Đám trẻ đi tới chỗ để xe đạp. Mới là đầu giờ chiều nên chưa ai muốn về. Bọn chúng quyết định đạp xe thưởng thức cảnh đẹp trong rừng. Đến một chỗ quen thuộc, Tarzan dừng lại.
Gaby hỏi lúc Tarzan nheo mắt ngó phía sau rặng cây:
- Sao vậy đại ca?
- Gaby không nhớ sao. Kia là bìa rừng nơi lần đầu tiên chúng ta bắt gặp Hephuoc với một cái ống nhòm trong tay! Thôi chết, mình vừa sực nghĩ ra. Trời ạ, kinh khủng… - Tarzan đột nhiên xúc động, mắt sáng long lanh.
Bốn đứa để xe đạp lại, chạy len lỏi qua những thân cây để đến bìa rừng. Đất mềm nhũn bởi nước mưa. Gấu quần chúng dính đầy lá dương xỉ.
Đến bìa rừng, Tarzan đứng sững sờ. Coi, ánh sáng mờ tãi trên cánh đồng. Không khí ắng lặng như sắp đổ ập một cơn giông. Đằng chân trời mù mịt những đám hơi nước.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Cái gì “kinh khủng” hả đại ca?
Tarzan chỉ tay về phía nông trại của Vainden:
- Đó!
- Thì… cái nông trại đã cháy rụi. Có gì nữa nào?
Công Chúa bỗng la lên:
- Ồ, bé Annolido Vainden kìa. Mình nhận ra cô bé nhờ chiếc váy sặc sỡ. Hình như cô bé đi xe đạp tới làng Klethenbon thì phải.
Tarzan ra lệnh cho cả đám:
- Giờ thì hãy đi theo mình. Chúng ta phải nói chuyện với Annolido.
Tròn Vo ngạc nhiên:
- Nói chuyện với Annolido? Ôi, có gì “kinh khủng” đâu…
Máy Tính Điện Tử cũng sửng sốt không kém:
- Mình vẫn không hiểu gì cả.
Tarzan chạy ngược trở lại:
- Rồi sẽ hiểu, thưa ông… quân sư.
Trước vẻ hối hả của Tarzan, ba đứa kia đành nhảy lên xe đạp, theo hắn phóng về hướng làng Klethenbon không một chút chậm trễ. Chúng đuổi kịp Annolido ngay tại rìa làng.
Tarzan gọi to:
- Chào Annolido!
Cô bé quay đầu. Gương mặt tròn sáng lên. Nó chụm tay che mắt để nhìn người gọi.
Tarzan hổn hển:
- Nghe nói nông trại nhà em bị cháy lớn. Tụi anh rất lấy làm tiếc…
- A, anh Tarzan. Đúng là nông trại bị cháy. Em thương bác Erich kinh khủng.
Thằng mập Kloesen lắc đầu. Té ra chuyện “kinh khủng” của Tarzan chỉ có vậy.
Tarzan mặc kệ thái độ của Kloesen. Hắn tiếp tục trò chuyện:
- Erich là người làm công hả Annolido?
- Dạ. Bác ấy tốt lắm. Bác ấy hay kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Còn bây giờ thì…
Giọng cô bé buồn xo:
- Bây giờ thì bác ấy bị suy sụp hoàn toàn. Ba em định đuổi bác ấy đi bởi ai cũng nói bác là người gây ra hỏa hoạn. Em không hiểu tại sao hôm đó bác Erich lại uống rượu nhiều như thế để vướng vô tai họa. Ôi, nếu bác Erich bị đuổi hoặc ngồi tù thì em sẽ khóc suốt một tháng. Em chắc chắn sẽ khóc suốt một tháng.
Rồi, không đợi đến một tháng, cô bé òa lên khóc nức nở.
Tarzan vỗ về:
- Ai? Ai dám nói là bác Erich đã gây ra hỏa hoạn? Ai chứng minh được điều đó nào? Anh chỉ muốn gặp em để hỏi thăm chuyện này. Một chuyện có thể cứu được bác Erich và minh oan cho bác ấy.
Đôi mắt đẫm lệ của Annolido sáng lên:
- Thật vậy sao?
- Ừ, thật mà. Có phải cách đây mấy tháng ba em đã lái xe gây ra một tai nạn không?
Cô bé gật đầu như một cái máy:
- Đúng vậy. Mà sao anh biết hả? À, chắc anh có đọc báo…
- Không, anh không có theo dõi báo vụ đó nên mới hỏi thăm em. Anh đang lập… giả thuyết mà. Ba em đã đụng phải một cô gái, đúng chớ?
- Đúng. Em không có mặt trên xe. Nhưng chị Edentorau có mặt và kể lại. Eo ôi, sợ lắm. Cô gái bị thương nặng nằm bất tỉnh trên lộ… Nhưng nào phải lỗi ba em, lỗi của chị ấy. Chị ấy đã chạy trước đầu xe của ba em, chị Edentorau kể như vậy.
Trán Tarzan ướt đẫm mồ hôi:
- Em có biết tên người bị nạn không?
- Em biết chớ. Chị ấy là Claudia Hephuoc.
Annolido dứt lời. Không gian tự nhiên im ắng dị thường, đến nỗi nghe rõ được cả tiếng gió xào xạc trên đám lá cây bên đường.
- Có chuyện gì vậy? – Cô bé sợ hãi, hết nhìn người này đến người kia, hỏi.
Tarzan lắc lắc tay Annolido trấn an:
- Không có gì, yên trí đi Annolido.
- Ồ, vậy mà em cứ tưởng… Thôi, em đến nhà bạn gái em để cùng xem tivi đây. Tụi em có hẹn.
- Chúc vui vẻ, Annolido!
Tuy nhiên cô bé chưa chịu đi vội. Cô còn cần phải biết tại sao bữa nay con chó Oskar vắng mặt nữa. Khi được Gaby giải thích là Oskar bị cảm đột ngột, Annolido mới yên tâm lên đường vào làng.
*
Lúc đó Tứ quái mới ngó nhau bàng hoàng. Đứa nào hình như cũng đang bị một “cú sốc” lớn.
Máy Tính Điện Tử lẩm bẩm:
- Sau cú ù tai này, chắc tao phải đứng một lúc mới tĩnh trí lại được. Làm sao mày biết chuyện này, Tarzan?
Tarzan nhún vai:
- Tao chẳng biết gì cả. Chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên từ cái ống nhòm của Hephuoc nhìn về nông trại.
Khuôn mặt Công Chúa trắng bệch. Cô chỉ biết thì thào:
- Quả là… kinh khủng. Vậy là ông Hephuoc…
Tarzan phân tích:
- Ngay từ đầu không riêng gì tôi mà cả Karl cũng đồng ý rằng Hephuoc vẫn còn giấu chúng ta một âm mưu quỷ quái nào đó chưa bị lộ. Ông ta không phải là Bóng Ma, chắc rồi. Nhưng thái độ của ông ta khi nghe điện thoại hẹn gặp và khi chạm trán với chúng ta ở tiệm kem thật khác thường. Một con thỏ nhãi nhép không thể khiến ông ta phải hết hồn như thế. Rõ ràng Hephuoc tưởng rằng chúng ta đã biết tội ác của ông ta: đốt nhà kẻ thù để rửa hận cho sự tàn phế của con gái mình. Hephuoc “tưởng” như thế vì chúng ta đã bắt gặp ông ta ở bìa rừng đúng lúc ông ta dùng ống nhòm quan sát nông trại Vainden trước khi ra tay.
