Minh phần thế giới, tầng thứ chín.
Chợt nhìn vô tận, là lâm hải với trăm trượng gỗ lớn mọc như rừng, mà trên lâm hải, hơi vẫn lạc một ít mưa phùn.
Minh La theo mây đến đây, da mặt khô chặc, cuối cùng thả lỏng chút.
- Trốn đến chỗ này an toàn rồi... Nơi này mỗi một cây gỗ lớn chọc trời, đều là phân thân một đạo hóa thần kỳ của lão phu... Số lượng phân thân tổng cộng hơn mười vạn...
Lời lẽ của Minh La tức là an ủi, cũng là cảnh cáo. Đấy để Ninh Phàm không lo lắng xà đồng lão giả truy kích, cũng để cho hắn biết tiến vào nơi này tốt nhất quy củ chữa độc cho Minh Tước. Nếu không nơi này tùy tiện một cự mộc hóa thần, cũng có thể sinh ra uy hiếp lớn lao đối với tánh mạng của Ninh Phàm.
- Ngươi nhanh chóng bắt đầu trị độc đi... Thủ pháp áp chế độc tính của ta, thời gian tính ra sắp phải đến thời kỳ hết tác dụng rồi...
Ninh Phàm vẻ mặt bất động, đối với Minh La uy hiếp, cũng không để trong lòng.
Ánh mắt của hắn quét qua mưa phùn ở Minh phần tầng thứ chín, chợt nhắm lại hai mắt.
Mưa phùn nơi đây không chút đặc sắc, cũng giống như màn mưa bình thường ở phàm trần, không có bất kỳ bất đồng... Nhưng Ninh Phàm đối với vũ chi thần ý đã có sự hiểu ra không ít, hắn nhìn ra được... Minh phần tầng thứ chín, vốn phải không mưa. Mưa này là thần ý biến ảo ra.
Cùng pháp lực không liên quan, cùng pháp thuật không liên quan... Chỉ là dựa vào thần ý, từ thiên địa gọi tới nước mưa.
Hư thần ý, tu luyện tới cực hạn, sửa đổi phép tắc của thiên địa... Mà lúc thái cổ, lời đồn đãi rằng có một yêu tổ Chúc Long, càng hiểu ra phép tắc riêng một góc trời.
Hai mắt mở một cái nhắm một cái ngày đêm thay đổi, hít một cái thở một cái, có thể thay đổi liên tục bốn mùa.
Tiên nhân điểm đá thành vàng, hóa mục nát thành thần thông, đổi thu là xuân... Hết thảy các thứ này cũng cùng hư thần ý có quan hệ cực lớn.
Dĩ nhiên, hóa thần tu sĩ như vậy cho dù bước đầu lĩnh ngộ hư thần ý, hơn nữa dung hợp đạo của mình, cũng chưa chắc có thể thay đổi thiên địa phép tắc.
Thay đổi phép tắc cần pháp lực thần thông to lớn... Khi Tước Thần tử cảm ngộ vũ chi thần ý, tu vi cực kỳ cao thâm, đã sớm là cao thủ của chân tiên chi lưu, cho nên mới có thể một lời một hành động, lưu lại dấu vết ngộ đạo, truyền lưu trong màn mưa.
Minh phần tầng thứ chín không có mưa, nhưng năm đó, một hắc y lão giả chỉ một câu nói thúc giục vũ chi thần ý, phải khiến cho Minh phần tầng thứ chín sinh mưa.
- Ta khiến cho ngươi trời mưa, ngươi lập tức phải rơi xuống... Đây là mệnh lệnh.
Những lời này, đem tất cả hào khí can vân, hóa thành giọng điềm tĩnh, nhưng bá đạo không giảm... Bởi vì những lời này, là Tước Thần tử nói với ông trời.
Chợt tới tầng chín, đến đây Ninh Phàm lành lặn ôn lại cuộc hành trình năm đó Tước Thần tử ngộ đạo.
Trong lòng của hắn cảm xúc cực sâu. Loại cảm xúc này xúc tiến Ninh Phàm tiến một bước, dung hợp ra vũ chi thần ý thuộc về mính.
Trong thiên địa, không có giọt mưa hoàn toàn giống, không có thần ý hoàn toàn giống. Dung đạo tâm nhập thần ý... Bước này nếu hoàn thành, Ninh Phàm vào lúc dung linh hoàn toàn ngưng tụ thần ý...
Mặc dù tạm thời không dùng được... Nhưng chỉ là ngưng tụ thần ý, sẽ có thể khiến cho vô số hóa thần sơ kỳ lão quái không ngừng hâm mộ.
Không phải mỗi một lão quái, cũng có thể ngưng tụ hư thần ý... Rất nhiều hóa thần sơ kỳ lão quái, cuối cùng cả đời, cũng không ngưng tụ thần ý, cho nên tu vi đình trệ trên sơ kỳ vĩnh viễn không tiến cảnh.
Tâm cảnh đang trong ngộ đạo, chậm rãi thăng hoa.
Ninh Phàm tựa hồ trong Minh phần nghênh đón lần thứ ba lột xác.
