Raimun Vohrer năm nay đã 63 tuổi. Ông về hưu đã một tháng nay. Tuổi già sức yếu nên leo cầu thang đến tầng 6 là ông thở hổn hển, nhưng biết sao bây giờ khi chỉ có đặt chân đến đó, ông mới giáp mặt được kẻ thù. Chứ gì nữa, ông đã theo dõi gã đến đây dù thừa hiểu trên tầng 6 là một nhà hàng sang trọng mà còn lâu lương hưu của ông mới với tới. Nhưng việc cần phải làm vậy chớ biết sao.
Vohrer gọi liền ba món nhậu và một vại bia. Ông liếc nhìn sang trái, kẻ thù chỉ ngồi cách ông có 5 cái ghế. Gã xực món Pizza và uống vang đỏ từng ngụm lớn, trông rõ ra kẻ phàm ăn tục uống. Hãy trông quai hàm gã hối hả làm việc kìa.
Ông liếc nhìn khuôn mặt gã, một khuôn mặt mà cả đời ông không thể nào quên. Chuyện đó xảy ra cách đây đã 19 năm và chỉ trong vòng 5 hoặc 6 giây…
Ông nhấm nháp cốc bia, cảm thấy tim đau nhói.
Câu chuyện bắt đầu từ một đêm tháng 3 mà nạn nhân là Sonia, vợ ông. Bây giờ gã cũng già, trạc 50 tuổi, tóc đã ngả muối tiêu, nhưng ông vẫn nhận ra gã, cho dù gã ở đâu. Gã ăn mặc sang trọng và đeo đồng hồ vàng, đôi bàn tay thô thiển. Với bàn tay đó, gã đã… bà Sonia.
Một người đàn bà đẹp bước tới cạnh gã, reo lên:
- Anh yêu, em đã về.
Gã mỉm cười đưa lyượu vang cho người đàn bà và gọi bồi bàn thanh toán tiền. Vohrer cũng trả 16 mark cho những món chưa hề động đũa rồi đi theo ra.
Xuống dưới đường là gã phốc lên chiếc ôtô Mercedes sang trọng mà đâu biết có một chiếc xe con bám sát mình. Chiếc Mercedes rề rề vô một trung tâm công nghiệp gần phố Ziegenmec. Cuối cùng nó dừng lại trước ba ngôi nhà gạch xây liền nhau. Trên ba ngôi nhà lù lù một tấm bảng lớn đề chữ: “Xí nghiệp pháo G.KINSELL”.
Vohrer lẩm bẩm:
- Bây giờ tao mới biết tên mày. Té ra mày là nhà doanh nghiệp Kinsell cỡ bự. Hừ, chó sói khoác da cừu.
Ông tiếp tục đi, da mặt bủng beo vì bệnh tật. 19 năm trước, khi gây ra tội ác tàn khốc, Kinsell còn ở miệt Frankfurt. Bây giờ gã ở đây.
19 năm đã trôi qua, còn có thể chứng minh tội ác của gã được không? Không! Ta phải-tự-mình-trừng-phạt gã và theo-cách-của-ta.
*
Đúng vào giây phút đó, Tứ quái TKKG cũng dừng chân tại góc đường gần xí nghiệp pháo G.KINSELL theo sự hướng dẫn của Karl. Nơi đây không có bóng người.
Họ đã nghỉ trưa rồi chăng? Gaby suốt ruột hỏi:
- Quan sát thế đủ chưa?
Tarzan gật đầu. Tròn Vo há mồm nghe Karl nói về công nghệ sản xuất pháo. Tarzan vẫ đến cổng nhà máy, hắn ấn chuông đến bẹp cả ngón tay vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì.
Hai đứa quay ra chỗ các bạn, Karl góp ý:
- Đáng lẽ phải gọi điện trước cho ông ta.
Tarzan gượng cười. Mắt hắn đột ngột nheo lại.
- Coi kìa, một chiếc Mercedes chạy vào cổng.
- Bộ đại ca tưởng tao thiếu tinh thần cảnh giác hả? Trên xe có một người đàn ông và một người đàn bà, đúng chưa?
