Một tia lực ăn mòn đó được đặt tên là Chân dương chi lực, là một loại lực cấm kỵ lấy cảnh giới của Ninh Phàm, thậm chí lấy cảnh giới của Vũ giới thần hoàng đều không cách nào đụng chạm.
Một tia, nhỏ nhặt không đáng kể, sau khi bị Ninh Phàm thôn phệ, bởi vì Ninh Phàm cảnh giới chưa đủ, tức thì trôi qua mất tăm. Dù vậy, nó vẫn trong tâm cảnh của Ninh Phàm, để lại một tia dấu vết, đối với mặt trời lặn, mơ hồ xuất hiện một tia hiểu ra, nhưng không cách nào nhìn thấu.
Mà khiến Ninh Phàm kinh ngạc nhất là Đông Minh chung yên tĩnh không tiếng động trong trữ vật đại, phát ra một tia đạo âm của tim óc trong veo. Chuông vang lên, trong đầu của Ninh Phàm vang vọng lên tiếng chuông!
- Đông Minh, Bắc Minh... Chuông này, có lẽ cùng Bắc Minh khẩu quyết được cô gái thần bí nói có chút liên lạc...
Trong lòng của Ninh Phàm mơ hồ suy đoán, nhưng hắn biết, trong sự liên lạc này, tuyệt không phải mình một tên Dung linh có thể đoán ra.
Tuy không rõ khẩu quyết huyền diệu, cũng không biết huyền cơ của Đông Minh chung, nhưng trong đầu của Ninh Phàm, lại lần đầu tiên nhận định Đông Minh chung bất phàm!
Mà trong đầu của hắn, chẳng biết tại sao nhớ tới một vòng mặt trời to lớn nửa trắng nửa đen, kinh hồng chợt hiện trong Huyền âm giới thiên địa của Âm Dương tỏa.
Băng dương lực, không đả thương được Ninh Phàm nữa. Âm Dương tỏa nữ tử, liền nhân cơ hội thúc giục pháp thuật nào đó của nàng, xuyên thấu qua Âm Dương tỏa, bắt đầu thôn phệ Băng dương trong tứ phẩm hàn khí, Tử yếm băng sương. Thuật này, đối với nàng hao tổn cực lớn, nhưng xem ra Tử yếm băng sương đối với nàng càng trọng yếu hơn.
Người bên trong băng dương, Ninh Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn nhắm lại hai mắt, trong đầu như có hiểu ra.
Cảm ngộ, cũng là tâm ma của mình... Trước mắt, chính là thiên uy, dưới thiên uy, tâm ma hết sức rõ ràng. Nó xuyên thấu qua nội tâm, Ninh Phàm mơ hồ thấy, sâu trong nội tâm mình, có một cái xó xỉnh cực kỳ âm lãnh. Nơi đó, có hắn lúc ấu niên khổ nạn, có hắn lúc nhốt ở Hợp Hoan tông không ai giúp, tuyệt vọng, cừu hận, có tiêu diệt Thiên Ly điên cuồng.
Cái xó xỉnh đó, hội tụ tất cả mặt trái háo hức của Ninh Phàm, ngưng tụ hợp nhất, chính là tâm ma. Nhưng Ninh Phàm biết, tâm ma của mình hoàn toàn không chỉ như vậy... So với những mặt trái háo hức này, đáng sợ nhất là tình quan.
Kim đan tu sĩ, cần cắt đứt tình ái, cho nên, rất nhiều lão quái mưu lợi, trước Kim đan sẽ không tìm đạo lữ, sẽ không động tình. Trong lòng của bọn họ, thiếu một ti cảm động, cho nên lúc chém tâm ma, không cần đối mặt tình quan, chỉ chém tới mặt trái háo hức là được.
Trong lòng của bọn họ, chưa từng có giãy giụa, cho nên chém tâm ma đối với bọn họ mà nói, cũng không quá nhiều hiệu quả. Mà trong lòng thiếu cảm động, Kim đan tu vi của bọn họ, đề thăng cực kỳ thảm hại.
Nếu có lựa chọn, Ninh Phàm thà làm trước lúc Kim đan, không nhận biết đám nữ tử Chỉ Hạc, không lưu lại tình tố, như vậy cho dù ít đi cảm động, đột phá tu vi chậm chạp, cũng vẫn tốt hơn so với cắt đứt tình cảm của đám nữ tử Chỉ Hạc.
Đáng tiếc, hắn không còn lựa chọn nào khác. Muốn phá Kim đan, hắn phải một đao cắt đôi với nữ tử đã từng qua lại...
- Ta làm được sao...!?
Giờ khắc này, Ninh Phàm bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt tự nhiên, nhìn băng dương trước mắt dần dần hư ảo, giãy giụa.
Không phá Kim đan, là trăm năm sau Niết Hoàng đánh tới, tất chết không thể nghi ngờ.
Chém đi tâm ma, là quên mất đám nữ tử Chỉ Hạc, thế mà mình hễ mở miệng ra thì nói yêu thương đám nữ tử Chỉ Hạc, quay đầu lại, vẫn bất quá xem các nàng như đỉnh lô. Là một tia ấm áp bảo vệ Ninh Phàm chống lại Niết Hoàng, thì là cái gì chứ...?
