Sự chấn kinh nồng đậm hiện ra trên mặt mỗi người, đưa mắt nhìn nhau một hồi, đều nặng nề thở phào một cái!
Bọn họ chấn kinh với Quỷ Tước tông, Hỏa Vân tông ra sân quá mức ngoài người ta dự liệu!
Chấn kinh hai đại tông môn, có chính có ma, lại đồng thời tương trợ Ninh thành!
Càng chấn kinh hơn cũng là... Cảnh Chước lão tổ, tựa hồ đã kết anh thành công, thành... nguyên anh tu sĩ!!
- Cảnh Chước lại... kết anh rồi! Nguyên anh, nguyên anh...
Cho dù là Bi Hồng tử ngoài năm trăm dặm, sau khi do dự, rẽ đường mà quay về cũng kinh trụ. Lão ta đờ đẫn ở đó, không cách nào tin.
Nhưng sẽ không sai... Cảnh Chước có thể tùy tiện tiêu diệt 3 tên kim đan, trọng thương 5 người, trừ đột phá nguyên anh kỳ thì không còn bất kỳ giải thích nào!
Việt quốc rốt cuộc ra đời một nguyên anh tu sĩ thứ nhất!
Hỏa Vân tông, muốn nhất thống Việt quốc sao? Muốn thay thế Thái Hư phái, trở thành chính đạo đệ nhất tông ư?
Bi Hồng tử tâm loạn như ma, âm thầm tự giễu, nếu chuyện này để cho Thái Hư chưởng môn Trọng Huyền tử biết được, sợ rằng nhất định sẽ không dễ chịu.
Mà chuyện càng làm cho lão ta trợn mắt hốc mồm đột nhiên diễn ra!
Lão ta vốn tưởng rằng thấy Ninh Phàm mấy chiêu chiến bại Tử Âm lão ma, đã đủ lấy chấn động.
Lão ta vốn tưởng rằng thấy Cảnh Chước đột phá nguyên anh kỳ đủ để kinh hãi.
Nhưng hết thảy chấn kinh, cũng không phải là cảnh tượng vào thời khắc này dẫn tới kinh người.
Mọi người lại thấy Cảnh Chước đường đường uy phong, sau khi tiêu diệt Tử Âm cùng ba tên Cực Âm kim đan cũng không đuổi giết tàn dư khác nữa, ngược lại hư đạp bầu trời, đến gần Ninh Phàm, đợi đi tới cách hắn ba trượng, bỗng nhiên xuất hiện ngoài ý liệu của tất cả mọi người, bất ngờ lão ta quỳ một cái!
- Đại ân không lời nào cám ơn hết được... Từ nay sinh tử của Cảnh Chước hoàn toàn giữa một ý niệm của Ninh tôn, hôm nay ma tu tới xâm phạm Ninh thành, vô luận chính ma, đều là Cảnh Chước sinh tử đại địch, phải giết hết!
Đường đường nguyên anh cao thủ, lão quái sắp nhất thống Việt quốc, lại quỳ xuống về phía Ninh Phàm ư?!
Quỷ tước Ninh tôn, chưởng diệt Tử Âm, làm nguyên anh tu vi Cảnh Chước quỳ lạy... Người này, thật chỉ là một thanh niên không tới 20 đây sao?!
- Cảnh Chước đạo hữu không cần khách khí, đại địch trước mặt, không phải lúc tự thoại...
Ninh Phàm đỡ dậy Cảnh Chước, ánh mắt lại quét về phía Thiên Nhất tử.
Về phần Cực Âm lâu thuyền chạy trốn nơi xa thì không cách nào đưa tới Ninh Phàm để ý chút nào, đã có Nam Cung dẫn người truy kích. Chân chính khiến cho hắn kiêng kỵ chỉ có người trong chiếc quan tài đen kia!
- Đại địch ư?
Không những Cảnh Chước, Quỷ Tước tử, ngay cả mấy kim đan khác viện trợ hắn cũng không khỏi khẽ hô một tiếng.
Cực Âm môn diệt, chỉ còn dư Thiên Đạo tông, Thiên Nhất tử cùng Thiên Đạo tu sĩ còn dư lại mặc dù không dễ đối phó, cũng không coi là đại địch gì chứ?
Bọn họ tất cả đều coi thường Thiên Đạo tông rồi.
Thật giống như ấn chứng cho lời nói của Ninh Phàm, Thiên Nhất tử tay cầm một cái la bàn, ánh mắt như lửa nóng nhìn về phương hướng Ninh Phàm.
La bàn trong tay, khoảng cách càng gần Ninh Phàm, càng kịch liệt xoay tròn. Giờ khắc này, Thiên Nhất tử ngửa mặt lên trời cười to, khàn khàn, âm trầm, cùng hết thảy các thứ này cũng hoàn toàn xa lạ.
- Cổ thi, thì ra ở trên người của ngươi! Tốt! Như vậy cũng tiết kiệm lão phu khắp nơi tìm kiếm! Cổ thi này thuộc về ta! Nếu ngươi giao ra thi thể đó, lão phu cho ngươi một cái thống khoái! Những tu sĩ khác tới đây tất cả sẽ trở thành luyện thi mới cho lão phu!
