Hợp Đồng Tình Yêu

Chương 19: HOẶC BÊN NHAU CẢ ĐỜI HOẶC LÀ ĐỪNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN

/25


– Nam! Ông cậu gọi, bảo là có việc gấp!

Trợ lí Nhan gấp gáp chạy đến, cắt ngang sự im lặng giữa hai người.

– Tôi biết rồi_Cậu đáp, mắt vẫn không rời khỏi Tường Vi.

Lại là ánh mắt đấy. Nghiêm túc và trầm lặng như thể muốn nhấn chìm cô.

– Đi xem ông cậu đi, tôi về trước_Công nhận là cô đang trốn tránh cái nhìn đó của Khánh Nam.

Tường Vi rảo bước về phía cầu thang, không quay đầu lại lấy một lần, cô có thể đủ dũng cảm để nói ra nhưng lại không đủ dũng cảm để nghe câu trả lời.



– Thời hạn là hai năm, nếu trong hai năm cháu vẫn không thể yêu nó thì hãy trốn đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt thằng cháu ông lần nữa. Lẩn trốn chắc là nghề của cháu rồi?

Tường Vi không hiểu, gia đình và bạn bè, cô phải từ bỏ tất cả chỉ vì để lẩn tránh một người cô không yêu ư? Thật vô lí.

– Dù không yêu cậu ấy thì cháu cũng đâu cần phải trốn?

– Nếu không muốn bị trói buộc với người cháu không yêu suốt đời thì cháu phải làm thế.

– Ý ông là cậu ấy sẽ bắt ép cháu ở bên cạnh cậu ấy dù cháu không muốn ư? Khánh Nam đâu phải là người như thế.

– Nó chưa phải là người như thế_Ông Tiệp lắc đầu sửa lại.

– Cứ cho là như thế đi nữa thì cháu có gì đặc biệt để cậu ấy phải làm vậy? Xinh đẹp? Tiền bạc? Hay một công dụng tiềm ẩn gì khác?_Điệu cười nhạt quen thuộc hiện rõ trên khóe môi.

– Còn một thứ cháu vẫn chưa kể.

– Yêu ư?_Là cô cố tình không kể ra.

– Cháu có vẻ không tin vào tình yêu lắm nhỉ, mặc dù bây giờ cháu đang thích anh trai mình.

Một sự khó chịu không hề nhẹ lan tỏa trong đôi mắt nâu đen trong trẻo. Ông lão biết tất cả về Tường Vi nhưng ngoài việc cô biết ông là thủ lĩnh Bạch Hổ ra thì chẳng còn gì khác. Cảm giác như đi đánh trận mà không mang vũ khí vậy, trong khi đó thì địch lại có hẳn một khẩu bazooka hạng nặng sẵn sàng làm thịt cô bất cứ lúc nào.

– Ông đừng lôi anh ấy vào đây. So với việc cháu không tin vào tình yêu thì cháu còn ngạc nhiên hơn khi ông tin vào nó đấy. Thế còn hôn nhân chính trị và môn đăng hộ đối thì sao? Đó hẳn phải là tiêu chí đầu tiên cho việc tuyển chọn cháu dâu của những người lắm tiền, nhiều của và đầy quyền lực như ông chứ. Cháu nói có đúng không?

Bỗng dưng ông Tiệp cười hài lòng, điệu cười làm những nếp nhăn trên mặt trở nên rõ ràng.

– Không sai, còn nhỏ mà lõi đời phết nhỉ? Đúng là cháu dâu tương lai của ông.

Cô vắt chéo chân, chống cằm nhìn ông Tiệp, nở nụ cười ranh ma thương hiệu Tường Vi.

– Ông đang đánh trống lảng _Đây là một câu khẳng định.

Biết Tường Vi đã đoán được điều gì đó, ông Tiệp đỡ trán thở dài, cô bé quả thật rất tinh ý.

– Cháu nói đúng, nếu là trước kia, ông sẽ ngăn cấm những người như cháu trở thành vợ Khánh Nam…

– Những người như cháu?_Nghe không lọt tai chút nào.

Ông Tiệp lườm Tường Vi, mất hứng vì bị ngắt mạch kể chuyện.

– Thế có muốn nghe tiếp không?

– Mời người kể.

– Nhưng trước hết, cháu phải đồng ý với ông thời hạn hai năm đã.

– Tại sao lại là hai năm?

– Ở đâu ra lắm cái “tại sao” thế. Cứ đồng ý đi cho ông nhờ.

– Giờ ông muốn cãi nhau với cháu à?

