Gió bấc xào xạt, lá rơi trong trời đông giá rét. Sắc trời càng ngày càng sáng, trên ruộng, không ít nông dân đang bận bịu với cây trồng mùa đông.
Tiểu đồng xách giỏ trứng gà, khép chặc áo gai, mặt lạnh đến đỏ bừng.
- Ta lại biết sợ lạnh...
Tiểu đồng kinh ngạc, cảm giác này, nó mấy trăm năm rồi chưa từng thể nghiệm.
Đầu thôn có một khoảnh rừng hoa đỏ, một gian thảo lư đứng thẳng trong rừng, là một trường học.
Trong trường học, dưới ngôi nhà cũ kót két, văng vẳng truyền tới tiếng đọc non nớt của các đứa trẻ.
- Tiên chi sơ, tính bản vô, đăng thiên lộ, nhập hải đồ, pháp lực quảng, phi khả mộ, đạo tâm kiên, phương khả chúc... (Lúc đầu của tiênbản tính vốn không có gì, phải đi trên con đường trời rồi nhập vào hải đồ thì pháp lực mới bao la, không thể nghĩ suôn mà phải kiên định đạo tâm mới thành)
Dừng bước ở bên ngoài trường, tiểu đồng không đẩy cửa, lẳng lặng ngưng bước.
Tiếng những tiểu đồng tụng đọc truyền ra đó, chính là “Tam tự tiên kinh” mà tiên sinh của trường học thuộc làu.
Công dụng của nó chính là dùng để vỡ lòng cho đám trẻ. Kinh văn này, tiểu đồng nghe qua bảy lần, mỗi một tháng, mẹ đều bảo hắn đưa đến một giỏ trứng gà, cầu lạy tiên sinh làm thầy. Bảy tháng, bảy lần cơ hội, hắn đứng ở bên ngoài trường, cơ hồ thuộc lòng “Tam Tự Tiên Kinh” này.
Tiểu đồng tự hỏi, mình thông minh linh lợi, tuyệt đối không kém hơn những thôn đồng khác, nhưng tiếc thay, tiên sinh lại cứ không chịu thu hắn.
- Vì sao, tiên sinh không thu ta vào học...
Tiểu đồng không hiểu, nó mơ hồ cảm thấy, những thứ này cùng chuyện mà hắn quên mất có liên quan với nhau.
Khi tiểu đồng xuất hiện bên ngoài tư trường, trong ngôi trường cũ nát, có một đồng nhi nhỏ hơn một tuổi lập tức kích động nói:
- Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca lại tới bái sư, xem hắn thành tâm đã bảy tháng nay, lần này, tiên sinh nhất định phải thu hắn vào học!
Đứa bé này được đặt tên là Ninh Cô, là một trong số ít bạn của Ninh Phàm trong Ninh thôn.
Sau khi nó lên tiếng, tất cả hài đồng đua nhau dừng tiếng đọc lại, xuyên qua cửa sổ cũ nát, nhìn Ninh Phàm đứng nghiêm ngoài cửa sổ.
- Hôm nay là tháng thứ bảy, cũng là ngày thứ bảy của hắn. Nếu hôm nay, hắn vẫn không rõ vì sao không cách nào vào học, hắn không xứng lưu lại ở thế giới này ...
Bên trong trường, một tiên sinh áo tím khẽ mỉm cười.
Người này tóc dài như thác, dung mạo tuấn tú, trên mi tâm có một đạo thạch viêm chi ấn màu tử kim.
- Nhưng Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca thật sự là thành tâm thành ý...
- Hắn khác biệt cùng các ngươi... Cứ để cho hắn đứng! Về phần ngươi, đi học cho giỏi đi...
Trong tay tiên sinh, một cây thước kẻ màu tử kim, nhẹ nhàng gõ lên đầu Ninh Cô, mang vẻ từ ái, ôn nhu.
Ông ta không đánh mạnh vào lòng bàn tay của hài đồng. Ông ta chưa bao giờ làm như vậy.
Hữu giáo vô loại (không loài nào mà không dạy được, không kẻ nào mà không thể dạy), đích thân dạy dỗ, không cần trừng phạt. Đây cũng là duyên cớ mà Tử tiên sinh nổi tiếng trong thôn.
Theo tin đồn, cho dù là quan huyện của huyện thành bên ngoài thôn, đều phải khuất thân hành lễ đối với Tử tiên sinh.
Người này không cầu danh, không cầu lợi, nhưng nghe nói không ít đệ tử được ông ta dạy dỗ đều làm quan ở Việt Quốc.
Trong đất Việt Quốc, nho học cường thịnh. Đạo học, vị học, binh học, pháp học cùng chư phái cũng học giả như mây.
Mà học phái của Tử tiên sinh, chính là... Tử học.
Sau khi tiên sinh nhẹ giọng dạy dỗ, Ninh Cô sờ đầu một cái, ngượng ngùng ngồi xuống, bên trong phòng học tiếng tụng kinh lần nữa vang dội.
Ninh Phàm, thì vẫn bưng trứng gà, đứng ở ngoài cửa, không cam lòng nắm chặc quả đấm.
“Hắn khác với các ngươi ... Để cho hắn đứng!”
Hồi ức lời của tiên sinh trong não hải, Ninh Phàm nhẹ nhàng cắn răng, lần này, sợ là vẫn bái sư thất bại...
