Dinh dong dinh dong…………………..
- Bà hai, có thằng Trí ở nhà ko ạ ?
- Dạ có
- Gọi nó xuống nói chuyện với chúng tôi
- Dạ thôi, cậu đang ngủ, tôi ko dám
- Cái gì? Gìơ này mà ngủ ư ? Mới 6h chiều mà ngủ cái gì
- Dạ, 5h cậu Trí về nhà là ăn cơm rồi lên phòng ngủ ngay ạ. Cậu cứ im lặng ko nói cười với ai cả.
- Thằng này!…………………Không được, thế này mãi cũng ko phải là cách, phải giúp nó mới được, ko thôi chắc tụi mình có cháo khuya ăn sớm quá. Suy nghĩ tiếp tao đi
Tuấn ú nhăn trán đăm chiêu. Được chừng một lúc đột nhiên thằng Minh lạnh đập tay vỗ trán mặt hớn hở:
- Có rồi, ta đã có cách rồi anh em ơi
- Cách gi ?
- Khoan, đợi tao một lát. Bà hai ơi, pha giúp 4 ly nước cam lạnh nhé…. …..Vào nhà đi rồi tao nói cho mà nghe
- Rõ vẽ chuyện, nói ở đây luôn cho gọn
- Vớ vẩn, bàn bạc chuyện lớn mà đứng ngông ngông ngòai đường thế à, vào đi rồi tao nói cho mà nghe.
Thằng Minh lạnh nháy mắt đầy bí ẩn
- Thế này…………….thằng Phong thì làm thế này…………..còn Tuấn Ú mày phải …………..như vậy mới được. Tụi bây hiểu chưa ?
- Mày hay quá, tụi nó lớn cả rồi chả lẽ ko nhận ra cái mưu kế rởm của mày.
- Ôi! Sao mày ngốc thế Phong. Phải cần viện binh nữa mới đủ “đô” chứ. hiểu chưa ?…………. Ôi giời, xem cái mặt tụi bây kìa, để tao nói cụ thể hơn cho nghe. Là thế này……………….Hiểu chưa ?
- Ừmh Ừmh………nghe cũng được đấy. Trông mày thế mà cũng có lúc thông minh ra phết nhỉ
Thằng Việt gật gù cái đầu như triết gia vừa thấu hiểu cái chân lí viễn vông nào đó
- Được ko mày ? Tao nghi quá, vụ này mà bể là tụi mình”mệt trong người” đấy
- Khỏi lo, tao đã dự trù trừong hợp bể mánh rồi, cứ yên tâm. Gìơ thì lo thực hiện kế họach A đi.
*****
Đã hai tháng sau khi trái tim tan vỡ, tôi vẫn cứ sống cứ làm việc. Làm thật nhiều cho đến khi kiệt sức thì lại ăn, ăn xong thì ngủ, ngủ xong lại làm việc. Cuộc sống cứ diễn ra như thế, buồn chán, tẻ nhạt, ko có mục đích sống. Tôi cũng ko biết mình còn sống trên đời này là vì cái gì ?
Đôi lúc tôi muốn buông thả cuộc đời, muốn ăn chơi cho quên sầu nhưng rồi lại tự nhủ “Mình phải đứng lên, cô ấy ko là gì cả, ko có cô ấy mình vẫn sống được”. Và sự thật là tôi vẫn sống , nhưng sống theo một kiểu khác, sống với cái xác ko hồn.
***
9h tối rồi nhưng nó vẫn chưa muốn về nhà, công việc ở công ty đã hết từ đời nào và giờ nó đang chúi mũi vào việc đua môtô trên vi tính. Nó suốt ngày chỉ muốn làm việc làm việc và làm việc, nếu ko thì làm bất cứ cái gì tốn thât nhiều thời gian, thật căng thẳng để nó ko còn thời gian nhớ đến người đó. Nhưng dường như công việc của một tổng giám đốc công ty quá ít so với yêu cầu của nó.
Nó vẫn còn thời gian, 8 tiếng để ngủ thì đầu óc nó đã dành 3 tiếng đồng hồ để nhớ đến anh. Nó ghét cảm giác đó, nó ghét cái gì vô vọng và ko bao giờ có được dù chỉ trong mơ. Nhưng đầu óc nó ko nghe lời nó, trong tim nó vẫn còn một khỏang trống dành cho anh, nó ko biết phải làm gì để lấp đi khỏang trống ấy. Làm gì để như ngày xưa đây ? Làm sao để trái tim nó hướng về Ryan và yêu Ryan như ngày xưa đây ?. Nó bất lực ! Những kí ức về anh và tình yêu dành cho anh cứ đày đọa nó. Phải làm sao đây ?