Trong đầu của hắn đang giãy giụa, mà sự giãy giụa này càng khó càng nói rõ, sắp gặp phải Kim đan tâm ma, mạnh mẽ vô cùng!
Niệm khởi giãy giụa trong đầu, một tia khí thế bao la, bay lên trong cơ thể của Ninh Phàm, mà trên trời kiếp vân ngưng tụ. Đây là triệu chứng dẫn hạ thiên kiếp, đột phá Kim đan kỳ!
Một chớp mắt, Ninh Phàm vẻ mặt quét tới mờ mịt, khôi phục rõ ràng, âm thầm khiếp sợ, khiếp sợ mình, suýt nữa vào lúc này nơi đây, bắt đầu dẫn kiếp chém ma, phá Kim đan!
Tỷ lệ thành công chưa kể, nếu ở chỗ này bế quan, là ít nhất cần mười mấy năm cảm ngộ. Đột phá Kim đan, vốn dĩ hắn dự định đi Di Thế cung tu luyện của cô gái thần bí kia nói. Ỷ vào thời gian trôi qua chậm chạp, đem mấy chục năm cảm ngộ, súc giảm đến mấy năm hoàn thành.
Trán của hắn có chút mồ hôi lạnh, tản đi tâm ma cảm ngộ, bầu trời kiếp vân, cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng qua là Ninh Phàm cũng không biết, cảnh tượng tâm ma của hắn xúc động, dẫn hạ thiên kiếp đã làm cho toàn sân yên tĩnh không nói!
Ninh Phàm xông vào băng dương, hắn vẫn còn sống!
Thậm chí, hắn vẫn trong băng dương, không biết thi triển thủ đoạn gì, không hư hại chút nào, lại bắt tay đột phá Kim đan thiên kiếp!
Hắn kịp thời tản đi thiên kiếp, quả thật cử chỉ sáng suốt, dù sao trên Tử Ngọc không đài, linh khí mỏng manh, ở chỗ này bế quan sẽ khó khăn nặng nề.
Mà các lão quái sở dĩ khiếp sợ, cũng không phải là Ninh Phàm dẫn hạ thiên kiếp bản thân, mà là tốc độ tu luyện của hắn... quá nhanh!
Trước khi nhập tông, Ninh Phàm là Dung linh trung kỳ tu vi, tiến vào Yêu Quỷ lâm một tháng, liền đột phá đến Dung linh hậu kỳ, chờ đến sau nửa năm trận chiến đánh cuộc, hắn đã là Dung linh đỉnh phong... Thêm vào đó trong trận chiến đánh cuộc, càng triệt để hơn tìm tới tâm ma, tùy thời có thể phá kiếp, bế quan kết đan!
Nhanh, quá nhanh... Việt Quốc, ra đời một Kim đan tu sĩ phải mất mấy mươi tuổi!
Đây, đây quả thực là yêu nghiệt tư chất!
Mà hết thảy hạng người tu vi cao thâm, như Quỷ Tước tử, Tùng Phong trưởng lão, càng như tên thanh niên ăn mày kia, vào lúc Ninh Phàm thiên kiếp lay động, mơ hồ nhìn ra trong lòng của hắn giãy giụa. Trong đó, Quỷ Tước tử hiểu sâu nhất đối với Ninh Phàm, ông ta lại khẽ thở dài một cái.
Ông ta biết, Ninh Phàm vì sao giãy giụa... Bởi vì người này, có quá nhiều hồng nhan ràng buộc... Hắn sẽ chọn quên mất họ sao...?
Ninh Phàm từng có giãy giụa, ngày sau đột phá Kim đan, nhất định là cao thủ thủ khuất chỉ một cái, tu vi tốc độ, càng sẽ một ngày ngàn dặm... Nhưng hắn sẽ làm sao lựa chọn, sẽ chọn kết đan sao?
Trên mặt của Quỷ Tước tử lộ ra một vẻ xấu hổ, ngay cả chính ông ta trước khi kết đan, cũng không lưu lại bất kỳ nợ tình, chỉ sau khi kết đan, mới cùng mẹ của Lam Mi kết làm tình tố. Ông ta không dám đụng chạm cửa ải cắt đứt tình ái đó...
Sắc mặt của Bạch Phi Đằng lần nữa âm trầm xuống, mà trong âm trầm, càng sâu hơn chính là sợ hãi.
Băng dương trụy thuật của mình lại hoàn toàn không đả thương được Ninh Phàm, ngược lại còn thúc đẩy hắn hoàn toàn cảm ngộ tâm ma...
Mà không lâu lắm, Bạch Phi Đằng ánh mắt run lên, lão ta phát hiện, băng dương lại bắt đầu hư ảo, thậm chí bể vụn ra!
- Đây chính là thiên uy a!
Bạch Phi Đằng lui về phía sau hai bước, ổn định thân hình, lần nữa đánh ra mấy đạo pháp lực, tụ vào trong băng dương, nhất định vững chắc băng dương. Nhưng lập tức, khóe mắt của ông ta co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Lại thấy bên trong băng dương, một chút hắc hỏa mơ hồ dâng lên, ngay tức khắc, cuốn ùa bốn mép, nhất nhất đốt diệt tất cả băng khí.
- Toái!