Kloesen tái mét:
- Lần này thì tụi mình không thể nhầm được nữa.
Giọng của Gaby đầy đau khổ:
- Có nghĩa là Hephuoc phạm pháp. Lạy Chúa, tội nghiệp chị Claudia yếu đuối. Mình phải làm gì bây giờ? Không thể không báo cho ba mình biết, vì đích thân ba đang điều tra vụ này. Không báo thì không dám nhìn mặt ba mình, mà báo tin thì không nỡ nhìn chị Claudia đau khổ. Có biện pháp thứ ba hay không?
Tarzan suýt văng ra một từ không được sạch sẽ lắm nhưng hắn nén lại kịp. Hắn không quen ngó cảnh các chiến hữu rũ rượi vì… bế tắc như thế này.
Gió bắt đầu thổi ù ù từ phía sau các đám mây. Bụi đường bốc lên mù mịt. Cây cối và đuôi tóc của Gaby đều nghiêng ngả.Tarzan nhìn trời:
- Sắp mưa đến nơi. Tụi mình nên vô làng kiếm một cái quán nào ngồi bàn bạc tiếp.
Đề nghị đó như một chiếc chìa khóa. Tuy vậy chúng kéo nhau đến quán làng mà trong lòng đứa nào cũng như có lửa đốt.
Ai dè, trong quán lại còn có sẵn từ hồi nào hai vị khách oan gia: Hainx Hobac và Guynthe Plaicot – hai thằng nhãi đã từng “đạo chích” mớ quần áo của bọn chúng hôm trước. Coi, mắt hai thằng kia như muốn lồi ra vì quá bất ngờ.
Tarzan và các bạn tỉnh bơ kéo ghế ngồi xuống một chiếc bàn kê ở góc phòng. Lúc chúng nhìn lại thì hai thằng trời đánh đã biến mất.
- Tụi nó hoảng đến mức độ quên luôn chuyện tính tiền. Bia còn tới nửa ly.
- Thắc mắc chi Tròn Vo, quán “nhà” của chúng mà. Tụi nó phải chạy lẹ để còn kịp báo cáo cho Bạo Chúa nhằm “đái tội lập công” nữa chớ! Tiếc là mình đã rủ các bạn tới đây. Mình đã quên lời dọa dẫm của thằng Bạo Chúa. Bạn quý mái tóc của bạn lắm, đúng không Gaby?
Công Chúa cười:
- Đại ca nghĩ đến chuyện gã dọa cắt tóc mình phải không? Dĩ nhiên, nếu bạn giữ được nó cho mình thì vẫn hơn…
Mặt cô bé đỏ ửng, may phước là bà hầu bàn tròn trịa cũng vừa ra tới với bốn ly nước ngọt.
Tarzan ực một hơi rồi đánh trống lảng:
- Với Hephuoc, chỉ có một cách công bằng nhất là “ông ta nên tự đầu thú”. Gaby hiểu không, người tự thú bao giờ cũng được giảm án. Quan tòa sẽ xét hoàn cảnh phạm tội của ông ta chứ. Nhất là khi số phận bi thảm của Claudia đã làm cho ông ta mất hết sáng suốt. Và nếu Hephuoc sẵn lòng bồi thường thiệt hại cho nông trại Vainden, có khi ông ta lại được hưởng mức án treo. Ông ta sẽ không phải ngồi tù.
Gaby reo to:
- Ý kiến hay lắm. Mình sẽ yêu cầu ba mình giúp ông ta nữa.
Kloesen nhíu mày:
- Nhưng mình vẫn chưa hiểu rõ về cái gọi là “án treo”?
Máy Tính Điện Tử lại có dịp để trưng cái đầu… máy tính:
- Một phạm nhân chỉ được hưởng án treo với hai điều kiện: Không phạm tội quá nặng và chưa có hành động vi phạm pháp luật trước đó. Có nghĩa là chưa có “tiền án tiền sự”. Người ta sẽ cho “treo” án một thời gian, ngôn ngữ chuyên môn gọi là “lui án có điều kiện”. Trong thời gian “treo”, người bị kết án không được phép phạm thêm bất cứ tội gì.
- Nhưng nếu anh ta lại tiếp tục phạm pháp?
- Thì cái án treo sẽ biến thành án ngồi tù, chưa kể còn phải cộng thêm thời gian ở tù cho tội lỗi mới nữa.
Tròn Vo lè lưỡi:
- Hừ… ừm, nếu vậy thì còn lâu mình mới thèm đốt một gian chứa cỏ nào.
*
Tứ quái lên đường trở về. Chúng đạp xe bên nhau qua làng.
Tarzan tự nhiên thấy lo lắng. Hắn linh cảm thấy điều gì đó chẳng lành sau việc Hobac và Plaicot biến mất. Hắn kín đáo quan sát xung quanh. Rõ ràng kẻ thù có thể rình rập sau mỗi góc nhà, mỗi con hẻm. Hắn không lo cho bản thân. Nhưng nếu Bạo Chúa và đồng bọn cậy đông tấn công thì việc xoay sở để bảo vệ các bạn hắn – một cô bé, một thằng bụng bự và một thằng chỉ mạnh ở cái đầu – quả là nan giải.
Cả bọn đã đi đến những ngôi nhà cuối làng mà ruột gan hắn vẫn chộn rộn.
Ê, đường quốc lộ vắng tanh. Gió quất vào những thân cây rồi rắc lá xuống mặt đất. Ngay phút hắn sửa soạn thở phào thì… kẻ thù xuất hiện.
Có ít nhất là 15 thằng từ sau ngôi nhà bên tay trái và gian chứa cỏ xiêu vẹo đối diện nhảy ra. Con đường trở nên hẹp lại và… bít lối. Những bộ mặt hăm dọa, những nắm đấm đưa cao, những tiếng hú man rợ khiến trời đất như tối sầm lại.
Tarzan ngừng xe lúc chỉ còn chừng hai bước chân nữa là đâm sầm vào một thằng tóc đỏ đi đầu.
Đúng là mạt lộ nhưng có hề gì. Càng bị dồn vào đường cùng càng thấy Tarzan “ngộ biến tùng quyền” tuyệt diệu. Đại ca TKKG khoanh tay nhìn đối phương lượng giá. Ái chà, chúng kéo ra gần như nửa số con trai sống trong làng. Đứa nhỏ nhất chừng năm, sáu tuổi còn mút ngón tay chùn chụt. Nhưng phần đông đều là những cậu choai vạm vỡ mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc bấy giờ Bạc Chúa mới xuất hiện. Coi, gã vạch đám đông bước ra phong độ như một thủ lãnh. Hai tay áo gã xắn cao lộ những cơ bắp cuồn cuộn. Gã tháo đồng hồ nhét vào túi một cách rất ư thong thả.
Dito Betx gầm lên như bò rống:
- Đã đến giờ tận số của tụi mày, bọn thành phố xa lạ. Tụi mày đã dám vào tận giang sơn của tao, thèo lẻo với ông già tao, để tao bị… ăn đòn. Hà hà, tao sẽ trừng phạt hết bốn đứa không bỏ qua bất cứ thằng nào, con… nào.
