Đặt ở trước mặt của hắn, có hai con đường. Một là trăm đoạn huyết mạch, giác tỉnh Thái Cổ Tàn Huyết. Nhưng Thái Cổ Tàn Huyết có sự phân chia mạnh yếu, rất có thể Ninh Phàm giác tỉnh thứ huyết mạch kém xa so với Kim Ô.
Con đường thứ hai, bằng vào Kim Ô khí tức trong Yêu Tổ Kim Niệm, thủ xảo giác tỉnh thành Kim Ô.
Nếu thủ xảo như vậy, nhất định sẽ thành công, đủ để ngưng tụ tàn huyết, và từ đó trong cuộc đời này, sợ rằng hắn chỉ có thể làm một con Kim Ô bình thường.
Không phải là Kim Ô tộc nhân, tu yêu đạo của Kim Ô, chẳng lẽ còn có tham vọng muốn trở thành Vương tộc của Kim Ô?
"Vương tộc huyết mạch. . ."
Ninh Phàm trầm mặc.
Cho dù là Kim Ô tộc nhân chân chính, kẻ giác tỉnh Vương tộc huyết mạch đều là trong một vạn cá thể không có một thành công.
Muốn giác tỉnh đến trình độ vương huyết, ít nhất ở lần giác tỉnh thứ hai, nhất định phải giác tỉnh đầy đủ yêu huyết, không thể là tàn huyết.
Như vậy, lần giác tỉnh thứ ba, mới có một chút cơ hội, ở trên huyết mạch đầy đủ làm cơ sở, đề thăng thêm một lần nữa.
Một bước trở thành. Vương tộc chân linh!
Minh Tước Tiểu Đan ma, chính là kẻ có máu huyết vương tộc của Minh Tước.
Và nhờ dựa vào vương huyết này, đủ để làm cho vạn yêu thần phục!
- Ta có thể, ngưng tụ vương huyết sao. . .
Ninh Phàm tự hỏi, nhưng sau khi suy tư, lại tự nghĩ, mình thôn phệ máu huyết của hơn một ngàn con hoang thú. Nhưng muốn giác tỉnh vương huyết , bằng trăm đoạn yêu huyếtcủa mình, tỷ lệ thành công ngay cả một phần trăm vạn cũng không có.
Hai con đường đặt ở trước mắt, không có một con đường nào đi thông tới Vương tộc chân linh.
Hắn cười khổ một tiếng, bản thân mình tựa hồ quá tham.
Cho dù là loại yêu tướng như Lý Bạn, cũng đều vì ngưng tụ ra một tia Thái Cổ Lôi Long yêu huyết mà hưng phấn không thôi. Danh tiếng của Kim Ô thậm chí còn ở trên Thái Cổ Lôi Long. Mặc dù không phải là Vương tộc huyết mạch, nhưng nếu thành công ba lần giác tỉnh, huyết mạch của mình, ít nhất cao hơn rất nhiều so với Lý Bạn.
- Thôi vậy. Giác tỉnh Kim Ô huyết vậy. . .
Ninh Phàm một khi nhất quyết tâm ý, mười ngón tay liền bấm quyết, ngưng ra đạo huyết tuyền thứ 100!
Há mồm nuốt vào, trăm đạo huyết tuyền màu xanh đều bị Ninh Phàm hấp vào trong bụng!
Giờ khắc này, Lô Tông Vân ngưng khấu đầu, vô cùng vui mừng.
- Hay, hay lắm! Người này cuối cùng cũng có trăm đoạn huyết mạch, và bắt đầu đánh vào Thái Cổ Tàn Huyết. Từ cái thế này mà xét, tựa hồ cơ hội thành công không ít! Như vậy, không uổng công ta mấy tháng nay, ngàn vạn lần lễ bái tổ tượng! Ha ha, như vậy, Lô mỗ cuối cùng cũng có thể hồi đáp cùng Yêu tướng đại nhân rồi!
Trong Đệ nhất cung điện, Lục Sinh lộ ra nụ cười hài lòng. Giờ phút này huyết mạch của Ninh Phàm đã đứng hàng thứ 49. Huyết mạch mạnh như thế, so với Lục Sinh còn mạnh hơn một chút.
- Cái lão Lô Tông Vân này không có đùa bỡn giở trò mèo gì, cái này rất tốt! Mà cái tên Lục Bắc này, quả nhiên, bản tướng không có nhìn lầm người!
Bên cạnh ao Huyết mạch, Lục Uyển Nhi chờ đợi Ninh Phàm mấy tháng, khi nhìn Huyết Trì màu xanh dâng lên xoáy nước màu vàng kim, trong mắt của nàng toát ra vẻ vui mừng.
- Sẽ không sai! Cái màu vàng này là Thái Cổ Tàn Huyết! Từ ánh sáng tỏa ra mà xét, huyết này ở trong chân linh yêu tộc, còn thuộc về chủng tộc hàng đầu nữa đây!
Lục Uyển Nhi mong đợi thời khắc Ninh Phàm giác tỉnh thành công.
Giờ phút này Ninh Phàm ở đáy sâu của Huyết Trì, sau lưng sinh ra hai cánh chim to lớn màu vàng!
Hắn thật giống như thành một kim nhân, con mắt bên trái có màu xanh của yêu tinh, hơn nữa đang từ từ hóa thành màu vàng nhạt.
Giác tỉnh, giác tỉnh. . . Chỉ kém một chút tâm niệm của Ninh Phàm, khí huyết vừa thu lại vừa ngưng, thì sự giác tỉnh của hắn sẽ thành công và chấm dứt.
Nhưng vào một khắc yêu huyết sắp thành công, một tia cảm giác bất an mãnh liệt xông lên đầu.
Yêu huyết càng ngưng tụ, Ninh Phàm lại càng cảm giác, bên trong thân thể mình, thật giống như có thứ gì bị rút đi ra ngoài. . .
- Loại cảm giác này, chẳng lẽ là. . .
Ánh mắt của hắn ngưng trọng chưa từng có, sự bất an như thế, tuyệt đối không phải là cảm giác sai!
Hắn vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một khối đá tròn màu trắng sữa.
Viên đá này, là Động hư lão tổ sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, tặng cho Ninh Phàm, được đặt tên là Cơ Quan thạch.
Trong đó thiết đặt cơ quan thuật tinh xảo nhập vi, và hiệu quả chính là dùng để thoáng thăm dò biết được khí vận của tu sĩ!
Lấy pháp lực dưới toái hư, căn bản không đọc ra khí vận. Loại như khí vận này, cũng tựa như tánh mạng, vừa giống như tình cảm, nhìn như đại thế, và cũng giống như uy áp, cho nên nhìn không thấy, sờ không được.
Nhưng đến tầm mức Động Hư, bằng vào sự tinh thông của mình đối với khí vận chi đạo, lấy Cơ quan thuật nghịch thiên, có thể chế được một cục đá nhỏ như vậy.
Vừa nắm trong tay viên đá này, lập tức nó hiển hiện ra khí vận màu xanh lá cây của Ninh Phàm.
Chẳng qua là theo sự ngưng tụ của Kim Ô tàn huyết, cái khí vận màu xanh lá cây này, đang dần dần bị màu vàng thay thế.
Ánh mắt của Ninh Phàm cả kinh, thứ mà hắn mơ hồ cảm giác bị người ta rút ra bên ngoài cơ thể, không ngờ chính là. . . Khí vận!
- Sao lại như thế! Động Hư nói pháp lực của ta không thể Hóa Thần, chỉ có thể hóa ma, nếu không khí vận sẽ chảy đi mất hết. Yêu lực vì sao không thể ngưng tụ máu huyết của Kim Ô. . .