Chương 109: Ninh tôn! (2)
Một đạo tiếng thiếu niên truyền ra từ trong băng dương, tức thì mặt trời to lớn rung động lòng người ầm ầm vỡ vụn. Một người thiếu niên, tay ngự Hắc Long hỏa, mắt lộ sương lạnh, quanh thân mang băng tiết, chỉ một cái, kích toái băng dương hư huyễn.
- Kết thúc rồi...
Thiếu niên một lời nhàn nhạt, trong mắt hắc quang chợt lóe, một chỉ điểm ra, hắc hỏa sôi trào trong tay, hóa thành biển lửa phô khai, chợt như vòng xoáy màu đen, cuốn lấy Bạch tôn vào trong đó!
- Hắc... Hắc Ma viêm! Địa mạch yêu hỏa! Ngũ phẩm linh hỏa!
Vô số lão quái bỗng nhiên đứng dậy, không thể tin nhìn hỏa diễm màu đen.
Hỏa diễm này theo rất nhiều lão quái biết, chính là hỏa diễm của “Dược tôn” Hàn lão ma, ỷ vào lửa này, Hàn lão ma thậm chí dựa vào Dung linh tu vi, thành nhân vật cấp thập cường của Việt Quốc!
Mọi người đều biết, Ninh Phàm là đồ nhi của lão ma, nhưng không người nào biết lão ma lại truyền cho hắn đóa hỏa diễm này!
- Địa mạch yêu hỏa... Lửa này vừa ra, tứ phẩm hàn khí, không có khả năng là đối thủ... Trận chiến này, không huyền niệm...
Tùng Phong trưởng lão mắt lộ ra chấn động. Ông ta trơ mắt nhìn đối thủ cũ của mình sắp bại bởi một người thiếu niên. Nhưng ông ta cũng không tưởng tượng nổi cảm giác, ngược lại cảm thấy hết thảy đây là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên này biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, nếu vẫn thắng không nổi Bạch tôn mới là hoang đường!
- Không, ta không thua, lão phu còn có Huyền Trọng Giáp...
Bạch Phi Đằng mắt lộ ra vẻ điên cuồng, một thân pháp lực, cũng hội tụ vào bên trong Huyền Trọng Giáp, nhất định phòng ngự hắc hỏa của Ninh Phàm.
Huyền Trọng Giáp phát ra tiếng rên rỉ tí tách, tựa như khó mà chịu đựng hắc hỏa hỏa uy, nhưng cuối cùng nó chống được hỏa diễm công kích.
Nhưng ngay vào lúc này, trong tay Ninh Phàm đổi quyết, thanh âm vang lên!
- Long tuyền hỏa, đệ nhất chuyển!
Một chớp mắt, hỏa viêm đón gió mà lớn lên, vòng xoáy đột nhiên chuyển một cái. Huyền Trọng Giáp phát ra tiếng vang tí tách, cũng bắt đầu xuất hiện vết rách.
- Không được Toái!
Bạch Phi Đằng móc mười ra mấy tờ đan cấp bảo phù, dán mạnh trên trọng giáp. Từng đạo quang mạc dâng lên trong biển lửa, hóa thành từng đạo phòng ngự.
Như vậy, Huyền Trọng Giáp cuối cùng phòng ngự được đệ nhất chuyển long hỏa chi uy, nhưng đệ nhị chuyển đã đánh tới!
- Long tuyền hỏa, đệ nhị chuyển!
Sau đệ nhị chuyển màu sắc của biển lửa càng thâm thúy hơn. Còn Bạch Phi Đằng cuốn vào vòng xoáy, râu tóc đều bắt đầu thiêu đốt.
Huyền Trọng Giáp, vết rách lần nữa bắt đầu lan tràn, vỡ vụn ra, không xa!
- Lão phu đã nói, không được Toái!
Bạch tôn tạm trạng như điên cuồng, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một bình bí pháp đan dược gia tăng pháp lực.
Kinh mạch truyền tới cảm giác căng đau, mà pháp lực của ông ta lần nữa bay lên, pháp lực dung nhập vào trọng giáp, tăng cường phòng ngự, chặn lại đệ nhị chuyển long hỏa của Ninh Phàm.
Đệ nhị chuyển long hỏa, chính là Kim đan tu sĩ sơ kỳ cũng có thể trọng thương, mà Hắc Ma viêm được một đạo long hỏa phụ trợ, thuật này có uy lực sâu hơn!
Trong hội trường, băng hàn quét sạch, nóng rực như mùa hè. Từng lão quái, mồ hôi chảy ướt lưng nhìn long hỏa chi thuật, sắc mặt của mỗi người lộ vẻ xúc động.
Lửa này trong bọn họ rất nhiều người đều không cách nào tiếp được, giờ phút này Bạch Phi Đằng người bị thương nặng, lại vẫn tiếp nhận lửa này, khiến cho chiến cuộc càng phác sóc mê ly.
- Đệ nhị chuyển, không đủ... Nếu người này thi triển đệ tam chuyển... Không, đệ tam chuyển Long hỏa, chính là Hàn lão ma bá đạo cũng chưa chắc là có thể thi triển ra...
Một Kim đan lão quái đã từng bị lão ma khi dễ qua, Phi Yến tông chưởng môn Hứa Phi, giấu kín như bưng thở dài nói.