Ông Tiệp đành nhượng bộ, cứ đôi co với trẻ con không phải là phong cách trước giờ của ông.

– Rồi, rót cho ông cốc nước.

Khi lấy cốc ra chỗ bình rót nước, Tường Vi loáng thoáng nghe thấy ông Tiệp nói gì đó nhưng không để tâm lắm. Cầm cốc nước đầy ự đến bên giường, cô đưa cho ông, giả vờ không thấy những giọt nước đang sánh ra ngoài. Lặp lại câu hỏi.

– Thế tại sao lại là hai năm thế ông?

– Ông vừa trả lời rồi còn gì_ Ông Tiệp nhấp một ngụm nước, từ tốn đáp lại.

– Hả? Nhưng cháu không nghe thấy.

– Đấy là tại cháu không nghe thấy chứ ông đã nói rồi đấy nhé_ Bây giờ thì ông Tiệp không hề che dấu điệu cười đắc ý của mình nữa.



Tường Vi ngẩng mặt lên trời, nheo mắt một lúc rồi mới cúi xuống, chầm chậm bước đi. Tiếng bước chân cô không lớn, thậm chí còn rất nhỏ nhưng không hiểu sao lại vang bên tai rõ mồn một.

Hôm nay là một đêm không sao.

Tường Vi không biết làm thế có đúng hay không nhưng thời gian không còn nhiều, để bảo vệ cha nuôi và những thứ mà ông muốn bảo vệ, cô sẽ bất chấp khái niệm đúng sai, làm tất cả mọi thứ như cái cách mà hồi nhỏ cô từng đi theo ông.

Bỗng có một bàn tay kéo Tường Vi lại, những tiếng bước chân cô đơn vang bên tai không thấy đâu nữa, thay vào đó là một giọng nói quen thuộc.

– Đi ăn không?

Mái tóc đen hơi rối nổi bần bật dưới ánh đèn đường, cố kiềm chế tiếng thở dốc do chạy quá nhanh ra ngoài, Khánh Nam hắng giọng, gắng gượng nhếch môi.

– Phụt, ha ha!

Tường Vi đột nhiên bật cười ra tiếng, níu lấy bả vai cậu gập bụng xuống, bờ vai mảnh khảnh run run.

– Cười cái gì?

Vỗ vai Khánh Nam, Tường Vi đứng thẳng dậy, khuôn mặt cậu đã trở về vẻ lạnh nhạt thường ngày nhưng vẫn không khiến cô hết cười.

– Không muốn thì đừng mời tôi đi. Có biết là lúc nói câu đấy mặt cậu méo mó dễ sợ không.

– Tôi cố gắng cười thân thiện, vào mắt cô lại thành méo mó.

Lúc nói câu đó, tai cậu hơi đỏ lên, Tường Vi cũng nhanh chóng tia thấy, cô ngẩn tò te. Khánh Nam hừ lạnh, quay người bước đi, được một lúc lại khó chịu quay đầu lại.

– Không đi?

Tường Vi mỉm cười, chậm rãi bước đến.

– Đi.

Người con trai biết quan tâm và để ý đến cảm nhận của cô thế này sẽ không thể nào ép buộc một người không yêu ở bên cạnh mình cả đời được. Hơn nữa, cô có điểm gì tốt để cậu yêu cơ chứ?

Chỉ một hành động đơn giản của Khánh Nam, cô đã dễ dàng buông lỏng tất cả những suy nghĩ rối bời nãy giờ, bình thản bước đi song song với cậu.

– Ăn gì?

– Ốc_Tường Vi chậm rãi trả lời.

– Ăn gì nữa không?

– Ốc.

-…

Một câu, hỏi hai lần không phải kiểu của Khánh Nam, cô nghiêng đầu sang bên cạnh.

– Không thích?

– Bị dị ứng.

Tường Vi gật đầu, coi như đã hiểu.

– Ăn gì tuỳ cậu, chọn chỗ nào rẻ thôi.

Một lúc sau, hai người xuất hiện trước một nhà hàng hạng sang, sơ qua có vẻ là loại bốn, năm sao khá đắt đỏ, hoàn toàn trái ngược với yêu cầu của Tường Vi. Người ra người vào ai nấy cũng ăn mặc chỉnh tề đẹp đẽ, Tường Vi lại cúi xuống nhìn quần bò áo phông đơn giản của mình. Quay sang trách móc Khánh Nam.

– Định nghĩa “rẻ” của cậu là thế nào vậy?