Giờ khắc này, Thiên Nhất tử thu la bàn, đứng chắp tay, thả ra một thân uy áp. Uy áp đó chỉ đạt tới ba thành bổn tôn của lão, nhưng lập tức chỉ ba thành, không chỉ so với Cảnh Chước yếu hơn một đường, so với Quỷ tước vẫn mạnh hơn không ít.
Dưới uy áp đó, quanh Ninh thành một mảnh tiếng kinh dị. Uy áp của Thiên Nhất tử quả thật không tầm thường, nhưng tựa hồ vẫn không có sự mạnh mẽ như Cảnh Chước lão tổ, lại dám đại phóng cuồng ngôn, huyết tẩy tất cả tu sĩ nơi đây, thật là to gan!
Cảnh Chước cũng hừ lạnh một tiếng, dậm chân về trước, mỗi một bước uy áp cũng đề thphục dùngg từng nấc. Pháp lực của lão ta đã đến nguyên anh, khí thế mặc dù chưa tới, nhưng so với phổ thông lão tổ tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Uy áp của Cảnh Chước khiến cho đám người Bạch Phi Đằng đến gần bên hít thở không thông, nhưng truyền tới bên người Thiên Nhất tử, lại thật giống như gió mát quất vào mặt, không bị thương chút nào, chỉ đổi lấy Thiên Nhất tử một câu cười khẩy.
- Nếu các ngươi dựa vào là tên giả anh tu sĩ này, như vậy bổn tông tiếc nuối tuyên bố, hắn không cứu được các ngươi!
Thiên Nhất tử lời nói châm chọc, một chỉ bắt pháp quyết, bên người bốn mươi bốn cỗ dung linh luyện thi, lập tức bắt đầu thối rữa, khoảnh khắc bạo tán thành huyết vụ. Thi khí huyết vụ, chợt cuốn trên người Thiên Nhất tử, khí tức của lão lập tức đột nhiên lên cao, dần dần lại vượt qua Cảnh Chước, hoàn toàn đạt tới trình độ nguyên anh sơ kỳ tu sĩ!
Mà giờ khắc này, trên bầu trời cuồng phong đại tác, khí thế của lão chấn loạn mây trôi bầu trời, khiến cho ngũ hành linh lực lung tung! Đây mới thật sự là nguyên anh khí thế, đủ để dẫn động thiên địa biến hóa!
Chiến ý trong mắt của Bộ Cuồng Phần dần dần cắt giảm, cũng lập tức hóa thành một tia sợ hãi. Lão ta phát hiện, khí thế của Thiên Nhất tử không ngờ vượt qua lão tổ nhà mình! Dưới uy thế như thế ở đây, lão ta đường đường kim đan cao thủ, lại dâng lên một tia cảm giác vô lực. Mà nghe Thiên Nhất tử nói, Cảnh Chước là giả anh tu sĩ, từng lão quái đều sắc mặt do dự nhìn về Cảnh Chước, mong được giải thích.
- Không sai, bởi vì một ít nguyên nhân lão phu vẫn còn không tính là chân chính nguyên anh tu sĩ...
Trán của Cảnh Chước hơi rỉ ra mồ hôi lạnh. Lão ta thuộc về trung tâm khí thế của Thiên Nhất tử, vô cùng không dễ chịu, nhưng còn không đến nổi bị khí thế của Thiên Nhất tử chấn động.
Chẳng qua là lời của lão ta thật giống như một chậu nước lạnh, tạt vào trong lòng tất cả tu sĩ.
Thì ra Cảnh Chước lão tổ mà mọi người ỷ vào lại chỉ là giả anh tu sĩ... Nhưng khí thế của Thiên Nhất tử so với Cảnh Chước còn mạnh hơn...
Chẳng lẽ cái gọi là Việt quốc vị nguyên anh tu sĩ thứ nhất vẫn chưa hoàn toàn đột phá cảnh giới ư?!
Chẳng lẽ trước mắt Thiên Nhất tử nhìn như tình cảnh bất lợi, mới thật sự là nguyên anh tu sĩ hay sao?!
Từng người tu sĩ, trong mắt bắt đầu toát ra vẻ sợ hãi đối với Thiên Nhất tử. Nguyên anh tu sĩ, lực một người đủ để lật một cái hạ cấp Tu Chân quốc, cho dù mấy phe có Cảnh Chước giả anh tu sĩ ở đây, nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Thiên Nhất tử... Hôm nay, sợ rằng gặp nguy hiểm.
Ở chỗ này trước mắt, Thiên Nhất tử cười lạnh không dứt, mọi người sợ hãi, khiến cho lão ta miệt thị:
- Đây là năm thành uy áp của lão phu, tiếp theo là lão phu với bảy thành uy áp!
Thiên Nhất tử lần nữa bắt pháp quyết, tám tên kim đan trưởng lão sau lưng cũng thân thể thối rữa, rồi sau đó bạo tán huyết vụ.
Khí tức của lão hấp thu huyết vụ thi khí, lần nữa leo lên, cơ hồ đạt tới nguyên anh sơ kỳ điên phong!
