- Lão hủ tên là Thủy Nghiệp, ra mắt Chu Minh đạo hữu... Nghe danh không bằng gặp mặt, chà chà chà, đạo hữu có định lực tuyệt lắm! Thấy bộ dáng của lão phu, còn có thể ung dung uống trà.
Nói thế người ở bên ngoài nghe được, có lẽ khen ngợi Ninh Phàm không trông mặt mà bắt hình dong, không bởi vì lão đầu bẩn thỉu mà đuổi người này đi.
Nhưng giữa hai người Ninh Phàm cùng lão giả, họ nói thế lại rõ ràng là Thủy Nghiệp đang tán thưởng Ninh Phàm.
Đối mặt một trong Nội hải Thất tôn, còn có thể tự tại uống trà, nếu không phải gan lớn bằng trời, chính là có thủ đoạn tự phụ, có thể không sợ thất tôn.
Nhưng, sắc mặt Ninh Phàm ung dung, thực tế một khi hướng gió không đúng, hắn sẽ lập tức độn nhập vào Nguyên Dao giới.
Nội hải Thất tôn cùng mình có chút thiện duyên, có lẽ là Cự tôn.
Cùng mình có ác duyên, đương nhiên là Phong Yêu điện yêu tôn.
Vị tôn này là một vị tôn đó!
Thủy Nghiệp... Động Hư! Từ Động Hư lấy một nửa, chính là Thủy Nghiệp!
Nếu Động Hư, người này cùng Cự tôn có giao tình, như vậy cùng mình không phải là địch.
Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn không hiểu, đường đường Động Hư tôn, không ở nội hải ngây ngô, đến ngoại hải vì chuyện gì?
- Vãn bối Chu Minh, ra mắt Động Hư tôn! Không biết tiền bối tìm vãn bối, có gì chỉ giáo.
Ninh Phàm truyền âm nói.
- Ừ? Ngươi đứa bé này, quả nhiên thông minh, đoán ra thân phận của lão hủ. Tìm ngươi có chuyện gì...? Ách, cái này, lão hủ phải suy nghĩ thật kỹ... Tựa hồ là ta coi trọng động thiên pháp bảo, giới bảo của ngươi, muốn giết người đoạt bảo?
Truyền âm đến đây, một tia cảm giác nguy cơ vang lên trong lòng Ninh Phàm, phảng phất sau một khắc, Động Hư muốn động thủ giết người!
Nhưng một lát sau, lại thấy lão đầu bẩn thỉu này gãi gãi đầu, không ngừng lắc đầu.
- Không đúng, không đúng... Động thiên pháp bảo, lão hủ cũng có, muốn của ngươi làm gì. Về phần giới bảo kia của ngươi, là đồ của Di Thế cung, ngươi dám cướp, lão hủ cũng không dám cầm... Ừ... Lão hủ suy nghĩ một chút, a, ta nghĩ tới rồi!
Lão đầu lắc lư đầu óc, chợt mắt lộ ra tinh quang, chỉ một cái Ninh Phàm, lời nói ra kinh người.
- Lão hủ tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi, Ninh Phàm ngươi, cuộc đời này tuyệt đối không thể hóa thần, nếu không... Hẳn phải chết!
Động Hư lão nhân, lại biết tên thật của Ninh Phàm!
- Hả? Tiền bối có thể tính ra tên họ của vãn bối sao?
Trong lòng Ninh Phàm cười khổ, Di Thiên xá lợi này tựa hồ che giấu không được sự nghiên cứu của Động Hư tôn.
Chẳng qua là mặc dù cười khổ, sắc mặt hắn không có nửa phần kinh sắc.
Vả lại không tính là theo như hắn đoán, Động Hư cùng Cự tôn đương nhiên có giao tình, dựa vào mối quan hệ giữa mình cùng Cự Ma tộc, người này sẽ không hại mình.
Cho dù người này thật đúng là hại mình, mình có thể độn một cái vào Nguyên Dao giới, xu cát tị hung.
Nếu liều mạng, Ninh Phàm còn có một tán ma.
Mặc dù không liều mạng, trên tay Ninh Phàm mang Nguyên Dao ngọc, người hơi có thân phận đều sẽ hiểu, ngọc này có ý gì.
Ninh Phàm hắn là ‘phu quân’ của Bắc Tiểu Man!
Động Hư ánh mắt ngưng trọng, chợt bật cười ha hả.
- Định lực tuyệt lắm! Lão phu lúc bằng tuổi ngươi không biết ở mảnh hải vực này, cùng kim đan tu sĩ ác đấu tranh bảo... Mà ngươi đã có thể một quyền đánh bay Nghiêm Trung Tắc... Đứa bé này có ý tứ... Yêu huyết, ma văn, thần lực, ngự lôi chi tinh, chưởng mộc chi tinh, nhất là ti thổ chi tinh này... Đây là thứ mà Cự kình lão đầu tìm cả đời... Yên tâm, lão hủ Động Hư, tìm ngươi không có địch ý, mà lão hủ ẩn tính mai danh, tránh ở chỗ này tiêu dao sung sướng, bắt tiểu nữ oa làm đồ đệ. Nó cũng không biết thân phận của lão hủ, thậm chí Hứa Như Sơn cũng không biết thân phận của lão hủ, ngươi chớ có vạch trần.
Động Hư lão đầu ánh mắt không ngừng quan sát đánh giá Ninh Phàm, càng nhìn càng thấy lạ.
- Lão hủ lúc nãy nói dối giết người đoạt bảo, là muốn dọa ngươi một chút, ngươi có biết vì sao không?
- Không biết.
Ninh Phàm mỉm cười uống trà.
- Là trả thù! Mấy ngày trước đây, ngươi rút linh mạch nửa đảo của Hoan Hợp đảo làm lão hủ sợ hết hồn. Lão hủ còn tưởng rằng là Vũ điện toái hư, tới trách cứ lão hủ tự mình rời khỏi nội hải... Chặc chặc chặc. Nội hải thất tôn, tự mình rời khỏi nội hải, là trọng tội, ngươi nói, ngươi có phải khiến lão hủ sợ hết hồn hay không?! Lão hủ bấm ngón tay nghiên cứu, tính ra, thì ra là đứa nhỏ huyên náo trên đảo là ngươi a...
- Thất lễ rồi...!
Ninh Phàm cười khổ. Cái gì gọi là nằm cũng trúng thương? Mình rút ra đảo hồn, lại rút ra một nội hải lão tổ trốn ở chỗ này.
Như vậy, ngày sau mình rút ra đại địa hồn, đúng thật phải cẩn thận.
Vạn nhất lại rút ra một vị luyện hư, toái hư ẩn cư, lúc thực lực chưa thành, vẫn là phiền toái.
Nói cách khác, nếu trước mặt không phải là Động Hư, mà là Phong Yêu điện yêu tôn, mình tuyệt đối phiền toái cực lớn.
- Trừu hồn... hóa thần... toái hư ba thuật, ngươi được hai loại, cuộc đời này tiền đồ không hạn lượng a. Nhưng lão phu vẫn là câu nói kia, ngươi tuyệt đối không thể hóa thần. Nếu không, hẳn phải chết!
- Hả? Đây là vì sao?
Ninh Phàm nhếch mí mắt lên.
