Không, chẳng qua là Chu mỗ đối với bán đấu giá cấp đại tu sĩ này rất có hứng thú. Nhưng cụ thể vật bán đấu giá, trừ hóa thần đỉnh lô, tất cả giữ bí mật không nói với bên ngoài, cho nên phải từ chỗ của Thu Linh tiểu thư hỏi một chút, lần này bán đấu giá có những thứ gì? Dĩ nhiên, Chu mỗ quan tâm nhất, vẫn là hóa thần đỉnh lô, không biết liên quan tới đỉnh lô, Thu Linh tiểu thư có biết chút gì hay không...?
- Chu công tử hỏi, Thu Linh tất nhiên biết sẽ không thể không nói. Đấu giá lần này, quả thật có không ít thứ tốt bán đấu giá đây, ví dụ như ngũ chuyển đan dược, đan phương, lại ví dụ như hóa cấp công pháp, bí thuật, Huyền Thiên Linh bảo, dĩ nhiên, còn có một chút cái chìa khóa bí cảnh của Vô Tận hải. Tuy nhiên xem ra những thứ này đều không đủ để hấp dẫn Chu công tử hứng thú. Vật áp trục lần này tổng cộng có bốn món. Thứ nhất, là một khối huyền phẩm thần diệc thạch, dựa vào khối đá đó, hóa thần sơ kỳ lão quái có tỷ lệ nhất định ngưng tụ thần ý đây. Thứ hai, là linh thiết cấp phàm hư, ‘Hấp pháp’. Phụ linh linh thiết này coi là cực phẩm linh thiết ít có trong phàm hư cấp đây. Thứ ba, là một viên hoàn chỉnh đạo tinh, thứ tư, tất nhiên hóa thần đỉnh lô... Tuy nhiên liên quan tới thân phận của cô gái này, Thu Linh quả thật cái gì cũng không biết...
- Thần diệc thạch, linh thiết, đạo tinh...
Ninh Phàm trầm ngâm.
Ba món đồ này đều bất phàm, trong đó ‘Hấp pháp’ linh thiết, nếu làm phụ linh cho Toái Thần tiên, cũng là bất phàm. Nhưng mà hắn chú ý nhất vẫn là hóa thần đỉnh lô. Hứa Thu Linh cũng không biết thân phận của cô gái này sao...?
- Nữ nhân kia, không thể đụng vào...
Động Hư lão tổ vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Hả? Động Hư tiền bối biết chút ít gì ư? Xin nói rõ!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động.
- Nàng là người của Thần Không đảo! Thậm chí vô cùng có thể là đệ tử của ‘Nguyệt tôn’!
- Thần Không đảo sao?
Ninh Phàm nhướng mày, nghe Động Hư giải thích.
Thần Không đảo là một trong thế lực của Nội hải Thất tôn, mà Nguyệt tôn, càng thêm là người đứng đầu thất tôn, thực lực trên đám người Cự tôn, thậm chí chỉ còn nửa bước bước vào luyện hư kỳ.
Thần Không đảo này, tồn với nội hải thần không hải vực. Thế nhưng mảnh hải vực đó, hư không chi lực hỗn loạn, ngay cả hóa thần tu sĩ, tùy tiện vào Thần Không hải, cũng cửu tử nhất sanh. Mà Thần Không đảo không màn thế sự, tông môn đệ tử cũng hiếm khi có tiếp xúc với ngoại giới. Nhưng chỉ có gần đây, ngoài Thần Không hải vực, bay ra vô số nữ thi.
Mà một cỗ trong đó chưa chết hẳn, chính là hóa thần sơ kỳ đỉnh lô của lần này.
Nội hải thế lực đua nhau suy đoán, Thần Không đảo nhất định xảy ra biến cố lớn lao.
Lời đồn đãi truyền phong phanh nhất là Nguyệt tôn đột phá luyện hư thất bại, tẩu hỏa nhập ma, diệt hết bổn tông tông môn đệ tử.
Bởi vì một ít nội hải cao thủ từng bị Nguyệt tôn gieo niệm cấm đua nhau phát hiện, niệm cấm đã biến mất! Đấy rõ ràng chứng tỏ, Nguyệt tôn vô cùng có thể chết...
Nếu có thể lục soát lấy hóa thần chi nữ ký ức, thì có thể biết được sự biến đổi của Thần Không đảo, thậm chí có thể biết rõ nhập biển phường thị của Thần Không hải, nhập chủ Thần Không đảo, lấy được Nguyệt tôn truyền thừa, người chết rồi, hơn phân nửa tông môn tích góp còn ở đó.
Ngoài sáng bán ra là hóa thần đỉnh lô, trong tối lại là cạnh tranh Thần Không truyền thừa đó.
Nhưng đỉnh lô này bị phong ấn ký ức, thần trí càng thêm mơ hồ, thật giống như ngu ngốc. Người bình thường căn bản không thể nào sưu hồn, cũng không cách nào hỏi ra vài lời phơn phớt. Ít nhất Cự Ma tộc sưu hồn bí pháp, cũng không lục soát ra ký ức của cô gái này.
Cự Ma tộc từ bỏ dính vào chuyện này, Động Hư cũng không cách nào sưu hồn thành công, chưa nếm thử sưu hồn, chỉ có Kiếm đảo, Chu gia, Phong Yêu điện, Hắc Phật tông kia, đơn thuần không biết tự lượng sức mình, mới đến đấu giá đỉnh lô...
Bất luận Thần Không đảo đã xảy ra chuyện gì, đều là hung hiểm khó lường.
Duy có thất tôn đại thế lực mới dám vào đảo dò xét, ít nhất Động Hư không đề nghị Ninh Phàm nhúng tay chuyện này. Mà mấu chốt vào đảo, chính là hóa thần đỉnh lô nọ.
- Nếu nói bán đấu giá sau cùng, cũng bất quá là ba tông hóa thần, lấy các tộc bí pháp, lục soát lấy ký ức của cô gái này. Nếu họ vẫn không cách nào lục soát lấy ký ức của nàng, thì cô gái này liền mất đi giá trị, chỉ coi như là một cỗ đỉnh lô...
- Nhưng nếu mất đi giá trị, chỉ tính riêng đỉnh lô không, thì không có người nguyện ý mua đỉnh lô này...
Động Hư biết thậm chí cặn kẽ hơn so với đám người Hứa Như Sơn.
Ninh Phàm nghe xong, trầm ngâm không nói.
Như vậy, nếu ba tông hóa thần sưu hồn thất bại, tự mình ngược lại có thể mua xuống đỉnh lô này rồi.
Mình có oai trước đó chém Tà Quang, ba tông hóa thần sẽ không cùng mình tranh nhau.
Mà mình có Thiết ngôn thuật, có thể từ trong tay của đỉnh lô này biết được chút gì đây hay không...?
- Bán đấu giá bắt đầu, kiện vật đấu giá thứ nhất, là bốn vạn niên phân linh dược, Vạn Kiếm Ngư Ly Tâm thảo. Loại cỏ này một khi trải qua luyện hóa, có thể phụ trợ đề thăng kiếm đạo tu vi, giá khởi đầu, 300 vạn tiên ngọc!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, kiện vật đấu giá thứ nhất này là thứ tốt có thể vững chắc kiếm chỉ đệ nhị chỉ tu vi.
- 350 vạn!
- 400 vạn!
- 500 vạn...