Lần đầu tiên lột xác là thân phận của hắn hóa phàm thành tu.
Lần thứ hai lột xác là thủ đoạn, thủ đoạn của hắn không cùng tầng xuất, cũng bắt đầu chân chính trở nên mạnh mẽ.
Mà lần này lột xác, sợ rằng lột xác là tâm cảnh.
Thực lực của Ninh Phàm, hơn xa đẳng cấp của bọn Bạch Phi Đằng, không thua gì Yến Bại, sợ rằng so với Quỷ Tước tử đều không yếu hơn chút nào.
Nhưng trong đầu của hắn, bất luận bị Loạn Cổ ký ức che đậy, đúng là vẫn một người lòng dạ thiếu niên, khó tránh khỏi sẽ có chỗ non nớt.
Sự non nớt đó thể hiện ở đời người lịch duyệt. Tác phong xử sự của hắn có thể bắt chước Loạn Cổ đại đế, nhưng rất nhiều chuyện, không tự mình trải qua, lấy thân phận người đứng xem, vĩnh viễn không cách nào lý giải.
Tốt hơn so với nhiều năm trước, Ninh Phàm ngẩng đầu lên, hướng tới thần tiên phi độn trên trời, cho là các thần tiên đều không buồn không lo. Hôm nay xem ra cuộc sống thần tiên so với người phàm, căn bản không gì sai biệt, vẫn là vui buồn thay nhau, khổ nhạc tương tùy, vẫn cần từng bước một đánh liều, lột ra một tiền đồ...
Hắn hơi nhắm mắt, tinh tế thể ngộ một tia cảm khái này, nhưng trong ngực, tiểu nữ đồng Minh Tước hôn mê chợt một tiếng bình ổn, một tia máu đen tràn ra từ mép, giữa chân mày nhợt nhạt lộ ra một tia vẻ đau đớn.
- Độc tính của nàng phát tác rồi... Nhanh chóng đi một chỗ hỏa hải chi địa... Những thứ vạn năm linh dược, cũng nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ... Ta muốn ở đây trị độc cho nàng!
Ninh Phàm sắc mặt ngưng trọng, hắn chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái ngọc giản, lấy thần niệm in xuống một ít tên linh dược, giao cho Minh La.
- Ngươi nhất định phải chữa khỏi cho con bé...
Minh La trịnh trọng nói.
- Ừ.
...
Minh phần tầng thứ chín, một chỗ đất tuyệt sâu, là một chỗ núi lửa không hoạt động. Sở dĩ trở thành núi lửa không hoạt động là bởi vì bên cạnh núi lửa, nằm một yêu thú di cốt to lớn tới chín chục ngàn trượng.
Thái Cổ Minh tước chi cốt!
Cốt này tản mát ra âm hàn lực đặc hữu của Minh tước, khiến cho một ngọn núi lửa sanh sanh tắt. Mà âm hàn lực truyền khắp Minh phần tầng chín, khiến cho âm vũ trong Minh phần không dứt. Nó truyền ra Minh tước cốc, khiến cho bên trong Quỷ Tước tông, âm hàn trận trận, thích hợp cho tu luyện.
Di cốt này bất phàm... Nhưng giờ phút này, Ninh Phàm hiển nhiên không còn tâm tư đi quan sát di cốt.
Hắn mang hơn mười loại vạn năm linh dược, ôm trong ngực tiểu la lỵ thần trí mơ hồ, một đạo độn quang dừng lại trên miệng núi lửa, nhìn chỗ sâu núi lửa, mơ hồ nham tương nóng bỏng, da đầu hơi tê dại. Sau khi hắn có chút chần chờ, Hắc Ma viêm tản ra, hóa thành một đạo hỏa diễm khí tráo, bao lấy quanh thân, nhảy vào bên trong miệng núi lửa.
Hỏa diễm nơi đây hỏa uy sợ rằng đạt tới cấp bậc tứ phẩm linh hỏa, chỉ thấp một cấp bậc so với địa mạch yêu hỏa. Nếu Ninh Phàm không thôn phệ Hắc Ma viêm, tuyệt đối không dám tự tiện vào nơi đây!
Sở dĩ hắn tới đây hết thảy, chỉ vì áp chế hư độc trong cơ thể của Minh Tước. Hư độc xuất phát từ lông đuôi của Thái Cổ Minh Tước, loại độc này đối với người thường lợi hại, đối với Minh Tước lại là thứ tốt đề thăng tu vi... Nhưng tiếc là do Minh La thụ tinh lần lượt giúp qua loa, hư độc của Minh Tước tiểu nha đầu bị vạn năm linh dược lần lượt áp chế, cũng đang đoạt lấy dược lực khiến cho nó có uy lực sâu hơn.
Lấy kim đan pháp lực của Minh Tước, tuyệt đối không cách nào luyện hóa hư độc này... Tuy nhiên, nếu có Ninh Phàm tương trợ thì kết quả còn chưa biết.
Vì để áp chế hư độc hết sức âm hàn, thì nhất định phải tới đất dung nham này, mượn hỏa ôn ân cần săn sóc tiên mạch trong thân thể nhỏ của Minh Tước.
