Cửa ở cầu thang khoá. Tarzan phải vào bếp gặp đám người làm đang vừa dọn dẹp vừa bàn tán râm ran về các vị khách mời mà rúc rích cười với nhau, bịa ra một chuyện tào lao để mượn chìa khoá ra thang máy.
Gió thổi ngoài phố lồng lộng. Chung quanh không một bóng người. Hắn thất vọng nhìn chỗ ba gã lang thang ngồi bù khú hồi nãy giờ chỉ còn trơ mấy cái vỏ thùng đựng cam úp ngược và hai vỏ chai rượu.
Tiếc thật! Nếu có gì có thể nhìn thấy ở đây thì ba gã lang thang là những nhân chứng duy nhất – Tarzan thở dài.
Hắn đành quay trở về.
Cô người hầu mở cửa cho hắn vào đã chuệch choạng say.
Tarzan ái ngại:
- Chị không nên uống nữa. Chúc ngủ ngon.
Tarzan vác bộ mặt rầu rĩ về phòng trong sự chờ đợi hồi hộp của hai quái. Hắn chán nản:
- Ba kẻ lang thang bốc hơi rồi. Tao chỉ nhớ ngờ ngợ mặt một thằng có bộ râu cáo màu đỏ. Hy vọng sáng mai chúng ta tìm ra gã ở chỗ bọn lang thang thường tụ tập.
Karl gục gặc:
- Ờ, đành mò kim đáy biển thôi.
*
Trời sáng.
Harry Zatofsky chỉ chợp mắt được chút ít. Y cồn cào một nỗi hoài nghi đến mức pha cà phê xong chưa kịp uống là chạy ra cổng vườn khui hộp thư lấy tờ báo đọc hàng ngày.
Khi y quay trở lại uống cà phê thì…trời đất, cái nắm đấm ở cửa gara nằm dưới đất. Cửa bị phá bể toang. Chiếc Volvo yêu dấu đã không cánh mà bay chăng? Gã đã khoá rồi kia mà?
Harry hoảng tới nỗi buông rơi tờ báo. Y lồm cồm bò vào trong bóng tối nhá nhem của gara. May phước, chiếc xe vẫn còn lù lù trong xó. Không một thứ gì trong xe bị mất mới càng kỳ hơn chớ.
Harry Z đứng sững như trời trồng, không thể nào giải thích được hiện tượng kỳ quái này.
*
Friedhelm Merpe đấm vô tường bình bình cay cú và thất vọng não nề. Cuộc đời gã đã tới hồi xuống dốc rồi chăng!?
Gã bình tâm hồi tưởng lại cuộc viếng thăm gara của Z đêm qua. Chó đẻ thiệt, trên mui chiếc Volvo chỉ còn dính lại chút dấu vết của cục kẹo cao su. Chắc chắn thằng Z không thể ma mãnh đến mức banh ruột cục kẹo ra xem. Có lẽ y đã nổi khùng liệng mẹ chỗ nào rồi.
Friedhelm rên rỉ:
- Chỉ tại mình phải xếp hàng sau thằng khốn ấy. Trăm sự là ở cái máy dò khốn khiếp của bọn cớm !
“Âu cũng là của thiên trả địa” – Friedhelm lại tự vỗ về mình, cho rằng gã không có số làm giàu nhờ bọn Ả Rập. Thằng chăn lạc đà Gasthmi rõ ràng chẳng có duyên làm ăn với gã. Mà lũ chăn lạc đà ấy làm ăn gì hả, chúng mê khủng bố và lật đổ hơn kìa. Chán mớ đời.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng Friedhelm thổi phù phù lên nắm tay sưng và lái xe hơi vào thành phố. Gã cảm thấy đời thê thảm.
*
Harry vừa canh me Friedhelm phóng khỏi nhà là tấp vô ngay. Ê, căn nhà xập xệ này nằm tận ngoại ô xa khuất, vườn tược điêu tàn như trải qua một cuộc chiến tranh. Harry Z bẻ gãy khoá cửa hậu dễ dàng.
Y sục sạo như một con linh cẩu không chừa chỗ nào trong nhà. Hê hê, thằng khốn bỏ quên cái ví tiền trong túi chiếc áo màu vàng kim loại mà tối qua gã đã diện. Khá bộn bạc nhưng không có viên kim cương Thổ Tinh.
Harry sục tiếp. Y hào hứng moi trong ngăn kéo ra một mớ đồ nghề cải trang của Friedhelm. Bộ râu tóc giả và cặp kính râm to tổ bố.
Kẻ “nhập nha” cười gằn. Những thứ này sẽ có ích đây. Thằng cha Merpe từng đi cướp nhà băng? Hoặc gã có một cuộc sống hai mặt nguy hiểm? Còn lâu mới tới lễ hội hoá trang mà…
Harry sục sạo tất cả các phòng với câu hỏi bồn chồn: Merpe có thể giấu viên kim cương ở đâu nhỉ?
*
Cô gái bồi bàn tóc nâu vẫn đứng chình ình trước mặt Friedhelm như một bà chằn lửa. Giọng the thé:
- Tất cả hết 9 mark 80 xu! Thế nào, ông không thể trả được sao?
Friedhelm nhã nhặn:
- Tôi để quên ví tiền và giấy tờ ở nhà. Tôi không có tiền đem theo, như tôi đã giải thích cho cô nãy giờ đó.
- Vậy thì ông đừng có vào đây chớ.
- Hãy thông cảm cho tôi, cô em. Khi vào đây tôi chưa biết tôi quên ví ở nhà.
Mắt cô gái dòm lom lom vào chiếc đồng hồ trên tay gã.
- Vàng phải không?
- Tất nhiên.
- Ông anh hãy gởi nó lại đây rồi tới khi nào quay lại cũng được.
- Trời hỡi, cái “đồng hồ” giá tới 6.000 mark trong khi bữa ăn sáng chưa đến 10 mark!
