên một vẻ êm ái, bình an. Nhược Ngưng vẫn mang vẻ thẹn thùng trước nay, Đường Nghị Phàm khôi ngô tuấn tú, quả thực là một đôi trời sinh, hoàn mỹ không chê vào đâu được. Còn chàng phù rể đứng phía sau lại càng tuyệt, không hề thua kém, thậm chí còn gây chú ý nhiều hơn.
Anh mặc bộ âu phục thẳng thớm, bên môi là nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng, như làn nước vây lấy cả thể xác lẫn linh hồn Si Nhan. Cảnh tượng này khiến cô nhớ đến cái đêm trước hôm anh rời khỏi Cổ Trấn, khi đó, ánh mắt anh cũng giống thế này, bình ổn, an hòa, dịu dàng như nước.
Một Ôn Hành Viễn như vậy, tản ra sự chững chạc, chín chắn khiến người khác có cảm giác áp lực. Lúc ánh mắt Si Nhan và anh chạm nhau, tim cô đập mạnh hơn vài nhịp.
Còn cô của lúc này, càng đẹp hơn trong mắt anh. Khuôn mặt thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, vừa thanh tú lại vừa xinh xắn, vừa đoan trang lại vừa quyến rũ. Có lẽ trong mắt anh, dáng vẻ nào của cô cũng đều đẹp cả. Có điều, trong lúc mặt đối mặt này, nhìn kĩ, trông cô lại càng đẹp hơn.
Không để lỡ mất ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của cô, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu về phía Đường Nghị Phàm rồi nhíu mày, như thể đang nói: Em là bạn thân của cô dâu, chẳng lẽ anh không thể là bạn của chú rể?
Si Nhan cau mày, như đã hiểu ra, lập tức thu ánh mắt lại, không thèm để ý đến anh nữa, cũng có lẽ là để che đi sự xấu hổ trong phút chốc đối mặt.
Đến tận khi cô dâu chú rể tuyên thệ, ánh mắt Ôn Hành Viễn vẫn không dời khỏi cô. Si Nhan cũng cảm giác được ánh mắt anh đang dõi theo mình, chợt thấy mất tự nhiên, vô cùng mất tự nhiên.
Hôn lễ rất xa hoa, cũng hơi rườm rà. Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng muốn làm đám cưới theo kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên lại bắt phải có nghi thức Trung. Cân nhắc lên xuống, cuối cùng họ gộp cả hai loại nghi thức lại, làm lễ kiểu Tây trước, sau đó ra nhà hàng hoàn thành thủ tục kiểu Trung.
Tới nhà hàng, Si Nhan đi theo giúp Nhược Ngưng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài mời rượu. Trong lúc Si Nhan oán trách Nhược Ngưng và Đường Nghị Phàm thông đồng, Nhược Ngưng bất mãn kêu oan, “Mình không biết mà. Vị trí phù rể chắc chắn không thể chọn Hàn Nặc, mình bảo Nghị Phàm tùy ý chọn một anh ưa nhìn, anh ấy nói sẽ mời bạn học cũ, ai ngờ lại trùng hợp là cậu quen biết Ôn Hành Viễn chứ.”
“Còn già mồm, chẳng trách tối qua đột nhiên nhắc đến anh ấy. Gớm thật, sắp ra khỏi nhà rồi là biến chất, cái hay thì không chịu học.” Si Nhan giận dỗi cãi lại, đưa tay kéo khóa váy lên cho cô.
“Này, đẹp trai thật đấy!” Nhược Ngưng hỉ hả, nháy mắt với Si Nhan, vẻ mặt mờ ám.
“Cậu thích à? Thế thì thu nạp đi, chỉ cần Đường Nghị Phàm nhà cậu đồng ý, mình cũng không có ý kiến gì.” Si Nhan lườm cô, lấy hộp mỹ phẩm ra giúp cô trang điểm.
“Èo…Nghĩ một đằng nói một nẻo. Mình vừa thấy cậu nhìn chằm chằm người ta đấy nhá.” Nhược Ngưng bĩu môi.
