Hắn thu bước chân, nhắm mắt đứng lặng trong gió, đè xuống tâm ma. Gió vẫn đang lay động, lòng của hắn lại tĩnh.
Rất lâu, Ninh Phàm mở mắt ra, khôi phục nụ cười nhất quán không kềm chế được.
- Đây mới là ta.
Ninh Phàm trở lại Song Tu điện, sắc trời còn sớm, nhưng hắn đã liên tục một ngày đêm đột phá cùng luyện đan, cả người cực kỳ buồn ngủ.
Hắn để nguyên quần áo lên giường, nửa nằm ngủ, nhưng chưa vào mộng, linh cấp trận quang bên ngoài viện lóe lên một cái.
Bạch Lộ lại tới rồi...
- Nữ tử thật là phiền toái, không thể dừng lại một chút sao...
Ninh Phàm đứng dậy, ngồi ở đầu giường. Hắn thấy Bạch Lộ đẩy cửa vào, mang nụ cười cao cao tại thượng lúc lần đầu gặp nhau, đắc ý cười lạnh với hắn.
- Hừ! Chính là đỉnh lô, lại dám biến mất một ngày một đêm, khiến cho chủ nhân ta phải đi tìm!
- Đỉnh lô? Nàng đang kêu ta ư?
- Không kêu ngươi thì kêu ai! Đêm hôm trước, người chiến thắng là ta. Dựa theo cam kết giữa chúng ta, nếu ta sắc bổ đến một tia tu vi của ngươi, là ngươi tự nguyện làm đỉnh lô cho ta!
Giọng nói của Bạch Lộ có chút kiêu hoành, thực lực đột phá dung linh trung kỳ, nàng tựa hồ lại dâng lên một tia ngạo khí.
- Ha, chuyện đó a, nàng không nói, ta cũng sắp quên... Bạch Lộ cô nương, nàng nhìn sắc trời này còn sớm, chúng ta giờ phút này ban ngày tuyên dâm, có phải không tốt lắm hay không.
Ninh Phàm xoa xoa cái trán, sắc mặt bất động, nhưng trong lòng thì bật cười.
Bạch Lộ này vẫn chẳng hay biết gì. Nàng ta còn cho là mình thành công sắc bổ xong Ninh Phàm...
Dù sao sau khi trải qua một đêm giao hoan, tu vi của Bạch Lộ thành công từ dung linh sơ kỳ đề thăng tới dung linh trung kỳ, quả thật giống như sắc bổ thành công...
- Hừ! Ninh Phàm! Ngươi đã là đỉnh lô của Bạch Lộ ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý sao? Nói cho ngươi biết, hôm nay tỷ tỷ muốn sắc bổ ngươi!
- Ừ, tùy nàng, dù sao ta cũng rất thoải mái. Tuy nhiên, sắc trời còn sớm, nàng tiếp đãi ta uống ly rượu đi. Chúng ta uống say, nàng tùy tiện sắc bổ ta, sắc bổ đến mức nàng được hài lòng...
Ninh Phàm không đem chuyện “sắc bổ” của Bạch Lộ đập vào trong mắt chút nào.
Vậy làm gì là sắc bổ, rõ ràng là “Đầu hoài tống bão”... Thế nhưng bản thân Bạch Lộ vẫn chưa ý thức được.
- Cái gì? Uống rượu ư?
Bạch Lộ lộ ra vẻ khó xử, nàng cho tới bây giờ là giọt rượu không dính, bởi vì tửu lượng quá kém.
Hơn nữa cho dù uống rượu, Bạch Lộ nàng một nữ tử cao ngạo biết bao, dựa vào cái gì tiếp đãi Ninh Phàm uống rượu? Nàng hận Ninh Phàm còn không kịp, mặc dù sau hai lần giao hợp, tâm tình hơi có một tia biến hóa, nhưng hận ý vẫn không đổi.
Nàng mới vừa muốn cự tuyệt, lại thấy Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, đã từ trong đó lấy ra một vò rượu xưa cũ.
Vò rượu này không biết chứa loại rượu nào, chưa khai mở phần đất bùn phong kín, mà đã truyền ra một tia điềm hương mê người. Mà một tia mùi thơm đó lại ẩn chứa linh khí nồng đặc. Chiếc mũi cao cao của Bạch Lộ hút một luồng mùi thơm, trái tim cả kinh, tu vi của mình lại đề thăng một tia... Mặc dù chỉ là một tia không đáng kể, nhưng cũng đã nói lên rượu này bất phàm.
Uống rượu này có thể đề thăng tu vi sao?!
Đề thăng tu vi, có thể bảo vệ tỷ muội của Song Tu điện không bị nam tử lăng nhục!
Rượu ngon như vậy... không uống là người ngu!
- Được! Tỷ tỷ theo ngươi uống một ly!
Bạch Lộ dường như sảng khoái đáp.
Nàng tự nghĩ, mặc dù tửu lượng của mình không giỏi, nhìn Ninh Phàm cũng không giống như biết uống rượu bao nhiêu...Nếu như chỉ uống một ly, mình sẽ không say...
- Chúng ta uống rượu xong, lại kêu sắc bổ ngươi! Đem tu vi của ngươi sắc bổ mạnh mẽ đến trong thân thể của ta!
Bạch Lộ nhìn Ninh Phàm, hậm hực suy nghĩ.