- Đó là quy định, thưa ông khách đãng trí.
Friedhelm đành nhắm mắt lại tháo đồng hồ trao cho cô gái, càu nhàu:
- Đây, giữ nó cẩn thận đó. Nó không chịu được nước, không ưa bị di chuyển và cũng không chịu được tiếng động mạnh đâu.
- Vậy thì nó đâu phải trị giá 6.000 mark thưa ông. Có lẽ cái đồng hồ này chỉ đáng 9 mark 80 thôi.
Cô hầu bàn nói và thản nhiên đặt tờ giấy tính tiền trước mặt Friedhelm.
Tất nhiên gã phải quay về ngay nhà lấy tiền để quay lại lấy đồng hồ chứ sao.
Friedhelm gieo mình vào trong chiếc Mercedes lái về nhà.
Ấy thế mà lúc xuống xe định mở cổng căn nhà xập xệ, gã hú vía vì một loạt tiếng động vang ra từ bên trong.
- Trộm!
Friedhelm rít lên. Gã chạy ngược lại xe hơi thủ ngay khẩu súng trong ngăn để găng tay rồi rón rén mở cổng.
Mặt trời chiếu loang loáng vào nhà. Friedhelm điên tiết khi đặt chân vô phòng khách. Đúng là…bình địa.
Gã giơ thằng chó lửa về phía một bóng người đang từ trong bếp đi ra.
Kẻ kia vội la lên và từ từ giơ cao hai tay:
- Ấy, đừng!...Người quen đây mà.
Friedhelm sửng sốt nhìn kẻ nhập nha. Ma quỷ ạ, chẳng lẽ là Harry Zatofsky! Gã gầm lên:
- Cái gì? Té ra là ông à?
Harry cười lạt và từ từ bỏ tay xuống, không hề tỏ ra lúng túng:
- Tôi thật không ngờ, Merpe ạ, rằng ông lại quay về nhanh thế. Mà ông cất giấu báu vật mới ranh ma làm sao chớ.
- Ông…ông… thực ra thì ông muốn gì ở đây hả? Nói mau kẻo ăn đạn đó.
Harry vẫn chẳng nao núng. Y còn cười đểu nữa.
- Tôi cực nể năm ngón tay ma quái của ông đó, Merpe. Ông đã thó chuỗi hạt và sau đó lại láu cá thả nó - nhưng không có viên kim cương dưới thảm. Đáng tiếc là tôi hơi lơ là ông trong những giây phút đó. Lơ là một chút và bị mất hút viên kim cương. Hả, ông đã làm thế nào mà vượt qua được sự kiểm soát của máy dò tìm thế. Thánh thật!
Friedhelm hộc lên một tiếng. Z cứ tưởng vị chủ nhà xỉu đến nơi, nhưng không, gã chỉ loạng choạng rồi buông người xuống ghế bành cái phịch.
Gã đặt khẩu súng sang bên, chẳng ngó ngàng tới nữa.
Mặt gã đờ đẫn ngó thật thê thảm.
Harry Z nghía khuôn mặt ấy mà ngỡ ngàng:
- Ông sao vậy, Merpe?
- Chao ôi, nếu như ông biết, Zatofsky ạ, rằng chính ông đã đẩy tôi vào tình thế khốn nạn đến thế nào. Ông! Harry Zatofsky chớ còn ai!
- Sao? Tôi ư?
- Thì tôi đã bọc viên kim cương trong lớp kẹo cao su chứ sao. Tôi đã liệng cục kẹo từ ban công xuống. Và đáng lý nó phải rớt xuống mui xe của tôi thì nó lại vô phước trúng phải cái xe cà khổ của ông. Và ông được khám bằng máy dò trước tôi, ông đã về trước tôi…
Harry biến sắc:
- Rồi thì đêm qua ông phá cửa gara của tôi để tìm cục kẹo hả?
Nạn nhân kiêm thủ phạm gật đầu:
- Vậy đấy. Chúng ta cũng chẳng nên trách móc nhau làm gì. Đều trắng tay mà. Bởi vì hình như ông đã làm văng mất cục kẹo khi chạy xe về…
Harry lập tức reo lên:
- Không! Không! Nó đã…
Nhưng gã chợt nín bặt vì đổi ý.
Friedhelm đâu phải tay vừa, đang đờ đẫn đó, gã bỗng tỉnh rụi ngay. Gã quơ khẩu súng cấp tốc, nhắm vào đầu gối Z.
- Khai ra đi, đồ lưu manh. Ông “nổ” với tôi sao được. Ông mà câm tôi sẽ bắn què giò. Cục kẹo cao su đâu rồi?
Tự nhiên mọi thứ lộn tùng phèo 180 độ. Harry Z xuống nước:
- Nếu như ông bắn chết tôi thì làm sao ông tìm được viên đá chứ. Cẩn thận đó, ông bạn.
- Chết thì không, nhưng què giò đau đớn thì có thể đó, Harry!
- Nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác với nhau mà, Friedhelm. Cho phép tôi gọi thân mật như vậy nghe. Khách khí gì nữa. Tụi mình cưa đôi chớ?
Friedhelm cười ngất:
- Anh có khùng không đó, Harry? Tôi cực như chó suốt buổi tiệc. Vạch kế hoạch, đánh liều với tính mạng mình, rồi còn phải suy tính sao cho mọi việc trót lọt. Anh thì chỉ có mỗi việc lái cái xe dính theo cục kẹo quái quỷ ấy về. Không, tôi không để anh bóc lột vậy đâu. Với một phần ba số tiền thu được, anh đã quá hời rồi.
Harry cố vớt vát:
- Nhưng hiện giờ chỉ mình tôi biết nó đang ở đâu thôi chiến hữu ạ.
- Anh tưởng rằng tôi không tìm thấy nó nếu tôi lục soát nhà anh sao?
Harry cười:
- Anh không thể tìm thấy nó đâu. Nó đã…à, mà hôm nay thứ mấy nhỉ?