“Cậu nhàn rỗi thật, còn hơi sức quan tâm đến người khác, cẩn thận ông xã cậu ghen đấy.”
Nhược Ngưng khẽ cười, hơi nhún vai, “Nghe nói người ta ở Cổ Trấn chăm cậu một năm, không phải là thanh mai trúc mã đấy chứ?”
“Đồ gà mái.” Si Nhan nguýt một cái.
“Còn là bạn thân cơ đấy, đến giờ mà vẫn giữ kín như bưng không chịu nói?” Nhược Ngưng cũng lườm cô, quả nhiên không hài lòng với câu trả lời thờ ơ của cô. Hừ, đại tiểu thư đây không ra uy là liền biến người ta thành con thỏ con đấy hả.
“Chẳng có gì đặc biệt cả, bạn thôi.” Si đại tiểu thư bắt đầu nói cho có lệ, hờ hững như không.
“Bạn? Chỉ đơn giản thế thôi?” Quý cô nương không chịu thua, dồn ép đến cùng.
“Bạn tốt được chưa?” Si đại tiểu thư tiếp tục qua loa, không chịu hé miệng.
“Bạn tốt? Bạn trai tốt? Tốt đến mức nào?” Hai mắt Quý cô nương sáng quắc lên, tinh thần phấn chấn hẳn.
“Nhược Ngưng, xong chưa?” Si Nhan đang định cãi lại thì Đường Nghị Phàm đã gõ cửa, hẳn là đã phải đợi hai cô nàng khá lâu rồi.
“Ra ngay đây.” Nhược Ngưng đứng dậy, thuận tay tét một cái lên mặt Si Nhan, “Chờ lúc nào rảnh rỗi thẩm vấn cậu tiếp.”
Cô kéo cửa vào, vừa lúc thấy Đường Nghị Phàm và Ôn Hành Viễn đang đứng ở ngoài.
Gương mặt Đường Nghị Phàm vẫn đượm ý cười, anh đưa tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của Nhược Ngưng, cúi đầu nhẹ giọng nói bên tai cô, “Nhược ngưng, em đẹp quá!”
Nhược Ngưng không làm thế nào cho mặt không đỏ được, cô khẽ đẩy anh ra nhưng vẫn bị anh ôm vai đi ra phòng khách.
Si Nhan bưng khay, cùng Ôn Hành Viễn đi ra ngoài.
“Làm gì mà thân bí thế, không thấy anh nói một câu nào.” Si Nhan sóng vai đi cùng anh, nhìn không chớp mắt, cố đè nén sự tức giận.
Hơi nhích lại gần cô, anh thấp giọng nói, “Anh có thể giải thích lời này là em nghĩ đến anh nên mới sinh ra oán giận không?”
Hơi thở của anh ở rất gần, hương nam tính vây lấy cô trong chốc lát. Si Nhan nghiêng đầu, ánh mắt anh sâu như biển, khiến cô hoảng hốt nhớ lại những hồi ức.
Trái tim cô nhảy lên liên hồi. Vì sao đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ đáng sợ ấy? Giờ phút này, Si Nhan cảm thấy khoảng cách giữa hai người…quá gần rồi.
“Cẩn thận.” Lời còn chưa dứt, cánh tay Ôn Hành Viễn đã duỗi ra, kéo cô lại, tránh cho cô khỏi đâm đầu vào anh chàng phục vụ ở phía trước.
“Tại anh đấy.” Si Nhan tránh khỏi vòng tay anh, lời nói ra có chút kỳ quặc. Thấy anh cau mày, thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, đột nhiên cô rất muốn cười. Đôi con ngươi khẽ đảo, cô đến gần anh một chút, thừa lúc anh thất thần thì liễn giẫm lên giày anh như thể rất vô tình.
“A…” Người nào đó kinh hãi kêu đau, hít sâu một hơi, cắn răng lườm cô.
“Ấy chết, không cố ý, không cố ý.” Cô xin lỗi nhưng lại cười, vẻ tươi cười không hề có chút vẻ hối lỗi nào cả.
