Hai nữ tắm táp xong, Ninh Phàm vẫn thu hồi hai nữ vào trong Đỉnh Lô hoàn, tránh tiết lộ thân phận cho hai nàng.
Bóng đêm yên lặng, một mình Ninh Phàm lười biếng nằm ở trong mộc bồn, ngâm nước tắm tẩm cánh hoa mà Bạch Tú chuẩn bị.
Những cánh hoa này có tên là “Ngọc sinh đàn”, có thể hóa giải sự mệt mỏi của tu sĩ, bất quá cái giá của nó rất đắc, cho dù là Dung linh lão quái tầm thường đều không thể dùng nổi.
Thật không ngờ rằng, Bạch Tú có thể chuẩn bị cho mình thứ này. Để trù bị một bồn nước tắm đắt giá như vậy, tựa hồ địa vị của mình ở tông môn, bởi vì 215 vạn cống hiến trị, lên đến độ cao chưa từng có.
May mắn là, không có người tin tưởng là Ninh Phàm có thể tung hoành và giết được Kim Đan lão quái.
Nhưng bất hạnh là, đại đa số người đều đã đón nhận, thân phận “Đệ nhất nhân dưới Kim Đan” của Ninh Phàm, còn gọi hắn là “Dung linh sát thủ”.
Thiếu niên thành danh phần lớn đều do tiếng tốt xấu tích lũy dần... Ninh Phàm có chút biết ý tứ của những lời này. Hôm nay mình ở dưới con mắt của mọi người, muốn âm thầm làm những gì, đều không cách nào ẩn tàng được.
- Nếu như ta tìm tới chút Luyện Thần thảo, đem “Niệm Thần quyết” đệ nhất quyết - Niệm Ngụy quyết tu tập thành công, lấy Kim Đan đỉnh phong thần niệm của ta, ngụy trang tu vi, dung mạo, thân phận, trừ phi Nguyên Anh cao thủ, nếu không sẽ không có người nào có thể đoán được thân phận ngụy trang của ta... Như vậy, thì có thể ở dưới con mắt mọi người, lấy một thân phận khác, ăn trộm Huyền Âm Khí, hoặc là, giết người...
Hắn hai mắt lạnh lẻo, cái thù Cực Âm môn chặn đánh, hắn tự nhiên sẽ không quên. Nếu không phải mình có thuật bặc toán, tính ra đoán trước có người chặn đánh, thì cho dù mình có thực lực kinh người, cũng sớm đã bị Cực Âm môn hại chết rồi.
Ninh Phàm nhẹ thở nhẹ ra một hơi, bình phục tâm cảnh, đem đầu vùi vào trong nước tắm, yên lặng...
Trên Quỷ Tước tông, bóng đêm tràn hơi lạnh, trong Chấp Sự điện, một tên chấp sự đệ tử quần áo xám nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, vẻ mặt trắng lạnh lùng như xác chết hiện lên trên mặt ảm đạm, khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh.
Đây chính là, Vương Diêu!
- Ninh Phàm sao... Bổn hoàng sẽ tới xác định thử, có phải là ngươi làm chuyện tốt đó hay không...
Hắn hai tay bắt pháp quyết, bàn tay một thoáng, biến thành cốt trảo trắng sát, mà trong nháy mắt, trong trữ vật đại của Ninh Phàm, một đoạn xương sườn bằng chất ngọc trong suốt, bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhờ nhờ.
- Quả nhiên là người này! Tốt, rất tốt! Một khi tia chân hồn này của bổn hoàng, ở dương gian tu vi đột phá Nguyên Anh kỳ, liền đem ngươi nghiền nát theo cách
tàn nhẫn nhất!
Vương Diêu cười lạnh một tiếng, lần nữa khôi phục biểu tình cứng đờ, Huyền Quang dưới chân động một cái, lại hóa thành một tia Bạch Cốt chi mang, không chút ngăn trở bay ra khỏi nội môn, vượt qua đại trận, trực tiếp độn đi ra ngoài.
Loại thủ đoạn này, thật là không thể tưởng tượng nổi!
Mà trong đêm này, ba tu chân gia tộc tại Việt Quốc đột nhiên chịu tai họa diệt môn, không nào người biết, hết thảy các thứ này là do Vương Diêu gây nên.
Thôn phệ tu sĩ, Vương Diêu, không, Cốt hoàng phân thân, dự tính sớm khôi phục Nguyên Anh cấp thực lực. Bởi vì hắn phát hiện, trong Việt Quốc, bên trong Quỷ tước, Kim đan cao thủ có không ít, không có Nguyên Anh tu vi, hắn thật đúng là không nắm chắc có thể ở trước mắt của mọi người giết chết Ninh Phàm tiết hận!
...
Trong lòng Ninh Phàm dâng lên một chút bất an, lòng hắn có cảm giác, người trần truồng bước ra khỏi bồn tắm, ngoắc tay, đem túi trữ vật nhiếp vào trong tay, thấy Bạch Cốt từ trong đó ra, lẳng lặng nhìn nó, hơi lộ ra vẻ không hiểu.
- Ảo giác sao... Không, để ngừa vạn nhất, hay là bặc toán một quẻ...
Hắn bấm ngón tay tính toán, chỉ chốc lát sau, lộ ra vẻ kinh giận, chẳng qua là trong sự tức giận, còn có chút mờ mịt không hiểu.
Trong quẻ bói này, hắn tính ra có người muốn làm điều bất lợi đối với mình, nhưng lại không tính ra thân phận của người nọ.
Tựa hồ tu vi của người nọ vượt xa mình, cho nên bằng pháp lực của mình, không cách nào bặc toán mọi thứ của người kia.
Ninh Phàm hít sâu một hơi, trong mắt hàn mang lập lòe, khoác y bào lên người, lấy một ra đoạn xương ngắn, hơi trầm ngâm.