- Thứ bảy!
- Thứ bảy không có xe đổ rác, đỡ quá. Thôi được, hai phần ba là của anh, Friedhelm ạ. Gió không thổi bay cục kẹo của anh đâu. Tôi đã tống nó vào thùng rác. May phước.
*
Tarzan là người dậy sớm nhất. Hắn không quên bài tập 50 cái gập mình thường lệ, đi tắm rồi vào bếp.
Sau khi dọn bữa ăn sáng cho cả nhóm lên bàn, hắn bắt đầu gõ cửa phòng đám con gái.
- Gaby ơi, Elisa ơi, dậy đi. Tôi đã chuẩn bị buổi điểm tâm cho các bạn. Dậy đi, ngày thứ bảy tuyệt vời đang ở ngay ngoài cửa nè.
Giọng Elisa thì thào:
- Bạn ấy khùng rồi sao Gaby?
Tiếng Công Chúa:
- Phù, Tarzan bao giờ cũng dậy sớm như vậy Elisa ạ.
Tarzan bật cười:
- Nào, nhanh lên, các quý bà.
Hắn quay ra cũng vừa kịp nhìn thấy cái bóng thon thả của bà Stefanie biến vào một trong những buồng tắm sang trọng.
Bà mặc một chiếc áo choàng buổi sáng bằng lụa trắng, dài tới gót chân, diềm tay và diềm cổ áo bằng lông thú, ngó y như một con cáo Bắc Cực.
Tarzan cau mày. Không lẽ bà ấy không biết rằng mượn xác một con vật bị săn giết để làm đẹp cho mình là một hành động dã man?
Ôi, thức tỉnh Stefanie chắc cũng bằng thừa thôi.
Khi đám trẻ đã về tề tựu bên bàn ăn, Stefanie mới đủng đỉnh bước vô. Cú sốc đêm qua làm bà mặt mày ủ dột. Sau khi uống một viên thuốc nhức đầu, Stefanie mới mở lời:
- Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, các cháu ạ. Đám quan khách đó đều chịu ơn của tôi. Tôi mời họ đến, tiếp đãi họ thế mà họ trả ơn tôi bằng cách ăn cắp viên kim cương quý. May mà giữa đám bạn bè xấu, còn có một người có vẻ tử tế là Friendhelm Merpe.
Chà, bà ấy mới nhẹ dạ làm sao, Tarzan nghĩ.
Nữ gia chủ tiếp tục:
- Đối với tôi, nhóm TKKG và Friedhelm là niềm an ủi duy nhất sau một đêm mất ngủ vì buồn bực, tôi quyết định sẽ mời ông ta làm người hướng dẫn chúng ta đến đất Bridigaggio. Con người đáng thương này hơi khó khăn về tài chính. Chắc ông ta sẽ mừng lắm.
Tarzan đưa mắt nhìn các bạn hắn. Ái chà, mỗi đứa đang nhún vai theo một kiểu chớ còn hỏi.
Elisa nhẫn nhục hết nổi. Cô bé giãy nảy:
- Này mẹ, con không ưa được lão Friedhelm. Ngó là đã thấy ghét.
- Đừng nên ác cảm với người khác vội, Elisa. Từ ngày mẹ biết ông ta, ông ta luôn tỏ ra là một người bạn trung thành và sẵn sàng hy sinh vì mẹ. Khi mẹ yêu cầu, ông ta có mặt ngay lập tức.
Elisa giận run người. Cô cứ ngó trừng trừng vào chiếc đĩa của mình mà nghẹn lời. Bà Stefanie bối rối:
- Thôi được. Tạm thời chúng ta không bàn về Friedhelm nữa. Chắc ông ấy cũng chẳng thích thú gì khi biết các cô cậu không ưa ông ấy.
Bà vừa hỏi vừa nhìn Tarzan:
- Đúng không Tarzan. Cháu thì nghĩ thế nào?
- Cháu không có ý kiến. Cháu mới biết ông ta, thưa bà.
Tất nhiên, trong trường hợp này Tarzan đã nói dối lòng.
Bà Stefanie hài lòng đứng lên:
- Tốt nhất là tôi sẽ gọi điện ngay cho con người nhiệt tình ấy. Trong chuyến du lịch rồi những bất đồng cũng tan biến hết.
Tarzan cắn một miếng dăm bông:
- Đừng nghĩ ngợi gì nữa các bạn. Tụi mình chắc lại sẽ có dịp để mà học cách xét đoán người đây.
*
Hai tên đại ma đầu hí hửng “tắm rửa” cho viên kim cương. Sau khi moi nó ra từ thùng rác, chúng hì hục hơn nửa tiếng hồng hồ mới lột được phân nửa lớp kẹo dẻo quẹo dính dai nhu đỉa bằng…cái nhíp. Nửa viên đá quý hiện ra, nhưng hơi bị mờ.
Friedhelm trấn an:
- Cọ bằng xà phòng là nó óng ánh thôi.
Harry gật đầu:
- Tuyệt vời, Friedhelm, là mày đã thó được nó. Nhưng cũng nên thận trọng đấy. Đám thổ phỉ Cận Đông ấy không vừa đâu, chúng dám tuyên chiến với tụi Thổ Nhĩ Kỳ kia mà. Theo tao biết thằng trùm khủng bố Anis Gasthmi đó từng làm tham mưu trưởng cho El Hamid. Đừng để gã cắt cổ mày nghe.
- Hừm. Gã làm sao đụng tới tao được chớ.
Friedhelm quăng cái nhíp lên bàn.
- Có lẽ tao phải phone cho Gasthmi trước đã. Cần phải thu xếp mọi việc ngay.
- Thì phone đi.
Trong khi Friedhelm lần mò quyển sổ tìm số điện thoại của tên Ả Rập nguy hiểm thì chuông điện thoại reo inh ỏi. Gã buông quyển sổ chụp lấy ống nghe.