Chưa nói đến vấn đề tiền bạc, ăn mặc thế này không biết người ta có cho qua cửa không ấy. Khánh Nam thì hay rồi, cứ phăm phăm dẫn cô đến đây. Để ý thấy mắt Tường Vi cứ chốc chốc lại liếc về phía đám người ra vào nhà hàng, Khánh Nam hướng sự chú ý của cô về phía mình.

– Có tôi đây, cô cứ phải bận tâm đến người khác làm gì?

Lại tự cho mình là nhất.

– Vào đây tôi không có tiền trả đâu đấy.

– Tôi bao.

Chưa kịp nói lời cảm ơn, Khánh Nam đã tiếp.

– Có gì cô trả tôi sau cũng được_Thế thì có khác gì, cô vẫn phải xù tiền ra.

– Cám ơn, cậu vào một mình đi.

Tường Vi quay gót bước đi, tiền là để tiêu chứ không phải để đốt. Những kiểu nhà hàng thế này thể hiện đẳng cấp là chính chứ đồ ăn cũng không phải ngon lắm, cô thà ăn vài món tạm bợ bên đường còn hơn thả tiền vào đây.

Khánh Nam nhanh chóng bắt được cánh tay mảnh khảnh của Vi, mím môi kiềm chế không bật cười thành tiếng.

– Tôi đùa, vào đi_Nhất quyết túm tay lôi cô vào.

Quả là nhà hàng chuyên nghiệp, thấy phong cách ăn mặc của hai người như mấy đứa bụi đời mà vẫn niềm nở tiếp đón. Khánh Nam và Tường Vi thành công qua cửa. Thường thì ăn ở những nhà hàng như thế này phải đặt trước hàng tháng trời, vậy mà Khánh Nam đã nhanh chóng kiếm được bàn chỉ nhờ vào việc đưa ra một chiếc thẻ bạc. Yên vị vào chỗ ngồi, hai chiếc thực đơn nhanh chóng được đặt trước mặt.

Tường Vi không thèm nhìn giá cả, chọn một mạch mấy món, có phải tiền của cô đâu mà phải lo. Lúc ngẩng đầu lên, cô lập tức bắt ngay được ánh nhìn nghi ngờ của người phục vụ, mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng khá khó chịu.

– Này!_Khánh Nam hắng giọng, kéo lại sự ngẩn ngơ của anh chàng_Cả thực đơn.

– Gì cơ ạ?

– Tôi gọi cả thực đơn.

Lần này không chỉ có anh phục vụ mà đến cả Tường Vi cũng nhìn Khánh Nam như một kẻ điên, cậu đáp lại cô bằng cái nhướng mày đầy tự tin. Thấy vậy, Vi bỗng cười, nhìn về phía anh phục vụ đang trợn to mắt mà giở giọng ngọt ngào.

– Thêm một chai Macallan 1926 nữa.

Kẻ tung người hứng.

Tường Vi hiểu cái nhướng mày đó có nghĩa là gì, đã thế, cô sẽ không để cậu xấu mặt. Khánh Nam muốn chơi lớn, cô theo.

– Nhưng…nhà hàng không có loại rượu đó ạ_Trên toàn thế giới chỉ sản xuất bốn mươi chai rượu loại đó và anh phục vụ nhớ là trên menu của nhà hàng không hề có tên loại rượu này.

Một vài ánh mắt chú ý bắt đầu hướng sang phía bàn Tường Vi, thực ra hai người đã là tiêu điểm của sự soi mói ngay từ khi bước chân vào nhà hàng. Cô chẹp miệng tiếc rẻ, có vẻ như rất thất vọng.

– Vậy à, thế thì cho chúng tôi loại nào ngon nhất ở đây đi.

Cô nói là “ngon nhất”, không phải “đắt nhất”. Chỉ một từ thôi nhưng cũng đủ để phân biệt loại nhà giàu khoe của với người sành rượu quyền lực, đẳng cấp.

Hơn cả, cô nói “chúng tôi”, một nụ cười chầm chậm hiện rõ trên khuôn mặt hoàn hảo của ai đó, từ lúc đi với cô, không giây phút nào là tẻ nhạt.

Lúc này, cho dù trên người Tường Vi và Khánh Nam có mặc quần áo ăn mày đi chăng nữa thì cũng không còn bất cứ ánh mắt khinh miệt nào dám dán lên bọn họ. Người phục vụ nhất thời không có phản ứng. Quản lí thấy tình hình không ổn, vội đi đến, mỉm cười hối lỗi.

– Xin lỗi các vị, cậu ta mới đến làm, chưa có nhiều kinh nghiệm. Chúng tôi sẽ mang đồ lên ngay đây ạ.

