Và kết quả thì...? Ninh Phàm hắn cùng một dạng với Lục Bắc, yêu huyết chỉ dừng lại ở lần đầu tiên giác tỉnh, là Vũ yêu huyết.
Thật đáng buồn Ninh đại ma đầu chiến lực có thể giết hóa thần tầm thường, nhưng bàn về yêu huyết tư chất, trong La Vân bộ bảy trăm yêu binh, cơ hồ chỗ dựa, điểm này cùng Lục Bắc giống như đúc.
- Huyết mạch giác tỉnh sao...? Cũng không biết, nếu ta có đầy đủ chiến công, rốt cuộc có thể khiến yêu huyết giác tỉnh tới trình độ nào?
Yêu huyết giác tỉnh rất trọng yếu, chủng loại của nó, đem yêu ý quyết định sau khi hóa thần.
Ninh Phàm có vũ chi thần ý, có sơn chi ma ý, yêu ý...
Yêu tộc văn tự, huyết mạch giác tỉnh, cộng thêm yêu soái ngủ say... Chỗ này đối với Ninh Phàm mà nói, có cơ duyên lớn tồn tại!
- Đột phá hóa thần là chuyện khó khăn, mặc dù có Địa mẫu chi tâm, cũng bất quá đề thăng một thành cơ hội. Nếu pháp lực, yêu lực, ma khí của ta, tất cả tu luyện tới vạn giáp, đột phá hóa thần, lúc đầu có bảy thành tỷ lệ, cộng thêm Ly Hợp đan, lại tăng một thành, cộng thêm Địa mẫu chi tâm, lại đề thăng một thành, cộng thêm hai loại thần ý của ta... đột phá hóa thần, chỉ đợi một ngày!
Yêu huyết giác tỉnh, cần ở yêu tộc huyết mạch trì hoàn thành, có yêu tộc tế ti lạy trời rửa tội. Chưa kể Ninh Phàm có thể một lần giác tỉnh thành công hay không, chỉ vào một lần huyết mạch trì, cần mười vạn chiến công...
Lần này Lục Bắc tuy chém địch trở về, nhưng thân là nguyên anh sơ kỳ yêu binh, không nghe quân lệnh, đơn độc rời bộ lạc, vẫn là tội lỗi, bất quá là bởi vì chém địch yêu, mà lấy công chuộc tội thôi.
Trừ phi Lục Bắc đột phá nguyên anh trung kỳ, nếu không y cũng không có tư cách được suất bộ xuất kích.
Như vậy, hết thảy trở lại nguyên điểm, quy căn cố đế, là trước tiên phải đề thăng yêu lực.
Yêu soái chi huyết, vẫn không cách nào luyện hóa, nhưng chỉ là 1284 giọt ngụy hoang yêu huyết, 1084 viên yêu đan, một khi luyện hóa, Ninh Phàm có thể đột phá 2000 giáp yêu lực, dựa vào yêu lực tu vi, chân chính đột phá cảnh giới đại tu sĩ!
Như vậy, lấy yêu lực của đại tu sĩ, thậm chí có thể đạt được quân chức cực cao, dưới quyền yêu quân giết chết địch, đều có một phần chiến công, thuộc về trên đầu Ninh Phàm.
Mười vạn chiến công, một lần chiến tranh quy mô bậc trung bình sẽ gom góp đủ!
Lục Bình đã có kế hoạch nhất quyết, hắn lập tức ở trong phòng bày cách niệm trận pháp, lấy ra yêu đan, yêu huyết, dùng luyện hóa.
Ngụy hoang thú yêu đan, yêu huyết, lấy Ninh Phàm có yêu lực cấp nguyên anh cũng không cần đan dược linh thảo trung hòa yêu lực.
Một lần bế quan này kéo dài một tháng, trong một tháng, Ninh Phàm không bước chân ra khỏi nhà, khí thế đề thăng từng nấc!
Yêu lực từ 67 giáp, từ từ đột phá.
68 giáp, 69 giáp... 99 giáp!
Yêu lực đến 100 giáp, sắp phá vào nguyên anh trung kỳ. Nhưng sau khi Ninh Phàm yêu lực đạt tới 101 giáp, cảnh giới của hắn càng không đề thăng, vẫn là nguyên anh sơ kỳ!
- Ừ? Sao lại như vậy...?
Hắn nghi ngờ mở ra ánh mắt, nhắm mắt, tiếp tục luyện hóa yêu huyết, yêu đan.
100 giáp, 101 giáp... 299 giáp!
Khi yêu lực phá vào 300 giáp, vốn nên là nguyên anh hậu kỳ tu vi, nhưng cảnh giới của Ninh Phàm không đề thăng!
Hắn tự có cảm ngộ, ánh mắt ngưng trọng, trầm ngâm chốc lát, tiếp tục luyện hóa yêu huyết yêu đan.
301 giáp, 302 giáp... 1499 giáp!
Sau khi yêu lực phá vào 1500 giáp, vốn nên đột phá đại tu sĩ bình cảnh, nhưng cảnh giới vẫn giữ vững ở nguyên anh sơ kỳ!
Lần này, Ninh Phàm không dừng lại, chẳng qua là chân mày thoáng nhíu một cái, nội tâm cũng không bình tĩnh.
1501 giáp, 1502 giáp... Mãi cho đến 2150 giáp, lúc đó mới ngừng nghỉ.
Vốn nên đề thăng 2368 giáp yêu lực, nhưng khi sử dụng yêu huyết nhiều hơn, hiệu quả cũng càng ngày càng giảm giá.
