Quả là một buổi du ngoạn bất hạnh của Tròn Vo. Cũng do nó không chịu “lướt thuyền xuống thác” mà lại lướt trên lưng con ngựa… lùn. Sau một giờ đồng hồ, cuộc truy tìm của Tứ quái thất bại. Cuối cùng, bốn đứa đành tụ tập ỉu xìu bên bờ ao vịt nhìn trời ngao ngán.
Chỉ mỗi mình Oskar chẳng ngao ngán chút nào. Nó tung khứu giác của một con cẩu ngoại hạng tìm dấu vết của “tiểu thư” Ballerina lãng mạn. Còn phải hỏi, Tròn Vo có mất một tỉ cái máy ảnh cũng mặc kệ chớ Oskar mà mất hơi “cô bạn gái” là… không xong. Nó “lôi” Tứ quái vô một con đường bí mật chạy sát hàng rào.
- Gấu, gấu…
Tarzan thẫn thờ trước lối thoát bất ngờ của đối thủ. Đó là một cánh cửa quay có song sắt, chỉ có thể đi ra chớ không thể bước vào. Từ cửa tới phía sau bãi đậu xe hơi chỉ tốn vài bước chân. Hắn nghiến răng tức tối:
- Bọn chúng đã lừa tụi mình. Cô ả chắc chắn bốc hơi bằng lối này. Như vậy là gã ăn cắp chẳng bao giờ đến đây bằng xe buýt và giấy tờ tùy thân thì gã cố tình giấu nhẹm. Và mình cho rằng cái tên Kuhleber chỉ là một cái tên do gã chế tạo.
Tròn Vo rên rỉ:
- Chẳng lẽ mất luôn máy ảnh sao đại ca?
Gaby nhanh chóng giải quyết giùm nỗi bứt rứt của nó:
- Chúng ta phải tố giác chúng với cảnh sát.
Bốn đứa đi ra cổng như bốn tàn binh. Bất ngờ Tarzan đứng sững lại:
- Khoan đã, có cách tiến hành điều tra rồi. Các bạn nhìn kìa, tại sao chúng ta không nhờ ông thợ chụp ảnh?
Đúng như hắn nói, người thợ chụp hình Rosenthal lớn tuổi đang khom người bấm “tách… tách” bất cứ nhân vật nào bước vô công viên Hoang Vu. Kiểu “chào hàng” đặc biệt của ông ta khiến vị khách nào cũng hoan hỉ sẵn sàng nhận một tấm danh thiếp ông ta đưa sau đó.
Tarzan bay tới Rosenthal trước khi ông ta lắp một cuộn phim mới:
- Ông đã không bỏ sót một ai trong kính ngắm chứ, thưa ông Rosenthal?
- Phải, gần như thế. Dù tôi biết rằng không phải ai cũng đến lấy ảnh vào ngày hôm sau.
Gaby mừng húm như vừa được chụp được một cái phao giữa đại dương mênh mông. Cô bé dịu dàng kể cho ông nhân dạng của gã đàn ông đáng ghét.
- Tụi cháu cần gặp cái gã có vô số tàn nhang trên mặt đó.
Rosenthal nhún vai:
- Hiện giờ tôi không nhớ gì về anh ta.
- Nhưng người đàn bà khoảng ba mươi tuổi rất xinh đẹp, tóc hung đỏ, mặc bộ váy áo màu lam, dắt theo một con chó lông màu mơ chín?
Rosenthal mỉm cười:
- Các cháu gặp may rồi. Cô ta đi một mình và chụp tới hai kiểu. Cô ta nói rằng ngày mai sẽ đến tiệm ảnh của tôi.
Tròn Vo cảm thấy nhẹ nhõm. Nó ấm ức phun ra huỵch toẹt:
- Chính cô ả và gã nhân tình đã ăn cắp máy ảnh của cháu.
- Hả?
Trước thái độ sửng sốt của người thợ già, Tarzan thăm dò:
- Bạn cháu không bôi nhọ họ đâu. Tụi cháu sắp gặp cảnh sát đây. Nhưng… ông có thể giúp tụi cháu một việc quan trọng. Mong rằng ông sẽ không từ chối. Nếu mai người đàn bà đến lấy hình thì…
- Thì tôi sẽ tìm cách xin địa chỉ của cô ta phải không? Được thôi. Nhưng điều này chỉ chúng ta biết với nhau thôi nghe!
- Tụi cháu xin hứa!
Ông ta cười lớn:
- Tôi quý cháu lắm. Ít nhất thì tôi cũng đề nghị cô ta cho biết tên họ…
Tarzan hài lòng:
- Cháu thay mặt các bạn cảm ơn ông. Cháu muốn biết cửa hàng ông mở cửa đến mấy giờ?
- Ngày mai là thứ bảy u? Tôi sẽ đóng cửa sau 18 giờ chiều.
Tarzan lẩm bẩm:
- Vậy là không có gì trục trặc…
Rosenthal một lần nữa ngơ ngác:
- Cháu định nói trục trặc gì?
- À… là vì ngày mai tụi cháu sẽ lên đường đến… Rừng Quỷ. Chỉ du ngoạn chơi thôi. Cháu chỉ sợ ông đóng cửa sớm.
- Thì ra thế. Yên tâm đi. Các cháu có thể bấm chuông sau 18 giờ cũng được. Nhà riêng của tôi ngay phía trên hiệu ảnh.
Tròn Vo hối hận:
- Cháu xin lỗi bác, lúc trưa nay…
Người thợ ảnh nhân hậu gạt phăng:
- Cháu không những không có lỗi mà còn làm tôi kính nể nữa. Hơn nữa giúp một “đồng nghiệp” trẻ trong cơn hoạn nạn là lương tâm cầm máy của chúng ta mà.