Ninh Phàm không biết, khí vận chạy đi đến nơi nào.
Nhưng hắn mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Mình cuối cùng là đã bị người ta mưu hại, hhơn nữa dường như việc ngưng tụ ra Kim Ô huyết, chính là một bước mấu chốt mà người kia mưu hại mình.
Bước này, thành công, vận mạng của mình không còn cách nào nghịch chuyển, ngày sau kết quả sẽ thê thảm vô cùng, cho nên, khí vận mới chảy đi!
"Kim Ô tàn huyết!"
Ninh Phàm càng nghĩ, càng cảm giác rợn cả tóc gáy.
Kim Ô tàn huyết ngưng tụ được là nhờ có một đạo Yêu Tổ Kim Niệm kia.
Sở dĩ có được Yêu Tổ Kim Niệm, là nhờ có cái Đông Minh chung ấy.
Mà Đông Minh chung, lại là thứ tìm ra được ở tại Yêu Quỷ lâm.
Yêu quỷ lâm. Là chỗ đất nuôi dưỡng yêu quái của chân tiên thần bí!
Vô luận mình làm cái gì, từng bước từng bước một, tựa hồ đều nằm ở trong kế hoạch của người khác. Hết thảy mọi chuyện, chỉ vì chuyện giác tỉnh Kim Ô huyết hôm nay!
Thậm chí từ khi mình mới bắt đầu gia nhập Quỷ Tước tông, vào lúc khảo hạch nhập tông, liền đã bị mưu hại!
Loại bảo bối như Đông Minh chung này, cố ý để ở tại tầng thứ ba của Yêu Quỷ lâm, vì, chính là chờ mình đi lấy sao. . .?
Tính kế với mình. Chẳng lẽ là kẻ tính kế với Minh Tước. . . Thần bí chân tiên? !
Ánh mắt của Ninh Phàm giận dữ. Hắn không thích bị người mưu hại, đánh lẽ phải nói, không ai thích bị đặt trong từng bước tính kế của người mưu hại mình.
Nhìn khí vận càng ngày càng ít trong tay, mắt Ninh Phàm lộ hàn mang.
Ngày mà khí vận hao hết, chính là ngày mình bỏ mạng. . .
- Tính kế đối với Ninh mỗ, bộ dễ để cho ngươi vui vẻ sao. . . Ta muốn, phá kế của ngươi!
Trước mặt của Ninh Phàm có hai con đường.
Một đường, là giác tỉnh Kim Ô tàn huyết.
Đường thứ hai, là giác tỉnh tàn huyết bình thường.
Thần bí chân tiên kia, tính kế lợi hại như thế, sợ là đã tính luôn đến mình ngày hôm nay có thể khám phá ra mưu đồ của y.
Chẳng qua là chân tiên kia e rằng cũng không sợ mình biết hiểu điều đó.
Ninh Phàm có một loại cảm giác.
Hôm nay, hắn vô luận là giác tỉnh Kim Ô tàn huyết, hay là giác tỉnh Thái Cổ Tàn Huyết bình thường, hoặc là hoàn toàn buông bỏ việc giác tỉnh huyết mạch, thì đều nằm trong mưu đồ của người nọ. Đây chính là dương mưu. Dương mưu, ngươi nhìn ra, nhưng lại tránh không được, né cũng không được. . .
- Không đúng. . . Ta còn có con đường thứ tư! Chính là con đường mà thần bí chân tiên kia đều không tính chuẩn!
- Ta muốn giác tỉnh, hoàn thành yêu huyết, mà không phải tàn huyết! Như vậy, ở lần tỉnh huyết thứ ba, ta có thể bước vào hàng Vương huyết, trở thành Vương tộc chân linh!
- Loại này có tỷ lệ thành công chưa tới một phần vạn, nhưng chính là bởi vì tỷ lệ thấp, nên chân tiên kia căn bản không thể nào suy tính đến loại khả năng này.
- Ta muốn, đánh cuộc một lần! Cho dù chỉ có cơ hội một phần vạn, ta cũng không thể thua!
Ninh Phàm tản đi kim quang, tản đi kim dực.
Huyết mạch của hắn, cuối cùng dừng lại ở vũ yêu trăm đoạn.
Tỉnh huyết, thất bại. . .
Lục Sinh nhìn yêu ảnh bia mà không thể nào tin được, khó có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trên Yêu ảnh bia, rõ ràng đã biểu hiện Ninh Phàm là 'Kim Ô huyết mạch', thế nào vào lúc tối hậu quan đầu, lại thoái hóa thành Vũ yêu chi huyết!
Lô Tông Vân hoàn toàn bối rối.
Mình bỏ phí nhiều công sức như vậy, hao hết bảo bối, giúp Lục Bắc giác tỉnh huyết mạch, không ngờ người này lại vẫn thất bại?
Lục Uyển Nhi thần sắc đang mừng rỡ, chợt ngơ ngác.
Bởi vì nàng nhìn thấy, kim quang chi vũ khi sắp sửa đột phá cảnh giới kia đã vỡ tan tành.
Mà khi nàng nhìn thấy, Ninh Phàm giống như một huyết nhân, bò ra ngoài huyết mạch trì, khí tức kém cỏi, lòng nàng đau quặn.
- Lục Bắc, ngươi làm sao vậy, ngươi có sao không. . .?
- Thất bại sao. . . Tại sao có thể như vậy. . .
- Không cần phải sợ, không cần phải sợ, thất bại cũng không cần phải trách. . . Có ta ở đây. . .
Nhưng khi nâng đầu Ninh Phàm lên, biểu tình mà hắn cấp cho nàng, vừa không phải là thất bại mà nản chí ủ rũ, cũng không phải là làm bộ bình tĩnh, mà là mỉm cười.
Rõ ràng là mỉm cười, trong ánh mắt, lại có một loại điên cuồng.
Hắn vỗ vỗ đầu của Lục Uyển Nhi, quanh thân lúc này chợt dâng lên chiến ý.
- Ta, không có bại! Lần đầu tiên tỉnh huyết, ta muốn phá vỡ âm mưu của người nọ. Lần thứ hai, ta muốn cho kế hoạch của hắn hoàn toàn tan rã!
Lục Uyển Nhi không biết Ninh Phàm đang nói cái gì.
Nhưng Nàng lại biết, thất bại của Ninh Phàm tựa hồ là do chính hắn cố ý làm như vậy.
Lấy Chiến Công lệnh ra, Ninh Phàm dùng chỉ quyết phất một cái, xóa đi mười vạn chiến công cuối cùng, tung người một cái, nhảy vào Huyết Mạch trì.
- Bất luận ngươi là ai, mưu kế của ngươi đến đây là chấm dứt!
. . .
Ở trên Vũ giới có bốn phiến hạo miểu hư không. Trong hư không, đứng thẳng bốn đạo Thiên Môn không đo lường được.
Mà ở Nam Thiên môn, trong một phiến thế giới lộ ra thất sắc vân quang.
Một lão giả tóc bạch kim, đang nhìn vào trong bàn cờ ánh sao to lớn, đắn đo đen trắng.
Lão đang đánh cờ, tự mình đánh cờ với mình.
Đầu ngón tay nắn bóp một con cờ, thỉnh thoảng biến thành đen, thỉnh thoảng thay đổi thành trắng, thỉnh thoảng con cờ ấy, vừa đen vừa trắng.
Ở phía sau lão, bảy tên đạo đồng cung kính đứng hầu.
Nhìn người thứ bảy, lão giả tóc bạch kim cười ha ha một tiếng, nắn nót con cờ.
