Đêm thứ bảy ở xứ sở của những đĩa bay đối với Tứ quái là đêm không thể nào quên được. Thử hỏi bốn đứa cách nào mà ngủ khi lạ cửa lạ nhà, chưa kể để an ủi nỗi buồn của cô bạn Petra, bọn chúng sẵn sàng kiên nhẫn nghe hết câu chuyện cổ tích về mối bang giao của cô và anh chàng được cô coi như “hoàng tử” Klaus.
Riêng mục chọn giường thì dễ ợt. Hai “phụ nữ” Gaby và Petra đương nhiên ở cùng phòng với nhau còn ba thằng con trai bắt buộc phải ngự trên một chiếc giường đôi tại một phòng khác. Máy Tính Điện Tử có vẻ hơi lo lắng về cố tật nằm mơ hay lăn lộn của Kloesen. Thằng mập mà lăn ngang thì phải biết, nó dám đè bộ óc quân sư nát bấy như chơi.
Tarzan đưa mắt nhìn qua cửa kính. Vầng trăng vàng vọt đến kì lạ, lơ lửng trên đầu Finkenstein như một ám ảnh không nguôi về những bí mật vũ trụ.
“May ra chỉ có chú Cuội trên đó” - Tarzan lầm bầm. Hắn lo ngại nghĩ đến những người đẹp tóc dài giờ này đang đổ ra đường. Trời ạ, các cô có thể bị bọn Săn Tóc Người đồng hương sởn tóc không thương tiếc.
Hắn đứng dậy một cách dứt khoát. Linh tính mách bảo hắn rằng đêm nay là một đêm sóng gió. Chứ sao, hắn không thể khoanh tay bó gối trong phòng trước ý nghĩ bọn Săn Tóc Người đêm nay đang lùng sục ngoài trời đêm.
Tarzan tiến lại chiếc bàn ông Gutsche đang ngồi chơi bài tu-lơ-khơ cùng đám trẻ. Hắn ghé tai ông thì thầm:
- Cháu muốn thưởng thức đêm trăng một mình bằng cách đi dạo, ông thấy sao?
- Được thôi!
Việc đó thoát sao khỏi cặp mắt tinh tường của Công Chúa. Cô bé buông mấy quân bài xuống:
- Cháu cũng đi nữa!
Tròn Vo ngó sang Karl ngáp dài:
- Còn mình, Karl và Petra sẽ ở nhà coi cuốn phim khoa học viễn tưởng trên ti-vi để ngày mai xác định đĩa bay có thật hay không có thật.
*
Cùng thời điểm đó tại quán rượu nằm trong khuôn viên khách sạn Palace, giáo sư Oberthur đang cụng li rượu với ông bạn già đồng nghiệp người Thụy Điển.
Ông nói với giáo sư Alusbyn:
- Nếu không dạo một vòng quanh khu nghỉ mát vào đêm trăng tuyệt diệu như đêm nay, có lẽ tôi không tài nào chợp mắt được. Ông có cùng đi với tôi không?
Alusbyn lắc đầu. Hai người bạn già dìu nhau lên thang máy. Sau khi chia tay ông Oberthur, giáo sư Alusbyn khép chặt cửa lại. Là một người nhút nhát, ông sẵn sàng tiếp chuyện với những vị sứ giả từ vũ trụ, nhưng với kẻ trộm thì… cẩn tắc vô ưu.
Lúc này chỉ còn lại một mình giáo sư Oberthur trên đường phố vắng lặng, sau khi ông đã qua phòng lấy áo khoác, phòng trời lạnh. Người bác học lừng danh đưa tay vuốt mái tóc trắng như cước, tự nói với cái bóng đổ dài:
- Mình sẽ thả bộ về hướng núi Mật Ong.