- Ôkê. Người phụ nữ ngồi thụt đầu xuống nhìn kỹ mới thấy. Ủa…
- Sao hả đại ca?
- Còn một chiếc xe con mác Italia đang rề rề phía sau chiếc Mercedes nữa. Ông lái xe có vẻ tiều tụy và “quá đát”…
Gaby bấm tay Tarzan.
- Ông già xuống xe và đi như chạy qua cổng nhà máy kia kìa. Hình như ông ta theo dõi chiếc Mercedes.
Tứ quái hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của ông già lẫn hành động của ông ta. Ê, không hiểu sao ông ta nghiến răng khi quan sát tấm bản hiệu xưởng pháo. Rõ ràng ông ta rất giận dữ. Sau đó, ông ta lom khom đi tới trạm điện thoại công cộng gần chỗ Tứ quái đứng. Tarzan búng tay:
- Lão đang móc tiền xu để gọi điện kìa. Các bạn ở đây. Tôi phải bay lại đằng trạm nghe lão nói gì đã.
Người hùng TKKG không vất vả lắm trong việc áp sát như một con thằn lằn ngoài buồng điện thoại mở he hé. Hắn nghe một âm thanh lạo xạo như muỗi phát ra từ ống nghe.
- Ai gọi đó, Kinsell đây!
Lão già lạ mặt nghiến răng kèn kẹt:
- Chào mày, Kinsell. Xưởng pháo mày sẽ bị nổ tung lên đó.
- Cái gì? Ông là ai?
- Nè Kinsell ơi, hẳn mày chưa quên chuyện cách đây 19 năm chớ. Đó là ngày 21 tháng 3 ở Frankfurt. Mày đã leo cửa sổ vào một ngôi nhà nhỏ gần nghĩa trang và bị một người đàn bà phát hiện. Người đàn bà ấy là vợ tao, mày đã bịt tiếng kêu cứu của vợ tao bằng một cú quật tàn bạo vào gáy. Ngay lúc ấy tao xuất hiện với chiếc đèn pin trên tay và đã nhìn rõ toàn diện chân tướng của mày, cho dù mày đã thoát thân qua lối cửa sổ. Hôm nay, sau bao năm tháng tìm tòi, tao đã tìm thấy mày.
Thời gian dường như ngừng trôi. Sau đó Kinsell hỏi:
- Ông là ai?
- Cú chặt tàn bạo của mày đã làm vợ tao cụp xương sống phải ngồi xe đẩy 6 năm rồi chết trong đau đớn. Mày đã giết vợ tao.
- Ông… ông định tố cáo tôi ư?
Lão ngạc nhiên khi thấy Kinsell không chố
- Mày muốn tao tố cáo với cảnh sát hay không?
- Thời gian sẽ hóa giải hận thù, ông bạn ạ. Tôi chỉ muốn ông… thương lượng…
- Thương lượng à? Mày có 100.000 mark nộp cho tao không đấy?
- Ông anh làm ơn bớt giá đi, xưởng pháo của tôi dạo này lỗ lắm.
- Vậy thì 200.000 mark nhé?
- Thôi được. Tôi đồng ý giá cả ban đầu. Tôi phải nộp tiền ở đâu đây?
- Đúng 20 giờ ngày mai tại nhà ga chính. Mày phải bỏ tiền trong một túi nhựa lớn và bỏ vô thùng rác cạnh quầy bán sách báo nước ngoài. Sau đó thì biến đi và đừng giở quẻ. Với loại mày tao không nhẹ dạ liều lĩnh đâu.
Lão già cúp máy. Lão bất giác quay đầu lại nhìn dáo dác nhưng chẳng thấy có ai.
*
Mặt Tarzan vẫn tái nhợt lúc hắn kể cho tam quái nghe.
- Đó. Đại khái như vậy đó. Mình không ngờ má mình bị ngộ nhận về Kinsell. Té ra gã đâu có tử tế gì, khi xưa gã đã từng phạm tội cố sát và bây giờ bị trả giá đắt. Lão già mặt vàng bủng hồi nãy vừa tống tiền gã để rửa h
Gaby buồn thiu.
