Tiêu Vạn La này nhất định là chỉ nói chỗ tốt... chưa nói chỗ xấu!
- Ngươi lời còn chưa dứt... Cầm Hoan Ma lệnh sợ rằng còn phải thực hiện một ít nghĩa vụ chứ...
- Ai nha, xem ký ức của lão phu này, nhất thời hồ đồ, lại quên nói, quên nói rồi... Quả thật, cầm lệnh bài này, lợi ích không nhỏ, được một giọt minh nhũ. Tuy nhiên đến Hoan Ma tông, phải nghe theo tông này phân phó, vào ‘Toái giới bí cảnh’, thu góp chút ‘Vật nhỏ’, coi như là nhiệm vụ hoàn thành... Nhiệm vụ đích xác gặp nguy hiểm, nhưng nếu cẩn thận một chút, hoàn thành không khó, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng không quan hệ, một giọt Địa Mẫu minh nhũ kia đơn giản là tặng không a!
Tiêu Vạn La tươi cười hắc hắc, cái trán lại tràn đầy mồ hôi, đối mặt Ninh Phàm, muốn giấu giếm một tia một chút nào đều làm không được. Ninh Phàm này không dễ gạt gẫm.
- Nguy hiểm hay không ta sẽ tự phán đoán! Cũng không phải lý do ngươi giấu giếm ta! Ngươi lui ra, chuyện này ta sẽ cân nhắc!
- Dạ, dạ!
Tiêu Vạn La không ngừng kêu khổ, liền vội vàng thối lui. Xem ra thái độ không thành thực hết của mình khiến Ninh Phàm không vui.
Trước mặt Ninh Phàm, lão ta dù một chút ngạo khí của Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ cũng biểu hiện không ra.
Ai, chỉ mong Ninh Phàm tiếp nhận thân phận của Đan Đỉnh lão tổ... Nếu không, Tiêu Vạn La lão thật chỉ có thể tìm đường chạy.
Sau khi Tiêu Vạn La đi, Ninh Phàm ở chỗ tối gọi ra Thạch Binh, chứng thực những lời nói của Tiêu Vạn La với mình.
Thạch Binh tất nhiên biết gì nói nấy.
- Người đó không nói láo, Hoan Ma tông đúng là có ‘Địa Mẫu chi tâm’, cũng tặng cho người cầm lệnh bài một giọt Địa Mẫu minh nhũ, mà giá cao chính là vào ‘Toái giới bí cảnh’, săn giết yêu thú, thu góp yêu đan... Bí cảnh đó là hải vực đáy biển của Hoan Ma tiên đảo, chỉ có Hóa thần tu sĩ trở xuống mới có thể đi vào. Mà tông này cầu yêu đan, cũng là... hoang thú yêu đan!
- Hoang thú sao? Nó có thể so với Hóa thần. Vào bí cảnh săn giết hoang thú, đoạt yêu đan... Chuyện này, còn không gọi là nguy hiểm? Đơn giản là... điên cuồng!
Ninh Phàm cau mày.
- Nói là hoang thú, thật ra thì lại bất đồng, nhắc tới, bí cảnh kia cũng cổ quái... Kim đan yêu thú tiến vào bên trong đó, sau thời gian mấy trăm năm lại được tấn thăng làm hoang thú cấp Hóa thần... Nhưng mà hoang thú vừa tự cưỡng ép đề thăng, yêu lực có thể so với Hóa thần, nhưng yêu thuật, cảnh giới, thủ đoạn, lại chẳng qua là Kim đan tài nghệ... Nếu nhân vật đỉnh phong trong đại tu sĩ ngược cũng có thể săn giết một ít... tiến vào bí cảnh không công mà về, nhưng lấy được tặng một giọt Địa Mẫu minh nhũ. Nếu có thể săn giết 1 con hoang thú, được một viên yêu đan, nộp lên Hoan Ma tông, sẽ đổi được 1 giọt minh nhũ. Tin đồn từng có một vị đại tu sĩ, ở chỗ bí cảnh này một lần săn giết 11 con hoang thú, 11 viên yêu đan đổi lấy 11 giọt minh nhũ, trực tiếp đề thăng 110 giáp pháp lực... Nếu ngài muốn đột phá Nguyên anh hậu kỳ, đi bí cảnh này ngược lại là sự lựa chọn tốt.
- Thứ có Hóa thần pháp lực, cũng là ‘Ngụy hoang thú’ thủ đoạn Kim đan sao... 1 viên yêu đan, 1 giọt minh nhũ... đây cũng một khoản làm ăn tốt. Chuyến đi Hoan Ma tông, trừ mua đỉnh lô, còn có thể đi một chuyến tới bí cảnh, nếu là chân chính hoang thú, ta đương nhiên muốn tránh lui, nhưng chẳng qua là ngụy hoang thú... thì giết nó cũng không khó! Ngàn viên yêu đan, chính là ngàn giáp pháp lực! Mà nếu có cơ hội, có thể đánh cắp Hoan Ma tông Địa mẫu chi tâm, thì tốt không còn gì bằng... Tuy nhiên vật trân quý như vậy, nói không chừng căn bản không cất giữ ở ngoại hải, hơn phân nửa nắm trong tay của nội hải Thất tôn thần bí kia...