Nhưng vì sao, tiên sinh không thu mình... Bản thân mình vì sao cùng hài đồng môn nơi này, khác biệt...?
...
Trên Vấn Đạo nhai, Mộng Huyền Tử nhìn Ninh Phàm đứng lặng trong tử vụ, âm thầm cau mày.
“Hôm nay là ngày thứ bảy, vô số đại tu sĩ đều ở dừng lại ở bước này... Không biết tên nhóc này có thể vượt qua cửa ải này hay không ... Lão phu năm đó đạo tâm ảo cảnh là thành thân, tên nhóc này tựa hồ là cầu học... Cầu học, hắn có thể cầu được một đạo hay không ..."
...
Bên ngoài trường, không biết Ninh Phàm đứng bao lâu.
Hắn liên tục suy tư, duyên cớ gì Tử tiên sinh không thu mình, tựa hồ là bởi vì mình khác biệt cùng người khác, nhưng vì sao khác biệt, khác biệt ở chỗ nào?
Ánh mắt hắn, dần dần nổi lên một chút thâm thúy không phù hợp với tuổi tác.
Khi vẻ thâm thúy này hiện lên, bên trong trường, Tiên sinh áo tím khẽ mỉm cười.
- Đứa nhỏ này, bắt đầu hiểu rồi...
Khác biệt, khác biệt ở nơi nào...?
Mây đen dần dần hiện lên trên trời không. Từ trong mây đen, trút xuống mưa đông giá rét, tích tích lịch lịch.
Ninh Phàm đứng dưới mái hiên, nhìn hạt mưa liên tục như châu rơi, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, sau khi thâm thúy đạt đến một trình độ nào đó, dần dần thanh minh trở lại.
- Khác biệt... Đúng rồi, đương nhiên ta khác biệt so với bọn họ... Người trên thế gian này vốn không tương đồng, mưa cũng không tương đồng... Mỗi một giọt mưa, sở dĩ khác nhau, không phải là khác biệt về hình dáng, mà nguyên nhân chủ yếu nhất là, bởi vì quỹ tích của chúng khác biệt... Quỹ tích của bọn họ, là ở Ninh thôn của Việt Quốc, đi học chữ, thi cử lấy công danh, đảm trách việc quan. Còn mục đích của ta, xem ra không phải như vậy... Ta muốn cầu đạo học vấn, nhưng mục đích, không phải là làm quan ở Việt Quốc ... Nhưng ta không nhớ nổi mục đích của ta ...
Tháng thứ bảy, rốt cuộc Ninh Phàm thoáng hiểu ra lời của tiên sinh.
Tiên sinh áo tím khẽ dịu mắt, mỉm cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài, không nhận lấy trứng gà, chẳng qua là mỉm cười vỗ vỗ đầu của Ninh Phàm.
- Trứng gà mang về nhà, bồi bổ thân thể cho mẹ ngươi... Về phần ngươi, có tư cách vào học, nhưng trước khi có tư cách này, phải làm một khảo nghiệm...
- Khảo nghiệm?
Ninh Phàm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
- Đúng, khảo nghiệm... Tên phàm của ta có họ là Tôn, nhưng ngươi không cần biết. Còn tên tiên của ta, là Tử đấu... Bọn họ gọi ta là Tử Đấu tiên hoàng...
- Tử Đấu tiên hoàng!
Ninh Phàm lui về phía sau từng bước, nghe được lời này, ký ức của hắn, thật giống như giang hà vỡ đê, tỉnh lại.
Đúng rồi, mình là đang ở huyễn cảnh vấn đạo...
Đúng rồi, nơi này đều là huyễn cảnh...
Nhưng tiên sinh áo tím trước mắt, không ngờ có tên là Tử đấu, quan là tiên hoàng!
Mình từ trước cho tới nay, là đang cầu học cùng tiên hoàng sao!
- Dám hỏi tiên hoàng...
- Kêu ta tiên sinh...
- Dạ, dám hỏi tiên sinh, người là thật, hay ảo!
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọng.
- Ta không phải là thật, cũng không phải là ảo, mà là ngoài thật có hư, nơi cuối cùng của thánh lộ ... Bước thứ tư! Nếu có cơ duyên, ngươi sẽ biết, giờ phút này, ngươi chỉ có một việc... Về nhà, hiếu thuận với mẹ, chờ cho mẹ của ngươi hưởng cuộc sống an nhàn, mới có tư cách cầu học. Nếu không làm được chữ hiếu, thì không xứng là người. Nếu không phải làm người, thì không cách nào đăng lên đạo sơn kia, thành tựu tiên vị... Đi đi...
- Dạ vâng!
Ninh Phàm cúi người xá một cái, xách giỏ trứng gà, đội mưa quay về.
Mưa sinh tại trời, chết tại đất, nhưng lúc sắp đến gần thân thể hắn, tất cả đều thay đổi quỹ tích một cách quỷ dị.
Tiên sinh áo tím, nhìn Ninh Phàm đội mưa mà đi, khẽ gật đầu.
- Loạn Cổ truyền nhân sao, là một tài năng có thể tạo...
Ninh Phàm xuyên qua màn mưa, trong đầu dần dần thanh minh.
Ở nơi tử vụ huyễn cảnh này, hắn xem ra đã ở Việt Quốc Ninh thôn đến tháng thứ bảy, tại ngoại giới chính là bảy ngày.
