Trong bụng núi trập trùng, ba người Ninh Phàm, nữ thi, Hứa Thu Linh cùng đồng hành.
Dọc theo đường gặp tỳ nữ, thị vệ, nhưng phàm thấy Hứa Thu Linh, lập tức cung kính hành lễ.
Đương nhiên, không có người nào dám hỏi đến Ninh Phàm.
Hứa Thu Linh nói không nhiều, thỉnh thoảng nàng mới nói, đều là hoa điểu trùng ngư.
Đối với những thứ này, Loạn Cổ kiến thức của Ninh Phàm có thể nói uyên bác, thỉnh thoảng một câu, phải để cho Hứa Thu Linh trước mắt sáng lên.
- Công tử, thật là nhã sĩ...
- Nhã sĩ sao...?
Ninh Phàm bật cười. Nếu Hứa Thu Linh biết được, nhã sĩ mà nàng nói thực ra lại là ngoại hải hung ma nàng ghét nhất, đại khái sẽ thất vọng...
Đồng thời, Ninh Phàm trầm ngâm, suy tư, chỗ kỳ dị trên người của Hứa Thu Linh.
Hứa Thu Linh sắp chết đi...
Nếu Ninh Phàm đoán không sai, trong cơ thể cô gái này có một đạo kim linh lực bá đạo, đoạt lấy sinh cơ của nàng. Chớ nhìn cô gái này bề ngoài quang tiên, thực ra tùy thời cũng có thể hết mạng mà chết.
Còn Kim Linh lực kia, nếu Ninh Phàm không cảm ứng sai, chính là...
Mi vũ của hắn ngưng trọng, nếu hắn đoán không lầm, thì Hứa Thu Linh quả nhiên cần phải cứu một lần...
Vừa vì chỗ thật tốt ngày đó, thế nên hắn không để cho cô gái này hương tiêu ngọc vẫn.
Cuối hành lang quanh co, là một cánh cửa đồng màu đỏ nhạt cực lớn.
Bên ngoài cửa lớn, Hứa Thu Linh thu bước chân, hít một hơi thật sâu, cổ tay trắng trẻo chợt vẫy, lấy ra một khối lệnh bài bằng đồng màu đỏ, đánh pháp quyết trên đó.
Lập tức, cửa lớn run lên hóa thành hư ảnh màu đỏ, tiêu tán.
- Chu công tử, phụ thân ở trong điện, công tử nhớ lấy, thấy phụ thân, nhất định cần cẩn trọng lời nói...
- Đa tạ Thu Linh tiểu thư nhắc nhở, Chu mỗ sẽ chú ý.
Hứa Thu Linh hơi thấp thỏm. Dù sao phụ thân hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe, mặc dù Ninh Phàm là nhân vật tuấn kiệt. Nhưng nếu chọc phụ thân không thích, vẫn nguy hiểm.
Thêm vào đó tính ra thời gian, phụ thân giờ phút này, phải đang chiêu đãi cuồng ma Chu Minh đây... Chu Minh đó có thể tứ vô kỵ đạn, giết Chu công tử hay không...?
Bước chân của nàng đắn đo, chẳng qua là bất ngờ ngoài ý của nàng, cửa đồng vừa mở ra, trong đó cũng không có thân ảnh của ma đầu, chỉ có hai lão đầu, tựa hồ vẫn đợi người. Thấy Ninh Phàm tới, hai vị lão đầu dường như không có gì kỳ quái, ngược lại thật giống như chờ lâu vậy, lập tức đứng dậy, cung tay chào đón.
- Chu đạo hữu, ngươi rốt cuộc đã tới, thật là làm cho Hứa mỗ đợi lâu a!
- Ha ha! Chu huynh đệ tới rồi!
Hai đạo thanh âm, một là Hứa Như Sơn, hai là Nghiêm Trung Tắc.
Thanh âm vừa nói xong, hai vị hóa thần lão tổ lập tức hóa thành khói xanh, bay ra cung điện, ra điện nghênh đón Ninh Phàm!
- Phụ thân, các người...
Hứa Thu Linh mặt tươi cười thầm giật mình. Vẻ mặt giật mình này, rơi vào trên mặt nàng xưa nay vốn bình tĩnh trở nên hết sức khả ái.
Nàng vạn vạn không ngờ, phụ thân mình cùng Đạp Vân tông Nghiêm bá bá, lấy hóa thần tôn sư, tự mình nghênh đón Chu công tử!
Vốn dĩ nàng còn lo lắng, Chu công tử này sẽ chọc cho phụ thân cùng Nghiêm bá bá không thích. Nhưng hiện giờ xem ra, phụ thân cùng Nghiêm bá bá, cao hứng cũng không kịp, nào có không thích...
Trong đầu của Hứa Thu Linh, không khỏi dâng lên một loại suy đoán cực kỳ hoang đường.
Chẳng lẽ, Chu công tử bên cạnh mình, chính là… Chu Minh mà phụ thân cùng Nghiêm bá bá đang chờ đợi hay sao?