- Cốt hoàng, là ngươi sao...
Trong số cừu nhân của Ninh Phàm, kẻ có thực lực vượt xa hắn, trừ Cốt hoàng ở khu vực thứ bảy của Yêu Quỷ lâm, thì chỉ còn dư lại Ma giới thần hoàng —— Niết Hoàng!
Niết Hoàng trong vòng trăm năm sẽ không đến được Vũ giới, mà Cốt hoàng, chắc không cách nào rời khỏi Yêu Quỷ lâm... Nhưng trong lòng của mình, vì sao vẫn bất an?
- Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn... Đốt xương này, tạm thời không thể để ở trong trữ vật đại được.
Hắn vung chưởng, đem Bạch Cốt thu vào trong Đỉnh Lô hoàn, mà trong cái chớp mắt đó, ngoài vạn lý, Vương Diêu đang trong bóng đêm huyết tẩy tu chân tộc, vẻ mặt lạnh lẻo tỏ vẻ khinh thường nói.
- Hừ, tiểu tử thật là cảnh giác... Bổn hoàng bất quá thi triển một chút “Sưu cốt chi thuật”, là liền dẫn tới hắn cảnh giác như vậy sao... Bất quá, ngươi chắc chắn là không biết, bổn hoàng chính là Vương Diêu... Ngươi, vẫn là khó thoát khỏi cái chết...
Chút bất an này khiến Ninh Phàm mất đi cái lòng muốn tắm một trận cho thoải mái. Hắn ý thức được, mình cho dù có rời khỏi Yêu Quỷ lâm, vẫn không thể khinh thường.
Chữa khỏi cho lão ma, cần có thực lực. Chiến thắng Niết Hoàng, cần thực lực.
Thậm chí, có ý hướng một ngày nào đó phi thăng, lên Tứ Thiên tiên giới, cùng vô số Thần Ma truyền nhân giao thủ, cũng cần có thực lực.
Xa không nói, trăm năm sau, mình nhất định phải có thực lực có thể đối địch được với Niết Hoàng.
- Không có thời gian để lãng phí... Ngày mai, đi tông môn đại điện ứng xử qua loa lấy lệ với những thứ lão già kia, sau đó lập tức đi luyện chế Cô Linh đan, dùng chúng để đột phá Dung linh đỉnh phong trước rồi tính sau...
Dung linh đỉnh phong, có thể dùng đan dược đột phá, nhưng từ Dung linh đỉnh phong, cho đến Giả đan cảnh giới, rồi đến chân chính kết thành Kim Đan, độ khó cũng cực lớn. Ninh Phàm có cảm ngộ của Tiên đế, không có chút bình cảnh nào có thể gặp, nhưng đột phá Kim Đan kỳ, vẫn cần ít nhất mười năm bế quan để đánh vào cảnh giới này...
Đây chính là tu chân, vì cho dù Ninh Phàm có vô số con đường có thể đi, nhưng vẫn khó có thể một bước lên trời.
Hắn xếp bằng ngồi trên giường nhỏ, trên giường, vẫn có thể dịch mà Băng Linh Nguyệt Linh hai nữ lưu lại, mang theo chút mùi thơm của xử nữ. Nhưng mà điều này, Ninh Phàm không thèm để ý chút nào, tâm cảnh của hắn trầm ổn như đá, • Âm Dương biến • đối với tâm cảnh đề thăng cực mạnh, dù sao song tu công pháp, cần phải đề thăng nhất chính là ý chí trầm ổn.
Muốn đối với người khác thi triển mị thuật, đầu tiên mình không thể không có mị thuật.
Hắn điều tức pháp lực, vận hành chu thiên, cho dù hiệu quả yếu ớt, cũng không muốn lãng phí thời gian tu luyện.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hai mắt hắn mở ra, dường như có cảm giác.
Linh cấp đại trận trong viện động một chút... Có người tiến vào, hơn nữa người vừa tới còn không ít.
- Không biết sống chết...
Khóe miệng của hắn cho thấy nụ cười lạnh lẻo. Hắn thiết lập đại trận, cũng không phải là phòng ngự trận, mà là dò xét trận, trừ Bạch Tú, thậm chí không người nào có thể nhìn ra, mình ở chỗ này bày trận.
Người vừa tới, là một đám nữ nhân, ai ai cũng có dung nhan xinh đẹp, chẳng qua là trong mắt mỗi một nữ nhân này đều lóe ánh sáng lạnh lẻo như bò cạp vậy.
Cầm đầu nữ nhân, là một cô gái mặc la quần xanh lục, dung mạo cùng Bạch Tú có ba phần tương tự, nhưng so với Bạch Tú thì minh quang chiếu sáng người hơn.
Bạch Lộ! Trong Song Tu điện, Dung linh sơ kỳ nữ đệ tử, kẻ hung ngoan dám mưu hại trưởng lão kỳ trước!
- Tỷ tỷ, chúng ta làm như thế nào đối phó Ninh Phàm này...
Một cái cô gái áo đen, dung mạo ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất có sắc đẹp, nhưng vẻ mặt lạnh như băng.
- Hi hi, là giết hắn, hay là lưu hắn lại, cho bọn muội muội vui đùa một chút đây...
Một cô gái khác mặc lụa mỏng màu tím, mơ hồ lộ ra hai gò tròn căng nổi lên trước ngực, giọng nói mang vẻ dâm tà.
Hai nữ, đều có Ích mạch tầng mười tu vi, đặt ở trong Quỷ Tước tông, làm chấp sự đệ tử đều đã đủ tiêu chuẩn, không ngờ lại cam nguyện ở lại Song Tu điện, hầu hạ Bạch Lộ.
Bạch Lộ, tay thon búng ngón tay lập tức có một nữ nhân rất to lớn, khuất tất quỳ nằm trên đất.
