Nghiêu Uyên mặt trầm như sắt.
Kim Diễm xa độn hành qua mấy ức dặm, sớm đã đi tới thủ phủ của La Vân bộ, nhưng ở chỗ này lại bị người phục kích!
Có thể bám theo sau Kim Diễm xa, theo dõi và ám toán, tuyệt không phải là người yếu!
Số người phục kích sau lưng tổng cộng có ba tên, khí tức của mỗi một tên này Nghiêu Uyên đều nhìn không thấu!
Thế nhưng yêu lực khí tức của chúng lại mạnh mẽ đến nỗi làm tâm thần của Nghiêu Uyên rúng động mạnh.
Nhất định không sai rồi, ba người bám sau lưng đều là hóa thần yêu tướng!
Thậm chí đợi cho ba người tiến tới gần, Nghiêu Uyên càng nhận ra rằng, một tên yêu tướng trong đó là Liệt Thổ bộ Bạch Nguyên!
Hai người khác cũng đều là kẻ truy sát đến từ Liệt Thổ bộ!
- Liệt Thổ bộ thật to gan, dám xuất động ba tên yêu tướng, ám sát Bắc tướng quân!
Nghiêu Uyên trong đầu giận dữ. Bạch Nguyên ba người này, truy tung Kim Diễm xa, độn hành trong thời gian tới một năm, sự ẩn nhẫn lâu như vậy, đủ có thể thấy quyết tâm của chúng là phải giết cho được Lục Bắc!
Đối phương có ba vị hóa thần, phe của mình một vị hóa thần cũng không có.
Vả lại nơi đây, bởi vì là thủ phủ của La Vân, ngược lại lại cách xa biên cảnh nơi La Vân thất tướng trấn thủ.
Thậm chí, mấy trăm vạn dặm phụ cận chỉ là cánh đồng hoang vu, ngay cả viện thủ của yêu thành cũng không có.
Nơi đây, thật sự là một nơi tốt nhất để đánh chặn đường...
- Dư lão, tăng nhanh tốc độ! Ngàn vạn lần chớ có dừng xe, một khi bị đuổi theo kịp, bọn ta chắc chắn phải chết!
- Vâng!
Luyện đan sư họ Dư khống chế hỏa xa, giờ phút này trong đầu kêu khổ liên tục.
Nếu lão sớm biết đồng hành với Ninh Phàm sẽ nguy hiểm như vậy, sẽ có ba vị hóa thần đánh chặn đường, lão tuyệt đối không tham dự chuyến đi này!
Chẳng qua là, giờ phút này cũng không còn con đường hối hận. Mà lão, điều duy nhất có thể làm được chỉ có trốn, liều mạng trốn chạy!
Lão không cho rằng Ninh Phàm có thể chống lại ba vị hóa thần, thậm chí không cho rằng Ninh Phàm có thực lực chống lại hóa thần.
Mặc dù, Ninh Phàm là Vương tộc huyết mạch, nhưng tu vi theo như tin đồn chỉ có nguyên anh sơ kỳ…
Đám người Nghiêu Uyên cũng có ý tưởng như thế.
Ba tên yêu tướng truy kích Kim Diễm xa cũng nghĩ như vậy.
Ngân giáp yêu tướng Bạch Nguyên, không nhanh không chậm đuổi theo Kim Diễm xa, cười lạnh không dứt.
- Lục Bắc ư? Hừ! Người này ngày đó giết Hãm Phong vệ của bản tướng, làm cho bản tướng phải đánh một trận thất lợi, không phải là rất phách lối sao! Không phải là tự xưng xưng “Kẻ giết người, La Vân Lục Bắc” gì đó ư! Giờ phút này sao lại bỏ chạy như chó nhà có tang vậy! Thật buồn cười! Buồn cười cho kẻ này có thể giác tỉnh Vương tộc Chân Linh huyết. Buồn cười cho kẻ này bị Phong hiệu yêu tướng treo giải thưởng một ức tiên ngọc nếu giết chết...
- Bạch tướng quân nói lời ấy sai rồi, thân là yêu tướng, sao có thể nghi ngờ phán đoán của Phong yêu đại nhân! Phong yêu đại nhân, cho rằng mạng của người này trị giá 1 ức, như vậy tất sẽ không sai!
Người lên tiếng là một hắc giáp yêu tướng, cũng là Liệt Thổ yêu tướng, họ Phong tên Kỳ.
Tên Phong Kỳ này cùng Bạch Nguyên không cùng phe cánh. Y mang tên của Phong hiệu yêu tướng ra để phản bác Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên ánh mắt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, không cãi lại.
Ánh mắt của y nghiêng về một tên kim giáp yêu tướng cuối cùng, thần tình cung kính thêm nửa phần, nói:
- Bọn ta đuổi theo lâu như vậy rồi, nơi đây chính là đất để giết người, nghe nói Từ Nhật tướng quân ba lần tỉnh huyết, ngưng ra nửa giọt thái cổ hỏa phượng huyết mạch, có khả năng khắc chế nghịch thiên đối với hỏa diễm. Mời tướng quân xuất thủ diệt hỏa xa đó, buộc nó dừng lại!
- Ừ!
Kim giáp yêu tướng được gọi là Từ Nhật, tựa hồ không thích nói chuyện, con mắt bên trái chợt lóe, nửa ngôi sao màu lửa đỏ hiện ra.