*
Tứ quái đối diện với ông đồn trưởng cảnh sát. Vị quan chức của ngành an ninh bỏ miếng bánh mì kẹp pa-tê đang ăn dở xuống bàn. Ông trợn mắt:
- Có một vụ “chôm chỉa” trong công viên Hoang Vu hả? Chà, đám tội phạm lộng hành dữ. Tối rất rành đường Gansanger. Nó tự tiết lộ nó ở đường ấy à? Tốt, chúng ta sẽ trắc nghiệm ngay lập tức để biết rằng thằng Kuhleber đó thiệt hay là giả…
Ông ta quay đầu ra phía sau ra lệnh cho một nhân viên đang gõ máy chữ:
- Này Josep, tôi sẽ đi cùng đám trẻ sang đường Gansanger!
Không thèm nhìn cái gật đầu của Josep, viên đồn trưởng quay sang đám trẻ:
- Cứ để xe đạp trước cửa, chúng ta đi bộ cũng được.
Đường Gansenger gần xịch. Qua một chiếc cầu hẹp, là thấy sờ sờ nhà số 10. Trước cổng vườn có tấm biển đề tên “H.E.Schmid”.
Chủ nhân ngôi nhà đó đang nhổ cỏ trong vườn. Ông mặc áo sơ-mi ngắn tay, có dây đeo dính liền với quần. Dưới mũi là bộ ria rậm rịt. Mái tóc bạc của ông loang loáng dưới nắng.
Viên cảnh sát trưởng chào hỏi thật lịch sự:
- Thưa bác, ở đây có người đàn ông nào tên là Horst Kuhleber không?
Ông già có vẻ hơi lãng tai:
- Ai…?
- Horst Kuhleber!
- Không. Chỉ có tôi: Schmid.
- Còn chung quanh xóm, thưa bác?
- Chẳng hề có Kuhleber nào cả. Tôi sống ở đây đã bốn mươi năm. Tôi như thổ công vùng này, chậc chậc, hồi xưa…
Viên cảnh sát cảm thấy cần phải ngăn chặn bầu tâm sự của ông già tóc bạc. Ông ta cúi rạp mình:
- Xin kiếu từ. Chúc bác mạnh giỏi.
Lúc về đồn cảnh sát, ông ta đằng hắng:
- Thấy chưa, Kuhleber chỉ là một cái tên trời ơi đất hỡi không tồn tại ở trên đời. Điều đó chứng tỏ “nó” chính thị là một thằng ăn cắp. Tôi phải tìm cho các em chiếc máy ảnh ở đâu bây giờ… Hừm…
Tròn Vo chu môi:
- Anh cứ lập biên bản, còn… thủ phạm để tụi em lo…
- Cái… cái… gì?
*
Cô ả điềm nhiên lái xe hơi xinh xắn mác Italia thắng két bên vườn nhà. Giọng cô ả thật ngọt ngào:
- Xuống xe nào, Ballerina!
“Niềm say mê” của Oskar phóng khỏi nệm ghế. Ute Flaming ngó trước nhìn sau dáo dác rồi cúi vào trong xe một lần nữa, ôm chiếc xắc tay dày cộm không kéo phẹc-mơ-tuya nổi, vào nhà. Coi, cái máy ảnh bá cháy của Tròn Vo muốn “nhảy” ra miệng túi.
Ngôi nhà thuê của Ute Flaming chỉ có ba buồng và một gara, nhưng cũng quá dư thừa diện tích cho một phụ nữ và một con chó nhỏ. Người đàn bà lẳng lặng để xách tay cạnh mắc áo. Ả nhón hai ngón khi cầm máy ảnh của Tròn Vo như sợ những dấu vân tay của mình chạm vào.
Cô ả ngồi xuống đi-văng vuốt ve con chó Ballerina và mở túi da đựng máy ảnh. Phía trong túi có một hàng chữ bằng mực bút bi: Willi Sauerlich, Trường nội trú, phòng “Tổ đại bàng”.
Ute Flaming thì thầm:
- Một lúc nào đó mình sẽ trả cho cậu học trò này cái máy ảnh, tất nhiên là trừ… cuốn phim, đúng không Ballerina?
- Ẳng…
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang.
- Ute Flaming đây!
- Ồ, em yêu dấu. Em đã đem cái “của nợ” về nhà rồi đấy chớ?
- Rồi. Nhưng tại sao lại phải lấy cắp máy ảnh của thằng bé, hả Robert? Em thấy tội nghiệp nó sao đó.
- Chúa ơi, em khờ thật. Em không biết rằng hàng tuần lễ nay chúng ta đã tránh để không ai gặp mặt sao? Chúng ta không được phép để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy quan hệ giữa hai đứa mình ở nơi thanh thiên bạch nhật. Kế hoạch của chúng ta là vậy. Và việc hẹn hò ở công viên Hoang Vu là một sáng kiến tốt. Ai mà ngờ hả Flaming yêu dấu. Tự nhiên cái thằng nhãi con mập ú ụ ở đâu nhảy xổ đến ao vịt chụp hình chúng ta. Trời ạ, nó còn huênh hoang là sẽ gửi bức ảnh chụp dự thi báo chí nữa. Chết thật. Em thử hình dùng coi: khi báo đăng lên, cảnh sát sẽ thấy em trong bức ảnh và đương nhiên bọn cớm sẽ để ý tới em. Quả là một tai họa tày trời. Bọn cớm sẽ phát hiện ra Fritz và anh có một nữ tòng phạm. Và…
- Vâng, vâng, em biết! Anh đã lải nhải cả trăm lần rồi.
- Vậy mà, em thấy đó, đâu có đủ!
- Ơ… vậy em có cần tháo phim và hủy nó đi không?
- Chưa cần vội, Ute. Giấu kĩ cái máy ảnh là đủ.
- Được!
- Còn tối nay em vẫn phải đi làm bình thường. Hiểu chớ Ute? Chiều mai anh sẽ gọi lại.