- Nếu lão ta là tên tội phạm thì dù lời khai có lợi cho ba của bạn vẫn chẳng có giá trị pháp lý.
- Bởi vậy mới chết dở. Không hiểu sao tụi mình tiến hành điều tra đâu cũng bị mất sạch dấu vết. Từ bốn nhân chứng, lúc này chỉ còn hai. Coi như Bleschke và Kinsell đứt đường dây.
Karl vẫn còn giữ được bình tĩnh, hỏi:
- Đại ca tính sao đây?
Tarzan đập tay lên ghi đông xe:
- Lúc đầu mình muốn tự giải quyết lấy công việc của mình, nhưng bây giờ phải nhờ đến ba của bạn thôi, Công Chúa ạ.
*
Tuy đầu không còn đau nhưng nhân viên chạy giấy Tetloff vẫn sờ thấy cục u ê ẩm. Gã cảm thấy ê chề. Lẽ ra gã sẽ ở vị trí một nhân vật anh hùng, một đại cứu tinh kiêm ân nhân của ông chủ, gã bỗng rơi vào vực thẳm cái rụp.
- Khốn nạn thiệt, mình đâu dè tụi chúng có tới hai tên đầu gấu và chúng đã ra tay thực sự. Chó đẻ thiệt.
Tetloff nằm rên rỉ trong căn phòng bình dân chứa tới 4 cái giường trong bịnh viện. Gã càng bực bội vì ba bịnh nhân kia rên rỉ còn lớn hơn gã. Mẹ kiếp, điếc cả ráy.
Tetloff với chiếc á khoác đi ra ngoài hành lang. Coi, cô y tá người Đại Hàn nhe hàm răng bàn cuốc chặn gã lại ngay:
- Ơ, bịnh nhân tự tiện đi đâu vậy?
- Ồ, tôi gọi điện để báo tin cho người nhà đến thăm.
- Vậy thì điện thoại ở đằng kia, nhưng nhớ bỏ xu vào nghe.
Khỏi phải nói, Tetloff nhấc phôn như cơn lốc. Gã réo trùm đầu gấu Frankenheym chứ còn ai. Giọng gã đầy căm hờn:
- Tôi là Tetloff đây. Ông có biết tôi thê thảm thế nào không hả? Hai thằng đàn em của ông đã nện tôi nhừ tử phải vô bịnh viện, tôi không ngờ…
Frankenheym cất giọng ồm ồm:
- Tao biết rồi. Tao vẫn làm đúng theo hợp đồng, tại số mày xui xẻo…
- Sao? Tôi bị xui xẻo à, hê hê, tôi tìm thằng diễn viên Alfred của ông mỏi mắt mà chẳng thấy nó đâu hết, chỉ lù lù hai tên trấn lột hộ pháp.
- Ê, xui là ở chỗ đó đấy. Alfred đến trễ vì cái đồng hồ đeo tay bị chết. Khi nó tới nơi thì vụ cướp đang xảy ra. Nó vừa mới báo cáo cho tao xong đây. Nó chỉ có thể nấp vào một chỗ đứng nhìn.
- Thế còn hai thằng trấn lột? Nó có nhận được mặt chúng không?
Frankenheym cười ùng ục
- Cái gì? Mày muốn Alfred đến khai báo với cảnh sát à? Nó có ngu đâu. Nó chỉ biết nhận 200 mark ở chỗ tao rồi chuồn thẳng.
- Sao lại 200 mark? Tôi trả ông 935,5 mark kia mà.
- Thế còn phần tao? Mày không biết luật chơi à?
Tetloff đờ người. Gã bắt đầu lảm nhảm như người phát rồ.
- Tháng lương của tôi thế là toi. À, mà chưa toi đâu. Lão chủ Wustenher có vẻ để ý đến tôi, lão vừa nói riêng với tôi về chuyện vợ lão sẵn sàng chuộc lại số đồ nữ trang bị mất với giá 50.000 mark.
- Sao mày bảo những thứ đó trị giá 250.000 mark?
- Vì đây là những đồ trang sức đơn chiếc, khó tiêu thụ.