Dưới bảy thành uy áp càn quét, chính là Bạch Phi Đằng cùng Yến Bại cũng khí tức rối loạn, đua nhau pháp lực đại loạn. Trừ Cảnh Chước, Quỷ Tước tử cùng Ninh Phàm, bầu trời Ninh thành căn bản không người có thể chống lại uy áp này! Tất cả ngược lại hít một hơi khí lạnh, khí huyết cuồng trào! Theo Thiên Nhất tử mi tâm thụ nhãn huyết quang chợt lóe, Hỏa Vân tông bốn tên kim đan trưởng lão trong đó có Bộ Cuồng Phần đều tâm thần thất thủ, bị tâm ma xâm nhập!
- Uy áp này sợ rằng đã đạt đến nguyên anh sơ kỳ điên phong?! Đây vẫn chỉ là bảy thành uy áp của lão ta, nếu lão thả ra toàn bộ uy áp, há chẳng phải là có thể đạt tới mười thành sao?!
Ngay cả Cảnh Chước, cũng lần đầu tiên sắc mặt đại biến, bắt đầu dần dần thất thủ dưới uy áp của Thiên Nhất tử.
Quỷ dị, quá mức quỷ dị, cho dù là nguyên anh tu sĩ, cũng không phải dựa vào uy áp liền khuất phục mình... Chẳng lẽ, Thiên Nhất tử lúc thả ra uy áp càng thêm len lén thả huyễn thuật chphục dùngg?!
Một thoáng, Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử hai mắt nhìn nhau một cái, tất cả từ trong mắt đối phương nhìn ra một ti suy đoán.
Hai người gật đầu một cái, đồng thời khai hết pháp lực, đồng loạt hét lớn một tiếng, pháp lực mỗi người kích động, định trấn tán huyễn thuật của Thiên Nhất tử.
Hai người hợp lực, pháp bao mênh mông biết bao, so với nguyên anh tầm thường tu sĩ sơ kỳ cũng không phải là quá đáng.
Đối với huyễn thuật không biết làm sao phá giải, một loại phương pháp phá giải duy nhất, chính là lấy pháp lực mạnh mẽ trấn tán. Phương pháp của hai người không sai, nhưng pháp lực của bọn họ sau khi tương gia lại vẫn kém với Thiên Nhất tử bổn tôn, cũng không cách nào trấn tán huyễn thuật, chỉ khiến cho không khí quanh mình, cho thấy ty ty lũ lũ hồng tuyến, nhưng lập tức biến mất không tung tích.
Hồng tuyến ấy tựa hồ chính là căn bản của huyễn thuật. Đáng tiếc mặc dù nhìn ra đầu mối của huyễn thuật, bọn họ vẫn không có phương pháp phá thuật, ngược lại bởi vì vọng động pháp lực, mà bị một tia hồng tuyến xâm vào bên trong cơ thể, lập tức tâm thần trở nên phân loạn.
Quỷ Tước tử cùng Cảnh Chước đều sắc mặt đại biến, huyết tuyến này không biết là ô trọc lực gì, lại khiến cho bọn họ tu luyện trăm ngàn năm tâm cảnh hoàn toàn thất thủ!
- Đây là huyễn thuật gì...? Lão ta bắt pháp quyết thi thuật khi nào chứ?!
Hai người không hiểu thủ đoạn của Thiên Nhất tử nhưng Ninh Phàm lại hiểu. Mới vừa rồi ti ti huyết tuyến xuất hiện ngắn ngủi, lại khiến Ninh Phàm sáng tỏ chỗ ảo diệu của huyễn thuật này.
Huyết sắc là ác niệm do tam thi đồng kích phát, cực kỳ ô trọc loạn tâm trí người ta!
Hình đường thẳng là thần niệm chi lực, dựa vào thần niệm vô hình, bao phủ lấy ác niệm, giấu đi! Đây là chỗ căn bản của tam thi đồng thuật!
Thần niệm, thần niệm, tức là thần niệm, Ninh Phàm sợ gì!
- Ngươi, đủ rồi!
Ngôi sao ở đầu mày chợt lóe, vốn Trảm Ly kiếm tế luyện ở đầu mày, lập tức hóa thành một ánh tinh quang cực nhanh mà ra, bên trái đâm bên phải chém, nhất nhất chém chết thần niệm chi lực ẩn giấu bốn phía.
Đồng thuật là nhãn thần, thần kia chính là thần niệm. Nếu như những loại đồng thuật công kích khác, bị mục lực của tu sĩ nhìn thấy, lập tức bị trúng thuật, thì khó mà phá giải. Nhưng còn huyễn thuật, nhất là đoàn thể huyễn thuật, chỉ cần phát hiện đầu mối, chưa chắc có thể phá trừ!
Mấy kiếm chém chết tất cả thần niệm huyết tuyến, hàn mang lập lòe trong mắt của Ninh Phàm. Trảm Ly phi kiếm hóa thành bphục dùngg hồng, xông thẳng về phía Thiên Nhất tử.
Nhìn xem, trừ mình không người nào có thể phá huyễn thuật của Thiên Nhất tử, như vậy chỉ có mình có tư cách cùng Thiên Nhất tử đánh một trận.