- Alô, tôi đây…à, Stefanie đó hả?
Mắt gã liếc về phía Harry. Tất nhiên, gã này đang chăm chú lắng nghe, và lấy làm bái phục tài đóng kịch của thằng chiến hữu mới chớ sao!
- Ồ, có chuyện quý hoá ấy nữa ư? Stefanie xinh đẹp ạ, chị là người tuyệt vời nhất trong mọi người đàn bà. Được, được…tôi đồng ý tham gia chuyến du lịch hết sảy mà chị đạo diễn. Cám ơn bà hoàng của tôi nhé, tôi còn bận tiếp chuyện với một đại thương gia ở Mailand đây. Chúc tốt lành nghe người đẹp.
Mặt gã vênh váo lúc gác máy. Hơi thở gã như bị đứt khúc:
- Harry ơi…trúng mánh rồi. Con dê cái ấy mời tao đến đồn điền của ả ở Bridigaggio thuộc Mailand. Ả…bao…bao tao vé máy bay khứ hồi mày ạ.
Harry cười ha hả:
- Mày trúng mánh do một công hai việc chớ gì. Nàng vô tình bắc cầu cho tên trộm kim cương tiếp xúc với thằng Ả Rập đặt hàng! Ha ha ha ha! Này, nếu ở địa vị mày, tao sẽ cưới ả làm vợ.
- Ý kiến hay đó. Nhưng để rồi mày sẽ tống tiền tao dài dài chớ gì. Kiểu như: Đưa tiền đây! Hoặc là tao sẽ nói với vợ mày rằng mày đã từng…
- Đừng nghĩ xấu về bạn bè thế, Friedhelm.
Như thường lệ. Friedhelm phải thông qua trung gian Ali mới gặp được Gasthmi. Gã há hốc mồm khi tên trùm khủng bố nói tiếng Đức trôi chảy.
- Chào, ông Merpe!
- Vâng, chào ông. Ông biết tiếng Đức?
- Tôi biết 6 thứ tiếng. Và từ bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức, thưa ông. Sao, ông có viên kim cương Thổ Tinh chưa?
- Có rồi. Friedhelm Merpe này thường làm những điều mà thiên hạ không làm được. Giờ thì tôi chỉ muốn biết giá.
- Ra giá xem, ông bạn!
- Nửa triệu mark!
- Xong!
Friedhelm tái mặt. Gã thật là đồ con lừa. Đây là kho bạc của lũ Cận Đông kia mà! Gã cố vớt vát:
- Nửa triệu cho viên kim cương, chưa kể chi phí ăn ở tiêu xài, vé máy bay cả đi lẫn về.
- Cũng xong luôn, ông bạn.
Chết mẹ, mình bị hớ rồi. Friedhelm tê tái, tiếc hùi hụi vì quên chùi mép bảy lần.
Gasthmi nói bằng giọng hài lòng:
- Lúc nào giao hàng đây ?
- Cuối tuần sau, ông bạn Ả Rập ạ.
- Tôi không ở Mailand. Vì thế sẽ có một xe đến đón ông.
- Ô kê! Sau khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ gọi cho ông, đồng ý chứ?
- Đồng ý. Ông hãy lấy giấy bút ghi số điện thoại mới. Nơi đại bản doanh của tôi.
- Hả? Chỗ nào vậy?
- Ông bạn nghe lời đồn về thung lũng trong ĐỊA NGỤC XANH chưa?
- Chưa,cái tên u ám quá. Nghe cứ tưởng rừng thiêng nước độc Nam Mỹ.
- Hà hà, vậy mà nó lại tồn tại giữa trái tim châu Âu đấy. Chỉ cách Mailand hai giờ ô tô. Có độc một lối vào lọt thỏm giữa những dãy núi cao lởm chởm. Thung lũng đầy ắp hương vị Địa Trung Hải. Đáng lẽ phải gọi là “thiên đường xanh” mới đúng.
Friedhelm ngáp dài:
- Hừm, Địa Ngục Xanh…
- Cũng cần bảo cho ông bạn rõ, trong thung lũng những nhà tu hành hồi xưa đã xây một cái tu viện có tên là Ramazzoni. Nhờ tu viện bí mật ấy, mà hồi Đại chiến thứ hai, những chính khách bại trận có chỗ nương náu. Tuy nhiên năm 1943, chỗ ở bí mật bị phát giác và bọn đồ tể cuồng tín đã tàn sát hơn 100 người. Dân địa phương đồn rằng 100 người chết biến thành quỷ và giết bất cứ ai lọt vô thung lũng. Từ đó cho vàng cũng chẳng ai dám mạo hiểm. Theo thời gian, cái tu viện không người bị bỏ hoang. Nó đã cũ nát. Nhưng tụi tôi đã có mặt ở đó.
- Ra vậy.
- Chúng tôi đã mua mảnh đất có tu viện và khu vực xung quanh. Ông bạn hiểu nhằm mục đích gì rồi chớ?
Friedhelm chột dạ:
- Làm sao tôi biết được. Tôi chỉ mơ hồ đoán rằng các ông đang chống lại một ông vua tên là Salimed gì đó trị vì đất nước ông, hả?
Gasthmi lạnh lùng:
- Phải, tôi và các chiến hữu của tôi cần phải có một pháo đài nhỏ. Địa Ngục Xanh và tu viện Ramazzoni cực kỳ thích hợp cho việc đó.
- Các ông không mê tín sao?
Gasthmi:
- Tụi tôi đâu phải bọn chăn cừu. Tụi tôi là những con người văn minh ở thế kỷ 20, ông Merpe ạ.
Friedhelm nghĩ bụng: “ Mày là một quỷ vương thì có. Cái đồ chăn lạc đà!”. Nhưng gã khôn ngoan không thốt thành lời.
Rồi gã chợt nhớ ra gã sẽ phải thanh toán cú phone đường dài này, bèn vội vã chào tạm biệt tên Ả Rập.