Y cong ngón tay điểm một cái, cách khoảng mấy vạn dặm, Kim Diễm xa chợt chấn động lên, hỏa diễm bắn ra tung tóe, bị một hỏa tuyền bỗng nhiên xuất hiện thôn phệ, toàn bộ tắt ngấm!
Kim Diễm xa bị tắt đi hỏa diễm, chỉ còn lại cái xe thủy tinh mất đi động lực, tốc độ càng ngày càng chậm.
Bạch Nguyên cười lạnh, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra sáu cây ngân đinh dài ba tấc, ném về phía bầu trời quang đãng, hóa thành sáu đạo ngân quang, quấn lấy Kim Diễm xa.
Kim Diễm xa lần nữa chấn động một cái, bị dừng lại một cách đột ngột.
Đám người Nghiêu Uyên trên xe trong sự đong đưa đó đều lảo đảo không yên.
Chỉ một cái hô hấp, ba đạo yêu yên phong tỏa ba mặt, bao vây lấy Kim Diễm xa!
Nghiêu Uyên sắc mặt đại biến, Kim Diễm xa bị buộc dừng lại, lấy thực lực yếu ớt của mọi người há có thể trốn được sự đuổi giết của ba tên yêu tướng.
Trong lòng biết hẳn là phải chết, Nghiêu Uyên một bước bước ra, vỗ kiếm căm tức nhìn Bạch Nguyên.
- Bạch tướng quân! Ngươi là Liệt Thổ bộ yêu tướng, lại tự tiện xâm nhập vào La Vân cảnh ta. Chẳng lẽ ngươi đã quên, Phong yêu của chín bộ từng cộng ước, yêu tướng không thể tự tiện tiến nhập vào phúc địa của địch bộ!
- Hừ! Chỉ là một tên nguyên anh trung kỳ yêu binh, ngươi có tư cách gì chất vấn bản tướng?
Ngân giáp Bạch Nguyên bước ra một bước, nhưng dưới bước chân này, áp lực chèn ép đại tăng, thật giống như đạp lên trên tâm thần của Nghiêu Uyên.
Lập tức, Nghiêu Uyên hộc máu lùi lại liên tục, cầm kiếm chống đỡ. Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyên, bản thân đã bị trọng thương!
Đây là uy lực của hóa thần yêu tướng sao?!
Uy lực của một bước! Khiến mình đường đường là bách chiến yêu binh, căn bản không thể nào chịu đựng uy thế một bước của người này!
- Nghiêu Uyên có thể chết, Bắc tướng quân không thể! Chúng binh ở chỗ này, giết!
Dưới một lệnh của hắn, 40 tên yêu binh khác không để ý sinh tử, nhất nhất bay lên trời.
Mặc dù sợ hãi địch tướng, nhưng quân lệnh như núi!
- Hừ! Một lũ tạp nhạp La Vân, luôn rất phách lối a, chỉ có nguyên anh cho dù là có 40 người, đối với Phong mỗ thì có gì đáng sợ!
Thấy Bạch Nguyên một bước đạp bị thương nguyên anh trung kỳ, hắc giáp Phong Kỳ sắc mặt vô cùng khó coi.
Phong Kỳ y tuy cũng là hóa thần yêu tướng, một bước cách không, nhưng đạp bị thương nguyên anh trung kỳ thì y không làm được!
Bạch Nguyên, ngoài sáng là trừng phạt con kiến hôi của phe địch, trong tối là thị uy với Phong Kỳ y.
Phong Kỳ không phục!
Y đích xác không có thực lực một bước đả thương người, nhưng y mới được một món Huyền Thiên tàn bảo, uy lực cực mạnh, tự hỏi nếu cùng Bạch Nguyên tử đấu, mình phần thắng cao hơn Bạch Nguyên!
Bạch Nguyên có cái gì tốt đắc ý!
- Phục hổ ấn, đập cho ta!
Phong Kỳ tế lên một cái ô lượng thiết ấn. Trên thiết ấn, trải rộng vết rách, nhưng nó mới bay lên không, liền kích thích bầu trời run rẩy, truyền ra tiếng hổ gầm, cơ hồ muốn chấn vỡ trời cao, lộ ra hư không!
Trên thiết ấn, còn có 1096 đạo yêu văn linh ấn, khiến cho pháp bảo này càng thêm có uy danh kinh người!
- Huyền Thiên tàn bảo! 1096 đạo linh ấn! Linh ấn nọ chẳng lẽ là linh ấn do Liệt Thổ đệ nhất phụ linh sư của ta chủng sao?!
Bạch Nguyên không thể không giật mình. Phục hổ ấn này nếu đập về phía mình, lấy mấy món Huyền Thiên tàn bảo của mình tuyệt đối không ngăn được oai của ấn này.
1096 đạo linh ấn, chỉ có phụ linh sư với yêu lực đạt tới 1096 giáp mới có thể khắc ra ấn này.
Mà mọi người đều biết, phụ linh thuật khó học nhất, muốn tinh thông phụ linh thuật, đồng thời pháp lực hóa thần, trừ Vân tướng Lục Đạo Trần, trước mắt không một người làm được!