2150 giáp yêu lực!
Ninh Phàm giương đôi mắt, yêu lực mạnh mẽ một khi tuyên tiết, trong ngàn trượng tất san thành bình địa!
Chẳng qua là yêu lực khí thế này so với đại tu sĩ, lại bị thẳng thừng đè xuống...
Bất chợt, tiên mạch bên trong lộ ra vẻ âm tình bất định.
- Không ngờ, yêu lực của ta đề thăng, nhưng cảnh giới không cách nào đề thăng, nguyên nhân, hẳn là yêu huyết...
Sau khi nhìn bên trong, Ninh Phàm phát hiện, trở ngại bản thân mình đột phá cảnh giới, chính là yêu huyết.
Vốn dĩ đối với yêu huyết giác tỉnh, hắn chỉ cảm thấy hứng thú.
Nhưng hiện giờ lại phát hiện, yêu huyết không đạt tới lần thứ hai giác tỉnh, tu vi của hắn, vĩnh viễn dừng bước nguyên anh sơ kỳ mặc dù yêu lực của hắn thực tế đã vượt qua đại tu sĩ!
Như vậy, cảnh giới không cách nào đề thăng, mặc dù mình chém yêu soái, đoạt yêu huyết, yêu lực vạn giáp, vẫn không cách nào hóa thần!
- Phiền toái, như vậy cần phải góp mười vạn chiến công trước, đi đạt thành yêu mạch thức tỉnh hay không?
Hắn lắc đầu một cái, khẽ thở dài.
Ngoài cửa, đây là lần thứ bốn mươi bảy, truyền tới tiếng bước chân thong thả cẩn thận của một thiếu nữ.
Ninh Phàm bế quan một tháng. Cô gái này tổng cộng tới bốn mươi sáu lần, kể cả lần này, vẫn không dám tùy tiện tiến vào, chỉ sợ cắt đứt Ninh Phàm tu luyện.
Chân mày của Ninh Phàm dần giãn ra, tản đi cách niệm trận, phẩy tay áo một cái, cửa phòng không gió tự mở. Bên ngoài cửa, một cái chậu bằng đồng với khăn lông, bé gái chừng mười tuổi, lập tức dưới sự kinh hãi, chậu đồng rơi xuống đất, khăn lông đều vấy bẩn.
Thân thể gầy ốm của cô bé bị dọa sợ đến mặt không chút máu, vội vàng quỳ xuống, run cầm cập quỳ lạy về phía Ninh Phàm, cầu xin tha thứ.
- Đại, đại nhân, tha cho, tha cho, tha mạng, tiểu, tiểu, tiểu, Tiểu Hoàn không phải là cố, cố, cố, cố ý...
Cô bé này, là điền phòng nha hoàn được Lục Bắc thu, dù mới 10 tuổi, phải đợi sau 14 tuối, mới có thể bắt nàng.
Trong ký ức của Lục Bắc, cô gái này có tật xấu cà lăm, vả lại lúc nàng càng khẩn trương thì càng cà lăm.
Nguyên nhân cà lăm, tựa hồ là bởi vì duyên cớ cô gái này có yêu huyết bác tạp không thuần.
Mà nguyên nhân hóa được thành hình người, chính là do cô gái này vô tình sử dụng qua Hóa Hình thảo...
Tuy nhiên dung mạo của cô gái này cũng động lòng người, mặc dù mới 10 tuổi, nhưng so sánh chưa tới mấy năm, chính là một thiếu nữ tuyệt sắc nhẹ nhàng động lòng người. Lục Bắc nhìn ánh mắt của nữ nhân, cũng không phải kém.
Nhưng mà điều đáng tiếc chính là, Lục Bắc chưa đợi được cô gái này trưởng thành liền bị Ninh Phàm giết chết, cô gái này, hẳn thuộc về Ninh Phàm sở hữu.
Tiểu Hoàn rất sợ, vô cùng sợ...
Mình vốn vội tới đưa nước rửa mặt cho chủ nhân, không ngờ lại đánh đổ chậu đồng, phạm lỗi như vậy, nói không chính xác, sẽ bị chủ nhân tàn nhẫn sát hại.
Phải biết, trước nàng đã có 15 tên điền phương nha hoàn, bởi vì đủ loại phạm lỗi, bị Lục Bắc giết chết.
Ví dụ như rót vào nước trà quá đạm, quá nóng, hay như nụ cười không đủ ngọt đều bị giết.
Nhất là lúc Lục Bắc tâm tình không tốt, càng thêm lạm sát kẻ vô tội, thậm chí bởi vì bầu trời trời mưa, khiến cho không khí ẩm ướt buồn bực, Lục Bắc đều có thể trách tội trên người hạ nhân, hẳn sẽ giết họ.
Chớ nhìn Lục Bắc trong La Vân bảy trăm yêu binh không đáng giá nhắc tới, nhưng dầu gì, người ta là sự tồn trong mấy trăm vạn La Vân tiểu yêu, đột phá nguyên anh, là nhân vật không được khinh thường.
Tiểu Hoàn quả thật thấy được, vào một khắc nàng mở cửa, chân mày của chủ nhân còn nhíu chặc, hẳn có chuyện phiền lòng...
Mình phạm lỗi rồi, vả lại càng thêm vào lúc chủ nhân phiền lòng, mình còn có thể có mạng sống sao...
- Tha, tha, tha...