- Việc đó chẳng can hệ gì đến tao. Tao chỉ biết xử bạo lực theo đơn đặt hàng của thân chủ, hay là mày định thuê tao luộc bọn cướp?
- Bọn cướp không hiểu sao lại đề nghị vợ chồng lão chủ Wustenher cho tôi làm vụ chuyển tiền. Có lẽ vì tôi là nhân viên của lão.
- Thế à? Đời mày sắp lên hương rồi đó. Nhưng… lão chủ có báo cảnh sát không?
- Ồ ông. Ông chủ tôi nói rằng sẽ chịu được khoản tiền đó. Nếu không lấy lại được mớ của đó thì vợ lão sẽ phát đ
- Ha ha ha, vậy thì tao sẽ giúp mày. Tao sẽ cử hai thằng đầu gấu thứ dữ bám theo mày lúc mày tiếp xúc với bọn cướp. Đám đệ tử tao dư sức làm thịt bọn cướp đoạt lại số nữ trang quý giá cho mày. Ha ha ha, rồi mày sẽ oai vệ nộp lại cho ông chủ tài sản bị cướp lẫn 50.000 mark tiền chuộc. Mày thấy chưa Tetloff, tao nghi kỳ này mày chẳng những được thăng quan tiến chức mà lạng quạng còn được làm con rể của sếp đó.
Trong tích tắc, Tetloff từ vực thẳm bay bổng lên chín tầng mây. Gã nghẹn lời:
- Ông… ông trùm nói thiệt không?
- Thiệt. Đơn đặt hàng của mày lần này cao giá hơn lần trước vài trăm. Mày sẽ phải trả cho dịch vụ này 1200 mark đấy. Lần này tao không lấy đâu, tao chỉ giúp mày thôi. Tao cảm thấy có lỗi với mày.
- Hề hề, sáng ngày kia tôi ra viện rồi.
- Thế nhé. Xuất viện phôn ngay cho tao để tao biết lúc nào có thể bắt đầu.
- Tất nhiên rồi, thưa ông.
*
Phòng làm việc của Frankenheym sặc sụa khói xì gà Havana. Lão buông máy ngó hai thằng hộ pháp đứng hai bên rồi ôm bụng cười lăn lộn. Còn phải hỏi, Hugo Wuchtig và Otto Nappl cũng bật cười theo. Ba tên lưu manh cười ứa cả nước mắt.
Hầu như giới anh chị ở thành phố không ai lạ gì Hugo, y thành danh khá sớm trong thế giới ngầm với đôi tay rắn chắc còn hơn gọng kìm. Thì chnh y đã kẹp cổ Tetloff xém tắt thở chớ sao. Otto Nappl khác hơn, y nổi tiếng về tài sử dụng dùi cui, y đã giáng đòn đích đáng xuống đầu Wustenher lẫn Tetloff chớ còn phải hỏi.
Frankenheym hí hửng nói:
- Phen này trúng mánh lớn. Rất hiếm khi có một ca nào ngu đần như thằng Tetloff. Tụi mày coi, thằng đần ấy cứ tưởng trên đời này có thằng sát thủ tên Alfred thật. Và thế là nó vô tình hại chủ bằng cách dâng cúng vàng bạc châu báu cho chúng ta. Nó quả là con gà đẻ trứng vàng.
Nappl và Wuchtig cười khoái trá. Frankenheym nói tiếp:
- Thằng già Wustenher cũng khờ như tên đày tớ. Lão cứ nghĩ rất nghiêm túc là lão có thể chuộc lại những món đồ đó.
Nappl huýt sáo:
- Đáng lẽ chúng ta phải nâng giá cao hơn.
- Thôi đi bợm. 50.000 đồng và số châu báu theo tao là quá đủ. Tham thì thâm đấy.
- Chúng ta phải làm gì?
- Tụi mày theo thằng ngố Tetloff đến một chỗ vắng, bụp xong là ôm địa lặn liền. Thằng Tetloff đinh ninh là tao sẽ cho nó hai thằng bảo vệ. Tất nhiên lần này hai thằng đó cũng không kịp trở tay.
