Hotgirls Siêu Quậy

Chương 25: TỔ CHỨC – LỄ KẾT NẠP

/27


Những ngày sau đó, tụi nó tiễn hắn và Khánh ra sân bay để đi thực hiện khoá huấn luyện. Thật ra thì địa điểm thực hiện khoá huấn luyện đó tuyệt đối thầy không cho tụi nó biết, mặc cho các hình thức năn nỉ có, uy hiếp có và…hăm doạ cũng có!?!

Haiz…sau khi hai anh chàng lên máy bay, tụi nó cùng với Thiên và Minh cũng bay về Việt Nam bởi đâu dám bỏ đi lâu được. Thứ nhất ...là việc học ở Kingdom, cho dù là tụi nó đã tốt nghiệp hết nhưng nếu đã đăng kí nhập học thì ít ra cũng phải thường xuyên có mặt, không thì làm ảnh hưởng đến danh tiếng trường. Vốn là trường có tiếng mà lại có học sinh vắng mặt mãi thì không hay. Thứ hai là việc ở chi nhánh công ty nó, vắng mặt thể nào cũng sẽ có người lợi dụng thời cơ hành động. Bận thật!

Ở lại trong nước gần 2 tháng, mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo vốn có ban đầu. Chỉ có điều nó không hiểu, từ khi nó đặt chân vào công ty, cả hai tháng nay đều không có chuyện gì bất thường xảy ra, không còn việc bị ăn xén bớt. Trong lòng nó bỗng hình thành một sự hoài nghi, có khi nào, lão ta đánh hơi ra được nó đã nhúng tay vào cuộc?

Những ngày ở trường Kingdom là những ngày nó im lặng đến phát sợ. Nguyên nhân là ngày nào lũ Nguyệt Thy, Bảo Ngân và Thiên Kim cũng lượn lờ trước mắt nó, dù ba ả không động chạm đến tụi nó nhưng cũng tỏ thái độ khiến nó càng thêm bực. Vi nhìn thấy mấy cảnh đó thì cũng chướng mắt lắm nhưng cũng chẳng làm gì. Nó không lên tiếng thì nhỏ cũng im lặng cho qua và cũng bởi vì, nhỏ đang lo không biết nó sẽ làm gì Nguyệt Thy đây?

Nó đồng ý với Vi việc không trả thù hắn nhưng Vi cũng đồng ý với nó việc nó sẽ toàn quyền xử lí Nguyệt Thy. Căn bản là trong lòng nó đã có mối thù khó dứt với cô ả, lại thêm hai cái tát của ả mà Vi phải chịu thì…nợ cũ nợ mới, đảm bảo nó sẽ trả lại đủ và còn thêm lời nữa cơ.

Trong khi Vi thì cứ thấp thỏm lo lắng chuyện thừa thãi đó, đến mức không để ý rằng dạo gần đây không hề gặp mặt ba con nhỏ ấy nữa thì nó đã thực hiện điều Vi lo lắng trong thầm lặng. Nhưng có điều là lần này nó làm không như cách của nó. Nó không ra tay mà chỉ ban lệnh xuống cho Zun xử lí. Nó không muốn nhìn thấy cô ta mặc dù cái viễn cảnh ả người bê bết máu dưới chân mình sẽ khiến nó thoã mãn. Nó sợ mình sẽ không dám xuống tay, dù ả có món nợ với nó thật nhưng dù sao trong quá khứ, cả hai cũng đã từng là bạn bè ở Nhật. Đó cũng chính là lý do, nó dễ dàng bị Nguyệt Thy dụ vào tròng bắt đầu cho ngã rẽ số phận.

Ngồi nhìn thẫn thờ ra ngoài qua ô cửa kính của quán café, gương mặt nó trầm tự đến kì lạ. Hôm nay là một buổi chuồi chủ nhật nắng vàng, cũng là buổi chiều cách giáng sinh 3 tuần đúng. Ba tuần nữa là ngày giáng sinh, ngoài ra còn là một ngày đặc biệt khác. Lễ kết nạp diễn ra vào đúng ngày lễ đó tại chi nhánh của D.E.A.T.H ở Hawaii.

Nó đang suy nghĩ, các cặp yêu nhau thường đi chơi và tặng quà vào dịp này, còn nó và hắn? Từ lúc nhận tin Zun đã làm xong nốt việc mà nó còn đang dang dở với Nguyệt Thy, nó thích ngồi một mình thế này.

Hơn cả tháng không gặp, không liên liên lạc, không nhìn thấy mặt hay thậm chí là nghe thấy giọng nói, nó không biết hắn thực hiện khoá huấn luyện có tốt không? Thầy không thông báo gì, tức là hắn không xảy ra chuyện gì khi đang tập luyện nhưng nó hiểu chứ, đào tạo ra một sát thủ từ lò của D.E.A.T.H là một điều kinh khủng! Khoá huận luyện dù thời gian rất ngắn nhưng tất cả họ đều là nhân tài, điều đó đồng nghĩa với sự khắc nghiệt của kì luyện tập.

Nó lo không biết hắn thế nào, ăn uống đầy đủ không? Ngủ đủ giấc không? Có bị thương, trầy xướt, băng bó nhiều không? Có đau lắm không? Thật sự những cảm giác của nó lúc này chỉ Vi là hiểu rõ.

Đưa ly expresso lên miệng nhấp một ngụm, vị đắng ngắt của thứ cà phê đen nguyên chất thấm vào đầu lưỡi mang theo mùi thơm đặc trưng khiến nó thích thú. Nó đang phân vân không biết có nên nói cho hắn biết việc trí nhớ của nó không. Dù sao thì Nguyệt Thy cũng đã biến mất xem như mối hận đã xoá một nửa, nửa còn lại là hắn thì nó lại không thể làm gì ngoài việc tiếp tục yêu. Thế thì đành biến trọn một nửa hận thù còn lại thành thứ cảm xúc không thể gọi tên vậy.

Nhưng vấn đề là hắn không biết nó nhớ rõ mọi thứ. Nếu nó muốn nói thì phải chọn cách nào đây? Nó hiểu khi biết điều ấy, hắn sock và tất nhiên là sẽ bị tổn thương . Nó hiểu cảm giác tổn thương là thế nào nên không muốn hắn phải như thế. Một mớ bong bong, sự rắc rối cứ liên tiếp kéo vào cuộc đời nó như lẽ tất nhiên.

Đặt ly café xuống mặt bàn, dằn lên trên một tờ polyme 500.000 mới cóng còn thơm mùi, nó đứng dậy bước ra khỏi quán.



Chiếc audi mui trần màu trắng tiến vào khuôn viên căn biệt thự của nó. Nó bước ra đóng cửa xe lại rồi bước vào nhà.

Căn nhà im ắng, không có ai nói chuyện với ai như cách đây hai tháng. Trang thì ngồi ôm laptop lo sổ sách công ty, bên cạnh là Minh giúp đỡ. Thảo Anh thì ra ngoài với Thiên từ sớm tới giờ vẫn không thấy mặt mũi. Riêng Vi thì không nhìn nó cũng đoán ra là nhỏ đang ở đâu. Từ lúc Khánh lên máy bay tham gia khoá tập huấn tới giờ, ngoài giờ lên lớp tới công ty thì Vi chui thẳng vào phòng ngồi bó gối nhớ chồng. Bỏ mặc nó cùng Trang và Thảo Anh tối nào cũng phải tới bar xem tình hình. (Vì thắng “Chiếc ghế vàng” nên tụi nó phải quản lí các bang hội, không cho làm phản).

Thả người ngồi xuống ghế năng nhọc, nó thở dài.

- Sao vậy? – Trang rời mắt khỏi laptop quan tâm nó.

- Dạ không sao…chỉ là hơi mệt. – Nó lắc đầu.

- Dạo này công việc không còn nhiều nên cũng đỡ, thôi thì mai nghỉ học đi.

- Chuyện đó tính sau. Em đang tính đi Hawaii đây, đi không? – Nó ngồi bật dậy.

- Hawaii? – Minh nhìn nó.

- Phải…dù sao thì ba tuần nữa là đến lễ kết nạp cũng bay sang. Em tính hay là chúng ta đi sớm hơn để làm chuyến du lịch luôn đi. Chứ thấy con Vi suốt ngày chui rúc trong phòng nhớ chồng cũng không tốt cho nó. Ngột ngạt, ảnh hưởng đến sức khoé. – Nó chống cằm.

- Cũng đúng, suốt ngày trong nhà cũng không hay. – Trang gật gù ủng hộ.

- Nhưng mà anh cũng chẳng thể hiểu thật, thằng Khánh làm kiểu gì mà hay thế? Trói chân được cả một con ma nữ cơ đấy. Làm con nhỏ toàn tâm toàn ý ở nhà chờ chồng mà không ngó ngang liếc dọc. – Minh xoa cằm.

- Ý anh bảo là Vi sẽ thừa thời cơ Khánh không có nhà mà đi dòm ngó mấy thằng khác à? Anh có ấm đuầ không thế? – Nó lườm Minh.

- Haiz…anh quên em gái anh là ai rồi à? Vi nó không mê trai và Khánh cũng được liệt vào hàng mỹ nam rồi thì cần gì nhìn ai nữa? – Trang bất lực trước ông chồng.

- Hừ…nhưng vẫn có người hơn thằng Khánh mà? – Minh hất mặt.

- Ai? – Nó Trang hỏi trong khi nó nhìn anh với ánh mắt xem thường, bĩu môi. Nó biết anh sẽ nói ai mà!

- Thì Trương Khánh Minh này chứ ai? – Anh tự tin.

- Oh…nhà em có bao nhiêu cái thau đem hết lên đây giùm chị! – Trang tỏ vẻ bất ngờ rồi bịt miệng quay sang nhìn nó.

- Nhiều đấy nhưng chắc không đủ xài đâu chị ơi. Chị cứ thẳng mục tiêu mà làm là được. – Nó tỏ vẻ bối rối.

- Hai người! – Minh tức đến mức mắt trợn trắng, sùi bọt mép.

- Hahahaha… - Nó với Trang nhìn nhau rồi ôm bụng cười. Cho cừa cái tật tự tin quá đáng!

- Hừ… - Minh hậm hực đi thẳng vào bếp, tìm đồ ăn để hạ hoả.

- Này chồng yêu…giận vợ à? – Trang nói vọng vào nhà bếp.

- Ứ thèm giận! – Minh hét to.

- Hi…haha… - Hai chị em lại tiệp tục cười mặc cho cái núi lửa sau bếp tiếp tục bốc khói.

- Trẻ con! – Vi lầm bầm mắng một tiếng, bước xuống phòng khách ngồi cạnh nói với Trang.

- Sáng giờ trên phòng à? – Nó quay sang nhìn con nhỏ bạn. Vi trông thảm và thiếu sức sống kinh khủng.

- Ừ…không thích xuống. – Vi mệt mỏi nằm vật ra sofa.

- Haiz…tao không ngờ lại có một ngày hotgirl như mày lại sống dở chết dở chỉ vì nhớ người yêu đấy! Đó là chưa kể chỉ vừa xa nhau 1 tháng 7 ngày. – Nó nhăn mặt.

- Thế mày thì sao? Cũng nhớ lắm chứ gì? Lo lắm chứ gì? Thế nên mới đếm cả từng ngày thế kia. – Vi cười nhạt.

- Vớ vẩn. – Nó trừng mắt.

- Sao cũng được, không phải thì thôi. - Vi nhún vai.

- Mà nè, em tính đi Hawaii thật à? Bao giờ đi? – Trang khều vai nó.

- Bao giờ cũng được. Mà nếu muốn đi chơi thì chắc cuối tuần sau là đi được rồi. Em đang lên kế hoạch tắm nắng đây. – Nó nháy mắt.

- Đi Hawaii sao? Nhắc mới nhớ, địa điểm tổ chức lễ kết nạp lần này là tại chi nhánh ở Hawaii phải không? – Vi bật dây.

- Ừ…Tao thèm tắm nắng lắm rồi này. Hồi đợt đi Nha Trang với trường chưa kịp tắm biển đã phải về thành phố, chán chết. – Nó chun mũi.

- Vậy thì đi. Tao cũng muốn tắm biển lắm rồi đây. Mùa này mà ra biển mặc áo tắm thì sướng phải biết! – Vi lúc này sáng mắt lên.

- Em tính cung cấp thêm máu cho bệnh viện nữa à? – Trang cười.

- Em làm gì mà cung cấp máu? – Vi ngờ nghệt.

- Ngốc! Mày mà ra biển mặc áo tắm thì có khối thằng chảy máu mũi. – Nó cốc đầu Vi.

- À…ra thế. Nhưng có sao đâu. Vậy cũng tốt.

- Tuỳ mày thôi. Thế cuối tuần sau đi nhé! – Nó lè lưỡi.

- Ok. – Trang gật đầu.

- Ôi…biển Hawaii…tao đồng ý! – Vi chắp tay trước ngực.

Nó với Trang nhìn Vi bằng ánh mắt kì lạ. Mới cách đây mấy phút còn chết lên chết xuống, ủ dột vì thương nhớ người yêu. Vậy mà giờ nghe tới việc đi Hawaii là mắt sáng trưng như đèn pha ôtô, thật đúng là chỉ có Vi!

Chiếc máy bay hạ cánh xuống phi trường tại Hawaii vào lúc kim đồng hồ vừa chỉ điểm 9g tối. Tụi nó nắm tay nhau, ung dung bước ra khỏi sân bay mặc cho Thiên với Minh loay hoay tự xoay sở với đống hành lý!?!

- Chúng ta ở đâu? – Thảo Anh ngó ngang ngó dọc.

- Khách sạn đi. Lâu lâu ở khách sạn cũng vui, vả lại tao không mang theo chìa khoá nhà! – Vi lên tiếng. (Nhỏ có một căn biệt thự ở Hawa...ii)

- Được đấy. Vậy khách sạn nào bây giờ? – Trang gật gù.

- Thì chị với Thảo Anh nhớ xem ở đây có khách sạn nào. Đừng nói với em là nhà hai người làm địa ốc mà lại không có lấy một cái khách sạn nơi này nhé! – Nó gườm gườm nhìn hai chị em.

- Ai mà nhở nổi! – Thảo Anh dậm chân.

- Chị không rõ…hình như…có một cái tên…tên gì nhỉ? À…Queen! Queen Hotel. – Trang cố lục lọi trong đầu.

- À…em biết chỗ đó rồi. Vậy chúng ta đi. – Vi reo lên rồi bắt taxi.

Cả bốn người vui vẻ leo lên taxi đến thẳng khách sạn mà không để ý rằng…trong đoàn mất tiêu hai anh chàng hotboy! Kể cũng tội nghiệp thật, vì phải lo xách đống hành lý khệ nệ của tụi nó mà đến khi ra được tới cổng sân bay, tụi nó đã mất dạng mất tiêu rồi!



Từ lúc xuống sân bay tới giờ, tụi nó đã ở trên đất Hawaii hơn hai ngày mà chưa ra biển. Thế mà trong khi đó chỉ còn bốn ngày nữa là tới lễ kết nạp nên thời gian chơi chẳng còn bao nhiêu. Ngày đâu tiên thì đi dạo, ngày thứ hai thì đi mua sắm. Cứ tưởng chiều ngày thứ hai là đã có thể ra biển rồi chứ ai ngờ…việc lựa áo tắm của Vi đã khiến cả bọn trễ kế hoạch. Bó tay!

Sáng sớm tỉnh dậy, nó và Vi đi mãi mà không tìm thấy Trang với Thảo Anh đâu. Đến khi gọi điện thoại thì cũng không bắt máy khiến hai đứa điên máu vô cùng. Đã đánh lẻ thì thôi chứ, cũng phải biết suy nghĩ tới hai đứa đang cô độc ở đây, thế mà dám bỏ đi chơi một mình. Thật là…

- Ra biển đi. Giờ này tắm nắng thích đấy. – Vi rủ rê nó.

- Được thôi…bốn người kia đi rồi thì tụi mình cũng phải đi chơi chứ! – Nó hùng hổ.

- Ok. – Vi gật đầu chắc chắn.



Bãi biển trong xanh cùng hàng dừa và làn gió hiu hiu thổi khiến tụi nó cảm thấy phấn khích vô cùng và quên béng mất nỗi nhớ chồng bao ngày qua. Mặc dù đang là mùa đông nhưng ở nơi đây cứ như mùa hè vậy, nắng vẫn chiếu xuống bãi cát trắng mịn dẫn lối cho tụi nó.

Vi ngẩng cao đầu, tự tin đi trên bãi biển trước cái nhìn của mọi người. Con trai thì xịt máu mũi dài dài còn con gái thì đỏ mặt ghen tị với vóc dáng chuẩn của hai siêu mẫu trước mặt. Nhỏ mặc trên người một bộ bikini hai mảnh màu đỏ bốc lửa, từng đường nét đẹp đúng chất cứ hiện rõ mồn một dưới đáy mắt mấy thằng đàn ông háo sắc khiến chúng thèm thuồng. Có thể nói, bộ dạng thế này thì đây hình như không phải là Vi mà là con người của siêu mẫu Ellie nổi tiếng.

Nó bước bên cạnh cô bạn, gương mặt đẹp như pha lê với nụ cười mỉm nhẹ trên môi khiến vô số thằng chết lên chết xuống. Tâm trạng lúc này của nó cực kì thoải mái vì đây mới đúng là một kì nghỉ đúng nghĩa. Nó đang cần xả stress vì công việc quá căng thẳng, đầu óc nó lúc nào cũng phải căng ra như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt.

Bộ bikini màu đen của nó giúp làn da trắng hồng nổi bật hơn. Dù kín đáo hơn Vi nhưng nó cũng là hai mảnh, cũng là thứ vũ khí mà nó đã vô tình giết chết ánh nhìn của bao nhiêu con người đang đứng trên bãi biển. Thật sự thì bảo nó đẹp thì không đúng, phải nói là quá đẹp khi ông trời đã cho nó cái vẻ ngoài đến bất công ấy!

Cả hai cứ cùng nhau đi trên bãi biển như thế mà không biết rằng phía sau lưng là một đám đông với ở giữa là hai người con trai – ước mơ của hàng vạn cô gái! Con gái dường như là muốn quỳ rạp dưới chân và nguyện chết vì cả hai người vậy. (Có vẻ hơi quá! =.=”)

Nằm trên chiếc khăn trắng trãi trên bãi cát, hai đứa tắm nắng với một trạng thái thoải mái. Tất cả mọi mệt mỏi, căng thẳng đều đang được xả ra để tinh thần thư thái, sảng khoái chuẩn bị cho cuộc chiến lớn.

Gương mặt hai thiên thần bãi biển là cái kính đen to bản để che ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào mắt, bên cạnh còn có cả ly cocktail mát lạnh. Thật sự thì chắc chắn không có phương p...háp xả stress nào tuyệt vời như thế này.