Gió thổi ngoài phố lồng lộng. Chung quanh không một bóng người. Hắn thất vọng nhìn chỗ ba gã lang thang ngồi bù khú hồi nãy giờ chỉ còn trơ mấy cái vỏ thùng đựng cam úp ngược và hai vỏ chai rượu.
Tiếc thật! Nếu có gì có thể nhìn thấy ở đây thì ba gã lang thang là những nhân chứng duy nhất – Tarzan thở dài.
Hắn đành quay trở về.
Cô người hầu mở cửa cho hắn vào đã chuệch choạng say.
Tarzan ái ngại:
- Chị không nên uống nữa. Chúc ngủ ngon.
Tarzan vác bộ mặt rầu rĩ về phòng trong sự chờ đợi hồi hộp của hai quái. Hắn chán nản:
- Ba kẻ lang thang bốc hơi rồi. Tao chỉ nhớ ngờ ngợ mặt một thằng có bộ râu cáo màu đỏ. Hy vọng sáng mai chúng ta tìm ra gã ở chỗ bọn lang thang thường tụ tập.
Karl gục gặc:
- Ờ, đành mò kim đáy biển thôi.
*
Trời sáng.
Harry Zatofsky chỉ chợp mắt được chút ít. Y cồn cào một nỗi hoài nghi đến mức pha cà phê xong chưa kịp uống là chạy ra cổng vườn khui hộp thư lấy tờ báo đọc hàng ngày.
Khi y quay trở lại uống cà phê thì…trời đất, cái nắm đấm ở cửa gara nằm dưới đất. Cửa bị phá bể toang. Chiếc Volvo yêu dấu đã không cánh mà bay chăng? Gã đã khoá rồi kia mà?
Harry hoảng tới nỗi buông rơi tờ báo. Y lồm cồm bò vào trong bóng tối nhá nhem của gara. May phước, chiếc xe vẫn còn lù lù trong xó. Không một thứ gì trong xe bị mất mới càng kỳ hơn chớ.
Harry Z đứng sững như trời trồng, không thể nào giải thích được hiện tượng kỳ quái này.
*
Friedhelm Merpe đấm vô tường bình bình cay cú và thất vọng não nề. Cuộc đời gã đã tới hồi xuống dốc rồi chăng!?
Gã bình tâm hồi tưởng lại cuộc viếng thăm gara của Z đêm qua. Chó đẻ thiệt, trên mui chiếc Volvo chỉ còn dính lại chút dấu vết của cục kẹo cao su. Chắc chắn thằng Z không thể ma mãnh đến mức banh ruột cục kẹo ra xem. Có lẽ y đã nổi khùng liệng mẹ chỗ nào rồi.
Friedhelm rên rỉ:
- Chỉ tại mình phải xếp hàng sau thằng khốn ấy. Trăm sự là ở cái máy dò khốn khiếp của bọn cớm !
“Âu cũng là của thiên trả địa” – Friedhelm lại tự vỗ về mình, cho rằng gã không có số làm giàu nhờ bọn Ả Rập. Thằng chăn lạc đà Gasthmi rõ ràng chẳng có duyên làm ăn với gã. Mà lũ chăn lạc đà ấy làm ăn gì hả, chúng mê khủng bố và lật đổ hơn kìa. Chán mớ đời.
Nghĩ đi nghĩ lại, sau cùng Friedhelm thổi phù phù lên nắm tay sưng và lái xe hơi vào thành phố. Gã cảm thấy đời thê thảm.
*
Harry vừa canh me Friedhelm phóng khỏi nhà là tấp vô ngay. Ê, căn nhà xập xệ này nằm tận ngoại ô xa khuất, vườn tược điêu tàn như trải qua một cuộc chiến tranh. Harry Z bẻ gãy khoá cửa hậu dễ dàng.
Y sục sạo như một con linh cẩu không chừa chỗ nào trong nhà. Hê hê, thằng khốn bỏ quên cái ví tiền trong túi chiếc áo màu vàng kim loại mà tối qua gã đã diện. Khá bộn bạc nhưng không có viên kim cương Thổ Tinh.
Harry sục tiếp. Y hào hứng moi trong ngăn kéo ra một mớ đồ nghề cải trang của Friedhelm. Bộ râu tóc giả và cặp kính râm to tổ bố.
Kẻ “nhập nha” cười gằn. Những thứ này sẽ có ích đây. Thằng cha Merpe từng đi cướp nhà băng? Hoặc gã có một cuộc sống hai mặt nguy hiểm? Còn lâu mới tới lễ hội hoá trang mà…
Harry sục sạo tất cả các phòng với câu hỏi bồn chồn: Merpe có thể giấu viên kim cương ở đâu nhỉ?
*
Cô gái bồi bàn tóc nâu vẫn đứng chình ình trước mặt Friedhelm như một bà chằn lửa. Giọng the thé:
- Tất cả hết 9 mark 80 xu! Thế nào, ông không thể trả được sao?
Friedhelm nhã nhặn:
- Tôi để quên ví tiền và giấy tờ ở nhà. Tôi không có tiền đem theo, như tôi đã giải thích cho cô nãy giờ đó.
- Vậy thì ông đừng có vào đây chớ.
- Hãy thông cảm cho tôi, cô em. Khi vào đây tôi chưa biết tôi quên ví ở nhà.
Mắt cô gái dòm lom lom vào chiếc đồng hồ trên tay gã.
- Vàng phải không?
- Tất nhiên.
- Ông anh hãy gởi nó lại đây rồi tới khi nào quay lại cũng được.
- Trời hỡi, cái “đồng hồ” giá tới 6.000 mark trong khi bữa ăn sáng chưa đến 10 mark!
- Đó là quy định, thưa ông khách đãng trí.