Khánh Nam thu lại nụ cười, mắt hướng sang Tường Vi.

– Hài lòng?

Cô vui vẻ gật đầu, mắt sáng như sao, trong trẻo nhìn Khánh Nam, con ngươi hiện rõ hình ảnh cậu.

– Cực kì.

– Nhưng không sao chứ?_Nếu cô nhớ không nhầm thì hiện tại cậu được biết đến như một học sinh có gia cảnh bình thường, làm quá lố thế này sẽ ảnh hưởng đến mục đích cố tình che dấu tên tuổi của cậu.

– Quan tâm tôi?_Khánh Nam chẳng bỏ qua một dịp ảo tưởng sức mạnh nào.

– Ừ_Cô thẳng thắn thừa nhận, nháy mắt với cậu_Cậu là bạn trai tôi mà, bạn trai dởm.

Tường Vi biết cậu đã chấp nhận giao kèo đó, mặc dù không nói ra.

– Mà tôi hỏi thật đấy_Cô ném cho cậu ánh mắt lo lắng.

– Khỏi lo, không sao đâu.

– Thế thì được_Cô gật đầu, yên tâm chờ thức ăn được dọn lên.

Trên tầng hai của nhà hàng cũng có một đôi nam nữ thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người.

Một nửa là vì ai cũng biết cậu con trai tuấn tú kia là tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Vince, mặc dù lên nắm quyền chưa được bao lâu nhưng đã khiến hơn nửa số cổ đông về phe mình. Một nửa là vì cô gái ngồi cạnh Bảo Thiên là con gái độc nhất của S.D.C, tập đoàn hiện đang là đối tác lâu dài nhất của Vince.

Cả hai đang muốn mở rộng thị trường ra nước ngoài. Lại là một cuộc hôn nhân chính trị tẻ nhạt.

– Thiên, anh ăn thử món này đi.

Mặc dù mới gặp lần đầu nhưng Hoài Thu rất vừa mắt người chồng tương lai này. Mỗi tội từ nãy đến giờ anh ấy có vẻ không chú ý gì đến nhỏ lắm mà cứ hướng mắt xuống tầng một suốt. Hoài Thu nhướn người ngó xuống, không hiểu có điều gì còn thu hút anh hơn cả mình.

Nhận thấy thân hình mềm mại của người con gái càng ngày càng dựa sát, Bảo Thiên quay đầu lại.

– Em làm gì vậy?

– Em…em chỉ muốn xem có gì mà anh cứ nhìn xuống đó suốt thế_Nhỏ lúng túng vuốt lại tóc.

Bảo Thiên gắp một miếng cá vào bát Hoài Thu, chỉ riêng nụ cười mỉm lịch sự kia đã làm nhỏ điêu đứng.

– Còn gì hấp dẫn hơn người đang ngồi cạnh anh lúc này?

Và thế là trái tim nhỏ đã hoàn toàn thuộc về người con trai trước mắt, người con trai sẽ làm chồng và là bố những đứa con của nhỏ trong tương lai. Hoài Thu cứ thế chìm đắm trong những ảo tưởng hạnh phúc do chính mình vẽ ra mà không hề nhìn thấy sự toan tính và khinh miệt xẹt qua mắt Bảo Thiên.

Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời.

Sau khi đã xác nhận mối quan hệ dởm hôm qua, Khánh Nam đề nghị đưa cô đi học. Bằng cái gì? Xe ô tô sang chảnh của cậu ta hả? Thôi, cô chẳng muốn phô trương quá làm gì.

Đến gần trường, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Tường Vi nhưng…mặc váy?

– Anh Thành_Cô gọi thử.

Quang Thành giật bắn người quay lại, ngượng nghịu chào cô.

– Vi à, giúp anh với.

Tường Vi cố nhịn cười tiến lại gần.

– Sao anh mặc váy?

– Tại em hết còn gì.

– Tại em?

– Hôm qua anh cá em sẽ thích cái xe đó, thế mà em lại không thích.

– Đừng nói là…?_ Ngờ ngợ đoán ra điều gì đó.

Quang Thành ngậm ngùi gật đầu.

– Người thua phải mặc váy đến trường trong một ngày.

Thôi rồi, Tường Vi không nhịn được nữa, bật cười.

– Ha ha.

Biết ngay mà, Quang Thành khó chịu làu bàu.

– Chẳng phải vì hôm qua em để yên anh nắm tay lôi đi nên nó mới ghen hay sao?

– Gì cơ?



Phần hồi tưởng các bạn đọc chữ nghiêng hay chữ thường dễ hơn để mình còn chỉnh?


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status