- Không thể nào... Chu Minh đó danh tiếng vô cùng lợi hại, làm sao là... làm sao là Chu công tử... Vả lại mặc dù Chu công tử coi như là cuồng ma Chu Minh, thái độ của phụ thân cùng Nghiêm bá bá cũng cung kính có chút quá đáng rồi...
Lúc Hứa Như Sơn ôm quyền, hơi khom người, chớ nhìn động tác nhỏ nhặt này, nhưng nó lại nói rõ, lão ta đối với Ninh Phàm cung kính, là phát ra từ nội tâm! Sự cung kính phát ra từ nội tâm, Hứa Như Sơn chỉ biểu lộ đối với một mình Cự tôn, nhưng hôm nay, lại biểu lộ đối với Ninh Phàm... đó quá không bình thường!
Mà lúc Nghiêm Trung Tắc ôm quyền, lại lặng lẽ lui ra sau nửa bước, chớ nhìn nửa bước cực nhỏ này, đó nói rõ, sâu trong nội tâm của lão ta, đối với Ninh Phàm, có một chút kiêng kỵ. Mà sau đó lão ta lui về phía, lại... cẩn thận!
Đường đường hóa thần, bất quá đối mặt tiểu bối thanh tuấn, còn phải thật cẩn thận, kiêng kỵ cực sâu...
Đây càng không bình thường!
Hứa Thu Linh không nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng phải không nghĩ ra.
Nàng nhìn Ninh Phàm, tựa như đang mong được chứng thực.
- Xin hỏi Chu công tử... Tôn danh...
- Thất lễ, cùng Thu Linh cô nương mấy lần gặp nhau, nhưng vẫn không thông tên họ... Tại hạ, Chu Minh!
Chu Minh!
Hắn chính là Chu Minh!
‘Chu Minh' đã từng làm mình thâm ác thống tuyệt, hẳn là bộ dáng như vậy sao?
- Sao, làm sao lại...?
Hứa Thu Linh nhìn Ninh Phàm, kinh ngạc không nói, khó có thể hiểu, thanh niên ôn văn nhĩ nhã trước mắt, sẽ là ma đầu đáng sợ ở ngoại hải ư?
Người này rõ ràng cử chỉ có độ, làm gì là dâm tặc thập ác không từ...
Ma đầu mà phụ thân tiếp kiến, theo như Hứa Thu Linh biết được là cuồng ma Chu Minh!
Thậm chí phụ thân của mình, vốn còn gọi mình tới, gặp một lần Chu Minh, nhưng Hứa Thu Linh ngạo nghễ cự tuyệt.
Nàng không muốn.
Chẳng qua là nếu sớm biết phụ thân khiến cho mình gặp chính là Chu công tử, nàng chưa chắc không gặp...
- Công tử ẩn giấu thật sâu...
Hứa Thu Linh thở dài sâu kín.
Lời này lúc ở hoa mộ, nàng đã nói một lần, nhưng giờ phút này nàng lại nói lần nữa, nhưng hoàn toàn là hai loại tâm tình.
Thì ra là Chu công tử này chính là Chu Minh, hơn nữa có thể khiến cho phụ thân, Nghiêm bá bá lấy lễ kết giao, mình còn khinh thường người ta...
Danh tiếng của người này cực kỳ bại hư, nhưng Hứa Thu Linh, càng tin tưởng ánh mắt của mình... Ninh Phàm mà nàng đã thấy được là một phu quân có máu có thịt, khí độ tiêu sái, chỉ lần này mà thôi...
Chẳng qua là mình một đường tới, không biết nói xấu ‘Chu Minh’ bao nhiêu, không thôi nhắc nhở Ninh Phàm cẩn thận, cũng không biết Ninh Phàm có ngại hay không.
Thêm vào đó trong đầu của Hứa Thu Linh cũng hơi dâng lên một chút ý cáu giận, âm thầm giận trách Ninh Phàm, không tự nói hết tên với mình, hại mình một lần ở trước mặt hắn bêu xấu.
Mặc dù Hứa Thu Linh cũng hiểu, Ninh Phàm không nói, tất nhiên lo lắng hai chữ Chu Minh này sẽ khiến cho mình sợ hãi.
- Hắn là Chu Minh, hắn hẳn là Chu Minh...
Hứa Thu Linh tâm tư rối rắm, nhất thời không biết làm sao đối mặt Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại cùng hai vị hóa thần cung tay làm lễ ra mắt, ánh mắt ngưng trọng.
Vẻ cung kính của Hứa Như Sơn đối với hắn tựa hồ có hơi quá... Trong này, phải có duyên cớ gì đó không biết, nhưng Hứa Như Sơn, cũng không có ác ý.
Còn Nghiêm Trung Tắc, người này đối với mình kiêng kỵ, lại bất quá bình thường.
Một quyền đó của mình đánh nát ngũ hợp chi chưởng, liền phá vỡ thất hợp chi chưởng, sợ là cũng khó đủ. Một quyền như vậy, có thể làm Nghiêm Trung Tắc phản chấn mà bị thương, người này đối với mình kiêng kỵ, lại bất quá bình thường.
Về phần nơi đây không thấy Tử Phù môn Tả Đồng lão tổ, lại càng khiến Ninh Phàm tin chắc một chuyện.