Không hổ là thi ma mạch, có thể tu luyện ra tam thi đồng hiếm thấy, sợ rằng Thiên Nhất tử bổn tôn vào lúc toàn thịnh, chính là nguyên anh trung kỳ tu sĩ cũng có thể đánh một trận!
- Làm phiền chư vị tiền bối, đạo hữu, giúp ta thủ hộ Ninh thành một hai, người này ta một mình tranh đấu!
Đám người Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử nghe vậy, từng người lòng vẫn sợ hãi lui về trên Ninh thành thành tường... Huyễn thuật mới vừa rồi quá mức kinh tâm động phách, khiến cho bọn họ kiêng kỵ quá sâu!
Không cách nào kháng cự... Xem ra hôm nay chỉ có một mình Ninh Phàm có thể cùng Thiên Nhất tử đấu một trận rồi.
- Đây chính là nguyên anh lão quái, Ninh Phàm có thể thắng sao?
Ngôn ngữ của Bạch Phi Đằng vô cùng bất khả tư vị, dường như vẫn không quên mất hiềm khích cùng Ninh Phàm.
- Nếu hắn không thắng, chớ nói Ninh thành, sợ rằng toàn bộ Việt quốc đều bị tiêu diệt... Nếu bổn tông không nhìn lầm, Thiên Nhất tử căn bản chẳng qua là một cỗ luyện thi, thân phận chân thật của y chỉ sợ là một người kia...
Quỷ Tước tử ngưng trọng nói.
- Một người kia ư?
Bộ Cuồng Phần cùng tu sĩ hơi trẻ tuổi, cũng không biết những thứ bí vphục dùng kia, nhưng một ít lão quái sống trăm ngàn năm vừa nghe lời ấy của Quỷ Tước tử, lập tức sắc mặt đại biến.
- Là thi ma vào hai ngàn năm trước, một người một lực huyết tẩy Thất Mai hạ cấp Tu Chân quốc hay sao?!
Giờ khắc này, Bạch Phi Đằng khó trấn định được nữa.
Mà tu sĩ ngoài trăm dặm, từng người một sắc mặt kịch biến, tựa hồ nghe được tin tức kinh khủng gì khó tin. Trước đó bọn họ không hiểu, vì sao Trọng Huyền tử đường đường Thái Hư lão tổ, lại vừa thấy Thiên Nhất tử quay đầu đi, thì ra rốt cuộc ông ấy khám phá lai lịch của Thiên Nhất tử sao?!
Hai ngàn năm trước... Thi ma... trong nhất lưu tông môn, không ít đều có điển tịch ghi lại ác nhân đó! Một tên ác nhân khiến cho rất nhiều trung cấp Tu Chân quốc nguyên anh lão tổ phục dùng đau khổ lớn!
Người này một thân thân thể, không chỉ có toái pháp bảo, nghe nói người này càng am hiểu hơn luyện chế luyện thi, trong tay không chỉ có mấy trăm mấy ngàn luyện thi cấp dung linh cấp!
“Vạn thi đều xuất hiện, tu quốc tan biến”, đại đa số tông môn điển tịch, cũng ghi lại một câu nói này, nhưng chưa từng có người nào chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không cách nào tưởng tượng chỗ kinh khủng trong đó!
Thái Cổ ma mạch! Nhậm chức truyền nhân của Thi ma mạch còn chưa chết sao?!
- Mau trở về tông môn, thông báo tất cả Việt quốc tông môn, thi ma truyền nhân đã vào Việt quốc!
...
Thiên Nhất tử ánh mắt đông lại một cái. Lão ta khai ích bảy thành uy áp, lại không cách nào khiến cho tâm thần của Ninh Phàm nhiễu loạn một phần.
Mà mình âm thầm thúc giục tam thi đồng, thả ra huyễn thuật, lại bị Ninh Phàm một đạo kiếm ảnh phá đi.
Tinh quang kiếm ảnh, một tia tinh thần lực của Thái Cổ tinh thần trong đó, khiến cho Thiên Nhất tử ánh mắt như lửa nóng.
- Thái Cổ thần binh!? Lão phu biết ngươi là Thái Cổ ma mạch, cũng không biết ngươi người mang Thái Cổ thần binh... Bất quá kể từ hôm nay, Thái Cổ thần binh này thuộc về lão phu tất cả!
- Vậy sao, đó cũng phải nhìn xem thử ngươi có bắt được động hay không? Cự kiếm hình thái!
Ninh Phàm vẫy cổ tay một cái, tinh quang phi kiếm trong bóng loáng, hóa thành một thanh cự kiếm thô trọng dài bảy thước, nhẹ nhàng vũ động, liền mơ hồ cho thấy tiếng sấm.
Mà Ninh Phàm thi triển luyện thể thuật của trượng lục chi thân, thân thể của hắn dài dữ dội gấp một lần, bphục dùngg hồng ép tới gần, cự kiếm một kiếm đánh xuống về phía Thiên Nhất tử!
Trước đó hắn đã thấy thân thể mạnh mẽ của Thiên Nhất tử, lần này hắn sẽ không nương tay nữa.
- Chà! Kiếm này lại có song trọng hình thái, đây là thứ mà trong “Thi ma lục” cũng không nói tới?!