Mặc kệ đám đàn ông xung quanh cứ liếc nhìn, cả hai vẫn cứ ung dung như không. Có sắc mà không để người khác ngắm thì ở nhà cho rồi, còn vác cái mặt ra ngoài đường làm gì?

- Ha…thoải mái thật! Quyết định đi Hawaii sớm vài hôm đúng là chính xác! – Vi vui vẻ nói.

- Hết nhớ chồng rồi à? – Nó hơi cười.

- Hừ…cái tên trời đánh đó nhớ làm gì? Hắn ta đi hơn cả tháng có thèm gọi về một lần đâu! – Vi cáu gắt.

- Oh…thật là không nhớ chứ? Tao thấy mày suốt ngày chui rúc vào phòng không thèm ra ngoài lấy nửa bước, toàn ôm ảnh chụp mà ngắm lại bảo là không nhớ à? – Nó bĩu môi.

- Tao thế bao giờ? Chẳng qua…là…

- Là sao? Nhớ thì nói thẳng nhé! – Nó cười gian.

- Mệt! Ừ thì nhớ! Mà mày thì sao, cũng nhớ muốn chết mà bày đặt! – Vi gắt.

- Hừ…tao không thèm quan tâm hắn. – Tơi lượt nó nhăn mặt.

- Không quan tâm…nói nghe ngon quá ha. – Vi lườm nó.

- Ừ đấy. – Nó kênh mặt.

- Mà công nhận đi biển không có mấy tên đó cũng sướng thật.

- Sao lại sướng? – Nó chớp mắt.

- Có tên Khánh đi theo tao chẳng dám mặc áo tắm. Mà mày biết tao rồi…đi biển mà không mặc áo tắm thì đi đề làm gì chứ? – Vi khó chịu ra mặt.

- Thế thì về mặc đi qua đi lại cho tên đó ngắm cũng được mà? – Nó đùa.

- Tao không có biến thái nhé. Hắn ta có nước thịt tao luôn thì có. – Vi rung mình. Ai chứ Khánh thì dám lắm, sói thế còn gì?

- Oh…hai cô em đẹp quá! – Một anh chàng tóc vàng nán lại gần.

- Anh là ai vậy? – Vi nghe tiếng nói thì kéo cái kính đen xuống nhìn người đứng cạnh.

- Tự giới thiệu…tôi tên là Michael. – Anh chàng thân thiện nói bằng tiếng Anh. Rõ ràng là một anh chàng người nước ngoài.

- Oh…hân hạnh. Tôi tên Ellie. – Nhỏ mỉm cười đáp trả. Cũng bởi Vi sống khá thoáng (không có nghĩa là lẳng lơ đâu nhé), lại thêm một khoảng thời gian ở Anh nên việc tiếp chuyện với người khác giới ở bãi biển cũng khá bình thường.

- Vậy còn cô gái bên cạnh em? – Michael hướng mắt nhìn snag nó.

- À…là bạn em, tên Venus. – Vi nhìn sang nó.

- Venus sao? Một cái tên khá lạ nhỉ?

- Vâng. – Vi gật đầu.

- Mà em có biết là hai người nằm đây khiến bao nhiêu tên thiếu máu rồi không? Thật sự thì đây là lần đầu tiên anh thấy người đẹp như cả hai đấy. – Anh chàng cười híp mí.

- Cảm ơn anh đã khen. – Vi gãi đầu cười ngượng mặc cho phía xa xa sau lưng có ngọn núi lửa sắp phun!

- Mà em bao nhiêu tuổi rồi? – Michael hỏi.

- A…em mới 17 thôi. – Vi gãi đầu.

- Vậy sao? Anh cứ tưởng em 20! – Michael hơi abt61 ngờ.

- Dạ… - Vi cười như mếu, ý nói nhỏ già trước tuổi à?

- Lâu quá không gặp. – Thêm một giọng nói xen ngang vào giữa cược trò chuyện, nhưng có vẻ lần này, giọng nó ấy cũng thu hút sự chú ý của nó.

- Chào hai người. – Thêm một người đứng cạnh lên tiếng.

- Hai người… - Nó đấy gọng kính xuống nhìn hai kẻ vừa mới đến, ánh mắt không giấu nỗi sự bất ngờ.

- Sao anh ở đây? – Vi mở căng mắt nhìn.

- Khoá tập huấn diễn ra ở Hawaii, hai người không biết à? – Một người nói.

- Không. – Vi với nó đồng thanh lắc đầu ngơ ngác.

- Sao em ăn mặc thế này? – Người còn lại nhìn chằm chằm Vi.

- Hơ…Khánh…em …em… - Vi gãi đâu, không ngờ lại gặp người yêu trong hoàn cảnh này.

- Này…bạn trai em à? – Michael nhìn Vi hỏi nhỏ.

- Sao…sao anh biết? – Vi trợn mắt.

- Ánh mắt anh ta nhìn anh có hai ngọn lửa, chứng tỏ anh chàng đang ghen lắm đấy. – Michael hất mặt về phía Khánh.

- Thật xin lỗi anh… - Vi ái ngại.

- Không sai, người có lỗi là anh mới phải vì đã nói chuyện với người đã có bạn trai. Thôi, bye em, có duyên thì gặp lại! – Michael tiếc rẻ đứng dậy bỏ đi mất.

Khi Michael đi mất thì không khí giữa bốn con nguòi chùng xuống hẳn. Đảm bảo là hai anh chàng giận lắm đây. Người yêu mặc bikini ra biển cho cả khối thằng ngắm nghía thèm thuồng thì thẳng nào không tức? Nếu muốn mặc bikini thì về nhà mặc cho một mình tụi hắn xem là được rồi!?! (Để hai anh thịt hai chị ấy à???)

Khánh lột cái áo thun đang mặc trên người thảy xuống cho Vi, cậu đang bốc hoả trước ánh nhìn của lũ đàn ông ngoài kia. Vi rõ ràng đã là người yêu của cậu thì ai cho nhìn chứ? Nhìn tiếp chắc chắn Khánh sẽ nhào ra cho mỗi thằng một phát nhập viện.

- Anh đưa em làm gì? – Vi giơ cái áo lên trước mặt Khánh.

- Mặc vào! – Khánh không thèm nhìn nhỏ lấy một cái.

- Nhưng để làm gì? – Nhỏ vẫn ngô nghê không hiểu. (Hay không thèm hiểu?)

- Anh bảo em mặc thì cứ mặc đi! – Khánh gắt.

- Anh sao kì vậy? – Vi dùng dằng đứng dậy trừng mắt với Khánh.

- Em… - Khánh tức không chịu nổi, đành giật lấy cái áo trên tay Vi rồi mặc luôn vào cho nhỏ. Xong thì kéo nhỏ đi thẳng.

- Anh bỏ em ra! – Vi cố gắng giật tay ra khỏi tay Khánh.

- Em còn nói một tiếng nữa thì đừng nhìn mặt anh! – Khánh quay lại hăm doạ nhỏ rồi tiếp tục kéo nhỏ đi.

Bỏ lại cặp đôi còn đang bơ vơ nhìn hai người đó ở chốn này, hai cái mặt ngu ngơ nhìn nhau một hồi rồi cũng bó tay. Vi chỉ mới là mặc áo tắm đi tắm nắng ở biển mà đã vậy rồi, Khánh mà theo nhỏ sang Anh làm việc, xem nhỏ lúc chụp hình rồi sẽ tức điên nữa!

- Chậc…cái thằng… - Hắn tặc lưỡi.

- Ghen quá đáng. – Nó cười khẩy.

- Mà sao em qua đậy sớm vậy? Anh nghĩ chắc hai ngày nữa em mới qua?

...- Đi sớm xả stress, dạo này đau đầu quá! – Nó lại kéo kính lên, tiếp tục nằm tắm nắng.

- Này…em không sợ anh ghen giống Khánh sao mà còn làm vậy? – Hắn chau mày tỏ vẻ không hài lòng.

- Thế anh làm gì được em? – Nó cười khẩy.

- Em… - Hắn tức nghẹn họng.

- Anh có gì muốn nói hay sao? Gọi người khác mà không nói nữa là hơi bất lịch sự đấy. – Nó dửng dưng trếu tức hắn.

- Được đấy! Em được lắm! – Hắn nghiến răng.

- Cảm ơn vì lời khen.

Hắn há mồm nhìn nó ung dung. Cái kiểu gì đây? Hắn nói đến thế mà vẫn thản nhiên đáp lại như vậy, rõ ràng là muốn thách thức sự nhẫn nhịn của hắn!

Thật là quá đáng, nó có xem hắn là người yêu không thế? Đang lẽ sau gần hai tháng gặp lại, nó phải hỏi han hắn thời gian qua thế nào chứ? Có ăn no ngủ kĩ hay không? Có gặp chuyện gì khó khăn không?

Thay vào những suy nghĩ của hắn là thái độ bình thản đến phát điên của nó. Hắn hậm hực ngồi quay lưng hẳn sang một bên, hai tay khoanh trước ngực với vẻ mặt cực-kì-nghiêm-trọng!

Mất một lúc thấy hắn không nói lấy một tiếng làm nó cảm thấ bất bình thường. Tháo cặp kính đen xuống, nó nhìn thấy tấm lưng rộng dăng quay mặt về phía mình. Chống hay tay xuống nên cát, nó ngồi dậy rồi chọt chọt vào lưng hắn:

- Này…Đăng! Anh giận à?

- Tránh ra. – Hắn nghiêm giọng.

- Thôi mà…em đùa chút. Anh dỗi làm như con nít không bằng. Anh nên nhớ anh sắp 19 rồi đấy! – Nó kéo áo hắn.

- Kệ…buông ra. – Hắn hắt gỏng.

- Không buông! – Nó cương quyết.

- Buông ngay! – Hắn gắt.

- Không!

- Buông!

- Không!

- Đã nói là buông ra ngay! – Hắn quay lại hất tay nó làm nó đang quỳ trên chiếc khăn phải ngã sang một bên.

- Á! – Nó kê lên một tiếng làm hắn chú ý.

- Tiểu An! Em…có sao không? – Hắn hơi sững người nhìn nó rồi đỡ nó ngồi dậy.

- Anh đúng là đồ quá đáng, trẻ con vừa thôi! Hức… - Nó quát hắn rồi nấc lên khiến hắn ngỡ ngàng. Đôi mắt tim trong veo trước mắt đang ngần ngận nước, gương mặt xịu xuống vì đau trông đến tội nghiệp.

- Anh…anh xin lỗi! Em có sao không? Đau lắm không? Trầy cả rồi… - Hắn bối rối cầm tay nó lên, ngay ở khuỷu tay, mấy vết xướt nhỏ bé đã sưng lên và rướm máu nổi bật trên làn da trắng.

- Anh bỏ ra! – Nó phụng phịu.

- Để im anh xem nào! Em đừng có bướng được không? – Hắn khó chịu nói, đôi mắt cứ dán chặt vào vết thường cỏn con của nó còn tay thì thì liên tục xoa nhẹ.

Nó im lặng ngồi không nói nữa, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Khoé môi chợt nhếch lên một nụ cười, nó không ngờ hắn ngốc vậy. Chỉ một cú đẩy nhẹ thế thôi thì có gì ghê gớm chứ? Nó là Bắc ma nữ mà, vốn dĩ đã không té do cú hất tay đó nhưng thôi, thêm tí kịch cũng hay. Nó muốn xem phản ứng của hắn ra sao. Xem ra nó cũng đáng đi làm diễn viên đấy chứ? Qua mắt cả một con người kinh nghiệm đầy mình như hắn thì khả năng không tồi.

Khánh ấn Vi vào trong chiếc BMW của mình rồi lái thẳng đến khách sạn. Do cả hai dùng dằng và cả nguyện chặng đường chỉ một mình Vi gắt gỏng nên nhỏ cũng không để ý rằng Khánh đưa mình về…khách sạn QUEEN?!?

Khách bực tức không thèm trả lời nhỏ lấy một câu mà kéo thẳng nhỏ ra khỏi xe, lên thẳng lầu và vào thẳng phòng 2056.

“Cạch”

Đóng cửa và khoá chốt, Khánh đẩy Vi vào phòng khiến nhỏ ch...úi nhủi xuống giường. Lồm cồm ngồi dậy ngay mép giường, Vi ngẩn mặt lên nhìn Khánh đầy khó hiểu:

- Anh làm gì vậy? Sao lôi em vào đây?

- Xem ra anh phải dạy lại em rồi. Có chồng mà còn mặc áo tắm ra biển là thế nào? – Khánh đứng khoanh tay trước mặt nhỏ.

- Chồng gì? Chúng ta chưa kết hôn đâu mà chồng con nhé! – Vi khó chịu phản bác.

- Oh…thế là em chưa biết gì à? Cách đây hai tuần, pama anh sang gặp pama em rồi.

- Thì sao chứ…hả? Cái gì cơ? – Vi phẩy tay nhưng sau đó khựng lại.

- Mẹ em quyết định giao em cho anh rồi nên em chính thức trở thành vợ anh rồi nhé. – Khánh hất mặt.

- Anh điên à? Chỉ mới là pama gặp thôi, em cũng chưa quyết định đi lấy chồng à nha. – Vi gắng họng cãi.

- Pama em đã quyết rồi thì đừng có mong mà cãi lời. – Khánh nhe nhởn.

- Nhưng anh quên à? Em vẫn còn hôn ước với bên nhà Triệu gia nhé.

- Anh không lo, pama em bảo sớm muộn cũng sẽ huỷ hôn ước đó thôi! – Khánh khoái chí.

- Em không tin. Có phải anh làm sức ép gì với pama em không? – Vi nhìn Khánh đầy gnhi ngờ.

- Anh không biết…anh bắt đền! Ba em còn dặn ba anh là về nhà khuyến khích anh nhanh nhanh đấy, pama em muốn có cháu! – Khánh hất mặt.

- Anh! Nhưng anh điên à? Em với anh còn chưa kết hôn đấy, ở đó mà con với cháu! – Vi chỉ thẳng tay vào Khánh.

- Thì sao? Anh không quan tâm. Có con rồi rước em về dinh cũng chưa muộn. – Khánh nhún vai hờ hững.

- Nhưng em chưa đủ tuổi, mới 17 thì vẫn còn là trẻ dưới vị thành niên! – Vi bĩu môi.

- Thì sao? Chẳng phải con đường chúng ta đang đi vốn không coi trọng pháp luật sao? Chỉ cần chủ tịch Ngọc Bảo vào chủ tịch Hoàng Anh bắt tay nhau đứng lên cất tiếng nói thì sẽ được thôi. Thế lực của hai bên thế nào, em phải biết chứ? – Khánh tỏ vẻ bình thản như chẳng có chuyện gì to tát.

- Nhưng em không muốn! Em còn trẻ, em chưa muốn có con vội, để dành thời gian đi chơi có phải sướng không? Có con rồi phải ở nhà làm vợ hiền dâu thảo, em không chịu nổi cánh đó. – Vi ấm ức.

- Đến đó gửi con cho pama giữ. Họ chắc chắn không từ chối. – Khánh vẫn cứ lí lẽ.

- Nhưng…nhưng… - Vi cứng họng, nói mãi không thành câu. Nhỏ không hiểu nổi Khánh đăng suy nghĩ cái gì nữa? Chẳng phải điều này trước đây Vi đã từng nói rồi à? Thời điổm này là chưa thích hợp. Nguy hiểm còn xung quanh, thân mình chưa chắc đã bảo vệ nổi, huống chi…

- Anh không cần biết. Chỉ biết là em mang tội đã có chồng rồi mà còn để mấy tên vô lại ngoài kia ngắm là sao? Lại còn mặc áo tắm ai mảnh nữa chứ! Em tính chọc điên anh à? – Khánh cúi mặt xuống sát mặt nhỏ.

- Thì sao? Ra biển không mặc áo tắm thì mặc gì? Anh vô lý vừa thôi. – Vi trừng mắt.

- Nhưng có cần phải hai mảnh không?

- Thời trang, em thích thế. – Vi hất mặt thách thức.

- Em đúng là hư lắm rồi nhé. Không dạy không được. – Khánh nhăn mặt, đôi mắt khẽ kiếc xuống dưới rồi lại đỏ mặt hướng mắt lên đối mặt với Vi. Đến cậu mà còn đỏ mặt muốn chảy máu mũi thì lũ sói già ngoài kia thì sao? Nghĩ đến lại càng tức hơn!

- Anh dám! – Vi thách thức.

- Em nghĩ anh không dám à? Tình trạng của em hiện tại…nên nhớ là anh thịt em dễ lắm đấy! – Khánh sấn tới làm Vi ngả người ra sau cho tới khi nằm hẳn xuống giường.

- Anh…dừng lại! Em thua! – Vi giơ tay xin đầu hàng.

- Muộn rồi cưng. Em nghĩ sao thế? Khiêu khích anh cho đã rồi bảo thôi, dễ vậy à? Anh chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ sinh cho pama một đứa cháu thôi. – Khánh chụp hai tay nhỏ để lên đầu.

- Anh là đồ đểu! – Vi nghiến răng, cố ẹo người nhưng…vô ích!

- Đểu nên em mới mê anh thế chứ? Nghĩ lại cũng đáng mà? – Khánh nhếch môi, cúi mặt lại gần hơn nữa.

- Anh…anh tránh ra…anh…ưm…ưm… - Vi bị bịt miệng nhanh chóng nhờ nụ hôn của Khánh.

Vi mở tròn mắt ra nhìn con người trước mặt. Khánh…hắn ta…dám? Vi không thể tin được là cậu dám làm điều ấy. Vi thật sự chưa chuẩn bị tinh thần làm vợ, làm mẹ. Đặc biệt là trong hoàn cảnh này. Mẹ nó vốn đã bước chân vào con đường tội lỗi, nay ba nó cũng sắp bước vào chốn ấy thì khi sinh linh ấy ra đời, sự nguy hiểm rình rập xung quanh nó là vô kể!

Vi không đủ tự tin để bảo vệ đứa con của mình, nhỏ không đủ khả năng để lúc nào cũng có thể bảo vệ con. Chỉ cần một giây lơ là, chỉ cần một giây thôi thì nguy hiểm sẽ chộp mất đứa bé khỏi tay Vi, đó là chuyện sớm muộn.

Không thể vùng vẫy khỏi Khánh, một giọt nước trong veo chảy ra từ khoé mắt. Đúng lúc ấy, Khánh mở bừng mắt nhìn nhỏ rồi ngồi dậy. Cả hai thật sự không biết phải làm sao.

- Đừng khóc…anh không làm điều đó đâu! – Khánh gạt đi giọt nước mắt của Vi.