Vạn Kiếm Ly Tâm thảo chỉ có hữu dụng với kiếm tu. Kiếm tu tuy không nhiều, nhưng lần này số lượng đại tu sĩ, ngoại hải 17, nội hải 74, trong đó quả nhiên có mấy người là kiếm tu, họ rất coi trọng Vạn Kiếm Ly Tâm thảo. Nhưng sau khi Ninh Phàm kêu lên 500 vạn, lập tức, toàn sân kinh ngạc không tiếng động.
Dư uy vẫn còn đó.
Ninh Phàm phiêu nhiên hạ xuống, trả tiền lấy linh thảo, trên mặt Nghiêm Trung Tắc lại đống ra mấy phần cười khổ.
Loại linh thảo này nếu ở năm trước, bán hơn 700 vạn tiên ngọc đều không khó khăn. Nhưng sau khi Ninh Phàm lên tiếng, liền tro bụi lạc định, vật này do Ninh Phàm mua được.
Kiếm đảo hóa thần Quan Hùng, đối với linh thảo này cũng hơi có động tâm.
Tuy nhiên lão ta đối với Ninh Phàm chứa ý giao hảo, tự sẽ không vì một linh thảo, cùng Ninh Phàm không thích.
Linh thảo này rốt cuộc rơi vào túi Ninh Phàm.
Vật bán đấu giá sau đó, phần nhiều là vạn năm linh dược tầm thường, trừ vật cần dùng, Ninh Phàm cũng không xuất thủ. Chẳng qua nếu có ngũ chuyển đan phương, Ninh Phàm lại nhất nhất mua được.
Tiên ngọc của bán đấu giá, tất cả phải nộp lên Cự Ma tộc, cho nên Hứa Như Sơn cũng không cách nào cho Ninh Phàm ưu đãi.
Một phen xuống, Ninh Phàm tốn hao gần hai ức tiên ngọc, ngay cả tiền của Tà Quang đều tiêu hết, trong trữ vật đại, còn sót lại không tới năm ngàn vạn...
Cho nên đến bán đấu giá Huyền Thiên linh bảo, tàn bảo, hắn quả nhiên không để ý.
Điều này cũng làm cho tất cả đại tu sĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không biết Ninh Phàm là ngũ chuyển luyện đan sư, một người có thể ở 340 tuổi cốt linh, có chiến lực hóa thần đã nghịch thiên rồi, mà lại còn có ngũ phẩm đan thuật, làm sao có thể chứ!
Đối với tài sản của Ninh Phàm, ngay cả những kẻ như Nghiêm Trung Tắc đều âm thầm chấn kinh.
Cho dù là Vô Tận hải hóa thần, một người có thể có mấy ngàn vạn tiên ngọc trong người, đều tính là giàu có. Dù sao đường tu chân, đan dược pháp bảo, quá phí tiền tài, bày trận luyện khí, tiên ngọc hao tổn cũng lớn.
Còn nếu đặt ở tám trăm tu quốc, hóa thần tầm thường cũng phải nghèo hơn hắn rồi.
Không ít đại tu sĩ, đều khát vọng được một món Huyền Thiên tàn bảo, tất nhiên táng gia bại sản, cũng muốn mua một món.
Ninh Phàm không tham dự đấu giá pháp bảo, tất nhiên là cục diện vui vẻ nhất mà bọn họ thấy.
Đáng tiếc loại pháp bảo có phẩm cấp này, ngay cả đám người Quan Hùng, khi rãnh rỗi họ động tâm.
- Thiên Tác tử, Huyền Thiên tàn bảo, giá khởi đầu, một ngàn vạn tiên ngọc!
- Hồng Vân cổ kiếm, Huyền Thiên tàn bảo, giá khởi đầu một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc!
- Lạc Viết tháp...
- Thiên Vạn Hồn hồn phiên...
Vô số pháp bảo, kích thích từng trận tranh đoạt, mà Ninh Phàm thủy chung không vì thế mà động lòng.
Huyền Thiên tàn bảo, hắn có ba món, đủ dùng rồi.
Sau pháp bảo là linh trang, linh thiết. Hoan Ma hải thịnh sản linh quáng, linh thiết bất phàm.
Địa huyền linh trang, hóa cấp linh thiết, đều có mấy món bán đấu giá.
Khi bán đấu giá kiện vật áp trục thứ nhất, lúc linh thiết cấp phàm hư ‘Hấp pháp’ bán ra, ngay cả Chu Thanh đều động tâm.
Nội hải Chu gia, am hiểu công anh bí thuật, y cũng có một pháp bảo tương tự Ninh Phàm Toái Thần lôi tiên, mặc dù uy lực không bá đạo như lôi tiên của Ninh Phàm có được.
Vật này nếu phụ linh trên pháp bảo, Chu Thanh y, thủ đoạn không thể nghi ngờ tăng mấy thành nữa.
- ‘Hấp pháp’ linh thiết, cực phẩm linh thiết hiếm có trong phàm hư linh thiết, nếu phụ linh trên pháp bảo, lúc công địch, có thể đả thương địch thủ hút pháp lực, với đánh nhau chết sống âm thầm hút lấy pháp lực của địch tu, giá khởi đầu, hai ngàn vạn tiên ngọc...
- Hai ngàn một vạn.
Ninh Phàm ra giá.
Chu Thanh nhíu mí mắt một cái, chợt buông lỏng.
- Thiếu chủ, có ra giá hay không?
Chu Thất hỏi.
- Cho hắn một mặt mũi...
Chu Thanh không lộ ra vui hay giận.
Phàm hư linh thiết, hóa thần tu sĩ đều muốn tranh đoạt, tất nhiên giá cả không rẻ. Nhưng lấy địa vị của Chu Thanh ở Chu gia, vẫn có cơ hội lấy được, không cần vì thế cùng Ninh Phàm giao ác.
Sau khi bán đấu giá linh trang, là đan dược, tứ chuyển, ngũ chuyển đan dược, đương nhiên đưa đến tu sĩ đấu giá. Ninh Phàm tiền tài không nhiều, trừ Thiên Nguyên đan cùng Huyền Nguyên đan, hắn một mực không mua.
Sau đan dược, kiện vật áp trục thứ hai, Thần Diệc thạch, khai mạc!
Nghiêm Trung Tắc trong tay đang bưng một cái hộp ngọc, trong đó một khối đá tròn màu máu đỏ có văn lộ. Nó mới vừa lộ diện, lập tức dẫn tất cả đại tu sĩ chú ý.
Thần Diệc thạch chia thành thiên địa huyền hoàng tứ phẩm, Vũ điện nguyên anh thần sử, có thể chịu ban cho hoàng phẩm Thần Diệc thạch. Một khối huyền phẩm Thần Diệc thạch này chỉ có Vũ điện hóa thần tôn lão đạt được, giá khởi đầu, là ba ngàn vạn.
Nhưng đại tu sĩ ngay cả hóa thần cũng không đột phá, tự nhiên sẽ không hao phí số tiền lớn để mua khối đá này. Cũng chỉ có Vũ điện là cơ cấu tượng trưng cho sự khổng lồ đó, mới sẽ cam lòng cho thần sử cấp nguyên anh dùng Thần Diệc thạch.
Ba vị hóa thần tầng bốn, cũng là lão bối hóa thần, không cần đá kia.
Khối đá cuối cùng do Chu Thanh mua xuống.