Phụ linh sư giỏi nhất của Liệt Thổ bộ, cũng bất quá là nguyên anh hậu kỳ tu vi. Người đó tin đồn đã sớm dừng lại hết thảy hoạt động phụ linh, một lòng tu luyện, lập tranh đột phá nguyên anh điên phong. Không ngờ, người đó sẽ vì Phong Kỳ phụ linh, vả lại là phụ linh 1096 đạo linh ấn...
Nhiều linh ấn như thế, người bình thường không mấy năm, tuyệt đối không cách nào khắc ấn.
Phụ linh sư nọ lại vào lúc trước mắt bế quan đột phá cảnh giới hao phí thời gian mấy năm, vì Phong Kỳ khắc ấn pháp bảo... Điều này không hợp lý! Xem ra Phong Kỳ hơn phân nửa là dùng thủ đoạn hèn hạ gì, uy hiếp phụ linh sư, khiến ông ta không thể không từ chối...
- Không ngờ Phong Kỳ lấy được một món pháp bảo... như thế. Cho dù ta thi triển toàn lực, cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng Phong Kỳ.
Thấy ánh mắt của Bạch Nguyên âm trầm, Phong Kỳ tựa hồ cực kỳ thích thú.
Y cười to ha hả, hổ khu chấn động cả lên, một ngón tay lăng không điểm ấn.
Hắc ấn lập tức quay mòng mòng xoay tròn, từng dòng thiên linh chi lực bị rút ra từ thiên địa, vào hắc ấn, hóa thành một đạo hắc hổ ảnh hư huyễn.
Hống!
Hắc hổ vừa hô lực, bốn mươi vị nguyên anh yêu binh, nhất tề hộc máu ngã khỏi mây!
Mà theo hắc hổ hiển linh, hắc ấn lập tức hóa thành cực lớn.
Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng!
Thật giống như một ngọn núi màu đen, rớt xuống từ bầu trời mênh mông, nghiền ép lướt qua, hư không đua nhau tan rã!
Ấn đó càng thêm không chút lưu tình, đập về phía Kim Diễm xa!
Dư Tính đan sư đã sớm sợ đến mặt không chút máu. Còn Nghiêu Uyên cũng đè lại lồng ngực, cắn răng nghiến lợi.
Ghê tởm! Ghê tởm!
Mình có thể chết, nhưng mình thân nhận quân lệnh hộ tống Lục Bắc, nếu Lục Bắc bị tổn thương, chính là thất chức, chính là sỉ nhục!
Cho dù mình tự bạo nguyên anh, liều tàn mệnh cũng phải... bảo vệ Kim Diễm xa!
Nghiêu Uyên ánh mắt hung ác, bấm lên yêu quyết, ánh mắt nhất định nhìn về cự nhạc ở đỉnh đầu.
Nhưng sau một khắc, một cảnh tượng mà cả cuộc đời hắn khó quên đã xuất hiện!
Ngọn núi đương đầu rơi xuống, che đậy hết mặt trời, đất đá lăn xuống.
Phía dưới ngọn núi, một đạo yên ảnh màu đen, sau khi chợt lóe, hóa thành một đạo thanh niên quần áo trắng.
Thanh niên kia khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Trường tiên màu máu đỏ trong tay hắn một roi quất vào trên sơn nhạc!
- Vỡ!
Lực của một roi, sơn nhạc không vỡ!
Nhưng Phong Kỳ chủ nhân của pháp bảo kia, đan điền yêu hồn của y lại vào thời khắc này bị vô số đạo tịch diệt huyết lôi đánh mạnh vào!
'Phốc!’
Y ôm bụng, hộc máu lùi lại liên tục, khó có thể tin!
Người bỗng nhiên xuất hiện này ngăn trở phục hổ ấn đúng là Lục Bắc, đối tượng mà chuyến này y muốn chém giết!
Chẳng qua là y không hiểu, nguyên anh sơ kỳ Lục Bắc, há có thể ngăn trở một trấn của phục hổ ấn, ngay cả Bạch Nguyên yêu tướng cũng không đỡ nổi!
Y càng không hiểu, huyết sắc lôi tiên đó là vật ra sao, nó chỉ vừa kéo, càng chặn lại phục hổ ấn, cũng quỷ dị thương tổn tới đan điền yêu hồn của mình!
Rút ra pháp bảo, vỡ anh!
Nơi này không phải là Vô Tận hải, không có Chu gia, rút ra bảo công anh bí thuật, Phong Kỳ lần đầu tiên thấy!
Vả lại dưới một roi đó, Phong Kỳ cảm giác mình tự nhiên mất đi đại lượng yêu lực!
Cuối cùng là phục hổ ấn phẩm cấp cao hơn, Toái Thần tiên một roi, căn bản không ngăn cản được hổ ấn trấn áp.
Nhưng mà nó lại chánh hợp tâm ý của Ninh Phàm!
Một roi không được thì mười roi!
Mười roi không được thì trăm roi!
Tay hắn cầm huyết sắc lôi đình, thật giống như một tên súc sinh đang cầm roi quất.
Từng roi một mang lôi minh, rút ra đánh vào trên hổ ấn, sau mấy chục roi, hư ảo hắc hổ đó phát lên một tiếng bi ai, vỡ nát!