- Bởi vì... Ngươi là chân ma nghịch tu! Chỉ có nói đến hóa ma, tại sao hóa thần! ‘Khí vận’ của ngươi rất cổ quái, ta nhìn không thấu...
- Hóa ma? Khí vận ư?
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm nghị. Động Hư lão đầu này tựa hồ trong bụng thật có ít thứ.
Một từ hóa ma. Hắn lần đầu tiên nghe nói, mà khí vận... một từ này, trong Loạn Cổ ký ức hơi có nhắc tới. Nhưng nó thực tế thuộc về khái niệm của phạm vi chân tiên, cho nên cũng không tường thuật, Ninh Phàm cũng không biết quá nhiều.
Nhưng Động Hư, tựa hồ biết rất nhiều đối với hai chữ khí vận.
- Thiên vận chia bảy màu, khí vận chia bảy màu, đỏ, vàng chanh, vàng, xanh biếc, xanh đậm, xanh lam, tím. Màu đỏ là thấp nhất, màu tím là cao nhất. Người phàm không có vận, ích mạch màu đỏ, toái hư màu tím, nguyên anh tầm thường, khí vận là màu xanh biếc, mỗi khi bước vào hóa thần, khí vận có màu xanh càng đậm. Mà khí vận của đạo hữu, tuy cũng màu xanh biếc... Nhưng mỗi bước vào hóa thần một bước, nó lại rơi xuống một chút màu vàng...
- Rơi xuống? Có ý gì?
- Nói cách khác, bởi vì một ít nguyên nhân, khí vận của đạo hữu ‘mất’ đi... Tu vi thăng tiến lên, khí vận lại tiêu mất. Nếu lão hủ đoán không nhầm, đạo hữu vốn là phàm thể, không có khí vận, một lần lấy được cơ duyên lớn, mà khí vận một đường ép thăng tới tử khí. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, tử khí đó lại càng héo hắt, theo đạo hữu tu vi thăng tiến lên, khí vận từ từ tiêu mất, là tựa như rành rành có người nghiên cứu đạo hữu, cướp đi hết khí vận của đạo hữu. Nếu đến toái hư, khí vận của đạo hữu hết sạch, khi đó, có lẽ là lúc đạo hữu bỏ mình...
Chương 232-2: Ngươi có bằng lòng hay không?! (2)
Chương 232: Ngươi có bằng lòng hay không?! (2)
Ninh Phàm cau mày, từ chối cho ý kiến.
Động Hư này nói càng ngày càng khó tin, nhưng tựa hồ cũng không phải là toàn nói xằng nói bậy.
Mình vốn là người phàm, đạt được Âm Dương tỏa, truyền thừa Loạn Cổ đại đế ký ức, mà khi đó, tựa hồ là lúc khí vận mình thịnh nhất. Mình đi ở Thất Mai, cũng có thể đạt được Ngọc Hoàng thảo, Bàn Ma thảo, giết kim đan cũng có thể được đạo quả.
Tu vi càng đề cao, mình phiền toái quả nhiên càng nhiều, vận khí dường như càng ngày càng kém, giết nhiều nguyên anh như thế, tựa hồ còn chưa ra được đạo quả.
Tựa hồ, Động Hư lão đầu này nói rất có đạo lý, khí vận mình thật đúng là bị mất hay sao?
Nếu đánh mất, là ai nghiên cứu mình đây?
- Điều khiến cho lão hủ không hiểu, thực tế là mệnh cách của đạo hữu... Đạo hữu cốt linh chỉ có 340 tuổi, nhưng mệnh cách lại kéo dài 1300 năm... Ngàn năm trước vì liều mạng... chuyện mệnh cách cùng tuổi thọ không hợp, lão hủ còn lần đầu gặp... Nhắc tới, tình hình như thế, tựa như yêu vật ngủ say của Yêu Linh chi địa trong tin đồn. Yêu tướng thọ bất quá mấy ngàn năm, nhưng ngủ say mấy chục vạn năm, tuổi thọ không giảm... Tuy nhiên, đạo hữu lại không phải là yêu tướng... Ừ, đầy có chút kỳ quái...
Động Hư lầm bầm lầu bầu, ngôn ngữ kỳ quái, Ninh Phàm càng lúc càng khó hiểu.
Hắn khẽ lắc đầu, Động Hư tới tìm mình, chẳng lẽ là vì nói những lời không rõ này?
- Chánh sự của tiền bối, không tính nói lại sao...?
Ninh Phàm bất đắc dĩ nhắc nhở.
- A! Đúng! Lão hủ quên, lão hủ tìm ngươi, những thứ này bất quá chuyện vặt vảnh, ngươi có chết hay không, liên quan đếch gì đến lão hủ. Lão hủ tìm ngươi, là muốn mời ngươi, chữa bệnh cho đồ nhi của ta. Ngươi đương nhiên đã nhìn ra, dị trạng trong cơ thể Thu Linh rồi chứ...?
Động Hư ánh mắt ngưng trọng, vẻ điên cuồng tản đi.
- Ta nhìn thấu một ít... Cô gái này tiên thiên thiếu kim, mệnh cách 16 tuổi hẳn phải chết, nhưng làm đến kim đan đỉnh phong... Bởi vì, có người lấy một đạo cổ kiếm cực kỳ bá đạo, chấn vỡ kiếm khí kim linh lực, xâu vào trong cơ thể cô gái này, khóa lại mạch sống không dứt của nàng... Vãn bối vốn còn đang suy nghĩ, Hứa Như Sơn có bản lãnh nữa, cũng không cách nào tìm được kiếm khí lợi hại như thế, nếu Động Hư tiền bối gây nên, thì hết thảy nói xuôi được rồi... Chẳng qua là vãn bối có một nghi vấn, tiền bối vì sao phải thu Thu Linh làm đồ đệ, lại vì sao phải lấy kiếm khí, bảo vệ tánh mạng cho nàng?
- Tâm huyết lai triều, rỗi rãnh vô cùng nhàm chán!
Câu trả lời của Động Hư khiến Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Động Hư thu đồ đệ, đúng là rỗi rãnh vô cùng nhàm chán, nhưng lòng cứu người cũng không giả.
Ông ta thích hoa, Hứa Thu Linh cũng thích hoa, cho nên, ông ta thu cô gái này làm đồ đệ.
Chẳng qua là ông ta phát giác cô gái này mệnh mỏng. Cô gái này tiên thiên thiếu kim, đều bởi vì nguyên từ chi lực của Hứa Như Sơn quá mạnh, cô gái này lúc còn trong bụng mẹ liền bị cướp đi kim mệnh... Vì vậy, Động Hư liền lên Kiếm đảo, cùng Kiếm tôn sau một phen ngọt bùi cứng rắn, lấy đi một đạo cổ kiếm, chấn vỡ đánh nhập vào trong cơ thể Hứa Thu Linh.
Nhưng mà chút đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Thậm chí không lâu sau nữa, thân thể của Hứa Thu Linh không chịu nổi kiếm lực, đến lúc đó, nàng không phải là chết bởi cổ kiếm kiếm lực, chính là chết bởi mệnh cách thiếu kim.
Hứa Như Sơn hồ đồ thậm chí không biết ái nữ của mình sẽ chết.
Hứa Thu Linh 'vắn số', hiển nhiên nuôi thành tính tình khám phá hồng trần.