- Ngài muốn đi Hoan Ma tông, ta không ý kiến, tuy nhiên chuyện ngài đáp ứng ta, thì làm sao đây...
Thạch Binh lại bắt đầu dài dòng.
- Yên tâm, trước khi ta rời khỏi Bồng Lai, sẽ đi tìm Bắc Tiểu Man!
Ninh Phàm không kiên nhẫn, chỉ một cái đè xuống, đem Thạch Binh biến thành pháp bảo thạch ngẫu thu hồi.
Cơ hồ trong chốc lát, Ninh Phàm đã có quyết định.
Hắn muốn đi Hoan Ma tông, tìm tòi bí cảnh, cần đáp ứng thỉnh cầu của Tiêu Vạn La, lấy thân phận Đan Đỉnh lão tổ, cầm lệnh bài đi tới tông đó!
...
Chớp mắt Thạch Binh bị thu xong, nó kinh hồng liếc một cái, ánh mắt quét qua nữ thi.
Một thoáng, trong mắt nữ thi lộ ra không vui, u mang chợt lóe. Nàng không thích bị Ninh Phàm lấy nam tử bên ngoài theo dõi!
Một ánh mắt cơ hồ khiến cho thân thể bằng đá của Thạch Binh run rẩy, làm Thạch Binh không hiểu, kiêng kỵ, chấn kinh!
- Cô gái này không có một chút pháp lực, vì sao lại tạo cho ta cảm giác nguy cơ kinh khủng như vậy! Chẳng lẽ nàng là... Hóa thần trung kỳ?! Chu Minh này lại tuần phục một côn đồ Hóa thần trung kỳ sao?!
Ninh Phàm cuối cùng đáp ứng sự thỉnh cầu của Tiêu Vạn La, chẳng qua là đồng thời, từ trong Đan Đỉnh môn mang đến gần mười vạn tiên ngọc... Đây cũng chính là ở Vô Tận hải, nếu đặt ở chính thống tu quốc tông môn, cướp bóc bị giới pháp hạn chế, rất khó giàu có như vậy.
Dù sao, chớ nhìn Tiêu Vạn La uất ức trước mặt Ninh Phàm, đặt ở Tấn quốc, lão ta vẫn là cao thủ mạnh hơn một đường so với Tấn quân!
Mấy ngày sau, hai thanh niên nam nữ đến Huyền Vũ thành.
Nơi đây vẫn sầm uất tu giả đông như kiến, nhưng tới đây mục đích bất đồng, tâm tình cũng không cùng.
Nữ thi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đối với cái gì cũng tò mò, đi ngang qua sạp ven đường của tán tu, nhìn trúng pháp bảo đồ trang sức nhà nào, cầm lên bỏ đi, căn bản không biết đưa tiền ra sao.
Còn Ninh Phàm lại rất bất đắc dĩ, không thể không trả tiền cho nữ thi.
Cho tới khi hắn dắt lấy đôi tay nhỏ bé của nữ thi, nàng mới an phận trong sự không tình nguyện.
- Quang... không... thoải... mái...
Miệng của nữ thi nhẹ nhàng mếu lên.
Quả thật không thoải mái, mỗi một đứa trẻ người phàm cùng mẹ đi dạo qua chợ, đều có lãnh hội loại cảm giác bị mẹ dắt, không thể chạy loạn, đúng là trong lòng ngứa ngáy.
- Nàng hãy nghe lời đi!
Ninh Phàm xoa xoa tóc xanh của nữ thi, trong mắt thưởng thức phong thổ nhân tình ở Huyền Vũ thành.
Ngày đó hắn tới Huyền Vũ thành, là mong kết đan, một thân bị thương, bị người đuổi giết, căn bản không có lòng rỗi rãnh thưởng thức cảnh trí.
Nhưng hôm nay, tâm bình khí hòa, phong hòa nhật lệ, sương mù lan tỏa, nơi đây phong vật như tranh vẽ, không hổ là một trong ba tiên đảo của ngoại hải.
Đan Tháp Nam tháp, hai người từ từ tới.
Người con gái tiếp đãi vẫn là Nhã Lan, vừa thấy Ninh Phàm tới, lập tức cười nói nhẹ nhàng:
- Nhã Lan ra mắt Chu đại sư. Không biết đại sư có gì phân phó?
Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy, Ninh Phàm được Mạc lão dẫn đi gặp Nam tháp tháp chủ, đi khảo sát tứ chuyển luyện đan thuật! Kết quả của chuyện này, Mạc lão không nói rõ, nhưng trong lòng Nhã Lan lại biết, Ninh Phàm hơn phân nửa là thông qua ‘tứ chuyển’ khảo sát... Thế nhưng nàng cũng không biết, Ninh Phàm khảo nghiệm... chính là ngũ chuyển!
Nàng nghe qua cuồng ma Chu Minh, nhưng căn bản không đem Chu Minh cùng Ninh Phàm có khí chất thư sinh liên lạc cùng nhau.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên thân thể của nữ thi bên cạnh Ninh Phàm, lập tức buồn bả.
Khó trách mình tự tiến chẩm tịch, Ninh Phàm cũng không muốn... Thì ra hắn không ngờ lại có cơ thiếp tuyệt sắc thế này.