Tarzan điềm tĩnh:
- Vậy hả? Nhưng tính đến chuyện hành hung luôn một đứa con gái là… bẩn thỉu lắm đó. Chuyện đó có vẻ hợp với tướng mạo của anh, nhưng tôi muốn làm rõ một điều…
- Cái gì?
- Chuyện mách bố anh chỉ là chuyện riêng giữa tôi và anh. Tôi xin nhắc lại: chỉ tôi và anh. Chính tôi đã cho tụi Plaicot, Hobac đo ván, và chính tôi đã ép buộc tụi nó khai hết tội lỗi của anh trước mặt cha anh. Không ngờ, cha anh đứng đắn bao nhiêu thì anh lại hư hỏng bấy nhiêu…
Miệng Dito há hốc. Gã không hề tưởng tượng nổi trên đời này lại có một thằng ngu xuẩn đâm đầu nhận lấy cái chết về mình như vậy. A, cái thằng nhóc con… Đôi mắt Dito lồi hẳn, cái bóng khổng lồ của gã chồm lên như sắp nuốt chửng Tarzan.
- Tao sẽ nghiền nát mày. Còn bọn kia, tao không thèm đếm xỉa đến nữa vậy.
Tarzan vẫn bình thản. Con thú sắp lọt bẫy. Nghệ thuật “nhu chế cương” chỉ cần vài đòn khích:
- Sẵn sàng, thưa vị Bạo Chúa. Có nghĩa là anh chấp nhận điều kiện “chơi tay đôi”?
Dito Betx ngoác mồm cười:
- Tao nói là giữ lời.
Gã chắc mẩm thằng oắt kia sắp nhừ như cám thật. Gã sắp điên đến nơi. Thằng tóc đỏ bỗng lên tiếng:
- Tôi sẽ làm trọng tài. Cấm bứt tóc, cào cắn. Cấm xài đá và gậy gộc. Chơi tay không cho đến lúc một bên gục. Hoặc là xin tha.
Tarzan cố nén cười. Rõ ràng hắn không hề có một cơ may chiến thắng trong suy nghĩ đơn giản của đám trai làng khán giả. Bởi Dito là Samson thần thoại của làng Klethenbon, hung dữ nhất, khỏe mạnh nhất và ra đòn hiểm nhất. Làm sao chúng biết rằng đối thủ đương đầu với “Samson thần thoại” bữa nay là Tarzan, huyền đai Judo, vô địch học sinh toàn bang về Nhu đạo.
- Alê, ra bãi cỏ!
*
Tất cả khán giả quây thành một vòng tròn y hệt võ đài quyền Anh quốc tế. Thằng tóc đỏ “trọng tài” làm điệu bộ quan trọng, nó đẩy mấy thằng nhãi hiếu kỳ ra sau để khỏi cản trở cuộc so tài của hai đấu thủ. Giữa đám đông thù địch đó, lực lượng “đồng minh” của Tarzan lẻ loi đến thảm thương.
Tiếng thằng Kloesen đầy bứt rứt:
- Trời ạ, mày đang đói bụng đó Tarzan. Trưa nay chẳng thấy mày ăn miếng nào.
- Vậy thì mày đấu thế tao chứ Tròn Vo?
- Không dám… đâu. Thằng kia chỉ cần hít mạnh một cái thì tao đã nằm vắt ngang trước lỗ mũi nó rồi.
Lúc này thằng tóc đỏ nhảy vô giữa vòng tròn:
- Mời các võ sĩ xuống tấn!
Coi, cái bản mặt của thằng “trọng tài” long trọng một cách khôi hài. Nó nghiêm giọng tuyên bố:
- 1, 2, 3… Alê, xáp lá cà!
Nó vừa nhảy lùi lại là Dito tấn công liền. Tarzan nghiêng người qua một bên tránh đòn phủ đầu và thuận tay chụp luôn bắp tay lẫn thắt lưng của Bạo Chúa. Hắn ra tay nhanh như chớp. Chỉ thấy cổ chân Tarzan nhích lên một chút là Dito bỗng trở nên một đứa nhảy lò cò. Nào đã xong, cả thân thể kềnh càng của gã bay vút như một trái banh để rồi toàn bộ phần lưng nện mạnh xuống bãi cỏ nghe cái bịch.
Trùm “du đãng vườn” nằm yên không nhúc nhích.
Mặc kệ đám đệ tử của Dito sửng sốt kinh hoàng, Gaby, Karl và Kloesen vỗ tay như bắp rang:
- A, a, a, a…
Dito Betx bỗng hét lên khủng khiếp và đứng phắt dậy. Gã dập tắt ngay tiếng xì xầm của đám bộ hạ thiếu lòng tin bằng cú húc chúi đầu vô bụng Tarzan với một tốc độ ghê người. Tarzan tiếp tục nghiêng người thoát được đòn tấn công thứ hai, và, y hệt lần trước, hắn chụp lấy gã xoay một vòng rồi liệng như liệng một cục đá. Xui xẻo cho Dito Betx, lần này gã té sấp mặt, vai phải đập xuống đất.
- Chết… chết tao… ao…!
Tiếng gào của Bạo Chúa nghe nghẹn ngào. Không chút chần chờ, Tarzan chặn một gót chân giữa hai bả vai gã.
Thủ lãnh làng Klethenbon vừa rên rỉ vừa tìm cách ngồi lên. Cánh tay phải của gã coi như bị liệt. Đòn “hồi mã thương” của đối phương đã điểm trúng các huyệt đạo. Gã ngóc đầu không qua nổi đầu gối Tarzan. Môi gã mấp máy chẳng thành tiếng.
Khuôn mặt Tarzan bỗng dịu bớt. Hắn nói thật kẻ cả:
- Cho qua mọi chuyện được chứ, Bạo Chúa? Thôi được, trước trọng tài, tao tuyên bố: tao thua mày.
Coi, đám khán giả làng bu quanh nhìn nhau ngơ ngác, kể cả trọng tài. Sau dó thì tất cả đều cười. Cười phá lên, cười toe toét, cười bằng đủ tư thế hồn nhiên nhất. Dĩ nhiên trừ thằng nhỏ mút ngón tay. Thằng nhãi cứ đực mặt ngắm Tarzan như ngắm một kỳ quan thế giới. Nó hét lên sung sướng:
- Anh “thành phố” thắng rồi! Kỳ quá ta!
Tarzan mỉm cười với cậu bé cổ động viên quá đỗi bất ngờ. Hắn dìu Dito đứng dậy:
- Đừng buồn, Dito Betx. Tao là một võ sĩ Judo ở thứ hạng cao, xưa nay chỉ thắng mà không bại. Nhưng tin tao đi: Trong các đối thủ của tao, mày quả là lợi hại đó. Tao sẽ khuyên kẻ nào không lão luyện Judo chớ có giỡn mặt mày.
Trong một giây, mặt Dito đỏ rần. Gã chưa hề đương đầu với một kẻ thắng trận cỡ này. Miệng gã méo xệch:
- Cậu rất… kỳ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị… kết cục này.
Tarzan chìa tay về phía gã:
- Chúng ta không phải là kẻ thù, phải không?
Dito hể hả vỗ mạnh vào tay Tarzan. Gã đã bắt đầu cười lại được. Trong khi lắc mạnh tay Tarzan, gã đưa mắt cho đám đồ đệ như muốn khoe: “Nhìn đây! Nhà vô địch Judo này là bạn của tao đó!”
Tarzan chợt cũng cảm mến gã trai còn con nít này.