- Hôn anh, Robert!
Người đàn bà đặt máy xuống. Mắt cô ả mơ màng. Nào, hãy nhớ về cái thời lang thang ở miền nam Italia, khi cô ả chưa phải là ca sĩ một quán rượu như bây giờ. Ôi, thành công nhất trong ba năm ở Italia là ả may mắn được quen biết với Robert tại một khu nghỉ mùa đông. Cái anh chàng Robert mặt đầy tàn nhang ấy có ai ngờ lại là một tay công tử lịch lãm. Cô ả rung động trước gã không một chút do dự cho đến lúc gã tuyên bố: “Có thêm em và Fritz Gerlach cộng lại, anh sẽ kiếm được một triệu mark”.
Người tình trong mộng của ả có lẽ không hề nói đùa. Ái chà, cứ nghĩ đến lúc từ bỏ được cái công việc chán ngắt mỗi đêm là ả thấy thân thể nhẹ nhõm. Sẽ chấm dứt cái công việc hèn mọn của ả đang làm. Khỏi cần phải tất tả ngược xuôi, bưng bê hầu hạ. Khỏi cần gân cổ hát trong văn phòng hun đầy khói thuốc lá. Khỏi cần “đa tạ ngài” mỗi lúc ngửa tay nhận tiền thưởng…
Sẽ chấm dứt, chấm dứt hết!
Ute Flaming lẩm bẩm. Ả sẽ có tiền, có tiền, có tiền. Ôi, Robert đúng là một thứ chìa khóa bằng… vàng.
*
Đối diện với hiệu ảnh J. Rosenthal là một quán kem. Quán kem tràn bàn ghế ra cả hè đường quảng trường trước tòa thị chính. Bốn quái không một giây chần chờ ngồi xuống tức khắc vì buổi chiều oi bức.
Trong lúc ba chiến hữu thưởng thức sữa đá ca cao và con Oskar thè lưỡi thở hồng hộc thì… Tarzan liếc sang bàn bên cạnh. Coi, ở đó có mặt hai thằng người mà mới nhìn qua, mọi người lương thiện đều muốn tránh xa.
Hai gã đàn ông chẳng có vẻ gì là khách ăn kem, mà như là hai tay bợm sắp bật nắp chai rượu mạnh đến nơi. Quần chúng te tua giống bọn cái bang “xin đểu”. Một thằng cao để đầu trọc với cặp lông mày chổi xể màu đen khoe bộ mặt dữ dằn. Hàng ria hình móng ngựa quanh mép gã không ngừng nhấp nháy. Thằng trẻ tuổi thấp hơn y chang một con cáo với bộ mặt lưỡi cày, râu lởm chởm, mớ tóc quăn đỏ quạch. Tệ hại hơn nữa, mắt thằng này… lé xẹ.
Thằng mắt lé xẹ đặt trên bàn tờ bạc 100 mark vuốt phẳng:
- Cho tao mượn cây viết, Benno!
Thằng đầu trọc cười hề hề:
- Có đây. Viết rõ vào nghe, Franz!
Thằng mắt lé nhe hàm răng cải mả làu bàu:
- Bốn con số 6 và một con số 7. Được chớ?
- Hề hề. Số nào chẳng được. Nhưng tao đâu ngờ mày “có học” cỡ đó. Tao tưởng mày chỉ đếm được tới 3 thôi.
- Hưừưm!
Thằng mắt lé tên Franz lại tiếp tục nhe hàm răng lệch lạc như vừa trải qua một cơn động đất ra. Nó chúi mũi ghi hí hoáy một hàng số lên mép tờ giấy bạc rồi đứng dậy.
- Trả mày cây viết chó đẻ. “Ba” mày “gô” đây!
Benno ngưng bặt tiếng cười chế giễu. Gã đưa một ngón trỏ lên miệng:
- Ừ. Giờ này êm đó. Mày ra là tao vô liền.
Thằng Franz không thèm liếc con mắt lé lại, băng qua lộ một mạch. Tarzan choáng váng. Hai bàn chân hiệp sĩ của hắn cứ nhấp nhổm. Hắn thừa hiểu hai gã đàn ông này định làm gì. Nhưng hắn sẽ đợi đến hồi gay cấn…
Coi, Franz đã đứng trước hiệu ảnh. Trời ạ, nó định kiếm chác một mớ tiền bất chánh ngay tại nhà ông thợ chụp hình Rosenthal vui vẻ ư? Cả Benno cũng đã đứng lên. Chúng đã thanh toán tiền trước rồi! Và gã đi theo thằng bạn, thong thả thôi.
Tarzan bật dậy như một chiếc lò xo bật nắp suýt trúng bà hầu bàn khổng lồ vừa bước tới.
- Lạy Chúa!
- Ồ, cháu xin lỗi bác.
Hăn băng nhanh qua đường. Ba quái còn lại buông ba li ca cao xuống bàn chưng hửng vì không hiểu gì hết. Tiếng quân sư Karl nhỏ xíu:
- Đại ca “ngửi” thấy “vấn đề” gì rồi…
Benno giả vờ chắp hai tay sau mông ngắm nghía những thứ bày trong khung kính trước hiệu ảnh. Thực ra ba mớ hình tài tử giai nhân và các phụ kiện của nghề nhiếp ảnh chẳng mắc mớ gì với gã. Chủ yếu Benno đợi thằng Franz thực hiện kế hoạch “xa luân chiến” bước ra thôi.
Và Franz mắt lé đã huýt sáo ung dung bước ra kèm một cái gật đầu nhẹ nhàng. Benno hiểu ý nheo mắt đáp lễ. Gã cố nấn ná thêm một phút rồi thong thả bước vô.