Hắn không thể nào thi triển ra đệ tam chuyển...
Hứa Phi lời ấy khiến cho không ít lão quái thâm dĩ vi nhiên. Pháp lực của Ninh Phàm hao tổn cũng trong mắt, nếu không cách nào công phá Bạch tôn phòng ngự, là hai người sắp chiến huề.
- Chiến huề sao... Như vậy, thắng được tiền sẽ ít chút, thôi vậy... Cũng may Bạch tôn không thể nào bị thua, bọn ta chút đánh cuộc tiền tài, cuối cùng sẽ không giỏ trúc rót nước một trận không.
Một ít lão quái trong đầu suy tư vẫn là đánh cuộc động tim óc người. Đã không người mong đợi Bạch tôn chiến thắng, mọi người mong đợi, chỉ là Bạch tôn không được thất bại, lấy huề thu tràng.
Nhưng bọn họ nhất định thất vọng, bởi vì Ninh Phàm lần nữa đổi quyết!
- Long tuyền hỏa, đệ tam chuyển! Hắc Long, cắn lão ta!
Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, biển lửa vòng xoáy đại thịnh. Chỗ sâu của vòng xoáy, hỏa diễm ngưng tụ thành một cái đầu rồng lớn, một hớp muốn xé xuống một khối lớn trọng giáp, kể cả một khối máu thịt trên vai của Bạch tôn!
- A!
Bạch tôn kêu thảm một tiếng, nhưng bả vai đau đớn, kích phát ngoan tính trong đầu của lão ta.
Lão ta móc ra từng món pháp bảo, hơn mười món pháp bảo, đều là cấp trung phẩm, mỗi một món đều là bảo vật cực kỳ trân quý.
Nhưng giờ phút này, trong mắt lão ta đã quên thắng bại, quên đánh cuộc, quên hết thảy, chỉ tồn một ý niệm, muốn ngăn trở Ninh Phàm công kích, duy trì mặt mũi!
- Toái! Toái! Toái!
Từng món một pháp bảo, bị Bạch tôn điên cuồng cho nổ. Uy lực còn lại của pháp bảo nổ ra, trấn tán biển lửa trùng trùng, phá ra một lỗ hổng. Bạch tôn che bả vai bị thương, nhân cơ hội lao ra long tuyền biển lửa, râu tóc cháy hết, đầu hói mặt dơ bẩn. Huyền Trọng Giáp phủ đầy vết rách, bộ dáng vô cùng thảm hại.
Nhưng lão ta cuối cùng đã đỡ được tam chuyển long hỏa của Ninh Phàm!
- Cuối cùng.., cuối cùng bằng nhau... Như vậy, cũng không mất hết mặt mũi già này...
Trong đầu của lão ta đã không một tia cầu thắng chi niệm. Lão ta phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ của Ninh Phàm.
Còn đối với Bạch tôn khó đeo bám, Ninh Phàm cũng có thanh tỉnh nhận biết...
Đây cũng là Kim đan lão quái lịch luyện ra trong biển máu, tuyệt không phải Băng Linh Nguyệt Linh tỷ muội nhỏ yếu như vậy... Mà thiên hạ, tựa hồ loại lão quái khó đeo bám này không biết có bao nhiêu! Mình quyết không khinh địch!
- Băng vũ thuật!
Ninh Phàm tựa hồ pháp lực cũng không nhiều, chỉ cong ngón tay bắn ra, cuối cùng thi triển nhất thức phẩm cấp thấp hèn Băng vũ thuật.
Thuật này trong mắt vô số lão quái, nhỏ nhặt không đáng kể, mà Bạch tôn càng không để vào trong mắt chút nào. Lão ta thở hổn hển như trâu, nhìn bầu trời từng đạo băng thứ, cười lạnh.
- Huề đã khẳng định rồi... Mưa băng này không đả thương được ta...
Từng đạo băng thứ đâm vào trên Huyền Trọng Giáp, tùy tiện liền bị ngăn trở.
Nhưng hàn khí bên trong băng thứ, xuyên thấu qua Huyền Trọng Giáp truyền ra, lại nghe một tiếng xì xì, trọng giáp không dấu hiệu nào nát bấy!
Mà băng thứ còn thừa lại, lục tục đâm vào trên người Bạch tôn không chút sức chống cự máu thịt mơ hồ. Dĩ nhiên Ninh Phàm tránh được chỗ yếu hại cho lão ta.
Hắn đã nói qua, hắn sẽ không giết Bạch tôn, chỉ khiến cho lão ta bị trọng thương!
- Cái, cái gì? Bạch tôn ngay cả tam chuyển long hỏa cũng tiếp được, tại sao lại thua dưới băng vũ thuật... Đây, đây...!
Từng lão quái trợn mắt hốc mồm, mà bọn họ càng kinh ngạc. Họ kinh ngạc Ninh Phàm vì sao một cái tiên mạch, lại có thể thi triển hai loại chúc tính pháp thuật.
Long tuyền hỏa... Ninh Phàm phải có hỏa mạch, mới có thể thi triển.
Băng vũ thuật... Mặc dù phẩm cấp thấp hèn, nhưng Ninh Phàm cũng cần có băng mạch, mới có thể thi triển.