- Nhã Lan tiểu thư, làm phiền thông báo, ta muốn gặp Mạc lão.
- Mạc lão đã nói qua, Chu Minh Lão sư tới chơi, không cần thông báo. Nhã Lan liền dẫn đại sư đi gặp Mạc lão...
...
Bên trong phòng luyện đan, Mạc Vân đang khảo sát thuật luyện đan của mấy tên Dung linh luyện đan sư. Mấy tên luyện đan sư này tất cả đến nhị chuyển đỉnh phong, định luyện chế tam chuyển đan dược, đột phá tam chuyển luyện đan thuật.
Dưới sự kiểm tra của Mạc Vân 4 người toàn bộ tinh thần chăm chú luyện đan, không dám có một chút chậm trễ. Nhưng Mạc Vân lại nhíu chặc chân mày.
Trong 4 người, có 3 người luyện đan sắp thất bại, 1 người miễn cưỡng thành công. Nhưng đan dược thì dược tính tán thất nghiêm trọng.
- Không hợp cách! Toàn bộ không hợp cách!
Lão ta tức giận phẩy tay áo một cái, lập tức tắt đi địa hỏa của bốn người. Mười năm trôi qua, lão ta đã là tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, khoảng cách tứ chuyển chỉ thiếu chút nữa!
Lão thà lãng phí thời gian trên bốn người, còn không bằng đi tìm hiểu tứ chuyển luyện đan thuật.
Bốn tên Dung linh, nào dám oán hận Mạc Vân, từng người vâng vâng dạ dạ, cáo từ rời khỏi. Trên đường tháp dài vội vàng, bốn người sắc mặt đang không vui, bỗng nhiên ngẩn ra, vừa thấy Nhã Lan vóc người vô cùng khêu gợi, dẫn một nam một nữ tới tìm Mạc Vân.
Vẻ mặt rất cung kính! Sự thuận theo phát ra từ nội tâm! Nhã Lan biểu lộ lấy lòng Ninh Phàm, dật vu ngôn biểu!
Bốn người là sư huynh đệ, trong đó có một người kính mến Nhã Lan, tên là Dư Uy, cốt linh trăm tuổi, lại là hậu bối của Tây tháp một tam chuyển khách khanh đan sư. Hắn cố ý cùng Nhã Lan kết làm đạo lữ, chẳng qua Nhã Lan lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào nhau. Không ngờ, Nhã Lan này nhìn như cao ngạo, hôm nay lại đối với một tên mặt trắng nhỏ liếc mắt đưa tình như vậy...
Y cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt lạnh lẻo, ánh mắt nhỏ không thể tra đảo qua trên người Ninh Phàm, sát ý giấu giếm.
Chẳng qua là nhìn không rõ lai lịch của Ninh Phàm, y còn không đến nổi lập tức cùng Ninh Phàm tranh đoạt tình nhân.
Cho dù giờ phút này y bởi vì bị Mạc Vân khiển trách nên trong lòng nén giận. Vào lúc ánh mắt của y rơi vào nữ thi sau lưng Ninh Phàm, lập tức bị tư dung tuyệt thế của nữ thi càng làm cho kinh trụ!
Trong tu giới, nữ nhân bởi vì tu luyện đạo pháp mà phần lớn xinh đẹp, nhưng người xinh đẹp như cô gái này rất hiếm!
Dáng người yêu yếu gầy gò, đáng thương đáng tội... Cô gái này sắc mặt ảm đạm, lại thêm một phần dung mạo bệnh hoạn, môi anh đào không có máu, càng khiến người ta thương xót! Quần áo trắng mặc trên người nàng lại tăng thêm sự thánh khiết của nàng, vớ la giày lăng, không nhiễm chút bụi trần!
Ánh mắt của Dư Uy lộ ra một tia dâm tà, lửa nóng, cười lạnh. Y sát vai mà qua đám người Ninh Phàm, nhưng trong lòng cũng nghĩ tới ‘thị thiếp’ của Ninh Phàm.
Nữ thi cùng Ninh Phàm nhìn dáng vẻ không chút pháp lực, thật giống như chẳng qua là Ích mạch tầng một.
Có thể khiến cho Nhã Lan kính trọng, nếu không phải có thực lực, chính là bối cảnh bất phàm...
Bối cảnh ư? Hừ! Ở Vô Tận hải, ai cho ai mặt mũi, ai nhìn ai bối cảnh! Không có thực lực, nửa bước khó đi!
Chỉ là Ích mạch tiểu bối, lại có cơ thiếp xinh đẹp như vậy, ha ha, trở về tra rõ lai lịch của người này, đợi người này lạc đan, giết đi, đoạt cơ thiếp của hắn!
Giết người là chuyện sau này, bây giờ sao... Trước tiên qua lén nắm tay! Cái mông của cô gái kia thật là xinh a, nếu sờ một cái, hắc hắc...
Lúc Dư Uy đi qua cạnh người của nữ thi, y lại cười lạnh một tiếng, không lộ dấu vết, nhẹ nhàng đưa tay, nhanh như tật lôi, mang tàn ảnh, mò tới cái mông của nữ thi.