Ninh Phàm không đi tranh, huyền phẩm Thần Diệc thạch, trong tay Động Hư lão đầu có mấy khối... Mặc dù trước khi chưa cứu chữa cho Hứa Thu Linh, đá đó vẫn chưa thuộc về Ninh Phàm.
Sau Thần Diệc thạch, lần nữa đánh ra một ít đan dược, sau cùng, món vật áp trục thứ ba, đạo tinh, khai mạc!
Này là một khối tinh thạch màu xanh, trên đó có văn lộ hình hoa sen. Một khối đạo tinh, ẩn chứa linh lực, cơ hồ là tổng cộng năm trăm vạn tiên ngọc.
- Một khối đạo tinh này, vật này là vật cần dùng của toái hư lão quái thành tiên, là vật để Tiên hư đại trận bày trận, cũng là hóa tệ của Tứ Thiên tiên giới, giá khởi đầu, năm trăm vạn tiên ngọc...
Vật này, lai lịch tựa như lớn, nhưng thực ra chỉ có hữu dụng với toái hư lão quái, Tiên hư đại trận, sức dụ dỗ đối với đại tu sĩ, quả nhiên không khổng lồ như vậy.
- Tiên giới hóa tệ sao...
Ninh Phàm lắc đầu, vật này hắn cũng không cần. Nếu có cơ hội bay thẳng lên Tứ thiên, hắn tự có thủ đoạn giết người đoạt bảo, tiến tới lấy đủ đạo tinh.
Một khối đạo tinh, ở Vũ giới trân quý, nhưng ở Tứ Thiên tiên giới, đối với chân tiên, giá trị của nó bất quá tương đương với một khối tiên ngọc.
Vật này cuối cùng được Tử Cổ đạo nhân lấy 900 vạn tiên ngọc mua xuống.
Còn Ninh Phàm thì trong đầu cười một tiếng.
Nếu là mình giết chết đi Tử Cổ, không biết khối đạo tinh này, có sẽ trở lại túi của mình hay không.
Lần này bán đấu giá nguyên anh đỉnh lô, sớm vào trong túi của Ninh Phàm, thay vào đó, là bán đấu giá yêu sủng, linh trùng, linh phù.
Yêu sủng cấp ngụy hoang thú, linh phù của hóa thần một kích, thỉnh thoảng có thể khiến cho Ninh Phàm trước mắt sáng lên, nhưng hữu dụng không lớn.
Sau khi cứu được Hứa Thu Linh, hắn từ trong tay của Động Hư, tiếp quản 17 cỗ hóa thần cơ quan khôi lỗi, yêu sủng còn cần tự nuôi, có khôi lỗi hảo dụng sao?
Hắn đang đợi một món vật áp trục cuối cùng.
Hóa thần đỉnh lô!
Buổi đấu giá kéo dài ba canh giờ, sau ba canh giờ, rốt cuộc đã tới hồi cuối.
Khi một tên nữ đồng mặc áo lụa mỏng màu trắng của ánh trăng, nàng kéo nặng nề chân tay buồn bã, dưới ba vị nguyên anh trông chừng, đi lên đài bán đấu giá, toàn sân yên tĩnh.
Vào giờ khắc này, Chu Thanh, Quan Hùng, Tử Cổ ba người, nhất tề hai mắt sáng lên tinh quang.
Nữ đồng nọ bất quá bộ dáng nhỏ tuổi, ăn mặc nha hoàn, môi hồng răng trắng, minh tịnh động lòng người, nhưng tròng mắt lại rỗng không.
Hài đồng bộ dáng như vậy, khiến cho người ta khó có thể tin tưởng, cô gái này lại là một vị hóa thần lão quái.
Tuy nhiên cũng khó trách, không ít lão quái tu luyện Đồng Tử công, dung nhan thủy chung giữ vững bộ dáng đồng tử, đến chết không thay đổi, quả nhiên cũng không tính là chuyện quá ly kỳ.
Nghiêm Trung Tắc ánh mắt mang vẻ nghiêm túc hiếm có, đề phòng ba tông hóa thần xuất thủ cướp người, chỗ tối, Hứa Như Sơn cũng đỉnh đầu rịn mồ hôi.
Chu Thanh, Quan Hùng, Tử Cổ, ba người lần lượt hạ xuống với đài bán đấu giá, đua nhau lộ ra thần niệm. Họ cố gắng dò vào thức hải của nữ đồng này, nhưng tất cả nếm thử không kết quả, sắc mặt ngưng trọng.
Nghiêm Trung Tắc hắng giọng một cái, khí thế đột nhiên thả ra, chấn kinh toàn sân.
- Hóa thần đỉnh lô này, làm một kiện vật phẩm cuối cùng của lần bán đấu giá này, bằng hữu nào không có ý đấu giá, có thể đi trước một bước!
Một người một giọt Địa Mẫu minh nhũ, tự không phải ít, bất quá đó là chuyện sau chuyến đi bí cảnh.
Trước lúc này, sứ mạng của đại tu sĩ vì vậy chấm dứt.
Phải dọn sạch sân, một khi ba tông hóa thần, thật đúng là từ thức hải của nữ đồng, nhảy ra tin tức gì kinh thiên, là sợ rằng sẽ dẫn tới nội hải đại phạm vi thế lực thay đổi..
Thần Không đảo mặc dù khiêm tốn, nhưng dầu gì cũng là chỗ nương tựa của vô số thế lực ở nội hải. Nếu có thể từ thức hải của nữ đồng biết được tin Nguyệt tôn chết, thì những thế lực này đổi chủ, bị chia cắt tranh giành...
Nếu có thể từ thức hải của nữ đồng, lại tìm ra phương pháp đi vào Thần Không đảo, thì Thần Không truyền thừa sẽ dẫn tới nội hải một phen điên cuồng tranh đoạt, chém giết.
Hứa Thu Linh dằng dặc đứng dậy. Nàng biết Ninh Phàm cần đỉnh lô tu luyện, nhưng xem ra, sau khi sư tôn báo cho Ninh Phàm biết cô gái này liên lụy, hắn hẳn sẽ không tranh cãi về đỉnh lô này nữa.
Nhưng điều khiến cho Hứa Thu Linh kinh ngạc là, ánh mắt của Ninh Phàm trầm ngâm, nhưng cũng không rời khỏi.
- Chu công tử, hay là chúng ta đi trước đi, chớ có tự dưng gây ra chuyện thị phi không mong muốn...
Hứa Thu Linh khuyên nhủ.
- Không sao, ta muốn nhìn một chút...
Ninh Phàm tung người nhảy một cái, phiêu nhiên hạ xuống đài bán đấu giá.
Hắn mới vừa hạ xuống, lập tức, Tử Cổ cau mày, Chu Thanh kinh ngạc, Quan Hùng cũng thấy khó.
Nhưng Ninh Phàm lập tức cung tay với hai người Quan Hùng và Chu Thanh, nói:
- Chư vị mời tiếp tục, Chu mỗ không chút hứng thú nào đối với Thần Không truyền thừa. Chẳng qua là cô gái này nếu không cách nào sưu hồn, liền vô dụng, Chu mỗ muốn vào lúc đó, mua cô gái này làm đỉnh lô.
- Hả? Đạo hữu tin tức thật linh thông, chuyện này chỉ có nội hải thế lực lớn biết được, bọn ta cũng tạm thời được báo cho. Ngay cả Hứa Như Sơn cũng không tất biết, ngươi lại biết.