Mất đi hổ linh, phục hổ ấn run lên, thối lui ra pháp bảo hư tướng, lại gặp một cái tiểu ấn màu đen, bình thường rơi vào trong lòng bàn tay Ninh Phàm.
Mà xem xét lại Phong Kỳ, giờ phút này yêu hồn bị thương nặng, ho ra máu không dứt, một thân yêu lực đã bị trăm roi hút hết!
- Quả nhiên, trăm roi đều rút không chết yêu tướng, yêu hồn của yêu tướng, nguyên thần của hóa thần, hoàn toàn không phải là nguyên anh yếu ớt như vậy... Nhưng mà cuối cùng vừa đối mặt, trọng thương yêu tướng này, vả lại yêu chi yêu lực đã bị hút khô, trong thời gian ngắn khó khôi phục, nếu không có luyện thể thuật, chính là... phế nhân!
Mắt trái của Ninh Phàm, tử tinh chợt lóe, ánh mắt quét về phía ba người Bạch Nguyên.
Từ khi hắn hiện thân, đến liên tục rút ra trăm roi, xuất thủ quá nhanh, thậm chí Bạch Nguyên cùng Từ Nhật, giờ phút này mới nhìn rõ dung mạo của Ninh Phàm.
Dưới sự bức thị của một ánh mắt, Phong Kỳ vốn đè nén thương thế, càng thêm hoảng sợ hộc máu, cơ hồ đứng không vững. Còn Bạch Nguyên thì lùi mấy bước, mới vừa tan mất uy áp quỷ dị đó, nhưng trong lòng thì rét lạnh, cũng có một chút ý thần phục.
- Đây là oai của Vương tộc Chân Linh! Ngay cả ta, cũng khó khăn trấn định tâm thần!
Kim giáp yêu tướng càng thêm vào lúc Ninh Phàm thúc giục tử tinh con mắt bên trái, đồng thời y thúc giục nửa ngôi sao ở con mắt bên trái.
Y cố gắng lấy hỏa phượng lực, chống lại Ninh Phàm Phù Ly chi uy!
Chẳng qua là y ngưng hỏa phượng huyết không quá nửa giọt, thậm chí không như Lý Bạn.
Trước Vương tộc yêu huyết của Ninh Phàm, dám can đảm chống lại uy áp, đơn giản là tự tìm khổ!
Phốc!
Từ Nhật ho khan ra một ngụm tinh huyết, lập tức lùi mấy bước, tâm quý khó dừng!
Y thái cổ tàn huyết, trước mặt huyết mạch của Ninh Phàm không chịu nổi một kích!
Bạch Nguyên giật mình.
Vừa đối mặt ba vị hóa thần, hai người đều hộc máu, thậm chí trong đó Phong Kỳ càng thêm quỷ dị trọng thương.
Bạch Nguyên không nhìn ra, Phong Kỳ vì sao bị thương, người này bị thương như thế nào?!
Hắn chính là Lục Bắc!
Nguyên anh sơ kỳ con kiến hôi!
Đây hết thảy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
- Chỉ có hóa thần sơ kỳ dám cản đường ta!
Vào giờ khắc này, Ninh Phàm giơ ngón tay lên, chỉ một cái thành kiếm!
Trong vạn dặm, sơn nhạc hỏng mất!
Nhất chỉ, toái nhạc!
Sơn nhạc vạn dặm, không ngừng được sụp đổ, gió khói nổi lên bốn phía!
Trong tiếng nổ ầm ầm, thật giống như một đạo cụ phong, trong nháy mắt, cuốn ùa hơn vạn trong cánh đồng hoang vu, cỏ cây ngã rạp.
Bạch Nguyên cũng thôi rồi, trong cỗ gió đó liền lùi mấy bước, rốt cuộc ổn định thân hình. Còn Từ Nhật liền lùi lại mười trượng. Về phần Phong Kỳ bị hút hết yêu lực cơ hồ bị khí thế của một ngón ta đó hất bay!
Dưới sự hốt hoảng, Phong Kỳ cắn răng một cái, thúc giục linh trang trong cơ thể. Tầng ba địa huyền hạ cấp linh trang áo giáp, gia trì trước ngực, cuối cùng miễn cưỡng ngăn trở lực của một ngón tay đó.
Chẳng qua là trong đầu của Phong Kỳ cũng kinh hãi!
Ninh Phàm với lực của một ngón tay, tuyệt đối đã đạt tới toàn lực một kích của hóa thần sơ tu sĩ bình thường!
Vào một khắc kiếm quang thấu ngón tay bắn ra, Phong Kỳ trong đầu run lên, một cổ cảm giác nguy cơ to lớn cuốn ùa trong đầu.
Lại thấy một đạo kiếm quang bắn ra từ đầu ngón tay của Ninh Phàm lại chia ra ba đạo, chém tới các hướng của ba yêu tướng.
Ba đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh không thể tưởng tượng nổi. Vả lại gần tới trước người tam tướng, càng thêm quay tơ thành tuyến, hóa thành kiếm ti lên tới hàng vạn, công kích bộ vị, trải rộng các ngóc ngách.
Bạch Nguyên, Từ Nhật còn có chiến lực, lại đều sắc mặt nặng nề.
Còn Phong Kỳ thì đã da đầu tê dại!