Lấy Dung linh tu vi của hắn sờ thân thể của một Ích mạch nữ tu, thậm chí có thể nhanh đến khiến cho nàng không phát giác ra mình bị sờ!
Vô Tận hải, không có hạng người hiền lành!
Loại hành động quần là áo lụa này của y sớm thành thói quen!
Nhưng mà tay của y chưa chạm đến cái mông của nữ thi, lại bị một người thanh niên hời hợt bắt lấy.
Một trảo lại làm cho Dư Uy không thể động đậy nữa! Mà xương một cánh tay của y đã bị nát bấy dưới một trảo này!
Xương gãy đau đâm nát lòng, Dư Uy lại mang kinh hãi, đau nhức, mắt lạnh ngẩng đầu, kình chống nhau, cũng là hàn quang trong mắt của Ninh Phàm.
Một cái ánh mắt lại làm cho sống lưng của Dư Uy phát rét! Tất cả lệ khí hóa thành hồng mang chợt lóe trong mắt!
Thật giống như dưới một ánh mắt, y một thân tu vi đều phải tống táng!
Đây là sát ý cấp bậc gì?! Lệ khí!
Dưới ánh mắt như thế, tiên mạch của mình lại lâm vào đến mức đứt từng khúc!
Giờ phút này, y làm gì không biết, tên mặt trắng nhỏ mình nhìn kinh thường kia rốt cuộc là một cao nhân tiền bối!
Kim đan lão quái! Thậm chí... Nguyên anh!
- Lúc nãy xin tiền bối tha mạng, vãn bối là hậu bối của Bắc tháp Dư Long trưởng lão, xin tiền bối tha cho...
Y lời còn chưa dứt, lại thấy Ninh Phàm hừ lạnh một tiếng, nguyên lực thiên địa chấn động một cái. Dư Uy mới chỉ là Dung linh tu vi, thân thể dưới nguyên lực chấn động một cái, thẳng thừng hóa thành huyết vụ nát tan. Một mạng ô hô!
Loại thủ đoạn này, ba Dung linh khác chưa bao giờ nghe, cơ hồ lập tức liền kết luận, thanh niên tầm thường trước mắt rốt cuộc là lão quái trên Kim đan! Chỉ có Kim đan lão quái mới có thể dễ dàng giết chết Dung linh như vậy!
- Ngươi, ngươi dám giết sư huynh Dư Uy của ta, cho dù ngươi là Kim đan kỳ, cũng chết chắc! Gia sư Dư Long chính là Bắc tháp tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ! Chuyện này nhất định không từ bỏ ý đồ với ngươi!
- Vậy sao...? Ta ngược lại nhìn một chút, lão ta có dám đến tìm ta, nói cho lão ta biết, ta gọi là... Chu Minh!
- Cái gì? Chu Minh! Không, nhất định không là cùng một người!
Ba tên Dung linh hậm hực cắn răng, vội vã rời khỏi, đi thông báo với Bắc tháp Dư Long lão tổ.
Nhã Lan lấy tay che miệng, sợ ngây người.
Nàng vẫn cho rằng Ninh Phàm đan thuật tuy cao, cũng là một người khiêm nhường lễ độ, hôm nay xem ra, người này giết người mắt cũng không nháy mắt... Thật là lòng dạ độc ác!
Chu Minh, Chu Minh!
Chẳng lẽ Chu Minh này đúng là… ma đầu Chu Minh làm ngoại hải oanh động hay sao?!
Không... Chu Minh đó là người ác có thể giết đại tu sĩ đây...
Còn Chu Minh trước mắt này, mặc dù cũng thật lợi hại, nhưng cốt linh bất quá 340 tuổi, làm sao là đại tu sĩ...
Ánh mắt của nàng hơi trấn tĩnh, rồi sau đó lo âu.
- Chu đại sư, ngài gây họa rồi... Ngài không nên giết Dư Uy, mặc dù Nhã Lan cũng nhìn hắn không thông...
- Không nên giết sao? Muốn sờ nữ nhân của Chu Minh ta mà không nên giết ư?
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, không nhìn ra sát khí chút nào, nhưng mà nụ cười đó lại khiến cho trong lòng của Nhã Lan run lên. Nụ cười còn đáng sợ hơn so với nổi giận.
- Không phải cái ý này... Dư Long đó là người bao che nhất, ngài giết con em đời sau của lão, chuyện này sợ rằng không dễ xử lý. Theo như Nhã Lan nhìn, không bằng mau bỏ chạy đi. Ngài cũng chớ nên đi gặp Mạc lão...
- Không cần, đi gặp Mạc Vân! Hôm nay ta tới Nam tháp, là vì trở thành Di Thế cung khách khanh đan sư... Về phần Dư Long, lão ta không dám tới chọc ta!
Không dám chọc ta!
Lời này nhìn như cuồng vọng, nhưng sự ngang ngược trong đó lại khiến cho trong đầu Nhã Lan hơi nát lòng.
Vì thiếp thị, giận dữ giết người, mà người giết chết dù là nguyên anh trưởng bối, thậm chí không dám đến trả thù... Chẳng lẽ Chu Minh trước mắt thật là người nọ trong tin đồn!
- Được, Nhã Lan dẫn đại sư đi gặp Mạc lão!