Nghiêm Trung Tắc ở chỗ này, nhưng Tả Đồng cũng không ở đây, thì hơn phân nửa là lão ta đã hộ tống những ngoại hải Lục tử khác trở về tông ‘lánh họa’ rồi.
- Ha ha, Chu đạo hữu tới vì ý gì, Hứa mỗ đoán ra mấy phần, không bằng đến sâu trong điện nói chuyện đi, được không?
- Cũng được.
Đồng điện vô cùng hoành tráng rộng lớn, hiện đầy văn lộ huyền dị. Chính giữa đồng điện, chủ khách đang chia ra ngồi.
Chưa từng có nhiều hàn huyên, cơ hồ vừa ngồi xuống, Hứa Như Sơn liền lấy ra một phần bản đồ cổ xưa, khai ích trên đồng án.
- Chu đạo hữu mời xem. Bản đồ này đánh dấu chính là khu vực bên ngoài Toái Giới bí cảnh, diện tích bảy nghìn vạn dặm. Lão phu biết được thực lực của đạo hữu, cũng biết được đạo hữu hôm nay ánh mắt tới đâu. Hậu lễ, lão phu đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí, nếu đạo hữu có bất kỳ điều gì cần, phàm có trợ giúp đối với việc vào bí cảnh, lão phu không dám hứa hẹn. Chẳng qua là lão phu cần một lời rõ ràng, sau khi đạo hữu xem qua bản đồ, trong năm tháng, đạo hữu có nắm chặc bao lớn săn giết 150 hoang thú?
Cái gì?! Ta không nghe lầm chứ?! Phụ thân cầu xin Chu công tử vào Toái Giới bí cảnh, săn giết 150 đầu hoang thú!
Hứa Thu Linh khẽ nhếch cái miệng nhỏ. Đôi mắt đẹp chứa giật mình.
Toái Giới bí cảnh, đó là địa phương nào? Đó là chỗ đất nguy hiểm mà đại tu sĩ tiến vào đều không ít. Họ ở trong đó săn giết hoang thú, có thể săn được một con, đều coi là nổi bật trong đại tu sĩ. Nhưng 150 con... số lượng kinh khủng như thế, còn phải hoàn thành trong năm tháng... Điều này sao có thể!
Nàng nghe nói qua Chu Minh tiếng xấu chiêu chương, nghe nói qua Chu Minh có thực lực bất phàm, nhận lấy vị trí người thứ nhất dưới hóa thần. Nhưng dù vậy, khiến cho Chu Minh vào bí cảnh dấn thân vào nguy hiểm, phụ thân cũng quá lỗ mãng đi.
Đôi mắt đẹp dừng lại ở trên bản đồ cổ xưa. Nhìn bản đồ biểu hiện núi sông trong đó đầy rẫy điểm đỏ màu máu, Hứa Thu Linh da đầu tê dại.
Mỗi một cái điểm đỏ đó đều là một con hoang thú. Bản đồ này là Hoan Ma tông một đại tu sĩ, mấy lần vào bí cảnh ghi chép, tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng sai lệch không bao xa.
Bản đồ này chỉ ghi lại trong địa vực bảy ngàn vạn dặm bên ngoài bí cảnh, lúc đầu sống ở tam đại hoang thú tộc quần, hợp kế mấy trăm đầu hoang thú!
Năm tháng, 150 đầu hoang thú, cho dù là phụ thân mình có thể vào bí cảnh, muốn năm tháng săn được 150 hoang thú, nắm chặc cũng không vượt qua bảy thành... Chu công tử, vừa có thể có mấy thành nắm chặc, hắn lợi hại hơn nữa, lại không phải là hóa thần, có thể có nửa thành sao?
- Vốn dĩ Chu mỗ chỉ có bảy thành thành nắm chặc, nhưng nếu có bản đồ này, ít nhiều có thể xu cát tị hung, nên có tám thành!
Cái gì?! Hắn lại có tám thành nắm chặc?
Hứa Thu Linh thầm giật mình, nàng tuy vài lần gặp mặt, không ngờ lại biết Chu công tử này tuyệt không phải hạng người ồn ào để rước lấy người người chú ý. Hắn hễ nói có tám thành, thì có tám thành. Trong vòng năm tháng chém giết 150 đầu hoang thú, nắm chặc vượt qua tám thành... ngay cả phụ thân, cũng bất quá bảy thành nắm chặc, Chu Minh này chẳng lẽ lợi hại hơn so với phụ thân hay sao?
- Chỉ có tám thành ư...?
Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có thể thấy vẻ lo âu ẩn sâu trong ánh mắt của họ.
Tám thành nắm chặc... hắn nắm chặc cao như vậy, phụ thân lại vẫn không hài lòng sao?
Phụ thân rốt cuộc có nhiều sao coi trọng Chu Minh!
- Không sai, Chu mỗ chỉ có tám thành nắm chặc, bởi vì Hứa tiền bối, chỉ cho bản đồ ở vòng ngoài. Còn vòng trong, nếu có thú dữ, thấy Chu mỗ săn thú, ngăn trở ta, cho dù là Chu mỗ, cũng không dám nói mười thành hoàn thành nhiệm vụ...
