Phố Sedan nằm cạnh một khu công nghiệp. Không gian lúc nào cũng nặng nề. Toàn mùi khói. Những ngôi nhà cũ kĩ và xám xịt, mái ngói đã ngả màu cáu bẩn. Có lẽ không ai dám mặc áo sơ mi trắng ở đây. Chiếc áo màu trắng khó mà thích hợp với thứ khí hậu bị ô nhiễm này.
Nhà hàng TRATTORIA chiếm vị trí thuận lợi trong một tòa nhà chạy dài. Kế cửa chính, xuyên qua một lối đi hẹp, khoảng sân phía sau hiện ra với những két bia và những thùng vỏ chai rượu vang nằm chồng chất lên nhau.
Sau nửa giờ đạp xe, Tứ quái đã đến địa điểm. Chúng sử dụng khóa vòng nối hai xe đạp thành một cho chắc ăn. Tiếng nồi niêu xoong chảo chạm nhau vang từ sân ra làm con Oskar vểnh hết vành tai và thè lưỡi liếm mõm. Làm sao mà thiếu con chó gốc Tây Ban Nha trong chuyến viễn du này được, nó vốn là thành viên của TKKG, đại diện cho vương quốc loài chó, từ ngay đặc vụ đầu tiên của cả nhóm.
Nhà bếp và các kho đều tọa lạc ở trong sân, Tarzan thừa trí nhớ để hiểu điều này, có một lần hắn đã đột nhập vào sân để lùng sục con Oskar háu đói và… phát hiện ra một lối đi xuống… hầm. Đó là cái “chìa khóa” cho mọi hy vọng về số phận thằng Volker mất tích.
Tuy nhiên chuyện đột nhập hãy hạ hồi phân giải, trước hết Tarzan phải đối phó với Kloesen đã. Thấy chưa, thằng Tròn Vo chưa chi đã liếm mép chỉ sau con Oskar có vài giây:
- Tao tin rằng thực đơn của Italia là… bá phát!
- Ờ… ờ, nhưng riêng mày khẩu phần chỉ có rau tươi trộn giấm thôi. Này Tròn Vo, mày không thương cái thân thể mỗi ngày một phình to ra của mày sao?
Tarzan đi tiên phong kéo cả đám vào nhà hàng, tất nhiên là kèm theo khuôn mặt bí xị của Tròn Vo.
Quán giờ này vắng người. Vài con ruồi còn sót lại từ mùa hè bò lên bò xuống trên kính cửa sổ. Ở tận góc cuối phòng có một cặp nam nữ đang xem chung một tờ báo ảnh. Người khách thứ ba là một ông già cỡ tuổi về hưu mặc một chiếc măng-tô kiểu cũ, đầu đội mũ dạ. Ông già uống rất chậm chạp một ly rượu vang đỏ.
Tarzan hướng cái nhìn về gã Mario. Hình như vị chủ quán đã thấy sự hiện diện của chúng, nhưng gã không quan tâm lắm. Chẳng qua chỉ là đám nhãi ranh còn cắp sách đi học, đâu phải là những thực khách quan trọng hầu bao rủng rỉnh. Mario tiếp tục ở trong bếp, gã chưa vội ra ngay.
Tứ quái chọn một cái bàn hơi xa quầy, chỗ này trò chuyện không sợ ai nghe hóng.
Công Chúa “phán” trước:
- Chủ quán Mario ngó thấy mà ghê. Mắt soi mói như diều hâu. Da sần sùi như cóc. Lại còn bày đặt kén khách.
Tròn Vo không nhất trí lắm:
- Nhưng nếu các món ăn của gã ngon thì có thể tha thứ được hết. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Tôi chỉ thèm xực món “bánh ngọt Rôma”, cái bánh thì chẳng bao giờ biết soi mói, sần sùi.
Karl Máy Tính Điện Tử “bấm nút” liền để cản thằng mập:
- Còn lâu mày mới được kêu món bánh ngọt Rôma. Hồi nãy Tarzan đã xác định mày chỉ được dùng xà lách trộn giấm cho nhẹ cân xuống. Quên nhanh vậy Kloesen?
Nhìn bản mặt Tròn Vo đang rực rỡ bỗng ỉu xìu ai mà không tội nghiệp. Tarzan là thằng dễ chạnh lòng sớm hơn ai hết. Cách chi thì Tròn Vo cũng chính là cái thằng đã tự nguyện sát cánh với hắn trong những đặc vụ nhất sinh thập tử, dám bỏ nhà vô “Tổ đại bàng” trường nội trú, dám thòng dây cho… chiến hữu tuột xuống mở đầu cuộc phiêu lưu, dám thành lập quỹ tài vụ cho cả nhóm bằng túi tiền không đáy của một cậu quý tử con ông chủ hãng sôcôla. Nó chỉ có một khuyết điểm duy nhất: mê ăn uống. Trời ạ, nếu không vì bảo vệ cái bụng… Tròn Vo của nó thì Tarzan đâu nỡ lòng nào.
Tarzan đành phải ngậm ngùi kêu lên:
- Cho ba ly côla và một cái bánh ngọt Rôma!
Cặp lông mày của gã chủ quán Mario Frasketti khẽ nhướng lên ngạc nhiên vì thấy một thằng nhãi ôm cái bụng tổ bố đang nhảy cỡn. Gã lầm bầm như có cục đờm trong cuống họng.
Tao… nghe… rồi.
Trong khi Mario loay hoay ở dưới bếp, bốn quái tiến hành cuộc thảo luận trên mặt bàn:
- Gã lầm lỳ như dân anh chị đảo Xixin. Tao nghi thế nào lão cũng có bà con với Lucianô, trùm thế giới tội ác ở Mỹ.
Tròn Vo trở nên hồi hộp sau câu nhận định của Máy Tính Điện Tử. Nó cảnh giác:
- Cẩn thận là hơn hết. Tao thấy gã ngắm nghía tụi mình như sắp sửa… đánh chén đến nơi.
Công Chúa lè lưỡi:
- Sao lại gọi là “đánh chén”. Gã sẽ bắt cóc chúng ta, hiểu chưa. Ôi, mặt gã như là một tên bắt cóc chính cống.