Thời gian bảy ngày, pháp lực của hắn, từ 1015 giáp đề thăng tới 1085 giáp, cũng không phải là yêu lực, mà là đề thăng pháp lực...
- Ở chỗ này cảm ngộ thêm một tháng, thì có thể đề thăng một giáp pháp lực sao...
Hắn nhất thời yên lặng, tiên sinh áo tím kia, là Tử Đấu tiên hoàng. Là chân tiên cao thủ khó mà ngưỡng vọng, là Lão sư của Loạn Cổ.
Nhưng Ninh Phàm không nhìn ra người này là thật hay hư, bởi vì cảnh giới của hắn còn xa mới đủ, ngay cả việc đối phương có phải chỉ là dotử vụ biến ra huyễn ảnh hay không cũng không nhìn ra được.
Duy nhất có thể nhìn ra, là người này khí độ ung dung, và cũng dặn dò mình, muốn đăng tiên, phải làm người trước, muốn làm người, phải hiếu thuận trước.
Một chữ Hiếu, cơ hồ không người đề cập tới ở trong Tu Chân Giới. Thậm chí, nếu vào tông môn, một ít tông môn sẽ xóa đi ký ức phàm tràn của đệ tử. Cho dù không xóa, cũng lệnh cho đệ tử vứt bỏ liên lạc với phàm trần ...
Mà tiên hoàng, so với tu vi, pháp lực, tư chất, đạo ngộ, lại xem trọng tình cảm nội tâm.
Dành cho mình cơ hội hiếu thuận với mẹ ...
“Mẹ...”
Trong lòng Ninh Phàm ấm áp, Thập Bộ kiều, mình nhìn thấy dung mạo của mẹ; Luân Hồi chung, bản thân đẽ nhìn biết kiếp trước của Chỉ Hạc; Vấn Đạo nhai, Tử Ðấu tiên hoàng ban cho mình cơ hội cùng với mẹ và Chỉ Hạc bù đắp sự tiếc nuối ở phàm trần.
Như vậy, cái đau ở kiếp trước của mình, sự tiếc nuối ở kiếp nầy cũng có thể trong huyễn cảnh ở nơi này, tu bổ lại hoàn toàn.
Như vậy, tâm tư của mình, bởi vì ít đi những nổi đau hay vết rách, có thể càng cường đại hơn.
“Nhưng mà, thật sự là đúng sao...”
Ninh Phàm đem ý nghĩ này chôn sâu vào trong lòng.
Hắn đứng ở bên ngoài hàng rào trúc, nhìn vào trong nhà, thấy mẹ đang bận bịu xua đuổi con gà con trở về chuồng gà, lặng lẽ chỉ ông trời một cái.
Ngừng mưa!
- Ừ? Mưa sao lại muốn hạ là hạ, muốn dừng là dừng...? Phàm nhi đã về sao? Lần này đi bái sư, có được hay không...?
Ninh Thiến hỏi mà không chờ câu trả lời, tóc mai bị nước mưa làm ướt, đôi mắt đẹp trầm xuống:
- Trứng gà sao lại mang về! Con không đi bái sư có phải hay không?
- Không, tiên sinh đã nhận con, chẳng qua là chê con còn bé, con học làm người ở nhà trước... Trứng gà này, tiên sinh nói con mang trở về.
- Làm người? Chỉ có con là như vậy sao, những hài đồng khác cũng còn bé, vì sao lại có thể đi vào trong trường đọc sách?
Ninh Thiến kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì, con khác biệt cùng bọn chúng!
Trong mắt Ninh Phàm, thoáng qua một chút ngạo nghễ.
Đạn chỉ thiều hoa, tám năm trôi qua.
Trong tám năm, Ninh Phàm chưa bao giờ cầu chuyện học, chỉ ở nhà, hỗ trợ nông vụ.
Mọi chuyện đều tận hiếu, thân tất cung hành, chưa bao giờ để cho Ninh Thiến vất vả.
Hắn không nổi tiếng, không kiêu ngạo, thật giống như một phàm phu, ẩn tàng ở tại Ninh thôn.
Năm hắn 16 tuổi, thân thể rõ ràng là gầy yếu, nhưng một mình ở đất hoang ngoài thôn, khai khẩn ra trăm mẫu ruộng tốt. Chỉ một mình hắn, trồng được trăm mẫu.
Chuyện nhà xung túc, Ninh Thiến cũng dần dần không làm việc nữa, chỉ lúc rỗi rãnh, liền ra cửa cùng phụ nữ gần nhà lân la trò chuyện.
Tám năm, tương đương với 96 tháng, ngoại giới chính là 96 ngày.
Ở tháng thứ 97, Ngô tài chủ ở huyện thành, cho người làm mai tới Ninh thôn, cầu hôn con gái của Vương thợ mộc!
Chỉ Hạc đã được 14 tuổi, đã trổ mã, đình đình ngọc lập, trong Ninh thôn cùng vùng quanh huyện thành, đều đã có chút danh tiếng.
Tuy là con nhà thanh hàn, sẽ không bị quan gia nhìn trúng, nhưng những thổ tài chủ muốn thu làm thiếp, quả thật có không ít người.
Trong đó, Ngô tài chủ môn đệ cao nhất, danh là Ngô Đông Nam, lại bỏ tiền quyên góp để có xuất thân là tú tài, miễn cưỡng coi là thư hương môn đệ.