Thế sự vô thường, không thấy bản đồ vòng trong, Ninh Phàm không nói hết lời.
- Thì ra là như vậy... Nếu đạo hữu bận tâm chuyện này, hoàn toàn có thể yên tâm, vòng trong, sẽ không thú dữ quấy nhiễu đạo hữu săn thú. Bởi vì khu vực vòng trong của Toái Giới bí cảnh có một đạo trận quang ngăn che, căn bản không thể nào tiến vào... Trong đó có lẽ có nguyên nhân hoang thú nhanh chóng ra đời, nhưng căn bản không thể nào điều tra...
- Trận quang sao?
Ninh Phàm chau mày, Toái Giới bí cảnh, trong đó có trận quang, đương nhiên là có bí ẩn rồi, chẳng qua là nếu không trở ngại mình săn thú, ngược lại không sao.
- Nếu không có những quấy nhiễu khác, Chu mỗ cũng có mười thành nắm chặc, có thể hoàn thành nhiệm vụ của Hứa đạo hữu.
- Hay! Hay lắm!...
Hứa Như Sơn thở phào nhẹ nhõm. Nếu Ninh Phàm có luyện thể ngọc mệnh cảnh lại không có mười thành nắm chặc, sợ là dưới hóa thần, khó tìm ra một cao thủ hoàn thành nhiệm vụ hà khắc gần đây của Cự tôn.
- Như vậy, Chu đạo hữu mời xem qua lễ vật mà lão phu chuẩn bị cho người, nếu thiếu cái gì, cứ nói đừng ngại!
Hứa Như Sơn đứng dậy, sắc mặt hơi có chút lúng túng, cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ tay, lập tức, trong nội điện, nhẹ nhàng đi ra 12 vị nữ tu eo thắt đáy lưng ong.
12 nữ tử, toàn bộ đều là đỉnh lô tuyệt sắc, đều có mị thuật tinh xảo, vừa thấy Ninh Phàm tiến vào, lập tức chỉnh tề hành lễ.
- Chúng tỳ tử, ra mắt chủ nhân...
12 tên nữ tử này, mỗi một người đều là nguyên anh tu vi!
Khó trách Hứa Như Sơn sắc mặt lúng túng, ngay trước mặt con gái của mình, tặng đỉnh lô cho những nam tử khác, đúng thật không phải là chuyện quang sắc.
Ngược lại Hứa Thu Linh thành thói quen. Giữa ma tu, tặng đỉnh lô, vốn dĩ cũng bất quá bình thường, mặc dù, nàng không thích cũng được...
Nhưng Hứa Thu Linh lại biết, 12 tên nữ tử này đã là tất cả nguyên anh đỉnh lô còn lại của Hoan Ma tông, phụ thân mang toàn bộ đưa cho Chu công tử, không đấu giá sao...
- 12 người các nàng, đều từ nhỏ lớn lên ở Hoan Ma tông ta. Người người thể chất không tầm thường, thích hợp sắc bổ... Nghe nói Chu đạo hữu chuyên dùng đỉnh lô tu luyện, như vậy, lão phu với lễ vật này có thể làm đạo hữu hài lòng chứ?
Ninh Phàm sắc mặt không hiểu, nhưng trong lòng âm thầm thở dài.
12 tên nguyên anh đỉnh lô, đúng là lễ trọng. Nhưng không có tên hóa thần đỉnh lô kia, ngược lại khiến cho hắn thoáng thất vọng.
- Đạo hữu muốn hóa thần đỉnh lô phải không?
Hứa Như Sơn dường như khám phá tâm tư của Ninh Phàm.
- Chê cười rồi...
Ninh Phàm cười khổ.
- Khụ khụ... không phải là lão phu hẹp hòi, chẳng qua là hóa thần đỉnh lô đó là Cự Ma tộc bắt được từ nội hải, có chút lai lịch. Nếu đạo hữu lấy được, cũng không phải là chuyện tốt, mà là chuyện họa...
Hứa Như Sơn chưa từng có giải thích thêm, chuyện này hiển nhiên dính líu tới một ít bí ẩn.
- Vậy sao...?
Ninh Phàm không nhiều lời, hắn nói với 12 nữ nhân:
- Từ bây giờ, bọn ngươi là đỉnh lô của Chu Minh ta. Nếu không phản bội, ta tất không phụ! Ít nhất, bọn ngươi cuộc đời này, có thể nói không cần lo lắng!
- Đa tạ ơn không giết của chủ nhân!
Ý trong lời nói của Ninh Phàm rất rõ ràng, các ngươi không phản bội, ta sẽ không giết, cùng lắm là sắc bổ.
Điều này đối với đám nữ nhân thân phận đỉnh lô mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, tất nhiên thiên ân vạn tạ.
Hứa Thu Linh tâm tư hơi có chút phức tạp, nàng không thích hành động nhận lấy đỉnh lô của Ninh Phàm. Nhưng mà ở góc độ của ma tu mà nói, Ninh Phàm đã ‘nhân từ’ một ít so với rất nhiều ma tu, ít nhất, chưa từng dùng qua liền giết, hoặc dùng xong đưa cho người khác, lại buôn bán...