Mà Bạch Lộ thì lười biếng ngồi ở trên lưng phấn của nữ nhân, tay thon nắn bóp cái mông tròn của nữ nhân, lộ ra vẻ thèm thuồng cùng hỏa nhiệt.
- Vân nhi, cái mông nhỏ của ngươi lại mập lên rồi...
- Tỷ tỷ không được cười nhạo Vân nhi... Vân nhi cả cuộc đời này, đều là người của tỷ tỷ...
Bị Bạch Lộ ngồi lên lưng, nữ nhân đó tựa hồ đối với việc Bạch Lộ nắn bóp cái mông của nàng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
- Hoàng Linh, mang mấy tỷ muội của ngươi, đi hảo hảo chiêu đãi chiêu đãi vị trưởng lão mới đảm nhiệm này...
Bạch Lộ trầm tư chốc lát, rốt cuộc nhàn nhạt nói.
Mà nàng ra lệnh một cái, ngay lập tức có năm cô gái áo vàng nũng nịu, ai ai cũng mị nhãn hàm xuân, đi về phía nhà của Ninh Phàm, đẩy cửa bước vào.
Nữ nhân ở tại chỗ, trừ năm tên hoàng y nữ nhân này, còn lại đều là những tấm thân xử nữ! Các nàng rõ ràng tu luyện song tu công pháp, nhưng không bị làm hư thân, như thế nào có thể song tu?!
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, thu hồi thần niệm, lộ ra vẻ suy tư.
Hắn có thể cảm thấy, năm cô gái áo vàng này đã tiến vào trong phòng mình. Xem ra, năm nữ nhân này chính là những kẻ đầu sỏ sắc bổ chết không biết bao nhiêu nam đệ tử, cùng trưởng lão.
- Có ý tứ... Đem Song Tu điện bên trong tông coi là vương quốc của mình sao... Chẳng qua là, chỉ có năm ả Ích mạch tầng mười yêu nữ, mà đã mưu toan muốn sắc bổ ta, có phải là quá coi thường ta hay không?
Trong lòng Ninh Phàm cười lạnh, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn xếp bằng ngồi ở đầu giường. Năm nữ nhân tiến vào trong phòng, liền bắt đầu cởi quần áo, để áo quần rơi đầy đất, trần truồng như năm con dê con trắng tinh, nghênh hợp về phía Ninh Phàm, phát ra nhưng tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
- Trưởng lão, có muốn cùng tỷ muội năm người chúng tôi, vui đùa một chút hay không...
Trong lời nói của năm nữ, tựa hồ thi triển một loại mị thuật cực kỳ mãnh liệt, lấy Ninh Phàm có Kim Đan đỉnh phong thần niệm, cũng nhẹ nhàng chấn động tâm hồn một chút, khó trách năm nữ nhân này chỉ có Ích mạch tu vi, mà đã có thể sắc bổ Dung linh lão quái. Thì ra, mị thuật tu luyện lại lợi hại như vậy.
Bất quá, năm nữ nhân này ở trước mặt Ninh Phàm thi triển mị thuật, đơn giản là múa rìu qua mắt thợ.
Hắn mặt lộ vẻ lạnh lùng trào phúng, co ngón tay bắn liền ra mấy cái, điểm vào ở phía trên hai vú của năm nữ nhân. Đồng thời, lại ở trên ngực của mỗi người hung hăng bóp mạnh mấy cái.
Ngay lập tức, năm người đồng thời trúng Thái Âm chỉ, pháp lực trên người đều ngưng trệ, khí tức đại loạn, trong lòng mờ mịt, chỉ còn lại khát vọng giao hoan.
- Bạch Lộ, ngươi có lòng, bản trưởng lão vừa tới đảm nhận nhiệm vụ, ngươi liền đưa lên năm cái đỉnh lô, mặc dù năm người này không phải là thân hoàn bích, bất quá chỉ dùng để sắc bổ, thì bản trưởng lão ngược lại cũng không ngại.
Ninh Phàm cười lạnh, cùng với vẻ thống khổ đau khổ của năm nữ, tất cả rơi vào trong tai Bạch Lộ, một thoáng, nàng bỗng lẫm nhiên đứng dậy, mặt đẹp lộ vẻ khó tin.
- Không thể nào! Hoàng Linh năm tỷ muội, tu luyện đều là một thứ công pháp từ một Kim Đan mị thuật tàn quyển, cho dù là Dung linh đỉnh phong lão quái, cũng không nhất định có thể chống đỡ được mị thuật này, ngươi vì sao có thể chống đỡ!
Nàng tâm thần đại loạn, nếu Ninh Phàm thật sự sắc bổ mấy nữ nhân này, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, đã chém vào trong lòng của Bạch Lộ một đao rất oan.
- Các nàng là đỉnh lô của ta, ngươi làm sao lại hưởng dụng! Hừ!
Bạch Lộ độn quang chợt lóe, xông thẳng vào bên trong nhà, vỗ một cái lên túi trữ vật ở bên hông, một thanh trường kiếm xuất hiện nơi tay, đâm thẳng vào Ninh Phàm.
Chỉ tiếc, trường kiếm của cô gái này khi đối mặt với Ninh Phàm chẳng qua là một thứ kiếm ảnh hơi phát run. Mà Ninh Phàm chỉ dùng một cái ánh mắt sắc bén đâm tới, đường đường là hạ phẩm cao giai pháp bảo trường kiếm, lại chỉ dưới một cái ánh mắt của Ninh Phàm, vỡ nát bấy!
Thức hải của Ninh Phàm đã ngưng luyện thành kiếm thức, hắn hôm nay cơ hồ có thể coi là đế vương trong thế giới của kiếm. Phổ thông bảo kiếm ngay cả tư cách múa may ở trước mặt hắn cũng không có!
