Đến giờ hẹn, Diệu Tinh đi tới địa điểm đã hẹn, nhưng điều làm cô kinh ngạc chính là nơi này lại là một quán bar. Cô nghi hoặc, từ từ đi vào.
Bên trong, tiếng nhạc rất ầm ĩ, cũng rất nhiều người, Diệu Tinh tìm kiếm trong đám đông, lại không thấy bóng dáng Đường Nhã Đình.
“Sao lại còn chưa đến!” Diệu Tinh đi tới trước quầy bar.
“Xin hỏi, là Trình tiểu thư đúng không!” Nhìn thấy Diệu Tinh, một nhân viên pha rượu đi tới.
“Ừ, đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu, cẩn thận quan sát nhân viên pha rượu.
“Hôm nay Đường tiểu thư có gọi điện đến. Cô ấy có để rượu ở đây, Trình tiểu thư có muốn uống thử một chút không?”
“Không sao, tôi vẫn nên đợi cô ấy thì tốt hơn!” Diệu Tinh mỉm cười từ chối.
“Ở đây thật sự không có nước lọc hoặc nước trái cây, cô thử loại này xem sao, rượu vang rất nhẹ.” Đã quen ở những nơi như thế này, chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta có thể biết được, cô gái đứng trước mặt mình không phải là loại người thường xuyên tới quán bar.
Diệu Tinh lo lắng ngồi xuống, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng mấy lần đều không phát hiện có một bóng người ẩn mình trong góc tối.
Đường Nhã Đình dựa vào vách tường. Nhìn Diệu Tinh, mỉm cười bấm một dãy số.
“Tất cả tiến hành theo kế hoạch!” Cô ta lạnh lùng nói. Cảm thấy mọi chuyện như đã thành công, nếu không phải sợ thu hút sự chú ý của người khác thì cô đã cười to vài tiếng. “Trình Diệu Tinh, lần này Hạ Cẩm Trình cũng không giúp được cô, vì thế… Tôi đảm bảo, hôm nay, sẽ rất khó quên!” Cô khẽ cười, bấm một dãy số khác.
“Chuẩn bị xong chưa?” Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mà nụ cười Đường Nhã Đình càng lúc càng nham hiểm.
Diệu Tinh lấy điện thoại ra, đang muốn gọi cho Đường Nhã Đình, đúng lúc có một người đi ngang qua, làm rơi điện thoại của cô. Nhân lúc Diệu Tinh nhặt điện thoại lên đã có người lén tráo đổi cái ly của cô, tất cả những việc ấy đều thần không biết quỷ không hay.
“Diệu Tinh, cô phải từ từ hưởng thụ có biết không.” Cô ta thì thầm. “Ở những nơi hỗn loạn như thế này, có nhiều người như vậy, tôi bảo đảm, cô sẽ thoải mái đến chết…” Ha ha…
Diệu Tinh ngồi ở quầy bar, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra, gọi Đường Nhã Đình thì điện thoại tắt máy. Nghe giọng nói trong điện thoại, Diệu Tinh khẽ cau mày, chuyện gì đây, sao cô đến đây đã lâu, mà lại không thấy tin tức của Đường Nhã Đình. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, đây chính là thành ý của cô ta ư? Diệu Tinh đưa mắt nhìn xung quanh, có một vài ánh mắt không có ý tốt đang nhìn cô, khẩn trương nuốt nược bọt một cái, rõ ràng rất sợ, tại sao lại phải đến đây.
Khẩn trương làm cô quên mất trong tay mình là ly rượu, cầm lên cho vào trong miệng.
Mùi rượu xộc lên mũi, làm cô ho kịch liệt, tuy nhiên đã không khống chế được nữa, rượu sặc ra khỏi mũi, hương rượu cay nồng làm gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, con ngươi trong suốt đã đong đầy nước mắt. Dưới ánh đèn mê loạn, Diệu Tinh cong người ho khan, lại rất xinh đẹp động lòng người…
“Tiểu thư, cô khỏe không?” Vị khách bên cạnh nhìn thấy Diệu Tinh ho thành như vậy, muốn đưa tay đỡ cô, nhưng tay anh ta vừa mới chạm vào Diệu Tinh, một giây sau đã bị một cánh tay khác hất mạnh ra.
“Không được chạm vào cô ấy…”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, Diệu Tinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hơi hoảng sợ.
Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, cô ấy lại có thể một thân một mình mà chạy đến đây. Nhìn nửa ly rượu ở trên bàn, vẻ mặt anh tối sầm lại, cầm ly rượu lên, uống một hớp. Rượu này mạnh đến mức ngay cả anh cũng khó thích ứng. Nhìn mắt cô đỏ bừng, anh chỉ cau mày.