Có tài lực, môn đệ như thế này, cưới Chỉ Hạc làm thiếp, thật là chuyện đẹp như trâu đóng cọc, thậm chí bản thân Vương thợ mộc cũng không có bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào.
Chỉ Hạc hoảng hốt trốn sang nhà Ninh Phàm, làm Ninh Thiến vừa thương tiếc, vừa cảm thán.
- Dì Thiến, Chỉ Hạc không muốn gả cho Ngô tài chủ kia! Chỉ Hạc phải gả cho Phàm ca ca!
- Nha đầu ngốc... Ngô Đông Nam kia, nhà cao nghiệp lớn, có gì không tốt, vì sao con không nhìn trúng hắn, ngược lại còn thích tên tiểu tử nghèo nhà ta ...
- Ai nói Phàm ca ca nghèo, hắn khai khẩn trăm mẫu ruộng tốt, cũng coi là tài chủ vườn của Ninh thôn mà. Ccon gả cho hắn, cả đời nương dựa vào hắn, để hắn mua thức ngon cho con ăn, thức uống tốt cho con uống, tốt biết bao!
Chỉ Hạc chề môi một cái, nói ra những lời khiến cho Ninh Thiến không khỏi tức cười.
Hóa ra Chỉ Hạc cố ý gả cho Ninh Phàm, chính là có thêm một túi tiền sao...
Chẳng qua là Ninh Thiến biết, nha đầu ngốc này, căn bản không phải coi trọng chút ít tiền của Ninh Phàm, nếu không cần gì Ngô tài chủ giàu có hơn không lấy, mà không thèm để ý gì đến danh tiết của nữ nhân, cứ ở lỳ lại trong nhà họ Ninh không chịu đi.
- Nha đầu ngốc, ngươi cũng coi là biết trồng cây si đó ... Thôi, chờ Phàm nhi trở lại, dì sẽ nói hắn chuẩn bị lễ vật, đi cầu hôn với nhà ngươi! Về phần Ngô tài chủ, nếu người này đeo bám, chuyện tư này, dì sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
- Không cần phiền toái như vậy...
Ngoài cửa, truyền tới thân ảnh Ninh Phàm cưỡi trâu về. Tay cầm roi, tóc hải xõa dài, tuy mặc bố y, nhưng ung dung phiêu bạt như tiên.
- Ngô Đông Nam, không dám ở trước mặt con gây chuyện, hắn, không dám!
- Chỉ Hạc là vợ của con, không người nào có thể cướp đoạt!
...
Ngày thứ 97, ánh mắt của Mộng Huyền Tử chuyên chú chưa từng có.
Mình năm đó, chính là ở ngày thứ 97 này, bị phá dừng lại quá trình ngộ đạo.
Ninh Phàm, có thể đột phá 97 ngày, vượt qua mình hay không?
Điều khiến cho Mộng Huyền Tử không hiểu chính là, tử vụ bao phủ ở trên người của Ninh Phàm, lúc nào cũng hiện ra hào quang màu tử kim.
Ánh sáng tử kim này có một cổ uy thế, khiến cho Mộng Huyền Tử dù thân là tiên đế chí tôn vẫn dâng lên một loại cảm giác muốn đảnh lễ sùng bái.
- Tử vụ này, lợi hại tới bực nào... Kết quả nó là tiên uy cấp bậc gì... Chẳng lẽ là, tiên hoàng sao?
Tử Đấu tiên hoàng!
...
Chỉ Hạc ở lại nhà Ninh Phàm, Ninh Thiến bồi bạn cùng nàng ở trong phòng.
Ngoài nhà, Ninh Phàm ngồi tà tà trên lưng Thanh Ngưu, tay cầm roi, ánh mắt yên tĩnh như nước ở đáy giếng.
Thân thể hắn rõ ràng gầy yếu, nhưng làm cho Thanh Ngưu không dám phản kháng, lại không dám có mảy may bất mãn nào.
Vương tộc Phù Ly, bầy yêu tránh lui, Thanh Ngưu ngay cả yêu còn chưa phải, thì tự nhiên không dám đắc tội với Ninh Phàm.
Vương thợ mộc biết quyết tâm của con gái, sau khi than thở, cũng không ngăn cản ý riêng của nữ nhi.
Nhưng Ngô gia, lại từ trong huyện thành, tìm tới không ít lưu manh vô lại, tụ năm tụ ba, tới Ninh thôn gây chuyện.
Không ít tên cầm khí giới, kéo tới ngoài hành rào Ninh gia, hoặc có người cầm đuốc, tuyên bố Ninh gia không thả Chỉ Hạc, sẽ phóng hỏa đốt nhà!
- Hắc hắc, không thả người, bọn ta sẽ không khách khí... Nghe nói mẹ của Ninh Phàm là Ninh Thiến, cũng từng là tuyệt sắc thôn này, tuy đã qua 30, nhưng phong vận vẫn còn. Chỉ Hạc là đại nhân muốn, ta không dám động, nhưng mà Ninh Thiến thì...
Từng tên vô lại đều là hạng người vô pháp vô thiên.
Nhưng bọn chúng không biết, Ninh Phàm lại chính là người vô pháp vô thiên chân thật nhất. Trong mắt hắn, bọn chúng chẳng phải là cái gì!