- Nhưng em… - Vi ngẩn mặt lên nhìn Khánh muốn giải thích. Kết hôn với Khánh là điều nhỏ thật sự muốn nhưng không phải là bây giờ. Mọi thứ, cái gọi là nguy hiểm bây giờ mới chính thức bắt đầu…

- Suỵt…anh hiểu em nghĩ gì, em cảm thấy lo điều gì. Chuyện của chúng ta, sau khi kết thúc tất cả, anh nhất định sẽ sang hỏi cưới em ngay lập tức. Thật sự là bây giờ anh dù không muốn thật đấy, anh muốn nhanh chóng rước em về nhà nhưng mà…anh tôn trọng suy nghĩ của em. – Khánh đặt tay lên moi6, ra dấu im lặng rồi nói một mình.

- Em…

- Thôi được rồi. Em thay đồ đi rồi chúng ta đi chơi, mặc vậy sẽ cảm lạnh mất! – Khánh cắt ngang lời lời Vi. Cậu hiểu đó là lời giải thích nhưng giải thích làm gì trong khi Khánh hiểu tất cả? Suy nghĩ của Vi hoàn toàn đúng.

- Ơ…nhưng đồ đâu em thay? Đây là đâu? – Vi lớ ngớ.

- A…anh quên hỏi em ở khách sạn náo mất rồi. Đây là phòng anh, phòng 2056 khách sạn QUEEN. – Khánh đập tay vào đầu một cái.

- Khách sạn QUEEN? – Vi nheo mắt lặp lại.

- Phải.

- Quái lạ… em ở đây ba hôm rồi mà chưa gặp anh? Em ở phòng 2053. – Vi tròn mắt.

- Sao? 2053? Cùng một dãy hành lang sao chúng ta chưa từng gặp? – Khánh ngạc nhiên.

- Ai mà biết? Thế là hiểu em với anh không có duyên rồi. – Vi nhếch môi.

- Làm sao mà không có duyên được? Chắc tại anh đi sớm về khuya nên ít gặp thôi. – Khánh ngay lập tức bác bỏ.

- Thì thôi. Em về phòng thay đồ, hẹn gặp anh sau. – Vi nhún vai rồi đứng dậy.

Nhỏ bước đi một mạch thẳng ra khỏi phòng không thèm ngoảnh lại lấy một cái. Khánh ngồi bên trong chỉ biết ngả người nằm xuống giường, nén lại tiếng thở dài vào bên trong.

Trước ngày lễ kết nạp 2 ngày

Cả đám đủ 8 người, 4 cặp đôi ngồi trong phòng 2054 của nó. Mỗi người một trạng thái, một công việc.

Nó ngồi trên giường dựa lưng vào tường, trên đùi là chiếc laptop với đôi bàn tay thon dãi gõ liên tục. Hắn ngồi cạnh nó cứ đưa tay nghịch mái tóc hung đỏ kia khiến nó mấy phen cáu gắt. Nó đang làm một số tài liệu cần thiết cho KK.

Vi và Khánh lộn xộn, nhốn nhá...o ngồi chơi đua xe không yên thân. Cứ chốc chốc đứa này chồm qua đứa kia chê bai và tất nhiên, theo sau đó là một màng chí choé cạnh khoé không ngừng nghỉ.

Trong khi cặp đôi đó ồn ào thì cặp đôi Thảo Anh với Thiên im lặng hơn. Cả hai đang tình cảm gọt trái cây đút nhau ăn. Hix…

Trang thì tối mặt tối mũi ngồi nói chuyện điện thoại với ai đó với giọng điệu cáu gắt, khác hắn nét điềm tĩnh thường ngày. Minh ngồi bên cạnh cứ liên tục vuốt lưng cho cô hạ hoả.

“Tôi đã bảo là làm cho cẩn thận vào. Các người làm ăn kiểu gì mà lại để chuyện ấy xảy ra?” – Trang gắt gỏng.

“…”

“Tôi không muốn nghe giải thích. Nếu các người có trách nhiệm thì làm ơn mau chóng thu hồi số hàng ấy lại giùm tôi!” – Trang lại gắt to hơn.

“…”

“Bồi thường thì tất nhiên rồi, số hàng đó công ty chúng tôi đã bỏ một số tiền không nhỏ để mua. Các người nghĩ chúng tôi bỏ tiền để mua hàng kém chất lượng về bán à? Tiền thì tôi không tiếc nhưng còn uy tính của công ty, các người có nghĩ cho chúng tôi không?”

“…”

“Tôi không muốn nói nhiều. Ngay lập tức thu hồi số hàng ấy lại, bồi thường đúng khoản hợp đồng và chúng ta ngưng hợp tác. Đừng bảo chúng tôi huỷ hợp đồng và phải bồi thường khoản phí, chính các người đã làm trái hợp đồng trước!” – Trang lớn tiếng rồi cúp máy. Thật tức mà!

Dằn mạnh cái điện thoái xuống đất khiến mản hình bị nứt, Trang chẳng thèm quan tâm. Minh bên cạnh quan tâm, nhanh tay mở nắp chai nước suối đưa cho Trang.

Cô giật lấy chai nước từ tay anh đưa lên miệng tu một hơi hết sạch. Nói chuyện với cái lũ thiếu động não ấy thật là tốn thời gian, tốn nước bọt lại còn mau già.

- Ai chọc giận chị thế? – Thảo Anh bỏ miếng táo vào miệng, quan tâm hỏi.

- Đối tác vừa kí hợp đồng. Đúng là lũ ăn hại! – Nhắc lại càng khiến Trang bức mình, cô đưa tay ném mạnh cái chai về phía tường, ngay thẳng mặt của nó.

“Bộp”

Nó đưa tay lên mặt chụp lại cái chai, mặt ngước lên nhìn tỉnh bơ:

- Là lũ ấy chọc chị mà? Sao lại nhắm vào em?

- Hừ…lỡ tay! – Trang hậm hực nói một câu không thể…tỉnh hơn được.

- Mà bọn chúng làm gì vậy? Dạo này không theo dõi việc công ty. – Vi đặt cái điện thoại xuống.

- Phải rồi…chị từ khi thằng Khánh đi có chịu đề ý gì đâu? Toàn chui rúc trong phòng. – Trang khinh khỉnh.

- Chị! – Vi phụng phịu nhảy dựng lên.

- Hihi… - Khánh cười lém lỉnh lén nhìn Vi và ngay sau đó thì nhận được một cái nhìn cảnh cáo đến mức báo động đỏ của người đẹp.

- Bọn đấy giao hàng theo đúng hợp đồng nhưng toàn là kém chất lượng. – Trang lặng lẽ thở dài.

- À…chuyện ấy à? Tưởng giải quyết xong rồi chứ? – Nó chớp mắt nhìn Trang.

- Em biết chuyện này à? Đối tác mới gọi báo chị thôi mà? – Trang thộn mặt.

- Ơ…thế chị không biết số hàng đó chưa được tung ra thị trường à? Em chặn hàng hết rồi? – Nó nhíu mày?

- Sao em biết mà chặn? – Trang lại hỏi.

- Số hàng đó lúc đưa hoá đơn lên cho em có gì đó không ổn. Số lượng là 1200 nhưng khi kiểm kê lại thì 1550! Không lí nào họ lại dư đến 350 phần hàng đó. Trước giờ em chỉ mới gặp trường hợp thiếu chứ chưa có trường hợp nào lạ đến vậy. Ngoài ra… - Nó đang thao thao bất tuyệt thì im lặng.

- Sao nữa? – Thiên tò mò nhìn em gái.

- Em không nói được. – Nó lắc đầu, làm sao mà nó có thể nói cho mọi người là nó cài người vào công ty đối tác kia chứ? Và sự thật khi phát hiện quả thật là quá sức mong đợi!

- Sao thế? – Hắn tiếp tục nghịch tóc nó.

- Không có gì, cũng chẳng quan trọng. Mà anh làm gì nghịch tóc em hoài vậy? – Nó lắc đầu rồi quay sang nhăn mặt.

- Hừ… - Hắn dỗi quay sang chỗ khác nhưng nó không thèm bận tâm khiến hắn quê.

- Thì thôi, mày không muốn nói thì thôi vậy. Mà hay là tối nay chúng ta đi chơi đi! – Vi nhún vai rồi hào hứng đưa ý kiến.

- Đi chơi? À…mấy giờ rồi? – Nó nheo mắt.

- 9g hơn. – Minh nhìn đồng hồ đeo tay.

- Oh…vậy à? Ai muốn đi cứ đi nhé, có việc rồi. – Nó đặt cái laptop sang một bên rồi đứng dậy.

- Đi đâu vậy? Cho tao đi với! – Vi nhốn nháo.

- Stop! Mày ở nhà không làm phiền tao! – Nó chặn Vi lại.

- Sao chứ? Mày đi đâu mà không cho tao đi? – Vi phụng phịu.

- Đi gặp một người.

- Ai vậy? – Hắn ngước mắt lên hỏi nó. Không phải là đi gặp thằng nào đấy chứ?

- Hừm…Nữ tước! – Nó đảo mắt quanh phòng rồi nhún vai.

- Nữ tước? Chị ấy sang bao giờ? Cứ tưỡng lễ kết nạp lần này chị ấy sẽ không dự chứ? – Thảo Anh ngỡ ngàng.

- Lần này thì chắc phải dự thôi. Bị tao và thầy làm sức ép thế mà… - Nó trề mọi.

- Nếu mày đi gặp bà già ấy thì thôi, tao không đi! – Vi dùng dằng ngồi xuống.

- Thì đấy nên tao mới bảo mày ở nhà đi. – Nó hơi cười.

- Nhưng mà Nữ tước là ai thế? – Khánh nghiêng đầu.

- Oh…người này mày chưa gặp bao giờ thì phải? Cô ta có thân phận giống mày đấy. – Thiên giải thích.

- Ế…vậy cô ta đẹp không? – Khánh sáng mắt.

- Này thì đẹp! – Vi đánh một phát vào đầu Khánh nổ đom đóm mắt.

- Au…sao em đánh anh? – Khánh nhăn nhó.

- Thích bà già đó thì đi luôn đi. Miễn về! – Vi trừng mắt gắt gỏng, lấy điện thoại rồi đi về phòng đóng cửa cái “rầm” muốn rung cả nền đất! Ai bảo khen “Nữ tước” trước mặt nhỏ?

- Này…làm gì mà cô ấy làm dữ vậy? – Khánh khó chịu ra mặt, cậu có làm gì nên tội đâu?

- Đáng đời cho bỏ cái tật. – Hắn cười khẩy.

- Khen Nữ tước trước mặt Nam ma nữ là điều cấm kị mà bất cứ ai trong tổ chức đều phải biết đấy. Cũng như ngược lại, đừng bao giờ khen Nam ma nữ trước mặt Nữ tước nếu không muốn chết. – Thảo Anh cười đùa.

- Có cần ghê thế không? Mấy người nói quá à? – Khánh hơi rợn.

- Hoàn toàn chính xác đấy. Cho mày chừa cái tật nghe thấy gái là sáng mắt lên, háo sắc thấy sợ. – Minh hất mặt chê bai nhưng ngay sau đó lại la oai oái vì bà xã véo tai:

- Anh thì sao? Đi tới đâu cũng nháy mắt với mấy em chân dài thì có tư cách gì mà nói người khác?? – Trang nghiến răng treo tréo.

- Á…đau…đau anh! Em bỏ tay ra đi…anh chỉ đùa…đùa thôi! Với lại dù sao anh chỉ muốn cảnh cáo thằng em rể tương lai thôi mà? – Minh nhăn mặt, xuýt xoa vì đau.

- Cẩn thận, lo cái thân anh đi! – Trang buông tay, trừng mắt.

- Hix… - Minh mặt như mếu, khóc không ra nức mắt.

- Hahaha…cho chừa cái tật. Làm như mày hay lắm ấy! – Khánh ôm bụng cười.

- Im. – Trang lừ mắt sang, buông đúng từ.

- Dạ, em im. – Khánh nhận được ánh mắt của Trang thì ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại.

- Hừ…thừa hơi thì về xem con Vi thế nào đi kìa. Giờ chắc nó ấm ức lắm đấy. Anh nên nhớ rằng Nữ tước với Nam ma nữ là khắc tinh của nhau. – Nó chau mày bực bội.

- À…quên. Vậy mọi người ở đây nhé, tao next. – Khánh vội vã đứng dậy vọt ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng.

- Haiz…thôi…mọi người về phòng đi, em cũng phải đi rồi. – Nó đuổi.

- Ok, bye. Nhớ về sớm. – Trang vẫy tay, kéo Minh ra khỏi phòng.

- Có gì gọi nói tao biết nhé. Nhớ chị ấy thật! – Thảo Anh cười vui vẻ rồi cũng bước ra ngoài song song cùng Thiên.

- Đi cẩn thận đấy. Có chắc là không cần anh đi theo không? – Hắn lo lắng dặn dò.

- Không sao. Anh về phòng ngủ trước đi. – Nó lắc đầu rồi đẩy hắn ra, đóng cửa phòng.

Chốt khoá cửa, nó đứng dựa vào tường thở dốc. Một tay nắm chặt, một tay đưa lên ôm trán, mặt nó tái xanh. Có gì đó không ổn. Nó có linh cảm không hay!

Một thiên thần ngồi trên chiếc moto đang chạy đua với gió. Từng giây từng phút trôi qua quả thực rất nặng nề. Từng nhịp thở gấp gáp, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại bức rức, tim đập nhanh tới thế.

Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra!

“Két”

Chiếc xe moto đen phanh gấp trước cổng của một căn biệt thự bằng gỗ nằm trên sườn núi, tách biệt hẳn với thế giớ bên ngoài nhộn nhịp kia. Bây giờ... cũng tối rồi, chắc hơn 10g mà căn nhà không có lấy một ánh điện.

Chắc chắn không thể nào là đi ngủ sớm, con người đo hoàn toàn không đó thói quen đó. Càng chắc chắn hơn là không phải người đó đi vắng bởi vì dằng kia còn có một chiếc BMW. Cuối cùng là vì sao? Nó cảm thấy lo lắng.

Tháo mũ bảo hiểm rồi mắc lên trên xe, nó bước tới mở cửa.

“Cạch…cạch…”

Bị khoá rồi!

Nó bước lùi lại phía sau, nhấp nhấp vài cái lấy đà rồi xoay người xung một cú đá phá cửa.

“Rầm”

Cảnh cửa bị tác động một lực lớn, ngã sập xuống đất.

- Thuỵ Dương! Thuỵ Dương! Chị đang ở đâu? – Nó lao vào nhà hét lớn, tay mò mẫm trên tường tìm công tắc điện.

Đây rồi! “Tách…phụt…”

Nó nhấn công tắc đèn, ánh sáng xuất hiện và chiếu rọi khắp nơi.

- Ư… - Một tiếng kêu nhỏ phát ra gây sự chú ý cho nó.

- Thuỵ Dương? Chị…chị… - Nó trợn trọn mắt nhìn con người dăng ngồi trên ghế sofa trước mặt.

Thuỵ Dương gương mặt xanh xao, tái nhợt rịn đầy mồ hôi do thiếu máu và đau do vết thương. Hai bàn tay đang ấn chặt vào bụng đề kìm máu, từng giọt nước đỏ tươi tràn qua từng kẽ tay.

- Hộp cứu thương ở đâu? – Nó quýnh quáng.

- Tủ…dưới bếp… - Thuỵ Dương mấp máy, nói không ra hơi.

Nó nghe thấy bấy nhiêu thôi thì vùng chạy xuống phía sau nhà tìm hộp cứu thương. Nhìn vết thương của Thuỵ Dương thì ít nhất cững đã phải chịu gần 4g rồi chứ chẳng ít, máu chảy xuống nền nhà lênh láng cả. Chỉ có điều nó không hiểu, sao Thuỵ Dương lại không tự băng bó, sơ cứu mà lại nằm im lâu vậy đề bị mất máu?

Một vết thương hình tròn nhỏ, xung quanh là máu đã khô cứng đọng lại trên nền da trắng, nó khẳng định đây là vết thương do đạn bắn.

Cầm con dao nhỏ rạch một đường ngay vết thương, nó cố gắng lấy viên đạn ra khỏi cơ thể Dương.

- Á…hờ…hờ…áaa… - Cô nhóc thở khó nhọc, đau đớn kêu lên.

- Cố gắng chịu chút đi. Chị mất máu quá nhiều! – Nó cắn răng, cố tập trung xử lý vết thương trước mặt.

Sau một hồi khó khăn, nó cũng lấy được viên đạn ra. Qủa thật, viên đạn ấy gắm sâu quá. Cũng tầm hơn 4cm chứ ít gì?

Khâu lại miệng vết thương xong xuôi, nó lấy bông tẩm nước ấm lau sơ qua rồi băng lại đàng hoàng. Ngước mắt lên thấy Thuỵ Dương cũng đã thiếp đi, nó cười nhẹ vì giờ đã bớt lo lắng. Chắc cô nhóc đau lắm rồi, vả lại mất máu nhiều thế kia.

Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nó bế Thuỵ Dương vào phòng nằm nghỉ. Trong đầu cứ lòng vòng thắc mắc. Rốt cuộc, ai là kẻ tấn công Thuỵ Dương?

Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng vào đầu giường. Khó chịu trước ánh sáng, Thuỵ Dương nheo mày mở mắt. Thứ đầu tiên mà cô nhóc cảm nhận được là đau, thuốc tê đã hết tác dụng nên Thuỵ Dương nhăn mặt.

Giở chăn ra, cô nhóc thấy vết thương đã được chăm sóc và băng bó kĩ lưỡng. Có điều, miếng băng trắng sau một đêm cũng đã thấm đỏ một màu máu.

“Cạch”

Nó mở cửa bước vào, trên tay là ...một tô cháo bốc khói nghi ngút. Đặt tô cháo xuống bàn cạnh giường, nó nhìn Thuỵ Dương hỏi han:

- Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa? Còn đau lắm không?

- Được rồi. Còn đau nhưng không sao. Đỡ chị ngồi dậy với. – Thuỵ Dương nói như không ra hơi.

- Được. – Nó gật đầu rồi bước lại gần giúp Thuỵ Dương.

- Ư…au… - Thuỵ Dương nhăn mặt. Chắc có lẽ do vết thương còn mới nên ngồi dậy khá đau, tại động đến miệng vết thương mà.

- Đau lắm sao? – Nó quan tâm.

- Không sao…ổn rồi… - Thuỵ Dương lắc đầu.

- Vậy chị ăn chút cháo đi, cháo thịt bò đấy. Chị thiếu máu nhiều lắm nên nó sẽ giúp chị. – Nó bê tố cháo đưa lên trước mặt Thuỵ Dương.

- Cảm ơn em. – Cô nhóc gượng cười đón lấy tô cháo rồi cầm muỗng lên cho từ từ vào miệng.

- Coi chừng nóng đấy. – Nó nhắc nhở.