Dọc theo đường gặp tỳ nữ, thị vệ, nhưng phàm thấy Hứa Thu Linh, lập tức cung kính hành lễ.
Đương nhiên, không có người nào dám hỏi đến Ninh Phàm.
Hứa Thu Linh nói không nhiều, thỉnh thoảng nàng mới nói, đều là hoa điểu trùng ngư.
Đối với những thứ này, Loạn Cổ kiến thức của Ninh Phàm có thể nói uyên bác, thỉnh thoảng một câu, phải để cho Hứa Thu Linh trước mắt sáng lên.
- Công tử, thật là nhã sĩ...
- Nhã sĩ sao...?
Ninh Phàm bật cười. Nếu Hứa Thu Linh biết được, nhã sĩ mà nàng nói thực ra lại là ngoại hải hung ma nàng ghét nhất, đại khái sẽ thất vọng...
Đồng thời, Ninh Phàm trầm ngâm, suy tư, chỗ kỳ dị trên người của Hứa Thu Linh.
Hứa Thu Linh sắp chết đi...
Nếu Ninh Phàm đoán không sai, trong cơ thể cô gái này có một đạo kim linh lực bá đạo, đoạt lấy sinh cơ của nàng. Chớ nhìn cô gái này bề ngoài quang tiên, thực ra tùy thời cũng có thể hết mạng mà chết.
Còn Kim Linh lực kia, nếu Ninh Phàm không cảm ứng sai, chính là...
Mi vũ của hắn ngưng trọng, nếu hắn đoán không lầm, thì Hứa Thu Linh quả nhiên cần phải cứu một lần...
Vừa vì chỗ thật tốt ngày đó, thế nên hắn không để cho cô gái này hương tiêu ngọc vẫn.
Cuối hành lang quanh co, là một cánh cửa đồng màu đỏ nhạt cực lớn.
Bên ngoài cửa lớn, Hứa Thu Linh thu bước chân, hít một hơi thật sâu, cổ tay trắng trẻo chợt vẫy, lấy ra một khối lệnh bài bằng đồng màu đỏ, đánh pháp quyết trên đó.
Lập tức, cửa lớn run lên hóa thành hư ảnh màu đỏ, tiêu tán.
- Chu công tử, phụ thân ở trong điện, công tử nhớ lấy, thấy phụ thân, nhất định cần cẩn trọng lời nói...
- Đa tạ Thu Linh tiểu thư nhắc nhở, Chu mỗ sẽ chú ý.
Hứa Thu Linh hơi thấp thỏm. Dù sao phụ thân hỉ nộ vô thường, giết người như ngóe, mặc dù Ninh Phàm là nhân vật tuấn kiệt. Nhưng nếu chọc phụ thân không thích, vẫn nguy hiểm.
Thêm vào đó tính ra thời gian, phụ thân giờ phút này, phải đang chiêu đãi cuồng ma Chu Minh đây... Chu Minh đó có thể tứ vô kỵ đạn, giết Chu công tử hay không...?
Bước chân của nàng đắn đo, chẳng qua là bất ngờ ngoài ý của nàng, cửa đồng vừa mở ra, trong đó cũng không có thân ảnh của ma đầu, chỉ có hai lão đầu, tựa hồ vẫn đợi người. Thấy Ninh Phàm tới, hai vị lão đầu dường như không có gì kỳ quái, ngược lại thật giống như chờ lâu vậy, lập tức đứng dậy, cung tay chào đón.
- Chu đạo hữu, ngươi rốt cuộc đã tới, thật là làm cho Hứa mỗ đợi lâu a!
- Ha ha! Chu huynh đệ tới rồi!
Hai đạo thanh âm, một là Hứa Như Sơn, hai là Nghiêm Trung Tắc.
Thanh âm vừa nói xong, hai vị hóa thần lão tổ lập tức hóa thành khói xanh, bay ra cung điện, ra điện nghênh đón Ninh Phàm!
- Phụ thân, các người...
Hứa Thu Linh mặt tươi cười thầm giật mình. Vẻ mặt giật mình này, rơi vào trên mặt nàng xưa nay vốn bình tĩnh trở nên hết sức khả ái.
Nàng vạn vạn không ngờ, phụ thân mình cùng Đạp Vân tông Nghiêm bá bá, lấy hóa thần tôn sư, tự mình nghênh đón Chu công tử!
Vốn dĩ nàng còn lo lắng, Chu công tử này sẽ chọc cho phụ thân cùng Nghiêm bá bá không thích. Nhưng hiện giờ xem ra, phụ thân cùng Nghiêm bá bá, cao hứng cũng không kịp, nào có không thích...
Trong đầu của Hứa Thu Linh, không khỏi dâng lên một loại suy đoán cực kỳ hoang đường.
Chẳng lẽ, Chu công tử bên cạnh mình, chính là… Chu Minh mà phụ thân cùng Nghiêm bá bá đang chờ đợi hay sao?
- Không thể nào... Chu Minh đó danh tiếng vô cùng lợi hại, làm sao là... làm sao là Chu công tử... Vả lại mặc dù Chu công tử coi như là cuồng ma Chu Minh, thái độ của phụ thân cùng Nghiêm bá bá cũng cung kính có chút quá đáng rồi...