Bọn họ chấn kinh với Quỷ Tước tông, Hỏa Vân tông ra sân quá mức ngoài người ta dự liệu!
Chấn kinh hai đại tông môn, có chính có ma, lại đồng thời tương trợ Ninh thành!
Càng chấn kinh hơn cũng là... Cảnh Chước lão tổ, tựa hồ đã kết anh thành công, thành... nguyên anh tu sĩ!!
- Cảnh Chước lại... kết anh rồi! Nguyên anh, nguyên anh...
Cho dù là Bi Hồng tử ngoài năm trăm dặm, sau khi do dự, rẽ đường mà quay về cũng kinh trụ. Lão ta đờ đẫn ở đó, không cách nào tin.
Nhưng sẽ không sai... Cảnh Chước có thể tùy tiện tiêu diệt 3 tên kim đan, trọng thương 5 người, trừ đột phá nguyên anh kỳ thì không còn bất kỳ giải thích nào!
Việt quốc rốt cuộc ra đời một nguyên anh tu sĩ thứ nhất!
Hỏa Vân tông, muốn nhất thống Việt quốc sao? Muốn thay thế Thái Hư phái, trở thành chính đạo đệ nhất tông ư?
Bi Hồng tử tâm loạn như ma, âm thầm tự giễu, nếu chuyện này để cho Thái Hư chưởng môn Trọng Huyền tử biết được, sợ rằng nhất định sẽ không dễ chịu.
Mà chuyện càng làm cho lão ta trợn mắt hốc mồm đột nhiên diễn ra!
Lão ta vốn tưởng rằng thấy Ninh Phàm mấy chiêu chiến bại Tử Âm lão ma, đã đủ lấy chấn động.
Lão ta vốn tưởng rằng thấy Cảnh Chước đột phá nguyên anh kỳ đủ để kinh hãi.
Nhưng hết thảy chấn kinh, cũng không phải là cảnh tượng vào thời khắc này dẫn tới kinh người.
Mọi người lại thấy Cảnh Chước đường đường uy phong, sau khi tiêu diệt Tử Âm cùng ba tên Cực Âm kim đan cũng không đuổi giết tàn dư khác nữa, ngược lại hư đạp bầu trời, đến gần Ninh Phàm, đợi đi tới cách hắn ba trượng, bỗng nhiên xuất hiện ngoài ý liệu của tất cả mọi người, bất ngờ lão ta quỳ một cái!
- Đại ân không lời nào cám ơn hết được... Từ nay sinh tử của Cảnh Chước hoàn toàn giữa một ý niệm của Ninh tôn, hôm nay ma tu tới xâm phạm Ninh thành, vô luận chính ma, đều là Cảnh Chước sinh tử đại địch, phải giết hết!
Đường đường nguyên anh cao thủ, lão quái sắp nhất thống Việt quốc, lại quỳ xuống về phía Ninh Phàm ư?!
Quỷ tước Ninh tôn, chưởng diệt Tử Âm, làm nguyên anh tu vi Cảnh Chước quỳ lạy... Người này, thật chỉ là một thanh niên không tới 20 đây sao?!
- Cảnh Chước đạo hữu không cần khách khí, đại địch trước mặt, không phải lúc tự thoại...
Ninh Phàm đỡ dậy Cảnh Chước, ánh mắt lại quét về phía Thiên Nhất tử.
Về phần Cực Âm lâu thuyền chạy trốn nơi xa thì không cách nào đưa tới Ninh Phàm để ý chút nào, đã có Nam Cung dẫn người truy kích. Chân chính khiến cho hắn kiêng kỵ chỉ có người trong chiếc quan tài đen kia!
- Đại địch ư?
Không những Cảnh Chước, Quỷ Tước tử, ngay cả mấy kim đan khác viện trợ hắn cũng không khỏi khẽ hô một tiếng.
Cực Âm môn diệt, chỉ còn dư Thiên Đạo tông, Thiên Nhất tử cùng Thiên Đạo tu sĩ còn dư lại mặc dù không dễ đối phó, cũng không coi là đại địch gì chứ?
Bọn họ tất cả đều coi thường Thiên Đạo tông rồi.
Thật giống như ấn chứng cho lời nói của Ninh Phàm, Thiên Nhất tử tay cầm một cái la bàn, ánh mắt như lửa nóng nhìn về phương hướng Ninh Phàm.
La bàn trong tay, khoảng cách càng gần Ninh Phàm, càng kịch liệt xoay tròn. Giờ khắc này, Thiên Nhất tử ngửa mặt lên trời cười to, khàn khàn, âm trầm, cùng hết thảy các thứ này cũng hoàn toàn xa lạ.
- Cổ thi, thì ra ở trên người của ngươi! Tốt! Như vậy cũng tiết kiệm lão phu khắp nơi tìm kiếm! Cổ thi này thuộc về ta! Nếu ngươi giao ra thi thể đó, lão phu cho ngươi một cái thống khoái! Những tu sĩ khác tới đây tất cả sẽ trở thành luyện thi mới cho lão phu!