Tarzan liếc qua cửa kính. Hắn thấy Benno mua một cuộn phim rẻ tiền. Người phụ nữ phúc hậu đứng bên quầy đang niềm nở thối tiền lẻ cho gã.
Tarzan hiểu rằng đã đến lúc phải bước vô. Đã đến lúc hắn phải lật mặt nạ hai tên khả ố.
- Chào bác!
Người phụ nữ đẫy đà gật đầu với hắn. Tuy nhiên khi bà đặt đống tiền lẻ lên đĩa thì vị khách quí đầu trọc đã la toáng lên:
- Chưa thối đủ tiền.
- Ông nói sao?
Benno nhún vai:
- Tôi đã đưa bà tờ 100 mark để mua cuộn phim.
Người phụ nữ chết điếng:
- Ông lầm lẫn rồi đấy. Ông chỉ đưa cho tôi một tờ 10 mark.
- Đừng để tôi phải to tiếng. Tờ 100 mark, hiểu chưa?
Người đàn bà thật thà nhìn vào ngăn đựng tiền:
- Không thể như vậy được. Tờ 10 mark còn sờ sờ.
Benno cười gằn:
- Nếu thế có lẽ bà đã để lẫn tờ 100 của tôi xuống dưới rồi. Tôi còn nhớ rõ rằng tôi đã ghi số điện thoại của một người quen lên mép tờ giấy bạc. Số “6, 6, 6, 6, 7”. Bà thử lục lại xem. Tờ bạc nhất định còn đó!...
Thằng đầu trọc đang hả hê bỗng giật mình vì một tiếng nói dứt khoát ở phía sau:
- Nhưng không phải ông đã trả nó!
Gã từ từ quay lại và ngớ người khi đối diện Tarzan.
- Mày… mày… nói cái gì… ì?
Tarzan nhếch mép:
- Cái thằng mắt lé bạn ông vừa mua hai tấm bưu ảnh bước ra, đã trả tờ 100 mark có ghi số đó và được thối lại đúng 99 mark. Và bây giờ đến lượt ông xì một tờ 10 đồng với ý định kiếm chác 90 mark trời ơi bỏ túi. Đâu có được!
Đôi mắt Benno tóe lửa trong lúc người phụ nữ ngây thơ cứ há hốc mồm. Tarzan nói tiếp:
- Bác nên gọi điện cho cảnh sát ngay. Đây là bọn lừa đảo.
Người đàn bà líu ríu nhoài người về phía bàn điện thoại. Bà ta chưa kịp cầm lấy máy thì thằng đầu trọc đã rít như rắn:
- Thằng chó đẻ cản mũi. Rồi tao cũng sẽ tóm được mày!
Gã rút tay trái khỏi túi áo lẹ làng. Ê, lưỡi dao bấm bật nghe cái tách. Benno chồm tới đối phương và… phi thân ra cửa. Tarzan quá rành mánh khóe đào tẩu của bọn vô lại. Hắn khoanh tay khinh bỉ không thèm rượt theo.
Hắn nghe giọng thằng Benno trước quầy kính:
- “Đua” lẹ Fritz. “Bể” rồi!
Hai thằng lừa đảo chạy thục mạng. Vậy cũng được. Vấn đề là tiền vẫn còn nguyên trên mặt quầy.
Người đàn bà lắp bắp:
- Thật tình, tôi cũng hoang mang. Nếu cháu không nói thì tôi đã trả lại như hắn đòi rồi. Lạy Chúa, tôi… tưởng… tưởng nó đâm… đâm cháu…
- Gã chưa đủ tầm cỡ làm sát thủ đâu, thưa bác. Một thằng sát thủ không bao giờ nghĩ đến chuyện mánh mung “90 mark” cò con. Cháu đã theo dõi tụi nó từ đầu. Một thằng ghi số và xài tiền trước còn thằng thứ hai nối gót xa luân chiến để hoàn tất vở kịch. Xin lỗi bác, bác có phải là bà Rosenthal không?
- Chính tôi cháu ạ.
- Cháu và ba người bạn có quen bác trai ở ngoài công viên Hoang Vu. Bác trai có hứa giúp tụi cháu tìm dấu vết một ả ăn cắp…
- Trời đất!
Mặt bà Rosenthal hãi hùng. Trái tim vốn nhút nhát của bà như co thắt lại. Bà cử động thân thể to lớn một cách khổ sở.
- Đừng kể cho tôi chuyện ghê gớm đó. Tôi sẽ hỏi ông nhà tôi sau. Tôi… đang mắc nợ cháu.
- Ôi, chuyện nhỏ mà bác. Cháu xin tạm biệt. Chiều mai cháu và các bạn cháu sẽ ghé đây.
Hắn trở lại tiệm kem vừa kịp chứng kiến bộ mặt hớn hở của Kloesen. Coi, thằng mập rung đùi khoái trá:
- Đại ca du lịch lâu quá nên em “xực” mất li ca cao sữa đá rồi.
Tarzan khoát tay:
- Tao sẽ kêu cho mày chục li ca cao nữa nếu mày biết được sào huyệt của hai tên lừa đảo…
Trước ba cặp mắt ngớ ra vì sửng sốt, Tarzan kể lại mọi chuyện. Tiếng Công Chúa đầy vẻ tò mò:
- Chà người hùng dạo này “xã hội đen” dữ. Làm sao bạn có kinh nghiệm biết được trò lừa bịp ấy?
Tròn Vo bồi thêm:
- Hay đại ca có thí nghiệm… vài lần? Tao nói thật, ngay từ đầu tao đã để ý hai gã Mắt Lé và Trọc Đầu ngồi bên bàn kế cạnh. Tiếc rằng tao còn bận quan tâm tới cốc kem của tao…
Tarzan cười:
- Mình đã đọc ở đâu đó, trong một bài phóng sự về bọn tội phạm của một phóng viên điều tra và nó đã găm sâu vào đầu mình. Trả lời như vậy ổn chưa hả Gaby?