Oberthur thọc tay vào túi áo khoác vừa đi vừa hít thở khí trời. Không gian ban đêm yên tĩnh và thanh bình tuyệt đối. Ông thư thả bước trên một con phố mỗi lúc mỗi dốc lên và chấm dứt tại bìa rừng. Từ chỗ này có một con đường chữ chi chạy ngoằn ngoèo lên núi. Con đường chữ chi này bí hiểm bởi có khá nhiều nhánh, khách bộ hành có thể quay trở lại thị trấn hoặc bị lạc lối vào rừng.
Và vị giáo sư vốn ưa những cuộc dạo chơi dẻo dai cả quyết đặt chân vô… mê hồn trận. Gió xì xào trong các tán lá tối đen phối hợp với tiếng suối hòa âm róc rách. Trái tim ông như đặt cược vào thiên nhiên hoang dã. Ông cất bước say sưa cho đến lúc bỗng cảm thấy cần phải dừng lại. Coi, từ sau núi hắt lên một thứ ánh sáng kì dị như thể có một luồng đèn pha khổng lồ rọi chiếu.
Ông sửng sốt gỡ kính ra, bởi tròng kính ướt đẫm sương đêm nhòe hẳn. Đôi mắt cận thị của ông ngẩn ngơ nheo lại hết cỡ ngó về hướng núi.
Chà chà, chẳng lẽ nơi đây có những hiện tượng ánh sáng mà khoa học chưa giải thích nổi khiến người dân xứ Finkenstein bị ngộ nhận? Và câu chuyện về đĩa bay chẳng lẽ xuất xứ từ đây?
Sau lưng ông đột ngột vang lên tiếng cành cây gãy:
- Răắăc…
Vị giáo sư quay đầu lại. Ồ, chỉ là ảo ảnh của những cây dẻ. Có thể là một con chồn ăn đêm chạy ngang qua.
Ông tiếp tục đeo kính. Trời ạ, ánh sáng kì dị đã biến mất. Đúng lúc đó một loạt tiếng động vang lên trong các bụi cây bên trái. Lạy Chúa, có kẻ rình rập theo dõi ông thực sao?
Oberthur như bị bủa vây trước một bức tường vô hình. Hay là mình đã uống quá nhiều rượu để bây giờ không thể phân biệt nổi tiếng một cành cây gãy và một sinh vật có thật? Mà quái đản làm sao, ban đêm ở đây đẹp như thế nhưng chẳng thấy một người dân địa phương hoặc ông khách vãng lai nào đi dạo…
Giáo sư vừa đi tiếp hai bước thì một luồng sáng trắng chói chang hơn cả mặt trời xuyên vào con ngươi khiến ông lóa mắt. Ông đưa hai tay lên che mặt nhưng mọi vật quanh ông đều chói lòa. Trong thứ ánh sáng trắng đùng đục ấy, một đám sương mù nặng mùi xộc vô mũi ông. Giáo sư Oberthur có cảm giác hai đầu gối mình mềm nhũn.
“Mình sắp bất tỉnh...” Vị giáo sư nghĩ thầm. Ông không hề thấy lo sợ mà chỉ thấy mụ mị dần. Nào, giống như có một chiếc gối nhung đen đè lên mắt ông. Trí não ông chìm dần vào bóng tối.
Lúc vị giáo sư ngã lăn ra ngất xỉu thì luồng sáng ma quái cũng tự nhiên tắt lịm.
*
Chúng chia đôi ngả sục sạo trong công viên. Chúng chán nản vì các mĩ nhân tóc dài luôn luôn có những chàng tình nhân hộ pháp bên cạnh. Hãy ngó bộ áo quần dạ hành màu tối của chúng kèm theo đôi giày đế cao su dày. Trong túi quần chúng luôn luôn có một cái giẻ, một cái kéo, một cái túi đựng tóc, chưa kể lọ Chloroform chúng hờm sẵn trên tay.