Song linh tu sĩ!
Một tia, nhỏ nhặt không đáng kể, sau khi bị Ninh Phàm thôn phệ, bởi vì Ninh Phàm cảnh giới chưa đủ, tức thì trôi qua mất tăm. Dù vậy, nó vẫn trong tâm cảnh của Ninh Phàm, để lại một tia dấu vết, đối với mặt trời lặn, mơ hồ xuất hiện một tia hiểu ra, nhưng không cách nào nhìn thấu.
Mà khiến Ninh Phàm kinh ngạc nhất là Đông Minh chung yên tĩnh không tiếng động trong trữ vật đại, phát ra một tia đạo âm của tim óc trong veo. Chuông vang lên, trong đầu của Ninh Phàm vang vọng lên tiếng chuông!
- Đông Minh, Bắc Minh... Chuông này, có lẽ cùng Bắc Minh khẩu quyết được cô gái thần bí nói có chút liên lạc...
Trong lòng của Ninh Phàm mơ hồ suy đoán, nhưng hắn biết, trong sự liên lạc này, tuyệt không phải mình một tên Dung linh có thể đoán ra.
Tuy không rõ khẩu quyết huyền diệu, cũng không biết huyền cơ của Đông Minh chung, nhưng trong đầu của Ninh Phàm, lại lần đầu tiên nhận định Đông Minh chung bất phàm!
Mà trong đầu của hắn, chẳng biết tại sao nhớ tới một vòng mặt trời to lớn nửa trắng nửa đen, kinh hồng chợt hiện trong Huyền âm giới thiên địa của Âm Dương tỏa.
Băng dương lực, không đả thương được Ninh Phàm nữa. Âm Dương tỏa nữ tử, liền nhân cơ hội thúc giục pháp thuật nào đó của nàng, xuyên thấu qua Âm Dương tỏa, bắt đầu thôn phệ Băng dương trong tứ phẩm hàn khí, Tử yếm băng sương. Thuật này, đối với nàng hao tổn cực lớn, nhưng xem ra Tử yếm băng sương đối với nàng càng trọng yếu hơn.
Người bên trong băng dương, Ninh Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn nhắm lại hai mắt, trong đầu như có hiểu ra.
Cảm ngộ, cũng là tâm ma của mình... Trước mắt, chính là thiên uy, dưới thiên uy, tâm ma hết sức rõ ràng. Nó xuyên thấu qua nội tâm, Ninh Phàm mơ hồ thấy, sâu trong nội tâm mình, có một cái xó xỉnh cực kỳ âm lãnh. Nơi đó, có hắn lúc ấu niên khổ nạn, có hắn lúc nhốt ở Hợp Hoan tông không ai giúp, tuyệt vọng, cừu hận, có tiêu diệt Thiên Ly điên cuồng.
Cái xó xỉnh đó, hội tụ tất cả mặt trái háo hức của Ninh Phàm, ngưng tụ hợp nhất, chính là tâm ma. Nhưng Ninh Phàm biết, tâm ma của mình hoàn toàn không chỉ như vậy... So với những mặt trái háo hức này, đáng sợ nhất là tình quan.
Kim đan tu sĩ, cần cắt đứt tình ái, cho nên, rất nhiều lão quái mưu lợi, trước Kim đan sẽ không tìm đạo lữ, sẽ không động tình. Trong lòng của bọn họ, thiếu một ti cảm động, cho nên lúc chém tâm ma, không cần đối mặt tình quan, chỉ chém tới mặt trái háo hức là được.
Trong lòng của bọn họ, chưa từng có giãy giụa, cho nên chém tâm ma đối với bọn họ mà nói, cũng không quá nhiều hiệu quả. Mà trong lòng thiếu cảm động, Kim đan tu vi của bọn họ, đề thăng cực kỳ thảm hại.
Nếu có lựa chọn, Ninh Phàm thà làm trước lúc Kim đan, không nhận biết đám nữ tử Chỉ Hạc, không lưu lại tình tố, như vậy cho dù ít đi cảm động, đột phá tu vi chậm chạp, cũng vẫn tốt hơn so với cắt đứt tình cảm của đám nữ tử Chỉ Hạc.
Đáng tiếc, hắn không còn lựa chọn nào khác. Muốn phá Kim đan, hắn phải một đao cắt đôi với nữ tử đã từng qua lại...
- Ta làm được sao...!?
Giờ khắc này, Ninh Phàm bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt tự nhiên, nhìn băng dương trước mắt dần dần hư ảo, giãy giụa.
Không phá Kim đan, là trăm năm sau Niết Hoàng đánh tới, tất chết không thể nghi ngờ.
Chém đi tâm ma, là quên mất đám nữ tử Chỉ Hạc, thế mà mình hễ mở miệng ra thì nói yêu thương đám nữ tử Chỉ Hạc, quay đầu lại, vẫn bất quá xem các nàng như đỉnh lô. Là một tia ấm áp bảo vệ Ninh Phàm chống lại Niết Hoàng, thì là cái gì chứ...?
Trong đầu của hắn đang giãy giụa, mà sự giãy giụa này càng khó càng nói rõ, sắp gặp phải Kim đan tâm ma, mạnh mẽ vô cùng!