Chuyện này, nàng một mực giấu giếm.
Mà Động Hư mặc dù không nói cho Hứa Thu Linh thân phận chân thật của mình, nhưng vì nàng bói qua một quẻ.
Quái tượng biểu hiện, nam tử có thể làm Hứa Thu Linh động tâm chính là... người cứu nàng!
Người đó cứu thế nào, Động Hư cũng không biết, nhưng ông ta rất tin không nghi ngờ đối với quẻ bói của mình.
Tu vi của ông ta ở Vũ giới cũng không phải là cao nhất, nhưng bàn về đạo bói quẻ, ông ta tự hào là thứ nhất của Vũ giới!
Ông ta nhìn ra Ninh Phàm chính là người cứu vớt Hứa Thu Linh được chỉ định trong mệnh.
Nhưng Động Hư bất đắc dĩ phát hiện, ông ta nhìn thấu tu vi của Ninh Phàm, lại nhìn không thấu mệnh cách của hắn, lại càng không biết, hắn có thủ đoạn gì cứu Hứa Thu Linh.
- Kiếm linh lực này là một trong kiếm cổ của Kiếm đảo lão đầu thu góp... Trong đó có một mảnh vụn, là Cổ thiên đình lấy được, hẳn là mảnh vụn của một trong Tru Tiên tứ kiếm, có lẽ là... mảnh vụn của Hãm Tiên kiếm... Nếu ngươi cứu Thu Linh, kiếm này thuộc về ngươi sở hữu, vô cùng hữu ích đối với kiếm thức kiếm niệm của ngươi... Mà để báo đáp lại, lão hủ có thể lấy ‘Tiên huyết’ lực, vì ngươi, bói một quẻ! Cho dù là thiên cơ trên Tứ thiên cũng có thể... theo dõi một hai!
Ánh mắt của Động Hư, ý u thâm, chợt thoáng qua một tia huyết sắc.
Ninh Phàm tâm thần run lên, rốt cuộc biết rõ vì sao Động Hư cho mình cảm giác thần bí lớn như vậy.
Trong hai mắt của ông ta, bên trong mi tâm, phong ấn một giọt... Chân Tiên chi huyết!
Ông ta mặc dù có thể thấy khí vận của tu sĩ không thấy đến, mặc dù có thể trở thành Vũ giới đệ nhất quái sư, hết thảy, đều bởi vì giọt Chân Tiên chi huyết đó!
Bên trong một giọt máu này, ẩn chứa linh lực, cơ hồ đều phải bàng bạc so với toàn bộ pháp lực của hóa thần sơ kỳ tu sĩ!
Máu đó được Động Hư luyện hóa, tế luyện ngàn năm, đã không cách nào đổi chủ, nhưng hao tổn máu này, có thể tính ra thiên cơ khó lường.
Có thể tính ra cừu nhân của lão ma.
Có thể tính ra thân thế của mình.
Cũng có thể tính ra chân tiên cừu nhân của Minh Tước.
Thậm chí, nếu mình thật đúng là mệnh cách có vấn đề, tính ra nguyên nhân của nó, cũng có thể tìm ra người nghiên cứu sau lưng mình!
Ninh Phàm cùng Động Hư, hai người một mực truyền âm, người bên cạnh không biết bọn họ đang nói gì.
Dư Long không dám chen miệng. Nữ thi trong mắt chỉ có Ninh Phàm. Hứa Thu Linh lại âm thầm khẩn trương, khẩn trương sư phụ mình đang cùng Ninh Phàm nói những gì.
Rốt cục, hai người không hề truyền âm nữa, mà Động Hư lộ ra vẻ nghiêm túc.
- Ngươi có nguyện cưới Linh Nhi, cũng như cứu nàng thoát khỏi bể khổ?
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ có thể giúp ngươi lấy được Ma la truyền thừa của Cự Kình lão nhi!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ giúp ngươi hao tổn Chân Tiên chi huyết, tính ra thiên cơ!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ vì ngươi luyện chế một bảo vật, chớ nói hóa thần cảm giác, ngay cả toái hư lão quái, cũng không nhìn ra lá bài tẩy của ngươi nữa!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ một thân thần thông đều có thể truyền cho ngươi!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ tặng ngươi ngàn món động thiên chi bảo, bảy mươi cỗ hóa thần khôi lỗi, cho ngươi lực lượng xưng hùng ở nội hải!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ dẫn ngươi đạp biến nội hải, tu quốc, tìm đủ vật, bảo đảm ngươi vào lúc hóa thần, khí vận không tiêu tan, hóa ma thành công!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ thậm chí có thể đem một phần ba bản đồ của ‘Lôi Hoàng chi mộ’ tặng cho ngươi! Vật này, nội hải hóa thần, người người dòm ngó, trong đó có trọn đời truyền thừa của Bất Chu Lôi hoàng!
- Ngươi có nguyện cưới Linh nhi làm vợ, bảo vệ nàng không chết hay không?
Giờ khắc này, khí thế của Động Hư bên trong mái hiên nho nhỏ này cao không thể leo tới!
Hứa Thu Linh khó có thể tin, ân sư mình gặp nhau đêm ngày, càng không phải là nguyên anh sơ kỳ, mà là cao thủ mạnh hơn vô số lần so với phụ thân!
Dư Long nguyên anh muốn vỡ, dưới khí thế kia, lão ta nhỏ bé thật giống như con kiến hôi! Mà nghe nói Động Hư với đủ loại lợi ích, Dư Long ánh mắt cuồng nhiệt. Nếu lão ta có thể được Động Hư để mắt tới, tặng thần thông, pháp bảo, giúp tiến hóa thần, có 17 cỗ hóa thần khôi lỗi hộ thân, Dư Long lão có thể nội hải xưng hùng, ngoại hải vô địch!
Chỉ có nữ thi thủy chung nhìn Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại mỉm cười uống trà, yên tĩnh như dưới giếng nước. Nên kinh ngạc, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã kinh ngạc rồi.
Ngoại giới không người biết, giờ khắc này, Nội hải Thất tôn đang cho Ninh Phàm thiên đại cám dỗ.
Nhưng mà cám dỗ đó đối với Ninh Phàm mà nói, thực tế cũng không lớn.
Dù sao, hắn có Loạn Cổ ký ức, mà sư tôn là lão ma, là Tứ Minh chấp sự, là sự tồn tại mà Vũ hoàng không dám đắc tội.
Về phần một thân thần thông của Động Hư lại không khiến Ninh Phàm coi trọng.
- Tiền bối có thể bảo ta hóa thần, vãn bối lại muốn bảo tiền bối luyện hư... Tiền bối đóng ở hóa thần đỉnh phong, khoảng cách luyện hư chỉ kém nửa bước. Nửa bước này, tiền bối có biết, vì sao không cách nào thành công hay không...?
- Ách... Cái đó, cái đó, bây giờ là lão hủ cho ngươi lợi ích...
- Người, ta nguyện ý cứu. Hơn nữa ta chẳng những có thể cứu nàng, còn cưới nàng, còn có thể trợ giúp ngài đột phá luyện hư cảnh giới!
- Cái gì?! Ngươi có thể trợ giúp lão phu đột phá luyện hư kỳ sao?! Điều này sao có thể! Lão phu đóng ở bình cảnh này đã vượt qua ngàn năm...