Kim Diễm xa độn hành qua mấy ức dặm, sớm đã đi tới thủ phủ của La Vân bộ, nhưng ở chỗ này lại bị người phục kích!
Có thể bám theo sau Kim Diễm xa, theo dõi và ám toán, tuyệt không phải là người yếu!
Số người phục kích sau lưng tổng cộng có ba tên, khí tức của mỗi một tên này Nghiêu Uyên đều nhìn không thấu!
Thế nhưng yêu lực khí tức của chúng lại mạnh mẽ đến nỗi làm tâm thần của Nghiêu Uyên rúng động mạnh.
Nhất định không sai rồi, ba người bám sau lưng đều là hóa thần yêu tướng!
Thậm chí đợi cho ba người tiến tới gần, Nghiêu Uyên càng nhận ra rằng, một tên yêu tướng trong đó là Liệt Thổ bộ Bạch Nguyên!
Hai người khác cũng đều là kẻ truy sát đến từ Liệt Thổ bộ!
- Liệt Thổ bộ thật to gan, dám xuất động ba tên yêu tướng, ám sát Bắc tướng quân!
Nghiêu Uyên trong đầu giận dữ. Bạch Nguyên ba người này, truy tung Kim Diễm xa, độn hành trong thời gian tới một năm, sự ẩn nhẫn lâu như vậy, đủ có thể thấy quyết tâm của chúng là phải giết cho được Lục Bắc!
Đối phương có ba vị hóa thần, phe của mình một vị hóa thần cũng không có.
Vả lại nơi đây, bởi vì là thủ phủ của La Vân, ngược lại lại cách xa biên cảnh nơi La Vân thất tướng trấn thủ.
Thậm chí, mấy trăm vạn dặm phụ cận chỉ là cánh đồng hoang vu, ngay cả viện thủ của yêu thành cũng không có.
Nơi đây, thật sự là một nơi tốt nhất để đánh chặn đường...
- Dư lão, tăng nhanh tốc độ! Ngàn vạn lần chớ có dừng xe, một khi bị đuổi theo kịp, bọn ta chắc chắn phải chết!
- Vâng!
Luyện đan sư họ Dư khống chế hỏa xa, giờ phút này trong đầu kêu khổ liên tục.
Nếu lão sớm biết đồng hành với Ninh Phàm sẽ nguy hiểm như vậy, sẽ có ba vị hóa thần đánh chặn đường, lão tuyệt đối không tham dự chuyến đi này!
Chẳng qua là, giờ phút này cũng không còn con đường hối hận. Mà lão, điều duy nhất có thể làm được chỉ có trốn, liều mạng trốn chạy!
Lão không cho rằng Ninh Phàm có thể chống lại ba vị hóa thần, thậm chí không cho rằng Ninh Phàm có thực lực chống lại hóa thần.
Mặc dù, Ninh Phàm là Vương tộc huyết mạch, nhưng tu vi theo như tin đồn chỉ có nguyên anh sơ kỳ…
Đám người Nghiêu Uyên cũng có ý tưởng như thế.
Ba tên yêu tướng truy kích Kim Diễm xa cũng nghĩ như vậy.
Ngân giáp yêu tướng Bạch Nguyên, không nhanh không chậm đuổi theo Kim Diễm xa, cười lạnh không dứt.
- Lục Bắc ư? Hừ! Người này ngày đó giết Hãm Phong vệ của bản tướng, làm cho bản tướng phải đánh một trận thất lợi, không phải là rất phách lối sao! Không phải là tự xưng xưng “Kẻ giết người, La Vân Lục Bắc” gì đó ư! Giờ phút này sao lại bỏ chạy như chó nhà có tang vậy! Thật buồn cười! Buồn cười cho kẻ này có thể giác tỉnh Vương tộc Chân Linh huyết. Buồn cười cho kẻ này bị Phong hiệu yêu tướng treo giải thưởng một ức tiên ngọc nếu giết chết...
- Bạch tướng quân nói lời ấy sai rồi, thân là yêu tướng, sao có thể nghi ngờ phán đoán của Phong yêu đại nhân! Phong yêu đại nhân, cho rằng mạng của người này trị giá 1 ức, như vậy tất sẽ không sai!
Người lên tiếng là một hắc giáp yêu tướng, cũng là Liệt Thổ yêu tướng, họ Phong tên Kỳ.
Tên Phong Kỳ này cùng Bạch Nguyên không cùng phe cánh. Y mang tên của Phong hiệu yêu tướng ra để phản bác Bạch Nguyên.
Bạch Nguyên ánh mắt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, không cãi lại.
Ánh mắt của y nghiêng về một tên kim giáp yêu tướng cuối cùng, thần tình cung kính thêm nửa phần, nói:
- Bọn ta đuổi theo lâu như vậy rồi, nơi đây chính là đất để giết người, nghe nói Từ Nhật tướng quân ba lần tỉnh huyết, ngưng ra nửa giọt thái cổ hỏa phượng huyết mạch, có khả năng khắc chế nghịch thiên đối với hỏa diễm. Mời tướng quân xuất thủ diệt hỏa xa đó, buộc nó dừng lại!
- Ừ!
Kim giáp yêu tướng được gọi là Từ Nhật, tựa hồ không thích nói chuyện, con mắt bên trái chợt lóe, nửa ngôi sao màu lửa đỏ hiện ra.