- Mệnh nhi. . .
- Ti Mệnh có mặt!
- Ngươi đã ở đỉnh của Toái hư cửu trọng, khoảng cách tới 'Mệnh tiên chi cảnh' chỉ còn kém nửa bước, vi sư thân là 'Chưởng vận tiên đế', lựa chọn cho ngươi bảy cái đạo thi, ngươi chọn cái nào để cụ thôn phệ, thành tựu Mệnh tiên cảnh!
- Con chọn, Nam Minh Thiên giới, tinh vực cấp hai, Khuê ti tinh tinh chủ, Tán tiên tu vi , Khuê Linh!
Ti Mệnh hành lễ nói.
- Đây không phải là lựa chọn tốt nhất. . . Khuê linh bị ta tính kế, trấn áp ở hải mắt của Nam Hải vạn năm, bị chí thân phản bội, bị chí ái chặt đứt một cánh tay, lấy thù lệ tâm, lấy tâm mài kiếm, lấy kiếm thành con mắt, lấy con mắt giết người. . . Kiếm mục của người này đúng là thần thông cực mạnh, thích hợp cho ngươi đột phá Mệnh tiên, nhưng Khuê linh, cũng không phải là tốt nhất. . .
- Như vậy, con chọn một trong cửu giới của hạ giới, Ma Vân tông tông chủ của Thiên Tiên giới, toái hư đệ bát trọng, Kim Bằng!
Ti Mệnh hơi suy tư. Trả lời.
- Đây cũng không phải là nhất lựa chọn tốt. . . Kim Bằng bị ta tính kế, thân tộc chết hết, cừu gia trải rộng khắp Thiên Tiên giới. Người này vì cầu thiên mệnh, một mực trảm tình, vì cầu xin thế lực, thí chủ đoạt quyền. Hắn lại vì cầu xin kim mạch, đưa vợ cho ngườikhác, vì cầu xin trường sinh, giết chết luyện đan. . . Người này ngoan lệ vô thường, kim chi thần mạch của hắn đủ để thao túng hành kim của cả vùng đất trăm vạn dặm. Hóa thành cốt, thân, binh của hắn, công phòng nghịch thiên. . . Nhưng người này, cũng không phải là đạo thi thích hợp nhất cho ngươi. . .
Lão giả tóc bạch kim khẽ mỉm cười, mà Ti Mệnh đạo đồng vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
Sau khi trầm tư, hắn dứt khoát ôm quyền đối với sư tôn, trực tiếp hỏi:
- Không biết sư tôn đề nghị Ti Mệnh thôn phệ người nào để đoạt tu vi khí vận của hắn, đột phá Mệnh tiên!
- Vi sư đề nghị, là người này. . .
Con cờ trên đầu ngón tay của Lão giả tóc bạch kim chợt động, nhất thời từ nửa trắng nửa đen, hóa thành màu xám tro.
Đạo đồng có chút kinh ngạc.
- Người này? Người này bất quá là sâu kiến ở hạ giới, từ phàm vào tiên, tư chất thấp kém. Truyền thừa của người này là 《 Âm Dương biến 》 tàn bản, hơn nữa còn cần 'Loạn chân truyền thừa' thành danh của Loạn Cổ đại đế trước khi sáng chế 《 Âm Dương biến 》để công kích, sau đó hỗ trợ lẫn nhau mới có thể hi vọng tiến quân vào đại đạo. . . Tu vi của người này , càng thấp kém vô cùng, chỉ có nguyên anh, thôn phệ có ích lợi gì. . .
- Không cần hỏi! Ti Mệnh, cơ duyên vi sư cấp cho ngươi rồi, bảy cái đạo thi này, ngươi tự đi lựa chọn. . .
Lão giả tóc bạch kim khẽ mỉm cười, đem con cờ thả lại vào bàn cờ, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng vào thời khắc xoay người, chân mày của lão chợt nhíu lại.
- Người này, không ngờ lại bỏ qua Kim Ô huyết sao, hừ, minh ngoan không linh. Cho dù là như vậy, thì có thể tránh thoát số mạng mà lão phu quyết định cho ngươi sao. . . Cho dù ngươi hôm nay tỉnh huyết thất bại, vẫn là đạo thi tốt nhất của đồ nhi thứ bảy của ta. . . Chà? Đây là!
Lão giả tóc bạch kim từ khi thành tựu tiên đế tới nay, lần đầu tiên ánh mắt cả kinh.
Trên bàn cờ, con cờ màu xám tro đại biểu cho Ninh Phàm, bị một đạo yêu khí màu đen tím ô trọc vấy bẩn.
- Dơ bẩn! Lại dơ bẩn rồi! Hẳn là, Phù Ly!
- Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì. . .?
Ti Mệnh cẩn thận hỏi, hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn cau mày.
- Không có gì, cái xác Ninh Phàm ấy đã không còn là đạo thi thích hợp để thôn phệ nữa. . . Hắn bây giờ, khí vận đã bị ô nhiễm, người nào thôn phệ vào, người nào cả đời không cách nào thành tiên!
- Uổng cho ta còn tràn trề hi vọng đối với người này, xem là đạo thi tốt nhất. Không ngờ, tên này đã hủy đạo đồ rồi!
. . .
Nghịch thiên cải mệnh, nói thì dễ dàng, làm mới thấy khó khăn thế nào!
Ninh Phàm cũng không biết, kẻ tính kế mình, là tiên đế trên Tứ Thiên.
Hắn không biết, mình từ sống đến chết, đều bị định hết kết cục rồi. Nhưng hôm nay, hắn muốn phá kết cục này!
Chỉ cần có thể làm cho chân tiên thần bí này, tính một bước sai, thì hắn sẽ nhân cơ hội đó, tránh thoát vận mạng chất cốc, sẽ không bị bất kỳ kẻ nào tính kế nữa.
Hắn nhắm mắt, lần thứ hai tiến vào Huyết Mạch trì.
Hắn không trông chờ và dựa vào Yêu Tổ Kim Niệm nữa, mà ngược lại làm một cử động lớn gan và đầy cuồng vọng.
Hắn đem một đạo Yêu Tổ Kim Niệm kia đánh vào trong Yêu tượng.
Một tia kim niệm này, nhanh chóng tan rã ở trong cơ thể Yêu tượng. Trên Yêu tượng hiện ra từng đạo kim quang chói mắt.
Lực ngưng huyết của Huyết Mạch trì, so với trước đây khi sử dụng Mệnh Huyết Hương Hỏa đều mạnh hơn mấy chục lần!
- Ta không biết làm như thế nào để ngưng ra Thái Cổ Huyết Mạch đầy đủ. Nhưng có lẽ, cường độ của yêu huyết chính là mấu chốt! Ngưng cho ta!
Hắn nhắm hai mắt lại, trong tâm thần, từng đoàn hỏa diễm sắc thái bất đồng lơ lửng trong hư không. Mỗi một đốm lữa đều đại biểu cho một loại yêu huyết.
Có Kim Ô, có Hỏa Phượng, có Côn Bằng, có Minh Tước!
Chẳng qua là Ninh Phàm không có đưa tay ra, bởi vì bất luận là một đoàn yêu huyết nào, cũng không thể dập tắt sự bất an trong lòng của hắn.
101 đạo, 102 đạo. . . 199 đạo.
200 đạo, 201 đạo. . . 299 đạo.
Sau khi ngưng ra đạo huyết tuyền thứ ba trăm, trong tâm thần của hắn, chợt hiện lên một đoàn hỏa diễm màu tím đen, nhưng chỉ lóe rồi biến mất.