Gaby bỗng cứng người. Kia kìa, chủ quán Mario đã bưng côla và bánh ngọt ra: mục tiêu của cả nhóm đang di động.
Lúc gã đến sát bên, Tarzan mới thấy đáng sợ. Coi, toàn thân Mario toàn xương xẩu, tóc đen, trán thấp. Dù gã đã cố làm đỏm bằng chiếc quần Jeans kiểu Italia và một chiếc sơ mi lụa màu hồng, nhưng sợi dây xích vàng đeo tòn teng ở cổ tay phải của gã đã làm mất hết chất quý tộc. Sợi dây xích to bằng sợi dây thừng chứng tỏ gã là một tay giang hồ tứ chiếng từng phiêu bạt nhiều nơi.
Tarzan nhận xét khi gã trở vào trong bếp:
- Thế là mọi thứ đều ăn khớp. Mario biết rất rành về thằng Volker. Gã dư sức hiểu rằng ông bà Krause là một tỷ phú mới. “Ông già” thằng Volker đã xây dựng ít nhất là phân nửa số lượng nhà trong thành phố này vài năm gần đây. Muốn có liền một số tiền lớn trong tay mà không phải đổ máu, gã đã chọn Volker làm vật tế thần… Vấn đề bây giờ là tìm ra chỗ giấu Volker. Bắt được con tin rồi thì phải có sào huyệt để giam giữ chứ? Tôi đang nghĩ đến nhà hàng TRATTORIA…
Tròn Vo có vẻ nôn nóng:
- Ở chỗ nào hả… đại ca?
- Suỵt, có thể là hai nhà kho và căn hầm đằng sau sân, chỗ đó tao đã từng mò đến lúc tìm con Oskar.
Quân sư Karl nghiêm nghị:
- Đúng. Chỉ có ở đó chúng mới có thể nhốt Volker hàng tuần lễ sau khi nhét giẻ vào mồm và bịt mắt nó.
Tarzan tuyên bố:
- Vậy thì sẽ đi trinh sát. Quý vị làm ơn đánh lạc hướng gã Mario bằng cách yên vị ở chỗ để xe đạp. Tôi chỉ cần dẫn con Oskar theo. Một con chó mà mò vào chỗ cơm thừa canh cặn của nhà bếp thì ai dám nghi nghờ chứ, đúng không?
*
Mặt trời đã lặn, ngày trở nên ngắn hơn và gió lạnh đang thổi đến. Tứ quái đã bước ra khỏi nhà hàng TRATTORIA. Chúng tiến về nơi mấy chiếc xe đạp khóa chùm dựa vào tường. Trong lúc Gaby rùng mình vì cơn gió đầu mùa thu thì Tarzan cúi xuống cởi sợi dây buộc cổ con Oskar.
- Chạy đi Oskar, mục tiêu ở phía trước, chạy đi!
Hắn lượm một cái que nhỏ xíu ném mạnh vào sân và Oskar xuất phát. Con chó thông thái của Gaby không dại gì mà chụp cái que vô tích sự, nó đã đánh hơi thấy một mùi hấp dẫn lạ thường, và ngay lập tức nó rẽ sang bên trái chạy khuất sau bức tường, mất dạng.
Khoảng sân của nhà hàng được tạo ra bởi những bức tường hông của các ngôi nhà đầy tối tăm. Quán ăn trút ra đây mọi thứ đồ phế phẩm dư thừa của mình. Mùi hôi thối xông lên ngang với một bãi rác.
Tarzan mím môi nháy mắt với ba quái bằng một ký hiệu riêng và hắn cũng biến mất một cách chớp nhoáng. Nào, bây giờ thì hắn hoàn toàn đơn thương độc mã, màn bí mật ở phía trước dày đặc như sương mù. Hắn phải làm gì trước tiên ư? Chưa biết nữa. “Chiến hữu” sinh tử cùng hắn lúc này chỉ mang hình dạng một con vật bốn chân.
Hắn di chuyển thập thò như một con rắn mối và không hiểu sao cuối cùng cũng bước được vào phạm vi nhà bếp. Ngay tại đây hắn giật nảy người lùi lại trong bóng tối vì… trời ạ, một bóng đàn bà to béo đang lao ra với hung hãn có dư. Mụ mặc áo choàng trắng, tóc đen nhánh, hai cánh tay mập ú. Tiếng rống the thé của người đàn bà Italia hộ pháp giữa khung cảnh nửa tối nửa sáng nghe càng rùng rợn:
- Đồ chó đẻ. Cút ngay. À, mày vẫn còn lỳ… được…
Mụ gần như đè hết thân thể kềnh cành lên một cái bóng thấp lùn nhỏ xíu. Tarzan chỉ nghe “ẳng” một tiếng thảm thiết. Âm thanh quen thuộc đến nhói tim. Trời đất, con Oskar đó, nó mê mẩn đám xí quách gần cái thớt trơn bóng đến nỗi gần cụp xương sống vì mụ đàn bà to béo đè lên, mà răng vẫn cắn chặt cục xương không chịu nhả ra. Nó đưa mắt trừng trừng về phía đối thủ nhằm ước lượng một cuộc tử chiến sống mái.
Mụ Italia lại gầm lên như sắp cháy nhà:
- Đồ súc vật. Bà… giết mày.
Tarzan chưa kịp can thiệp thì cánh cửa hậu nhà bếp bật mở. Mario Frasketti chường khuôn mặt đầy xương xẩu ra với cái miệng méo xệch:
- Đi vào Maria, ai cho phép mụ ra đây?
- Thưa ông chủ Mario, cái con chó… chết…
Ông chủ Frasketti gằn giọng giận dữ:
- Mụ là người làm công hay bà chủ hả? Con chó một mắt này để tôi giải quyết. Công chuyện tôi giao mụ làm đến đâu rồi? Hả? Món hàng đặc biệt đã được cất đúng chỗ chưa? Tôi…
- Dạ thưa ông Mario, đâu đã vào đó hết. Tôi thề không bao giờ rời món hàng.