Một cái ánh mắt, chấn vỡ trường kiếm, loại thủ đoạn này, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Bạch Lộ. Nàng trái tim đại loạn, muốn bay ngược trở lại, không ngờ lại bị Ninh Phàm phóng người lên, một cú băng hồng phóng tới, khi đến gần trước người, vung chỉ điểm nhanh lên hai gò bồng đảo của Bạch Lộ.
Một đòn đánh ra này, Ninh Phàm không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào, mà dùng sức hết mức, điểm ở trên ngực của Bạch Lộ, khiến cho nàng đau đến mức khẽ hô một tiếng cả kinh. Nhưng chợt, nàng liền bị Thái Âm chỉ lực chìm ngập lý trí, trong lòng dâng lên cảm giác khó nhịn được, lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ngươi dám đối với ta... Thi triển mị thuật!
- Ngươi phải biết rõ, ngươi là đệ tử, mà ta là Song Tu điện trưởng lão. Ngươi phái người đến sắc bổ ta, ta cũng có thể sắc bổ ngươi.
Ninh Phàm lộ ra lạnh nhạt vẻ mặt, cong ngón tay bật liên tục, đem cả người Bạch Lộ lúc này đã mềm nhũn, hung hăng ném lên giường. Lực của hai bàn tay hắn nhẹ phún ra, lập tức xé nát một thân áo quần của nàng.
Sự mềm lòng của hắn chỉ bảo lưu cho một số rất ít người, còn đối với địch nhân, lòng của hắn so với tảng đá còn cứng rắn hơn.
Hai gò bồng đảo như nhũ lạc vậy, hơi ửng lên chút bồ đào, cùng với, vị trí Bạch Hổ không hề có cọng lông...!
Bạch Lộ ngày thường cùng nữ nhân vui vẻ hoan hảo, nhưng mà hạ thân vẫn không bị người chạm qua...
Sự lạnh lẻo ở trên ngực khiến cho Bạch Lộ lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi và vô lực. Mình dầu gì cũng tu luyện tới Dung linh cảnh giới, nhưng vào lúc này trong tay Ninh Phàm, mình thậm chí ngay cả sức đánh trả, cũng không!
Bị xé nát áo quần, bị Ninh Phàm thi triển mị thuật, giờ phút này Bạch Lộ cực hận Ninh Phàm, nhưng thân thể, lại dâng lên một loại khát vọng, muốn bị Ninh Phàm ôm vào trong ngực!
- Đáng ghét... Song Tu điện, là địa bàn của Bạch Lộ ta, ta không cho phép bất kỳ người nào... Chấm mút nơi này... Không... Cho phép... A... thật... Thật là khó chịu... Phải chết rồi...
Nàng trong miệng buông ra lời độc ác, nhưng thân thể lại bắt đầu ấm áp ướt át.
Dần dần, Thái Âm chỉ lực hoàn toàn có hiệu lực, nàng đã bị ý loạn tình mê.
Vào giờ khắc này, nàng hối hận, hối hận mình lại không biết trời cao đất rộng, động thủ đối với Ninh Phàm. Bất quá, tựa hồ hối hận đã quá muộn màn.
Một cổ đau nhói từ hạ thân truyền tới, khiến cho nàng đau đến chảy nước mắt, rồi sau đó, một vết máu loan ra trên giường chiếu...
Sau đó là nóng bỏng, sự tràn đầy... Nàng cực hận cái kẻ đang ở trên người nàng tùy ý dong duỗi, nhưng thân thể căn bản không thể nào kháng cự.
Điều nàng có thể làm duy nhất, chính là chỉ ôm eo Ninh Phàm, cùng hắn dán càng chặc hơn.
- Nhẹ một chút, cầu ngươi...
Nàng mê loạn cầu khẩn.
...
Sau khi mây mưa, Ninh Phàm khoác áo quần lên người, đã nửa đêm giờ tý canh ba, hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Còn lại trên giường, Bạch Lộ ngã quỵ như bùn nát vậy, mặt lộ vẻ đỏ ửng.
Trên đất, té xỉu Hoàng Linh năm nữ nhân, ngoài nhà, các nữ đệ tử không người nào dám đi vào, giúp Bạch Lộ giết Ninh Phàm.
Ninh Phàm sát khí quá đáng sợ... Mấy người nữ nhân mới vừa muốn xông vào, dưới sát khí của hắn, không ngờ lại trực tiếp té xỉu.
- Kể từ hôm nay, Bạch Lộ ngươi trở thành đỉnh lô thứ 18 của ta...
Ninh Phàm điềm đạm đạo.
- Ta không muốn... Ta không... Nhẹ một chút, quá sâu rồi...
Bạch Lộ không cách nào phản kháng, thân thể của nàng chìm đắm trong sự kích thích của Ninh Phàm, trong lòng, vừa xấu hổ vừa khổ sở.
Nàng đã quen ở trong Song Tu điện trong mắt không người, đây cũng là lần đầu tiên bị hung hăng đè ở dưới người, thân thể phảng phất bị bóp nát dày vò, nhưng nàng lại bi ai phát hiện, mình không ngờ lại thích cái loại cảm giác bị chà đạp này...
- Ta thu đỉnh lô, còn quản là ngươi có nguyện ý hay không sao? Nhớ, ngươi xuất thủ một lần đối với ta, không có lần thứ hai... Lần này, có thể tha cho ngươi một mạng.
Ninh Phàm điềm đạm nói.
Ma uy đã thành, từ Bạch Lộ bắt đầu, hắn sẽ bắt đầu thái bổ thiên hạ... Hắn đối với địch nhân, không cần lưu tình, cũng không cần thương tiếc. Cả cuộc đời của hắn, sẽ không hề yêu thương đỉnh lô.