Giờ khắc này, Thiên Nhất tử thu la bàn, đứng chắp tay, thả ra một thân uy áp. Uy áp đó chỉ đạt tới ba thành bổn tôn của lão, nhưng lập tức chỉ ba thành, không chỉ so với Cảnh Chước yếu hơn một đường, so với Quỷ tước vẫn mạnh hơn không ít.
Dưới uy áp đó, quanh Ninh thành một mảnh tiếng kinh dị. Uy áp của Thiên Nhất tử quả thật không tầm thường, nhưng tựa hồ vẫn không có sự mạnh mẽ như Cảnh Chước lão tổ, lại dám đại phóng cuồng ngôn, huyết tẩy tất cả tu sĩ nơi đây, thật là to gan!
Cảnh Chước cũng hừ lạnh một tiếng, dậm chân về trước, mỗi một bước uy áp cũng đề thphục dùngg từng nấc. Pháp lực của lão ta đã đến nguyên anh, khí thế mặc dù chưa tới, nhưng so với phổ thông lão tổ tất nhiên mạnh hơn rất nhiều.
Uy áp của Cảnh Chước khiến cho đám người Bạch Phi Đằng đến gần bên hít thở không thông, nhưng truyền tới bên người Thiên Nhất tử, lại thật giống như gió mát quất vào mặt, không bị thương chút nào, chỉ đổi lấy Thiên Nhất tử một câu cười khẩy.
- Nếu các ngươi dựa vào là tên giả anh tu sĩ này, như vậy bổn tông tiếc nuối tuyên bố, hắn không cứu được các ngươi!
Thiên Nhất tử lời nói châm chọc, một chỉ bắt pháp quyết, bên người bốn mươi bốn cỗ dung linh luyện thi, lập tức bắt đầu thối rữa, khoảnh khắc bạo tán thành huyết vụ. Thi khí huyết vụ, chợt cuốn trên người Thiên Nhất tử, khí tức của lão lập tức đột nhiên lên cao, dần dần lại vượt qua Cảnh Chước, hoàn toàn đạt tới trình độ nguyên anh sơ kỳ tu sĩ!
Mà giờ khắc này, trên bầu trời cuồng phong đại tác, khí thế của lão chấn loạn mây trôi bầu trời, khiến cho ngũ hành linh lực lung tung! Đây mới thật sự là nguyên anh khí thế, đủ để dẫn động thiên địa biến hóa!
Chiến ý trong mắt của Bộ Cuồng Phần dần dần cắt giảm, cũng lập tức hóa thành một tia sợ hãi. Lão ta phát hiện, khí thế của Thiên Nhất tử không ngờ vượt qua lão tổ nhà mình! Dưới uy thế như thế ở đây, lão ta đường đường kim đan cao thủ, lại dâng lên một tia cảm giác vô lực. Mà nghe Thiên Nhất tử nói, Cảnh Chước là giả anh tu sĩ, từng lão quái đều sắc mặt do dự nhìn về Cảnh Chước, mong được giải thích.
- Không sai, bởi vì một ít nguyên nhân lão phu vẫn còn không tính là chân chính nguyên anh tu sĩ...
Trán của Cảnh Chước hơi rỉ ra mồ hôi lạnh. Lão ta thuộc về trung tâm khí thế của Thiên Nhất tử, vô cùng không dễ chịu, nhưng còn không đến nổi bị khí thế của Thiên Nhất tử chấn động.
Chẳng qua là lời của lão ta thật giống như một chậu nước lạnh, tạt vào trong lòng tất cả tu sĩ.
Thì ra Cảnh Chước lão tổ mà mọi người ỷ vào lại chỉ là giả anh tu sĩ... Nhưng khí thế của Thiên Nhất tử so với Cảnh Chước còn mạnh hơn...
Chẳng lẽ cái gọi là Việt quốc vị nguyên anh tu sĩ thứ nhất vẫn chưa hoàn toàn đột phá cảnh giới ư?!
Chẳng lẽ trước mắt Thiên Nhất tử nhìn như tình cảnh bất lợi, mới thật sự là nguyên anh tu sĩ hay sao?!
Từng người tu sĩ, trong mắt bắt đầu toát ra vẻ sợ hãi đối với Thiên Nhất tử. Nguyên anh tu sĩ, lực một người đủ để lật một cái hạ cấp Tu Chân quốc, cho dù mấy phe có Cảnh Chước giả anh tu sĩ ở đây, nhưng cũng chưa chắc là đối thủ của Thiên Nhất tử... Hôm nay, sợ rằng gặp nguy hiểm.
Ở chỗ này trước mắt, Thiên Nhất tử cười lạnh không dứt, mọi người sợ hãi, khiến cho lão ta miệt thị:
- Đây là năm thành uy áp của lão phu, tiếp theo là lão phu với bảy thành uy áp!
Thiên Nhất tử lần nữa bắt pháp quyết, tám tên kim đan trưởng lão sau lưng cũng thân thể thối rữa, rồi sau đó bạo tán huyết vụ.
Khí tức của lão hấp thu huyết vụ thi khí, lần nữa leo lên, cơ hồ đạt tới nguyên anh sơ kỳ điên phong!