- Tạm biệt nghe! – Hắn nói, rồi đi lại chỗ các bạn, cầm lấy ghi-đông xe mình.
Tứ quái đi giữa đám trẻ làng đầy hâm mộ ra đường. Khi chúng đã ngồi trên yên xe, còn nghe Dito gọi với theo:
- Nhớ ghé làng chơi nghe. Chủ nhật tuần sau tụi này sẽ đãi các bạn một bữa thịt nướng trong vườn nhà tôi. Đảm bảo chất lượng hết sảy.
Trong lúc chạy ngược cơn gió để về nhà, Máy Tính Điện Tử bắt đầu chất vấn:
- Này Tarzan, hồi nãy sao đại ca có vẻ khiêm tốn quá vậy. Hạ đo ván Dito mà lại nói “tao thua mày” là nghĩa lý gì?
- Trời đất, mày còn là quân sư của TKKG không Karl? Không bao giờ được dồn một con thú vô đường cùng huống hồ gì con người. Phải để cho Dito có cơ hội gỡ danh dự trước đám bạn gã chớ. Mày không thấy gã phục thiện đó sao? Lần đầu tiên gã bỏ tiếng “mày, tao” khinh miệt mà xưng “tôi” một cách… tử tế. Gã lại còn ngỏ lời mời “xực” bữa tiệc thịt nướng. Tao sẽ đi dự cho coi.
Công Chúa bỗng sờ lên mái tóc vàng óng, không giấu được niềm vui sướng:
- Đúng là Dito đã biến đổi. Mình tin rằng thời gian tới biệt danh “Bạo Chúa” sẽ biến mất, thay vào đó là một anh chàng Ivan Nhân Từ, có thể lắm chớ.
Cả đám đồng tình với ý kiến cô bé. Còn bây giờ thì đã đến khúc quanh chia tay, trong khi Gaby và Karl đi tiếp vào thành phố thì Tarzan cùng Kloesen đạp thẳng một mạch về ký túc xá.
*
Đúng 6 giờ 15 chiều, Tarzan lật đật chạy xuống buồng điện thoại. Máy Tính Karl đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nó “phôn” từ thành phố đến:
- Tao đã đến gặp cảnh sát khu vực để tìm hiểu số đăng ký chiếc xe Kombi của Bóng Ma. Lý do rất đơn giản: “Cháu vô ý ủi xe làm tróc sơn chiếc Kombi cáu cạnh và muốn xin lỗi người chủ”. Người cảnh sát tin liền và lạy trời, mới ngó số xe tao đưa, anh ta đã kết luận: đó là ông Vecne Linhco ở đường Thánh Martino. Anh ta cũng ở trên con đường ấy. Rõ ràng là trời xui đất khiến nên mọi chuyện trót lọt. Có điều tao tìm mãi trong cuốn danh bạ điện thoại cũng chẳng mò ra số phôn của lão Linhco…
- Ồ, không sao. Mày đã làm việc ngon lành lắm. Trước sau gì cũng lòi ra số điện thoại của lão Linhco ấy. Bây giờ tao còn phải gọi cho Hephuoc…
- Ngay lúc này ư Tarzan?
- Ôkê. Tao nghĩ rằng phải khuyên ông ta đầu thú với cảnh sát càng sớm càng hay. Chỉ có thế mới tránh được hoàn cảnh đau lòng sau này.
- Vậy… chúc mày đạt được mục đích.
Karl gác máy. Tarzan quay lại “Tổ đại bàng”. Hắn lắc đầu ngao ngán khi bắt gặp Tròn Vo đang hí hửng nhấm nhấp phong sôcôla cuối cùng. Thây kệ thằng mập, hắn bước ra phía cửa sổ nhìn lên trời. Trời trong không một gợn mây rặt một màu lam thẫm. Điều đó có nghĩa là hôm nay không có mưa.
Tarzan lẳng lặng khoác chiếc áo len mỏng, đút túi chiếc đèn pin trước ánh mắt đầy ghen tị của Tròn Vo. Tarzan đành an ủi nó:
- Ráng ở nhà thôi, mập. Tao có thể sẽ về rất muộn, mày làm sao leo tường được chớ. Cũng tại mày đó. Ngay như lúc này, mày vừa kêu đau bụng ở phòng ăn, giờ lại đã nhồi nhét ba cái kẹo ngọt đó rồi… Nhớ đừng ngủ kỹ quá nghen. Tao sẽ ném sỏi lên cửa sổ.
- Ờ… ờ… thì tao có nói sao đâu. Cái thằng Bóng Ma mắc dịch đó báo hại tao, nó chỉ hoạt động ban đêm mới hận chớ. Yên tâm đi đại ca, tao đợi mày mà.
Tội nghiệp thằng mập, giọng nó đầy vẻ cam chịu làm Tarzan không dám nán lại thêm chút nào nữa. Hắn hấp tấp ra khỏi “Tổ đại bàng”.
Vừa qua khỏi hành lang, Tarzan chui tọt liền vô buồng điện thoại. Hắn quay số của Hephuoc:
- Thưa ông Hephuoc, tôi đây, Tarzan đây! Giờ thì chúng tôi cũng đã biết rõ về ông rồi. Ông đã đốt nông trại của Vainden chỉ vì ông ta đã lái xe đụng phải Claudia. Một cuộc trả thù. Nhưng thật đáng tiếc, người làm công của nông trại Vainden đang bị nghi ngờ, và có lẽ sẽ bị đuổi. Ông có đành lòng nhìn bác ấy đi lang thang không ạ?
Hắn chờ đợi Hephuoc trả lời. Nhưng ông ta hoàn toàn im lặng. Tarzan tiếp tục:
- Về tai nạn giao thông dẫn đến thương tật của con gái ông rõ ràng là chuyện không ai muốn. Chỉ một giây sơ sẩy là tai nạn xảy ra. Ông có đồng ý với cháu không, ông Hephuoc?
Tarzan ngừng lại nghe ngóng. Lần này Hephuoc đã trả lời. Giọng ông ta trầm hẳn xuống:
- Vậy là các cháu đã biết hết. Tôi đã không chịu nổi khi thấy Vainden không bị trừng phạt gì. Tôi đã hành động thật điên rồ. Vì thương Claudia quá mà hóa lú lẫn. Mà tôi cũng thật sự nể các cháu đó. Tôi sẽ ra trình diện cảnh sát ngay ngày mai và sẵn sàng đền bù thiệt hại đám cháy. Quyết định như thế thật không dễ dàng. Nhưng tôi ân hận quá.
Tarzan reo lên:
- Cháu khâm phục quyết định cam đảm của ông. Ba của Gaby, bạn cháu, điều tra vụ này nên tụi cháu định đề nghị ông “tự thú”. Ai ngờ…
- Ai ngờ tôi “hoàn lương” nhanh quá phải không?
Tarzan xúc động rời khỏi buồng điện thoại. Hắn lấy xe đạp băng băng vào thành phố như một kẻ mất hồn. Lúc dừng lại ở rạp Cung Điện để đứng chờ Gaby, hắn vẫn còn choáng váng. Thái độ của Hephuoc khiến hắn cảm thấy mình đã cư xử với ông ta một cách nhỏ nhen và thậm chí bất công. Không bất công sao được, phía gia đình Vainden ai nấy vẫn nguyên vẹn còn gia đình Hephuoc thì Claudia đã trở thành tàn phế.