Bên trong núi lửa vạn trượng, nham tương màu xanh đậm quay cuồng bọt khí, tản ra nhiệt lực đập vào mặt. Nhiệt lực này đối với Ninh Phàm mà nói, đều có chút khó mà chịu đựng, nhưng thổi tới trên người Minh Tước, lại hóa thành một tia cảm giác thư thích ấm áp.
- Ấm áp... Ấm rồi...
Minh Tước mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt to, đối với Ninh Phàm lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nàng ý thức được, Ninh Phàm đang liệu độc cho nàng. Đối với vị đại ca ca luyện bính cho nàng, nàng tràn đầy hảo cảm.
- Chỉ là ấm áp thôi sao...?
Ninh Phàm mắt lộ ra vẻ suy tư. Nơi đây nóng bỏng, ngay cả hắn đều có chút không chịu nổi, nhưng đối với Minh Tước mà nói chỉ là ấm áp mà thôi.
Tay nhỏ bé của Minh Tước lúc trước thậm chí dám vô số đan đỉnh nóng bỏng, trực tiếp đưa vào trong đỉnh, lấy tay cầm đan dược... Hết thảy các thứ này, hẳn không phải là năng lực mà âm hàn lực của hư độc giao phó cho nàng.
- Thân thể của đan ma...
Ninh Phàm lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, đối với thể chất của Minh Tước, mơ hồ có chút rõ ràng.
Minh Tước xác xác thật thật là đan ma không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là một đan ma ngũ chuyển đan dược, hóa hình trưởng thành.
Chẳng qua là địa phương mà đan ma này ra đời là Minh phần tầng thứ chín, là bên cạnh di cốt của Thái Cổ Minh Tước... Tựa hồ, lúc đan ma đạt được linh tính, bị Minh Tước chi cốt bồi bổ, sinh ra biến dị.
Thời khắc này Minh Tước, vừa có thể nói là một viên đan dược phẩm chất cực cao, cũng có thể nói là một con yêu thú có cơ hội tấn thăng Vương tộc Thái Cổ Minh Tước... Dựa theo cách nói của Tiết Thanh, cùng cách nói của Minh La, thời gian mà Minh Tước hoàn toàn hóa hình, cũng ở nơi này giữa trăm ngàn năm.
Đan ma là thân của đan dược, là vật luyện chế được từ trong đan đỉnh, mà ngũ chuyển đan dược, địa hỏa luyện chế viên đan dược này nhất định không thua kém ngũ phẩm... Trải qua lửa nung nặng nề, thành hình là đan, hóa hình thành ma... Tiểu Minh Tước đương nhiên không thể nào sợ hỏa diễm. Nàng vốn được sinh ra trong hỏa diễm.
Chẳng qua là khiến Ninh Phàm để ý là một vấn đề... Sự ra đời của Tiểu Minh Tước, là thiên ý hay bởi vì...
Nếu thiên ý thì đã đành. Nếu người là... thân thể của đan ma, dung nhập vào Vương tộc Minh tước chi hồn... Có một ngày, tiểu Minh Tước tu vi đề cao, mà phẩm cấp đan dược của nàng cũng sau đó đề cao, thậm chí bởi vì chứa Vương tộc Minh tước chi hồn, phẩm cấp của nó đạt tới mức khiến cho chân tiên đều động tâm...
Nếu Minh tước là do một chân tiên tạo nên... Như vậy chân tiên ấy có lẽ có một ngày, sẽ còn trở lại lấy đi viên “Đan dược” Minh Tước này...
Chân tiên đó chỉ là suy đoán, cũng không biết có tồn tại thật hay không, nhưng Ninh Phàm duy nhất xác định chính là... nếu người này xem như thật sự tồn tại, tuyệt không phải Tước Thần tử... Từ Tước Thần tử ngộ đạo, có thể nhìn ra tính cách của người này... Người này là một người quả quyết sát phạt, ta được ta làm, cuồng hoành bá đạo, quyết sẽ không đại phí chu chương, hao phí vô số năm trên một con đan ma.
Lấy tính cách của Tước Thần tử, muốn đan dược gì đó hẳn sẽ... trực tiếp cướp!
Minh Tước mộ phần... Yêu Quỷ lâm... Yêu Quỷ lâm, là Tước Thần tử phong ấn thành Quỷ Tước tông cấm địa, nhưng... Yêu Quỷ lâm, tựa hồ không phải Tước Thần tử bố trí. Người nuôi quỷ do người khác!
Người nuôi quỷ, có thể trong Minh Tước mộ phần, lại nuôi một con đan ma hay không!
Tâm tư xoay chuyển trăm vòng, nhưng cuối cùng, Ninh Phàm lại lắc đầu một cái... Hết thảy đều là suy đoán, không thể đoán chân tướng... kế sách bây giờ, là trước tiên lấy trị độc của Minh Tước đem lên hàng đầu.
Đối mặt Minh Tước hôn mê, sắc mặt của Ninh Phàm như giếng cổ không sóng, nhẹ nhàng cởi ra chiếc quần màu đen, từng cái nút áo, hắn cởi ra áo quần cho nàng.