Ngọn hỏa diễm đó, chỉ lộ diện một cái liền biến mất, nhưng lại mang đến cho Ninh Phàm một cảm giác huyết tanh muốn ói.
Chẳng qua là sắc mặt của hắn, chợt vui mừng, bởi vì cảm giác này lại làm cho sự bất an trong lòng hắn giảm xuống!
Thậm chí mỗi khi tới gần ngọn yêu hỏa tím đen này một bước, màu xanh lá cây của Cơ Quan thạch liền giảm bớt đi một tia màu vàng, đại biểu cho khí vận của hắn đã quay trở về. Chẳng qua là mặc dù màu vàng này giảm bớt, màu xanh lại không hề tiến về màu xanh lá cây, mà là từ từ hóa thành màu mực xanh biếc, chuyển sang màu xanh đậm.
- Hắc sắc khí vận !
Trong mắt của Ninh Phàm hiện vẻ ngưng trọng. Hắc sắc khí vận ở trên Tứ Thiên tiên giới còn có một cái tên khác, đó là 'Thành tiên vô vọng' !
Nhưng mà màu đen này, lại cấp cho Ninh Phàm một cảm giác an toàn. Vô hình trung, hắn cảm nhận được, nếu mình tự làm ô uế khí vận, sẽ có thể thoát khỏi sự tính kế của người thần bí kia!
Hai con đường! Một cái, bị người mưu hại mà chết. Một cái, khí vận bie61n thành màu đen, rất có thể sẽ thành tiên vô vọng.
- Thay vì bị người mưu hại, cũng không bằng tránh thoát khỏi trói buộc, hắc vận ám vào thân! Động Hư nói hóa ma, ta có vẻ như đã lĩnh ngộ. Cái hắc vận này đại khái chính là ma vận, nếu không có cách nào thành tiên, phi thăng Tiên giới, thì thành ma, phi thăng Ma uyên! Đối với ta mà nói, không có sự khác biệt gì. Hơn nữa thứ máu này, cho ta một loại cảm giác cực mạnh. Nhưng mà thứ hung thú này, ta quả thật lần đầu tiên nhìn thấy. . . Đây là, chân linh yêu thú gì. . .?
Ninh Phàm nhắm mắt chờ đợi, không biết qua bao lâu, trong tâm thần, hỏa diễm màu tím đen xuất hiện lần thứ hai. Và Ninh Phàm, lập tức chụp lấy nó, nuốt vào trong miệng.
Trong một thoáng chốc, sau lưng của hắn dâng lên một đôi tinh dực to lớn màu tím đen.
Con mắt bên trái của hắn là Chưởng Mộc Chi Tinh, bây giờ hóa thành màu tím đen!
300 đạo huyết toàn, tan rã thành tia máu, tiến nhập vào trong cơ thể của Ninh Phàm, ngưng tụ ra một giọt máu hoàn chỉnh màu tím đen.
Tử tinh ở con mắt bên trái chợt lóe lên, khí thế đột nhiên tăng vọt.
2150 giáp yêu lực, yêu lực cảnh giới của hắn không ngừng đột phá!
Nguyên anh trung kỳ, hậu kỳ, điên phong. . .
Máu màu tím đen từ từ tan ra ở bên trong tiên mạch.
Yêu lực của hắn, bởi vì có ba trăm tia máu, đã tăng lên tới 2455 giáp!
Bằng 300 đoạn huyết mạch, trên Yêu ảnh bia, xếp hạng của Ninh Phàm đã nhảy vọt lên xếp thứ 19! Hắn chẳng qua là tỉnh huyết lần thứ hai, nhưng lại ở trong ba trăm tên hóa thần tỉnh huyết lần ba tại Trầm thụy chi địa đứng hàng 19!
Lục Bắc, Phù Ly yêu huyết, 305 đoạn!
- Phù Ly. . . Loại yêu này bộ cũng chân linh chủng tộc hay sao, vì sao chưa từng nghe qua. . .?
Ninh Phàm cau mày.
Chẳng qua hết thảy điều này vẫn còn chưa hết.
Lục Uyển Nhi che cái miệng nhỏ của mình, đứng ở bên cạnh ao, nhìn Huyết Mạch trì mà không dám tin.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, một nam tử trần truồng đập đôi tinh dực tím đen to lớn, quanh thân từ từ bị vảy màu tím đen che kín, đầu sinh hai sừng, tóc dài màu tím đen, không gió mà tự động.
Thật giống như một đạo Cực Quang, xông thẳng lên trời. Ở đỉnh của cung điện, yêu tướng chi noãn đều bị hắn đánh vỡ!
Xông thẳng cửu tiêu!
Vào thời khắc hắn đạp không, phát ra một tiếng yêu khóc bén nhọn. Mà ở trên bầu trời, từ từ hiện lên một yêu ảnh trăm vạn trượng to lớn màu tím đen, hư ảo và cổ xưa.
Lục Sinh hóa làm một đạo khói xanh, bay lên bầu trời, bất khả tư nghị nhìn yêu ảnh tím đen ấy.
Hắn chỉ từ trên Yêu Ảnh bi, nhìn thấy con yêu nayỳ được gọi là Phù Ly, nhưng từ trước đến giờ không biết Phù Ly vì vật gì!
Đây là một loại cấm kỵ, cho dù là thượng cổ yêu tộc đều hiếm có người biết. Ngay cả Loạn Cổ, cũng không biết!
Nhưng Lục Sinh cũng hiểu được, hư ảnh xuất hiện, đại biểu ý nghĩa là cái gì. . .
Điều này đại biểu cho việc, Ninh Phàm trong lần tỉnh huyết thứ hai, giác tỉnh Thái Cổ Yêu Huyết đầy đủ, chứ không phải là tàn huyết!
Thậm chí, Ninh Phàm còn có cơ hội, từ trong cổ thú hư ảnh của Phù Ly chi tổ nơi này, đạt được sự ban thưởng về huyết mạch!
Khi một giọt tinh quang huyết cầu màu tím đen, lớn bằng quả đấm, từ cổ thú hư ảnh bay vào trong tay Ninh Phàm, Lục Sinh thậm chí càng khó tin hơn.
- Đây là. . . Tổ huyết!
Có thể ở lần tỉnh huyết thứ hai, ngưng tụ Thái Cổ Tàn Mạch, thì chính là người tài.
Có thể ngưng ra huyết mạch đầy đủ, cũng được tổ yêu tặng huyết cho, thì là thiên kiêu!
Điều này đại biểu cho, người được ban cho huyết mạch, có khả năng sẽ tấn nhập Vương tộc yêu huyết.
Nhưng từ tuyên cổ cho tới nay, trong lần tỉnh huyết thứ hai, nhiều nhất là ban thưởng mười giọt chân linh huyết mạch mà thôi.
Và chưa bao giờ có một người, được hân hạnh ban cho Tổ huyết.
Ninh Phàm giác tỉnh Phù Ly yêu mạch, là yêu mạch bị nguyền rủa.
Cái yêu mạch này, từ vô số năm nay, không có người nào giác tỉnh. Bởi vì chỉ nhìn yêu huyết có hắc sắc khí vận , tất cả liền rối rít bức lui, không có người nào có ý muốn tìm hiểu xem, yêu huyết này rốt cuộc là vật gì.
Ninh Phàm vì tránh thoát bị người ta tính kế mình, mới thức tỉnh yêu huyết này!
Là người đầu tiên giác tỉnh huyết mạch loại này, phần thưởng dành cho hắn cực lớn!
"Tổ huyết!"
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, hắn không biết Phù Ly ra sao thú, nhưng lại biết một giọt Tổ huyết này, đại biểu cho cái gì!