Gaby cắn môi rồi cười dịu dàng:
- Thì có bao giờ mình không tin đại ca đâu!
Chỉ mỗi mình Oskar chẳng ngao ngán chút nào. Nó tung khứu giác của một con cẩu ngoại hạng tìm dấu vết của “tiểu thư” Ballerina lãng mạn. Còn phải hỏi, Tròn Vo có mất một tỉ cái máy ảnh cũng mặc kệ chớ Oskar mà mất hơi “cô bạn gái” là… không xong. Nó “lôi” Tứ quái vô một con đường bí mật chạy sát hàng rào.
- Gấu, gấu…
Tarzan thẫn thờ trước lối thoát bất ngờ của đối thủ. Đó là một cánh cửa quay có song sắt, chỉ có thể đi ra chớ không thể bước vào. Từ cửa tới phía sau bãi đậu xe hơi chỉ tốn vài bước chân. Hắn nghiến răng tức tối:
- Bọn chúng đã lừa tụi mình. Cô ả chắc chắn bốc hơi bằng lối này. Như vậy là gã ăn cắp chẳng bao giờ đến đây bằng xe buýt và giấy tờ tùy thân thì gã cố tình giấu nhẹm. Và mình cho rằng cái tên Kuhleber chỉ là một cái tên do gã chế tạo.
Tròn Vo rên rỉ:
- Chẳng lẽ mất luôn máy ảnh sao đại ca?
Gaby nhanh chóng giải quyết giùm nỗi bứt rứt của nó:
- Chúng ta phải tố giác chúng với cảnh sát.
Bốn đứa đi ra cổng như bốn tàn binh. Bất ngờ Tarzan đứng sững lại:
- Khoan đã, có cách tiến hành điều tra rồi. Các bạn nhìn kìa, tại sao chúng ta không nhờ ông thợ chụp ảnh?
Đúng như hắn nói, người thợ chụp hình Rosenthal lớn tuổi đang khom người bấm “tách… tách” bất cứ nhân vật nào bước vô công viên Hoang Vu. Kiểu “chào hàng” đặc biệt của ông ta khiến vị khách nào cũng hoan hỉ sẵn sàng nhận một tấm danh thiếp ông ta đưa sau đó.
Tarzan bay tới Rosenthal trước khi ông ta lắp một cuộn phim mới:
- Ông đã không bỏ sót một ai trong kính ngắm chứ, thưa ông Rosenthal?
- Phải, gần như thế. Dù tôi biết rằng không phải ai cũng đến lấy ảnh vào ngày hôm sau.
Gaby mừng húm như vừa được chụp được một cái phao giữa đại dương mênh mông. Cô bé dịu dàng kể cho ông nhân dạng của gã đàn ông đáng ghét.
- Tụi cháu cần gặp cái gã có vô số tàn nhang trên mặt đó.
Rosenthal nhún vai:
- Hiện giờ tôi không nhớ gì về anh ta.
- Nhưng người đàn bà khoảng ba mươi tuổi rất xinh đẹp, tóc hung đỏ, mặc bộ váy áo màu lam, dắt theo một con chó lông màu mơ chín?
Rosenthal mỉm cười:
- Các cháu gặp may rồi. Cô ta đi một mình và chụp tới hai kiểu. Cô ta nói rằng ngày mai sẽ đến tiệm ảnh của tôi.
Tròn Vo cảm thấy nhẹ nhõm. Nó ấm ức phun ra huỵch toẹt:
- Chính cô ả và gã nhân tình đã ăn cắp máy ảnh của cháu.
- Hả?
Trước thái độ sửng sốt của người thợ già, Tarzan thăm dò:
- Bạn cháu không bôi nhọ họ đâu. Tụi cháu sắp gặp cảnh sát đây. Nhưng… ông có thể giúp tụi cháu một việc quan trọng. Mong rằng ông sẽ không từ chối. Nếu mai người đàn bà đến lấy hình thì…
- Thì tôi sẽ tìm cách xin địa chỉ của cô ta phải không? Được thôi. Nhưng điều này chỉ chúng ta biết với nhau thôi nghe!
- Tụi cháu xin hứa!
Ông ta cười lớn:
- Tôi quý cháu lắm. Ít nhất thì tôi cũng đề nghị cô ta cho biết tên họ…
Tarzan hài lòng:
- Cháu thay mặt các bạn cảm ơn ông. Cháu muốn biết cửa hàng ông mở cửa đến mấy giờ?
- Ngày mai là thứ bảy u? Tôi sẽ đóng cửa sau 18 giờ chiều.
Tarzan lẩm bẩm:
- Vậy là không có gì trục trặc…
Rosenthal một lần nữa ngơ ngác:
- Cháu định nói trục trặc gì?
- À… là vì ngày mai tụi cháu sẽ lên đường đến… Rừng Quỷ. Chỉ du ngoạn chơi thôi. Cháu chỉ sợ ông đóng cửa sớm.
- Thì ra thế. Yên tâm đi. Các cháu có thể bấm chuông sau 18 giờ cũng được. Nhà riêng của tôi ngay phía trên hiệu ảnh.
Tròn Vo hối hận:
- Cháu xin lỗi bác, lúc trưa nay…
Người thợ ảnh nhân hậu gạt phăng:
- Cháu không những không có lỗi mà còn làm tôi kính nể nữa. Hơn nữa giúp một “đồng nghiệp” trẻ trong cơn hoạn nạn là lương tâm cầm máy của chúng ta mà.