Chẳng qua là nàng nhất định phải thất vọng, ở lại trong cơ thể nàng, chỉ có thể có chất lỏng màu trắng sữa, không thể nào có tu vi của Ninh Phàm.
- Rượu này, là ta ở tại Yêu Quỷ lâm đạt được, được đặt tên là “Thanh quỷ huyết”... Uống một ly, sẽ có thể làm một mạch thăng linh. Nàng là dung linh trung kỳ, có nhiều lợi ích đối với tu vi của nàng thăng tiến lên. Tuy nhiên đối với ta mà nói, không có tác dụng gì...
Ninh Phàm điềm đạm nói.
Rượu này là một trong vật phẩm chất đống ở Thanh Bộ phủ kho, đáng tiếc hắn tiêu diệt Thanh Bộ chẳng qua đã là dung linh hậu kỳ, đương nhiên sẽ không đi uống rượu này.
Nhưng hôm nay, tâm ma của hắn dần dần dâng lên, có chút phiền muộn vô hình, ngay trước phiền muộn, không thể dùng nữ tử đè xuống, cũng chỉ có thể dùng rượu đè xuống.
Ma tu không thể ít đi nữ tử và rượu, nếu không nhất định tẩu hỏa nhập ma.
Ninh Phàm phất tay áo, lấy ra hai ly phỉ thúy, khai phong, rót rượu ra, như máu kiều diễm, như bồ đào điềm hương, như ngàn năm linh dược thuần hương.
Ninh Phàm lần đầu tiên uống rượu. Hắn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Một ly linh tửu này có giá trị liên thành, nhưng hắn không quan tâm. Rượu này không vì đề thăng tu vi, không vì ngưng luyện pháp lực, chỉ là vì lắng xuống tâm ma.
Nhưng mà có lẽ chính là Ninh Phàm với chút tâm ma lãnh đạm ung dung, tu vi của hắn không tăng, tâm cảnh lại đang chậm rãi đề thăng.
Một ly, hắn đã say. Hai ly, hắn đã lay động. Ba ly, hắn dần dần thanh tỉnh. Lúc hắn uống đến ly thứ tư, ly thứ năm, trong mắt hắn đã là một mảnh thanh minh, không còn vẻ say.
- Cáu gì gọi là say? Mê rượu, chết cũng vì rượu, nhưng chính là vì say... Nếu ta giữ vững một tia sáng suốt trong lòng, đảm nhiệm thân thể say ngã, trong lòng cũng không say, mà cuối cùng, vẻ say đều không tồn trong lòng.
Ninh Phàm vừa nói lời nói khó hiểu. Hắn uống không thể không là rượu, uống là cảm ngộ. Hắn nhất định từ trong say rượu, tìm ra phương pháp chém chết tâm ma.
Tâm ma, cũng giống như rượu, làm che mắt che lòng người... Nếu mình giữ vững một chút sáng suốt trong lòng, cho dù thân thể bị tâm ma ăn mòn, thì mình cuối cùng sẽ không sa vào tâm ma. Cho dù nước rượu kia là ngàn năm linh dược cất chế, cho dù tâm ma đó là tiên đế cấp ma công sinh ra!
Tâm tư dâng lên, Ninh Phàm ngay cả uống mấy chục ly rượu, không còn một tia vẻ say.
- Tâm ma cũng không đáng sợ!
Mắt của hắn lộ ra tinh quang, nếu giờ phút này bế quan, đột phá kim đan kỳ, chém tâm ma, hắn có năm thành nắm chặc, không mượn bất kỳ thủ đoạn nào, trực tiếp chém chết tâm ma!
Buồn cười là Ninh Phàm ở chỗ này mượn rượu cảm ngộ, bên kia Bạch Lộ không ngờ lại ở đang phát bộc phát cơn điên rượu.
Bạch Lộ đã đánh giá thấp tửu lực của “Thanh quỷ huyết” rồi! Đây chính là Thanh Bộ đại trưởng lão trân quý cất giữ kỹ càng! Đây chính là ngàn năm linh dược nhưỡng chế, một ly linh tửu thậm chí làm say ngã Ninh Phàm! Nàng mới chỉ là dung linh trung kỳ tu vi, bản thân nhỏ bé gầy yếu làm sao có thể ngăn cản tửu lực!
Bạch Lộ nhạt môi, chỉ nhẹ khẽ nhấp một hớp huyết hồng tửu thủy lập tức mặt đẹp đà hồng như say.
Cô gái này, vốn dĩ vô cùng không giỏi uống rượu, huống chi là uống ngàn năm linh tửu!
Say rồi... Nàng say cũng đã đành, ngoan ngoãn nằm là tốt rồi, nhưng cô gái này vừa khéo không phải là một chủ nhân an sinh.
Bởi vì tửu lực, thân thể mềm mại của Bạch Lộ hơi nóng bỏng, trong mê say, nàng như Ninh Phàm tự uống tự uống, bất quá mỗi uống một ly, thân thể của nàng càng nóng lên.
- Nóng quá... Ta cởi quần áo, không cho phép ngươi nhìn lén!
Nàng lộ ra vẻ say, kiêu hoành trợn mắt nhìn Ninh Phàm một cái, rồi sau đó, bắt đầu cởi ra từng tầng một lụa mỏng trên người.
Lụa mỏng vốn đã mỏng manh, mà thân thể nàng hơi rỉ ra đổ mồ hôi đầm đìa, khiến cho áo quần dính chặt trên người, buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển.