Động Hư có chút loạn, vô cùng loạn.
Vốn dĩ ông ta cho Ninh Phàm lợi ích, sao bây giờ ngược lại bị Ninh Phàm hứa hẹn lợi ích...
Tiểu tử này lông còn chưa mọc, có thể giúp bản thân mình đột phá luyện hư kỳ ư?
Đùa gì thế...?
Hắn hiểu được hư không chi lực sao?
Hoặc là hắn sẽ luyện chế lục chuyển đan dược, giúp bản thân mình đột phá cảnh giới sao?
Còn nữa, tiểu tử này, nói thế nào thì nói, quả nhiên trợ giúp mình... Hắn có kế hoạch gì?
- Hư không cảm ngộ sao...?
Ninh Phàm cười một tiếng, đem sự vận dụng tâm đắc đối với hư không chi lực trong Loạn Cổ ký ức, in xuống, đưa cho Động Hư.
Tâm đắc này, cảnh giới của hắn chưa đủ, không cách nào lĩnh ngộ, nhìn tâm đắc này, tựa như nhìn yêu lộ văn tự không hề quen biết, biết hình dáng nhưng không biết ngữ nghĩa gì.
Nhưng Động Hư, vừa nhìn nội dung của ngọc giản này, lập tức sắc mặt đại biến.
Ông ta cùng với Ninh Phàm bất đồng. Ông ta dừng lại ở hóa thần đỉnh phong ngàn năm, đối với hư không chi lực, có không ít nghiên cứu, mặc dù nghiên cứu đó, hoàn toàn chưa sờ tới phương hướng chính xác mà thôi.
Sự tâm đắc kia cho Động Hư một phương hướng, nhưng bởi vì chỉ có một nửa, cũng không hoàn chỉnh!
Có ngọc giản này, Động Hư có thể thấy phương hướng đột phá.
Mà nếu có đầy đủ ngọc giản, ông ta thậm chí có cơ hội, chạm được bình cảnh của luyện hư kỳ!
Một khi đụng chạm bình cảnh, là có thể nếm thử đột phá cảnh giới, về phần tỷ lệ thành công, cần đan dược, lại là vấn đề suy nghĩ thêm sau này.
Hôm nay Động Hư, ngay cả ngưỡng cửa đều không tìm được, cần gì phải đi suy tư thủ đoạn vượt qua ngưỡng cửa.
Động Hư nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta vốn dĩ hứa hẹn cho Ninh Phàm lợi ích, giờ phút này, lại bị một ngọc giản của Ninh Phàm, làm cho á khẩu không trả lời được.
Chà chà, đây là tâm đắc thể nghiệm gì của cao thủ...?
Người này vận dụng đối với hư không chi lực, cho dù là Động Hư nghiên cứu ngàn năm đối với hư không chi lực, cũng có thể từ bề ngoài của chữ nhìn đại khái được chút da lông gì đó.
Chẳng qua là càng xem nội dung, trong lòng của ông ta mê mang một tia quét tới.
Đợi quét xong hết tất cả mê mang, ông ta có thể... nhúng tay đột phá luyện hư kỳ.
- Tiểu, tiểu hữu... Ngươi nói đi! Điều kiện gì, ngươi mới cho ta hoàn chỉnh ngọc giản!
Động Hư hồn nhiên quên mất rồi, mình mới vừa ý khí phong phát bực nào.
Một trong Nội hải Thất tôn này, càng đối với Ninh Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ lấy lòng.
Ông ta nhìn ra được, Ninh Phàm in xuống là ký ức.
Ký ức loại vật này có thể sưu hồn, nhìn đại khái, nhưng nhìn tất là tàn phá, vạn nhất lọt cái gì đó, thật là đáng tiếc.
- Đầu tiên, ngài hãy cố gắng giữ bí mật lai lịch của Chu mỗ mà ngài đã tính ra. Tiếp theo, ngài nói đến vật che giấu cảm giác của toái hư, Chu mỗ rất cảm thấy hứng thú. Trừ tiên huyết bặc toán, ta còn muốn ngài vì ta xuất thủ ba lần... Ngàn món động thiên chi bảo, 17 cỗ hóa thần khôi lỗi, ta tất nhiên cần. Lợi ích mà ngài hứa hẹn, ta không bỏ cái nào, toàn bộ lấy hết. Ngài phát ra tâm ma đại thệ, hứa hẹn ta chút yêu cầu này, nửa bộ ngọc giản, ta chắp tay dâng lên!
Ninh Phàm khẽ mỉm cười.
Đây không phải là Động Hư đang cùng hắn nói điều kiện.
Mà là hắn đang cùng Động Hư nói điều kiện!
Người này một thân bặc toán chi thuật, khí vận chi đạo, ngộ tính của động thiên pháp bảo, khôi lỗi bí thuật, khiến cho Ninh Phàm hơi bội phục. Mặc dù mình ỷ vào Loạn Cổ ký ức, cũng bất quá cùng ông ta tám lạng nửa cân.
Người này là một nhân tài, nhân tài cần phải thu.
Có lẽ ở tương lai không lâu, mình có thể dựa vào tiên huyết bặc toán chi thuật của Động Hư, tránh qua đại kiếp!
- Ách...
Động Hư nắm ngọc giản, trong lòng đấu tranh phức tạp.
Tu vi đến một bước này, ông ta nói không muốn đột phá luyện hư, đó là gạt quỷ.
Nhưng rõ ràng là mình cùng Ninh Phàm nói điều kiện, sao thành ngược lại thế kia...
- Chuyện đó, ngươi có nguyện cưới Linh nhi không...?
Động Hư đè xuống dục vọng trong lòng, đột phá luyện hư kỳ so với mệnh của Hứa Thu Linh, ông ta chọn thứ sau.
Đây là một sư phó tốt, khó có được...
- Chu Minh ta, đối với nữ tử cho tới bây giờ là không từ chối người tới, ta tự sẽ không muốn, nhưng mà Thu Linh tiểu thư chưa chắc nguyện ý gả cho ta... Tuy nhiên ngài yên tâm, mặc dù không có danh nghĩa phu thê, ta cũng sớm chuẩn bị cứu nàng. Nhưng kiếm khí của mảnh vụn Hãm Tiên kiếm kia, đối với ta mà nói, chính là cám dỗ cực lớn, nhưng chuyện này cần từ chối! Sau chuyến đi Toái Giới bí cảnh, ta xuất thủ cứu người.
- Được! Như vậy, lão hủ sẽ phát tâm ma huyết thệ, nếu ngươi có thể cứu Linh nhi, cũng như... cũng như đưa cho lão hủ ngọc giản còn dư lại, Động Hư ta liền đáp ứng điều kiện trước đó của ngươi!
Dư Long ngây ngẩn cả người.
Động Hư... lão đầu này điên điên khùng khùng hẳn là Động Hư!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Cách đánh giá về giá trị của lão đã hoàn toàn bị quá tải rồi. Tôn chủ mình cùng Động Hư nói chuyện, lão hoàn toàn không đủ tầm mức, nghe mà không hiểu rõ.
Nhưng lão biết, cái gọi là nội hải chí tôn ở trước mặt tôn chủ mình đang tiến hành lấy lòng, nhận kém rồi...
Cái thế giới này, có quá điên cuồng hay không...?