Nàng căng thẳng, lần này, ngay cả hai chữ tha mạng, cũng đều không nói ra được.
- Đứng lên đi, không cần phải lo lắng, ta không phạt ngươi, ngươi không cần khẩn trương...
Ninh Phàm khe khẽ thở dài. Hắn tuy giết người như ngóe, nhưng đối với người phàm, hắn cho tới bây giờ không giết.
Cô gái này yêu huyết bác tạp, lại không chút nào tu vi, là người phàm.
Vào lúc Ninh Phàm vẫn còn là người phàm, hắn cho rằng, chiến tranh là chuyện của quân nhân. Trong chiến tranh, thân là quân nhân giết địch, chính là giết được nhiều hơn nữa, cũng có thể hiểu được, nhưng dân chúng bình thường, không phải thuộc nhóm mà quân nhân tru diệt.
Sau khi Ninh Phàm trở thành tu sĩ, hắn cho rằng tu chân là chuyện của tu sĩ. Trên đường tu chân, vì tranh đoạt tư nguyên có hạn, không thể không giết người, nhưng người phàm, không nên sảm vào tu giới, người phàm, cùng tu chân không liên quan...
Hắn chưa bao giờ cho mình là người tốt, nhưng mặc dù bản thân hắn làm việc ác đầy người, chút nguyên tắc này vẫn phải có.
Trừ nguyên nhân là người phàm, cô gái này càng thêm có một cảm giác không khỏi thân cận, khiến Ninh Phàm không đành lòng tổn thương.
Hắn đứng dậy, bước ra một bước, hắn thật giống như làn gió mát, xuất hiện trước người thiếu nữ, cúi người, đỡ dậy thiếu nữ.
- Không cần sợ...
Hắn khẽ mỉm cười.
Mà Tiểu Hoàn thấy vậy ngây dại. Chủ nhân tàn bạo của mình, khi nào trở nên ôn nhu như vậy...?
Chẳng qua là sau khi Ninh Phàm cầm cánh tay của Tiểu Hoàn, ánh mắt của hắn nhất thời đại biến.
Hắn rốt cuộc biết, bản thân mình vì sao cảm thấy thân cận đối với Tiểu Hoàn này.
Bởi vì cô gái này là... một hồn trong nữ thi tam hồn!
- Vi Lương chi hồn, làm sao lại ở... yêu tộc Trầm Thụy chi địa?!
Nếu nói là đạo hồn thứ nhất, ở vào Yêu Quỷ lâm, cùng Cổ Thiên đình tương thông, vẫn còn có thể hiểu được.
Nhưng đạo hồn thứ hai, tuyệt đối không thể từ Cổ Thiên đình, tới yêu tộc Trầm Thụy chi địa!
Nhưng mình, xác xác thật thật ở chỗ này, gặp hồn thứ hai của Vi Lương.
Đây hết thảy, thật giống như rõ ràng có một bàn tay, đem hồn phách của Mộ Vi Lương, cố ý để ở chỗ này, chờ Ninh Phàm tiếp thu...
- Đây không phải là trùng hợp...
Ánh mắt của Ninh Phàm căng thẳng, hắn đột nhiên nhớ tới Động Hư lão tổ từng nói rõ, mệnh cách của mình, có chút cổ quái, tựa hồ bị người động tới...
Có người tính kế với mình sao...?
Là ai...?! Người đó có mục đích gì?!
Ánh mắt của hắn chợt biến đổi. Khí thế vừa phóng ra, Tiểu Hoàn cơ hồ sợ quá sắp phát khóc rồi.
- Xin, xin, xin....
Ba chữ xin lỗi, nàng vì quá căng thẳng mà vô luận như thế nào cũng nói không được.
Cái cô gái cà lăm này...
Ánh mắt của Ninh Phàm chậm rãi nhu hòa.
- Muốn tính kế với ta sao... Có ý tứ. Cũng không biết, ngươi người thần bí này, có thể tính kế Ninh mỗ đến một bước kia hay không!
Ninh Phàm xoa xoa đầu của cô bé cà lăm. Cô bé cà lăm này, mới có cao tới ngực của Ninh Phàm, tựa hồ còn có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
- Đói bụng rồi à...?
- Không, không, không...
Cô bé cà lăm có chút kinh hoàng hoảng hốt.
- Là không đói, hay là không dám nói...
Ninh Phàm có chút buồn cười, ôm lấy hông của cô bé cà lăm, quanh thân hóa thành yêu phong, hết một thoáng, liền xuất hiện trong Bắc Mạc thành, bên ngoài tửu lâu xa hoa nhất.
Tửu lâu chia ra mười tầng, kim đan tu vi mới có thể vào, nguyên anh tu vi mới có thể vào tầng thứ năm, nguyên anh trung kỳ lên tầng sáu, nguyên anh hậu kỳ thì tầng bảy, điên phong tầng tám, hóa thần tầng chín, tầng thứ mười, là đặc biệt dành cho La Vân bộ lão tổ!
Tử lầu này do Lục Sinh dựng nên, một trong La Vân thất tướng trấn thủ Bắc Mạc thành.
Ninh Phàm biết, cô bé cà lăm đói bụng, bởi vì nàng là người phàm.
Hắn dẫn cô bé cà lăm ăn cơm, hắn không do dự.
Chẳng qua là Ninh Phàm, trong đầu cũng đang giãy giụa. Cô bé cà lăm này, hồn phách không thể nghi ngờ là một hồn của nữ thi, nếu đem hồn này dung nhập vào nữ thi, linh trí của nàng sẽ khôi phục nhiều hơn.