Nappl thoáng băn khoăn:
- Lỡ có tụi cớm bám nó thì sao?
Trùm đầu gấu Frankenheym cười ngất:
- Đừng lo, sợ gì hai thằng ngu đó. Chúng nó không dám liên hệ với cảnh sát đâu.
Vohrer gọi liền ba món nhậu và một vại bia. Ông liếc nhìn sang trái, kẻ thù chỉ ngồi cách ông có 5 cái ghế. Gã xực món Pizza và uống vang đỏ từng ngụm lớn, trông rõ ra kẻ phàm ăn tục uống. Hãy trông quai hàm gã hối hả làm việc kìa.
Ông liếc nhìn khuôn mặt gã, một khuôn mặt mà cả đời ông không thể nào quên. Chuyện đó xảy ra cách đây đã 19 năm và chỉ trong vòng 5 hoặc 6 giây…
Ông nhấm nháp cốc bia, cảm thấy tim đau nhói.
Câu chuyện bắt đầu từ một đêm tháng 3 mà nạn nhân là Sonia, vợ ông. Bây giờ gã cũng già, trạc 50 tuổi, tóc đã ngả muối tiêu, nhưng ông vẫn nhận ra gã, cho dù gã ở đâu. Gã ăn mặc sang trọng và đeo đồng hồ vàng, đôi bàn tay thô thiển. Với bàn tay đó, gã đã… bà Sonia.
Một người đàn bà đẹp bước tới cạnh gã, reo lên:
- Anh yêu, em đã về.
Gã mỉm cười đưa lyượu vang cho người đàn bà và gọi bồi bàn thanh toán tiền. Vohrer cũng trả 16 mark cho những món chưa hề động đũa rồi đi theo ra.
Xuống dưới đường là gã phốc lên chiếc ôtô Mercedes sang trọng mà đâu biết có một chiếc xe con bám sát mình. Chiếc Mercedes rề rề vô một trung tâm công nghiệp gần phố Ziegenmec. Cuối cùng nó dừng lại trước ba ngôi nhà gạch xây liền nhau. Trên ba ngôi nhà lù lù một tấm bảng lớn đề chữ: “Xí nghiệp pháo G.KINSELL”.
Vohrer lẩm bẩm:
- Bây giờ tao mới biết tên mày. Té ra mày là nhà doanh nghiệp Kinsell cỡ bự. Hừ, chó sói khoác da cừu.
Ông tiếp tục đi, da mặt bủng beo vì bệnh tật. 19 năm trước, khi gây ra tội ác tàn khốc, Kinsell còn ở miệt Frankfurt. Bây giờ gã ở đây.
19 năm đã trôi qua, còn có thể chứng minh tội ác của gã được không? Không! Ta phải-tự-mình-trừng-phạt gã và theo-cách-của-ta.
*
Đúng vào giây phút đó, Tứ quái TKKG cũng dừng chân tại góc đường gần xí nghiệp pháo G.KINSELL theo sự hướng dẫn của Karl. Nơi đây không có bóng người.
Họ đã nghỉ trưa rồi chăng? Gaby suốt ruột hỏi:
- Quan sát thế đủ chưa?
Tarzan gật đầu. Tròn Vo há mồm nghe Karl nói về công nghệ sản xuất pháo. Tarzan vẫ đến cổng nhà máy, hắn ấn chuông đến bẹp cả ngón tay vẫn chẳng thấy có động tĩnh gì.
Hai đứa quay ra chỗ các bạn, Karl góp ý:
- Đáng lẽ phải gọi điện trước cho ông ta.
Tarzan gượng cười. Mắt hắn đột ngột nheo lại.
- Coi kìa, một chiếc Mercedes chạy vào cổng.
- Bộ đại ca tưởng tao thiếu tinh thần cảnh giác hả? Trên xe có một người đàn ông và một người đàn bà, đúng chưa?
- Ôkê. Người phụ nữ ngồi thụt đầu xuống nhìn kỹ mới thấy. Ủa…
- Sao hả đại ca?
- Còn một chiếc xe con mác Italia đang rề rề phía sau chiếc Mercedes nữa. Ông lái xe có vẻ tiều tụy và “quá đát”…
Gaby bấm tay Tarzan.