Ẩn chứa trong đó là yêu lực, có chừng. . . 5000 giáp!
Con đường thứ hai, bằng vào Kim Ô khí tức trong Yêu Tổ Kim Niệm, thủ xảo giác tỉnh thành Kim Ô.
Nếu thủ xảo như vậy, nhất định sẽ thành công, đủ để ngưng tụ tàn huyết, và từ đó trong cuộc đời này, sợ rằng hắn chỉ có thể làm một con Kim Ô bình thường.
Không phải là Kim Ô tộc nhân, tu yêu đạo của Kim Ô, chẳng lẽ còn có tham vọng muốn trở thành Vương tộc của Kim Ô?
"Vương tộc huyết mạch. . ."
Ninh Phàm trầm mặc.
Cho dù là Kim Ô tộc nhân chân chính, kẻ giác tỉnh Vương tộc huyết mạch đều là trong một vạn cá thể không có một thành công.
Muốn giác tỉnh đến trình độ vương huyết, ít nhất ở lần giác tỉnh thứ hai, nhất định phải giác tỉnh đầy đủ yêu huyết, không thể là tàn huyết.
Như vậy, lần giác tỉnh thứ ba, mới có một chút cơ hội, ở trên huyết mạch đầy đủ làm cơ sở, đề thăng thêm một lần nữa.
Một bước trở thành. Vương tộc chân linh!
Minh Tước Tiểu Đan ma, chính là kẻ có máu huyết vương tộc của Minh Tước.
Và nhờ dựa vào vương huyết này, đủ để làm cho vạn yêu thần phục!
- Ta có thể, ngưng tụ vương huyết sao. . .
Ninh Phàm tự hỏi, nhưng sau khi suy tư, lại tự nghĩ, mình thôn phệ máu huyết của hơn một ngàn con hoang thú. Nhưng muốn giác tỉnh vương huyết , bằng trăm đoạn yêu huyếtcủa mình, tỷ lệ thành công ngay cả một phần trăm vạn cũng không có.
Hai con đường đặt ở trước mắt, không có một con đường nào đi thông tới Vương tộc chân linh.
Hắn cười khổ một tiếng, bản thân mình tựa hồ quá tham.
Cho dù là loại yêu tướng như Lý Bạn, cũng đều vì ngưng tụ ra một tia Thái Cổ Lôi Long yêu huyết mà hưng phấn không thôi. Danh tiếng của Kim Ô thậm chí còn ở trên Thái Cổ Lôi Long. Mặc dù không phải là Vương tộc huyết mạch, nhưng nếu thành công ba lần giác tỉnh, huyết mạch của mình, ít nhất cao hơn rất nhiều so với Lý Bạn.
- Thôi vậy. Giác tỉnh Kim Ô huyết vậy. . .
Ninh Phàm một khi nhất quyết tâm ý, mười ngón tay liền bấm quyết, ngưng ra đạo huyết tuyền thứ 100!
Há mồm nuốt vào, trăm đạo huyết tuyền màu xanh đều bị Ninh Phàm hấp vào trong bụng!
Giờ khắc này, Lô Tông Vân ngưng khấu đầu, vô cùng vui mừng.
- Hay, hay lắm! Người này cuối cùng cũng có trăm đoạn huyết mạch, và bắt đầu đánh vào Thái Cổ Tàn Huyết. Từ cái thế này mà xét, tựa hồ cơ hội thành công không ít! Như vậy, không uổng công ta mấy tháng nay, ngàn vạn lần lễ bái tổ tượng! Ha ha, như vậy, Lô mỗ cuối cùng cũng có thể hồi đáp cùng Yêu tướng đại nhân rồi!
Trong Đệ nhất cung điện, Lục Sinh lộ ra nụ cười hài lòng. Giờ phút này huyết mạch của Ninh Phàm đã đứng hàng thứ 49. Huyết mạch mạnh như thế, so với Lục Sinh còn mạnh hơn một chút.
- Cái lão Lô Tông Vân này không có đùa bỡn giở trò mèo gì, cái này rất tốt! Mà cái tên Lục Bắc này, quả nhiên, bản tướng không có nhìn lầm người!
Bên cạnh ao Huyết mạch, Lục Uyển Nhi chờ đợi Ninh Phàm mấy tháng, khi nhìn Huyết Trì màu xanh dâng lên xoáy nước màu vàng kim, trong mắt của nàng toát ra vẻ vui mừng.
- Sẽ không sai! Cái màu vàng này là Thái Cổ Tàn Huyết! Từ ánh sáng tỏa ra mà xét, huyết này ở trong chân linh yêu tộc, còn thuộc về chủng tộc hàng đầu nữa đây!
Lục Uyển Nhi mong đợi thời khắc Ninh Phàm giác tỉnh thành công.
Giờ phút này Ninh Phàm ở đáy sâu của Huyết Trì, sau lưng sinh ra hai cánh chim to lớn màu vàng!
Hắn thật giống như thành một kim nhân, con mắt bên trái có màu xanh của yêu tinh, hơn nữa đang từ từ hóa thành màu vàng nhạt.
Giác tỉnh, giác tỉnh. . . Chỉ kém một chút tâm niệm của Ninh Phàm, khí huyết vừa thu lại vừa ngưng, thì sự giác tỉnh của hắn sẽ thành công và chấm dứt.
Nhưng vào một khắc yêu huyết sắp thành công, một tia cảm giác bất an mãnh liệt xông lên đầu.
Yêu huyết càng ngưng tụ, Ninh Phàm lại càng cảm giác, bên trong thân thể mình, thật giống như có thứ gì bị rút đi ra ngoài. . .
- Loại cảm giác này, chẳng lẽ là. . .
Ánh mắt của hắn ngưng trọng chưa từng có, sự bất an như thế, tuyệt đối không phải là cảm giác sai!
Hắn vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một khối đá tròn màu trắng sữa.
Viên đá này, là Động hư lão tổ sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, tặng cho Ninh Phàm, được đặt tên là Cơ Quan thạch.
Trong đó thiết đặt cơ quan thuật tinh xảo nhập vi, và hiệu quả chính là dùng để thoáng thăm dò biết được khí vận của tu sĩ!
Lấy pháp lực dưới toái hư, căn bản không đọc ra khí vận. Loại như khí vận này, cũng tựa như tánh mạng, vừa giống như tình cảm, nhìn như đại thế, và cũng giống như uy áp, cho nên nhìn không thấy, sờ không được.
Nhưng đến tầm mức Động Hư, bằng vào sự tinh thông của mình đối với khí vận chi đạo, lấy Cơ quan thuật nghịch thiên, có thể chế được một cục đá nhỏ như vậy.
Vừa nắm trong tay viên đá này, lập tức nó hiển hiện ra khí vận màu xanh lá cây của Ninh Phàm.
Chẳng qua là theo sự ngưng tụ của Kim Ô tàn huyết, cái khí vận màu xanh lá cây này, đang dần dần bị màu vàng thay thế.
Ánh mắt của Ninh Phàm cả kinh, thứ mà hắn mơ hồ cảm giác bị người ta rút ra bên ngoài cơ thể, không ngờ chính là. . . Khí vận!
- Sao lại như thế! Động Hư nói pháp lực của ta không thể Hóa Thần, chỉ có thể hóa ma, nếu không khí vận sẽ chảy đi mất hết. Yêu lực vì sao không thể ngưng tụ máu huyết của Kim Ô. . .
Ninh Phàm không biết, khí vận chạy đi đến nơi nào.
Nhưng hắn mơ hồ hiểu ra cái gì đó.