Bất chợt, lộ ra một thân thể trần truồng nhỏ thó. Nữ đồng bảy tám tuổi, thân thể cơ hồ cùng nam đồng không chút khác biệt, nếu đấy còn có thể đưa tới Ninh Phàm tà niệm thì thật là nghịch thiên...
Ninh Phàm tâm vô bàng vụ, lấy ra một cái chén ngọc, đem từng cây vạn năm linh dược, đặt trong chén mài thành thuốc nước... Mài thuốc nước phát huy dược lực, ngay cả một phần mười của luyện đan cũng chưa tới, thuần thục lãng phí, nhưng chuyện gấp phải tòng quyền. Ninh Phàm không có thời gian luyện chế ngũ chuyển đan dược cứu mạng, thuốc nước tuy kém, nhưng lượng nhiều, cũng đủ sử dụng.
Giữa ngón tay trám lấy một ít thuốc nước sềnh sệch mà màu trắng sữa, phác họa trận văn huyền dị, xức trên thân thể non nớt của Minh Tước.
Mà cô bé thần trí mơ hồ, cảm giác ngón tay của Ninh Phàm, lại chạm mình, trong đầu từng màn xuân ký ức không thuộc về mình. Cung đồ cảnh, dược hiện trong đầu, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khủng hoảng.
- Đây, đây là cái gì...? Tại sao các tỷ tỷ này cũng không mặc quần áo…?
Ký ức khó hiểu đó không biết từ đâu tới, khiến cho cô bé có chút không biết làm sao.
Mà dần dần, nàng mơ hồ cảm thấy, thân thể của mình bị Ninh Phàm đụng chạm như vậy là cực kỳ không ổn.
- Bánh ca ca... Không được đụng nơi đó... Không thể... Ta sẽ xảy ra thật là nhiều tiểu bảo bảo...
Minh Tước mơ màng chìm đắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mang vẻ nức nở.
- Nàng chỉ là một cô bé, ai dạy nàng những thứ hỗn loạn ngổn ngang này... Chẳng lẽ là Minh La?!
Ninh Phàm nhướng mày một cái, cùng một cô bé bảy tám tuổi, hoàn toàn không tình yêu nam nữ... Khiến cho hắn bất mãn là Minh La kia nhìn đàng hoàng, lại là lão già mắc dịch, truyền thụ Minh Tước một ít chuyện nam nữ bừa bộn?
Nếu không, dựa vào một cô bé, kiên quyết không thể đụng thân thể một chút liền đỏ mặt như vậy.
Ninh Phàm thật đúng là trách lầm Minh La... Minh La là một thụ tinh, bản thân cũng chưa chắc biết chuyện nam nữ, sao truyền được gì cho Minh Tước chứ?
Hết thảy, đều là ký ức tàn tổn đó, truyền thừa trong hư độc, theo độc tính áp chế, mà dần dần truyền ra.
- Không, không được... Bánh ca ca, van cầu huynh, không được dùng cái vật kia... đâm ta... Ta sợ đau...
Minh Tước mơ mơ màng màng năn nỉ nói.
- Nàng suy nghĩ nhiều rồi! Đứa tiểu nha đầu này không nên suy nghĩ bậy bạ! Thôi, để cho nàng ngủ một hồi đi.
Ninh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, một chỉ điểm ở tú ngạch của Minh Tước, khiến cho nàng ngủ say.
Vốn dĩ mình vì Minh Tước giải độc, lại có thành công suất không tới bảy phần, bị Minh Tước chợt nói qua loa, trận văn phác họa không hoàn mỹ, tỷ lệ thành công càng thấp hơn.
Bước đầu tiên, trên người trần trụi của Minh Tước, hắn phác họa trăm đạo trận văn, bắt chước trăm đạo tiên mạch, đem hư độc trong tiên mạch đưa tới ghé vào bên ngoài thân!
Ánh mắt của Ninh Phàm mới đầu không một tia ý động, căn bản không suy nghĩ tới chuyện nam nữ, nhưng bị Minh Tước một phen khuấy hợp, trong đầu hơi cổ quái... Một đan ma trăm ngàn năm, mơ hồ biết chuyện nam nữ, cho dù là cô bé sao... ?
Vào lúc giữa ngón tay của hắn phác họa trận văn, lơ đãng vạch qua nơi tròn trịa của bé gái, lập tức trong đầu rét một cái.
- Ninh Phàm, ngươi không thể làm chuyện cầm thú... Ngươi là ma, nhưng không phải cầm thú!
Trong đầu hắn âm thầm tự nói, đè xuống hết thảy y niệm, hồi lâu, đem trận văn phác họa hoàn chỉnh.
Minh Tước hôn mê, tóc dài như sợi tơ nhỏ, nhóm rơi vào trên ngực chưa trổ mã, trên da thịt mủm mĩm dần dần dâng lên một chút ấm áp, hư độc đang bị áp chế.
Chẳng qua là Minh Tước hôn mê với ký ức không rõ ràng trong đầu, càng ngày càng nhiều...
- Ta là... Thái Cổ Minh Tước vương nữ... Tên ta là...”Tư Thương”...