Tiểu đồng xách giỏ trứng gà, khép chặc áo gai, mặt lạnh đến đỏ bừng.
- Ta lại biết sợ lạnh...
Tiểu đồng kinh ngạc, cảm giác này, nó mấy trăm năm rồi chưa từng thể nghiệm.
Đầu thôn có một khoảnh rừng hoa đỏ, một gian thảo lư đứng thẳng trong rừng, là một trường học.
Trong trường học, dưới ngôi nhà cũ kót két, văng vẳng truyền tới tiếng đọc non nớt của các đứa trẻ.
- Tiên chi sơ, tính bản vô, đăng thiên lộ, nhập hải đồ, pháp lực quảng, phi khả mộ, đạo tâm kiên, phương khả chúc... (Lúc đầu của tiênbản tính vốn không có gì, phải đi trên con đường trời rồi nhập vào hải đồ thì pháp lực mới bao la, không thể nghĩ suôn mà phải kiên định đạo tâm mới thành)
Dừng bước ở bên ngoài trường, tiểu đồng không đẩy cửa, lẳng lặng ngưng bước.
Tiếng những tiểu đồng tụng đọc truyền ra đó, chính là “Tam tự tiên kinh” mà tiên sinh của trường học thuộc làu.
Công dụng của nó chính là dùng để vỡ lòng cho đám trẻ. Kinh văn này, tiểu đồng nghe qua bảy lần, mỗi một tháng, mẹ đều bảo hắn đưa đến một giỏ trứng gà, cầu lạy tiên sinh làm thầy. Bảy tháng, bảy lần cơ hội, hắn đứng ở bên ngoài trường, cơ hồ thuộc lòng “Tam Tự Tiên Kinh” này.
Tiểu đồng tự hỏi, mình thông minh linh lợi, tuyệt đối không kém hơn những thôn đồng khác, nhưng tiếc thay, tiên sinh lại cứ không chịu thu hắn.
- Vì sao, tiên sinh không thu ta vào học...
Tiểu đồng không hiểu, nó mơ hồ cảm thấy, những thứ này cùng chuyện mà hắn quên mất có liên quan với nhau.
Khi tiểu đồng xuất hiện bên ngoài tư trường, trong ngôi trường cũ nát, có một đồng nhi nhỏ hơn một tuổi lập tức kích động nói:
- Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca lại tới bái sư, xem hắn thành tâm đã bảy tháng nay, lần này, tiên sinh nhất định phải thu hắn vào học!
Đứa bé này được đặt tên là Ninh Cô, là một trong số ít bạn của Ninh Phàm trong Ninh thôn.
Sau khi nó lên tiếng, tất cả hài đồng đua nhau dừng tiếng đọc lại, xuyên qua cửa sổ cũ nát, nhìn Ninh Phàm đứng nghiêm ngoài cửa sổ.
- Hôm nay là tháng thứ bảy, cũng là ngày thứ bảy của hắn. Nếu hôm nay, hắn vẫn không rõ vì sao không cách nào vào học, hắn không xứng lưu lại ở thế giới này ...
Bên trong trường, một tiên sinh áo tím khẽ mỉm cười.
Người này tóc dài như thác, dung mạo tuấn tú, trên mi tâm có một đạo thạch viêm chi ấn màu tử kim.
- Nhưng Tử tiên sinh, Ninh Phàm đại ca thật sự là thành tâm thành ý...
- Hắn khác biệt cùng các ngươi... Cứ để cho hắn đứng! Về phần ngươi, đi học cho giỏi đi...
Trong tay tiên sinh, một cây thước kẻ màu tử kim, nhẹ nhàng gõ lên đầu Ninh Cô, mang vẻ từ ái, ôn nhu.
Ông ta không đánh mạnh vào lòng bàn tay của hài đồng. Ông ta chưa bao giờ làm như vậy.
Hữu giáo vô loại (không loài nào mà không dạy được, không kẻ nào mà không thể dạy), đích thân dạy dỗ, không cần trừng phạt. Đây cũng là duyên cớ mà Tử tiên sinh nổi tiếng trong thôn.
Theo tin đồn, cho dù là quan huyện của huyện thành bên ngoài thôn, đều phải khuất thân hành lễ đối với Tử tiên sinh.
Người này không cầu danh, không cầu lợi, nhưng nghe nói không ít đệ tử được ông ta dạy dỗ đều làm quan ở Việt Quốc.
Trong đất Việt Quốc, nho học cường thịnh. Đạo học, vị học, binh học, pháp học cùng chư phái cũng học giả như mây.
Mà học phái của Tử tiên sinh, chính là... Tử học.
Sau khi tiên sinh nhẹ giọng dạy dỗ, Ninh Cô sờ đầu một cái, ngượng ngùng ngồi xuống, bên trong phòng học tiếng tụng kinh lần nữa vang dội.
Ninh Phàm, thì vẫn bưng trứng gà, đứng ở ngoài cửa, không cam lòng nắm chặc quả đấm.
“Hắn khác với các ngươi ... Để cho hắn đứng!”
Hồi ức lời của tiên sinh trong não hải, Ninh Phàm nhẹ nhàng cắn răng, lần này, sợ là vẫn bái sư thất bại...
Nhưng vì sao, tiên sinh không thu mình... Bản thân mình vì sao cùng hài đồng môn nơi này, khác biệt...?
...