- Ông già xuống xe và đi như chạy qua cổng nhà máy kia kìa. Hình như ông ta theo dõi chiếc Mercedes.
Tứ quái hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của ông già lẫn hành động của ông ta. Ê, không hiểu sao ông ta nghiến răng khi quan sát tấm bản hiệu xưởng pháo. Rõ ràng ông ta rất giận dữ. Sau đó, ông ta lom khom đi tới trạm điện thoại công cộng gần chỗ Tứ quái đứng. Tarzan búng tay:
- Lão đang móc tiền xu để gọi điện kìa. Các bạn ở đây. Tôi phải bay lại đằng trạm nghe lão nói gì đã.
Người hùng TKKG không vất vả lắm trong việc áp sát như một con thằn lằn ngoài buồng điện thoại mở he hé. Hắn nghe một âm thanh lạo xạo như muỗi phát ra từ ống nghe.
- Ai gọi đó, Kinsell đây!
Lão già lạ mặt nghiến răng kèn kẹt:
- Chào mày, Kinsell. Xưởng pháo mày sẽ bị nổ tung lên đó.
- Cái gì? Ông là ai?
- Nè Kinsell ơi, hẳn mày chưa quên chuyện cách đây 19 năm chớ. Đó là ngày 21 tháng 3 ở Frankfurt. Mày đã leo cửa sổ vào một ngôi nhà nhỏ gần nghĩa trang và bị một người đàn bà phát hiện. Người đàn bà ấy là vợ tao, mày đã bịt tiếng kêu cứu của vợ tao bằng một cú quật tàn bạo vào gáy. Ngay lúc ấy tao xuất hiện với chiếc đèn pin trên tay và đã nhìn rõ toàn diện chân tướng của mày, cho dù mày đã thoát thân qua lối cửa sổ. Hôm nay, sau bao năm tháng tìm tòi, tao đã tìm thấy mày.
Thời gian dường như ngừng trôi. Sau đó Kinsell hỏi:
- Ông là ai?
- Cú chặt tàn bạo của mày đã làm vợ tao cụp xương sống phải ngồi xe đẩy 6 năm rồi chết trong đau đớn. Mày đã giết vợ tao.
- Ông… ông định tố cáo tôi ư?
Lão ngạc nhiên khi thấy Kinsell không chố
- Mày muốn tao tố cáo với cảnh sát hay không?
- Thời gian sẽ hóa giải hận thù, ông bạn ạ. Tôi chỉ muốn ông… thương lượng…
- Thương lượng à? Mày có 100.000 mark nộp cho tao không đấy?
- Ông anh làm ơn bớt giá đi, xưởng pháo của tôi dạo này lỗ lắm.
- Vậy thì 200.000 mark nhé?
- Thôi được. Tôi đồng ý giá cả ban đầu. Tôi phải nộp tiền ở đâu đây?
- Đúng 20 giờ ngày mai tại nhà ga chính. Mày phải bỏ tiền trong một túi nhựa lớn và bỏ vô thùng rác cạnh quầy bán sách báo nước ngoài. Sau đó thì biến đi và đừng giở quẻ. Với loại mày tao không nhẹ dạ liều lĩnh đâu.
Lão già cúp máy. Lão bất giác quay đầu lại nhìn dáo dác nhưng chẳng thấy có ai.
*
Mặt Tarzan vẫn tái nhợt lúc hắn kể cho tam quái nghe.
- Đó. Đại khái như vậy đó. Mình không ngờ má mình bị ngộ nhận về Kinsell. Té ra gã đâu có tử tế gì, khi xưa gã đã từng phạm tội cố sát và bây giờ bị trả giá đắt. Lão già mặt vàng bủng hồi nãy vừa tống tiền gã để rửa h
Gaby buồn thiu.
- Nếu lão ta là tên tội phạm thì dù lời khai có lợi cho ba của bạn vẫn chẳng có giá trị pháp lý.