Chợt nhìn vô tận, là lâm hải với trăm trượng gỗ lớn mọc như rừng, mà trên lâm hải, hơi vẫn lạc một ít mưa phùn.
Minh La theo mây đến đây, da mặt khô chặc, cuối cùng thả lỏng chút.
- Trốn đến chỗ này an toàn rồi... Nơi này mỗi một cây gỗ lớn chọc trời, đều là phân thân một đạo hóa thần kỳ của lão phu... Số lượng phân thân tổng cộng hơn mười vạn...
Lời lẽ của Minh La tức là an ủi, cũng là cảnh cáo. Đấy để Ninh Phàm không lo lắng xà đồng lão giả truy kích, cũng để cho hắn biết tiến vào nơi này tốt nhất quy củ chữa độc cho Minh Tước. Nếu không nơi này tùy tiện một cự mộc hóa thần, cũng có thể sinh ra uy hiếp lớn lao đối với tánh mạng của Ninh Phàm.
- Ngươi nhanh chóng bắt đầu trị độc đi... Thủ pháp áp chế độc tính của ta, thời gian tính ra sắp phải đến thời kỳ hết tác dụng rồi...
Ninh Phàm vẻ mặt bất động, đối với Minh La uy hiếp, cũng không để trong lòng.
Ánh mắt của hắn quét qua mưa phùn ở Minh phần tầng thứ chín, chợt nhắm lại hai mắt.
Mưa phùn nơi đây không chút đặc sắc, cũng giống như màn mưa bình thường ở phàm trần, không có bất kỳ bất đồng... Nhưng Ninh Phàm đối với vũ chi thần ý đã có sự hiểu ra không ít, hắn nhìn ra được... Minh phần tầng thứ chín, vốn phải không mưa. Mưa này là thần ý biến ảo ra.
Cùng pháp lực không liên quan, cùng pháp thuật không liên quan... Chỉ là dựa vào thần ý, từ thiên địa gọi tới nước mưa.
Hư thần ý, tu luyện tới cực hạn, sửa đổi phép tắc của thiên địa... Mà lúc thái cổ, lời đồn đãi rằng có một yêu tổ Chúc Long, càng hiểu ra phép tắc riêng một góc trời.
Hai mắt mở một cái nhắm một cái ngày đêm thay đổi, hít một cái thở một cái, có thể thay đổi liên tục bốn mùa.
Tiên nhân điểm đá thành vàng, hóa mục nát thành thần thông, đổi thu là xuân... Hết thảy các thứ này cũng cùng hư thần ý có quan hệ cực lớn.
Dĩ nhiên, hóa thần tu sĩ như vậy cho dù bước đầu lĩnh ngộ hư thần ý, hơn nữa dung hợp đạo của mình, cũng chưa chắc có thể thay đổi thiên địa phép tắc.
Thay đổi phép tắc cần pháp lực thần thông to lớn... Khi Tước Thần tử cảm ngộ vũ chi thần ý, tu vi cực kỳ cao thâm, đã sớm là cao thủ của chân tiên chi lưu, cho nên mới có thể một lời một hành động, lưu lại dấu vết ngộ đạo, truyền lưu trong màn mưa.
Minh phần tầng thứ chín không có mưa, nhưng năm đó, một hắc y lão giả chỉ một câu nói thúc giục vũ chi thần ý, phải khiến cho Minh phần tầng thứ chín sinh mưa.
- Ta khiến cho ngươi trời mưa, ngươi lập tức phải rơi xuống... Đây là mệnh lệnh.
Những lời này, đem tất cả hào khí can vân, hóa thành giọng điềm tĩnh, nhưng bá đạo không giảm... Bởi vì những lời này, là Tước Thần tử nói với ông trời.
Chợt tới tầng chín, đến đây Ninh Phàm lành lặn ôn lại cuộc hành trình năm đó Tước Thần tử ngộ đạo.
Trong lòng của hắn cảm xúc cực sâu. Loại cảm xúc này xúc tiến Ninh Phàm tiến một bước, dung hợp ra vũ chi thần ý thuộc về mính.
Trong thiên địa, không có giọt mưa hoàn toàn giống, không có thần ý hoàn toàn giống. Dung đạo tâm nhập thần ý... Bước này nếu hoàn thành, Ninh Phàm vào lúc dung linh hoàn toàn ngưng tụ thần ý...
Mặc dù tạm thời không dùng được... Nhưng chỉ là ngưng tụ thần ý, sẽ có thể khiến cho vô số hóa thần sơ kỳ lão quái không ngừng hâm mộ.
Không phải mỗi một lão quái, cũng có thể ngưng tụ hư thần ý... Rất nhiều hóa thần sơ kỳ lão quái, cuối cùng cả đời, cũng không ngưng tụ thần ý, cho nên tu vi đình trệ trên sơ kỳ vĩnh viễn không tiến cảnh.
Tâm cảnh đang trong ngộ đạo, chậm rãi thăng hoa.
Ninh Phàm tựa hồ trong Minh phần nghênh đón lần thứ ba lột xác.
Lần đầu tiên lột xác là thân phận của hắn hóa phàm thành tu.