Trên Vấn Đạo nhai, Mộng Huyền Tử nhìn Ninh Phàm đứng lặng trong tử vụ, âm thầm cau mày.
“Hôm nay là ngày thứ bảy, vô số đại tu sĩ đều ở dừng lại ở bước này... Không biết tên nhóc này có thể vượt qua cửa ải này hay không ... Lão phu năm đó đạo tâm ảo cảnh là thành thân, tên nhóc này tựa hồ là cầu học... Cầu học, hắn có thể cầu được một đạo hay không ..."
...
Bên ngoài trường, không biết Ninh Phàm đứng bao lâu.
Hắn liên tục suy tư, duyên cớ gì Tử tiên sinh không thu mình, tựa hồ là bởi vì mình khác biệt cùng người khác, nhưng vì sao khác biệt, khác biệt ở chỗ nào?
Ánh mắt hắn, dần dần nổi lên một chút thâm thúy không phù hợp với tuổi tác.
Khi vẻ thâm thúy này hiện lên, bên trong trường, Tiên sinh áo tím khẽ mỉm cười.
- Đứa nhỏ này, bắt đầu hiểu rồi...
Khác biệt, khác biệt ở nơi nào...?
Mây đen dần dần hiện lên trên trời không. Từ trong mây đen, trút xuống mưa đông giá rét, tích tích lịch lịch.
Ninh Phàm đứng dưới mái hiên, nhìn hạt mưa liên tục như châu rơi, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy, sau khi thâm thúy đạt đến một trình độ nào đó, dần dần thanh minh trở lại.
- Khác biệt... Đúng rồi, đương nhiên ta khác biệt so với bọn họ... Người trên thế gian này vốn không tương đồng, mưa cũng không tương đồng... Mỗi một giọt mưa, sở dĩ khác nhau, không phải là khác biệt về hình dáng, mà nguyên nhân chủ yếu nhất là, bởi vì quỹ tích của chúng khác biệt... Quỹ tích của bọn họ, là ở Ninh thôn của Việt Quốc, đi học chữ, thi cử lấy công danh, đảm trách việc quan. Còn mục đích của ta, xem ra không phải như vậy... Ta muốn cầu đạo học vấn, nhưng mục đích, không phải là làm quan ở Việt Quốc ... Nhưng ta không nhớ nổi mục đích của ta ...
Tháng thứ bảy, rốt cuộc Ninh Phàm thoáng hiểu ra lời của tiên sinh.
Tiên sinh áo tím khẽ dịu mắt, mỉm cười hài lòng, đẩy cửa đi ra ngoài, không nhận lấy trứng gà, chẳng qua là mỉm cười vỗ vỗ đầu của Ninh Phàm.
- Trứng gà mang về nhà, bồi bổ thân thể cho mẹ ngươi... Về phần ngươi, có tư cách vào học, nhưng trước khi có tư cách này, phải làm một khảo nghiệm...
- Khảo nghiệm?
Ninh Phàm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
- Đúng, khảo nghiệm... Tên phàm của ta có họ là Tôn, nhưng ngươi không cần biết. Còn tên tiên của ta, là Tử đấu... Bọn họ gọi ta là Tử Đấu tiên hoàng...
- Tử Đấu tiên hoàng!
Ninh Phàm lui về phía sau từng bước, nghe được lời này, ký ức của hắn, thật giống như giang hà vỡ đê, tỉnh lại.
Đúng rồi, mình là đang ở huyễn cảnh vấn đạo...
Đúng rồi, nơi này đều là huyễn cảnh...
Nhưng tiên sinh áo tím trước mắt, không ngờ có tên là Tử đấu, quan là tiên hoàng!
Mình từ trước cho tới nay, là đang cầu học cùng tiên hoàng sao!
- Dám hỏi tiên hoàng...
- Kêu ta tiên sinh...
- Dạ, dám hỏi tiên sinh, người là thật, hay ảo!
Ánh mắt của Ninh Phàm ngưng trọng.
- Ta không phải là thật, cũng không phải là ảo, mà là ngoài thật có hư, nơi cuối cùng của thánh lộ ... Bước thứ tư! Nếu có cơ duyên, ngươi sẽ biết, giờ phút này, ngươi chỉ có một việc... Về nhà, hiếu thuận với mẹ, chờ cho mẹ của ngươi hưởng cuộc sống an nhàn, mới có tư cách cầu học. Nếu không làm được chữ hiếu, thì không xứng là người. Nếu không phải làm người, thì không cách nào đăng lên đạo sơn kia, thành tựu tiên vị... Đi đi...
- Dạ vâng!
Ninh Phàm cúi người xá một cái, xách giỏ trứng gà, đội mưa quay về.
Mưa sinh tại trời, chết tại đất, nhưng lúc sắp đến gần thân thể hắn, tất cả đều thay đổi quỹ tích một cách quỷ dị.
Tiên sinh áo tím, nhìn Ninh Phàm đội mưa mà đi, khẽ gật đầu.
- Loạn Cổ truyền nhân sao, là một tài năng có thể tạo...
Ninh Phàm xuyên qua màn mưa, trong đầu dần dần thanh minh.
Ở nơi tử vụ huyễn cảnh này, hắn xem ra đã ở Việt Quốc Ninh thôn đến tháng thứ bảy, tại ngoại giới chính là bảy ngày.