Mình cuối cùng là đã bị người ta mưu hại, hhơn nữa dường như việc ngưng tụ ra Kim Ô huyết, chính là một bước mấu chốt mà người kia mưu hại mình.
Bước này, thành công, vận mạng của mình không còn cách nào nghịch chuyển, ngày sau kết quả sẽ thê thảm vô cùng, cho nên, khí vận mới chảy đi!
"Kim Ô tàn huyết!"
Ninh Phàm càng nghĩ, càng cảm giác rợn cả tóc gáy.
Kim Ô tàn huyết ngưng tụ được là nhờ có một đạo Yêu Tổ Kim Niệm kia.
Sở dĩ có được Yêu Tổ Kim Niệm, là nhờ có cái Đông Minh chung ấy.
Mà Đông Minh chung, lại là thứ tìm ra được ở tại Yêu Quỷ lâm.
Yêu quỷ lâm. Là chỗ đất nuôi dưỡng yêu quái của chân tiên thần bí!
Vô luận mình làm cái gì, từng bước từng bước một, tựa hồ đều nằm ở trong kế hoạch của người khác. Hết thảy mọi chuyện, chỉ vì chuyện giác tỉnh Kim Ô huyết hôm nay!
Thậm chí từ khi mình mới bắt đầu gia nhập Quỷ Tước tông, vào lúc khảo hạch nhập tông, liền đã bị mưu hại!
Loại bảo bối như Đông Minh chung này, cố ý để ở tại tầng thứ ba của Yêu Quỷ lâm, vì, chính là chờ mình đi lấy sao. . .?
Tính kế với mình. Chẳng lẽ là kẻ tính kế với Minh Tước. . . Thần bí chân tiên? !
Ánh mắt của Ninh Phàm giận dữ. Hắn không thích bị người mưu hại, đánh lẽ phải nói, không ai thích bị đặt trong từng bước tính kế của người mưu hại mình.
Nhìn khí vận càng ngày càng ít trong tay, mắt Ninh Phàm lộ hàn mang.
Ngày mà khí vận hao hết, chính là ngày mình bỏ mạng. . .
- Tính kế đối với Ninh mỗ, bộ dễ để cho ngươi vui vẻ sao. . . Ta muốn, phá kế của ngươi!
Trước mặt của Ninh Phàm có hai con đường.
Một đường, là giác tỉnh Kim Ô tàn huyết.
Đường thứ hai, là giác tỉnh tàn huyết bình thường.
Thần bí chân tiên kia, tính kế lợi hại như thế, sợ là đã tính luôn đến mình ngày hôm nay có thể khám phá ra mưu đồ của y.
Chẳng qua là chân tiên kia e rằng cũng không sợ mình biết hiểu điều đó.
Ninh Phàm có một loại cảm giác.
Hôm nay, hắn vô luận là giác tỉnh Kim Ô tàn huyết, hay là giác tỉnh Thái Cổ Tàn Huyết bình thường, hoặc là hoàn toàn buông bỏ việc giác tỉnh huyết mạch, thì đều nằm trong mưu đồ của người nọ. Đây chính là dương mưu. Dương mưu, ngươi nhìn ra, nhưng lại tránh không được, né cũng không được. . .
- Không đúng. . . Ta còn có con đường thứ tư! Chính là con đường mà thần bí chân tiên kia đều không tính chuẩn!
- Ta muốn giác tỉnh, hoàn thành yêu huyết, mà không phải tàn huyết! Như vậy, ở lần tỉnh huyết thứ ba, ta có thể bước vào hàng Vương huyết, trở thành Vương tộc chân linh!
- Loại này có tỷ lệ thành công chưa tới một phần vạn, nhưng chính là bởi vì tỷ lệ thấp, nên chân tiên kia căn bản không thể nào suy tính đến loại khả năng này.
- Ta muốn, đánh cuộc một lần! Cho dù chỉ có cơ hội một phần vạn, ta cũng không thể thua!
Ninh Phàm tản đi kim quang, tản đi kim dực.
Huyết mạch của hắn, cuối cùng dừng lại ở vũ yêu trăm đoạn.
Tỉnh huyết, thất bại. . .
Lục Sinh nhìn yêu ảnh bia mà không thể nào tin được, khó có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Trên Yêu ảnh bia, rõ ràng đã biểu hiện Ninh Phàm là 'Kim Ô huyết mạch', thế nào vào lúc tối hậu quan đầu, lại thoái hóa thành Vũ yêu chi huyết!
Lô Tông Vân hoàn toàn bối rối.
Mình bỏ phí nhiều công sức như vậy, hao hết bảo bối, giúp Lục Bắc giác tỉnh huyết mạch, không ngờ người này lại vẫn thất bại?
Lục Uyển Nhi thần sắc đang mừng rỡ, chợt ngơ ngác.
Bởi vì nàng nhìn thấy, kim quang chi vũ khi sắp sửa đột phá cảnh giới kia đã vỡ tan tành.
Mà khi nàng nhìn thấy, Ninh Phàm giống như một huyết nhân, bò ra ngoài huyết mạch trì, khí tức kém cỏi, lòng nàng đau quặn.
- Lục Bắc, ngươi làm sao vậy, ngươi có sao không. . .?
- Thất bại sao. . . Tại sao có thể như vậy. . .
- Không cần phải sợ, không cần phải sợ, thất bại cũng không cần phải trách. . . Có ta ở đây. . .
Nhưng khi nâng đầu Ninh Phàm lên, biểu tình mà hắn cấp cho nàng, vừa không phải là thất bại mà nản chí ủ rũ, cũng không phải là làm bộ bình tĩnh, mà là mỉm cười.
Rõ ràng là mỉm cười, trong ánh mắt, lại có một loại điên cuồng.
Hắn vỗ vỗ đầu của Lục Uyển Nhi, quanh thân lúc này chợt dâng lên chiến ý.
- Ta, không có bại! Lần đầu tiên tỉnh huyết, ta muốn phá vỡ âm mưu của người nọ. Lần thứ hai, ta muốn cho kế hoạch của hắn hoàn toàn tan rã!
Lục Uyển Nhi không biết Ninh Phàm đang nói cái gì.
Nhưng Nàng lại biết, thất bại của Ninh Phàm tựa hồ là do chính hắn cố ý làm như vậy.
Lấy Chiến Công lệnh ra, Ninh Phàm dùng chỉ quyết phất một cái, xóa đi mười vạn chiến công cuối cùng, tung người một cái, nhảy vào Huyết Mạch trì.
- Bất luận ngươi là ai, mưu kế của ngươi đến đây là chấm dứt!
. . .
Ở trên Vũ giới có bốn phiến hạo miểu hư không. Trong hư không, đứng thẳng bốn đạo Thiên Môn không đo lường được.
Mà ở Nam Thiên môn, trong một phiến thế giới lộ ra thất sắc vân quang.
Một lão giả tóc bạch kim, đang nhìn vào trong bàn cờ ánh sao to lớn, đắn đo đen trắng.
Lão đang đánh cờ, tự mình đánh cờ với mình.
Đầu ngón tay nắn bóp một con cờ, thỉnh thoảng biến thành đen, thỉnh thoảng thay đổi thành trắng, thỉnh thoảng con cờ ấy, vừa đen vừa trắng.
Ở phía sau lão, bảy tên đạo đồng cung kính đứng hầu.
Nhìn người thứ bảy, lão giả tóc bạch kim cười ha ha một tiếng, nắn nót con cờ.
- Mệnh nhi. . .
- Ti Mệnh có mặt!