****
- Để cái này vào cốp xe nghe bà Hai
- Vâng ạ!
Hôm nay tôi phải về nhà bà, bà gọi bảo nhớ tôi mong tôi về gấp. Tôi cũng đã có ý về mấy hôm nay, giờ thế này thì thôi về luôn một thể.
- Xong chưa bà hai ?.
- Dạ, xong cả rồi thưa cậu
****
- Bà ơi bà, con về rồi nè
- Trí, sao về trễ thế cháu, bà đợi cháu từ chiều đến giờ
- Dạ, tại cháu kẹt xe mà bà. Thông cảm cho cháu đi, bù lại cháu ở đây một tuần luôn bà nhá
- Được, ở đây luôn bà cũng chịu……..Nào vào nhà, rửa mặt, rửa tay rồi ăn cơm với bà
- Vâng ạ
[ - Alô alô, xin thông báo, con mồi sắp tiến tới bàn ăn
- Ok, nghe rõ. Tiếp tục kế họach A ]
- Đây vào đây ngồi, hôm nay bà chuẩn bị những món mà cháu thích nhất đấy, ăn cho nhiều vào. Dạo này bà thấy cháu ốm quá. Có chuyện gì sao cháu ?
Chẳng biết trả lời bà thế nào, tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện
- Chuyện gì đâu bà, tại dạo này cháu kén ăn thôi, hôm nay cháu ăn thật nhiều cho bà khỏi lo nữa nhé
- Ừh ngoan, ăn nhiều mới khỏe được chứ
[ - Oh yeah, xin thông báo với đại ca Minh lạnh, con mồi vừa ăn. Dự báo khòang 30 phút nữa sẽ kết thúc kế họach A.
- Ok, các anh em chuẩn bị kế họach B, tấn công con mồi bên kia bờ đại dương đi ]
- Ngon ko con?
- Dạ ngon
bà ạ, bà lúc nào mà chả nấu ngon nhất
- Thằng này, chỉ giỏi cái miệng
Đó chỉ là nói dối thôi, thật sự là trong miệng tôi chẳng thấy mùi vị gì cả. Dù có ngon đến mấy, đối với tôi giờ cũng bằng không.
Ăn được vài miếng, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ khủng khiếp, hai mắt diếp cả lại, thật sự là ko mở lên nổi nữa
- Bà ơi, cháu nghỉ ăn rồi, cháu buồn ngủ quá.
- Buồn ngủ àh ? Sao ko ăn thêm vài miếng nữa
- Thôi, cháu buồn ngủ quá, ko chịu nổi nữa rồi………….. Ôi! Sao buồn ngủ thế này.
Lấy tay đập đập trán, tôi cố tìm lại một chút minh mẫn để còn mò lên giường
- Àh chắc cháu đi đường xa mệt đấy, thôi vậy lên phòng ngủ đi cháu
- Vâng, cháu đi đây
***
Nó đang lúi húi dưới bếp với món bánh gatô mà nó vừa học được từ chương trình nấu ăn gia đình. Đang tập trung nặn kem trang trí thì chuông cửa reo inh ỏi, tối rồi mà còn ai gõ cửa nhà nó thế nhỉ ? À, nó quên mất, lúc nãy nó gọi phone mời Ryan sang ăn bánh nó làm. Bởi vậy vừa bảo ko dám ăn vì sợ tào tháo rượt thế mà giờ đã bấm chuông inh ỏi. Rõ đáng ghét, thích đến chết mà cứ giả vờ
- Ra ngay ra ngay….Lúc nãy anh bảo sẽ ko thèm ăn mấy…….c…á.i……….[cạch]….. Ơhhhhh, bác trai……..anh Phong……..anh Việt….
- Bất ngờ ko My?
- Sao anh Phong và mọi người ở đây ? Có cả bác trai nữa ? Có chuyện gì sao ạ ?
- Ừm thật ra bọn anh sang đây là có việc thật, việc rất quan trọng dành cho em
- Cho em ? Việc gì ạ ?
- À trước khi nói chuyện cụ thể thì bác và các anh có thể vào nhà ngồi được ko nhỉ ?
- Vâng ạ, xin lỗi ngạc nhiên quá nên cháu quên mất. Mời mọi người vào
……………………..
- Mời mọi người dùng nước, bây giờ mọi người có thể nói cho em biết có chuyện gì mà mọi người sang đến đây vậy ?