- Bởi vậy mới chết dở. Không hiểu sao tụi mình tiến hành điều tra đâu cũng bị mất sạch dấu vết. Từ bốn nhân chứng, lúc này chỉ còn hai. Coi như Bleschke và Kinsell đứt đường dây.
Karl vẫn còn giữ được bình tĩnh, hỏi:
- Đại ca tính sao đây?
Tarzan đập tay lên ghi đông xe:
- Lúc đầu mình muốn tự giải quyết lấy công việc của mình, nhưng bây giờ phải nhờ đến ba của bạn thôi, Công Chúa ạ.
*
Tuy đầu không còn đau nhưng nhân viên chạy giấy Tetloff vẫn sờ thấy cục u ê ẩm. Gã cảm thấy ê chề. Lẽ ra gã sẽ ở vị trí một nhân vật anh hùng, một đại cứu tinh kiêm ân nhân của ông chủ, gã bỗng rơi vào vực thẳm cái rụp.
- Khốn nạn thiệt, mình đâu dè tụi chúng có tới hai tên đầu gấu và chúng đã ra tay thực sự. Chó đẻ thiệt.
Tetloff nằm rên rỉ trong căn phòng bình dân chứa tới 4 cái giường trong bịnh viện. Gã càng bực bội vì ba bịnh nhân kia rên rỉ còn lớn hơn gã. Mẹ kiếp, điếc cả ráy.
Tetloff với chiếc á khoác đi ra ngoài hành lang. Coi, cô y tá người Đại Hàn nhe hàm răng bàn cuốc chặn gã lại ngay:
- Ơ, bịnh nhân tự tiện đi đâu vậy?
- Ồ, tôi gọi điện để báo tin cho người nhà đến thăm.
- Vậy thì điện thoại ở đằng kia, nhưng nhớ bỏ xu vào nghe.
Khỏi phải nói, Tetloff nhấc phôn như cơn lốc. Gã réo trùm đầu gấu Frankenheym chứ còn ai. Giọng gã đầy căm hờn:
- Tôi là Tetloff đây. Ông có biết tôi thê thảm thế nào không hả? Hai thằng đàn em của ông đã nện tôi nhừ tử phải vô bịnh viện, tôi không ngờ…
Frankenheym cất giọng ồm ồm:
- Tao biết rồi. Tao vẫn làm đúng theo hợp đồng, tại số mày xui xẻo…
- Sao? Tôi bị xui xẻo à, hê hê, tôi tìm thằng diễn viên Alfred của ông mỏi mắt mà chẳng thấy nó đâu hết, chỉ lù lù hai tên trấn lột hộ pháp.
- Ê, xui là ở chỗ đó đấy. Alfred đến trễ vì cái đồng hồ đeo tay bị chết. Khi nó tới nơi thì vụ cướp đang xảy ra. Nó vừa mới báo cáo cho tao xong đây. Nó chỉ có thể nấp vào một chỗ đứng nhìn.
- Thế còn hai thằng trấn lột? Nó có nhận được mặt chúng không?
Frankenheym cười ùng ục
- Cái gì? Mày muốn Alfred đến khai báo với cảnh sát à? Nó có ngu đâu. Nó chỉ biết nhận 200 mark ở chỗ tao rồi chuồn thẳng.
- Sao lại 200 mark? Tôi trả ông 935,5 mark kia mà.
- Thế còn phần tao? Mày không biết luật chơi à?
Tetloff đờ người. Gã bắt đầu lảm nhảm như người phát rồ.
- Tháng lương của tôi thế là toi. À, mà chưa toi đâu. Lão chủ Wustenher có vẻ để ý đến tôi, lão vừa nói riêng với tôi về chuyện vợ lão sẵn sàng chuộc lại số đồ nữ trang bị mất với giá 50.000 mark.
- Sao mày bảo những thứ đó trị giá 250.000 mark?
- Vì đây là những đồ trang sức đơn chiếc, khó tiêu thụ.
- Việc đó chẳng can hệ gì đến tao. Tao chỉ biết xử bạo lực theo đơn đặt hàng của thân chủ, hay là mày định thuê tao luộc bọn cướp?