- Tốt! Không đi vô, còn chần chờ gì nữa.
Tarzan từ trong chỗ nấp muốn bật cười khi thấy mụ đàn bà run cầm cập, nhưng hắn bịt miệng kịp, vì… Chúa ơi, hãy nghe những lời mụ đang lắp bắp:
Thưa ông chủ, người khách… hai tuần trước đã tới. Ông ấy… chờ ông chủ ở phòng khách…
- Sao? Mụ Maria chuồn một mạch. Tiếng “Sao?” của Mario Frasketti mụ đã quá rành. Gã luôn luôn sử dụng tiếng đó đi kèm với hành động bạo lực.
Kẻ thù của Mario lúc này chỉ còn con Oskar đang vẫy đuôi rối rít vì… vô số xí quách. Mặt gã chủ quán xám lại, gã xông đến con chó tung một cú đá như trời giáng thay cho mụ làm công vừa trốn mất tiêu. Tội nghiệp con Oskar đang gặm xương hí hửng không kịp đề phòng. Nó văng tới bên chân Tarzan trong bóng tối với cái mõm tức tưởi.
Không thể kiên nhẫn được, Tarzan nhào tới trước mặt gã. Hắn chụp cổ áo sơ mi lụa của Mario ngay tức thì: - Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu! Gã chủ quán trợn mắt. Hắn dùng hết sức lực cố gỡ cánh tay thép của Tarzan:
- Mày, mày… nói gì, thằng nhãi…
- Tôi xin lặp lại: “Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu”, khi ăn hiếp một con chó.
Mặt gã Mario từ xám xịt trở nên tái nhợt:
- À, mày… cái bọn nhãi uống côla hồi nãy… chúng mày theo dõi tao à? Con chó một mắt này liên can gì đến mày hở thằng nhãi?
Tarzan lạnh như tiền. Hắn nói từng tiếng một:
- Chúng tôi là chủ của con chó, ông hiểu không? Thật đáng tiếc bởi ông là “người lớn” thưa ông Mario. Chỉ cần ông bằng tuổi tôi là ông sẽ đo ván ngay lập tức.
- Mày định… hành hung tao ư? Đồ… chó chết, đồ lang thang đầu đường xó chợ, đồ… thả chó chạy rông trộm xương xẩu kẻ khác, đồ…
Tarzan buông cổ áo lão chủ quán. Một bóng người đội mũ dạ khoác măng-tô vừa xuất hiện ngay trước cửa hậu.
Tarzan thoáng rùng mình. Coi, bóng người cao lớn đội mũ dạ chẳng phải ai xa lạ mà chính là “gã Italia đồng hương” hắn đã từng gặp. Sau hai tuần tái ngộ, gã lạ mặt vẫn không giảm bớt nét… cô hồn chút nào. Gã nói lớn như ra lệnh:
- Mario Frasketti, công chuyện đến đâu rồi. “Ông chủ lớn” cần gặp trưa mai.
Mario liếc nhìn Tarzan hậm hực và quay phắt 180 độ. Gã cố gắng nói với vị khách lạ có cung cách bề trên thật nhỏ nhẹ:
- Thưa đại ca, đã xong.
Hai bóng người mất hút sau cánh cửa để lại Tarzan đứng sững sờ. Trời ơi, có lẽ chúng lên phòng khách để đàm đạo sau khi đã quan sát “món hàng đặc biệt” do mụ Maria cai quản. “Món hàng đặc biệt” là gì vậy? Thằng bạn học Volker đang bị trói gô chăng?
Tarzan đổ mồ hôi hột khi nhớ đến lời năn nỉ của Mario cách đây hai tuần trước gã đội mũ dạ.
Hắn thở ra thật nặng nề. Con Oskar cũng thở mạnh không kém vì vết thương từ cú đá bất ngờ ở mõm. Buổi trinh sát tối nay như vậy là quá đủ cho thầy trò hắn rồi, dẫu gì thì Tarzan cũng đã bị lộ tung tích. Mọi thứ đều hướng về trưa mai, chắc chắn là rối rắm đến nghẹt thở.
*
Trưa hôm sau, cả đám đồng loạt lên đường đến phố Sedan, lưng áo chúng đẫm mồ hôi vì trời buổi trưa nắng như đổ lửa nhưng không hiệp sĩ nào mở miệng than thở.
Trước lối vào sân của nhà hàng đậu chình ình một chiếc xe mang nhãn hiệu Italia nhưng đeo bảng số thành phố. Hai bánh trái của chiếc xe ngang ngược nằm trên khu vực cấm đậu, hai bánh phải an tọa trên lề đường dành cho khách bộ hành. Chủ nhân của chiếc xe quả coi trời bằng vung, y hiểu rằng cảnh sát hiếm khi lai vãng tới nơi an ninh không được bảo đảm này, và nếu họ có tới thì y cũng thừa máu anh chị để xử lý biên lại nộp phạt.
Bốn hiệp sĩ đi vô cổng, nơi chiếc xe hơi sang trọng nằm thách thức. Loáng thoáng vài người lớn qua lại đăm chiêu. Gió tung bụi mù mịt, thổi dựng một tờ báo vất trong sọt rác bay lên cột đèn. Bên kia đường, hai kẻ lưu linh rượu vào lời ra đang ngồi bệt xuống đất, làm như chỉ có mình họ tồn tại giữa trần gian khốn khổ này.
Tarzan đưa tay lên ngó đồng hồ. Đã mười hai giờ mười lăm phút. Nhà hàng TRATTORIA còn lâu mới đóng cửa. Giờ này là giờ ăn trưa, chắc chắn số lượng thực khách trong quán sẽ đông đảo.
Bốn quái đã tiến vào nhà hàng. Coi, khác với dự kiến của Tarzan, trong quán không có lấy một bóng người. Chỉ có một nhân sự độc nhất: Mụ quản gia người Italia. Mụ khệnh khạng đi về phía bàn của chúng. Giọng mụ the thé. Rõ ràng Maria không hề biết chúng là ai.
Trưa nay nghỉ. Không bán.
Tiếng Gaby cự nự:
- Sao chúng tôi không thấy bảng treo?