Lần thứ hai lột xác là thủ đoạn, thủ đoạn của hắn không cùng tầng xuất, cũng bắt đầu chân chính trở nên mạnh mẽ.
Mà lần này lột xác, sợ rằng lột xác là tâm cảnh.
Thực lực của Ninh Phàm, hơn xa đẳng cấp của bọn Bạch Phi Đằng, không thua gì Yến Bại, sợ rằng so với Quỷ Tước tử đều không yếu hơn chút nào.
Nhưng trong đầu của hắn, bất luận bị Loạn Cổ ký ức che đậy, đúng là vẫn một người lòng dạ thiếu niên, khó tránh khỏi sẽ có chỗ non nớt.
Sự non nớt đó thể hiện ở đời người lịch duyệt. Tác phong xử sự của hắn có thể bắt chước Loạn Cổ đại đế, nhưng rất nhiều chuyện, không tự mình trải qua, lấy thân phận người đứng xem, vĩnh viễn không cách nào lý giải.
Tốt hơn so với nhiều năm trước, Ninh Phàm ngẩng đầu lên, hướng tới thần tiên phi độn trên trời, cho là các thần tiên đều không buồn không lo. Hôm nay xem ra cuộc sống thần tiên so với người phàm, căn bản không gì sai biệt, vẫn là vui buồn thay nhau, khổ nhạc tương tùy, vẫn cần từng bước một đánh liều, lột ra một tiền đồ...
Hắn hơi nhắm mắt, tinh tế thể ngộ một tia cảm khái này, nhưng trong ngực, tiểu nữ đồng Minh Tước hôn mê chợt một tiếng bình ổn, một tia máu đen tràn ra từ mép, giữa chân mày nhợt nhạt lộ ra một tia vẻ đau đớn.
- Độc tính của nàng phát tác rồi... Nhanh chóng đi một chỗ hỏa hải chi địa... Những thứ vạn năm linh dược, cũng nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ... Ta muốn ở đây trị độc cho nàng!
Ninh Phàm sắc mặt ngưng trọng, hắn chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái ngọc giản, lấy thần niệm in xuống một ít tên linh dược, giao cho Minh La.
- Ngươi nhất định phải chữa khỏi cho con bé...
Minh La trịnh trọng nói.
- Ừ.
...
Minh phần tầng thứ chín, một chỗ đất tuyệt sâu, là một chỗ núi lửa không hoạt động. Sở dĩ trở thành núi lửa không hoạt động là bởi vì bên cạnh núi lửa, nằm một yêu thú di cốt to lớn tới chín chục ngàn trượng.
Thái Cổ Minh tước chi cốt!
Cốt này tản mát ra âm hàn lực đặc hữu của Minh tước, khiến cho một ngọn núi lửa sanh sanh tắt. Mà âm hàn lực truyền khắp Minh phần tầng chín, khiến cho âm vũ trong Minh phần không dứt. Nó truyền ra Minh tước cốc, khiến cho bên trong Quỷ Tước tông, âm hàn trận trận, thích hợp cho tu luyện.
Di cốt này bất phàm... Nhưng giờ phút này, Ninh Phàm hiển nhiên không còn tâm tư đi quan sát di cốt.
Hắn mang hơn mười loại vạn năm linh dược, ôm trong ngực tiểu la lỵ thần trí mơ hồ, một đạo độn quang dừng lại trên miệng núi lửa, nhìn chỗ sâu núi lửa, mơ hồ nham tương nóng bỏng, da đầu hơi tê dại. Sau khi hắn có chút chần chờ, Hắc Ma viêm tản ra, hóa thành một đạo hỏa diễm khí tráo, bao lấy quanh thân, nhảy vào bên trong miệng núi lửa.
Hỏa diễm nơi đây hỏa uy sợ rằng đạt tới cấp bậc tứ phẩm linh hỏa, chỉ thấp một cấp bậc so với địa mạch yêu hỏa. Nếu Ninh Phàm không thôn phệ Hắc Ma viêm, tuyệt đối không dám tự tiện vào nơi đây!
Sở dĩ hắn tới đây hết thảy, chỉ vì áp chế hư độc trong cơ thể của Minh Tước. Hư độc xuất phát từ lông đuôi của Thái Cổ Minh Tước, loại độc này đối với người thường lợi hại, đối với Minh Tước lại là thứ tốt đề thăng tu vi... Nhưng tiếc là do Minh La thụ tinh lần lượt giúp qua loa, hư độc của Minh Tước tiểu nha đầu bị vạn năm linh dược lần lượt áp chế, cũng đang đoạt lấy dược lực khiến cho nó có uy lực sâu hơn.
Lấy kim đan pháp lực của Minh Tước, tuyệt đối không cách nào luyện hóa hư độc này... Tuy nhiên, nếu có Ninh Phàm tương trợ thì kết quả còn chưa biết.
Vì để áp chế hư độc hết sức âm hàn, thì nhất định phải tới đất dung nham này, mượn hỏa ôn ân cần săn sóc tiên mạch trong thân thể nhỏ của Minh Tước.