- Ngươi lời còn chưa dứt... Cầm Hoan Ma lệnh sợ rằng còn phải thực hiện một ít nghĩa vụ chứ...
- Ai nha, xem ký ức của lão phu này, nhất thời hồ đồ, lại quên nói, quên nói rồi... Quả thật, cầm lệnh bài này, lợi ích không nhỏ, được một giọt minh nhũ. Tuy nhiên đến Hoan Ma tông, phải nghe theo tông này phân phó, vào ‘Toái giới bí cảnh’, thu góp chút ‘Vật nhỏ’, coi như là nhiệm vụ hoàn thành... Nhiệm vụ đích xác gặp nguy hiểm, nhưng nếu cẩn thận một chút, hoàn thành không khó, cho dù nhiệm vụ thất bại, cũng không quan hệ, một giọt Địa Mẫu minh nhũ kia đơn giản là tặng không a!
Tiêu Vạn La tươi cười hắc hắc, cái trán lại tràn đầy mồ hôi, đối mặt Ninh Phàm, muốn giấu giếm một tia một chút nào đều làm không được. Ninh Phàm này không dễ gạt gẫm.
- Nguy hiểm hay không ta sẽ tự phán đoán! Cũng không phải lý do ngươi giấu giếm ta! Ngươi lui ra, chuyện này ta sẽ cân nhắc!
- Dạ, dạ!
Tiêu Vạn La không ngừng kêu khổ, liền vội vàng thối lui. Xem ra thái độ không thành thực hết của mình khiến Ninh Phàm không vui.
Trước mặt Ninh Phàm, lão ta dù một chút ngạo khí của Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ cũng biểu hiện không ra.
Ai, chỉ mong Ninh Phàm tiếp nhận thân phận của Đan Đỉnh lão tổ... Nếu không, Tiêu Vạn La lão thật chỉ có thể tìm đường chạy.
Sau khi Tiêu Vạn La đi, Ninh Phàm ở chỗ tối gọi ra Thạch Binh, chứng thực những lời nói của Tiêu Vạn La với mình.
Thạch Binh tất nhiên biết gì nói nấy.
- Người đó không nói láo, Hoan Ma tông đúng là có ‘Địa Mẫu chi tâm’, cũng tặng cho người cầm lệnh bài một giọt Địa Mẫu minh nhũ, mà giá cao chính là vào ‘Toái giới bí cảnh’, săn giết yêu thú, thu góp yêu đan... Bí cảnh đó là hải vực đáy biển của Hoan Ma tiên đảo, chỉ có Hóa thần tu sĩ trở xuống mới có thể đi vào. Mà tông này cầu yêu đan, cũng là... hoang thú yêu đan!
- Hoang thú sao? Nó có thể so với Hóa thần. Vào bí cảnh săn giết hoang thú, đoạt yêu đan... Chuyện này, còn không gọi là nguy hiểm? Đơn giản là... điên cuồng!
Ninh Phàm cau mày.
- Nói là hoang thú, thật ra thì lại bất đồng, nhắc tới, bí cảnh kia cũng cổ quái... Kim đan yêu thú tiến vào bên trong đó, sau thời gian mấy trăm năm lại được tấn thăng làm hoang thú cấp Hóa thần... Nhưng mà hoang thú vừa tự cưỡng ép đề thăng, yêu lực có thể so với Hóa thần, nhưng yêu thuật, cảnh giới, thủ đoạn, lại chẳng qua là Kim đan tài nghệ... Nếu nhân vật đỉnh phong trong đại tu sĩ ngược cũng có thể săn giết một ít... tiến vào bí cảnh không công mà về, nhưng lấy được tặng một giọt Địa Mẫu minh nhũ. Nếu có thể săn giết 1 con hoang thú, được một viên yêu đan, nộp lên Hoan Ma tông, sẽ đổi được 1 giọt minh nhũ. Tin đồn từng có một vị đại tu sĩ, ở chỗ bí cảnh này một lần săn giết 11 con hoang thú, 11 viên yêu đan đổi lấy 11 giọt minh nhũ, trực tiếp đề thăng 110 giáp pháp lực... Nếu ngài muốn đột phá Nguyên anh hậu kỳ, đi bí cảnh này ngược lại là sự lựa chọn tốt.
- Thứ có Hóa thần pháp lực, cũng là ‘Ngụy hoang thú’ thủ đoạn Kim đan sao... 1 viên yêu đan, 1 giọt minh nhũ... đây cũng một khoản làm ăn tốt. Chuyến đi Hoan Ma tông, trừ mua đỉnh lô, còn có thể đi một chuyến tới bí cảnh, nếu là chân chính hoang thú, ta đương nhiên muốn tránh lui, nhưng chẳng qua là ngụy hoang thú... thì giết nó cũng không khó! Ngàn viên yêu đan, chính là ngàn giáp pháp lực! Mà nếu có cơ hội, có thể đánh cắp Hoan Ma tông Địa mẫu chi tâm, thì tốt không còn gì bằng... Tuy nhiên vật trân quý như vậy, nói không chừng căn bản không cất giữ ở ngoại hải, hơn phân nửa nắm trong tay của nội hải Thất tôn thần bí kia...
- Ngài muốn đi Hoan Ma tông, ta không ý kiến, tuy nhiên chuyện ngài đáp ứng ta, thì làm sao đây...