Nóng, vẫn còn nóng... Nóng không phải thân thể, là nóng trong lòng.
Bạch Lộ mắt say mê ly, đờ đẫn nhìn Ninh Phàm, ánh mắt vừa yêu vừa hận, có chút đau khổ, lại có chút, không đành.
Đó là một đôi ánh mắt đủ khiến cho bất kỳ người nào say mê thật sâu, thuần khiết, không bận tâm, trong suốt, phảng phất sơn khê thanh lưu, ngay cả ánh sao đầy trời đều mất đi ánh sáng trước đôi mắt của nàng.
Áo quần của nàng thì nửa chận nửa che, bỗng nhiên đứng dậy, một lách vào trong ngực Ninh Phàm.
- Tỷ tỷ thật khó chịu, mau để cho tỷ tỷ sắc bổ mạnh ngươi đi!
Nàng bên trong ngực của Ninh Phàm, như thủy xà vậy, quấn quít qua lại. Chân ngọc của nàng cuốn lấy eo của Ninh Phàm, cánh tay ngó sen ôm lấy của hắn, rất chặc rất chặc.
Nàng hoàn toàn say, chẳng qua là sau khi say, tựa hồ bản năng đối với Ninh Phàm ôm trong ngực có chút không muốn xa rời.
Trong lòng của nàng vẫn hận Ninh Phàm, thế nhưng thân thể tựa hồ bị Ninh Phàm nhiều lần xung phong hãm trận co giật rất nhiều lần, đã sớm thất thủ về tay hắn.
Tuy nhiên thời khắc này Ninh Phàm hiển nhiên không có tâm tình song tu cùng nữ tử phiền toái này...
- Yên một hồi đi, đợi trời tối đã...
Hắn cong ngón tay một chút, điểm giữa chân mày của Bạch Lộ, làm cô gái này ngủ mê mang, mềm nhũn ngã vào ngực mình. Hắn đắp chăn mỏng cho nàng.
Ninh Phàm vẫn là từng ly từng ly uống rượu, một chút cảm ngộ, một chút vững chắc tâm cảnh.
Bạch Lộ ngủ mê man, vẫn không an sinh, mê mê mông lung, lần nữa nói lên lời ngủ mơ.
- Mẹ ơi, Lộ nhi muốn nghe hát đồng dao...
- Không hát.
Ninh Phàm điềm đạm cự tuyệt.
- Muốn nghe, không phải là muốn nghe, nhất định phải nghe... Không nghe, tối nay Lộ nhi sẽ không ngủ, sẽ đi tới bờ sông, nghe con ếch ca hát...
...
Ninh Phàm hơi yên lặng.
Hắn rất khó tưởng tượng, thì ra Bạch Lộ ngoài mặt lãnh ngạo, khi còn bé lại là đứa ngốc đi nghe con ếch ca hát như vậy...
Hắn lộ ra vẻ khó hiểu, hồi lâu, mở miệng, hát lên Ngô quốc ngư ca.
Hắn hát từng tiếng cho đến khi trời tối, còn Bạch Lộ rốt cuộc thiếp đi.
“Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi
Hoa đào lưu thủy quyết ngư phì
Thanh nhược lạp ,
Lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy. “
Bạch Lộ chỉ sợ là đãi ngộ tốt nhất trong đỉnh lô của Ninh Phàm trước mắt. Có thể song tu, còn có thể nghe Ninh Phàm hát đồng dao.
- Nghe hay quá... Còn muốn nghe...
Bạch Lộ mơ mơ màng màng nói.
Trời tối, Ninh Phàm đứng dậy, thu rượu thừa, nhìn Bạch Lộ ngủ mê man, suy nghĩ có phải song tu hay không.
So với giày xéo một Bạch Lộ say như chết, Ninh Phàm càng muốn mình nằm yên đó để cho Bạch Lộ tự cho là mình thật sự đã ’Sắc bổ’ thành công.
- Ta có phải càng ngày càng tệ hơn hay không...?
Ninh Phàm lắc đầu cười khẽ, bỗng nhiên, sống lưng của hắn chợt lạnh lẽo, lông măng đứng thẳng, cơ hồ lập tức né người tránh một cái.
Lại thấy chỗ vừa mới đứng, một hư không sóng gợn chớp động, bỗng nhiên rách ra một lỗ hổng, mà trong đó, một cái cốt trảo tìm tòi ra bắt thẳng lấy Ninh Phàm!
Trên cốt trảo mang một tia khí tức kim đan sơ kỳ, một kích không trúng, lập tức biến mất vô ảnh, hư không khép lại.
Mà cốt trảo đó, khí tức đó, Ninh Phàm không thể nào quên.
Hắn mặt trầm như nước, lập tức lấy Trảm Ly nơi tay, cẩn thận phòng bị, thế nhưng cốt trảo lại không xuất hiện qua.
Đánh lén! Là Cốt hoàng đang đánh lén! Chẳng qua Cốt hoàng rốt cuộc từ nơi nào xuất thủ!?
Yêu Quỷ lâm sao? Không đúng... Yêu Quỷ lâm che giấu hết thảy quỷ vật pháp thuật, Cốt hoàng không thể nào ở trong đó đánh lén mình.
- Y rời khỏi Yêu Quỷ lâm, đi tới Việt Quốc rồi sao?!
Ninh Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nếu Cốt hoàng rời đi Yêu Quỷ lâm, thì mình sợ rằng rất nguy hiểm.