Quan Hùng ánh mắt chợt lóe, lần nữa nhìn Ninh Phàm một cái cao hơn.
Mà nghe nói Ninh Phàm không có lòng dò xét ký ức của cô gái này, chỉ là muốn đỉnh lô, vẻ kinh dị của Quan Hùng cùng Chu Thanh đua nhau thu hồi, gật đầu bày tỏ đồng ý.
Chỉ có Tử Cổ, ánh mắt run lên.
Lão ta vốn định, nếu không cách nào lục soát ký ức của cô gái này, liền thuận thế thu nàng làm đỉnh lô, không ngờ, Ninh Phàm lại chen ngang một bước.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới oai nhất chỉ đó của Ninh Phàm, khiến cho lão một thân một mình cùng Ninh Phàm tranh đỉnh lô, lại có chút không dám.
- Thôi... Cô gái này tuy là hóa thần, rốt cuộc là thân nữ đồng, nguyên hồng chưa thành thục, hiệu quả sắc bổ không tốt, nhượng cho tên đó thì có làm sao... Vả lại hóa thần đỉnh lô, lúc sắc bổ cần hao phí thời gian, chuẩn bị chu toàn, người này không được đem vào Toái Giới bí cảnh, không thể mang hóa thần tiến vào, nên không cách nào sắc bổ. Sau chuyến đi bí cảnh, người này nhất định rời đảo, đến lúc đó, bổn tọa cũng từ trong tông môn, gọi tới viện thủ, diệt người này, đoạt đỉnh lô bảo vật của hắn, không khó!
Tử Cổ đạo nhân suy nghĩ chốc lát, lộ ra mấy phần nụ cười không sao cả, gật đầu một cái, ý bảo nếu sưu hồn thất bại, liền đem cô gái này làm đỉnh lô, nhường cho Ninh Phàm.
Mọi người tản đi, Hứa Như Sơn tự chỗ tối hiện thân, cùng Nghiêm Trung Tắc, Ninh Phàm một đạo, trông chừng đỉnh lô.
Bốn người của ba tông khác thì sau khi thương nghị, từ Quan Hùng thứ nhất, Chu Thanh thứ hai, Tử Cổ thứ ba, theo thứ tự lấy bổn tông bí thuật sưu hồn.
Quan Hùng sử dụng sưu hồn bí thuật, tương tự kiếm niệm thuật, nhưng cũng không phải là ngưng tụ kiếm thức kiếm niệm, mà là lấy kiếm khí bách niệm biến thành.
Chu gia sưu hồn thuật, là “Tố lôi diệt ức”, lấy lôi hóa niệm, lấy niệm sưu hồn.
Tử Cổ đạo nhân, là căn bản lấy tử trùng hóa niệm.
Ba người theo thứ tự lấy thần niệm, cố gắng vào thiên linh của nữ đồng.
Ba đạo thần niệm này cho dù thức hải của hóa thần hậu kỳ tu sĩ sợ là cũng có thể tìm tòi một hai.
Ninh Phàm âm thầm chắc lưỡi hít hà. Đây không hổ là chí tôn thế lực của nội hải ma đạo, sưu hồn diệt ức thuật quả nhiên bất phàm, so với sưu hồn thuật bình thường của mình mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Ngụy kiếm niệm của Quan Hùng, mặc dù bất phàm, nhưng so với sưu hồn thuật của hai người khác, hiển nhiên kém rất nhiều. Tử Cổ tử trùng thuật, lợi hại so với Quan Hùng tuy nhiên yếu so với Chu Thanh, nhưng khống trùng chi đạo, không phải là có thể học được sớm chiều, Ninh Phàm không muốn học. Về phần tố lôi diệt ức thuật của Chu Thanh, quả nhiên mạnh nhất, tựa hồ là lôi lực, nhưng trong đó lại thật giống như sáp nhập vào một chút yêu lực.
Lôi lực cùng yêu lực dung hợp...
- Cùng lôi thú có liên quan sao...? Sự dung hợp giữa pháp thuật cùng yêu thuật, người sáng chế ra sưu hồn thuật này, thiên tư kinh người...
Ánh mắt của Ninh Phàm nóng bỏng, dựa vào lôi tinh huyết lôi của hắn, nếu có thể đạt được pháp quyết này, lúc lục soát thức hải ký ức của hóa thần không sợ phong ấn gì cả.
Chỉ tiếc, cho dù là ba người sưu hồn thuật bất phàm, nhưng hết lần này tới lần khác đều thất bại.
Đấy cũng không có gì kỳ quái. Ngay cả Động Hư đều nói, ông ta âm thầm lục soát qua đồng hồn của cô gái này, nhưng ngay cả ông cũng đều thất bại, người tầm thường thì làm sao có thể?
Quan Hùng thở dài lắc đầu. Tử Cổ sắc mặt âm trầm. Còn Chu Thanh thì cười một tiếng ha ha, không mảy may lấy sưu hồn thất bại phiền lòng, khoát đạt nói.
- Ta lục soát không được hồn của cô gái này, càng nói rõ, kịch biến ở Thần Không đảo có chút đáng sợ, không thể sưu hồn, chưa chắc không là chuyện tốt. Bọn ta không vào Thần Không đảo, có lẽ miễn đi một kiếp... ngược lại là Chu Minh đạo huynh...
Chu Thanh xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Ninh Phàm, khẽ mỉm cười.
- Chu Minh đạo huynh, tựa hồ rất coi trọng tố lôi diệt ức thuật này... Nếu thường ngày, tiểu đệ tự sẽ đem thuật hai tay dâng lên, bất quá pháp thuật của tiểu đệ, cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa thuật này chuyện liên quan đến bí ẩn của tộc ta, thứ cho tiểu đệ không dám dâng tặng nó. Tuy nhiên, nếu đạo huynh nguyện ý tới Chu gia ta một chuyến, có lẽ Chu gia lão tổ của ta, sẽ có cặp mắt thiện cảm đối với đạo huynh truyền thụ cho thuật này cũng chưa biết chừng.
- Ha ha, đạo hữu nói đùa, Chu mỗ cuồng vọng như thế nào đi nữa cũng không dò xét Chu gia bí thuật...
Ninh Phàm đánh cá ha ha, nhưng trong đầu, hơi dâng lên một chút cổ quái.
Chu Thanh đối với mình, tựa hồ không còn địch ý.
Nhưng đồng thời, tựa hồ hết sức mời mình vào Nội hải Chu gia, đây là vì sao...?!
Thuật này tuy hay, nhưng Ninh Phàm còn chưa đến nổi làm một tên sưu hồn tiểu thuật, lỗ mãng tiến vào lãnh thổ của Chu gia.
Thực lực chưa thành, hắn không muốn mạo hiểm, ai biết Chu gia mời mình, có thật là thiện ý hay không.
Cự Ma tộc cùng Động Hư lão đầu, thiện ý của hai người Ninh Phàm có thể thấy.
Còn Chu gia ư? Hắn nhìn không thấu...
- Ai, như vậy, Kiếm tôn chỉ phái nhiệm vụ, Quan mỗ coi như thất bại... Chúc mừng Chu đạo hữu đạt được cô gái này làm đỉnh lô, nếu có cơ hội, cần phải tới Kiếm đảo một chuyến, cáo từ!
Quan Hùng cung tay, quanh thân hóa thành kiếm quang chợt lóe mà không thấy.