Bên trong núi lửa vạn trượng, nham tương màu xanh đậm quay cuồng bọt khí, tản ra nhiệt lực đập vào mặt. Nhiệt lực này đối với Ninh Phàm mà nói, đều có chút khó mà chịu đựng, nhưng thổi tới trên người Minh Tước, lại hóa thành một tia cảm giác thư thích ấm áp.
- Ấm áp... Ấm rồi...
Minh Tước mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt to, đối với Ninh Phàm lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nàng ý thức được, Ninh Phàm đang liệu độc cho nàng. Đối với vị đại ca ca luyện bính cho nàng, nàng tràn đầy hảo cảm.
- Chỉ là ấm áp thôi sao...?
Ninh Phàm mắt lộ ra vẻ suy tư. Nơi đây nóng bỏng, ngay cả hắn đều có chút không chịu nổi, nhưng đối với Minh Tước mà nói chỉ là ấm áp mà thôi.
Tay nhỏ bé của Minh Tước lúc trước thậm chí dám vô số đan đỉnh nóng bỏng, trực tiếp đưa vào trong đỉnh, lấy tay cầm đan dược... Hết thảy các thứ này, hẳn không phải là năng lực mà âm hàn lực của hư độc giao phó cho nàng.
- Thân thể của đan ma...
Ninh Phàm lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, đối với thể chất của Minh Tước, mơ hồ có chút rõ ràng.
Minh Tước xác xác thật thật là đan ma không thể nghi ngờ, hơn nữa còn là một đan ma ngũ chuyển đan dược, hóa hình trưởng thành.
Chẳng qua là địa phương mà đan ma này ra đời là Minh phần tầng thứ chín, là bên cạnh di cốt của Thái Cổ Minh Tước... Tựa hồ, lúc đan ma đạt được linh tính, bị Minh Tước chi cốt bồi bổ, sinh ra biến dị.
Thời khắc này Minh Tước, vừa có thể nói là một viên đan dược phẩm chất cực cao, cũng có thể nói là một con yêu thú có cơ hội tấn thăng Vương tộc Thái Cổ Minh Tước... Dựa theo cách nói của Tiết Thanh, cùng cách nói của Minh La, thời gian mà Minh Tước hoàn toàn hóa hình, cũng ở nơi này giữa trăm ngàn năm.
Đan ma là thân của đan dược, là vật luyện chế được từ trong đan đỉnh, mà ngũ chuyển đan dược, địa hỏa luyện chế viên đan dược này nhất định không thua kém ngũ phẩm... Trải qua lửa nung nặng nề, thành hình là đan, hóa hình thành ma... Tiểu Minh Tước đương nhiên không thể nào sợ hỏa diễm. Nàng vốn được sinh ra trong hỏa diễm.
Chẳng qua là khiến Ninh Phàm để ý là một vấn đề... Sự ra đời của Tiểu Minh Tước, là thiên ý hay bởi vì...
Nếu thiên ý thì đã đành. Nếu người là... thân thể của đan ma, dung nhập vào Vương tộc Minh tước chi hồn... Có một ngày, tiểu Minh Tước tu vi đề cao, mà phẩm cấp đan dược của nàng cũng sau đó đề cao, thậm chí bởi vì chứa Vương tộc Minh tước chi hồn, phẩm cấp của nó đạt tới mức khiến cho chân tiên đều động tâm...
Nếu Minh tước là do một chân tiên tạo nên... Như vậy chân tiên ấy có lẽ có một ngày, sẽ còn trở lại lấy đi viên “Đan dược” Minh Tước này...
Chân tiên đó chỉ là suy đoán, cũng không biết có tồn tại thật hay không, nhưng Ninh Phàm duy nhất xác định chính là... nếu người này xem như thật sự tồn tại, tuyệt không phải Tước Thần tử... Từ Tước Thần tử ngộ đạo, có thể nhìn ra tính cách của người này... Người này là một người quả quyết sát phạt, ta được ta làm, cuồng hoành bá đạo, quyết sẽ không đại phí chu chương, hao phí vô số năm trên một con đan ma.
Lấy tính cách của Tước Thần tử, muốn đan dược gì đó hẳn sẽ... trực tiếp cướp!
Minh Tước mộ phần... Yêu Quỷ lâm... Yêu Quỷ lâm, là Tước Thần tử phong ấn thành Quỷ Tước tông cấm địa, nhưng... Yêu Quỷ lâm, tựa hồ không phải Tước Thần tử bố trí. Người nuôi quỷ do người khác!
Người nuôi quỷ, có thể trong Minh Tước mộ phần, lại nuôi một con đan ma hay không!
Tâm tư xoay chuyển trăm vòng, nhưng cuối cùng, Ninh Phàm lại lắc đầu một cái... Hết thảy đều là suy đoán, không thể đoán chân tướng... kế sách bây giờ, là trước tiên lấy trị độc của Minh Tước đem lên hàng đầu.
Đối mặt Minh Tước hôn mê, sắc mặt của Ninh Phàm như giếng cổ không sóng, nhẹ nhàng cởi ra chiếc quần màu đen, từng cái nút áo, hắn cởi ra áo quần cho nàng.