Từ uy lực của cốt trảo mà xét, hôm nay Cốt hoàng, tựa hồ chỉ có thể phát huy sự công kích của kim đan sơ kỳ...
Mà Cốt hoàng sở dĩ không hiện thân, chỉ dùng thủ đoạn đánh lén, chỉ sợ là đang chờ tu vi khôi phục...
- Cốt hoàng, đúng là phụ cốt chi thư!
Lần này, Ninh Phàm hoàn toàn không còn tâm tình song tu.
...
Trong chấp sự điện, Vương Diêu thu hồi pháp quyết, mặt lộ ra một tia cười lạnh.
- Cảm giác thật bén nhạy, nhìn xem, muốn đánh lén người này, ngược lại không thể sao... Thôi, “Cách cốt thuật” này, đối với bổn hoàng tiêu hao quá nhiều, nếu không cách nào giết hắn, lại dùng cũng không ý nghĩa... Ta vẫn đàng hoàng tiếp tục thôn phệ huyết thực, khôi phục lại nguyên anh tu vi đi... Người này, không trốn thoát lòng bàn tay của bổn hoàng! Loại cảm giác mèo vờn chuột này, rất có ý tứ. Ha ha...
Bóng đêm dần tối, Vương Diêu ra khỏi chấp sự điện, thân hình chợt lóe, lần nữa rời đi Quỷ Tước tông.
Tối nay, y vẫn phải đi diệt toàn bộ một gia tộc của con người!
Đêm đã khuya, Ninh Phàm vẫn không chợp mắt, tự Đỉnh Lô hoàn lấy ra Bạch Cốt, đặt trong Toái Đan đỉnh mạnh mẽ tế luyện.
Để ngừa vạn nhất, hắn nung cái cốt vô số lần, chắc chắn trong đó không một tia thần niệm, mới lần nữa thu hồi Bạch Cốt.
- Không phải là dùng thần niệm theo dõi...
Ninh Phàm nhắm mắt, chân mày lại nhíu chặc hơn.
Hắn không biết, Cốt hoàng đã thông qua loại thủ đoạn nào tìm tới mình. Không biết Cốt hoàng núp ở nơi nào. Loại cảm giác mình ở ngoài sáng, địch nhân trong tối khiến cho Ninh Phàm rất không thích. Đoán mò cũng không cánh nào tính ra chỗ của Cốt hoàng.
Như vậy chỉ có từng bước một cẩn thận, phòng bị Cốt hoàng đột nhiên đánh lén.
Ninh Phàm vỗ một cái trên giường, chân ngọc thon dài của Bạch Lộ bị hắn dùng bàn tay vuốt ve. Bạch Lộ đang trong giấc mộng, nhẹ nhàng rên nhẹ một tiếng, hai chân mất tự nhiên kẹp chặc, hồi tỉnh lại.
Trên mặt vẫn có ba phần say, ba phần mơ hồ. Nhưng dần dần nàng ta cảm giác Ninh Phàm lại gan lớn bao thiên, vuốt ve chân ngọc của mình. Bạch Lộ giật mình một cái, cơ hồ đều tỉnh hết rượu.
- Ngươi... Ngươi đang làm gì!
- Không làm gì, ta chỉ cảm thấy chân của nàng rất đẹp.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, bàn tay trợt xuống giữa hai chân của Bạch Lộ, bị nàng ta lấy tay đè lại.
Rõ ràng mình đã bị thất thân với Ninh Phàm, cũng chủ động sắc bổ hắn một lần, nhưng Bạch Lộ bị Ninh Phàm vuốt ve, trong lòng vẫn là vô cùng không thoải mái.
Vừa nghĩ tới chân ngọc của mình khiến cho vô số đàn ông ánh mắt như lửa nóng, lại bị người mà mình hận nhất khinh nhờn, Bạch Lộ cảm thấy một tia xấu hổ.
- Hừ, muốn thừa dịp ta say rượu, sắc bổ ngược lại ta sao! Nằm xuống! Để cho ta sắc bổ, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Lời nói của Bạch Lộ, mang một tia lạnh như băng. Dưới cái nhìn của nàng, mình sắc bổ qua một lần Ninh Phàm, hắn hôm nay hơn phân nửa ngay cả dung linh tu vi cũng không có. Còn mình đã thành dung linh trung kỳ cao thủ cao cao tại thượng, giết Ninh Phàm, dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua là nhìn trên bối cảnh của Ninh Phàm ngược lại không thể giết hắn... Nhưng sắc bổ là không thiếu được!
Bạch Lộ chỉ một cái, mang mị công, điểm mạnh vào ngực của Ninh Phàm. Nhưng chỉ lực này đối với Ninh Phàm mà nói, giống như thanh phong phất cương.
Nàng dùng tay cởi ra hết quần áo của Ninh Phàm, cúi người, gỡ vuốt sợi tóc ở mép tai, miệng hồng ngậm vào hỏa nhiệt.
- Đàng hoàng một chút... Tỷ tỷ sẽ ít sắc bổ ngươi một ít...
Bạch Lộ ngậm hỏa nhiệt của Ninh Phàm, hàm hồ không rõ uy hiếp nói.
- Ừ. Tùy nàng!
Chẳng qua Ninh Phàm cũng không có tâm tình hưởng thụ, một lòng phòng ngự Cốt hoàng đánh lén.
Còn Cốt hoàng, cuối cùng không nữa đánh lén...