- Ngươi đã ở đỉnh của Toái hư cửu trọng, khoảng cách tới 'Mệnh tiên chi cảnh' chỉ còn kém nửa bước, vi sư thân là 'Chưởng vận tiên đế', lựa chọn cho ngươi bảy cái đạo thi, ngươi chọn cái nào để cụ thôn phệ, thành tựu Mệnh tiên cảnh!
- Con chọn, Nam Minh Thiên giới, tinh vực cấp hai, Khuê ti tinh tinh chủ, Tán tiên tu vi , Khuê Linh!
Ti Mệnh hành lễ nói.
- Đây không phải là lựa chọn tốt nhất. . . Khuê linh bị ta tính kế, trấn áp ở hải mắt của Nam Hải vạn năm, bị chí thân phản bội, bị chí ái chặt đứt một cánh tay, lấy thù lệ tâm, lấy tâm mài kiếm, lấy kiếm thành con mắt, lấy con mắt giết người. . . Kiếm mục của người này đúng là thần thông cực mạnh, thích hợp cho ngươi đột phá Mệnh tiên, nhưng Khuê linh, cũng không phải là tốt nhất. . .
- Như vậy, con chọn một trong cửu giới của hạ giới, Ma Vân tông tông chủ của Thiên Tiên giới, toái hư đệ bát trọng, Kim Bằng!
Ti Mệnh hơi suy tư. Trả lời.
- Đây cũng không phải là nhất lựa chọn tốt. . . Kim Bằng bị ta tính kế, thân tộc chết hết, cừu gia trải rộng khắp Thiên Tiên giới. Người này vì cầu thiên mệnh, một mực trảm tình, vì cầu xin thế lực, thí chủ đoạt quyền. Hắn lại vì cầu xin kim mạch, đưa vợ cho ngườikhác, vì cầu xin trường sinh, giết chết luyện đan. . . Người này ngoan lệ vô thường, kim chi thần mạch của hắn đủ để thao túng hành kim của cả vùng đất trăm vạn dặm. Hóa thành cốt, thân, binh của hắn, công phòng nghịch thiên. . . Nhưng người này, cũng không phải là đạo thi thích hợp nhất cho ngươi. . .
Lão giả tóc bạch kim khẽ mỉm cười, mà Ti Mệnh đạo đồng vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
Sau khi trầm tư, hắn dứt khoát ôm quyền đối với sư tôn, trực tiếp hỏi:
- Không biết sư tôn đề nghị Ti Mệnh thôn phệ người nào để đoạt tu vi khí vận của hắn, đột phá Mệnh tiên!
- Vi sư đề nghị, là người này. . .
Con cờ trên đầu ngón tay của Lão giả tóc bạch kim chợt động, nhất thời từ nửa trắng nửa đen, hóa thành màu xám tro.
Đạo đồng có chút kinh ngạc.
- Người này? Người này bất quá là sâu kiến ở hạ giới, từ phàm vào tiên, tư chất thấp kém. Truyền thừa của người này là 《 Âm Dương biến 》 tàn bản, hơn nữa còn cần 'Loạn chân truyền thừa' thành danh của Loạn Cổ đại đế trước khi sáng chế 《 Âm Dương biến 》để công kích, sau đó hỗ trợ lẫn nhau mới có thể hi vọng tiến quân vào đại đạo. . . Tu vi của người này , càng thấp kém vô cùng, chỉ có nguyên anh, thôn phệ có ích lợi gì. . .
- Không cần hỏi! Ti Mệnh, cơ duyên vi sư cấp cho ngươi rồi, bảy cái đạo thi này, ngươi tự đi lựa chọn. . .
Lão giả tóc bạch kim khẽ mỉm cười, đem con cờ thả lại vào bàn cờ, đứng dậy bỏ đi.
Nhưng vào thời khắc xoay người, chân mày của lão chợt nhíu lại.
- Người này, không ngờ lại bỏ qua Kim Ô huyết sao, hừ, minh ngoan không linh. Cho dù là như vậy, thì có thể tránh thoát số mạng mà lão phu quyết định cho ngươi sao. . . Cho dù ngươi hôm nay tỉnh huyết thất bại, vẫn là đạo thi tốt nhất của đồ nhi thứ bảy của ta. . . Chà? Đây là!
Lão giả tóc bạch kim từ khi thành tựu tiên đế tới nay, lần đầu tiên ánh mắt cả kinh.
Trên bàn cờ, con cờ màu xám tro đại biểu cho Ninh Phàm, bị một đạo yêu khí màu đen tím ô trọc vấy bẩn.
- Dơ bẩn! Lại dơ bẩn rồi! Hẳn là, Phù Ly!
- Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì. . .?
Ti Mệnh cẩn thận hỏi, hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy sư tôn cau mày.
- Không có gì, cái xác Ninh Phàm ấy đã không còn là đạo thi thích hợp để thôn phệ nữa. . . Hắn bây giờ, khí vận đã bị ô nhiễm, người nào thôn phệ vào, người nào cả đời không cách nào thành tiên!
- Uổng cho ta còn tràn trề hi vọng đối với người này, xem là đạo thi tốt nhất. Không ngờ, tên này đã hủy đạo đồ rồi!
. . .
Nghịch thiên cải mệnh, nói thì dễ dàng, làm mới thấy khó khăn thế nào!
Ninh Phàm cũng không biết, kẻ tính kế mình, là tiên đế trên Tứ Thiên.
Hắn không biết, mình từ sống đến chết, đều bị định hết kết cục rồi. Nhưng hôm nay, hắn muốn phá kết cục này!
Chỉ cần có thể làm cho chân tiên thần bí này, tính một bước sai, thì hắn sẽ nhân cơ hội đó, tránh thoát vận mạng chất cốc, sẽ không bị bất kỳ kẻ nào tính kế nữa.
Hắn nhắm mắt, lần thứ hai tiến vào Huyết Mạch trì.
Hắn không trông chờ và dựa vào Yêu Tổ Kim Niệm nữa, mà ngược lại làm một cử động lớn gan và đầy cuồng vọng.
Hắn đem một đạo Yêu Tổ Kim Niệm kia đánh vào trong Yêu tượng.
Một tia kim niệm này, nhanh chóng tan rã ở trong cơ thể Yêu tượng. Trên Yêu tượng hiện ra từng đạo kim quang chói mắt.
Lực ngưng huyết của Huyết Mạch trì, so với trước đây khi sử dụng Mệnh Huyết Hương Hỏa đều mạnh hơn mấy chục lần!
- Ta không biết làm như thế nào để ngưng ra Thái Cổ Huyết Mạch đầy đủ. Nhưng có lẽ, cường độ của yêu huyết chính là mấu chốt! Ngưng cho ta!
Hắn nhắm hai mắt lại, trong tâm thần, từng đoàn hỏa diễm sắc thái bất đồng lơ lửng trong hư không. Mỗi một đốm lữa đều đại biểu cho một loại yêu huyết.
Có Kim Ô, có Hỏa Phượng, có Côn Bằng, có Minh Tước!
Chẳng qua là Ninh Phàm không có đưa tay ra, bởi vì bất luận là một đoàn yêu huyết nào, cũng không thể dập tắt sự bất an trong lòng của hắn.
101 đạo, 102 đạo. . . 199 đạo.
200 đạo, 201 đạo. . . 299 đạo.
Sau khi ngưng ra đạo huyết tuyền thứ ba trăm, trong tâm thần của hắn, chợt hiện lên một đoàn hỏa diễm màu tím đen, nhưng chỉ lóe rồi biến mất.
Ngọn hỏa diễm đó, chỉ lộ diện một cái liền biến mất, nhưng lại mang đến cho Ninh Phàm một cảm giác huyết tanh muốn ói.