*
Tứ quái đối diện với ông đồn trưởng cảnh sát. Vị quan chức của ngành an ninh bỏ miếng bánh mì kẹp pa-tê đang ăn dở xuống bàn. Ông trợn mắt:
- Có một vụ “chôm chỉa” trong công viên Hoang Vu hả? Chà, đám tội phạm lộng hành dữ. Tối rất rành đường Gansanger. Nó tự tiết lộ nó ở đường ấy à? Tốt, chúng ta sẽ trắc nghiệm ngay lập tức để biết rằng thằng Kuhleber đó thiệt hay là giả…
Ông ta quay đầu ra phía sau ra lệnh cho một nhân viên đang gõ máy chữ:
- Này Josep, tôi sẽ đi cùng đám trẻ sang đường Gansanger!
Không thèm nhìn cái gật đầu của Josep, viên đồn trưởng quay sang đám trẻ:
- Cứ để xe đạp trước cửa, chúng ta đi bộ cũng được.
Đường Gansenger gần xịch. Qua một chiếc cầu hẹp, là thấy sờ sờ nhà số 10. Trước cổng vườn có tấm biển đề tên “H.E.Schmid”.
Chủ nhân ngôi nhà đó đang nhổ cỏ trong vườn. Ông mặc áo sơ-mi ngắn tay, có dây đeo dính liền với quần. Dưới mũi là bộ ria rậm rịt. Mái tóc bạc của ông loang loáng dưới nắng.
Viên cảnh sát trưởng chào hỏi thật lịch sự:
- Thưa bác, ở đây có người đàn ông nào tên là Horst Kuhleber không?
Ông già có vẻ hơi lãng tai:
- Ai…?
- Horst Kuhleber!
- Không. Chỉ có tôi: Schmid.
- Còn chung quanh xóm, thưa bác?
- Chẳng hề có Kuhleber nào cả. Tôi sống ở đây đã bốn mươi năm. Tôi như thổ công vùng này, chậc chậc, hồi xưa…
Viên cảnh sát cảm thấy cần phải ngăn chặn bầu tâm sự của ông già tóc bạc. Ông ta cúi rạp mình:
- Xin kiếu từ. Chúc bác mạnh giỏi.
Lúc về đồn cảnh sát, ông ta đằng hắng:
- Thấy chưa, Kuhleber chỉ là một cái tên trời ơi đất hỡi không tồn tại ở trên đời. Điều đó chứng tỏ “nó” chính thị là một thằng ăn cắp. Tôi phải tìm cho các em chiếc máy ảnh ở đâu bây giờ… Hừm…
Tròn Vo chu môi:
- Anh cứ lập biên bản, còn… thủ phạm để tụi em lo…
- Cái… cái… gì?
*
Cô ả điềm nhiên lái xe hơi xinh xắn mác Italia thắng két bên vườn nhà. Giọng cô ả thật ngọt ngào:
- Xuống xe nào, Ballerina!
“Niềm say mê” của Oskar phóng khỏi nệm ghế. Ute Flaming ngó trước nhìn sau dáo dác rồi cúi vào trong xe một lần nữa, ôm chiếc xắc tay dày cộm không kéo phẹc-mơ-tuya nổi, vào nhà. Coi, cái máy ảnh bá cháy của Tròn Vo muốn “nhảy” ra miệng túi.
Ngôi nhà thuê của Ute Flaming chỉ có ba buồng và một gara, nhưng cũng quá dư thừa diện tích cho một phụ nữ và một con chó nhỏ. Người đàn bà lẳng lặng để xách tay cạnh mắc áo. Ả nhón hai ngón khi cầm máy ảnh của Tròn Vo như sợ những dấu vân tay của mình chạm vào.
Cô ả ngồi xuống đi-văng vuốt ve con chó Ballerina và mở túi da đựng máy ảnh. Phía trong túi có một hàng chữ bằng mực bút bi: Willi Sauerlich, Trường nội trú, phòng “Tổ đại bàng”.
Ute Flaming thì thầm:
- Một lúc nào đó mình sẽ trả cho cậu học trò này cái máy ảnh, tất nhiên là trừ… cuốn phim, đúng không Ballerina?
- Ẳng…
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang.
- Ute Flaming đây!
- Ồ, em yêu dấu. Em đã đem cái “của nợ” về nhà rồi đấy chớ?
- Rồi. Nhưng tại sao lại phải lấy cắp máy ảnh của thằng bé, hả Robert? Em thấy tội nghiệp nó sao đó.
- Chúa ơi, em khờ thật. Em không biết rằng hàng tuần lễ nay chúng ta đã tránh để không ai gặp mặt sao? Chúng ta không được phép để cho bất cứ kẻ nào nhìn thấy quan hệ giữa hai đứa mình ở nơi thanh thiên bạch nhật. Kế hoạch của chúng ta là vậy. Và việc hẹn hò ở công viên Hoang Vu là một sáng kiến tốt. Ai mà ngờ hả Flaming yêu dấu. Tự nhiên cái thằng nhãi con mập ú ụ ở đâu nhảy xổ đến ao vịt chụp hình chúng ta. Trời ạ, nó còn huênh hoang là sẽ gửi bức ảnh chụp dự thi báo chí nữa. Chết thật. Em thử hình dùng coi: khi báo đăng lên, cảnh sát sẽ thấy em trong bức ảnh và đương nhiên bọn cớm sẽ để ý tới em. Quả là một tai họa tày trời. Bọn cớm sẽ phát hiện ra Fritz và anh có một nữ tòng phạm. Và…
- Vâng, vâng, em biết! Anh đã lải nhải cả trăm lần rồi.
- Vậy mà, em thấy đó, đâu có đủ!
- Ơ… vậy em có cần tháo phim và hủy nó đi không?
- Chưa cần vội, Ute. Giấu kĩ cái máy ảnh là đủ.
- Được!
- Còn tối nay em vẫn phải đi làm bình thường. Hiểu chớ Ute? Chiều mai anh sẽ gọi lại.
- Hôn anh, Robert!