Rất lâu, Ninh Phàm mở mắt ra, khôi phục nụ cười nhất quán không kềm chế được.
- Đây mới là ta.
Ninh Phàm trở lại Song Tu điện, sắc trời còn sớm, nhưng hắn đã liên tục một ngày đêm đột phá cùng luyện đan, cả người cực kỳ buồn ngủ.
Hắn để nguyên quần áo lên giường, nửa nằm ngủ, nhưng chưa vào mộng, linh cấp trận quang bên ngoài viện lóe lên một cái.
Bạch Lộ lại tới rồi...
- Nữ tử thật là phiền toái, không thể dừng lại một chút sao...
Ninh Phàm đứng dậy, ngồi ở đầu giường. Hắn thấy Bạch Lộ đẩy cửa vào, mang nụ cười cao cao tại thượng lúc lần đầu gặp nhau, đắc ý cười lạnh với hắn.
- Hừ! Chính là đỉnh lô, lại dám biến mất một ngày một đêm, khiến cho chủ nhân ta phải đi tìm!
- Đỉnh lô? Nàng đang kêu ta ư?
- Không kêu ngươi thì kêu ai! Đêm hôm trước, người chiến thắng là ta. Dựa theo cam kết giữa chúng ta, nếu ta sắc bổ đến một tia tu vi của ngươi, là ngươi tự nguyện làm đỉnh lô cho ta!
Giọng nói của Bạch Lộ có chút kiêu hoành, thực lực đột phá dung linh trung kỳ, nàng tựa hồ lại dâng lên một tia ngạo khí.
- Ha, chuyện đó a, nàng không nói, ta cũng sắp quên... Bạch Lộ cô nương, nàng nhìn sắc trời này còn sớm, chúng ta giờ phút này ban ngày tuyên dâm, có phải không tốt lắm hay không.
Ninh Phàm xoa xoa cái trán, sắc mặt bất động, nhưng trong lòng thì bật cười.
Bạch Lộ này vẫn chẳng hay biết gì. Nàng ta còn cho là mình thành công sắc bổ xong Ninh Phàm...
Dù sao sau khi trải qua một đêm giao hoan, tu vi của Bạch Lộ thành công từ dung linh sơ kỳ đề thăng tới dung linh trung kỳ, quả thật giống như sắc bổ thành công...
- Hừ! Ninh Phàm! Ngươi đã là đỉnh lô của Bạch Lộ ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý sao? Nói cho ngươi biết, hôm nay tỷ tỷ muốn sắc bổ ngươi!
- Ừ, tùy nàng, dù sao ta cũng rất thoải mái. Tuy nhiên, sắc trời còn sớm, nàng tiếp đãi ta uống ly rượu đi. Chúng ta uống say, nàng tùy tiện sắc bổ ta, sắc bổ đến mức nàng được hài lòng...
Ninh Phàm không đem chuyện “sắc bổ” của Bạch Lộ đập vào trong mắt chút nào.
Vậy làm gì là sắc bổ, rõ ràng là “Đầu hoài tống bão”... Thế nhưng bản thân Bạch Lộ vẫn chưa ý thức được.
- Cái gì? Uống rượu ư?
Bạch Lộ lộ ra vẻ khó xử, nàng cho tới bây giờ là giọt rượu không dính, bởi vì tửu lượng quá kém.
Hơn nữa cho dù uống rượu, Bạch Lộ nàng một nữ tử cao ngạo biết bao, dựa vào cái gì tiếp đãi Ninh Phàm uống rượu? Nàng hận Ninh Phàm còn không kịp, mặc dù sau hai lần giao hợp, tâm tình hơi có một tia biến hóa, nhưng hận ý vẫn không đổi.
Nàng mới vừa muốn cự tuyệt, lại thấy Ninh Phàm vỗ một cái vào trữ vật đại, đã từ trong đó lấy ra một vò rượu xưa cũ.
Vò rượu này không biết chứa loại rượu nào, chưa khai mở phần đất bùn phong kín, mà đã truyền ra một tia điềm hương mê người. Mà một tia mùi thơm đó lại ẩn chứa linh khí nồng đặc. Chiếc mũi cao cao của Bạch Lộ hút một luồng mùi thơm, trái tim cả kinh, tu vi của mình lại đề thăng một tia... Mặc dù chỉ là một tia không đáng kể, nhưng cũng đã nói lên rượu này bất phàm.
Uống rượu này có thể đề thăng tu vi sao?!
Đề thăng tu vi, có thể bảo vệ tỷ muội của Song Tu điện không bị nam tử lăng nhục!
Rượu ngon như vậy... không uống là người ngu!
- Được! Tỷ tỷ theo ngươi uống một ly!
Bạch Lộ dường như sảng khoái đáp.
Nàng tự nghĩ, mặc dù tửu lượng của mình không giỏi, nhìn Ninh Phàm cũng không giống như biết uống rượu bao nhiêu...Nếu như chỉ uống một ly, mình sẽ không say...
- Chúng ta uống rượu xong, lại kêu sắc bổ ngươi! Đem tu vi của ngươi sắc bổ mạnh mẽ đến trong thân thể của ta!
Bạch Lộ nhìn Ninh Phàm, hậm hực suy nghĩ.
Chẳng qua là nàng nhất định phải thất vọng, ở lại trong cơ thể nàng, chỉ có thể có chất lỏng màu trắng sữa, không thể nào có tu vi của Ninh Phàm.