- Nghỉ bất tử, nghe chưa đám nhãi ranh. Ai vô đây cũng phải về như vậy hết.
Tròn Vo chợt nghĩ ra một kế. Nó đưa hai tay bưng lấy cái bụng nặng nề rên rỉ:
Ôi, đau bụng quá. Chắc tôi chết mất, bao tử tôi đang cào cấu tung lên… ôi!
Mụ làm công chưa có một phản ứng gì thì… Máy Tính Điện Tử đã kịp nhận ngay tín hiệu của Tròn Vo. Nó bật dậy kéo tay Tarzan nhanh như chớp:
- Chết mẹ, thằng Kloesen sắp ngất xỉu rồi. Tao với mày đi mua thuốc uống cho nó mau lên.
Thằng Tròn Vo lúc này có vẻ như sắp… sùi bọt mép trên ghế thật. Mụ Maria chỉ biết kêu “Trời đất!” và thở dài ngao ngán. Hai thằng mặt mày láo liên vừa bật dậy đã phóng mất. Cho đến lúc nhắm mắt, cái đầu trì độn của mụ cũng không làm sao biết được cơn bệnh… khổ nhục kế của Tròn Vo. Mụ chỉ biết xách một cái ghế cao đặt gần chỗ hai đứa nhãi ranh còn lại và ngồi xuống theo dõi động tĩnh của chúng.
Tarzan lôi quân sư Karl núp vào một góc hẹp giữa hai bức tường giao nhau, ở đây đã có sẵn một khe nứt do ai đó đập phá, từ khe nứt này có thể quan sát mồn một cánh cửa hậu nhà bếp. Hắn khẳng định với Máy Tính Điện Tử:
- Tụi tội phạm sẽ từ cánh cửa hậu này chui ra, rồi mày coi. Chúng ta không cần thiết phải đột nhập vào nhà kho và tầng hầm để sa vào bẫy chúng.
- Ờ, ờ… tao chỉ thấy mọi thứ có vẻ như “đưa người cửa trước, rước người cửa sau” quá. Đầy mờ ám…
Và ngay lúc vừa dứt câu nói, Máy Tính Điện Tử đã… nổi da gà.
Kia kìa, cánh cửa hậu nhà bếp bật tung như tính toán của Tarzan. Ba người đàn ông đồng loạt đi ra. Gã Mario Frasketti mặc áo lụa màu hồng như thường lệ, gã đội mũ dạ có nét mặt cô hồn vừa nhét vào áo măng-tô khẩu súng ngắn đen ngòm, một lão già khác mà hai đứa chưa từng gặp thì đầy vẻ oai vệ. Lão khoác áo da thú màu sáng hai tay chắp sau lưng như một… ông chủ lớn.
Tarzan thì thầm:
- Lão là “ông chủ lớn” đó Karl. Ông trùm băng bắt cóc. Bố già Mafia.
Thái độ Mario Frasketti hình như hơi khó hiểu. Gã tiễn “ông chủ lớn” và gã đội mũ dạ ra xe hơi mà không hề vui vẻ chút nào. Cũng có thể gã vừa bị thằng đội mũ gí vào trán một họng súng. Cũng có thể gã chưa được hài lòng về món tiền thưởng do “ông chủ lớn” ban phát. Cũng có thể “món hàng đặc biệt” của gã chưa vừa ý lão ta.
Đích thân Mario mở cửa chiếc xe sang trọng cho “ông chủ lớn” ngồi vào. Gã đội mũ dạ mặt lầm lì có lẽ là cận vệ trưởng, ngồi ngay tay lái. Gã đại ca đóng cửa cái rầm khiến Mario chưng hửng. Chiếc xe hơi phóng vụt đi.
Khi gã chủ quán Mario thất thểu biến dạng trong căn nhà bếp đóng kín cửa thì quân sư Karl mới bắt đầu thắc mắc:
- Đây là tụi “xã hội đen”. Điều ấy hiển nhiên rồi. Nhưng còn thằng… Volker đâu? Nó là “món hàng đặc biệt” của Mario mà?
- Tao cũng đang nhức đầu về chuyện đó. Tại sao gã không giao thằng Volker cho các ông trùm? Như vậy là nó vẫn bị giam giữ đâu đó trong nhà này. Tao nghĩ rằng có thể “ông bà già” thằng Volker chưa giao cho bọn mafia đủ số tiền nộp mạng, nên gã Mario đã bị “ông chủ lớn” khiển trách và bị gã cận vệ trưởng gí súng. Hồi nãy tao thấy mặt gã Mario nhăn như khỉ…
Bộ óc robort đầy sáng tạo của Máy Tính Điện Tử bắt đầu hoạt động. Nó chỉ dùng răng cắn ngón tay cái chừng ba mươi giây là Tarzan đã hết hồn. Và nó “phán” một câu khiến hắn hết hồn thật:
- Tao không tin “món hàng đặc biệt” đó là thằng… Volker. Nhưng khi màn sương mù chưa vén lên thì mọi bí mật đều ở phía trước. Nào, bây giờ thì chần chờ gì nữa. Mày sẽ dẫn đường cho chúng tao đến hầm ngầm chứ?
Sau giây phút bối rối, Tarzan lại trở về sự sáng suốt bản năng. Hắn cản nhị quái Karl tức thì:
- Không được. Chúng ta phải trở lại nhà hàng TRATTORIA. Công Chúa và Tròn Vo đang bị mụ Maria quản thúc ở đó. Mụ mà nghi ngờ thì cô bé và thằng mập chỉ có nước… nhẹp ruột. Tụi nó cũng đang cần thông tin mới của chúng ta.
- Còn vụ thanh tra nhà kho và hầm ngầm?
Đôi lông mày Tarzan nhíu lại:
- Nghe tao đi Máy Tính Điện Tử. Chuyện đó để một mình tao làm. Vậy nhanh gọn hơn. Ngay đêm nay thôi. Tao sẽ trèo tường trốn khỏi trường nội trú. Mày tin tao chứ, hả quân sư?