Y cong ngón tay điểm một cái, cách khoảng mấy vạn dặm, Kim Diễm xa chợt chấn động lên, hỏa diễm bắn ra tung tóe, bị một hỏa tuyền bỗng nhiên xuất hiện thôn phệ, toàn bộ tắt ngấm!
Kim Diễm xa bị tắt đi hỏa diễm, chỉ còn lại cái xe thủy tinh mất đi động lực, tốc độ càng ngày càng chậm.
Bạch Nguyên cười lạnh, vỗ vào trữ vật đại, lấy ra sáu cây ngân đinh dài ba tấc, ném về phía bầu trời quang đãng, hóa thành sáu đạo ngân quang, quấn lấy Kim Diễm xa.
Kim Diễm xa lần nữa chấn động một cái, bị dừng lại một cách đột ngột.
Đám người Nghiêu Uyên trên xe trong sự đong đưa đó đều lảo đảo không yên.
Chỉ một cái hô hấp, ba đạo yêu yên phong tỏa ba mặt, bao vây lấy Kim Diễm xa!
Nghiêu Uyên sắc mặt đại biến, Kim Diễm xa bị buộc dừng lại, lấy thực lực yếu ớt của mọi người há có thể trốn được sự đuổi giết của ba tên yêu tướng.
Trong lòng biết hẳn là phải chết, Nghiêu Uyên một bước bước ra, vỗ kiếm căm tức nhìn Bạch Nguyên.
- Bạch tướng quân! Ngươi là Liệt Thổ bộ yêu tướng, lại tự tiện xâm nhập vào La Vân cảnh ta. Chẳng lẽ ngươi đã quên, Phong yêu của chín bộ từng cộng ước, yêu tướng không thể tự tiện tiến nhập vào phúc địa của địch bộ!
- Hừ! Chỉ là một tên nguyên anh trung kỳ yêu binh, ngươi có tư cách gì chất vấn bản tướng?
Ngân giáp Bạch Nguyên bước ra một bước, nhưng dưới bước chân này, áp lực chèn ép đại tăng, thật giống như đạp lên trên tâm thần của Nghiêu Uyên.
Lập tức, Nghiêu Uyên hộc máu lùi lại liên tục, cầm kiếm chống đỡ. Hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Bạch Nguyên, bản thân đã bị trọng thương!
Đây là uy lực của hóa thần yêu tướng sao?!
Uy lực của một bước! Khiến mình đường đường là bách chiến yêu binh, căn bản không thể nào chịu đựng uy thế một bước của người này!
- Nghiêu Uyên có thể chết, Bắc tướng quân không thể! Chúng binh ở chỗ này, giết!
Dưới một lệnh của hắn, 40 tên yêu binh khác không để ý sinh tử, nhất nhất bay lên trời.
Mặc dù sợ hãi địch tướng, nhưng quân lệnh như núi!
- Hừ! Một lũ tạp nhạp La Vân, luôn rất phách lối a, chỉ có nguyên anh cho dù là có 40 người, đối với Phong mỗ thì có gì đáng sợ!
Thấy Bạch Nguyên một bước đạp bị thương nguyên anh trung kỳ, hắc giáp Phong Kỳ sắc mặt vô cùng khó coi.
Phong Kỳ y tuy cũng là hóa thần yêu tướng, một bước cách không, nhưng đạp bị thương nguyên anh trung kỳ thì y không làm được!
Bạch Nguyên, ngoài sáng là trừng phạt con kiến hôi của phe địch, trong tối là thị uy với Phong Kỳ y.
Phong Kỳ không phục!
Y đích xác không có thực lực một bước đả thương người, nhưng y mới được một món Huyền Thiên tàn bảo, uy lực cực mạnh, tự hỏi nếu cùng Bạch Nguyên tử đấu, mình phần thắng cao hơn Bạch Nguyên!
Bạch Nguyên có cái gì tốt đắc ý!
- Phục hổ ấn, đập cho ta!
Phong Kỳ tế lên một cái ô lượng thiết ấn. Trên thiết ấn, trải rộng vết rách, nhưng nó mới bay lên không, liền kích thích bầu trời run rẩy, truyền ra tiếng hổ gầm, cơ hồ muốn chấn vỡ trời cao, lộ ra hư không!
Trên thiết ấn, còn có 1096 đạo yêu văn linh ấn, khiến cho pháp bảo này càng thêm có uy danh kinh người!
- Huyền Thiên tàn bảo! 1096 đạo linh ấn! Linh ấn nọ chẳng lẽ là linh ấn do Liệt Thổ đệ nhất phụ linh sư của ta chủng sao?!
Bạch Nguyên không thể không giật mình. Phục hổ ấn này nếu đập về phía mình, lấy mấy món Huyền Thiên tàn bảo của mình tuyệt đối không ngăn được oai của ấn này.
1096 đạo linh ấn, chỉ có phụ linh sư với yêu lực đạt tới 1096 giáp mới có thể khắc ra ấn này.
Mà mọi người đều biết, phụ linh thuật khó học nhất, muốn tinh thông phụ linh thuật, đồng thời pháp lực hóa thần, trừ Vân tướng Lục Đạo Trần, trước mắt không một người làm được!