Bóng đêm yên lặng, một mình Ninh Phàm lười biếng nằm ở trong mộc bồn, ngâm nước tắm tẩm cánh hoa mà Bạch Tú chuẩn bị.
Những cánh hoa này có tên là “Ngọc sinh đàn”, có thể hóa giải sự mệt mỏi của tu sĩ, bất quá cái giá của nó rất đắc, cho dù là Dung linh lão quái tầm thường đều không thể dùng nổi.
Thật không ngờ rằng, Bạch Tú có thể chuẩn bị cho mình thứ này. Để trù bị một bồn nước tắm đắt giá như vậy, tựa hồ địa vị của mình ở tông môn, bởi vì 215 vạn cống hiến trị, lên đến độ cao chưa từng có.
May mắn là, không có người tin tưởng là Ninh Phàm có thể tung hoành và giết được Kim Đan lão quái.
Nhưng bất hạnh là, đại đa số người đều đã đón nhận, thân phận “Đệ nhất nhân dưới Kim Đan” của Ninh Phàm, còn gọi hắn là “Dung linh sát thủ”.
Thiếu niên thành danh phần lớn đều do tiếng tốt xấu tích lũy dần... Ninh Phàm có chút biết ý tứ của những lời này. Hôm nay mình ở dưới con mắt của mọi người, muốn âm thầm làm những gì, đều không cách nào ẩn tàng được.
- Nếu như ta tìm tới chút Luyện Thần thảo, đem “Niệm Thần quyết” đệ nhất quyết - Niệm Ngụy quyết tu tập thành công, lấy Kim Đan đỉnh phong thần niệm của ta, ngụy trang tu vi, dung mạo, thân phận, trừ phi Nguyên Anh cao thủ, nếu không sẽ không có người nào có thể đoán được thân phận ngụy trang của ta... Như vậy, thì có thể ở dưới con mắt mọi người, lấy một thân phận khác, ăn trộm Huyền Âm Khí, hoặc là, giết người...
Hắn hai mắt lạnh lẻo, cái thù Cực Âm môn chặn đánh, hắn tự nhiên sẽ không quên. Nếu không phải mình có thuật bặc toán, tính ra đoán trước có người chặn đánh, thì cho dù mình có thực lực kinh người, cũng sớm đã bị Cực Âm môn hại chết rồi.
Ninh Phàm nhẹ thở nhẹ ra một hơi, bình phục tâm cảnh, đem đầu vùi vào trong nước tắm, yên lặng...
Trên Quỷ Tước tông, bóng đêm tràn hơi lạnh, trong Chấp Sự điện, một tên chấp sự đệ tử quần áo xám nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, vẻ mặt trắng lạnh lùng như xác chết hiện lên trên mặt ảm đạm, khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh.
Đây chính là, Vương Diêu!
- Ninh Phàm sao... Bổn hoàng sẽ tới xác định thử, có phải là ngươi làm chuyện tốt đó hay không...
Hắn hai tay bắt pháp quyết, bàn tay một thoáng, biến thành cốt trảo trắng sát, mà trong nháy mắt, trong trữ vật đại của Ninh Phàm, một đoạn xương sườn bằng chất ngọc trong suốt, bỗng nhiên phát ra ánh sáng nhờ nhờ.
- Quả nhiên là người này! Tốt, rất tốt! Một khi tia chân hồn này của bổn hoàng, ở dương gian tu vi đột phá Nguyên Anh kỳ, liền đem ngươi nghiền nát theo cách
tàn nhẫn nhất!
Vương Diêu cười lạnh một tiếng, lần nữa khôi phục biểu tình cứng đờ, Huyền Quang dưới chân động một cái, lại hóa thành một tia Bạch Cốt chi mang, không chút ngăn trở bay ra khỏi nội môn, vượt qua đại trận, trực tiếp độn đi ra ngoài.
Loại thủ đoạn này, thật là không thể tưởng tượng nổi!
Mà trong đêm này, ba tu chân gia tộc tại Việt Quốc đột nhiên chịu tai họa diệt môn, không nào người biết, hết thảy các thứ này là do Vương Diêu gây nên.
Thôn phệ tu sĩ, Vương Diêu, không, Cốt hoàng phân thân, dự tính sớm khôi phục Nguyên Anh cấp thực lực. Bởi vì hắn phát hiện, trong Việt Quốc, bên trong Quỷ tước, Kim đan cao thủ có không ít, không có Nguyên Anh tu vi, hắn thật đúng là không nắm chắc có thể ở trước mắt của mọi người giết chết Ninh Phàm tiết hận!
...
Trong lòng Ninh Phàm dâng lên một chút bất an, lòng hắn có cảm giác, người trần truồng bước ra khỏi bồn tắm, ngoắc tay, đem túi trữ vật nhiếp vào trong tay, thấy Bạch Cốt từ trong đó ra, lẳng lặng nhìn nó, hơi lộ ra vẻ không hiểu.
- Ảo giác sao... Không, để ngừa vạn nhất, hay là bặc toán một quẻ...
Hắn bấm ngón tay tính toán, chỉ chốc lát sau, lộ ra vẻ kinh giận, chẳng qua là trong sự tức giận, còn có chút mờ mịt không hiểu.
Trong quẻ bói này, hắn tính ra có người muốn làm điều bất lợi đối với mình, nhưng lại không tính ra thân phận của người nọ.
Tựa hồ tu vi của người nọ vượt xa mình, cho nên bằng pháp lực của mình, không cách nào bặc toán mọi thứ của người kia.
Ninh Phàm hít sâu một hơi, trong mắt hàn mang lập lòe, khoác y bào lên người, lấy một ra đoạn xương ngắn, hơi trầm ngâm.
- Cốt hoàng, là ngươi sao...