Thời gian bảy ngày, pháp lực của hắn, từ 1015 giáp đề thăng tới 1085 giáp, cũng không phải là yêu lực, mà là đề thăng pháp lực...
- Ở chỗ này cảm ngộ thêm một tháng, thì có thể đề thăng một giáp pháp lực sao...
Hắn nhất thời yên lặng, tiên sinh áo tím kia, là Tử Đấu tiên hoàng. Là chân tiên cao thủ khó mà ngưỡng vọng, là Lão sư của Loạn Cổ.
Nhưng Ninh Phàm không nhìn ra người này là thật hay hư, bởi vì cảnh giới của hắn còn xa mới đủ, ngay cả việc đối phương có phải chỉ là dotử vụ biến ra huyễn ảnh hay không cũng không nhìn ra được.
Duy nhất có thể nhìn ra, là người này khí độ ung dung, và cũng dặn dò mình, muốn đăng tiên, phải làm người trước, muốn làm người, phải hiếu thuận trước.
Một chữ Hiếu, cơ hồ không người đề cập tới ở trong Tu Chân Giới. Thậm chí, nếu vào tông môn, một ít tông môn sẽ xóa đi ký ức phàm tràn của đệ tử. Cho dù không xóa, cũng lệnh cho đệ tử vứt bỏ liên lạc với phàm trần ...
Mà tiên hoàng, so với tu vi, pháp lực, tư chất, đạo ngộ, lại xem trọng tình cảm nội tâm.
Dành cho mình cơ hội hiếu thuận với mẹ ...
“Mẹ...”
Trong lòng Ninh Phàm ấm áp, Thập Bộ kiều, mình nhìn thấy dung mạo của mẹ; Luân Hồi chung, bản thân đẽ nhìn biết kiếp trước của Chỉ Hạc; Vấn Đạo nhai, Tử Ðấu tiên hoàng ban cho mình cơ hội cùng với mẹ và Chỉ Hạc bù đắp sự tiếc nuối ở phàm trần.
Như vậy, cái đau ở kiếp trước của mình, sự tiếc nuối ở kiếp nầy cũng có thể trong huyễn cảnh ở nơi này, tu bổ lại hoàn toàn.
Như vậy, tâm tư của mình, bởi vì ít đi những nổi đau hay vết rách, có thể càng cường đại hơn.
“Nhưng mà, thật sự là đúng sao...”
Ninh Phàm đem ý nghĩ này chôn sâu vào trong lòng.
Hắn đứng ở bên ngoài hàng rào trúc, nhìn vào trong nhà, thấy mẹ đang bận bịu xua đuổi con gà con trở về chuồng gà, lặng lẽ chỉ ông trời một cái.
Ngừng mưa!
- Ừ? Mưa sao lại muốn hạ là hạ, muốn dừng là dừng...? Phàm nhi đã về sao? Lần này đi bái sư, có được hay không...?
Ninh Thiến hỏi mà không chờ câu trả lời, tóc mai bị nước mưa làm ướt, đôi mắt đẹp trầm xuống:
- Trứng gà sao lại mang về! Con không đi bái sư có phải hay không?
- Không, tiên sinh đã nhận con, chẳng qua là chê con còn bé, con học làm người ở nhà trước... Trứng gà này, tiên sinh nói con mang trở về.
- Làm người? Chỉ có con là như vậy sao, những hài đồng khác cũng còn bé, vì sao lại có thể đi vào trong trường đọc sách?
Ninh Thiến kinh ngạc hỏi.
- Bởi vì, con khác biệt cùng bọn chúng!
Trong mắt Ninh Phàm, thoáng qua một chút ngạo nghễ.
Đạn chỉ thiều hoa, tám năm trôi qua.
Trong tám năm, Ninh Phàm chưa bao giờ cầu chuyện học, chỉ ở nhà, hỗ trợ nông vụ.
Mọi chuyện đều tận hiếu, thân tất cung hành, chưa bao giờ để cho Ninh Thiến vất vả.
Hắn không nổi tiếng, không kiêu ngạo, thật giống như một phàm phu, ẩn tàng ở tại Ninh thôn.
Năm hắn 16 tuổi, thân thể rõ ràng là gầy yếu, nhưng một mình ở đất hoang ngoài thôn, khai khẩn ra trăm mẫu ruộng tốt. Chỉ một mình hắn, trồng được trăm mẫu.
Chuyện nhà xung túc, Ninh Thiến cũng dần dần không làm việc nữa, chỉ lúc rỗi rãnh, liền ra cửa cùng phụ nữ gần nhà lân la trò chuyện.
Tám năm, tương đương với 96 tháng, ngoại giới chính là 96 ngày.
Ở tháng thứ 97, Ngô tài chủ ở huyện thành, cho người làm mai tới Ninh thôn, cầu hôn con gái của Vương thợ mộc!
Chỉ Hạc đã được 14 tuổi, đã trổ mã, đình đình ngọc lập, trong Ninh thôn cùng vùng quanh huyện thành, đều đã có chút danh tiếng.
Tuy là con nhà thanh hàn, sẽ không bị quan gia nhìn trúng, nhưng những thổ tài chủ muốn thu làm thiếp, quả thật có không ít người.
Trong đó, Ngô tài chủ môn đệ cao nhất, danh là Ngô Đông Nam, lại bỏ tiền quyên góp để có xuất thân là tú tài, miễn cưỡng coi là thư hương môn đệ.