Nói thế người ở bên ngoài nghe được, có lẽ khen ngợi Ninh Phàm không trông mặt mà bắt hình dong, không bởi vì lão đầu bẩn thỉu mà đuổi người này đi.
Nhưng giữa hai người Ninh Phàm cùng lão giả, họ nói thế lại rõ ràng là Thủy Nghiệp đang tán thưởng Ninh Phàm.
Đối mặt một trong Nội hải Thất tôn, còn có thể tự tại uống trà, nếu không phải gan lớn bằng trời, chính là có thủ đoạn tự phụ, có thể không sợ thất tôn.
Nhưng, sắc mặt Ninh Phàm ung dung, thực tế một khi hướng gió không đúng, hắn sẽ lập tức độn nhập vào Nguyên Dao giới.
Nội hải Thất tôn cùng mình có chút thiện duyên, có lẽ là Cự tôn.
Cùng mình có ác duyên, đương nhiên là Phong Yêu điện yêu tôn.
Vị tôn này là một vị tôn đó!
Thủy Nghiệp... Động Hư! Từ Động Hư lấy một nửa, chính là Thủy Nghiệp!
Nếu Động Hư, người này cùng Cự tôn có giao tình, như vậy cùng mình không phải là địch.
Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn không hiểu, đường đường Động Hư tôn, không ở nội hải ngây ngô, đến ngoại hải vì chuyện gì?
- Vãn bối Chu Minh, ra mắt Động Hư tôn! Không biết tiền bối tìm vãn bối, có gì chỉ giáo.
Ninh Phàm truyền âm nói.
- Ừ? Ngươi đứa bé này, quả nhiên thông minh, đoán ra thân phận của lão hủ. Tìm ngươi có chuyện gì...? Ách, cái này, lão hủ phải suy nghĩ thật kỹ... Tựa hồ là ta coi trọng động thiên pháp bảo, giới bảo của ngươi, muốn giết người đoạt bảo?
Truyền âm đến đây, một tia cảm giác nguy cơ vang lên trong lòng Ninh Phàm, phảng phất sau một khắc, Động Hư muốn động thủ giết người!
Nhưng một lát sau, lại thấy lão đầu bẩn thỉu này gãi gãi đầu, không ngừng lắc đầu.
- Không đúng, không đúng... Động thiên pháp bảo, lão hủ cũng có, muốn của ngươi làm gì. Về phần giới bảo kia của ngươi, là đồ của Di Thế cung, ngươi dám cướp, lão hủ cũng không dám cầm... Ừ... Lão hủ suy nghĩ một chút, a, ta nghĩ tới rồi!
Lão đầu lắc lư đầu óc, chợt mắt lộ ra tinh quang, chỉ một cái Ninh Phàm, lời nói ra kinh người.
- Lão hủ tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi, Ninh Phàm ngươi, cuộc đời này tuyệt đối không thể hóa thần, nếu không... Hẳn phải chết!
Động Hư lão nhân, lại biết tên thật của Ninh Phàm!
- Hả? Tiền bối có thể tính ra tên họ của vãn bối sao?
Trong lòng Ninh Phàm cười khổ, Di Thiên xá lợi này tựa hồ che giấu không được sự nghiên cứu của Động Hư tôn.
Chẳng qua là mặc dù cười khổ, sắc mặt hắn không có nửa phần kinh sắc.
Vả lại không tính là theo như hắn đoán, Động Hư cùng Cự tôn đương nhiên có giao tình, dựa vào mối quan hệ giữa mình cùng Cự Ma tộc, người này sẽ không hại mình.
Cho dù người này thật đúng là hại mình, mình có thể độn một cái vào Nguyên Dao giới, xu cát tị hung.
Nếu liều mạng, Ninh Phàm còn có một tán ma.
Mặc dù không liều mạng, trên tay Ninh Phàm mang Nguyên Dao ngọc, người hơi có thân phận đều sẽ hiểu, ngọc này có ý gì.
Ninh Phàm hắn là ‘phu quân’ của Bắc Tiểu Man!
Động Hư ánh mắt ngưng trọng, chợt bật cười ha hả.
- Định lực tuyệt lắm! Lão phu lúc bằng tuổi ngươi không biết ở mảnh hải vực này, cùng kim đan tu sĩ ác đấu tranh bảo... Mà ngươi đã có thể một quyền đánh bay Nghiêm Trung Tắc... Đứa bé này có ý tứ... Yêu huyết, ma văn, thần lực, ngự lôi chi tinh, chưởng mộc chi tinh, nhất là ti thổ chi tinh này... Đây là thứ mà Cự kình lão đầu tìm cả đời... Yên tâm, lão hủ Động Hư, tìm ngươi không có địch ý, mà lão hủ ẩn tính mai danh, tránh ở chỗ này tiêu dao sung sướng, bắt tiểu nữ oa làm đồ đệ. Nó cũng không biết thân phận của lão hủ, thậm chí Hứa Như Sơn cũng không biết thân phận của lão hủ, ngươi chớ có vạch trần.
Động Hư lão đầu ánh mắt không ngừng quan sát đánh giá Ninh Phàm, càng nhìn càng thấy lạ.
- Lão hủ lúc nãy nói dối giết người đoạt bảo, là muốn dọa ngươi một chút, ngươi có biết vì sao không?
- Không biết.
Ninh Phàm mỉm cười uống trà.
- Là trả thù! Mấy ngày trước đây, ngươi rút linh mạch nửa đảo của Hoan Hợp đảo làm lão hủ sợ hết hồn. Lão hủ còn tưởng rằng là Vũ điện toái hư, tới trách cứ lão hủ tự mình rời khỏi nội hải... Chặc chặc chặc. Nội hải thất tôn, tự mình rời khỏi nội hải, là trọng tội, ngươi nói, ngươi có phải khiến lão hủ sợ hết hồn hay không?! Lão hủ bấm ngón tay nghiên cứu, tính ra, thì ra là đứa nhỏ huyên náo trên đảo là ngươi a...
- Thất lễ rồi...!
Ninh Phàm cười khổ. Cái gì gọi là nằm cũng trúng thương? Mình rút ra đảo hồn, lại rút ra một nội hải lão tổ trốn ở chỗ này.
Như vậy, ngày sau mình rút ra đại địa hồn, đúng thật phải cẩn thận.
Vạn nhất lại rút ra một vị luyện hư, toái hư ẩn cư, lúc thực lực chưa thành, vẫn là phiền toái.
Nói cách khác, nếu trước mặt không phải là Động Hư, mà là Phong Yêu điện yêu tôn, mình tuyệt đối phiền toái cực lớn.
- Trừu hồn... hóa thần... toái hư ba thuật, ngươi được hai loại, cuộc đời này tiền đồ không hạn lượng a. Nhưng lão phu vẫn là câu nói kia, ngươi tuyệt đối không thể hóa thần. Nếu không, hẳn phải chết!
- Hả? Đây là vì sao?
Ninh Phàm nhếch mí mắt lên.
- Bởi vì... Ngươi là chân ma nghịch tu! Chỉ có nói đến hóa ma, tại sao hóa thần! ‘Khí vận’ của ngươi rất cổ quái, ta nhìn không thấu...
- Hóa ma? Khí vận ư?
Ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm nghị. Động Hư lão đầu này tựa hồ trong bụng thật có ít thứ.
Một từ hóa ma. Hắn lần đầu tiên nghe nói, mà khí vận... một từ này, trong Loạn Cổ ký ức hơi có nhắc tới. Nhưng nó thực tế thuộc về khái niệm của phạm vi chân tiên, cho nên cũng không tường thuật, Ninh Phàm cũng không biết quá nhiều.
Nhưng Động Hư, tựa hồ biết rất nhiều đối với hai chữ khí vận.
- Thiên vận chia bảy màu, khí vận chia bảy màu, đỏ, vàng chanh, vàng, xanh biếc, xanh đậm, xanh lam, tím. Màu đỏ là thấp nhất, màu tím là cao nhất. Người phàm không có vận, ích mạch màu đỏ, toái hư màu tím, nguyên anh tầm thường, khí vận là màu xanh biếc, mỗi khi bước vào hóa thần, khí vận có màu xanh càng đậm. Mà khí vận của đạo hữu, tuy cũng màu xanh biếc... Nhưng mỗi bước vào hóa thần một bước, nó lại rơi xuống một chút màu vàng...
- Rơi xuống? Có ý gì?
- Nói cách khác, bởi vì một ít nguyên nhân, khí vận của đạo hữu ‘mất’ đi... Tu vi thăng tiến lên, khí vận lại tiêu mất. Nếu lão hủ đoán không nhầm, đạo hữu vốn là phàm thể, không có khí vận, một lần lấy được cơ duyên lớn, mà khí vận một đường ép thăng tới tử khí. Chẳng qua là chẳng biết tại sao, tử khí đó lại càng héo hắt, theo đạo hữu tu vi thăng tiến lên, khí vận từ từ tiêu mất, là tựa như rành rành có người nghiên cứu đạo hữu, cướp đi hết khí vận của đạo hữu. Nếu đến toái hư, khí vận của đạo hữu hết sạch, khi đó, có lẽ là lúc đạo hữu bỏ mình...
Chương 232-2: Ngươi có bằng lòng hay không?! (2)
Chương 232: Ngươi có bằng lòng hay không?! (2)
Ninh Phàm cau mày, từ chối cho ý kiến.
Động Hư này nói càng ngày càng khó tin, nhưng tựa hồ cũng không phải là toàn nói xằng nói bậy.
Mình vốn là người phàm, đạt được Âm Dương tỏa, truyền thừa Loạn Cổ đại đế ký ức, mà khi đó, tựa hồ là lúc khí vận mình thịnh nhất. Mình đi ở Thất Mai, cũng có thể đạt được Ngọc Hoàng thảo, Bàn Ma thảo, giết kim đan cũng có thể được đạo quả.
Tu vi càng đề cao, mình phiền toái quả nhiên càng nhiều, vận khí dường như càng ngày càng kém, giết nhiều nguyên anh như thế, tựa hồ còn chưa ra được đạo quả.
Tựa hồ, Động Hư lão đầu này nói rất có đạo lý, khí vận mình thật đúng là bị mất hay sao?
Nếu đánh mất, là ai nghiên cứu mình đây?
- Điều khiến cho lão hủ không hiểu, thực tế là mệnh cách của đạo hữu... Đạo hữu cốt linh chỉ có 340 tuổi, nhưng mệnh cách lại kéo dài 1300 năm... Ngàn năm trước vì liều mạng... chuyện mệnh cách cùng tuổi thọ không hợp, lão hủ còn lần đầu gặp... Nhắc tới, tình hình như thế, tựa như yêu vật ngủ say của Yêu Linh chi địa trong tin đồn. Yêu tướng thọ bất quá mấy ngàn năm, nhưng ngủ say mấy chục vạn năm, tuổi thọ không giảm... Tuy nhiên, đạo hữu lại không phải là yêu tướng... Ừ, đầy có chút kỳ quái...
Động Hư lầm bầm lầu bầu, ngôn ngữ kỳ quái, Ninh Phàm càng lúc càng khó hiểu.
Hắn khẽ lắc đầu, Động Hư tới tìm mình, chẳng lẽ là vì nói những lời không rõ này?
- Chánh sự của tiền bối, không tính nói lại sao...?
Ninh Phàm bất đắc dĩ nhắc nhở.
- A! Đúng! Lão hủ quên, lão hủ tìm ngươi, những thứ này bất quá chuyện vặt vảnh, ngươi có chết hay không, liên quan đếch gì đến lão hủ. Lão hủ tìm ngươi, là muốn mời ngươi, chữa bệnh cho đồ nhi của ta. Ngươi đương nhiên đã nhìn ra, dị trạng trong cơ thể Thu Linh rồi chứ...?
Động Hư ánh mắt ngưng trọng, vẻ điên cuồng tản đi.
- Ta nhìn thấu một ít... Cô gái này tiên thiên thiếu kim, mệnh cách 16 tuổi hẳn phải chết, nhưng làm đến kim đan đỉnh phong... Bởi vì, có người lấy một đạo cổ kiếm cực kỳ bá đạo, chấn vỡ kiếm khí kim linh lực, xâu vào trong cơ thể cô gái này, khóa lại mạch sống không dứt của nàng... Vãn bối vốn còn đang suy nghĩ, Hứa Như Sơn có bản lãnh nữa, cũng không cách nào tìm được kiếm khí lợi hại như thế, nếu Động Hư tiền bối gây nên, thì hết thảy nói xuôi được rồi... Chẳng qua là vãn bối có một nghi vấn, tiền bối vì sao phải thu Thu Linh làm đồ đệ, lại vì sao phải lấy kiếm khí, bảo vệ tánh mạng cho nàng?
- Tâm huyết lai triều, rỗi rãnh vô cùng nhàm chán!
Câu trả lời của Động Hư khiến Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Động Hư thu đồ đệ, đúng là rỗi rãnh vô cùng nhàm chán, nhưng lòng cứu người cũng không giả.
Ông ta thích hoa, Hứa Thu Linh cũng thích hoa, cho nên, ông ta thu cô gái này làm đồ đệ.
Chẳng qua là ông ta phát giác cô gái này mệnh mỏng. Cô gái này tiên thiên thiếu kim, đều bởi vì nguyên từ chi lực của Hứa Như Sơn quá mạnh, cô gái này lúc còn trong bụng mẹ liền bị cướp đi kim mệnh... Vì vậy, Động Hư liền lên Kiếm đảo, cùng Kiếm tôn sau một phen ngọt bùi cứng rắn, lấy đi một đạo cổ kiếm, chấn vỡ đánh nhập vào trong cơ thể Hứa Thu Linh.
Nhưng mà chút đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Thậm chí không lâu sau nữa, thân thể của Hứa Thu Linh không chịu nổi kiếm lực, đến lúc đó, nàng không phải là chết bởi cổ kiếm kiếm lực, chính là chết bởi mệnh cách thiếu kim.
Hứa Như Sơn hồ đồ thậm chí không biết ái nữ của mình sẽ chết.
Hứa Thu Linh 'vắn số', hiển nhiên nuôi thành tính tình khám phá hồng trần.
Chuyện này, nàng một mực giấu giếm.
Mà Động Hư mặc dù không nói cho Hứa Thu Linh thân phận chân thật của mình, nhưng vì nàng bói qua một quẻ.