Bất chợt, lộ ra một thân thể trần truồng nhỏ thó. Nữ đồng bảy tám tuổi, thân thể cơ hồ cùng nam đồng không chút khác biệt, nếu đấy còn có thể đưa tới Ninh Phàm tà niệm thì thật là nghịch thiên...
Ninh Phàm tâm vô bàng vụ, lấy ra một cái chén ngọc, đem từng cây vạn năm linh dược, đặt trong chén mài thành thuốc nước... Mài thuốc nước phát huy dược lực, ngay cả một phần mười của luyện đan cũng chưa tới, thuần thục lãng phí, nhưng chuyện gấp phải tòng quyền. Ninh Phàm không có thời gian luyện chế ngũ chuyển đan dược cứu mạng, thuốc nước tuy kém, nhưng lượng nhiều, cũng đủ sử dụng.
Giữa ngón tay trám lấy một ít thuốc nước sềnh sệch mà màu trắng sữa, phác họa trận văn huyền dị, xức trên thân thể non nớt của Minh Tước.
Mà cô bé thần trí mơ hồ, cảm giác ngón tay của Ninh Phàm, lại chạm mình, trong đầu từng màn xuân ký ức không thuộc về mình. Cung đồ cảnh, dược hiện trong đầu, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khủng hoảng.
- Đây, đây là cái gì...? Tại sao các tỷ tỷ này cũng không mặc quần áo…?
Ký ức khó hiểu đó không biết từ đâu tới, khiến cho cô bé có chút không biết làm sao.
Mà dần dần, nàng mơ hồ cảm thấy, thân thể của mình bị Ninh Phàm đụng chạm như vậy là cực kỳ không ổn.
- Bánh ca ca... Không được đụng nơi đó... Không thể... Ta sẽ xảy ra thật là nhiều tiểu bảo bảo...
Minh Tước mơ màng chìm đắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, mang vẻ nức nở.
- Nàng chỉ là một cô bé, ai dạy nàng những thứ hỗn loạn ngổn ngang này... Chẳng lẽ là Minh La?!
Ninh Phàm nhướng mày một cái, cùng một cô bé bảy tám tuổi, hoàn toàn không tình yêu nam nữ... Khiến cho hắn bất mãn là Minh La kia nhìn đàng hoàng, lại là lão già mắc dịch, truyền thụ Minh Tước một ít chuyện nam nữ bừa bộn?
Nếu không, dựa vào một cô bé, kiên quyết không thể đụng thân thể một chút liền đỏ mặt như vậy.
Ninh Phàm thật đúng là trách lầm Minh La... Minh La là một thụ tinh, bản thân cũng chưa chắc biết chuyện nam nữ, sao truyền được gì cho Minh Tước chứ?
Hết thảy, đều là ký ức tàn tổn đó, truyền thừa trong hư độc, theo độc tính áp chế, mà dần dần truyền ra.
- Không, không được... Bánh ca ca, van cầu huynh, không được dùng cái vật kia... đâm ta... Ta sợ đau...
Minh Tước mơ mơ màng màng năn nỉ nói.
- Nàng suy nghĩ nhiều rồi! Đứa tiểu nha đầu này không nên suy nghĩ bậy bạ! Thôi, để cho nàng ngủ một hồi đi.
Ninh Phàm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, một chỉ điểm ở tú ngạch của Minh Tước, khiến cho nàng ngủ say.
Vốn dĩ mình vì Minh Tước giải độc, lại có thành công suất không tới bảy phần, bị Minh Tước chợt nói qua loa, trận văn phác họa không hoàn mỹ, tỷ lệ thành công càng thấp hơn.
Bước đầu tiên, trên người trần trụi của Minh Tước, hắn phác họa trăm đạo trận văn, bắt chước trăm đạo tiên mạch, đem hư độc trong tiên mạch đưa tới ghé vào bên ngoài thân!
Ánh mắt của Ninh Phàm mới đầu không một tia ý động, căn bản không suy nghĩ tới chuyện nam nữ, nhưng bị Minh Tước một phen khuấy hợp, trong đầu hơi cổ quái... Một đan ma trăm ngàn năm, mơ hồ biết chuyện nam nữ, cho dù là cô bé sao... ?
Vào lúc giữa ngón tay của hắn phác họa trận văn, lơ đãng vạch qua nơi tròn trịa của bé gái, lập tức trong đầu rét một cái.
- Ninh Phàm, ngươi không thể làm chuyện cầm thú... Ngươi là ma, nhưng không phải cầm thú!
Trong đầu hắn âm thầm tự nói, đè xuống hết thảy y niệm, hồi lâu, đem trận văn phác họa hoàn chỉnh.
Minh Tước hôn mê, tóc dài như sợi tơ nhỏ, nhóm rơi vào trên ngực chưa trổ mã, trên da thịt mủm mĩm dần dần dâng lên một chút ấm áp, hư độc đang bị áp chế.
Chẳng qua là Minh Tước hôn mê với ký ức không rõ ràng trong đầu, càng ngày càng nhiều...
- Ta là... Thái Cổ Minh Tước vương nữ... Tên ta là...”Tư Thương”...
/456
|