“Chuyện này là sao, cô lại nhớ nhung Mộ Thần của cô hả?”
Bên trong, tiếng nhạc rất ầm ĩ, cũng rất nhiều người, Diệu Tinh tìm kiếm trong đám đông, lại không thấy bóng dáng Đường Nhã Đình.
“Sao lại còn chưa đến!” Diệu Tinh đi tới trước quầy bar.
“Xin hỏi, là Trình tiểu thư đúng không!” Nhìn thấy Diệu Tinh, một nhân viên pha rượu đi tới.
“Ừ, đúng vậy!” Diệu Tinh gật đầu, cẩn thận quan sát nhân viên pha rượu.
“Hôm nay Đường tiểu thư có gọi điện đến. Cô ấy có để rượu ở đây, Trình tiểu thư có muốn uống thử một chút không?”
“Không sao, tôi vẫn nên đợi cô ấy thì tốt hơn!” Diệu Tinh mỉm cười từ chối.
“Ở đây thật sự không có nước lọc hoặc nước trái cây, cô thử loại này xem sao, rượu vang rất nhẹ.” Đã quen ở những nơi như thế này, chỉ cần liếc mắt một cái là anh ta có thể biết được, cô gái đứng trước mặt mình không phải là loại người thường xuyên tới quán bar.
Diệu Tinh lo lắng ngồi xuống, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng mấy lần đều không phát hiện có một bóng người ẩn mình trong góc tối.
Đường Nhã Đình dựa vào vách tường. Nhìn Diệu Tinh, mỉm cười bấm một dãy số.
“Tất cả tiến hành theo kế hoạch!” Cô ta lạnh lùng nói. Cảm thấy mọi chuyện như đã thành công, nếu không phải sợ thu hút sự chú ý của người khác thì cô đã cười to vài tiếng. “Trình Diệu Tinh, lần này Hạ Cẩm Trình cũng không giúp được cô, vì thế… Tôi đảm bảo, hôm nay, sẽ rất khó quên!” Cô khẽ cười, bấm một dãy số khác.
“Chuẩn bị xong chưa?” Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, mà nụ cười Đường Nhã Đình càng lúc càng nham hiểm.
Diệu Tinh lấy điện thoại ra, đang muốn gọi cho Đường Nhã Đình, đúng lúc có một người đi ngang qua, làm rơi điện thoại của cô. Nhân lúc Diệu Tinh nhặt điện thoại lên đã có người lén tráo đổi cái ly của cô, tất cả những việc ấy đều thần không biết quỷ không hay.
“Diệu Tinh, cô phải từ từ hưởng thụ có biết không.” Cô ta thì thầm. “Ở những nơi hỗn loạn như thế này, có nhiều người như vậy, tôi bảo đảm, cô sẽ thoải mái đến chết…” Ha ha…
Diệu Tinh ngồi ở quầy bar, không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra, gọi Đường Nhã Đình thì điện thoại tắt máy. Nghe giọng nói trong điện thoại, Diệu Tinh khẽ cau mày, chuyện gì đây, sao cô đến đây đã lâu, mà lại không thấy tin tức của Đường Nhã Đình. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, đây chính là thành ý của cô ta ư? Diệu Tinh đưa mắt nhìn xung quanh, có một vài ánh mắt không có ý tốt đang nhìn cô, khẩn trương nuốt nược bọt một cái, rõ ràng rất sợ, tại sao lại phải đến đây.
Khẩn trương làm cô quên mất trong tay mình là ly rượu, cầm lên cho vào trong miệng.
Mùi rượu xộc lên mũi, làm cô ho kịch liệt, tuy nhiên đã không khống chế được nữa, rượu sặc ra khỏi mũi, hương rượu cay nồng làm gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, con ngươi trong suốt đã đong đầy nước mắt. Dưới ánh đèn mê loạn, Diệu Tinh cong người ho khan, lại rất xinh đẹp động lòng người…
“Tiểu thư, cô khỏe không?” Vị khách bên cạnh nhìn thấy Diệu Tinh ho thành như vậy, muốn đưa tay đỡ cô, nhưng tay anh ta vừa mới chạm vào Diệu Tinh, một giây sau đã bị một cánh tay khác hất mạnh ra.
“Không được chạm vào cô ấy…”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, Diệu Tinh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hơi hoảng sợ.
Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, cô ấy lại có thể một thân một mình mà chạy đến đây. Nhìn nửa ly rượu ở trên bàn, vẻ mặt anh tối sầm lại, cầm ly rượu lên, uống một hớp. Rượu này mạnh đến mức ngay cả anh cũng khó thích ứng. Nhìn mắt cô đỏ bừng, anh chỉ cau mày.
“Chuyện này là sao, cô lại nhớ nhung Mộ Thần của cô hả?”
/333
|