Quái tượng biểu hiện, nam tử có thể làm Hứa Thu Linh động tâm chính là... người cứu nàng!
Người đó cứu thế nào, Động Hư cũng không biết, nhưng ông ta rất tin không nghi ngờ đối với quẻ bói của mình.
Tu vi của ông ta ở Vũ giới cũng không phải là cao nhất, nhưng bàn về đạo bói quẻ, ông ta tự hào là thứ nhất của Vũ giới!
Ông ta nhìn ra Ninh Phàm chính là người cứu vớt Hứa Thu Linh được chỉ định trong mệnh.
Nhưng Động Hư bất đắc dĩ phát hiện, ông ta nhìn thấu tu vi của Ninh Phàm, lại nhìn không thấu mệnh cách của hắn, lại càng không biết, hắn có thủ đoạn gì cứu Hứa Thu Linh.
- Kiếm linh lực này là một trong kiếm cổ của Kiếm đảo lão đầu thu góp... Trong đó có một mảnh vụn, là Cổ thiên đình lấy được, hẳn là mảnh vụn của một trong Tru Tiên tứ kiếm, có lẽ là... mảnh vụn của Hãm Tiên kiếm... Nếu ngươi cứu Thu Linh, kiếm này thuộc về ngươi sở hữu, vô cùng hữu ích đối với kiếm thức kiếm niệm của ngươi... Mà để báo đáp lại, lão hủ có thể lấy ‘Tiên huyết’ lực, vì ngươi, bói một quẻ! Cho dù là thiên cơ trên Tứ thiên cũng có thể... theo dõi một hai!
Ánh mắt của Động Hư, ý u thâm, chợt thoáng qua một tia huyết sắc.
Ninh Phàm tâm thần run lên, rốt cuộc biết rõ vì sao Động Hư cho mình cảm giác thần bí lớn như vậy.
Trong hai mắt của ông ta, bên trong mi tâm, phong ấn một giọt... Chân Tiên chi huyết!
Ông ta mặc dù có thể thấy khí vận của tu sĩ không thấy đến, mặc dù có thể trở thành Vũ giới đệ nhất quái sư, hết thảy, đều bởi vì giọt Chân Tiên chi huyết đó!
Bên trong một giọt máu này, ẩn chứa linh lực, cơ hồ đều phải bàng bạc so với toàn bộ pháp lực của hóa thần sơ kỳ tu sĩ!
Máu đó được Động Hư luyện hóa, tế luyện ngàn năm, đã không cách nào đổi chủ, nhưng hao tổn máu này, có thể tính ra thiên cơ khó lường.
Có thể tính ra cừu nhân của lão ma.
Có thể tính ra thân thế của mình.
Cũng có thể tính ra chân tiên cừu nhân của Minh Tước.
Thậm chí, nếu mình thật đúng là mệnh cách có vấn đề, tính ra nguyên nhân của nó, cũng có thể tìm ra người nghiên cứu sau lưng mình!
Ninh Phàm cùng Động Hư, hai người một mực truyền âm, người bên cạnh không biết bọn họ đang nói gì.
Dư Long không dám chen miệng. Nữ thi trong mắt chỉ có Ninh Phàm. Hứa Thu Linh lại âm thầm khẩn trương, khẩn trương sư phụ mình đang cùng Ninh Phàm nói những gì.
Rốt cục, hai người không hề truyền âm nữa, mà Động Hư lộ ra vẻ nghiêm túc.
- Ngươi có nguyện cưới Linh Nhi, cũng như cứu nàng thoát khỏi bể khổ?
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ có thể giúp ngươi lấy được Ma la truyền thừa của Cự Kình lão nhi!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ giúp ngươi hao tổn Chân Tiên chi huyết, tính ra thiên cơ!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ vì ngươi luyện chế một bảo vật, chớ nói hóa thần cảm giác, ngay cả toái hư lão quái, cũng không nhìn ra lá bài tẩy của ngươi nữa!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ một thân thần thông đều có thể truyền cho ngươi!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ tặng ngươi ngàn món động thiên chi bảo, bảy mươi cỗ hóa thần khôi lỗi, cho ngươi lực lượng xưng hùng ở nội hải!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ dẫn ngươi đạp biến nội hải, tu quốc, tìm đủ vật, bảo đảm ngươi vào lúc hóa thần, khí vận không tiêu tan, hóa ma thành công!
- Nếu ngươi nguyện ý, lão hủ thậm chí có thể đem một phần ba bản đồ của ‘Lôi Hoàng chi mộ’ tặng cho ngươi! Vật này, nội hải hóa thần, người người dòm ngó, trong đó có trọn đời truyền thừa của Bất Chu Lôi hoàng!
- Ngươi có nguyện cưới Linh nhi làm vợ, bảo vệ nàng không chết hay không?
Giờ khắc này, khí thế của Động Hư bên trong mái hiên nho nhỏ này cao không thể leo tới!
Hứa Thu Linh khó có thể tin, ân sư mình gặp nhau đêm ngày, càng không phải là nguyên anh sơ kỳ, mà là cao thủ mạnh hơn vô số lần so với phụ thân!
Dư Long nguyên anh muốn vỡ, dưới khí thế kia, lão ta nhỏ bé thật giống như con kiến hôi! Mà nghe nói Động Hư với đủ loại lợi ích, Dư Long ánh mắt cuồng nhiệt. Nếu lão ta có thể được Động Hư để mắt tới, tặng thần thông, pháp bảo, giúp tiến hóa thần, có 17 cỗ hóa thần khôi lỗi hộ thân, Dư Long lão có thể nội hải xưng hùng, ngoại hải vô địch!
Chỉ có nữ thi thủy chung nhìn Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại mỉm cười uống trà, yên tĩnh như dưới giếng nước. Nên kinh ngạc, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã kinh ngạc rồi.
Ngoại giới không người biết, giờ khắc này, Nội hải Thất tôn đang cho Ninh Phàm thiên đại cám dỗ.
Nhưng mà cám dỗ đó đối với Ninh Phàm mà nói, thực tế cũng không lớn.
Dù sao, hắn có Loạn Cổ ký ức, mà sư tôn là lão ma, là Tứ Minh chấp sự, là sự tồn tại mà Vũ hoàng không dám đắc tội.
Về phần một thân thần thông của Động Hư lại không khiến Ninh Phàm coi trọng.
- Tiền bối có thể bảo ta hóa thần, vãn bối lại muốn bảo tiền bối luyện hư... Tiền bối đóng ở hóa thần đỉnh phong, khoảng cách luyện hư chỉ kém nửa bước. Nửa bước này, tiền bối có biết, vì sao không cách nào thành công hay không...?
- Ách... Cái đó, cái đó, bây giờ là lão hủ cho ngươi lợi ích...
- Người, ta nguyện ý cứu. Hơn nữa ta chẳng những có thể cứu nàng, còn cưới nàng, còn có thể trợ giúp ngài đột phá luyện hư cảnh giới!
- Cái gì?! Ngươi có thể trợ giúp lão phu đột phá luyện hư kỳ sao?! Điều này sao có thể! Lão phu đóng ở bình cảnh này đã vượt qua ngàn năm...
Động Hư có chút loạn, vô cùng loạn.