- Rượu này, là ta ở tại Yêu Quỷ lâm đạt được, được đặt tên là “Thanh quỷ huyết”... Uống một ly, sẽ có thể làm một mạch thăng linh. Nàng là dung linh trung kỳ, có nhiều lợi ích đối với tu vi của nàng thăng tiến lên. Tuy nhiên đối với ta mà nói, không có tác dụng gì...
Ninh Phàm điềm đạm nói.
Rượu này là một trong vật phẩm chất đống ở Thanh Bộ phủ kho, đáng tiếc hắn tiêu diệt Thanh Bộ chẳng qua đã là dung linh hậu kỳ, đương nhiên sẽ không đi uống rượu này.
Nhưng hôm nay, tâm ma của hắn dần dần dâng lên, có chút phiền muộn vô hình, ngay trước phiền muộn, không thể dùng nữ tử đè xuống, cũng chỉ có thể dùng rượu đè xuống.
Ma tu không thể ít đi nữ tử và rượu, nếu không nhất định tẩu hỏa nhập ma.
Ninh Phàm phất tay áo, lấy ra hai ly phỉ thúy, khai phong, rót rượu ra, như máu kiều diễm, như bồ đào điềm hương, như ngàn năm linh dược thuần hương.
Ninh Phàm lần đầu tiên uống rượu. Hắn bưng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Một ly linh tửu này có giá trị liên thành, nhưng hắn không quan tâm. Rượu này không vì đề thăng tu vi, không vì ngưng luyện pháp lực, chỉ là vì lắng xuống tâm ma.
Nhưng mà có lẽ chính là Ninh Phàm với chút tâm ma lãnh đạm ung dung, tu vi của hắn không tăng, tâm cảnh lại đang chậm rãi đề thăng.
Một ly, hắn đã say. Hai ly, hắn đã lay động. Ba ly, hắn dần dần thanh tỉnh. Lúc hắn uống đến ly thứ tư, ly thứ năm, trong mắt hắn đã là một mảnh thanh minh, không còn vẻ say.
- Cáu gì gọi là say? Mê rượu, chết cũng vì rượu, nhưng chính là vì say... Nếu ta giữ vững một tia sáng suốt trong lòng, đảm nhiệm thân thể say ngã, trong lòng cũng không say, mà cuối cùng, vẻ say đều không tồn trong lòng.
Ninh Phàm vừa nói lời nói khó hiểu. Hắn uống không thể không là rượu, uống là cảm ngộ. Hắn nhất định từ trong say rượu, tìm ra phương pháp chém chết tâm ma.
Tâm ma, cũng giống như rượu, làm che mắt che lòng người... Nếu mình giữ vững một chút sáng suốt trong lòng, cho dù thân thể bị tâm ma ăn mòn, thì mình cuối cùng sẽ không sa vào tâm ma. Cho dù nước rượu kia là ngàn năm linh dược cất chế, cho dù tâm ma đó là tiên đế cấp ma công sinh ra!
Tâm tư dâng lên, Ninh Phàm ngay cả uống mấy chục ly rượu, không còn một tia vẻ say.
- Tâm ma cũng không đáng sợ!
Mắt của hắn lộ ra tinh quang, nếu giờ phút này bế quan, đột phá kim đan kỳ, chém tâm ma, hắn có năm thành nắm chặc, không mượn bất kỳ thủ đoạn nào, trực tiếp chém chết tâm ma!
Buồn cười là Ninh Phàm ở chỗ này mượn rượu cảm ngộ, bên kia Bạch Lộ không ngờ lại ở đang phát bộc phát cơn điên rượu.
Bạch Lộ đã đánh giá thấp tửu lực của “Thanh quỷ huyết” rồi! Đây chính là Thanh Bộ đại trưởng lão trân quý cất giữ kỹ càng! Đây chính là ngàn năm linh dược nhưỡng chế, một ly linh tửu thậm chí làm say ngã Ninh Phàm! Nàng mới chỉ là dung linh trung kỳ tu vi, bản thân nhỏ bé gầy yếu làm sao có thể ngăn cản tửu lực!
Bạch Lộ nhạt môi, chỉ nhẹ khẽ nhấp một hớp huyết hồng tửu thủy lập tức mặt đẹp đà hồng như say.
Cô gái này, vốn dĩ vô cùng không giỏi uống rượu, huống chi là uống ngàn năm linh tửu!
Say rồi... Nàng say cũng đã đành, ngoan ngoãn nằm là tốt rồi, nhưng cô gái này vừa khéo không phải là một chủ nhân an sinh.
Bởi vì tửu lực, thân thể mềm mại của Bạch Lộ hơi nóng bỏng, trong mê say, nàng như Ninh Phàm tự uống tự uống, bất quá mỗi uống một ly, thân thể của nàng càng nóng lên.
- Nóng quá... Ta cởi quần áo, không cho phép ngươi nhìn lén!
Nàng lộ ra vẻ say, kiêu hoành trợn mắt nhìn Ninh Phàm một cái, rồi sau đó, bắt đầu cởi ra từng tầng một lụa mỏng trên người.
Lụa mỏng vốn đã mỏng manh, mà thân thể nàng hơi rỉ ra đổ mồ hôi đầm đìa, khiến cho áo quần dính chặt trên người, buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển.
Nóng, vẫn còn nóng... Nóng không phải thân thể, là nóng trong lòng.