- Thật ra thì………….. đó là chuyện của thằng Trí, nó vừa bị tai nạn và giờ đang nằm hôn mê, ko biết bao giờ mới tỉnh lại
Xỏang……….
Cái tách trên tay nó rơi xuống đất vỡ vụng, cái gì thế này ?
- Từ ngày cháu bỏ đi, thằng Trí như người mất hồn, nó chả thiết ăn uống gì cả. Suốt ngày nó chỉ nhớ đến cháu, hôm trước vì quá nhớ cháu, nó đã đi uống rượu, trên đường về nó vì tránh một đứa bé nên đã ko kiểm sóat đâm thẳng vào một chiếc xe tải lớn……….. Bác sĩ nói nó chỉ có khỏang 25% cơ hội tỉnh lại nhưng trong đó 10% là sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời.
” Sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời”
Nó bần thần ngồi phịch xuống sofa, đầu óc nó hỗn lọan,
- Chị… Lan…….tại sao chị ấy ko khuyên anh ấy ? Sao ko cản anh ấy? Cháu đã trao Trí lại cho chị ấy chăm sóc rồi mà.
- Lan đã đi từ lâu rồi My ạ. Sau khi em đi, Trí đã bỏ cả đám cưới để sang đây tìm em nhưng nó đã bị em từ chối. Rồi Lan cũng từ chối nó, vì cô ấy nhận ra cô ấy ko có được trái tim của Trí. Trí mất tất cả, nó bắt đầu sống như một người ko hồn, suốt ngày nó chỉ làm việc làm việc, ko đi đâu cả. Và cuối cùng, tối hôm trước, ko chịu được nữa nó đã đi uống rượu và …nó…….. đã bị tai nạn.
Nước mắt rơi lã chã, tim nó đau thắt
- Anh …..ấy có…… chết ko anh ?
Tiếng nó đứt quảng, tay nó lạnh ngắt
- Anh ấy …..ko thể bỏ….em lại
- Nó ko chết nhưng có thể sẽ ko bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ ko nói, ko cười như xưa nữa
Căn phòng lặng căm, chỉ nghe tiếng nấc của cô gái và giọt nước mắt của những người đàn ông.
- Mọi chuyện là như thế và hôm nay bác đến đây vì bác muốn thực hiện ước nguyện cuối cùng của nó, trong lúc đưa nó vào bệnh viện nó đã luôn miệng gọi tên con……………. nên bác xin con, xin con hãy trở về Việt Nam gặp nó. Gặp nó một lần cuối thôi, bác xin con đấy.
- Vâng, cháu sẽ trở về
Nó vừa nói, vừa chạy ngay vào phòng, quơ bừa vài bộ quần áo nhét vào vali nó chạy vội ra cửa
- My ! Em đi đâu thế ?
- Anh……..Ryan……..
- Em mang vali, em định đi đâu àh ? Còn những người này, họ là ai vậy ? Sao em khóc thế ?
- Em……….em…… định về Việt Nam
- Tại sao lại về ?
- Anh Trí…………anh ấy sắp chết rồi, anh ấy vì em mà hôn mê ko biết bao giờ mới tỉnh. Anh ấy sắp chết rồi.
Buông hai tay mình ra khỏi người My, tôi chết lặng.
- Em quyết định sẽ về đó thật sao ?
- Anh ấy cần em Ryan à, anh ấy sắp………..
- Sắp chết rồi chứ gì ? Vậy nếu anh sắp chết như thế em có lo lắng cho anh như vậy ko ?
- Em………
- Được, nếu em nghĩ hắn ta sẽ đem lại cho em hạnh phúc thì em cứ đi, anh sẽ ko cản em đâu
Ngước mặt lên cho nước mắt chảy vào trong, tôi chờ đợi một câu trả lời mà tôi đã biết trước
- Bây giờ em đã hiểu tình yêu thật sự là gì, bấy lâu nay em đã cố gắng yêu anh, nhưng em ko thể, ko thể yêu anh như ngày xưa nữa. Em xin lỗi anh, mong anh sẽ tìm được tình yêu thực sự của mình, người có thể yêu anh hơn em
Cô ấy vụt qua, biến mất và mãi mãi ko bao
giờ trở lại.
Bây giờ nước mắt rơi thật sự, ko thể kìm lại được nữa. Anh đang khóc, đang khóc vì em đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng phải ko em ?
- Bà hai, có thằng Trí ở nhà ko ạ ?