Lão ta tung người một cái, sợ là đã ở ngoài vạn dặm.
Thuật này cũng không phải là na di, chính là kiếm tu độc hữu ‘Kiếm thuấn thuật’, dựa vào thuật này, kiếm tu độn tốc cùng cấp vô địch.
- Chu công tử hỏi, Thu Linh tất nhiên biết sẽ không thể không nói. Đấu giá lần này, quả thật có không ít thứ tốt bán đấu giá đây, ví dụ như ngũ chuyển đan dược, đan phương, lại ví dụ như hóa cấp công pháp, bí thuật, Huyền Thiên Linh bảo, dĩ nhiên, còn có một chút cái chìa khóa bí cảnh của Vô Tận hải. Tuy nhiên xem ra những thứ này đều không đủ để hấp dẫn Chu công tử hứng thú. Vật áp trục lần này tổng cộng có bốn món. Thứ nhất, là một khối huyền phẩm thần diệc thạch, dựa vào khối đá đó, hóa thần sơ kỳ lão quái có tỷ lệ nhất định ngưng tụ thần ý đây. Thứ hai, là linh thiết cấp phàm hư, ‘Hấp pháp’. Phụ linh linh thiết này coi là cực phẩm linh thiết ít có trong phàm hư cấp đây. Thứ ba, là một viên hoàn chỉnh đạo tinh, thứ tư, tất nhiên hóa thần đỉnh lô... Tuy nhiên liên quan tới thân phận của cô gái này, Thu Linh quả thật cái gì cũng không biết...
- Thần diệc thạch, linh thiết, đạo tinh...
Ninh Phàm trầm ngâm.
Ba món đồ này đều bất phàm, trong đó ‘Hấp pháp’ linh thiết, nếu làm phụ linh cho Toái Thần tiên, cũng là bất phàm. Nhưng mà hắn chú ý nhất vẫn là hóa thần đỉnh lô. Hứa Thu Linh cũng không biết thân phận của cô gái này sao...?
- Nữ nhân kia, không thể đụng vào...
Động Hư lão tổ vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Hả? Động Hư tiền bối biết chút ít gì ư? Xin nói rõ!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động.
- Nàng là người của Thần Không đảo! Thậm chí vô cùng có thể là đệ tử của ‘Nguyệt tôn’!
- Thần Không đảo sao?
Ninh Phàm nhướng mày, nghe Động Hư giải thích.
Thần Không đảo là một trong thế lực của Nội hải Thất tôn, mà Nguyệt tôn, càng thêm là người đứng đầu thất tôn, thực lực trên đám người Cự tôn, thậm chí chỉ còn nửa bước bước vào luyện hư kỳ.
Thần Không đảo này, tồn với nội hải thần không hải vực. Thế nhưng mảnh hải vực đó, hư không chi lực hỗn loạn, ngay cả hóa thần tu sĩ, tùy tiện vào Thần Không hải, cũng cửu tử nhất sanh. Mà Thần Không đảo không màn thế sự, tông môn đệ tử cũng hiếm khi có tiếp xúc với ngoại giới. Nhưng chỉ có gần đây, ngoài Thần Không hải vực, bay ra vô số nữ thi.
Mà một cỗ trong đó chưa chết hẳn, chính là hóa thần sơ kỳ đỉnh lô của lần này.
Nội hải thế lực đua nhau suy đoán, Thần Không đảo nhất định xảy ra biến cố lớn lao.
Lời đồn đãi truyền phong phanh nhất là Nguyệt tôn đột phá luyện hư thất bại, tẩu hỏa nhập ma, diệt hết bổn tông tông môn đệ tử.
Bởi vì một ít nội hải cao thủ từng bị Nguyệt tôn gieo niệm cấm đua nhau phát hiện, niệm cấm đã biến mất! Đấy rõ ràng chứng tỏ, Nguyệt tôn vô cùng có thể chết...
Nếu có thể lục soát lấy hóa thần chi nữ ký ức, thì có thể biết được sự biến đổi của Thần Không đảo, thậm chí có thể biết rõ nhập biển phường thị của Thần Không hải, nhập chủ Thần Không đảo, lấy được Nguyệt tôn truyền thừa, người chết rồi, hơn phân nửa tông môn tích góp còn ở đó.
Ngoài sáng bán ra là hóa thần đỉnh lô, trong tối lại là cạnh tranh Thần Không truyền thừa đó.
Nhưng đỉnh lô này bị phong ấn ký ức, thần trí càng thêm mơ hồ, thật giống như ngu ngốc. Người bình thường căn bản không thể nào sưu hồn, cũng không cách nào hỏi ra vài lời phơn phớt. Ít nhất Cự Ma tộc sưu hồn bí pháp, cũng không lục soát ra ký ức của cô gái này.
Cự Ma tộc từ bỏ dính vào chuyện này, Động Hư cũng không cách nào sưu hồn thành công, chưa nếm thử sưu hồn, chỉ có Kiếm đảo, Chu gia, Phong Yêu điện, Hắc Phật tông kia, đơn thuần không biết tự lượng sức mình, mới đến đấu giá đỉnh lô...
Bất luận Thần Không đảo đã xảy ra chuyện gì, đều là hung hiểm khó lường.
Duy có thất tôn đại thế lực mới dám vào đảo dò xét, ít nhất Động Hư không đề nghị Ninh Phàm nhúng tay chuyện này. Mà mấu chốt vào đảo, chính là hóa thần đỉnh lô nọ.
- Nếu nói bán đấu giá sau cùng, cũng bất quá là ba tông hóa thần, lấy các tộc bí pháp, lục soát lấy ký ức của cô gái này. Nếu họ vẫn không cách nào lục soát lấy ký ức của nàng, thì cô gái này liền mất đi giá trị, chỉ coi như là một cỗ đỉnh lô...
- Nhưng nếu mất đi giá trị, chỉ tính riêng đỉnh lô không, thì không có người nguyện ý mua đỉnh lô này...
Động Hư biết thậm chí cặn kẽ hơn so với đám người Hứa Như Sơn.
Ninh Phàm nghe xong, trầm ngâm không nói.
Như vậy, nếu ba tông hóa thần sưu hồn thất bại, tự mình ngược lại có thể mua xuống đỉnh lô này rồi.
Mình có oai trước đó chém Tà Quang, ba tông hóa thần sẽ không cùng mình tranh nhau.
Mà mình có Thiết ngôn thuật, có thể từ trong tay của đỉnh lô này biết được chút gì đây hay không...?
- Bán đấu giá bắt đầu, kiện vật đấu giá thứ nhất, là bốn vạn niên phân linh dược, Vạn Kiếm Ngư Ly Tâm thảo. Loại cỏ này một khi trải qua luyện hóa, có thể phụ trợ đề thăng kiếm đạo tu vi, giá khởi đầu, 300 vạn tiên ngọc!
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt động, kiện vật đấu giá thứ nhất này là thứ tốt có thể vững chắc kiếm chỉ đệ nhị chỉ tu vi.
- 350 vạn!
- 400 vạn!
- 500 vạn...
Vạn Kiếm Ly Tâm thảo chỉ có hữu dụng với kiếm tu. Kiếm tu tuy không nhiều, nhưng lần này số lượng đại tu sĩ, ngoại hải 17, nội hải 74, trong đó quả nhiên có mấy người là kiếm tu, họ rất coi trọng Vạn Kiếm Ly Tâm thảo. Nhưng sau khi Ninh Phàm kêu lên 500 vạn, lập tức, toàn sân kinh ngạc không tiếng động.