Niệm khởi giãy giụa trong đầu, một tia khí thế bao la, bay lên trong cơ thể của Ninh Phàm, mà trên trời kiếp vân ngưng tụ. Đây là triệu chứng dẫn hạ thiên kiếp, đột phá Kim đan kỳ!
Một chớp mắt, Ninh Phàm vẻ mặt quét tới mờ mịt, khôi phục rõ ràng, âm thầm khiếp sợ, khiếp sợ mình, suýt nữa vào lúc này nơi đây, bắt đầu dẫn kiếp chém ma, phá Kim đan!
Tỷ lệ thành công chưa kể, nếu ở chỗ này bế quan, là ít nhất cần mười mấy năm cảm ngộ. Đột phá Kim đan, vốn dĩ hắn dự định đi Di Thế cung tu luyện của cô gái thần bí kia nói. Ỷ vào thời gian trôi qua chậm chạp, đem mấy chục năm cảm ngộ, súc giảm đến mấy năm hoàn thành.
Trán của hắn có chút mồ hôi lạnh, tản đi tâm ma cảm ngộ, bầu trời kiếp vân, cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng qua là Ninh Phàm cũng không biết, cảnh tượng tâm ma của hắn xúc động, dẫn hạ thiên kiếp đã làm cho toàn sân yên tĩnh không nói!
Ninh Phàm xông vào băng dương, hắn vẫn còn sống!
Thậm chí, hắn vẫn trong băng dương, không biết thi triển thủ đoạn gì, không hư hại chút nào, lại bắt tay đột phá Kim đan thiên kiếp!
Hắn kịp thời tản đi thiên kiếp, quả thật cử chỉ sáng suốt, dù sao trên Tử Ngọc không đài, linh khí mỏng manh, ở chỗ này bế quan sẽ khó khăn nặng nề.
Mà các lão quái sở dĩ khiếp sợ, cũng không phải là Ninh Phàm dẫn hạ thiên kiếp bản thân, mà là tốc độ tu luyện của hắn... quá nhanh!
Trước khi nhập tông, Ninh Phàm là Dung linh trung kỳ tu vi, tiến vào Yêu Quỷ lâm một tháng, liền đột phá đến Dung linh hậu kỳ, chờ đến sau nửa năm trận chiến đánh cuộc, hắn đã là Dung linh đỉnh phong... Thêm vào đó trong trận chiến đánh cuộc, càng triệt để hơn tìm tới tâm ma, tùy thời có thể phá kiếp, bế quan kết đan!
Nhanh, quá nhanh... Việt Quốc, ra đời một Kim đan tu sĩ phải mất mấy mươi tuổi!
Đây, đây quả thực là yêu nghiệt tư chất!
Mà hết thảy hạng người tu vi cao thâm, như Quỷ Tước tử, Tùng Phong trưởng lão, càng như tên thanh niên ăn mày kia, vào lúc Ninh Phàm thiên kiếp lay động, mơ hồ nhìn ra trong lòng của hắn giãy giụa. Trong đó, Quỷ Tước tử hiểu sâu nhất đối với Ninh Phàm, ông ta lại khẽ thở dài một cái.
Ông ta biết, Ninh Phàm vì sao giãy giụa... Bởi vì người này, có quá nhiều hồng nhan ràng buộc... Hắn sẽ chọn quên mất họ sao...?
Ninh Phàm từng có giãy giụa, ngày sau đột phá Kim đan, nhất định là cao thủ thủ khuất chỉ một cái, tu vi tốc độ, càng sẽ một ngày ngàn dặm... Nhưng hắn sẽ làm sao lựa chọn, sẽ chọn kết đan sao?
Trên mặt của Quỷ Tước tử lộ ra một vẻ xấu hổ, ngay cả chính ông ta trước khi kết đan, cũng không lưu lại bất kỳ nợ tình, chỉ sau khi kết đan, mới cùng mẹ của Lam Mi kết làm tình tố. Ông ta không dám đụng chạm cửa ải cắt đứt tình ái đó...
Sắc mặt của Bạch Phi Đằng lần nữa âm trầm xuống, mà trong âm trầm, càng sâu hơn chính là sợ hãi.
Băng dương trụy thuật của mình lại hoàn toàn không đả thương được Ninh Phàm, ngược lại còn thúc đẩy hắn hoàn toàn cảm ngộ tâm ma...
Mà không lâu lắm, Bạch Phi Đằng ánh mắt run lên, lão ta phát hiện, băng dương lại bắt đầu hư ảo, thậm chí bể vụn ra!
- Đây chính là thiên uy a!
Bạch Phi Đằng lui về phía sau hai bước, ổn định thân hình, lần nữa đánh ra mấy đạo pháp lực, tụ vào trong băng dương, nhất định vững chắc băng dương. Nhưng lập tức, khóe mắt của ông ta co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Lại thấy bên trong băng dương, một chút hắc hỏa mơ hồ dâng lên, ngay tức khắc, cuốn ùa bốn mép, nhất nhất đốt diệt tất cả băng khí.
- Toái!
Chương 109: Ninh tôn! (2)
Một đạo tiếng thiếu niên truyền ra từ trong băng dương, tức thì mặt trời to lớn rung động lòng người ầm ầm vỡ vụn. Một người thiếu niên, tay ngự Hắc Long hỏa, mắt lộ sương lạnh, quanh thân mang băng tiết, chỉ một cái, kích toái băng dương hư huyễn.