- Bọn cướp không hiểu sao lại đề nghị vợ chồng lão chủ Wustenher cho tôi làm vụ chuyển tiền. Có lẽ vì tôi là nhân viên của lão.
- Thế à? Đời mày sắp lên hương rồi đó. Nhưng… lão chủ có báo cảnh sát không?
- Ồ ông. Ông chủ tôi nói rằng sẽ chịu được khoản tiền đó. Nếu không lấy lại được mớ của đó thì vợ lão sẽ phát đ
- Ha ha ha, vậy thì tao sẽ giúp mày. Tao sẽ cử hai thằng đầu gấu thứ dữ bám theo mày lúc mày tiếp xúc với bọn cướp. Đám đệ tử tao dư sức làm thịt bọn cướp đoạt lại số nữ trang quý giá cho mày. Ha ha ha, rồi mày sẽ oai vệ nộp lại cho ông chủ tài sản bị cướp lẫn 50.000 mark tiền chuộc. Mày thấy chưa Tetloff, tao nghi kỳ này mày chẳng những được thăng quan tiến chức mà lạng quạng còn được làm con rể của sếp đó.
Trong tích tắc, Tetloff từ vực thẳm bay bổng lên chín tầng mây. Gã nghẹn lời:
- Ông… ông trùm nói thiệt không?
- Thiệt. Đơn đặt hàng của mày lần này cao giá hơn lần trước vài trăm. Mày sẽ phải trả cho dịch vụ này 1200 mark đấy. Lần này tao không lấy đâu, tao chỉ giúp mày thôi. Tao cảm thấy có lỗi với mày.
- Hề hề, sáng ngày kia tôi ra viện rồi.
- Thế nhé. Xuất viện phôn ngay cho tao để tao biết lúc nào có thể bắt đầu.
- Tất nhiên rồi, thưa ông.
*
Phòng làm việc của Frankenheym sặc sụa khói xì gà Havana. Lão buông máy ngó hai thằng hộ pháp đứng hai bên rồi ôm bụng cười lăn lộn. Còn phải hỏi, Hugo Wuchtig và Otto Nappl cũng bật cười theo. Ba tên lưu manh cười ứa cả nước mắt.
Hầu như giới anh chị ở thành phố không ai lạ gì Hugo, y thành danh khá sớm trong thế giới ngầm với đôi tay rắn chắc còn hơn gọng kìm. Thì chnh y đã kẹp cổ Tetloff xém tắt thở chớ sao. Otto Nappl khác hơn, y nổi tiếng về tài sử dụng dùi cui, y đã giáng đòn đích đáng xuống đầu Wustenher lẫn Tetloff chớ còn phải hỏi.
Frankenheym hí hửng nói:
- Phen này trúng mánh lớn. Rất hiếm khi có một ca nào ngu đần như thằng Tetloff. Tụi mày coi, thằng đần ấy cứ tưởng trên đời này có thằng sát thủ tên Alfred thật. Và thế là nó vô tình hại chủ bằng cách dâng cúng vàng bạc châu báu cho chúng ta. Nó quả là con gà đẻ trứng vàng.
Nappl và Wuchtig cười khoái trá. Frankenheym nói tiếp:
- Thằng già Wustenher cũng khờ như tên đày tớ. Lão cứ nghĩ rất nghiêm túc là lão có thể chuộc lại những món đồ đó.
Nappl huýt sáo:
- Đáng lẽ chúng ta phải nâng giá cao hơn.
- Thôi đi bợm. 50.000 đồng và số châu báu theo tao là quá đủ. Tham thì thâm đấy.
- Chúng ta phải làm gì?
- Tụi mày theo thằng ngố Tetloff đến một chỗ vắng, bụp xong là ôm địa lặn liền. Thằng Tetloff đinh ninh là tao sẽ cho nó hai thằng bảo vệ. Tất nhiên lần này hai thằng đó cũng không kịp trở tay.
Nappl thoáng băn khoăn:
- Lỡ có tụi cớm bám nó thì sao?
Trùm đầu gấu Frankenheym cười ngất:
- Đừng lo, sợ gì hai thằng ngu đó. Chúng nó không dám liên hệ với cảnh sát đâu.
/703
|