Phụ linh sư giỏi nhất của Liệt Thổ bộ, cũng bất quá là nguyên anh hậu kỳ tu vi. Người đó tin đồn đã sớm dừng lại hết thảy hoạt động phụ linh, một lòng tu luyện, lập tranh đột phá nguyên anh điên phong. Không ngờ, người đó sẽ vì Phong Kỳ phụ linh, vả lại là phụ linh 1096 đạo linh ấn...
Nhiều linh ấn như thế, người bình thường không mấy năm, tuyệt đối không cách nào khắc ấn.
Phụ linh sư nọ lại vào lúc trước mắt bế quan đột phá cảnh giới hao phí thời gian mấy năm, vì Phong Kỳ khắc ấn pháp bảo... Điều này không hợp lý! Xem ra Phong Kỳ hơn phân nửa là dùng thủ đoạn hèn hạ gì, uy hiếp phụ linh sư, khiến ông ta không thể không từ chối...
- Không ngờ Phong Kỳ lấy được một món pháp bảo... như thế. Cho dù ta thi triển toàn lực, cũng chưa chắc có thể thắng dễ dàng Phong Kỳ.
Thấy ánh mắt của Bạch Nguyên âm trầm, Phong Kỳ tựa hồ cực kỳ thích thú.
Y cười to ha hả, hổ khu chấn động cả lên, một ngón tay lăng không điểm ấn.
Hắc ấn lập tức quay mòng mòng xoay tròn, từng dòng thiên linh chi lực bị rút ra từ thiên địa, vào hắc ấn, hóa thành một đạo hắc hổ ảnh hư huyễn.
Hống!
Hắc hổ vừa hô lực, bốn mươi vị nguyên anh yêu binh, nhất tề hộc máu ngã khỏi mây!
Mà theo hắc hổ hiển linh, hắc ấn lập tức hóa thành cực lớn.
Trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng!
Thật giống như một ngọn núi màu đen, rớt xuống từ bầu trời mênh mông, nghiền ép lướt qua, hư không đua nhau tan rã!
Ấn đó càng thêm không chút lưu tình, đập về phía Kim Diễm xa!
Dư Tính đan sư đã sớm sợ đến mặt không chút máu. Còn Nghiêu Uyên cũng đè lại lồng ngực, cắn răng nghiến lợi.
Ghê tởm! Ghê tởm!
Mình có thể chết, nhưng mình thân nhận quân lệnh hộ tống Lục Bắc, nếu Lục Bắc bị tổn thương, chính là thất chức, chính là sỉ nhục!
Cho dù mình tự bạo nguyên anh, liều tàn mệnh cũng phải... bảo vệ Kim Diễm xa!
Nghiêu Uyên ánh mắt hung ác, bấm lên yêu quyết, ánh mắt nhất định nhìn về cự nhạc ở đỉnh đầu.
Nhưng sau một khắc, một cảnh tượng mà cả cuộc đời hắn khó quên đã xuất hiện!
Ngọn núi đương đầu rơi xuống, che đậy hết mặt trời, đất đá lăn xuống.
Phía dưới ngọn núi, một đạo yên ảnh màu đen, sau khi chợt lóe, hóa thành một đạo thanh niên quần áo trắng.
Thanh niên kia khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Trường tiên màu máu đỏ trong tay hắn một roi quất vào trên sơn nhạc!
- Vỡ!
Lực của một roi, sơn nhạc không vỡ!
Nhưng Phong Kỳ chủ nhân của pháp bảo kia, đan điền yêu hồn của y lại vào thời khắc này bị vô số đạo tịch diệt huyết lôi đánh mạnh vào!
'Phốc!’
Y ôm bụng, hộc máu lùi lại liên tục, khó có thể tin!
Người bỗng nhiên xuất hiện này ngăn trở phục hổ ấn đúng là Lục Bắc, đối tượng mà chuyến này y muốn chém giết!
Chẳng qua là y không hiểu, nguyên anh sơ kỳ Lục Bắc, há có thể ngăn trở một trấn của phục hổ ấn, ngay cả Bạch Nguyên yêu tướng cũng không đỡ nổi!
Y càng không hiểu, huyết sắc lôi tiên đó là vật ra sao, nó chỉ vừa kéo, càng chặn lại phục hổ ấn, cũng quỷ dị thương tổn tới đan điền yêu hồn của mình!
Rút ra pháp bảo, vỡ anh!
Nơi này không phải là Vô Tận hải, không có Chu gia, rút ra bảo công anh bí thuật, Phong Kỳ lần đầu tiên thấy!
Vả lại dưới một roi đó, Phong Kỳ cảm giác mình tự nhiên mất đi đại lượng yêu lực!
Cuối cùng là phục hổ ấn phẩm cấp cao hơn, Toái Thần tiên một roi, căn bản không ngăn cản được hổ ấn trấn áp.
Nhưng mà nó lại chánh hợp tâm ý của Ninh Phàm!
Một roi không được thì mười roi!
Mười roi không được thì trăm roi!
Tay hắn cầm huyết sắc lôi đình, thật giống như một tên súc sinh đang cầm roi quất.
Từng roi một mang lôi minh, rút ra đánh vào trên hổ ấn, sau mấy chục roi, hư ảo hắc hổ đó phát lên một tiếng bi ai, vỡ nát!