Trong số cừu nhân của Ninh Phàm, kẻ có thực lực vượt xa hắn, trừ Cốt hoàng ở khu vực thứ bảy của Yêu Quỷ lâm, thì chỉ còn dư lại Ma giới thần hoàng —— Niết Hoàng!
Niết Hoàng trong vòng trăm năm sẽ không đến được Vũ giới, mà Cốt hoàng, chắc không cách nào rời khỏi Yêu Quỷ lâm... Nhưng trong lòng của mình, vì sao vẫn bất an?
- Cẩn thận một chút thì vẫn tốt hơn... Đốt xương này, tạm thời không thể để ở trong trữ vật đại được.
Hắn vung chưởng, đem Bạch Cốt thu vào trong Đỉnh Lô hoàn, mà trong cái chớp mắt đó, ngoài vạn lý, Vương Diêu đang trong bóng đêm huyết tẩy tu chân tộc, vẻ mặt lạnh lẻo tỏ vẻ khinh thường nói.
- Hừ, tiểu tử thật là cảnh giác... Bổn hoàng bất quá thi triển một chút “Sưu cốt chi thuật”, là liền dẫn tới hắn cảnh giác như vậy sao... Bất quá, ngươi chắc chắn là không biết, bổn hoàng chính là Vương Diêu... Ngươi, vẫn là khó thoát khỏi cái chết...
Chút bất an này khiến Ninh Phàm mất đi cái lòng muốn tắm một trận cho thoải mái. Hắn ý thức được, mình cho dù có rời khỏi Yêu Quỷ lâm, vẫn không thể khinh thường.
Chữa khỏi cho lão ma, cần có thực lực. Chiến thắng Niết Hoàng, cần thực lực.
Thậm chí, có ý hướng một ngày nào đó phi thăng, lên Tứ Thiên tiên giới, cùng vô số Thần Ma truyền nhân giao thủ, cũng cần có thực lực.
Xa không nói, trăm năm sau, mình nhất định phải có thực lực có thể đối địch được với Niết Hoàng.
- Không có thời gian để lãng phí... Ngày mai, đi tông môn đại điện ứng xử qua loa lấy lệ với những thứ lão già kia, sau đó lập tức đi luyện chế Cô Linh đan, dùng chúng để đột phá Dung linh đỉnh phong trước rồi tính sau...
Dung linh đỉnh phong, có thể dùng đan dược đột phá, nhưng từ Dung linh đỉnh phong, cho đến Giả đan cảnh giới, rồi đến chân chính kết thành Kim Đan, độ khó cũng cực lớn. Ninh Phàm có cảm ngộ của Tiên đế, không có chút bình cảnh nào có thể gặp, nhưng đột phá Kim Đan kỳ, vẫn cần ít nhất mười năm bế quan để đánh vào cảnh giới này...
Đây chính là tu chân, vì cho dù Ninh Phàm có vô số con đường có thể đi, nhưng vẫn khó có thể một bước lên trời.
Hắn xếp bằng ngồi trên giường nhỏ, trên giường, vẫn có thể dịch mà Băng Linh Nguyệt Linh hai nữ lưu lại, mang theo chút mùi thơm của xử nữ. Nhưng mà điều này, Ninh Phàm không thèm để ý chút nào, tâm cảnh của hắn trầm ổn như đá, • Âm Dương biến • đối với tâm cảnh đề thăng cực mạnh, dù sao song tu công pháp, cần phải đề thăng nhất chính là ý chí trầm ổn.
Muốn đối với người khác thi triển mị thuật, đầu tiên mình không thể không có mị thuật.
Hắn điều tức pháp lực, vận hành chu thiên, cho dù hiệu quả yếu ớt, cũng không muốn lãng phí thời gian tu luyện.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hai mắt hắn mở ra, dường như có cảm giác.
Linh cấp đại trận trong viện động một chút... Có người tiến vào, hơn nữa người vừa tới còn không ít.
- Không biết sống chết...
Khóe miệng của hắn cho thấy nụ cười lạnh lẻo. Hắn thiết lập đại trận, cũng không phải là phòng ngự trận, mà là dò xét trận, trừ Bạch Tú, thậm chí không người nào có thể nhìn ra, mình ở chỗ này bày trận.
Người vừa tới, là một đám nữ nhân, ai ai cũng có dung nhan xinh đẹp, chẳng qua là trong mắt mỗi một nữ nhân này đều lóe ánh sáng lạnh lẻo như bò cạp vậy.
Cầm đầu nữ nhân, là một cô gái mặc la quần xanh lục, dung mạo cùng Bạch Tú có ba phần tương tự, nhưng so với Bạch Tú thì minh quang chiếu sáng người hơn.
Bạch Lộ! Trong Song Tu điện, Dung linh sơ kỳ nữ đệ tử, kẻ hung ngoan dám mưu hại trưởng lão kỳ trước!
- Tỷ tỷ, chúng ta làm như thế nào đối phó Ninh Phàm này...
Một cái cô gái áo đen, dung mạo ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, rất có sắc đẹp, nhưng vẻ mặt lạnh như băng.
- Hi hi, là giết hắn, hay là lưu hắn lại, cho bọn muội muội vui đùa một chút đây...
Một cô gái khác mặc lụa mỏng màu tím, mơ hồ lộ ra hai gò tròn căng nổi lên trước ngực, giọng nói mang vẻ dâm tà.
Hai nữ, đều có Ích mạch tầng mười tu vi, đặt ở trong Quỷ Tước tông, làm chấp sự đệ tử đều đã đủ tiêu chuẩn, không ngờ lại cam nguyện ở lại Song Tu điện, hầu hạ Bạch Lộ.
Bạch Lộ, tay thon búng ngón tay lập tức có một nữ nhân rất to lớn, khuất tất quỳ nằm trên đất.
Mà Bạch Lộ thì lười biếng ngồi ở trên lưng phấn của nữ nhân, tay thon nắn bóp cái mông tròn của nữ nhân, lộ ra vẻ thèm thuồng cùng hỏa nhiệt.