Dư uy vẫn còn đó.
Ninh Phàm phiêu nhiên hạ xuống, trả tiền lấy linh thảo, trên mặt Nghiêm Trung Tắc lại đống ra mấy phần cười khổ.
Loại linh thảo này nếu ở năm trước, bán hơn 700 vạn tiên ngọc đều không khó khăn. Nhưng sau khi Ninh Phàm lên tiếng, liền tro bụi lạc định, vật này do Ninh Phàm mua được.
Kiếm đảo hóa thần Quan Hùng, đối với linh thảo này cũng hơi có động tâm.
Tuy nhiên lão ta đối với Ninh Phàm chứa ý giao hảo, tự sẽ không vì một linh thảo, cùng Ninh Phàm không thích.
Linh thảo này rốt cuộc rơi vào túi Ninh Phàm.
Vật bán đấu giá sau đó, phần nhiều là vạn năm linh dược tầm thường, trừ vật cần dùng, Ninh Phàm cũng không xuất thủ. Chẳng qua nếu có ngũ chuyển đan phương, Ninh Phàm lại nhất nhất mua được.
Tiên ngọc của bán đấu giá, tất cả phải nộp lên Cự Ma tộc, cho nên Hứa Như Sơn cũng không cách nào cho Ninh Phàm ưu đãi.
Một phen xuống, Ninh Phàm tốn hao gần hai ức tiên ngọc, ngay cả tiền của Tà Quang đều tiêu hết, trong trữ vật đại, còn sót lại không tới năm ngàn vạn...
Cho nên đến bán đấu giá Huyền Thiên linh bảo, tàn bảo, hắn quả nhiên không để ý.
Điều này cũng làm cho tất cả đại tu sĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ cũng không biết Ninh Phàm là ngũ chuyển luyện đan sư, một người có thể ở 340 tuổi cốt linh, có chiến lực hóa thần đã nghịch thiên rồi, mà lại còn có ngũ phẩm đan thuật, làm sao có thể chứ!
Đối với tài sản của Ninh Phàm, ngay cả những kẻ như Nghiêm Trung Tắc đều âm thầm chấn kinh.
Cho dù là Vô Tận hải hóa thần, một người có thể có mấy ngàn vạn tiên ngọc trong người, đều tính là giàu có. Dù sao đường tu chân, đan dược pháp bảo, quá phí tiền tài, bày trận luyện khí, tiên ngọc hao tổn cũng lớn.
Còn nếu đặt ở tám trăm tu quốc, hóa thần tầm thường cũng phải nghèo hơn hắn rồi.
Không ít đại tu sĩ, đều khát vọng được một món Huyền Thiên tàn bảo, tất nhiên táng gia bại sản, cũng muốn mua một món.
Ninh Phàm không tham dự đấu giá pháp bảo, tất nhiên là cục diện vui vẻ nhất mà bọn họ thấy.
Đáng tiếc loại pháp bảo có phẩm cấp này, ngay cả đám người Quan Hùng, khi rãnh rỗi họ động tâm.
- Thiên Tác tử, Huyền Thiên tàn bảo, giá khởi đầu, một ngàn vạn tiên ngọc!
- Hồng Vân cổ kiếm, Huyền Thiên tàn bảo, giá khởi đầu một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc!
- Lạc Viết tháp...
- Thiên Vạn Hồn hồn phiên...
Vô số pháp bảo, kích thích từng trận tranh đoạt, mà Ninh Phàm thủy chung không vì thế mà động lòng.
Huyền Thiên tàn bảo, hắn có ba món, đủ dùng rồi.
Sau pháp bảo là linh trang, linh thiết. Hoan Ma hải thịnh sản linh quáng, linh thiết bất phàm.
Địa huyền linh trang, hóa cấp linh thiết, đều có mấy món bán đấu giá.
Khi bán đấu giá kiện vật áp trục thứ nhất, lúc linh thiết cấp phàm hư ‘Hấp pháp’ bán ra, ngay cả Chu Thanh đều động tâm.
Nội hải Chu gia, am hiểu công anh bí thuật, y cũng có một pháp bảo tương tự Ninh Phàm Toái Thần lôi tiên, mặc dù uy lực không bá đạo như lôi tiên của Ninh Phàm có được.
Vật này nếu phụ linh trên pháp bảo, Chu Thanh y, thủ đoạn không thể nghi ngờ tăng mấy thành nữa.
- ‘Hấp pháp’ linh thiết, cực phẩm linh thiết hiếm có trong phàm hư linh thiết, nếu phụ linh trên pháp bảo, lúc công địch, có thể đả thương địch thủ hút pháp lực, với đánh nhau chết sống âm thầm hút lấy pháp lực của địch tu, giá khởi đầu, hai ngàn vạn tiên ngọc...
- Hai ngàn một vạn.
Ninh Phàm ra giá.
Chu Thanh nhíu mí mắt một cái, chợt buông lỏng.
- Thiếu chủ, có ra giá hay không?
Chu Thất hỏi.
- Cho hắn một mặt mũi...
Chu Thanh không lộ ra vui hay giận.
Phàm hư linh thiết, hóa thần tu sĩ đều muốn tranh đoạt, tất nhiên giá cả không rẻ. Nhưng lấy địa vị của Chu Thanh ở Chu gia, vẫn có cơ hội lấy được, không cần vì thế cùng Ninh Phàm giao ác.
Sau khi bán đấu giá linh trang, là đan dược, tứ chuyển, ngũ chuyển đan dược, đương nhiên đưa đến tu sĩ đấu giá. Ninh Phàm tiền tài không nhiều, trừ Thiên Nguyên đan cùng Huyền Nguyên đan, hắn một mực không mua.
Sau đan dược, kiện vật áp trục thứ hai, Thần Diệc thạch, khai mạc!
Nghiêm Trung Tắc trong tay đang bưng một cái hộp ngọc, trong đó một khối đá tròn màu máu đỏ có văn lộ. Nó mới vừa lộ diện, lập tức dẫn tất cả đại tu sĩ chú ý.
Thần Diệc thạch chia thành thiên địa huyền hoàng tứ phẩm, Vũ điện nguyên anh thần sử, có thể chịu ban cho hoàng phẩm Thần Diệc thạch. Một khối huyền phẩm Thần Diệc thạch này chỉ có Vũ điện hóa thần tôn lão đạt được, giá khởi đầu, là ba ngàn vạn.
Nhưng đại tu sĩ ngay cả hóa thần cũng không đột phá, tự nhiên sẽ không hao phí số tiền lớn để mua khối đá này. Cũng chỉ có Vũ điện là cơ cấu tượng trưng cho sự khổng lồ đó, mới sẽ cam lòng cho thần sử cấp nguyên anh dùng Thần Diệc thạch.
Ba vị hóa thần tầng bốn, cũng là lão bối hóa thần, không cần đá kia.
Khối đá cuối cùng do Chu Thanh mua xuống.
Ninh Phàm không đi tranh, huyền phẩm Thần Diệc thạch, trong tay Động Hư lão đầu có mấy khối... Mặc dù trước khi chưa cứu chữa cho Hứa Thu Linh, đá đó vẫn chưa thuộc về Ninh Phàm.
Sau Thần Diệc thạch, lần nữa đánh ra một ít đan dược, sau cùng, món vật áp trục thứ ba, đạo tinh, khai mạc!