Friedhelm đành nhắm mắt lại tháo đồng hồ trao cho cô gái, càu nhàu:
- Đây, giữ nó cẩn thận đó. Nó không chịu được nước, không ưa bị di chuyển và cũng không chịu được tiếng động mạnh đâu.
- Vậy thì nó đâu phải trị giá 6.000 mark thưa ông. Có lẽ cái đồng hồ này chỉ đáng 9 mark 80 thôi.
Cô hầu bàn nói và thản nhiên đặt tờ giấy tính tiền trước mặt Friedhelm.
Tất nhiên gã phải quay về ngay nhà lấy tiền để quay lại lấy đồng hồ chứ sao.
Friedhelm gieo mình vào trong chiếc Mercedes lái về nhà.
Ấy thế mà lúc xuống xe định mở cổng căn nhà xập xệ, gã hú vía vì một loạt tiếng động vang ra từ bên trong.
- Trộm!
Friedhelm rít lên. Gã chạy ngược lại xe hơi thủ ngay khẩu súng trong ngăn để găng tay rồi rón rén mở cổng.
Mặt trời chiếu loang loáng vào nhà. Friedhelm điên tiết khi đặt chân vô phòng khách. Đúng là…bình địa.
Gã giơ thằng chó lửa về phía một bóng người đang từ trong bếp đi ra.
Kẻ kia vội la lên và từ từ giơ cao hai tay:
- Ấy, đừng!...Người quen đây mà.
Friedhelm sửng sốt nhìn kẻ nhập nha. Ma quỷ ạ, chẳng lẽ là Harry Zatofsky! Gã gầm lên:
- Cái gì? Té ra là ông à?
Harry cười lạt và từ từ bỏ tay xuống, không hề tỏ ra lúng túng:
- Tôi thật không ngờ, Merpe ạ, rằng ông lại quay về nhanh thế. Mà ông cất giấu báu vật mới ranh ma làm sao chớ.
- Ông…ông… thực ra thì ông muốn gì ở đây hả? Nói mau kẻo ăn đạn đó.
Harry vẫn chẳng nao núng. Y còn cười đểu nữa.
- Tôi cực nể năm ngón tay ma quái của ông đó, Merpe. Ông đã thó chuỗi hạt và sau đó lại láu cá thả nó - nhưng không có viên kim cương dưới thảm. Đáng tiếc là tôi hơi lơ là ông trong những giây phút đó. Lơ là một chút và bị mất hút viên kim cương. Hả, ông đã làm thế nào mà vượt qua được sự kiểm soát của máy dò tìm thế. Thánh thật!
Friedhelm hộc lên một tiếng. Z cứ tưởng vị chủ nhà xỉu đến nơi, nhưng không, gã chỉ loạng choạng rồi buông người xuống ghế bành cái phịch.
Gã đặt khẩu súng sang bên, chẳng ngó ngàng tới nữa.
Mặt gã đờ đẫn ngó thật thê thảm.
Harry Z nghía khuôn mặt ấy mà ngỡ ngàng:
- Ông sao vậy, Merpe?
- Chao ôi, nếu như ông biết, Zatofsky ạ, rằng chính ông đã đẩy tôi vào tình thế khốn nạn đến thế nào. Ông! Harry Zatofsky chớ còn ai!
- Sao? Tôi ư?
- Thì tôi đã bọc viên kim cương trong lớp kẹo cao su chứ sao. Tôi đã liệng cục kẹo từ ban công xuống. Và đáng lý nó phải rớt xuống mui xe của tôi thì nó lại vô phước trúng phải cái xe cà khổ của ông. Và ông được khám bằng máy dò trước tôi, ông đã về trước tôi…
Harry biến sắc:
- Rồi thì đêm qua ông phá cửa gara của tôi để tìm cục kẹo hả?
Nạn nhân kiêm thủ phạm gật đầu:
- Vậy đấy. Chúng ta cũng chẳng nên trách móc nhau làm gì. Đều trắng tay mà. Bởi vì hình như ông đã làm văng mất cục kẹo khi chạy xe về…
Harry lập tức reo lên:
- Không! Không! Nó đã…
Nhưng gã chợt nín bặt vì đổi ý.
Friedhelm đâu phải tay vừa, đang đờ đẫn đó, gã bỗng tỉnh rụi ngay. Gã quơ khẩu súng cấp tốc, nhắm vào đầu gối Z.
- Khai ra đi, đồ lưu manh. Ông “nổ” với tôi sao được. Ông mà câm tôi sẽ bắn què giò. Cục kẹo cao su đâu rồi?
Tự nhiên mọi thứ lộn tùng phèo 180 độ. Harry Z xuống nước:
- Nếu như ông bắn chết tôi thì làm sao ông tìm được viên đá chứ. Cẩn thận đó, ông bạn.
- Chết thì không, nhưng què giò đau đớn thì có thể đó, Harry!
- Nhưng chúng ta vẫn có thể hợp tác với nhau mà, Friedhelm. Cho phép tôi gọi thân mật như vậy nghe. Khách khí gì nữa. Tụi mình cưa đôi chớ?
Friedhelm cười ngất:
- Anh có khùng không đó, Harry? Tôi cực như chó suốt buổi tiệc. Vạch kế hoạch, đánh liều với tính mạng mình, rồi còn phải suy tính sao cho mọi việc trót lọt. Anh thì chỉ có mỗi việc lái cái xe dính theo cục kẹo quái quỷ ấy về. Không, tôi không để anh bóc lột vậy đâu. Với một phần ba số tiền thu được, anh đã quá hời rồi.
Harry cố vớt vát:
- Nhưng hiện giờ chỉ mình tôi biết nó đang ở đâu thôi chiến hữu ạ.
- Anh tưởng rằng tôi không tìm thấy nó nếu tôi lục soát nhà anh sao?
Harry cười:
- Anh không thể tìm thấy nó đâu. Nó đã…à, mà hôm nay thứ mấy nhỉ?
- Thứ bảy!