Đúng lúc ngổn ngang đó, hắn cảm thấy có người đang rình mò phía sau lưng.
Gaby hỏi lúc Tarzan nheo mắt ngó phía sau rặng cây:
- Sao vậy đại ca?
- Gaby không nhớ sao. Kia là bìa rừng nơi lần đầu tiên chúng ta bắt gặp Hephuoc với một cái ống nhòm trong tay! Thôi chết, mình vừa sực nghĩ ra. Trời ạ, kinh khủng… - Tarzan đột nhiên xúc động, mắt sáng long lanh.
Bốn đứa để xe đạp lại, chạy len lỏi qua những thân cây để đến bìa rừng. Đất mềm nhũn bởi nước mưa. Gấu quần chúng dính đầy lá dương xỉ.
Đến bìa rừng, Tarzan đứng sững sờ. Coi, ánh sáng mờ tãi trên cánh đồng. Không khí ắng lặng như sắp đổ ập một cơn giông. Đằng chân trời mù mịt những đám hơi nước.
Tròn Vo ngơ ngác:
- Cái gì “kinh khủng” hả đại ca?
Tarzan chỉ tay về phía nông trại của Vainden:
- Đó!
- Thì… cái nông trại đã cháy rụi. Có gì nữa nào?
Công Chúa bỗng la lên:
- Ồ, bé Annolido Vainden kìa. Mình nhận ra cô bé nhờ chiếc váy sặc sỡ. Hình như cô bé đi xe đạp tới làng Klethenbon thì phải.
Tarzan ra lệnh cho cả đám:
- Giờ thì hãy đi theo mình. Chúng ta phải nói chuyện với Annolido.
Tròn Vo ngạc nhiên:
- Nói chuyện với Annolido? Ôi, có gì “kinh khủng” đâu…
Máy Tính Điện Tử cũng sửng sốt không kém:
- Mình vẫn không hiểu gì cả.
Tarzan chạy ngược trở lại:
- Rồi sẽ hiểu, thưa ông… quân sư.
Trước vẻ hối hả của Tarzan, ba đứa kia đành nhảy lên xe đạp, theo hắn phóng về hướng làng Klethenbon không một chút chậm trễ. Chúng đuổi kịp Annolido ngay tại rìa làng.
Tarzan gọi to:
- Chào Annolido!
Cô bé quay đầu. Gương mặt tròn sáng lên. Nó chụm tay che mắt để nhìn người gọi.
Tarzan hổn hển:
- Nghe nói nông trại nhà em bị cháy lớn. Tụi anh rất lấy làm tiếc…
- A, anh Tarzan. Đúng là nông trại bị cháy. Em thương bác Erich kinh khủng.
Thằng mập Kloesen lắc đầu. Té ra chuyện “kinh khủng” của Tarzan chỉ có vậy.
Tarzan mặc kệ thái độ của Kloesen. Hắn tiếp tục trò chuyện:
- Erich là người làm công hả Annolido?
- Dạ. Bác ấy tốt lắm. Bác ấy hay kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Còn bây giờ thì…
Giọng cô bé buồn xo:
- Bây giờ thì bác ấy bị suy sụp hoàn toàn. Ba em định đuổi bác ấy đi bởi ai cũng nói bác là người gây ra hỏa hoạn. Em không hiểu tại sao hôm đó bác Erich lại uống rượu nhiều như thế để vướng vô tai họa. Ôi, nếu bác Erich bị đuổi hoặc ngồi tù thì em sẽ khóc suốt một tháng. Em chắc chắn sẽ khóc suốt một tháng.
Rồi, không đợi đến một tháng, cô bé òa lên khóc nức nở.
Tarzan vỗ về:
- Ai? Ai dám nói là bác Erich đã gây ra hỏa hoạn? Ai chứng minh được điều đó nào? Anh chỉ muốn gặp em để hỏi thăm chuyện này. Một chuyện có thể cứu được bác Erich và minh oan cho bác ấy.
Đôi mắt đẫm lệ của Annolido sáng lên:
- Thật vậy sao?
- Ừ, thật mà. Có phải cách đây mấy tháng ba em đã lái xe gây ra một tai nạn không?
Cô bé gật đầu như một cái máy:
- Đúng vậy. Mà sao anh biết hả? À, chắc anh có đọc báo…
- Không, anh không có theo dõi báo vụ đó nên mới hỏi thăm em. Anh đang lập… giả thuyết mà. Ba em đã đụng phải một cô gái, đúng chớ?
- Đúng. Em không có mặt trên xe. Nhưng chị Edentorau có mặt và kể lại. Eo ôi, sợ lắm. Cô gái bị thương nặng nằm bất tỉnh trên lộ… Nhưng nào phải lỗi ba em, lỗi của chị ấy. Chị ấy đã chạy trước đầu xe của ba em, chị Edentorau kể như vậy.
Trán Tarzan ướt đẫm mồ hôi:
- Em có biết tên người bị nạn không?
- Em biết chớ. Chị ấy là Claudia Hephuoc.
Annolido dứt lời. Không gian tự nhiên im ắng dị thường, đến nỗi nghe rõ được cả tiếng gió xào xạc trên đám lá cây bên đường.
- Có chuyện gì vậy? – Cô bé sợ hãi, hết nhìn người này đến người kia, hỏi.
Tarzan lắc lắc tay Annolido trấn an:
- Không có gì, yên trí đi Annolido.
- Ồ, vậy mà em cứ tưởng… Thôi, em đến nhà bạn gái em để cùng xem tivi đây. Tụi em có hẹn.
- Chúc vui vẻ, Annolido!
Tuy nhiên cô bé chưa chịu đi vội. Cô còn cần phải biết tại sao bữa nay con chó Oskar vắng mặt nữa. Khi được Gaby giải thích là Oskar bị cảm đột ngột, Annolido mới yên tâm lên đường vào làng.
*
Lúc đó Tứ quái mới ngó nhau bàng hoàng. Đứa nào hình như cũng đang bị một “cú sốc” lớn.
Máy Tính Điện Tử lẩm bẩm:
- Sau cú ù tai này, chắc tao phải đứng một lúc mới tĩnh trí lại được. Làm sao mày biết chuyện này, Tarzan?
Tarzan nhún vai:
- Tao chẳng biết gì cả. Chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên từ cái ống nhòm của Hephuoc nhìn về nông trại.
Khuôn mặt Công Chúa trắng bệch. Cô chỉ biết thì thào:
- Quả là… kinh khủng. Vậy là ông Hephuoc…
Tarzan phân tích:
- Ngay từ đầu không riêng gì tôi mà cả Karl cũng đồng ý rằng Hephuoc vẫn còn giấu chúng ta một âm mưu quỷ quái nào đó chưa bị lộ. Ông ta không phải là Bóng Ma, chắc rồi. Nhưng thái độ của ông ta khi nghe điện thoại hẹn gặp và khi chạm trán với chúng ta ở tiệm kem thật khác thường. Một con thỏ nhãi nhép không thể khiến ông ta phải hết hồn như thế. Rõ ràng Hephuoc tưởng rằng chúng ta đã biết tội ác của ông ta: đốt nhà kẻ thù để rửa hận cho sự tàn phế của con gái mình. Hephuoc “tưởng” như thế vì chúng ta đã bắt gặp ông ta ở bìa rừng đúng lúc ông ta dùng ống nhòm quan sát nông trại Vainden trước khi ra tay.