Mất đi hổ linh, phục hổ ấn run lên, thối lui ra pháp bảo hư tướng, lại gặp một cái tiểu ấn màu đen, bình thường rơi vào trong lòng bàn tay Ninh Phàm.
Mà xem xét lại Phong Kỳ, giờ phút này yêu hồn bị thương nặng, ho ra máu không dứt, một thân yêu lực đã bị trăm roi hút hết!
- Quả nhiên, trăm roi đều rút không chết yêu tướng, yêu hồn của yêu tướng, nguyên thần của hóa thần, hoàn toàn không phải là nguyên anh yếu ớt như vậy... Nhưng mà cuối cùng vừa đối mặt, trọng thương yêu tướng này, vả lại yêu chi yêu lực đã bị hút khô, trong thời gian ngắn khó khôi phục, nếu không có luyện thể thuật, chính là... phế nhân!
Mắt trái của Ninh Phàm, tử tinh chợt lóe, ánh mắt quét về phía ba người Bạch Nguyên.
Từ khi hắn hiện thân, đến liên tục rút ra trăm roi, xuất thủ quá nhanh, thậm chí Bạch Nguyên cùng Từ Nhật, giờ phút này mới nhìn rõ dung mạo của Ninh Phàm.
Dưới sự bức thị của một ánh mắt, Phong Kỳ vốn đè nén thương thế, càng thêm hoảng sợ hộc máu, cơ hồ đứng không vững. Còn Bạch Nguyên thì lùi mấy bước, mới vừa tan mất uy áp quỷ dị đó, nhưng trong lòng thì rét lạnh, cũng có một chút ý thần phục.
- Đây là oai của Vương tộc Chân Linh! Ngay cả ta, cũng khó khăn trấn định tâm thần!
Kim giáp yêu tướng càng thêm vào lúc Ninh Phàm thúc giục tử tinh con mắt bên trái, đồng thời y thúc giục nửa ngôi sao ở con mắt bên trái.
Y cố gắng lấy hỏa phượng lực, chống lại Ninh Phàm Phù Ly chi uy!
Chẳng qua là y ngưng hỏa phượng huyết không quá nửa giọt, thậm chí không như Lý Bạn.
Trước Vương tộc yêu huyết của Ninh Phàm, dám can đảm chống lại uy áp, đơn giản là tự tìm khổ!
Phốc!
Từ Nhật ho khan ra một ngụm tinh huyết, lập tức lùi mấy bước, tâm quý khó dừng!
Y thái cổ tàn huyết, trước mặt huyết mạch của Ninh Phàm không chịu nổi một kích!
Bạch Nguyên giật mình.
Vừa đối mặt ba vị hóa thần, hai người đều hộc máu, thậm chí trong đó Phong Kỳ càng thêm quỷ dị trọng thương.
Bạch Nguyên không nhìn ra, Phong Kỳ vì sao bị thương, người này bị thương như thế nào?!
Hắn chính là Lục Bắc!
Nguyên anh sơ kỳ con kiến hôi!
Đây hết thảy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!
- Chỉ có hóa thần sơ kỳ dám cản đường ta!
Vào giờ khắc này, Ninh Phàm giơ ngón tay lên, chỉ một cái thành kiếm!
Trong vạn dặm, sơn nhạc hỏng mất!
Nhất chỉ, toái nhạc!
Sơn nhạc vạn dặm, không ngừng được sụp đổ, gió khói nổi lên bốn phía!
Trong tiếng nổ ầm ầm, thật giống như một đạo cụ phong, trong nháy mắt, cuốn ùa hơn vạn trong cánh đồng hoang vu, cỏ cây ngã rạp.
Bạch Nguyên cũng thôi rồi, trong cỗ gió đó liền lùi mấy bước, rốt cuộc ổn định thân hình. Còn Từ Nhật liền lùi lại mười trượng. Về phần Phong Kỳ bị hút hết yêu lực cơ hồ bị khí thế của một ngón ta đó hất bay!
Dưới sự hốt hoảng, Phong Kỳ cắn răng một cái, thúc giục linh trang trong cơ thể. Tầng ba địa huyền hạ cấp linh trang áo giáp, gia trì trước ngực, cuối cùng miễn cưỡng ngăn trở lực của một ngón tay đó.
Chẳng qua là trong đầu của Phong Kỳ cũng kinh hãi!
Ninh Phàm với lực của một ngón tay, tuyệt đối đã đạt tới toàn lực một kích của hóa thần sơ tu sĩ bình thường!
Vào một khắc kiếm quang thấu ngón tay bắn ra, Phong Kỳ trong đầu run lên, một cổ cảm giác nguy cơ to lớn cuốn ùa trong đầu.
Lại thấy một đạo kiếm quang bắn ra từ đầu ngón tay của Ninh Phàm lại chia ra ba đạo, chém tới các hướng của ba yêu tướng.
Ba đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh không thể tưởng tượng nổi. Vả lại gần tới trước người tam tướng, càng thêm quay tơ thành tuyến, hóa thành kiếm ti lên tới hàng vạn, công kích bộ vị, trải rộng các ngóc ngách.
Bạch Nguyên, Từ Nhật còn có chiến lực, lại đều sắc mặt nặng nề.
Còn Phong Kỳ thì đã da đầu tê dại!
/456
|