Có tài lực, môn đệ như thế này, cưới Chỉ Hạc làm thiếp, thật là chuyện đẹp như trâu đóng cọc, thậm chí bản thân Vương thợ mộc cũng không có bất kỳ ý tứ cự tuyệt nào.
Chỉ Hạc hoảng hốt trốn sang nhà Ninh Phàm, làm Ninh Thiến vừa thương tiếc, vừa cảm thán.
- Dì Thiến, Chỉ Hạc không muốn gả cho Ngô tài chủ kia! Chỉ Hạc phải gả cho Phàm ca ca!
- Nha đầu ngốc... Ngô Đông Nam kia, nhà cao nghiệp lớn, có gì không tốt, vì sao con không nhìn trúng hắn, ngược lại còn thích tên tiểu tử nghèo nhà ta ...
- Ai nói Phàm ca ca nghèo, hắn khai khẩn trăm mẫu ruộng tốt, cũng coi là tài chủ vườn của Ninh thôn mà. Ccon gả cho hắn, cả đời nương dựa vào hắn, để hắn mua thức ngon cho con ăn, thức uống tốt cho con uống, tốt biết bao!
Chỉ Hạc chề môi một cái, nói ra những lời khiến cho Ninh Thiến không khỏi tức cười.
Hóa ra Chỉ Hạc cố ý gả cho Ninh Phàm, chính là có thêm một túi tiền sao...
Chẳng qua là Ninh Thiến biết, nha đầu ngốc này, căn bản không phải coi trọng chút ít tiền của Ninh Phàm, nếu không cần gì Ngô tài chủ giàu có hơn không lấy, mà không thèm để ý gì đến danh tiết của nữ nhân, cứ ở lỳ lại trong nhà họ Ninh không chịu đi.
- Nha đầu ngốc, ngươi cũng coi là biết trồng cây si đó ... Thôi, chờ Phàm nhi trở lại, dì sẽ nói hắn chuẩn bị lễ vật, đi cầu hôn với nhà ngươi! Về phần Ngô tài chủ, nếu người này đeo bám, chuyện tư này, dì sẽ nghĩ biện pháp xử lý.
- Không cần phiền toái như vậy...
Ngoài cửa, truyền tới thân ảnh Ninh Phàm cưỡi trâu về. Tay cầm roi, tóc hải xõa dài, tuy mặc bố y, nhưng ung dung phiêu bạt như tiên.
- Ngô Đông Nam, không dám ở trước mặt con gây chuyện, hắn, không dám!
- Chỉ Hạc là vợ của con, không người nào có thể cướp đoạt!
...
Ngày thứ 97, ánh mắt của Mộng Huyền Tử chuyên chú chưa từng có.
Mình năm đó, chính là ở ngày thứ 97 này, bị phá dừng lại quá trình ngộ đạo.
Ninh Phàm, có thể đột phá 97 ngày, vượt qua mình hay không?
Điều khiến cho Mộng Huyền Tử không hiểu chính là, tử vụ bao phủ ở trên người của Ninh Phàm, lúc nào cũng hiện ra hào quang màu tử kim.
Ánh sáng tử kim này có một cổ uy thế, khiến cho Mộng Huyền Tử dù thân là tiên đế chí tôn vẫn dâng lên một loại cảm giác muốn đảnh lễ sùng bái.
- Tử vụ này, lợi hại tới bực nào... Kết quả nó là tiên uy cấp bậc gì... Chẳng lẽ là, tiên hoàng sao?
Tử Đấu tiên hoàng!
...
Chỉ Hạc ở lại nhà Ninh Phàm, Ninh Thiến bồi bạn cùng nàng ở trong phòng.
Ngoài nhà, Ninh Phàm ngồi tà tà trên lưng Thanh Ngưu, tay cầm roi, ánh mắt yên tĩnh như nước ở đáy giếng.
Thân thể hắn rõ ràng gầy yếu, nhưng làm cho Thanh Ngưu không dám phản kháng, lại không dám có mảy may bất mãn nào.
Vương tộc Phù Ly, bầy yêu tránh lui, Thanh Ngưu ngay cả yêu còn chưa phải, thì tự nhiên không dám đắc tội với Ninh Phàm.
Vương thợ mộc biết quyết tâm của con gái, sau khi than thở, cũng không ngăn cản ý riêng của nữ nhi.
Nhưng Ngô gia, lại từ trong huyện thành, tìm tới không ít lưu manh vô lại, tụ năm tụ ba, tới Ninh thôn gây chuyện.
Không ít tên cầm khí giới, kéo tới ngoài hành rào Ninh gia, hoặc có người cầm đuốc, tuyên bố Ninh gia không thả Chỉ Hạc, sẽ phóng hỏa đốt nhà!
- Hắc hắc, không thả người, bọn ta sẽ không khách khí... Nghe nói mẹ của Ninh Phàm là Ninh Thiến, cũng từng là tuyệt sắc thôn này, tuy đã qua 30, nhưng phong vận vẫn còn. Chỉ Hạc là đại nhân muốn, ta không dám động, nhưng mà Ninh Thiến thì...
Từng tên vô lại đều là hạng người vô pháp vô thiên.
Nhưng bọn chúng không biết, Ninh Phàm lại chính là người vô pháp vô thiên chân thật nhất. Trong mắt hắn, bọn chúng chẳng phải là cái gì!
/456
|