Kloesen tái mét:
- Lần này thì tụi mình không thể nhầm được nữa.
Giọng của Gaby đầy đau khổ:
- Có nghĩa là Hephuoc phạm pháp. Lạy Chúa, tội nghiệp chị Claudia yếu đuối. Mình phải làm gì bây giờ? Không thể không báo cho ba mình biết, vì đích thân ba đang điều tra vụ này. Không báo thì không dám nhìn mặt ba mình, mà báo tin thì không nỡ nhìn chị Claudia đau khổ. Có biện pháp thứ ba hay không?
Tarzan suýt văng ra một từ không được sạch sẽ lắm nhưng hắn nén lại kịp. Hắn không quen ngó cảnh các chiến hữu rũ rượi vì… bế tắc như thế này.
Gió bắt đầu thổi ù ù từ phía sau các đám mây. Bụi đường bốc lên mù mịt. Cây cối và đuôi tóc của Gaby đều nghiêng ngả.Tarzan nhìn trời:
- Sắp mưa đến nơi. Tụi mình nên vô làng kiếm một cái quán nào ngồi bàn bạc tiếp.
Đề nghị đó như một chiếc chìa khóa. Tuy vậy chúng kéo nhau đến quán làng mà trong lòng đứa nào cũng như có lửa đốt.
Ai dè, trong quán lại còn có sẵn từ hồi nào hai vị khách oan gia: Hainx Hobac và Guynthe Plaicot – hai thằng nhãi đã từng “đạo chích” mớ quần áo của bọn chúng hôm trước. Coi, mắt hai thằng kia như muốn lồi ra vì quá bất ngờ.
Tarzan và các bạn tỉnh bơ kéo ghế ngồi xuống một chiếc bàn kê ở góc phòng. Lúc chúng nhìn lại thì hai thằng trời đánh đã biến mất.
- Tụi nó hoảng đến mức độ quên luôn chuyện tính tiền. Bia còn tới nửa ly.
- Thắc mắc chi Tròn Vo, quán “nhà” của chúng mà. Tụi nó phải chạy lẹ để còn kịp báo cáo cho Bạo Chúa nhằm “đái tội lập công” nữa chớ! Tiếc là mình đã rủ các bạn tới đây. Mình đã quên lời dọa dẫm của thằng Bạo Chúa. Bạn quý mái tóc của bạn lắm, đúng không Gaby?
Công Chúa cười:
- Đại ca nghĩ đến chuyện gã dọa cắt tóc mình phải không? Dĩ nhiên, nếu bạn giữ được nó cho mình thì vẫn hơn…
Mặt cô bé đỏ ửng, may phước là bà hầu bàn tròn trịa cũng vừa ra tới với bốn ly nước ngọt.
Tarzan ực một hơi rồi đánh trống lảng:
- Với Hephuoc, chỉ có một cách công bằng nhất là “ông ta nên tự đầu thú”. Gaby hiểu không, người tự thú bao giờ cũng được giảm án. Quan tòa sẽ xét hoàn cảnh phạm tội của ông ta chứ. Nhất là khi số phận bi thảm của Claudia đã làm cho ông ta mất hết sáng suốt. Và nếu Hephuoc sẵn lòng bồi thường thiệt hại cho nông trại Vainden, có khi ông ta lại được hưởng mức án treo. Ông ta sẽ không phải ngồi tù.
Gaby reo to:
- Ý kiến hay lắm. Mình sẽ yêu cầu ba mình giúp ông ta nữa.
Kloesen nhíu mày:
- Nhưng mình vẫn chưa hiểu rõ về cái gọi là “án treo”?
Máy Tính Điện Tử lại có dịp để trưng cái đầu… máy tính:
- Một phạm nhân chỉ được hưởng án treo với hai điều kiện: Không phạm tội quá nặng và chưa có hành động vi phạm pháp luật trước đó. Có nghĩa là chưa có “tiền án tiền sự”. Người ta sẽ cho “treo” án một thời gian, ngôn ngữ chuyên môn gọi là “lui án có điều kiện”. Trong thời gian “treo”, người bị kết án không được phép phạm thêm bất cứ tội gì.
- Nhưng nếu anh ta lại tiếp tục phạm pháp?
- Thì cái án treo sẽ biến thành án ngồi tù, chưa kể còn phải cộng thêm thời gian ở tù cho tội lỗi mới nữa.
Tròn Vo lè lưỡi:
- Hừ… ừm, nếu vậy thì còn lâu mình mới thèm đốt một gian chứa cỏ nào.
*
Tứ quái lên đường trở về. Chúng đạp xe bên nhau qua làng.
Tarzan tự nhiên thấy lo lắng. Hắn linh cảm thấy điều gì đó chẳng lành sau việc Hobac và Plaicot biến mất. Hắn kín đáo quan sát xung quanh. Rõ ràng kẻ thù có thể rình rập sau mỗi góc nhà, mỗi con hẻm. Hắn không lo cho bản thân. Nhưng nếu Bạo Chúa và đồng bọn cậy đông tấn công thì việc xoay sở để bảo vệ các bạn hắn – một cô bé, một thằng bụng bự và một thằng chỉ mạnh ở cái đầu – quả là nan giải.
Cả bọn đã đi đến những ngôi nhà cuối làng mà ruột gan hắn vẫn chộn rộn.
Ê, đường quốc lộ vắng tanh. Gió quất vào những thân cây rồi rắc lá xuống mặt đất. Ngay phút hắn sửa soạn thở phào thì… kẻ thù xuất hiện.
Có ít nhất là 15 thằng từ sau ngôi nhà bên tay trái và gian chứa cỏ xiêu vẹo đối diện nhảy ra. Con đường trở nên hẹp lại và… bít lối. Những bộ mặt hăm dọa, những nắm đấm đưa cao, những tiếng hú man rợ khiến trời đất như tối sầm lại.
Tarzan ngừng xe lúc chỉ còn chừng hai bước chân nữa là đâm sầm vào một thằng tóc đỏ đi đầu.
Đúng là mạt lộ nhưng có hề gì. Càng bị dồn vào đường cùng càng thấy Tarzan “ngộ biến tùng quyền” tuyệt diệu. Đại ca TKKG khoanh tay nhìn đối phương lượng giá. Ái chà, chúng kéo ra gần như nửa số con trai sống trong làng. Đứa nhỏ nhất chừng năm, sáu tuổi còn mút ngón tay chùn chụt. Nhưng phần đông đều là những cậu choai vạm vỡ mười sáu, mười bảy tuổi.
Lúc bấy giờ Bạc Chúa mới xuất hiện. Coi, gã vạch đám đông bước ra phong độ như một thủ lãnh. Hai tay áo gã xắn cao lộ những cơ bắp cuồn cuộn. Gã tháo đồng hồ nhét vào túi một cách rất ư thong thả.
Dito Betx gầm lên như bò rống:
- Đã đến giờ tận số của tụi mày, bọn thành phố xa lạ. Tụi mày đã dám vào tận giang sơn của tao, thèo lẻo với ông già tao, để tao bị… ăn đòn. Hà hà, tao sẽ trừng phạt hết bốn đứa không bỏ qua bất cứ thằng nào, con… nào.
Tarzan điềm tĩnh:
- Vậy hả? Nhưng tính đến chuyện hành hung luôn một đứa con gái là… bẩn thỉu lắm đó. Chuyện đó có vẻ hợp với tướng mạo của anh, nhưng tôi muốn làm rõ một điều…
- Cái gì?