- Ừ…

- Mà sao chị bị thương vậy mà khi về tới nhà lại không sơ cứu ngay, đề lâu cho máu chảy nhiều thế? – Nó nhăn mặt.

- Lũ khốn đó…viên đạn có thuốc mê. Về đến nhà là chị ngất luôn…đến khi em tới gọi chị mới lờ mờ tỉnh. – Thuỵ Dương có vẻ tức tối.

- May là tối nay em đến, không biết nếu không thì mọi chuyện thế nào rồi?

- Chị xin lỗi đã làm phiền em. – Thuỵ Dương cảm thấy hơi có lỗi.

- Không sao đâu. Chị em quen biết cả mà. Nhưng chị có biết ai là kẻ đã bắn mình không?

- Không. Lạ hoắc. – Cô nhóc trề môi, lắc đầu.

- Vậy em sẽ cho người điều tra. Chắc chắn không phải là chuyện xích mích thù hằn bang phái. Bang ta không hoạt động ở Hawaii thì lấy đâu ra kẻ thù? Không lẽ lại là lũ đó? – Nó khoanh tay trước ngực.

- Lũ đó? Ai? – Cô nhóc nhìn nó.

- Lũ chó quay lại cắn chủ thôi.

- Vậy là em biết ai rồi à? Chị giao vụ này cho em xử lí nhé. – Thuỵ Dương không hỏi thêm.

- Ok…nhưng xử lí thì giờ chưa phải lúc. Đến đúng thời điểm, em sẽ làm luôn một lượt. Tụi nó nợ em nhiều đấy. – Nó thở hắt ra.

- Ai biết em, muốn bao giờ xử cũng được. Mà sao em tới đây tìm chị? – Thuỵ Dương tỏ vẻ không quan tâm mấy.

- Sợ chị trốn không sang nên em ghé kiểm tra. Thầy bắt chị lần này nhất định phải có mặt nhưng tình hình này… - Nó nhìn vết thương, ái ngại.

- Không sao…đi chút về cũng được thôi. – Cô nhóc nhún vai.

- Tuỳ chị, nhưng cẩn thận động vết thương đấy. Hơi sâu, đạn 9 li bình thường.

- Ừm…vậy lũ kia đâu?

- Tụi nó không biết chị bị thương. Trang và Minh ở khách sạn có chút việc cần làm cho công ty. Vi thì chị biết là nó không thích gặp mặt chị mà? Chị cũng không muốn gặp mặt nó thì hỏi làm gì? Thảo Anh đánh lẻ với Thiên rồi. – Nó bĩu môi.

- Thiên với Thảo Anh? Thành cặp bao giờ nhỉ? – Thuỵ Dương có vẻ hơi sững người.

- Cách đây gần ba tháng. – Nó thản nhiên như không.

- Oh…vậy còn anh ta biết chuyện gì chưa? Hắn ta chờ Thảo Anh cũng gần 4 năm rồi còn gì? Chắc khi biết tin này, anh ta sock lắm.

- Có vẻ…Thảo Anh từ chối anh ta rồi nhưng tại anh ấy không chịu từ bỏ thôi. Cứ mù quáng mà nhìn tới Thảo Anh, trong khi đó lại không đề ý tới người phía sau mình. – Nó chẹp miệng, tình yêu rắc rối thật.

- Huyết Dạ…à…phải nói là Kiệt nhỉ? Anh ta yêu Thảo Anh hơn chị tưởng, lần đầu một tên sát gái như hắn yêu thật lòng mà lại gặp tình đơn phương, kể cũng tội. Mà không chỉ anh ta, Bướm Đêm cũng đâu tốt hơn? Ropez yêu Kiệt từ ngày mới trờ thành con nuôi của thầy vậy mà…Nếu là chị, người mình yêu lại đi yêu người em gái kết nghĩ từ nhỏ thì… - Thuỵ Dương lắc đầu thông cảm.

- Chuyện tình người ta, đề họ tự giải quyết. Ropez dù yêu Kiệt nhưng chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến Thảo Anh, Kiệt dù yêu Thảo Anh nhưng sẽ không tranh giành với Thiên nếu biết mọi việc. Họ biết suy nghĩ và biết cách để buông tay.

- Nhưng chị vẫn lo. Haizz… - Thuỵ Dương thở dài.

- Chậc…thừa hơi. – Nó tặc lưỡi.

- Nói gì đó con kia? – Thuỵ Dương trừng mắt.

- Không có gì? Mà tên Hoàng không theo chị sang à? – Nó lắc đầu nguầy nguậy.

- Không, chị trốn về mà? Để anh ta theo, chuyện chị làm chắc anh ta phát hiện mất. – Cô nhóc bật cười. Cũng phải thôi, Thuỵ Dương cũng là một thành phần của D.E.A.T.H mà? Ai lại chị nổi khi biết người yêu mình là một sát thủ thuộc tổ chức tầm cỡ thế giới?

- Anh ta yêu chị thì chấp nhận, không được thì chia tay. Bảo Vi nó đã từng có cảm giác sợ sệt đó khi bị tên kia phát hiện. – Nó nhìn mông lung đâu đó.

- Bị tên kia phát hiện? Chị không nghĩ là có chuyện đó xảy ra. Danh phận của một sát thủ là một thứ nguy hiểm, bị lộ là chỉ có chết. Thế sao em lại làm vậy? Chị biết chắc chắn không phải là tình cờ. Em là người thế nà chị hiểu, em làm việc cẩn trọng và gọn gàng, không thể nào lại để lòi đuôi.

- Ừ thì đó là lúc em làm nhiệm vụ nhận chuyến hàng vũ khí của tổ chức, Thiên theo dõi và phát hiện được nên nhờ sự giúp đỡ của hắn ta và người yêu Vi.

- Vậy sau đó, em tự nhận là Tứ ma nữ? – Thuỵ Dương nhướn mày.

- Không…hai tên đó thông mình mà, tự hiểu rồi hỏi lại Thiên với Minh thôi. Thật sự thì em cũng chỉ là muốn xem hai người ấy sẽ phản ứng thế nào khi nghe chuyện đó. Lộ hay không em không quan tâm vì ngay từ trước, em đã nhắm cả hai cho hai vị trí còn thiếu rồi. – Nó bình thản.

- Ngay từ trước? Vậy là em có sắp đặt? Em đoán được việc Thiên sẽ nhờ sự trợ giúp của họ?

- Phải. Em đã từng nói Tứ hô vệ chỉ được hoạt động khi đủ bốn người, thế nên anh ấy mới kéo theo hai người nữa cho đủ bốn. Anh ấy nghĩ em dễ dàng để lộ thông tin nhiệm vụ cho anh ấy biết như vậy à? Chỉ là đưa họ vào tròng. – Nó cười nhẹ.

- Hừ…quả thật đến cả ông anh em còn bị đưa vào tròng dễ như thế. Suy nghĩ của em, thật chẳng ai có thể nắm bắt! – Thuỵ Dương lắc đầu phục nó.

- Hi…

- Mà em nói là hai người sao? Một kẻ là người yêu Vi, kẻ còn lại là ai? – Cô nhóc như sực nhớ ra.

- Hử…một người quen… - Nó khựng người rồi cười giả lả.

- Người quen?

- Phải…Hoàng Trí Đăng – con trai ông Hoàng Dũng, cậu chủ của Hoàng gia. – Nó gật nhẹ đầu, đáp lại nó là ánh mắt tối dần của Dương.

- Trí Đăng? Em… - Thuỵ Dương trợn mắt. Cái tên này vốn không xa lạ gì, cô nhóc cũng biết kẻ từng gây ra vết thương lòng cho nó là kẻ mang cái tên đó.

- Đừng lo…thù cũ nợ mới…hết rồi. Em với hắn ta chẳng còn vương vấn gì chuyện cũ. Hắn ta nghĩ…em còn mất trí nhớ! – Nó cười nhạt.

- Sao chứ?

- Em đóng vai kẻ mất trí nhớ luôn cả trước mặt hắn. Chỉ ba người kia và chị biết em đã bình thường rồi. Hắn ta bây giờ đã biết chuyện ngày xưa là hiểu lầm nhưng em cũng chẳng biết phải làm sao? Thà đóng vai người mất trí nhớ, còn hơn là đối diện với hắn rồi nhắc lại chuyện cũ. Còn về con nhỏ ấy…em giết nó rồi. – Nó hơi mím môi.

- Giết rồi? – Dương hơi bất ngờ.

- Phải…Zun làm. Em không muốn đụng tay vào con nhỏ ấy. Mục đích em trở về đây đứng cạnh hắn cũng không còn nữa. Hơn ai hết, em hiểu mình không thể giết hắn, không thể trả thù. – Nó thở dài.

- Vì sao? Yêu? – Cô nhóc nhíu mày. Kẻ khi giết người thì tàn nhẫn như nó, chẳng bao giờ thông cảm hay run tay trước kẻ mình vừa giết mà lại…nhẫn nhịn và chấp nhận. Run rẩy không dám xuống tay thì thật không phải là con người của Bắc ma nữ.

Nó không trả lời, thấy Thuỵ Dương ăn được nửa tô cháo rồi bỏ xuống bàn thì đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Quay lại với ly nước và hai viên thuốc trắng trên tay, nó chìa ra trước mặt Thuỵ Dương:

- Uống đi, bổ máu. Nó sẽ giúp tăng nhanh quá trình sản xuất hồng cầu trong máu của chị.

- Ừ…cảm ơn. – Cô nhóc đón lấy hai viên thuốc và ly nước, đưa lên miệng uống. Nó không trả lời câu hỏi ban nãy mà đi luôn ra ngoài lấy thuốc có nghĩa là lơ đi không muốn trả lời. Nếu đã thế thì cớ gì cô nhóc bắt ép nó dành cho mình một đáp án kia chứ? Nếu nó không muốn nói thì thôi, có làm cách gì cũng vậy, dù sao thì cũng nên tôn trọng nó.

- Vậy chị uống xong rồi thì nghỉ sớm đi. Chiều mai là lễ kết nạp, đi nổi thì đi còn không thì ở nhà, em sẽ nói thầy. – Nó dặn dò rồi cầm ly nước trên tay Dương đặt lên đầu giường.

- Đi được…hai năm rồi chị không có mặt, nhiều kẻ hăm he muốn leo lên chức của chị lắm rồi.

- Tuỳ chị. Em về! – Nó nhún vai rồi vẫy tay bước ra khỏi phòng.

- Đi cẩn thận! – Dương nói to.

Gật nhẹ đầu cho cô nhóc yên tâm, nó đóng của lại.

“Cạch”

Nén lại tiếng thở dài, nó dựa lưng vào tường. Phải nhỉ? Từ bao giờ mà Bắc ma nữ mềm yếu đến thế? Sẵn sàng gạt bỏ mọi thù hận chỉ vì cảm xúc bên trong.

Nó không dám trả lời câu hỏi của Thuỵ Dương không phải vì không biết trả lời mà là vì không biết phải nói thế nào, giải thích ra sao dù nó biết cô nhóc hiểu. Ừ thì là vì…yêu…

Sáng sớm ngày hôm sau là buổi sáng của giáng sinh ấm áp dưới nắng Hawaii, đồng thời cũng là ngày mà nó với Vi phải dằn lòng xuống, đem tiếc nuối, day dứt và phân vân chôn sâu vào nơi không thể lấy ra được – ngày kết nạp.

Đăng và Khánh, hai con người từ khi mới tỉnh giấc đã không thấy mọi người đâu, sáu con người kia như đã bốc hơi biến mất, cả điện thoại cũng chẳng thể liên lạc. Thứ duy... nhất còn lại cho cả hai là mẩu tin nhắn cỏn con: “ Không phải tìm. Quần áo, giày dép sẵn trong tủ. Chiều mặc những thứ ấy và đeo cái mặt nạ trong hộc tủ cạnh giường vào, sẽ có xe tới đón lúc 6g.”

Quái lạ trước hành động này, cái lũ này có hành tung mờ ám từ khi nào vậy? Khánh và hắn thắc mắc nhưng vẫn thôi, vẫn xách nhau đi dạo và thăm thú. Dù tò mò nhưng tốt nhất là cũng không nên xen vào chuyện của những kẻ bí ẩn ấy. Cả hắn và Khánh đều luôn cứ nhủ thầm trong lòng là như vậy nhưng có ai hiểu, nguyên do chính vẫn là…không có cách liên lạc nên không thể hỏi?



Sáu bộ óc thiên tài đang đau đầu cho việc tổ chức tiệc chiều nay, tất cả mọi thứ đều do một tay tụi nó sắp xếp cho ổn thoã. Thật ra thì những việc cỏn con này giao cho người khác làm cũng được nhưng bất cứ ai trong tổ chức cũng đều đã đánh hơi ra mùi nguy hiểm lấp ló quanh đây. Ai cũng hiểu mặt trái của tổ chức đã có kẻ phát hiện, điều này lý giải cho việc Interpol đang cố gắng phanh phui mọi việc làm phi pháp của tập đoàn D.E.A.T.H, công khai tuyên chiến.

Chính vì thế, Tứ ma nữ và Tứ hộ vệ phải góp gần vào công cuộc chuẩn bị nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối trong quá trình buổi lễ diễn ra. Phải đảm bảo mọi thứ phải thật an toàn và không để cảnh sát đánh hơi thấy, đặc biệt là cục an ninh quốc tế.

- Mạng lưới an ninh dựng xong rồi. – Thảo Anh gấp laptop lại.

- Chắc chắn chứ? Đảm bảo là sẽ không ai phá được? – Thiên hơi nheo mày.

- Đảm bảo. Ngoài em và hacker Queen, không ai có thể phá thùng nó được. Anh phải hiểu, em bỏ công sức hơn ba giờ đồng hồ thì tất nhiên nó phải tuyệt vời chứ? Em là East mà? – Thảo Anh thở hắt ra tỏ vẻ không hài lòng nhìn người yêu.

- Hi…anh chỉ hỏi thôi mà? – Thiên cười nhăn răng.

- Dẹp bộ mặt đó đi. Anh không thấy ở ngoài kia biết bao cô đang thèm thuồng anh à?

- Thì cứ để họ thèm. Anh chỉ là của em thôi. – Thiên bỏ laptop sang một bên, chạy qua ôm cứng lấy Thảo Anh.

- Anh điên à? – Thảo Anh bật người vì giật mình do bị Thiên ôm chầm lấy.

- Thiên! Trở về vị trí cũ làm việc. Thời gian còn bao nhiêu mà anh có tâm trí đùa giỡn? – Nó lạnh giọng, mắt quét ngang một lượt tới chỗ cặp tình nhân.

- Nhưng ngồi lâu không tốt cho sức khoẻ. – Thiên nhăn mặt, chủ yếu là viện cớ để rời khỏi chỗ sang bên Thảo Anh ôm người yêu thì đúng hơn.

- Quay-về! – Nó nhấn mạnh từng chữ.

- Về thì về. Em cứng nhắc à An. – Thiên hậm hực, mặt cứ y như trẻ con hờn dỗi.

- Hừ…đừng để em nhắc lại nữa. Còn Thảo Anh, xong rồi thì xem lại mạng lưới truyền thông tin, bộ phận nhiễu sóng. Còn thiếu gì việc làm? – Nó hơi cau có rồi đánh mắt sang cô nàng.

- Vâ…vâng… - Thảo Anh hơi ớn lạnh, nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.

- Này…danh sách những ai tham gia vào hàng ngũ bảo vệ tao làm xong rồi, gửi mail cho mày đấy. – Vi nhẩn mặt lên nhìn nó rồi chống cằm ngáp dài.

- Tốt. – Nó gật đầu.

- Mà chị Trang với anh Minh đâu rồi nhỉ? – Vi nhìn ngó xung quanh.

- Hai người đó ở hội trường tổ chức tiệc, trực tiếp chỉ đạo việc trang trí và tổ chức. – Nó cúi mặt xuống nhìn màn hình laptop.

- Sướng! Đảm bảo hai đứa nó rủ nhau đi đánh lẻ rồi chứ ngu gì mà ở lại làm nghiêm túc! – Thiên bất mãn kêu.

- … - Nó ngẩn mặt lên chiếu tia nhìn khó chịu về phía anh.

- … - Thiên nhận thức được ánh mắt đó, ngay lập tức cúi đầu cặm cụi làm.

- Anh nghĩ nông cạn nhỉ? An đã nói trước với họ là hội trường có gắn camera rồi, nó mà phát hiện hai người đó trốn đi thì đừng hòng yên thân. – Vi lắc đầu.

- Phải thế chứ! – Thiên đập hai tay nhưng nhanh chóng giả bộ ngoan hiền cặm cụi làm việc khi thấy nó lại nhìn mình.

- Thiên! Anh uống lộn thuốc à? Sao hôm nay nói nhiều kinh thế? – Nó gắt gỏng.

- Anh xin lỗi. – Thiên cúi đầu.

- Hừ…làm ơn trật tự làm việc giúp tôi. Còn chưa đầy nửa ngày đề hoàn thành đâu. Vi, đi kiềm tra lại mọi thứ đã chuẩn bị đi. – Nó bực dọc.

- Rõ. – Vi nhún vai rồi bước ra khỏi phòng làm việc nhanh chóng.

- Hai người…ai mà còn hó hé thì chết với tôi! – Nó liếc cặp tình nhân trước mặt rồi lại chăm chú vào màn hình.

Giờ thì có cho tiền cả hai cũng chẳng dám nhúc nhích. Khổ cái thân chưa? Ai bảo trước đó chọc điên nó làm gì?



Chưa tới 6g thì cả hắn và Khánh đều đã chuẩn bị xong xuôi. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận, áo sơ-mi đen hở hai cúc cùng với quần âu đen và giày da bóng khiến hắn trở nên cuốn hút. Nét nam tính trên con người hắn hiện rõ ràng khiến bao cô chết mê chết mệt. Bộ đồ này, hắn chắc chắn là do nó chính tay chọn lựa.

Khánh đứng ngay cửa phòng đợi hắn cùng xuống sảnh đón xe. Cách ăn mặc nhìn cậu đúng chất lãng tử: Hai sơ-mi hở hai cúc làm lộ ra bộ ngực rắn chắc, quần âu đen và áo vest đen khoác ngoài giúp tăng vẻ nghiêm túc, chính chắn nhưng vẫn có gì đó trẻ trung, phá cách.

- Đi thôi…sắp 6g rồi. Đến đó nhanh để tao còn gặp vợ yêu. – Khánh hối.

- Mày thì suốt ngày chỉ có Vi. Yêu mờ mắt rồi. – Hắn cười khẩy.

- Thì sao? Mày không có người yêu như tao nên ghen à? – Khánh hất mặt thách thức.