Thằng tên Ewald thở dài. Gã ngao ngán nhét vào mồm hai viên dầu tỏi. Viên thứ nhất gã nuốt trửng, còn viên thứ hai gã ngậm cho tới khi lớp vỏ tan ra để thưởng thức thứ dầu tỏi hăng nồng chảy trên đầu lưỡi. Gã nói nhừa nhựa như vừa “phê” xong ma túy:
- Không săn được con nào hả Fritz?
Thằng đồng bọn có sẹo mép màu trắng cất tiếng khàn khàn:
- Cũng giống mày. Đêm nay như… ***. Đứa nào cũng có thằng đi kèm. Chẳng lẽ tao với mày hết thời.
Thằng Người Tỏi cười gằn:
- Chúng ta sẽ phục kích ở tất cả mọi lối vào rừng.
- Quỉ sứ ạ, nếu mày muốn biết ý kiến của tao, thì tao cho rằng thật điên khùng nếu tụi mình tính “chôm” cả tóc của dân Finkenstein nữa. “Bể” hết. Một thằng cớm thông mình có thể khoanh vùng trên bản đồ 102 chỗ mình đã hành sự và nó sẽ phát giác ra mái tóc 103 bị cắt cụt tại Finkenstein. Như vậy là mình toi đời, “lạy ông, con ở bụi này” tự mình vạch áo chỉ cho nó địa chỉ…
- Nhưng tao sắp điên lên đây.
- Thì cứ tống vô mõm một viên dầu tỏi nữa là tỉnh táo. Nào, tụi mình biến qua con đường mà lữ khách hay đi dạo chơi quanh núi Mật Ong, tao sẽ kể mày nghe chuyện mới nhất đây.
- Cũng được.
Hai tên đao phủ của bóng tối bắt đầu lết ì ạch trên lộ trình mà vị giáo sư khả kính Oberthur đã cất bước. Thằng Ewald lại mở miệng. Trời đất, cứ mỗi lần gã mở miệng là không khí như bị ô nhiễm, còn phải hỏi, đậm đặc mùi tỏi chứ sao.
- Mày định nói chuyện gì hả Fritz?
- Chuyện… mua thuốc. Sáng nay tao đến hiệu thuốc mua một mớ viên dầu tỏi cho mày, còn để ở trong xe đó. Mày biết không chiến hữu, ở đó tao đã gặp một con nhỏ đẹp như tranh. Tóc nó vàng óng đến mức mọi loại vàng trên thế giới cũng chào thua. Tuy nhiên… xin lỗi mày, nó hỏi ông chủ bán thuốc những câu làm tao ớn quá. Đại khái nó đang dò tìm một kẻ thường xuyên ăn tỏi và cũng đầy mùi tỏi…
- Vậy hả?
Fritz trợn cặp mắt ti hí:
- Ờ, nó nói rằng…
Khi câu chuyện hoang đường về “cuốn sách bị đánh rơi” chấm dứt, thằng Ewald khẽ nhún vai:
- Có nghĩa là nó định tìm tao ư? Tốt thôi, hãy chỉ nó cho tao, tao sẽ tặng cho nó một kiểu đầu mà sau đó thay vì dùng lược chải, nó chỉ cần một cái giẻ lau là sạch bóng.
- Đừng coi thường con nhỏ, Ewald. Tóc nó tuyệt đẹp, nhưng nó đi đâu cũng có ba thằng kèm sát nút. Tao mới thấy chúng chiều nay ở khu nghỉ.
- Chậc!
- Tại tiệm cà phê “Công Viên”. Tao giả vờ sửa xe ngay xéo cửa quán. Một thằng cận thị ốm nhách như cậy đậu đũa và một thằng béo lùn coi như vất đi, nhưng thằng thứ ba tóc quăn, cao lớn coi bộ đáng gờm. Tao thấy nó quen quen.
- Hả?