Máy Tính Điện Tử miễn cưỡng đưa bàn tay ra. Tarzan đập mạnh bàn tay phải hắn vào lòng bàn tay nó. Coi như đã xong giao ước giữa hai người hùng.
Nhà hàng TRATTORIA chiếm vị trí thuận lợi trong một tòa nhà chạy dài. Kế cửa chính, xuyên qua một lối đi hẹp, khoảng sân phía sau hiện ra với những két bia và những thùng vỏ chai rượu vang nằm chồng chất lên nhau.
Sau nửa giờ đạp xe, Tứ quái đã đến địa điểm. Chúng sử dụng khóa vòng nối hai xe đạp thành một cho chắc ăn. Tiếng nồi niêu xoong chảo chạm nhau vang từ sân ra làm con Oskar vểnh hết vành tai và thè lưỡi liếm mõm. Làm sao mà thiếu con chó gốc Tây Ban Nha trong chuyến viễn du này được, nó vốn là thành viên của TKKG, đại diện cho vương quốc loài chó, từ ngay đặc vụ đầu tiên của cả nhóm.
Nhà bếp và các kho đều tọa lạc ở trong sân, Tarzan thừa trí nhớ để hiểu điều này, có một lần hắn đã đột nhập vào sân để lùng sục con Oskar háu đói và… phát hiện ra một lối đi xuống… hầm. Đó là cái “chìa khóa” cho mọi hy vọng về số phận thằng Volker mất tích.
Tuy nhiên chuyện đột nhập hãy hạ hồi phân giải, trước hết Tarzan phải đối phó với Kloesen đã. Thấy chưa, thằng Tròn Vo chưa chi đã liếm mép chỉ sau con Oskar có vài giây:
- Tao tin rằng thực đơn của Italia là… bá phát!
- Ờ… ờ, nhưng riêng mày khẩu phần chỉ có rau tươi trộn giấm thôi. Này Tròn Vo, mày không thương cái thân thể mỗi ngày một phình to ra của mày sao?
Tarzan đi tiên phong kéo cả đám vào nhà hàng, tất nhiên là kèm theo khuôn mặt bí xị của Tròn Vo.
Quán giờ này vắng người. Vài con ruồi còn sót lại từ mùa hè bò lên bò xuống trên kính cửa sổ. Ở tận góc cuối phòng có một cặp nam nữ đang xem chung một tờ báo ảnh. Người khách thứ ba là một ông già cỡ tuổi về hưu mặc một chiếc măng-tô kiểu cũ, đầu đội mũ dạ. Ông già uống rất chậm chạp một ly rượu vang đỏ.
Tarzan hướng cái nhìn về gã Mario. Hình như vị chủ quán đã thấy sự hiện diện của chúng, nhưng gã không quan tâm lắm. Chẳng qua chỉ là đám nhãi ranh còn cắp sách đi học, đâu phải là những thực khách quan trọng hầu bao rủng rỉnh. Mario tiếp tục ở trong bếp, gã chưa vội ra ngay.
Tứ quái chọn một cái bàn hơi xa quầy, chỗ này trò chuyện không sợ ai nghe hóng.
Công Chúa “phán” trước:
- Chủ quán Mario ngó thấy mà ghê. Mắt soi mói như diều hâu. Da sần sùi như cóc. Lại còn bày đặt kén khách.
Tròn Vo không nhất trí lắm:
- Nhưng nếu các món ăn của gã ngon thì có thể tha thứ được hết. Tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Tôi chỉ thèm xực món “bánh ngọt Rôma”, cái bánh thì chẳng bao giờ biết soi mói, sần sùi.
Karl Máy Tính Điện Tử “bấm nút” liền để cản thằng mập:
- Còn lâu mày mới được kêu món bánh ngọt Rôma. Hồi nãy Tarzan đã xác định mày chỉ được dùng xà lách trộn giấm cho nhẹ cân xuống. Quên nhanh vậy Kloesen?
Nhìn bản mặt Tròn Vo đang rực rỡ bỗng ỉu xìu ai mà không tội nghiệp. Tarzan là thằng dễ chạnh lòng sớm hơn ai hết. Cách chi thì Tròn Vo cũng chính là cái thằng đã tự nguyện sát cánh với hắn trong những đặc vụ nhất sinh thập tử, dám bỏ nhà vô “Tổ đại bàng” trường nội trú, dám thòng dây cho… chiến hữu tuột xuống mở đầu cuộc phiêu lưu, dám thành lập quỹ tài vụ cho cả nhóm bằng túi tiền không đáy của một cậu quý tử con ông chủ hãng sôcôla. Nó chỉ có một khuyết điểm duy nhất: mê ăn uống. Trời ạ, nếu không vì bảo vệ cái bụng… Tròn Vo của nó thì Tarzan đâu nỡ lòng nào.
Tarzan đành phải ngậm ngùi kêu lên:
- Cho ba ly côla và một cái bánh ngọt Rôma!
Cặp lông mày của gã chủ quán Mario Frasketti khẽ nhướng lên ngạc nhiên vì thấy một thằng nhãi ôm cái bụng tổ bố đang nhảy cỡn. Gã lầm bầm như có cục đờm trong cuống họng.
Tao… nghe… rồi.
Trong khi Mario loay hoay ở dưới bếp, bốn quái tiến hành cuộc thảo luận trên mặt bàn:
- Gã lầm lỳ như dân anh chị đảo Xixin. Tao nghi thế nào lão cũng có bà con với Lucianô, trùm thế giới tội ác ở Mỹ.
Tròn Vo trở nên hồi hộp sau câu nhận định của Máy Tính Điện Tử. Nó cảnh giác:
- Cẩn thận là hơn hết. Tao thấy gã ngắm nghía tụi mình như sắp sửa… đánh chén đến nơi.
Công Chúa lè lưỡi:
- Sao lại gọi là “đánh chén”. Gã sẽ bắt cóc chúng ta, hiểu chưa. Ôi, mặt gã như là một tên bắt cóc chính cống.
Gaby bỗng cứng người. Kia kìa, chủ quán Mario đã bưng côla và bánh ngọt ra: mục tiêu của cả nhóm đang di động.