Nhưng, nếu hắn lấy ra hồn này, lại ý nghĩa giết chết cô bé cà lăm...
Ninh Phàm đang do dự, vì khôi phục thần trí của nữ thi, lại giết chết cô bé cà lăm thiếu nữ vô tội này...
Bước này, nếu nói là người khác đặc biệt an bài, vậy thì mục đích của hắn là gì...?
Người nọ phảng phất đang đợi, mình giết chết thiếu nữ, khôi phục nữ thi...
- Ta không thể khiến cho người nọ được như nguyện... Nhưng mà đây là một hồn của Vi Lương a...
Ánh mắt của Ninh Phàm, hơi có một chút giãy giụa, cười khổ.
Hắn giết thiếu nữ này, đạo tâm hủy.
Nếu không giết nàng thì Vi Lương vĩnh viễn không có ngày chân chính sống lại.
Mà nếu giết nàng, thậm chí sẽ rơi vào bẫy rập của người khác... Có thể từng bước một tinh chuẩn nghiên cứu mình, chẳng lẽ là chân tiên sao...?!
- Vi Lương, nếu là nàng thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào...
Ninh Phàm một bước, bước vào tửu lâu.
Nhưng hai tên giáp vệ, lập tức tiến lên một bước, ngăn lại hai người.
- Tầng năm trở xuống, Hạo Thần công tử chủ của ta đã toàn bộ bao hết, tiệc mời khách quý, người không liên quan, cút!
- Có ý tứ, Lục mỗ dẫn thê tử đi ăn cơm, còn cần nhìn sắc mặt của ngươi chỉ là kim đan con kiến hôi sao, vỡ!
Một chữ này đọc lên, lệ khí kinh thiên dâng lên, chỉ là lệ khí hồng mang, liền làm cho hai vị kim đan giáp vệ, yêu đan nát bấy, tu vi rớt xuống dung linh!
Hai người hộc máu ngã xuống đất, ánh mắt cũng chấn kinh. Người nào có thể dựa vào lệ khí, làm vỡ yêu đan chứ?
Cô bé cà lăm bị cử động hộc máu của hai người hù dọa làm nàng sợ hãi.
Ninh Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, an ủi.
- Không phải sợ... Có ta ở đây, không người nào có thể làm bị thương ngươi!
- Dạ.
Cô bé cà lăm gật đầu một cái, nàng mơ hồ cảm thấy, chủ nhân hiện giờ của mình tựa hồ không phải một dạng với trước đây, đối với nàng, thật tốt quá...
Vì mời nàng ăn cơm, lại dám đả thương người ở tửu lâu tôn quý của Bắc Mạc thành...
Trong lòng nàng, đương nhiên có một ít cảm động nhỏ của thiếu nữ, nhưng có chút sợ hãi, chủ nhân tiếng xấu nhiều như vậy, chẳng lẽ tốt với mình, là có dụng ý khác sao...
Nàng không biết, cũng đã bị Ninh Phàm dắt lên tầng thứ năm.
Vào một khắc hai người đặt chân tầng năm, một đạo thần niệm mạnh mẽ, lập tức xoắn tới, thật giống như châm mang, mang một kích lực của nguyên anh sơ kỳ.
- Bổn công tử Hạo Thần, thủ hạ của ta là ngươi một yêu binh bình thường làm bị thương sao?
- Vỡ!
Ninh Phàm một chữ hô ra, lệ khí hồng mang, chợt cuốn về phía thần niệm chi châm kia.
Lập tức, thanh niên xuất thủ lộ ra vẻ chấn kinh, thần niệm tan rã, hộc máu cuồng lui, đã trọng thương!
- Là ngươi! Lục Bắc! Làm sao có thể?!
Thanh niên kia, đợi thấy rõ dung mạo của Ninh Phàm, càng thêm phát ra một tiếng khó có thể tin.
Ninh Phàm dắt Tiểu Hoàn, từng bước một bước lên tầng năm, ngồi xuống chỗ ngồi dựa vào cửa sổ. Trên tầng cao hơn, hắn không ý định đi lên, trên tầng thứ năm, mỗi một tầng, đều có uy áp trận pháp, tu vi chưa đủ, đi lên sẽ gặp bị uy áp gây thương tích.
Ngược lại không phải là nói tự bản thân Ninh Phàm uy áp không đủ, mà là cô bé cà lăm, nửa điểm tu vi cũng không có, thì không cách nào đi lên.
Hắn thật giống như một đạo lợi kiếm, đâm vào đám người, chỗ đi qua, tân khách chia đường tản ra, thật giống như tránh né sát tinh.
Những thứ tân khách này, phần lớn đều là kim đan, ít có mấy người là nguyên anh sơ kỳ thậm chí có trung kỳ.
Nhưng không người nào dám trách cứ Ninh Phàm một câu, thậm chí không người nào có thể khí tức bất loạn dưới lệ khí hung mang của Ninh Phàm!
Ninh Phàm chỉ dựa vào lệ khí đã làm cho nguyên anh sơ kỳ Hạo Thần trọng thương hộc máu. Hung lệ hồng mang này sợ là chỉ có hóa thần yêu tướng mới có thể ngưng tụ.
Người này vô cùng lợi hại!
Nhưng nếu người này là tinh anh cao thủ trong 700 yêu binh, làm sao lại có thể tịch tịch vô danh cho đến nay.