- Lúc đầu tao không nghĩ ra. Sau đó thì tao nhớ ra rồi. Nó chính là cái thằng bẻ lọi cánh tay mày bữa qua. Không có cái chùy cao su của tao nện vào gáy thì nó đã đem mày biếu cho cảnh sát.
Ewald nhổ một bãi nước bọt:
- Mẹ kiếp! Nó muốn gì ở đây chớ?
- Tao đoán rằng băng nhãi ranh này phăng ra tung tích chúng ta là nhờ cái “tờ dán” mày đánh rớt.
- Nhưng…
- Nhưng cái cục ***. Đó là chưa kể đến mùi tỏi khốn kiếp của mày. Tao đã biết trước mà: rồi sẽ có ngày thứ mùi bốc xa tới… hai mươi cây số ấy đưa tụi mình vào nhà đá.
Ewald cười khẩy:
- Đừng có vội vãi ra quần như vậy. Lũ ranh con người thành phố, thì sao chớ. Tụi mình sẽ sởn tóc con nhỏ, cạo luôn đầu mấy thằng kia để cảnh cáo…
Gã Người Tỏi nhưng bặt vì lạy… ma quỷ, trước mặt gã hình như có một luồng sáng kim loại đang nhấp nháy. Tiếng gã nhỏ hẳn đi.
- Có gì đằng trước kìa Fritz! Phía bãi đậu xe…
Đúng như Ewald phát hiện. Cạnh con đường dẫn đến căn nhà bỏ hoang có một khoảng trống được che chở bởi những bụi rậm. Ánh trăng bàng bạc rọi xuống lớp kim loại làm chúng lấp lánh như lân tinh giữa các đám lá.
Fritz tự nhiên rùng mình thì thầm:
- Tao nghi lắm Ewald! Kì quặc quá…
- Nghi cái gì. Tao thấy giống hệt một chiếc xe hơi lớn.
Fritz lấy tay che cho đỡ chói mắt:
- Quỉ ạ, nó sáng loáng như một chiếc đĩa bay. Không lẽ chính nó thật sao!?
- Ờ, ờ… Để coi…
Gã Săn Tóc Người có tên là Ewald khom người xuống không đợi tiếng nhắc nhở thứ hai. Trong nháy mắt gã đã hắt mùi tỏi lên những bụi rậm.
Riêng mục chọn giường thì dễ ợt. Hai “phụ nữ” Gaby và Petra đương nhiên ở cùng phòng với nhau còn ba thằng con trai bắt buộc phải ngự trên một chiếc giường đôi tại một phòng khác. Máy Tính Điện Tử có vẻ hơi lo lắng về cố tật nằm mơ hay lăn lộn của Kloesen. Thằng mập mà lăn ngang thì phải biết, nó dám đè bộ óc quân sư nát bấy như chơi.
Tarzan đưa mắt nhìn qua cửa kính. Vầng trăng vàng vọt đến kì lạ, lơ lửng trên đầu Finkenstein như một ám ảnh không nguôi về những bí mật vũ trụ.
“May ra chỉ có chú Cuội trên đó” - Tarzan lầm bầm. Hắn lo ngại nghĩ đến những người đẹp tóc dài giờ này đang đổ ra đường. Trời ạ, các cô có thể bị bọn Săn Tóc Người đồng hương sởn tóc không thương tiếc.
Hắn đứng dậy một cách dứt khoát. Linh tính mách bảo hắn rằng đêm nay là một đêm sóng gió. Chứ sao, hắn không thể khoanh tay bó gối trong phòng trước ý nghĩ bọn Săn Tóc Người đêm nay đang lùng sục ngoài trời đêm.
Tarzan tiến lại chiếc bàn ông Gutsche đang ngồi chơi bài tu-lơ-khơ cùng đám trẻ. Hắn ghé tai ông thì thầm:
- Cháu muốn thưởng thức đêm trăng một mình bằng cách đi dạo, ông thấy sao?
- Được thôi!