Vốn dĩ ông ta cho Ninh Phàm lợi ích, sao bây giờ ngược lại bị Ninh Phàm hứa hẹn lợi ích...
Tiểu tử này lông còn chưa mọc, có thể giúp bản thân mình đột phá luyện hư kỳ ư?
Đùa gì thế...?
Hắn hiểu được hư không chi lực sao?
Hoặc là hắn sẽ luyện chế lục chuyển đan dược, giúp bản thân mình đột phá cảnh giới sao?
Còn nữa, tiểu tử này, nói thế nào thì nói, quả nhiên trợ giúp mình... Hắn có kế hoạch gì?
- Hư không cảm ngộ sao...?
Ninh Phàm cười một tiếng, đem sự vận dụng tâm đắc đối với hư không chi lực trong Loạn Cổ ký ức, in xuống, đưa cho Động Hư.
Tâm đắc này, cảnh giới của hắn chưa đủ, không cách nào lĩnh ngộ, nhìn tâm đắc này, tựa như nhìn yêu lộ văn tự không hề quen biết, biết hình dáng nhưng không biết ngữ nghĩa gì.
Nhưng Động Hư, vừa nhìn nội dung của ngọc giản này, lập tức sắc mặt đại biến.
Ông ta cùng với Ninh Phàm bất đồng. Ông ta dừng lại ở hóa thần đỉnh phong ngàn năm, đối với hư không chi lực, có không ít nghiên cứu, mặc dù nghiên cứu đó, hoàn toàn chưa sờ tới phương hướng chính xác mà thôi.
Sự tâm đắc kia cho Động Hư một phương hướng, nhưng bởi vì chỉ có một nửa, cũng không hoàn chỉnh!
Có ngọc giản này, Động Hư có thể thấy phương hướng đột phá.
Mà nếu có đầy đủ ngọc giản, ông ta thậm chí có cơ hội, chạm được bình cảnh của luyện hư kỳ!
Một khi đụng chạm bình cảnh, là có thể nếm thử đột phá cảnh giới, về phần tỷ lệ thành công, cần đan dược, lại là vấn đề suy nghĩ thêm sau này.
Hôm nay Động Hư, ngay cả ngưỡng cửa đều không tìm được, cần gì phải đi suy tư thủ đoạn vượt qua ngưỡng cửa.
Động Hư nuốt một ngụm nước bọt.
Ông ta vốn dĩ hứa hẹn cho Ninh Phàm lợi ích, giờ phút này, lại bị một ngọc giản của Ninh Phàm, làm cho á khẩu không trả lời được.
Chà chà, đây là tâm đắc thể nghiệm gì của cao thủ...?
Người này vận dụng đối với hư không chi lực, cho dù là Động Hư nghiên cứu ngàn năm đối với hư không chi lực, cũng có thể từ bề ngoài của chữ nhìn đại khái được chút da lông gì đó.
Chẳng qua là càng xem nội dung, trong lòng của ông ta mê mang một tia quét tới.
Đợi quét xong hết tất cả mê mang, ông ta có thể... nhúng tay đột phá luyện hư kỳ.
- Tiểu, tiểu hữu... Ngươi nói đi! Điều kiện gì, ngươi mới cho ta hoàn chỉnh ngọc giản!
Động Hư hồn nhiên quên mất rồi, mình mới vừa ý khí phong phát bực nào.
Một trong Nội hải Thất tôn này, càng đối với Ninh Phàm lần đầu tiên lộ ra vẻ lấy lòng.
Ông ta nhìn ra được, Ninh Phàm in xuống là ký ức.
Ký ức loại vật này có thể sưu hồn, nhìn đại khái, nhưng nhìn tất là tàn phá, vạn nhất lọt cái gì đó, thật là đáng tiếc.
- Đầu tiên, ngài hãy cố gắng giữ bí mật lai lịch của Chu mỗ mà ngài đã tính ra. Tiếp theo, ngài nói đến vật che giấu cảm giác của toái hư, Chu mỗ rất cảm thấy hứng thú. Trừ tiên huyết bặc toán, ta còn muốn ngài vì ta xuất thủ ba lần... Ngàn món động thiên chi bảo, 17 cỗ hóa thần khôi lỗi, ta tất nhiên cần. Lợi ích mà ngài hứa hẹn, ta không bỏ cái nào, toàn bộ lấy hết. Ngài phát ra tâm ma đại thệ, hứa hẹn ta chút yêu cầu này, nửa bộ ngọc giản, ta chắp tay dâng lên!
Ninh Phàm khẽ mỉm cười.
Đây không phải là Động Hư đang cùng hắn nói điều kiện.
Mà là hắn đang cùng Động Hư nói điều kiện!
Người này một thân bặc toán chi thuật, khí vận chi đạo, ngộ tính của động thiên pháp bảo, khôi lỗi bí thuật, khiến cho Ninh Phàm hơi bội phục. Mặc dù mình ỷ vào Loạn Cổ ký ức, cũng bất quá cùng ông ta tám lạng nửa cân.
Người này là một nhân tài, nhân tài cần phải thu.
Có lẽ ở tương lai không lâu, mình có thể dựa vào tiên huyết bặc toán chi thuật của Động Hư, tránh qua đại kiếp!
- Ách...
Động Hư nắm ngọc giản, trong lòng đấu tranh phức tạp.
Tu vi đến một bước này, ông ta nói không muốn đột phá luyện hư, đó là gạt quỷ.
Nhưng rõ ràng là mình cùng Ninh Phàm nói điều kiện, sao thành ngược lại thế kia...
- Chuyện đó, ngươi có nguyện cưới Linh nhi không...?
Động Hư đè xuống dục vọng trong lòng, đột phá luyện hư kỳ so với mệnh của Hứa Thu Linh, ông ta chọn thứ sau.
Đây là một sư phó tốt, khó có được...
- Chu Minh ta, đối với nữ tử cho tới bây giờ là không từ chối người tới, ta tự sẽ không muốn, nhưng mà Thu Linh tiểu thư chưa chắc nguyện ý gả cho ta... Tuy nhiên ngài yên tâm, mặc dù không có danh nghĩa phu thê, ta cũng sớm chuẩn bị cứu nàng. Nhưng kiếm khí của mảnh vụn Hãm Tiên kiếm kia, đối với ta mà nói, chính là cám dỗ cực lớn, nhưng chuyện này cần từ chối! Sau chuyến đi Toái Giới bí cảnh, ta xuất thủ cứu người.
- Được! Như vậy, lão hủ sẽ phát tâm ma huyết thệ, nếu ngươi có thể cứu Linh nhi, cũng như... cũng như đưa cho lão hủ ngọc giản còn dư lại, Động Hư ta liền đáp ứng điều kiện trước đó của ngươi!
Dư Long ngây ngẩn cả người.
Động Hư... lão đầu này điên điên khùng khùng hẳn là Động Hư!
Một trong Nội hải Thất tôn!
Cách đánh giá về giá trị của lão đã hoàn toàn bị quá tải rồi. Tôn chủ mình cùng Động Hư nói chuyện, lão hoàn toàn không đủ tầm mức, nghe mà không hiểu rõ.
Nhưng lão biết, cái gọi là nội hải chí tôn ở trước mặt tôn chủ mình đang tiến hành lấy lòng, nhận kém rồi...
Cái thế giới này, có quá điên cuồng hay không...?
/456
|