“Không yếu ớt đến thế chứ, Ôn thiếu gia?” Đi được vài bước, cảm thấy anh không đuổi kịp, Si Nhan quay đầu lại cười với anh.
Thấy cô cười như con cáo nhỏ, Ôn Hành Viễn cười khổ, cô nàng kia, sao vẫn như trẻ con thế chứ. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, giảo bước nhanh.
Thân là phù dâu phủ rể nhưng lúc họ đến nơi thì Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng đã bắt đầu mời rượu từ khi nào rồi.
Nhược Ngưng xoay người lại nháy mắt với Si Nhan. Si Nhan làm ra vẻ như muốn đánh cô, lại bị Ôn Hành Viễn đứng bên cạnh ngăn lại, “Phù dâu, xin cô làm tròn bổn phận cho.”
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, giãy thế nào cũng không ra, Si Nhan nghiến răng nghiến lợi, “Phù rể, bổn phận của anh hình như không có việc kéo phù dâu đi nói chuyện phiếm.”
Ôn Hành Viễn cười “khì khì”, buông tay cô ra, “Đúng đúng, mời phù dâu đi trước.” Vừa nói xong, anh liền lùi lại một bước, để cô đứng sau Nhược Ngưng.
“Coi như anh còn biết lý lẽ.” Cô nghênh ngang đi qua anh, đắc ý đứng sau Nhược Ngưng, hất cằm với anh.
Mấy bàn ở phía trước đều là thân thích của hai gia đình, cũng không làm khó gì đôi tân hôn, chỉ nhấp chén qua loa cho xong việc. Nhưng tới bàn bạn bè thì quả nhiên là không được dễ dàng, mọi người la hò lên đòi uống rượu giao bôi. Với loại tình huống này, phù dâu phù rể cũng không tiện lên tiếng, đỡ bị hại lây.
Nhược Ngưng thẹn thùng, cả mặt đỏ hồng lên. Còn Đường Nghị Phàm thì lại rất hăng hái, không hề từ chối, kéo tay Nhược Ngưng quàng vào tay anh, cùng uống một ly rượu, thuận lợi vượt qua bài kiểm tra của mọi người trong tiếng cười vang.
Vừa thấy bàn của Hàn Nặc, huyết sắc trên mặt Si Nhan trong thoáng chốc như bị rút cạn đi, hai chân cũng không kiểm soát được, bước đi run rẩy khó khăn.
Ôn Hành Viễn để ý thấy sự khác thường của cô, chậm rãi bước đến cạnh cô, nhẹ nắm lấy tay cô rồi cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, “Đừng căng thẳng, có anh ở đây rồi!”
Si Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của anh.
Không biết tại sao, giờ khắc này, nụ cười của anh như chứa đầy năng lượng, mà anh lại nắm chặt lấy tay cô như thế, khiến cô lấy được dũng khí chỉ trong thoáng chốc.
Hàn Nặc mặc âu phục, cũng đứng lên giống mọi người. Sắc mặt anh ta nhìn rất bình tĩnh, duy chỉ có ánh mắt kiên định vẫn dừng lại trên người cô. Tạ Viễn Đằng cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà nhích gần lại anh ta, trên mặt vẫn là nụ cười điềm nhiên trước nay. Cô ta vẫn vấn tóc kiểu đơn giản như mọi ngày, mặc một chiếc váy trắng, chỗ eo chẽn lại tôn lên vóc người hoàn hảo của cô ta, vừa tinh tế vừa quyến rũ.
Tạ Viễn Đằng xinh đẹp, Hàn Nặc trầm ổn, thật đúng là xứng đôi.
Si Nhan thu ánh mắt lại, nhếch một nụ cười xót xa, lồng ngực mơ hồ đau. Đột nhiên cô rất muốn uống rượu, thấy có người vẫn chúc rượu Nhược Ngưng, cô không hề nghĩ ngợi mà đón lấy.
Sau lưng đột nhiên được siết lại, một bàn tay đoạt lấy ly rượu trong tay cô, “Tửu lượng của phù dâu không cao lắm, chén này để tôi uống thay.
/83
|