- Thứ bảy không có xe đổ rác, đỡ quá. Thôi được, hai phần ba là của anh, Friedhelm ạ. Gió không thổi bay cục kẹo của anh đâu. Tôi đã tống nó vào thùng rác. May phước.
*
Tarzan là người dậy sớm nhất. Hắn không quên bài tập 50 cái gập mình thường lệ, đi tắm rồi vào bếp.
Sau khi dọn bữa ăn sáng cho cả nhóm lên bàn, hắn bắt đầu gõ cửa phòng đám con gái.
- Gaby ơi, Elisa ơi, dậy đi. Tôi đã chuẩn bị buổi điểm tâm cho các bạn. Dậy đi, ngày thứ bảy tuyệt vời đang ở ngay ngoài cửa nè.
Giọng Elisa thì thào:
- Bạn ấy khùng rồi sao Gaby?
Tiếng Công Chúa:
- Phù, Tarzan bao giờ cũng dậy sớm như vậy Elisa ạ.
Tarzan bật cười:
- Nào, nhanh lên, các quý bà.
Hắn quay ra cũng vừa kịp nhìn thấy cái bóng thon thả của bà Stefanie biến vào một trong những buồng tắm sang trọng.
Bà mặc một chiếc áo choàng buổi sáng bằng lụa trắng, dài tới gót chân, diềm tay và diềm cổ áo bằng lông thú, ngó y như một con cáo Bắc Cực.
Tarzan cau mày. Không lẽ bà ấy không biết rằng mượn xác một con vật bị săn giết để làm đẹp cho mình là một hành động dã man?
Ôi, thức tỉnh Stefanie chắc cũng bằng thừa thôi.
Khi đám trẻ đã về tề tựu bên bàn ăn, Stefanie mới đủng đỉnh bước vô. Cú sốc đêm qua làm bà mặt mày ủ dột. Sau khi uống một viên thuốc nhức đầu, Stefanie mới mở lời:
- Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, các cháu ạ. Đám quan khách đó đều chịu ơn của tôi. Tôi mời họ đến, tiếp đãi họ thế mà họ trả ơn tôi bằng cách ăn cắp viên kim cương quý. May mà giữa đám bạn bè xấu, còn có một người có vẻ tử tế là Friendhelm Merpe.
Chà, bà ấy mới nhẹ dạ làm sao, Tarzan nghĩ.
Nữ gia chủ tiếp tục:
- Đối với tôi, nhóm TKKG và Friedhelm là niềm an ủi duy nhất sau một đêm mất ngủ vì buồn bực, tôi quyết định sẽ mời ông ta làm người hướng dẫn chúng ta đến đất Bridigaggio. Con người đáng thương này hơi khó khăn về tài chính. Chắc ông ta sẽ mừng lắm.
Tarzan đưa mắt nhìn các bạn hắn. Ái chà, mỗi đứa đang nhún vai theo một kiểu chớ còn hỏi.
Elisa nhẫn nhục hết nổi. Cô bé giãy nảy:
- Này mẹ, con không ưa được lão Friedhelm. Ngó là đã thấy ghét.
- Đừng nên ác cảm với người khác vội, Elisa. Từ ngày mẹ biết ông ta, ông ta luôn tỏ ra là một người bạn trung thành và sẵn sàng hy sinh vì mẹ. Khi mẹ yêu cầu, ông ta có mặt ngay lập tức.
Elisa giận run người. Cô cứ ngó trừng trừng vào chiếc đĩa của mình mà nghẹn lời. Bà Stefanie bối rối:
- Thôi được. Tạm thời chúng ta không bàn về Friedhelm nữa. Chắc ông ấy cũng chẳng thích thú gì khi biết các cô cậu không ưa ông ấy.
Bà vừa hỏi vừa nhìn Tarzan:
- Đúng không Tarzan. Cháu thì nghĩ thế nào?
- Cháu không có ý kiến. Cháu mới biết ông ta, thưa bà.
Tất nhiên, trong trường hợp này Tarzan đã nói dối lòng.
Bà Stefanie hài lòng đứng lên:
- Tốt nhất là tôi sẽ gọi điện ngay cho con người nhiệt tình ấy. Trong chuyến du lịch rồi những bất đồng cũng tan biến hết.
Tarzan cắn một miếng dăm bông:
- Đừng nghĩ ngợi gì nữa các bạn. Tụi mình chắc lại sẽ có dịp để mà học cách xét đoán người đây.
*
Hai tên đại ma đầu hí hửng “tắm rửa” cho viên kim cương. Sau khi moi nó ra từ thùng rác, chúng hì hục hơn nửa tiếng hồng hồ mới lột được phân nửa lớp kẹo dẻo quẹo dính dai nhu đỉa bằng…cái nhíp. Nửa viên đá quý hiện ra, nhưng hơi bị mờ.
Friedhelm trấn an:
- Cọ bằng xà phòng là nó óng ánh thôi.
Harry gật đầu:
- Tuyệt vời, Friedhelm, là mày đã thó được nó. Nhưng cũng nên thận trọng đấy. Đám thổ phỉ Cận Đông ấy không vừa đâu, chúng dám tuyên chiến với tụi Thổ Nhĩ Kỳ kia mà. Theo tao biết thằng trùm khủng bố Anis Gasthmi đó từng làm tham mưu trưởng cho El Hamid. Đừng để gã cắt cổ mày nghe.
- Hừm. Gã làm sao đụng tới tao được chớ.
Friedhelm quăng cái nhíp lên bàn.
- Có lẽ tao phải phone cho Gasthmi trước đã. Cần phải thu xếp mọi việc ngay.
- Thì phone đi.
Trong khi Friedhelm lần mò quyển sổ tìm số điện thoại của tên Ả Rập nguy hiểm thì chuông điện thoại reo inh ỏi. Gã buông quyển sổ chụp lấy ống nghe.
- Alô, tôi đây…à, Stefanie đó hả?