Lúc gã đến sát bên, Tarzan mới thấy đáng sợ. Coi, toàn thân Mario toàn xương xẩu, tóc đen, trán thấp. Dù gã đã cố làm đỏm bằng chiếc quần Jeans kiểu Italia và một chiếc sơ mi lụa màu hồng, nhưng sợi dây xích vàng đeo tòn teng ở cổ tay phải của gã đã làm mất hết chất quý tộc. Sợi dây xích to bằng sợi dây thừng chứng tỏ gã là một tay giang hồ tứ chiếng từng phiêu bạt nhiều nơi.
Tarzan nhận xét khi gã trở vào trong bếp:
- Thế là mọi thứ đều ăn khớp. Mario biết rất rành về thằng Volker. Gã dư sức hiểu rằng ông bà Krause là một tỷ phú mới. “Ông già” thằng Volker đã xây dựng ít nhất là phân nửa số lượng nhà trong thành phố này vài năm gần đây. Muốn có liền một số tiền lớn trong tay mà không phải đổ máu, gã đã chọn Volker làm vật tế thần… Vấn đề bây giờ là tìm ra chỗ giấu Volker. Bắt được con tin rồi thì phải có sào huyệt để giam giữ chứ? Tôi đang nghĩ đến nhà hàng TRATTORIA…
Tròn Vo có vẻ nôn nóng:
- Ở chỗ nào hả… đại ca?
- Suỵt, có thể là hai nhà kho và căn hầm đằng sau sân, chỗ đó tao đã từng mò đến lúc tìm con Oskar.
Quân sư Karl nghiêm nghị:
- Đúng. Chỉ có ở đó chúng mới có thể nhốt Volker hàng tuần lễ sau khi nhét giẻ vào mồm và bịt mắt nó.
Tarzan tuyên bố:
- Vậy thì sẽ đi trinh sát. Quý vị làm ơn đánh lạc hướng gã Mario bằng cách yên vị ở chỗ để xe đạp. Tôi chỉ cần dẫn con Oskar theo. Một con chó mà mò vào chỗ cơm thừa canh cặn của nhà bếp thì ai dám nghi nghờ chứ, đúng không?
*
Mặt trời đã lặn, ngày trở nên ngắn hơn và gió lạnh đang thổi đến. Tứ quái đã bước ra khỏi nhà hàng TRATTORIA. Chúng tiến về nơi mấy chiếc xe đạp khóa chùm dựa vào tường. Trong lúc Gaby rùng mình vì cơn gió đầu mùa thu thì Tarzan cúi xuống cởi sợi dây buộc cổ con Oskar.
- Chạy đi Oskar, mục tiêu ở phía trước, chạy đi!
Hắn lượm một cái que nhỏ xíu ném mạnh vào sân và Oskar xuất phát. Con chó thông thái của Gaby không dại gì mà chụp cái que vô tích sự, nó đã đánh hơi thấy một mùi hấp dẫn lạ thường, và ngay lập tức nó rẽ sang bên trái chạy khuất sau bức tường, mất dạng.
Khoảng sân của nhà hàng được tạo ra bởi những bức tường hông của các ngôi nhà đầy tối tăm. Quán ăn trút ra đây mọi thứ đồ phế phẩm dư thừa của mình. Mùi hôi thối xông lên ngang với một bãi rác.
Tarzan mím môi nháy mắt với ba quái bằng một ký hiệu riêng và hắn cũng biến mất một cách chớp nhoáng. Nào, bây giờ thì hắn hoàn toàn đơn thương độc mã, màn bí mật ở phía trước dày đặc như sương mù. Hắn phải làm gì trước tiên ư? Chưa biết nữa. “Chiến hữu” sinh tử cùng hắn lúc này chỉ mang hình dạng một con vật bốn chân.
Hắn di chuyển thập thò như một con rắn mối và không hiểu sao cuối cùng cũng bước được vào phạm vi nhà bếp. Ngay tại đây hắn giật nảy người lùi lại trong bóng tối vì… trời ạ, một bóng đàn bà to béo đang lao ra với hung hãn có dư. Mụ mặc áo choàng trắng, tóc đen nhánh, hai cánh tay mập ú. Tiếng rống the thé của người đàn bà Italia hộ pháp giữa khung cảnh nửa tối nửa sáng nghe càng rùng rợn:
- Đồ chó đẻ. Cút ngay. À, mày vẫn còn lỳ… được…
Mụ gần như đè hết thân thể kềnh cành lên một cái bóng thấp lùn nhỏ xíu. Tarzan chỉ nghe “ẳng” một tiếng thảm thiết. Âm thanh quen thuộc đến nhói tim. Trời đất, con Oskar đó, nó mê mẩn đám xí quách gần cái thớt trơn bóng đến nỗi gần cụp xương sống vì mụ đàn bà to béo đè lên, mà răng vẫn cắn chặt cục xương không chịu nhả ra. Nó đưa mắt trừng trừng về phía đối thủ nhằm ước lượng một cuộc tử chiến sống mái.
Mụ Italia lại gầm lên như sắp cháy nhà:
- Đồ súc vật. Bà… giết mày.
Tarzan chưa kịp can thiệp thì cánh cửa hậu nhà bếp bật mở. Mario Frasketti chường khuôn mặt đầy xương xẩu ra với cái miệng méo xệch:
- Đi vào Maria, ai cho phép mụ ra đây?
- Thưa ông chủ Mario, cái con chó… chết…
Ông chủ Frasketti gằn giọng giận dữ:
- Mụ là người làm công hay bà chủ hả? Con chó một mắt này để tôi giải quyết. Công chuyện tôi giao mụ làm đến đâu rồi? Hả? Món hàng đặc biệt đã được cất đúng chỗ chưa? Tôi…
- Dạ thưa ông Mario, đâu đã vào đó hết. Tôi thề không bao giờ rời món hàng.
- Tốt! Không đi vô, còn chần chờ gì nữa.