Việc đó thoát sao khỏi cặp mắt tinh tường của Công Chúa. Cô bé buông mấy quân bài xuống:
- Cháu cũng đi nữa!
Tròn Vo ngó sang Karl ngáp dài:
- Còn mình, Karl và Petra sẽ ở nhà coi cuốn phim khoa học viễn tưởng trên ti-vi để ngày mai xác định đĩa bay có thật hay không có thật.
*
Cùng thời điểm đó tại quán rượu nằm trong khuôn viên khách sạn Palace, giáo sư Oberthur đang cụng li rượu với ông bạn già đồng nghiệp người Thụy Điển.
Ông nói với giáo sư Alusbyn:
- Nếu không dạo một vòng quanh khu nghỉ mát vào đêm trăng tuyệt diệu như đêm nay, có lẽ tôi không tài nào chợp mắt được. Ông có cùng đi với tôi không?
Alusbyn lắc đầu. Hai người bạn già dìu nhau lên thang máy. Sau khi chia tay ông Oberthur, giáo sư Alusbyn khép chặt cửa lại. Là một người nhút nhát, ông sẵn sàng tiếp chuyện với những vị sứ giả từ vũ trụ, nhưng với kẻ trộm thì… cẩn tắc vô ưu.
Lúc này chỉ còn lại một mình giáo sư Oberthur trên đường phố vắng lặng, sau khi ông đã qua phòng lấy áo khoác, phòng trời lạnh. Người bác học lừng danh đưa tay vuốt mái tóc trắng như cước, tự nói với cái bóng đổ dài:
- Mình sẽ thả bộ về hướng núi Mật Ong.
Oberthur thọc tay vào túi áo khoác vừa đi vừa hít thở khí trời. Không gian ban đêm yên tĩnh và thanh bình tuyệt đối. Ông thư thả bước trên một con phố mỗi lúc mỗi dốc lên và chấm dứt tại bìa rừng. Từ chỗ này có một con đường chữ chi chạy ngoằn ngoèo lên núi. Con đường chữ chi này bí hiểm bởi có khá nhiều nhánh, khách bộ hành có thể quay trở lại thị trấn hoặc bị lạc lối vào rừng.
Và vị giáo sư vốn ưa những cuộc dạo chơi dẻo dai cả quyết đặt chân vô… mê hồn trận. Gió xì xào trong các tán lá tối đen phối hợp với tiếng suối hòa âm róc rách. Trái tim ông như đặt cược vào thiên nhiên hoang dã. Ông cất bước say sưa cho đến lúc bỗng cảm thấy cần phải dừng lại. Coi, từ sau núi hắt lên một thứ ánh sáng kì dị như thể có một luồng đèn pha khổng lồ rọi chiếu.
Ông sửng sốt gỡ kính ra, bởi tròng kính ướt đẫm sương đêm nhòe hẳn. Đôi mắt cận thị của ông ngẩn ngơ nheo lại hết cỡ ngó về hướng núi.
Chà chà, chẳng lẽ nơi đây có những hiện tượng ánh sáng mà khoa học chưa giải thích nổi khiến người dân xứ Finkenstein bị ngộ nhận? Và câu chuyện về đĩa bay chẳng lẽ xuất xứ từ đây?
Sau lưng ông đột ngột vang lên tiếng cành cây gãy:
- Răắăc…
Vị giáo sư quay đầu lại. Ồ, chỉ là ảo ảnh của những cây dẻ. Có thể là một con chồn ăn đêm chạy ngang qua.
Ông tiếp tục đeo kính. Trời ạ, ánh sáng kì dị đã biến mất. Đúng lúc đó một loạt tiếng động vang lên trong các bụi cây bên trái. Lạy Chúa, có kẻ rình rập theo dõi ông thực sao?