- Dạ có
- Gọi nó xuống nói chuyện với chúng tôi
- Dạ thôi, cậu đang ngủ, tôi ko dám
- Cái gì? Gìơ này mà ngủ ư ? Mới 6h chiều mà ngủ cái gì
- Dạ, 5h cậu Trí về nhà là ăn cơm rồi lên phòng ngủ ngay ạ. Cậu cứ im lặng ko nói cười với ai cả.
- Thằng này!…………………Không được, thế này mãi cũng ko phải là cách, phải giúp nó mới được, ko thôi chắc tụi mình có cháo khuya ăn sớm quá. Suy nghĩ tiếp tao đi
Tuấn ú nhăn trán đăm chiêu. Được chừng một lúc đột nhiên thằng Minh lạnh đập tay vỗ trán mặt hớn hở:
- Có rồi, ta đã có cách rồi anh em ơi
- Cách gi ?
- Khoan, đợi tao một lát. Bà hai ơi, pha giúp 4 ly nước cam lạnh nhé…. …..Vào nhà đi rồi tao nói cho mà nghe
- Rõ vẽ chuyện, nói ở đây luôn cho gọn
- Vớ vẩn, bàn bạc chuyện lớn mà đứng ngông ngông ngòai đường thế à, vào đi rồi tao nói cho mà nghe.
Thằng Minh lạnh nháy mắt đầy bí ẩn
- Thế này…………….thằng Phong thì làm thế này…………..còn Tuấn Ú mày phải …………..như vậy mới được. Tụi bây hiểu chưa ?
- Mày hay quá, tụi nó lớn cả rồi chả lẽ ko nhận ra cái mưu kế rởm của mày.
- Ôi! Sao mày ngốc thế Phong. Phải cần viện binh nữa mới đủ “đô” chứ. hiểu chưa ?…………. Ôi giời, xem cái mặt tụi bây kìa, để tao nói cụ thể hơn cho nghe. Là thế này……………….Hiểu chưa ?
- Ừmh Ừmh………nghe cũng được đấy. Trông mày thế mà cũng có lúc thông minh ra phết nhỉ
Thằng Việt gật gù cái đầu như triết gia vừa thấu hiểu cái chân lí viễn vông nào đó
- Được ko mày ? Tao nghi quá, vụ này mà bể là tụi mình”mệt trong người” đấy
- Khỏi lo, tao đã dự trù trừong hợp bể mánh rồi, cứ yên tâm. Gìơ thì lo thực hiện kế họach A đi.
*****
Đã hai tháng sau khi trái tim tan vỡ, tôi vẫn cứ sống cứ làm việc. Làm thật nhiều cho đến khi kiệt sức thì lại ăn, ăn xong thì ngủ, ngủ xong lại làm việc. Cuộc sống cứ diễn ra như thế, buồn chán, tẻ nhạt, ko có mục đích sống. Tôi cũng ko biết mình còn sống trên đời này là vì cái gì ?
Đôi lúc tôi muốn buông thả cuộc đời, muốn ăn chơi cho quên sầu nhưng rồi lại tự nhủ “Mình phải đứng lên, cô ấy ko là gì cả, ko có cô ấy mình vẫn sống được”. Và sự thật là tôi vẫn sống , nhưng sống theo một kiểu khác, sống với cái xác ko hồn.
***
9h tối rồi nhưng nó vẫn chưa muốn về nhà, công việc ở công ty đã hết từ đời nào và giờ nó đang chúi mũi vào việc đua môtô trên vi tính. Nó suốt ngày chỉ muốn làm việc làm việc và làm việc, nếu ko thì làm bất cứ cái gì tốn thât nhiều thời gian, thật căng thẳng để nó ko còn thời gian nhớ đến người đó. Nhưng dường như công việc của một tổng giám đốc công ty quá ít so với yêu cầu của nó.
Nó vẫn còn thời gian, 8 tiếng để ngủ thì đầu óc nó đã dành 3 tiếng đồng hồ để nhớ đến anh. Nó ghét cảm giác đó, nó ghét cái gì vô vọng và ko bao giờ có được dù chỉ trong mơ. Nhưng đầu óc nó ko nghe lời nó, trong tim nó vẫn còn một khỏang trống dành cho anh, nó ko biết phải làm gì để lấp đi khỏang trống ấy. Làm gì để như ngày xưa đây ? Làm sao để trái tim nó hướng về Ryan và yêu Ryan như ngày xưa đây ?. Nó bất lực ! Những kí ức về anh và tình yêu dành cho anh cứ đày đọa nó. Phải làm sao đây ?