Tarzan từ trong chỗ nấp muốn bật cười khi thấy mụ đàn bà run cầm cập, nhưng hắn bịt miệng kịp, vì… Chúa ơi, hãy nghe những lời mụ đang lắp bắp:
Thưa ông chủ, người khách… hai tuần trước đã tới. Ông ấy… chờ ông chủ ở phòng khách…
- Sao? Mụ Maria chuồn một mạch. Tiếng “Sao?” của Mario Frasketti mụ đã quá rành. Gã luôn luôn sử dụng tiếng đó đi kèm với hành động bạo lực.
Kẻ thù của Mario lúc này chỉ còn con Oskar đang vẫy đuôi rối rít vì… vô số xí quách. Mặt gã chủ quán xám lại, gã xông đến con chó tung một cú đá như trời giáng thay cho mụ làm công vừa trốn mất tiêu. Tội nghiệp con Oskar đang gặm xương hí hửng không kịp đề phòng. Nó văng tới bên chân Tarzan trong bóng tối với cái mõm tức tưởi.
Không thể kiên nhẫn được, Tarzan nhào tới trước mặt gã. Hắn chụp cổ áo sơ mi lụa của Mario ngay tức thì: - Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu! Gã chủ quán trợn mắt. Hắn dùng hết sức lực cố gỡ cánh tay thép của Tarzan:
- Mày, mày… nói gì, thằng nhãi…
- Tôi xin lặp lại: “Ông chỉ là thứ người lớn bẩn thỉu”, khi ăn hiếp một con chó.
Mặt gã Mario từ xám xịt trở nên tái nhợt:
- À, mày… cái bọn nhãi uống côla hồi nãy… chúng mày theo dõi tao à? Con chó một mắt này liên can gì đến mày hở thằng nhãi?
Tarzan lạnh như tiền. Hắn nói từng tiếng một:
- Chúng tôi là chủ của con chó, ông hiểu không? Thật đáng tiếc bởi ông là “người lớn” thưa ông Mario. Chỉ cần ông bằng tuổi tôi là ông sẽ đo ván ngay lập tức.
- Mày định… hành hung tao ư? Đồ… chó chết, đồ lang thang đầu đường xó chợ, đồ… thả chó chạy rông trộm xương xẩu kẻ khác, đồ…
Tarzan buông cổ áo lão chủ quán. Một bóng người đội mũ dạ khoác măng-tô vừa xuất hiện ngay trước cửa hậu.
Tarzan thoáng rùng mình. Coi, bóng người cao lớn đội mũ dạ chẳng phải ai xa lạ mà chính là “gã Italia đồng hương” hắn đã từng gặp. Sau hai tuần tái ngộ, gã lạ mặt vẫn không giảm bớt nét… cô hồn chút nào. Gã nói lớn như ra lệnh:
- Mario Frasketti, công chuyện đến đâu rồi. “Ông chủ lớn” cần gặp trưa mai.
Mario liếc nhìn Tarzan hậm hực và quay phắt 180 độ. Gã cố gắng nói với vị khách lạ có cung cách bề trên thật nhỏ nhẹ:
- Thưa đại ca, đã xong.
Hai bóng người mất hút sau cánh cửa để lại Tarzan đứng sững sờ. Trời ơi, có lẽ chúng lên phòng khách để đàm đạo sau khi đã quan sát “món hàng đặc biệt” do mụ Maria cai quản. “Món hàng đặc biệt” là gì vậy? Thằng bạn học Volker đang bị trói gô chăng?
Tarzan đổ mồ hôi hột khi nhớ đến lời năn nỉ của Mario cách đây hai tuần trước gã đội mũ dạ.
Hắn thở ra thật nặng nề. Con Oskar cũng thở mạnh không kém vì vết thương từ cú đá bất ngờ ở mõm. Buổi trinh sát tối nay như vậy là quá đủ cho thầy trò hắn rồi, dẫu gì thì Tarzan cũng đã bị lộ tung tích. Mọi thứ đều hướng về trưa mai, chắc chắn là rối rắm đến nghẹt thở.
*
Trưa hôm sau, cả đám đồng loạt lên đường đến phố Sedan, lưng áo chúng đẫm mồ hôi vì trời buổi trưa nắng như đổ lửa nhưng không hiệp sĩ nào mở miệng than thở.
Trước lối vào sân của nhà hàng đậu chình ình một chiếc xe mang nhãn hiệu Italia nhưng đeo bảng số thành phố. Hai bánh trái của chiếc xe ngang ngược nằm trên khu vực cấm đậu, hai bánh phải an tọa trên lề đường dành cho khách bộ hành. Chủ nhân của chiếc xe quả coi trời bằng vung, y hiểu rằng cảnh sát hiếm khi lai vãng tới nơi an ninh không được bảo đảm này, và nếu họ có tới thì y cũng thừa máu anh chị để xử lý biên lại nộp phạt.
Bốn hiệp sĩ đi vô cổng, nơi chiếc xe hơi sang trọng nằm thách thức. Loáng thoáng vài người lớn qua lại đăm chiêu. Gió tung bụi mù mịt, thổi dựng một tờ báo vất trong sọt rác bay lên cột đèn. Bên kia đường, hai kẻ lưu linh rượu vào lời ra đang ngồi bệt xuống đất, làm như chỉ có mình họ tồn tại giữa trần gian khốn khổ này.
Tarzan đưa tay lên ngó đồng hồ. Đã mười hai giờ mười lăm phút. Nhà hàng TRATTORIA còn lâu mới đóng cửa. Giờ này là giờ ăn trưa, chắc chắn số lượng thực khách trong quán sẽ đông đảo.
Bốn quái đã tiến vào nhà hàng. Coi, khác với dự kiến của Tarzan, trong quán không có lấy một bóng người. Chỉ có một nhân sự độc nhất: Mụ quản gia người Italia. Mụ khệnh khạng đi về phía bàn của chúng. Giọng mụ the thé. Rõ ràng Maria không hề biết chúng là ai.
Trưa nay nghỉ. Không bán.
Tiếng Gaby cự nự:
- Sao chúng tôi không thấy bảng treo?
- Nghỉ bất tử, nghe chưa đám nhãi ranh. Ai vô đây cũng phải về như vậy hết.