Bạch Lộ mắt say mê ly, đờ đẫn nhìn Ninh Phàm, ánh mắt vừa yêu vừa hận, có chút đau khổ, lại có chút, không đành.
Đó là một đôi ánh mắt đủ khiến cho bất kỳ người nào say mê thật sâu, thuần khiết, không bận tâm, trong suốt, phảng phất sơn khê thanh lưu, ngay cả ánh sao đầy trời đều mất đi ánh sáng trước đôi mắt của nàng.
Áo quần của nàng thì nửa chận nửa che, bỗng nhiên đứng dậy, một lách vào trong ngực Ninh Phàm.
- Tỷ tỷ thật khó chịu, mau để cho tỷ tỷ sắc bổ mạnh ngươi đi!
Nàng bên trong ngực của Ninh Phàm, như thủy xà vậy, quấn quít qua lại. Chân ngọc của nàng cuốn lấy eo của Ninh Phàm, cánh tay ngó sen ôm lấy của hắn, rất chặc rất chặc.
Nàng hoàn toàn say, chẳng qua là sau khi say, tựa hồ bản năng đối với Ninh Phàm ôm trong ngực có chút không muốn xa rời.
Trong lòng của nàng vẫn hận Ninh Phàm, thế nhưng thân thể tựa hồ bị Ninh Phàm nhiều lần xung phong hãm trận co giật rất nhiều lần, đã sớm thất thủ về tay hắn.
Tuy nhiên thời khắc này Ninh Phàm hiển nhiên không có tâm tình song tu cùng nữ tử phiền toái này...
- Yên một hồi đi, đợi trời tối đã...
Hắn cong ngón tay một chút, điểm giữa chân mày của Bạch Lộ, làm cô gái này ngủ mê mang, mềm nhũn ngã vào ngực mình. Hắn đắp chăn mỏng cho nàng.
Ninh Phàm vẫn là từng ly từng ly uống rượu, một chút cảm ngộ, một chút vững chắc tâm cảnh.
Bạch Lộ ngủ mê man, vẫn không an sinh, mê mê mông lung, lần nữa nói lên lời ngủ mơ.
- Mẹ ơi, Lộ nhi muốn nghe hát đồng dao...
- Không hát.
Ninh Phàm điềm đạm cự tuyệt.
- Muốn nghe, không phải là muốn nghe, nhất định phải nghe... Không nghe, tối nay Lộ nhi sẽ không ngủ, sẽ đi tới bờ sông, nghe con ếch ca hát...
...
Ninh Phàm hơi yên lặng.
Hắn rất khó tưởng tượng, thì ra Bạch Lộ ngoài mặt lãnh ngạo, khi còn bé lại là đứa ngốc đi nghe con ếch ca hát như vậy...
Hắn lộ ra vẻ khó hiểu, hồi lâu, mở miệng, hát lên Ngô quốc ngư ca.
Hắn hát từng tiếng cho đến khi trời tối, còn Bạch Lộ rốt cuộc thiếp đi.
“Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi
Hoa đào lưu thủy quyết ngư phì
Thanh nhược lạp ,
Lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy. “
Bạch Lộ chỉ sợ là đãi ngộ tốt nhất trong đỉnh lô của Ninh Phàm trước mắt. Có thể song tu, còn có thể nghe Ninh Phàm hát đồng dao.
- Nghe hay quá... Còn muốn nghe...
Bạch Lộ mơ mơ màng màng nói.
Trời tối, Ninh Phàm đứng dậy, thu rượu thừa, nhìn Bạch Lộ ngủ mê man, suy nghĩ có phải song tu hay không.
So với giày xéo một Bạch Lộ say như chết, Ninh Phàm càng muốn mình nằm yên đó để cho Bạch Lộ tự cho là mình thật sự đã ’Sắc bổ’ thành công.
- Ta có phải càng ngày càng tệ hơn hay không...?
Ninh Phàm lắc đầu cười khẽ, bỗng nhiên, sống lưng của hắn chợt lạnh lẽo, lông măng đứng thẳng, cơ hồ lập tức né người tránh một cái.
Lại thấy chỗ vừa mới đứng, một hư không sóng gợn chớp động, bỗng nhiên rách ra một lỗ hổng, mà trong đó, một cái cốt trảo tìm tòi ra bắt thẳng lấy Ninh Phàm!
Trên cốt trảo mang một tia khí tức kim đan sơ kỳ, một kích không trúng, lập tức biến mất vô ảnh, hư không khép lại.
Mà cốt trảo đó, khí tức đó, Ninh Phàm không thể nào quên.
Hắn mặt trầm như nước, lập tức lấy Trảm Ly nơi tay, cẩn thận phòng bị, thế nhưng cốt trảo lại không xuất hiện qua.
Đánh lén! Là Cốt hoàng đang đánh lén! Chẳng qua Cốt hoàng rốt cuộc từ nơi nào xuất thủ!?
Yêu Quỷ lâm sao? Không đúng... Yêu Quỷ lâm che giấu hết thảy quỷ vật pháp thuật, Cốt hoàng không thể nào ở trong đó đánh lén mình.
- Y rời khỏi Yêu Quỷ lâm, đi tới Việt Quốc rồi sao?!
Ninh Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nếu Cốt hoàng rời đi Yêu Quỷ lâm, thì mình sợ rằng rất nguy hiểm.