- Chuyện mách bố anh chỉ là chuyện riêng giữa tôi và anh. Tôi xin nhắc lại: chỉ tôi và anh. Chính tôi đã cho tụi Plaicot, Hobac đo ván, và chính tôi đã ép buộc tụi nó khai hết tội lỗi của anh trước mặt cha anh. Không ngờ, cha anh đứng đắn bao nhiêu thì anh lại hư hỏng bấy nhiêu…
Miệng Dito há hốc. Gã không hề tưởng tượng nổi trên đời này lại có một thằng ngu xuẩn đâm đầu nhận lấy cái chết về mình như vậy. A, cái thằng nhóc con… Đôi mắt Dito lồi hẳn, cái bóng khổng lồ của gã chồm lên như sắp nuốt chửng Tarzan.
- Tao sẽ nghiền nát mày. Còn bọn kia, tao không thèm đếm xỉa đến nữa vậy.
Tarzan vẫn bình thản. Con thú sắp lọt bẫy. Nghệ thuật “nhu chế cương” chỉ cần vài đòn khích:
- Sẵn sàng, thưa vị Bạo Chúa. Có nghĩa là anh chấp nhận điều kiện “chơi tay đôi”?
Dito Betx ngoác mồm cười:
- Tao nói là giữ lời.
Gã chắc mẩm thằng oắt kia sắp nhừ như cám thật. Gã sắp điên đến nơi. Thằng tóc đỏ bỗng lên tiếng:
- Tôi sẽ làm trọng tài. Cấm bứt tóc, cào cắn. Cấm xài đá và gậy gộc. Chơi tay không cho đến lúc một bên gục. Hoặc là xin tha.
Tarzan cố nén cười. Rõ ràng hắn không hề có một cơ may chiến thắng trong suy nghĩ đơn giản của đám trai làng khán giả. Bởi Dito là Samson thần thoại của làng Klethenbon, hung dữ nhất, khỏe mạnh nhất và ra đòn hiểm nhất. Làm sao chúng biết rằng đối thủ đương đầu với “Samson thần thoại” bữa nay là Tarzan, huyền đai Judo, vô địch học sinh toàn bang về Nhu đạo.
- Alê, ra bãi cỏ!
*
Tất cả khán giả quây thành một vòng tròn y hệt võ đài quyền Anh quốc tế. Thằng tóc đỏ “trọng tài” làm điệu bộ quan trọng, nó đẩy mấy thằng nhãi hiếu kỳ ra sau để khỏi cản trở cuộc so tài của hai đấu thủ. Giữa đám đông thù địch đó, lực lượng “đồng minh” của Tarzan lẻ loi đến thảm thương.
Tiếng thằng Kloesen đầy bứt rứt:
- Trời ạ, mày đang đói bụng đó Tarzan. Trưa nay chẳng thấy mày ăn miếng nào.
- Vậy thì mày đấu thế tao chứ Tròn Vo?
- Không dám… đâu. Thằng kia chỉ cần hít mạnh một cái thì tao đã nằm vắt ngang trước lỗ mũi nó rồi.
Lúc này thằng tóc đỏ nhảy vô giữa vòng tròn:
- Mời các võ sĩ xuống tấn!
Coi, cái bản mặt của thằng “trọng tài” long trọng một cách khôi hài. Nó nghiêm giọng tuyên bố:
- 1, 2, 3… Alê, xáp lá cà!
Nó vừa nhảy lùi lại là Dito tấn công liền. Tarzan nghiêng người qua một bên tránh đòn phủ đầu và thuận tay chụp luôn bắp tay lẫn thắt lưng của Bạo Chúa. Hắn ra tay nhanh như chớp. Chỉ thấy cổ chân Tarzan nhích lên một chút là Dito bỗng trở nên một đứa nhảy lò cò. Nào đã xong, cả thân thể kềnh càng của gã bay vút như một trái banh để rồi toàn bộ phần lưng nện mạnh xuống bãi cỏ nghe cái bịch.
Trùm “du đãng vườn” nằm yên không nhúc nhích.
Mặc kệ đám đệ tử của Dito sửng sốt kinh hoàng, Gaby, Karl và Kloesen vỗ tay như bắp rang:
- A, a, a, a…
Dito Betx bỗng hét lên khủng khiếp và đứng phắt dậy. Gã dập tắt ngay tiếng xì xầm của đám bộ hạ thiếu lòng tin bằng cú húc chúi đầu vô bụng Tarzan với một tốc độ ghê người. Tarzan tiếp tục nghiêng người thoát được đòn tấn công thứ hai, và, y hệt lần trước, hắn chụp lấy gã xoay một vòng rồi liệng như liệng một cục đá. Xui xẻo cho Dito Betx, lần này gã té sấp mặt, vai phải đập xuống đất.
- Chết… chết tao… ao…!
Tiếng gào của Bạo Chúa nghe nghẹn ngào. Không chút chần chờ, Tarzan chặn một gót chân giữa hai bả vai gã.
Thủ lãnh làng Klethenbon vừa rên rỉ vừa tìm cách ngồi lên. Cánh tay phải của gã coi như bị liệt. Đòn “hồi mã thương” của đối phương đã điểm trúng các huyệt đạo. Gã ngóc đầu không qua nổi đầu gối Tarzan. Môi gã mấp máy chẳng thành tiếng.
Khuôn mặt Tarzan bỗng dịu bớt. Hắn nói thật kẻ cả:
- Cho qua mọi chuyện được chứ, Bạo Chúa? Thôi được, trước trọng tài, tao tuyên bố: tao thua mày.
Coi, đám khán giả làng bu quanh nhìn nhau ngơ ngác, kể cả trọng tài. Sau dó thì tất cả đều cười. Cười phá lên, cười toe toét, cười bằng đủ tư thế hồn nhiên nhất. Dĩ nhiên trừ thằng nhỏ mút ngón tay. Thằng nhãi cứ đực mặt ngắm Tarzan như ngắm một kỳ quan thế giới. Nó hét lên sung sướng:
- Anh “thành phố” thắng rồi! Kỳ quá ta!
Tarzan mỉm cười với cậu bé cổ động viên quá đỗi bất ngờ. Hắn dìu Dito đứng dậy:
- Đừng buồn, Dito Betx. Tao là một võ sĩ Judo ở thứ hạng cao, xưa nay chỉ thắng mà không bại. Nhưng tin tao đi: Trong các đối thủ của tao, mày quả là lợi hại đó. Tao sẽ khuyên kẻ nào không lão luyện Judo chớ có giỡn mặt mày.
Trong một giây, mặt Dito đỏ rần. Gã chưa hề đương đầu với một kẻ thắng trận cỡ này. Miệng gã méo xệch:
- Cậu rất… kỳ. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị… kết cục này.
Tarzan chìa tay về phía gã:
- Chúng ta không phải là kẻ thù, phải không?
Dito hể hả vỗ mạnh vào tay Tarzan. Gã đã bắt đầu cười lại được. Trong khi lắc mạnh tay Tarzan, gã đưa mắt cho đám đồ đệ như muốn khoe: “Nhìn đây! Nhà vô địch Judo này là bạn của tao đó!”
Tarzan chợt cũng cảm mến gã trai còn con nít này.
- Tạm biệt nghe! – Hắn nói, rồi đi lại chỗ các bạn, cầm lấy ghi-đông xe mình.