Oberthur như bị bủa vây trước một bức tường vô hình. Hay là mình đã uống quá nhiều rượu để bây giờ không thể phân biệt nổi tiếng một cành cây gãy và một sinh vật có thật? Mà quái đản làm sao, ban đêm ở đây đẹp như thế nhưng chẳng thấy một người dân địa phương hoặc ông khách vãng lai nào đi dạo…
Giáo sư vừa đi tiếp hai bước thì một luồng sáng trắng chói chang hơn cả mặt trời xuyên vào con ngươi khiến ông lóa mắt. Ông đưa hai tay lên che mặt nhưng mọi vật quanh ông đều chói lòa. Trong thứ ánh sáng trắng đùng đục ấy, một đám sương mù nặng mùi xộc vô mũi ông. Giáo sư Oberthur có cảm giác hai đầu gối mình mềm nhũn.
“Mình sắp bất tỉnh...” Vị giáo sư nghĩ thầm. Ông không hề thấy lo sợ mà chỉ thấy mụ mị dần. Nào, giống như có một chiếc gối nhung đen đè lên mắt ông. Trí não ông chìm dần vào bóng tối.
Lúc vị giáo sư ngã lăn ra ngất xỉu thì luồng sáng ma quái cũng tự nhiên tắt lịm.
*
Chúng chia đôi ngả sục sạo trong công viên. Chúng chán nản vì các mĩ nhân tóc dài luôn luôn có những chàng tình nhân hộ pháp bên cạnh. Hãy ngó bộ áo quần dạ hành màu tối của chúng kèm theo đôi giày đế cao su dày. Trong túi quần chúng luôn luôn có một cái giẻ, một cái kéo, một cái túi đựng tóc, chưa kể lọ Chloroform chúng hờm sẵn trên tay.
Thằng tên Ewald thở dài. Gã ngao ngán nhét vào mồm hai viên dầu tỏi. Viên thứ nhất gã nuốt trửng, còn viên thứ hai gã ngậm cho tới khi lớp vỏ tan ra để thưởng thức thứ dầu tỏi hăng nồng chảy trên đầu lưỡi. Gã nói nhừa nhựa như vừa “phê” xong ma túy:
- Không săn được con nào hả Fritz?
Thằng đồng bọn có sẹo mép màu trắng cất tiếng khàn khàn:
- Cũng giống mày. Đêm nay như… ***. Đứa nào cũng có thằng đi kèm. Chẳng lẽ tao với mày hết thời.
Thằng Người Tỏi cười gằn:
- Chúng ta sẽ phục kích ở tất cả mọi lối vào rừng.
- Quỉ sứ ạ, nếu mày muốn biết ý kiến của tao, thì tao cho rằng thật điên khùng nếu tụi mình tính “chôm” cả tóc của dân Finkenstein nữa. “Bể” hết. Một thằng cớm thông mình có thể khoanh vùng trên bản đồ 102 chỗ mình đã hành sự và nó sẽ phát giác ra mái tóc 103 bị cắt cụt tại Finkenstein. Như vậy là mình toi đời, “lạy ông, con ở bụi này” tự mình vạch áo chỉ cho nó địa chỉ…
- Nhưng tao sắp điên lên đây.
- Thì cứ tống vô mõm một viên dầu tỏi nữa là tỉnh táo. Nào, tụi mình biến qua con đường mà lữ khách hay đi dạo chơi quanh núi Mật Ong, tao sẽ kể mày nghe chuyện mới nhất đây.
- Cũng được.
Hai tên đao phủ của bóng tối bắt đầu lết ì ạch trên lộ trình mà vị giáo sư khả kính Oberthur đã cất bước. Thằng Ewald lại mở miệng. Trời đất, cứ mỗi lần gã mở miệng là không khí như bị ô nhiễm, còn phải hỏi, đậm đặc mùi tỏi chứ sao.
- Mày định nói chuyện gì hả Fritz?