- Khụ khụ... Ngươi là Lục Bắc sao?!
Thật đáng buồn Ninh đại ma đầu chiến lực có thể giết hóa thần tầm thường, nhưng bàn về yêu huyết tư chất, trong La Vân bộ bảy trăm yêu binh, cơ hồ chỗ dựa, điểm này cùng Lục Bắc giống như đúc.
- Huyết mạch giác tỉnh sao...? Cũng không biết, nếu ta có đầy đủ chiến công, rốt cuộc có thể khiến yêu huyết giác tỉnh tới trình độ nào?
Yêu huyết giác tỉnh rất trọng yếu, chủng loại của nó, đem yêu ý quyết định sau khi hóa thần.
Ninh Phàm có vũ chi thần ý, có sơn chi ma ý, yêu ý...
Yêu tộc văn tự, huyết mạch giác tỉnh, cộng thêm yêu soái ngủ say... Chỗ này đối với Ninh Phàm mà nói, có cơ duyên lớn tồn tại!
- Đột phá hóa thần là chuyện khó khăn, mặc dù có Địa mẫu chi tâm, cũng bất quá đề thăng một thành cơ hội. Nếu pháp lực, yêu lực, ma khí của ta, tất cả tu luyện tới vạn giáp, đột phá hóa thần, lúc đầu có bảy thành tỷ lệ, cộng thêm Ly Hợp đan, lại tăng một thành, cộng thêm Địa mẫu chi tâm, lại đề thăng một thành, cộng thêm hai loại thần ý của ta... đột phá hóa thần, chỉ đợi một ngày!
Yêu huyết giác tỉnh, cần ở yêu tộc huyết mạch trì hoàn thành, có yêu tộc tế ti lạy trời rửa tội. Chưa kể Ninh Phàm có thể một lần giác tỉnh thành công hay không, chỉ vào một lần huyết mạch trì, cần mười vạn chiến công...
Lần này Lục Bắc tuy chém địch trở về, nhưng thân là nguyên anh sơ kỳ yêu binh, không nghe quân lệnh, đơn độc rời bộ lạc, vẫn là tội lỗi, bất quá là bởi vì chém địch yêu, mà lấy công chuộc tội thôi.
Trừ phi Lục Bắc đột phá nguyên anh trung kỳ, nếu không y cũng không có tư cách được suất bộ xuất kích.
Như vậy, hết thảy trở lại nguyên điểm, quy căn cố đế, là trước tiên phải đề thăng yêu lực.
Yêu soái chi huyết, vẫn không cách nào luyện hóa, nhưng chỉ là 1284 giọt ngụy hoang yêu huyết, 1084 viên yêu đan, một khi luyện hóa, Ninh Phàm có thể đột phá 2000 giáp yêu lực, dựa vào yêu lực tu vi, chân chính đột phá cảnh giới đại tu sĩ!
Như vậy, lấy yêu lực của đại tu sĩ, thậm chí có thể đạt được quân chức cực cao, dưới quyền yêu quân giết chết địch, đều có một phần chiến công, thuộc về trên đầu Ninh Phàm.
Mười vạn chiến công, một lần chiến tranh quy mô bậc trung bình sẽ gom góp đủ!
Lục Bình đã có kế hoạch nhất quyết, hắn lập tức ở trong phòng bày cách niệm trận pháp, lấy ra yêu đan, yêu huyết, dùng luyện hóa.
Ngụy hoang thú yêu đan, yêu huyết, lấy Ninh Phàm có yêu lực cấp nguyên anh cũng không cần đan dược linh thảo trung hòa yêu lực.
Một lần bế quan này kéo dài một tháng, trong một tháng, Ninh Phàm không bước chân ra khỏi nhà, khí thế đề thăng từng nấc!
Yêu lực từ 67 giáp, từ từ đột phá.
68 giáp, 69 giáp... 99 giáp!
Yêu lực đến 100 giáp, sắp phá vào nguyên anh trung kỳ. Nhưng sau khi Ninh Phàm yêu lực đạt tới 101 giáp, cảnh giới của hắn càng không đề thăng, vẫn là nguyên anh sơ kỳ!
- Ừ? Sao lại như vậy...?
Hắn nghi ngờ mở ra ánh mắt, nhắm mắt, tiếp tục luyện hóa yêu huyết, yêu đan.
100 giáp, 101 giáp... 299 giáp!
Khi yêu lực phá vào 300 giáp, vốn nên là nguyên anh hậu kỳ tu vi, nhưng cảnh giới của Ninh Phàm không đề thăng!
Hắn tự có cảm ngộ, ánh mắt ngưng trọng, trầm ngâm chốc lát, tiếp tục luyện hóa yêu huyết yêu đan.
301 giáp, 302 giáp... 1499 giáp!
Sau khi yêu lực phá vào 1500 giáp, vốn nên đột phá đại tu sĩ bình cảnh, nhưng cảnh giới vẫn giữ vững ở nguyên anh sơ kỳ!
Lần này, Ninh Phàm không dừng lại, chẳng qua là chân mày thoáng nhíu một cái, nội tâm cũng không bình tĩnh.
1501 giáp, 1502 giáp... Mãi cho đến 2150 giáp, lúc đó mới ngừng nghỉ.
Vốn nên đề thăng 2368 giáp yêu lực, nhưng khi sử dụng yêu huyết nhiều hơn, hiệu quả cũng càng ngày càng giảm giá.
2150 giáp yêu lực!