Lúc Hứa Như Sơn ôm quyền, hơi khom người, chớ nhìn động tác nhỏ nhặt này, nhưng nó lại nói rõ, lão ta đối với Ninh Phàm cung kính, là phát ra từ nội tâm! Sự cung kính phát ra từ nội tâm, Hứa Như Sơn chỉ biểu lộ đối với một mình Cự tôn, nhưng hôm nay, lại biểu lộ đối với Ninh Phàm... đó quá không bình thường!
Mà lúc Nghiêm Trung Tắc ôm quyền, lại lặng lẽ lui ra sau nửa bước, chớ nhìn nửa bước cực nhỏ này, đó nói rõ, sâu trong nội tâm của lão ta, đối với Ninh Phàm, có một chút kiêng kỵ. Mà sau đó lão ta lui về phía, lại... cẩn thận!
Đường đường hóa thần, bất quá đối mặt tiểu bối thanh tuấn, còn phải thật cẩn thận, kiêng kỵ cực sâu...
Đây càng không bình thường!
Hứa Thu Linh không nghĩ ra, vô luận như thế nào cũng phải không nghĩ ra.
Nàng nhìn Ninh Phàm, tựa như đang mong được chứng thực.
- Xin hỏi Chu công tử... Tôn danh...
- Thất lễ, cùng Thu Linh cô nương mấy lần gặp nhau, nhưng vẫn không thông tên họ... Tại hạ, Chu Minh!
Chu Minh!
Hắn chính là Chu Minh!
‘Chu Minh' đã từng làm mình thâm ác thống tuyệt, hẳn là bộ dáng như vậy sao?
- Sao, làm sao lại...?
Hứa Thu Linh nhìn Ninh Phàm, kinh ngạc không nói, khó có thể hiểu, thanh niên ôn văn nhĩ nhã trước mắt, sẽ là ma đầu đáng sợ ở ngoại hải ư?
Người này rõ ràng cử chỉ có độ, làm gì là dâm tặc thập ác không từ...
Ma đầu mà phụ thân tiếp kiến, theo như Hứa Thu Linh biết được là cuồng ma Chu Minh!
Thậm chí phụ thân của mình, vốn còn gọi mình tới, gặp một lần Chu Minh, nhưng Hứa Thu Linh ngạo nghễ cự tuyệt.
Nàng không muốn.
Chẳng qua là nếu sớm biết phụ thân khiến cho mình gặp chính là Chu công tử, nàng chưa chắc không gặp...
- Công tử ẩn giấu thật sâu...
Hứa Thu Linh thở dài sâu kín.
Lời này lúc ở hoa mộ, nàng đã nói một lần, nhưng giờ phút này nàng lại nói lần nữa, nhưng hoàn toàn là hai loại tâm tình.
Thì ra là Chu công tử này chính là Chu Minh, hơn nữa có thể khiến cho phụ thân, Nghiêm bá bá lấy lễ kết giao, mình còn khinh thường người ta...
Danh tiếng của người này cực kỳ bại hư, nhưng Hứa Thu Linh, càng tin tưởng ánh mắt của mình... Ninh Phàm mà nàng đã thấy được là một phu quân có máu có thịt, khí độ tiêu sái, chỉ lần này mà thôi...
Chẳng qua là mình một đường tới, không biết nói xấu ‘Chu Minh’ bao nhiêu, không thôi nhắc nhở Ninh Phàm cẩn thận, cũng không biết Ninh Phàm có ngại hay không.
Thêm vào đó trong đầu của Hứa Thu Linh cũng hơi dâng lên một chút ý cáu giận, âm thầm giận trách Ninh Phàm, không tự nói hết tên với mình, hại mình một lần ở trước mặt hắn bêu xấu.
Mặc dù Hứa Thu Linh cũng hiểu, Ninh Phàm không nói, tất nhiên lo lắng hai chữ Chu Minh này sẽ khiến cho mình sợ hãi.
- Hắn là Chu Minh, hắn hẳn là Chu Minh...
Hứa Thu Linh tâm tư rối rắm, nhất thời không biết làm sao đối mặt Ninh Phàm.
Mà Ninh Phàm lại cùng hai vị hóa thần cung tay làm lễ ra mắt, ánh mắt ngưng trọng.
Vẻ cung kính của Hứa Như Sơn đối với hắn tựa hồ có hơi quá... Trong này, phải có duyên cớ gì đó không biết, nhưng Hứa Như Sơn, cũng không có ác ý.
Còn Nghiêm Trung Tắc, người này đối với mình kiêng kỵ, lại bất quá bình thường.
Một quyền đó của mình đánh nát ngũ hợp chi chưởng, liền phá vỡ thất hợp chi chưởng, sợ là cũng khó đủ. Một quyền như vậy, có thể làm Nghiêm Trung Tắc phản chấn mà bị thương, người này đối với mình kiêng kỵ, lại bất quá bình thường.
Về phần nơi đây không thấy Tử Phù môn Tả Đồng lão tổ, lại càng khiến Ninh Phàm tin chắc một chuyện.