****
- Để cái này vào cốp xe nghe bà Hai
- Vâng ạ!
Hôm nay tôi phải về nhà bà, bà gọi bảo nhớ tôi mong tôi về gấp. Tôi cũng đã có ý về mấy hôm nay, giờ thế này thì thôi về luôn một thể.
- Xong chưa bà hai ?.
- Dạ, xong cả rồi thưa cậu
****
- Bà ơi bà, con về rồi nè
- Trí, sao về trễ thế cháu, bà đợi cháu từ chiều đến giờ
- Dạ, tại cháu kẹt xe mà bà. Thông cảm cho cháu đi, bù lại cháu ở đây một tuần luôn bà nhá
- Được, ở đây luôn bà cũng chịu……..Nào vào nhà, rửa mặt, rửa tay rồi ăn cơm với bà
- Vâng ạ
[ - Alô alô, xin thông báo, con mồi sắp tiến tới bàn ăn
- Ok, nghe rõ. Tiếp tục kế họach A ]
- Đây vào đây ngồi, hôm nay bà chuẩn bị những món mà cháu thích nhất đấy, ăn cho nhiều vào. Dạo này bà thấy cháu ốm quá. Có chuyện gì sao cháu ?
Chẳng biết trả lời bà thế nào, tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện
- Chuyện gì đâu bà, tại dạo này cháu kén ăn thôi, hôm nay cháu ăn thật nhiều cho bà khỏi lo nữa nhé
- Ừh ngoan, ăn nhiều mới khỏe được chứ
[ - Oh yeah, xin thông báo với đại ca Minh lạnh, con mồi vừa ăn. Dự báo khòang 30 phút nữa sẽ kết thúc kế họach A.
- Ok, các anh em chuẩn bị kế họach B, tấn công con mồi bên kia bờ đại dương đi ]
- Ngon ko con?
- Dạ ngon
bà ạ, bà lúc nào mà chả nấu ngon nhất
- Thằng này, chỉ giỏi cái miệng
Đó chỉ là nói dối thôi, thật sự là trong miệng tôi chẳng thấy mùi vị gì cả. Dù có ngon đến mấy, đối với tôi giờ cũng bằng không.
Ăn được vài miếng, đột nhiên tôi thấy buồn ngủ khủng khiếp, hai mắt diếp cả lại, thật sự là ko mở lên nổi nữa
- Bà ơi, cháu nghỉ ăn rồi, cháu buồn ngủ quá.
- Buồn ngủ àh ? Sao ko ăn thêm vài miếng nữa
- Thôi, cháu buồn ngủ quá, ko chịu nổi nữa rồi………….. Ôi! Sao buồn ngủ thế này.
Lấy tay đập đập trán, tôi cố tìm lại một chút minh mẫn để còn mò lên giường
- Àh chắc cháu đi đường xa mệt đấy, thôi vậy lên phòng ngủ đi cháu
- Vâng, cháu đi đây
***
Nó đang lúi húi dưới bếp với món bánh gatô mà nó vừa học được từ chương trình nấu ăn gia đình. Đang tập trung nặn kem trang trí thì chuông cửa reo inh ỏi, tối rồi mà còn ai gõ cửa nhà nó thế nhỉ ? À, nó quên mất, lúc nãy nó gọi phone mời Ryan sang ăn bánh nó làm. Bởi vậy vừa bảo ko dám ăn vì sợ tào tháo rượt thế mà giờ đã bấm chuông inh ỏi. Rõ đáng ghét, thích đến chết mà cứ giả vờ
- Ra ngay ra ngay….Lúc nãy anh bảo sẽ ko thèm ăn mấy…….c…á.i……….[cạch]….. Ơhhhhh, bác trai……..anh Phong……..anh Việt….
- Bất ngờ ko My?
- Sao anh Phong và mọi người ở đây ? Có cả bác trai nữa ? Có chuyện gì sao ạ ?
- Ừm thật ra bọn anh sang đây là có việc thật, việc rất quan trọng dành cho em
- Cho em ? Việc gì ạ ?
- À trước khi nói chuyện cụ thể thì bác và các anh có thể vào nhà ngồi được ko nhỉ ?
- Vâng ạ, xin lỗi ngạc nhiên quá nên cháu quên mất. Mời mọi người vào
……………………..
- Mời mọi người dùng nước, bây giờ mọi người có thể nói cho em biết có chuyện gì mà mọi người sang đến đây vậy ?