- Có lẽ… - Hắn hơi cười rồi lướt qua mặt Khánh ra khỏi phòng. Cậu nói vậy cũng phải thôi. Mối quan hệ giữa nó và hắn là mối quan hệ trong bóng tối mà? Nhưng dù vậy…trong lòng cũng khó chịu thật! Cái cảm giác không thể đường đường chính chính nắm tay nó, cho cả thế giới biết nó là người yêu hắn thật sự rất bức bối!

Cả hai xuống tới nơi với hai cái mặt nạ trên tay thì đã thấy ngoài cổng khách sạn có chiếc Limous chờ sẵn.

Bước lên xe rồi im lặng suốt quãng đường đi, hai tên chẳng biết nói gì lúc này, cũng chẳng hiểu cảm xúc bây giờ ra sao. Sắp phải dấn thân vào con đường đánh đổi, một mất một còn, có chút gì đó căng thẳng và lo lắng xen lẫn vào nhau. Thật sự cả hai chưa từng một lần nghĩ rằng con ...đường này dành cho mình.

- Thưa hai ngài…tới rồi ạ. – Anh lái xe quay xuống nhìn cả hai tên.

- A…ờ…cảm ơn. – Khánh hơi giật mình rồi mở cửa bước xuống xe rồi kéo theo luôn hắn.

Nhìn toà nhà trước mặt cả hai có chút hơi sững sốt. Đây là…tập đoàn D.E.A.T.H? Nếu nói đúng hơn là một chi nhánh. Nhưng mà…vấn đề là cả hắn lẫn Khánh vẫn chưa hiểu tại sao lễ kết nạp lại diễn ra ở nơi này? Trong lòng thật có cảm giác như vẫn có điều gì đó mà mình chưa biết.

- Hai người là… - Một cô gái tiến sát lại gần, khép nép hỏi.

- À…tôi được đưa tới đây. – Hắn quay sang nhìn cô gái.

- Có phải ngài Trent và Kun không ạ? – Cô gái tiếp tục.

- Phải? – Khánh hơi nhướn mày, tụi hắn quen cô gái này sao?

- Vậy thì đúng rồi. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Linda. – Cô gái mỉm cười nhẹ nhàng.

- Linda? Nhưng sao cô lại biết tên tụi tôi? Chúng tôi quen cô sao? – Hắn nhìn người con gái trước mặt dò xét.

- Không hẳn. Tôi được giao nhiệm vụ đứng đây đón hai người. Hai người có thể xem tôi là trợ lí đặc biệt của cô Bảo An. Hoặc cũng có thể xem là…quản lí của Bắc ma nữ. Xin mời theo tôi. – Linda nở một nụ cười bí ẩn rồi quay ngoắc bước vào trong toà nhà.

- Trợ lí? – Hắn nheo mắt. Chưa từng nghe nó nói bao giờ.

Hắn và Khánh dù thắc mắc nhưng vẫn bước theo Linda. Những con mắt nhòm ngó của mấy nữ nhân viên thực khiến người khác khó chịu. Cứ nhìn chăm chăm như thế như kiểu muốn soi kỹ đến từng cái lỗ chân lông.

Lúc đi đến trước cửa thang máy, hắn thấy có hai tên mặc đồ đen toàn tập đang đứng canh hai bên, xem chừng là vệ sĩ. Cả hai đang nói chuyện gì đó với nhau rất vui, có tên còn cười lớn. Linda hơi dừng chân khi thấy cảnh tượng vừa rồi nhưng nhanh chóng thở hắt ra, bước nhanh lại đó:

- Hai người đang làm gì đấy? – Linda khoanh tay đứng trước mặt hai tên vệ sĩ.

- Cô Linda! – Hai tên thấy cô thì vội vàng nghiêm chỉnh cúi chào.

- Đừng để tôi thấy lại việc này, chú tâm vào công việc chút đi. Tối nay có một sự kiện quan trọng nên bất cứ lúc nào bọn cớm cũng có thể mò đến, chưa kể là đến Interpol. Thái độ làm việc như thế thì đến khi lũ đó đến thì biết tính làm sao? – Linda gằn giọng.

- Xin lỗi. – Cả hai tên cúi đầu.

- Tôi nghĩ hai người cũng chẳng muốn Venus thân chinh đi xuống nhắc nhở đâu nhỉ? Thế nên làm việc cho đàng hoàng đi. – Linda hơi cáu rồi quay sang nhấn nút thang máy.

“Tink”

Cánh cửa thang máy mở ra và Linda bước vào trước, Khánh và hăn đơ đơ một hồi mới chịu bước vào sau. Linda với tay nhấn số 19 trên bảng, cảnh cửa thang máy đóng lại nhanh chóng.

- Tôi thấy hình như lúc nãy cô làm hơi quá? Có cần phải nặng giọng với họ thế không? – Hắn quay sang nhìn Linda.

- Không phải thế đâu ạ. Phong cách làm việc của cô Venus là thế, cô ấy không thích ai đang trong giờ làm mà đùa giỡn đâu. Tôi là chỉ muốn tốt cho họ, để Venus mà thấy cảnh đó thể nào họ cũng bị đuổi việc. – Linda lắc đầu.

- Có vẻ hơi cứng nhắc. – Khánh nhún vai.

- Cũng bắt buộc thôi…nếu không như thế an toàn của mọi người có thể bị đe doạ. Các buổi lễ thế này của tổ chức hiếm khi có vì sợ cảnh sát phát giác được. Hiện tại trong nội bộ cũng có gián điệp nên mọi thứ đều phải phòng bị. Đặc biệt là trong thời điểm hiện tại, tổ chức đang bị Interpol đưa lên thớt. Họ đang điều tra và tìm bằng chứng buộc tội ta.

- Interpol? – Hắn và Khánh hơi nheo mày. Dính vào thứ này thì cũng có vẻ hơi không tầm thường rồi đấy!

- Phải. Mặt trái của D.E.A.T.H bị lộ rồi. – Linda gật nhẹ đầu.

- Mặt trái của D.E.A.T.H? Ý cô là tổ chức sao? – Khánh chớp mắt.

- Phải, ngoài các phi vụ làm ăn hợp pháp, D.E.A.T.H còn là một tổ chức sát thủ hàng đầu với những thành quả đáng tự hào. Nếu muốn tìm ví dụ thì có thể nhắc đến Tứ ma nữ, họ là sản phẩm tối thượng nhất mà tổ chức từng có từ khả năng, trí tuệ, nhan sắc. Tất cả. – Linda mỉm cười nhẹ nhàng.

- Nhưng mà hình như không một ai biết Tứ ma nữ là người của D.E.A.T.H thì phải? – Khánh thắc mắc.

- Chính xác…trên thế giới thì như mọi người vẫn nghĩ, Tứ ma nữ chỉ đơn giản là một nhóm sát thủ bậc thầy hoạt động tự do nhưng hiếm có ai biết, thực tế Tứ ma nữ làm việc cho D.E.A.T.H, chỉ nhắm vào những kẻ gây tổn hại đến công việc của tổ chức. – Linda vui vẻ giải đáp.

- Ra là thế. – Hắn có vẻ đã hiểu.

- Tới rồi. – Linda nhoẻn miệng cười khi cánh cửa thang máy mở ra.

- Đi theo tôi nếu không muốn bị lạc. – Linda quay người lại dặn dò cả hai rồi bước nhanh ra ngoài.

Bước ra khỏi cửa thang máy là một dãy hành lang dài, ngoài ra bên cánh phải là cửa kéo bằng kính để bước ra ngoài sân thượng, nơi tổ chức tiệc tối nay. Thứ gây ấn tượng ở sân thượng không chỉ là sự trang hoàng hoành tráng mà còn là bể bơi đẹp ngoài sức tưởng tượng, một bể bơi hình trăng khuyết.

- Chúng ta không ra nơi tổ chức tiệc sao? – Khánh đứng lại hỏi Linda rồi chỉ tay ra ngoài.

- Không! Đó là nơi lát nữa các anh phải thi hành lễ thôi. Nơi các anh cần đến lúc này là phòng làm việc của Tứ ma nữ. – Linda nhẹ lắc đầu.

- Tại sao? Chưa tới giờ bắt đầu à? – Hắn hơi thắc mắc.

- Một phần là vì thế, phần còn lại là vì Venus dặn tôi như vậy. – Linda trả lời xong lại quay người đi tiếp.

Cuối dãy hành lang là hai ngã rẽ. Đi sang ngã bên trái, nhanh chóng một cánh cửa gỗ màu đen đóng im lìm hiện ra, bên ngoài còn có bốn tên vệ sĩ gác hai bên.

- Cô Linda! – Cả bốn người vệ sĩ cúi chào.

- Mọi người có trong không? – Linda dừng lại hỏi.

- Thưa, cô Ellie đi làm một số việc theo chỉ thị cô Venus. Cô Anna, Sarah và Lisa đi kiểm tra lại mọi thứ còn cô Jersey và cậu David ở nơi... tổ chức tiệc chuẩn bị thêm một số thứ. Trong phòng chỉ còn cô Venus, cô Vanessa và cậu Killer. – Một tên báo cáo.

- Tốt. Tôi vao trong. – Linda gật đầu hài lòng.

- Còn họ? Có cần xét không ạ? – Tên tên khác hướng mắt về phía tụi hắn.

- Không cần, là Bắc và Nam hộ vệ. – Linda lắc đầu.

- Vậy mời cô cậu vào. – Tên khác nhanh nhẹn mở cửa cho ba người.

- Cảm ơn. – Linda cười nhẹ rồi bước nhanh vào trong căn phòng lớn im lặng chỉ nghe thấy được mỗi tiếng thở, tiếng giấy bút sột soạt và tiếng gõ máy tính.

- Tới rồi à? – Nó không thèm ngẩn mặt lên.

- Vâng…em đưa họ tới rồi. Cũng khoảng hơn một tiếng nữa mới tới giờ nhưng mọi người nên chuẩn bị đi, ra ngoài đó cũng có thể gặp mặt một số người có chức quyền, tốt cho mối quan hệ của tổ chức. – Linda dịu dàng hơn hẳn lúc nói chuyện với hắn và Khánh. Giọng có chút gì đó kính trọng, kiên nể và ấm áp.

- Ừ…tôi cũng đang tính đi thay đồ chuẩn bị nhưng phải kẹt đi xuống kho rượu kiểm tra. Cô tới rồi thì đi hộ tôi, kiểm tra số lượng cho kĩ càng, xem đúng nhãn hàng hay không. Tôi sợ họ luồng hàng kém chất lượng cho chúng ta. – Nó đóng nắp máy tính.

- Vâng…em đi ngay. – Linda cúi đầu.

- Mà khoan...tôi nay về email cho tôi bộ hồ sơ ấy. Tôi cần nó gấp. – Nó nói vội.

- Sao ạ? Bộ hồ sơ ấy em tưởng không quan trọng?

- Nhưng đối với tôi thì lại khác…tôi cần chứng cứ xác thực hơn nữa nên đi lại từ đầu có vẻ tối đấy. Tất cả những gì thu thập được từ sau vụ ấy hoặc có liên quan thì gửi hết cho tôi. – Nó cười nhẹ.

- Vâng…nếu không có gì thì em đi. – Linda đảo mắt một vòng rồi xin phép ra ngoài.

- Ừ. – Nó gật đầu.

Im lặng lại bao trùm lấy căn phòng khi Linda vừa bước ra khỏi đó. Nó ngồi chống cằm nhụo tay lên bàn ung dung nhìn Thiên với Thảo Anh, hai kẻ đang chăm chú vào công việc nhưng thực chất là giả vờ kia.

- Không tính dẹp đi thay đồ à? Diễn ai coi? – Nó nhếch môi cười khẩy.

- Hừ…biết sớm thì nói ngay từ đuâ đi. Khiến người ta giả vờ mệt muốn chết. – Thảo Anh bỏ ngay tập hồ sơ xuống sau khi nghe nó nói.

- Tại emu y hiếp anh lúc trước nhé. – Thiên hếch mũi lên.

- Hừ…phiền. – Nó đứng dậy phủi tay.

- Mặt lạnh quá vậy An? Hình như cô không giống như thường ngày? – Khánh xen ngang.

- Thế nào là giống thường ngày? – Nó nhìn Khánh.

- Ít nói nhưng cười nhiều. – Khánh phán một câu.

- Nhưng đây là tổ chức, ai cũng có lớp vỏ bọc. – Nó nhún vai thờ ơ.

- Nhưng nhìn không quen mắt. – Khánh chau mày.

- Thế thì chuẩn bị tinh thần đi, anh sẽ còn chứng kiến một kẻ còn lạnh lùng hơn nữa cơ. Người ta thường bảo Venus không giống như tên gọi Bắc ma nữ vì không đủ độ lạnh bằng Ellie. – Nó nghiêng đầu cười đểu.

- Ellie sao? – Khánh nhướn mày, có vẻ điều này hơi khó tin.

- Đó mới thực sự là tảng băng đấy. – Thảo Anh cưởi nhẹ.

- Con người của Ellie khi ở tổ chức là tảng băng di động, nhưng mà từ khi người đó mất thì thái độ ấy thay đổi đến chóng mặt. Một tảng băng biết cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo. Điều đó khiến mọi người trong tổ chức cảm thấy sợ khi đứng gần Ellie, nụ cười ấy tuy rất thậ nhưng nó không phải là cảm xúc, chỉ đơn thuần là một thứ để chứng minh cho mọi người thấy. – Thiên xoay xoay cây bút trên tay.

- Nghe hơi lạ. – Khánh nhìn Thiên.

- Ừ…nhưng có vẻ con bé đã tìm lại được người thứ hai như người đó nên tảng băng ấy lại xuất hiện. Thật là muốn xoay con người ta như chóng chóng. – Thiên chẹp miệng.

- Phải mất một thời gian để tất cả mọi người chấp nhận nổi nụ cười tươi tắn của Ellie, vậy mà bây giờ lại bắt họ thay đổi lại cũng tội nghiệp. – Thảo Anh giả vờ thương tiếc, khóc không ra nước mắt.

- Bạn bè không thương, thương tiếc chi cho cái lũ dở hơi lo chuyện bao đồng đó? – Vi bước nhẹ vào phòng không tiếng động.

- Em! – Khánh đứng ngây người rồi nhào vào ôm chặt cứng nhỏ.

- Buông ra. – Vi nhíu mày, giọng nói lạnh hơn bình thường rất nhiều.

- Em sao thế? – Khánh thả ngay nhỏ rồi nhìn Vi bằng ánh mắt lo lắng.

- Đây là tổ chức, ra ngoài rồi thì muốn làm gì thì làm. – Vi hơi cau có rồi bước tới trước mặt nó.

- Thế nào? – Nó cười nhẹ.

- Ổn…mọi thứ sẵn sàng. – Vi nhún vai báo cáo.

- Được rồi…vậy đi thay đồ thôi. – Nó gật đầu hài lòng rồi bước ra ngoài trước.

- Thảo Anh…đi. – Vi quay sang nhắc cô bạn rồi cũng đi thẳng ra ngoài, không buồn để ý đến anh chàng người yêu bị cho ra rìa.

Ba cô gái vừa bước ra ngoài là lúc không khí trong căn phòng nhẹ hẳn đi. Khánh thì vẫn cứ đứng đực mặt ra một chỗ gãi cằm suy nghĩ về tính cách của Vi. Cô người yêu bé nhỏ này của cậu thật sự quá nhiều bí ẩn đề khai thác, thậm chí dùng cả đời không biết có đủ để khai thác hết hay không.

- Tính cách của bộ tứ này…quả thật là khó hiểu? – Hắn cười khẽ.

- Chẳng phải đã nói rồi sao? Đó là đa tính cách. – Thiên nhún vai.

- Không thể nào nắm bắt được. Lần đầu tiên có người khiến chúng ta đau đầu đến vậy. – Hắn cũng thở dài ngao ngán.

- Chịu đựng lâu sẽ cảm thấy quen thôi. Vì tính chất công việc bắt buộc, nếu để người khác dễ dàng nắm bắt thì còn gì để nói nữa? – Thiên chêp miệng.

- Cũng phải.

- Nhưng họ như thế, tao cảm thấy như họ không cần sự che chở của chúng ta. Họ vẫn có thể sống mà không cần ta bên cạnh. – Khánh trầm ngâm.

- Ý mày là mạnh mẽ quá à? – Thiên nhướn mày.

- … - Khánh không trả lời, chỉ gật đầu.

- Mạnh mẽ mới cần được bảo vệ. Những kẻ yếu đuối nhưng tâm hồn họ dẻo dai và bền bỉ, riêng những kẻ mạnh mẽ thì bên trong yếu đuối hơn ai hết. Biết tại sao không? Chính vì họ biết họ dễ tổn thương, yếu đuối nên mới phải tạo dựng một lớp vỏ mạnh mẽ khiến người khác không chạm vào tới mình. Còn những kẻ bề ngoài yếu đuối, đơn giản vì trái tim quá cứng rắn, dẻo dai nên đôi lúc muốn trở thành yếu đuối. – Hắn cúi thấp đầu nói. Qủa thật, điều này hắn đã trải nghiệm qua nó, một quá khứ mà tội hắn chồng chấc.

- Sặc mùi triết lí. – Khánh nhăn mặt.

- Haha…ai bảo mày hỏi. – Thiên cười lớn.

Khánh nghe xong chỉ biết ngồi xuống ghế chẳng thể nói gì thêm. Hắn thì bước đến cạnh bàn làm việc của nó, ngón tay trỏ miết nhẹ lên nắp laptop với gương mặt rất nhiều xúc cảm.

Sân thượng của toà nhà cao 19 tầng đón gió từ biển lùa vào mát rượi. Từ đây có thể phóng tầm mắt ra tới tận bãi biển và ngắm cảnh mặt trời đang dần đi xuống không một chút khó khăn.

Hơi gió mang mùi vị của biển, cái mùi mằn mặn không thể lẫn khiến nó có hơi khó chịu dù tinh thần thoải mái hơn hẳn.

Liếc ngang toàn bộ sân thượng nơi tổ chức lễ, nó khẽ cười nhạt rồi quay lưng bước đi vào ...ngay. Nơi đây nó không có quyền tuỳ tiện ra vào thoải mái như thế. Bắc ma nữ chưa được phép xuất hiện trước mặt mọi người lúc này.

Ở giữa sân thượng là một cái hồ bơi trăng khuyết với nước mà xanh trong thấy đáy, bên trên là cái cầu dựng tạm bằng gỗ bình thường nhưng chẳng ai dám bước lên. Lối đi trên cây cầu được lót thảm đỏ trải dài đến bậc thang trước mặt.

Đi qua cây cầu nhỏ là bước tới sân khấu cao hơn 20 bậc tam cấp khiến mọi người ngước nhìn đến mỏi cổ. Cũng may là tổ chức vào buổi tối nên không có nắng chứ còn ban sáng thì chói đến mức trời chưa chắc đã nhìn lên được.