- Kết thúc rồi...
Thiếu niên một lời nhàn nhạt, trong mắt hắc quang chợt lóe, một chỉ điểm ra, hắc hỏa sôi trào trong tay, hóa thành biển lửa phô khai, chợt như vòng xoáy màu đen, cuốn lấy Bạch tôn vào trong đó!
- Hắc... Hắc Ma viêm! Địa mạch yêu hỏa! Ngũ phẩm linh hỏa!
Vô số lão quái bỗng nhiên đứng dậy, không thể tin nhìn hỏa diễm màu đen.
Hỏa diễm này theo rất nhiều lão quái biết, chính là hỏa diễm của “Dược tôn” Hàn lão ma, ỷ vào lửa này, Hàn lão ma thậm chí dựa vào Dung linh tu vi, thành nhân vật cấp thập cường của Việt Quốc!
Mọi người đều biết, Ninh Phàm là đồ nhi của lão ma, nhưng không người nào biết lão ma lại truyền cho hắn đóa hỏa diễm này!
- Địa mạch yêu hỏa... Lửa này vừa ra, tứ phẩm hàn khí, không có khả năng là đối thủ... Trận chiến này, không huyền niệm...
Tùng Phong trưởng lão mắt lộ ra chấn động. Ông ta trơ mắt nhìn đối thủ cũ của mình sắp bại bởi một người thiếu niên. Nhưng ông ta cũng không tưởng tượng nổi cảm giác, ngược lại cảm thấy hết thảy đây là chuyện đương nhiên.
Thiếu niên này biểu hiện ra thực lực quá mạnh mẽ, nếu vẫn thắng không nổi Bạch tôn mới là hoang đường!
- Không, ta không thua, lão phu còn có Huyền Trọng Giáp...
Bạch Phi Đằng mắt lộ ra vẻ điên cuồng, một thân pháp lực, cũng hội tụ vào bên trong Huyền Trọng Giáp, nhất định phòng ngự hắc hỏa của Ninh Phàm.
Huyền Trọng Giáp phát ra tiếng rên rỉ tí tách, tựa như khó mà chịu đựng hắc hỏa hỏa uy, nhưng cuối cùng nó chống được hỏa diễm công kích.
Nhưng ngay vào lúc này, trong tay Ninh Phàm đổi quyết, thanh âm vang lên!
- Long tuyền hỏa, đệ nhất chuyển!
Một chớp mắt, hỏa viêm đón gió mà lớn lên, vòng xoáy đột nhiên chuyển một cái. Huyền Trọng Giáp phát ra tiếng vang tí tách, cũng bắt đầu xuất hiện vết rách.
- Không được Toái!
Bạch Phi Đằng móc mười ra mấy tờ đan cấp bảo phù, dán mạnh trên trọng giáp. Từng đạo quang mạc dâng lên trong biển lửa, hóa thành từng đạo phòng ngự.
Như vậy, Huyền Trọng Giáp cuối cùng phòng ngự được đệ nhất chuyển long hỏa chi uy, nhưng đệ nhị chuyển đã đánh tới!
- Long tuyền hỏa, đệ nhị chuyển!
Sau đệ nhị chuyển màu sắc của biển lửa càng thâm thúy hơn. Còn Bạch Phi Đằng cuốn vào vòng xoáy, râu tóc đều bắt đầu thiêu đốt.
Huyền Trọng Giáp, vết rách lần nữa bắt đầu lan tràn, vỡ vụn ra, không xa!
- Lão phu đã nói, không được Toái!
Bạch tôn tạm trạng như điên cuồng, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một bình bí pháp đan dược gia tăng pháp lực.
Kinh mạch truyền tới cảm giác căng đau, mà pháp lực của ông ta lần nữa bay lên, pháp lực dung nhập vào trọng giáp, tăng cường phòng ngự, chặn lại đệ nhị chuyển long hỏa của Ninh Phàm.
Đệ nhị chuyển long hỏa, chính là Kim đan tu sĩ sơ kỳ cũng có thể trọng thương, mà Hắc Ma viêm được một đạo long hỏa phụ trợ, thuật này có uy lực sâu hơn!
Trong hội trường, băng hàn quét sạch, nóng rực như mùa hè. Từng lão quái, mồ hôi chảy ướt lưng nhìn long hỏa chi thuật, sắc mặt của mỗi người lộ vẻ xúc động.
Lửa này trong bọn họ rất nhiều người đều không cách nào tiếp được, giờ phút này Bạch Phi Đằng người bị thương nặng, lại vẫn tiếp nhận lửa này, khiến cho chiến cuộc càng phác sóc mê ly.
- Đệ nhị chuyển, không đủ... Nếu người này thi triển đệ tam chuyển... Không, đệ tam chuyển Long hỏa, chính là Hàn lão ma bá đạo cũng chưa chắc là có thể thi triển ra...
Một Kim đan lão quái đã từng bị lão ma khi dễ qua, Phi Yến tông chưởng môn Hứa Phi, giấu kín như bưng thở dài nói.
Hắn không thể nào thi triển ra đệ tam chuyển...