Dưới bảy thành uy áp càn quét, chính là Bạch Phi Đằng cùng Yến Bại cũng khí tức rối loạn, đua nhau pháp lực đại loạn. Trừ Cảnh Chước, Quỷ Tước tử cùng Ninh Phàm, bầu trời Ninh thành căn bản không người có thể chống lại uy áp này! Tất cả ngược lại hít một hơi khí lạnh, khí huyết cuồng trào! Theo Thiên Nhất tử mi tâm thụ nhãn huyết quang chợt lóe, Hỏa Vân tông bốn tên kim đan trưởng lão trong đó có Bộ Cuồng Phần đều tâm thần thất thủ, bị tâm ma xâm nhập!
- Uy áp này sợ rằng đã đạt đến nguyên anh sơ kỳ điên phong?! Đây vẫn chỉ là bảy thành uy áp của lão ta, nếu lão thả ra toàn bộ uy áp, há chẳng phải là có thể đạt tới mười thành sao?!
Ngay cả Cảnh Chước, cũng lần đầu tiên sắc mặt đại biến, bắt đầu dần dần thất thủ dưới uy áp của Thiên Nhất tử.
Quỷ dị, quá mức quỷ dị, cho dù là nguyên anh tu sĩ, cũng không phải dựa vào uy áp liền khuất phục mình... Chẳng lẽ, Thiên Nhất tử lúc thả ra uy áp càng thêm len lén thả huyễn thuật chphục dùngg?!
Một thoáng, Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử hai mắt nhìn nhau một cái, tất cả từ trong mắt đối phương nhìn ra một ti suy đoán.
Hai người gật đầu một cái, đồng thời khai hết pháp lực, đồng loạt hét lớn một tiếng, pháp lực mỗi người kích động, định trấn tán huyễn thuật của Thiên Nhất tử.
Hai người hợp lực, pháp bao mênh mông biết bao, so với nguyên anh tầm thường tu sĩ sơ kỳ cũng không phải là quá đáng.
Đối với huyễn thuật không biết làm sao phá giải, một loại phương pháp phá giải duy nhất, chính là lấy pháp lực mạnh mẽ trấn tán. Phương pháp của hai người không sai, nhưng pháp lực của bọn họ sau khi tương gia lại vẫn kém với Thiên Nhất tử bổn tôn, cũng không cách nào trấn tán huyễn thuật, chỉ khiến cho không khí quanh mình, cho thấy ty ty lũ lũ hồng tuyến, nhưng lập tức biến mất không tung tích.
Hồng tuyến ấy tựa hồ chính là căn bản của huyễn thuật. Đáng tiếc mặc dù nhìn ra đầu mối của huyễn thuật, bọn họ vẫn không có phương pháp phá thuật, ngược lại bởi vì vọng động pháp lực, mà bị một tia hồng tuyến xâm vào bên trong cơ thể, lập tức tâm thần trở nên phân loạn.
Quỷ Tước tử cùng Cảnh Chước đều sắc mặt đại biến, huyết tuyến này không biết là ô trọc lực gì, lại khiến cho bọn họ tu luyện trăm ngàn năm tâm cảnh hoàn toàn thất thủ!
- Đây là huyễn thuật gì...? Lão ta bắt pháp quyết thi thuật khi nào chứ?!
Hai người không hiểu thủ đoạn của Thiên Nhất tử nhưng Ninh Phàm lại hiểu. Mới vừa rồi ti ti huyết tuyến xuất hiện ngắn ngủi, lại khiến Ninh Phàm sáng tỏ chỗ ảo diệu của huyễn thuật này.
Huyết sắc là ác niệm do tam thi đồng kích phát, cực kỳ ô trọc loạn tâm trí người ta!
Hình đường thẳng là thần niệm chi lực, dựa vào thần niệm vô hình, bao phủ lấy ác niệm, giấu đi! Đây là chỗ căn bản của tam thi đồng thuật!
Thần niệm, thần niệm, tức là thần niệm, Ninh Phàm sợ gì!
- Ngươi, đủ rồi!
Ngôi sao ở đầu mày chợt lóe, vốn Trảm Ly kiếm tế luyện ở đầu mày, lập tức hóa thành một ánh tinh quang cực nhanh mà ra, bên trái đâm bên phải chém, nhất nhất chém chết thần niệm chi lực ẩn giấu bốn phía.
Đồng thuật là nhãn thần, thần kia chính là thần niệm. Nếu như những loại đồng thuật công kích khác, bị mục lực của tu sĩ nhìn thấy, lập tức bị trúng thuật, thì khó mà phá giải. Nhưng còn huyễn thuật, nhất là đoàn thể huyễn thuật, chỉ cần phát hiện đầu mối, chưa chắc có thể phá trừ!
Mấy kiếm chém chết tất cả thần niệm huyết tuyến, hàn mang lập lòe trong mắt của Ninh Phàm. Trảm Ly phi kiếm hóa thành bphục dùngg hồng, xông thẳng về phía Thiên Nhất tử.
Nhìn xem, trừ mình không người nào có thể phá huyễn thuật của Thiên Nhất tử, như vậy chỉ có mình có tư cách cùng Thiên Nhất tử đánh một trận.
Không hổ là thi ma mạch, có thể tu luyện ra tam thi đồng hiếm thấy, sợ rằng Thiên Nhất tử bổn tôn vào lúc toàn thịnh, chính là nguyên anh trung kỳ tu sĩ cũng có thể đánh một trận!