Nghiêm Trung Tắc ở chỗ này, nhưng Tả Đồng cũng không ở đây, thì hơn phân nửa là lão ta đã hộ tống những ngoại hải Lục tử khác trở về tông ‘lánh họa’ rồi.
- Ha ha, Chu đạo hữu tới vì ý gì, Hứa mỗ đoán ra mấy phần, không bằng đến sâu trong điện nói chuyện đi, được không?
- Cũng được.
Đồng điện vô cùng hoành tráng rộng lớn, hiện đầy văn lộ huyền dị. Chính giữa đồng điện, chủ khách đang chia ra ngồi.
Chưa từng có nhiều hàn huyên, cơ hồ vừa ngồi xuống, Hứa Như Sơn liền lấy ra một phần bản đồ cổ xưa, khai ích trên đồng án.
- Chu đạo hữu mời xem. Bản đồ này đánh dấu chính là khu vực bên ngoài Toái Giới bí cảnh, diện tích bảy nghìn vạn dặm. Lão phu biết được thực lực của đạo hữu, cũng biết được đạo hữu hôm nay ánh mắt tới đâu. Hậu lễ, lão phu đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí, nếu đạo hữu có bất kỳ điều gì cần, phàm có trợ giúp đối với việc vào bí cảnh, lão phu không dám hứa hẹn. Chẳng qua là lão phu cần một lời rõ ràng, sau khi đạo hữu xem qua bản đồ, trong năm tháng, đạo hữu có nắm chặc bao lớn săn giết 150 hoang thú?
Cái gì?! Ta không nghe lầm chứ?! Phụ thân cầu xin Chu công tử vào Toái Giới bí cảnh, săn giết 150 đầu hoang thú!
Hứa Thu Linh khẽ nhếch cái miệng nhỏ. Đôi mắt đẹp chứa giật mình.
Toái Giới bí cảnh, đó là địa phương nào? Đó là chỗ đất nguy hiểm mà đại tu sĩ tiến vào đều không ít. Họ ở trong đó săn giết hoang thú, có thể săn được một con, đều coi là nổi bật trong đại tu sĩ. Nhưng 150 con... số lượng kinh khủng như thế, còn phải hoàn thành trong năm tháng... Điều này sao có thể!
Nàng nghe nói qua Chu Minh tiếng xấu chiêu chương, nghe nói qua Chu Minh có thực lực bất phàm, nhận lấy vị trí người thứ nhất dưới hóa thần. Nhưng dù vậy, khiến cho Chu Minh vào bí cảnh dấn thân vào nguy hiểm, phụ thân cũng quá lỗ mãng đi.
Đôi mắt đẹp dừng lại ở trên bản đồ cổ xưa. Nhìn bản đồ biểu hiện núi sông trong đó đầy rẫy điểm đỏ màu máu, Hứa Thu Linh da đầu tê dại.
Mỗi một cái điểm đỏ đó đều là một con hoang thú. Bản đồ này là Hoan Ma tông một đại tu sĩ, mấy lần vào bí cảnh ghi chép, tuy không hoàn toàn chính xác, nhưng cũng sai lệch không bao xa.
Bản đồ này chỉ ghi lại trong địa vực bảy ngàn vạn dặm bên ngoài bí cảnh, lúc đầu sống ở tam đại hoang thú tộc quần, hợp kế mấy trăm đầu hoang thú!
Năm tháng, 150 đầu hoang thú, cho dù là phụ thân mình có thể vào bí cảnh, muốn năm tháng săn được 150 hoang thú, nắm chặc cũng không vượt qua bảy thành... Chu công tử, vừa có thể có mấy thành nắm chặc, hắn lợi hại hơn nữa, lại không phải là hóa thần, có thể có nửa thành sao?
- Vốn dĩ Chu mỗ chỉ có bảy thành thành nắm chặc, nhưng nếu có bản đồ này, ít nhiều có thể xu cát tị hung, nên có tám thành!
Cái gì?! Hắn lại có tám thành nắm chặc?
Hứa Thu Linh thầm giật mình, nàng tuy vài lần gặp mặt, không ngờ lại biết Chu công tử này tuyệt không phải hạng người ồn ào để rước lấy người người chú ý. Hắn hễ nói có tám thành, thì có tám thành. Trong vòng năm tháng chém giết 150 đầu hoang thú, nắm chặc vượt qua tám thành... ngay cả phụ thân, cũng bất quá bảy thành nắm chặc, Chu Minh này chẳng lẽ lợi hại hơn so với phụ thân hay sao?
- Chỉ có tám thành ư...?
Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có thể thấy vẻ lo âu ẩn sâu trong ánh mắt của họ.
Tám thành nắm chặc... hắn nắm chặc cao như vậy, phụ thân lại vẫn không hài lòng sao?
Phụ thân rốt cuộc có nhiều sao coi trọng Chu Minh!
- Không sai, Chu mỗ chỉ có tám thành nắm chặc, bởi vì Hứa tiền bối, chỉ cho bản đồ ở vòng ngoài. Còn vòng trong, nếu có thú dữ, thấy Chu mỗ săn thú, ngăn trở ta, cho dù là Chu mỗ, cũng không dám nói mười thành hoàn thành nhiệm vụ...