Hứa Phi lời ấy khiến cho không ít lão quái thâm dĩ vi nhiên. Pháp lực của Ninh Phàm hao tổn cũng trong mắt, nếu không cách nào công phá Bạch tôn phòng ngự, là hai người sắp chiến huề.
- Chiến huề sao... Như vậy, thắng được tiền sẽ ít chút, thôi vậy... Cũng may Bạch tôn không thể nào bị thua, bọn ta chút đánh cuộc tiền tài, cuối cùng sẽ không giỏ trúc rót nước một trận không.
Một ít lão quái trong đầu suy tư vẫn là đánh cuộc động tim óc người. Đã không người mong đợi Bạch tôn chiến thắng, mọi người mong đợi, chỉ là Bạch tôn không được thất bại, lấy huề thu tràng.
Nhưng bọn họ nhất định thất vọng, bởi vì Ninh Phàm lần nữa đổi quyết!
- Long tuyền hỏa, đệ tam chuyển! Hắc Long, cắn lão ta!
Ninh Phàm mắt lộ hàn mang, biển lửa vòng xoáy đại thịnh. Chỗ sâu của vòng xoáy, hỏa diễm ngưng tụ thành một cái đầu rồng lớn, một hớp muốn xé xuống một khối lớn trọng giáp, kể cả một khối máu thịt trên vai của Bạch tôn!
- A!
Bạch tôn kêu thảm một tiếng, nhưng bả vai đau đớn, kích phát ngoan tính trong đầu của lão ta.
Lão ta móc ra từng món pháp bảo, hơn mười món pháp bảo, đều là cấp trung phẩm, mỗi một món đều là bảo vật cực kỳ trân quý.
Nhưng giờ phút này, trong mắt lão ta đã quên thắng bại, quên đánh cuộc, quên hết thảy, chỉ tồn một ý niệm, muốn ngăn trở Ninh Phàm công kích, duy trì mặt mũi!
- Toái! Toái! Toái!
Từng món một pháp bảo, bị Bạch tôn điên cuồng cho nổ. Uy lực còn lại của pháp bảo nổ ra, trấn tán biển lửa trùng trùng, phá ra một lỗ hổng. Bạch tôn che bả vai bị thương, nhân cơ hội lao ra long tuyền biển lửa, râu tóc cháy hết, đầu hói mặt dơ bẩn. Huyền Trọng Giáp phủ đầy vết rách, bộ dáng vô cùng thảm hại.
Nhưng lão ta cuối cùng đã đỡ được tam chuyển long hỏa của Ninh Phàm!
- Cuối cùng.., cuối cùng bằng nhau... Như vậy, cũng không mất hết mặt mũi già này...
Trong đầu của lão ta đã không một tia cầu thắng chi niệm. Lão ta phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ của Ninh Phàm.
Còn đối với Bạch tôn khó đeo bám, Ninh Phàm cũng có thanh tỉnh nhận biết...
Đây cũng là Kim đan lão quái lịch luyện ra trong biển máu, tuyệt không phải Băng Linh Nguyệt Linh tỷ muội nhỏ yếu như vậy... Mà thiên hạ, tựa hồ loại lão quái khó đeo bám này không biết có bao nhiêu! Mình quyết không khinh địch!
- Băng vũ thuật!
Ninh Phàm tựa hồ pháp lực cũng không nhiều, chỉ cong ngón tay bắn ra, cuối cùng thi triển nhất thức phẩm cấp thấp hèn Băng vũ thuật.
Thuật này trong mắt vô số lão quái, nhỏ nhặt không đáng kể, mà Bạch tôn càng không để vào trong mắt chút nào. Lão ta thở hổn hển như trâu, nhìn bầu trời từng đạo băng thứ, cười lạnh.
- Huề đã khẳng định rồi... Mưa băng này không đả thương được ta...
Từng đạo băng thứ đâm vào trên Huyền Trọng Giáp, tùy tiện liền bị ngăn trở.
Nhưng hàn khí bên trong băng thứ, xuyên thấu qua Huyền Trọng Giáp truyền ra, lại nghe một tiếng xì xì, trọng giáp không dấu hiệu nào nát bấy!
Mà băng thứ còn thừa lại, lục tục đâm vào trên người Bạch tôn không chút sức chống cự máu thịt mơ hồ. Dĩ nhiên Ninh Phàm tránh được chỗ yếu hại cho lão ta.
Hắn đã nói qua, hắn sẽ không giết Bạch tôn, chỉ khiến cho lão ta bị trọng thương!
- Cái, cái gì? Bạch tôn ngay cả tam chuyển long hỏa cũng tiếp được, tại sao lại thua dưới băng vũ thuật... Đây, đây...!
Từng lão quái trợn mắt hốc mồm, mà bọn họ càng kinh ngạc. Họ kinh ngạc Ninh Phàm vì sao một cái tiên mạch, lại có thể thi triển hai loại chúc tính pháp thuật.
Long tuyền hỏa... Ninh Phàm phải có hỏa mạch, mới có thể thi triển.
Băng vũ thuật... Mặc dù phẩm cấp thấp hèn, nhưng Ninh Phàm cũng cần có băng mạch, mới có thể thi triển.
Song linh tu sĩ!
/456
|