- Chuyện… mua thuốc. Sáng nay tao đến hiệu thuốc mua một mớ viên dầu tỏi cho mày, còn để ở trong xe đó. Mày biết không chiến hữu, ở đó tao đã gặp một con nhỏ đẹp như tranh. Tóc nó vàng óng đến mức mọi loại vàng trên thế giới cũng chào thua. Tuy nhiên… xin lỗi mày, nó hỏi ông chủ bán thuốc những câu làm tao ớn quá. Đại khái nó đang dò tìm một kẻ thường xuyên ăn tỏi và cũng đầy mùi tỏi…
- Vậy hả?
Fritz trợn cặp mắt ti hí:
- Ờ, nó nói rằng…
Khi câu chuyện hoang đường về “cuốn sách bị đánh rơi” chấm dứt, thằng Ewald khẽ nhún vai:
- Có nghĩa là nó định tìm tao ư? Tốt thôi, hãy chỉ nó cho tao, tao sẽ tặng cho nó một kiểu đầu mà sau đó thay vì dùng lược chải, nó chỉ cần một cái giẻ lau là sạch bóng.
- Đừng coi thường con nhỏ, Ewald. Tóc nó tuyệt đẹp, nhưng nó đi đâu cũng có ba thằng kèm sát nút. Tao mới thấy chúng chiều nay ở khu nghỉ.
- Chậc!
- Tại tiệm cà phê “Công Viên”. Tao giả vờ sửa xe ngay xéo cửa quán. Một thằng cận thị ốm nhách như cậy đậu đũa và một thằng béo lùn coi như vất đi, nhưng thằng thứ ba tóc quăn, cao lớn coi bộ đáng gờm. Tao thấy nó quen quen.
- Hả?
- Lúc đầu tao không nghĩ ra. Sau đó thì tao nhớ ra rồi. Nó chính là cái thằng bẻ lọi cánh tay mày bữa qua. Không có cái chùy cao su của tao nện vào gáy thì nó đã đem mày biếu cho cảnh sát.
Ewald nhổ một bãi nước bọt:
- Mẹ kiếp! Nó muốn gì ở đây chớ?
- Tao đoán rằng băng nhãi ranh này phăng ra tung tích chúng ta là nhờ cái “tờ dán” mày đánh rớt.
- Nhưng…
- Nhưng cái cục ***. Đó là chưa kể đến mùi tỏi khốn kiếp của mày. Tao đã biết trước mà: rồi sẽ có ngày thứ mùi bốc xa tới… hai mươi cây số ấy đưa tụi mình vào nhà đá.
Ewald cười khẩy:
- Đừng có vội vãi ra quần như vậy. Lũ ranh con người thành phố, thì sao chớ. Tụi mình sẽ sởn tóc con nhỏ, cạo luôn đầu mấy thằng kia để cảnh cáo…
Gã Người Tỏi nhưng bặt vì lạy… ma quỷ, trước mặt gã hình như có một luồng sáng kim loại đang nhấp nháy. Tiếng gã nhỏ hẳn đi.
- Có gì đằng trước kìa Fritz! Phía bãi đậu xe…
Đúng như Ewald phát hiện. Cạnh con đường dẫn đến căn nhà bỏ hoang có một khoảng trống được che chở bởi những bụi rậm. Ánh trăng bàng bạc rọi xuống lớp kim loại làm chúng lấp lánh như lân tinh giữa các đám lá.
Fritz tự nhiên rùng mình thì thầm:
- Tao nghi lắm Ewald! Kì quặc quá…
- Nghi cái gì. Tao thấy giống hệt một chiếc xe hơi lớn.
Fritz lấy tay che cho đỡ chói mắt:
- Quỉ ạ, nó sáng loáng như một chiếc đĩa bay. Không lẽ chính nó thật sao!?
- Ờ, ờ… Để coi…
Gã Săn Tóc Người có tên là Ewald khom người xuống không đợi tiếng nhắc nhở thứ hai. Trong nháy mắt gã đã hắt mùi tỏi lên những bụi rậm.
/703
|