Này là một khối tinh thạch màu xanh, trên đó có văn lộ hình hoa sen. Một khối đạo tinh, ẩn chứa linh lực, cơ hồ là tổng cộng năm trăm vạn tiên ngọc.
- Một khối đạo tinh này, vật này là vật cần dùng của toái hư lão quái thành tiên, là vật để Tiên hư đại trận bày trận, cũng là hóa tệ của Tứ Thiên tiên giới, giá khởi đầu, năm trăm vạn tiên ngọc...
Vật này, lai lịch tựa như lớn, nhưng thực ra chỉ có hữu dụng với toái hư lão quái, Tiên hư đại trận, sức dụ dỗ đối với đại tu sĩ, quả nhiên không khổng lồ như vậy.
- Tiên giới hóa tệ sao...
Ninh Phàm lắc đầu, vật này hắn cũng không cần. Nếu có cơ hội bay thẳng lên Tứ thiên, hắn tự có thủ đoạn giết người đoạt bảo, tiến tới lấy đủ đạo tinh.
Một khối đạo tinh, ở Vũ giới trân quý, nhưng ở Tứ Thiên tiên giới, đối với chân tiên, giá trị của nó bất quá tương đương với một khối tiên ngọc.
Vật này cuối cùng được Tử Cổ đạo nhân lấy 900 vạn tiên ngọc mua xuống.
Còn Ninh Phàm thì trong đầu cười một tiếng.
Nếu là mình giết chết đi Tử Cổ, không biết khối đạo tinh này, có sẽ trở lại túi của mình hay không.
Lần này bán đấu giá nguyên anh đỉnh lô, sớm vào trong túi của Ninh Phàm, thay vào đó, là bán đấu giá yêu sủng, linh trùng, linh phù.
Yêu sủng cấp ngụy hoang thú, linh phù của hóa thần một kích, thỉnh thoảng có thể khiến cho Ninh Phàm trước mắt sáng lên, nhưng hữu dụng không lớn.
Sau khi cứu được Hứa Thu Linh, hắn từ trong tay của Động Hư, tiếp quản 17 cỗ hóa thần cơ quan khôi lỗi, yêu sủng còn cần tự nuôi, có khôi lỗi hảo dụng sao?
Hắn đang đợi một món vật áp trục cuối cùng.
Hóa thần đỉnh lô!
Buổi đấu giá kéo dài ba canh giờ, sau ba canh giờ, rốt cuộc đã tới hồi cuối.
Khi một tên nữ đồng mặc áo lụa mỏng màu trắng của ánh trăng, nàng kéo nặng nề chân tay buồn bã, dưới ba vị nguyên anh trông chừng, đi lên đài bán đấu giá, toàn sân yên tĩnh.
Vào giờ khắc này, Chu Thanh, Quan Hùng, Tử Cổ ba người, nhất tề hai mắt sáng lên tinh quang.
Nữ đồng nọ bất quá bộ dáng nhỏ tuổi, ăn mặc nha hoàn, môi hồng răng trắng, minh tịnh động lòng người, nhưng tròng mắt lại rỗng không.
Hài đồng bộ dáng như vậy, khiến cho người ta khó có thể tin tưởng, cô gái này lại là một vị hóa thần lão quái.
Tuy nhiên cũng khó trách, không ít lão quái tu luyện Đồng Tử công, dung nhan thủy chung giữ vững bộ dáng đồng tử, đến chết không thay đổi, quả nhiên cũng không tính là chuyện quá ly kỳ.
Nghiêm Trung Tắc ánh mắt mang vẻ nghiêm túc hiếm có, đề phòng ba tông hóa thần xuất thủ cướp người, chỗ tối, Hứa Như Sơn cũng đỉnh đầu rịn mồ hôi.
Chu Thanh, Quan Hùng, Tử Cổ, ba người lần lượt hạ xuống với đài bán đấu giá, đua nhau lộ ra thần niệm. Họ cố gắng dò vào thức hải của nữ đồng này, nhưng tất cả nếm thử không kết quả, sắc mặt ngưng trọng.
Nghiêm Trung Tắc hắng giọng một cái, khí thế đột nhiên thả ra, chấn kinh toàn sân.
- Hóa thần đỉnh lô này, làm một kiện vật phẩm cuối cùng của lần bán đấu giá này, bằng hữu nào không có ý đấu giá, có thể đi trước một bước!
Một người một giọt Địa Mẫu minh nhũ, tự không phải ít, bất quá đó là chuyện sau chuyến đi bí cảnh.
Trước lúc này, sứ mạng của đại tu sĩ vì vậy chấm dứt.
Phải dọn sạch sân, một khi ba tông hóa thần, thật đúng là từ thức hải của nữ đồng, nhảy ra tin tức gì kinh thiên, là sợ rằng sẽ dẫn tới nội hải đại phạm vi thế lực thay đổi..
Thần Không đảo mặc dù khiêm tốn, nhưng dầu gì cũng là chỗ nương tựa của vô số thế lực ở nội hải. Nếu có thể từ thức hải của nữ đồng biết được tin Nguyệt tôn chết, thì những thế lực này đổi chủ, bị chia cắt tranh giành...
Nếu có thể từ thức hải của nữ đồng, lại tìm ra phương pháp đi vào Thần Không đảo, thì Thần Không truyền thừa sẽ dẫn tới nội hải một phen điên cuồng tranh đoạt, chém giết.
Hứa Thu Linh dằng dặc đứng dậy. Nàng biết Ninh Phàm cần đỉnh lô tu luyện, nhưng xem ra, sau khi sư tôn báo cho Ninh Phàm biết cô gái này liên lụy, hắn hẳn sẽ không tranh cãi về đỉnh lô này nữa.
Nhưng điều khiến cho Hứa Thu Linh kinh ngạc là, ánh mắt của Ninh Phàm trầm ngâm, nhưng cũng không rời khỏi.
- Chu công tử, hay là chúng ta đi trước đi, chớ có tự dưng gây ra chuyện thị phi không mong muốn...
Hứa Thu Linh khuyên nhủ.
- Không sao, ta muốn nhìn một chút...
Ninh Phàm tung người nhảy một cái, phiêu nhiên hạ xuống đài bán đấu giá.
Hắn mới vừa hạ xuống, lập tức, Tử Cổ cau mày, Chu Thanh kinh ngạc, Quan Hùng cũng thấy khó.
Nhưng Ninh Phàm lập tức cung tay với hai người Quan Hùng và Chu Thanh, nói:
- Chư vị mời tiếp tục, Chu mỗ không chút hứng thú nào đối với Thần Không truyền thừa. Chẳng qua là cô gái này nếu không cách nào sưu hồn, liền vô dụng, Chu mỗ muốn vào lúc đó, mua cô gái này làm đỉnh lô.
- Hả? Đạo hữu tin tức thật linh thông, chuyện này chỉ có nội hải thế lực lớn biết được, bọn ta cũng tạm thời được báo cho. Ngay cả Hứa Như Sơn cũng không tất biết, ngươi lại biết.
Quan Hùng ánh mắt chợt lóe, lần nữa nhìn Ninh Phàm một cái cao hơn.
Mà nghe nói Ninh Phàm không có lòng dò xét ký ức của cô gái này, chỉ là muốn đỉnh lô, vẻ kinh dị của Quan Hùng cùng Chu Thanh đua nhau thu hồi, gật đầu bày tỏ đồng ý.