Tứ quái đi giữa đám trẻ làng đầy hâm mộ ra đường. Khi chúng đã ngồi trên yên xe, còn nghe Dito gọi với theo:
- Nhớ ghé làng chơi nghe. Chủ nhật tuần sau tụi này sẽ đãi các bạn một bữa thịt nướng trong vườn nhà tôi. Đảm bảo chất lượng hết sảy.
Trong lúc chạy ngược cơn gió để về nhà, Máy Tính Điện Tử bắt đầu chất vấn:
- Này Tarzan, hồi nãy sao đại ca có vẻ khiêm tốn quá vậy. Hạ đo ván Dito mà lại nói “tao thua mày” là nghĩa lý gì?
- Trời đất, mày còn là quân sư của TKKG không Karl? Không bao giờ được dồn một con thú vô đường cùng huống hồ gì con người. Phải để cho Dito có cơ hội gỡ danh dự trước đám bạn gã chớ. Mày không thấy gã phục thiện đó sao? Lần đầu tiên gã bỏ tiếng “mày, tao” khinh miệt mà xưng “tôi” một cách… tử tế. Gã lại còn ngỏ lời mời “xực” bữa tiệc thịt nướng. Tao sẽ đi dự cho coi.
Công Chúa bỗng sờ lên mái tóc vàng óng, không giấu được niềm vui sướng:
- Đúng là Dito đã biến đổi. Mình tin rằng thời gian tới biệt danh “Bạo Chúa” sẽ biến mất, thay vào đó là một anh chàng Ivan Nhân Từ, có thể lắm chớ.
Cả đám đồng tình với ý kiến cô bé. Còn bây giờ thì đã đến khúc quanh chia tay, trong khi Gaby và Karl đi tiếp vào thành phố thì Tarzan cùng Kloesen đạp thẳng một mạch về ký túc xá.
*
Đúng 6 giờ 15 chiều, Tarzan lật đật chạy xuống buồng điện thoại. Máy Tính Karl đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nó “phôn” từ thành phố đến:
- Tao đã đến gặp cảnh sát khu vực để tìm hiểu số đăng ký chiếc xe Kombi của Bóng Ma. Lý do rất đơn giản: “Cháu vô ý ủi xe làm tróc sơn chiếc Kombi cáu cạnh và muốn xin lỗi người chủ”. Người cảnh sát tin liền và lạy trời, mới ngó số xe tao đưa, anh ta đã kết luận: đó là ông Vecne Linhco ở đường Thánh Martino. Anh ta cũng ở trên con đường ấy. Rõ ràng là trời xui đất khiến nên mọi chuyện trót lọt. Có điều tao tìm mãi trong cuốn danh bạ điện thoại cũng chẳng mò ra số phôn của lão Linhco…
- Ồ, không sao. Mày đã làm việc ngon lành lắm. Trước sau gì cũng lòi ra số điện thoại của lão Linhco ấy. Bây giờ tao còn phải gọi cho Hephuoc…
- Ngay lúc này ư Tarzan?
- Ôkê. Tao nghĩ rằng phải khuyên ông ta đầu thú với cảnh sát càng sớm càng hay. Chỉ có thế mới tránh được hoàn cảnh đau lòng sau này.
- Vậy… chúc mày đạt được mục đích.
Karl gác máy. Tarzan quay lại “Tổ đại bàng”. Hắn lắc đầu ngao ngán khi bắt gặp Tròn Vo đang hí hửng nhấm nhấp phong sôcôla cuối cùng. Thây kệ thằng mập, hắn bước ra phía cửa sổ nhìn lên trời. Trời trong không một gợn mây rặt một màu lam thẫm. Điều đó có nghĩa là hôm nay không có mưa.
Tarzan lẳng lặng khoác chiếc áo len mỏng, đút túi chiếc đèn pin trước ánh mắt đầy ghen tị của Tròn Vo. Tarzan đành an ủi nó:
- Ráng ở nhà thôi, mập. Tao có thể sẽ về rất muộn, mày làm sao leo tường được chớ. Cũng tại mày đó. Ngay như lúc này, mày vừa kêu đau bụng ở phòng ăn, giờ lại đã nhồi nhét ba cái kẹo ngọt đó rồi… Nhớ đừng ngủ kỹ quá nghen. Tao sẽ ném sỏi lên cửa sổ.
- Ờ… ờ… thì tao có nói sao đâu. Cái thằng Bóng Ma mắc dịch đó báo hại tao, nó chỉ hoạt động ban đêm mới hận chớ. Yên tâm đi đại ca, tao đợi mày mà.
Tội nghiệp thằng mập, giọng nó đầy vẻ cam chịu làm Tarzan không dám nán lại thêm chút nào nữa. Hắn hấp tấp ra khỏi “Tổ đại bàng”.
Vừa qua khỏi hành lang, Tarzan chui tọt liền vô buồng điện thoại. Hắn quay số của Hephuoc:
- Thưa ông Hephuoc, tôi đây, Tarzan đây! Giờ thì chúng tôi cũng đã biết rõ về ông rồi. Ông đã đốt nông trại của Vainden chỉ vì ông ta đã lái xe đụng phải Claudia. Một cuộc trả thù. Nhưng thật đáng tiếc, người làm công của nông trại Vainden đang bị nghi ngờ, và có lẽ sẽ bị đuổi. Ông có đành lòng nhìn bác ấy đi lang thang không ạ?
Hắn chờ đợi Hephuoc trả lời. Nhưng ông ta hoàn toàn im lặng. Tarzan tiếp tục:
- Về tai nạn giao thông dẫn đến thương tật của con gái ông rõ ràng là chuyện không ai muốn. Chỉ một giây sơ sẩy là tai nạn xảy ra. Ông có đồng ý với cháu không, ông Hephuoc?
Tarzan ngừng lại nghe ngóng. Lần này Hephuoc đã trả lời. Giọng ông ta trầm hẳn xuống:
- Vậy là các cháu đã biết hết. Tôi đã không chịu nổi khi thấy Vainden không bị trừng phạt gì. Tôi đã hành động thật điên rồ. Vì thương Claudia quá mà hóa lú lẫn. Mà tôi cũng thật sự nể các cháu đó. Tôi sẽ ra trình diện cảnh sát ngay ngày mai và sẵn sàng đền bù thiệt hại đám cháy. Quyết định như thế thật không dễ dàng. Nhưng tôi ân hận quá.
Tarzan reo lên:
- Cháu khâm phục quyết định cam đảm của ông. Ba của Gaby, bạn cháu, điều tra vụ này nên tụi cháu định đề nghị ông “tự thú”. Ai ngờ…
- Ai ngờ tôi “hoàn lương” nhanh quá phải không?
Tarzan xúc động rời khỏi buồng điện thoại. Hắn lấy xe đạp băng băng vào thành phố như một kẻ mất hồn. Lúc dừng lại ở rạp Cung Điện để đứng chờ Gaby, hắn vẫn còn choáng váng. Thái độ của Hephuoc khiến hắn cảm thấy mình đã cư xử với ông ta một cách nhỏ nhen và thậm chí bất công. Không bất công sao được, phía gia đình Vainden ai nấy vẫn nguyên vẹn còn gia đình Hephuoc thì Claudia đã trở thành tàn phế.
Đúng lúc ngổn ngang đó, hắn cảm thấy có người đang rình mò phía sau lưng.
/703
|