Hai bên hồ bơi là hai chiếc bàn trải khăn trắng tinh tươm, bên trên chỉ toàn là rượu mà không có lấy một món ăn. Cũng phải thôi, đây là một buổi lễ mà? Mà còn là buổi lễ của một tổ chức ngầm thì tốt nhất chỉ cần như thế, không quá rườm rà rắc rối chính là phòng cách của tổ chức quốc tế này.

Tất cả những kẻ được mời đều có mặt tại đây lúc này với quần áo nghiêm chỉnh, phẳng phiu. Từ con người họ, một bá khi không tầm thường toát ra khiến những kẻ yếu tim có thể chết giấc. Mà hình như…mực độ sát thương ấy vẫn chưa cao nhỉ?

Những nhân vật ở đây đều là sát thủ trong tổ chức, ước tính trên dưới 150 người, ngoài ra còn có vài ba vị đặc biệt được mời đến dù là làm ăn phi pháp hay hợp pháp. Có thể nói, Tịnh Cát mời họ đến đây không phải là ý tốt lành gì nhưng dù sao cũng là có quan hệ, một buỗi lễ thế này mà không mời thì ảnh hưởng đến mối giao hảo bấy lâu. Còn có thể lợi dụng lợi thế của nhau để mà sinh tồn thì phải lấy lòng, dù D.E.A.T.H có lớn đến mức nào mà không có những kẻ bên dưới tiếp tay thì cũng hoàn toàn vô dụng.



Nó bước vào lại bên trong dãy hành lang vắng khi yên tâm về việc tổ chức tiệc. Tiến thẳng tới thang máy, nó cần xuống bên dưới để tahy quần áo, chuẩn bị ra ngoài kia nghênh tiếp những vị khách quý.

“Tink”

Cánh cửa thang máy mở, nó chưa kịp bước ra ngoài thì đã có vài người vội vã bước vào. Ánh mắt thoáng giận dữ nhưng vội tan biến, nó nhỏ giọng:

- Xin lỗi…cho tôi đi. – Nó vội cụi mặt, luồng lách qua năm người đàn ông.

Những tên trong đó nhìn nó không nói gì mà nhanh tay nhấn nút thang máy với vẻ rất vội vã. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc gượng mặt nó vừa vặn một nét biểu cảm: Tức giận!

Nó nhận ra lũ người đó, chỉ đơn giản là không hiểu tụi đấy đến đây làm gì? Chắc chắn là có chuyện không ổn. Thấy mặt lũ người này ở đây rõ ràng là một điềm báo không lành, nhưng nó vẫn chưa biết mục đích chính của kẻ chơi trò này.

“Cõng rắn cắn gà nhà”, nó cắn chặt môi rồi vẽ nên nụ cười. Nó dư khả năng, thừa bản lĩnh để chơi với cô ta ván cờ này!

Rảo nhanh bước trên dãy hành lang tầng 12. Nó bước vào một căn phòng chứa dụng cụ, nơi đặt sẵn một tủ đồ cho tụi nó thay. Mở tung cửa tủ, trong đó chỉ còn mỗi bộ váy màu đen thẫm của nó. Vậy là những người còn lại đã tahy đồ xong, không ngờ nó ra khỏi phòng trước mà lại vào đây sau cùng.

Lấy cái váy ra khỏi đó, nó giơ lên cao rồi ngắm nhìn chăm chú. Nó chẹp miệng tiếc rẻ. Đây quả là một cái váy đẹp, dù nó không ưa mặc váy nhưng cũng không phủ nhận là mình có vẻ thích nó. Nhưng đành thôi…

“Rẹttttt….”

Nó xé ngay bộ váy trên tay không một chút do dự. Tối nay không cần đến thứ đó, thế thì nó cũng chẳng muốn để lại làm gì. Có thể nói toàn bộ sự tức giận nhờ vụ chạm mặt ở thang máy đều đã được nó trút hết lên chiếc váy không liên quan này.

Thả thứ mà nó cho là “vải vụn” xuống đất, nó quay ra ngoài không một chút do dự. Nó bây giờ cần phải về phòng làm việc ở tầng 19 để tìm hiểu tụi kia có mặt ở đây đề làm gì nhưng có vẻ…việc có mặt ấy không tốt lành mấy?

“Tạch…tạch…tạch…”

Nó gõ ngón tay trên bàn phím liên tục, quan sát camera của từng lầu, từng phòng, từng khu vực không được bỏ sót. Tất cả mọi hình ảnh và hoạt động thu vào tầm mắt nhưng chưa có gì là kết quả cho câu hỏi trong đầu nó.

Bất lực dựa lưng ra ghế, nó nhìn lên đồng hồ trên tường, còn 25 phút nữa là bắt đầu lễ, không tìm ra manh mối nó không thể nào yên tâm.

Vậy thì phải suy n...ghĩ…bọn chúng có vẻ vội vã. Chắc chắn là muốn làm gì đó theo chỉ thị của cô ta vì nó hiểu, chưa được lệnh thì cái lũ ấy cũng chẳng dám mò tới đây chui vao hang cọp.

Có thể là muốn gây ảnh hưởng đến buổi lễ ngày hôm nay nhưng cô ta cũng có mặt, chẳng lẽ lại liều lĩnh làm một việc ảnh hưởng đến sự an toàn của mình. Chắc chắn là không! Nhưng…vẫn không thể khẳng định được, cô ta đầu óc mưu mẹo nên chắc chắn sẽ có cách thoát thân. Vậy thì không thể loại trừ khả năng cô ta làm những việc nguy hiểm.

Muốn cắt ngang buổi lễ chỉ có thể là do bọn cớm đột ngột tấn công, bao vây tấn công có vũ trang, khủng bố… Mà khoan! “Khủng bố”? Có thể nào cô ta muốn đặt bom? Nhưng nếu thế thì xác xuất chạy thoát của cô ta quá thấp. Nếu là nó thì sẽ tìm cách nào hay hơn chứ không làm vậy nhưng suy nghĩ của cô ta, nó đâu biết được cô ta có thông minh như nó để có thể nghĩ cách hay hơn?

Ngồi bật dậy lướt tiếp ngón tay trên bàn phím. Nếu là đặt bom thì chỉ có thể đặt ở những tầng cao. Đặt ở những nơi như tầng trệt thì nguy cơ sụp cả toà nhà là 98%, đến nước đó có là thánh cô ta cũng chẳng thể chạy. Duy chỉ khi đặt ở những tầng cao cao, gần với nơi tổ chức tiệc là sân thượng thì khác. Phần bị nổ tung chỉ là phẩn trên nên cô ta sẽ thoát dễ hơn, không bị hàng đống gạch đè lên khi nổ và cũng có thể tìm đường leo xuống mấy tầng bên dưới không bị ảnh hưởng nhiều đề trốn.

Tầng 18 và tầng 17 là đành cho những người có quyền hạng cao trong tổ chức lui tới, hiện tại thì ở đó sẽ không có một ai vì đều phải có mặt ở buổi lễ rồi. Vậy thì mọi việc khá đơn giản, nó sẽ cho máy quét và bật bộ cảm biến nhiệt của camera khởi động. Chỉ cần có người xuất hiện ở hai tầng lầu này, nhiệt độ từ cơ thể toát ra sẽ đánh động đến bộ phận cảm biến. Bọn chúng dù chuẩn bị kĩ lưỡng, tránh góc nhìn máy quay đi nữa thì đối với bộ phận cảm biến tuyệt đối cũng bị phát hiện.

Sau 15s rà soát, kết quả đã truyển về máy chủ với thông tin chuẩn xác. Nó khẽ nhếch mép, quả không phụ sự mong đợi của nó. Bốn góc toà nhà của tầng 18 đều có người. Tổng cộng là 16 tên, mỗi góc 4 thằng. Nhưng có điều nó vân không hiểu? Tại sao máy quay lại không thấy chúng, vị trí đó không hề khuất tầm nhìn. Chẳng lẽ…?

Nó trừng mắt đầy tức giận. Qủa thật là có kẻ to gan dám xâm nhập hệ thống của nó để thay đổi, vô hiệu hoá camera. Lần này nó không hiểu sao mình bất cẩn thế, chỉ là lúc đầu nó không nghĩ sẽ xảy ra tình huống này nên lơ là. Thế mới biết nó cũng có lúc mắc sai lầm, lần này phải rút kinh nghiệm.

Hoàn thành mấy thao tác cắt đứt sự xâm nhập đó, nó bực bội thở hắt ra, lấy tai nghe liên lạc với Ropez:

“Ropez…chị tới tổ chức chưa?”

“Tiểu An? Sao lại liên lạc với chị giờ này? Chị đang cùng ba nuôi chào hỏi một số người ở trên sân thượng đây.” – Ropez có vẻ hơi bất ngờ khi thấy nó liên lạc.

“Chị giúp em được chứ…âm thầm điều người lên bốn góc toà nhà ở tầng 18. Có kẻ đột nhập ở đó, em nghi là có bom.” – Nó nhịp ngón tay trên bàn.

“B…bom?” – Ropez suýt hét lên, may mà kiềm chế lại chỉ hỏi nhỏ.

“Phải…Nhanh đi.”

“Sao không giao cho ba đứa kia? Có vẻ chúng nó xử nhanh hơn chị đấy?” – Ropez bất mãn.

“Tụi nó hiện tại chắc đang ở cùng Tứ quản lí nên không được đâu, tuyệt đối hành động trong thầm lặng. Dặn lũ người đó là im mồm, bép xép để bất kì ai biết là một phát vào đầu ngay.”

“Ok. Nhưng mà nếu là bom, thời gian còn chưa tới 15 phút thì phải làm sao đây? Số người thuộc đội phá bom hiện tại ở tổ chức cũng chỉ có 3 người thì em tính chỗ cuối cùng ai làm? Tất cả những người đang có mặt ở đây, ngoài Thảo Anh ra thì không có ai có thể vô hiệu hoá nó.” – Ropez báo cáo tình hình.

“Thảo Anh nhất định không được rời khỏi hội trường nơi buổi tiệc, em sẽ phụ trách điểm cuối cùng.” – Nó nghiến răng.

“Tuỳ em. Còn 14ph23s.” – Ropez không phản đối chỉ nói nhanh rồi ngắt liên lạc.

Bỏ tai nghe xuống bàn, nó thở dài. Bom thì sao? Nổ nó vẫn không sợ, chỉ có điều là nó ghét cái kiểu hành động này của cô ả đó. Phiền phức cho nó lúc này, phải đích thân nhanh chóng đi xuống đó giải quyết quả bom thật nhanh trước khi buổi lễ bắt đầu. Đúng giờ khai mạc mà thiếu mặt nó với Ropez, chắc chắn cũng sẽ không ít người đánh hơi được mùi vị kì lạ.

Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột mở ra, một người con trai bước vào khiến nó hơi giật mình. Sự xuất hiện gưng mặt này ở đây nằm ngoài suy đoán của nó, nó thật không hiểu một kẻ không có phận sự như tên đó vào đây làm gì? Lại còn dàm xuất hiện trước mặt nó?

- Anh? Sao lại ở đây? – Nó nhướn mày hỏi.

- Tôi cũng là người của tổ chức. – Anh chàng bình tĩnh đáp nhẹ.

- Người cùng thuyền. – Nó hơi chau mày.

- Là Hắc Vũ. – Chàng trai mỉm cười.

- Tôi không biết anh cũng trực thuộc tổ chức cũng phải. Lễ ra mắt lần đó kẹt nhiệm vụ nên tôi không tới, Nữ tước thì vẫn đang nằm trong thời gian nghỉ phép vô thời hạn. – Nó nhếch môi.

- Nữ tước? Liên quan gì đến tôi?

- Rồi cũng sẽ gặp thôi. Anh vào phỏng làm việc của tôi làm gì? – Nó lắc đầu.

- Không phải là tôi muốn nghe lén, chỉ là vô tình đi lạc sang đây nên mới nghe cô nói chuyện. Cô không cần xử lý quả bom cuối cùng, tôi sẽ làm. – Anh chàng thẳng thắn.

- Anh làm được? – Nó nhướn mắt, chỉ là muốn dò hỏi chứ không phài là nghi ngờ. Đã là người của tổ chức thì đều được huấn luyện kĩ càng, nếu anh ta nói là làm được, nó cũng đủ biết chuyên ngành của anh ta.

- Tất nhiên, tôi được đào tạo ra để giúp tổ chức nghiên cứu và tiến hành sản xuất nó mà. Tôi học về vũ khí và nguyên tử hạt nhân. – Hắc Vũ tự tin.

- Vậy tôi giao cho anh, còn 12ph56s. – Nó không dò hỏi thêm mà bước thẳng ra ngoài.

Hắc Vũ quay đầu nhìn theo hướng nó thắc mắc. Anh chàng biết chắc chắn nó biết kẻ đứng sau vụ này là ai. Có điều anh ta không hiểu, nếu đã là đặt tới tận 4 trái bom, sao nó phải hành động trong âm thầm thế này? Thông báo cho tất cả để cùng tìm hướng giải quyết cùng nhau sẽ nhanh chóng hơn bởi vì những kẻ có mặt trong toà nhà lúc này, không là người của tổ chức cũng là những kẻ không nên xem thường.

Nó dùng thàng máy xuống tầng 18 xem xét tình hình. Chắc chắn là bây giờ Ropez chưa thể đem người xuống đây nhanh chóng theo lời yêu cầu của nó vì phải tập trung và lôi đầu ba tên trong đội phá bom tới. Từ lúc nó ngắt liên lạc với Ropez đến giờ chưa quá 2ph.

"Tink"

Thang máy vừa mở, nó nhanh chóng bước ra không một chút chần chừ. Nó hôm nay thật sự không một chút hứng thú để ra tay, giế...t được tên nào nhanh gọn thì nó sẽ làm liền. Để lâu phiền phức!

Hai bàn tay không biết từ lúc nào đã cầm sẵn hai khẩu súng lục được đặc chế đặc chế đặc biết giúp khẩu súng nhẹ hơn, độ giật thấp và loại đạn của nó cũng chẳng phải đạn thường.

Bước chân men theo lối đi của dãy hành lang đi tới góc thứ nhất của tòa nhà hướng Đông Bắc. Ở đó có 4 tên đang đứng. Hai tên đang loay hoay lắp bom còn hai tên đứng canh cho đồng bọn.

Cái nhíu mày thoáng qua trên gương mặt, nó cảm thấy cái cảnh tượng này rất chướng mắt.

Dãy hành lang tối đen vì không có đèn, do lúc đầu tầng lầu này không có người sử dụng nên điện hành lang hay văn phòng đều được tắt hết, chỉ có vỏn vẹn mỗi ánh sáng từ cái đèn pin của tụi kia dùng để hỗ trợ công việc lắp đặt.

Bóng tối giúp nó dễ dàng hành động và nhanh chóng kết thúc mọi việc trong im lặng. Vừa bước chân ra khỏi dãy hàng lang, hai tên đứng canh91 đã phát giác được việc có người đang đi đến. Tiếng gót nhọn giày nó va chạm vào nền gạch men đã đánh động cho bọn chúng.

Đôi mắt được huấn luyện thích nghi nhanh với bóng tối, nó đã xác định được vị trí của mục tiêu đang đứng.

Chưa để hai tên đứng canh lên tiếng, hai phát súng rùng rợn đã vang lên.

"Đoàng...đoàng...."

Tiếng súng vang lên chói tai. Nó chẳng hề bận tâm đến âm thanh đó, tường của tòa nhà được làm bằng chất liệu cách âm cực kì tốt nên không lo những người đứng bên trên đầu nghe thấy, vả lại nó cũng chẳng mang theo giảm thanh cho súng.

- Ai?Ai đó? - Hai tên đang lắp bom nghe thấy tiếng súng thì hoảng sợ.

- Im! - Nó gằn mạnh rồi bắn thêm hai phát súng nữa.

"Đoàng...đoàng..."

Hai viên đạn vô tình cắm sâu vào mi tâm của hai tên còn lại, mùi tanh của máu bắt đầu xộc lên mũi nó. Có vẻ nó khá nhạy cảm với cái mùi này, giống như là cá mập có thể ngửu thấy mùi máu trong phạm vi cả ngàn cây số.

Ngay sau đó, nó lại nghe thêm 4 phát súng nữa phát ra. Gương mặt đanh lại trong giây lát rồi lại dãn ra như bình thường, nó đã biết là ai nổ súng!

Nó bắt tính hiệu liên lạc với Ropez qua cái bộ đàm mini trên tai:

"Chặn đường thoát của chúng, phong tỏa tầng 17 và 18. Chúng nghe thấy tiếng súng của em nên chắc chắn bỏ chạy."

"Được." - Ropez nhanh chóng đồng ý rồi ngắt tín hiệu liên lạc.

Đến lúc này nó cũng chẳng cần đi đến ba góc còn lại của tòa nhà làm gì. Bọn còn sống còn lại thể nào sau khi nghe súng bắn nhiều thế lại chẳng bỏ chạy? Mà bọn chúng chạy tới thang máy hay thang bộ thì đã bị người mà Ropez dẫn tới tiễn thẳng xuống Diêm Vương. Muốn thoát khỏi nòng súng của người tổ chức thì chỉ có cách nhảy lầu, mà nhảy lầu thì không cần bàn cãi, chết là đáp án!

- Ra đi! - Nó cất hai khẩu súng vào lại vị tí cũ.

Từ trong bóng tối dáng dấp người con trai bước ra, dừng lại phía sau nó một khoảng cách vừa phải.

- Sao cô biết là tôi đứng trong đó? - Hắc Vũ bình thản hỏi. Anh ta không ngạc nhiên mấy, như kiểu việc Venus phát hiện ra anh ta chỉ là việc sớm muộn.

- Tôi nghe tiếng súng mà? Anh đi trước tôi nên chắc chắn tiếng súng đó là của anh. Chỉ có điều tôi không nghỉ anh đi trước mà lại ra tay sau tôi. - Nó như cười như không.

- Tôi không thể nào sánh lại bằng cô, cô cũng biết điều đó mà? - Hắc Vũ đáp lại lời.

- Hừ...điều đó không quan trong. Qủa bom này anh lo đi. - Nó hơi cau có rồi hất mặt về phía quả bom.

- Là bom hẹn giờ, loại này nổ không tới mức nghiêm trọng, nhưng mà nếu là bốn quả ở bốn góc thì... - Hắc Vũ bước lại gần soi đèn pin xem xét quả bom.

- Đủ sập tầng 19 chứ gì? - Nó nhếch môi.

- Chắc thế đấy. - Hắc Vũ nhún vai.

- Tôi không quan tâm, làm lẹ đi. Anh còn 8ph17s. - Nó nhắc nhở.

- Đừng lo, cô cứ lên trước đi, chỗ này tôi và Bướm Đêm lo nhanh thôi. - Hắc Vũ phẩy tay.