Người đàn bà đặt máy xuống. Mắt cô ả mơ màng. Nào, hãy nhớ về cái thời lang thang ở miền nam Italia, khi cô ả chưa phải là ca sĩ một quán rượu như bây giờ. Ôi, thành công nhất trong ba năm ở Italia là ả may mắn được quen biết với Robert tại một khu nghỉ mùa đông. Cái anh chàng Robert mặt đầy tàn nhang ấy có ai ngờ lại là một tay công tử lịch lãm. Cô ả rung động trước gã không một chút do dự cho đến lúc gã tuyên bố: “Có thêm em và Fritz Gerlach cộng lại, anh sẽ kiếm được một triệu mark”.
Người tình trong mộng của ả có lẽ không hề nói đùa. Ái chà, cứ nghĩ đến lúc từ bỏ được cái công việc chán ngắt mỗi đêm là ả thấy thân thể nhẹ nhõm. Sẽ chấm dứt cái công việc hèn mọn của ả đang làm. Khỏi cần phải tất tả ngược xuôi, bưng bê hầu hạ. Khỏi cần gân cổ hát trong văn phòng hun đầy khói thuốc lá. Khỏi cần “đa tạ ngài” mỗi lúc ngửa tay nhận tiền thưởng…
Sẽ chấm dứt, chấm dứt hết!
Ute Flaming lẩm bẩm. Ả sẽ có tiền, có tiền, có tiền. Ôi, Robert đúng là một thứ chìa khóa bằng… vàng.
*
Đối diện với hiệu ảnh J. Rosenthal là một quán kem. Quán kem tràn bàn ghế ra cả hè đường quảng trường trước tòa thị chính. Bốn quái không một giây chần chờ ngồi xuống tức khắc vì buổi chiều oi bức.
Trong lúc ba chiến hữu thưởng thức sữa đá ca cao và con Oskar thè lưỡi thở hồng hộc thì… Tarzan liếc sang bàn bên cạnh. Coi, ở đó có mặt hai thằng người mà mới nhìn qua, mọi người lương thiện đều muốn tránh xa.
Hai gã đàn ông chẳng có vẻ gì là khách ăn kem, mà như là hai tay bợm sắp bật nắp chai rượu mạnh đến nơi. Quần chúng te tua giống bọn cái bang “xin đểu”. Một thằng cao để đầu trọc với cặp lông mày chổi xể màu đen khoe bộ mặt dữ dằn. Hàng ria hình móng ngựa quanh mép gã không ngừng nhấp nháy. Thằng trẻ tuổi thấp hơn y chang một con cáo với bộ mặt lưỡi cày, râu lởm chởm, mớ tóc quăn đỏ quạch. Tệ hại hơn nữa, mắt thằng này… lé xẹ.
Thằng mắt lé xẹ đặt trên bàn tờ bạc 100 mark vuốt phẳng:
- Cho tao mượn cây viết, Benno!
Thằng đầu trọc cười hề hề:
- Có đây. Viết rõ vào nghe, Franz!
Thằng mắt lé nhe hàm răng cải mả làu bàu:
- Bốn con số 6 và một con số 7. Được chớ?
- Hề hề. Số nào chẳng được. Nhưng tao đâu ngờ mày “có học” cỡ đó. Tao tưởng mày chỉ đếm được tới 3 thôi.
- Hưừưm!
Thằng mắt lé tên Franz lại tiếp tục nhe hàm răng lệch lạc như vừa trải qua một cơn động đất ra. Nó chúi mũi ghi hí hoáy một hàng số lên mép tờ giấy bạc rồi đứng dậy.
- Trả mày cây viết chó đẻ. “Ba” mày “gô” đây!
Benno ngưng bặt tiếng cười chế giễu. Gã đưa một ngón trỏ lên miệng:
- Ừ. Giờ này êm đó. Mày ra là tao vô liền.
Thằng Franz không thèm liếc con mắt lé lại, băng qua lộ một mạch. Tarzan choáng váng. Hai bàn chân hiệp sĩ của hắn cứ nhấp nhổm. Hắn thừa hiểu hai gã đàn ông này định làm gì. Nhưng hắn sẽ đợi đến hồi gay cấn…
Coi, Franz đã đứng trước hiệu ảnh. Trời ạ, nó định kiếm chác một mớ tiền bất chánh ngay tại nhà ông thợ chụp hình Rosenthal vui vẻ ư? Cả Benno cũng đã đứng lên. Chúng đã thanh toán tiền trước rồi! Và gã đi theo thằng bạn, thong thả thôi.
Tarzan bật dậy như một chiếc lò xo bật nắp suýt trúng bà hầu bàn khổng lồ vừa bước tới.
- Lạy Chúa!
- Ồ, cháu xin lỗi bác.
Hăn băng nhanh qua đường. Ba quái còn lại buông ba li ca cao xuống bàn chưng hửng vì không hiểu gì hết. Tiếng quân sư Karl nhỏ xíu:
- Đại ca “ngửi” thấy “vấn đề” gì rồi…
Benno giả vờ chắp hai tay sau mông ngắm nghía những thứ bày trong khung kính trước hiệu ảnh. Thực ra ba mớ hình tài tử giai nhân và các phụ kiện của nghề nhiếp ảnh chẳng mắc mớ gì với gã. Chủ yếu Benno đợi thằng Franz thực hiện kế hoạch “xa luân chiến” bước ra thôi.
Và Franz mắt lé đã huýt sáo ung dung bước ra kèm một cái gật đầu nhẹ nhàng. Benno hiểu ý nheo mắt đáp lễ. Gã cố nấn ná thêm một phút rồi thong thả bước vô.
Tarzan liếc qua cửa kính. Hắn thấy Benno mua một cuộn phim rẻ tiền. Người phụ nữ phúc hậu đứng bên quầy đang niềm nở thối tiền lẻ cho gã.