Ninh Phàm giương đôi mắt, yêu lực mạnh mẽ một khi tuyên tiết, trong ngàn trượng tất san thành bình địa!
Chẳng qua là yêu lực khí thế này so với đại tu sĩ, lại bị thẳng thừng đè xuống...
Bất chợt, tiên mạch bên trong lộ ra vẻ âm tình bất định.
- Không ngờ, yêu lực của ta đề thăng, nhưng cảnh giới không cách nào đề thăng, nguyên nhân, hẳn là yêu huyết...
Sau khi nhìn bên trong, Ninh Phàm phát hiện, trở ngại bản thân mình đột phá cảnh giới, chính là yêu huyết.
Vốn dĩ đối với yêu huyết giác tỉnh, hắn chỉ cảm thấy hứng thú.
Nhưng hiện giờ lại phát hiện, yêu huyết không đạt tới lần thứ hai giác tỉnh, tu vi của hắn, vĩnh viễn dừng bước nguyên anh sơ kỳ mặc dù yêu lực của hắn thực tế đã vượt qua đại tu sĩ!
Như vậy, cảnh giới không cách nào đề thăng, mặc dù mình chém yêu soái, đoạt yêu huyết, yêu lực vạn giáp, vẫn không cách nào hóa thần!
- Phiền toái, như vậy cần phải góp mười vạn chiến công trước, đi đạt thành yêu mạch thức tỉnh hay không?
Hắn lắc đầu một cái, khẽ thở dài.
Ngoài cửa, đây là lần thứ bốn mươi bảy, truyền tới tiếng bước chân thong thả cẩn thận của một thiếu nữ.
Ninh Phàm bế quan một tháng. Cô gái này tổng cộng tới bốn mươi sáu lần, kể cả lần này, vẫn không dám tùy tiện tiến vào, chỉ sợ cắt đứt Ninh Phàm tu luyện.
Chân mày của Ninh Phàm dần giãn ra, tản đi cách niệm trận, phẩy tay áo một cái, cửa phòng không gió tự mở. Bên ngoài cửa, một cái chậu bằng đồng với khăn lông, bé gái chừng mười tuổi, lập tức dưới sự kinh hãi, chậu đồng rơi xuống đất, khăn lông đều vấy bẩn.
Thân thể gầy ốm của cô bé bị dọa sợ đến mặt không chút máu, vội vàng quỳ xuống, run cầm cập quỳ lạy về phía Ninh Phàm, cầu xin tha thứ.
- Đại, đại nhân, tha cho, tha cho, tha mạng, tiểu, tiểu, tiểu, Tiểu Hoàn không phải là cố, cố, cố, cố ý...
Cô bé này, là điền phòng nha hoàn được Lục Bắc thu, dù mới 10 tuổi, phải đợi sau 14 tuối, mới có thể bắt nàng.
Trong ký ức của Lục Bắc, cô gái này có tật xấu cà lăm, vả lại lúc nàng càng khẩn trương thì càng cà lăm.
Nguyên nhân cà lăm, tựa hồ là bởi vì duyên cớ cô gái này có yêu huyết bác tạp không thuần.
Mà nguyên nhân hóa được thành hình người, chính là do cô gái này vô tình sử dụng qua Hóa Hình thảo...
Tuy nhiên dung mạo của cô gái này cũng động lòng người, mặc dù mới 10 tuổi, nhưng so sánh chưa tới mấy năm, chính là một thiếu nữ tuyệt sắc nhẹ nhàng động lòng người. Lục Bắc nhìn ánh mắt của nữ nhân, cũng không phải kém.
Nhưng mà điều đáng tiếc chính là, Lục Bắc chưa đợi được cô gái này trưởng thành liền bị Ninh Phàm giết chết, cô gái này, hẳn thuộc về Ninh Phàm sở hữu.
Tiểu Hoàn rất sợ, vô cùng sợ...
Mình vốn vội tới đưa nước rửa mặt cho chủ nhân, không ngờ lại đánh đổ chậu đồng, phạm lỗi như vậy, nói không chính xác, sẽ bị chủ nhân tàn nhẫn sát hại.
Phải biết, trước nàng đã có 15 tên điền phương nha hoàn, bởi vì đủ loại phạm lỗi, bị Lục Bắc giết chết.
Ví dụ như rót vào nước trà quá đạm, quá nóng, hay như nụ cười không đủ ngọt đều bị giết.
Nhất là lúc Lục Bắc tâm tình không tốt, càng thêm lạm sát kẻ vô tội, thậm chí bởi vì bầu trời trời mưa, khiến cho không khí ẩm ướt buồn bực, Lục Bắc đều có thể trách tội trên người hạ nhân, hẳn sẽ giết họ.
Chớ nhìn Lục Bắc trong La Vân bảy trăm yêu binh không đáng giá nhắc tới, nhưng dầu gì, người ta là sự tồn trong mấy trăm vạn La Vân tiểu yêu, đột phá nguyên anh, là nhân vật không được khinh thường.
Tiểu Hoàn quả thật thấy được, vào một khắc nàng mở cửa, chân mày của chủ nhân còn nhíu chặc, hẳn có chuyện phiền lòng...
Mình phạm lỗi rồi, vả lại càng thêm vào lúc chủ nhân phiền lòng, mình còn có thể có mạng sống sao...
- Tha, tha, tha...
Nàng căng thẳng, lần này, ngay cả hai chữ tha mạng, cũng đều không nói ra được.