Nó chợt cau mày rồi cũng quay lưng bước đi. Tới trước cửa thang máy thì có vẻ hơi khó khăn cho việc đi chuyển của nó. Gần chục xác chết máu me lênh láng nằm chắn hết lối đi của nó.

Nó hướng mắt về ví Ropez đang đứng nhìn nó cạnh cửa thang máy.

- Em không bị thương chứ? - Ropez hỏi thăm.

- Vẫn ổn. - Nó giọng đều đều.

- Vậy thì tốt. Chị đã cho người tới ba điểm gắn bom còn lại rồi, nhanh chóng được tháo dỡ thôi.

- Tốt...cho người phong tỏa tòa nhà, cử người đi thăm dò. - Nó gật đầu hài lòng.

- Em sợ họ sẽ cho người phục kích trong quá trình buổi lễ à? - Ropez hỏi.

- Ả ta là rắn độc, đơn giản thế này thì còn nói làm gì? - Nó nhếch mép.

- Được...theo ý em. - Ropez gật đầu rồi nhanh chóng liên lạc qua bộ đàm, truyền đạt mệnh lệnh.

- Lên thôi, còn 5ph nữa là bắt đầu. - Nó kéo tay Ropez bước vào thang máy.

Thang máy vừa mở, nó đã nhanh chóng bước ra ngoài đi thẳng tới phòng làm việc.

- Này…không ra luôn sao? – Ropez gọi với tới nó.

- Không…thầy muốn em xuất hiện đặc biệt. – Nó nhún vai rồi đi lẹ.

Bước vào phòng, nó lôi từ trong góc ra một cái hộp tròn, bên trong chứa một dung dịch đặc sệt trong suốt. Nhúng cả hai tay vào, nó rút ra rồi để cho khô, xong lại lấy đôi găng tay bằng da màu đen... trong tủ mang vào. Nó tin cô ta không đơn giản như thế, không chỉ có bom mà phải còn gì đó nữa!

Rời đi khỏi đó nhanh, nó đi ra phần sân thượng sau lưng. Tầng 19 của toà nhà có phần sân, được chia ra bởi phòng làm việc của nó trên dãy hành lang hình chữ I nằm giữa. Phần sân thượng trước dùng để tổ chức lễ, phần sân thượng sau là đáp trực thăng.

Leo lên chiếc ghế cạnh ghế lái, nó thắt dây an toàn rồi ra hiệu cho anh chàng phi công ngồi chờ nó từ trước. Anh chàng phi công hiểu ý, gật đầu rồi điều khiển cho chiếc trực thăng từ từ bay lên.

Nó nhìn qua khung cửa sổ thấy toàn cảnh bên dưới, Hawaii đúng là đẹp thật.

- Đi một vòng đi rồi hãy ghé, chưa tới lúc. – Nó ra lệnh cho phi công.

- Nhưng thưa… - Anh chàng phi công đang tính phản bác thì nó cắt ngay.

- Anh không lái thì cút xuống. – Nó gắt.

- Vâng.

Nhăn mặt tỏ ý khó chịu, nó bảo sao thì làm thế đi. Nó biết nên làm thế nào chứ không cần ai phải dạy.

Thở dài rồi dựa lưng ra ghế, nó đưa đôi bàn tay lên ngắm. Bên trong lớp găng da này là một thứ rất ghê gớm. Nó là thứ vũ khí giết người kinh tởm thơm mùi máu tanh.

Lại nhìn ra cửa sổ, nó giật mình phát hiện hôm nay là giáng sinh. Biết bao nhiêu gia đình, cặp tình nhân dắt tay nhau vui vẻ dạo phố trong khi nó biết chắc rằng mình sắp làm gì. Giết người. Cụm từ đối với nó vô cùng đơn giản nhưng đầy tội lỗi mà chẳng ai muốn làm.

Khẽ cười nhạt, giết người trong ngày lễ giáng sinh chắc cũng vui!



Trên sân khấu cao 20 bậc tam cấp là bốn chiếc ghế chạm trổ hình hoa hồng một cách tỉ mỉ được dát vàng. Trên lưng ghế được khảm những viên đá quý tương ứng với chủ nhân nó. Chiếc ghế đầu tiên khảm kim cương đen huyền bí, chiếc ghế thứ hai chói mắt do mấy viên ruby màu đỏ với nhiều kích cỡ, chiếc ghế thứ ba sáng loá với cơ số viên saphire màu trắng và chiếc ghế cuối cùng sang trọng với những viên ngọc trai quý của vùng biển Hawaii.

Từ đó bước xuống 5 bậc tam cấp có tiếp 8 chiếc ghế dát bạc nguyên chất xếp đều trái phải 4 cái đối mặt nhau. Đây là vị trí của tám con người phục vụ cho ma nữ.

Xuống 5 bậc tam cấp tiếp theo là bốn cái ghế bằng gỗ quý, một cái chạm hình rồng uống lượn, một cái chạm hình con chim đại bàng oai hùng, một cái chạm hình bướm kiêu sa và một cái chạm hình rắn dẻo dai. Có thể nói, bốn con vật đó là tượng trưng của bốn cấp bậc dưới Tứ hộ vệ và Tứ quản lí được đặt bốn góc.

Đồng hồ chậm chạp từng chút từng chút nhích cây kim của mình. Chỉ chưa đầy 1ph nữa thôi là mọi thứ sẽ bắt đầu. Con đường tội lỗi của hai nhân vật mới sẽ mở màn từ đây.

“Boong…”

Chiếc đồng hồ treo tường trên cánh cửa nơi bước ra sân thượng chỉ điểm 7g. Đến lúc này, hàng loạt đèn điện sáng trưng được bật lên theo một thứ tự nhất định.

Tất cả mọi người đứng hai bên hồ bơi cạnh bàn rượu đều đồng loạt quỳ một chân xuống, gương mặt trang nghiêm không còn chút đùa cợt như bình thường. Không khí im lặng thấy rõ.

Từ nơi bắt đầu thảm đỏ, người con trai mặc bộ comple màu tro với chiếc mặt nạ màu nâu đất bước từng bước đi cứng rắn của mình, vẻ chững chạc và dứt khoát toát lên từ con người đó là quá nhiều khiến biết bao người si mê. Có điều, từ “Yêu” đối với những sát thủ có vẻ là là trò cười.

Người con trai bước đến trước chiếc ghế chạm trổ hình rồng thì lại tiếp tục chống tay quỳ xuống đầy kính trọng, có vẻ nhân vật sau đó là người không hề tầm thường. Là Huyết Dạ.

Tiếp theo đó, cô gái mặc trên mình bộ đầm dạ hội dài tay cổ sâu màu trắng dài chấm đất, đuôi váy xoè có màu tím than in hình những chú bướm vờn nhau tuy đẹp mà lạnh lùng. Cô gái mang chiếc mặc nạ màu tím đen hình bướm che đi những đường nét của một mĩ nhân bước đi uy nghiêm lên vị trí có chiếc ghế hình bướm rồi lại quỳ xuống. Đó là người mang cái tên Bướm Đêm.

Nữ tước xuất hiện trong cái rùng mình của tất thảy mọi người. Bộ váy dài chấm đất màu bạc cổ yếm hở khoảng lưng trắng, phần eo buộc lại bằng sợi dây màu đen bản to. Vết đạn bắn ở eo chưa lành, dù đã quấn băng rất kĩ nhưng chắc chắn máu vẫn có thể thấm ra ngoài nên bộ váy màu là thích hợp nhất. Dù có chảy máu, sợi dây đen bản to sẽ che mất màu đỏ máu. Trên gương mặt thanh tú là chiếc mặt nạ màu bạc hình vẩy rắn.

Vẻ bề ngoài dù đẹp cách mấy đi chăng nữa, ai cũng phải khiêm nhường trước con người ấy nếu không muốn chết dưới nọc độc của Độc Xà. Độc Xà là con rắn độc châu Mĩ của Nữ tước, là người bạn tâm giao của cô nhóc với kích cỡ lớn, dù đã quấn một vòng rộng quanh cổ Nữ tước, thân người nó vẫn kéo lê một đoạn trên nền đất. Bàn tay thon dài dịu dàng vuốt trên đầu của Độc Xà, đó là hành động cưng nựng thú cưng nhưng đối với tất cả mọi người, nó thật rung rợn. Chơi đùa với con vật đó, ngoài Nữ tước ra thì ai cũng có thể mất mạng như chơi.

Bước về chiếc ghế chạm hình rắn, Nữ tước khẽ khàng quỳ xuống.

Hắc Vũ vừa xong nhiệm vụ đã chạy lên ngay, may là vừa kịp. Điều chỉnh nhịp thở, anh chàng bước nhanh trên thảm đỏ với bộ comple màu đen và chiếc mặt nạ màu đen với bên góc hình đại bang. Bước về vị trí của mình, Hắc Vũ quỳ xuống.

Sarah và Lisa bước trên thảm đỏ, gương mặt một biểu lộ cảm xúc của bản thân. Thật không thể hiểu hai con người này, là bản thân vô cảm hay giấu cảm xúc quá giỏi đến nỗi khó ai có thể nắm bắt. Tuy thế nhưng nơi đáy mắt hiện rõ một tia gian xảo. Về tới vị trí của mình, cả hai quỳ xuống mặc dù trong thâm tâm thật sự hiện rõ một chữ “không cam”.

Ngay sau đó, Killer và David cũng xuất hiện ...trong độ comple chỉnh chu. Một bộ mặt bình thản đến mức bất bình thường được trưng ra, bộ mặt đó khiến nó nhìn vào chỉ muốn đấm cho một phát. Kênh kênh kiểu ta đây là nhất. Những sải chân dài giúp hai mỹ nam nhanh chóng bước đến vị trí của mình và quỳ xuống, mặt cuối gằm.

Cắn nhẹ môi, đôi long mày thanh tú chợt chau lại. Jersey phải bước ra và đi trên tấm thảm đỏ ngoài kia. Thật sự, cô chẳng muốnra đó đối mặt chút nào. Cái thế giới “màu đen” đáng khinh đó cô không hề ưa. Nếu không muốn nói thẳng ra ghét cay ghét đắng cả cái tên mà người ta gọi mình, cái tên gây nên nỗi lo sợ hoảng loạn vô hình.

- Tây ma nữ! – Tất cả đồng loạt hô to khi Jersey xuất hiện nơi đầu thảm đỏ.

Ngẩn cao đầu bước từng bước đi đầy quyền uy, từ Jersey toả ra một khí thế ít tai có được. Bộ đầm ôm sát lấy cơ thể, cúp ngực màu xám có phần đuôi loe rộng đính vô số pha lê giúp cho Jersey nhìn cao sang quý phái. Ngoài ra, nổi bật trên tấm lưng trắng là hình xăm bông hoa hồng màu đen, biểu tượng của Tứ ma nữ. Gương mặt đẹp như tượng tạc của một siêu mẫu được che đi một nửa bởi chiếc mặt nạ màu bạc đính ba viên thạch anh màu vàng ngay góc.

Lúc đặt chân lên cây cầu nhỏ, mặt nước hồ bỗng dưng như nước sôi, mặt nước chuyển động và âm thanh “lụp…bụp…” phát ra đến vui tai. Nhưng ngay sau đó, khi Jersey đã đi qua thì mặt nước lại trở về với vẻ phẳng lặng như cũ, chẳng một chút thay đổi.

Đến trước chiếc ghế vàng dát ngọc trai, Jersey vén tà váy ngồi xuống vị trí của mình – một trong bốn vị trí tối cao.

Vanessa xuất hiện trong tiếng hô to của tất cả:

- Đông ma nữ!

Vanessa trong bộ đầm trắng dài chấm gót hai dây xuông không một điểm nhấn nào, lướt đi trên thảm đỏ. Môi hồng như cánh đào e ấp nở nụ cười dịu dàng quyến rũ, nhìn nụ cười trong sáng đầy thánh thiện của người con gái ấy, không ai dám tin cô lại tồn tại trên con đường này. Trên gương mặt là chiếc mặt nạ màu trắng đính ba viên pha lê màu hồng che mắt phải cùng với hình xăm của Tứ ma nữ trên mu bàn tay trái.

“Lụp…bụp…”

Mặt nước hồ lại sôi lên những tiếng động, có điều màu xanh trong của nước đã mất và thay vào đó là làn nước đục ngầu một màu xám xịt không thấy đáy. Tâm hồn Vanessa trong sáng, linh hồn hoàn toàn thánh thiện nhưng hành động và việc làm lại nhuốm màu đen tối. Thế nên màu tượng trưng cho cô nàng là xám, là sự trung hoà của hai thế giới đối ngược nhau, là sự hoà hợp của thiên thần và ác quỷ.

Đã có ai nói màu đỏ chỉ đẹp khi đi cùng màu trắng chưa nhỉ? Sự trong trắng là cái nền làm nổi bật lên màu đỏ tươi sinh động của máu. Máu chỉ có thể thấy rõ khi cạnh nó là màu trắng. Trắng giúp máu đẹp lộng lẫy hơn bất cứ lúc nào, khiến bản thân con người trỗi dậy một thứ gì đó khó kiềm chế. Thích thú chăng? Chưa đủ. Thèm khát à? Không hẳn. Là một cái gì đó khó diễn tả…

Hơi cúi đầu trước Jersey, Vanessa nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí của mình – chiếc ghế vàng dát đá sapphire trắng.

Ellie ngó nghiêng xung quanh không thấy nó đâu. Nhỏ bây giờ đã phải ra rồi mà nó chưa có mặt. Không biết là lại đang tính giở trò gì nữa đây?

Hít sâu một hơi. Thôi thì kệ vậy. Nó là Venus, là kẻ tự biết phải làm thế nào cho tốt nên chắc chắng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra đâu. Cứ lo cho bản thân nhỏ bây giờ có lẽ là tốt hơn.

- Nam ma nữ! – Tiếng hô khiến Ellie phải chau mày khó chịu.

Sắm trên người chiếc váy màu đỏ chói mắt cổ áo chữ V xẻ sâu đầy gợi cảm, đuôi váy xoè dài kéo lê trên mặt đất. Trên mu bàn tay phải, hình xăm bông hồng đen nổi bật trên nước da trắng đầy mê hoặc cám dỗ. Gương mặt vốn xinh đẹp nay còn bí ẩn hơn nhờ chiếc mặt nạ che phần mắt trái màu đỏ có đính ba viên ruby trắng. Không một nụ cười trên gương mặt vô cảm lạnh băng kia, băng lãnh đến mức cho dù người ta không đối mặt cũng thấy nhiệt độ giảm xuống.

Mặt nước sôi lên một màu đỏ khi Ellie đặt chân lên cầu. Màu đỏ thẫm của máu tươi, nét đặc trưng của Nam ma nữ. Nhìn thấy màu sắc ấy, trong lòng nhỏ lại thấy phấn chấn hẳn. Máu đem lại cho nhỏ một cảm giác rất lạ, rất mới và rất kích thích. Nó khiến con ác quỷ ngủ vùi phải thức giấc. Ellie chưa từng phủ nhận là mình thích máu, thích màu đỏ tươi ấy, thích mùi tanh nồng ấy. Rất thích, kiểu đam mê.

Ngồi xuống chiếc vàng dát đá ruby đỏ, một tay chống cằm, một tay gõ theo một nhịp nào đó trên tay dựa của ghế. Ellie có chút linh cảm gì đó. Có mùi nguy hiểm đâu đây.

Lia cặp mắt của mình khắp bên dưới, bao quát toàn bộ khung cảnh. Không có điều gì bất thường là nhận xét của nhỏ. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không an tâm lắm, rốt cuộc là có gì sắp xảy ra?

Im lặng…

Mọi thứ chìm vào khoảng không ngột ngạt đó. Đã hơn 1ph trôi qua, con người đứng đầu đó vẫn không thấy mặt mũi đâu.

Không có tiếng xì xầm bàn tán, tuy thế nhưng không có nghĩ là không có những suy nghĩ lo lắng, thắc mắc lẫn nghi ngờ.

“Phạch…phạch…”

Tiếng máy bay trực thăng ngày một lớn, càng ngày càng gần. Nó đứng từ độ cao bên trên nhìn xuống, mọi thứ đã xong, chỉ còn chờ sự xuất hiện của nó thôi. Hơi nhún vai, sự xuất hiện của bản thân xem ra nhiều lúc cũng quan trọng thật.

Thả dây thừng xuống, nó từ trên trực thăng trượt theo sợi dây đi xuống rồi nhảy hẳn, thực hiện một cú đáp đất đầy trình độ và đẳng cấp.

“Bộp…...”

Đáp đất trên cây cầu nhỏ, nó nhẹ nhàng đứng dậy phủi tay nhàn nhã.

- Bắc ma nữ! – Tiếng hô cung kính vang lên thật đều.

- Hừ… - Điệu cười khẩy hiển hiện trên môi nó. Giả tạo thật!

Ngoài mặt thì phục tùng, nghe lời và kính nể nhưng có ai biết được suy nghĩ thật, tâm địa rắn độc thế nào chứ? Che mắt thiên hạ bằng mấy trò mèo đầy mưu toan nham hiểm để đổi lấy thứ mà bản thân không đủ trình độ đề giật được. Trách ư? Nó có quyền trách những kẻ đáng khinh đó à? Chỉ là cảm giác kinh thường, trong mắt nó những kẻ đó rẻ mạc một một chút gì đáng để quý.

Mặt nước sôi sục một màu đen u tối không thấy lối thoát. Màu đen bí ẩn và nguy hiểm. Là một thế giới không ngừng tranh đấu và chém giết, đem tiền đổi tình và mạng. Rẻ rúng không hơn không kém.

Đen của ác quỷ, sớm nhuốm mùi máu tanh và tương lai không chút ánh sáng. Là một biểu tượng đáng ghê sợ mà vẫn còn hàng tá con thiêu thân bán mạng lao vào như mù mắt. Kể cả Venus, đạt được đỉnh cao nhưng những thứ phải đổi không ai có thể hiểu.

Ngoảnh mặt đi và đưa tay lên phẩy như kiểu không cần phải lễ nghĩa nhiều, nó hất mái tóc ra sau rồi bước nhanh về chỗ của mình. Hơi nhăn mặt, mùi nguy hiểm nồng nặc quanh đây.

Nó vừa ngồi xuống vị trí thì tất cả đều đứng dậy. Kể cả Tứ quản lí, Đông cùng Tây hộ vệ, Bướm Đêm, Huyết Dạ, Nữ tước và Hắc Vũ cũng ngồi vào vị trí.

Môi khẽ cong lên, nó cất tiếng với thái độ nhởn nhơ, không xem không khí nặng nề trang nghiêm lúc đầu ra gì. Cơ mà ai cho dù không đồng ý cũng chẳng thể lên tiếng, lộn xộn một chút là bị cho xơi kẹo đồng ngay lập tức.