Mắt gã liếc về phía Harry. Tất nhiên, gã này đang chăm chú lắng nghe, và lấy làm bái phục tài đóng kịch của thằng chiến hữu mới chớ sao!
- Ồ, có chuyện quý hoá ấy nữa ư? Stefanie xinh đẹp ạ, chị là người tuyệt vời nhất trong mọi người đàn bà. Được, được…tôi đồng ý tham gia chuyến du lịch hết sảy mà chị đạo diễn. Cám ơn bà hoàng của tôi nhé, tôi còn bận tiếp chuyện với một đại thương gia ở Mailand đây. Chúc tốt lành nghe người đẹp.
Mặt gã vênh váo lúc gác máy. Hơi thở gã như bị đứt khúc:
- Harry ơi…trúng mánh rồi. Con dê cái ấy mời tao đến đồn điền của ả ở Bridigaggio thuộc Mailand. Ả…bao…bao tao vé máy bay khứ hồi mày ạ.
Harry cười ha hả:
- Mày trúng mánh do một công hai việc chớ gì. Nàng vô tình bắc cầu cho tên trộm kim cương tiếp xúc với thằng Ả Rập đặt hàng! Ha ha ha ha! Này, nếu ở địa vị mày, tao sẽ cưới ả làm vợ.
- Ý kiến hay đó. Nhưng để rồi mày sẽ tống tiền tao dài dài chớ gì. Kiểu như: Đưa tiền đây! Hoặc là tao sẽ nói với vợ mày rằng mày đã từng…
- Đừng nghĩ xấu về bạn bè thế, Friedhelm.
Như thường lệ. Friedhelm phải thông qua trung gian Ali mới gặp được Gasthmi. Gã há hốc mồm khi tên trùm khủng bố nói tiếng Đức trôi chảy.
- Chào, ông Merpe!
- Vâng, chào ông. Ông biết tiếng Đức?
- Tôi biết 6 thứ tiếng. Và từ bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức, thưa ông. Sao, ông có viên kim cương Thổ Tinh chưa?
- Có rồi. Friedhelm Merpe này thường làm những điều mà thiên hạ không làm được. Giờ thì tôi chỉ muốn biết giá.
- Ra giá xem, ông bạn!
- Nửa triệu mark!
- Xong!
Friedhelm tái mặt. Gã thật là đồ con lừa. Đây là kho bạc của lũ Cận Đông kia mà! Gã cố vớt vát:
- Nửa triệu cho viên kim cương, chưa kể chi phí ăn ở tiêu xài, vé máy bay cả đi lẫn về.
- Cũng xong luôn, ông bạn.
Chết mẹ, mình bị hớ rồi. Friedhelm tê tái, tiếc hùi hụi vì quên chùi mép bảy lần.
Gasthmi nói bằng giọng hài lòng:
- Lúc nào giao hàng đây ?
- Cuối tuần sau, ông bạn Ả Rập ạ.
- Tôi không ở Mailand. Vì thế sẽ có một xe đến đón ông.
- Ô kê! Sau khi máy bay hạ cánh, tôi sẽ gọi cho ông, đồng ý chứ?
- Đồng ý. Ông hãy lấy giấy bút ghi số điện thoại mới. Nơi đại bản doanh của tôi.
- Hả? Chỗ nào vậy?
- Ông bạn nghe lời đồn về thung lũng trong ĐỊA NGỤC XANH chưa?
- Chưa,cái tên u ám quá. Nghe cứ tưởng rừng thiêng nước độc Nam Mỹ.
- Hà hà, vậy mà nó lại tồn tại giữa trái tim châu Âu đấy. Chỉ cách Mailand hai giờ ô tô. Có độc một lối vào lọt thỏm giữa những dãy núi cao lởm chởm. Thung lũng đầy ắp hương vị Địa Trung Hải. Đáng lẽ phải gọi là “thiên đường xanh” mới đúng.
Friedhelm ngáp dài:
- Hừm, Địa Ngục Xanh…
- Cũng cần bảo cho ông bạn rõ, trong thung lũng những nhà tu hành hồi xưa đã xây một cái tu viện có tên là Ramazzoni. Nhờ tu viện bí mật ấy, mà hồi Đại chiến thứ hai, những chính khách bại trận có chỗ nương náu. Tuy nhiên năm 1943, chỗ ở bí mật bị phát giác và bọn đồ tể cuồng tín đã tàn sát hơn 100 người. Dân địa phương đồn rằng 100 người chết biến thành quỷ và giết bất cứ ai lọt vô thung lũng. Từ đó cho vàng cũng chẳng ai dám mạo hiểm. Theo thời gian, cái tu viện không người bị bỏ hoang. Nó đã cũ nát. Nhưng tụi tôi đã có mặt ở đó.
- Ra vậy.
- Chúng tôi đã mua mảnh đất có tu viện và khu vực xung quanh. Ông bạn hiểu nhằm mục đích gì rồi chớ?
Friedhelm chột dạ:
- Làm sao tôi biết được. Tôi chỉ mơ hồ đoán rằng các ông đang chống lại một ông vua tên là Salimed gì đó trị vì đất nước ông, hả?
Gasthmi lạnh lùng:
- Phải, tôi và các chiến hữu của tôi cần phải có một pháo đài nhỏ. Địa Ngục Xanh và tu viện Ramazzoni cực kỳ thích hợp cho việc đó.
- Các ông không mê tín sao?
Gasthmi:
- Tụi tôi đâu phải bọn chăn cừu. Tụi tôi là những con người văn minh ở thế kỷ 20, ông Merpe ạ.
Friedhelm nghĩ bụng: “ Mày là một quỷ vương thì có. Cái đồ chăn lạc đà!”. Nhưng gã khôn ngoan không thốt thành lời.
Rồi gã chợt nhớ ra gã sẽ phải thanh toán cú phone đường dài này, bèn vội vã chào tạm biệt tên Ả Rập.
/703
|