- Thật ra thì………….. đó là chuyện của thằng Trí, nó vừa bị tai nạn và giờ đang nằm hôn mê, ko biết bao giờ mới tỉnh lại
Xỏang……….
Cái tách trên tay nó rơi xuống đất vỡ vụng, cái gì thế này ?
- Từ ngày cháu bỏ đi, thằng Trí như người mất hồn, nó chả thiết ăn uống gì cả. Suốt ngày nó chỉ nhớ đến cháu, hôm trước vì quá nhớ cháu, nó đã đi uống rượu, trên đường về nó vì tránh một đứa bé nên đã ko kiểm sóat đâm thẳng vào một chiếc xe tải lớn……….. Bác sĩ nói nó chỉ có khỏang 25% cơ hội tỉnh lại nhưng trong đó 10% là sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời.
” Sẽ sống cuộc sống thực vật đến suốt đời”
Nó bần thần ngồi phịch xuống sofa, đầu óc nó hỗn lọan,
- Chị… Lan…….tại sao chị ấy ko khuyên anh ấy ? Sao ko cản anh ấy? Cháu đã trao Trí lại cho chị ấy chăm sóc rồi mà.
- Lan đã đi từ lâu rồi My ạ. Sau khi em đi, Trí đã bỏ cả đám cưới để sang đây tìm em nhưng nó đã bị em từ chối. Rồi Lan cũng từ chối nó, vì cô ấy nhận ra cô ấy ko có được trái tim của Trí. Trí mất tất cả, nó bắt đầu sống như một người ko hồn, suốt ngày nó chỉ làm việc làm việc, ko đi đâu cả. Và cuối cùng, tối hôm trước, ko chịu được nữa nó đã đi uống rượu và …nó…….. đã bị tai nạn.
Nước mắt rơi lã chã, tim nó đau thắt
- Anh …..ấy có…… chết ko anh ?
Tiếng nó đứt quảng, tay nó lạnh ngắt
- Anh ấy …..ko thể bỏ….em lại
- Nó ko chết nhưng có thể sẽ ko bao giờ tỉnh lại nữa, sẽ ko nói, ko cười như xưa nữa
Căn phòng lặng căm, chỉ nghe tiếng nấc của cô gái và giọt nước mắt của những người đàn ông.
- Mọi chuyện là như thế và hôm nay bác đến đây vì bác muốn thực hiện ước nguyện cuối cùng của nó, trong lúc đưa nó vào bệnh viện nó đã luôn miệng gọi tên con……………. nên bác xin con, xin con hãy trở về Việt Nam gặp nó. Gặp nó một lần cuối thôi, bác xin con đấy.
- Vâng, cháu sẽ trở về
Nó vừa nói, vừa chạy ngay vào phòng, quơ bừa vài bộ quần áo nhét vào vali nó chạy vội ra cửa
- My ! Em đi đâu thế ?
- Anh……..Ryan……..
- Em mang vali, em định đi đâu àh ? Còn những người này, họ là ai vậy ? Sao em khóc thế ?
- Em……….em…… định về Việt Nam
- Tại sao lại về ?
- Anh Trí…………anh ấy sắp chết rồi, anh ấy vì em mà hôn mê ko biết bao giờ mới tỉnh. Anh ấy sắp chết rồi.
Buông hai tay mình ra khỏi người My, tôi chết lặng.
- Em quyết định sẽ về đó thật sao ?
- Anh ấy cần em Ryan à, anh ấy sắp………..
- Sắp chết rồi chứ gì ? Vậy nếu anh sắp chết như thế em có lo lắng cho anh như vậy ko ?
- Em………
- Được, nếu em nghĩ hắn ta sẽ đem lại cho em hạnh phúc thì em cứ đi, anh sẽ ko cản em đâu
Ngước mặt lên cho nước mắt chảy vào trong, tôi chờ đợi một câu trả lời mà tôi đã biết trước
- Bây giờ em đã hiểu tình yêu thật sự là gì, bấy lâu nay em đã cố gắng yêu anh, nhưng em ko thể, ko thể yêu anh như ngày xưa nữa. Em xin lỗi anh, mong anh sẽ tìm được tình yêu thực sự của mình, người có thể yêu anh hơn em
Cô ấy vụt qua, biến mất và mãi mãi ko bao
giờ trở lại.
Bây giờ nước mắt rơi thật sự, ko thể kìm lại được nữa. Anh đang khóc, đang khóc vì em đây. Lần này sẽ là lần cuối cùng phải ko em ?
/27
|