Tarzan hiểu rằng đã đến lúc phải bước vô. Đã đến lúc hắn phải lật mặt nạ hai tên khả ố.
- Chào bác!
Người phụ nữ đẫy đà gật đầu với hắn. Tuy nhiên khi bà đặt đống tiền lẻ lên đĩa thì vị khách quí đầu trọc đã la toáng lên:
- Chưa thối đủ tiền.
- Ông nói sao?
Benno nhún vai:
- Tôi đã đưa bà tờ 100 mark để mua cuộn phim.
Người phụ nữ chết điếng:
- Ông lầm lẫn rồi đấy. Ông chỉ đưa cho tôi một tờ 10 mark.
- Đừng để tôi phải to tiếng. Tờ 100 mark, hiểu chưa?
Người đàn bà thật thà nhìn vào ngăn đựng tiền:
- Không thể như vậy được. Tờ 10 mark còn sờ sờ.
Benno cười gằn:
- Nếu thế có lẽ bà đã để lẫn tờ 100 của tôi xuống dưới rồi. Tôi còn nhớ rõ rằng tôi đã ghi số điện thoại của một người quen lên mép tờ giấy bạc. Số “6, 6, 6, 6, 7”. Bà thử lục lại xem. Tờ bạc nhất định còn đó!...
Thằng đầu trọc đang hả hê bỗng giật mình vì một tiếng nói dứt khoát ở phía sau:
- Nhưng không phải ông đã trả nó!
Gã từ từ quay lại và ngớ người khi đối diện Tarzan.
- Mày… mày… nói cái gì… ì?
Tarzan nhếch mép:
- Cái thằng mắt lé bạn ông vừa mua hai tấm bưu ảnh bước ra, đã trả tờ 100 mark có ghi số đó và được thối lại đúng 99 mark. Và bây giờ đến lượt ông xì một tờ 10 đồng với ý định kiếm chác 90 mark trời ơi bỏ túi. Đâu có được!
Đôi mắt Benno tóe lửa trong lúc người phụ nữ ngây thơ cứ há hốc mồm. Tarzan nói tiếp:
- Bác nên gọi điện cho cảnh sát ngay. Đây là bọn lừa đảo.
Người đàn bà líu ríu nhoài người về phía bàn điện thoại. Bà ta chưa kịp cầm lấy máy thì thằng đầu trọc đã rít như rắn:
- Thằng chó đẻ cản mũi. Rồi tao cũng sẽ tóm được mày!
Gã rút tay trái khỏi túi áo lẹ làng. Ê, lưỡi dao bấm bật nghe cái tách. Benno chồm tới đối phương và… phi thân ra cửa. Tarzan quá rành mánh khóe đào tẩu của bọn vô lại. Hắn khoanh tay khinh bỉ không thèm rượt theo.
Hắn nghe giọng thằng Benno trước quầy kính:
- “Đua” lẹ Fritz. “Bể” rồi!
Hai thằng lừa đảo chạy thục mạng. Vậy cũng được. Vấn đề là tiền vẫn còn nguyên trên mặt quầy.
Người đàn bà lắp bắp:
- Thật tình, tôi cũng hoang mang. Nếu cháu không nói thì tôi đã trả lại như hắn đòi rồi. Lạy Chúa, tôi… tưởng… tưởng nó đâm… đâm cháu…
- Gã chưa đủ tầm cỡ làm sát thủ đâu, thưa bác. Một thằng sát thủ không bao giờ nghĩ đến chuyện mánh mung “90 mark” cò con. Cháu đã theo dõi tụi nó từ đầu. Một thằng ghi số và xài tiền trước còn thằng thứ hai nối gót xa luân chiến để hoàn tất vở kịch. Xin lỗi bác, bác có phải là bà Rosenthal không?
- Chính tôi cháu ạ.
- Cháu và ba người bạn có quen bác trai ở ngoài công viên Hoang Vu. Bác trai có hứa giúp tụi cháu tìm dấu vết một ả ăn cắp…
- Trời đất!
Mặt bà Rosenthal hãi hùng. Trái tim vốn nhút nhát của bà như co thắt lại. Bà cử động thân thể to lớn một cách khổ sở.
- Đừng kể cho tôi chuyện ghê gớm đó. Tôi sẽ hỏi ông nhà tôi sau. Tôi… đang mắc nợ cháu.
- Ôi, chuyện nhỏ mà bác. Cháu xin tạm biệt. Chiều mai cháu và các bạn cháu sẽ ghé đây.
Hắn trở lại tiệm kem vừa kịp chứng kiến bộ mặt hớn hở của Kloesen. Coi, thằng mập rung đùi khoái trá:
- Đại ca du lịch lâu quá nên em “xực” mất li ca cao sữa đá rồi.
Tarzan khoát tay:
- Tao sẽ kêu cho mày chục li ca cao nữa nếu mày biết được sào huyệt của hai tên lừa đảo…
Trước ba cặp mắt ngớ ra vì sửng sốt, Tarzan kể lại mọi chuyện. Tiếng Công Chúa đầy vẻ tò mò:
- Chà người hùng dạo này “xã hội đen” dữ. Làm sao bạn có kinh nghiệm biết được trò lừa bịp ấy?
Tròn Vo bồi thêm:
- Hay đại ca có thí nghiệm… vài lần? Tao nói thật, ngay từ đầu tao đã để ý hai gã Mắt Lé và Trọc Đầu ngồi bên bàn kế cạnh. Tiếc rằng tao còn bận quan tâm tới cốc kem của tao…
Tarzan cười:
- Mình đã đọc ở đâu đó, trong một bài phóng sự về bọn tội phạm của một phóng viên điều tra và nó đã găm sâu vào đầu mình. Trả lời như vậy ổn chưa hả Gaby?
Gaby cắn môi rồi cười dịu dàng:
- Thì có bao giờ mình không tin đại ca đâu!
/703
|