Chẳng qua là sắc mặt của hắn, chợt vui mừng, bởi vì cảm giác này lại làm cho sự bất an trong lòng hắn giảm xuống!
Thậm chí mỗi khi tới gần ngọn yêu hỏa tím đen này một bước, màu xanh lá cây của Cơ Quan thạch liền giảm bớt đi một tia màu vàng, đại biểu cho khí vận của hắn đã quay trở về. Chẳng qua là mặc dù màu vàng này giảm bớt, màu xanh lại không hề tiến về màu xanh lá cây, mà là từ từ hóa thành màu mực xanh biếc, chuyển sang màu xanh đậm.
- Hắc sắc khí vận !
Trong mắt của Ninh Phàm hiện vẻ ngưng trọng. Hắc sắc khí vận ở trên Tứ Thiên tiên giới còn có một cái tên khác, đó là 'Thành tiên vô vọng' !
Nhưng mà màu đen này, lại cấp cho Ninh Phàm một cảm giác an toàn. Vô hình trung, hắn cảm nhận được, nếu mình tự làm ô uế khí vận, sẽ có thể thoát khỏi sự tính kế của người thần bí kia!
Hai con đường! Một cái, bị người mưu hại mà chết. Một cái, khí vận bie61n thành màu đen, rất có thể sẽ thành tiên vô vọng.
- Thay vì bị người mưu hại, cũng không bằng tránh thoát khỏi trói buộc, hắc vận ám vào thân! Động Hư nói hóa ma, ta có vẻ như đã lĩnh ngộ. Cái hắc vận này đại khái chính là ma vận, nếu không có cách nào thành tiên, phi thăng Tiên giới, thì thành ma, phi thăng Ma uyên! Đối với ta mà nói, không có sự khác biệt gì. Hơn nữa thứ máu này, cho ta một loại cảm giác cực mạnh. Nhưng mà thứ hung thú này, ta quả thật lần đầu tiên nhìn thấy. . . Đây là, chân linh yêu thú gì. . .?
Ninh Phàm nhắm mắt chờ đợi, không biết qua bao lâu, trong tâm thần, hỏa diễm màu tím đen xuất hiện lần thứ hai. Và Ninh Phàm, lập tức chụp lấy nó, nuốt vào trong miệng.
Trong một thoáng chốc, sau lưng của hắn dâng lên một đôi tinh dực to lớn màu tím đen.
Con mắt bên trái của hắn là Chưởng Mộc Chi Tinh, bây giờ hóa thành màu tím đen!
300 đạo huyết toàn, tan rã thành tia máu, tiến nhập vào trong cơ thể của Ninh Phàm, ngưng tụ ra một giọt máu hoàn chỉnh màu tím đen.
Tử tinh ở con mắt bên trái chợt lóe lên, khí thế đột nhiên tăng vọt.
2150 giáp yêu lực, yêu lực cảnh giới của hắn không ngừng đột phá!
Nguyên anh trung kỳ, hậu kỳ, điên phong. . .
Máu màu tím đen từ từ tan ra ở bên trong tiên mạch.
Yêu lực của hắn, bởi vì có ba trăm tia máu, đã tăng lên tới 2455 giáp!
Bằng 300 đoạn huyết mạch, trên Yêu ảnh bia, xếp hạng của Ninh Phàm đã nhảy vọt lên xếp thứ 19! Hắn chẳng qua là tỉnh huyết lần thứ hai, nhưng lại ở trong ba trăm tên hóa thần tỉnh huyết lần ba tại Trầm thụy chi địa đứng hàng 19!
Lục Bắc, Phù Ly yêu huyết, 305 đoạn!
- Phù Ly. . . Loại yêu này bộ cũng chân linh chủng tộc hay sao, vì sao chưa từng nghe qua. . .?
Ninh Phàm cau mày.
Chẳng qua hết thảy điều này vẫn còn chưa hết.
Lục Uyển Nhi che cái miệng nhỏ của mình, đứng ở bên cạnh ao, nhìn Huyết Mạch trì mà không dám tin.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, một nam tử trần truồng đập đôi tinh dực tím đen to lớn, quanh thân từ từ bị vảy màu tím đen che kín, đầu sinh hai sừng, tóc dài màu tím đen, không gió mà tự động.
Thật giống như một đạo Cực Quang, xông thẳng lên trời. Ở đỉnh của cung điện, yêu tướng chi noãn đều bị hắn đánh vỡ!
Xông thẳng cửu tiêu!
Vào thời khắc hắn đạp không, phát ra một tiếng yêu khóc bén nhọn. Mà ở trên bầu trời, từ từ hiện lên một yêu ảnh trăm vạn trượng to lớn màu tím đen, hư ảo và cổ xưa.
Lục Sinh hóa làm một đạo khói xanh, bay lên bầu trời, bất khả tư nghị nhìn yêu ảnh tím đen ấy.
Hắn chỉ từ trên Yêu Ảnh bi, nhìn thấy con yêu nayỳ được gọi là Phù Ly, nhưng từ trước đến giờ không biết Phù Ly vì vật gì!
Đây là một loại cấm kỵ, cho dù là thượng cổ yêu tộc đều hiếm có người biết. Ngay cả Loạn Cổ, cũng không biết!
Nhưng Lục Sinh cũng hiểu được, hư ảnh xuất hiện, đại biểu ý nghĩa là cái gì. . .
Điều này đại biểu cho việc, Ninh Phàm trong lần tỉnh huyết thứ hai, giác tỉnh Thái Cổ Yêu Huyết đầy đủ, chứ không phải là tàn huyết!
Thậm chí, Ninh Phàm còn có cơ hội, từ trong cổ thú hư ảnh của Phù Ly chi tổ nơi này, đạt được sự ban thưởng về huyết mạch!
Khi một giọt tinh quang huyết cầu màu tím đen, lớn bằng quả đấm, từ cổ thú hư ảnh bay vào trong tay Ninh Phàm, Lục Sinh thậm chí càng khó tin hơn.
- Đây là. . . Tổ huyết!
Có thể ở lần tỉnh huyết thứ hai, ngưng tụ Thái Cổ Tàn Mạch, thì chính là người tài.
Có thể ngưng ra huyết mạch đầy đủ, cũng được tổ yêu tặng huyết cho, thì là thiên kiêu!
Điều này đại biểu cho, người được ban cho huyết mạch, có khả năng sẽ tấn nhập Vương tộc yêu huyết.
Nhưng từ tuyên cổ cho tới nay, trong lần tỉnh huyết thứ hai, nhiều nhất là ban thưởng mười giọt chân linh huyết mạch mà thôi.
Và chưa bao giờ có một người, được hân hạnh ban cho Tổ huyết.
Ninh Phàm giác tỉnh Phù Ly yêu mạch, là yêu mạch bị nguyền rủa.
Cái yêu mạch này, từ vô số năm nay, không có người nào giác tỉnh. Bởi vì chỉ nhìn yêu huyết có hắc sắc khí vận , tất cả liền rối rít bức lui, không có người nào có ý muốn tìm hiểu xem, yêu huyết này rốt cuộc là vật gì.
Ninh Phàm vì tránh thoát bị người ta tính kế mình, mới thức tỉnh yêu huyết này!
Là người đầu tiên giác tỉnh huyết mạch loại này, phần thưởng dành cho hắn cực lớn!
"Tổ huyết!"
Ninh Phàm hít một hơi thật sâu, hắn không biết Phù Ly ra sao thú, nhưng lại biết một giọt Tổ huyết này, đại biểu cho cái gì!
Ẩn chứa trong đó là yêu lực, có chừng. . . 5000 giáp!
/456
|