- Đứng lên đi, không cần phải lo lắng, ta không phạt ngươi, ngươi không cần khẩn trương...
Ninh Phàm khe khẽ thở dài. Hắn tuy giết người như ngóe, nhưng đối với người phàm, hắn cho tới bây giờ không giết.
Cô gái này yêu huyết bác tạp, lại không chút nào tu vi, là người phàm.
Vào lúc Ninh Phàm vẫn còn là người phàm, hắn cho rằng, chiến tranh là chuyện của quân nhân. Trong chiến tranh, thân là quân nhân giết địch, chính là giết được nhiều hơn nữa, cũng có thể hiểu được, nhưng dân chúng bình thường, không phải thuộc nhóm mà quân nhân tru diệt.
Sau khi Ninh Phàm trở thành tu sĩ, hắn cho rằng tu chân là chuyện của tu sĩ. Trên đường tu chân, vì tranh đoạt tư nguyên có hạn, không thể không giết người, nhưng người phàm, không nên sảm vào tu giới, người phàm, cùng tu chân không liên quan...
Hắn chưa bao giờ cho mình là người tốt, nhưng mặc dù bản thân hắn làm việc ác đầy người, chút nguyên tắc này vẫn phải có.
Trừ nguyên nhân là người phàm, cô gái này càng thêm có một cảm giác không khỏi thân cận, khiến Ninh Phàm không đành lòng tổn thương.
Hắn đứng dậy, bước ra một bước, hắn thật giống như làn gió mát, xuất hiện trước người thiếu nữ, cúi người, đỡ dậy thiếu nữ.
- Không cần sợ...
Hắn khẽ mỉm cười.
Mà Tiểu Hoàn thấy vậy ngây dại. Chủ nhân tàn bạo của mình, khi nào trở nên ôn nhu như vậy...?
Chẳng qua là sau khi Ninh Phàm cầm cánh tay của Tiểu Hoàn, ánh mắt của hắn nhất thời đại biến.
Hắn rốt cuộc biết, bản thân mình vì sao cảm thấy thân cận đối với Tiểu Hoàn này.
Bởi vì cô gái này là... một hồn trong nữ thi tam hồn!
- Vi Lương chi hồn, làm sao lại ở... yêu tộc Trầm Thụy chi địa?!
Nếu nói là đạo hồn thứ nhất, ở vào Yêu Quỷ lâm, cùng Cổ Thiên đình tương thông, vẫn còn có thể hiểu được.
Nhưng đạo hồn thứ hai, tuyệt đối không thể từ Cổ Thiên đình, tới yêu tộc Trầm Thụy chi địa!
Nhưng mình, xác xác thật thật ở chỗ này, gặp hồn thứ hai của Vi Lương.
Đây hết thảy, thật giống như rõ ràng có một bàn tay, đem hồn phách của Mộ Vi Lương, cố ý để ở chỗ này, chờ Ninh Phàm tiếp thu...
- Đây không phải là trùng hợp...
Ánh mắt của Ninh Phàm căng thẳng, hắn đột nhiên nhớ tới Động Hư lão tổ từng nói rõ, mệnh cách của mình, có chút cổ quái, tựa hồ bị người động tới...
Có người tính kế với mình sao...?
Là ai...?! Người đó có mục đích gì?!
Ánh mắt của hắn chợt biến đổi. Khí thế vừa phóng ra, Tiểu Hoàn cơ hồ sợ quá sắp phát khóc rồi.
- Xin, xin, xin....
Ba chữ xin lỗi, nàng vì quá căng thẳng mà vô luận như thế nào cũng nói không được.
Cái cô gái cà lăm này...
Ánh mắt của Ninh Phàm chậm rãi nhu hòa.
- Muốn tính kế với ta sao... Có ý tứ. Cũng không biết, ngươi người thần bí này, có thể tính kế Ninh mỗ đến một bước kia hay không!
Ninh Phàm xoa xoa đầu của cô bé cà lăm. Cô bé cà lăm này, mới có cao tới ngực của Ninh Phàm, tựa hồ còn có chút dinh dưỡng không đầy đủ.
- Đói bụng rồi à...?
- Không, không, không...
Cô bé cà lăm có chút kinh hoàng hoảng hốt.
- Là không đói, hay là không dám nói...
Ninh Phàm có chút buồn cười, ôm lấy hông của cô bé cà lăm, quanh thân hóa thành yêu phong, hết một thoáng, liền xuất hiện trong Bắc Mạc thành, bên ngoài tửu lâu xa hoa nhất.
Tửu lâu chia ra mười tầng, kim đan tu vi mới có thể vào, nguyên anh tu vi mới có thể vào tầng thứ năm, nguyên anh trung kỳ lên tầng sáu, nguyên anh hậu kỳ thì tầng bảy, điên phong tầng tám, hóa thần tầng chín, tầng thứ mười, là đặc biệt dành cho La Vân bộ lão tổ!
Tử lầu này do Lục Sinh dựng nên, một trong La Vân thất tướng trấn thủ Bắc Mạc thành.
Ninh Phàm biết, cô bé cà lăm đói bụng, bởi vì nàng là người phàm.
Hắn dẫn cô bé cà lăm ăn cơm, hắn không do dự.
Chẳng qua là Ninh Phàm, trong đầu cũng đang giãy giụa. Cô bé cà lăm này, hồn phách không thể nghi ngờ là một hồn của nữ thi, nếu đem hồn này dung nhập vào nữ thi, linh trí của nàng sẽ khôi phục nhiều hơn.