- Vân nhi, cái mông nhỏ của ngươi lại mập lên rồi...
- Tỷ tỷ không được cười nhạo Vân nhi... Vân nhi cả cuộc đời này, đều là người của tỷ tỷ...
Bị Bạch Lộ ngồi lên lưng, nữ nhân đó tựa hồ đối với việc Bạch Lộ nắn bóp cái mông của nàng cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
- Hoàng Linh, mang mấy tỷ muội của ngươi, đi hảo hảo chiêu đãi chiêu đãi vị trưởng lão mới đảm nhiệm này...
Bạch Lộ trầm tư chốc lát, rốt cuộc nhàn nhạt nói.
Mà nàng ra lệnh một cái, ngay lập tức có năm cô gái áo vàng nũng nịu, ai ai cũng mị nhãn hàm xuân, đi về phía nhà của Ninh Phàm, đẩy cửa bước vào.
Nữ nhân ở tại chỗ, trừ năm tên hoàng y nữ nhân này, còn lại đều là những tấm thân xử nữ! Các nàng rõ ràng tu luyện song tu công pháp, nhưng không bị làm hư thân, như thế nào có thể song tu?!
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, thu hồi thần niệm, lộ ra vẻ suy tư.
Hắn có thể cảm thấy, năm cô gái áo vàng này đã tiến vào trong phòng mình. Xem ra, năm nữ nhân này chính là những kẻ đầu sỏ sắc bổ chết không biết bao nhiêu nam đệ tử, cùng trưởng lão.
- Có ý tứ... Đem Song Tu điện bên trong tông coi là vương quốc của mình sao... Chẳng qua là, chỉ có năm ả Ích mạch tầng mười yêu nữ, mà đã mưu toan muốn sắc bổ ta, có phải là quá coi thường ta hay không?
Trong lòng Ninh Phàm cười lạnh, trên mặt lại bất động thanh sắc, vẫn xếp bằng ngồi ở đầu giường. Năm nữ nhân tiến vào trong phòng, liền bắt đầu cởi quần áo, để áo quần rơi đầy đất, trần truồng như năm con dê con trắng tinh, nghênh hợp về phía Ninh Phàm, phát ra nhưng tiếng thở dốc nhẹ nhàng.
- Trưởng lão, có muốn cùng tỷ muội năm người chúng tôi, vui đùa một chút hay không...
Trong lời nói của năm nữ, tựa hồ thi triển một loại mị thuật cực kỳ mãnh liệt, lấy Ninh Phàm có Kim Đan đỉnh phong thần niệm, cũng nhẹ nhàng chấn động tâm hồn một chút, khó trách năm nữ nhân này chỉ có Ích mạch tu vi, mà đã có thể sắc bổ Dung linh lão quái. Thì ra, mị thuật tu luyện lại lợi hại như vậy.
Bất quá, năm nữ nhân này ở trước mặt Ninh Phàm thi triển mị thuật, đơn giản là múa rìu qua mắt thợ.
Hắn mặt lộ vẻ lạnh lùng trào phúng, co ngón tay bắn liền ra mấy cái, điểm vào ở phía trên hai vú của năm nữ nhân. Đồng thời, lại ở trên ngực của mỗi người hung hăng bóp mạnh mấy cái.
Ngay lập tức, năm người đồng thời trúng Thái Âm chỉ, pháp lực trên người đều ngưng trệ, khí tức đại loạn, trong lòng mờ mịt, chỉ còn lại khát vọng giao hoan.
- Bạch Lộ, ngươi có lòng, bản trưởng lão vừa tới đảm nhận nhiệm vụ, ngươi liền đưa lên năm cái đỉnh lô, mặc dù năm người này không phải là thân hoàn bích, bất quá chỉ dùng để sắc bổ, thì bản trưởng lão ngược lại cũng không ngại.
Ninh Phàm cười lạnh, cùng với vẻ thống khổ đau khổ của năm nữ, tất cả rơi vào trong tai Bạch Lộ, một thoáng, nàng bỗng lẫm nhiên đứng dậy, mặt đẹp lộ vẻ khó tin.
- Không thể nào! Hoàng Linh năm tỷ muội, tu luyện đều là một thứ công pháp từ một Kim Đan mị thuật tàn quyển, cho dù là Dung linh đỉnh phong lão quái, cũng không nhất định có thể chống đỡ được mị thuật này, ngươi vì sao có thể chống đỡ!
Nàng tâm thần đại loạn, nếu Ninh Phàm thật sự sắc bổ mấy nữ nhân này, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, đã chém vào trong lòng của Bạch Lộ một đao rất oan.
- Các nàng là đỉnh lô của ta, ngươi làm sao lại hưởng dụng! Hừ!
Bạch Lộ độn quang chợt lóe, xông thẳng vào bên trong nhà, vỗ một cái lên túi trữ vật ở bên hông, một thanh trường kiếm xuất hiện nơi tay, đâm thẳng vào Ninh Phàm.
Chỉ tiếc, trường kiếm của cô gái này khi đối mặt với Ninh Phàm chẳng qua là một thứ kiếm ảnh hơi phát run. Mà Ninh Phàm chỉ dùng một cái ánh mắt sắc bén đâm tới, đường đường là hạ phẩm cao giai pháp bảo trường kiếm, lại chỉ dưới một cái ánh mắt của Ninh Phàm, vỡ nát bấy!
Thức hải của Ninh Phàm đã ngưng luyện thành kiếm thức, hắn hôm nay cơ hồ có thể coi là đế vương trong thế giới của kiếm. Phổ thông bảo kiếm ngay cả tư cách múa may ở trước mặt hắn cũng không có!