Tròn Vo chợt nghĩ ra một kế. Nó đưa hai tay bưng lấy cái bụng nặng nề rên rỉ:
Ôi, đau bụng quá. Chắc tôi chết mất, bao tử tôi đang cào cấu tung lên… ôi!
Mụ làm công chưa có một phản ứng gì thì… Máy Tính Điện Tử đã kịp nhận ngay tín hiệu của Tròn Vo. Nó bật dậy kéo tay Tarzan nhanh như chớp:
- Chết mẹ, thằng Kloesen sắp ngất xỉu rồi. Tao với mày đi mua thuốc uống cho nó mau lên.
Thằng Tròn Vo lúc này có vẻ như sắp… sùi bọt mép trên ghế thật. Mụ Maria chỉ biết kêu “Trời đất!” và thở dài ngao ngán. Hai thằng mặt mày láo liên vừa bật dậy đã phóng mất. Cho đến lúc nhắm mắt, cái đầu trì độn của mụ cũng không làm sao biết được cơn bệnh… khổ nhục kế của Tròn Vo. Mụ chỉ biết xách một cái ghế cao đặt gần chỗ hai đứa nhãi ranh còn lại và ngồi xuống theo dõi động tĩnh của chúng.
Tarzan lôi quân sư Karl núp vào một góc hẹp giữa hai bức tường giao nhau, ở đây đã có sẵn một khe nứt do ai đó đập phá, từ khe nứt này có thể quan sát mồn một cánh cửa hậu nhà bếp. Hắn khẳng định với Máy Tính Điện Tử:
- Tụi tội phạm sẽ từ cánh cửa hậu này chui ra, rồi mày coi. Chúng ta không cần thiết phải đột nhập vào nhà kho và tầng hầm để sa vào bẫy chúng.
- Ờ, ờ… tao chỉ thấy mọi thứ có vẻ như “đưa người cửa trước, rước người cửa sau” quá. Đầy mờ ám…
Và ngay lúc vừa dứt câu nói, Máy Tính Điện Tử đã… nổi da gà.
Kia kìa, cánh cửa hậu nhà bếp bật tung như tính toán của Tarzan. Ba người đàn ông đồng loạt đi ra. Gã Mario Frasketti mặc áo lụa màu hồng như thường lệ, gã đội mũ dạ có nét mặt cô hồn vừa nhét vào áo măng-tô khẩu súng ngắn đen ngòm, một lão già khác mà hai đứa chưa từng gặp thì đầy vẻ oai vệ. Lão khoác áo da thú màu sáng hai tay chắp sau lưng như một… ông chủ lớn.
Tarzan thì thầm:
- Lão là “ông chủ lớn” đó Karl. Ông trùm băng bắt cóc. Bố già Mafia.
Thái độ Mario Frasketti hình như hơi khó hiểu. Gã tiễn “ông chủ lớn” và gã đội mũ dạ ra xe hơi mà không hề vui vẻ chút nào. Cũng có thể gã vừa bị thằng đội mũ gí vào trán một họng súng. Cũng có thể gã chưa được hài lòng về món tiền thưởng do “ông chủ lớn” ban phát. Cũng có thể “món hàng đặc biệt” của gã chưa vừa ý lão ta.
Đích thân Mario mở cửa chiếc xe sang trọng cho “ông chủ lớn” ngồi vào. Gã đội mũ dạ mặt lầm lì có lẽ là cận vệ trưởng, ngồi ngay tay lái. Gã đại ca đóng cửa cái rầm khiến Mario chưng hửng. Chiếc xe hơi phóng vụt đi.
Khi gã chủ quán Mario thất thểu biến dạng trong căn nhà bếp đóng kín cửa thì quân sư Karl mới bắt đầu thắc mắc:
- Đây là tụi “xã hội đen”. Điều ấy hiển nhiên rồi. Nhưng còn thằng… Volker đâu? Nó là “món hàng đặc biệt” của Mario mà?
- Tao cũng đang nhức đầu về chuyện đó. Tại sao gã không giao thằng Volker cho các ông trùm? Như vậy là nó vẫn bị giam giữ đâu đó trong nhà này. Tao nghĩ rằng có thể “ông bà già” thằng Volker chưa giao cho bọn mafia đủ số tiền nộp mạng, nên gã Mario đã bị “ông chủ lớn” khiển trách và bị gã cận vệ trưởng gí súng. Hồi nãy tao thấy mặt gã Mario nhăn như khỉ…
Bộ óc robort đầy sáng tạo của Máy Tính Điện Tử bắt đầu hoạt động. Nó chỉ dùng răng cắn ngón tay cái chừng ba mươi giây là Tarzan đã hết hồn. Và nó “phán” một câu khiến hắn hết hồn thật:
- Tao không tin “món hàng đặc biệt” đó là thằng… Volker. Nhưng khi màn sương mù chưa vén lên thì mọi bí mật đều ở phía trước. Nào, bây giờ thì chần chờ gì nữa. Mày sẽ dẫn đường cho chúng tao đến hầm ngầm chứ?
Sau giây phút bối rối, Tarzan lại trở về sự sáng suốt bản năng. Hắn cản nhị quái Karl tức thì:
- Không được. Chúng ta phải trở lại nhà hàng TRATTORIA. Công Chúa và Tròn Vo đang bị mụ Maria quản thúc ở đó. Mụ mà nghi ngờ thì cô bé và thằng mập chỉ có nước… nhẹp ruột. Tụi nó cũng đang cần thông tin mới của chúng ta.
- Còn vụ thanh tra nhà kho và hầm ngầm?
Đôi lông mày Tarzan nhíu lại:
- Nghe tao đi Máy Tính Điện Tử. Chuyện đó để một mình tao làm. Vậy nhanh gọn hơn. Ngay đêm nay thôi. Tao sẽ trèo tường trốn khỏi trường nội trú. Mày tin tao chứ, hả quân sư?
Máy Tính Điện Tử miễn cưỡng đưa bàn tay ra. Tarzan đập mạnh bàn tay phải hắn vào lòng bàn tay nó. Coi như đã xong giao ước giữa hai người hùng.
/703
|