- Các vị có mặt đủ ở đây…chắc là cũng biết mục đích hết rồi nhỉ? – Nó cười cợt nhìn xung quanh.

Xung quanh im lặng không lên tiếng. Chẳng ai dám hé miệng thốt lên một tiếng trước uy quyền kia vì hiểu bản thân không đủ sức để ngang hàng mà mở miệng nói với nó. Trẻ nhưng mỗi một từ đều rất có giá trị, đó chính là điều làm nên Bắc ma nữ đang ngồi trên kia. Phản là chết, trái lệnh là đi luôn và không có một ngoại lệ nào.

- Tôi cũng chẳng muốn làm cho bầu không khí này nặng nề chút nào. Thả lỏng đi, chúng ta sẽ kết thúc buổi lễ này nhanh chóng thôi. Giờ thì mời hai nhân vật chính bước ra đây. – Nó nhún vai, môi cười nhẹ nhưng đầy lạnh lẽo.

Hắn và Kun hơi lạnh người trước giọng điệu đó của nó. Có chút gì đó rất đáng sợ, khiến người nghe ớn lạnh cả sống lưng.

Bước nhanh lên đến trước mặt nó, trên sân khấu cao hơn cả vạn con người. Biết bao nhiêu ánh nhìn soi mói, bới móc chiếu vào hai chàng trai lạ mặt. Qủa thật những con người trên kia đều rất trẻ, chẳng bù cho những ông già bà lão đã vì tổ chức này mà cống hiến mấy chục năm tuổi thanh xuân, dù vậy thứ đổi lại vẫn là những chức vụ thấp kém không hơn. Bởi thế mới nói, xã hội không chỉ cần những kẻ biết cống hiến, mà những người có bộ não thiên tài mới có đủ khả năng lên nắm quyền kiểm soát cả xã hội. Ngu muội chỉ biết đâm đầu vào không hẳn là tốt

- Tứ ma nữ. – Cả hai cúi mặt quỳ xuống dưới chân nó.

- Chậc…cả hai người đều là những người tôi đã chọn. Đều là những người tôi biết rõ ràng nhất thực lực là tới đâu. Hàng vạn con người xếp hàng ngoài kia khao khát đặt chân lên vị thế mà hai người sắp sở hữu…vì thế nên tôi mong hai người sẽ chứng tỏ cho tôi thấy sự lựa chọn của tôi là đúng, là không sai lầm. Muốn ngồi vững ở đó chỉ có thể là khi hai người hơn hẳn người khác. Đừng nói với tôi là có khả năng, có trí thông minh thì sẽ không sao. Đối với tôi thứ đó nực cười lắm! Phải chứng minh cho tất cả thấy bản thân là không ai có thể vượt qua được mới thật sự là tài giỏi. Bên dưới kia biết bao người có khả năng, có trí thông minh như những nhà bác học những vẫn không thể đảm đương nổi hai chiếc ghế ấy. Hai người chỉ có một cơ hội duy nhất thôi, bất cứ lúc nào nếu hai người không làm được việc tổ chức cũng có thể khử cả hai rất dễ dàng. – Nó dùng cặp mắt sắc của mình chiếu xuống hai con người kia, từng câu từng chữ đanh thép như muốn đấm vào mặt người khác.

- Rõ! – Cả hai đồng thanh.

- Tốt…tôi mong hai người sẽ không hối hận với quyết định ngày hôm nay, Trent và Kun. – Nó gật đầu.

Hai người gật đầu đầy dứt khoát rồi đứng dậy cúi người chào nó. Bước lùi từng bước cho đến mép bậc tam cấp, cả hai mới quay lưng xuống vị trí ngồi của mình.

Nói là lễ cho long trọng nhưng thực chất cũng chỉ có thế, chỉ đơn giản là một màn ra mắt đầy trang nghiêm hơn bình thường mà thôi.

Chiếc bộ đàm bên tai của nó bắt được tín hiệu liên lạc, cùng lúc đó nó nhìn thấy một đám người rất đông kéo vào trong toà nhà. Ngồi trên cao thế này nhiều lúc cũng tiện lợi thật!

“200 tên…em tài thật.” – Ropez ngồi bên dưới nhếch môi.

“Chỉ là em hiểu cô ta sẽ có kế hoạch dự phòng thôi. Đám canh gác bên dưới không chọi nổi 300 thằng đâu.” – Nó vén tóc ra sau tai.

“Chơi?”

“Đã gọi nơi đây là D.E.A.T.H mà? Vào thì dễ nhưng ra thì khó. Tiếp bọn chúng chu đáo. Sớm thôi sẽ được diện kiến bọn chúng tại đây.”

“Lũ ruồi muỗi.” – Ropez có vẻ hơi cáu gắt.

“Kệ bọn nó đi, thích xuống âm phủ thì chiều. Nhờ chị để mắt đến Nữ tước nhé, chị ấy hôm qua bị bắn lén nên không thể hoạt động được. Độc Xà không thể bảo vệ chị ấy an toàn.” – Nó dặn dò.

“Ok…Lâu rồi chưa nghe Nữ tước bị thương.” – Ropez nhún vai rồi ngắt liên lạc, ánh mắt loé lên vài tia thích thú. Kể từ ngày Nữ tước xin nghỉ phép vô thời hạn cách đây hai năm tới giờ ít khi nào nghe thấy việc cô nhóc bị thương. Không ngờ là sau hai năm không gặp, kẻ thù vẫn còn nhớ mặt Nữ tước dai đến thế.

- Chơi chứ? Khách quý tới rồi. – Nó nghiêng đầu nhìn ba đứa ngồi cạnh.

- Hử? – Vanessa chợt nhíu mày không hiểu trong khi Jersey thì đã linh tính thấy điều gì đó còn Ellie vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh của mình.

Đúng lúc ấy có tầm 200 tên xông vào hội trường trên sân thượng. Qủa không hổ danh là người của D.E.A.T.H đào tạo, chỉ cử 50 người canh chừng bảo vệ thôi mà đã hạ gục được 100 tên loi choi, tốt quá rồi.

Chưa kể là hiện tại trên này có trên dưới 150 sát thủ bình thường của tổ chức nữa, đám người này chạy đâu cho thoát?

- Mấy người là ai? – Một trong số những sát thủ của tổ chức lên tiếng... hỏi.

- Tụi mày không cần biết. Nhiệm vụ của tao là phải đến đây phá hoại buổi lễ này. – Một tên trong đám người mới xông vào hùng hổ.

“Lũ ăn hại!” Đâu đó trong nội bộ có một người tức điên lên. Lúc cần đến không đến, lễ xong xuôi rồi mới thấy ló cái bản mặt ra rõ là lũ đần độn.

Và tất nhiên, sau câu trả lời của tên đó thì nhanh chóng, hắn đã không còn bất cứ cơ hội nào để mở miệng lần nữa. Một cái lỗ xoáy sâu vào vào giữa mi tâm. Cái chết đôi lúc đến nhanh thật, lúc mà con người ta chẳng thể nào phản kháng kịp.

Phát súng nhanh kết liễu con người ta được bắn ra từ một khẩu súng có một không hai vẫn còn vươn khói trên tay Vanessa. Đúng là một tay súng cừ khôi khi khoảng cách xa đến thế mà vẫn có thể bắn trúng mục tiêu của mình. Nếu cứ tiếp tục thì e là sẽ còn cãi nhau dài dài, thôi thì Vanessa sẽ mở màn cho cuộc chơi trước bằng phát súng đó.

- Bắn chuẩn đấy, em gái. – Jersey nhếch môi.

- Qúa khen. – Vanessa huơ huơ khẩu súng trước mặt.

- Lũ ngu! – Ellie cất tiếng nói hiếm hoi của mình trong ngày hôm nay, giọng đều đều nhưng có vẻ chủ nhân của nó đã khá giận dữ.

- Không thích thì đừng chơi, tao sẽ lãnh. – Nó đứng dậy.

- Không tranh. – Ellie quay mặt đi.

- Chậc… - Nó tặc lưỡi, thái độ đó xoay người khác như chong chóng vậy.

Tháo chiếc găng tay da tay trái ra, nó chờ kẻ có thể vượt qua hàng phòng thủ dày đặc bên dưới để tiến lên trên.

Tứ quản lí và Tứ hộ vệ cũng bắt đầu nhập cuộc cũng như bọn của Bướm Đêm. Bọn chúng cứ tràn lên làm cả đám trở tay không kịp. Lúc đang giết tến này thì kẻ khác cướp thời cơ chạy lên trên. Cứ thế, kẻ xấu số đầu tiên cũng gặp phải nó. Có điều tên này hình như vô dụng quá!

Vừa chạm mặt nó là đơ ra ngay vì gái đẹp. Mặc dù đã đeo mặt nạ rồi đấy nhưng vẻ đẹp kia không hề mất đi chút nào, chính sự bí ẩn là thứ lôi kéo đàn ông. Chính vì đơ ngay trước nó nên tên đó chết không kịp ngáp.

Ngón tay cái của bàn tay trái của nó kéo dài trên má kẻ đối diện, ngón tay nó đi tới đâu, da chỗ ấy bắt đầu lở loét và chảy máu một cách đáng sợ.

- Áaaaa! – Tên đó hét lên vì đau và rát, cái nóng như bị lửa thiêu rụi gương mặt.

Nó nhăn mặt rồi tóm lấy cổ tên đó siết chặt. Vùng da dưới cổ bắt đầu cháy dưới bàn tay của nó, cảm giác đau đến tột cùng, chựa kịp tắt thở vì bị bớt cổ thì đã chết vì thứ ấy.

Thả tay ra cho cái xác đó rơi xuống đất, hai mắt tên ấy trợn trắng trông thật khiếp. Máu dính trên tay nó nhỏ từng giọt xuống dưới đất. Màu đỏ của máu ửng trên làn dà trắng thật bắt mắt và nổi bật. Thứ chất lỏng ấy dần khô lại, đặc sệt trên lòng bàn tay nó.

- AX169…chơi đến thế à? – Jersey hơi chau mày, môi khẽ cười đầy ẩn ý.

- AX169? Phát minh của chị sao? Em chưa từng nghe. – Vanessa thắc mắc.

- Tất nhiên là chưa nghe, thứ này dành riêng cho Venus mà. Nó vốn dĩ là axit đậm đặc, ngoài ra còn chứa trong đó một vài chất kịch độc nên khi chạm vào da, axit gây nên hiện tượng lở loét và da bị cháy, tiếp đó chất độc từ miệng vết thương ngấm vào cơ thể rồi theo đường máu nhanh chóng dẫn tới tim. Chưa đầy 30s sâu sẽ chết. – Jersey phân tích.

- Thế sao Venus sử dụng được chất độc đó? Rõ ràng là như thể bàn tay của nó có chất độc ấy mà lại không sao?

- Nó đeo một lớp da giả bên ngoài. Loại da này không bị AX169 tác dụng nên nó sẽ không bị nhiễm thứ chất đó. Đáng lẽ ra ngay từ đầu thấy nó mang găng tay là phải đoán ra rồi chứ nhỉ? – Jersey chẹp miệng rồi lại tiếp tục theo giỏi cuộc đấu.

Lại một tên nữa lao lên như thiêu thân. Nó chụp ngay mặt hắn ta rồi ném sang một bên không thèm ngó tới. Dù gì thì chỉ cần chạm một chút vào thì 30s sau sẽ chết. Thế thì nếu chạm vào cả gương mặt thì kết quả cũng dễ đoán thôi, không cần quan tâm nhiều làm gì.

Bên dưới chỗ của Bướm Đêm khá suôn sẻ. Huyết Dạ, Hắc Vũ và Ropez đều là những tay không vừa, tuy thua ba bộ tứ trên kia nhưng chắc chắn là không ai có thể giỏi hơn được nữa.

Còn về phần Nữ tươc thì hơi chật vật tí. Do vết thương chưa liền miệng mà hôm nay đã gắng gượng hoạt động nên chắc chắn là chỉ có thể ngồi lì một chỗ mà không thể đi đâu. Rời khỏi giường trong giai đoạn này đã là kì tích rồi, không cần phải đánh đấm gì thì cũng phải nói Nữ tước cũng ghê thật.

Cô nhóc chỉ ngồi trên ghế của mình, phía trước là con rắn cưng Độc Xà đang siết chặt kẻ thù mu...ốn tiếp cận chủ nhân. Có điều trong lúc Độc Xà đang bận việc thì có kẻ chơi khăm từ đằng sau. Cảm thấy được mối nguy hiểm rình rập nhưng chẳng thể phản kháng hay quay đầu lại nhìn là một cảm giác cực kì tồi tệ. Nữ tước chẳng thể quay đầu vì cơn đau do vết thương ở bụng.

“Hự…”

Có điều là may cho cô nhóc, khi tên kia vừa giơ con dao lên thì ngay lập tức đã bị Hắc Vũ cho một nhát chí mạng vào cổ từ đằng sau lưng. “Gậy ông đập lưng ông”, tính chơi bẩn à? Không dễ đâu.

- Cảm ơn. – Nữ tước cười gượng do vết thương quá đau, mồ hôi từ trên trán cũng bắt đầu túa ra.

- Nữ tước? – Hắc Vũ hơi nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, có nét gì đó rất quen thuộc. Từ mái tóc, giọng nói đến dáng người như in sâu trong tiềm thức.

- Hắc Vũ? – Cô nhóc cũng có một chút nghi hoặc. Tên con trai trước mặt…thật sự rất giống…anh ta…

- Là em? Thuỵ Dương sao? – Hắc Vũ trợn mắt, chắc chắn là không sai.

- Vương…Vương Hoàng? – Cô nhóc lắp bắp, cả hai đã nhận ra nhau thì phải?

- Em là người của tổ chức? – Hắc Vũ nghi hoặc.

- Rõ ràng là thế. Anh cũng vậy? – Nữ tước chợt thấy buồn cười. Không ngờ trong tổ chức lâu vậy mà cô nhóc không hề biết người yêu mình cũng nằm trong số ấy. Chung quy cũng tại Hắc Vũ gia nhập trong khoảng thời gian cô nhóc được nghỉ phép nên cả hai chẳng biết mặt nhau.

- Em giấu anh! – Hắc Vũ có vẻ hơi tức giận.

- Anh cũng thế. Việc này không phải muốn nói ai cũng được. – Nữ tước trừng mắt nhưng ngay sau đó lại nhăn mặt vì vết thương. Phần vải đen ngay bụng đã ướt, chắc chắn là máu chảy nhiều rồi, thấm ra khỏi cả lớp băng quấn dày.

- Em…sao vậy? – Hắc Vũ cảm thấy có điều gì không ổn.

- Không sao…chỉ là vết thương nhẹ thôi. – Nữ tước xua tay.

- Vết thương? Sao lại bị thương? Bị thương từ bao giờ? – Hắc Vũ giật mình.

- Bị đạn bắn hôm qua. – Cô nhóc dùng hai tay ôm miệng vết thương lại để máu ngừng chảy.

- Hôm qua? Em…! Bị thương thế sao hôm nay dám đến đây? – Hắc Vũ điên tiết.

- Lễ quan trọng, không thể không đến. Đích thân thầy đã mời mà. – Nữ tước nhăn mặt cố chiệu đau.

- Thầy?

- Lưu Tịnh Cát, ông ấy là thầy em…

- Nhưng cũng không thể bỏ mặc vết thương như… - Hắc Vũ đang nói thì cô nhóc hét:

- Phía sau!

“Bốp”

Một tên ngã xuống bất tỉnh sau cú đá ngược của Hắc Vũ. Mải lo nói chuyện với cô nhóc nên anh chàng cũng không để ý đến xung quanh. Có vẻ chuyện vết thương của cô nhóc về hẳn tính, giờ phải chú tâm với cái đám này trước, kẻo không mất tập trung lại có nhiều kẻ thừa nước đục thả câu. Nếu vậy thì chết chắc!



Nhanh chóng, đám lâu nhâu đó đã bị xử gọn gàng. Nó nhìn lại tàn cuộc một lần nữa rồi đeo găng tay trở lại. Nó bước xuống cùng ba đứa kia, lúc đi ngang Linda, nó nói mà không thèm nhìn:

- Dọn dẹp sạch sẽ, tên nào còn sống thì bắt nhốt.

- Vâng. – Linda cúi đầu.

- Về thôi. – Nó hất mặt cho cả đám bao gồm cả bọn hắn.

Nó bước đi trước vì muốn nhanh chóng thoát khỏi đám hỗn độn này. Nó thích máu nhưng mùi tanh bốc lên ghê quá khiến nó cũng thấy khó chịu.

Đang đi thì Vnessa bị kéo giật tay lại:

- Em nói chuyện với anh một lát được không? – Huyết Dạ hỏi.

- Nói chuyện với anh? Em… - Vanessa có chút lưỡng lự, cô nàng phần nào đoán ra trọng tâm của cuộc nói chuyện đó.

- Đi mà…anh nghĩ em sẽ không từ chối. – Huyết Dạ có vẻ nài nỉ.

- … - Vanessa không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn cả đám.

- Thế nào? – Huyệt Dạ hỏi với giọng mềm mỏng.

- Cũng được. – Vanessa đồng ý khi nhận được cái gật đầu rất khẽ của Killer.

- Tuyệt…em thay đồ đi rồi chúng ta ra café nói chuyện, ở đây không tiện. Anh lấy xe rồi chờ em bên dưới. – Huyết Dạ mỉm cười rồi bỏ đi.

Vanessa nhìn theo rồi chỉ biết buông tiếng thở dài. Bao lâu rồi nhỉ mà vẫn chưa dứt ra được? Cứ như một vở bi hài kịch ấy mà trong đó cô nàng cũng là diễn viên chính. Đau khổ vì tình, Huyết Dạ cảm thấy thế nào Vanessa hiểu rõ vì bản thân cũng phải nếm trải, thậm chí là gấp ba lần như thế.

Nếu là thế thì hôm nay phải dứt khoát hơn, kết thúc nhanh hơn để tránh đau khổ. Cô nàng biết nếu không dứt ra nhanh chóng, không chỉ có Vanessa đau khổ mà còn cả Huyết Dạ, Killer và Bướm Đêm.

Phía sau đó là một người con gái im lặng và cam chịu dõi theo. Là người đến trước những vẫn mãi đứng sau lưng để dõi theo, đau lắm chứ? Tim như bị bóp nghẹn. Đến hô hấp cũng cảm thấy thật khó khăn. Đau nhưng chẳng dám nới lỏng bàn tay để buông xuôi. Con người đó như thể cả mạng của bản thân. Muốn buông xuôi thì chẳng lẽ mình lại đi bỏ rơi mạng sống của mình?

Cắn nhẹ môi, nơi đáy mắt hiện rõ lên nỗi đau khắc khoải mặc cho bờ mi đã ướt từ lúc nào.

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status