Thế sự vô thường, không thấy bản đồ vòng trong, Ninh Phàm không nói hết lời.
- Thì ra là như vậy... Nếu đạo hữu bận tâm chuyện này, hoàn toàn có thể yên tâm, vòng trong, sẽ không thú dữ quấy nhiễu đạo hữu săn thú. Bởi vì khu vực vòng trong của Toái Giới bí cảnh có một đạo trận quang ngăn che, căn bản không thể nào tiến vào... Trong đó có lẽ có nguyên nhân hoang thú nhanh chóng ra đời, nhưng căn bản không thể nào điều tra...
- Trận quang sao?
Ninh Phàm chau mày, Toái Giới bí cảnh, trong đó có trận quang, đương nhiên là có bí ẩn rồi, chẳng qua là nếu không trở ngại mình săn thú, ngược lại không sao.
- Nếu không có những quấy nhiễu khác, Chu mỗ cũng có mười thành nắm chặc, có thể hoàn thành nhiệm vụ của Hứa đạo hữu.
- Hay! Hay lắm!...
Hứa Như Sơn thở phào nhẹ nhõm. Nếu Ninh Phàm có luyện thể ngọc mệnh cảnh lại không có mười thành nắm chặc, sợ là dưới hóa thần, khó tìm ra một cao thủ hoàn thành nhiệm vụ hà khắc gần đây của Cự tôn.
- Như vậy, Chu đạo hữu mời xem qua lễ vật mà lão phu chuẩn bị cho người, nếu thiếu cái gì, cứ nói đừng ngại!
Hứa Như Sơn đứng dậy, sắc mặt hơi có chút lúng túng, cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ tay, lập tức, trong nội điện, nhẹ nhàng đi ra 12 vị nữ tu eo thắt đáy lưng ong.
12 nữ tử, toàn bộ đều là đỉnh lô tuyệt sắc, đều có mị thuật tinh xảo, vừa thấy Ninh Phàm tiến vào, lập tức chỉnh tề hành lễ.
- Chúng tỳ tử, ra mắt chủ nhân...
12 tên nữ tử này, mỗi một người đều là nguyên anh tu vi!
Khó trách Hứa Như Sơn sắc mặt lúng túng, ngay trước mặt con gái của mình, tặng đỉnh lô cho những nam tử khác, đúng thật không phải là chuyện quang sắc.
Ngược lại Hứa Thu Linh thành thói quen. Giữa ma tu, tặng đỉnh lô, vốn dĩ cũng bất quá bình thường, mặc dù, nàng không thích cũng được...
Nhưng Hứa Thu Linh lại biết, 12 tên nữ tử này đã là tất cả nguyên anh đỉnh lô còn lại của Hoan Ma tông, phụ thân mang toàn bộ đưa cho Chu công tử, không đấu giá sao...
- 12 người các nàng, đều từ nhỏ lớn lên ở Hoan Ma tông ta. Người người thể chất không tầm thường, thích hợp sắc bổ... Nghe nói Chu đạo hữu chuyên dùng đỉnh lô tu luyện, như vậy, lão phu với lễ vật này có thể làm đạo hữu hài lòng chứ?
Ninh Phàm sắc mặt không hiểu, nhưng trong lòng âm thầm thở dài.
12 tên nguyên anh đỉnh lô, đúng là lễ trọng. Nhưng không có tên hóa thần đỉnh lô kia, ngược lại khiến cho hắn thoáng thất vọng.
- Đạo hữu muốn hóa thần đỉnh lô phải không?
Hứa Như Sơn dường như khám phá tâm tư của Ninh Phàm.
- Chê cười rồi...
Ninh Phàm cười khổ.
- Khụ khụ... không phải là lão phu hẹp hòi, chẳng qua là hóa thần đỉnh lô đó là Cự Ma tộc bắt được từ nội hải, có chút lai lịch. Nếu đạo hữu lấy được, cũng không phải là chuyện tốt, mà là chuyện họa...
Hứa Như Sơn chưa từng có giải thích thêm, chuyện này hiển nhiên dính líu tới một ít bí ẩn.
- Vậy sao...?
Ninh Phàm không nhiều lời, hắn nói với 12 nữ nhân:
- Từ bây giờ, bọn ngươi là đỉnh lô của Chu Minh ta. Nếu không phản bội, ta tất không phụ! Ít nhất, bọn ngươi cuộc đời này, có thể nói không cần lo lắng!
- Đa tạ ơn không giết của chủ nhân!
Ý trong lời nói của Ninh Phàm rất rõ ràng, các ngươi không phản bội, ta sẽ không giết, cùng lắm là sắc bổ.
Điều này đối với đám nữ nhân thân phận đỉnh lô mà nói không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, tất nhiên thiên ân vạn tạ.
Hứa Thu Linh tâm tư hơi có chút phức tạp, nàng không thích hành động nhận lấy đỉnh lô của Ninh Phàm. Nhưng mà ở góc độ của ma tu mà nói, Ninh Phàm đã ‘nhân từ’ một ít so với rất nhiều ma tu, ít nhất, chưa từng dùng qua liền giết, hoặc dùng xong đưa cho người khác, lại buôn bán...
/456
|