- Làm phiền chư vị tiền bối, đạo hữu, giúp ta thủ hộ Ninh thành một hai, người này ta một mình tranh đấu!
Đám người Cảnh Chước cùng Quỷ Tước tử nghe vậy, từng người lòng vẫn sợ hãi lui về trên Ninh thành thành tường... Huyễn thuật mới vừa rồi quá mức kinh tâm động phách, khiến cho bọn họ kiêng kỵ quá sâu!
Không cách nào kháng cự... Xem ra hôm nay chỉ có một mình Ninh Phàm có thể cùng Thiên Nhất tử đấu một trận rồi.
- Đây chính là nguyên anh lão quái, Ninh Phàm có thể thắng sao?
Ngôn ngữ của Bạch Phi Đằng vô cùng bất khả tư vị, dường như vẫn không quên mất hiềm khích cùng Ninh Phàm.
- Nếu hắn không thắng, chớ nói Ninh thành, sợ rằng toàn bộ Việt quốc đều bị tiêu diệt... Nếu bổn tông không nhìn lầm, Thiên Nhất tử căn bản chẳng qua là một cỗ luyện thi, thân phận chân thật của y chỉ sợ là một người kia...
Quỷ Tước tử ngưng trọng nói.
- Một người kia ư?
Bộ Cuồng Phần cùng tu sĩ hơi trẻ tuổi, cũng không biết những thứ bí vphục dùng kia, nhưng một ít lão quái sống trăm ngàn năm vừa nghe lời ấy của Quỷ Tước tử, lập tức sắc mặt đại biến.
- Là thi ma vào hai ngàn năm trước, một người một lực huyết tẩy Thất Mai hạ cấp Tu Chân quốc hay sao?!
Giờ khắc này, Bạch Phi Đằng khó trấn định được nữa.
Mà tu sĩ ngoài trăm dặm, từng người một sắc mặt kịch biến, tựa hồ nghe được tin tức kinh khủng gì khó tin. Trước đó bọn họ không hiểu, vì sao Trọng Huyền tử đường đường Thái Hư lão tổ, lại vừa thấy Thiên Nhất tử quay đầu đi, thì ra rốt cuộc ông ấy khám phá lai lịch của Thiên Nhất tử sao?!
Hai ngàn năm trước... Thi ma... trong nhất lưu tông môn, không ít đều có điển tịch ghi lại ác nhân đó! Một tên ác nhân khiến cho rất nhiều trung cấp Tu Chân quốc nguyên anh lão tổ phục dùng đau khổ lớn!
Người này một thân thân thể, không chỉ có toái pháp bảo, nghe nói người này càng am hiểu hơn luyện chế luyện thi, trong tay không chỉ có mấy trăm mấy ngàn luyện thi cấp dung linh cấp!
“Vạn thi đều xuất hiện, tu quốc tan biến”, đại đa số tông môn điển tịch, cũng ghi lại một câu nói này, nhưng chưa từng có người nào chính mắt nhìn thấy, tuyệt đối không cách nào tưởng tượng chỗ kinh khủng trong đó!
Thái Cổ ma mạch! Nhậm chức truyền nhân của Thi ma mạch còn chưa chết sao?!
- Mau trở về tông môn, thông báo tất cả Việt quốc tông môn, thi ma truyền nhân đã vào Việt quốc!
...
Thiên Nhất tử ánh mắt đông lại một cái. Lão ta khai ích bảy thành uy áp, lại không cách nào khiến cho tâm thần của Ninh Phàm nhiễu loạn một phần.
Mà mình âm thầm thúc giục tam thi đồng, thả ra huyễn thuật, lại bị Ninh Phàm một đạo kiếm ảnh phá đi.
Tinh quang kiếm ảnh, một tia tinh thần lực của Thái Cổ tinh thần trong đó, khiến cho Thiên Nhất tử ánh mắt như lửa nóng.
- Thái Cổ thần binh!? Lão phu biết ngươi là Thái Cổ ma mạch, cũng không biết ngươi người mang Thái Cổ thần binh... Bất quá kể từ hôm nay, Thái Cổ thần binh này thuộc về lão phu tất cả!
- Vậy sao, đó cũng phải nhìn xem thử ngươi có bắt được động hay không? Cự kiếm hình thái!
Ninh Phàm vẫy cổ tay một cái, tinh quang phi kiếm trong bóng loáng, hóa thành một thanh cự kiếm thô trọng dài bảy thước, nhẹ nhàng vũ động, liền mơ hồ cho thấy tiếng sấm.
Mà Ninh Phàm thi triển luyện thể thuật của trượng lục chi thân, thân thể của hắn dài dữ dội gấp một lần, bphục dùngg hồng ép tới gần, cự kiếm một kiếm đánh xuống về phía Thiên Nhất tử!
Trước đó hắn đã thấy thân thể mạnh mẽ của Thiên Nhất tử, lần này hắn sẽ không nương tay nữa.
- Chà! Kiếm này lại có song trọng hình thái, đây là thứ mà trong “Thi ma lục” cũng không nói tới?!
/456
|