Nhưng, nếu hắn lấy ra hồn này, lại ý nghĩa giết chết cô bé cà lăm...
Ninh Phàm đang do dự, vì khôi phục thần trí của nữ thi, lại giết chết cô bé cà lăm thiếu nữ vô tội này...
Bước này, nếu nói là người khác đặc biệt an bài, vậy thì mục đích của hắn là gì...?
Người nọ phảng phất đang đợi, mình giết chết thiếu nữ, khôi phục nữ thi...
- Ta không thể khiến cho người nọ được như nguyện... Nhưng mà đây là một hồn của Vi Lương a...
Ánh mắt của Ninh Phàm, hơi có một chút giãy giụa, cười khổ.
Hắn giết thiếu nữ này, đạo tâm hủy.
Nếu không giết nàng thì Vi Lương vĩnh viễn không có ngày chân chính sống lại.
Mà nếu giết nàng, thậm chí sẽ rơi vào bẫy rập của người khác... Có thể từng bước một tinh chuẩn nghiên cứu mình, chẳng lẽ là chân tiên sao...?!
- Vi Lương, nếu là nàng thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào...
Ninh Phàm một bước, bước vào tửu lâu.
Nhưng hai tên giáp vệ, lập tức tiến lên một bước, ngăn lại hai người.
- Tầng năm trở xuống, Hạo Thần công tử chủ của ta đã toàn bộ bao hết, tiệc mời khách quý, người không liên quan, cút!
- Có ý tứ, Lục mỗ dẫn thê tử đi ăn cơm, còn cần nhìn sắc mặt của ngươi chỉ là kim đan con kiến hôi sao, vỡ!
Một chữ này đọc lên, lệ khí kinh thiên dâng lên, chỉ là lệ khí hồng mang, liền làm cho hai vị kim đan giáp vệ, yêu đan nát bấy, tu vi rớt xuống dung linh!
Hai người hộc máu ngã xuống đất, ánh mắt cũng chấn kinh. Người nào có thể dựa vào lệ khí, làm vỡ yêu đan chứ?
Cô bé cà lăm bị cử động hộc máu của hai người hù dọa làm nàng sợ hãi.
Ninh Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, an ủi.
- Không phải sợ... Có ta ở đây, không người nào có thể làm bị thương ngươi!
- Dạ.
Cô bé cà lăm gật đầu một cái, nàng mơ hồ cảm thấy, chủ nhân hiện giờ của mình tựa hồ không phải một dạng với trước đây, đối với nàng, thật tốt quá...
Vì mời nàng ăn cơm, lại dám đả thương người ở tửu lâu tôn quý của Bắc Mạc thành...
Trong lòng nàng, đương nhiên có một ít cảm động nhỏ của thiếu nữ, nhưng có chút sợ hãi, chủ nhân tiếng xấu nhiều như vậy, chẳng lẽ tốt với mình, là có dụng ý khác sao...
Nàng không biết, cũng đã bị Ninh Phàm dắt lên tầng thứ năm.
Vào một khắc hai người đặt chân tầng năm, một đạo thần niệm mạnh mẽ, lập tức xoắn tới, thật giống như châm mang, mang một kích lực của nguyên anh sơ kỳ.
- Bổn công tử Hạo Thần, thủ hạ của ta là ngươi một yêu binh bình thường làm bị thương sao?
- Vỡ!
Ninh Phàm một chữ hô ra, lệ khí hồng mang, chợt cuốn về phía thần niệm chi châm kia.
Lập tức, thanh niên xuất thủ lộ ra vẻ chấn kinh, thần niệm tan rã, hộc máu cuồng lui, đã trọng thương!
- Là ngươi! Lục Bắc! Làm sao có thể?!
Thanh niên kia, đợi thấy rõ dung mạo của Ninh Phàm, càng thêm phát ra một tiếng khó có thể tin.
Ninh Phàm dắt Tiểu Hoàn, từng bước một bước lên tầng năm, ngồi xuống chỗ ngồi dựa vào cửa sổ. Trên tầng cao hơn, hắn không ý định đi lên, trên tầng thứ năm, mỗi một tầng, đều có uy áp trận pháp, tu vi chưa đủ, đi lên sẽ gặp bị uy áp gây thương tích.
Ngược lại không phải là nói tự bản thân Ninh Phàm uy áp không đủ, mà là cô bé cà lăm, nửa điểm tu vi cũng không có, thì không cách nào đi lên.
Hắn thật giống như một đạo lợi kiếm, đâm vào đám người, chỗ đi qua, tân khách chia đường tản ra, thật giống như tránh né sát tinh.
Những thứ tân khách này, phần lớn đều là kim đan, ít có mấy người là nguyên anh sơ kỳ thậm chí có trung kỳ.
Nhưng không người nào dám trách cứ Ninh Phàm một câu, thậm chí không người nào có thể khí tức bất loạn dưới lệ khí hung mang của Ninh Phàm!
Ninh Phàm chỉ dựa vào lệ khí đã làm cho nguyên anh sơ kỳ Hạo Thần trọng thương hộc máu. Hung lệ hồng mang này sợ là chỉ có hóa thần yêu tướng mới có thể ngưng tụ.
Người này vô cùng lợi hại!
Nhưng nếu người này là tinh anh cao thủ trong 700 yêu binh, làm sao lại có thể tịch tịch vô danh cho đến nay.
- Khụ khụ... Ngươi là Lục Bắc sao?!
/456
|