Một cái ánh mắt, chấn vỡ trường kiếm, loại thủ đoạn này, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Bạch Lộ. Nàng trái tim đại loạn, muốn bay ngược trở lại, không ngờ lại bị Ninh Phàm phóng người lên, một cú băng hồng phóng tới, khi đến gần trước người, vung chỉ điểm nhanh lên hai gò bồng đảo của Bạch Lộ.
Một đòn đánh ra này, Ninh Phàm không có chút tâm tư thương hương tiếc ngọc nào, mà dùng sức hết mức, điểm ở trên ngực của Bạch Lộ, khiến cho nàng đau đến mức khẽ hô một tiếng cả kinh. Nhưng chợt, nàng liền bị Thái Âm chỉ lực chìm ngập lý trí, trong lòng dâng lên cảm giác khó nhịn được, lộ ra vẻ kinh sợ.
- Ngươi dám đối với ta... Thi triển mị thuật!
- Ngươi phải biết rõ, ngươi là đệ tử, mà ta là Song Tu điện trưởng lão. Ngươi phái người đến sắc bổ ta, ta cũng có thể sắc bổ ngươi.
Ninh Phàm lộ ra lạnh nhạt vẻ mặt, cong ngón tay bật liên tục, đem cả người Bạch Lộ lúc này đã mềm nhũn, hung hăng ném lên giường. Lực của hai bàn tay hắn nhẹ phún ra, lập tức xé nát một thân áo quần của nàng.
Sự mềm lòng của hắn chỉ bảo lưu cho một số rất ít người, còn đối với địch nhân, lòng của hắn so với tảng đá còn cứng rắn hơn.
Hai gò bồng đảo như nhũ lạc vậy, hơi ửng lên chút bồ đào, cùng với, vị trí Bạch Hổ không hề có cọng lông...!
Bạch Lộ ngày thường cùng nữ nhân vui vẻ hoan hảo, nhưng mà hạ thân vẫn không bị người chạm qua...
Sự lạnh lẻo ở trên ngực khiến cho Bạch Lộ lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi và vô lực. Mình dầu gì cũng tu luyện tới Dung linh cảnh giới, nhưng vào lúc này trong tay Ninh Phàm, mình thậm chí ngay cả sức đánh trả, cũng không!
Bị xé nát áo quần, bị Ninh Phàm thi triển mị thuật, giờ phút này Bạch Lộ cực hận Ninh Phàm, nhưng thân thể, lại dâng lên một loại khát vọng, muốn bị Ninh Phàm ôm vào trong ngực!
- Đáng ghét... Song Tu điện, là địa bàn của Bạch Lộ ta, ta không cho phép bất kỳ người nào... Chấm mút nơi này... Không... Cho phép... A... thật... Thật là khó chịu... Phải chết rồi...
Nàng trong miệng buông ra lời độc ác, nhưng thân thể lại bắt đầu ấm áp ướt át.
Dần dần, Thái Âm chỉ lực hoàn toàn có hiệu lực, nàng đã bị ý loạn tình mê.
Vào giờ khắc này, nàng hối hận, hối hận mình lại không biết trời cao đất rộng, động thủ đối với Ninh Phàm. Bất quá, tựa hồ hối hận đã quá muộn màn.
Một cổ đau nhói từ hạ thân truyền tới, khiến cho nàng đau đến chảy nước mắt, rồi sau đó, một vết máu loan ra trên giường chiếu...
Sau đó là nóng bỏng, sự tràn đầy... Nàng cực hận cái kẻ đang ở trên người nàng tùy ý dong duỗi, nhưng thân thể căn bản không thể nào kháng cự.
Điều nàng có thể làm duy nhất, chính là chỉ ôm eo Ninh Phàm, cùng hắn dán càng chặc hơn.
- Nhẹ một chút, cầu ngươi...
Nàng mê loạn cầu khẩn.
...
Sau khi mây mưa, Ninh Phàm khoác áo quần lên người, đã nửa đêm giờ tý canh ba, hắn đẩy cửa đi ra ngoài. Còn lại trên giường, Bạch Lộ ngã quỵ như bùn nát vậy, mặt lộ vẻ đỏ ửng.
Trên đất, té xỉu Hoàng Linh năm nữ nhân, ngoài nhà, các nữ đệ tử không người nào dám đi vào, giúp Bạch Lộ giết Ninh Phàm.
Ninh Phàm sát khí quá đáng sợ... Mấy người nữ nhân mới vừa muốn xông vào, dưới sát khí của hắn, không ngờ lại trực tiếp té xỉu.
- Kể từ hôm nay, Bạch Lộ ngươi trở thành đỉnh lô thứ 18 của ta...
Ninh Phàm điềm đạm đạo.
- Ta không muốn... Ta không... Nhẹ một chút, quá sâu rồi...
Bạch Lộ không cách nào phản kháng, thân thể của nàng chìm đắm trong sự kích thích của Ninh Phàm, trong lòng, vừa xấu hổ vừa khổ sở.
Nàng đã quen ở trong Song Tu điện trong mắt không người, đây cũng là lần đầu tiên bị hung hăng đè ở dưới người, thân thể phảng phất bị bóp nát dày vò, nhưng nàng lại bi ai phát hiện, mình không ngờ lại thích cái loại cảm giác bị chà đạp này...
- Ta thu đỉnh lô, còn quản là ngươi có nguyện ý hay không sao? Nhớ, ngươi xuất thủ một lần đối với ta, không có lần thứ hai... Lần này, có thể tha cho ngươi một mạng.
Ninh Phàm điềm đạm nói.
Ma uy đã thành, từ Bạch Lộ bắt đầu, hắn sẽ bắt đầu thái bổ thiên hạ... Hắn đối với địch nhân, không cần lưu tình, cũng không cần thương tiếc. Cả cuộc đời của hắn, sẽ không hề yêu thương đỉnh lô.
/456
|