Thạch Binh lại bắt đầu dài dòng.
- Yên tâm, trước khi ta rời khỏi Bồng Lai, sẽ đi tìm Bắc Tiểu Man!
Ninh Phàm không kiên nhẫn, chỉ một cái đè xuống, đem Thạch Binh biến thành pháp bảo thạch ngẫu thu hồi.
Cơ hồ trong chốc lát, Ninh Phàm đã có quyết định.
Hắn muốn đi Hoan Ma tông, tìm tòi bí cảnh, cần đáp ứng thỉnh cầu của Tiêu Vạn La, lấy thân phận Đan Đỉnh lão tổ, cầm lệnh bài đi tới tông đó!
...
Chớp mắt Thạch Binh bị thu xong, nó kinh hồng liếc một cái, ánh mắt quét qua nữ thi.
Một thoáng, trong mắt nữ thi lộ ra không vui, u mang chợt lóe. Nàng không thích bị Ninh Phàm lấy nam tử bên ngoài theo dõi!
Một ánh mắt cơ hồ khiến cho thân thể bằng đá của Thạch Binh run rẩy, làm Thạch Binh không hiểu, kiêng kỵ, chấn kinh!
- Cô gái này không có một chút pháp lực, vì sao lại tạo cho ta cảm giác nguy cơ kinh khủng như vậy! Chẳng lẽ nàng là... Hóa thần trung kỳ?! Chu Minh này lại tuần phục một côn đồ Hóa thần trung kỳ sao?!
Ninh Phàm cuối cùng đáp ứng sự thỉnh cầu của Tiêu Vạn La, chẳng qua là đồng thời, từ trong Đan Đỉnh môn mang đến gần mười vạn tiên ngọc... Đây cũng chính là ở Vô Tận hải, nếu đặt ở chính thống tu quốc tông môn, cướp bóc bị giới pháp hạn chế, rất khó giàu có như vậy.
Dù sao, chớ nhìn Tiêu Vạn La uất ức trước mặt Ninh Phàm, đặt ở Tấn quốc, lão ta vẫn là cao thủ mạnh hơn một đường so với Tấn quân!
Mấy ngày sau, hai thanh niên nam nữ đến Huyền Vũ thành.
Nơi đây vẫn sầm uất tu giả đông như kiến, nhưng tới đây mục đích bất đồng, tâm tình cũng không cùng.
Nữ thi nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, đối với cái gì cũng tò mò, đi ngang qua sạp ven đường của tán tu, nhìn trúng pháp bảo đồ trang sức nhà nào, cầm lên bỏ đi, căn bản không biết đưa tiền ra sao.
Còn Ninh Phàm lại rất bất đắc dĩ, không thể không trả tiền cho nữ thi.
Cho tới khi hắn dắt lấy đôi tay nhỏ bé của nữ thi, nàng mới an phận trong sự không tình nguyện.
- Quang... không... thoải... mái...
Miệng của nữ thi nhẹ nhàng mếu lên.
Quả thật không thoải mái, mỗi một đứa trẻ người phàm cùng mẹ đi dạo qua chợ, đều có lãnh hội loại cảm giác bị mẹ dắt, không thể chạy loạn, đúng là trong lòng ngứa ngáy.
- Nàng hãy nghe lời đi!
Ninh Phàm xoa xoa tóc xanh của nữ thi, trong mắt thưởng thức phong thổ nhân tình ở Huyền Vũ thành.
Ngày đó hắn tới Huyền Vũ thành, là mong kết đan, một thân bị thương, bị người đuổi giết, căn bản không có lòng rỗi rãnh thưởng thức cảnh trí.
Nhưng hôm nay, tâm bình khí hòa, phong hòa nhật lệ, sương mù lan tỏa, nơi đây phong vật như tranh vẽ, không hổ là một trong ba tiên đảo của ngoại hải.
Đan Tháp Nam tháp, hai người từ từ tới.
Người con gái tiếp đãi vẫn là Nhã Lan, vừa thấy Ninh Phàm tới, lập tức cười nói nhẹ nhàng:
- Nhã Lan ra mắt Chu đại sư. Không biết đại sư có gì phân phó?
Ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy, Ninh Phàm được Mạc lão dẫn đi gặp Nam tháp tháp chủ, đi khảo sát tứ chuyển luyện đan thuật! Kết quả của chuyện này, Mạc lão không nói rõ, nhưng trong lòng Nhã Lan lại biết, Ninh Phàm hơn phân nửa là thông qua ‘tứ chuyển’ khảo sát... Thế nhưng nàng cũng không biết, Ninh Phàm khảo nghiệm... chính là ngũ chuyển!
Nàng nghe qua cuồng ma Chu Minh, nhưng căn bản không đem Chu Minh cùng Ninh Phàm có khí chất thư sinh liên lạc cùng nhau.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên thân thể của nữ thi bên cạnh Ninh Phàm, lập tức buồn bả.
Khó trách mình tự tiến chẩm tịch, Ninh Phàm cũng không muốn... Thì ra hắn không ngờ lại có cơ thiếp tuyệt sắc thế này.
- Nhã Lan tiểu thư, làm phiền thông báo, ta muốn gặp Mạc lão.