Chỉ có Tử Cổ, ánh mắt run lên.
Lão ta vốn định, nếu không cách nào lục soát ký ức của cô gái này, liền thuận thế thu nàng làm đỉnh lô, không ngờ, Ninh Phàm lại chen ngang một bước.
Chẳng qua là vừa nghĩ tới oai nhất chỉ đó của Ninh Phàm, khiến cho lão một thân một mình cùng Ninh Phàm tranh đỉnh lô, lại có chút không dám.
- Thôi... Cô gái này tuy là hóa thần, rốt cuộc là thân nữ đồng, nguyên hồng chưa thành thục, hiệu quả sắc bổ không tốt, nhượng cho tên đó thì có làm sao... Vả lại hóa thần đỉnh lô, lúc sắc bổ cần hao phí thời gian, chuẩn bị chu toàn, người này không được đem vào Toái Giới bí cảnh, không thể mang hóa thần tiến vào, nên không cách nào sắc bổ. Sau chuyến đi bí cảnh, người này nhất định rời đảo, đến lúc đó, bổn tọa cũng từ trong tông môn, gọi tới viện thủ, diệt người này, đoạt đỉnh lô bảo vật của hắn, không khó!
Tử Cổ đạo nhân suy nghĩ chốc lát, lộ ra mấy phần nụ cười không sao cả, gật đầu một cái, ý bảo nếu sưu hồn thất bại, liền đem cô gái này làm đỉnh lô, nhường cho Ninh Phàm.
Mọi người tản đi, Hứa Như Sơn tự chỗ tối hiện thân, cùng Nghiêm Trung Tắc, Ninh Phàm một đạo, trông chừng đỉnh lô.
Bốn người của ba tông khác thì sau khi thương nghị, từ Quan Hùng thứ nhất, Chu Thanh thứ hai, Tử Cổ thứ ba, theo thứ tự lấy bổn tông bí thuật sưu hồn.
Quan Hùng sử dụng sưu hồn bí thuật, tương tự kiếm niệm thuật, nhưng cũng không phải là ngưng tụ kiếm thức kiếm niệm, mà là lấy kiếm khí bách niệm biến thành.
Chu gia sưu hồn thuật, là “Tố lôi diệt ức”, lấy lôi hóa niệm, lấy niệm sưu hồn.
Tử Cổ đạo nhân, là căn bản lấy tử trùng hóa niệm.
Ba người theo thứ tự lấy thần niệm, cố gắng vào thiên linh của nữ đồng.
Ba đạo thần niệm này cho dù thức hải của hóa thần hậu kỳ tu sĩ sợ là cũng có thể tìm tòi một hai.
Ninh Phàm âm thầm chắc lưỡi hít hà. Đây không hổ là chí tôn thế lực của nội hải ma đạo, sưu hồn diệt ức thuật quả nhiên bất phàm, so với sưu hồn thuật bình thường của mình mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần.
Ngụy kiếm niệm của Quan Hùng, mặc dù bất phàm, nhưng so với sưu hồn thuật của hai người khác, hiển nhiên kém rất nhiều. Tử Cổ tử trùng thuật, lợi hại so với Quan Hùng tuy nhiên yếu so với Chu Thanh, nhưng khống trùng chi đạo, không phải là có thể học được sớm chiều, Ninh Phàm không muốn học. Về phần tố lôi diệt ức thuật của Chu Thanh, quả nhiên mạnh nhất, tựa hồ là lôi lực, nhưng trong đó lại thật giống như sáp nhập vào một chút yêu lực.
Lôi lực cùng yêu lực dung hợp...
- Cùng lôi thú có liên quan sao...? Sự dung hợp giữa pháp thuật cùng yêu thuật, người sáng chế ra sưu hồn thuật này, thiên tư kinh người...
Ánh mắt của Ninh Phàm nóng bỏng, dựa vào lôi tinh huyết lôi của hắn, nếu có thể đạt được pháp quyết này, lúc lục soát thức hải ký ức của hóa thần không sợ phong ấn gì cả.
Chỉ tiếc, cho dù là ba người sưu hồn thuật bất phàm, nhưng hết lần này tới lần khác đều thất bại.
Đấy cũng không có gì kỳ quái. Ngay cả Động Hư đều nói, ông ta âm thầm lục soát qua đồng hồn của cô gái này, nhưng ngay cả ông cũng đều thất bại, người tầm thường thì làm sao có thể?
Quan Hùng thở dài lắc đầu. Tử Cổ sắc mặt âm trầm. Còn Chu Thanh thì cười một tiếng ha ha, không mảy may lấy sưu hồn thất bại phiền lòng, khoát đạt nói.
- Ta lục soát không được hồn của cô gái này, càng nói rõ, kịch biến ở Thần Không đảo có chút đáng sợ, không thể sưu hồn, chưa chắc không là chuyện tốt. Bọn ta không vào Thần Không đảo, có lẽ miễn đi một kiếp... ngược lại là Chu Minh đạo huynh...
Chu Thanh xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Ninh Phàm, khẽ mỉm cười.
- Chu Minh đạo huynh, tựa hồ rất coi trọng tố lôi diệt ức thuật này... Nếu thường ngày, tiểu đệ tự sẽ đem thuật hai tay dâng lên, bất quá pháp thuật của tiểu đệ, cũng không hoàn chỉnh. Hơn nữa thuật này chuyện liên quan đến bí ẩn của tộc ta, thứ cho tiểu đệ không dám dâng tặng nó. Tuy nhiên, nếu đạo huynh nguyện ý tới Chu gia ta một chuyến, có lẽ Chu gia lão tổ của ta, sẽ có cặp mắt thiện cảm đối với đạo huynh truyền thụ cho thuật này cũng chưa biết chừng.
- Ha ha, đạo hữu nói đùa, Chu mỗ cuồng vọng như thế nào đi nữa cũng không dò xét Chu gia bí thuật...
Ninh Phàm đánh cá ha ha, nhưng trong đầu, hơi dâng lên một chút cổ quái.
Chu Thanh đối với mình, tựa hồ không còn địch ý.
Nhưng đồng thời, tựa hồ hết sức mời mình vào Nội hải Chu gia, đây là vì sao...?!
Thuật này tuy hay, nhưng Ninh Phàm còn chưa đến nổi làm một tên sưu hồn tiểu thuật, lỗ mãng tiến vào lãnh thổ của Chu gia.
Thực lực chưa thành, hắn không muốn mạo hiểm, ai biết Chu gia mời mình, có thật là thiện ý hay không.
Cự Ma tộc cùng Động Hư lão đầu, thiện ý của hai người Ninh Phàm có thể thấy.
Còn Chu gia ư? Hắn nhìn không thấu...
- Ai, như vậy, Kiếm tôn chỉ phái nhiệm vụ, Quan mỗ coi như thất bại... Chúc mừng Chu đạo hữu đạt được cô gái này làm đỉnh lô, nếu có cơ hội, cần phải tới Kiếm đảo một chuyến, cáo từ!
Quan Hùng cung tay, quanh thân hóa thành kiếm quang chợt lóe mà không thấy.
Lão ta tung người một cái, sợ là đã ở ngoài vạn dặm.
Thuật này cũng không phải là na di, chính là kiếm tu độc hữu ‘Kiếm thuấn thuật’, dựa vào thuật này, kiếm tu độn tốc cùng cấp vô địch.
/456
|