Từ uy lực của cốt trảo mà xét, hôm nay Cốt hoàng, tựa hồ chỉ có thể phát huy sự công kích của kim đan sơ kỳ...
Mà Cốt hoàng sở dĩ không hiện thân, chỉ dùng thủ đoạn đánh lén, chỉ sợ là đang chờ tu vi khôi phục...
- Cốt hoàng, đúng là phụ cốt chi thư!
Lần này, Ninh Phàm hoàn toàn không còn tâm tình song tu.
...
Trong chấp sự điện, Vương Diêu thu hồi pháp quyết, mặt lộ ra một tia cười lạnh.
- Cảm giác thật bén nhạy, nhìn xem, muốn đánh lén người này, ngược lại không thể sao... Thôi, “Cách cốt thuật” này, đối với bổn hoàng tiêu hao quá nhiều, nếu không cách nào giết hắn, lại dùng cũng không ý nghĩa... Ta vẫn đàng hoàng tiếp tục thôn phệ huyết thực, khôi phục lại nguyên anh tu vi đi... Người này, không trốn thoát lòng bàn tay của bổn hoàng! Loại cảm giác mèo vờn chuột này, rất có ý tứ. Ha ha...
Bóng đêm dần tối, Vương Diêu ra khỏi chấp sự điện, thân hình chợt lóe, lần nữa rời đi Quỷ Tước tông.
Tối nay, y vẫn phải đi diệt toàn bộ một gia tộc của con người!
Đêm đã khuya, Ninh Phàm vẫn không chợp mắt, tự Đỉnh Lô hoàn lấy ra Bạch Cốt, đặt trong Toái Đan đỉnh mạnh mẽ tế luyện.
Để ngừa vạn nhất, hắn nung cái cốt vô số lần, chắc chắn trong đó không một tia thần niệm, mới lần nữa thu hồi Bạch Cốt.
- Không phải là dùng thần niệm theo dõi...
Ninh Phàm nhắm mắt, chân mày lại nhíu chặc hơn.
Hắn không biết, Cốt hoàng đã thông qua loại thủ đoạn nào tìm tới mình. Không biết Cốt hoàng núp ở nơi nào. Loại cảm giác mình ở ngoài sáng, địch nhân trong tối khiến cho Ninh Phàm rất không thích. Đoán mò cũng không cánh nào tính ra chỗ của Cốt hoàng.
Như vậy chỉ có từng bước một cẩn thận, phòng bị Cốt hoàng đột nhiên đánh lén.
Ninh Phàm vỗ một cái trên giường, chân ngọc thon dài của Bạch Lộ bị hắn dùng bàn tay vuốt ve. Bạch Lộ đang trong giấc mộng, nhẹ nhàng rên nhẹ một tiếng, hai chân mất tự nhiên kẹp chặc, hồi tỉnh lại.
Trên mặt vẫn có ba phần say, ba phần mơ hồ. Nhưng dần dần nàng ta cảm giác Ninh Phàm lại gan lớn bao thiên, vuốt ve chân ngọc của mình. Bạch Lộ giật mình một cái, cơ hồ đều tỉnh hết rượu.
- Ngươi... Ngươi đang làm gì!
- Không làm gì, ta chỉ cảm thấy chân của nàng rất đẹp.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, bàn tay trợt xuống giữa hai chân của Bạch Lộ, bị nàng ta lấy tay đè lại.
Rõ ràng mình đã bị thất thân với Ninh Phàm, cũng chủ động sắc bổ hắn một lần, nhưng Bạch Lộ bị Ninh Phàm vuốt ve, trong lòng vẫn là vô cùng không thoải mái.
Vừa nghĩ tới chân ngọc của mình khiến cho vô số đàn ông ánh mắt như lửa nóng, lại bị người mà mình hận nhất khinh nhờn, Bạch Lộ cảm thấy một tia xấu hổ.
- Hừ, muốn thừa dịp ta say rượu, sắc bổ ngược lại ta sao! Nằm xuống! Để cho ta sắc bổ, nếu không ta sẽ giết ngươi!
Lời nói của Bạch Lộ, mang một tia lạnh như băng. Dưới cái nhìn của nàng, mình sắc bổ qua một lần Ninh Phàm, hắn hôm nay hơn phân nửa ngay cả dung linh tu vi cũng không có. Còn mình đã thành dung linh trung kỳ cao thủ cao cao tại thượng, giết Ninh Phàm, dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua là nhìn trên bối cảnh của Ninh Phàm ngược lại không thể giết hắn... Nhưng sắc bổ là không thiếu được!
Bạch Lộ chỉ một cái, mang mị công, điểm mạnh vào ngực của Ninh Phàm. Nhưng chỉ lực này đối với Ninh Phàm mà nói, giống như thanh phong phất cương.
Nàng dùng tay cởi ra hết quần áo của Ninh Phàm, cúi người, gỡ vuốt sợi tóc ở mép tai, miệng hồng ngậm vào hỏa nhiệt.
- Đàng hoàng một chút... Tỷ tỷ sẽ ít sắc bổ ngươi một ít...
Bạch Lộ ngậm hỏa nhiệt của Ninh Phàm, hàm hồ không rõ uy hiếp nói.
- Ừ. Tùy nàng!
Chẳng qua Ninh Phàm cũng không có tâm tình hưởng thụ, một lòng phòng ngự Cốt hoàng đánh lén.
Còn Cốt hoàng, cuối cùng không nữa đánh lén...
/456
|