- Mạc lão đã nói qua, Chu Minh Lão sư tới chơi, không cần thông báo. Nhã Lan liền dẫn đại sư đi gặp Mạc lão...
...
Bên trong phòng luyện đan, Mạc Vân đang khảo sát thuật luyện đan của mấy tên Dung linh luyện đan sư. Mấy tên luyện đan sư này tất cả đến nhị chuyển đỉnh phong, định luyện chế tam chuyển đan dược, đột phá tam chuyển luyện đan thuật.
Dưới sự kiểm tra của Mạc Vân 4 người toàn bộ tinh thần chăm chú luyện đan, không dám có một chút chậm trễ. Nhưng Mạc Vân lại nhíu chặc chân mày.
Trong 4 người, có 3 người luyện đan sắp thất bại, 1 người miễn cưỡng thành công. Nhưng đan dược thì dược tính tán thất nghiêm trọng.
- Không hợp cách! Toàn bộ không hợp cách!
Lão ta tức giận phẩy tay áo một cái, lập tức tắt đi địa hỏa của bốn người. Mười năm trôi qua, lão ta đã là tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, khoảng cách tứ chuyển chỉ thiếu chút nữa!
Lão thà lãng phí thời gian trên bốn người, còn không bằng đi tìm hiểu tứ chuyển luyện đan thuật.
Bốn tên Dung linh, nào dám oán hận Mạc Vân, từng người vâng vâng dạ dạ, cáo từ rời khỏi. Trên đường tháp dài vội vàng, bốn người sắc mặt đang không vui, bỗng nhiên ngẩn ra, vừa thấy Nhã Lan vóc người vô cùng khêu gợi, dẫn một nam một nữ tới tìm Mạc Vân.
Vẻ mặt rất cung kính! Sự thuận theo phát ra từ nội tâm! Nhã Lan biểu lộ lấy lòng Ninh Phàm, dật vu ngôn biểu!
Bốn người là sư huynh đệ, trong đó có một người kính mến Nhã Lan, tên là Dư Uy, cốt linh trăm tuổi, lại là hậu bối của Tây tháp một tam chuyển khách khanh đan sư. Hắn cố ý cùng Nhã Lan kết làm đạo lữ, chẳng qua Nhã Lan lại chưa bao giờ nhìn thẳng vào nhau. Không ngờ, Nhã Lan này nhìn như cao ngạo, hôm nay lại đối với một tên mặt trắng nhỏ liếc mắt đưa tình như vậy...
Y cười lạnh mấy tiếng, ánh mắt lạnh lẻo, ánh mắt nhỏ không thể tra đảo qua trên người Ninh Phàm, sát ý giấu giếm.
Chẳng qua là nhìn không rõ lai lịch của Ninh Phàm, y còn không đến nổi lập tức cùng Ninh Phàm tranh đoạt tình nhân.
Cho dù giờ phút này y bởi vì bị Mạc Vân khiển trách nên trong lòng nén giận. Vào lúc ánh mắt của y rơi vào nữ thi sau lưng Ninh Phàm, lập tức bị tư dung tuyệt thế của nữ thi càng làm cho kinh trụ!
Trong tu giới, nữ nhân bởi vì tu luyện đạo pháp mà phần lớn xinh đẹp, nhưng người xinh đẹp như cô gái này rất hiếm!
Dáng người yêu yếu gầy gò, đáng thương đáng tội... Cô gái này sắc mặt ảm đạm, lại thêm một phần dung mạo bệnh hoạn, môi anh đào không có máu, càng khiến người ta thương xót! Quần áo trắng mặc trên người nàng lại tăng thêm sự thánh khiết của nàng, vớ la giày lăng, không nhiễm chút bụi trần!
Ánh mắt của Dư Uy lộ ra một tia dâm tà, lửa nóng, cười lạnh. Y sát vai mà qua đám người Ninh Phàm, nhưng trong lòng cũng nghĩ tới ‘thị thiếp’ của Ninh Phàm.
Nữ thi cùng Ninh Phàm nhìn dáng vẻ không chút pháp lực, thật giống như chẳng qua là Ích mạch tầng một.
Có thể khiến cho Nhã Lan kính trọng, nếu không phải có thực lực, chính là bối cảnh bất phàm...
Bối cảnh ư? Hừ! Ở Vô Tận hải, ai cho ai mặt mũi, ai nhìn ai bối cảnh! Không có thực lực, nửa bước khó đi!
Chỉ là Ích mạch tiểu bối, lại có cơ thiếp xinh đẹp như vậy, ha ha, trở về tra rõ lai lịch của người này, đợi người này lạc đan, giết đi, đoạt cơ thiếp của hắn!
Giết người là chuyện sau này, bây giờ sao... Trước tiên qua lén nắm tay! Cái mông của cô gái kia thật là xinh a, nếu sờ một cái, hắc hắc...
Lúc Dư Uy đi qua cạnh người của nữ thi, y lại cười lạnh một tiếng, không lộ dấu vết, nhẹ nhàng đưa tay, nhanh như tật lôi, mang tàn ảnh, mò tới cái mông của nữ thi.
Lấy Dung linh tu vi của hắn sờ thân thể của một Ích mạch nữ tu, thậm chí có thể nhanh đến khiến cho nàng không phát giác ra mình bị sờ!
Vô Tận hải, không có hạng người hiền lành!
Loại hành động quần là áo lụa này của y sớm thành thói quen!
Nhưng mà tay của y chưa chạm đến cái mông của nữ thi, lại bị một người thanh niên hời hợt bắt lấy.
Một trảo lại làm cho Dư Uy không thể động đậy nữa! Mà xương một cánh tay của y đã bị nát bấy dưới một trảo này!
Xương gãy đau đâm nát lòng, Dư Uy lại mang kinh hãi, đau nhức, mắt lạnh ngẩng đầu, kình chống nhau, cũng là hàn quang trong mắt của Ninh Phàm.
Một cái ánh mắt lại làm cho sống lưng của Dư Uy phát rét! Tất cả lệ khí hóa thành hồng mang chợt lóe trong mắt!
Thật giống như dưới một ánh mắt, y một thân tu vi đều phải tống táng!
Đây là sát ý cấp bậc gì?! Lệ khí!
Dưới ánh mắt như thế, tiên mạch của mình lại lâm vào đến mức đứt từng khúc!
Giờ phút này, y làm gì không biết, tên mặt trắng nhỏ mình nhìn kinh thường kia rốt cuộc là một cao nhân tiền bối!
Kim đan lão quái! Thậm chí... Nguyên anh!
- Lúc nãy xin tiền bối tha mạng, vãn bối là hậu bối của Bắc tháp Dư Long trưởng lão, xin tiền bối tha cho...
Y lời còn chưa dứt, lại thấy Ninh Phàm hừ lạnh một tiếng, nguyên lực thiên địa chấn động một cái. Dư Uy mới chỉ là Dung linh tu vi, thân thể dưới nguyên lực chấn động một cái, thẳng thừng hóa thành huyết vụ nát tan. Một mạng ô hô!
Loại thủ đoạn này, ba Dung linh khác chưa bao giờ nghe, cơ hồ lập tức liền kết luận, thanh niên tầm thường trước mắt rốt cuộc là lão quái trên Kim đan! Chỉ có Kim đan lão quái mới có thể dễ dàng giết chết Dung linh như vậy!
- Ngươi, ngươi dám giết sư huynh Dư Uy của ta, cho dù ngươi là Kim đan kỳ, cũng chết chắc! Gia sư Dư Long chính là Bắc tháp tam chuyển đỉnh phong luyện đan sư, Nguyên anh sơ kỳ tu sĩ! Chuyện này nhất định không từ bỏ ý đồ với ngươi!
- Vậy sao...? Ta ngược lại nhìn một chút, lão ta có dám đến tìm ta, nói cho lão ta biết, ta gọi là... Chu Minh!
- Cái gì? Chu Minh! Không, nhất định không là cùng một người!
Ba tên Dung linh hậm hực cắn răng, vội vã rời khỏi, đi thông báo với Bắc tháp Dư Long lão tổ.
Nhã Lan lấy tay che miệng, sợ ngây người.
Nàng vẫn cho rằng Ninh Phàm đan thuật tuy cao, cũng là một người khiêm nhường lễ độ, hôm nay xem ra, người này giết người mắt cũng không nháy mắt... Thật là lòng dạ độc ác!
Chu Minh, Chu Minh!
Chẳng lẽ Chu Minh này đúng là… ma đầu Chu Minh làm ngoại hải oanh động hay sao?!
Không... Chu Minh đó là người ác có thể giết đại tu sĩ đây...
Còn Chu Minh trước mắt này, mặc dù cũng thật lợi hại, nhưng cốt linh bất quá 340 tuổi, làm sao là đại tu sĩ...
Ánh mắt của nàng hơi trấn tĩnh, rồi sau đó lo âu.
- Chu đại sư, ngài gây họa rồi... Ngài không nên giết Dư Uy, mặc dù Nhã Lan cũng nhìn hắn không thông...
- Không nên giết sao? Muốn sờ nữ nhân của Chu Minh ta mà không nên giết ư?
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, không nhìn ra sát khí chút nào, nhưng mà nụ cười đó lại khiến cho trong lòng của Nhã Lan run lên. Nụ cười còn đáng sợ hơn so với nổi giận.
- Không phải cái ý này... Dư Long đó là người bao che nhất, ngài giết con em đời sau của lão, chuyện này sợ rằng không dễ xử lý. Theo như Nhã Lan nhìn, không bằng mau bỏ chạy đi. Ngài cũng chớ nên đi gặp Mạc lão...
- Không cần, đi gặp Mạc Vân! Hôm nay ta tới Nam tháp, là vì trở thành Di Thế cung khách khanh đan sư... Về phần Dư Long, lão ta không dám tới chọc ta!
Không dám chọc ta!
Lời này nhìn như cuồng vọng, nhưng sự ngang ngược trong đó lại khiến cho trong đầu Nhã Lan hơi nát lòng.
Vì thiếp thị, giận dữ giết người, mà người giết chết dù là nguyên anh trưởng bối, thậm chí không dám đến trả thù... Chẳng lẽ Chu Minh trước mắt thật là người nọ trong tin đồn!
- Được, Nhã Lan dẫn đại sư đi gặp Mạc lão!
/456
|